14,803 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 107: Trao đổi đồng giá

Cuộc sống quá khó khăn, anh trai cô bé Trần Xuân Giang bán mạng làm việc, mỗi ngày kiếm được tám điểm công việc. Trần Xuân Cúc đưa ra yêu cầu như vậy cũng là muốn giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

"Được rồi, vậy ta cho con hai xu."

Trần Xuân Cúc đỏ mặt, cảm thấy nhiều quá, nhỏ giọng nói: "Dì Kỷ, cho một xu là được."

"Một xu quá ít, con bỏ sức làm việc đổi lấy, ta không thể chèn ép con, nếu không ta lại trở thành nhà tư bản bóc lột người khác." Kỷ Thanh Lam an ủi cô bé, rồi nói với năm người còn lại: "Các con cũng vậy, các con giúp ta cắt cỏ, ta được điểm công việc, đây là trao đổi đồng giá, nếu các con không muốn ăn kẹo thì có thể đổi lấy tiền."

Năm người còn lại suy nghĩ, cuối cùng ba người đổi một viên kẹo lấy một xu, ba người còn lại cũng đổi thành tiền.

Đều là đứa bé hiểu chuyện.

Tuy nhiên, để tránh rắc rối, Kỷ Thanh Lam vẫn dặn chúng về nhà đưa tiền cho người lớn, không được nói cho người khác biết, nếu đội trưởng biết thì sau này chúng không có tiền cầm cũng không có kẹo ăn.

Sáu đứa bé nghe vậy liền hứa sẽ không nói cho ai biết, còn muốn để cha mẹ giữ bí mật.

Kỷ Thanh Lam gật đầu, hy vọng những đứa trẻ này cùng cha mẹ chúng không lén nói nhảm khắp nơi.

Lúc chia tay, Kỷ Thanh Lam nhẹ giọng nói với Trần Xuân Cúc: "Ở nhà dì cần củi, con có thể nói anh trai đến chặt củi, dì cho ba xu một gánh, nhưng các ngươi không được nói cho người khác biết, nếu không người khác cũng sẽ đến chặt củi, thín lại không thể nhận các ngươi."

Trần Hồng Cúc gật đầu như giã tỏi, ở thời đại sáu xu một cân thịt heo, ba xu một gánh củi quả thực quá nhiều. Cô bé biết dì Kỷ đang quan tâm mình, nhanh chóng đồng ý không nói cho ai biết.

Cả ngọn núi khắp nơi đều có củi, ngay cả cô bé mỗi ngày còn làm được hai gánh.

Đừng xem cô bé nhỏ, thật ra cô bé cũng 10 tuổi rồi, chẳng qua là hàng năm ăn không đủ no nên không cao lên được, dáng vẻ nhìn cũng chỉ mới 7, 8 tuổi.

Buổi chiều ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, Kỷ Thanh Lam lại bế con trai lên núi, bắt đầu luyện võ tại chỗ như ngày hôm qua.

Buổi tối khi cô trở lại, ngoài cửa lớn có một gánh củi, hẳn là Trần Xuân Giang đưa tới. Đến ngày hôm sau, cô đưa cho Trần Xuân Cúc ba xu, tiểu cô nương nhận tiền, mặt đầy mừng rỡ, cẩn thận cất đi.

Bọn trẻ con đi cắt cỏ chính là chơi, nếu là lúc trước không phải đi bắt cá thì chính là trèo cây móc trứng chim, trời chưa tối không trở về. Nhưng bây giờ thì khác, có hai xu tiền treo trước mặt, người nào cũng hăng hái mười phần, chen lấn, sợ mình chậm, tiền bị người khác nhận hết.

Như vậy bọn họ chẳng những không nhận được tiền, mà trở về còn bị đánh một trận.

Vì vậy, chưa đến mười giờ đã cắt xong số lượng của một ngày, Kỷ Thanh Lam xách phần của mình đi giao dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhàn nhã hoàn thành công việc.

Để con trai ở Trương gia, nhờ Ngưu Quế Hương giúp chăm sóc, mượn cớ nhà không có nước tương đến huyện mua.

Xe đạp đạp rất nhanh, chờ cô tới ngoài chợ đen mới mười một giờ.

Thôi, đi giao hàng trước rồi đến La gia ăn trưa, hoàn hảo.

Sau khi mùa đông qua đi, những mặt hàng hệ thống trợ cấp lại thay đổi, đã không cho cây bông vải không cần thiết, biến thành đưa xà bông thơm, xà bông, giày cao su, ủng đi mưa.. Thay đổi mẫu mã hàng ngày, đặc biệt chu đáo.

Vì vậy, Kỷ Thanh Lam lại vận chuyển một lô hàng khác, lấy ra thịt gấu và một chân gấu, nhưng không lấy da gấu ra, cô muốn tìm người đem đi may quần áo cho chú Bành.

Khi Sơn ca đưa người đến, thấy đồ đầy phòng cũng không ngạc nhiên, dẫu sao mỗi lần Kỷ Thanh Lam đều cho hắn rất nhiều thứ, nhưng điểm bất đồng chính là có lúc sẽ có hàng hiếm, hắn cũng không dám hỏi Kỷ Thanh Lam những hàng hóa này đến từ đâu.

Những người cùng nghề như hắn hàng gì cũng dám nhận.

Hắn còn hy vọng có được nhiều hàng hiếm hơn để hắn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Lần trước 500 cái đồng hồ giúp hắn kiếm được hơn 8.000, đèn pin cũng kiếm được hơn 2.000.

Nhìn thấy thịt gấu được lấy ra, hai mắt Sơn ca sáng lên, táng dương: "Cô em, lợi hại! Ngay cả gấu cũng có thể lấy được."

"Đều là trưởng bối trong nhà bắt được, giá bao nhiêu?"

"Thịt lợn là 5 xu, thịt gấu 8 xu, là đồ hiếm, cô cảm thấy giá tiền này thế nào?" Sơn ca thấp thỏm hơi.

Kỷ Thanh Lam gật đầu, không có phản đối gì với giá tiền này, chỉ vào chân gấu nói: "Cái này tặng cho Sơn ca. Cảm ơn anh đã giúp đỡ."

Sơn ca vừa nghe liền cười phá lên: "Cảm ơn cô em, tôi cũng không khách khí với cô."

Hắn không nói đến tiền, hắn biết Kỷ Thanh Lam có nhiều tiền hơn hắn.

Sơn ca lại tìm một phen, phát hiện ngoài khoảng ba trăm cân thịt gấu, không tìm thấy mật gấu hay da gấu nào, không khỏi hỏi: "Tại sao chỉ có thịt, không có mật gấu? Cái đó mới đáng tiền? Còn có da gấu, cô em cũng đem những thứ này cho tôi đi!"

Kỷ Thanh Lam lắc đầu: "Nhà có sắp xếp, không bán."

Sơn ca mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể nói: "Vậy lần sau có nhất định phải cân nhắc tôi! Giá cả dễ thương lượng."

Kỷ Thanh Lam không trả lời, lần sau cô xui xẻo lắm mới gặp phải lão hùng.

Lần này Sơn ca đưa ra hai mươi thỏi vàng, hai mươi lăm món đồ cũ, Kỷ Thanh Lam kiểm tra hàng, nhanh chóng xách đồ rời đi.

Đến dưới lầu La gia, cô mang ra năm cân thịt gấu và một chân gấu. Lý Diệu Phương vừa tan sở về đang cùng mẹ La chuẩn bị bữa trưa trong bếp. Thấy cô tới đều rất cao hứng.

"Mau vào đi." Mẹ La chào đón Kỷ Thanh Lam đi vào.

Sau khi nhận lấy chiếc túi Kỷ Thanh Lam đưa cho, mẹ La mắng cô: "Sao lại mang đồ tới? Nhà chẳng thiếu thứ gì cả, con giữ lại cho con và Tân Thành bồi bổ."

Kỷ Thanh Lam thần bí cười hề hề nói: "Vừa rồi ở trên đường con thấy có người bán cái này nên mua một ít."

Lý Diệu Phương từ trong bếp đi ra, nhìn thấy thịt gấu và chân gấu trong túi, mắt sáng lên. Cô ta đã từng nhìn thấy thứ này trước đây.

"Bao nhiêu tiền, chị lấy tiền cho em."

"Không có bao nhiêu tiền, mua cho bác trai bác gái và đứa bé ăn."

Mẹ La nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười. Đứa bé này quá hiểu chuyện, nhưng một nhà bà ta cũng không thể chiếm tiện nghi của cô nhi quả phụ nhà người ta. Bà ta nói Lý Diệu Phương đưa cho Kỷ Thanh Lam 20 đồng.

Kỷ Thanh Lam khuyên can mãi không tới nhiều như vậy, hai người nhất định phải đưa, cuối cùng Kỷ Thanh Lam chỉ lấy mười đồng, nói là tiền vốn.

La Hồng Tinh thấy Kỷ Thanh Lam, vui mừng mang trà, nước, kẹo, hạt dưa cho cô.

Lý Diệu Phương nhìn dáng vẻ ân cần của con trai mình, cảm thấy đứa con trai này nuôi không. Lúc cô ta và lão La về nhà cũng không được đãi ngộ này.

"Mẹ nuôi, sao em trai Tân Thành không tới? Con nhớ em ấy."

"Nó ở nhà mẹ nuôi, lần sau mẹ sẽ đưa nó tới. Hồng Tinh ở nhà có ngoan không." Kỷ Thanh Lam uống một ngụm nước, mỉm cười sờ đầu cậu bé.

"Con rất ngoan, ông nội mỗi ngày đều dạy con đọc, đợi con thuộc lòng con sẽ đọc cho mẹ nghe.."

Kỷ Thanh Lam cười cười, ôm người vào trong ngực, cho cậu bé một gọi đậu phộng đường. Hai người ngồi trong phòng ngươi một miếng ta một miếng ăn.

Lý Diệu Phương bước ra nhìn thấy, không khỏi đau tim. Đứa con trai này như được Thanh Lam nuôi dưỡng.

La Hồng Ngọc đẩy cửa đi vào nhà, nhìn thấy Kỷ Thanh Lam liền kêu một tiếng, thở phì phò ngồi trên ghế.

Lý Diệu Phương có chút mất hứng. Mẹ nuôi tới mà lại có thái độ này, người ta còn tưởng rằng là không hoan nghênh.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back