Trọng Sinh [Edit] Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh - Tả Mộc Trà Trà Quân

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Angels of Death, Mar 27, 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay cả anh hai cũng không giặt quần áo cho chị dâu thứ hai đâu.

    "Vợ mình không nuông chiều thì nuông chiều ai chứ?"

    Dương Kế Tây biết rất rõ đạo lý này, huống chi là thằng tư còn có tiếng chiều chuộng vợ.

    Nghĩ đến bộ dáng đối phương sau khi kết hôn, Dương Kế Tây tiếp tục giặt quần áo, không nói một lời.

    Dương Kế Bắc đứng một mình cũng không thấy vui nên quay về phòng.

    Trước khi đi ngủ, Dương Kế Tây lại nhìn đậu nành, đang chuẩn bị đi ngủ, lại phát hiện trong cái hố nhỏ ở góc không gian kia có thêm mấy chiếc kẹo.

    Anh hơi giật mình sửng sốt, lấy hết kẹo ra đếm, phát hiện những chiếc thừa ra chính là những chiếc kẹo ở trong hố nhỏ kia!

    Dương Kế Tây cố chịu đựng kkiếp sợ cùng kích động, gói hết kẹo lại, anh lại lấy ra một chiếc kẹo khác đặt vào cái hố nhỏ, những chiếc kẹo đóng gói khác được đặt bên cạnh gói bột mì thô.

    Phải chăng đó là một chiếc hố tụ bảo?

    Tôn Quý Phương đã ngủ rồi, Dương Kế Tây miên man suy nghĩ một hồi, cũng ôm cô trong lòng rồi ngủ.

    Ngày hôm sau Dương Kế Tây tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm chính là nhìn vào hố nhỏ trong không gian, phát hiện trong đó quả nhiên có thêm mấy chiếc kẹo!

    Trừ bỏ chiếc kẹo tối qua đặt vào thì còn có sáu chiếc nữa, tức là nếu bỏ vào một chiếc kẹo thì có thể sinh ra sáu chiếc nữa.

    Tay Tôn Quý Phương đang che miệng ngáp cũng ngừng lại, cô mở to mắt: "Thật sao?"

    "Tối hôm qua anh bỏ vào là thật!"

    "Mùi vị có giống nhau không? Bao bì đóng gói có giống nhau không? Có thể ăn được không?"

    Tôn Quý Phương liên tiếp hỏi.

    "Vậy chúng ta lại nhìn thêm một lần nữa." Dương Kế Tây lấy sáu chiếc kẹo kia ra cho cô xem: "Chúng ta đi tìm thứ gì đó để nghiệm chứng một chút.."

    "Được."

    Có rất nhiều loài vật thích đường, chẳng hạn như loài kiến.

    Hai người bóc một chiếc kẹo đặt dưới gầm giường, rồi đứng đó nhìn, khoảng mười phút sau thì có con kiến đến gặm cắn, bởi vì nó lớn nên không thể mang đi được, hơn nữa Dương Kế Tây cũng biết tổ kiến ở đâu.

    Nhìn bọn chúng mang hết những thứ còn còn lại vào tổ kiến xong, Dương Kế Tây nói: "Chờ đến khi chúng ta ăn cơm xong lại tới đây xem xét."

    Bữa sáng là do vợ chồng Dương Kế Nam làm, Thẩm Phượng Tiên buồn nôn lén lút chọc chọc Dương Kế Đông: "Đến lượt chú hai, chú ba người ta đều là hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, thế mà anh lại không thể giúp em à!"

    "Anh làm sao biết nấu cơm chứ?"

    Dương Kế Đông bất mãn nói: "Làm việc mệt đến muốn chết, làm gì còn có sức lực giúp em nấu cơm nữa."

    "Em cũng đi làm về nấu cơm mà!"

    Thẩm Phượng Tiên gần như tức giận khóc lên.

    Khi ra khỏi phòng, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.

    Dương Kế Bắc vừa nhìn thấy liền vội vàng rời mắt đi, lần trước anh ta tò mò tại sao mắt chị dâu cả lại đỏ hoe, kết quả lại bị cô ta dỗi lại mấy câu.

    Vợ chồng Dương Kế Tây giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại.

    Sau khi trải qua thí nghiệm, bọn họ phát hiện ra kẹo kia không có vấn đề gì cả!

    Trên đường đi làm công, Tôn Quý Phương nói: "Anh nói xem, nếu chúng ta bỏ một đồng vào thì có nhiều hơn không?"

    "Thử xem?"

    "Thử à!"

    Vì thế Dương Kế Tây bỏ một tờ 10 xu vào trong hố nhỏ.

    "Nếu nhiều ra thì nhất định phải nói cho em biết." Tôn Quý Phương chờ xem thành quả: "Không nhiều cũng không sao, em thấy đủ với những gì mình có rồi."

    "Biết rồi."

    Dương Kế Tây cười khúc khích, trong lúc không ai chú ý sờ sờ tóc cô, nhưng lại bị cô dùng một tay đẩy ra.

    Hôm nay bà Dương nhặt được trứng gà, bà ta mỉm cười chuẩn bị mang về phòng cất đi, kết quả Cẩu Đản và Mao Đản mắt trông mong nhìn bà ta.

    Vì thế bà Dương bèn cho bọn chúng ăn.

    Sau khi thấy vậy, Thạch Đầu trở về nói với bà cả Dương: "Bà nội, lão yêu bà lại đưa trứng gà cho bọn Cẩu Đản ăn."

    "Bữa trưa bà cũng chưng trứng cho cháu ăn, mẹ cháu cũng ăn một ít, chia nhau ăn nhé."

    Bà cả Dương cho rằng cậu bé thèm nên mỉm cười nói.

    Những người con còn sống sót của bà cũng chỉ có Dương Kế Khang và Dương Kế Hồng, sau khi Dương Kế Hồng xuất giá, trong nhà cũng chỉ có một mình con trai Dương Kế Khang và con dâu, sau này bà lại có cháu trai trưởng Thạch Đầu này, bà cả Dương cũng đối xử rất tốt với con dâu của bà.

    "Ý cháu không phải vậy, cháu nghe Đại Hoa nói rằng lão yêu bà không bao giờ cho nó ăn trứng gà."

    Thạch Đầu cảm thấy Đại Hoa thật đáng thương.

    "Vậy cháu có gì ăn ngon có thể lén đưa cho Đại Hoa ăn." Bà cả Dương sờ sờ đầu cậu bé, nghĩ đến Dương Yêu Muội, lúc đó Dương Kế Khang cũng nói cô bé đáng thương, lén đưa đồ ăn cho cô ấy, còn có Dương Kế Tây.

    Nhưng Dương Kế Tây cũng không ăn, anh đều để lại cho Dương Yêu Muội.

    Nghĩ đến Dương Yêu Muội, bà cả Dương thực sự thấy hơi nhớ cô ấy, cũng không biết khi gả vào nhà họ Lưu cuộc sống sẽ như thế nào, vừa phải chăm sóc con nhỏ vừa phải chăm sóc mẹ chồng bị trúng gió.
     
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà toàn dựa vào chút công điểm của Lưu Chương để sống, thật sự rất gian nan.

    Hôm nay bà hai Dương lại không đi làm công, bà ấy cố ý đi đến bên cạnh Bà Dương tìm chỗ nói chuyện.

    Bà Dương ngoài cười nhưng trong không cười mời đối phương ngồi xuống nói chuyện, bà hai Dương vui vẻ ngồi xuống trò chuyện, nói đến nói đi lại nói về mấy người con gái của mình.

    Nói xong cuộc sống tốt đẹp của các con gái mình xong, bà lại chọc vào nỗi đau của bà Dương: "Năm đó tôi đã nói bà sốt ruột quá, mặc dù Yêu Muội chân thọt nhưng lại siêng năng, cũng xinh đẹp. Mà bà thì, cố tình muốn lấy vợ cho thằng hai lại đính hôn sớm cho con bé. Giờ nhìn xem, cuộc sống của Yêu Muội bây giờ.."

    Bà hai Dương thực sự là yêu thương Dương Yêu Muội.

    Nhưng nghe ở trong tai bà Dương thì bà ta cảm thấy đối phương đang mỉa mai châm chọc nói mình không chỉ có một đứa con gái tàn tật mà nhà chồng cũng không tốt bằng con gái của đối phương.

    Trong lòng bà ta cảm thấy không dễ chịu, nụ cười trên môi cũng rất nhạt.

    "Tôi nghĩ nó có một cuộc sống khá tốt, mẹ chồng là người không nói nhiều. Việc trong nhà cũng là nó quản. Không nói đến chúng ta lúc trước, ngay cả bây giờ cũng không có chuyện mẹ chồng còn sống mà mình đã làm chủ trong nhà."

    Đối với bà ta, cuộc sống đó rất tốt.

    Lúc trước chọn Lưu Chương cũng là vì đối phương lấy ra được đủ tiền, cũng đồng ý lấy ra 50 đồng tiền trước, nếu không bà ta cũng không nhất định gả Dương Yêu Muội cho đối phương.

    Mà lúc này Dương Yêu Muội đang lòng nóng như lửa đốt cõng con ở trong sân, Lưu Chương mời chú Trần vào trong phòng khám cho mẹ Lưu.

    Đứa trẻ vẫn luôn khóc mãi nên Dương Yêu Muội đành ra ngoài.

    "Như thế nào ạ?"

    Lưu Chương lo lắng hỏi.

    Lúc này, mẹ Lưu ở trên giường, sắc mặt bà trắng bệch đến dọa người, môi tím tái.

    Chú Trần thở dài lắc đầu với Lưu Chương, Lưu Chương mấp máy môi hai cái, vô lực ngồi ở mép giường.

    "Làm phiền rồi." Mẹ Lưu lại rất thờ ơ nói, hiếm khi bà tỉnh táo, sau khi cảm ơn chú Trần xong, bà ấy còn nhờ chú gọi hộ con dâu của bà vào.

    Dương Yêu Muội biết mẹ chồng thanh tỉnh bảo cô ấy đi vào, cô ấy lau nước mắt rồi nhanh chóng bước vào nhà.

    "Mẹ."

    Dương Yêu Muội gọi.

    Đứa trẻ vốn đang khóc nháo bây giờ giọng cũng đã nhỏ hơn rất nhiều, nhìn có vẻ như nó buồn ngủ rồi.

    "Hãy sống tốt nhé, tối qua mẹ mơ thấy ba các con nên mẹ biết ông ấy muốn đến đón mẹ." Mẹ Lưu mỉm cười nắm tay hai người vào nhau, sau đó Dương Yêu Muội lại đặt đứa bé xuống để bà ấy sờ sờ mặt, cẩn thận nhìn kỹ hơn.

    Nghe thấy những lời này của mẹ Lưu, hai vợ chồng đều đỏ hoe mắt.

    "Trong ngăn tủ của mẹ có một túi tiền nhỏ, bên trong có hơn ba mươi đồng, các con giữ đi, về phần tang lễ của mẹ thì hãy làm đơn giản hết, giữ lại số tiền này để các con sống. Các con đừng làm trái lời của mẹ, nếu không mẹ sẽ tức giận.."

    Kinh dị nhất là, sắc mặt của mẹ Lưu càng ngày càng xinh đẹp, nói năng cũng rất có trật tự, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một người sắp chết chút nào, nhưng nói xong những điều cần nói thì bà nhắm mắt lại.

    Dương Yêu Muội che miệng khóc lóc thảm thiết, Lưu Chương một tay ôm con, một tay ôm cô ấy, nhìn mẹ Lưu đã khuất ở trên giường cũng rơi nước mắt.

    Vừa ăn xong bữa trưa, khi đám người Dương Kế Tây đang chuẩn bị đi làm công, Lưu Chương đeo khăn tang trên đầu đến đây báo tang.

    Nhìn khăn trắng trên đầu của anh ấy, Dương Kế Tây há miệng thở dốc: "Thím.."

    Lưu Chương quỳ trước cổng viện, dập đầu lạy: "Mẹ em đã đi rồi."

    Dương Kế Tây phản ứng nhanh chóng chạy lại đỡ anh ấy đứng dậy, Lưu Chương lại đi tới trước cửa bà cả Dương và bà hai Dương quỳ xuống dập đầu.

    Đây là phong tục khi báo tin tang lễ.

    Bà cả Dương thở dài, lập tức sai Thạch Đầu gọi Dương Kế Khang trở về, bà hai Dương thay một bộ đồ đen đi ra, chuẩn bị đi cùng Lưu Chương quay về để hỗ trợ.

    "Ba, mẹ, Quý Phương và con sẽ tới giúp."

    Dương Kế Tây cũng không đi làm công, nói với hai người ông Dương.

    Ông Dương có chút do dự, dù sao thằng ba làm việc mạnh nhất, ông ta muốn cho thằng tư đi, bây giờ cày bừa vụ xuân đang rất bận rộn, đương nhiên sẽ không đi cả nhà, chỉ có vài người đi thôi.

    Cuối cùng, bà hai Dương cũng nhìn ra được ý của ông ta, nói thẳng: "Từ nhỏ Kế Tây đã có quan hệ tốt với Yêu Muội, để cho hai vợ chồng bọn họ đi đi, cũng có thể nói chuyện được với nhau."

    Dương Kế Tây mới mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, anh trở về phòng, cùng Tôn Quý Phương thu dọn một chút mới đi theo Lưu Chương.

    Khi đến ngã tư Tây Sơn, bà hai Dương và Tôn Quý Phương nói chuyện, Dương Kế Tây và Lưu Chương cũng ở một bên nói chuyện, bọn họ đang đợi Dương Kế Khang.
     
    Last edited: Apr 4, 2024
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ em ra đi rất thanh thản, thậm chí còn có hơi vui vẻ. Em biết sau khi bà bị trúng gió vẫn luôn cảm thấy liên luỵ bọn em." Lưu Chương nhìn dãy núi phía xa: "Nhưng em và Yêu Muội không nghĩ như vậy."

    Dương Kế Tây không nhớ chính xác mẹ Lưu mất là khi nào, nhưng anh chắc chắn không phải là lúc này, trong lúc bất tri bất giác đã có chuyện gì đó thay đổi.

    Thạch Đầu thở hổn hển chạy đi nói cho Dương Kế Khang biết có người đến nhà báo tang, Dương Kế Khang không nói một lời xin phép đội trưởng nghỉ: "Hai ngày tới tôi chắc chắn sẽ không thể đến. Xin đội trưởng hãy gọi người khác đến thay thế tôi."

    "Biết rồi, cậu đi nhanh đi."

    Đội trưởng vẫy tay, Dương Kế Khang sờ đầu Thạch Đầu, đi xuống núi trước.

    Sau khi hội hợp với đám người Dương Kế Tây, đoàn người đi về phía Lão Mã Câu.

    Ở nhà họ Lưu đã có mấy ngươi đang giúp dọn dẹp.

    Mẹ Lưu đã được thay quần áo và đưa vào quan tài từ lâu.

    Và đặt ở trong nhà chính.

    "Anh ba, chị dâu ba, anh Khang, thím hai."

    Sau khi Dương Yêu Muội nhìn thấy họ, cô ấy nhanh chóng tiếp đón họ.

    "Không vội làm." Bà hai Dương vỗ vỗ vai cô: "Chúng ta tới."

    Đôi mắt Dương Yêu Muội nóng lên, Lưu Chương đi tới sờ sờ đầu cô: "Em đi xem con đi, ở bên này có chúng ta rồi."

    Hai người cậu của Lưu Chương đã tới đây từ lâu, bọn họ ở cách đây không xa.

    Tang lễ làm rất đơn giản, thời buổi này cũng không dám mời đạo sĩ, nhưng lớp người già ở trong đội sẽ chủ trì tang lễ và túc trực bên linh cữu.

    Dương Kế Tây và những người thân họ hàng khác cũng đội thêm khăn tang, gác đêm cũng là lần lượt thay phiên nhau.

    Sau hai ngày bận rộn, mẹ Lưu đã được hạ táng chôn cất.

    Sau bữa trưa, đám người Dương Kế Tây cũng chuẩn bị rời đi.

    Lưu Chương và Dương Yêu Muội đưa cho họ một ít đậu phộng, rượu còn dư lại để mang về.

    Đây là tấm lòng của bọn họ, mọi người cũng không từ chối.

    Sau hai ngày ở chung, Tôn Quý Phương cũng hiểu biết một chút về bà hai Dương, cô phát hiện ra bà là người mồm mép lợi hại, vừa ý nhưng lại rất mềm lòng.

    Mà bà hai Dương làm trò trước mặt Dương Kế Tây và Dương Kế Khang cũng nói không thích và cũng không quen nhìn bà Dương, đồng thời còn nói Tôn Quý Phương đừng bắt chước trước bộ dáng kia của đối phương, giả dối, trong ngoài không đồng nhất.

    Dương Kế Tây và Dương Kế Khang giả vờ như không nghe thấy.

    Sau khi về nhà, Dương Kế Tây lấy ra những thứ vợ chồng Lưu Chương đưa cho, bà Dương nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Có làm to không?"

    "Nói chung mọi người đều bận rộn làm công, chỉ đến giờ ăn cơm mới có nhiều người hơn."

    Đây cũng là nói thật.

    "Thông gia cũng là không phúc khí, đi sớm như vậy.", bà Dương vừa nói vừa cất những thứ kia đi.

    Kết quả Dương Kế Tây ho khan một tiếng, đi theo nói: "Mẹ, lần này Quý Phương đã ứng ra một đồng tiền lễ."

    "Một đồng? Tại sao lại đưa nhiều như vậy?"

    Bà Dương trừng to mắt.

    ".. Anh Khang đưa lễ một đồng, thím hai cũng là một đồng."

    Vốn dĩ bọn họ có mối quan hệ thân thiết nhất nên sau khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương bàn bạc, bọn họ trước ứng ra cho mọi người một đồng, đồng thời họ cũng tự mình bỏ ra một đồng, Lưu Chương và Dương Yêu Muội không muốn, bị Dương Kế Tây mắng cho một trận mới nhận lấy.

    Vừa nghe thấy hai nhà kia đều cho một đồng, đặc biệt là bà hai Dương cũng đưa ra lễ nhiều như vậy, dù bà Dương có không bỏ được hay lại khó chịu thì vẫn phải trả tiền lễ này.

    "Tiền trong nhà thật sự rất eo hẹp, đợi khi nào có tiền thì mẹ sẽ bù lại cho Quý Phương."

    Bà Dương định lừa dối cho qua.

    "Như vậy không được, dùng tiền của hồi môn của cô ấy ứng trước. Nếu quên mất thì chúng con cũng không há mồm đòi lại được. Mẹ, nếu không con đến nhà thím hai vay một đồng, đến khi nào chúng ta có tiền, mẹ lại trả cho thím hai."

    Dương Kế Tây nói xong bèn chuẩn bị đi ra ngoài, bà Dương sao có thể để bị mất mặt như vậy, mặt sầm xuống giữ chặt Dương Kế Tây, lại bảo anh ở nhà chính chờ, bà ta trở về phòng lục lọi rất lâu mới lấy ra vài tờ tiền nhàu nát.

    "Con đếm đi."

    Dương Kế Tây thật đúng là làm trò trước mặt bà ta đếm đếm, nói: "Thiếu 10 xu."

    Bà Dương hít một hơi thật sâu và nói: "Con còn để ý như vậy?"

    "Đây là tiền hồi môn của vợ con, không phải con để ý, chỉ là con cảm thấy mình không thể ức hiếp người ta như thế này được."

    Dương Kế Tây cau mày.

    Bà Dương đành phải móc ra 10 xu nữa ném qua: "Con bị cô ta ăn đến gắt gao rồi!"

    "Ba cũng bị mẹ ăn đến gắt gao rồi." Dương Kế Tây nhặt 10 xu trên mặt đất lên, ngẩng đầu nhìn bà ta: "Con cảm thấy khá tốt."

    "Con.."

    "Hai ngày nay con ngủ không ngon, con đi đun chút nước tắm rửa rồi ngủ tiếp. Nếu mẹ có chuyện gì muốn hỏi thì có thể đi hỏi thím hai."
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, Dương Kế Tây cất tiền đi vào bếp đun nước, bà Dương cũng không phải là kiểu người phụ nữ la lối khóc lóc, vẻ mặt bà ta lại khó coi, nước cũng đã đun sôi rồi, hai người đi tắm rửa, giặt sạch quần áo rồi về phòng ngủ.

    "Mẹ em cho em một mảnh vải nâu dài 5m, em muốn may cho anh hai bộ quần áo và hai đôi giày vải." Tôn Quý Phương nằm ở trong lòng anh nhỏ giọng nói.

    "Anh cũng có thể làm quần áo, cũng có thể làm giày vải, nhưng nhìn không đẹp lắm, em dạy anh đi, anh cũng làm."

    Dương Kế Tây nhéo nhéo mặt cô.

    "Em từng nghe Yêu Muội nói rằng khi anh may quần áo, anh chính là khâu toàn bộ mụn vá lại với nhau. Chúng không được gọi là quần áo, chúng được gọi là bộ đồ đi." Tôn Quý Phương cười khúc khích: "Đừng lãng phí đồ của em."

    "Anh sẽ học từ từ, rồi sẽ làm tốt được." Dương Kế Tây hôn lên trán cô: "Ngủ một lát đi, hai ngày nay em vất vả rồi."

    Tôn Quý Phương cảm thấy ngọt ngào, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

    Khi cô tỉnh lại, Dương Kế Tây đang ngồi ở cửa phòng đan một chiếc giỏ tre, nghe thấy động tĩnh trong phòng anh quay đầu lại nói: "Trên tủ có nước."

    Tôn Quý Phương dụi dụi mắt, đứng dậy đi về phía tủ, cầm bát lên uống một hơi, cô thấy ngọt thì biết đối phương đã bỏ thêm đường.

    Sau khi cô uống hai ngụm, cô liền đưa đến trước mắt Dương Kế Tây, Dương Kế Tây uống hai ngụm thì nghiêng đầu đi ra hiệu cho cô tự mình uống.

    "Anh còn biết đan giỏ tre à?"

    "Ừ, mấy ngày nữa, trên núi sẽ nở rất nhiều hoa dại. Hái chúng xuống đặt vào giỏ tre, rồi đặt lên tủ, trông sẽ rất đẹp."

    Dương Kế Tây từng nhìn thấy lẵng hoa đời sau, anh cảm thấy nó đặc biệt đẹp.

    Tôn Quý Phương tưởng tương theo miêu tả của anh, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy nó rất hay nên ngồi sang một bên nhìn anh đan giỏ.

    Thạch Đầu vác trên lưng một giỏ củi nhỏ quay lại, nhìn thấy bọn họ đang đan giỏ ở cửa liền đi tới gần.

    "Chú ba, chú thật lợi hai."

    Chưa đầy một giờ, một chiếc giỏ tre đẹp đẽ và chắc chắn đã xuất hiện trước mặt ba người.

    Thạch Đầu đưa tay chạm vào nó với vẻ mặt ngưỡng mộ.

    "Ba của cháu cũng có thể làm được." Dương Kế Tây nói.

    "Ba cháu đan ra xấu." Thạch Đầu có chút ghét bỏ nói: "Mẹ cháu nói là cực kỳ xấu xí."

    "Cháu nói như vậy, ba cháu sẽ buồn đấy." Tôn Quý Phương cười khúc khích.

    Thạch Đầu gãi đầu nói: "Sẽ không đâu, ba cháu sẽ thấy buồn cười."

    Nhìn thấy dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh đáng yêu của cậu bé, Tôn Quý Phương nắm một nắm đậu phọng đưa cho bé, Thạch Đầu cười tủm tỉm cảm ơn, còn nói ba cậu mang theo đậu phộng về nhà, nhất quyết muốn chia cho bọn họ cùng ăn.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đều cảm thấy đứa trẻ này đã được dạy dỗ quá tốt.

    "Sáng nay Đại Hoa bị đánh." Thạch Đầu biết bà Dương mang theo Mao Đản đi ra ngoài dạo mới nhỏ giọng nói: "Buổi sáng bà ấy đi đến ổ gà ở kho chứa củi kia đứng trong chốc lát, sau đó lão yêu bà không nhặt được trứng gà, bèn nói với thím hai, sau đó Đại Hoa bị đánh."

    "Ai đã đánh?"

    Tôn Quý Phương hỏi.

    "Thím hai, nhưng thím hai vừa khóc vừa đánh." Thạch Đầu thở dài.

    Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây liếc nhìn nhau rồi đổi chủ đề.

    Buổi sáng Đại Hoa bị đánh, buổi chiều bèn đi theo Hà Minh Tú ra đồng, buổi tối trở về còn cõng theo một ít cỏ về cho gà ăn.

    Nhìn thấy Tôn Quý Phương bọn họ ở nhà, Đại Hoa thật sự vui mừng chạy tới gọi thím ba, chú ba.

    Tôn Quý Phương ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cô, lén đưa cho cô bé một nắm đậu phộng: "Về phòng ăn đi."

    Đại Hoa thông minh vội vàng bỏ vào túi chạy về phòng, Hà Minh Tú nhìn thấy cười cười với Tôn Quý Phương: "Đừng chiều chuộng con bé."

    Cô nhỏ giọng nói.

    "Chiều chuộng chỗ nào chứ, ăn chút đậu phộng mà thôi."

    Tôn Quý Phương cũng nhỏ giọng đáp lại.

    Hai người nhìn nhau và mỉm cười.

    Hà Minh Tú trở về phòng, lập tức đóng cửa phòng lại, Đại Hoa dùng ánh mắt sáng ngời vẫy tay với cô, sau đó vỗ nhẹ vào gối nói: "Thím ba cho đậu phộng."

    Cô bé không ăn mà giấu ở dưới gối, đợi Hà Minh Tú và Dương Kế Nam quay lại cùng ăn.

    "Con ăn đi." Hà Minh Tú bước tới ôm cô: "Nhìn con ăn trong lòng mẹ cũng vui."

    "Vậy sau khi ăn bữa tối xong chúng ta sẽ trở về ăn."

    Đại Hoa thì thầm.

    "Được."

    Hà Minh Tú nhớ kỹ tấm lòng vợ chồng chú ba.

    Ông Dương và Dương Kế Bắc bọn họ hỏi Dương Kế Tây về chuyện nhà họ Lưu, Dương Kế Tây trả lời từng người một, đồng thời cũng nói phần lễ của hai nhà khác, còn nói bọn họ ứng tiền ra trước, nhấn mạnh rằng đó là tiền của hồi môn của Tôn Quý Phương.

    "Hôm đó các con đi vội quá, lúc đó mẹ con cũng cuống nên chưa đưa tiền lễ cho các con mà các con đã đi rồi."

    Ông Dương rít một hơi thuốc lá sợi nửa thật nửa giả nói.

    "Con cũng biết mẹ nhất định đã quên mất, cho nên lúc về con mới nhắc chuyện này, mẹ đã trả lại cho Quý Phương rồi."

    Dương Kế Tây mỉm cười nói.
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 34

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Kế Bắc suýt nữa thì cười ra tiếng, khi anh ta thấy Dương Kế Tây nhìn sang, anh ta vội vàng quay đầu đi.

    "Mẹ nói về tiền lễ này à?"

    Trong khoảng thời gian này, Dương Kế Nam có rất nhiều ý kiến đối với bà Dương, thiên vị cháu trai thì cũng thôi đi, hôm nay còn nói những lời đó châm ngòi đánh con gái mình.

    "Sau khi các con đi, bà ấy nói với ba." Ông Dương dừng một chút, nói.

    Dương Kế Nam khẽ cười nói: "Ba, ba thực sự không nhớ gì cả, rõ ràng ba đi trước chúng con."

    "Chú hai." Dương Kế Đông trừng mắt nhìn anh ấy một cái: "Chú đang nói cái gì vậy? Anh nhớ rõ là ba đi cuối cùng."

    "Anh cả nói gì thì chính là như thế đi, dù sao trong cái nhà này, chỉ có mấy người nhà anh được lòng ba mẹ thôi."

    Dương Kế Nam gần như cười lạnh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng thì bị ông Dương gọi lại: "Con đang khó chịu cái gì? Đại Hoa là không nghe lời mới bị đánh, mà vẫn là vợ con đánh. Con bất mãn gì với chúng ta hả?"

    "Con thấy rất kỳ quái. Con gái của con cũng là cháu gái của các người. Cẩu Đản và Mao Đản lâu lâu lại ăn một cái trứng gà. Con gái của con đừng nói là không ăn trứng, mà kể cả nó ăn đi nữa, vậy phải bị đánh sao?"

    Tính tình của Dương Kế Nam vốn nóng nảy, về mặt này anh ấy cũng giống ông Dương.

    Tiếng ồn ào trong sân không kể bà Dương trong nhà chính mà ngay cả hai nhà bên cạnh cũng nghe thấy.

    Bà hai Dương mỉm cười nhìn qua, Thạch Đầu và chị dâu Khang cũng đứng ở cửa nhà chính nhà mình nhìn về phía bên này.

    Dương Kế Khang, người đang nói chuyện với ông cả Dương trong nhà chính, nhìn thấy cảnh này đã ho một tiếng: "Vào nhà, nhìn náo nhiệt cái gì chứ."

    Thạch Đầu mím môi, nhưng chị Khang vẫn bất động không chút sứt mẻ gì: "Sợ cái gì? Chúng ta cũng không đi qua đó nhìn, chúng ta chỉ đang ở trước cửa nhà chính nhà mình thôi."

    Thạch Đầu cười khúc khích: "Mẹ nói đúng."

    Ở bên này, Dương Kế Nam vẫn còn đỏ mặt tía tai, cảm thấy tủi thân: "Mặc dù là con gái nhưng cũng là con gái nhà họ Dương chúng ta! Chị dâu cả còn ở sau lưng chúng ta nói với Đại Hoa, muốn Đại Hoa làm con dâu cho cháu trai của mình! Có ai lại làm người như vậy không? Anh cả, anh nói xem, nếu anh là em, con gái anh bị xúi giục gả cho một kẻ ngốc, anh có vui không?

    Sắc mặt ông Dương lập tức tối sầm, Dương Kế Đông đứng dậy đi vào nhà chính kéo Thẩm Phượng Tiên ra ngoài, nghiêm giọng hỏi:" Em thật sự đã nói như vậy sao? "

    " Em, em chỉ đùa trẻ con thôi mà. "

    Thẩm Phượng Tiên mắng Dương Kế Tây một trận ở trong lòng, cô ta đã nói là nói đùa rồi, thế nào mà lại đi nói với chú hai chứ?

    Nhiều năm làm vợ chồng, Dương Kế Đông đương nhiên có thể nhìn ra được cô ta cũng có ý định kia, nhưng dù sao đó cũng là cháu gái ruột của anh ta, sao có thể gả cho một kẻ ngốc được!

    " Anh nghĩ là em muốn ăn đòn! "

    Dương Kế Đông nhìn trái nhìn phải, thuận tay lấy cây gậy dài mà Cẩu Đản dùng để đập cỏ dại chơi ở bên ngoài đánh về phía Thẩm Phượng Tiên!

    " A a a! "

    Thẩm Phượng Tiên bị đập một gậy, sau đó nhanh chân chạy trong sân, Dương Kế Đông đuổi theo ở phía sau, Thẩm Phượng Tiên làm sao có thể chạy nhanh hơn anh ta được? Chỉ trong chốc lát đã bị Dương Kế Đông bắt được.

    Khi cây gậy vừa giơ lên chuẩn bị đánh thêm vài gậy nữa thì Dương Kế Bắc và Dương Kế Tây, một người giữ chặt người, một người giật cây gậy trong tay anh ta ra.

    Nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đám người Dương Kế Khang, ông cả Dương cũng đi ra, Dương Kế Khang cũng không tiến lên, trong nhà chú ba, ngoại trừ Yêu Muội và Kế Tây ra, anh ấy không thích ai cả.

    Tuy nhiên, ngoài miệng anh vẫn khuyên nhủ:" Có chuyện gì thì hãy cẩn thận mà nói, đừng có hơi một tí cầm gậy gộc. "

    Bà hai Dương và ông hai Dương cũng đã đi tới.

    " Làm gì vậy? Chú ba, sao chú không khuyên một chút! Nhà họ Dương chúng ta không có chuyện đánh vợ! "

    Ông hai Dương trời sinh có một giọng nói vang dội, khi ông cất giọng cao lên, người ở trong ba nhà đều có thể nghe rõ.

    " Đều dừng tay lại! "

    Ông Dương sầm mặt lại lớn tiếng nói.

    Bà Dương vừa ra khỏi nhà chính thì nhìn thấy đám người bà hai Dương lại đây, bà ta cũng lớn tiếng:" Thằng cả, dừng tay! Vợ thằng cả đi vào, những người khác cũng đi vào! "

    Việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, đặc biệt là trước mặt bà hai Dương, bà Dương không muốn để bà ấy nhìn thấy trò cười của nhà mình một chút nào.

    Nhưng cố tình bà hai Dương lại tham đầu tham não muốn theo sau vào, nhưng bị ông hai Dương kéo lại, ông ấy nhỏ giọng nói:" Không phải bà không biết tính khí của em dâu đâu. Nếu bà lại đi theo vào, sẽ bị nói là bà xem trò cười của bà ấy."
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 35

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi đúng là muốn nhìn trò cười của bà ấy. Năm đó bà ta ở trước mặt tôi há mồm mở miệng nói là con gà mái không đẻ được trứng, ỷ vào bản thân sinh ra được bốn đứa con trai nên ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, tôi bị mẹ ông giận không ít!"

    Bà hai Dương vẫn thù dai, điều này cũng là kẻ tám lạng người nửa cân giống hệt như bà Dương.

    "Bây giờ trong nhà có chuyện xấu rồi? Xem bà ta còn đắc ý nữa không?"

    Bà hai Dương suýt chút nữa cười ra tiếng.

    "Ông hai, bà hai, mời ông bà đến nhà cháu ăn cơm ạ." Thạch Đầu nhanh chóng đi tới, mỗi tay nắm lấy tay một người.

    "Ôi chao, Tiểu Thạch Đầu cũng thật ngoan." Bà hai Dương sờ sờ đầu của cậu bé: "Ba nó, ông đi mang đồ ăn ở trong nhà nấu mang đến đây, chúng ta ăn ở nhà anh cả."

    "Ừ."

    Mối quan hệ giữa hai nhà ông cả Dương và ông hai Dương rất tốt, điều này cũng là do quan hệ của hai bà tốt.

    Mà bà Dương quản lý ông Dương, chưa bao giờ thân thiết với hai nhà quá mức, tự nhiên mối quan hệ cũng dần dần phai nhạt theo năm tháng.

    So với cuộc sống hòa thuận vui vẻ của hai nhà thì hoàn cảnh của một nhà ông Dương không hề tốt chút nào.

    Cả gia đình chen chúc ở nhà chính, vốn trời đã sắp tối mà bây giờ lại bị chặn nên không có chút ánh sáng nào.

    Dương Kế Bắc nhanh nhẹn thắp ngọn đèn dầu đậu nành, sau đó bước rất nhanh đến một góc đứng, nơi anh ta vừa có thể ăn dưa mà lại không bị chú ý thấy được.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương liếc nhìn anh ta một cáu, họ cũng ở trong góc.

    Vẻ mặt ông Dương và bà Dương đều rất khó coi, đằng trước chính là Dương Kế Đông đánh người và Thẩm Phượng Tiên đang khóc thút thít.

    "Chúng ta cùng nhau giải quyết từng việc một nhé." Bà Dương ôm Mao Đản vào lòng, Cẩu Đản đứng ở bên cạnh bà ta, có lẽ cảm thấy bầu không khí không ổn nên cậu ta cũng không làm loạn: "Vợ thằng cả, có phải cô đã nói những lời đó với Đại Hoa hay không? Mặc kệ là nói đùa hay là gì khác, cô hãy nói cho tôi biết rốt cuộc cô có nói điều đó hay không?"

    Thẩm Phượng Tiên bị ăn một gậy, giờ vẫn còn đau rát, lau nước mắt nói: "Con có nói, nhưng con thực sự là đang nói đùa!"

    Dương Kế Nam khẽ hừ một tiếng, Hà Minh Tú nắm tay Đại Hoa đứng ở bên cạnh anh ấy.

    "Cô còn nói là nói đùa!" Dương Kế Đông cau mày, lại muốn tát cho cô ta một cái, nhưng bị ông Dương quát lớn dừng lại.

    "Anh dừng tay lại cho ba! Cút sang một bên đi!"

    Ông Dương còn đá anh ta một cái, Dương Kế Đông ngoan ngoãn đứng dựa vào tường.

    "Cái mà cô gọi là trò đùa, nghe vào trong tai người làm ba mẹ đã có thể không còn là trò đùa nữa, cô cũng là mẹ của hai đứa con." Lúc này vẻ mặt bà Dương có vẻ thất vọng: "Nếu như vợ thằng hai nói đùa, để Cẩu Đản cưới một cô vợ ngốc về, cô có tức giận?"

    Thẩm Phượng Tiên cúi đầu thút thít, trong tai nghe là một chuyện, trong lòng mắng Dương Kế Tây lại là một chuyện khác, ở trong mắt cô ta, nếu Dương Kế Tây không nói chuyện này cho Dương Kế Nam biết thì hôm nay đã không xảy ra chuyện bị đánh này.

    "Sau này con sẽ không bao giờ nói đùa như này nữa, cũng sẽ không trêu chọc bọn nhỏ."

    Thái độ nhận sai của Thẩm Phượng Tiên rất tốt, bà Dương lại nói thêm mấy câu, nghiêng đầu nói với vợ chồng Dương Kế Nam: "Cô ấy đã biết mình sai rồi, đều là anh em cũng đừng quá để ý, chỉ cần mẹ còn sống, Đại Hoa sẽ không gả cho người không nên gả."

    Những lời này khiến cho trái tim Thẩm Phượng Tiên đau đớn, mặc dù cháu trai cô ta có một chút vấn đề về đầu óc nhưng vẫn rất tôn trọng cô ta, nhưng hiện giờ cô ta không dám nói một lời nào mà chỉ đứng lên xin lỗi vợ chồng Dương Kế Nam.

    Dương Kế Nam cảm thấy uất ức trong lòng, cứ như vậy mà bỏ qua sao?

    Nhưng Hà Minh Tú đã đoán trước được kết quả này, cô ấy cười nói: "Chị dâu cả đã nói là nói đùa, nhưng chúng em không thể nghe được những lời đùa giỡn như vậy, sau này không đùa đứa nhỏ nữa là được."

    "Ừ, ừ, ừ sẽ không có lần sau." Thẩm Phượng Tiên thấy cô ấy nói như vậy, cũng biết chuyện này đã được kết thúc.

    "Thằng hai, lại nói về việc Đại Hoa lấy trứng gà, mẹ đã nghe thấy tất cả những gì con nói với ba và anh cả của con ở trong sân." Bà Dương thở dài: "Con nói đúng, mặc kệ Đại Hoa có ăn vụng trứng gà hay không thì nó vẫn là cháu gái của chúng ta."

    "Bình thường mẹ tương đối chiều chuộng Cẩu Đản và Mao Đản một ít, nhưng thằng hai này, còn có vợ thằng hai nữa, bao nhiêu năm như vậy, các con chỉ có một cô con gái, chuyện sau này chúng ta không nói trước nhưng có hai đứa cháu hiếu thảo cũng vẫn luôn tốt hơn."

    "Con gái này lớn lên sẽ là người gả đi ra ngoài. Hãy nhìn thím hai của các con đi. Con gái đều gả hết ra ngoài, không có một ai ở bên cạnh. Bây giờ họ còn chưa già đến mức dựa vào người khác, nhưng sẽ luôn có một ngày như vậy, ai sẽ là người sẵn lòng trở về chăm sóc bọn họ?"
     
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 36

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Dương dường như nói từ tận đáy lòng, nhưng ý bà thực sự chính là nhìn thằng hai anh không có mệnh có con trai, còn không bằng đối xử thật tốt với hai đứa cháu, về sau già rồi cũng có cháu trai giúp đỡ cuộc sống.

    Những lời này không những khiến cho vợ chồng Dương Kế Nam cảm thấy bà ta suy nghĩ cho bọn họ mà ngược lại vẻ mặt của họ càng trở nên khó coi hơn, đôi mắt của Hà Minh Tú đỏ hoe, một tay cô ấy nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt cô mới không nói bất cứ điều gì.

    Dương Kế Đông càng nghe càng cảm thấy có lý, trong mắt Thẩm Phượng Tiên lộ ra sự vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy đắc ý.

    Tôn Quý Phương cúi đầu, tay cô bị Dương Kế Tây nhẹ nhàng nắm, thỉnh thoảng còn véo cô một cái, ý bảo cô đừng nghe những lời nói bẩn thỉu như vậy.

    Dương Kế Bắc cau mày, nghĩ nếu như mình cũng sinh con gái, chẳng phải sẽ nịnh nọt một nhà anh cả giống như anh hai sao? Vậy thì không được.

    Con gái của anh ta cũng là bảo bối! Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy cuộc sống của ông hai khó khăn, mấy người chị họ đều hiếu thảo, nếu thật sự có một ngày họ già đến mức không thể động đậy thì các chị ấy cũng sẽ có biện pháp.

    Nhưng bây giờ anh ta đủ thông minh để không làm chim đầu đàn.

    "Lời nói đến đây thôi, chuyện hôm nay đã trôi qua, sau này không thể nhắc lại nữa, nếu nhắc lại lần nữa, mẹ cũng sẽ không vui." Bà Dương cảm thấy mình xử lý tình huống này rất tốt, bà ta còn rất hào phóng nói: "Lát nữa mẹ sẽ lấy ra hai quả trứng gà để nấu canh rau dại trứng, mỗi người đều uống một bát."

    Ngoại trừ bọn trẻ ra, rất ít người vui vẻ.

    Buổi tối nên nấu cơm là Hà Minh Tú.

    Cô nắm tay Đại Hoa im lặng đi vào bếp, Dương Kế Nam đi theo phía sau cô.

    Ngay sau đó Cẩu Đản mang đến hai quả trứng gà đến nhà bếp nói: "Bà nội nói thêm nhiều canh một chút như vậy mọi người có thể uống nhiều hơn."

    Nói xong cậu bé bèn chạy ra ngoài.

    Hà Minh Tú nhìn hai quả trứng trên bệ bếp, dưới ngọn đèn dầu mờ ảo mà rơi nước mắt.

    Đại Hoa lau cho cô nhưng càng lau lại rơi càng nhiều.

    "Minh Tú." Trong lòng Dương Kế Nam cũng cảm thấy không vui: "Chúng ta còn sẽ có con, em đừng nghe mẹ nói lung tung."

    "Nhưng vì sao vẫn còn chưa đến chứ?" Hà Minh Tú sờ bụng mình: "Không có con trai, chúng ta sẽ luôn thấp hơn anh cả bọn họ một cái đầu."

    Nhà mẹ đẻ của cô không thể so sánh được như nhà thím hai, cuộc sống không có con trai sẽ không hề dễ dàng trước mặt mẹ chồng.

    "Anh hai, đã muộn rồi, chúng em tới giúp anh chị nấu ăn."

    Giọng nói của Dương Kế Tây từ bên ngoài truyền đến, Hà Minh Tú vội vàng quay người đi lau nước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại.

    Có sự giúp đỡ của Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương, không bao lâu thức ăn đã làm xong rồi.

    Khi uống canh rau dại trứng gà, vị của rau dại đậm đà hơn, nhưng lại không có mùi vị của trứng gà, cũng không đúng, có một mùi tanh thoang thoảng, vì nước canh quá nhiều nên mùi vị cũng không nồng.

    Sau khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương ăn tối xong, Tôn Quý Phương giúp Hà Minh Tú dọn dẹp, thấy vậy, Thẩm Phượng Tiên cũng đi tới, nụ cười trên mặt khiến Hà Minh Tú nhức mắt.

    Khi ba người đang dọn dẹp ở nhà bếp, cũng chỉ nghe thấy Thẩm Phượng Tiên là người nói nhiều nhất.

    "Tối nay em lại định đun nước à?"

    Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Phượng Tiên hỏi Tôn Quý Phương.

    Tôn Quý Phương cười nói: "Buổi chiều đã rửa sạch rồi, buổi tối chỉ rửa mặt và rửa chân là xong."

    "Sao lại chú trọng như thế? Giống như những người trong thành phố vậy." Thẩm Phượng Tiên nói, ngay cả khi cô ta không rửa tay và chân trong ba ngày, cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

    "Không liên quan gì đến việc có phải là người thành phố hay không." Tôn Quý Phương vẫn cười: "Đây là chuyện vệ sinh cá nhân không phải vấn đề chú trọng? Chị dâu cả, chị dâu hai, em ra ngoài trước đây."

    Dương Kế Tây đang ở bên ngoài chờ cô, Tôn Quý Phương vừa đi ra, anh liền đưa tay về phía cô, Tôn Quý Phương mỉm cười nắm tay anh: "Đi đến nhà anh Khang à?"

    Cô không muốn ở nhà còn không bằng đi nói chuyện với chị dâu Khang.

    "Được."

    Kết quả chân trước bọn họ vừa đi qua, chân sau Dương Kế Nam dẫn theo vợ và con gái cũng đi qua.

    Dương Kế Khang có chút ngạc nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi để Thạch Đầu mang Đại Hoa đi chơi.

    Ban ngày Cẩu Đản chơi điên cuồng, hiện tại đã ngủ rồi.

    Nhìn thấy đôi mắt Hà Minh Tú vẫn còn hơi đỏ, chị dâu Khang mỉm cười nói: "Nói đến, cũng sắp phải cấy mạ rồi, năm nay em muốn đi xuống ruộng cấy hay là trồng ngô trên mặt đất vậy?"

    "Trên mặt đất đi, xuống ruộng có rất nhiều đỉa. Năm ngoái em bị bám vào sợ lắm." Hà Minh Tú cười đáp.

    "Chúng ta cùng nhau ở trên mặt đất đi." Tôn Quý Phương nghiêng đầu nói với Dương Kế Tây.
     
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 37

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được." Dương Kế Tây gật đầu. Dương Kế Khang nhìn thấy họ thì thầm, anh ấy cũng mỉm cười, sau khi bọn họ rời đi, Dương Kế Khang quay trở lại phòng nói với chị Khang: "Lúc trước Kế Tây nhất quyết muốn cưới cô ấy, bây giờ nghĩ lại có lẽ chú ấy thực sự thích nên mới có thể kiên trì như vậy."

    Chị dâu Khang nghe vậy mỉm cười, sau đó dựa vào ngực Dương Kế Khang: "Thạch Đầu đã lớn như vậy rồi, chúng ta lại có thêm một đứa nữa đi."

    Dương Kế Khang sửng sốt, giơ tay sờ mặt cô: "Không phải em sợ đau à?"

    Chị dâu Khang đỏ mặt: "Em mới mặc kệ, em muốn có thêm một đứa nữa."

    Nhà của họ rất lớn, Thạch Đầu cũng có phòng riêng của mình nên việc hai vợ chồng tạo người cũng sẽ không ảnh hưởng đến ai.

    Nhưng vợ chồng Dương Kế Nam lại có chút phiền phức, có Đại Hoa ở bên cạnh, nếu cô bé đột nhiên tỉnh lại sẽ rất xấu hổ.

    Cho nên sau đó Dương Kế Nam nửa đêm lôi kéo Hà Minh Tú đi ra ngoài, đây là chuyện sau này sẽ nói.

    Sau khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương rửa mặt xong, anh lại đặt bàn chải đánh răng và những thứ khác vào trong không gian, phát hiện giá đỗ hôm trước vẫn còn rất tươi và mềm, thuyết minh không gian này rất tốt để bảo quản, hơn nữa giá đỗ mọc ra cũng hơi cao, còn cái hố nhỏ kia, sau khi trải qua thí nghiệm thì thấy tiền vẫn không thay đổi.

    Trừ cái đó ra thì mì cũng bỏ qua không có hiệu quả, Dương Kế Tây cũng thử qua giá đỗ nhưng cũng không có gì thay đổi cho nên mấy ngày nay Dương Kế Tây luôn đặt kẹo vào.

    Đôi vợ chồng trẻ cũng không thiếu kẹo ăn, nhưng Dương Kế Tây lại thèm thịt, anh cũng muốn cho Tôn Quý Phương được ăn thịt.

    "Sau khi cấy mạ xong chúng ta sẽ về nhà thăm ba mẹ."

    Dương Kế Tây đi theo Tôn Quý Phương phía sau, đợi cô hô hấp bình tĩnh lại mới cười nói: "Sáng mai anh thử bỏ trứng gà vào Tổ Phúc thử xem."

    Cái tên Tổ Phúc này vẫn là do Tôn Quý Phương đặt.

    Tôn Quý Phương nghe vậy nói: "Được nha, trước đây em cũng có ý tưởng này, nhưng ở Yêu Muội bên kia cũng không có trứng gà thích hợp."

    "Anh biết." Dương Kế Tây hôn lên trán cô: "Ngủ đi."

    Anh đã tính sẵn thời gian gà đẻ trứng trong nhà, sau bữa sáng, khi anh đến kho củi lấy củi, tay phải ở trên ổ gà nhoáng lên, hai quả trứng gà ở trong ổ đã biến mất.

    Sau khi ôm củi vào nhà bếp, Dương Kế Tây bình tĩnh cùng Tôn Quý Phương đi ra ngoài, hôm đó bà Dương lại không nhặt được trứng gà.

    Sáng hôm sau, khi Dương Kế Tây lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng, anh ngạc nhiên nói với Tôn Quý Phương đang ngáp dài: "Có thêm bốn quả trứng trong Tổ Phúc!"

    Cơn buồn ngủ của Tôn Quý Phương lập tức tan biến: "Có thể tăng giống như kẹo sao?"

    Trước đó, bọn họ thử bỏ hai chiếc kẹo vào, ngày hôm sau liền có mười hai chiếc kẹo.

    Cô nhanh chóng bảo Dương Kế Tây lấy ra nhìn xem, Dương Kế Tây lấy ra sáu quả trứng gà nói: "Bốn quả này là do Tổ Phúc làm ra nè."

    Hai người nhìn thật kỹ bốn quả trứng gà, phát hiện chúng không có vấn đề gì.

    Sau đó lại đặt bốn quả trứng vào Tổ Phúc. Ngày thứ ba, sau khi loại bỏ bốn quả trứng ban đầu ra thì thu được tám quả trứng.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương choáng váng.

    "Một quả trứng gà có thể làm ra hai quả!"

    Dương Kế Tây nói.

    "Vậy, vậy thì hãy thử đặt tám quả vào đó xem?"

    Tôn Quý Phương nuốt nuốt nước miếng nói.

    "Chỉ sợ là không được, đặt vậy đều chất đầy, còn có điểm nhô ra. Nó lớn hơn kích thước Tổ Phúc, cũng giống như kẹo lần trước, đều không được."

    "Không tham, không được tham, như vậy đã rất lợi hại rồi!"

    Tôn Quý Phương bảo anh lấy hết kẹo và trứng ra xem thử, ban đầu có nửa cân kẹo, hiện tại đã có khoảng ba cân, mấy ngày nay không cho kẹo vào Tổ Phúc, cho nên kẹo không gia tăng nhiều.

    Lại nói đến trứng, tổng cộng có mười bốn quả!

    Tôn Quý Phương hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, Dương Kế Tây nhìn thấy vậy, ôm lấy cô nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Phải biết rằng, cháu gái Phúc Vận kia của chúng ta bỏ một con gà vào không gian, sau một ngày sẽ có mười con gà đấy!"

    Hơn nữa, gà của người ta đẻ trứng, ngày hôm sau những quả trứng đó lại biến thành những con gà con, mỗi ngày một dạng, chẳng mấy chốc ở trong không gian lại cố ý xây dựng một nông trường khổng lồ!

    "Em biết, em biết." Hai người chưa thấy qua việc đời gì nhanh chóng bình tĩnh lại.

    "Trứng gà bây giờ có giá 4 xu đến 5 xu một quả, chúng ta chỉ tính 4 xu thì đó là 56 xu!"

    Lúc này mới có hai ngày thôi!

    "Lần sau chúng ta mỗi ngày bỏ bốn quả trứng vào, mỗi ngày sẽ có tổng cộng mười hai quả trứng. Bao nhiêu tiền nhỉ? Anh Tây, anh Tây, em không tính ra được!"

    Dương Kế Tây vội vàng nói: "Mười hai quả trứng, dựa theo giá 4 xu một quả, tức là một ngày 48 xu! Tính một tháng ba mươi ngày, chính là 14 đồng 40 xu!"

    "Phát tài phát tài rồi!"
     
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 38

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Quý Phương vội vàng bảo Dương Kế Tây véo mình một cái, Dương Kế Tây dở khóc dở cười, lại miêu tả không gian rộng lớn của cháu gái Phúc Vận cho cô biết, cuối cùng Tôn Quý Phương cũng bình tĩnh lại.

    "Nói như vậy là người ta có một tòa thành, nhưng chúng ta thì sao, còn không lớn bằng một cái tủ nhỏ."

    "Đúng vậy." Dương Kế Tây gật đầu.

    "Nhưng em cũng rất thỏa mãn rồi! A, a a anh Tây, e rất hạnh phúc!" Tôn Quý Phương một đầu tiến vào trong ngực anh, kích động uốn éo như một con sâu nhỏ.

    "Thật dễ dàng thỏa mãn." Dương Kế Tây cũng cười: "Nhưng đúng là cũng rất tốt, vốn dĩ chúng ta chỉ là những người bình thường. Không có không gian và Tổ Phúc thì chúng ta lại càng bình thường hơn."

    Sau khi cả hai hưng phấn một trận, mỗi người nuốt hai quả trứng để ăn mừng, ban đầu có mười bốn quả ctrứng gà giờ chỉ còn lại mười quả trứng.

    "Nếu mỗi ngày có tám quả trứng, chúng ra cũng ăn hai quả mỗi ngày để bồi bổ năng lượng cho cơ thể."

    Dương Kế Tây đề nghị nói.

    "Một quả, mỗi người một quả." Tôn Quý Phương cảm thấy hai quả có chút lãng phí: "Ngày mùa bận rộn có thể ăn nhiều hơn một chút."

    "Được."

    Như vậy, một ngày cũng có thể tích cóp được sáu quả trứng gà.

    Cùng ngày hôm đó bọn họ làm việc đều tràn đầy vui sướng, làm cho những người khác nhìn thấy choáng váng.

    Sau khi trải qua sự hiểu lầm đó, Đại Hoa đã bị Hà Minh Tú đưa ra đồng, cho dù cô bé có đi tìm rau dại thì cũng sẽ đi cùng đám người Xuân Hoa, sau đó cõng rau về nhà, rồi lại đi tìm Hà Minh Tú, cuối cùng cùng nhau quay lại.

    Điều này cũng làm cho bà Dương ở nhà mất đi một người có thể sai sử giúp việc nhỏ, trong lòng bà ta không hài lòng nhưng vẫn nói với Hà Minh Tú: "Hôm nay trời càng lúc càng nóng nên đừng để Đại Hoa xuống ruộng nữa, nắng thật sự."

    "Không sao đâu ạ, lúc con bé hái rau dại cũng không ngại nắng." Hà Minh Tú cười nói.

    Cô đã học được, mặc kệ là lời hay vẫn là những lời mỉa mai, chỉ cần cô nói với nụ cười giống như mẹ chồng thì cảm giác sẽ không giống như bình thường.

    Giống như bây giờ, nhìn nụ cười trên mặt mẹ chồng cứng đờ lại không tìm được lời nào khác để nói, trong lòng Hà Minh Tú lại cảm thấy vui vẻ.

    Tôn Quý Phương thấy hai người nói chuyện, sau khi nhận thấy vẻ mặt của bà Dương cũng không tốt lắm, cô cũng nhanh chóng xoay người rút lui.

    Anh Tây nói, có thể tránh bao xa thì tránh.

    Nửa tháng sau, thời điểm bận rộn nhất của cày bừa vụ xuân cũng đã qua, tiếp theo là chờ làm cỏ, cho nên có thể nghỉ ngơi vài ngày.

    "Bây giờ chúng ta có tổng cộng một trăm quả trứng gà."

    Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây đang ngồi trên giường tính toán "tài sản" của mình.

    Ăn hết bột mì thô rồi, trong không gian chỉ còn lại hơn hai cân kẹo, về phần giá đỗ, nửa tháng qua không có thời gian ra ngoài, trứng gà cũng không để được nữa, cho nên anh và Tôn Quý Phương bắc một chiếc bếp nhỏ, xào chín, nấu ăn, mọc ra bao nhiêu lại ăn bấy nhiêu, sau này khi hộp đậu nành không nảy mầm nữa, vỏ đậu nành được vùi vào luống rau bên kia.

    Chiếc hộp hiện giờ đang được đặt trên tủ, không đựng gì ở bên trong.

    Vì có quá nhiều trứng gà, không gian đặt không hết nên dư lại mấy chục quả trứng gà đặt ở trong ngăn khóa tủ lớn.

    Hơn nữa hiện giờ không gian đã quá đầy, ngoại trừ kẹo và mấy chục quả trứng gà ở bên trong ra, kem đánh răng và bàn chải đánh răng đều được đặt trong ngăn tủ bên ngoài cho nên hôm nay Tổ Phúc không có "cập nhật mới."

    "Lát nữa anh sẽ đi tìm mẹ nói với bà rằng sáng sớm mai chúng ta sẽ về lại mặt."

    Dương Kế Tây nói.

    "Vâng." Tôn Quý Phương gật đầu, sau đó có chút đau khổ nói: "Đợi trứng gà hết rồi, chúng ta tích cóp đi, em không muốn ăn nữa."

    Liên tiếp trong nửa tháng, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây ăn mỗi ngày một quả trứng, bồi bổ người cũng không tồi nhưng đồ ăn này ăn mỗi ngày khiến bọn họ có chút ngán rồi.

    Bọn họ cũng không chỉ ăn sống mà thỉnh thoảng còn lấy nồi đá ra chiên, luộc và ăn mì thô hoặc là nấu với rau dại.

    "Được." Dương Kế Tây đau lòng gật đầu.

    Khi bà Dương nghe thấy Dương Kế Tây nói về việc lại mặt, bà lập tức nói: "Trong nhà thật sự eo hẹp, cũng không có thứ tốt gì, lần này lại mặt nên làm sao bây giờ?"

    Dương Kế Tây không nói gì, chỉ đứng ở nơi đó, ông Dương đang hút thuốc lá sợi, không định mở miệng.

    Thấy Dương Kế Tây không nói lời nào, bà Dương lại bổ sung nói: "Hay là chờ thêm một chút nữa đi."

    "Chờ em dâu tư vào cửa sao? Khi đó trong nhà càng không có đồ vật gì tốt, có phải nói là gả lại đây lâu như vậy, cũng không gọi là lại mặt, cứ trực tiếp trở về là được có phải không?"

    Dương Kế Tây hiểu rất rõ tính tình của bà Dương.
     
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai nói có em dâu tư? Chuyện này còn chưa đề cập tới đâu." Bà Dương cảm thấy có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của Dương Kế Tây.

    "Hôm qua, vẻ mặt chú tư rất vui vẻ, con vừa hỏi thì biết được ba mẹ chuẩn bị nhờ bà mối tới cầu hôn." Dương Kế Tây cười nói: "Quên đi, trong nhà tăng cường cho anh em khác thì tăng cường đi, con và Quý Phương cũng không có năng lực gì, từ giờ trở đi, chuyện trong nhà này, chúng con sẽ chỉ làm những gì nên làm ở nhà là được."

    Nói xong, anh trực tiếp đi ra khỏi phòng bọn họ.

    Kỳ thật lần này anh chính là cố ý nói lời này, sau này đừng coi hai vợ chồng bọn họ là con bò già để sai sử!

    "Ý nó đây là gì? Nó đang oán chúng ta à?"

    Ông Dương tức giận nói.

    "Nhà đông con như vậy, làm sao có thể chăm sóc cố được hết? Hơn nữa, chẳng phải nó rất có bản lĩnh hay sao? Tự mình đều dành dụm tiền sính lễ cưới người vào cửa. Đã có bản lĩnh như vậy thì chúng ta cần quan tâm làm gì?"

    Bà Dương cũng tức giận: "Nó còn tưởng không để ý đến trong nhà nữa, quả thực là đang nằm mơ! Chỉ cần không phân gia, chỉ cần nó vẫn là con của chúng ta, Tôn Quý Phương vẫn là con dâu của chúng ta, phải quản, nên làm gì thì phải làm!"

    Những lời này khiến ông Dương cảm thấy thoải mái hơn một chút.

    Sáng sớm hôm sau, Dương Kế Tây cõng một chiếc sọt không lớn không nhỏ, dưới đáy đặt 96 quả trứng gà, phía trên phủ cỏ dại lại, hai người bèn đi ra ngoài.

    Hiện giờ trong không gian chỉ có hơn hai kg kẹo và bốn quả trứng ở Tổ Phúc.

    "Tới nhà Yêu Muội trước đi." Tôn Quý Phương nói.

    "Được."

    Khi bọn họ đến nhà Dương Yêu Muội, Dương Yêu Muội đang don dẹp chuồng gà, còn Lưu Chương thì đang định đi ra sau núi đốn củi.

    "Anh ba, chị dâu ba?"

    Lưu Chương mở cửa sân ra thì nhìn thấy bọn họ từ trên đường nhỏ đi tới, nghe thấy bọn họ trả lời, Lưu Chương liền chạy nhanh tới chỗ Dương Yêu Muội đang ở bên kia chuồng gà: "Anh chị ba tới đây! Chắc chắn bọn họ chưa ăn cơm đâu, mau nấu hai bát mì trứng đi!"

    "Vâng!"

    Dương Yêu Muội cũng vui vẻ, vội vàng rửa tay rồi đi vào bếp.

    "Đừng cho trứng, đùng cho trứng." Dương Kế Tây vội vàng xua tay.

    Nhưng Lưu Chương lại cười nói: "Trong nhà để dành được mười mấy quả rồi, dốc hết sức ăn là được!"

    "Không, không." Tôn Quý Phương cũng xua tay: "Chúng ta ăn ngán rồi."

    "Hả?"

    Sau khi vào sân, Dương Kế Tây buông sọt xuống, mở đám cỏ dại ra cho anh ấy xem, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tới đây chỉ để đưa trứng mà thôi."

    Lưu Chương hít một hơi, nhìn xem vị trí đám cỏ dại, này sợ là có nửa sọt trứng gà đi?

    "Anh ba, chúng ta cũng không thể làm chuyện trái kỷ luật được!"

    Lưu Chương gian nan nói.

    "Anh không có! Dù sao những quả trứng gà này đều là đứng đứng đắn đắn." Sau khi nhìn thấy Tôn Quý Phương đi nhà bếp ngăn cản Dương Yêu Muội đánh trứng, Dương Kế Tây vác sọt trên lưng đi đến nhà chính. "Anh và Quý Phương đã bàn bạc rồi, trẻ con một tuổi có thể ăn không ít thứ, canh trứng rất bổ dưỡng nên hãy cho nó ăn đi."

    Nói xong, anh giục Lưu Chương lấy rổ ra đựng trứng, chuyện này anh có thể nói với Lưu Chương cũng chính là vì anh ấy kín miệng, Yêu Muội lại càng hướng về anh, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra một lời với ai.

    Nhìn thấy Lưu Chương không nhúc nhích, Dương Kế Tây bất đắc dĩ nói: "Chú còn không tin nhân phẩm của anh à?"

    "Không phải." Lưu Chương gãi đầu, vẫn là nghe lời anh đi lấy rổ, anh ấy cũng hiểu biết về người anh vợ này, là người nói một không hai, nhân phẩm của anh ấy cũng không có vấn đề gì, nếu đã nói lai lịch của trứng gà này đến từ một nơi hợp pháp thì nó nhất định đến từ một nơi hợp pháp!

    Dương Kế Tây đếm ra 46 quả trứng gà ra và bỏ vào hai rổ tre.

    "Quá nhiều.."

    Lưu Chương cau mày lại.

    "Nhiều cái gì, nhìn bộ dáng hai người các em gầy như vậy, người lớn cũng phải bồi bổ!"

    Dương Kế Tây lại phủ cỏ dại lên, liếc nhìn bờ vai gầy gò của Lưu Chương.

    Hai mắt Lưu Chương nóng lên, vội vàng cúi đầu đồng ý, mang trứng gà đi cất.

    Mà Dương Yêu Muội ở bên này còn không biết chuyện trứng gà nên cô ấy không nghe lời Tôn Quý Phương nói, vẫn tiếp tục nấu hai quả trứng gà.

    Rơi vào đường cùng, hai người đành ăn mì thô kia.

    "Đây là mì lần trước chúng ta đưa phải không?"

    Dương Kế Tây hỏi.

    "Vâng." Dương Yêu Muội cười nói: "Trong nhà còn rất nhiều khoai lang cho nên không ăn."

    Thực tế là luyến tiếc.

    Hai người Tôn Quý Phương làm sao lại không hiểu chứ?

    Dương Kế Tây lại lấy ra một cân kẹo chia ra lúc trước khi ra ngoài, đặt lên bàn: "Kẹo ăn hết chưa? Cầm lấy đi."

    "Chưa hết, còn hơn hai mươi chiếc nữa." Họ thật ra không tiếc cho đứa nhỏ ăn kẹo, nhưng mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể cho nó hai chiếc.

    "Lần trước là cho đứa nhỏ ăn, lần này là cho hai người các em ăn. Sao hơn nửa tháng không gặp đã gầy đi một vòng rồi?"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...