5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 85: Quá khứ của Diêu Tĩnh Chi

Tần Mộc Lam vừa gửi xong thư và mấy món đồ, tiện thể ghé qua Cung Tiêu Xã mua ít bánh ngọt trước khi về. Cô vừa bước vào nhà thì sau lưng gia đình nhà Vưu Hải Siêu cũng đến ngay sau.

"Mộc Lam, biết sớm là cháu cũng lên trấn, dì cháu mình cùng đi cho tiện," Đổng Mãn Phân nắm tay Tần Mộc Lam, mỉm cười nói. Rồi dì ấy đưa tặng phẩm mang đến cho Mộc Lam, "Cháu đang mang thai, phải bồi bổ thêm nhiều. Sữa mạch nha này cháu uống mỗi ngày một ly nhé, còn đồ hộp này mùi vị cũng ngon lắm."

Thấy nhà họ lại mang đến nhiều đồ như vậy, Tần Mộc Lam vội nói, "Dì Đổng, mọi người khách sáo quá, lần nào đến cũng mang bao nhiêu thứ, thôi để lát nữa dì mang về nhé."

Diêu Tĩnh Chi cũng có mặt, thấy Đổng Mãn Phân nào sữa mạch nha nào đồ hộp, bà ấy cũng xen vào, "Đúng rồi, mọi người cứ mang về cho Tiểu Lỗi đi, bên này chúng tôi cũng sẽ mua cho Mộc Lam."

Đổng Mãn Phân không đồng ý, đặt đồ xuống rồi nói, "Nhà dì có sẵn mà, Tiểu Lỗi ngày nào cũng ăn hết."

Lần này, Tần Mộc Lam không biết từ chối ra sao, tất cả là do lần trước cô cứu Tiểu Lỗi nên họ vẫn nhớ ơn. Hơn nữa, Mộc Lam đang mang thai, gặp nhiều khó khăn, nên họ càng muốn đến thăm hỏi.

Tiểu Lỗi lúc này cũng gật đầu như người lớn, nói, "Đúng đó, nhà em có nhiều mà, nên những thứ này đều để chị Mộc Lam dùng."

Nghe con trai nói vậy, Vưu Hải Siêu cũng bật cười, rồi nhìn Tần Mộc Lam, "Mộc Lam, Tiểu Lỗi đã nói vậy rồi, cháu cứ nhận đi. Hơn nữa, hôm nay chú và vợ qua đây cũng có chuyện muốn bàn với mọi người."

Nghe Vưu Hải Siêu nói vậy, Tần Mộc Lam cũng không từ chối thêm.

Diêu Tĩnh Chi nhanh chóng rót nước cho mọi người, sau đó cả nhà cùng ngồi xuống.

"Mộc Lam, chị dâu cháu làm việc ở xưởng rất tốt, nên chú đang định chuyển cô ấy lên làm chính thức," Vưu Hải Siêu nói.

Tần Mộc Lam nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Cô hiểu rằng có lẽ gia đình Vưu Hải Siêu áy náy vì chuyện của Tiểu Lỗi lần trước nên muốn giúp đỡ gia đình cô, nhưng dù hôm đó không phải Tiểu Lỗi, cô cũng vẫn sẽ ra tay cứu người, nên thực sự không cần như vậy.

"Chú Vưu, chú làm thế này chắc chắn sẽ khiến người khác dị nghị, thật sự không cần thiết đâu ạ."

Diêu Tĩnh Chi ban đầu rất vui khi con dâu cả sắp được vào biên chế, nhưng nghe Tần Mộc Lam nói vậy, bà ấy cũng hiểu ra, nên vội tiếp lời, "Đúng đó câuj Vưu, nếu khiến cậu khó xử thì thôi vậy, hiện giờ tình hình cũng đã ổn lắm rồi."

Vưu Hải Siêu cười nói, "Không sao đâu, tôi không thấy khó xử chút nào. Đồng chí Lý Tuyết Diễm thực sự làm việc rất tốt."

Đổng Mãn Phân cũng lên tiếng, "Đúng đó Mộc Lam, chị dâu cháu không chỉ làm việc tốt mà còn chịu khó học thêm những gì chưa biết, thực sự rất tiến bộ."

Tần Mộc Lam thật sự không biết về những chuyện này.

Nhưng nghe Vưu Hải Siêu đã nói vậy, cô cũng không từ chối thêm, mà mời, "Chú Vưu, vậy hai hôm nữa mời cả nhà chú sang ăn cơm nhé. Để cháu làm mấy món kho cho mọi người thử, nếu ngon thì thực phẩm của xưởng cũng có thể triển khai đấy ạ."

Nghe vậy, Vưu Hải Siêu ngạc nhiên nhìn Tần Mộc Lam. Chú ấy thật sự không biết cô có tài nấu nướng, nhưng đã được mời, cả nhà họ chắc chắn sẽ nhận lời.

Sau khi gia đình Vưu Hải Siêu ra về, Diêu Tĩnh Chi nhìn Tần Mộc Lam, nói, "Mộc Lam, chị dâu con có được công việc hiện tại là nhờ em cả đấy. Lúc đó bảo nhà hai đứa nó cảm ơn con đàng hoàng nhé."

Tần Mộc Lam lắc đầu, "Đó là nhờ sự cố gắng của chị dâu."

Diêu Tĩnh Chi nghe vậy thì im lặng, nhưng trong lòng ghi nhận công lao của cô. Rồi bà ấy lại nhắc đến chuyện mời khách ăn cơm vài hôm nữa.

"Mộc Lam, hôm đó để mẹ đi chợ mua đồ nhé. Con cứ liệt kê ra cần mua những gì, mẹ sẽ lo. Cả nhà chú Vưu đã tới thì mình không thể sơ sài được, hôm đó cũng mời luôn bố mẹ con sang nữa cho vui."

"Dạ, được ạ mẹ," Tần Mộc Lam đáp.

Tần Mộc Lam mỉm cười gật đầu, sau đó cô nói cho mẹ biết các nguyên liệu cần chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới.

Diêu Tĩnh Chi sợ mình sẽ quên, liền lấy bút ra ghi chú lại.

Nhìn thấy nét chữ quyên tú thanh thoát của Diêu Tĩnh Chi, Tần Mộc Lam không khỏi ngạc nhiên, buột miệng khen, "Mẹ, chữ của mẹ đẹp quá! Chắc hồi trước thành tích học tập của mẹ rất tốt nhỉ?"

Nghe vậy, Diêu Tĩnh Chi sững lại, rồi cười lắc đầu, "Mẹ chưa từng đi học đâu con."

Tần Mộc Lam ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

Diêu Tĩnh Chi tiếp tục, "Từ lúc lên tám, mẹ đã mơ hồ không nhớ nhiều chuyện. Mẹ chỉ biết rằng từ lúc mẹ có ký ức, mẹ đã biết viết chữ rồi. Trước khi lấy chồng, mẹ luôn sống với cha mẹ nuôi trong núi. Hai người đã lớn tuổi nên mẹ ở nhà giúp đỡ, rồi không lâu sau khi mẹ xuất giá, hai người cũng qua đời."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam nhíu mày, cảm thấy câu chuyện có chút kỳ lạ.

"Nếu mẹ chưa từng đi học, vậy làm sao mẹ biết viết chữ? Có phải ông bà ngoại đã dạy mẹ không?" cô hỏi.

"Không phải đâu, ông bà không biết chữ."

"Vậy thì.."

Diêu Tĩnh Chi thở dài, giải thích, "Thực ra, mẹ chỉ là đứa trẻ ông bà nhặt được trong núi. Khi tìm thấy mẹ, trên đầu và cổ mẹ còn dính đầy máu. Phải chăm sóc rất lâu mẹ mới khỏe lại. Sau đó, mẹ không nhớ gì về trước kia nữa. Cái việc biết chữ này có lẽ là do trước đó mẹ đã học được ở gia đình thật của mình, nhưng đáng tiếc là mẹ không nhớ gì cả. Trước khi qua đời, ông bà mới nói cho mẹ biết sự thật này. Nếu không, mẹ cũng không biết mình chỉ là con nuôi của họ."

Tần Mộc Lam hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại có một quá khứ như vậy, nên cô cũng không hỏi thêm gì nữa, sợ chạm vào nỗi buồn của mẹ.

Diêu Tĩnh Chi mỉm cười, khuyên Tần Mộc Lam đi nghỉ ngơi, "Con nghỉ ngơi một lát đi, để mẹ đi nấu cơm."

"Vâng, con cảm ơn mẹ."

Sau khi ăn trưa xong, Tần Mộc Lam ghé qua nhà họ Tần.

Thấy Tần Mộc Lam đến, Vương Chiêu Đệ liền niềm nở vẫy tay, "Mộc Lam, em tới rồi à! Chị vừa định qua tìm em đây."

Tống Ngọc Phượng cũng nhanh chóng bước ra đón tiếp.

"Mộc Lam, chị cũng đang định tìm em. Lần trước nhà Như Hoan có tặng vài xấp vải, chị định may cho em một bộ đồ mới, nên muốn đo kích thước cho chuẩn."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam liền từ chối khéo.

"Không cần đâu chị dâu hai, chị giữ lại vải mà may đồ cho mình đi, bên em cũng có đủ vải rồi ạ."

Vương Chiêu Đệ tiến lại gần, nói: "Mộc Lam, đừng ngại gì cả. Nhìn thì thế thôi, chứ tay nghề may vá của chị dâu hai em giỏi lắm, đừng từ chối nữa."

Tống Ngọc Phượng lần này thật lòng muốn may đồ cho Tần Mộc Lam, nên không nói gì nhiều, cứ thế kéo cô lại để đo kích cỡ.

Thấy Tống Ngọc Phượng nhiệt tình như vậy, Tần Mộc Lam cũng không nỡ từ chối, chỉ là cô đã quyết định sẽ tự mình chuẩn bị vải. Sau khi đo xong, cô dặn dò các chị ấy về những điều cần chú ý khi may và tiện thể đi tìm mẹ, Tô Uyển Nghi, để báo về bữa ăn hai hôm nữa.

Tô Uyển Nghi vui vẻ nói: "Được rồi, đến hôm đó cả nhà mình nhất định sẽ có mặt."

Cùng lúc đó, vài ngày sau, Tạ Triết Lễ nhận được bưu phẩm và thư của Tần Mộc Lam. Khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như thoáng nét dịu dàng. Nhưng chưa kịp về đến ký túc xá, anh đã bị một đồng nghiệp chặn lại.

"Đồng chí Tạ, anh kết hôn rồi à?"
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 86: Thăng chức

Thấy Đàm Nhạc Vi đứng chắn ngay trước mặt, Tạ Triết Lễ lập tức nhíu mày.

"Đồng chí Đàm, cô đang cản đường."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Triết Lễ, Đàm Nhạc Vi cảm thấy lòng đau nhói. Cô ta vừa đi diễn ở nơi khác một thời gian, về đến nơi đã nghe tin anh kết hôn. Tại sao lại thế chứ? Cô ta khẽ hỏi, "Đồng chí Tạ, anh vẫn chưa nói với tôi. Rốt cuộc anh có kết hôn hay không?"

Tạ Triết Lễ lạnh nhạt liếc cô ta, đáp: "Tất nhiên là tôi đã kết hôn. Vợ tôi cũng sắp đến đây để cùng công tác."

"Thật.. Thật sự là như vậy sao?"

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe chính miệng Tạ Triết Lễ khẳng định, Đàm Nhạc Vi vẫn thấy khó chịu, "Sao anh lại kết hôn đột ngột như thế?"

"Đồng chí Đàm, kết hôn là chuyện riêng của tôi, không có nghĩa vụ phải báo trước cho cô. Bây giờ, phiền cô tránh ra, cô đang cản đường."

"Anh.."

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tạ Triết Lễ, lòng Đàm Nhạc Vi chợt tan nát. Cô ta ngậm ngùi lùi lại một bước, đầy vẻ thất vọng.

Tạ Triết Lễ chẳng hề liếc nhìn cô thêm một lần, đi thẳng về phía trước.

Nhìn bóng dáng Tạ Triết Lễ ngày càng xa, Đàm Nhạc Vi vẫn đứng đó, lâu thật lâu mới hoàn hồn. Dù trước đây cô ta đã nhiều lần ngỏ ý, Tạ Triết Lễ chưa bao giờ đáp lại. Nhưng anh cũng đối xử lạnh lùng với mọi phụ nữ khác, nên cô ta vẫn hy vọng. Không ngờ, anh lại đột ngột kết hôn như thế.

Đúng lúc ấy, một cô gái có khuôn mặt thanh tú bước tới. Nhìn vẻ thất thần của Đàm Nhạc Vi, cô ta nhanh chóng hỏi: "Nhạc Vi, sao lại có một mình ở đây? Đồng chí Tạ đâu? Cậu hỏi thế nào rồi, anh ấy thật sự kết hôn à?"

Đàm Nhạc Vi thấy người bạn đến, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

"Xảo Hương, Tạ Triết Lễ thật sự đã kết hôn rồi, và vợ anh ấy sắp đến đây để cùng công tác."

Nghe xong, Trần Xảo Hương ánh mắt sáng lên, tiến tới an ủi: "Nhạc Vi, đừng buồn quá. Nếu Tạ Triết Lễ đã kết hôn thì mình cũng không còn cách nào khác, nhưng mà.."

Nói tới đây, Xảo Hương đầy vẻ tiếc nuối nói tiếp: "Mình nghe nói chuyện cưới xin của Tạ Triết Lễ đều do gia đình sắp xếp. Vợ anh ấy là một cô gái nông thôn, nghe đâu còn vừa béo vừa xấu nữa. Với điều kiện của phó đoàn Tạ, anh ấy hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn. Đáng tiếc là gia đình không nghĩ cho anh ấy, cứ thế ép anh ấy phải kết hôn."

Đàm Nhạc Vi vốn đang buồn, nghe đến đây cũng thấy bực mình.

"Thật sao? Vợ Tạ Triết Lễ vừa xấu vừa béo à?"

Trần Xảo Hương gật đầu: "Đúng vậy, mình đã hỏi kỹ rồi. Hơn nữa, chị họ nhà Vương còn gặp qua vợ anh ấy, nói cô ấy đúng là tròn trịa."

"Sao lại như vậy chứ? Tạ Triết Lễ hoàn toàn có thể tìm người tốt hơn. Cô ấy đúng là không xứng với anh ấy chút nào."

"Đúng thế, đúng thế!"

Trần Xảo Hương vội vàng gật đầu đồng tình.

Tạ Triết Lễ đã đi xa, hoàn toàn không hay biết hai người đang bàn tán về Tần Mộc Lam. Lúc này, anh đã đến ký túc xá, vội mở ra thư của Tần Mộc Lam gửi. Đọc xong, biết trong nhà mọi thứ đều ổn, anh cảm thấy yên tâm hơn. Sau đó, anh mở gói đồ ăn. Bên trong có vài cây lạp xưởng và mấy hũ thịt kho, như đã nói trong thư, đây đều là Tần Mộc Lam tự làm.

Nghĩ đến đây, Tạ Triết Lễ cất lạp xưởng vào, còn thịt kho để một bên, định lát nữa mang theo khi đi lấy cơm.

Cuối cùng, anh cầm lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong góc gói đồ.

Nhìn tờ giấy dán trên từng chiếc bình sứ nhỏ, Tạ Triết Lễ khẽ nở nụ cười ấm áp. Có tổng cộng năm bình, mỗi cái chứa một loại thuốc: Thuốc mê, thuốc xổ, thuốc cầm máu, thuốc bổ khí và thuốc bảo vệ tim mạch. Tất cả đều do Tần Mộc Lam tự tay chuẩn bị, để anh có thể mang theo phòng thân.

Sau khi cẩn thận cất kỹ, Tạ Triết Lễ mang theo hũ thịt kho đến nhà ăn.

Vừa bước vào, anh gặp ngay Phó Húc Đông.

"A Lễ, cậu cũng đến ăn trưa à? Đi cùng nhau nhé?"

Tạ Triết Lễ gật đầu, rồi cả hai cùng xếp hàng lấy cơm và đồ ăn. Tuy nhiên, hôm nay anh lấy ít thức ăn hơn mọi khi. Khi ngồi xuống, anh mở hũ thịt kho mà Tần Mộc Lam đã gửi.

Vừa mở nắp, một mùi thơm đậm đà lan tỏa.

"A Lễ, cái này là gì mà vừa thơm vừa cay vậy?"

"Đây là thịt kho Mộc Lam gửi cho tôi, cô ấy làm riêng cho tôi đấy."

Nhìn Tạ Triết Lễ với nụ cười hạnh phúc và vẻ tự hào, Phó Húc Đông chỉ thấy không dám nhìn thẳng, nhưng mùi thơm quá quyến rũ, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Cho tôi thử một ít được không?"

Dù có hơi tiếc, Tạ Triết Lễ vẫn lấy một muỗng lớn chia cho Phó Húc Đông.

Phó Húc Đông vừa trộn cơm ăn thử, lập tức không dừng đũa nổi.

"A Lễ, vợ cậu nấu ăn giỏi thật đấy, món thịt kho này ngon quá." Phó Húc Đông nói xong, không nói thêm lời nào mà chỉ chúi đầu vào ăn cơm.

Lúc này, Ôn Hữu Lương mang khay cơm đến. Nhìn thấy Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông ăn ngon lành, ông ấy cười hỏi: "Hai cậu ăn gì mà thơm thế?"

"Lãnh đạo, là vợ A Lễ gửi thịt kho cho cậu ấy, thơm lắm."

"Ồ, thế sao? Cho tôi thử chút nào."

Nghe Ôn Hữu Lương nói vậy, Tạ Triết Lễ dù có tiếc rẻ nhưng vẫn đưa hũ thịt kho qua.

Ôn Hữu Lương vốn đã thấy món thịt kho này thơm lừng, nếm thử xong lại càng không ngớt lời khen: "Ngon, thật sự là rất ngon."

Nhờ món thịt kho, cả ba người ăn thêm được một chén cơm, nhưng cuối cùng.. Hũ thịt kho cũng đã cạn.

Ôn Hữu Lương cười lớn, nhìn Tạ Triết Lễ rồi nói: "Triết Lễ, khi nào vợ cậu đến, nhớ mời chúng tôi về nhà ăn cơm nhé."

"Vâng, cảm ơn sếp." Tạ Triết Lễ vui vẻ đáp lời.

Sau khi nói xong, Ôn Hữu Lương quay sang Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông: "Lát nữa hai cậu ghé qua văn phòng của tôi, có chuyện cần trao đổi."

"Rõ ạ."

Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông thu dọn chén đũa xong liền đến văn phòng của Ôn Hữu Lương.

Khi hai người bước vào, Ôn Hữu Lương vẫy tay mời ngồi rồi nói: "Lần này tôi gọi hai cậu lên là để thông báo về phần thưởng cho các cậu."

Vì lần này, đội của Tạ Triết Lễ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bắt trọn nhóm đối tượng, thậm chí còn bắt được cả tên Đao Sẹo và khám phá thêm nhiều manh mối liên quan đến các đường dây buôn bán trẻ em. Cấp trên rất hài lòng về thành tích của họ.

Tạ Triết Lễ lặng lẽ gật đầu, trong khi Phó Húc Đông cười vui hỏi: "Sếp, thưởng gì thế ạ?"

Ôn Hữu Lương liếc nhìn Phó Húc Đông, rồi nói: "Cậu lúc nào cũng sốt ruột thế. Lần này cả hai cậu đều được thăng chức, đúng là tin vui lớn đấy, phải thấy tự hào chứ!"

"Thật vậy sao, sếp? Cả em với A Lễ đều được thăng chức ạ?" Phó Húc Đông mừng rỡ, dù biết trước sẽ có khen thưởng nhưng không ngờ lại được thăng chức.

Ôn Hữu Lương cười lớn: "Đúng thế, cả hai đều được thăng. A Lễ từ phó đoàn lên đoàn trưởng, còn cậu thì lên phó đoàn."

Ngay cả Tạ Triết Lễ cũng bất ngờ.

"Sếp, sao cả em và Húc Đông lại cùng được thăng chức?" Dù biết lần này đội đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng anh vẫn không nghĩ sẽ có sự thăng tiến cho cả hai người.
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 87: Vương Chiêu Đệ mang thai

Ôn Hữu Lương nghe vậy, cười nói: "Hai cậu đều có lý lịch xuất sắc, nếu không phải còn trẻ, chắc chắn đã được thăng chức từ lâu. Thế nên lần này, tôi quyết định cho cả hai cậu cùng thăng chức."

Tuy nhiên, trong chuyện này còn có một bí mật khác.

Nghĩ đến điều đó, Ôn Hữu Lương không khỏi liếc nhìn Phó Húc Đông một cái. Hóa ra, giờ mới biết được Phó Húc Đông là con cháu của gia đình Phó ở kinh thành. Lần thăng chức này có sự hỗ trợ từ phía gia đình anh ấy, vì vậy mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy. Nhưng không biết giữa Phó Húc Đông và gia đình có mâu thuẫn gì, mà cậu nhóc này từ trước đến giờ không hề nhắc đến nguồn gốc của mình. Gia đình Phó lần này giúp đỡ nhưng cũng mong cậu nhóc không biết, thật không hiểu nổi suy nghĩ của họ.

Tạ Triết Lễ vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng Phó Húc Đông lại vui mừng nói: "Thật sự vậy sao? Tuyệt quá!"

Sau khi Ôn Hữu Lương thông báo xong, ông ấy vẫy tay nói với hai người: "Được rồi, hai cậu về đi. Chắc chỉ vài ngày nữa sẽ có quyết định chính thức."

"Dạ, cảm ơn sếp."

Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông đứng dậy, cúi chào Ôn Hữu Lương rồi cùng nhau rời đi.

Trên đường về ký túc xá, Phó Húc Đông không nhịn được nhìn Tạ Triết Lễ nói: "A Lễ, chị dâu có làm thêm thịt vụn không? Có thể cho mình một lọ không?"

Tạ Triết Lễ không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: "Không còn đâu."

"Không tin."

Nghe vậy, Tạ Triết Lễ bước nhanh hơn, vội vàng trở về ký túc xá của mình. Lát sau, anh viết thư cho Tần Mộc Lam, thông báo cho cô rằng mọi thứ đều đã nhận được và còn được mọi người đón nhận nồng nhiệt.

Bên kia, Tần Mộc Lam vẫn không biết tay nghề của mình được khen ngợi. Lúc này, cô đang ở nhà bào chế dược liệu. Nếu không bận rộn như vậy, có lẽ cô cũng đã nhàm chán ở nhà. Nhưng cô rất cẩn thận, chỉ bào chế những loại dược liệu không ảnh hưởng đến thai phụ. Sau khi bào chế xong, cô trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong những ngày tiếp theo, cô hoặc viết bản thảo, hoặc bào chế dược liệu. Một thời gian nữa, cô sẽ về nhà Tần, chuẩn bị cho Vương Chiêu Đệ bắt mạch và xem tình hình sức khỏe.

Khi Vương Chiêu Đệ thấy Tần Mộc Lam đến, chị ấy vội vàng nhiệt tình nói: "Mộc Lam, cuối cùng cũng đến! Chị và Ngọc Phượng đã làm xong quần áo cho em, mau mau xem có vừa không nhé."

Lúc này, Tống Ngọc Phượng cũng ra ngoài, tay cầm bộ quần áo đã chuẩn bị cho Tần Mộc Lam, nhiệt tình kéo cô đi thử.

Tần Mộc Lam không thể từ chối sự nhiệt tình của họ, nên đã thử bộ quần áo do Tống Ngọc Phượng làm.

Bộ quần áo có màu xanh lục tươi mát, một màu sắc không thường thấy. Tần Mộc Lam nhớ rằng đây chắc chắn là một loại vải do nhà Thẩm cung cấp cho Tống Ngọc Phượng. Chiếc áo có tay và cổ áo được thêu hoa tinh xảo, còn váy dưới thì rộng thùng thình, cũng được thêu hoa ở phần chân váy. Khi mặc lên người, ai nhìn vào cũng biết đây là một bộ quần áo hoàn chỉnh.

Khi Tần Mộc Lam mặc vào, cô cảm thấy rất thoải mái.

Vương Chiêu Đệ và Tống Ngọc Phượng nhìn Tần Mộc Lam trong bộ đồ mới, cả hai đều ngẩn người.

Cuối cùng, Vương Chiêu Đệ lên tiếng trước: "Mộc Lam, trước đây em mặc đồ xám xịt không thấy chán sao? Nhưng khi mặc bộ váy này, thật sự quá xinh đẹp! Em hiện giờ gầy hơn, làn da lại trắng, trông khác hẳn so với trước kia, thật là xinh đẹp."

Tống Ngọc Phượng gật đầu theo: "Đúng vậy! Thực ra em trước đây cũng không xấu, nhưng.. Hơi béo, làm người ta cảm thấy không được đẹp lắm. Giờ em gầy đi, dáng người cũng khác hẳn, trông tinh tế hơn rất nhiều."

Tần Mộc Lam biết rõ mình hiện tại xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước, và thực sự rất thích bộ quần áo này. "Cảm ơn chị dâu hai, bộ quần áo này em thực sự rất thích."

Thấy Tần Mộc Lam thích, Tống Ngọc Phượng cũng cảm thấy yên tâm.

"Vậy là tốt rồi! Nếu em thích, lần sau chị sẽ làm cho em thêm một bộ nữa."

Tần Mộc Lam nghe vậy, lập tức lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, chị cứ tự làm cho mình đi. Vải dệt này, em có thể gửi cho chị, nhưng mà ở chỗ mình không có vải xanh lục, chỉ có thể làm cho chị một bộ màu đỏ thôi."

Nghe Tần Mộc Lam nói vậy, Tống Ngọc Phượng vội vàng lắc đầu từ chối: "Mộc Lam, chị đã nói sẽ làm cho em một bộ đồ mới, nhất định không thể để em tự lo vải. Em vẫn nên giữ lại cho mình đi."

Tần Mộc Lam còn muốn nói thêm, nhưng Vương Chiêu Đệ ở bên cạnh lên tiếng: "Mộc Lam, nếu Ngọc Phượng đã làm cho em, em cứ nhận đi. Hơn nữa, trước đây chị cũng đã làm cho em, không lý gì em lại không nhận đồ của Ngọc Phượng, như vậy có phải sẽ khiến em ấy buồn không?"

Tần Mộc Lam nghe vậy, thực sự không biết nói gì hơn, cuối cùng đành nhận lấy.

Vương Chiêu Đệ lần này lại tiếp tục làm quần áo đưa cho Tần Mộc Lam. Nhưng bộ quần áo này là dành cho một đứa trẻ, còn chưa kịp để Tần Mộc Lam từ chối, Vương Chiêu Đệ đã nói: "Mộc Lam, đây là bộ chị làm cho cháu ngoại, em cũng không thể từ chối đâu."

Tần Mộc Lam thấy rõ các chị ấy thật sự muốn tặng, nên chỉ biết cười và nói: "Được rồi, em nhận là được." Sau đó, cô lại giải thích lý do hôm nay mình đến: "Em đến đây là để bắt mạch cho các chị, xem dạo này sức khỏe thế nào."

Vừa nghe đến đó, Vương Chiêu Đệ và Tống Ngọc Phượng nhanh chóng ngồi xuống, nói: "Mộc Lam, vậy em hãy bắt mạch cho bọn chị trước đi. Hai người anh của em vẫn chưa về, đợi họ về rồi em bắt mạch cho họ cũng được."

"Được rồi," Tần Mộc Lam đáp.

Cô ngồi xuống, đầu tiên bắt mạch cho Vương Chiêu Đệ. Nhưng khi vừa chạm tay vào mạch của chị ấy, Tần Mộc Lam cảm nhận được mạch tượng của Vương Chiêu Đệ rất mạnh mẽ, nhịp đập đều đặn, như những viên ngọc lăn trên bàn.

Vương Chiêu Đệ thấy Tần Mộc Lam chỉ mỉm cười mà không nói gì, liền lo lắng hỏi: "Mộc Lam, mạch của chị không có vấn đề gì chứ?"

Tần Mộc Lam thu tay lại, cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề gì. Từ hôm nay trở đi, chị không cần uống thuốc nữa."

"A.. Tại sao?"

Vương Chiêu Đệ nghe vậy, cả người liền căng thẳng.

Tần Mộc Lam thấy vậy vội vàng nói: "Chị đang mang thai."

"a.."

Vương Chiêu Đệ nghe xong, cả người đều sững sờ, ngay cả Tống Ngọc Phượng bên cạnh cũng có vẻ bất ngờ.

Thấy hai người im lặng, Tần Mộc Lam lại nhắc lại: "Chị thực sự đang mang thai."

Lúc này, Vương Chiêu Đệ cuối cùng cũng phản ứng lại, vui mừng hô lớn: "A.. Thật tuyệt quá, cuối cùng chị cũng mang thai!"

"Đúng vậy, nên anh cả và chị dâu cả của em không cần phải uống thuốc nữa," Tần Mộc Lam nói.

"Ân, anh chị sẽ nghe theo em," Vương Chiêu Đệ đáp, lúc này cảm thấy tất cả những gì Tần Mộc Lam nói đều đúng.

Còn Tống Ngọc Phượng lại có chút lo lắng, nhìn về phía Tần Mộc Lam, nói: "Mộc Lam, vậy em cũng bắt mạch cho chị đi." Thấy chị dâu cả đã mang thai, chị ấy cảm thấy hồi hộp.

Tần Mộc Lam định bắt mạch cho chị ấy, thấy chị ấy đã đưa tay ra, cô cũng lập tức bắt mạch cho Tống Ngọc Phượng.

Sau một lát, Tống Ngọc Phượng không khỏi hỏi: "Mộc Lam, tình hình của chị.. Thế nào?"

Chị ấy vốn muốn hỏi xem có khả năng mình cũng mang thai không, nhưng nghĩ lại thấy mình có chút yếu ớt, so với Vương Chiêu Đệ thì kém xa, nên không nghĩ khả năng mang thai nhanh như vậy.

"Chị dâu hai, sức khỏe của chị khá hơn nhiều, cứ tiếp tục uống thuốc điều trị. Chờ điều trị xong, chắc chắn sẽ nhanh chóng mang thai thôi," Tần Mộc Lam khuyến khích.

Tống Ngọc Phượng biết mình chắc chắn không nhanh như vậy mang thai, trong lòng tuy có chút thất vọng, nhưng khi nghe nói sức khỏe của mình khá hơn, chị ấy vẫn cảm thấy vui vẻ.

"Được rồi, chị chắc chắn sẽ uống thuốc đúng hạn."

Một lát sau, tất cả mọi người trong nhà Tần đều biết tin Vương Chiêu Đệ mang thai.
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 88: Nổi danh

Tin Vương Chiêu Đệ mang thai đầu tiên được truyền từ nhà Tần, và sau đó cả thôn Thanh Sơn cũng biết chuyện này. Mọi người cũng biết rằng Vương Chiêu Đệ nhanh chóng mang thai là nhờ vào thuốc mà Tần Mộc Lam đã kê cho chị ấy.

Lúc này, người dân trong thôn có cái nhìn mới về y thuật của Tần Mộc Lam.

"Ai.. Các cậu có nghe nói không? Tần Mộc Lam đã kê đơn cho Vương Chiêu Đệ, và kết quả là cô ấy lập tức mang thai. Thật không ngờ Tần Mộc Lam giỏi y thuật như vậy."

"Đúng vậy, đúng vậy! Mặc dù trước đây có nghe nói Tần Mộc Lam y thuật tốt, nhưng mình vẫn chưa thấy rõ ràng lắm. Giờ đây thì mình đã biết, y thuật của cô ấy thật sự rất giỏi."

"Đúng rồi, sau này nếu có gì, mình có thể nhờ cô ấy xem bệnh."

Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ.

"Cô ấy còn trẻ như vậy, thực sự có y thuật tốt như vậy sao? Hay là Vương Chiêu Đệ đã sẵn có duyên phận rồi, nên mới mang thai?"

"Đúng vậy, biết đâu chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, y thuật của Tần Mộc Lam không phải do ông nội Tần Vân Hạc dạy hay sao? Nếu thực sự cần thiết, thì nên nhờ ông ấy xem thử."

Nghe những lời này, một người trong đám liền lắc đầu nói: "Hình như các cô chưa biết, ông cụ Tần đã không còn xem bệnh cho người nữa."

"Cái gì?"

Người xung quanh đều kinh ngạc.

"Tại sao lại không xem bệnh nữa? Mình nhớ trước đây ông cụ Tần cũng không tệ lắm, nhiều người vẫn thường tìm ông ấy để khám mà."

Thật ra, chuyện này đã diễn ra từ nhiều năm trước. Hơn mười năm trước, người dân còn không dám đến tìm Tần Vân Hạc. Nhưng giờ đây, chính sách đã mở rộng, trong thôn cũng có người bị bệnh nhẹ vẫn nghĩ đến việc tìm Tần Vân Hạc, nhưng không ngờ ông ấy lại không nhận bệnh.

"Cũng không có cách nào khác, ông cụ Tần giờ đã lớn tuổi, không còn đủ sức lên núi hái thuốc nữa, nên ông ấy không nhận bệnh cho ai."

"Thế thì chỉ cần kê một đơn thuốc cũng tốt, chúng ta có thể đi tìm thuốc từ đó."

Người kia thở dài đáp: "Ông cụ Tần giờ tuổi cao, không muốn làm quá sức, mà cháu gái của ông hiện tại y thuật cũng không tệ, nên ông ấy thật sự không nhận bệnh nữa."

"Ai.. Không biết Tần Mộc Lam có thể thực sự làm được không."

Trong khi đó, Tần Mộc Lam vẫn chưa biết rằng mình đã trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong thôn. Lúc này, sau khi ăn xong ở nhà Tần, cô vừa trở về thì thấy thím Phan đứng đợi ở đó.

"Ôi, Mộc Lam, cháu về rồi à!"

Tần Mộc Lam thấy Phan thẩm thì hỏi: "Thím Phan, sao thím không vào trong?"

"Mộc Lam, thím đang đợi cháu."

"Đợi cháu?"

Tần Mộc Lam có chút ngạc nhiên. "Thím Phan tìm cháu có chuyện gì không?"

Thím Phan ngượng ngùng liếc nhìn quanh rồi nói: "Mộc Lam, chúng ta có thể vào nhà nói chuyện được không?"

Tần Mộc Lam gật đầu, dẫn thím Phan vào trong.

Diêu Tĩnh Chi thấy Phan thẩm bước vào thì không nhịn được nói: "Thím Phan, tôi đã bảo chị vào chờ, vậy mà chị cứ nhất quyết đứng ở cửa chờ Mộc Lam."

Lúc này, Tần Mộc Lam mới biết rằng thím Phan đã đợi một lúc lâu rồi.

"Thím Phan, thím ngồi trước đi, có chuyện gì thì cứ nói ra."

Thím Phan nhìn Diêu Tĩnh Chi, thấy bà ấy cũng đang tò mò nhìn mình, nên có chút ngượng ngùng nói: "Mộc Lam, thực ra.. Gần đây cơ thể thím có chút không được khỏe, nên đến tìm cháu xem. Thím nghe nói y thuật của cháu rất tốt."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam đáp: "Thím Phan, vậy thím đưa tay ra, cháu sẽ bắt mạch cho thím trước."

"À, được thôi."

Thím Phan lập tức đưa tay ra, mắt không rời khỏi Tần Mộc Lam, muốn biết tình trạng của mình có nghiêm trọng hay không.

Sau khi bắt mạch, Tần Mộc Lam nhanh chóng nhận ra vấn đề chính của thím Phan là một bệnh phụ khoa liên quan đến phụ nữ trung niên. Tuy nhiên, cô vẫn cẩn thận hỏi thêm một số vấn đề.

Ban đầu, thím Phan có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ rằng mọi người đều là phụ nữ, mà Mộc Lam lại là bác sĩ đang khám cho mình, nên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhờ vậy, thím ấy có thể trả lời những câu hỏi một cách trung thực.

Diêu Tĩnh Chi ngồi một bên nhưng có phần ngại ngùng, vội đứng dậy nói: "Tôi đi lấy hai chén nước cho hai người." Nói rồi, bà ấy nhanh chóng chạy vào bếp.

Tần Mộc Lam hỏi xong các vấn đề, mỉm cười nhìn thím Phan và nói: "Thím Phan, để cháu kê cho thím một đơn thuốc nhé."

Thím Phan nghe vậy, lập tức đáp: "Được rồi."

Sau khi nhận được đơn thuốc, thím Phan liền cảm ơn Tần Mộc Lam, đồng thời cũng lén lút lấy tiền ra.

Tần Mộc Lam thấy thế, cười từ chối: "Không cần đâu, thím Phan. Thím chỉ cần đi lấy thuốc và nhớ uống đúng giờ. Đợi ba ngày sau, cháu sẽ kiểm tra lại cho thím."

"Ai, được rồi."

Thím Phan gật đầu, nhưng thấy Tần Mộc Lam không nhận tiền thì có chút lo lắng. Cuối cùng, thay vì tiền, thím ấy mang tới một con gà mái già và nói: "Mộc Lam, nếu cháu không nhận tiền, thì con gà mái này coi như bổ dưỡng cho cháu. Cháu đang mang thai, nên cần phải bồi bổ."

Tần Mộc Lam vừa định từ chối, thì thím Phan đã nhanh chóng để gà mái xuống và chạy đi.

Diêu Tĩnh Chi thấy vậy không nhịn được nói: "Thím Phan chạy nhanh thật đấy! Để mẹ đi trả lại con gà cho chị ấy." Nhưng cuối cùng con gà cũng không được trả lại, và Diêu Tĩnh Chi cũng hiểu rằng đây là tiền công khám bệnh mà thím Phan đưa cho Tần Mộc Lam, vì vậy buổi tối bà ấy đã hầm nó lên để bồi bổ cho Tần Mộc Lam.

Về phần thím Phan, chiều hôm đó, thím ấy đã đi lấy thuốc đúng hẹn. Sau khi uống hai liều thuốc, thím ấy cảm thấy cơ thể đã không còn khó chịu nữa. Lúc này, thím ấy rất phục y thuật của Tần Mộc Lam, vì vậy sau ba ngày, thím ấy lại đến tìm cô.

Khi Tần Mộc Lam thấy thím Phan quay lại, cô lại bắt mạch cho thím ấy, rồi điều chỉnh một số loại dược liệu trong đơn thuốc.

"Thím Phan, thuốc này uống ba ngày sau sẽ thấy hiệu quả, thím cứ theo đơn này mà đi lấy thuốc là được."

"Tốt quá, Mộc Lam! Thím tin cháu, y thuật của cháu thật là tuyệt vời." Nói xong, Phan thẩm còn giơ ngón cái lên khen ngợi.

Tần Mộc Lam thấy vậy không khỏi cười: "Thím Phan, cháu không đến nỗi như thím nói đâu. Nhưng vấn đề của thím, cháu chắc chắn có thể giúp giải quyết. Thím chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được."

"Thím nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ."

Thím Phan sau đó tiếp tục uống thuốc đúng hẹn, và cảm thấy sức khỏe đã cải thiện, không còn khó chịu nữa. Tuy nhiên, thím ấy vẫn tìm Tần Mộc Lam để bắt mạch.

"Thím Phan, giờ thím không có vấn đề gì nữa, không cần uống thuốc nữa đâu."

Nghe vậy, thím Phan vui mừng nói: "Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá!"

Lần này, thím ấy mang theo một rổ trứng gà đến, để lại cho Tần Mộc Lam và nhanh chóng rời đi.

Sau đó, tài năng y thuật của Tần Mộc Lam bắt đầu được biết đến rộng rãi trong thôn Thanh Sơn. Mọi người đều nói rằng cô giỏi hơn cả thầy Tần Vân Hạc.

Người đầu tiên truyền miệng lời này chính là thím Phan.
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 93: Chuyển tỉnh

Thấy Tần Mộc Lam chuẩn bị đi cùng Phó Húc Đông, Diêu Tĩnh Chi vội bước lên hỏi: "Mộc Lam, đây là ai vậy con?"

Tần Mộc Lam lúc này trong lòng đang gấp gáp, nhưng vẫn biết phải báo với nhà họ Tạ một tiếng, vì vậy cô nhanh chóng giới thiệu Phó Húc Đông rồi nói: "Ba mẹ, con sẽ đi cùng cậu Phó một chút."

Nghe xong, Tạ Văn Bình và Diêu Tĩnh Chi đều tỏ ra lo lắng. Hai người không khỏi quay qua Phó Húc Đông hỏi: "Vậy ra là đồng đội của A Lễ. Vậy cho hỏi A Lễ có chuyện gì mà cần đưa cả Mộc Lam đi theo?"

Phó Húc Đông bình tĩnh đáp lời: "Hai bác yên tâm, A Lễ chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi, không có gì nghiêm trọng. Nhưng do anh ấy di chuyển hơi bất tiện nên cháu đến đây đón chị dâu sang chăm sóc anh ấy một thời gian."

Nghe vậy, Diêu Tĩnh Chi vội nói: "Nhưng Mộc Lam đang mang thai, chăm sóc A Lễ sẽ rất mệt. Hay để tôi đi thay Mộc Lam."

Phó Húc Đông lắc đầu từ chối: "Bác gái, chị dâu cũng có kiến thức y học, chăm sóc A Lễ sẽ thuận tiện hơn. Vì thế cháu vẫn nên đón chị ấy đi."

Thấy Phó Húc Đông nói vậy, Diêu Tĩnh Chi không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, Tần Mộc Lam đơn giản thu xếp đồ đạc rồi đi theo Phó Húc Đông lên xe, rời đi ngay sau đó.

Tạ Triết Na nhìn chằm chằm theo chiếc xe đang đi xa dần, trong mắt hiện lên chút suy tư. Cô ta nghĩ rằng, anh hai bị thương nhẹ cũng có người lái xe đến đón Tần Mộc Lam đi chăm sóc, đủ thấy anh ở quân đội có vị thế tốt. Thế nhưng, dù có được như vậy, anh vẫn chẳng bao giờ giúp đỡ cô ta khi cần.

Nghĩ vậy, lòng Tạ Triết Na càng thêm cay đắng và oán giận.

"Hừ.. Tần Mộc Lam cũng thật là chẳng biết điều! Biết mình đang mang thai mà còn đi theo, đến lúc có chuyện không may xảy ra, cũng là tự mình chuốc lấy!"

Diêu Tĩnh Chi lúc đầu còn đang lo cho con trai út, giờ nghe được lời này lại nhớ đến thái độ của Tạ Triết Na lúc trước. Lập tức, bà ấy nổi cơn giận, với lấy cây chổi và thẳng tay đuổi cô ta ra ngoài.

"Con cút ra khỏi đây cho mẹ! Dù bị đánh cũng đừng bước chân vào cửa nữa. Tất cả những gì con đang chịu bây giờ đều là tự con chuốc lấy! Nếu không phải lúc trước cứ khăng khăng đòi cưới cho được người có địa vị, thì giờ làm gì đến nỗi phải chịu cảnh này. Con mau cút đi!"

Tạ Triết Na không ngờ mẹ mình lại tức giận đến mức động tay. Không kịp phản ứng, cô ta bị đánh mấy cái đau thấu, chỉ cảm thấy từng trận đau đớn dâng lên.

Tạ Triết Vĩ ngay sau đó đóng sập cửa lại. Lúc này, anh ấy hoàn toàn không còn chút cảm tình nào với cô em gái này.

Ở phía bên kia, sau khi lên xe, Tần Mộc Lam không kìm được mà quay qua Phó Húc Đông hỏi: "Tình trạng của Tạ Triết Lễ rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào? Nếu chỉ là vết thương nhẹ, chắc cậu đã không đến tận đây đón tôi."

Nghe vậy, đôi mắt Phó Húc Đông đầy lo lắng và áy náy.

"Thương tích của A Lễ không nhẹ đâu. Chân anh ấy.. Có thể sẽ bị tàn tật. Hơn nữa, đến giờ anh ấy vẫn còn đang trong hôn mê, thời gian tỉnh táo cũng rất ít." Nói xong, Phó Húc Đông tràn đầy tự trách, "Nếu không phải vì cứu tôi, A Lễ đã không bị thương nặng như thế này."

Nghe vậy, nét mặt Tần Mộc Lam tràn đầy lo lắng, cô hỏi gấp: "Thương nặng như vậy sao? Chúng ta bao giờ mới đến nơi?" Cô chỉ mong mau chóng đến để xem tình trạng của Tạ Triết Lễ, liệu chân của anh còn có cơ hội hồi phục không.

Thấy Tần Mộc Lam lo lắng, Phó Húc Đông vội trấn an: "Chị dâu, khoảng nửa ngày nữa là chúng ta đến rồi." Nói đến đây, anh ấy nhỏ giọng giải thích thêm: "Chị dâu, A Lễ không biết tôi đến đón chị đâu. Tôi thấy trên tay anh ấy luôn nắm chặt chiếc lược gỗ mà anh ấy tự làm cho chị, nên mới quyết định đưa chị đến."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam không khỏi liếc nhìn Phó Húc Đông một cái. Cô còn tưởng họ mời cô đến vì cô có kiến thức y học, không ngờ lý do là vì Phó Húc Đông cảm thấy Tạ Triết Lễ nhớ đến cô. Nhưng tất cả những điều này giờ không còn quan trọng; điều cô quan tâm nhất lúc này là tình trạng của Tạ Triết Lễ.

Suốt chặng đường còn lại, cả hai không nói thêm gì. Quả nhiên, họ đến nơi sau nửa ngày.

Tạ Triết Lễ hiện đang nằm viện trong khu quân y. Khi họ đến, Ôn Hữu Lương vừa lúc đến thăm Tạ Triết Lễ. Thấy Tần Mộc Lam, ông ấy liền biết đây là vợ của Tạ Triết Lễ, vì Phó Húc Đông có được phép ra ngoài là do ông ấy phê duyệt.

"Cô là người nhà của Tạ Triết Lễ phải không? Thôi, cô vào thăm cậu ấy đi."

Tần Mộc Lam không quen biết Ôn Hữu Lương, nhưng nhìn cấp bậc của ông ấy, cô đoán ông ấy có lẽ là lãnh đạo của Tạ Triết Lễ. Sau khi chào hỏi ông ấy, cô vội vàng đi vào để thăm Tạ Triết Lễ.

Phó Húc Đông cũng chào Ôn Hữu Lương một câu, sau đó nhanh chóng đi theo vào.

Lúc này, Tạ Triết Lễ đang trong tình trạng hôn mê. Tần Mộc Lam lập tức tiến tới bắt mạch cho anh. Nhanh chóng, gương mặt cô trở nên lo lắng, bởi vì thương tích của Tạ Triết Lễ quả thật nghiêm trọng. Ngoài chấn thương ở chân, anh còn bị nội thương. Nếu không được điều trị thích hợp, chắc chắn sẽ để lại di chứng nặng nề.

Sau khi bắt mạch xong, Tần Mộc Lam chuyển sự chú ý sang chân đã được băng bó của Tạ Triết Lễ. Cô trực tiếp bước tới, định mở lớp băng ra.

Thấy vậy, Phó Húc Đông vội ngăn lại: "Chị dâu, bác sĩ đã băng bó cho A Lễ rồi, chị.. Chị định làm gì vậy?"

"Tôi cần mở ra để kiểm tra."

"Chị dâu.."

Phó Húc Đông biết Tần Mộc Lam có chút kiến thức y học, nhưng anh ấy không nghĩ rằng việc mở băng ra sẽ có lợi. Thậm chí, điều đó có thể khiến bác sĩ phải đến băng bó lại. Vì vậy, anh ấy không đồng tình và nói: "Chị dâu, chân của A Lễ bị thương rất nặng, nếu mở ra, có khi vết thương sẽ rách ra nữa."

Tần Mộc Lam hiểu rõ điều này, nhưng nếu không mở ra, cô không thể chẩn đoán chính xác tình trạng chân của Tạ Triết Lễ. Vì vậy, cô phớt lờ lời ngăn cản của Phó Húc Đông và tiếp tục thao tác.

"Chị dâu.."

Phó Húc Đông vẫn định ngăn cản, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra.

Đàm Nhạc Vi và Trần Xảo Hương vừa vào đến đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang gỡ lớp băng trên chân Tạ Triết Lễ, còn Phó Húc Đông chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Thấy cảnh này, Đàm Nhạc Vi lập tức bước lên, cảnh giác nhìn Tần Mộc Lam và hỏi: "Cô là ai, cô đang làm gì vậy?"

Tần Mộc Lam vẫn tiếp tục công việc của mình, chỉ ngước lên nhìn Đàm Nhạc Vi một cách hờ hững mà không nói gì.

Thấy Tần Mộc Lam không để ý đến mình, hơn nữa còn đang tháo băng, Đàm Nhạc Vi không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tiến tới ngăn cản: "Tôi đang hỏi cô đấy, cô là ai mà lại tháo băng cho đồng chí Tạ? Anh ấy bị thương nặng, vừa mới đỡ hơn chút ít, cô còn tháo băng ra, cô muốn làm tình trạng của anh ấy tệ thêm à?"

Thấy Đàm Nhạc Vi đưa tay lại gần, Tần Mộc Lam lập tức giơ tay gạt mạnh tay cô ấy ra, mặt lạnh băng nói: "Tránh ra."

"Cô.."

Đàm Nhạc Vi không ngờ người phụ nữ này lại mạnh mẽ như vậy, đến mức tay cô ấy bị gạt đỏ cả lên.

Phó Húc Đông cũng không khỏi bất ngờ trước hành động quyết liệt của Tần Mộc Lam. Thấy cô thực sự định mở băng ra, anh ất không còn để ý đến Đàm Nhạc Vi mà vội quay sang Tần Mộc Lam, lo lắng nói: "Chị dâu, A Lễ anh ấy.."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tạ Triết Lễ đã từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, anh liền nhìn thấy Tần Mộc Lam, ngạc nhiên hỏi: "Mộc Lam, sao em lại ở đây?"
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 94: Diệu thủ hồi xuân

Thấy Tạ Triết Lễ tỉnh lại, Tần Mộc Lam cuối cùng cũng dừng tay, quay đầu nhìn anh và nói: "Đồng chí Phó đã đưa em đến đây. Em sẽ kiểm tra xem vết thương ở chân anh thế nào."

Nghe vậy, Tạ Triết Lễ liếc mắt nhìn Phó Húc Đông, sau đó không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý: "Được."

Lúc này, Đàm Nhạc Vi mới tỉnh táo lại, không thể tin nổi, cô ấy nhìn Tần Mộc Lam và hỏi: "Cô.. Cô là vợ của Tạ Triết Lễ sao? Sao có thể như vậy?"

Bên cạnh, Trần Xảo Hương cũng cảm thấy bất ngờ. Theo lời Vương Gia Hà, họ tưởng rằng vợ của Tạ Triết Lễ là một người phụ nữ nông thôn vừa béo vừa xấu. Nhưng người phụ nữ trước mặt họ lại là một mỹ nhân với nét đẹp thanh thoát, khí chất tao nhã. Họ bắt đầu nghi ngờ liệu Vương Gia Hà có lừa dối họ không.

Tần Mộc Lam từ đầu đã cảm thấy Đàm Nhạc Vi có chút phiền phức. Nghe cô ấy nói xong, Tần Mộc Lam suy nghĩ rồi hiểu ra có lẽ Đàm Nhạc Vi là người thầm yêu Tạ Triết Lễ, nên mới khó chịu với cô. Nhưng giờ không phải lúc để bận tâm về chuyện này. Sau khi tháo lớp băng ra, cô cuối cùng cũng thấy rõ vết thương ở chân của Tạ Triết Lễ.

Tạ Triết Lễ cũng nhớ ra rằng vết thương ở chân mình khá nghiêm trọng. Mặc dù đã được băng bó, nhưng chắc chắn trông vẫn rất đáng sợ. Anh vô thức rụt chân lại, nói: "Mộc Lam, vết thương nhìn hơi đáng sợ. Em lại đang mang thai, đừng nhìn thì hơn."

Đàm Nhạc Vi vốn đã không ưa Tần Mộc Lam, giờ nghe nói cô còn đang mang thai, trong lòng càng thêm ghen tị.

Tần Mộc Lam nghe Tạ Triết Lễ nói vậy, liền giữ chặt chân phải của anh và nói: "Đừng nhúc nhích, để em kiểm tra kỹ hơn." Nói rồi, cô nhẹ nhàng sờ soạng chân phải của Tạ Triết Lễ, sau đó ấn vào vài chỗ để đánh giá tình trạng.

Vết thương ở chân Tạ Triết Lễ có nhiều mũi khâu, vết thương kéo dài từ bắp chân xuống tận mắt cá. Cả dây chằng cũng bị tổn thương, nên Phó Húc Đông mới lo rằng chân của anh sẽ để lại di chứng. Với những người thường xuyên thực hiện nhiệm vụ như họ, một chấn thương ở chân có thể là đòn chí mạng.

Suy nghĩ một lúc, Tần Mộc Lam quay sang nhìn Tạ Triết Lễ và nói: "Vết thương này cần được phẫu thuật ngay, nếu không sẽ để lại di chứng."

Nghe vậy, Tạ Triết Lễ sững người.

Phó Húc Đông lên tiếng: "Chị dâu, chân của anh Lễ đã được phẫu thuật rồi. Về di chứng.. Bác sĩ có nói nếu dưỡng thương tốt, biết đâu có thể hồi phục.." Nói đến đây, Phó Húc Đông không nói tiếp được nữa. Thực ra, bác sĩ đã ám chỉ rằng chân của Tạ Triết Lễ gần như chắc chắn sẽ để lại di chứng, có thể khiến anh không thể tiếp tục làm nhiệm vụ và thậm chí có thể phải xuất ngũ, chuyển nghề.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, Phó Húc Đông cảm thấy nặng nề, tất cả đều là vì anh ấy. Nếu không phải Tạ Triết Lễ cứu anh ấy, sao anh lại bị thương nặng như vậy.

Nhưng Tần Mộc Lam nhìn thẳng vào Tạ Triết Lễ, nói chắc nịch: "Em sẽ tự phẫu thuật cho anh, nhất định có thể làm chân anh hồi phục hoàn toàn, không để lại bất cứ di chứng nào."

Tạ Triết Lễ nghe xong, ngạc nhiên nhìn cô: "Em còn biết phẫu thuật sao?"

Tần Mộc Lam gật đầu: "Đúng, em biết. Nên anh có thể giúp em chuẩn bị một phòng phẫu thuật được không?"

Tạ Triết Lễ nhìn sâu vào mắt Tần Mộc Lam, cuối cùng gật đầu: "Được."

"Khoan đã.."

Phó Húc Đông cảm thấy mình như nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào gương mặt kiên định của cả hai, anh ấy vẫn không tin nổi, ngập ngừng hỏi lại: "Chị dâu, chị thật sự có thể chữa lành chân cho anh Lễ sao?"

Tần Mộc Lam chỉ muốn nhanh chóng phẫu thuật cho Tạ Triết Lễ, mỗi phút chậm trễ đều có thể ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của anh, nên cô không bận tâm đến lời Phó Húc Đông, mà nhìn Tạ Triết Lễ, thúc giục: "Nhanh lên."

Tạ Triết Lễ đang bị thương, không thể tự mình làm gì, nên chỉ có thể nhìn Phó Húc Đông và nói: "Húc Đông, cậu mau liên hệ với bệnh viện, nhờ họ chuẩn bị phòng mổ, để Mộc Lam có thể phẫu thuật cho anh."

Nghe Tạ Triết Lễ nói vậy, Phó Húc Đông không ngay lập tức hành động, mà do dự nói: "Anh Lễ, thật sự để chị dâu phẫu thuật sao? Chân của anh đã phẫu thuật rồi, bác sĩ cũng nói vẫn còn hy vọng hồi phục, hay là mình hỏi lại bác sĩ Liêu xem sao?"

Bác sĩ Liêu, người đã thực hiện ca phẫu thuật trước đó cho Tạ Triết Lễ, là một bác sĩ rất giỏi và có tay nghề cao. Phó Húc Đông hiển nhiên tin tưởng bác sĩ Liêu hơn.

Thấy Phó Húc Đông đứng đó không động đậy, sắc mặt Tần Mộc Lam lạnh hẳn đi: "Cậu không giúp chuẩn bị là không muốn Tạ Triết Lễ hồi phục à?"

"Chị dâu, tất nhiên là tôi mong anh Lễ có thể khỏi hẳn, chỉ là.."

Phó Húc Đông định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tần Mộc Lam, anh ấy lập tức im lặng và làm theo ý của hai vợ chồng, lo đi sắp xếp.

Khi Phó Húc Đông chuẩn bị rời đi, Đàm Nhạc Vi vội vàng ngăn lại: "Anh Phó, anh điên rồi à? Nhìn cô ấy có giống một người biết phẫu thuật không? Nếu làm thương tích của đồng chí Tạ nặng hơn thì sao?"

Phó Húc Đông cũng lo lắng về điều này, nhưng nhìn lại Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ, anh ấy biết cả hai đã quyết tâm thực hiện ca phẫu thuật này, nên anh ấy không nói thêm gì mà chạy đi liên hệ với bệnh viện.

Ban đầu, bệnh viện không đồng ý, cuối cùng phải nhờ Ôn Hữu Lương ra mặt mới khiến họ chuẩn bị một phòng mổ. Bác sĩ Liêu – người từng phẫu thuật cho Tạ Triết Lễ trước đó – cũng theo vào, với gương mặt không mấy thiện cảm. Ông ấy muốn xem thử người nhà của bệnh nhân liệu có tay nghề cao thật không, có thể chữa trị một thương tích nghiêm trọng như vậy không.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tạ Triết Lễ được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Đàm Nhạc Vi lúc đầu còn định làm lớn chuyện, nhưng bị người khác ngăn lại. Cô ấy đành đứng ngoài, lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt.

Tần Mộc Lam thấy Tạ Triết Lễ đang yên lặng nhìn mình, không khỏi nhẹ giọng trấn an: "Anh yên tâm, sẽ không sao đâu. Chân của anh sẽ không để lại di chứng gì. Một lát nữa, anh cứ nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon nhé."

Nghe Tần Mộc Lam nói vậy, Tạ Triết Lễ nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần.

Ở bên cạnh, bác sĩ Liêu lại nghĩ rằng Tần Mộc Lam đang cố tỏ ra tự tin. Với chấn thương nghiêm trọng như thế, sao có thể không để lại di chứng chứ? Tuy nhiên, lúc này ông ấy không nói thêm gì, chỉ im lặng quan sát Tần Mộc Lam.

Tần Mộc Lam lấy bộ kim châm mang theo bên mình ra, rồi bắt đầu tiến hành. Trước hết, cô nhanh chóng cắm kim lên khắp đùi phải của Tạ Triết Lễ, sau đó mở lại vết thương một cách khéo léo.

Ban đầu, bác sĩ Liêu cau mày, thậm chí còn nghĩ Tần Mộc Lam đang phá hoại vết thương vừa lành lại, có khi chính ông ấy sẽ phải vào xử lý lại. Nhưng khi ông ấy nhìn kỹ các động tác của Tần Mộc Lam, ông ấy dần tập trung hơn, ngạc nhiên trước tốc độ tay nhanh nhẹn và sự chính xác trong thao tác của cô. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết cô là một người có tay nghề cao.

Thì ra, người nhà của Tạ Triết Lễ thật sự có tài y thuật, và tay nghề dường như không hề tầm thường.

Tần Mộc Lam tập trung vào ca mổ, không có thời gian để ý đến bác sĩ Liêu, nhưng cũng may là cuối cùng ông ấy đã không bị phân tâm và còn biết hỗ trợ, khiến cô đỡ vất vả hơn nhiều.

Khi ca phẫu thuật kết thúc, đã ba tiếng trôi qua. Tần Mộc Lam thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhìn Tạ Triết Lễ và nói: "A Lễ, chân của anh không sao rồi."
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 95: Thực mau là có thể tốt lên

Tạ Triết Lễ nghe Tần Mộc Lam nói vậy, mỉm cười gật đầu: "Mộc Lam, cảm ơn em."

Nhưng bác sĩ Liêu ở bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn chưa biết chân của cậu có thực sự hồi phục hoàn toàn không đâu, giờ vui mừng sớm đấy. Nhưng mà.." Vừa nói, ông ấy vừa không kiềm được nhìn Tần Mộc Lam và hỏi: "Tôi thấy tay nghề của cô rất thành thạo, cô đã từng được đào tạo ở đâu?"

Tần Mộc Lam nghe vậy, lắc đầu: "Tôi chưa từng được đào tạo chính quy, chỉ tự học ở nhà thôi."

Bác sĩ Liêu ngạc nhiên ra mặt, đang định hỏi thêm thì Tần Mộc Lam đã lên tiếng: "Bác sĩ Liêu, chúng ta nên đưa A Lễ về phòng bệnh."

Nghe vậy, bác sĩ Liêu đành gật đầu: "Đúng rồi, phẫu thuật xong thì cần về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Khi Tạ Triết Lễ được đẩy ra khỏi phòng mổ, Phó Húc Đông nhanh chóng chạy tới hỏi: "Anh Lễ, anh thấy sao rồi?"

Tạ Triết Lễ cười đáp: "Có Mộc Lam lo cho anh, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."

Nghe vậy, Phó Húc Đông mặt mày đầy phấn khởi.

"Vậy là, chân anh ấy thật sự sẽ không để lại di chứng sao?" Nói xong, anh ấy quay sang nhìn Tần Mộc Lam.

Tần Mộc Lam gật đầu: "Đúng vậy, sẽ không có di chứng gì."

Phó Húc Đông vẫn còn chút lo lắng, liền nhìn về phía bác sĩ Liêu để xác nhận.

Bác sĩ Liêu chỉ xua tay: "Điều này tôi cũng không dám chắc chắn, vì tôi không phải là người thực hiện ca phẫu thuật. Nhưng tôi thấy kỹ thuật của bác sĩ Tần rất điêu luyện, nếu cô ấy nói vậy, có khi thật sự có khả năng như thế."

"Thật khó tin!"

Đàm Nhạc Vi nhíu mày, không thể tin nổi. Cô ấy không thể nào chấp nhận rằng Tần Mộc Lam, một người phụ nữ từ nông thôn, lại có thể có tay nghề y thuật cao đến mức như vậy. Ngay cả bác sĩ Liêu cũng không tìm ra giải pháp cho chấn thương của Tạ Triết Lễ, thì làm sao cô ta có thể?

Nghe vậy, mọi người mới nhớ ra Đàm Nhạc Vi vẫn còn đứng đó. Tần Mộc Lam nhìn cô ấy một cái, rồi đầy ẩn ý, quay sang Tạ Triết Lễ: "Tạ Triết Lễ, em thấy vị đồng chí này rất quan tâm đến anh nhỉ. Đây là ai vậy? Sao em chưa từng gặp qua?"

Chưa kịp để Tạ Triết Lễ trả lời, Phó Húc Đông đã nói ngay: "Chị dâu, Đàm Nhạc Vi là người của đoàn văn công, tụi em cũng không thân thiết lắm đâu, chỉ biết mặt thôi."

"Phó Húc Đông, anh.."

Chưa đợi Đàm Nhạc Vi nói hết câu, Tạ Triết Lễ đã ngắt lời: "Đồng chí Đàm, giữa tôi và cô vốn không thân thiết, nên không cần phải tới thăm. Nếu không có gì cần nói, xin cô hãy rời khỏi đây."

Đàm Nhạc Vi hoàn toàn bất ngờ trước sự thẳng thừng của Tạ Triết Lễ. Cô ấy không tin anh không hiểu tình cảm của mình, "Tạ Triết Lễ, anh đừng quá đáng quá."

Tạ Triết Lễ vốn đã cảm thấy phiền phức với sự hiện diện dai dẳng của Đàm Nhạc Vi. Anh đã nói rõ ràng, nhưng dường như cô ấy vẫn không hiểu, liên tục xuất hiện trước mặt anh. Hơn nữa, Mộc Lam đang ở đây, anh không muốn cô hiểu lầm. "Đồng chí Đàm, là cô mới quá đáng. Tôi cần về phòng bệnh nghỉ ngơi, cô đứng chắn ở đây là có ý gì?"

"Anh.."

Đàm Nhạc Vi bị tức đến nỗi không nói được lời nào.

Trần Xảo Hương bên cạnh đang định nói gì đó thì phát hiện Ôn Hữu Lương cùng một số lãnh đạo đến gần, nên vội im lặng.

Ôn Hữu Lương thấy mọi người đứng tụ tập, liền hỏi: "Sao mọi người lại đứng ở đây thế này?" Rồi ông ấy nhanh chóng quay sang Tạ Triết Lễ: "A Lễ, nghe nói cậu vừa phẫu thuật xong, sao rồi? Phẫu thuật thành công chứ? Chân cậu có thể hồi phục bình thường không, không để lại di chứng gì chứ?"

"Phẫu thuật thật sự thành công."

Nghe vậy, Ôn Hữu Lương lập tức cười tươi, nói: "Thật sao? Thật là tốt quá!"

Ông ấy quay sang Tần Mộc Lam, "Đồng chí Tần, không ngờ rằng kỹ thuật y tế của cô lại giỏi đến vậy. Thật tốt quá! Nếu A Lễ chân có thể hồi phục, thì đó sẽ không phải là một tổn thất lớn cho chúng ta." Tạ Triết Lễ có năng lực xuất sắc và khả năng cao, nếu vì chấn thương mà phải xuất ngũ hoặc chuyển nghề thì thật đáng tiếc.

"Đây là điều tôi nên làm, nhưng hiện giờ anh ấy vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt."

Ôn Hữu Lương nghe vậy, gật đầu ngay lập tức: "Đúng đúng, nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi."

Sau khi Tạ Triết Lễ được đưa về phòng bệnh, Tần Mộc Lam cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, cô mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế.

Thấy Tần Mộc Lam như vậy, Tạ Triết Lễ lo lắng hỏi: "Mộc Lam, em làm sao vậy?"

Phó Húc Đông cũng nhìn cô với vẻ lo lắng.

Tần Mộc Lam vẫy tay: "Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi."

Ngồi lâu trên xe, rồi lại phẫu thuật cho Tạ Triết Lễ suốt vài tiếng đồng hồ, ngay cả khi cô không mang thai thì cũng đã rất mệt, chứ chưa nói đến việc cô hiện tại còn đang mang thai.

Dù Tần Mộc Lam nói vậy, nhưng Tạ Triết Lễ vẫn không yên tâm. Anh quay sang Phó Húc Đông: "Húc Đông, nếu không thì gọi bác sĩ đến kiểm tra xem Mộc Lam có ổn không, tôi thấy cô ấy không được khỏe lắm."

Chưa kịp để Phó Húc Đông ra khỏi cửa, Tần Mộc Lam đã ngăn lại: "Không cần đâu, em chỉ cần ngủ một giấc là được."

"Mộc Lam, nếu em không ăn gì trước, thì ngủ một giấc sẽ không tốt đâu."

Thấy Tạ Triết Lễ nói như vậy, Tần Mộc Lam gật đầu. Mặc dù hiện giờ không có gì để ăn, nhưng cô vẫn muốn ăn một chút, không chỉ để bản thân không bị đói, mà còn để không làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng.

Phó Húc Đông có chút ân hận nói: "Đều tại tôi, không chuẩn bị trước." Nói xong, anh ấy liền nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn.

Khi đồ ăn được mang đến, Tần Mộc Lam chỉ ăn một ít rồi ngả đầu bên giường, ngủ thiếp đi ngay. Nhìn Tần Mộc Lam mệt mỏi, Tạ Triết Lễ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Phó Húc Đông thấy hai người đã ăn xong, nhỏ giọng nói: "A Lễ, ngày mai tôi lại qua xem anh nhé."

"Hả, được."

Sau khi Phó Húc Đông dọn dẹp hộp cơm, anh ấy liền rời đi. Tạ Triết Lễ nghiêng người, nhìn chằm chằm vào Tần Mộc Lam, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm. Anh thật sự không ngờ Tần Mộc Lam lại đến đây, cũng không nghĩ rằng chân mình còn có thể được cứu chữa. Ngay từ khi cô nói rằng mình có thể giúp, anh đã hoàn toàn tin tưởng.

Tạ Triết Lễ cứ như vậy ngắm nhìn Tần Mộc Lam cho đến khi anh cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Tần Mộc Lam thực sự quá mệt, nên khi tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau, khoảng 9 giờ.

Tạ Triết Lễ đã dậy từ lâu. Thấy Tần Mộc Lam mở mắt, anh vội hỏi: "Mộc Lam, em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Anh thấy Tần Mộc Lam ngủ lâu như vậy, ban đầu cũng có chút lo lắng, nhưng bác sĩ Liêu đã nói cô cần nghỉ ngơi nhiều, nên anh mới nén lại không gọi dậy.

Nghe Tạ Triết Lễ hỏi, Tần Mộc Lam từ từ ngồi dậy, cười nói: "Yên tâm, em không sao, cảm giác khá hơn nhiều rồi."

Ngủ một giấc, tinh thần cô đã được hồi phục, thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Thấy Tần Mộc Lam đã hồng hào hơn, Tạ Triết Lễ cũng yên tâm. "Mộc Lam, vậy em đi rửa mặt một chút nhé. Bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt, anh đã nhờ Húc Đông mua về, ở bên kia kìa."

"Được."

Tần Mộc Lam nhận thấy Tạ Triết Lễ rất chu đáo. Sau khi rửa mặt xong, cô bắt đầu ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn cho mình.

Sau khi ăn no, Tần Mộc Lam lại lấy kim châm ra, nói: "A Lễ, trong thời gian tới, mỗi ngày em sẽ châm cứu cho anh, sau đó kết hợp với thuốc em kê, anh sẽ nhanh chóng hồi phục thôi."
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 96: Mời

Tạ Triết Lễ nghe Tần Mộc Lam nói vậy, cười gật đầu: "Ừm.. Có Mộc Lam ở đây, chắc chắn anh không cần phải lo lắng." Nhưng anh lại càng quan tâm đến sức khỏe của Tần Mộc Lam: "Mộc Lam, em mỗi ngày châm cứu cho anh như vậy, có phải sẽ mệt mỏi không? Em nên nghỉ ngơi cho tốt."

Tần Mộc Lam cười nói: "Yên tâm đi, châm cứu không mất nhiều thời gian đâu, em không mệt."

Khi Tần Mộc Lam vừa vội xong, bác sĩ Liêu liền đến. Thấy Tần Mộc Lam đã tỉnh, ông ấy không khỏi hỏi: "Bác sĩ Tần, tôi có thể hỏi cháu một chút về tình hình không?"

Nghe vậy, Tần Mộc Lam gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Bác sĩ Liêu có nhiều câu hỏi liên quan đến ca phẫu thuật hôm qua, ông ấy muốn biết tại sao Tần Mộc Lam lại chắc chắn rằng chân của Tạ Triết Lễ sẽ không để lại di chứng. Cần biết rằng với người như Tạ Triết Lễ, một chấn thương nghiêm trọng ở gân chân có thể là một tai họa lớn.

Sau khi nghe bác sĩ Liêu đặt câu hỏi, Tần Mộc Lam thẳng thắn nói: "Thật ra, ca phẫu thuật hôm qua không thể hoàn toàn đảm bảo chân A Lễ sẽ khỏi hẳn. Tiếp theo, cháu sẽ phải châm cứu cho anh ấy mỗi ngày, thì mới có thể đảm bảo rằng vết thương sẽ không để lại di chứng."

"Vậy có nghĩa là cháu sẽ phải châm cứu cho Tạ Triết Lễ mỗi ngày?" Bác sĩ Liêu hỏi.

Tần Mộc Lam gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có như vậy, chân của anh ấy mới có thể hồi phục như ban đầu."

Lúc này, bác sĩ Liêu đã hiểu ra. Ông ấy biết hỏi thêm cũng vô dụng, vì bản thân ông ấy không biết châm cứu. Nhưng nếu Tạ Triết Lễ thật sự có thể hồi phục, thì tay nghề của Tần Mộc Lam thật sự rất tinh vi.

Nghĩ vậy, bác sĩ Liêu liền hỏi: "Bác sĩ Tần, nếu trước đây cháu không làm việc ở đâu, thì không biết cháu có hứng thú làm việc tại bệnh viện của chúng tôi không?"

Tần Mộc Lam không khỏi ngạc nhiên trước câu hỏi này. Cô không nghĩ rằng bác sĩ Liêu lại hỏi như vậy.

"Nhưng.. Cháu không có chứng chỉ hành nghề. Y thuật của cháu đều là ông nội dạy."

Bác sĩ Liêu nghe vậy, cười nói: "Chỉ cần cháu có tay nghề tốt, làm tốt công việc thì cháu hoàn toàn có thể làm việc ở bệnh viện chúng tôi. Không có chứng chỉ cũng không sao cả."

Tần Mộc Lam cũng đã nhận ra rằng, hiện tại, những điều này không hoàn toàn xa lạ. Nhiều thầy lang và nhân viên y tế ở nông thôn cũng không phải đều xuất thân từ ngành y, họ chỉ cần trải qua một thời gian huấn luyện tại bệnh viện là có thể hành nghề. Vì vậy, việc cô có thể làm việc tại bệnh viện cũng không phải là điều khó hiểu.

Nghĩ như vậy, Tần Mộc Lam bắt đầu xem xét khả năng làm việc tại bệnh viện. Trong khi đó, Tạ Triết Lễ bên cạnh nói: "Mộc Lam, hay là đợi em sinh xong rồi hẵng nói. Giờ em có bầu, rất dễ cảm thấy mệt." Anh nhìn thấy sự mệt mỏi của Tần Mộc Lam hôm qua, thật sự không nỡ để cô phải làm việc vất vả.

Tần Mộc Lam nghĩ đến việc gần đây mình dễ cảm thấy mệt mỏi, nên cô đã từ chối lời đề nghị của bác sĩ Liêu một cách khéo léo: "Đúng vậy, bác sĩ Liêu, vẫn là đợi cháu sinh xong rồi hãy tính."

Nghe vậy, bác sĩ Liêu cũng không nói thêm gì, chỉ căn dặn vài câu rồi rời đi.

Sau khi bác sĩ Liêu rời đi, Phó Húc Đông đến thăm. Vừa thấy Tạ Triết Lễ, anh ấy hỏi: "A Lễ, hôm nay cảm giác thế nào?"

"Tôi cảm thấy khá hơn nhiều."

Phó Húc Đông nghe vậy, trên mặt hiện rõ sự vui mừng: "Thật sao? Vậy thì tốt quá! Trong thời gian này, cậu phải dưỡng thương thật tốt, những chuyện khác cứ giao cho tôi." Dù nhiệm vụ ở Tây Bắc đã hoàn thành, nhưng vẫn còn nhiều việc cần xử lý, và với thương tích của Tạ Triết Lễ, anh ấy muốn làm cho mọi thứ thật tốt.

"Được, nhưng nếu cậu bận, thì cũng không cần phải đến thăm tôi mỗi ngày."

Nghe Tạ Triết Lễ nói vậy, Phó Húc Đông không nhịn được mà trêu: "Cậu là thấy chị dâu đến, nên không cần tôi đến giúp phải không? Được, được, được! Tôi sẽ không đến quấy rầy không gian của hai người đâu." Biết rằng Tạ Triết Lễ có thể chữa lành vết thương khiến Phó Húc Đông cảm thấy thoải mái và có tâm trạng trêu đùa.

Tạ Triết Lễ liếc nhìn Phó Húc Đông, nói: "Được, giờ cậu có thể về."

"Vậy tôi về trước nhé."

Phó Húc Đông có nhiều việc cần phải làm, nên sau khi nói vài câu với Tạ Triết Lễ và chào tạm biệt Tần Mộc Lam, anh rời đi.

Trong mấy ngày tiếp theo, Tần Mộc Lam mỗi ngày đều châm cứu cho Tạ Triết Lễ, đồng thời kê đơn thuốc cho anh. Nhờ vậy, tình trạng của Tạ Triết Lễ ngày càng tốt lên.

Khi bác sĩ Liêu đến kiểm tra tình hình, ông ấy không nhịn được mà nhìn Tần Mộc Lam, nói: "Bác sĩ Tần, cháu chăm sóc rất tốt. Tôi thấy sắc mặt của Tạ Triết Lễ tốt hơn nhiều. Chờ thêm hai ngày nữa, cậu ấy có thể xuất viện."

"Hảo, cảm ơn bác sĩ Liêu."

Tần Mộc Lam chân thành cảm ơn bác sĩ Liêu. Gần đây, ông ấy đã luôn hỗ trợ trong việc chăm sóc Tạ Triết Lễ.

Bác sĩ Liêu nghe vậy, vẫy tay nói: "Bác sĩ Tần không cần khách khí. Là nhờ vào tay nghề của cháu và sự chăm sóc tốt, nên Tạ Triết Lễ mới có thể hồi phục nhanh như vậy. Sau khi các cháu xuất viện, hãy tiếp tục chăm sóc sức khỏe. Nếu có vấn đề gì, cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Được, cảm ơn bác sĩ Liêu." Tần Mộc Lam cười đáp.

Khi Tạ Triết Lễ chuẩn bị xuất viện, Phó Húc Đông đã đến để hỗ trợ, đưa hai người tới khu nhà của người nhà bên kia.

Đây là lần đầu tiên Tần Mộc Lam bước vào nơi này, vì vậy cô tò mò quan sát xung quanh. Tạ Triết Lễ đứng bên cạnh nói: "Nơi này chính là phòng mà anh đã xin cho gia đình, giờ có thể trực tiếp vào ở." Nói xong, anh không nhịn được mà tiếp: "Mộc Lam, nếu không.. Em cứ ở đây luôn đi. Dù sao thì em cũng định theo quân đến đây mà."

"Đến lúc đó xem sao, có thể em sẽ ở lại luôn."

Nghe Tần Mộc Lam nói vậy, ánh mắt Tạ Triết Lễ sáng lên. Anh không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.

Phó Húc Đông đứng bên cạnh thấy bạn mình như vậy, không khỏi lắc đầu. Trước kia, Tạ Triết Lễ rất lạnh lùng và xa cách, nhưng từ khi kết hôn, anh đã hoàn toàn thay đổi.

Trong khu nhà của người nhà, hầu như mọi người đã vào ở hết. Những người khác đều lần đầu gặp Tần Mộc Lam, nên không ai quen biết cô. Nhưng họ đều nhận ra Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông, nên khi nhìn thấy hai người, ai nấy đều cười chào hỏi, đồng thời còn quan tâm hỏi thăm Tạ Triết Lễ vài câu. Cuối cùng, họ mới nhìn về phía Tần Mộc Lam và hỏi: "Đoàn trưởng Tạ, đây là vợ của cậu à? Cô ấy thật xinh đẹp!"

Tần Mộc Lam căn bản không quen biết những người này, nhưng khi họ chào hỏi, cô cũng cười đáp lại. May mắn là mọi người không quấy rầy Tạ Triết Lễ nghỉ ngơi ở nhà, nên cũng không nói quá nhiều.

Sau khi mọi người rời đi, Phó Húc Đông không nhịn được phải đánh giá xung quanh một lượt rồi nói: "A Lễ, nơi này trông không tồi chút nào."

"Cậu cũng có thể xin ở đây mà."

Phó Húc Đông ban đầu không nghĩ xa như vậy, nhưng khi thấy Tạ Triết Lễ sẽ ở lại đây lâu dài, anh ấy cũng muốn xin một phòng ở bên này. "Hảo, tới lúc đó tôi sẽ xem xét."

Phó Húc Đông ở lại một chút để giúp thu dọn rồi mới rời đi.

Sau khi Tần Mộc Lam làm quen với phòng ở, cô bắt đầu châm cứu cho Tạ Triết Lễ. Khi vừa xong xuôi, cô tính đi ra ngoài mua chút đồ ăn, không ngờ lại có người đến.

"Ôi.. Cháu chính là vợ của A Lễ đúng không? Xinh đẹp thật đấy! Tôi nghe nói hôm nay các cháu xuất viện, nên cố ý đến thăm và mời hai người ngày mai đi ăn cơm."

Người đến là Lữ Bội Quân, vợ của Ôn Hữu Lương. Nghe tin Tạ Triết Lễ xuất viện, bà ấy nhanh chóng chạy đến để gặp mặt.
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 98: Ôn Niệm An

Ôn Hữu Lương cười lớn khi ra đón Tạ Triết Lễ và Tần Mộc Lam vào nhà.

Sau khi ngồi xuống, Ôn Hữu Lương vội hỏi: "A Lễ, thương tích của cậu thế nào rồi?"

Tạ Triết Lễ nghe vậy thì cười nói: "Lãnh đạo yên tâm, thương của tôi đang hồi phục rất tốt, vết thương ở đùi cũng đang dần phục hồi, chắc chắn sẽ không để lại di chứng gì." Anh cảm thấy nhờ Mộc Lam châm cứu mà thương tích của mình mau hồi phục.

Ôn Hữu Lương nghe xong, chỉ cảm thấy rất vui mừng. "Thật tốt quá!"

Trong lúc nói chuyện, ông ấy lại không nhịn được mà nhìn về phía Tần Mộc Lam và hỏi: "Bác sĩ Tần, những loại thuốc mà A Lễ mang theo trước đây có phải do cháu chế ra không? Những thuốc đó là cháu tự phối chế sao?"

Tần Mộc Lam nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn ông ấy.

Tạ Triết Lễ nhanh chóng giải thích: "Mộc Lam, chuyến đi Tây Bắc lần này, những loại thuốc của em thực sự giúp đỡ rất nhiều cho bọn anh. Chính vì dùng những thuốc em chế mà anh mới có thể trở về an toàn. Thuốc cầm máu và bổ khí hoàn, anh cũng cho các đồng đội bị thương dùng, hiệu quả cực kỳ tốt, đặc biệt là thuốc cầm máu, sử dụng ngay lập tức thì cầm máu ngay. Vì các đồng đội khen ngợi những loại thuốc đó, nên lãnh đạo cũng biết đến. Tuy nhiên, anh trước đây chưa nói là do em cho anh."

Nói xong lời cuối, Tạ Triết Lễ cũng không nhịn được mà nhìn về phía Ôn Hữu Lương.

Ôn Hữu Lương nghe vậy thì cười nói: "Tôi ngay từ đầu cũng không biết, nhưng thấy bác sĩ Tần còn cho cậu làm phẫu thuật, tôi đã đoán được những loại thuốc đó chắc chắn là do cô ấy cho cậu."

Nghe được lời này, Tần Mộc Lam gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, những loại thuốc đó đều do cháu tự phối chế. Cháu nghĩ đến khả năng A Lễ sẽ bị thương trong nhiệm vụ, nên đã chuẩn bị cho anh ấy một ít để mang theo bên mình."

Dù đã sớm đoán được những loại thuốc đó là do Tần Mộc Lam phối chế, nhưng khi tận mắt thấy cô gật đầu thừa nhận, Ôn Hữu Lương vẫn cảm thấy có chút kích động. Nếu những loại thuốc này có thể sản xuất hàng loạt, thì sau này các đồng chí trong nhiệm vụ sẽ có thêm phần bảo đảm.

"Bác sĩ Tần, không biết những loại thuốc đó có thể sản xuất đại trà không?"

Tần Mộc Lam nghe vậy thì đã đoán được dụng ý của Ôn Hữu Lương, nên thẳng thắn đáp: "Sư trưởng Ôn, cháu có công thức cho những loại thuốc này, có thể trực tiếp giao cho ngài. Các ngài có thể tìm xưởng dược để sản xuất chúng."

Mặc dù nói vậy, nhưng Tần Mộc Lam biết rằng mình sẽ không dễ dàng cho công thức ra ngoài. Ôn Hữu Lương và những người khác chắc chắn cũng ngại lấy công thức từ cô. Hơn nữa, nếu thật sự có thể sản xuất hàng loạt, thì đây sẽ là một sự giúp đỡ lớn cho các đồng chí bảo vệ đất nước.

Thấy Tần Mộc Lam hào phóng như vậy, Ôn Hữu Lương chỉ cảm thấy cô thật sự có tâm với đất nước. "Bác sĩ Tần, thật sự cháu định cho ra những công thức này sao?"

"Đúng vậy, nếu có thể giúp được mọi người, cháu cũng rất vui."

Nghe được lời này, Ôn Hữu Lương kích động nói: "Bác sĩ Tần, cháu thật là một đồng chí tốt. Nhưng cháu yên tâm, công thức này chắc chắn sẽ không được cho không. Tôi sẽ xin cho cháu một phần thưởng, nếu có thể, tôi sẽ xin cho cháu một chức vụ quân y."

Tạ Triết Lễ nghe vậy, há miệng thở dốc nhưng không nói gì, chỉ nhìn về phía Tần Mộc Lam, chờ cô tự quyết định.

Tần Mộc Lam trước đó đã từ chối bác sĩ Liêu, nên lúc này cũng từ chối Ôn Hữu Lương: "Cảm ơn sư trưởng Ôn, nhưng cháu hiện tại không có ý định tham gia công tác."

Ôn Hữu Lương nghe vậy thì trực tiếp nhíu mày, trong khi Tạ Triết Lễ đã mở miệng giải thích: "Lãnh đạo, Mộc Lam đang mang thai, mới chỉ hơn một tháng, nên trong hai tháng tới cô ấy chắc chắn sẽ không tham gia công tác. Nếu muốn làm việc thì cũng phải chờ đến năm sau."

Tết Nguyên Đán cũng chỉ còn hai, ba tháng nữa, nên nếu Mộc Lam muốn làm việc thì có thể chờ đến năm sau.

Hơn nữa, Tạ Triết Lễ vẫn còn nhớ chuyện Mộc Lam ngất xỉu trước đây, nên giờ đây anh rất lo lắng nếu Mộc Lam phải làm việc trong thời gian mang thai thì sẽ mệt mỏi. Hơn nữa, thời gian gần đây cô cũng phải châm cứu và sắc thuốc cho anh. Nếu lại đi làm thì chỉ sợ cô sẽ không có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Ôn Hữu Lương thật sự không nghĩ tới tình huống này, trong khi Lữ Bội Quân đã đứng bên chúc mừng: "Thật sao? A Lễ sắp làm ba ba rồi, chúc mừng hai cháu!"

Ôn Hữu Lương cũng phản ứng lại, cười vỗ vai Tạ Triết Lễ nói: "Tốt, vậy khi nào vợ cậu muốn làm việc, tôi sẽ xin cho cô ấy."

"Cảm ơn lãnh đạo."

Sau đó, Lữ Bội Quân tiếp đãi mọi người ăn cơm. "A Lễ, Mộc Lam, hai cháu ăn nhiều một chút." Nói rồi, bà ấy còn dọn cho Tần Mộc Lam một chén canh gà. "Mộc Lam, nhất định phải ăn nhiều vào, bồi bổ sức khỏe nhé." May mà hôm nay bà ấy đã chuẩn bị đầy đủ, còn giết một con gà, vừa lúc có thể đãi Tần Mộc Lam ăn thật ngon.

"Cảm ơn thím."

Tần Mộc Lam cười cảm ơn, sau đó từ từ bắt đầu ăn. Gần đây cô ăn uống cũng khá, nên buổi tối đã ăn không ít.

Thấy Tần Mộc Lam ăn uống thoải mái, Lữ Bội Quân không khỏi mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại thở dài nói: "Không biết khi nào Tiểu An mới có thể giống Mộc Lam như vậy thì tốt, văn minh lịch sự, thật tốt! Con bé đó hoàn toàn là một đứa con trai, hiện giờ càng ngày càng ít thấy bóng dáng đâu."

Ôn Hữu Lương nghe vậy, không đồng tình mà nói: "Tiểu An như vậy thật tốt, con gái tôi nên bảo vệ đất nước."

"Đúng, đúng, đúng, cha con hai người giỏi thật!"

Lữ Bội Quân nghe chồng nói vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Dù bà ấy biết việc con gái tham gia quân đội là ước mơ của mình, nhưng vẫn luôn không thấy được con gái, bà ấy vẫn thường nhớ nhung.

Ôn Hữu Lương cũng tất nhiên nhớ đến con gái, nhưng ông ấy sẽ không biểu hiện ra ngoài. Bảo vệ đất nước là trách nhiệm của mỗi quân nhân, và ông ấy cảm thấy tự hào về con gái mình.

Tần Mộc Lam lúc này mới biết, Ôn Hữu Lương và Lữ Bội Quân có một cô con gái duy nhất là Ôn Niệm An. Cô ấy giống như cha mình, gia nhập quân đội, và trong mấy tháng qua vẫn luôn ở ngoài làm nhiệm vụ, chưa có về nhà.

Tần Mộc Lam cũng từ miệng Lữ Bội Quân biết Ôn Niệm An là một cô gái tính cách mạnh mẽ và thân thủ giỏi giang, vì vậy cô không khỏi mong muốn được gặp gỡ cô ấy.

Khi mọi người đang trò chuyện, đột nhiên cửa lớn bị mở ra, một giọng nói vang lên: "Ba mẹ, con đã về rồi!"

Lữ Bội Quân nghe thấy liền đứng bật dậy, đầy phấn khởi.

"Tiểu An.."

Tần Mộc Lam còn đang tò mò về Ôn Niệm An, không ngờ cô ấy đã trở về. Cô không thể không nhìn sang, chỉ thấy người vừa bước vào có làn da hơi ngăm đen, khuôn mặt mang vẻ anh khí, và mái tóc ngắn gọn gàng, khiến cho cô ấy trông thật năng động và khỏe khoắn.

Ôn Niệm An không ngờ trong nhà còn có khách, nhưng cô ấy cũng nhận ra Tạ Triết Lễ, liền vội vàng cười chào: "Phó đoàn Tạ, chào anh!"

Ôn Hữu Lương thấy con gái trở về, vừa vui mừng vừa cười nói: "A Lễ được thăng chức rồi, con bây giờ phải gọi thẳng là đoàn trưởng Tạ."

Nghe được điều này, Ôn Niệm An kinh ngạc nhìn qua, đồng thời hiểu rằng Tạ Triết Lễ chắc chắn đã lập được công lớn. "Chúc mừng đoàn trưởng Tạ," cô ấy nói rồi lại tò mò nhìn sang Tần Mộc Lam.

Lữ Bội Quân nhanh chóng giới thiệu: "Tiểu An, đây là Mộc Lam, vợ của A Lễ, con nhanh chóng chào chị dâu đi."

"Cái gì.. Tạ Triết Lễ, anh đã kết hôn rồi sao?"
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 99: Nổi danh

Nghe Ôn Niệm An nói như vậy, Tần Mộc Lam không khỏi nhướng mày nhìn qua. Chẳng lẽ cô ấy lại thích Tạ Triết Lễ? Nhưng rất nhanh, Tần Mộc Lam nhận ra mình đã nghĩ sai. Ánh mắt trong trẻo của Ôn Niệm An nhìn về phía Tạ Triết Lễ không phải là ánh mắt yêu mến.

Lữ Bội Quân nghe con gái nói vậy, không nhịn được mà nhéo nhẹ tay con gái, nói: "A Lễ cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn. Hơn nữa, Mộc Lam rất tốt, bây giờ hai vợ chồng còn sắp có con, sắp sửa làm cha mẹ rồi." Nói xong, bà ấy nhanh chóng thúc giục con gái gọi Tần Mộc Lam là "chị dâu".

Ôn Niệm An nghe vậy, lập tức bừng tỉnh, biết rằng lời mình vừa rồi không hợp lý, nên nhanh chóng xin lỗi và lễ phép gọi một tiếng: "Chị dâu."

Tần Mộc Lam thấy vậy, mỉm cười gật đầu với Ôn Niệm An: "Cô khỏe."

Lúc này, Lữ Bội Quân bên cạnh hỏi: "Tiểu An, con đã ăn cơm chưa?"

"Còn chưa."

"Vậy con nhanh đi rửa tay rồi vào ăn cơm." Lữ Bội Quân vội vàng tiếp đón con gái ăn cơm.

Có thêm Ôn Niệm An, bữa cơm trở nên náo nhiệt hơn. Ôn Hữu Lương thường xuyên hỏi han con gái một số vấn đề, đồng thời cũng kể về việc Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông lần này đi Tây Bắc hoàn thành nhiệm vụ.

"Lần này A Lễ và Húc Đông thật sự xuất sắc, trong tay họ ít người mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ, đánh cho những kẻ muốn xem thường họ không còn mặt mũi."

Ôn Niệm An gần đây không có ở nhà, thật sự không biết chuyện gì xảy ra, nên nhanh chóng hỏi thăm. Khi biết Tạ Triết Lễ vốn có thể để lại di chứng, nhưng Tần Mộc Lam lại phẫu thuật cho anh và đảm bảo chân anh có thể phục hồi như lúc ban đầu, cô ấy không khỏi nhìn Tần Mộc Lam với ánh mắt đầy kinh ngạc: "Chị dâu, y thuật của chị giỏi như vậy sao?"

Tần Mộc Lam nghe vậy thì mỉm cười đáp: "Chỉ là biết một chút thôi."

Ôn Hữu Lương lại không ngần ngại khen ngợi: "Bác sĩ Tần y thuật thật sự xuất sắc, cô ấy còn biết chế thuốc, hiệu quả rất tốt. Lần này chính nhờ A Lễ mang theo những thuốc đó, bọn họ mới có thể an toàn trở về." Sau đó, ông ấy còn nói về việc Tần Mộc Lam hào phóng cho họ những phương thuốc.

Ôn Niệm An nghe vậy, ánh mắt kính nể nhìn Tần Mộc Lam và nói: "Chị dâu, cảm ơn chị."

Tần Mộc Lam hơi ngượng ngùng vì bị khen, may mà bữa tối cũng đã ăn không ít, nên cô và Tạ Triết Lễ chuẩn bị ra về.

Lữ Bội Quân thấy hai người sắp đi, lập tức nhanh nhẹn lấy một rổ trứng gà, bảo Tạ Triết Lễ mang về. "A Lễ, vợ cháu đang mang thai cần ăn uống tốt, nhớ mỗi ngày nấu cho Mộc Lam hai quả nhé."

Chưa kịp để Tạ Triết Lễ lên tiếng, Tần Mộc Lam đã vội nói: "Thím, lần trước thím cũng đã tặng một rổ trứng gà rồi, trong nhà vẫn còn, hay là thím giữ lại dùng đi."

Nhưng Lữ Bội Quân kiên quyết nhét rổ trứng gà vào tay Tạ Triết Lễ, nói: "Nhà chúng ta còn nhiều mà, giữ lại cho hai người ăn cho tốt. Mau về đi thôi." Bà ấy còn thúc giục hai người nhanh chóng rời đi.

Thấy sự nhiệt tình của Lữ Bội Quân, Tạ Triết Lễ và Tần Mộc Lam cuối cùng cũng nhận lấy rổ trứng gà.

Sau khi hai người đi rồi, Lữ Bội Quân không nhịn được nhìn về phía con gái, nói: "Tiểu An, sao con lại bất ngờ như vậy khi biết A Lễ kết hôn? Hơn nữa, Mộc Lam tính tình rất tốt, nếu không mà là người khác, có khi con đã bị cự tuyệt rồi. Trước đó con giống như không muốn thấy họ kết hôn."

Khi nói chuyện, Lữ Bội Quân còn cảm thấy nghi ngờ.

"Trước đây mẹ đã thấy con rất chú ý đến A Lễ, nhưng khi mẹ hỏi, con lại nói người ta không thú vị. Bây giờ con không phải đã phát hiện ra là thích A Lễ sao? Mẹ nói cho con, nếu con không nắm bắt cơ hội, có khi sẽ bỏ lỡ đấy."

Nghe mẹ nói vậy, Ôn Niệm An chỉ biết cười khổ.

"Mẹ, con thật sự không thích Tạ Triết Lễ đâu, đừng đoán mò như vậy."

Lữ Bội Quân vẫn tỏ ra không tin, "Vậy phản ứng lúc nãy của con có ý nghĩa gì?"

Ôn Niệm An thấy mẹ không có ý định buông tha, vội giơ tay đầu hàng, "Được rồi, được rồi, con nói đây. Là có người khác thích Tạ Triết Lễ, cô ấy luôn chú ý đến anh ấy, và còn hỏi con rất nhiều thông tin về Tạ Triết Lễ. Kết quả, con ra ngoài mấy tháng, anh ấy đã kết hôn rồi. Ai.. Con phải suy nghĩ xem nói với cô ấy như thế nào đây."

Thấy con gái buồn rầu như vậy, Lữ Bội Quân cuối cùng cũng tin rằng con gái không thích Tạ Triết Lễ. Đồng thời, một ý nghĩ lóe lên trong đầu bà ấy, hỏi: "Không phải là bạn bè từ nhỏ của con thích Tạ Triết Lễ sao?"

Bà ấy nhớ lại, từ khi bạn của con gái đến đây, con gái đã bắt đầu chú ý đến Tạ Triết Lễ.

Ôn Niệm An gật đầu, "Đúng vậy, là Dung Dung thích Tạ Triết Lễ. Rõ ràng cô ấy chỉ thấy được một mặt của anh ấy, nhưng vẫn hỏi con nhiều về Tạ Triết Lễ. Trước đây con định giúp cô ấy hỏi xem Tạ Triết Lễ có ý gì không, giờ thì không cần nữa, vì người ta đã kết hôn và có con rồi."

Lữ Bội Quân nhìn con gái, nói: "Nhất định không thể hỏi. Con nhanh chóng viết thư cho Dung Dung, bảo con bé đừng hỏi về Tạ Triết Lễ nữa."

Ôn Niệm An gật đầu, "Vâng, mai con sẽ gọi điện cho Dung Dung."

Ở bên kia, Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ về đến nhà, cả hai chuẩn bị nghỉ ngơi. Trong thời gian tới, Tần Mộc Lam vừa châm cứu cho Tạ Triết Lễ, vừa sắc thuốc cho anh, mỗi ngày đều nhắc nhở anh đúng giờ uống thuốc.

Nhờ vào liệu pháp kép này, Tạ Triết Lễ đã có thể xuống đất, nhưng vẫn cần phải tiếp tục dưỡng thương. Rốt cuộc, thương tật như vậy cần rất nhiều thời gian để hồi phục, dù cho Tần Mộc Lam có giỏi châm cứu đến đâu thì cũng vẫn phải cần thời gian dài để chữa trị.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tần Mộc Lam, Tạ Triết Lễ cuối cùng cũng tháo băng gạc sau một tháng. Tiếp tục châm cứu, Tạ Triết Lễ nỗ lực phối hợp với những phương pháp mà Tần Mộc Lam đề ra, và sau nửa tháng nữa, vết thương ở chân anh đã hoàn toàn hồi phục.

Khi bác sĩ Liêu đến kiểm tra lại cho Tạ Triết Lễ, ông ấy không khỏi ngạc nhiên.

"Vết thương ở chân của cậu hoàn toàn hồi phục, điều này thật không thể tưởng tượng nổi!" Ông ấy nhìn Tần Mộc Lam và nói, "Bác sĩ Tần, y thuật của cháu thật sự xuất sắc. Cháu có nghĩ đến việc làm việc tại bệnh viện của chúng tôi không?"

Tần Mộc Lam cười đáp: "Bác sĩ Liêu, cháu và A Lễ còn phải về nhà ăn Tết, nên gần đây chắc chắn sẽ không đi làm."

"Sau Tết thì sao?"

Bác sĩ Liêu không có ý định từ bỏ, vì y thuật của Tần Mộc Lam thật sự quá tốt, nếu bỏ lỡ cô, đó sẽ là một mất mát lớn cho bệnh viện.

"Cháu sẽ tính sau."

Thực ra, Tần Mộc Lam vẫn chưa nghĩ đến việc đi làm. Cô dự định sẽ ôn tập để tham gia kỳ thi đại học. Mặc dù hiện tại không quá coi trọng bằng cấp, nhưng có hay không vẫn có sự khác biệt, huống chi sau này còn có con cái để chăm sóc, chắc chắn sẽ bận rộn hơn.

Thấy Tần Mộc Lam nói như vậy, bác sĩ Liêu chỉ có thể gật đầu, hứa sẽ hỏi lại cô vào thời điểm thích hợp.

Tạ Triết Lễ hồi phục, mọi người đều nhìn thấy, vì vậy Tần Mộc Lam cũng trở nên nổi tiếng trong quân khu. Vết thương mà bệnh viện quân khu không thể làm được, nhưng Tần Mộc Lam lại làm được, điều đó cho thấy y thuật của cô xuất sắc đến mức nào.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back