Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian - Lục Thành Phong

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bùi Lan Nhi, 28 Tháng mười hai 2023.

  1. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    THẬP NIÊN 60 KIỀU THÊ CÓ KHÔNG GIAN

    Tác giả: Lục Thành Phong

    Số chương: 3339 Chương

    Editor: Lan Nhi

    [​IMG]

    Văn án:

    "Lý Kim Phượng, ba mày không cần mày, mẹ mày thì vội vàng làm mẹ kế cho bọn tao, mày chỉ là con của chồng trước mà thôi!"

    "Tôi có vô số gạo, tôi có vạn cân bột mì, tôi có ngàn cân thịt heo, các người có cái gì?" Ngủ một giấc dậy, Lý Kim Phượng thành một cô gái đáng thương ở thập niên 60, ở cái thời đại thiếu thốn vật tư, ăn cơm phải có phiếu gạo, ăn thịt phải có phiếu thịt, nhưng cũng may cô có không gian trong tay, toàn bộ vật tư không thiếu thứ gì.

    Dùng màn thầu đổi đồ cổ, dùng bánh bột ngô đổi phiếu, chỉ có các người không thể nghĩ ra, chứ không có gì là cô làm không được. Còn về đàn ông.. Người đàn ông anh tuấn cao lớn nào đó, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô: "Anh cũng là của em."

    Nữ chính: Lý Kim Phượng

    Nam chính: Lục Kiến Quốc


    CHÚ Ý:

    1. Truyện hoàn toàn tự edit, không copy của bất kì trang nào.

    2. Mong các bạn góp ý nhẹ nhàng, thân thiện. Xin đừng nặng lời.

    Cuối cùng chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
     
    Kimchung, Tiynn1234, Vũ Khúc3 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên đến thập niên 60

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị ơi, nếu cô ta chết thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

    "Chết thì chết, nếu chết thì gia đình chúng ta sẽ đỡ một thứ làm vướng bận tay chân. Đây là chuyện tốt!"

    "Nhưng là do chúng ta đã đánh cô ta.."

    "Em không nói thì ai biết?"

    * * *

    Lý Kim Phượng ngơ ngác mở mắt ra, tất cả mọi thứ trước mắt đều xa lạ.

    Một ngôi nhà cũ nát, tường bùn vàng mục nát, không có cửa kính, chăn mền đã đổi thành màu đen.

    Lý Kim Phượng nhức đầu dữ dội, đầu ong ong, một ký ức không thuộc về cô dần dần hiện lên trong đầu cô.

    Cô gái trong trí nhớ của cô có cùng tên với cô, cũng tên là Lý Kim Phượng, mới mười sáu tuổi, nhưng cô sống vào khoảng giữa đến cuối những năm 1960, thời đại mà vật tư khan hiếm, hầu hết mọi người đều đói khát.

    Mẹ của Lý Kim Phượng là Trương Tú Lan, tái hôn với gia đình Lão Lý, khi gả đến đây, bà đưa theo Lý Kim Phượng, nhà này vốn có bảy người con đều sống cùng nhau, đã được bảy năm rồi.

    Trong bảy năm qua, nhà họ Lý có bảy người con, ngoại trừ hai cô con gái thứ ba đã lấy chồng là Lý Ái Trúc và con gái thứ tư của nhà họ Lý là Lý Ái Mai, ở nhà còn lại năm người.

    Người anh cả Lý Đại Hổ, và anh thứ hai Lý Đại Hòa lần lượt kết hôn vào năm ngoái và năm kia, cùng vợ sống trong nhà Lão Lý. Người con thứ năm chưa lập gia đình tên là Lý Đại Hải, còn người con thứ sáu và thứ bảy là con gái, một người tên Lý Ái Cúc, người còn lại tên là Lý Án Lan.

    Giống như hầu hết mọi người ở thời đại này, gia đình Lão Lý là một gia đình đông con.

    Ở thời đại này, càng nhiều người, đồng nghĩa với việc cần càng nhiều đồ ăn, hơn nữa Lý Kim Phượng còn không phải là con ruột của Lý gia, cho nên cuộc sống của Lý gia mấy năm nay cũng không được tốt lắm.

    Bà nội không phải bà nội ruột của cô, cha cô cũng không phải cha ruột của cô, mặc dù cô có một ông nội ngay thẳng Lý Phúc Mãn, nhưng cuối cùng ông cũng không cứu được mạng cô.

    Lý Kim Phượng bị đánh chết khi tranh giành miếng kẹo da trâu với hai chị gái kế của mình là Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan.

    Cái bát sứ bị Lý Án Lan đập vào đỉnh đầy, bát sứ bị đập vỡ, đầu của Lý Kim Phượng cũng bị đập vỡ theo, máu chảy đầm đìa.

    Thấy có chuyện không ổn, hai chị em kế lấy kẹo da trâu trốn vào đống cỏ khô trong làng, khi Lý Kim Phượng được phát hiện thì cô đã chết.

    Có lẽ ngay lúc đó Lý Kim Phượng đã thay thế nguyên chủ, đi tới thời đại này.

    Còn chưa kịp than thở về cuộc đời ảm đạm của cô ấy, đúng lúc này, cánh cửa "cọt kẹt" một tiếng, một người phụ nữ mặc bộ quần áo tồi tàn cũ nát, vẻ mặt mệt mỏi bước về phía trước.

    Nhìn thấy Lý Kim Phượng đã tỉnh, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.

    "Đầu còn đau không? Ông nội con đã bôi chút thuốc cho con, con sẽ sớm khỏi thôi."

    Người phụ nữ khẽ nói ra những lời quan tâm đến Lý Kim Phượng, qua trí nhớ, Lý Kim Phượng biết người phụ nữ này chính là Trương Tú Lan, mẹ của nguyên chủ.

    Trương Tú Lan cao khoảng 1, 58 mét, bà ấy gầy đến mức dùng dao cũng không thể đào ra được hai lạng thịt, thế nhưng, bộ quần áo bà ấy mặc lại quá rộng, trông giống như một cái bao tải lớn trùm lên người.

    Làn da bà ấy vàng vọt, thậm chí còn hơi sưng tấy, bước đi có phần luộm thuộm, dường như cuộc sống hàng ngày của bà ấy thiếu dầu, thiếu muối, thiếu dinh dưỡng và thường xuyên đói bụng.

    Nhưng ở thời đại này, đại bộ phận người đều như vậy, ngay cả nguyên chủ cũng không khá hơn là bao.

    Lý Kim Phượng thử sờ vết sẹo trên trán, nhưng chưa kịp chạm vào, toàn thân cô đã co rút đau đớn.

    "Mẹ.." Lý Kim Phượng kêu lớn, nhưng cũng không có biểu hiện quá nhiều cảm xúc.

    "Ông nội của con đã xin cho con nghỉ phép ba ngày, trong ba ngày này, con không cần đến đội sản xuất kiếm công điểm. Nếu thật sự cảm thấy không thoải mái thì cứ nằm trên giường đi."
     
    KimchungTHG Nguyen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2023
  4. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Không gian còn tồn tại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ, là Lý Ái Lan đập đầu con!" Lý Kim Phượng đột nhiên nói.

    Thân thể Trương Tú Lan cứng đờ, đột nhiên cúi đầu. Qua rất lâu, mới có chút khó khăn nói: "Kim Phượng, việc ngày hôm nay con đừng nói ra ngoài, được không?"

    "Tại sao?" Lý Kim Phượng hỏi mặc dù cô đã biết rõ đáp án.

    Trong ký ức của cô, Trương Tú Lan luôn bảo Lý Kim Phượng phải nhượng bộ khi xảy ra mâu thuẫn với những đứa trẻ khác trong nhà họ Lý.

    Rõ ràng Lý Kim Phượng trẻ tuổi, lý trí và hiểu chuyện hơn những người này, nhưng người chịu thiệt vẫn sẽ luôn là cô.

    "Kim Phượng, con nên biết đủ, nếu không có chú Lý, con có biết bây giờ chúng ta sẽ sống một cuộc sống như thế nào không?"

    Nhà Trương Tú Lan là địa chủ, bà sinh Lý Kim Phượng khi chưa kết hôn mà có con, danh tiếng rất xấu, nếu không tái giá với Lý Thu Thành, một nông dân nghèo, có lẽ bà cũng đã chết từ lâu, không phải chết đói thì cũng là chết rét.

    Vì vậy, trong những năm qua, bà luôn ghi nhớ tấm lòng tốt của nhà họ Lý, coi bảy người con của nhà họ Lý như con ruột, thậm chí phải trả giá bằng chính con ruột của mình.

    "Con không cần biết phải trải qua một cuộc sống như thế nào, con chỉ biết Lý Ái Lan suýt chút nữa đã giết chết con!" Lý Kim Phượng không cam lòng nói.

    Cô thậm chí còn muốn nói với người phụ nữ trước mặt rằng con gái bà ấy đã chết, sau khi nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cô ấy đã chết trong tay Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan, những người mà bà ấy coi như con gái ruột của mình.

    "Kim Phượng, con quên mẹ dạy con rồi sao? Không phải con đã hứa với mẹ sau này sẽ không gây gổ với con của chú Lý sao?" Trương Tú Lan nói lại lời hứa, giống như vô số lần trước đây.

    Chỉ là, Lý Kim Phượng đã không còn là Lý Kim Phượng ban đầu nữa.

    "Con đau đầu, nếu không có chuyện gì thì mẹ đi ra ngoài trước đi!" Lý Kim Phượng mặt không biểu tình nói, quay người lại, không để ý tới Trương Tú Lan nữa.

    Trương Tú Lan đứng trên đầu giường Lý Kim Phượng thở dài mấy tiếng, bất đắc dĩ rời khỏi phòng Lý Kim Phượng.

    Bà ấy vừa rời đi, Lý Kim Phượng yếu ớt nhắm mắt lại, suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của mình.

    Cô vẫn không thể tiêu hóa được sự thật rằng mình đã trở thành một người khác, sống một cuộc sống của người khác.

    Nhưng ký ức trong đầu hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô rằng cô không còn là Lý Kim Phượng, người sở hữu chuỗi siêu thị và được mệnh danh là một nữ cường nhân của thế kỷ 21 nữa.

    Thời đại này hoàn toàn khác với thời đại của Lý Kim Phượng sống, vật tư cũng thiếu mà lương thực cũng thiếu, cái gì cũng phải dùng phiếu, phiếu thực phẩm để ăn, phiếu dầu để mua dầu, phiếu thịt để mua thịt. Nếu không có những thứ này, cho dù có nhiều tiền hơn thì cũng vô dụng.

    Tuy nhiên, ở thời đại này cũng có rất nhiều thứ hay, đồ cổ, sân rộng mà ở thời hiện đại có bán mình cũng không mua được, và vô số thứ khác đáng giá rất nhiều tiền ở thời hiện đại.

    Đột nhiên, Lý Kim Phượng nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên mở mắt, giơ cổ tay phải lên thật cao, trên cổ tay nơi mạch máu đông lại có dấu hiệu của một bông sen, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn thấy thấy rõ nó một chút nào.

    Không gian, đây là không gian của cô, không gian của cô vẫn..

    Lý Kim Phượng có không gian ở thời hiện đại, đây chính là không gian của chiếc vòng tay cô mua ở chợ đồ cổ, cô vốn tưởng rằng đó chỉ là một chiếc vòng tay bình thường, sau đó có một lần tai nạn ngoài ý muốn, máu của cô nhỏ xuống chiếc vòng tay, không ngờ cô lại đã ký khế ước máu với chiếc vòng tay, và lúc đó cô cũng biết đến sự tồn tại của không gian.

    Thời gian trong không gian dường như dừng lại, những thứ tồn tại bên trong dù bao nhiêu năm cũng không bị phân hủy, chúng sẽ luôn giống hệt như một giây cuối cùng trước khi được đưa vào.

    Sau đó, trong một cuộc cạnh tranh kinh doanh, nhà cung cấp của Lý Kim Phượng đã bị đối thủ mua chuộc, nguồn cung cấp cho siêu thị của cô bị cắt, gần như phá hủy siêu thị của cô.

    Kể từ đó, để phòng ngừa những điều tương tự xảy ra, Lý Kim Phượng đã đặt vật tư vào không gian có thể cung cấp cho một số siêu thị, cô cũng chuẩn bị rất nhiều loại thuốc tương đối hiếm.

    Tóm lại, không gian của cô giống như một kho báu khổng lồ, có rất nhiều vật tư.

    Cứ như thế, ở trong thời đại khó khăn này cô cũng sẽ không chết đói.
     
    KimchungTHG Nguyen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2023
  5. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tự cứu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Kim Phượng nhìn chung quanh một lát, ánh mắt rơi vào trên cửa sổ rách nát cũ kỹ kia, có thể dễ dàng nhìn thấy từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, cô tạm thời từ bỏ ý định lấy đồ ra khỏi không gian trong thời gian này.

    Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai biết bí mật của không gian.

    Bụng cồn cào, vết thương trên trán co giật, đau nhức.

    Lý Kim Phượng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã là trời đã tối.

    Trời tối, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng căn nhà đổ nát và khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của Lý Kim Phượng.

    Cô thật sự rất đói nhưng không ai gọi cô ăn suốt cả một ngày, cho nên Lý Kim Phượng cứ nằm ngủ như thế mà thôi.

    Cô chật vật trèo lên, trốn vào góc rồi lấy ra một bát cháo sâm long nhãn táo đỏ từ trong không gian ra.

    Ở thời hiện đại, Lý Kim Phượng cô có thể không thèm liếc nhìn lần thứ hai, nhưng vào lúc này, nó lại là món ngon nhất trên đời.

    Cô đói lắm rồi, uống một bát cháo, ngay cả đáy bát cũng được liếm sạch, không để lại chút cặn bã nào.

    Lưu luyến không rời đem cái bát đặt vào trong không gian, Lý Kim Phượng bắt đầu chữa trị vết thương của mình.

    Ông nội Lý Phúc Mãn đã đắp thuốc cho cô, nhưng thời tiết quá nóng, nếu không cẩn thận, cô sẽ bị nhiễm trùng, thậm chí mưng mủ.

    Lý Kim Phượng không muốn cuộc sống vốn đã khốn khổ của mình lại càng khốn khổ hơn, cô liều lĩnh dùng dung dịch ô-xy già rửa vết thương trên trán, bôi thuốc chống viêm và uống thuốc chống viêm.

    Vẫn dùng mảnh vải ố vàng băng bó vết thương, Lý Kim Phượng phát hiện sau khi làm xong tất cả những việc này, cô phát hiện toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.

    Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không có người nào ở đó!

    Lại một đêm trôi qua, lúc tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng.

    Chắc là do biện pháp cấp cứu tối qua đã được thực hiện đúng cách nên hôm nay tuy đầu cô vẫn còn hơi đau, nhưng vết thương không còn co giật nữa, cộng thêm bát cháo sâm long nhãn táo đỏ nên lúc tỉnh dậy cô không hề bị đói.

    Có chút sức lực, Lý Kim Phượng bắt đầu xem xét cơ thể này.

    Gầy, toàn thân không đến hai lạng thịt, gầy hơn những người châu Phi mà cô từng thấy trên TV ở thế kỷ 21, da khô và đen.

    Mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu vàng có vô số vết vá, cái quần này cũng không biết nhặt được những mảnh vá từ đâu ghép lại, vừa to và rộng.

    Chật vật đứng dậy từ trên giường, Lý Kim Phượng mở cửa ra, chỉ nghe thấy một giọng nói chế giễu.

    "Này, đại tiểu thư nhà tư bản tỉnh rồi à? Hôm qua nằm trong phòng cả ngày, hôm nay định tiếp tục làm đại tiểu thư nằm ở nhà tiếp hả?"

    Là Lý Ái Lan, ngày hôm qua chính là cô ta đã đập nát đầu Lý Kim Phượng, trực tiếp tiễn nguyên chủ rời khỏi thế giới này.

    Lý Kim Phượng không để ý tới cô ta, đi thẳng ra sân sau vào nhà bếp.

    Lúc này vừa lúc là giờ ăn sáng, sau khi ăn sáng xong, già trẻ lớn nhỏ trong nhà họ Lý đều phải đến đội sản xuất để làm việc.

    Khoảng thời gian này trùng với thời điểm thu hoạch vụ hè, là thời điểm bận rộn nhất của cả đội nhưng cũng là thời điểm vui vẻ nhất của cả thôn.

    Làm việc, thì có công điểm.

    Công điểm có thể đổi lấy lương thực, người trong thôn đã làm việc hơn nửa năm, đang chờ thu hoạch vụ hè để được phát lương thực.

    Nhà họ Lý đông dân, thức ăn trong thùng gạo đã sớm không đủ, những ngày này là những ngày tổn thể lực nhất trong thu hoạch vụ hè, Trương Tú Lan cũng chỉ chuẩn bị cháu và bắp, một bát cháo, và bắp ngô nhỏ hơn bàn tay trẻ em ăn vào đối phó cho xong.

    Hầu hết những người trong đội sản xuất đều phải làm việc trong tình trạng đói bụng, ai cũng biết, chỉ có thể cắn răng, làm việc chăm chỉ, gặt lúa gấp, đặt thóc vào kho, nộp lương thực nộp thuế, chia thóc cho đội sản xuất, mọi người mới có thể có khẩu phần ăn cho nửa cuối năm.
     
    KimchungTHG Nguyen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2023
  6. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đội sản xuất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Kim Phượng đi vào sân sau, Lý Phúc Mãn và Lý Thu Thành đang xoắn một sợi dây rơm, họ xoắn mấy mẩu cỏ khô thành sợi dây để buộc lúa đã thu hoạch.

    Nhìn thấy Lý Kim Phượng, Lý Phúc Mãn buông công việc trong tay xuống, cẩn thận nhìn cái trán Lý Kim Phượng.

    Tấm vải trắng ố vàng trên trán cô vẫn chưa được cởi ra, nhưng vết máu khô trên tấm vải đã vô cùng chói mắt.

    Ai có mắt đều biết cô bị thương nặng hơn nữa mất rất nhiều máu.

    "Kim Phượng, sao cháu lại dậy? Đầu còn đau không? Hôm qua ông bận thu hoạch lúa đến nửa đêm quên tìm thuốc cho cháu, bây giờ ông đi tìm cho cháu."

    Lý Phúc Mãn thực sự coi Lý Kim Phượng như cháu gái của mình, trong bảy năm qua, ông đã chăm sóc Lý Kim Phượng rất tốt, trái lại, cha dượng Lý Thu Thành và mẹ ruột Trương Tú Lan đều không bằng ông nội kế.

    Cảm nhận được sự chân thành của Lý Phúc Mãn, một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim Lý Kim Phượng.

    Thì ra nguyên chủ, đến cùng vẫn có người yêu thương.

    Mặc dù, người này không có quan hệ huyết thống với cô.

    "Ông ơi, không cần đâu, lát nữa cháu đi hái thuốc, không lãng phí thời gian của ông nũa!" Lý Kim Phượng mang theo nụ cười gọi Lý Phúc Mãn.

    "Trên đầu cháu còn có vết thương, cháu có thể tự mình đi được không? Chờ ông một lát, ông đi một chút rồi quay lại ngay!"

    Lý Phúc Mãn nhặt chiếc áo đã đặt sang một bên, kéo nó che đi phần thân trên chỉ mặc áo lót, bước mạnh mẽ ra khỏi nhà họ Lý.

    Ông ấy rời đi, nhưng công việc của Lý Thu Thành vẫn tiếp tục.

    Trong trí nhớ của Lý Kim Phượng, người cha dượng này không đối xử tốt với cô, ít nhất mỗi khi hai bên xảy ra xung đột, ông luôn đứng về phía con ruột của mình.

    "Chú Lý!" Lý Kim Phượng bình tĩnh gọi, không hề có ý giúp đỡ Lý Thu Thành

    Lý Kim Phượng không phải thánh mẫu, cô cũng chưa từng nghĩ tới hòa nhập vào cái nhà này.

    Chỉ là cô vẫn còn trẻ, chưa đến tuổi lập nghiệp, nếu có một ngày như vậy, cô nhất định sẽ rời khỏi ngôi nhà này không chút do dự.

    Đây là suy nghĩ của cô, cũng là một chút mong muốn trong lòng nguyên chủ.

    Lý Phúc Mãn rất nhanh đã trở lại, ông ấy cầm trong tay những loại thuốc hái ở bên đê đập trong thôn, lá của những loại thuốc đó nhọn hoắt, Lý Kim Phượng không biết tên của chúng, nhưng tác dụng khẳng định không bằng thuốc chống viêm mà cô đã sử dụng tối qua.

    Lý Phúc Mãn cho thuốc vào miệng nhai, sau đó từ trong nhà lấy một mảnh vải sạch bôi thuốc lên trán Lý Kim Phượng.

    Trong trường hợp này, Lý Kim Phượng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lòng tốt của Lý Phúc Mãn.

    Bởi vì bôi thuốc tốn chút thời gian, Lý Phúc Mãn là người nói một không nói hai, cho nên bữa sáng của Lý gia muộn hơn bình thường nửa tiếng.

    Chương trình phát thanh của đội sản xuất đã vang lên, tiếng phổ thông trôi chảy của nữ phát thanh viên vang lên.

    "Vội vàng thu hoạch, cày cấy, trồng trọt. Hãy quyết tâm, không ngại hy sinh, vượt qua mọi khó khăn, phấn đấu giành thắng lợi!"

    "Đoàn kết chăn chỉ, nỗ lực phấn đấu, không sợ gian khổ, không sợ mệt mỏi!"

    "..."

    Khi radio reo lên, mọi người tăng tốc độ ăn cơm.

    Lý Ái Lan nâng bát chào lên, uống hai ngụm miếng rồi bắt đầu ép buộc Lý Kim Phượng.

    "Có một số người, khi bản thân không làm gì thì lại muốn kéo chân sau người khác! Cũng không biết cái mặt dày như vậy từ đâu ra, còn không biết xấu hổ ngồi ăn cơm."

    "Không phải sao, nếu là chị không làm việc, cũng không có mặt mũi mà ngồi xuống ăn cơm!" Lý Ái Cúc cũng tham gia.

    Hai cô con dâu Lý gia trợn mắt, rõ ràng cũng chẳng ưa Lý Kim Phượng.
     
    KimchungTHG Nguyen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2023
  7. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đội sản xuất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lúc ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của cháu, thấy không ngon thì đừng ăn!" Sắc mặt Lý Phúc Mãn tối sầm, trừng mắt nhìn Lý Ái Lan.

    Lý Ái Lan mím môi, tỏ vẻ không vui với Lý Phúc Mãn, sau đó xoay người mách với người lớn trong nhà.

    "Bà nội, bố, dì Trương, con có nói sai sao? Bây giờ khó khăn như vậy, ai mà không làm việc thì mới có thể ăn? Ông nội, không phải con nói ông, mà là ông thật sự thiên vị quá, chúng cháu mới là cháu trai, cháu gái ruột của ông, cái thứ này chỉ là của nợ mà thôi.

    " Im đi! "Chiếc đũa trong tay Lý Phúc Mãn đập mạnh xuống bàn, khiến mặt bàn rung lên, phát ra âm thanh trầm thấp.

    Lý Ái Lan sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt cứ thế trào ra.

    Thấy vậy, Trương Tú Lan nhanh chóng an ủi Lý Ái Lan," Ái Lan, là Kim Phượng sai, dì thay con bé xin lỗi con, con đừng tức giận. Lần sau.. lần sau dì sẽ cho con bé làm nhiều việc hơn để kiếm nhều công điểm hơn. "

    Vương Quế Vu là bà của Lý Ái Lan, thấy cháu gái mình bị Lý Kim Phượng chọc tức đến khóc, bà nhanh chóng nói:" Ái Lan nói đúng. Quả thực không có gia đình nào mà không có người không làm việc mà con ăn uống miễn phí! Kim Phượng, nếu cháu không sao rồi, hôm nay đi làm đi! "

    " Nói vớ vẩn, Kim Phượng bị thương thế này thì làm cái gì? Lý Ái Lan, ở đây đừng có mặt này mày nọ với ông, nếu còn tiếp tục châm ngòi ly gián, ông sẽ đi nói chuyện với đội trưởng, giao cho cháu nhiệm vụ bẩn thỉu nhất, công việc nặng nhọc nhất. "Lý Phúc Mãn gầm lên.

    Ông ấy là chủ gia đình, lời nói của ông ấy cũng có chút trọng lượng.

    Ít nhất sau khi ông ấy hét lên, Lý Ái Lan cũng không dám nói gì nữa, ngay cả tiếng khóc của cô ta cũng nhỏ đi rất nhiều.

    Lý Kim Phượng ở một bên lặng lẽ uống cháo và ăn ngô, tuy bụng chưa no nhưng vẫn còn sức chịu đựng đến lúc tìm một chỗ không có người, lén ăn thứ gì đó cho no bụng.

    Lau miệng, Lý Kim Phượng bình tĩnh nói:" Ông nội, cháu có thể đi làm việc, nhưng cháu không thể làm việc nặng, cho nên công điểm của cháu có lẽ không bằng chị Ái Lan. "

    " Hừ, công việc chăm sóc bò của nó là công việc dễ dàng nhất trong toàn bộ đội sản xuất, công điểm cũng thấp nhất, ngay cả việc hốt phân bò cũng có nhiều điểm công việc hơn công việc này, cháu không cần giữ mặt mũi cho nó. "

    Lý Phúc Mãn tàn nhẫn vạch trần Lý Ái Lan.

    Nói mới nhớ, công việc chăm sóc bò này vốn là của Lý Kim Phượng, nhưng Lý Ái Lan lại cảm thấy thoải mái, liền muốn sống muốn chết đòi công việc này, đã lâu như vậy, cũng là do nó cho ăn.

    Nói thì dễ, nhưng cũng đúng như Lý Phúc Mãn đã nói, công điểm nhỏ đến mức cuối ngày còn không đủ ăn một cái bánh ngô.

    Lập tức mặt Lý Ái Lan đỏ bừng, cô ta muốn cãi nhau với Lý Kim Phượng, nhưng vì có Lý Phúc Mãn nên cô ta không dám làm càn nữa.

    Thật vất vả mới chịu đựng ăn xong bữa cơm, cả nhà phải đến cây hòe lớn trong thôn tập hợp lại, đợi đội trưởng phân công nhiệm vụ.

    Lúc này, trưởng nhóm đội sản xuất Triệu Trung Hưng đã đứng đó với cuốn sổ phân công việc.

    Một lúc sau, người trong làng lần lượt đến, sau khi mọi người tập hợp lại, anh ta bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người một.

    " Trương Vệ Đông, cậu đến mảnh đất Trương Gia Câu cày ruộng, Hoàng Ái Hoa giúp cậu, chăn gia súc. "

    " Tôn Nhạc Tiến, ngươi hái lúa từ ba mẫu đất, Chu Thiết Sinh, cậu đi.."

    Khi đội trưởng Triệu Trung Hưng nói, nhiều người đã sớm nhận được nhiệm vụ của mình.

    Những người được giao vui vẻ đi làm, còn những người không được giao tiếp tục chờ đợi dưới gốc cây hòe lớn.

    Lý Kim Phượng chú ý một chút, nhận thấy rằng nhiệm vụ mà Triệu Trung giao cho hầu hết mọi người đều khác nhau, một số người phải cắt lúa, trong khi những người khác phải cày ruộng, chăn nuôi gia súc, gieo hạt, tưới ruộng, cắt cỏ và làm việc nặng.

    Nhưng trên cơ bản thì ai cũng làm theo khả năng của mình, đàn ông gánh vác và cày ruộng, còn phụ nữ thì cắt lúa, làm cỏ và cấy mạ.
     
    THG Nguyen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2023
  8. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Gây chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công việc được phân công rất nhanh, không bao lâu đã đến Lý Kim Phượng.

    Triệu Trung Hưng nhìn vết sẹo trên trán của cô, trước đây Lý Phúc Mãn đã xin nghỉ phép về chuyện này, vì vậy Triệu Trung Hưng đã suy nghĩ một chút và quyết định giao cho Lý Kim Phượng một công việc dễ dàng.

    "Kim Phượng, nếu như mấy ngày nay tâm trạng của cháu không được khỏe vậy thì đi phân phát nông cụ cho mọi người đi. Cho mượn nông cụ phải đăng ký cẩn thận, dùng xong thì nhớ cất nông cụ đi, nếu cảm thấy còn sức làm việc khác, những người phụ nữ khác đang ở sân phơi bên cạnh, đi theo mọi người phơi lúa, chú cho cháu ba công điểm."

    Ở thời đại này, làm việc nào cũng có công điểm.

    Một người đàn ông trẻ, khỏe và sẵn sàng có thể làm việc cả ngày, thường là mười công điểm.

    Phụ nữ có thể có sáu đến tám công điểm, nhưng loại công việc này thường chỉ dành cho những người giỏi cắt lúa hoặc cấy lúa trong đội, Lý Kim Phượng có ba điểm công việc, thực tế là đã rất tốt rồi, dù sao công việc cũng cũng không nặng.

    Ngoài ra, việc phân phát nông cụ và phơi lúa đều là những công việc dễ dàng, Lý Kim Phượng cũng biết làm người nên biết đủ, cho không cô không bất mãn và yêu cầu gì thêm nữa.

    Hơn nữa, công việc của cô có thể kiếm được ba công điểm tốt hơn nhiều so với công việc của Lý Ái Lan mỗi ngày chỉ có một công điểm, đó là trông coi gia súc.

    "Cám ơn chú Triệu, cháu đi ngay đây!"

    Những người trong tổ sản xuất đều là người cùng thôn, quen nhau hơn mười mấy hai mươi năm nên rất hiểu rõ nhau.

    Mặc dù mấy năm nay Lý Kim Phượng đi theo Trương Tú Lan tái giá, nhưng bảy năm qua, cô làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng một ngày, ngày thường cũng lễ phép với mọi người, Triệu Trung Hưng có ấn tượng tốt với cô, cho nên chú cảm thấy rất yên tâm giao chìa khóa kho cho Lý Kim Phượng.

    Sau khi phân công nhiệm vụ cho Lý Kim Phượng xong, những người khác cũng không còn nhiệm vụ phải làm, người đi lĩnh dụng cụ, người thì đi xuống ruộng.

    Khi Lý Kim Phượng đến nhà kho, đã có rất nhiều người đứng đợi để phân phát dụng cụ.

    Lý Kim Phượng cũng nhìn thấy Lý Đại Hổ con trai cả của nhà họ Lý, và Lý Đại Hòa, con trai thứ hai của nhà họ Lý, còn có Lý Ái Cúc, người luôn có mối quan hệ không tốt với cô.

    Lý Ái Cúc cũng nhìn thấy Lý Kim Phượng, lập tức trợn mắt nhìn qua, vẻ chán ghét trên mặt không hề che giấu chút nào.

    Nếu cô nhớ không lầm thì nhiệm vụ mà Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa là cày ruộng, hái rau muống, còn Lý Ái Cúc là cắt lúa.

    Cày ruộng cần có cày, cắt lúa cần có liềm hoặc dao rựa, tuy nhiên mấy năm gần đây xuất hiện nghề luyện thép quy mô lớn, ngoài nồi sắt dùng để ăn uống, cơ bản nhà nào cũng không có dụng cụ bằng sắt.

    Đây là những nông cụ cũ mà đội sản xuất đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua từ các trạm máy móc nông nghiệp trong huyện, đã có tuổi đời nhiều năm, hầu hết các dụng cụ đều không còn dễ sử dụng nữa.

    Lý Kim Phượng mở cửa kho hàng ra, mọi người tự giác xếp thành một hàng dài.

    Nhận đồ nhỏ trước, đồ lớn sau, khi cho mượn nông cụ cũng phải nhớ rõ là tốt hay xấu, mới hay cũ.

    Tất nhiên, nông cụ có hạn, sau khi người phía trước nhận xong, người phía sau có thể không có nông cụ.

    Dù vậy, cũng không thể nghỉ ngơi, dù là dùng tay kéo thì hôm nay cũng phải hoàn thành công việc được giao, nếu không sẽ không thể kiếm được công điểm, đến lúc đó, đội sản xuất sẽ phân ít lương thực cho nhà đó hơn.

    Công cụ của những người nông dân nhỏ được phân phát nhanh chóng, chẳng bao lâu sau đã đến Lý Ái Cúc.

    Đối với người khác thì họ đều tốt, nhưng Lý Ái Cúc vẫn luôn không ưa Lý Kim Phượng, luôn muốn tìm cô gây chuyện.

    Chỉ vào nông cụ Lý Kim Phượng lấy ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Sao mày có thể dùng một cái liềm cùn như vậy? Cán của cái liềm này đã gãy rồi, Lý Kim Phượng, có phải mày cố ý hà khắc với đồng chí khác không, để làm chậm trễ tiến độ thu hoạch lượng thực của chúng ta?"
     
    THG Nguyen thích bài này.
  9. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Thay đổi cục diện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Ái Cúc hét to đến mức mọi người xung quanh đều nghe thấy.

    Có người nghe thấy Lý Ái Cúc nói về việc Lý Kim Phượng làm chậm trễ việc thu hoạch, bắt đầu nhỏ giọng chỉ trích Lý Kim Phượng.

    "Lý Kim Phượng sao có thể làm như vậy? Làm chậm trễ việc thu hoạch sẽ ảnh hưởng đến những người còn lại trong đội."

    "Không được, chúng ta còn hy vọng có thể gặt lúa, có một bữa no nê! Con cái trong nhà đói đến không chịu nổi, còn có người phải nhịn."

    "Nói cho cùng, vẫn là do từ nơi khác đến, không phải là người thôn Lý, chỉ biết có bản thân mình không biết quan tâm đến người khác."

    Khi Lý Ái Cúc nghe những lời chỉ trích Lý Kim Phượng, miệng cô ta cong lên.

    Muốn đấu với cô ta, nghĩ cùng đừng nghĩ.

    Lý Kim Phượng liếc nhìn Lý Ái Cúc đang hả hê trước sự xui xẻo của mình, giọng điệu nghiêm khăc nói nói: "Cô đang nói cái gì vậy? Lưỡi liềm đã cũ nên không thể làm việc sao? Tay cầm bị hỏng nên không thể cầm?" Buổi phát thanh buổi sáng nói cái gì, cô đã quên hết rồi sao? Vượt qua mọi khó khăn, không sợ gian khổ, không sợ mệt mỏi, Tổ quốc là trên hết, tập thể là thứ hai, cá nhân là nhỏ nhất, toàn tâm toàn lực, làm việc chăm chỉ để thu hoạch vụ hè.

    Tôi đưa nhiều nông cụ như vậy, dù ai lấy nông cụ hỏng thì họ vẫn tràn đầy năng lượng và sẵn sàng làm việc. Ngược lại là cô, việc còn chưa, lại còn ngại đông ngại tây, rốt cuộc là cô học được từ đâu thế? Làm cái này à? Chỉ để nguời khác chịu khổ còn mình thì không chịu được sao? "

    Lý Kim Phượng vừa nói xong, ánh mắt của những người xung quanh đều thay đổi nhìn Lý Ái Cúc.

    Mọi người đều nhận được nông cụ như thế này, làm sao có ai ngại nông cụ đã cũ?

    Dù cũ bao nhiêu thì vẫn có còn hơn không!

    Hơn nữa, Lý Ái Cúc không phải là người siêng năng trong công việc, bình thường kiếm công điểm cũng không nhiều, vậy tại sao cô ta lại cần nông cụ tốt?

    Trước đây mọi người đều cho rằng là Lý Kim Phượng muốn làm chậm trễ việc thu hoạch, nhưng bây giờ bọn họ cảm thấy, hoàn toàn là do Lý Ái Cúc không phải là người, Lý Ái Cúc thích gây chuyện.

    Lý Ái Cúc không ngờ rằng Lý Kim Phượng, ngày thường không dám cãi lại khi bị bắt nạt, lại nói ra một chuỗi đạo lý dài như vậy, và mọi người cũng vì lời nói của cô mà ánh mắt nhìn cô ta đã trở nên không thân thiện.

    " Lý Kim Phượng, mày.. "

    " Nếu cô cảm thấy nông cụ này không tốt, hôm nay cô cũng đừng lấy nữa, để cơ hội cho những người siêng năng hơn đi!"Nói xong, cô đưa chiếc liềm mà Lý Ái Cúc coi thường cho người đứng sau cô ta.

    Người đàn ông không nói gì, cầm lấy chiếc liềm vui vẻ rời đi.

    Vẫn còn lại một vài chiếc liềm, Lý Kim Phượng cũng trực tiếp lướt qua Lý Ái Cúc, cho đến khi chiếc liềm cuối cùng được phân phát, Lý Ái Cúc vẫn chưa lấy được chiếc liềm của mình.

    Cô ta tức giận đến phát khóc, nếu không có liềm, công việc của cô ta chắc chắn sẽ không xong.

    Muốn ăn thì phải dùng tay làm, nhưng sau khi kéo lúa xong thì tay có dùng được nữa hay không?

    Lý Ái Cúc khóc thảm thiết, bình thường mọi người sẽ chạy tới an ủi cô ta, thậm chí có người nhiệt tình còn đưa liềm của mình ra.

    Nhưng lần này, không ai để ý đến Lý Ái Cúc.

    Đưa cho cô ta một cái liềm tốt, ngược lại cô ta không muốn, còn ngại đông ngại tây, mất đi rồi lại khóc, tính tình như vậy, ai có thể chịu được?

    Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa tiến tới an ủi em gái vài câu, nhưng cũng chỉ là mấy câu an ủi, cũng không có lời nào là chỉ trích Lý Kim Phượng.

    Hơn nữa, bởi vì lời nói của Lý Kim Phượng, bọn họ bất mãn với cách hành xử của em gái hôm nay.

    Người ở thời đại này nhìn chung tương đối chất phác, cô nói có lý thì họ vẫn sẽ nghe, giống như Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa.

    Thậm chí bọn họ còn cảm thấy hôm nay là Lý Ái Cúc sai, đã cho cô ta nông cụ tốt thì cô ta cứ việc lấy đi, có gì phải kén chọn chứ?
     
    THG Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười hai 2023
  10. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Đói đến ngất xỉu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mượn những nông cụ nhỏ, đã đến lúc Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa mượn những cái lớn hơn.

    Mặc dù hai người này không có ác ý với nguyên chủ như Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc, nhưng họ chưa bao giờ cho nguyên chủ sắc mặt tốt.

    Nhưng hôm nay, bởi vì việc của Lý Ái Cúc, hai người có chút xấu hổ, thậm chí trong lòng đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Kim Phượng có đưa cho bọn họ một cái cày hỏng nhất, bọn họ cũng sẽ không nói một lời.

    "Mượn cày!" Lý Đại Hổ đỏ mặt nói.

    Lý Kim Phượng đi vào kho, tiện tay chọn một cái cày, nói với hai anh em: "Đây, sau khi làm việc xong nhớ thu dọn nông cụ và trả lại kịp thời.

    Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa nhìn chằm chằm vào cái cày.

    Này mẹ nó, đó là chiếc máy cày mới toanh mà nhóm đã mua từ trạm máy nông nghiệp trước khi thu hoạch, đến nay vẫn chưa có ai sử dụng.

    Với cái cày này, một ngày làm việc có thể cày được hơn một mẫu đất so với chiếc máy cũ.

    Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa đều có chút kinh ngạc, họ lặng lẽ liếc nhìn Lý Kim Phượng, cố gắng muốn nhìn ra một chút gì đó từ trên mặt cô.

    Chỉ thấy vẻ mặt của cô vẫn như thường lệ, cũng không vì chuyện của Lý Ái Cúc mà giận lây sang họ, tát vào mặt họ, cũng không thuận thế mà đưa cho họ những nông cụ cũ kỹ nhất.

    Cán cân trong lòng Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa đột nhiên nghiêng đi một chút.

    Trong quá khứ, họ dường như đã quá ác ý với người em kế này.

    Sau khi nhận nông cụ xong, Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa ra đồng làm việc, trên đường đi, hai anh em trò chuyện.

    " Anh ơi, anh có thấy trước đây chúng ta đã đối xử với em ấy quá mức hà khắc hay không? "Lý Đại Hòa hỏi.

    Mặc dù họ chưa bao giờ bắt nạt Lý Kim Phượng, nhưng mỗi lần hai em gái đánh mắng cô, họ cũng không bao giờ làm tròn trách nhiệm làm anh của mình, dù chỉ là lên tiếng ngăn cản.

    Tính tình Lý Đại Hổ khá là đần độn, khi em trai hỏi vấn đề này, phải rất lâu sau anh ta mới trả lời:" Có vẻ như vậy, hình như em ấy cũng không mang thù. "

    " Anh.. thế thì.. từ nay về sau chúng ta sẽ ngăn em sáu và em bảy nhé? "Lý Đại Hòa ho khan, khó khăn nói.

    Lý Đại Hổ không nói gì, nhưng vẻ mặt kia của anh ta, rõ ràng anh ta đã đồng ý với lời của Lý Đại Hòa.

    * * *

    Sau khi Lý Kim Phượng phân phát nông cụ cho mọi người, cô không ra ruộng phơi lúa, vì trên trán cô có một vết thương rất nặng.

    Ngoài ra, thời tiết rất nóng, nếu ra mồ hôi sẽ dễ bị viêm và mưng mủ.

    Vì thế chỉ có thể chịu đựng, canh giữ ở trong nhà kho.

    Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng hát vọng đến từ bên kia cánh đồng lúa, họ đang hát những bài hát tương đối phổ biến của thời đại này.

    " Phương đông hồng "," Xã viên cũng hoa hướng dương "? ," Chúng ta đi trên đại lộ. ", một số bài hát thậm chí còn không có giai điệu nhưng không khí rất tuyệt vời, mọi người đều cười vui vẻ.

    Lý Kim Phượng bị tiếng cười kia lây nhiễm, cũng theo đó ngâm nga mấy chữ.

    Giờ phút này, cô cảm thấy ở thời đại này, ngoại trừ nghèo đi một chút, kỳ thực cũng không có gì xấu.

    Đột nhiên, tiếng hát dừng lại, sau đó có người bắt đầu hét lên:" Không tốt, ngất xỉu, ngất xỉu, có người ngất xỉu rồi.."

    Ở bên kia bờ ruộng, đã thành một mớ hỗn độn.

    Người ngất xỉu mà họ nhắc đến tên là Tô Đại Hoa, bà ấy là con dâu của nhà họ Vương trong đội, dân số nhà họ Vương có thể so sánh với nhà họ Lý, lại còn có gã Lão Lục bất tài chuyên trộm cắp, suốt ngày lấy gạo từ thùng, thuốc lá và đồ ăn vặt khiến lương thực của nhà họ Vương sớm đã không đủ cho nhà họ ăn nữa rồi.

    Tô Đại Hoa lại chăm sóc thêm mấy đứa nhỏ, bớt khẩu phần ăn của mình, nhịn đói hai ngày, hai mắt đã sớm nổ đom đóm, bây giờ ra đồng làm việc nặng nhọc liền té ngã ngất đi.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  11. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Cứu người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một nhóm người vội vàng kéo Tô Đại Hoa bị ngã trên ruộng lúa lên.

    Lúc này, người phụ nữ với khuôn mặt xanh xao vàng vọt đang ngất xỉu, mí mắt buông lỏng che đi đôi mắt đục ngầu, dù mọi người có la hét thế nào, mí mắt của Tô Đại Hoa nặng giống như chứa đầy chì, không hề cử động.

    "Chúng ta phải xử lý làm sao đây? Người.. người cứ ngất đi như vậy!" Trương Tiểu Thu, một người phụ nữ trong nhóm sản xuất được giao công việc tương tự như Tô Đại Hoa, nói.

    Những người khác cũng nhìn Tô Đại Hoa nằm trên mặt đất với vẻ mặt không biết phải làm sao.

    "Nếu không thì.. đưa bà ấy đến trạm y tế đi? Nếu cứ chậm trễ sẽ chết người thật đấy!"

    Không biết ai đã nói một câu về việc đưa bà ấy đến trung tâm y tế trên trấn, những thành viên của tổ sản xuất ban đầu rất tích cực đều rút lui.

    Đội sản xuất không ở gần trấn, cách đó mấy dặm, đi lại khó khăn, muốn ra ngoài phải xin phép tổ trưởng, ít nhất phải nửa ngày mới về.

    Bây giờ là thời điểm tốt để kiếm điểm công việc, nếu chậm trễ nửa ngày hoặc một ngày, chờ đến khi thu hoạch vụ hè xong, nộp lương thực xong phầm còn lại sẽ được phân ra, lương thực trong tay sẽ ít hơn vì không đủ công điểm.

    Chuyện ăn uống đây là chuyện lớn, chẳng phải là do mọi người đã thắt lưng buộc bụng, chịu đựng bấy lâu nay chỉ để chia nhau lương thực lần này sao?

    Nhất thời, không ai muốn trở thành người đưa Tô Đại Hoa đến trạm y tế.

    "Ai, đưa bà ấy đến nhà kho đi. Cô bé nhà họ Lý không phải đang xem nông cụ ở đó sao? Ở đó ánh mặt trời không thể chiếu tới, để bà ấy nghỉ ngơi một lát, có lẽ sẽ tỉnh lại."

    Một người đàn ông lớn tuổi trong nhóm sản xuất thở dài nói một câu.

    Đừng trách mọi người tàn ác, bây giờ cả nhà đều dựa vào những công điểm này để giữ mạng sống, nếu không cố găng kiếm công điểm thì cả nhà sẽ chết đói.

    Các thành viên của đội sản xuất luống cuống tay chân vội vàng khiêng người đến nhà kho nơi Lý Kim Phượng đang ở, một lúc sau, bên ngoài nhà kho đã có rất nhiều người tụ tập.

    Trước đó Lý Kim Phượng nghe thấy có người la hét, ngất đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Đại Hoa bị khiêng qua, cô cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

    Tô Đại Hoa chính là người mà mọi người đã nói.

    Ánh mắt Lý Kim Phượng rơi vào Tô Đại Hoa, cô đang mặc một bộ váy cũ được làm từ vải rách trong nhà, trên chiếc váy cũ có nhiều vết vá hơn so với vải vốn có, điều này đủ cho thấy thời gian qua cô ấy sống rất khốn khổ.

    Cộng thêm khuôn mặt xanh xao vàng vọt, trắng bệch không có chút máu, Lý Kim Phượng lập tức hiểu được người này đang đói.

    Con người ở thời đại này đa số đều là bị suy dinh dưỡng.

    Bởi vì vật tư cực kỳ khan hiếm, đồ ăn không tốt, công việc nhiều mà lại không có tiền, không cung cấp đủ chất béo, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.

    Sau khi mọi người đặt Tô Đại Hoa xuống, họ nói với Lý Kim Phượng vài câu, ý muốn Lý Kim Phượng chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cáo với đội trưởng Triệu Trung Hưng.

    Hiện tại, Triệu Trung Hưng đang dẫn đầu một nhóm người đi gặt lúa, có lẽ muốn tìm được ông ấy thì phải đợi công việc kết thúc.

    Chỉ là, dựa trên tình hình của Tô Đại Hoa, nếu cô đợi đến hết giờ làm việc, có lẽ bà ấy đã chết rồi.

    Lý Kim Phượng cứ nhìn một mạng người cứ như vậy rời đi, cuối cùng cô vẫn không đành lòng.

    Khi thành viên của đội sản xuất đưa Tô Đại Hoa đến đều rời đi, cô và Tô Đại Hoa đang ngất xỉu là hai người những người duy nhất còn lại trong nhà kho.

    Lý Kim Phượng đi rót ly nước cho Tô Đại Hoa, lúc không có người để ý, cô lén đi vào không gian, lấy hai que đường uống đổ vào nước cho Tô Đại Hoa uống.

    Lý Kim Phượng không biết nó có hữu dụng hay không, nhưng đường có thể bổ sung năng lượng, còn lại Tô Đại Hoa đành phải dựa vào chính mình.

    Lý Kim Phượng chật vật nhấc người lên, cầm một chiếc cốc men có in hình mặt người trên đó, từng chút từng chút một rót nước đường vào miệng Tô Đại Hoa.
     
    THG Nguyen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...