Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian - Lục Thành Phong

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bùi Lan Nhi, 28 Tháng mười hai 2023.

  1. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Trứng gà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường glucose có vị ngọt, có lẽ Tô Đại Hoa đang hôn mê đã nếm được, còn biết phối hợp há miệng uống sạch chén trà.

    Nếu không phải cơ thể đã mất hết sức lực, nói không chừng bà ấy còn muốn nâng chiếc cốc tráng men lên, liếm sạch nước ngọt bên trong.

    Tô Đại Hoa uống hết ly nước đường, Lý Kim Phượng thở phào nhẹ nhõm.

    Có thể uống nước, chứng tỏ vấn đề chưa nghiêm trọng đến mức không thể cứu chữa được.

    Quả nhiên, nửa tiếng sau, Tô Đại Hoa mở mắt.

    Đầu tiên bà ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Kim Phượng hồi lâu, sau đó phát hiện trong miệng có vị ngọt như đường, liều mạng mút môi vài cái.

    Gần như là nuốt hết nước miếng.

    Lý Kim Phượng nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

    Ở thời đại này, đường là vật tư khan hiếm, muốn mua phải có tiền và phiếu đường, dù có phiếu cũng chưa chắc mua được.

    Nếu không phải như thế, trước đây Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc đã không đánh chết nguyên chủ Lý Kim Phượng vì một miếng kẹo da trâu.

    Cuộc sống của mọi người đều rất khó khăn, hơn nữa họ đều cố gắng để sống sót, Lý Kim Phượng cũng không ngoại lệ.

    Nhìn người trước mặt, Lý Kim Phượng cảm thấy thương xót.

    "Kim Phượng, cô.. tôi.. sao tôi lại ở đây?" Trong miệng không còn vị ngọt, Tô Đại Hoa chật vật mở miệng.

    "Thím vừa mới ngất ở trong ruộng, đội sản xuất đưa thím qua đây nghỉ ngơi." Lý Kim Phượng thành thật trả lời.

    Tô Đại Hoa nghe vậy, vội vàng đứng dậy nói: "Không được, tôi phải đi làm việc, nếu không kiếm được công điểm, mọi chuyện sẽ xong hết."

    Chỉ là, sau khi thử mấy lần, bà ấy lại phát hiện mình không còn sức nữa, đừng nói là làm việc, ngay cả việc đứng dậy cũng không hề dễ dàng.

    "Thím, sức khỏe của thím rất quan trọng, cứ thế này thím cũng sẽ không làm được việc gì, tốt nhất là chăm sóc bản thân thật tốt, ngày mai lại đi ra ruộng."

    Nói xong cô lại hỏi: "Thím còn muốn uống nước không?"

    Tô Đại Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng có chút tuyệt vọng.

    Lượng thực ở nhà đã không còn lâu rồi, bữa nay bữa mai, hôm nay uống cháo thì ngày mai sẽ không có uống, cháo lỏng đến mức có thể soi rõ cả khuôn mặt.

    Nếu bà ấy không làm việc để kiếm công điểm, vậy thì đến lúc chia lương thực, nhà họ cũng không thể kiếm được nhiều lương thực vì không đủ công điểm, đến lúc đó cả nhà sẽ chết đói.

    "Không được, tôi còn phải ra ruộng." Dù có phải bò cũng phải bò qua.

    Có như vậy bà ấy mới có thể có công điểm, thêm một công điểm đồng nghĩa với việc có thêm một miếng ăn, có số lương thực này, gia đình mới có thể sống thêm được mấy ngày.

    Lý Kim Phượng sao có thể không biết Tô Đại Hoa đang suy nghĩ gì?

    Nhìn bà ấy đáng thương như vậy, cô vẫn không nhịn được.

    Lý Kim Phượng làm động tác từ trong túi lấy ra một vật gì đó, thực ra là từ trong không gian lấy ra một quả trứng luộc.

    Đây là bữa sáng do Lý Kim Phượng chuẩn bị, không gian của cô có thể chứa rất nhiều thứ, ngoại trừ những thứ từ siêu thị ra, đôi khi vì tiện lợi, cô cũng sẽ nhét vào đó một số thứ giúo ích cho cuộc sống của mình.

    Một quả trứng nấu chín được tính là một.

    "Thím, cho thím này."

    Quả trứng nhỏ nằm trong lòng bàn tay Lý Kim Phượng, vẫn mang theo chút hơi ấm còn sót lại.

    Khoảnh khắc bà ấy nhìn thấy quả trứng, dường như đôi mắt Tô Đại Hoa đang lấp lánh ánh sáng.

    Lý Kim Phượng biết đây chính là ánh mắt của một người rất đói sau khi nhìn thấy đồ ăn.

    "Kim Phượng, cái này.. cái này.." Tô Đại Hoa không còn nói được lời nào trọn vẹn nữa, nước miếng không ngừng chảy ra.

    Môi bà ấy không ngừng mấp máy, giờ phút này, toàn bộ thế giới của bà ấy, chỉ còn lại quả trứng trong tay Lý Kim Phượng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Vật tư trong không gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông nội cháu đưa cho cháu cái này vì cháu bị thương trên đầu!" Lý Kim Phượng chỉ vào trán.

    Trên trán quấn một tấm vải cũ kỹ ố vàng, có thể thấy rõ những vết máu đen.

    Sắc mặt Lý Kim Phượng tái nhợt, dễ dàng nhận ra nguyên nhân là do mất máu quá nhiều.

    "Kim Phượng, cái này.. Thím không thể nhận cái này." Cuối cùng lý trí cũng chiếm được ưu thế.

    Đôi mắt của Tô Đại Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm vào quả trứng gà luộc kia.

    Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc bà ấy đưa ra quyết định đúng đắn.

    Bà ấy cũng biết cuộc sống của nhà họ Lý trải qua như thế nào.

    Cô gái trước mặt là do Trương Tú Lan từ bên ngoài đưa đến nhà họ Lý, người trong thôn nói ra nói vào nói cô là của nợ vướng bận tay chân, thậm chí con cái nhà họ Lý cũng thường xuyên đuổi theo, gọi cô là đồ của nợ, mắng cô là đồ vô liêm sỉ.

    Dù bà ấy có đói thì nói như thế nào cũng không thể lấy đồ của trẻ nhỏ.

    Tô Đại Hoa đang nghĩ tới đây, lại nhìn thấy Lý Kim Phượng mạnh mẽ nhét quả trứng vào tay mình.

    "Thím, thím cần quả trứng này hơn cháu. Chỉ khi no mới có sức để tiếp tục làm việc. Tuy nhiên, thím phải hứa với cháu không được nói cho ai biết, ông nội vì cháu cũng không dễ dàng chút nào." Lý Kim Phượng nói với vẻ mặt buồn bã.

    Tô Đại Hoa nặng nề gật đầu, bà ấy hiểu.

    Ngày nay, mỗi gia đình được phép nuôi tối đa hai hoặc ba con gà trong nhà, nếu nhiều hơn sẽ bị phạt.

    Nhà họ Lý cũng giống như nhà mình nuôi ba con gà, cả ba đều là gà mái, mỗi ngày gà đẻ một quả trứng, nhưng những quả này tuyệt đối không được phép lấy ăn.

    Trứng có thể đổi lấy lương thực, mặc dù không nhiều, nhưng so với một quả trứng còn no hơn rất nhiều.

    Lý Phúc Mãn nhất định phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể để dành một quả trứng cho Lý Kim Phượng, thậm chí những đứa cháu trai cháu gái ruột trong nhà cũng có mà ăn.

    Lý Kim Phượng còn không nỡ ăn, thế mà lại đưa quả trứng cho bà ấy, coi như là bà ấy lấy đồ tốt của người ta biết ơn bao nhiêu cũng không đủ, sao có thể vô ơn mà bàn tán khắp nơi.

    "Kim Phượng, cảm ơn.." Tô Đại Hoa bắt đầu khóc.

    Bà ấy ôm chặt quả trứng như thể nó còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.

    Ở thời đại này, một miếng ăn có thể giữ được một cái mạng.

    Hơn nữa, đây còn là thứ có quý giá hơn cả lương thực.

    "Ăn trứng đi, nếu có người nhìn thấy, lại gặp phải chuyện phiền phức đấy!" Lý Kim Phượng nhẹ giọng nói.

    Tô Đại Hoa cẩn thận đập quả trứng ra, bóc quả trứng từ bên trong ra.

    Trong suốt quá trình, Tô Đại Hoa luôn tập trung cao độ, thậm chí một chút vỏ trứng cũng bị bà ấy nắm chặt trong tay.

    Sau khi bóc trứng, nước bọt của bà ấy gần như chảy ra.

    "Kim Phượng, chúng ta.. Mỗi người lấy một nửa." Tô Đại Hoa nói với Lý Kim Phượng.

    Lý Kim Phượng lắc đầu: "Cháu không ăn đâu."

    Sợ Tô Đại Hoa nghi ngờ phản ứng của mình không đủ "bình thường", cô cố ý quay đầu đi không nhìn quả trứng.

    Trong không gian của Lý Kim Phượng có rất nhiều vật từ, trứng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.

    Bên trong có cá có thịt, thịt tươi hay thịt khô đều có, cũng như quần áo hiện đại, nhiều đồ ăn vặt, bánh ngọt, bánh quy, sô cô la.. giày đẹp, dầu, thậm chí là nồi cơm điện, tủ lạnh, cũng có.
     
    KimchungLieuDuong thích bài này.
  3. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Chợ đen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù sao trong không gian đều có vật từ từ các siêu thị lớn, nếu như chỉ có một mình Lý Kim Phượng ăn và sử dụng những thứ trong đó, có lẽ cô có thể trụ được mấy chục năm.

    Chỉ là trong đó có rất nhiều thứ quá tiến bộ so với thời đại này, quần áo, giày dép, thiết bị điện tử hiện đại và một số đồ ăn nhẹ tinh xảo, cho dù Lý Kim Phượng có đi đến cuối đời, cũng chưa chắc có cơ hội lấy ra ngoài.

    Nhưng không sao cả, chỉ cần cô có thể sống, sống một cuộc sống không quá vất vả là đủ rồi!

    "Kim Phượng, thím cũng không biết phải nói như thế nào đây.." Tô Đại Hoa lại bắt đầu khóc.

    Một quả trứng gà quan trọng như thế, con bé cũng cho mình.

    Lý Kim Phượng cười nói: "Thím, thím đừng khóc nữa, thím còn phải làm việc, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp!"

    Nói đến làm việc, Tô Đại Hoa đã lấy lại được năng lượng.

    Bà ấy bẻ quả trứng làm hai nửa, nuốt một nửa vào bụng còn một còn lại làm cách nào cũng không nỡ ăn.

    Bà ấy lấy trong túi ra một mảnh vải màu vàng, cẩn thận cho quả trứng vào trong vải, gói tỉ mỉ rồi đặt trong ngực.

    Làm xong tất cả những chuyện này, bà ấy sợ Lý Kim Phượng hiểu lầm, nói: "Kim Phượng, thực xin lỗi, trong nhà mấy đứa nhỏ.. cũng đói bụng, nửa quả trứng này thím để lại cho chúng ăn."

    Tô Đại Hoa biết mình làm như vậy không tốt, nhưng bà ấy không thể trơ mắt nhìn con mình chết đói.

    Ăn nhiều thêm một miếng thì có thể chống đỡ thêm một thời gian, cũng càng ngày càng gần với hy vọng hơn.

    Lý Kim Phượng lắc đầu, "Cho thím thì chính là của thím, thím muốn làm gì thì làm! Nhưng thím phải tìm cách xử lý vỏ trứng, không được để người ngoài biết."

    "Được! Được! Được!" Tô Đại Hoa không ngừng nói, sự biết ơn của bà ấy đối với Lý Kim Phượng càng ngày càng sâu đậm.

    Bà ấy đã hạ quyết tâm, từ nay về sau, nếu có người dám ức hiếp Lý Kim Phượng, Tô Đại Hoa sẽ là người đầu tiên liều mạng với kẻ đó.

    Về phần mấy đứa bé, bà ấy cũng phải dặn dò cẩn thận, tuyệt đối không được gọi Kim Phượng là của nợ.

    Cho dù con ruột của Lý gia dám nói như thế, bà ấy cũng sẽ để con ruột của mình ra xử lý.

    Sau khi ăn trứng, cũng không thể có sức lại ngay lập tức nhưng ít nhất cũng sẽ khỏe hơn trước rất nhiều.

    Tô Đại Hoa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chờ sức lực khôi phục.

    Lúc này, Lý Kim Phượng nhân cơ hội nói chuyện khác với bà ấy một chút.

    "Thím ơi, ngoài việc kiếm công điểm ra, còn có cách nào khác để kiếm chút lương thực không?" Lý Kim Phượng hỏi.

    Tô Đại Hoa sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Đừng nói lương thực, ngay cả rễ cây, rễ cỏ trên đường cũng bị người ta đào lên hết sạch, không còn cách nào khác."

    Lý Kim Phượng nghe xong có chút thất vọng.

    Quả thật cô có không gian trong tay, cũng không sợ chết đói.

    Nhưng đó đều là những thứ không thể đem ra ánh sáng, một khi bị người ta phát hiện, không chỉ có cô mất mạng, mà tất cả người trong nhà họ Lý rất có thể sẽ bị cô liên lụy đến mất mạng.

    Cô không thích Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan của nhà họ Lý, nhưng cô không thể bỏ mặc mẹ của nguyên chủ, Trương Tú Lan, và ông nội cô, Lý Phúc Mãn.

    Miệng ăn núi lỡ, một ngày nào đó mọi thứ đều sẽ cạn kiệt. E rằng đến lúc đó, lấy đồ trong không gian sẽ trở thành thói quen sẽ làm cho cô thảm hại hơn bây giờ.

    Từ không gì sẽ dễ dàng chấp nhận có nhiều thứ, nhưng rất khó để chấp nhận từ có trở về không có.

    Cô phải nghĩ đến tương lai sau này.

    "Kỳ thật còn có một cách khác để kiếm chút lương thực, nhưng đối với chúng ta quá khó khăn." Tô Đại Hoa bỗng nhiên hạ giọng, tựa như đang nói ra bí mật khủng khiếp nào đó.

    "Là cách gì thế?" Lý Kim Phượng hưng phấn hỏi.

    "Chợ đen.."
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Đưa cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chợ đen?" Lý Kim Phượng lặp lại lời của Tô Đại Hoa.

    "Suỵt, cháu, cháu nhỏ giọng một chút, cái này cũng không thể tùy tiện nói ra được." Tô Đại Hoa thở dài nhìn Lý Kim Phượng, giọng nói càng nhỏ hơn.

    Lý Kim Phượng phối hợp gật đầu.

    Sau đó cô nghe Tô Đại Hoa nói: "Trến trấn và huyện thành có chợ đen, những người không đủ ăn và đói có thể đến đó làm giao dịch với mọi người lương thực, thực phẩm, quần áo và những thứ khác. Nhưng chỗ đó không an toàn, người ta thường bị bắt, nếu chẳng may bị bắt sẽ phải vào tù."

    Nghe được lời này của bà ấy, hai mắt Lý Kim Phượng sáng lên.

    Chợ đen nghe giống như là một nơi giao dịch ngầm, dùng từ "đen" khá thích hợp để miêu tả về nó.

    Ở đó, cô có thể lấy một số thứ từ trong không gian ra, lại mua một số thứ từ thời đại này trở về.

    Lý Kim Phượng đột nhiên cảm thấy cuộc sống có động lực và hy vọng.

    Có lẽ sau khi gặt lúa xong, cô phải đi lến trấn một chuyến xem chợ đen thế nào.

    Tuy rằng bà ấy nhắc tới chợ đen cho Lý Kim Phượng, nhưng Tô Đại Hoa lại cảnh cáo Lý Kim Phượng, "Kim Phượng, cháu không được đi đến đó, không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho người nhà của mình.."

    Lý Kim Phượng ngoan ngoãn gật đầu.

    Thấy vậy, Tô Đại Hoa thở phào nhẹ nhõm.

    Nghỉ ngơi lâu như vậy còn được ăn nửa quả trứng, Tô Đại Hoa khôi phục không ít sức lực, bà ấy chật vật đứng dậy, nói với Lý Kim Phượng: "Kim Phượng, thím đi ra ruộng làm việc, cháu phải cẩn thận một chút. Nếu không chịu được vết thương trên đầu, cứ nói với đại đội trưởng, ông ấy sẽ hiểu."

    Nói xong, bà ấy loạng choạng đi về hướng ruộng lúa của đội sản xuất.

    Nhìn thấy Tô Đại Hoa yếu ớt rời đi, Lý Kim Phượng thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Thực sự cô có thể lấy ra nhiều thứ hơn từ trong không gian đưa cho Tô Đại Hoa, nhưng nếu làm như vậy, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.

    Nghĩ đến quả trứng đó, Lý Kim Phượng thở dài.

    Buổi sáng trôi qua rất nhanh.

    Buổi trưa rất ít người đến trả nông cụ, về cơ bản mọi người đều đến trả nông cụ vào buổi tối khi tan việc, để cuối ngày có thể làm được nhiều việc hơn.

    Hôm nay Lý Kim Phượng bắt đầu đi làm, không cần về ăn cơm trưa, mẹ cô Trương Tú Lan sẽ mang tới.

    Gần một giờ chiều, Trương Tú Lan mang theo bữa trưa của Lý Kim Phượng đến muộn.

    Đầu của Trương Tú Lan được quấn bằng cái khăn trùm đầy màu sắc, trên tay cầm một cái bát sứ.

    Bà ấy đi thẳng đến nhà kho, đưa cơm cho Lý Kim Phượng.

    Lý Kim Phượng bưng cơm cũng không vội mở ra, phát hiện Trương Tú Lan đang nhìn cô có chút do dự muốn nói.

    "Mẹ, mẹ có lời gì thì cứ nói thẳng đi." Lý Kim Phượng nói.

    "Kim Phượng à, mẹ nghe người trong thôn nói.. Hôm nay con phát nông cụ, cố ý đưa nông cụ hỏng cho Ái Cúc?" Trương Tú Lan nhìn Lý Kim Phượng thấp giọng nói.

    Lý Kim Phượng biết mọi chuyện sẽ như thế này.

    Trước đây, dù giữa cô và hai chị em Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan có tranh chấp gì, ai bị thua thiệt, hai chị em đều sẽ đổ lỗi cho cô, sau đó Trương Tú Lan sẽ đến dạy dỗ cô.

    Nguyên chủ rất hiếu thuận, sợ Trương Tú Lan tức giận, nên đành phải nuốt xuống cục tức trong lòng.

    Cho dù có bị đánh đập hay bắt nạt, cô ấy luôn nghĩ đến là liệu mẹ cô, Trương Tú Lan, có bị khó xử hay không.

    Dù sao Lý Kim Phượng cũng không phải nguyên chủ, cô không cam lòng, cũng sẽ không cho phép mình chịu nhục nhã như vậy, chịu thiệt một cách vô ích.

    "Mẹ, chuyện này không phải do người trong thôn nói phải không? Là do Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan nói! Họ nói con cố ý gây chuyện? Còn nói con cố tình không đưa nông cụ cho bọn họ?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Ăn Vụng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái này.." Vẻ mặt Trương Tú Lan lúng túng.

    Nhưng bà ấy vẫn nói: "Kim Phượng à, con có nhớ trước đây mẹ đã nói gì với con không? Nhà họ Lý đối với chúng ta rất tốt, chúng ta không được quên ân tình của mình.."

    "Mẹ, con biết nhà họ Lý đối xử tốt với chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là con sẽ để mặc cho người khác bắt nạt và chà đạp. Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn không phải như những gì Lý Ái Cúc và những người khác đã nói. Mẹ có thể hỏi người trong thôn, con đã phát nông cụ theo thứ tự trước sau, sẽ không ai biết nông cụ của họ là tốt hay xấu trước khi họ nhận được chúng. Mọi người đều nhận chúng theo cách này cũng chẳng có ai phàn nàn cả. Chỉ có một mình Lý Ái Cúc mà thôi. Nếu truyền đến tai đại đội trưởng thì sao? Liệu ông ấy có cảm thấy rằng Lý Ái Cúc là cái thứ không biết tốt xấu hay không?

    " Cái này.. "Vốn Trương Tú Lan muốn đến đây dạy dỗ Lý Kim Phượng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

    " Coi như là đại đội trưởng không nói vậy người trong thôn thì sao? Khi đó, họ sẽ chỉ nói rằng con, Lý Kim Phượng bất công, đem hết đồ tốt đưa cho nhà của mình, không quan tâm đến sống chết của những đồng chí khác. Thanh danh của con hỏng rồi cũng không sao nhưng nếu ảnh hưởng đến nhà họ Lý thì phải làm sao bây giờ? "Lý Kim Phượng hỏi.

    Trương Tú Lan từng là tiểu thư được cưng chiều, người người hầu hạ.

    Sau đó, gia đình bà ấy suy sút, dù đã gập sóng to gió lớn nhưng lại là một người không có chủ kiến.

    Bằng không, bà ấy cũng sẽ không sử dụng lòng tốt của Lý gia để trấn áp nguyên chủ.

    Trước đây, khi Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan phàn nàn, bà ấy chỉ cảm thấy con gái mình làm sai.

    Bây giờ, khi nghe Lý Kim Phượng nói xong tất cả đều là vì Lý Ái Cúc và nhà họ Lý, bà ấy lập tức không nói đến chuyện này nữa.

    " Kim Phượng à, là mẹ sai rồi, mẹ không nói chuyện này nữa! "Trương Tú Lan có chút xấu hổ nói.

    Lý Kim Phượng lắc đầu," Mẹ, con biết mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho nhà họ Lý, chuyện này con sẽ không trách mẹ. Nhưng mẹ ơi, khi nhìn nhận vấn đề, chúng ta không thể chỉ nhìn nhận mặt ngoài được. Hôm nay con thực sự làm điều đó vì Lý Ái Cúc, nhưng bản thân cô ta không hiểu điều đó, cho rằng con đang cố tình nhắm vào cô ta. Về sau, con không chắc sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện như thế này nữa."

    Bây giờ Lý Kim Phượng đang hoàn toàn tẩy não Trương Tú Lan, khiến trái tim bà ấy dần dần hướng về phía mình.

    Theo cô, người mẹ này thực ra không đến nỗi tệ nhưng lại không có chủ kiến, không có suy nghĩ riêng của mình.

    Nếu cô dành chút thời gian và công sức khuyên ngăn bà ấy, có lẽ thay đổi cũng không khó.

    Hơn nữa trong tay có không gian, sau này muốn lấy thứ gì ra, nhất định phải được Trương Tú Lan ủng hộ, giúp đỡ.

    Trương Tú Lan có chút do dự, không biết nên trả lời con gái như thế nào.

    Lý Kim Phượng nhìn thấy rõ ràng, nên cũng không vội.

    Nói thêm vài câu, Trương Tú Lan rời đi.

    Trương Tú Lan vừa rời đi, Lý Kim Phượng mở đồ ăn Trương Tú Lan đưa tới nhìn xem.

    Cũng chẳng khác gì buổi sáng, chính là cháo mà có thể soi rõ cả khuôn mặt, buổi sáng cũng có ngô đế ăn nhưng bây giờ ngay cả hạt ngô cũng không có.

    Ăn thế này mà không chết đói mới lạ.

    Lý Kim Phượng đặt bát cháo loãng lên bàn trong nhà kho, giả vờ mắc tiểu rồi chạy về phía đồng ngô trong thôn.

    Mảnh đất đó, ngoại trừ lúc làm cỏ, hầu như không có ai đến đó, đồng ngô xanh tốt đến nỗi không ai biết có người đang trốn ở trong đó.

    Lý Kim Phượng đi vào ruộng ngô, xác định không có người đi ngang qua, từ trong không gian lấy một cái bánh bao ra thêm một bình trà sữa.

    Lúc làm việc này, cô vẫn có chút run rẩy sợ hãi, sợ bị phát hiện!
     
  6. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Thêm một vài thứ vào trong cháo

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    KimchungLieuDuong thích bài này.
  7. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Thiếu nông cụ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    KimchungLieuDuong thích bài này.
  8. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Cuộc sống nhà họ Trương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, Kim Phượng, em đi nhanh đi, nếu quá muộn, sợ là chúng ta sẽ không lấy được nông cụ!" Vẻ mặt Lý Đại Hổ lo lắng.

    Nếu nông cụ này bị mất, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho Kim Phượng.

    Họ không muốn Kim Phượng bị người trong đội sản xuất chỉ trích.

    Lý Kim Phượng mỉm cười với hai anh em Lý, nói: "Chuyện này em sẽ xử lý, đừng nói cho người khác biết."

    Hai anh em Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa cho rằng Lý Kim Phượng sợ người trong thôn biết chuyện sẽ tìm cô gây rắc rối nên gật đầu đồng ý.

    Kỳ thật Lý Kim Phượng cũng không giống như suy nghĩ của hai anh em, sợ bị liên lụy. Mà là sợ chuyện này nếu nói ra sẽ không tốt cho Trương Tiểu Bảo.

    Cuộc sống của bà nội Trương và Trương Tiểu Bảo vốn đã đủ khó khăn rồi, nếu như lại truyền ra chuyện Trương Tiểu Bảo không trả lại nông cụ, có thể lại bị hiểu lầm và phải đi lao động cải tạo.

    Lý Kim Phượng tuyệt đối không làm được loại chuyện này.

    Cô kiểm kê nông cụ trong kho lại một lần nữa, xác nhận ngoại trừ chiếc liềm của Trương Tiểu Bảo, tất cả những nông cụ khác đều đã được trả lại.

    Lý Kim Phượng bưng bát cháo Trương Tú Lan mang đến đưa cho hai anh em Lý Đại Hồ và Lý Đại Hòa mang về trước, đeo túi vải lên lưng, khóa cửa kho rồi ra đồng tìm Trương Tiểu Bảo.

    Khi Lý Kim Phượng ra đồng thì mặt trời đã xuống núi.

    Cô phải tìm Trương Tiểu Bảo càng sớm càng tốt.

    Cũng may, vận khí của cô không tệ, cô tìm được Trương Tiểu Bảo vẫn đang cắt lúa trên một cánh đồng thưa thớt gần chân núi trong thôn.

    Trương Tiểu Bảo mới mười tuổi, làm việc tay chân không nhanh bằng người lớn, hơn nữa cơ thể gầy yếu, chưa bao giờ được ăn no nên lúc làm việc càng bị ảnh hưởng.

    Người lớn phải mất một tiếng để cắt lúa, nhưng cậu phải mất hai tiếng mới làm xong, có khi thậm chí ba tiếng.

    Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu được giao nông cụ nên cậu muốn làm nhiều việc hơn, nhận công điểm, để cho bà nội ăn thêm một miếng cháo loãng

    Lý Kim Phượng đứng bên bờ ruộng gọi tên Trương Tiểu Bảo.

    "Trương Tiểu Bảo.."

    Phản ứng đầu tiên của Trương Tiểu Bảo khi nghe thấy âm thanh của Lý Kim Phượng là biết cô đến đây để đòi nông cụ.

    Có lẽ cũng giống như những người còn lại trong đội sản xuất, bắt cậu và đánh cho cậu một trận

    Cậu bỏ chạy, nhưng với cơ gầy gò như vậy lại làm việc cả một ngày, cậu không thể nào chạy nhanh được, đi được hai bước thì ngã bên bờ ruộng, hoàn toàn kiệt sức.

    Trương Tiểu Bảo thở hổn hển, trơ mắt nhìn Lý Kim Phượng đi về phía mình, nhưng cậu lại không thể làm gì được.

    Dường như cậu nhắm mắt lại theo bản năng, chờ Lý Kim Phượng đánh mình.

    Thế nhưng nắm đấm trong dự liệu rất lâu lại không rơi xuống.

    Trương Tiểu Bảo cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy Lý Kim Phượng đang nhìn mình mỉm cười, đột nhiên mặt đỏ bừng.

    "Cô.."

    "Yên tâm, chị không phải tới đánh em. Nhưng nông cụ là của đội sản xuất, em không trả lại, chị sẽ gặp rắc rối." Lý Kim Phượng nói.

    "Tôi.."

    "Trời sắp tối rồi, em không thể làm được nhiều việc nữa, không bằng ngày mai dậy sớm xếp hàng sớm, chị sẽ cho em nông cụ tốt hơn." Lý Kim Phượng trực tiếp nói.

    Trương Tiểu Bảo sửng sốt, nhìn Lý Kim Phượng trước mặt, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm

    Không phải cô ấy đến để đánh mình sao?

    Cũng không phải đến để mắng mình sao?

    Cô ấy còn nói ngày mai sẽ phân cho mình nông cụ tốt hơn?

    Nhìn đứa trẻ sắp khóc, Lý Kim Phượng cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Cô biết cuộc sống của nhà họ Trương không hề dễ dàng, cuộc sống của Trương Tiểu Bảo cũng không hề dễ dàng.

    Một chút thiện ý như vậy cũng có thể khiến một đứa trẻ khóc thành thế này, Lý Kim Phượng không biết phải nói sao cho phải.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
  9. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Cuộc sống nhà họ Trương

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    KimchungLieuDuong thích bài này.
  10. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Thời điểm cực đói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình huống của bà Trương nghiêm trọng hơn Tô Đại Hoa rất nhiều, dù bà có uống một cốc nước cũng không có bất kì phản ứng gì.

    Lý Kim Phượng tốn chút sức đỡ người nằm xuống giường.

    Lại tìm thấy một chiếc chăn cũ ố vàng đã được giặt trên giường trong một chiếc tủ hỏng trong phòng bà Trương, rồi đắp cho bà Trương.

    Cô lại dùng túi vải che lại lấy ra hai quả trứng luộc từ trong không gian.

    Lý Kim Phượng ôm chặt quả trứng trong tay, ra khỏi phòng bà Trương, đi vào phòng bếp.

    Lúc này Trương Tiểu Bảo đang nấu cháo, trong một nồi nước lớn chỉ cho một nắm gạo kê nhỏ vào.

    Sau khi nấu một nồi cháo to, có thể để ăn được vài ngày.

    Có thể mỗi lần chỉ uống được một cốc nước cho no, khi làm việc cũng không có bao nhiêu sức lực, nhưng thế này vẫn tốt hơn nhiều so với việc nhai rễ cây, vỏ cây và lá rau thối trước đây.

    Lý Kim Phượng nhìn thoáng qua nhà bếp của Trương gia, ngoại trừ một cái bếp đất, một ít củi chất ở miệng bếp, toàn bộ căn bếp sạch sẽ đến đáng sợ.

    Đừng nói là dầu, ngay cả một chút muối cũng không thấy, thay vào đó, trong góc có vài rễ cây được đào lên khỏi mặt đất.

    Lý Kim Phượng gần như có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày của nhà họ Trương khốn khổ đến mức nào.

    Mà hai nắm gạo kê của Lý Kim Phượng cho, đối với Trương Tiểu Bảo đó như là món quà mà trời cao ban cho cậu rồi.

    Nhìn thấy Lý Kim Phượng, Trương Tiểu Bảo không còn ác ý như trước nữa, ngược lại vẻ mặt cảm kích, lo lắng nhìn Lý Kim Phượng: "Chị Kim Phượng, cháo.. cháo chưa nấu xong, bà nội.."

    "Bà nội em không sao, chị đã cho bà uống một chén nước, một lát nữa bà sẽ tỉnh lại. Tiểu Bảo, lại đây." Lý Kim Phượng vẫy vẫy tay gọi Trương Tiểu Bảo.

    Trương Tiểu Bảo không chút nghi ngờ bước tới.

    "Đưa tay ra!" Lý Kim Phượng nói.

    Trương Tiểu Bảo làm theo, ngay sau đó, trong tay cậu đã có một quả trứng luộc nguội.

    Cậu sửng sốt, nhìn Lý Kim Phượng, đôi mắt trợn to hơn cả chuông đồng.

    Nhưng khi đối mặt với quả trứng, cậu vẫn vô thức nuốt nước bọt.

    "Chị Kim Phượng.." Trương Tiểu Bảo há to miệng.

    "Suỵt! Không được nói cho người khác biết, ăn xong liền ném vỏ vào bếp đốt đi." Lý Kim Phượng nhỏ giọng nói.

    "Nhưng.." Trương Tiểu Bảo nhìn Lý Kim Phượng, mặc dù nuốt nước bọt không ngừng, nhưng vẫn không quên hỏi Lý Kim Phượng: "Chị Kim Phượng, chị ăn cơm chưa?"

    Lý Kim Phượng do dự, đây là quả trứng thứ hai cô đưa ra hôm nay, nhưng dù là Tô Đại Hoa hay Trương Tiểu Bảo, bọn họ đều vô thức hỏi cô đã ăn gì chưa.

    Mà không phải trực tiếp đoạt lấy nhét vào miệng ăn một cách đói khát.

    Đáy lòng Lý Kim Phượng nhận được không ít an ủi, nháy mắt nụ cười trên môi trở nên rực rỡ hơn một chút.

    "Ăn đi, dù sao chị cũng không đói." Lý Kim Phượng nói.

    Sau khi nhận được câu trả lời, Trương Tiểu Bảo không thể chịu đựng được nữa, đập quả trứng ra.

    Vỏ trứng được thu gom cẩn thận, cậu nghe theo lời của Lý Kim Phượng ném hết vào bếp.

    Trứng bóc vỏ trắng hơn giấy, vừa nuốt nước bọt, Trương Tiểu Bảo vừa đưa tay tách quả trứng ra làm hai nửa, nhưng lại bị Lý Kim Phượng ngăn lại.

    "Chị còn để lại một quả trứng cho bà nội em, en có thể tự mình ăn hết, ăn xong mới có sức làm việc."

    Mắt Trương Tiểu Bảo lại đỏ hoe, sau khi ăn hết trứng đã khóc nức nở không ngừng.

    Lý Kim Phượng nhìn người cậu bé gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương trước mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu, đưa tay vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bảo: "Em là đàn ông, phải mạnh mẽ một chút, bà nội Trương còn phải dựa vào em chăm sóc."

    Câu nói này có tác dụng, Trương Tiểu Bảo dùng sức lau nước mắt, đỏ bừng cả mặt.

    "Chị ơi, hôm nay ở lại ăn tối nhé!"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...