5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Viết bản thảo

Tần Vân Hạc nghe cháu gái nói vậy, liền gật đầu đáp: "Đương nhiên là được, nhưng sao cháu lại đột nhiên muốn xem bộ kim châm đó?"

Bộ kim châm này là vật gia truyền của tổ tiên nhà Tần, nhưng kể từ khi truyền đến đời ông, nó chỉ để đó không dùng đến nữa, bởi vì châm pháp của nhà Tần đã thất truyền từ đời của ông nội ông.

"Ông à, lần này cháu đi xuống huyện, tìm được một bệnh viện y học cổ truyền. Ở đó có một bác sĩ tên là Tống Hữu Đức, y thuật của ông ấy rất giỏi, hơn nữa còn biết châm cứu. Cháu nghĩ về sau, nếu có cơ hội, cháu cũng muốn học."

Nghe cháu gái nói vậy, Tần Vân Hạc không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Cháu muốn học châm cứu à?"

Tần Mộc Lam thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy, cháu cảm thấy châm cứu rất lợi hại."

"Đúng là lợi hại thật," Tần Vân Hạc ánh mắt ngập tràn hoài niệm, "Châm pháp của nhà Tần chúng ta ngày xưa rất tinh diệu, có thể cứu người trong những thời khắc quan trọng, đáng tiếc là.. Đã thất truyền mất rồi."

Tần Mộc Lam cũng cảm thấy tiếc nuối.

Chỉ qua vài lời truyền lại, cũng đủ hiểu rằng châm pháp của nhà Tần họ rất lợi hại, nhưng tiếc là nó đã thất truyền. Dù vậy, vẫn có bộ kim châm được truyền lại đến ngày nay, đối với cô, như vậy cũng đã tốt rồi. Tuy cô không biết châm pháp của nhà Tần, nhưng cô đã học được một số kỹ thuật châm cứu, và lần này lên huyện, cô dự định sẽ châm cứu cho Tưởng Khi Hằng.

"Ông à, tuy rằng châm pháp nhà Tần chúng ta đã thất truyền, nhưng học thêm vài phương pháp châm cứu khác cũng tốt mà."

Nghe vậy, Tần Vân Hạc vui vẻ nhìn cháu gái, nói: "Cháu có tinh thần học hỏi như vậy là tốt lắm." Nói rồi, ông cẩn thận lấy bộ kim châm từ trong một chiếc hộp gỗ ra, trân trọng trao cho Tần Mộc Lam, nói: "Bộ kim châm này ở chỗ ông cũng không dùng đến, nếu cháu muốn học châm cứu thì hãy học thật tốt. Từ nay về sau, ông giao bộ kim châm này cho cháu."

Tần Mộc Lam nghe vậy, có phần kinh ngạc, cô nhìn ông nói: "Ông ơi, điều này.. Quý giá quá."

Cô chỉ định mượn bộ kim châm, chứ không nghĩ rằng ông sẽ giao nó cho cô.

"Cháu cứ cầm đi, cháu còn trẻ, vẫn còn cơ hội học hỏi, còn ông thì già rồi, không còn sức lực để tiếp tục học nữa," Tần Vân Hạc nói.

Tần Mộc Lam cầm lấy bộ kim châm, cảm thấy như mình đang cầm một vật nặng ngàn cân. Rất nhiều người sẽ không truyền lại những vật quý trong nhà cho con gái, nhưng Tần Vân Hạc không chỉ dạy cô y thuật mà còn trao cho cô cả bộ kim châm quý giá này. Sự tin tưởng đó khiến cô vô cùng cảm động.

"Ông cứ yên tâm, sau này nếu trong nhà có người học y thuật, cháu sẽ giao lại bộ kim châm này cho họ."

Nghe lời hứa của Tần Mộc Lam, Tần Vân Hạc mỉm cười và nói: "Hy vọng là vậy. Nhưng trong thế hệ này chỉ có cháu học y thuật thôi, hai anh họ và em trai của cháu thậm chí còn không hứng thú chút nào. Chỉ có thể trông chờ vào con cháu của chúng nó sau này."

"Ông à, chắc chắn sẽ có người theo học."

Tần Mộc Lam khẳng định chắc nịch, sau đó cô lại nói với Tần Vân Hạc về việc thu hái dược liệu: "Ông à, nếu bệnh viện y học cổ truyền trong huyện thu mua dược liệu, nhà mình có thể cho người đi hái. Đến lúc đó, mình cũng có thêm một khoản thu nhập."

Hiện tại, cuộc sống của mọi gia đình đều khá khó khăn, có thêm một nguồn thu nhập sẽ tốt hơn.

Ngoài gia đình Tần, Tần Mộc Lam cũng định nhắc đến chuyện này với gia đình Tạ, vì cô phải lo liệu cả hai bên. Nhưng việc thu hái được bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào sự cố gắng của họ.

Nghe xong, Tần Vân Hạc gật đầu, đồng ý: "Cũng tốt, có thêm thu nhập thì cuộc sống cũng cải thiện được phần nào. Để sau này ông sẽ nói chuyện với mọi người trong nhà. Nhưng mà.." Nói đến đây, ông lắc đầu thở dài: "Người trong nhà có khi còn chẳng biết nhận diện dược liệu, thì làm sao mà đi hái được."

"Ông à, chẳng phải có ông sao? Ông có thể dạy mọi người nhận biết những loại thường gặp. Nếu không, lần sau cháu lên núi, họ có thể đi cùng cháu là được."

Tần Vân Hạc thấy cháu gái dù đã xuất giá nhưng vẫn nghĩ cho gia đình mình, không khỏi gật đầu hài lòng: "Mộc Lam à, thật làm khổ cháu rồi. Nhưng cháu cũng không thể chỉ chăm lo cho mỗi nhà mình, nhớ nhắc chuyện này với bên nhà Tạ nữa nhé."

"Ông cứ yên tâm, cháu sẽ làm vậy."

Nhìn thấy cháu gái mình sau khi kết hôn trở nên điềm đạm, biết cách đối nhân xử thế, Tần Vân Hạc đầy vẻ vui mừng, liên tục gật đầu hài lòng.

Tần Mộc Lam trò chuyện với ông thêm vài câu, sau đó cô rời khỏi nhà trở về. Vì hai ngày nữa cô sẽ đi đến huyện, việc hái thuốc để bào chế thuốc giờ không còn kịp nữa, nên cô quyết định tìm một cách khác.

Nhà Tạ có mấy tờ báo cũ, Tần Mộc Lam cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng, và nhận thấy những bài viết trên đó không quá khó hiểu. Sau khi tìm được giấy bút, cô bắt đầu chậm rãi viết bài của mình.

Hai ngày tiếp theo, Tần Mộc Lam không ra ngoài, cô ở nhà viết bản thảo suốt ngày.

Tạ Triết Lễ nhìn cô bận rộn một lúc, không nhịn được hỏi: "Anh thấy em viết lâu rồi, em đang viết gì đấy?"

Tần Mộc Lam không giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Em đang viết mấy bài báo, thử gửi đi xem có ai nhận không. Nếu họ chấp nhận thì em sẽ có nhuận bút."

Nghe đến đây, Tạ Triết Lễ ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn kiếm tiền sao?"

Tần Mộc Lam gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu có cơ hội kiếm tiền thì đương nhiên em sẽ cố gắng. Dù sao em cũng không đi làm công, nếu không tìm cách kiếm tiền thì khó mà sống ổn."

Tạ Triết Lễ hơi ngập ngừng, rồi nói: "Thật ra.. Em không cần phải áp lực nhiều như vậy. Mỗi tháng, anh sẽ kiếm tiền, một nửa giao cho mẹ, một nửa cho em. Dù em không đi làm, không kiếm tiền, cũng không sao."

Tần Mộc Lam nghe xong, liếc nhìn anh thêm một chút. Không thể phủ nhận rằng anh khá chu đáo, nhưng cô không thể suốt ngày chỉ ở nhà mà không làm gì. Không có công việc, không kiếm được tiền, cô cảm thấy không thoải mái.

Tần Mộc Lam mỉm cười, nhìn về phía Tạ Triết Lễ, nói: "Thật ra, em cũng khá thích viết lách. Để em thử xem sao, nếu thật sự có kết quả thì cũng tốt mà."

Nghe vậy, Tạ Triết Lễ không nói thêm gì nữa. Làm điều mình muốn cũng là tốt.

"Được rồi, nhưng anh thấy em ngồi viết lâu rồi, có cần nghỉ ngơi chút không?"

"Được thôi," Tần Mộc Lam đáp. Thật ra, cô vừa mới viết xong, cũng vừa lúc cần đứng lên vận động chút.

Sáng hôm sau, Tần Mộc Lam thu xếp đồ đạc rồi chuẩn bị đi lên trấn.

Diêu Tĩnh Chi có chút bực dọc, nhìn con trai thứ hai một cái, nói: "A Lễ, sao con không đi cùng Mộc Lam chứ?"

Tần Mộc Lam vội nói: "Mẹ ơi, anh ấy định đi cùng, nhưng trấn ở gần mà, con đi một mình cũng được, con sẽ về ngay thôi."

"Hừ.. Cả ngày không chịu đi làm, chỉ lo chạy lung tung."

Mặc dù mấy ngày nay Tần Mộc Lam luôn giúp nấu cơm, món ăn cô làm ngon hơn hẳn so với trước đây, nhưng Tạ Triết Na vẫn không thể chịu nổi khi thấy người trong nhà ngày càng thích Tần Mộc Lam, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng bực bội.

Diêu Tĩnh Chi nhìn con gái với vẻ không hài lòng, nói: "Con mau đi cùng chị dâu và mọi người đi làm đi."

Nói xong, bà ấy quay lại nhìn Tần Mộc Lam với nụ cười tươi tắn: "Mộc Lam, con nhớ cẩn thận trên đường nhé."

"Vâng ạ," Tần Mộc Lam đáp, rồi liếc nhẹ Tạ Triết Na một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.

Khi Tần Mộc Lam tới trấn, cô không dừng lại mà nhanh chóng lên xe đi thẳng vào huyện.

Qua vài con đường, Tần Mộc Lam tìm đến chỗ ở của Tưởng Kỳ Hằng. Khi thấy xung quanh không có ai, cô lập tức đi vào.
 
Chỉnh sửa cuối:
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Thi châm

"Ai?"

Ông Tưởng đang nấu cơm, nghe thấy có tiếng động, liền nhìn ra cửa. Khi thấy Tần Mộc Lam, ông ấy vui mừng kêu lên: "Tiểu đồng chí, cháu đến rồi! Mau vào trong!"

Sau khi Tưởng Kỳ Hằng uống thuốc, cơn ho của chú ấy đã giảm hẳn, cho thấy thuốc này thực sự có hiệu quả.

"Thúc Tưởng, thiếu gia nhà ông đâu?"

Chưa kịp để thúc Tưởng trả lời, cửa lại vang lên tiếng động. Tưởng Kỳ Hằng xuất hiện, trên người dính bụi bặm và mùi khó ngửi, trông có vẻ vừa mới quét nhà xong.

Thấy Tần Mộc Lam, Tưởng Kỳ Hằng hơi ngẩn người, sau đó xin lỗi: "Tiểu đồng chí, nơi này không được sạch sẽ, làm cháu phải chịu khổ rồi."

Tần Mộc Lam lắc đầu, nói: "Chắc chắn là hai người chịu khổ hơn, chú nên đi rửa sạch chút đã."

"Được, làm phiền cháu chờ một chút."

Lúc này, thúc Tưởng đã vội vã ra ngoài.

"Thiếu gia, tôi đã bảo để tôi làm, nhưng cậu nhất quyết phải làm, những việc nặng nề cứ để tôi lo."

Tưởng Kỳ Hằng chỉ mỉm cười đáp: "Thúc Tưởng, nếu ông đi thì cũng vô ích thôi, những người kia vẫn bắt tôi làm, nên ông đừng lãng phí thời gian và sức lực nữa."

Nghe vậy, thúc Tưởng chỉ biết im lặng, vội vàng chạy đi đổ nước và chuẩn bị khăn sạch cho Tưởng Kỳ Hằng thay.

Sau khi Tưởng Kỳ Hằng thay đồ xong, chú ấy bước ra, cười nói: "Tiểu đồng chí, cảm ơn cháu vì đã kê đơn thuốc lần trước, thật sự rất hiệu quả. Chú cảm thấy bệnh tình đã giảm nhiều."

Tần Mộc Lam cũng tin tưởng vào đơn thuốc mình đã kê, nhưng bệnh của Tưởng Kỳ Hằng vẫn còn rất khó chữa, thuốc chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc. "Có hiệu quả là tốt rồi, giờ cháu sẽ bắt mạch cho chú."

"Được, làm phiền tiểu đồng chí."

Tưởng Kỳ Hằng vươn tay ra, tò mò hỏi: "Tiểu đồng chí, chúng ta vẫn chưa biết họ của cháu, suốt ngày cứ gọi cháu là tiểu đồng chí như vậy cũng không hay lắm."

"Cháu họ Tần."

Tần Mộc Lam vừa bắt mạch vừa trả lời, rồi hỏi: "Bây giờ ban ngày chú ho có nặng không, hay là buổi tối ho nặng hơn?"

Dù Tưởng Kỳ Hằng nói cơn ho đã giảm, nhưng qua mạch tượng, cô biết rõ chú ấy vẫn còn ho, hơn nữa cơn ho cũng không nhẹ, chỉ có thể nói là đã khá hơn một chút so với trước.

Tưởng Kỳ Hằng đáp: "Vẫn là buổi tối ho nặng hơn." Nói xong, chú ấy tiếp: "Tiểu đồng chí, vậy từ nay về sau cháu sẽ gọi cháu là bác sĩ Tần nhé."

Tần Mộc Lam không có ý kiến gì, chỉ gật đầu: "Được ạ."

Sau đó, cô lại hỏi thêm vài vấn đề. Khi Tưởng Kỳ Hằng trả lời xong, cô nhìn chú ấy và nói: "Tình trạng của chú đúng là có chuyển biến tốt, nhưng chỉ tốt hơn một chút thôi. Hôm nay cháu sẽ châm cứu cho chú, sau đó sẽ đổi một đơn thuốc khác. Ba ngày nữa cháu sẽ quay lại."

"Được, chú nghe theo bác sĩ Tần."

Dù Tần Mộc Lam trông không lớn tuổi, nhưng Tưởng Kỳ Hằng cảm thấy tay nghề y học của cô không tệ. Cuối cùng, sau khi uống thuốc, tình trạng của chú ấy đã cải thiện, và giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.

Thúc Tưởng thấy bác sĩ Tần sắp châm cứu, không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Tần, châm cứu sẽ mất bao lâu?"

"Khoảng hơn nửa tiếng."

Vì bệnh tình của Tưởng Kỳ Hằng khá khó giải quyết, lại thêm đây là lần đầu tiên châm cứu nên sẽ mất thời gian hơn một chút. "Được, chúng ta bắt đầu nhé, cởi áo ra đi."

Tưởng Kỳ Hằng nghe vậy, ngẩn người một chút, cảm thấy không tiện khi phải cởi áo trước mặt một cô gái.

Tần Mộc Lam thấy chú ấy không động thủ, không nhịn được thúc giục: "Sao vậy, nhanh lên đi."

Thấy Tần Mộc Lam có vẻ không kiên nhẫn, Tưởng Kỳ Hằng không khỏi mỉm cười. Chú ấy nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, đối phương mặc dù là một cô gái, nhưng cũng là bác sĩ. Vậy nên, chú ấy theo lời cô bắt đầu cởi áo.

Thúc Tưởng lo lắng nhà mình thiếu gia bị lạnh, nhanh chóng chạy xuống gầm giường tìm ra mấy khối than củi để đốt lên.

Tần Mộc Lam đã lấy ra bộ kim châm, vê một cây và bắt đầu châm cứu.

Rất nhanh, Tưởng Kỳ Hằng đã bị cắm đầy kim châm.

"Được rồi, mười lăm phút nữa sẽ rút châm," cô nói.

Sau mười lăm phút, Tần Mộc Lam bắt đầu rút châm cho Tưởng Kỳ Hằng. Tuy nhiên, việc này chưa kết thúc; sau khi Tưởng Kỳ Hằng mặc xong quần áo, cô lại bắt đầu châm cứu trên đầu của chú ấy.

Thúc Tưởng đứng bên cạnh, nhìn mà sợ hãi, trong lòng có vài câu hỏi, nhưng lại ngại làm phiền Tần Mộc Lam, cuối cùng chỉ đứng yên lặng quan sát mà không hỏi gì.

Tần Mộc Lam tính toán thời gian, không lâu sau đã gỡ xuống kim châm trên đầu Tưởng Kỳ Hằng.

Khi Tần Mộc Lam thu dọn kim châm xong, Tưởng Kỳ Hằng không nhịn được vui mừng nói: "Bác sĩ Tần, giờ chú cảm thấy tinh thần sảng khoái, yết hầu cũng không còn ngứa như mọi khi."

"Đây chỉ là hiệu ứng tạm thời thôi. Với tình trạng của chú, ít nhất phải châm cứu trong hai tháng. Sau này, cháu sẽ đến mỗi ba ngày một lần," Tần Mộc Lam vừa nói vừa lấy đơn thuốc cô vừa viết ra. "Bây giờ cháu đi kê thuốc, chú hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé."

"Bác sĩ Tần, sau này có thể để thúc Tưởng đi lấy thuốc không?"

Thúc Tưởng nghe vậy lập tức gật đầu, nói: "Đúng rồi, bác sĩ Tần, sau này cứ để ông đi lấy thuốc cho nhé."

"Không sao, hai người đi lấy thuốc không tiện, để cháu đi cho nhanh," Tần Mộc Lam đáp rồi rời đi. Với số tiền khám bệnh thu được, cô thật lòng rất vui khi có thể chạy một chuyến như vậy, hơn nữa cô còn muốn xây dựng mối quan hệ tốt với bác sĩ Tống để thuận tiện cho việc lấy dược liệu.

Khi Tần Mộc Lam đến Bệnh Viện Trung Y, cô thấy bác sĩ Tống Hữu Đức đang vội vàng, còn có hai người đang chờ ông ấy xem bệnh.

Thấy vậy, Tần Mộc Lam cũng đứng xếp hàng. Khi đến lượt mình, cô lập tức đưa phương thuốc qua và nói: "Bác sĩ Tống, cháu muốn trực tiếp bốc thuốc."

Tống Hữu Đức nhìn lướt qua phương thuốc, sau đó nhìn Tần Mộc Lam, nói: "Đây là đổi phương thuốc." Ông ấy có ấn tượng với Tần Mộc Lam và còn nhớ lần trước cô đến đây để lấy thuốc.

"Đúng vậy, tình trạng bệnh đã giảm bớt một chút, nên cháu đến đổi vài vị thuốc," cô trả lời.

Nghe Tần Mộc Lam nói vậy, Tống Hữu Đức gật đầu: "Được rồi, để tôi bốc thuốc cho cháu."

Sau khi Tần Mộc Lam nhận thuốc xong, cô nói chuyện thêm với Tống Hữu Đức. Lúc này, không còn ai khác ở đó, nên hai người đã có một cuộc trao đổi mà không ai hay biết về những vấn đề trong y học.

Càng trò chuyện với Tần Mộc Lam, Tống Hữu Đức càng cảm thấy kinh ngạc. Ông ấy nhận ra rằng cô không chỉ có kiến thức vững chắc mà còn có nhiều ý tưởng và thực sự có tài năng trong lĩnh vực y học.

Hai người đang dần đi sâu vào cuộc trò chuyện. Nếu không phải Tần Mộc Lam đang vội, có lẽ cô đã muốn tiếp tục trao đổi với Tống Hữu Đức lâu hơn. "Bác sĩ Tống, cháu phải về rồi. Chờ lần sau lại qua tìm ông," cô nói.

"Được rồi," Tống Hữu Đức không giữ cô lại, còn cười nói: "Sau này có dược liệu thì cứ mang đến đây nhé."

"Cảm ơn bác sĩ Tống," Tần Mộc Lam nói rồi rời khỏi Bệnh Viện Trung Y, trở về giao thuốc cho thúc Tưởng. Sau đó, cô nhanh chóng đuổi đến bưu cục, mang theo hai bài viết của mình gửi đến báo tỉnh, dù không hoàn toàn tự tin là liệu có được chọn hay không.

Khi vừa hoàn thành xong việc này và chuẩn bị rời khỏi bưu cục, bất ngờ có người gọi cô lại.

"Chị dâu, sao chị lại ở đây?"
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Phương pháp cấp cứu heimlich

Tần Mộc Lam nghe thấy âm thanh và quay lại, nhận ra đó là Phó Húc Đông.

"Đồng chí Phó, sao cậu lại ở đây?" cô hỏi.

Phó Húc Đông cười đáp: "Tôi đến gửi một ít đồ, còn chị dâu thì sao?"

Tần Mộc Lam gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng đến gửi đồ."

Dù Phó Húc Đông có chút thắc mắc về việc Tần Mộc Lam không gửi đồ ở trấn mà lại chạy vào huyện, nhưng anh ấy không hỏi nhiều. Anh ấy chỉ cười nói: "Chị dâu, tôi còn có việc phải làm, chưa thể ăn cơm cùng vợ chồng chị. Bây giờ có cơ hội, tôi muốn mời chị và A Lễ ăn một bữa."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam không nhịn được nói: "Đồng chí Phó, hẳn là tôi và A Lễ phải mời cậu ăn cơm, nhưng lần này A Lễ không cùng đi, chúng ta có thể phải đi trước về trấn."

"Được rồi, tôi vốn định gửi đồ xong rồi tìm hai người," Phó Húc Đông nói.

Tần Mộc Lam thấy chỉ có Phó Húc Đông một mình nên hỏi thêm: "Hình như lần trước có một đồng chí Vương đi cùng cậu?"

"Đồng chí Vương đã về trước rồi," Phó Húc Đông trả lời.

Tần Mộc Lam không hỏi thêm nữa. Hai người lên xe và trực tiếp đi về trấn.

"Đồng chí Trần, khi đến trấn, tôi sẽ vào trong thôn gọi A Lễ một chút. Cậu cứ ở lại trấn chờ chúng tôi," cô nói. Dù đến trấn từ trong thôn còn một đoạn đường, nhưng cô nghĩ tốt nhất là tự mình đi một chuyến để không làm Phó Húc Đông phải chạy qua chạy lại.

Phó Húc Đông gật đầu: "Được, chị dâu Tôi sẽ ở nhà khách bên kia. Khi chị và A Lễ đến, có thể tìm tôi ở đó."

"Được."

Chờ Phó Húc Đông về nhà khách xong, Tần Mộc Lam nhanh chóng chạy đến chợ để mua đường, muối và các gia vị khác. Cuối cùng, cô còn mua hai cân bánh hạch đào. Mua xong đồ, cô lại vội vàng chạy về nhà.

Khi Tần Mộc Lam về đến nhà, Diêu Tĩnh Chi liếc mắt thấy những đồ trên tay cô, có chút oán trách nói: "Mộc Lam, con thật sự mua nhiều như vậy sao?"

Tần Mộc Lam cười đáp: "Mẹ, nếu con mua nhiều gia vị như thế, chắc chắn là sẽ ngon hơn."

Thấy Diêu Tĩnh Chi còn muốn nói gì đó, Tần Mộc Lam vội vàng chuyển chủ đề: "Mẹ, A Lễ có một người bạn đến đây, anh ấy muốn mời con và A Lễ cùng ăn một bữa, cho nên lát nữa chúng ta phải đi một chuyến nữa ra trấn."

"A Lễ có bạn?"

Diêu Tĩnh Chi quả nhiên bị chuyển hướng sự chú ý, đồng thời còn tò mò hỏi: "Con gặp người bạn đó ở trấn trên à? Con đã gặp người bạn của A Lễ trước đây chưa?"

"Đúng rồi, trước đây con đã gặp một lần," Tần Mộc Lam kể lại chuyện lần trước cô gặp Phó Húc Đông ở huyện thành. Cuối cùng, cô nói: "Người bạn đó có việc gấp trước đây, giờ xong việc rồi mới muốn cùng chúng ta ăn cơm."

"Vậy thì mẹ đi gọi A Lễ," Diêu Tĩnh Chi nói.

"Mẹ, con nghĩ chắc bọn họ sẽ sớm tan làm, chúng ta đợi họ về đã."

Cô vừa nói xong, Tạ Triết Lễ và nhóm Tạ Văn Binh đã trở về.

Tạ Triết Lễ thấy Tần Mộc Lam đã về, không nhịn được hỏi: "Khi nào thì em về?"

"Vừa mới về thôi."

Tần Mộc Lam trả lời một câu rồi nhanh chóng kể cho Tạ Triết Lễ biết về việc Phó Húc Đông muốn mời họ ăn cơm ở trấn.

Tạ Triết Lễ nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cha Tạ Văn Binh và nói: "Ba, chiều nay con sẽ không đi làm, con cùng Mộc Lam đi ra trấn."

"Được, các con đi đi," Tạ Văn Binh đáp.

Tạ Triết Na thấy Tần Mộc Lam vừa mới về đã muốn đi ra ngoài, lại còn đi ăn cơm ở trấn, nhìn lại bản thân mình mệt mỏi, cô ấy cảm thấy hơi bực. Nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy anh hai nhìn mình, cuối cùng cô ấy đành nhịn không nói gì.

Khi Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ đến trấn, họ trực tiếp đến nhà khách, không ngờ Phó Húc Đông đã đứng đợi ở cổng.

Phó Húc Đông thấy hai người đến, vội vàng cười chạy ra đón: "A Lễ, chị dâu, hai người đến rồi!"

Tạ Triết Lễ nhìn thấy Phó Húc Đông cũng rất vui, cười vỗ vai chiến hữu và hỏi: "Sao còn chưa về?"

"Mai tôi mới về, nhưng nghĩ vẫn chưa mời hai người ăn cơm nên tới đây."

"Thế không được, chuyện này cần phải để chúng tôi chứ. Dù sao chúng tôi cũng là chủ nhà," Tạ Triết Lễ vừa nói vừa dẫn Tần Mộc Lam và Phó Húc Đông vào tiệm cơm quốc doanh.

Phó Húc Đông định trả tiền nhưng Tạ Triết Lễ hành động nhanh chóng, đưa ra phiếu gạo và tiền: "Được rồi, Húc Đông, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ ngồi."

"Đành vậy, chỉ có thể để lần sau mời hai người ăn cơm rồi."

Khi mấy người ngồi xuống, Tần Mộc Lam chăm chú ăn cơm, trong khi Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông thường xuyên trò chuyện.

"A Lễ, mình nhớ chỉ còn mấy ngày nghỉ nữa là cậu phải về đơn vị," Phó Húc Đông nói rồi không nhịn được quay sang hỏi Tần Mộc Lam: "Chị dâu, đến lúc đó chị có đi tùy quân không?"

Nghe được câu hỏi này, Tần Mộc Lam ngẩn người, cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Còn chưa đợi Tần Mộc Lam nói gì, Tạ Triết Lễ đã lên tiếng.

"Lần này Mộc Lam không cùng tôi đi qua, để tôi về trước sắp xếp một chút, nhờ quản gia chuẩn bị, rồi sẽ thông báo cho cô ấy qua," anh nói.

Phó Húc Đông nghe vậy cũng nhận ra vấn đề, đúng rồi, Tạ Triết Lễ vẫn chưa xin phép gia đình cho Mộc Lam, bây giờ anh cũng chỉ ở ký túc xá, nếu Tần Mộc Lam sang đó thì cũng không có chỗ ở.

Tần Mộc Lam thấy Tạ Triết Lễ nói vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú ăn cơm.

Hôm nay, tiệm cơm quốc doanh phục vụ rất ngon, Tần Mộc Lam thích món thịt nướng hạt dẻ, ăn xong một chén mà vẫn còn thèm, nhưng cô cố gắng kiềm chế, không ăn thêm nữa.

Khi Tần Mộc Lam vừa buông đũa xuống, phía sau bỗng vang lên một giọng nói hoảng hốt: "Tiểu Lỗi, sao vậy Tiểu Lỗi, đừng làm bà sợ!"

Nghe thấy lời này, Tần Mộc Lam nhanh chóng quay đầu lại.

Khi nhìn thấy một bà lão đang loạng choạng, mặt mũi xanh tím, tay thì nắm cổ một bé trai, cô lập tức chạy tới, không nói hai lời, ôm chặt bé trai vào lòng rồi bắt đầu thực hiện phương pháp cấp cứu Heimlich.

"Cô làm gì vậy? Mau thả Tiểu Lỗi ra!" Bà lão thấy Tần Mộc Lam ôm cháu trai mình, lại còn dùng tay ấn vào bụng bé, lập tức chạy tới giằng lại.

May mắn là Tạ Triết Lễ kịp thời ngăn cản: "Bà lão, cô ấy đang cứu cháu của bà, đừng quấy rầy!"

Lúc này, Phó Húc Đông cũng đi tới bên Tạ Triết Lễ, nghe thấy lời này, anh ấy có chút ngạc nhiên nhìn Tần Mộc Lam, tò mò không biết cô có thể cứu người thật hay không.

"Cái gì.. Cứu cháu trai?"

Bà lão trên mặt đầy vẻ không tin, nhưng khi định tiến lại gần, thì bỗng thấy Tần Mộc Lam ôm cháu trai, và bé bắt đầu khụ ra một viên hạt dẻ tròn xoe.

"Khụ khụ.."

Tần Mộc Lam thấy đứa bé đã khụ ra vật lạ, liền lập tức buông tay.

"Tiểu Lỗi.."

Bà lão thấy sắc mặt cháu trai chuyển biến tốt đẹp, món đồ nghẹn ở cổ họng cũng khụ ra, vui mừng đến nỗi nước mắt ứa ra.

Xung quanh có vài bàn ăn, mọi người thấy đứa trẻ không sao, không kìm được nói: "Thật tốt quá, cháu trai của bà đã được cứu rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, cô gái này thật giỏi."

"Quá đúng! Không ngờ nhìn trẻ tuổi như vậy, lại tài giỏi đến vậy."
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Gặp Vưu Hải Siêu

Tần Mộc Lam nghe những lời khen ngợi từ xung quanh, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến tình huống khẩn cấp vừa rồi, cô cảm thấy việc mọi người biết một chút về các phương pháp cấp cứu là rất tốt. Vì vậy, cô đã giải thích lại phương pháp mà mình vừa thực hiện, và nói thêm: "Về sau, nếu ai gặp phải tình huống bị nghẹn, có thể sử dụng phương pháp này để cấp cứu. Nhưng chú ý, trẻ sơ sinh không thể làm như vậy."

Sau đó, Tần Mộc Lam lại giải thích phương pháp cấp cứu cho trẻ sơ sinh, đồng thời nói thêm một số cách cứu người khi không thể ôm lấy họ.

"Bạch bạch bạch.."

Khi Tần Mộc Lam vừa nói xong, mọi người xung quanh bắt đầu vỗ tay.

"Ôi trời.. Cô gái này thật tuyệt, đã chia sẻ cả phương pháp cứu người với chúng ta."

"Đúng vậy, vậy về sau chúng ta cũng có thể thử như vậy sao?"

Phó Húc Đông nhìn Tần Mộc Lam với ánh mắt lấp lánh, cũng hiểu rõ lời nói của bạn mình.

"Dù chị dâu có hơi mập mạp, nhưng tâm địa thì thiện lương và còn có khả năng cứu người, thật sự rất tốt. Không biết có phải là ảo giác không, mà sao mấy ngày không gặp, mình thấy chị dâu có vẻ gầy đi."

Tạ Triết Lễ, vì hàng ngày nhìn thấy Tần Mộc Lam, nên không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng giờ phút này, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Tần Mộc Lam, cảm thấy cô thật sự rực rỡ.

"Phanh.."

Trong lúc mọi người vui vẻ, bà lão bỗng nhiên ngã xuống đất.

Tiểu Lỗi thấy bà nội ngất xỉu, sợ hãi khóc thét lên, "Oa.. Oa.."

"Ôi không.. Lại chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người đều bị hoảng sợ, nhưng Tần Mộc Lam phản ứng nhanh nhất. Cô lập tức tiến lên kiểm tra mạch đập của bà lão, sau đó ngay lập tức tiến hành cấp cứu, lấy ra kim châm để châm cứu. May mắn là, từ khi trở về từ huyện, cô vẫn chưa có thời gian thực hành việc châm cứu, và bây giờ thì có cơ hội để áp dụng kiến thức của mình.

Mọi người nhìn thấy Tần Mộc Lam châm cứu, tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.

"Cô gái này còn biết châm cứu nữa sao?"

"Đúng vậy, nhìn cô ấy còn trẻ như vậy mà y thuật lại giỏi thế."

Tạ Triết Lễ cũng ngạc nhiên khi thấy Tần Mộc Lam cứu người. Dù anh biết cô đã học y thuật từ ông nội, nhưng không ngờ rằng cô lại có trình độ tốt đến vậy, lại còn biết châm cứu. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt tự tin và điềm tĩnh của cô, Tạ Triết Lễ cảm nhận được rằng Tần Mộc Lam hẳn là rất chắc chắn với những gì mình đang làm.

Phó Húc Đông tiến lại gần Tạ Triết Lễ và hỏi: "A Lễ, chị dâu có phải rất giỏi y thuật không? Hai người trước đây đã quen biết nhau sao?" Anh ấy đột nhiên cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa hai người.

Tạ Triết Lễ liếc nhìn Phó Húc Đông rồi đáp: "Chúng tôi cùng thôn, chắc chắn đã gặp nhau, nhưng không thân lắm." Anh nhớ lại khi mình mười lăm tuổi đi tòng quân, Tần Mộc Lam lúc đó chỉ mới mười ba, và anh có ấn tượng về cô vì lúc ấy cô khá bụ bẫm, trong khi đa số các cô gái khác trong thôn thường gầy guộc.

Nghe vậy, Phó Húc Đông nhìn Tạ Triết Lễ với vẻ nghi ngờ, nói: "Không thân mà đột nhiên kết hôn sao?"

".. Đến tuổi thì gia đình giới thiệu thôi."

Tạ Triết Lễ trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục tập trung vào việc Tần Mộc Lam đang cứu người.

Lúc này, Tần Mộc Lam đã ngừng tay, chuẩn bị thu kim châm lại.

"Ân.."

Bà lão từ từ mở mắt ra, cảm thấy đầu óc choáng váng và khó chịu.

Tần Mộc Lam thấy bà ấy tỉnh lại, nhẹ nhàng đỡ bà ấy dậy và nói: "Bà ơi, vừa rồi cảm xúc của bà quá mạnh, dẫn đến bệnh cũ tái phát nên bà mới bị ngất đi. Dù giờ đã tỉnh, nhưng vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn."

Bà lão có tiền sử cao huyết áp. Khi nhìn thấy cháu trai mình bị nghẹn, bà ấy đã rất lo lắng và sợ hãi. Giờ thấy cháu không có vấn đề gì, nhưng lại kích động quá mức, cuối cùng dẫn đến việc ngất xỉu.

Mọi người xung quanh thấy thế cũng đồng loạt nói: "Đúng vậy, bà nên đi bệnh viện kiểm tra một chuyến."

Bà lão chỉ cảm thấy hôm nay thật sự kinh tâm động phách, nhưng may mắn là cả bà ấy và cháu trai đều không sao. Bà ấy nhìn Tần Mộc Lam với vẻ biết ơn và nói: "Tiểu thần y, hôm nay thật sự cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, không biết bà và Tiểu Lỗi sẽ ra sao."

Nghe được lời xưng hô này, Tần Mộc Lam nhanh chóng xua tay: "Bà ơi, cháu không phải thần y gì cả, cháu họ Tần, cứ gọi cháu là Tiểu Tần đi."

"Vậy thì tôi sẽ gọi cháu là Tiểu bác sĩ Tần nhé."

Bà lão kéo tay Tần Mộc Lam, mặt đầy cảm kích, nhưng giờ bà cũng không còn sức lực, đứng còn hơi loạng choạng.

Tiểu Lỗi thấy bà nội tỉnh lại thì chạy đến, khóc: "Bà nội.."

Thấy cháu trai, bà lão dịu dàng xoa đầu cậu bé, rồi có chút ngại ngùng nhìn Tần Mộc Lam: "Tiểu bác sĩ Tần, bà cảm thấy người bà bây giờ mềm như bông, có lẽ không thể tự đưa Tiểu Lỗi đi bệnh viện. Cháu có thể giúp bà gọi người nhà không?"

Tần Mộc Lam nghe vậy liền nói: "Chúng ta đưa bà và Tiểu Lỗi đi bệnh viện trước, sau đó sẽ thông báo cho người nhà của bà."

"Cảm ơn cháu nhiều."

May mắn là Tần Mộc Lam đã ăn khá đủ, còn Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông mặc dù vẫn đang nói chuyện, nhưng họ ăn cũng rất nhanh, nên đã xong bữa. Hai người chia ra làm hai nhóm: Tạ Triết Lễ và Tần Mộc Lam đưa bà lão và Tiểu Lỗi đến bệnh viện, còn Phó Húc Đông thì theo địa chỉ mà bà lão cung cấp để tìm người nhà bà ấy.

Khi Tần Mộc Lam và mọi người đến bệnh viện, Lý Thành Đống có chút ngạc nhiên: "Đồng chí Tần, sao cháu lại đến đây?"

Tần Mộc Lam thấy Lý Thành Đống đến, vội tiến lên chào hỏi. Sau đó, cô kể lại tình huống của bà lão và Tiểu Lỗi một lượt, rồi nói: "Bà lão vẫn hơi mệt, để bác sĩ kiểm tra cho bà một chút. Còn Tiểu Lỗi thì hẳn không sao, chỉ là hôm nay có thể bị dọa một phen."

Lý Thành Đống nghe xong lời của Tần Mộc Lam, lập tức gọi người đi kiểm tra cho bà lão.

Ông ấy cũng rất hứng thú với phương pháp cứu người mà Tần Mộc Lam vừa dạy: "Đồng chí Tần, phương pháp cứu người này có vẻ khác với lần trước, không biết.. Liệu có thể dạy cho chúng tôi được không?"

"Đương nhiên có thể."

Tần Mộc Lam không do dự gật đầu, vì nếu có nhiều người biết đến phương pháp này thì càng tốt.

Lý Thành Đống thấy Tần Mộc Lam chân thành như vậy, cảm thấy rất kính nể. Ông ấy nghiêm túc nói: "Đồng chí Tần, thật sự cảm ơn cháu."

"Không cần cảm ơn."

Tần Mộc Lam chỉ hy vọng càng nhiều người học được, và phương pháp này cũng khá đơn giản. Cô vừa thực hành vừa giảng giải, Lý Thành Đống đã hiểu ngay: "Cảm ơn đồng chí Tần, tôi sẽ bảo các bác sĩ trong bệnh viện học theo."

Lúc này, Phó Húc Đông cũng dẫn theo người nhà của bà lão đến.

Đó là một cặp vợ chồng trung niên.

Tiểu Lỗi vừa thấy bố mẹ thì vội vàng chạy lại: "Ba ba, mụ mụ!"

"Tiểu Lỗi.."

Với Hải Siêu và Đổng Mãn Phân đang trên đường đến, họ đã nghe Phó Húc Đông kể lại toàn bộ sự việc. Giờ nhìn thấy con trai không sao, cả hai cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng hỏi: "Tiểu Lỗi, bà nội đâu?"

"Bà ở đây nè."

Bà lão đã được kiểm tra sức khỏe và đã hồi phục một chút. Nhìn thấy con trai và con dâu, bà ấy trấn an họ: "Hôm nay phải cảm ơn Tiểu bác sĩ Tần, nếu không thì cả Tiểu Lỗi và mẹ đã gặp nguy hiểm."

"Tiểu bác sĩ Tần, cảm ơn cháu."

Hải Siêu và Đổng Mãn Phân nghe vậy, nhanh chóng quay sang Tần Mộc Lam và nói lời cảm ơn.

Tần Mộc Lam vội vẫy tay: "Không cần cảm ơn." Thấy người nhà của bà lão đã đến, cô tính toán về trước: "Bà ơi, chúng cháu về trước nhé."
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Tới cửa cảm tạ

Khi bà lão thấy Tần Mộc Lam và những người khác chuẩn bị rời đi, bà ấy vội lên tiếng: "Tiểu bác sĩ Tần, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cháu đâu. Hay là buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."

Tần Mộc Lam không cần suy nghĩ đã từ chối: "Không cần đâu, bà ơi, chuyện nhỏ thôi mà."

Nói xong, Tần Mộc Lam xoay người rời đi. Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông theo sau, nhanh chóng đuổi kịp cô.

Phó Húc Đông nhìn Tần Mộc Lam đang đi phía trước, rồi nói nhỏ với Tạ Triết Lễ: "Chị dâu y thuật thật sự rất giỏi, tôi cảm thấy so với nhiều bác sĩ trong quân khu còn tài giỏi hơn. Cậu đúng là may mắn khi tìm được một người như vậy." Lúc trước anh ấy chỉ nghĩ cô chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, không ngờ lại tài giỏi đến vậy.

Nghe vậy, Tạ Triết Lễ khẽ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, Mộc Lam thật sự rất giỏi, từ nhỏ đã theo ông nội học y."

"Thì ra là gia đình có truyền thống y học."

Phó Húc Đông gật đầu, rồi cùng nhau ra ngoài bệnh viện.

Ra tới bên ngoài, Tạ Triết Lễ nhìn Phó Húc Đông và nói: "Vừa nãy ăn chưa đã miệng, hay là chúng ta quay lại ăn thêm chút gì nhé?"

Phó Húc Đông nghe vậy vội vẫy tay nói: "Không cần đâu, mình đã ăn no rồi. Hơn nữa mình đã bảo mời hai người ăn cơm, mà kết quả lại là hai người trả tiền trước."

"Lần sau sẽ để cậu mời."

"Được, lần sau nhất định phải để cậu mời hai vợ chồng mình đi ăn một bữa ngon."

Trong lúc nói chuyện, Phó Húc Đông phất tay với Tạ Triết Lễ và Tần Mộc Lam: "A Lễ, chị dâu, hai người mau về nhé, lần sau gặp lại."

"Được, chúng tôi về trước đây."

Tạ Triết Lễ không lâu nữa sẽ phải về đơn vị, nên cũng không có gì buồn bã, sau khi chào tạm biệt Phó Húc Đông, anh dẫn Tần Mộc Lam về thôn Thanh Sơn.

Trong khi đó, sau khi Tần Mộc Lam và mọi người rời đi, bà lão cảm thấy hơi hối tiếc: "Ôi, bà quên hỏi tiểu bác sĩ Tần ở đâu rồi. Cháu ấy đã cứu mạng cả bà và Tiểu Lỗi, mà giờ chúng ta còn chưa kịp cảm ơn."

Vưu Hải Siêu cũng thấy mình không biểu lộ sự biết ơn là không đúng, vì họ đã thực sự cứu mẹ và con của mình.

"Mẹ, để con đi hỏi một chút."

Bà lão nghe vậy lập tức gật đầu: "Đúng đúng, con hãy nhanh đi hỏi thăm." Nhưng ngay sau đó, bà ấy nhớ lại tình hình khi vào bệnh viện: "Bà thấy tiểu bác sĩ Tần và bác sĩ Lý ở bệnh viện hình như rất quen nhau, con có thể hỏi bác sĩ Lý."

"Được, con sẽ đi hỏi một chút."

Bên này, trong khi Vưu Hải Siêu đi tìm hiểu thông tin về Tần Mộc Lam, thì Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ đã về đến nhà.

Diêu Tĩnh Chi thấy hai người trở về liền cười nói: "Các con đã về rồi." Bà ấy nhìn xung quanh nhưng không thấy ai đi cùng, bèn nói: "Nếu là bạn của A Lễ đến chơi, sao lại không mời họ vào nhà?"

"Mẹ, Húc Đông sáng sớm mai đã phải rời đi, nên không gọi cậu ấy. Đợi có dịp khác sẽ mời sau."

Nghe vậy, Diêu Tĩnh Chi không hỏi thêm, mà lại nhắc Tạ Triết Lễ về chuyện phải trở lại đơn vị: "A Lễ, chỉ còn vài ngày nữa là con lại phải ra ngoài. Nhưng lần này về, con phải thỉnh thoảng ghé về thăm, chứ để Mộc Lam ở nhà một mình thì sao được."

Nói xong lời cuối cùng, Diêu Tĩnh Chi nhớ đến việc có thể đi cùng quân đội, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tần Mộc Lam: "Mộc Lam, nếu không con có thể đi cùng A Lễ khi đó."

Tần Mộc Lam không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Tạ Triết Lễ.

Tạ Triết Lễ thấy vậy, liền kể lại những gì vừa nói với Phó Húc Đông: "Con phải đi xin phép nhà gia đình trước, nếu không Mộc Lam đi cùng cũng không có chỗ ở."

Diêu Tĩnh Chi nghe vậy, lập tức dặn dò: "Vậy lần này trở về đừng quên, nhanh chóng xin phép, các con mới kết hôn không lý nào lại phải tách ra như vậy."

"Vâng, con biết rồi."

Trong lúc nói chuyện, Tạ Triết Lễ liếc nhìn Tần Mộc Lam, nghĩ đến việc sau này hai người sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau, trong lòng bất giác có chút chờ mong. Anh thực sự hy vọng Tần Mộc Lam sẽ đi cùng quân đội.

Tần Mộc Lam vẫn lắng nghe, không lên tiếng.

Qua nhiều ngày ở bên nhau, Tạ Triết Lễ là người mà cô đã nhìn nhận, vì vậy cô cũng có thể chấp nhận việc đi cùng quân đội. Rốt cuộc, giữa hai người, mối quan hệ vẫn rất tốt. Vào buổi tối, khi ngủ, cô chưa bao giờ phải lo lắng về hành động gì của anh. Nếu thật sự phải đi, cô sẽ thẳng thắn đi theo.

Đến buổi tối, những người làm công khác trong nhà Tạ cũng đã trở về.

Tạ Văn Binh vừa thấy bàn ăn đầy đủ thức ăn, lập tức nở nụ cười: "Buổi tối là Mộc Lam nấu ăn phải không? Nhìn thôi đã thấy ngon rồi."

Diêu Tĩnh Chi nghe vậy, không nhịn được liếc mắt về phía Tạ Văn Binh: "Vậy có phải giữa trưa anh chê em nấu ăn không?"

"Không có, không có! Em nấu cũng rất ngon."

Tạ Văn Binh vội vàng nói thêm, sau đó cũng không dám nói gì nữa.

Tần Mộc Lam thấy vậy không nhịn được cười, quả thực Tạ Văn Binh và Diêu Tĩnh Chi có tình cảm rất tốt.

Tạ Triết Na nhìn đồ ăn trên bàn, lại lén lút nhìn Tần Mộc Lam. Dù cô ấy đã rất đói và thực sự thèm món ăn do Tần Mộc Lam nấu, nhưng nghĩ đến việc Tần Mộc Lam không phải làm việc nặng nhọc ngoài trời, chỉ cần ở nhà nấu ăn thì thấy không công bằng. Rốt cuộc, làm việc ngoài nắng gió khác hẳn với việc chỉ ở nhà chuẩn bị bữa ăn, dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng Tạ Triết Na không có cơ hội để nói ra những suy nghĩ này, mọi người đã bắt đầu ăn, động tác gắp thức ăn không cần phải nhanh quá.

Thấy vậy, Tạ Triết Na không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ăn trước.

Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ cũng không nhắc đến việc cứu người ở tiệm cơm quốc doanh, cho nên khi nhà Tạ nhìn thấy Vưu Hải Siêu và Đổng Mãn Phân vào sáng hôm sau, mọi người đều rất ngạc nhiên.

"A Lễ, họ là ai?"

Tạ Triết Lễ cũng không nghĩ rằng Vưu Hải Siêu và vợ sẽ đến, nên đã đơn giản kể lại chuyện Tần Mộc Lam cứu người.

Nghe nói Tần Mộc Lam không chỉ nấu ăn mà còn cứu người, cả nhà Tạ đều rất kinh ngạc. Họ càng nhận ra tài năng y học của cô còn tốt hơn họ nghĩ.

Vũ Hải Siêu thấy Tần Mộc Lam thì rất vui vẻ, liền dẫn theo một hộp quà tiến lên nói: "Tiểu bác sĩ Tần, hôm qua thật sự cảm ơn cháu."

Tần Mộc Lam thấy mọi người đều đến, không đứng ở cửa nữa, cười mời Vưu Hải Siêu và Đổng Mãn Phân vào ngồi.

"Được, xin lỗi đã quấy rầy."

Vưu Hải Siêu và vợ cùng cười đáp.

Mọi người xung quanh đều tò mò về hai người họ, nhưng thấy thời gian không còn sớm, nên không ai vây quanh xem lâu, đều nhanh chóng trở lại làm việc.

Thấy có khách đến, cả nhà Tạ cũng vào trong phòng.

Tạ Văn Binh là người chủ gia đình, tự nhiên nhiệt tình tiếp đón Vưu Hải Siêu, trong khi Diêu Tĩnh Chi cười nói chuyện với Đổng Mãn Phân.

Vưu Hải Siêu và Đổng Mãn Phân liên tục khen ngợi Tần Mộc Lam.

"Tiểu bác sĩ Tần tuổi còn nhỏ, nhưng y thuật thật sự xuất sắc, khiến người ta ngưỡng mộ."

Nghĩ đến những gì đã chuẩn bị từ trước, Vưu Hải Siêu trực tiếp nhìn về phía Tần Mộc Lam và nói: "Tiểu bác sĩ Tần, chú là trưởng xưởng thực phẩm ở trấn, nơi này có một vị trí công việc tạm thời trong xưởng thực phẩm, không biết cháu có hứng thú không?"
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Công nhân tạm thời

Tần Mộc Lam nghe thấy lời của Vưu Hải Siêu, lập tức có chút ngỡ ngàng.

Dù chỉ là một vị trí công việc tạm thời tại xưởng thực phẩm, nhưng đối với người dân trong thôn mà nói, đây chắc chắn là một công việc tốt. Cuối cùng, làm việc trong thành phố có nghĩa là có thu nhập, điều mà người có hộ khẩu nông thôn rất khó để có được.

Tuy nhiên..

Cô cũng không thật sự muốn nhận công việc này. Công việc tạm thời tại xưởng thực phẩm chỉ có thể kiếm được khoảng hai mươi đồng mỗi tháng, và các phúc lợi khác cũng không cao. Quan trọng nhất là, nó sẽ không cho cô nhiều tự do.

Vũ Hải Siêu thấy Tần Mộc Lam không lập tức đồng ý, có chút nghi hoặc nhìn cô.

Còn những người khác trong gia đình Tạ cũng bắt đầu nhận ra, thấy Tần Mộc Lam im lặng, ai nấy đều tỏ ra sốt ruột.

Tạ Văn Binh và Diêu Tĩnh Chi cảm thấy đây là một công việc tốt, nếu hai con dâu có thể làm ở đó thì thật tuyệt. Tạ Triết Vĩ và Lý Tuyết Diễm cũng cảm thấy ghen tị, họ không nghĩ rằng em dâu mình lại có được một công việc thể diện như vậy. Còn Tạ Triết Na thì hậm hực vì cô ấy luôn mơ ước được làm việc ở thành phố nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Tạ Triết Lễ thì suy nghĩ nhiều hơn.

Ban đầu, anh chỉ nghĩ đến việc về nhà xin việc cho gia đình, nhưng nếu Tần Mộc Lam đi làm tại xưởng thực phẩm, liệu cô có còn đi theo anh khi anh công tác? Bên đó, anh không có nhiều vị trí công việc để bố trí cho người nhà, còn nhiều người khác đang chờ đợi.

"Tiểu bác sĩ Tần, ý của cháu như thế nào?" Vưu Hải Siêu thấy Tần Mộc Lam vẫn chưa đồng ý, không nhịn được hỏi lại.

Tần Mộc Lam suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Xưởng trưởng Vưu, cháu có thể nhường công việc này cho người khác không?"

Nghe vậy, Vưu Hải Siêu ngây người một lúc. Chú ấy vốn không nghĩ Tần Mộc Lam sẽ từ chối. Nhưng chú ấy rất nhanh chóng đã phản ứng lại, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể." Bởi vì đối phương đã cứu sống cả hai mạng của gia đình chú ấy, nên nếu Tần Mộc Lam không muốn công việc này, việc nhường lại cho người khác cũng chẳng có gì là lạ.

Giờ nghĩ lại, chú ấy thấy mình đã quá tự phụ. Với tài y thuật của Tần Mộc Lam, sao cô có thể coi một công việc tạm thời như thế là quan trọng? Chú ấy thế mà đã nghĩ rằng món quà này đã là tốt rồi.

Mọi người xung quanh nghe Tần Mộc Lam nói vậy, ánh mắt nhìn cô đều khác nhau.

Trong đó, Tạ Triết Na ánh mắt sáng rực, nếu không có Vưu Hải Siêu và vợ chú ấy ở đây, chắc chắn cô ấy đã xông tới trước mặt Tần Mộc Lam để yêu cầu cô giao công việc cho mình.

Còn Tạ Triết Vĩ và Lý Tuyết Diễm cũng đều có chút chờ mong, họ rất muốn biết Tần Mộc Lam sẽ nhường công việc này cho ai. Tuy nhiên, cả hai đều có chút hiểu biết, với nhiều người trong gia đình Tần như vậy, khả năng mình sẽ không được chọn.

Ngay cả Tạ Triết Lễ cũng thấy tò mò, không biết Tần Mộc Lam định nhường công việc cho ai.

Tần Mộc Lam thấy Vưu Hải Siêu nói vậy, liền mỉm cười nhìn Lý Tuyết Diễm nói: "Cháu nghĩ sẽ giao công việc này cho chị dâu của mình, không biết chị ấy khi nào có thể đi làm?"

Vưu Hải Siêu nghe vậy cũng nhìn về phía Lý Tuyết Diễm, thấy chị ấy có vẻ ngoài trang nhã, sạch sẽ gọn gàng, liền nói: "Ngày mai chị dâu cháu có thể đến làm, đến lúc đó đi nhân sự báo danh trước, sau đó sẽ có người dẫn cô ấy đi làm quen công việc."

"Được, cảm ơn xưởng trưởng."

Lý Tuyết Diễm ngây người một lúc, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Phải đến khi chồng mình, Tạ Triết Vĩ, đẩy nhẹ, chị ấy mới phản ứng lại, lập tức đứng dậy, cảm ơn Tần Mộc Lam một hồi, rồi lại quay sang cảm ơn Vũ Hải Siêu.

Vưu Hải Siêu mỉm cười vẫy tay, nói: "Cháu không cần cảm ơn tôi, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tiểu bác sĩ Tần, vì công việc này là của cháu ấy."

"Đúng, ân tình này tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."

Sau khi Vưu Hải Siêu và Đổng Mãn Phân tạ lễ xong, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Tạ Triết Na không thể nhịn được nữa, cô ấy giận dỗi nhìn Tần Mộc Lam mà chất vấn: "Tần Mộc Lam, sao chị không giao công việc cho tôi mà lại cho chị dâu?" Nói xong, cô ấy chạy tới chỗ Tần Mộc Lam, cường ngạnh nói: "Chị mau nói với xưởng trưởng rằng chị muốn giao công việc cho tôi, chứ không phải cho chị dâu, chị mau nói đi!"

Nghe Tạ Triết Na nói vậy, Tần Mộc Lam không nhịn được mà bật cười.

Mọi người trong gia đình Tạ cũng bắt đầu phản ứng. Diêu Tĩnh Chi ngay lập tức giữ chặt con gái mình, có chút áy náy nhìn Đổng Mãn Phân nói: "Xin lỗi, thật là mất mặt."

"Mẹ, buông con ra!"

Tạ Triết Na giãy giụa, còn Tạ Triết Lễ thấy em gái như vậy mà không đúng mực, sắc mặt có phần lạnh lùng, anh không nói hai lời mà trực tiếp xách Tạ Triết Na về phòng của em gái.

Tần Mộc Lam cười nhìn Vưu Hải Siêu nói: "Xưởng trưởng, chị dâu cháu ngày mai sẽ đến xưởng thực phẩm báo danh, thật sự cảm ơn chú về công việc này."

Vưu Hải Siêu nghe vậy, cười vẫy tay nói: "Tiểu bác sĩ Tần, cháu đừng khách sáo như vậy, người cần cảm ơn thực sự là chúng tôi." Nói xong, hai vợ chồng Vưu Hải Siêu liền rời đi.

Sau khi hai người rời khỏi, sắc mặt Tạ Văn Binh cũng trở nên trầm xuống.

"Tĩnh Chi, em gọi Tạ Triết Na ra đây, anh phải hỏi rõ ràng con bé rốt cuộc muốn gì. Ở trước mặt người khác mà hành xử như vậy, con bé thật sự không biết xấu hổ sao?"

Diêu Tĩnh Chi cũng rất tức giận, nhưng chưa kịp gọi người thì Tạ Triết Na đã lao tới.

Cô ấy giận dữ nhìn mọi người trong nhà, lạnh lùng chất vấn: "Tại sao công việc ở xưởng thực phẩm lại không thể cho con? Con mới là người nhà Tạ, Tần Mộc Lam trước tiên nên suy nghĩ cho con chứ? Nói thẳng ra, nếu chị sau này chị dâu với anh cả không còn ở với nhau nữa, chẳng phải công việc đó cũng chẳng còn liên quan gì đến nhà họ Tạ chúng ta sao?"

Nghe được lời này, Tần Mộc Lam ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, hoàn toàn không nghĩ rằng Tạ Triết Na lại có suy nghĩ như vậy.

Trong khi đó, Lý Tuyết Diễm tức giận đến mặt mày tái xanh, không thể kiềm chế nữa, lập tức xông lên tát một cái thật mạnh vào mặt Tạ Triết Na.

"Tạ Triết Na, từ khi chị về đây làm dâu, chị đã đối xử tốt với em. Vậy mà em không chỉ không nhớ điều đó, còn mong chị và anh trai em không hòa thuận. Em có phải là người không vậy? Trước đây trong nhà chẳng có gì, nhưng chúng ta cũng chưa từng than phiền, thì ra em lại ích kỷ như vậy."

Lúc này, ngay cả Tạ Triết Vĩ cũng không chịu nổi cơn giận.

"Tạ Triết Na, anh và chị dâu em đã có Tiểu Vũ, mà chúng ta rất hòa thuận, làm gì có chuyện không sống nổi với nhau? Chỉ vì công việc của chị dâu mà em cư xử như vậy, thật sự quá đáng."

Trên mặt Tạ Văn Binh và Diêu Tĩnh Chi, đều hiện lên sự khiếp sợ và đau lòng.

Trước đây, con gái họ không phải như thế, cả gia đình đều rất yêu thương Tạ Triết Na. Dù cô ấy có chút cứng đầu, nhưng vẫn hiểu chuyện. Sao giờ lại trở thành như vậy chứ?

Kỳ thực, xét cho cùng, Tạ Triết Na cảm thấy rằng mọi người trong gia đình đều không quan tâm đến mình. Họ không nhìn cô ấy, không quay quanh cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy rất ấm ức. Hôm nay, càng tồi tệ hơn khi công việc mà cô ấy đã khao khát từ lâu sắp thành hiện thực thì lại bị cướp mất.

Đến lúc này, cô ấy không thể kiềm chế được bản thân, buộc phải nói ra những suy nghĩ thật sự trong lòng.
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26: Kế hoạch

Tạ Triết Na nhìn về phía Tạ Văn Binh và Diêu Tĩnh Chi, thấy họ không chỉ không thông cảm với mình mà còn nhìn mình với vẻ thất vọng. Trong lòng cô ấy chỉ cảm thấy tức giận.

"Các người tình nguyện đối xử tốt với Lý Tuyết Diễm và Tần Mộc Lam, nhưng lại không chịu tốt với con gái ruột của mình. Tôi ghét các người, tôi hận các người!"

"Na Na.. Con.."

Diêu Tĩnh Chi thấy con gái nhìn họ như thể kẻ thù, chỉ cảm thấy mệt mỏi và chán nản.

Tần Mộc Lam thì bật cười.

"Tạ Triết Na, em đã nhiều lần nói tôi và chị dâu là người ngoài, nhưng công việc ở xưởng thực phẩm lại là của tôi, một người ngoài, nên tôi muốn cho ai thì cho, chỉ cần không phải là em."

"Chị.."

Tạ Triết Na thấy Tần Mộc Lam hoàn toàn không để mình vào mắt, vẻ mặt cô tràn đầy tức giận.

Tần Mộc Lam tiếp tục nói: "Em cho rằng em là ai? Em không xem chúng ta ra gì, vậy sao chúng ta phải như châu tựa bảo mà đối xử với em? Hơn nữa, em còn phải gả chồng, như em đã nói, công việc dành cho em thì chẳng phải là tiện nghi cho người ngoài sao? Nhưng chị dâu lại sẽ luôn ở trong nhà, chị ấy sinh con cũng mang họ Tạ, cuối cùng thì lợi ích cũng thuộc về gia đình."

Lý Tuyết Diễm lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Tạ Triết Na bằng ánh mắt lạnh lùng, không còn chút tình cảm nào.

Ngay cả Tạ Triết Vĩ cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với cô em gái này. Nguyên bản trong gia đình từ nhỏ đã rất yêu thương cô ấy, nhưng bây giờ, anh ấy không thể hiểu được lý do cho thái độ của em gái.

Tạ Triết Lễ thì sắc mặt không thay đổi nhiều. Anh rời khỏi gia đình từ năm mười lăm tuổi, ít tiếp xúc với Tạ Triết Na hơn. Trong ký ức của anh, cô em gái này khá là nũng nịu, luôn dính lấy cha mẹ. Trước đây, lúc có đồ ăn ngon, em gái đều hy vọng được chia sẻ. Trẻ con thì không có gì lạ, nhưng giờ Tạ Triết Na đã lớn, mà tính tình vẫn như vậy, khiến người ta cảm thấy ích kỷ và có chút khó chịu. Em gái vẫn nghĩ mọi người nên vô điều kiện đối xử tốt với mình.

Tạ Triết Na nhìn mọi người im lặng, lại còn đồng tình với Tần Mộc Lam, chỉ cảm thấy gia đình này không còn hợp với mình. Cô ấy hung hăng liếc mắt về phía Tần Mộc Lam rồi chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Tạ Triết Na rời đi, Diêu Tĩnh Chi cảm thấy mắt mình cay cay.

Tạ Văn Binh vỗ vai vợ, nói: "Đừng nghĩ quá nhiều. Con gái đã lớn, cũng có chủ kiến của riêng mình. Bây giờ con bé cũng không còn nhỏ, đã đến lúc gả đi rồi. Hơn nữa, không phải đã nói chuyện với nhà bên cạnh rồi sao, đến lúc đó hãy xem sao."

"Ừm."

Diêu Tĩnh Chi vốn không muốn chấp nhận việc con gái xuất giá, luôn tránh nhắc đến chuyện này. Nhưng giờ đây, xem ra vẫn nên sớm tìm một người phù hợp để cưới con gái, nếu không mối quan hệ giữa con dâu cả và con dâu hai sẽ chẳng biết sẽ ra sao.

Tạ Văn Binh nói xong, nhìn về phía con trai cả: "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng đi làm thôi."

Rồi ông ấy lại quay sang con trai thứ hai: "A Lễ, con sắp về đơn vị rồi, đừng đi theo chúng ta. Ở nhà chăm sóc Mộc Lam cho tốt."

Ông ấy đã nghe vợ nói nhiều về chuyện này, con trai thứ hai về đơn vị mà Mộc Lam vẫn ở nhà. Vợ chồng son mới cưới không lâu lại phải tách ra, nên ông ấy mới nói như vậy.

Tạ Triết Lễ nghe vậy, khó khăn gật đầu: "Được, vậy hôm nay con không đi làm."

Tần Mộc Lam nghe được, không khỏi liếc nhìn Tạ Triết Lễ. Thật ra cô không cần cảm ơn anh vì việc này, nhưng giờ đã nói ra rồi, từ chối cũng không hay.

Một lát sau, Tạ Văn Binh lại nhìn về phía Lý Tuyết Diễm: "Con dâu cả, con cũng đừng đi. Hôm nay ở nhà chuẩn bị một chút, ngày mai phải đến xưởng thực phẩm đi làm."

Lý Tuyết Diễm nghe vậy, vui vẻ gật đầu: "Được, cha."

Cuối cùng, Tạ Văn Binh chỉ dẫn Tạ Triết Vĩ đi làm.

Trong khi đó, Tạ Triết Na chạy ra ngoài, tìm đến Diệp Hiểu Hà.

Diệp Hiểu Hà thấy Tạ Triết Na đến, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng cười đón: "Na Na, sao cậu lại đến đây, mau vào trong!" Nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện sắc mặt Tạ Triết Na không ổn, liền lo lắng hỏi: "Na Na, cậu sao vậy? Chẳng lẽ đã khóc? Ai làm khó dễ cậu?"

Nhìn thấy vẻ quan tâm trên mặt Diệp Hiểu Hà, Tạ Triết Na cảm thấy cả nhà mình không ai quan tâm mình như cô bạn này.

"Hiểu Hà.."

Khi nói chuyện, Tạ Triết Na đã khóc nức nở. Ban đầu, cô ấy có cơ hội vào thành phố, được ăn lương thực, có công việc đàng hoàng. Sau này, khi tìm đối tượng, chắc chắn sẽ có cơ hội tìm được người trong thành. Nhưng giờ đây, tất cả cơ hội đều vuột mất.

Cô ấy vừa thút thít vừa kể lại mọi chuyện đã xảy ra, cuối cùng than thở: "Cậu nói xem, nhà mình có phải quá đáng không? Công việc này lẽ ra nên dành cho mình, vậy mà cuối cùng lại cho Lý Tuyết Diễm."

Giờ đây, cô ấy thậm chí không muốn gọi Lý Tuyết Diễm là chị dâu nữa.

Diệp Hiểu Hà nghe xong, ánh mắt lóe sáng. "Na Na, cậu nói.. Tần Mộc Lam cứu được xưởng trưởng xưởng thực phẩm, nên được phân công một công việc tạm thời, nhưng cuối cùng lại cho Lý Tuyết Diễm? Vậy cô ấy thì sao? Cô ấy không muốn đi xưởng thực phẩm làm sao?"

Diệp Hiểu Hà không thể hiểu nổi, có biết bao người mơ ước có được cơ hội vào thành làm việc, nhưng Tần Mộc Lam lại hào phóng cho đi như vậy.

Tạ Triết Na nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "Ai mà biết được cô ấy nghĩ gì. Có thể là do lười biếng, nên ngay cả đi làm cũng không muốn, rốt cuộc cô ấy chưa bao giờ làm việc cả."

Nghe đến đó, Diệp Hiểu Hà cũng cảm thấy có lý. Ai trong thôn mà không biết Tần Mộc Lam lười biếng?

Nhưng thấy Tạ Triết Na đang tràn đầy oán giận với tất cả mọi người trong nhà Tạ, cô ta không khỏi nói: "Na Na, cậu cũng đừng quá buồn. Nếu cậu thật sự muốn công việc này, thì phải trò chuyện với ba mẹ mình cho rõ ràng."

"Không còn kịp nữa rồi, Lý Tuyết Diễm ngày mai phải đi làm."

"Nhanh như vậy?"

Diệp Hiểu Hà không khỏi thốt lên, sau đó đầy tiếc nuối nói: "Na Na, vậy không có cách nào rồi. Ai.. Ai bảo Tần Mộc Lam không muốn chứ."

"Tần Mộc Lam, toàn bộ đều do Tần Mộc Lam!"

Thấy Tạ Triết Na đầy oán hận với Tần Mộc Lam, Diệp Hiểu Hà không khỏi nói: "Na Na, ở đây mình có một ý tưởng có thể giúp cậu xả giận, không biết cậu có muốn thử không."

"Ý tưởng gì?"

Tạ Triết Na nghe có cách hết giận, lập tức nhìn Diệp Hiểu Hà đầy mong chờ.

Diệp Hiểu Hà có chút ngập ngừng: "Chỉ là.. Anh hai của cậu vẫn còn ở nhà. Có anh hai cậu bảo vệ, có lẽ chúng ta không có cơ hội làm phiền Tần Mộc Lam."

"Không sao đâu, anh hai của mình sắp phải về đơn vị rồi. Tần Mộc Lam vẫn sẽ ở lại trong nhà. Sau khi anh hai rời đi, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để dạy dỗ Tần Mộc Lam."

Diệp Hiểu Hà nghe vậy, hơi nhíu mày. Cô ta muốn làm việc này, chính là hy vọng Tạ Triết Lễ tận mắt nhìn thấy, nếu Tạ Triết Lễ không có ở đó, thì hiệu quả có thể sẽ kém đi nhiều.

"Vậy à, mình cứ tưởng cậu muốn nhanh chóng hết giận chứ."

Tạ Triết Na đương nhiên muốn nhanh chóng hết giận. "Đúng rồi, mình nhớ trước kia mỗi lần anh hai về đơn vị, anh ấy đều sẽ đi lên núi thử vận may. Trước khi anh hai rời đi, mình có thể nhờ anh ấy cải thiện một chút thức ăn cho cả nhà. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có cơ hội dạy dỗ Tần Mộc Lam."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Diệp Hiểu Hà ánh mắt lóe lên một tia ác độc. Lần này, cô ta nhất định phải khiến Tần Mộc Lam thân bại danh liệt.
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27: Tản tin tức

Tần Mộc Lam hoàn toàn không nghĩ rằng có người đang tính kế mình. Lúc này, cô đang cùng Tạ Triết Lễ đi lên núi. Cô nghĩ đến việc khu vực có rất nhiều củ mài, thừa dịp Tạ Triết Lễ còn ở đây, cô muốn đào xong rồi để anh mang chúng trở về.

"Chính là ở chỗ này," Tần Mộc Lam chỉ về phía một khu vực, cười nói. "Ở đó còn rất nhiều củ mài, hôm nay chúng ta phải đào hết."

Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tần Mộc Lam, Tạ Triết Lễ không khỏi cười gật đầu. "Được thôi."

Hai người mang theo công cụ đến đây, đặt sọt xuống và bắt đầu đào củ mài. Nhưng chưa đào được bao lâu, Tạ Triết Lễ đã nhìn Tần Mộc Lam và nói: "Để phần còn lại cho anh, em cứ nghỉ ngơi một chút."

Thấy Tạ Triết Lễ làm việc nhanh chóng, Tần Mộc Lam biết rằng anh có thể đào xong phần còn lại nhanh chóng, nên cô liền dừng lại. "Vậy được, để em nghỉ một chút."

Tần Mộc Lam ngồi một lúc, rồi đứng dậy và nói với Tạ Triết Lễ: "Em đi xung quanh xem có loại thảo dược nào không."

"Được, nhưng đừng đi xa quá."

"Vâng, vâng!" Tần Mộc Lam gật đầu lia lịa, rồi đi tìm thảo dược ở gần đó.

Chưa đi được bao xa, Tần Mộc Lam đã phát hiện ra thạch hộc, và số lượng cũng không ít.

Thật ra thạch hộc là một loại dược liệu khá phổ biến, nhưng do bị ngắt lấy quá mức, nên bây giờ rất khó tìm thấy hoang dại. Giờ đây, trước mắt cô có một mảnh thạch hộc hoang dại, vì vậy cô vui mừng bắt đầu ngắt lấy. Sau đó, cô lại phát hiện trái bã đậu và tử thảo, nên vội vàng ngắt lấy luôn.

Chờ Tần Mộc Lam thu hoạch xong một mảnh thảo dược, cô vui vẻ trở lại bên Tạ Triết Lễ.

Tạ Triết Lễ nhìn cô với ánh mắt dò xét, thấy trong mắt cô tràn đầy niềm vui, khóe môi cũng không tự chủ được mà nhếch lên. "Vui vẻ như vậy, thu hoạch nhiều dược liệu lắm sao?"

"Chủng loại không nhiều lắm, nhưng số lượng thì khá ổn." Tần Mộc Lam hào hứng đáp. Cô nhìn sang sọt của Tạ Triết Lễ và thấy anh đã đào xong nhanh chóng, nên không nhịn được nói: "Anh làm việc nhanh quá, đợi anh xong, chúng ta sẽ về trước nhé."

Nghe vậy, Tạ Triết Lễ gật đầu. "Được thôi."

Khi Tạ Triết Lễ hoàn tất công việc, hai người cõng sọt đi xuống núi.

"Mộc Lam, khi đến đơn vị, anh sẽ lập tức xin phép nhà gia đình, nếu nhanh thì chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu chậm thì có thể lâu một chút."

Tần Mộc Lam nghe vậy, không quay đầu lại mà nói: "Không sao đâu, nếu nhanh thì tốt, còn nếu chậm cũng không cần gấp. Ở đây em vẫn ổn mà."

Thấy vẻ mặt bình thản của Tần Mộc Lam, Tạ Triết Lễ hơi nhướn mày. Trước đây, Tần Mộc Lam luôn là người không muốn rời xa anh, nhưng từ khi kết hôn, anh nhận ra cô dường như đã trở thành một người khác. Cô đối với anh lạnh lùng, làm anh cảm thấy như mình đang đối diện với một người hoàn toàn xa lạ.

Nghĩ vậy, Tạ Triết Lễ vừa bực mình vừa buồn cười. Mình đang nghĩ gì vậy chứ? Nhưng Tần Mộc Lam giờ phối hợp như vậy, anh cũng không cần phải giải thích nhiều. "Vậy thì tốt, chờ anh có tin tức nhé."

"Vâng, vâng!" Tần Mộc Lam cười gật đầu. Đúng lúc này, nàng mới nhận ra Tạ Triết Lễ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nên có chút nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tạ Triết Lễ lắc đầu. "Không có gì, chỉ là cảm thấy dạo này trông em có vẻ gầy đi."

Trong lúc trò chuyện, Tạ Triết Lễ tỉ mỉ đánh giá Tần Mộc Lam, phát hiện cô thật sự gầy đi nhiều, thậm chí đôi mắt cũng có vẻ lớn hơn.

Khi nghe Tạ Triết Lễ nói vậy, Tần Mộc Lam vô cùng vui mừng, ánh mắt cô sáng rực lên và hỏi: "Thật sự rõ ràng sao?"

"Rất rõ ràng."

"Vậy thì tốt quá!" Tần Mộc Lam vui vẻ nở nụ cười, nói: "Hóa ra ăn ít đi đúng là hiệu quả. Khi nào em gầy đến một trăm cân thì sẽ ổn thôi." Thực ra, hiện tại lượng thức ăn cô tiêu thụ mỗi ngày chỉ tương đương với khẩu phần ăn bình thường trước đây của cô. Chuyện này xảy ra do nguyên thân ăn uống quá nhiều, nên giờ cô chỉ cần tự hạn chế ăn uống một chút, từ từ sẽ gầy lại.

"Kỳ thực chỉ cần cơ thể khỏe mạnh, có béo một chút cũng không sao."

"Em biết mà, đừng lo." Tần Mộc Lam tâm trạng rất tốt, cười đáp lại.

Thấy Tần Mộc Lam vui vẻ như vậy, trên mặt Tạ Triết Lễ cũng không khỏi nở nụ cười. Cô cảm thấy như vậy là tốt, chắc chắn sẽ ổn thôi, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Khi hai người về đến nhà, Diêu Tĩnh Chi nhìn thấy nhiều củ mài như vậy, liền nhìn về phía Tần Mộc Lam và nói: "Mộc Lam, lát nữa cho mẹ đẻ con một ít nhé."

"Được ạ."

Tần Mộc Lam cũng nghĩ như vậy, giờ thấy Diêu Tĩnh Chi chủ động nhắc đến, cô không cần phải mở miệng nữa.

Diêu Tĩnh Chi chia củ mài thành hai sọt, rồi đưa một sọt cho Tạ Triết Lễ và nói: "A Lễ, con đi cùng mẹ nhé. Những củ mài này nặng như vậy, đừng để Mộc Lam mang."

Tạ Triết Lễ cầm sọt củ mài đặt lên vai, rồi nhìn Tần Mộc Lam và nói: "Hay chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Tần Mộc Lam không có ý kiến gì, gật đầu nói: "Được ạ."

Khi hai người xuất phát đến nhà Tần, Diêu Tĩnh Chi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Tuy nhiên, con gái buổi sáng ra ngoài mà chưa về, bà ấy không biết con bé đi làm công hay đi đâu. Mặc dù rất thất vọng về con gái, nhưng bà ấy cũng có chút lo lắng.

Con dâu cả đã đưa tiểu Vũ về nhà mẹ đẻ, hiện giờ trong nhà chỉ còn một mình bà ấy. Bà ấy nghĩ có thể đến chỗ con gái thường làm công để xem sao.

Lúc này, mọi người trong thôn đều bận rộn trên cánh đồng đào khoai lang đỏ. Trong lúc làm việc, họ bàn tán xôn xao.

"Các cậu có biết buổi sáng đôi vợ chồng đi nhà Tạ là ai không? Họ có phải là thân thích của gia đình Tạ không?"

"Không thể nào, nhìn hai người đó rõ ràng là người thành phố. Nhà Tạ lúc nào thì có thân thích ở thành phố?"

"Cũng đúng, nhưng từ khi nhà Tạ cưới Tần Mộc Lam, thường có người đến thăm."

Nghe vậy, mọi người nhận thấy đúng là như vậy.

"Hắc, các cậu nghĩ có khi nào đôi vợ chồng đó đến tìm Tần Mộc Lam không?"

Lúc này, thím Phan đi đến, vừa lúc nghe được câu nói này. Bà ấy liền nói: "Thật sự là đến tìm Mộc Lam, lúc đó họ đến tìm tôi hỏi đường, hỏi chính là Tần Mộc Lam, tiểu bác sĩ ở nhà họ Tần, chẳng phải là đến tìm Mộc Lam sao?"

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.

"Thật sự là đến tìm Tần Mộc Lam."

Khi mọi người đang kinh ngạc, thì có một người bí ẩn lên tiếng, truyền đạt một thông tin.

"Các cậu biết không, đôi vợ chồng đó đến nhà Tạ là để cảm ơn Tần Mộc Lam vì đã cứu người nhà họ. Họ đã tặng cho Tần Mộc Lam một vị trí công việc tạm thời ở xưởng thực phẩm, nhưng Tần Mộc Lam không muốn đi làm, mà lại chuyển công việc đó cho Lý Tuyết Diễm."

"Cái gì.. Thật hay giả?"

"Đương nhiên là thật! Nghe nói người đàn ông đó là xưởng trưởng xưởng thực phẩm đấy."

"ồ.."

Tin tức này cũng nhanh chóng đến tai người nhà Tần.

Khi Tôn Huệ Hồng nghe thấy tin này, sắc mặt bà ta trở nên tối sầm. Lúc này, hai con dâu của bà ta là Vương Chiêu Đệ và Tống Ngọc Phượng đều đứng bên cạnh, trong đó Vương Chiêu Đệ lên tiếng trước: "Mẹ, chúng ta không về nhà hỏi xem sao?"
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28: Tự lực cánh sinh

Tôn Huệ Hồng nghe Vương Chiêu Đệ nói vậy, gật đầu: "Đúng rồi, về nhà thôi."

Ba người mẹ chồng con dâu không ai còn tâm trạng làm việc, cùng nhau trở về nhà.

Mọi người thấy Tôn Huệ Hồng cùng hai con dâu rời đi, không khỏi bàn tán: "Chắc là nghe nói đến công việc ở xưởng thực phẩm, nên mới không yên lòng."

"Chắc chắn rồi."

Trong khi đó, Tần Mộc Lam vẫn chưa biết tin tức về công việc tạm thời đã lan ra khắp thôn Thanh Sơn. Lúc này, cô và Tạ Triết Lễ đã đến nhà Tần.

Tần Vân Hạc thấy cháu gái và cháu rể đến thăm, vui vẻ cười lớn: "Mộc Lam, hôm nay sao hai đứa lại có thời gian đến đây?"

Lưu Thúy Hoa thấy họ, cũng nhiệt tình tiếp đãi, mời họ ngồi xuống uống nước. Lúc này, bà cũng nhìn thấy một sọt lớn củ mài. "A Lễ, sao các con lại mang đồ về nhà thế này? Chờ lát nữa mang về hết nhé."

"Bà ơi, đây là Mộc Lam dẫn con lên núi đào được. Bà yên tâm, ở nhà vẫn còn, nên con mang cho nhà mình một ít."

Nghe vậy, Lưu Thúy Hoa gật đầu, thấy hai bên đều có món quà, cũng cảm thấy vui.

Tần Mộc Lam bắt đầu kể về việc hái thuốc trên núi: "Ông nội, hôm nay con còn hái được cả thạch hộc. Khi nào bào chế xong, con sẽ mang đến cho ông. Đến lúc đó, cả ông và bà nội đều có thể ăn."

"Thạch hộc á, vậy thì không tồi đâu. Ông và bà con chắc chắn sẽ rất thích."

Lưu Thúy Hoa nghe nói mình cũng có phần, vui mừng nói: "Ôi chao.. Mộc Lam thật có hiếu, biết lo cho ông bà như vậy."

Thấy nụ cười của Lưu Thúy Hoa, Tần Mộc Lam cũng cười: "Bà nội, chuyện này không có gì to tát đâu. Lần sau gặp được thứ tốt, con sẽ mang đến cho ông bà."

Nghe đến đây, Lưu Thúy Hoa vội vẫy tay: "Không cần đâu, nếu thật sự có gì tốt, các cháu cứ giữ lại cho mình đi." Bà thấy Mộc Lam thật thà, luôn nói thật, nên chỉ sợ Tạ Triết Lễ lại nghĩ ngợi lung tung nếu biết chuyện này.

Tần Vân Hạc thật sự tò mò không biết cháu gái đã thu hoạch được những gì.

"Mộc Lam, hôm nay cháu lên núi còn hái được gì không?"

"Ngoài thạch hộc ra, cháu còn tìm được trái bã đậu và tử thảo. Cháu phát hiện núi Đại Thanh có nhiều loại thảo dược tốt lắm. Chờ lần sau cháu lên núi hái thuốc, nhưng mà, ông nội, trong nhà mình có ai nghĩ đến việc đi hái thuốc kiếm tiền không?"

"Đều muốn đi, nhưng hai người anh họ của cháu và chị dâu cháu đều không kiên nhẫn để phân biệt thảo dược, chỉ nghĩ đi theo cháu để xem cháu hái được gì, rồi chúng sẽ hái theo đó."

Nói đến đây, Tần Vân Hạc không khỏi có chút tức giận.

"Hừ.. Cái đám này không biết cố gắng, ngay trước mặt có cơ hội kiếm tiền mà còn không biết nắm bắt. Nhưng mà thằng em cháu thì khá hơn, nó đã mượn hai cuốn sách của ông, quyết tâm học hỏi về thảo dược."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam cảm thấy vui vẻ.

"Thái độ của Khoa Vượng thật không tồi. Nếu em ấy muốn học, cháu sẽ mang em ấy đi xem nhiều hơn. Lần sau lên núi hái thuốc, cháu sẽ dẫn em ấy theo."

Còn về hai người anh họ, Tần Mộc Lam nghĩ rằng trước đó đã chỉ cho họ biết cách nhận diện các loại thảo dược, nếu họ hái được thì không sao, nhưng cứ để mãi như vậy, không lẽ cô phải quản lý cả đời bọn chúng sao?

Lưu Thúy Hoa cũng tham gia: "Đúng vậy, em trai cháu rất tích cực. Còn Khoa Lỗi và Khoa Kiệt thì không muốn bỏ công sức chút nào. Mộc Lam, lần sau cháu lên núi thì đừng dẫn bọn chúng theo. Nếu bọn họ không muốn nỗ lực, thì cứ để chúng tự chịu."

Trong lúc mấy người đang trò chuyện, Tôn Huệ Hồng cùng hai con dâu bà ta đột ngột bước vào.

Khi ba người vừa vào nhà, thấy Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ đang ở trong đó, nên họ không hỏi hai cụ mà ngay lập tức nhìn về phía Tần Mộc Lam và hỏi: "Mộc Lam, nghe nói cháu được nhận vào làm tạm thời ở một xưởng thực phẩm, chuyện này có thật không?"

Nghe vậy, Tần Mộc Lam không khỏi nhướng mày.

Chưa được bao lâu mà cả thím cả cũng đã biết chuyện này. Không biết ai đã nhanh chóng truyền tin đi như vậy. Tuy nhiên, chuyện này cuối cùng cũng sẽ được mọi người trong thôn biết, vì thế cô gật đầu nói: "Đúng vậy, thật sự có công việc tạm thời như vậy, nhưng con đã nhường lại cho chị dâu Lý Tuyết Diễm."

"Cái gì.. Thật sự là như vậy."

Tôn Huệ Hồng sắc mặt rất khó coi, không nhịn được nữa, gấp gáp nói: "Mộc Lam, đây là một cơ hội tốt như vậy, sao cháu lại không nghĩ đến gia đình? Cháu lại đi nhường công việc tốt cho Lý Tuyết Diễm, thật sự là quá đáng."

Vương Chiêu Đệ cũng chen vào: "Đúng vậy, Mộc Lam, sao em có thể dễ dàng đưa công việc đi như vậy? Hai anh họ của em còn không có công việc, bọn họ lớn lên cùng em từ nhỏ, tình nghĩa này chẳng lẽ lại kém hơn một người mới quen mấy ngày như chị dâu em sao?"

Nghe vậy, Tần Mộc Lam thẳng thắn đáp: "Nếu thật sự muốn cho công việc, thì phải đưa cho em ruột của em là Khoa Vượng, rốt cuộc em ấy đã 18 tuổi, nhưng em cũng không cho em ấy. Vậy thì, hai anh họ lại càng không cần phải nói đến."

Trước đây, Tần Mộc Lam đã từng nghĩ đến Khoa Vượng.

Tuy nhiên, theo ấn tượng của cô, Khoa Vượng có thành tích học tập khá tốt. Nếu trong thời gian này chăm chỉ ôn tập, khi thi đại học được khôi phục, Khoa Vượng rất có khả năng đậu. So với một công việc tạm thời, vào đại học vẫn tốt hơn, nên cô tính toán khuyến khích em trai, để em trai không cần bỏ sách vở.

Vương Chiêu Đệ và Tống Ngọc Phượng nghe vậy lập tức không biết nói gì.

Cuối cùng thì Khoa Vượng cũng không nhỏ, mà cô cũng chưa cho đứa em ruột công việc, thì còn ai có thể nghĩ đến hai người anh họ nữa?

Tôn Huệ Hồng phản ứng nhanh chóng hơn, có chút oán trách nhìn Tần Mộc Lam: "Mộc Lam, thím đang nói đến em trai cháu, sao ngay cả em ruột mà cháu cũng không lo, ngược lại lại nhường cho Lý Tuyết Diễm?"

Thấy vẻ mặt của Tôn Huệ Hồng đang lo lắng cho Khoa Vượng, Tần Mộc Lam hơi nhíu mày. Rõ ràng là thím cả này muốn cho con trai mình có công việc, nhưng cuối cùng lại lấy Khoa Vượng ra làm lý do. Thật sự không hiểu nổi.

"Thím cả, cháu.."

Nhưng chưa kịp để Tần Mộc Lam nói xong, cửa lại có người bước vào. Tần Kiến Quốc và Tô Uyển Nghi cùng Tần Khoa Vượng đã trở lại.

Tô Uyển Nghi nhìn thấy con gái và con rể có mặt, mặt đầy vẻ vui mừng. Tuy nhiên, Tôn Huệ Hồng lại chen vào nói trước: "Em dâu à, em đến đúng lúc lắm, mau nói Mộc Lam một tiếng đi. Công việc tốt như vậy, không ngờ nó lại dễ dàng đưa cho chị dâu lớn của nhà họ Tạ là Lý Tuyết Diễm. Em xem, đứa nhỏ này đang nghĩ gì thế không biết?"

Tần Khoa Vượng hiển nhiên cũng đã nghe nói về công việc tạm thời. Nghe Tôn Huệ Hồng nói xong, cậu lập tức bày tỏ ý kiến của mình: "Thím cả, nếu chị gái có công việc, thì chị ấy muốn cho ai thì cho người đó. Hơn nữa, sau này cháu sẽ tự mình tìm việc, không cần dựa vào chị gái."

Tần Mộc Lam nghe vậy, không khỏi mỉm cười nhìn Tần Khoa Vượng, càng thêm yêu quý em trai này.

Đây đúng là một đứa trẻ có ý chí tự lập và tư duy tốt!
 
5 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29: Không đến lượt các người can thiệp

Sau khi Tần Khoa Vượng nói xong, Tô Uyển Nghi tiếp lời: "Đúng vậy, nhà chúng ta Khoa Vượng không cần chị gái phải chăm sóc, sau này thằng bé sẽ tự mình nỗ lực kiếm tiền."

Trước đó, bà đã thấy chị dâu châm chọc mối quan hệ giữa con gái và con rể, giờ đây lại thấy chị dâu không ngừng nhắc đến chuyện công việc tạm thời, nên càng có ý kiến lớn hơn về Tôn Huệ Hồng. Thực sự, có chuyện gì cũng không đến lượt bà ta làm thím cả lên tiếng.

Tôn Huệ Hồng nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, nói: "Các người nghĩ rằng công việc như vậy dễ tìm lắm sao? Làm việc chân tay và ăn lương thực hàng hóa không thể so sánh được."

"Chị dâu, không cần phải lo lắng. Dù sao Mộc Lam muốn giao công việc cho ai thì là chuyện của con bé. Giờ công việc này đã được cấp cho người khác rồi, không cần bàn thêm nữa." Tô Uyển Nghi cũng có nhiều điều muốn hỏi Tần Mộc Lam. Bà rất muốn biết tại sao con gái lại không nhận công việc tốt này, nhưng trước mặt người khác, bà chắc chắn phải ủng hộ con gái, không thể để con gái bị kéo chân sau.

Tôn Huệ Hồng thấy Tô Uyển Nghi nói như vậy thì cảm thấy em dâu mình có phần ngu ngốc, nhưng lời này cũng không sai, bọn họ làm phụ huynh cũng chưa nói gì, quả thực không đến lượt bà ta làm thím cả lên tiếng.

Một bên, hai ông bà nhà Tần cũng biết nguyên do sự việc.

Tần Vân Hạc không có bất kỳ dị nghị nào về quyết định của cháu gái. Rốt cuộc, bây giờ cháu gái đã học xong y thuật, làm gì cũng được. Việc cháu gái nhường công việc cho chị dâu của nhà Tạ cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa, cháu gái hiện tại đã gả vào nhà Tạ, đó chính là người nhà Tạ, có chuyện gì cũng phải ưu tiên cho nhà Tạ trước, sau này mới đến lượt nhà mẹ đẻ.

Nghĩ như vậy, Tần Vân Hạc cảm thấy hơi chua xót, cháu gái gả đi rồi thì rốt cuộc cũng là nhà người khác.

"Được rồi, Mộc Lam làm gì là quyết định của con bé, các người đừng nói thêm nữa."

Nói xong, Tần Vân Hạc cảnh cáo liếc mắt nhìn Tôn Huệ Hồng, con dâu này lớn tuổi rồi mà vẫn còn nhiều tâm tư.

Tôn Huệ Hồng nhận ra ánh mắt của Tần Vân Hạc, ánh mắt chợt lóe, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Lưu Thúy Hoa cũng tức giận nhìn Tôn Huệ Hồng một cái, rồi nói: "Còn đứng đó làm gì? Không mau đi nấu cơm, đợi lát nữa Mộc Lam và A Lễ còn ở lại ăn cơm đấy."

Nghe vậy, Tần Mộc Lam vội vàng đứng dậy cười nói: "Bà nội ơi, cơm chúng cháu sẽ không ăn đâu, ở nhà đã làm rồi."

Tạ Triết Lễ từ nãy giờ vẫn không nói gì, giờ phút này cũng đứng lên nói: "Ông nội, bà nội, trong nhà thật sự có nấu cơm, lần sau chúng cháu sẽ lại đến cùng mọi người ăn cơm."

"Tốt."

Tần Vân Hạc thấy cháu gái và cháu rể không có ý định ở lại ăn cơm, cũng không muốn lưu lại lâu thêm.

Tần Mộc Lam còn tưởng sẽ trò chuyện với em trai Tần Khoa Vượng, vì vậy cùng Tạ Triết Lễ đi về phía phòng bên.

Khi Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ vào trong phòng, Tần Kiến Hoa cùng hai con trai đã trở lại.

Tần Vân Hạc nhìn thấy con trai lớn và hai cháu trai, tức giận nói: "Quản tốt những người trong phòng của mình. Nếu lại để ta phát hiện các người có ý nghĩ gì không nên có, thì đừng trách ta sau này sẽ phân chia các ngươi ra."

Ông cụ vốn rất quý trọng Tần Mộc Lam, giờ đây thấy cháu gái học xong y thuật thì càng coi trọng hơn.

Tần Kiến Hoa chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy lời của cha, liền sợ hãi.

"Cha ơi, cha và mẹ còn ở đâu? Chúng ta chắc chắn không thể phân gia, hơn nữa chúng ta có ý nghĩ gì không nên có đâu, chắc chắn là không có."

"Không có thì tốt nhất."

Tần Vân Hạc hừ lạnh một tiếng, xoay người về phòng.

Lưu Thúy Hoa liếc nhìn con dâu cả một cái, nói: "Giữa trưa chỉ có ba chúng ta mẹ chồng con dâu nấu cơm thôi." Nói xong, bà cũng về phòng.

Chờ hai người lớn vào nhà, Tần Kiến Hoa tức giận nhìn Tôn Huệ Hồng và nói: "Rốt cuộc là em đã làm gì, mà khiến cho cha tức giận như vậy, đến nỗi muốn phân chia gia đình chúng ta?"

Tôn Huệ Hồng hoàn toàn không ngờ rằng ông cụ lại nhẫn tâm như vậy, chỉ vì bà ta quan tâm một chút đến công việc tạm thời của Tần Mộc Lam mà kết quả là ông cụ lại muốn tách cả nhà họ ra.

Thấy Tôn Huệ Hồng im lặng, Tần Khoa Lỗi quay đầu nhìn về phía Vương Chiêu Đệ hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Vương Chiêu Đệ ấp úng thuật lại sự việc, cuối cùng nói: "Chúng ta chỉ nghĩ rằng Khoa Vượng không xứng đáng bị đối xử như vậy, dù Mộc Lam không cần công việc đó, nhưng cũng có thể giúp đỡ gia đình mà."

Chưa kịp để Tần Khoa Lỗi nói gì, Tần Kiến Hoa đã hừ lạnh một tiếng: "Không trách cha muốn tách chúng ta ra, hóa ra ba người lại có chủ ý với Mộc Lam. Chuyện này vợ chồng nhà hai cũng chưa nói gì, đâu đến lượt các người can thiệp. Lần sau đừng có giở trò như vậy."

Nghe thấy lời này, Tôn Huệ Hồng cuối cùng không thể nhịn được, mặt đầy tức giận nói: "Chỉ có các ngươi trong nhà Tần không giống người khác, không yêu thương cháu trai, mà lại yêu thương đứa con gái đã gả đi, thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào."

"Hừ.. Lúc trước ai liên tục phản đối Khoa Lỗi và Khoa Kiệt theo ông cụ học y? Còn không phải là em? Cuối cùng, chỉ có Mộc Lam theo ông cụ học, vậy thì ông cụ không yêu thương Mộc Lam, thì yêu thương ai?"

"Em.."

Tôn Huệ Hồng lập tức không nói nên lời. Thật sự, trước đó bà ta đã phản đối hai con trai học y, nhưng khi đó có nhiều ý kiến trái chiều, nếu chẳng may bị người khác bắt lỗi, thì Khoa Lỗi và Khoa Kiệt sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa.. "Anh cũng đừng nói hai con trai anh không học được gì, chính anh cũng từng theo ông cụ học, mà kết quả lại không học được gì sao."

"Em.."

Tần Kiến Hoa tức giận đến mức không chịu nổi, cuối cùng lạnh lùng bỏ đi.

Bên kia, Tần Mộc Lam cùng Tần Kiến Quốc và Tô Uyển Nghi giải thích về công việc tạm thời tại xưởng thực phẩm: "Ba mẹ, lương công việc tạm thời sẽ không cao, hơn nữa Khoa Vượng về sau chắc chắn sẽ tiến bộ hơn, không cần thiết phải đi làm trước."

Thực ra, Tần Kiến Quốc vẫn cảm thấy có một công việc tạm thời cũng không tệ, nhưng khi nghe con gái nói như vậy, ông cũng không phản bác.

Tô Uyển Nghi gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, Khoa Vượng không cần phải vội vàng tìm việc làm. Học tập của nó rất tốt, đừng bỏ sách giáo khoa, biết đâu một ngày nào đó lại có thể thi đại học."

Nghe thấy lời này, Tần Mộc Lam ngạc nhiên nhìn Tô Uyển Nghi. Cô không nghĩ rằng mẹ lại có thể nghĩ đến việc thi đại học. Cô biết rằng kỳ thi đại học sẽ khôi phục vào năm sau, nên cũng không gấp gáp. Nhưng Tô Uyển Nghi không biết điều đó, mà bà vẫn đoán ra.

Ngay cả Tạ Triết Lễ cũng nhìn mẹ vợ một cách ngạc nhiên.

Tần Khoa Vượng nghe mẹ nói vậy, nghiêm túc gật đầu: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ học, không bỏ sót kiến thức nào cả."

Tô Uyển Nghi vui vẻ gật đầu.

Tần Mộc Lam vốn định nói gì đó nhưng không có cơ hội, chỉ có thể tiếp lời: "Đúng rồi, phải chăm chỉ học. Nếu kỳ thi đại học thật sự được khôi phục, chúng ta Khoa Vượng chắc chắn sẽ thi đậu, đến lúc đó sẽ là sinh viên, tìm công việc nào cũng dễ."

Sau một lúc trò chuyện, Tần Mộc Lam và Tạ Triết Lễ quyết định trở về. Khi họ về đến nhà, Tạ Triết Na cũng vừa trở về.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back