Trọng Sinh [Edit] Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh - Tả Mộc Trà Trà Quân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 27 Tháng ba 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh không bị thương chứ?"

    "Không, anh bắt những con này rất giỏi, em cũng biết mà."

    Không có bát nên hai người dùng nhánh cây đơn giản ăn mì và trứng gà trong nồi đá, sau đó lại nấu thịt rắn.

    "Không có muối." Tôn Quý Phương có chút tiếc nuối nói.

    "Lần sau nhớ mang theo là được." Dương Kế Tây mỉm cười với cô, đường, mì còn có đậu nành đều ở trong không gian cho nên cũng không cần lo lắng bị nhà họ Dương phát hiện.

    Ăn thịt rắn và uống canh rắn xong, vuốt cái bụng no, hai người nhặt một sọt củi, Dương Kế Tây cõng ở trên lưng xuống núi.

    Về đến nhà, bà Dương đang nấu cơm, bà ta thật sự bực mình, nghe thấy Đại Hoa gọi chú ba thím ba, bà ta vội vàng lớn tiếng hỏi: "Thằng ba, các con về rồi à? Mau đến giúp mẹ một chút, đứa nhỏ này quấy quá!"

    Đứa cháu trai nhỏ ăn một viên kẹo thì biết bà ta vẫn còn nên cứ quấn lầy bà ta không chịu buông, lúc này còn đàn ôm chân bà ta khóc.

    Sau khi ăn uống no nê, hai người vào bếp nấu cơm, bà Dương bèn bế đứa cháu trai nhỏ đi ra ngoài, thấy trong kho củi có thêm một đống củi, trong lòng bà mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

    Nhưng vừa nghĩ đến hôm nay còn chưa nhặt trứng gà, vì thế bà ta lại xoay người đi đến chuồng gà, nhìn thấy hai con gà mái đang bới đất, không nhịn được nói: "Chẳng lẽ hôm nay chúng nó không đẻ à?"

    Nhìn bộ dáng gà thế này cũng không phải là lúc ngừng đẻ, nhưng mà trứng đâu? Thường thì chúng đều đẻ vào buổi sáng, nhưng hôm nay lại không thấy có!

    Bà Dương cảm thấy tiếc cho trứng ngày hôm qua nên bà ta vô cùng để ý trứng của ngày hôm nay, nên nghĩ sau khi nhặt được thì phải mang về phòng cất ngay.

    "Em không ăn được nữa thì phải làm sao bây giờ?"

    Tôn Quý Phương nhỏ giọng nói.

    "Không sao đâu." Dương Kế Tây trấn an: "Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn cũng không sao, chỉ cần nói là không muốn ăn."

    Sau khi biết buổi trưa hôm nay bọn họ là người nấu ăn, Thẩm Phượng Tiên cười nói: "Khi nào sẽ đến đăng ký với đội trưởng vậy? Nhắc đến con dâu mới của nhà chúng ta, rất nhiều người đều hỏi về thím nha."

    "Là ai vậy? Tò mò về vợ của người khác là tật xấu gì thế?"

    Dương Kế Tây hỏi.

    Nụ cười trên môi Thẩm Phượng Tiên đông cứng lại: "Chỉ là mấy thím thôi. Chẳng phải là chưa thấy cô dâu mới đi làm công sao?"

    "Cô dâu mới cũng không nhất định đi làm công." Hà Minh Tú phá đám nói: "Đó, cái nhà đối diện ở bên kia sông lớn. Gả vào nhà đó cũng đã hai năm rồi nhưng chưa từng đi làm công."

    "Vì sao thế?"

    Tôn Quý Phương hỏi.

    Hà Minh Tú liếc nhìn Thẩm Phượng Tiên đang bực mình cả ngày ăn cơm: "Rốt cuộc lý do là gì thì chị cũng không biết, nhưng cô ấy là người duy nhất trong đội chúng ta không đi làm công."

    "Nghe thấy lời này của vợ thằng hai thì có vẻ con rất hâm mộ phải không?"

    Bà Dương mỉm cười hỏi.

    "Trong đội này ai mà không hâm mộ chứ?" Hà Minh Tú che miệng cười: "Nhưng con vẫn thích đi làm công hơn, thấy công điểm càng ngày càng nhiều, con nghĩ lương thực có thể được chia cũng càng ngày càng nhiều, trong lòng cũng cảm thấy kiên định hơn."

    Lời này khiến ông Dương đang cau mày giãn ra nói: "Nhà chúng ta không nuôi người lười biếng, thằng ba, con có nghe thấy không?"

    "Chúng con cũng không lười biếng." Dương Kế Tây trả lời: "Buổi sáng còn đi lấy củi, chuẩn bị buổi chiều đi đăng ký với đội trưởng."

    "Thằng ba, sáng nay các em đi đâu vậy?"

    Dương Kế Nam đột nhiên hỏi.

    "Không phải mẹ cảm thấy khó chịu sao? Mẹ lại không đi trấn trên khám nên chúng em mới đến chỗ chú Trần để hỏi. Chú Trần nói rằng là do suy nghĩ quá nhiều, nếu không có chuyện gì thì đừng có miên man suy nghĩ linh tinh, như vậy sẽ không bị đau nữa."

    Lời nói của Dương Kế Tây khiến mọi người trong bàn ăn đều sôi nổi yên tĩnh lại, bà Dương nhếch môi nói: "Thật sao? Cũng mất công các con hiếu thuận như vậy, nhưng mẹ cảm thấy mẹ không phải bị vì nguyên nhân này."

    "Con cũng cảm thấy như vậy." Tôn Quý Phương gật đầu: "Mẹ chính là làm lụng quá vất vả, cần nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."

    "Em dâu ba nói rất đúng." Thẩm Phượng Tiên lại nhảy ra: "Lần sau cũng không thể để mẹ giúp nấu cơm được."

    "Chị dâu cả nói đúng, em sẽ học theo chị dâu cả. Nghe nói sáng nay vẫn là chị dâu hai và anh hai nấu cơm, chị dâu cả có phải dậy muộn không?"

    Tôn Quý Phương đáp trả lại.

    "Đứa nhỏ ban đêm quấy một chút nên dậy hơi muộn." Thẩm Phượng Tiên cảm thấy nghẹn khuất không thôi, Hà Minh Tú nhìn thôi cũng thấy vui sướng, liền gắp cho Đại Hoa mấy đũa đồ ăn.

    Dương Kế Bắc nhìn cái này lại nhìn xem cái kia, ăn dưa vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong anh ta đặt tay lên vai Dương Kế Tây, cười nhẹ nói.

    "Anh ba, cưới vợ đúng là khác, mồm mép đều nhanh nhẹn."

    "Anh vốn dĩ rất nhanh nhẹn." Dương Kế Tây liếc nhìn anh ta một cái, gạt tay anh ta ra: "Chỉ là không muốn nói mà thôi."

    "Hì hì." Tròng mắt Dương Kế Bắc liếc liếc, lại hỏi: "Anh ba, lúc đó anh tích cóp lễ hỏi bao nhiêu?"
     
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Làm sao?"

    "Khụ khụ, hỏi một chút thôi, trong lòng sẽ cân nhắc kỹ hơn."

    Dương Kế Tây đương nhiên biết anh ta muốn làm gì: "Có người trong lòng? Mẹ có biết không?"

    "Mẹ vẫn chưa biết." Dương Kế Bắc lắc đầu: "Em cũng từng hỏi rồi, nhưng hai nhà không quen biết nhau."

    Cũng không có chuyện giống như bà Dương và mẹ Tôn.

    "Nhưng nhà cô ấy có chút phức tạp, em sợ mẹ không đồng ý cho nên em muốn chuẩn bị sẵn sàng."

    Hỏi một chút kinh nghiệm của Dương Kế Tây để có thể cân nhắc thật kỹ.

    "Sao không hỏi anh cả và anh hai?"

    "Bọn họ là mẹ xử lý." Dương Kế Bắc lại ho một tiếng, liếc nhìn Tôn Quý Phương đang trêu chọc cháu trai nhỏ nhà mình ở cửa nhà chính: "Cho nên cuối cùng phải tích cóp bao nhiêu?"

    "Xem em nghĩ như thế nào, em muốn tích cóp bao nhiêu thì tích cóp bấy nhiêu." Dương Kế Tây cười nói: "Hiện giờ em có bao nhiêu rồi?"

    Dương Kế Bắc hàm hồ cho qua rồi nhanh chóng rời đi.

    Thấy vậy, Dương Kế Tây hừ một tiếng, giở trò tâm kế với anh? Bây giờ anh có tám trăm tâm kế đấy!

    "Thằng ba." Ông Dương vẫy tay với anh, Dương Kế Tây đi tới: "Hiện tại không có việc gì, con đi đến nhà đội trưởng đăng ký đi."

    "Con biết rồi." Dương Kế Tây nói với Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cùng đi ra cửa với anh.

    Đội trưởng mới vừa ăn cơm xong không bao lâu, thấy bọn họ đến đăng ký bèn hỏi sức khỏe của Dương Kế Tây một chút: "Người trẻ tuổi cũng nên chú ý đến thân thể của mình, đừng có không quan tâm, tránh cho về sau lại để lại mầm bệnh."

    "Đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn, thanh niên trẻ tuổi thì có vấn đề gì chứ? Đang yên đang lành mà." Vợ anh ấy trừng mắt nhìn đội trưởng một cái, mỉm cười nói với hai người bọn họ.

    Hai người Dương Kế Tây phải đến chỗ người ghi điểm để lĩnh nông cụ cho Tôn Quý Phương, vì vậy họ cũng không ở lại lâu đã rời đi rồi.

    Sau khi họ rời đi, vợ đội trưởng mắng: "Anh nói những lời kia là ý gì vậy? Cái gì mà để lại mầm bệnh? Người ta vừa mới kết hôn xong, anh không thể nói lời tử tế được à!"

    "Anh cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi." Đội trưởng bất đắc dĩ nói.

    "Vậy anh cũng không thể làm trò trước mặt vợ người ta nói như thế được!"

    Đội trưởng bị quở trách đến ấm ức, gật đầu liên tục.

    Người ghi điểm liếc nhìn Tôn Quý Phương một cái, sau đó lấy ra một cái liềm và một cái cuốc đưa cho họ: "Tôi đã ghi lại rồi, không được làm mất, nếu không sẽ phải tự mình trả tiền."

    "Cảm ơn." Tôn Quý Phương gật đầu, cô cầm liềm, còn cái cuốc được Dương Kế Tây nhận lấy.

    Sau khi rời khỏi nhà người ghi điểm, Tôn Quý Phương nhỏ giọng hỏi: "Sao em có cảm giác cô ấy nhìn em với ánh mắt kỳ quái vậy?"

    "Cô ấy và nhà mẹ đẻ chị dâu cả cùng một đội, ngày thường cô ấy rất thân thiết với chị dâu cả, em đừng để ý tới."

    Dương Kế Tây hừ nhẹ một tiếng nói.

    "Khó trách ánh mắt lại nhìn em kỳ quái như vậy." Tôn Quý Phương cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ khiến Dương Kế Tây càng nhìn càng thích: "Em thật sự tò mò, không biết trong miệng chị dâu cả, em là người như thế nào."

    Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là có điểm khắc chồng, lười biếng đến kinh khủng.

    "Em hãy nhớ kỹ những gì anh đã nói với em trước đây. Chúng ta hãy tránh những người nên tránh." Nhìn thấy xung quanh không có ai, Dương Kế Tây dùng tay không nắm lấy tay Tôn Quý Phương sờ sờ.

    Tôn Quý Phương đỏ mặt, nhưng cũng không rút ra: "Em cũng không phải là đồ ngốc."

    Dù sao người ghi điểm cũng quan tâm đến cô dâu mới cho nên Tôn Quý Phương tạm thời được phân công cuốc đất ở bên cạnh Dương Kế Tây, đôi vợ chồng trẻ vừa đến ruộng đã bị rất nhiều người nhìn.

    Dương Kế Tây ở trong đội cũng không có nhiều bạn bè, Tôn Quý Phương cũng mới gia nhập vào đội này nên hai người vùi đầu vào làm việc, đến giờ nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đến giờ tan tầm, hai người khiêng cuốc và cầm liềm đi về.

    Không có một chút lưu luyến nào cả.

    "Tại sao tôi lại cảm thấy sau khi thằng ba nhà họ Dương cưới vợ xong lại ít nói hơn thế?"

    Một thanh niên gãi đầu nói.

    "Cậu ta vốn cũng không nói nhiều, nhưng vợ cậu ta cũng thật đẹp. Chẳng trách thằng ba nhà họ Dương tự mình tích cóp lễ hỏi cũng muốn cưới người ta về nhà."

    "Đúng, đúng, cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Dương Yêu Muội."

    "Mặc dù Dương Yêu Muội đẹp nhưng thân thể không tốt lắm, chân có một chút vấn đề. Người này thì khác, cô ấy có ngoại hình đẹp, làm việc cũng nhanh nhẹn. Thằng ba nhà họ Dương thật là may mắn."

    Nghe thấy mấy người bọn họ lén lút nhắc tới Dương Yêu Muội, Dương Kế Bắc đi qua ho khan một tiếng: "Tụ tập ở đây nói gì thế?"

    Ba người bị dọa cho giật mình, sau đó ấp úng kiếm cớ bỏ chạy.

    Dương Kế Bắc trợn trắng mắt, chậm rãi vác cuốc trên vai đi về nhà.

    Vốn tưởng rằng về nhà sẽ nhìn thấy vợ chồng Dương Kế Tây, nhưng hai người bọn họ cũng không về nhà.
     
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi hỏi Cẩu Đản đang chơi đất ở trong sân, anh ta mới biết được vợ chồng Dương Kế Tây trở về lấy sọt đi đến sau núi lấy củi rồi.

    "Siêng năng như vậy?"

    Trời cũng tối rồi, còn đi kiếm củi nữa?

    Trên mặt Dương Kế Bắc đầy nghi hoặc, nhưng Bà Dương lại cảm thấy hai vợ chồng thằng ba làm rất tốt, chờ đến khi Thẩm Phượng Tiên bọn họ dây dưa dây cà trở về đã bị bà Dương bắt đi nấu cơm.

    Thẩm Phượng Tiên vừa rửa nồi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị cũng không tin hai vợ chồng thằng ba lại chăm chỉ lên núi kiếm củi như vậy!"

    "Đợi bọn họ gánh củi về sẽ biết." Hà Minh Tú cũng không vui lắm, trước kia khi vợ thằng ba chưa có vợ, mẹ chồng còn ở trong nhà nấu cơm. Bây giờ vợ thằng ba vừa vào cửa, mẹ chồng ngay cả cơm cũng không nấu.

    Bọn họ làm việc cả một ngày mà vẫn phải tự mình nấu cơm khiến trong lòng họ cảm thấy rất bức xúc.

    "Em dâu hai." Tròng mắt Thẩm Phượng Tiên xoay tròn, nhỏ giọng nói: "Em nói xem, bọn họ có thể lén lút ăn vụng gì ở bên ngoài không? Buổi trưa hôm nay chị thấy em dâu ba không ăn cơm."

    Ngay cả thằng ba cũng không ăn gì.

    "Chuyện này thì em không biết." Từ trước đến nay, Hà Minh Tú luôn thận trọng trong lời nói và hành động: "Nhưng bây giờ mới là đầu xuân, trên núi cũng không có đồ gì, kể cả có đi bắt gì đó, thằng ba mang và em dâu cũng sẽ không yên tâm, chị dâu cả, chị suy nghĩ quá nhiều rồi đấy."

    Thẩm Phượng Tiên vừa nghe thấy Hà Minh Tú nói xong thì cảm thấy đầu đau nhức, người phụ nữ này không hề thành thật chút nào, đơn giản cô ta cũng không nói nữa, nghĩ thầm đợi xem vợ chồng thằng ba trở về có thể mang theo bao nhiêu củi.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương không lên núi mà dừng lại ở bên cạnh suối núi một nơi không có nhà ở, Dương Kế Tây lấy nồi đá từ trong không gian ra rồi đi nhặt củi, sau đó anh mò một ít cá nhỏ ở trong suối. Bên suối, Tôn Quý Phương nấu một nồi mì, lại xiên cá nướng chín trên đống lửa rồi, rắc thêm một ít muối vào thì cá rất giòn.

    Sau khi hai người ăn xong, ngồi bên bờ suối một lúc rồi mới vác củi về nhà.

    Sọt của Tôn Quý Phương chỉ có một ít củi nhỏ, nhưng sọt của Dương Kế Tây lại chở rất nhiều củi lớn.

    Ông Dương và bà Dương cố ý đợi bọn họ ở trong sân, sau khi nhìn thấy chiếc sọt của Dương Kế Tây thì rất hài lòng.

    "Vợ thằng ba nên ăn nhiều cơm một chút, nếu không cõng nhiều củi như vậy sẽ mệt mỏi." Bà Dương cười tủm tỉm nói.

    "Mẹ, con biết rồi." Vẻ mặt của Tôn Quý Phương cảm động nói: "Mẹ đối xử với con thật tốt."

    Thẩm Phượng Tiên bưng thức ăn ra khóe môi giật giật, nghĩ thầm em dâu ba này thật sự không thể phân biệt được lời tốt xấu.

    Trong bữa cơm tối, Tôn Quý Phương ăn không quá nhiều cũng không quá ít, Dương Kế Tây cũng ăn giống như vậy.

    Thấy vậy, Thẩm Phượng Tiên híp mắt nhìn hai người đánh giá một chút, Tôn Quý Phương cảm nhận được ánh mắt của cô ta, trực tiếp nhìn qua, cười hỏi: "Chị dâu cả, chúng em có chỗ nào không ổn sao?"

    "Đúng vậy, chị dâu cả." Dương Kế Tây cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Chị cứ nhìn chằm chằm chúng em như vậy, em còn tưởng rằng quần áo của em lại bị rách đấy."

    "Không, không." Thẩm Phượng Tiên xấu hổ xua tay, trong khi Dương Kế Đông đĩnh đạc mà còn phá đám.

    "Tật xấu này của cô ấy đã nhiều năm rồi, các em đừng để ý đến cô ấy. Ba ơi, đứa nhỏ cũng không còn nhỏ nữa, đặt tên cho nó đi."

    Ông ôm đứa con trai nhỏ đến gần trước mặt ông Dương.

    Thẩm Phượng Tiên cũng bất chấp xấu hổ, nhìn về phía ông Dương đầy mong đợi.

    Cậu con trai nhỏ đã được hai tuổi.

    Vì sợ trẻ con còn nhỏ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên rất nhiều đứa trẻ được một hoặc hai tuổi mới đặt tên.

    "Chuyện này ba và mẹ các con đã thảo luận từ lâu rồi." Ông Dương duỗi đôi bàn tay chai sạn ra, vuốt ve khuôn mặt lấm lem của đứa bé, trìu mến nói: "Gọi là Mao Đản đi."

    Tôn Quý Phương mím môi, nhỏ giọng nói vào tai Dương Kế Tây: "Em nhớ trong nhà chị dâu cả có Cẩu Đản phải không?"

    "Đúng vậy." Dương Kế Tây cũng nhỏ giọng đáp lại: "Hiện tại là hai quả trứng."

    Tôn Quý Phương suýt nữa bật cười, cô vội vàng quay người đi, sợ mình còn không nhịn được bèn đứng dậy đi ra ngoài, Dương Kế Tây thấy vậy nhếch môi đi theo cô cùng nhau đi ra ngoài, hai người thu quần áo trở về phòng, không trở lại nhà chính nữa.

    Hà Minh Tú cũng bị Dương Kế Nam kéo về phòng, Thẩm Phượng Tiên chỉ có thể tự mình rửa bát, cũng may còn có Đại Hoa giúp đỡ.

    "Đại hoa này." Thẩm Phượng Tiên mỉm cười nhìn cháu gái lớn: "Cháu thấy bác đối xử với cháu có được không?"

    "Dạ, được ạ." Đại Hoa gật đầu.

    "Vậy cháu làm vợ cháu trai bác được không?"

    Đại Hoa mới 6 tuổi nhưng đã hiểu được một số chuyện, con nhà nghèo sớm đã làm việc.

    "Cháu phải nghe lời ba mẹ cháu."

    Đại Hoa không phải là một cậu bé ngốc nghếch.

    "Chỉ cần Đại Hoa vui thì ba mẹ cháu cũng sẽ vui."
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con trai anh cả của Thẩm Phượng Tiên sinh ra đầu óc có chút vấn đề, cũng không hoàn toàn là bị thiểu năng trí tuệ, nhưng mà bị ngây ngốc.

    "Em nghĩ là chị dâu cả vui mới phải." Dương Kế Tây đứng ở cửa nhà bếp nói với hai người bị dọa cho giật mình đang sợ hãi ở bên trong: "Đại Hoa, cháu còn nhỏ, đừng nghe những lời nhảm nhí này."

    "Chị chỉ đùa đứa nhỏ thôi mà." Thẩm Phượng Tiên nói với vẻ mặt cứng đờ.

    Thấy bầu không khí không ổn, Đại Hoa cũng nhanh chóng lẻn đi.

    Dương Kế Nam vừa đi ra định mang một ít nước vào phòng cho Hà Minh Tú lau người một chút, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cũng sợ phiền phức cho nên không lại gần.

    Chờ cho Dương Kế Tây đi đến cạnh nhà chính, anh ta nhịn không được tò mò nhỏ giọng hỏi: "Em và chị dâu cả nói gì thế?"

    "Nói gì? Anh hai, anh phải để ý một chút." Dương Kế Tây hừ một tiếng: "Vừa rồi chị dâu cả đùa với Đại Hoa, nói con bé làm vợ của cháu mình."

    Sắc mặt Dương Kế Nam lập tức tối sầm lại.

    "Đừng xúc động." Dương Kế Tây giữ chặt Dương Kế Nam đang muốn đi tìm Thẩm Phượng Tiên chất vấn: "Người ta đã nói chỉ đùa trẻ con thôi, sao anh có thể nhỏ mọn như vậy được? Chỉ cần để ý một chút là được."

    Nói xong, Dương Kế Tây đi về phòng nhỏ của mình, Dương Kế Nam tức giận đến mức muốn tóm lấy Đại Hoa đang muốn chơi Cẩu Đản và Thạch Đầu quay trở lại phòng, sau khi tra hỏi cẩn thận một lúc, biết được Dương Kế Tây không nói dối thì lại càng tức giận.

    Hai mắt Hà Minh Tú lại càng đỏ, cô ấy ôm lấy con gái, nghẹn ngào nói: "Chị dâu cả cũng thật quá đáng! Chị ấy chỉ quan tâm đến cháu trai của mình, cũng không nghĩ tới Đại Hoa cũng là cháu gái của chị ấy nữa!"

    "Đại Hoa, sau này đừng nghe lời bác con nói, nếu không sau này con sẽ phải gả cho một kẻ ngốc!"

    Dương Kế Nam giật bím tóc của Đại Hoa dặn dò.

    Đại Hoa vội vàng gật đầu.

    Thẩm Phượng Tiên cảm thấy chột dạ nên sau khi thu dọn xong thì trở về phòng, lúc này Dương Kế Tây mới đi ra đun nước bằng củi mà họ mang về, sau khi đôi vợ chồng trẻ tắm rửa xong, lại giặt sạch quần áo đã thay xong rồi mới sờ soạng quay về phòng.

    "Chờ hai ngày nữa anh sẽ tìm một cái đèn dầu về." Dương Kế Tây vừa nói vừa lau mái tóc ướt cho Tôn Quý Phương.

    "Còn có chiếc giường gỗ này." Dương Kế Tây đối với đồ vật trong phòng đều không hài lòng.

    "Vậy thì vất vả cho anh rồi." Tiếng cười khanh khách của Tôn Quý Phương khiến cho Dương Kế Tây mỉm cười.

    "Không vất vả."

    Làm sao có thể không vất vả được?

    Sau khi lau tóc cho Tôn Quý Phương gần như đã khô, Dương Kế Tây bèn lấy đậu nành trong không gian ra, sau đó lại đi ra ngoài lấy một ít nước từ chiếc chậu gỗ đặt ở kho chứa củi lúc trước mang vào phòng, anh dùng để làm giá đỗ.

    "Thật sự sẽ nảy mầm sao?"

    Tôn Quý Phương cảm thấy quá thần kỳ, cô chỉ nghe nói đến mùi vị của giá đỗ này ở huyện thành.

    "Sẽ, chờ nó nẩy mầm anh sẽ làm cho em."

    "Hay là cầm đi bán đi." Tôn Quý Phương hít hít mũi: "Cũng không biết giá đỗ có hương vị như thế nào."

    Dương Kế Tây bị cô chọc cười, bả vai của anh khẽ run lên: "Thật ra vị của nó cũng không có gì khác, chỉ là ăn của hiếm mà thôi."

    Đến sau này có người nói ra giải pháp, giá đỗ cũng không còn hiếm nữa.

    "Cái này cũng có thể cất vào sao?"

    Tôn Quý Phương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Dương Kế Tây sửa sang xong lại đặt chiếc chậu gỗ vào tay phải mình thu vào.

    "Có thể, mặc dù là một hình bình phương, nhưng chiều cao cũng vậy, giống như một khối lập phương vậy." Dương Kế Tây vẽ trong tay Tôn Quý Phương.

    Tôn Quý Phương tưởng tượng một chút: "Có phải là không gian bên trong tủ không?"

    "Gần giống thế."

    "Em hiểu rồi."

    Cô ngáp một cái, sau đó cầm bàn chải đánh răng lên thúc giục Dương Kế Tây ra ngoài đánh răng với mình, bàn chải đánh răng này còn có kem đánh răng đều do chị dâu cả Tôn gửi về, cô và Dương Kế Tây đều có.

    Hai người ra ngoài sân đánh răng, lại rửa mặt rồi trở về phòng ngủ.

    Mà bà Dương vẫn đang rối rắm với việc hôm nay mình không nhặt được quả trứng gà nào: "Sao lại không đẻ quả trứng nào chứ? Ông nói xem, có phải bị người khác nhặt đi rồi hay không?"

    "Ổ gà ở trong kho chứa củi kia, ai có thể nhặt chứ?"

    Ông Dương cảm thấy chính là do gà không đẻ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ đẻ lại.

    "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng." Bà Dương nhớ lại lúc Thẩm Phượng Tiên lấy trứng gà hôm nay: "Không được, ngày mai tôi phải trông cẩn thận hơn."

    Sáng sớm hôm sau, điều đầu tiên bà Dương phát hiện ra là trong đống củi thiếu một ít củi, sau khi biết Dương Kế Tây đã lấy để đun nước, bà lại cảm thấy vừa tức giận và vừa đau lòng.

    "Còn cho rằng bản thân mình là người thành phố sao? Lãng phí nhiều củi nấu nước như vậy để tắm rửa!"
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Dương thấy ở trong bếp chỉ có một mình Thẩm Phượng Tiên nên đi đánh thức Hà Minh Tú trước, sau đó mới đến cửa phòng Dương Kế Tây.

    "Thằng ba, thằng ba! Dậy đi. Công việc cày bừa vụ xuân nặng nhưng đừng có tham ngủ. Dậy giúp chuẩn bị làm cơm đi, cũng có thể đi làm công sớm một chút."

    Dương Kế Tây nghe vậy, sờ sờ tóc của người ở trong ngực: "Biết rồi ạ."

    Đêm qua náo loạn hai lần, Tôn Quý Phương chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cô chống người dậy nói: "Buồn ngủ quá."

    "Em ngủ đi, anh đi giúp." Dương Kế Tây hôn lên mặt cô: "Ngoan nhé."

    Tôn Quý Phương lạch cạch một chút lập tức nằm xuống, cô thực sự buồn ngủ.

    Khi Dương Kế Tây mở cửa phòng ra, bà Dương vẫn còn đứng ở cửa, nhìn thấy Dương Kế Tây đang định đóng cửa lại, bà Dương muốn đưa tay đẩy ra.

    Kết quả bị tay của Dương Kế Tây chặn lại.

    "Con đi hỗ trợ cũng là giúp rồi. Nếu mẹ không có việc gì thì đi xem Mao Đản đi. Có lẽ nó cũng tỉnh lại rồi, đừng để ảnh hưởng đến Quý Phương."

    Bà Dương nhìn chằm chằm anh: "Trong bếp đều là việc của phụ nữ, con đi hỗ trợ cái gì?"

    "Mẹ, mẹ nói sai rồi." Dương Kế Tây vừa xắn tay áo vừa nói: "Trong nhà này, con và Yêu Muội thường quanh quẩn bên bệ bếp. Sau này chị dâu cả và chị dâu hai vào cửa, Yêu Muội cũng đã kết hôn nên con mới tập trung vào làm việc không tiến vào bếp làm việc nữa."

    Bà Dương là người lười biếng, đúng như lời miêu tả người lười, từ sau khi phân gia, bà ta không quan tâm đến việc bếp núc, sắp xếp cho Dương Kế Tây và Dương Yêu Muội còn nhỏ nấu cơm.

    Hai người thường xuyên bị ông Dương mắng vì chưa chuẩn bị xong đồ ăn, nhưng ông cũng không mắng bà Dương đã buông tay mặc kệ.

    Sau khi có con dâu, bà không đi làm công nữa, nghỉ ngơi ở nhà, giặt quần áo cho bà và ông Dương, còn Dương Yêu Muội sẽ nấu nướng, sau này khi có cháu trai, bà ta thậm chí còn không giặt cả quần áo.

    Sau này, khi Dương Yêu Muội kết hôn, bà Dương mới bắt đầu nấu bữa trưa và bữa tối và chăm sóc cháu trai.

    Bây giờ Tôn Quý Phương vào cửa, bà Dương lại muốn quay về khoảng thời gian lúc Dương Yêu Muội còn ở nhà, cái gì cũng mặc kệ, cũng khó trách Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú cảm thấy mết sau khi đi làm về còn phải nấu nướng.

    "Con có phải đang oán trách mẹ không?"

    Bà Dương trừng mắt nhìn anh.

    "Không có, con chỉ đang phản bác câu nói vừa nãy của mẹ mà thôi." Dương Kế Tây cười nói: "Con đi hỗ trợ."

    Nhưng Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lại không muốn anh vào giúp, chị dâu và chú em ở cùng nhau nấu ăn sẽ rất khó xử, vì vậy Thẩm Phượng Tiên cười nói: "Vẫn là em dâu ba tới tương đối tốt hơn."

    "Vẫn là để em đến làm đi, vợ chồng vốn dĩ là một, em cũng như là cô ấy." Trong bếp bọn họ cảm thấy không được tự nhiên nên Dương Kế Tây đem đồ ăn muốn rửa ra sân rửa sạch rồi mới bưng vào.

    Đại Hoa không có việc gì làm, cô bé vui vẻ chơi đùa trong sân với Thạch Đầu nhà ông cả Dương.

    Sau khi ông Dương biết được chuyện này từ bà Dương, ông trầm ngâm một lát rồi nói: "Chờ lát nữa chúng ta đi trước, bà giữ lại mấy cô dâu để nói, nếu như vẫn tiếp tục như vậy, con dâu lớn và con dâu thứ hai chắc chắn sẽ không vui."

    Con dâu thứ ba không làm việc, cho dù có thằng ba hỗ trợ thì hai con dâu còn lại cũng sẽ không phục.

    "Tôi biết rồi."

    Bà Dương gật đầu.

    Rồi trước khi ăn sáng, bà ta lại đi xem ổ gà ở bên kia nhưng không phát hiện được gì cả.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đánh răng xong đi vào thì nhìn thấy bà ta đi ra từ trong kho củi.

    "Đây là làm gì?"

    Bà Dương vừa hỏi vừa chỉ vào bàn chải đánh răng và kem đánh răng trên tay họ.

    "Đánh răng ạ, quà cưới do chị dâu con tặng khi chúng con kết hôn." Tôn Quý Phương cười nói.

    Bà Dương lại liếc nhìn một cái, tự hỏi đánh răng có cái gì tốt, cũng không phải là ngựa, đánh răng cái quái gì chứ?

    Bà ta ôm Mao Đản trở lại nhà chính, Dương Kế Tây sờ cằm nói với Tôn Quý Phương: "Đặt bàn chải đánh răng và kem đánh răng vào trong không gian nhé."

    "Vâng."

    Tôn Quý Phương cũng không hỏi nguyên nhân, lại hỏi về chuyện trứng gà: "Anh nhặt à?"

    Dương Kế Tây nở một nụ cười lớn nói: "Thần không biết quỷ không hay."

    Trứng ở trong nhà vẫn luôn do bà Dương quản, về phần người ăn trứng gà, Dương Kế Tây chưa thấy bao giờ, bình thường đều là bà Dương đưa cho ông Dương hoặc là hai đứa cháu trai ăn.

    Chỉ khi thu hoạch vụ thu quá mệt mỏi, mới có thể lấy ra một hai quả trứng để đánh món canh trứng, mỗi người sẽ được chia nửa bát không có mùi vị nào của canh trứng cả.

    "Cũng đừng quá tàn nhẫn." Tôn Quý Phương nhỏ giọng nói.

    "Anh biết rồi, đi, đi ăn cơm."

    Sau khi thu đồ tốt xong, hai người đóng cửa phòng lại đi vào nhà chính ăn cơm.
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phượng Tiên vừa nhìn thấy Tôn Quý Phương thì cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy sắc mặt đối phương hồng hào, vừa thấy chính là như thể cô ấy đã được nghỉ ngơi đầy đủ.

    "Em dâu ba thật sự có phúc, em ba bảo vệ em trong mọi việc, ngay cả việc trong bếp cũng ôm lấy."

    Lời nói chua chát của Thẩm Phượng Tiên không hề khiến Tôn Quý Phương khó chịu, cô khẽ mỉm cười nói: "Em nghe anh Tây kể rằng hồi đó ba và mẹ đều như thế này, bà nội bảo mẹ làm gì thì một tay ba sẽ ôm đồm làm hết, sau đó sẽ để mẹ báo cáo kết quả công việc, em nghe thấy cũng rất hâm mộ."

    "Cho nên em mới học ba, mà thương vợ mình là điều đương nhiên, đúng không anh hai?"

    Dương Kế Tây tiếp lời rồi nói với Dương Kế Nam đang gắp đồ ăn cho vợ và con gái.

    Từ trước đến nay, Dương Kế Nam vẫn luôn bảo vệ vợ con, nghe vậy gật đầu liên tục: "Anh cũng nhớ có một lần thân thể mẹ không được khỏe, bà nội bảo mẹ đi giặt quần áo cho cả nhà. Lúc tới bờ sông, anh nhìn thấy ba đang giặt quần áo ở đó, mẹ ngồi ở một bên lau mồ hôi cho ba."

    Khi bị con trai vạch trần chuyện của bà với bạn già, bà Dương có chút vui lại có chút khó chịu, bà ta vui vì con trai và con dâu đều biết hai vợ chồng bọn họ có tình cảm tốt, nhưng bà ta khó chịu vì bà ta không muốn con trai mình cũng học theo làm như vậy.

    "Ăn cơm thì ăn cơm đi, cơm cũng không chặn được miệng của các con?"

    Ông Dương vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Vì vậy không có người nói chuyện nữa, sau khi ăn xong, đầu tiên bà Dương gọi Tôn Quý Phương lại, sau đó lại gọi Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lại, rồi nói với những người khác: "Các con đi làm công, mẹ có chuyện muốn nói với bọn họ."

    Dương Kế Đông không chút nghĩ ngợi gật đầu, vác cuốc liền đi theo ông Dương, Cẩu Đản dẫn Mao Đản đi tìm Thạch Đầu chơi, Đại Hoa lần lượt bỏ bát đĩa và đũa vào phòng bếp cũng không ra ngoài.

    Ba cô con dâu đứng ở trước mặt, bà Dương ngồi trên chiếc ghế gốc cây cười tủm tỉm nói: "Đều ngồi xuống đi, đứng làm cái gì?"

    Ba người liền ngồi xuống.

    "Nếu đều là người nhà họ Dương chúng ta thì mẹ làm mẹ cũng sẽ không nói riêng người nào, đây là nhà của mọi người, cũng muốn mọi người cùng nhau xây dựng mới đúng. Công việc được phân công rõ ràng, cũng giống như đi làm công điểm vậy, như vậy mọi người mới có thể bện thành một dây thừng không bị phân tán."

    Bà Dương vừa nói vừa lấy từ trong túi ra ba viên kẹo, vừa thấy đó chính là kẹo mà Tôn Quý Phương ngày đó đưa cho bà, bà Dương lần lượt đưa cho ba cô con dâu: "Ý tứ của mẹ các con đã hiểu chưa?"

    "Mẹ, chúng con đều đã hiểu." Thẩm Phượng Tiên vô cùng cao hứng, cô ta liếc nhìn Tôn Quý Phương nói: "Như vậy đi, chúng ta thay phiên nhau nấu cơm, một ngày con sẽ nấu cơm sáng, em dâu hai sẽ nấu một ngày bữa trưa, em dâu ba sẽ nấu bữa tối. Ngày hôm sau con nấu bữa trưa, em dâu hai sẽ nấu bữa tối, em dâu ba nấu bữa sáng, chúng ta thay phiên nhau như vậy được không?"

    "Nói đến đây." Sau khi Hà Minh Tú bày tỏ đồng ý xong, Tôn Quý Phương mỉm cười: "Vậy sau này em dâu tư vào cửa sẽ làm gì?"

    Anh Tây từng nói, Dương Kế Bắc làm cho em dâu tư ở nhà nấu cơm, vẫn luôn không đi làm công, thỉnh thoảng thân thể cảm thấy không khỏe thì vẫn là các cô đi làm công về nhà nấu cơm.

    Sau đó lại có thai, thậm chí là ngay cả nhà bếp cũng không bước vào, y khi cháu gái Phúc Vận vừa sinh ra, hai vợ chồng già đã chuyển bất công từ vợ chồng anh cả sang trên người vợ chồng chú tư, em dâu tư ngoài việc chăm sóc con gái ra thì không làm bất cứ việc nhà nào nữa.

    "Em dâu tư còn chưa có bóng dáng đâu." Thẩm Phượng Tiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này: "Chờ em ấy vào cửa thì nói sau."

    "Đúng vậy, thằng tư còn chưa có ý nghĩ đó đâu." Bà Dương cũng cười nói.

    "Cái gì? Mẹ không biết à?"

    Hà Minh Tú đột nhiên mở miệng nói: "Chú tư ngày đó còn hỏi chú ba tích cóp bao nhiêu tiền lễ hỏi mà, con nghe thấy chú ba hỏi có phải chú tư có người trong lòng rồi không, chú tư đã gật đầu."

    Nụ cười trên mặt bà Dương hơi cứng đờ.

    Hỏi thằng ba tích cóp được bao nhiêu tiền cho lễ hỏi, người nó muốn cưới này lại là con gái nhà ai thế?

    Đây là thằng tư biết mình không đồng ý nên muốn bắt chước học theo thằng ba sao?

    "Ồ, đã không còn kịp rồi." Tôn Quý Phương đứng dậy: "Kẻng đều đã gõ rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi làm công thôi!"

    "Ai da, đúng thế. Mẹ, vậy chúng con đi làm việc trước đây."

    Hà Minh Tú theo sát sau đó. Thẩm Phượng Tiên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị bà Dương ngăn lại, nói: "Đi làm công trước đi." Tôn Quý Phương vừa bước ra cổng thì nhìn thấy Dương Kế Nam và Dương Kế Tây đang đang đứng dưới gốc cây liễu lớn.
     
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy bọn họ đi ra, Dương Kế Tây vẫy tay với Tôn Quý Phương, cô tươi cười chạy tới: "Kẻng đã gõ rồi sao anh còn đợi?"

    "Anh đi cùng em, sợ em không tìm được đường." Dương Kế Tây kéo Tôn Quý Phương rời đi, sau đó Dương Kế Nam cũng kéo Hà Minh Tú cười tủm tỉm theo ở phía sau.

    "Mẹ cho em một cái kẹo, khi đi làm về em sẽ đưa cho Đại Hoa ăn."

    "Được."

    Chỉ có Thẩm Phượng Tiên nhìn thấy cảnh này là cảm thấy vô cùng khó chịu, người đàn ông của những người khác sao có thể thương vợ mình đến thế? Người đàn ông của cô ta so với tảng đá còn hơn cả tảng đá!

    Càng nghĩ cô ta càng tức giận, lấy viên kẹo ra cũng không thèm lột vỏ giấy mỏng trực tiếp ném thẳng vào miệng.

    Đại Hoa đứng trên ghế đẩu gỗ rửa sạch bát đũa, lại đổ nước bẩn vào thùng, sau đó cố gắng xách ra khỏi bếp, đi đến luống rau nhỏ ở bên cạnh bếp tưới nước.

    Khi bà Dương bước ra khỏi nhà chính, Cẩu Đản dẫn Mao theo Đản tới xin kẹo ăn: "Trước bữa sáng mới ăn rồi, bây giờ lại ăn nữa à?"

    Cẩu Đản làm nũng, còn Mao Đản la lối khóc lóc.

    Rơi vào đường cùng, bà Dương đưa cho bọn họ mỗi người một viên kẹo, lúc này trong túi bà chỉ còn có một viên, bà có chút hối hận khi giả vờ hào phóng tặng ba viên kẹo cho ba cô con dâu kia.

    Đại Hoa xách chiếc thùng không quay lại, khi nhìn thấy Cẩu Đản và Mao Đản vui vẻ ăn kẹo, cô bé không khỏi nuốt nuốt nước bọt.

    Nhưng cô bé biết bà nội sẽ không cho mình.

    "Đại Hoa, đi cùng đám người Xuân Hoa đào một ít rau dại quay trở về." Bà Dương ra lệnh sau khi liếc nhìn thấy cô bé.

    "Dạ." Đại Hoa đặt chiếc thùng xuống, khoác sọt lên lưng, lấy công cụ rồi đi ra khỏi cửa.

    Chờ sau khi Cẩu Đản ra ngoài chơi, Mao Đản lại ngủ, bà Dương đi tới trước cửa phòng Dương Kế Tây, vừa định đẩy cửa ra thì lại phát hiện mình đẩy như thế nào cũng không đẩy được. Nhìn kỹ, bà ta mới nhận ra không biết từ khi nào trên cửa lại có thêm một sợi xích tre, nếu mở ra thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

    "Phòng bị ai chứ? Coi bà đây là kẻ trộm chắc?"

    Bà Dương tức giận nói sau đó lại đi đến phòng thằng hai và thằng cả nhìn nhìn, còn phòng thằng tư, một tên độc thân thì bây giờ trong phòng cũng chẳng có đồ gì cả.

    Vừa làm việc ở trong ruộng, vừa nghe Tôn Quý Phương kể lại việc bà Dương gọi lại các cô để làm gì, Dương Kế Tây nén cười nói: "Em có tin không, hiện tại bà ấy đang hối hận vì đã cho các em kẹo."

    "Đó là chắc chắn."

    Tôn Quý Phương biết bà ta chiều chuộng Cẩu Đản và Mao Đản đến mức nào, khi hai đứa trẻ đòi kẹo mà bà ta không lấy ra được, chắc chắn sẽ hối hận.

    "Hơn nữa sẽ không cho Đại Hoa." Tôn Quý Phương còn rất thích Đại Hoa, hơn nữa anh Tây nói ở trong giấc mơ, chỉ có anh hai và chị dâu thứ hai phải trải qua cuộc sống tương tự như bọn họ, nhưng anh hai không bị khống chế, rất bảo vệ gia đình nhỏ của mình, mặc dù sau này cuộc sống của họ có phần nghèo túng một chút nhưng họ vẫn khá hơn gia đình mình.

    "Sau khi trở về em sẽ cho Đại Hoa mấy chiếc." Tôn Quý Phương quyết định nói.

    "Một chiếc, bà ấy chỉ cho em một chiếc nên em cũng cho một chiếc. Nếu em cho nhiều hơn, chị dâu cả sẽ có ý kiến."

    Dương Kế Tây hiểu rất rõ tính tình của mấy người bọn họ.

    "Nghe anh." Tôn Quý Phương mỉm cười gật đầu.

    "Anh sẽ nấu cơm cùng em, mặc kệ bọn họ có nói gì đi nữa." Dương Kế Tây vốn muốn phân gia, nhưng ở thời đại hiện đại này, ba mẹ không qua đời, bình thường họ sẽ không phân gia, hơn nữa sau khi phân gia cũng không có ích lợi gì. Công điểm của một gia đình lớn đổi lấy lương thực sẽ nhiều hơn của một gia đình nhỏ.

    Tuy nhiên, lại qua vài năm nữa sẽ có chế độ nhận thầu đất đai, lúc đó sẽ là thời điểm tốt để phân gia.

    Còn chưa đến thời gian tan tầm, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây bèn cùng nhau về nhà, tiện đường nhìn thấy Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú còn nói với bọn họ là quay về làm cơm trưa.

    Thẩm Phượng Tiên lau mồ hôi trên trán, nhìn bóng lưng hai người, mím môi: "Nấu cơm cũng phải về cùng nhau nữa? Rõ ràng chính là lười biếng."

    Bà Dương đang ôm Mao Đản đang ngủ trong tay, ngồi ở trong sân nhà ông cả Dương và nói chuyện với bà cả Dương.

    "Gà của nhà tôi đã hai ngày không đẻ trứng, nhìn giống như có thể đẻ thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng mà lại không thấy trứng, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra."

    Bà Dương cau mày và thở dài nói.

    Bà cả Dương đang vá quần áo, nghe vậy sửng sốt: "Có phải bị người khác nhặt rồi không?"

    "Không có, sáng sớm tôi đã trông rồi." Bà Dương lắc đầu.

    "Vậy bà phải cẩn thận, có phải là có chuột hay không?"

    "Chuột à?"

    Bà ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện chuột trộm trứng ăn, đang thảo luận với bà cả Dương thì nhìn thấy bà hai Dương cười tủm tỉm đi từ nhà chính nhà mình ra, xách theo một chiếc ghế gỗ đến đây ngồi xuống.

    "Hôm nay bà không đi làm công à?"
     
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà cả Dương ngạc nhiên nói.

    "Đêm qua tôi không ngủ ngon, cho nên ba bọn nhỏ bảo tôi đừng đi." Bà hai Dương lại cười nhìn bà Dương: "Sao thế, gà không đẻ trứng à?"

    "Không, chuồng gà tốt như vậy nhưng lại không đẻ được một quả trứng nào, nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi. Nếu biết trước thì đã hầm rồi, ít ra cũng có thể uống được chút canh."

    Bà Dương cũng cười tủm tỉm nhưng lời nói lại như có kim đâm.

    "Vậy thì hầm đi! Ái chà, đúng lúc hai vợ chồng Kế Tây về rồi." Bà hai Dương chạy vào sân vẫy vẫy tay với hai người, lớn tiếng nói: "Kế Tây, mẹ cháu bảo cháu giết một con gà để hầm canh uống đấy!"

    Sắc mặt bà Dương tối sầm, bà ôm Mao Đản trở về nhà chính nhà mình.

    Bà cả Dương nhịn không được nâng tay đỡ trán: "Các bà đã già như vậy rồi, sao còn cãi nhau chứ?"

    "Ai bảo bà ấy miệng chó không phun ra được thứ tốt chứ?" Bà hai Dương hừ một tiếng.

    Bà Dương thở hổn hển nhìn hai người bước vào nhà chính, giọng điệu cũng không tốt nói: "Sao hai con đều quay lại thế?"

    "Trở về nấu cơm mà." Dương Kế Tây đáp lại, sau đó lại hỏi: "Định giết gà ạ?"

    "Giết cái rắm gì!"

    Rất hiếm khi bà Dương làm trò trước mặt bọn họ nói lời thô tục: "Bà ta chính là cố ý!"

    Tôn Quý Phương không nói gì, xắn tay áo lên, múc nước ở lu đá rửa tay rồi đi vào bếp.

    Dương Kế Tây đi gánh nước đổ vào lu đá, lúc này Đại Hoa cũng quay lại, chiếc sọt trên lưng chứa rất nhiều rau dại.

    "Để chú rửa, cháu đi vào với thím ba đi."

    Dương Kế Tây sờ đầu cô bé nói.

    Trên mặt Đại Hoa tràn đầy vui mừng, đi vào phòng bếp, rửa rau dại rất phiền phức, cô còn nhỏ cứ phải cúi xuống nên càng cảm thấy khó chịu hơn.

    Từ khi còn nhỏ Dương Kế Tây đã rửa những thứ này rất nhiều lần, rửa hai ba lần là sạch sẽ, sau đó mới mang vào bếp, Đại Hoa vừa ăn xong kẹo Tôn Quý Phương cho mình, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, đang tranh giành làm trợ thủ cho Tôn Quý Phương.

    Dương Kế Tây bảo Tôn Quý Phương và Đại Hoa cùng nhau xem củi lửa, còn anh nấu nướng chính.

    Canh rau dại, cải trắng luộc và cơm khoai lang đỏ, chủ yếu là khoai lang đỏ.

    Khi thức ăn được mang lên bàn, Cẩu Đản cũng bẩn thỉu quay trở lại.

    Nó cũng đã tám tuổi, còn lớn hơn Đại Hoa hai tuổi nữa nhưng suốt ngày chỉ biết chơi bời, đây cũng là kết quả cho sự dung túng của bà Dương.

    Mặc dù trẻ em nhà nông đều làm việc sớm, nhưng Dương Kế Tây, người đã nhìn thấy các thế hệ sau, vẫn cảm thấy Đại Hoa cũng nên chơi mới đúng.

    Phong cách trọng nam khinh nữ này cũng quá thiên vị rồi.

    "Chú Ba, sao không có trứng gà thế?"

    Sau khi Cẩu Đản trở lại, cậu ta bèn đi đến tủ bát và mở chiếc bát sứ úp ngược ra, khi thấy nó trống rỗng thì mất mát hỏi.

    Lúc này, ông Dương cùng những người khác cũng tiến vào trong sân, Dương Kế Tây đi tới cửa phòng bếp, nhìn về phía nhà chính kêu: "Mẹ! Cẩu Đản muốn ăn trứng gà nhưng nó lại không tìm thấy."

    Sắc mặt của vợ chồng Dương Kế Nam lập tức tối sầm lại, nhưng Dương Kế Đông lại cho rằng đó là chuyện bình thường, dù sao trong nhà cũng chỉ có anh ta có hai con trai, nên cho cũng đúng.

    Lúc này Thẩm Phượng Tiên cũng giả vờ ngu, không nói một câu gì.

    Bà Dương cau mày bước ra ngoài: "Làm gì có quả trứng nào? Gà đã hai ngày nay không đẻ trứng rồi."

    Cẩu Đản lại kêu muốn ăn kẹo, bà Dương liếc mắt nhìn Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đang bưng thức ăn lên: "Mười viên kẹo trong túi của bà đều là thím ba của cháu cho, ăn hết rồi thì làm gì còn nữa?"

    Vì vậy tròng mắt Cẩu Đản xoay tròn, đi tới trước mắt Tôn Quý Phương, đưa tay ra nói: "Thím ba, cho cháu kẹo đi."

    Nói giống như tự nhiên phải vậy.

    Tôn Quý Phương khẽ cười nói: "Trước bữa sáng bà nội cho cháu và Mao Đản mỗi người một chiếc, sau bữa sáng bà lại đưa cho các cháu. Trên người thím vốn cũng có một chiếc, cũng là do bà nội của cháu cho thím. Thím thấy Đại Hoa còn chưa ăn được ăn một chiếc nào nên đã cho Đại Hoa rồi."

    "Làm anh cũng không nên chỉ nghĩ cho bản thân mình, Đại Hoa không chỉ rửa bát mà còn tưới rau, lại cõng sọt lớn trên lưng đi đào rau dại để cho chúng ta ăn, đưa cho con bé một chiếc chú cũng cảm thấy thiếu."

    Dương Kế Tây nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt của bà Dương và ông Dương thế nào, cùng Tôn Quý Phương bưng bát đũa lên, sau đó gọi Dương Kế Bắc cùng những người khác vào ăn cơm.

    Sau khi Dương Kế Nam và Hà Minh Tú nghe thấy lời nói của vợ chồng Tôn Quý Phương thì vô cùng cảm kích, dù sao bọn họ cũng biết Đại Hoa nhất định sẽ không lấy được thứ gì tốt từ bà Dương để ăn.

    Hà Minh Tú càng cảm thấy bất bình cho con gái của mình, cô bé mới sáu tuổi, phải làm nhiều việc hơn cả Cẩu Đản nhưng vẫn không được cái gì tốt.

    Trong bàn ăn cũng không có ai nói chuyện, bà Dương rất bực mình, luôn cảm thấy hai vợ chồng thằng ba chống đối mình.
     
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà ta lại sợ danh tiếng thiên vị bất công của mình sẽ bị Hà Minh Tú truyền ra ngoài, nên vẻ mặt lại đầy từ ái khen ngợi khích lệ Đại Hoa, lại gắp rất nhiều rau dại cho cô bé, Đại Hoa nhìn rau dại trong bát, vùi đầu ăn.

    Sau khi ăn xong, Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương cùng nhau thu dọn bát đĩa, rửa sạch rồi mới ra ngoài làm công.

    Trước khi rời đi, còn nói với Thẩm Phượng Tiên: "Bữa tối tối nay lại phiền chị dâu cả rồi."

    Thẩm Phượng Tiên còn có thể nói gì? Vốn dĩ chính là cô ta đề nghị, dựa theo luân phiên thì đúng là đến lượt cô ta nấu bữa tối.

    Lúc Hà Minh Tú rời đi, cũng mang theo Đại Hoa: "Đại Hoa, cùng mẹ ra đồng đi."

    Đại Hoa thích nhất xuống ruộng, vì nếu làm việc với Hà Minh Tú thì cô bé sẽ không phải làm nhiều việc như vậy.

    Bà Dương cũng hiểu ý cô như thế nào, cẩn thận giải thích: "Kẹo cũng chỉ có mười chiếc thôi, Cẩu Đản náo loạn quá, Mao Đản lại còn nhỏ như vậy, mẹ nghĩ Đại Hoa cũng là chị nên nhường em trai một chút, nên mẹ mới chưa đưa nó."

    "Mẹ nói nhiều với con như vậy làm gì?" Hà Minh Tú cười nói: "Hẳn là để cho Cẩu Đản và Mao Đản ăn đi. Đại Hoa được tính là gì, chỉ là đứa mất tiền mà thôi, mẹ có thể cho con bé ăn no đã là tốt rồi, sao có thể nuông chiều được, muốn ăn kẹo thì cho kẹo chứ?"

    Nói xong, cô ấy nắm tay Đại Hoa rời đi.

    Dương Kế Nam liếc nhìn bà Dương cũng không nói gì, rời đi.

    Bà Dương cảm thấy rất tức giận, hai vợ chồng thằng ba thì cũng thôi đi, vợ thằng hai cũng giận mình như vậy!

    "Mẹ, con cũng đi làm công đây." Dương Kế Bắc xem kịch đã lâu ho khan một tiếng, đang định chuẩn bị rời đi, lại bị Bà Dương bắt lại.

    "Con đợi một lát cho mẹ."

    "Có chuyện gì vậy?"

    Dương Kế Bắc sửng sốt.

    "Mẹ nghe chị dâu hai con nói con có người trong lòng, còn hỏi anh ba con đã tích cóp bao nhiêu tiền sính lễ. Sao nào? Con cũng muốn bắt chước anh ba con, cưới một kẻ lười biếng vào cửa à?"

    Bà Dương bị tức giận hai lần, lại không thể phát tiết ra được, bây giờ bắt được đứa con trai nhỏ, bà mở miệng phun một tràng.

    Dương Kế Bắc không ngờ cuộc trò chuyện giữa anh ta và Dương Kế Tây lại bị Hà Minh Tú biết, anh ta thầm mắng Hà Minh Tú không thay đổi thói quen nghe lén, sau đó anh ta nhận ra rằng mình không thể giấu giếm được, vì vậy anh ta thẳng thắn thú nhận.

    "Cô ấy chính là người nhà họ Lưu ở Điếm Tử Bá. Ba cô ấy tên là Lưu Đại Nghĩa, tên mẹ cô ấy là gì thì con không biết, nhưng mẹ cô ấy là người thứ hai mà ba cô ấy lấy làm vợ. Người đầu tiên bị khó sinh nên mất."

    "Nhà họ Lưu ở Điếm Tử Bá, Lưu Đại Nghĩa?"

    Bà Dương híp mắt lại suy nghĩ thật kỹ, sau khi xác định không có người này trong đầu, mới hỏi lại: "Mẹ cô ta là mẹ kế sao?"

    "Đúng vậy, người trước cũng sinh ra hai người con trai. Sau khi mẹ cô ấy gả qua đấy thì sinh ra cô ấy và hai người em trai."

    Dương Kế Bắc trung thực trả lời.

    "Nói như vậy là cô ta có hai anh trai và hai em trai à?"

    "Đúng vậy."

    Bà Dương lập tức hiểu tại sao anh ta lại muốn tự mình tích cóp tiền sính lễ: "Có nhiều anh em trai như vậy, nói đi, gia đình họ muốn bao nhiêu lễ hỏi?"

    Dương Kế Bắc sờ mũi nói: "Cô ấy chưa nói, nhưng dù sao cũng không thấp."

    "Nói nhảm, nếu cô ta không lấy cao chút thì hai đứa em trai của cô ta cũng không thể tìm được vợ!"

    Bà Dương lập tức không ưa cô gái nhà họ Lưu này: "Mẹ nói cho con biết, mẹ không thích cô gái này, nếu con thích thì giống như anh ba của con, tự mình bỏ ra tiền sính lễ! Lần này bàn tiệc mẹ cũng sẽ không xử lý cho đâu, con tự mình nhìn mà làm đi!"

    Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhà chính.

    Dương Kế Bắc nhìn bầu trời, thở dài than một tiếng.

    Sau khi tan tầm, anh ta lại đến bên cạnh vợ chồng Dương Kế Tây, làm trò trước mặt Tôn Quý Phương hỏi Dương Kế Tây làm thế nào để tích cóp tiền sính lễ.

    "Em bận rộn một hai tháng mà cũng không kiếm được một đồng nào! Hôm nay mẹ đã nói rõ rằng nếu em muốn cưới cô ấy vào cửa thì em sẽ phải tự trả tiền sính lễ, không nói tiền sính lễ em phải tự trả mà ngay cả tiền bàn tiệc mẹ cũng sẽ không trả cho em."

    Trong lòng Dương Kế Bắc sốt ruột lo lắng.

    Tôn Quý Phương chỉ nghe cũng không nói lời.

    "Ngoại trừ anh cả, mẹ yêu thương nhất là em, em nói thêm mấy câu, mẹ sẽ nhả ra."

    Dương Kế Tây bình tĩnh nói.

    Dương Kế Bắc có chút xấu hổ, trong nhà nếu nói có người không được chiều chuộng thì đó chính là anh ba.

    "Anh Tây, chúng ta đi kiếm củi đi."

    Dù sao thì sọt cũng cõng trên lưng rồi.

    Dương Kế Tây gật đầu, cùng Tôn Quý Phương đi về phía sau núi, Dương Kế Bắc đứng trong chốc lát, nhìn thấy bóng dáng Dương Kế Nam liền đuổi theo.
     
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh hai, khụ khụ, anh có thể cho em mượn tiền được không?"

    Dương Kế Nam lại trực tiếp lắc đầu: "Nếu anh có tiền, thì con gái anh sao có thể không ăn được một viên kẹo? Em hỏi anh cả và chị dâu cả đi, bọn họ nhất định có không ít tiền riêng."

    Dương Kế Bắc cũng không dám đi tìm vợ chồng Dương Kế Đông, bọn họ nhất định sẽ nói với bà Dương, vậy không bằng nghe theo lời anh ba nói, đi quấn lấy bà Dương nhiều hơn.

    Bên này, sau khi Dương Kế Tây lấy củi xong, anh cùng Tôn Quý Phương tìm chỗ luộc trứng gà ăn, lại bỏ thêm một ít đường vào, mùi vị cũng không tệ lắm.

    Anh lại lấy hộp gỗ ra, khi thấy đậu nành đã bắt đầu nảy mầm cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Có vẻ như không gian này sẽ không cản trở thực vật phát triển.

    Sau khi hai người ăn lén xong trở về nhà, đồ ăn trong nhà vẫn chưa kịp chuẩn bị xong nên Dương Kế Tây dẫn Tôn Quý Phương đến nhà ông cả Dương.

    Thạch Đầu tò mò nhìn thím ba họ, lại bị mẹ cậu bé đẩy cho một cái: "Đi chơi đi."

    Người anh họ tên là Dương Kế Khang, bằng tuổi với Dương Kế Nam, khi thấy vợ chồng Dương Kế Tây đi tới, anh ấy đã nồng nhiệt tiếp đón họ.

    "Đã mấy ngày không thấy chú đến đây rồi." Dương Kế Khang nhẹ nhàng đấm nhẹ vào vai anh.

    Anh ấy không thích đến nhà Dương Kế Tây, mặc dù họ chỉ cách nhau hai mươi mét, nhưng nguyên nhân lớn nhất cũng là là sau khi chứng kiến Dương Yêu Muội bị thương năm đó, bà Dương và ông Dương đã kiên quyết mang Dương Yêu Muội về nhà với lý do họ không có tiền, sau đó cô ấy bị thọt chân.

    Phải biết rằng, nhà họ cũng chỉ có hai anh chị em, những anh chị em khác đều đã mất sớm nên Dương Kế Khang cũng rất quý mến Dương Yêu Muội, anh ấy thường lén đưa đồ ăn cho Dương Yêu Muội.

    "Sau khi bị bệnh, đã hiểu ra nhiều chuyện." Dương Kế Tây cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy chị dâu Khang và Tôn Quý Phương vừa nói chuyện vừa cười đùa, anh nói chuyện cũng mỉm cười.

    "Đêm chú ngã bệnh đó, anh định cõng chú đi trấn trên nhưng bị mẹ chú ngăn cản lại."

    "Em biết, cũng may nhờ anh Khang đi trấn trên mời chú Trần lại đây, nếu không không biết em sẽ như thế nào đâu."

    Là Dương Kế Khang giúp đỡ mời chú Trần đến, Tôn Quý Phương cũng không dám rời đi dù chỉ nửa bước, cho nên Dương Kế Tây rất cảm kích vì điều này.

    "Này có là gì chứ? Chúng ta đều là anh em." Dương Kế Khang cười lớn: "Mấy ngày nay anh đều ở núi Tây Sơn bên kia vác đá, đi sớm về muộn. Anh nghe mẹ anh nói chú đã đến đây mấy lần, nhưng cố tình anh lại không ở nhà."

    "Chuyện này em biết mà, công điểm một ngày cao nhất nhưng rất khiến người mệt mỏi."

    "Dù mệt mỏi đến đâu thì vẫn là điểm cao nhất. Đội trưởng gọi 20 người đi lên, trong đó có vài người muốn đi cũng không đi được." Dương Kế Khang cười nói.

    Ngồi ở đây được một lúc thì Đại Hoa đi tới gọi bọn họ về nhà ăn cơm.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương trở về nhà, rửa tay rồi đi đến bàn ăn, Thẩm Phượng Tiên nấu ăn một mình không có ai giúp đỡ.

    Cô ta càng nghĩ càng tủi thân, cô ta cũng hận bản thân mình vì đã không gả người được cho người biết quan tâm và săn sóc, đương nhiên đồ ăn làm ra cũng không ngon nhưng mọi người cũng không có ai nói gì.

    Hà Minh Tú bắt đầu từ chuyện kẹo bèn lôi kéo Đại Hoa không cho cô bé đi loanh quanh đến nhà bếp, vừa về đến nhà thì vào phòng nằm, nhét viên kẹo lấy được lúc sáng vào miệng Đại Hoa để cho cô bé ăn từ từ, đến lúc ăn cơm mới để cho Đại Hoa đi gọi vợ chồng Tôn Quý Phương về.

    Cho nên Thẩm Phượng Tiên liền ngay cả một người trợ giúp nhỏ cũng không có.

    Ngực bà Dương lại đau, nhưng lần này bà ta đã ăn hết đồ ăn mà Thẩm Phượng Tiên mang vào phòng.

    Sau khi biết vợ chồng thằng ba lại đun nước tắm rửa, trong lòng bà ta lại càng không dễ chịu, cố tình vào lúc này, Dương Kế Bắc lại liếm mặt đi vào, nói chuyện hôn sự của mình.

    Ông Dương chắp tay sau lưng bước vào phòng, nhìn thấy vợ mình đang quở trách Dương Kế Bắc, ông đứng ở một bên nghe một lúc mới nhớ tới người tên Lưu Đại Nghĩa kia.

    "Tôi biết người đàn ông này, là người thật thà. Về chuyện sính lễ, hẳn là sẽ không vì muốn cưới vợ cho con trai mình mà đòi hỏi quá nhiều đâu."

    Bà Dương không nói gì, trong lòng có chút chột dạ, bởi vì lúc trước khi thằng hai kết hôn, bà chính là đính hôn trước cho Dương Yêu Muội, lấy tiền sính lễ đó làm, chờ đến khi Dương Yêu Muội đến tuổi thì trực tiếp đưa đến nhà của Lưu Chương.

    Dương Kế Bắc tự nhiên cũng nghĩ đến, anh ta sợ gặp rắc rối nên nhanh chóng bỏ chạy.

    Kết quả anh ta thấy Dương Kế Tây đang giặt quần áo ở trong sân, nhìn thấy anh giặt quần áo chính là giặt cho hai người, Dương Kế Bắc không nhịn được nói: "Anh ba, anh cũng quá nuông chiều chị dâu ba rồi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...