Trọng Sinh [Edit] Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh - Tả Mộc Trà Trà Quân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 27 Tháng ba 2024.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh đã nói em phải tin anh rồi mà." Tôn Quý Phương không muốn tin những cái đó là sự thật, cô cố chịu đựng khó chịu, ôm lấy cánh tay của Dương Kế Tây: "Anh Tây, nếu anh thật sự bị khống chế, em sẽ lấy đá đập vào đầu anh."

    "Cảm ơn em." Dương Kế Tây cười khúc khích, ôm chặt lấy cô: "Nhưng em nói đúng, chúng ta đều phải tin tưởng.."

    Cuối cùng, Tôn Quý Phương lấy ra hai đồng rưỡi, dư lại 50 đồng lại đặt vào túi tiền, đưa cho Dương Kế Tây bỏ vào không gian.

    Hai người lại thân mật trò chuyện một lúc, Dương Kế Tây đi đun một xô nước vào nhà để Tôn Quý Phương lau: "Mẹ ở bên ngoài à?"

    "Không có."

    Dương Kế Tây không nhìn thấy ai, lắc đầu.

    Sau khi Tôn Quý Phương lau xong, Dương Kế Tây liền lấy quần áo cô đã thay đi giặt sạch sẽ.

    Tôn Quý Phương ngồi ở một bên, vẻ mặt ngọt ngào nhìn anh: "Anh có biết tại sao ba mẹ em lại chọn anh không?"

    "Không phải nói nhìn trúng tình cảm anh dành cho em sao?"

    Nói đến đây, Dương Kế Tây cảm thấy rất áy náy, sau khi anh bị khống chế, anh đã cô phụ Tôn Quý Phương.

    "Có phải anh lại nghĩ đến cơn ác mộng đó à?" Tôn Quý Phương liếc mắt một cái là có thể biết anh đang suy nghĩ gì, nghiêm túc nói: "Em đã nói với anh rồi, nếu muốn một lần nữa sống tốt thì đừng tiếp tục nghĩ về giấc mơ đó nữa."

    "Là lỗi của anh." Dương Kế Tây xin lỗi: "Em nói đúng, chúng ta phải dẫm lên ác mộng kia, sống tốt cuộc sống của mình!"

    "Vậy thì nói tiếp đi." Tôn Quý Phương che miệng cười, bím tóc lớn theo chuyển động từ sau vai trượt xuống phía trước người: "Thật ra, quan trọng nhất là lá thư do anh cả em gửi về, anh trai em nói rằng anh là người đáng giá để phó thác."

    Có rất nhiều người đến nhà họ Tôn cầu hôn, ngoài Tôn Quý Phương xinh đẹp tài năng ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là anh cả Tôn nhập ngũ mấy năm trước.

    "Anh cả sao?"

    Dương Kế Tây phơi quần áo xong, liền nghĩ tới anh cả Tôn, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: "Chúng ta phải viết một lá thư cho anh cả."

    "Đó là trong giấc mơ.."

    Sau sáu tháng Tôn Quý Phương gả tới, cuối năm đó đã xảy ra một chuyện lớn, anh cả Tôn bị người vu oan hãm hại, bị ngồi tù.

    "Giao cho anh đi." Dương Kế Tây sờ đầu cô: "Những chuyện đó sẽ không xảy ra."

    Tôn Quý Phương không nghe thấy Dương Kế Tây nhắc đến chuyện xảy ra với anh cả của mình trong giấc mơ, nhưng vừa nhìn sắc mặt Dương Kế Tây thì biết đó không phải là chuyện tốt, cô hít một hơi thật sâu, ôm lấy anh, gật đầu.

    "Các con đang làm gì thế?"

    Giọng nói của bà Dương từ ngoài cửa truyền đến, Tôn Quý Phương rời khỏi vòng tay của Dương Kế Tây, lại bị Dương Kế Tây bắt tay lại, anh quay người lại nhìn vẻ mặt bà Dương có chút khó coi, bà ta đang cõng cháu trai ngủ trên lưng.

    "Mẹ về rồi à? Vậy chúng con ra ngoài đi dạo một chút nhé."

    Rồi quay sang nói với Tôn Quý Phương: "Em còn chưa đi dạo đội của chúng ta nhỉ."

    Dương Kế Tây nói xong liền kéo Tôn Quý Phương ra khỏi cửa, bà Dương vội vàng gọi bọn họ lại: "Muộn như vậy rồi, ngày mai lại đi dạo sau, đã đến lúc ba các con và những người khác sắp trở về rồi."

    "Con biết, hôm nay nhất định cũng không đi dạo hết, chúng con sẽ sớm quay lại."

    Dương Kế Tây mỉm cười và rời đi cùng Tôn Quý Phương, người đang im lặng nghĩ về anh trai mình.

    "Các con thực sự.. Làm mẹ tức chết mà!"

    Bà Dương tức giận đến mức dậm chân, vừa lúc bà hai Dương tan làm khiêng theo một cái cuốc đi ngang qua cửa sân, nhìn thấy bộ dáng thở phì phì tức giận của bà ta, bà ấy chợt mỉm cười hỏi.

    "Em dâu bị làm sao vậy? Cõng cháu trai mình còn thở phì phì như vậy à?"

    "Chị hai nói đùa." Từ trước đến nay Bà Dương luôn để ý mặt mũi và danh tiếng của mình cố cười nói: "Để em nói ra thì em thấy chị và anh hai cũng đừng đi làm công nữa. Bốn cháu gái đều hiếu thảo, dù anh chị không làm công thì anh chị vẫn có ăn, hà tất gì lớn tuổi như phải lại phải đi chịu khổ sở chứ?"

    "Em dâu à, em không hiểu rồi. Mặc dù con gái và con rể của bọn chị hiếu thảo nhưng hai vợ chồng chị cũng không thể ngồi yên được. Hơn nữa, anh chị cũng không làm việc nặng nhọc gì, đội trưởng cũng rất quan tâm chăm sóc những ông bà già như chúng ta. Mỗi ngày ở nhà cũng buồn chán, không vui sướng như làm ở trên đất, à, người vừa rồi đi về phía Sở thanh niên trí thức kia có phải là vợ chồng Kế Tây không?"

    Vừa nói đến, bà hai Dương lại nhắc tới nỗi đau của đối phương: "Không phải em bất mãn với con dâu thứ ba của mình đấy chứ? Em là một bà mẹ chồng có danh tiếng tốt. Không nói đến trong đội chúng ta, mà ngay cả đội bên cạnh nói đến bà mẹ chồng tốt thì người đầu tiên luôn được nhắc tới là em đấy."

    Lời nói tốt, lời nói xấu bà ấy đều đã nói xong, bà Dương còn có thể nói gì nữa?

    "Không có, em đã giẫm phải một hòn đá sắc nhọn." Bà cố kìm nén ấm ức nói.

    "Thật sao? Vậy em phải đi cẩn thận một chút, bản thân em ngã cũng không sao, nhưng trên lưng em vẫn còn có cháu trai nhỏ bên mình đấy."

    Bà hai Dương nghiêm túc và chân thành nói những lời thấm thía.

    Bà Dương: . Bà mau cút ra khỏi đây!
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2024
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Kế Tây đưa Tôn Quý Phương đến Sở thanh niên trí thức, lúc này đã lục tục có người tan tầm, bọn họ mượn bút chì và giấy của một thanh niên trí thức và đến một nơi không có ai, Dương Kế Tây viết một bức thư.

    Chữ viết tuy không đẹp, thậm chí còn nhìn cách viết không thành thạo của Dương Kế Tây, Tôn Quý Phương đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: "Anh học được nó trong giấc mơ à?"

    Rốt cuộc, Dương Kế Tây thậm chí còn chưa học hết lớp một tiểu học.

    "Đúng vậy." Dương Kế Tây đáp lại, cũng không có giải thích cụ thể làm sao anh biết, dù sao cũng là sau khi anh chết anh đã nhìn trẻ con đọc sách rồi học được nó, đây là lần đầu tiên anh thực sự bắt đầu viết.

    "Anh đọc cho em nghe nhé?"

    Tôn Quý Phương lại lắc đầu: "Cẩn thận không lại có người nghe lén, khi nào chúng ta gửi đi?"

    "Ngày mai gửi nó đi luôn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi trấn trên."

    Dương Kế Tây cũng không sốt ruột làm công.

    Nhưng ông Dương và bà Dương lại sốt ruột, một ngày công điểm của Dương Kế Tây ít nhất là tám điểm, bình thường là mười điểm, công điểm có liên quan đến lương thực!

    Sau khi họ trả lại bút và trở về nhà, ông Dương đang ngồi trong sân hút thuốc lá sợi, trong bếp truyền ra giọng nói chuyện của hai chị dâu.

    Đại Hoa đang ngồi xổm rửa rau cạnh lu nước, Cẩu Đản và cháu trai Thạch Đầu của ông cả Dương đang chạy tới chạy lui trên con đường đất của ba nhà, đứa cháu trai còn nhỏ bị Dương Kế Đông ôm không cho chạy theo, lúc này đang tức giận hét lên.

    Tuy mỗi sân đều có cổng riêng nhưng giữa các sân cũng không có vách ngăn mà được nối với nhau bằng một con đường đất dài.

    Tôn Quý Phương đi theo nhìn qua, trong sân trước nhà của ông cả Dương, anh họ đang đan giỏ tre, ông cả Dương ngồi trước nhà hút thuốc lá sợi giống như ông Dương, mỉm cười nhìn bọn cháu chạy tới chạy lui.

    Mà trong sân trước nhà ông hai Dương không có bóng người, ngoại trừ đám nhóc Cẩu Đản thỉnh thoảng chạy tới đuổi theo.

    "Đi đâu thế?"

    Ông Dương rũ tàn thuốc, ngẩng đầu hỏi.

    "Buổi chiều đổ mồ hôi, sau khi con tắm thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Con nghĩ Quý Phương gả đến đây mà con vẫn chưa đưa cô ấy đi dạo nên ở bên ngoài tuỳ ý nhìn xem một chút. Mẹ con đâu rồi? Mới vừa nãy lúc chúng con đi dạo mẹ còn bảo chúng con đi lâu một chút."

    Dương Kế Tây trợn mắt nói dối, Tôn Quý Phương ở bên cạnh cũng gật đầu theo.

    Xau khi Dương Kế Đông nghe thấy như vậy thì nhìn sang.

    "Mẹ con nói ngực bà ấy hơi khó chịu, đang nằm ở trong phòng." Ông Dương trầm mặc một lúc mới trả lời.

    "Có phải cõng cháu lâu quá không? Hôm nay mẹ đã cõng cháu cả buổi chiều mà." Dương Kế Tây kéo hai chiếc ghế gỗ ra, cùng Tôn Quý Phương mỗi người ngồi lên một chiếc.

    "Không thể nào." Dương Kế Đông sợ bị đổ lỗi lên đầu con trai út của mình nên ôm con trong tay đi tới nói: "Khi anh quay lại, anh thấy mẹ và bác hai đang nói chuyện ở cửa nhà. Anh sợ là không nói lại được với bác hai nên tức giận đó?"

    Mọi người trong nhà đều biết bà Dương và bà hai Dương có xích mích với nhau.

    Trên đường đi Tôn Quý Phương đã được Dương Kế Tây an ủi, nghe thấy lời này, sắc mặt có chút nghi ngờ, nhìn thấy vậy, Dương Kế Tây ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói vài câu vào tai cô.

    Nhìn thấy vẻ mặt hiểu ra của Tôn Quý Phương, ông Dương ho khan một tiếng nói: "Con dâu thứ ba đã mệt mỏi hai ngày nay rồi, cũng may thằng ba không có chuyện gì, ngày mai thằng ba đưa cô ấy đến gặp đội trưởng để đăng ký, cũng tốt cho việc phân công công việc."

    Dương Kế Nam và Dương Kế Bắc ở trong phòng thấy ở ngoài sân mọi người đang trò chuyện sôi nổi, vì thế cũng mang ghế đi ra ngồi, vừa đúng xếp thành một vòng tròn không lớn không nhỏ.

    "Chú ba của con khác đã trở lại?"

    Hà Minh Tú hỏi khi Đại Hoa mang rau đã rửa sạch vào bếp.

    Đại Hoa gật đầu: "Bọn họ đang nói chuyện ở trong sân."

    "Tất cả ở trong sân?"

    Thẩm Phượng Tiên cũng hỏi.

    "Vâng ạ, ngoại trừ bà nội." Đại Hoa nói.

    "Nhìn người ta đi." Mặc dù Thẩm Phượng Tiên mỉm cười, nhưng lời nói của cô ta lại không dễ nghe: "Số phận đúng là tốt mà. Khi chúng ta mới gả đến đây, chúng ta cũng không có khoảng thời gian nhàn nhã như vậy."

    Nghe vậy, Hà Minh Tú bèn bảo Đại Hoa ra ngoài chơi cùng với Cẩu Đản và Thạch Đầu, sau đó mới mỉm cười đáp: "Đó cũng là do chú ba vô cùng bảo vệ che chở. Chỉ cần người đàn ông của em che chở em một chút thôi thì khi em ngủ rồi cũng có thể cười."

    "Chú hai đối xử với em còn không tốt à? Em nhìn lại anh cả của em đi." Thẩm Phượng Tiên mím môi: "Chị thậm chí còn không muốn nói anh ấy."

    Cơm nước đã chuẩn bị xong, Đại Hoa vào phòng gọi bà Dương ra ngoài ăn, bà Dương xoay người ngồi dậy: "Đại Hoa, cháu lại đây."

    Đại Hoa đi tới.

    "Tối nay thím ba của ccháu có nấu bữa tối không?"

    "Không ạ, mẹ cháu và bác cả làm ạ."

    Nghe vậy, bà Dương mím chặt môi lại, xoay người lại nằm xuống: "Cháu nói với bọn họ, ngực bà đau, ăn không vào."
     
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại Hoa chạy ra nói với cả nhà: "Bà nội nói ngực bà đau, ăn không vào."

    Cả nhà đang ngồi vào bàn ăn, nghe vậy, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lập tức đứng dậy đi vào phòng tỏ ra lo lắng quan tâm cho bà Dương.

    "Vợ thằng ba, con cũng đi xem đi." Ông Dương nhìn thấy Tôn Quý Phương vẫn ngồi vững chắc bên cạnh Dương Kế Tây, trầm giọng nói.

    Ông biết vợ của mình chính là đang giận thằng ba và vợ nó, đặc biệt là vợ thằng ba, đi ngủ thì cũng thôi đi nhưng mà bữa tối cũng không làm.

    "Chị cả và chị hai đều ở bên trong rồi, em cũng không giúp được gì đâu." Dương Kế Tây nói.

    "Con vụng về tay chân. Nếu mẹ thấy không khỏe thì chúng ta hãy đưa mẹ đi trấn trên khám xem."

    Tôn Quý Phương gật đầu.

    Bây giờ Dương Kế Bắc không khỏi nhếch khóe miệng, chị dâu thứ ba này ngay cả lời nói tốt xấu cũng không nghe vào.

    Mặc kệ bà Dương nghĩ như thế nào, dù sao hai vợ chồng Dương Kế Tây cũng ngồi ở chỗ đó, buổi chiều bọn họ không làm việc, cũng không đói bụng mệt mỏi như vậy.

    Quả nhiên, người đầu tiên chịu không nổi vẫn là ông Dương, ông ấy đói đến mức không chịu nổi, nhìn thấy đồ ăn gần như nguội lạnh, đành cầm bát đũa bưng lên bắt đầu ăn, thấy ông ấy đã bắt đầu ăn cơm, Dương Kế Tây vừa gắp đồ ăn cho Tôn Quý Phương vừa nói.

    "Nhìn xem, ba đã ăn rồi, chắc là ba đã nghĩ ra cách làm rồi. Chúng ta ăn nhanh đi chờ lát nữa nhìn xem có thể giúp được gì không. Anh cả, anh hai, thằng tư đều ăn đi."

    Đôi đũa trong tay ông Dương suýt chút nữa rơi xuống đất, đám người Dương Kế Đông liếc nhìn nhau rồi lần lượt cầm đũa lên, Cẩu Đản và Đại Hoa thấy vậy cũng bắt đầu lùa cơm.

    Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng thật sự rất đói, nhưng cố tình bà Dương lại quay lưng về phía bọn họ, ngoài việc nói rằng mình không được khỏe ra thì bà cũng không trả lời bọn họ nói đi lên trấn trên khám xem bệnh gì.

    Hai người không biết là bà ta cố ý, nhưng bây giờ cũng không thể đi ra ngoài, trong lòng đều hâm mộ với Tôn Quý Phương, nhìn xem đi, mẹ chồng đã như thế này rồi nhưng người ta cũng không có vào nhìn một cái.

    Cũng không sợ cuộc sống sau này sẽ gặp khó khăn trước mặt mẹ chồng.

    Đừng nghe người ngoài khen bọn họ có người mẹ chồng tốt, chỉ có chính họ mới biết cảm giác ở trong chăn mới biết chăn có rận là như thế nào.

    "Mẹ! Ba bảo mẹ ra ngoài ăn cơm, để cho bà nội nghỉ ngơi tốt đã." Giọng nói của Đại Hoa đã giải phóng Hà Minh Tú.

    "Đại Hoa nói đúng, trong phòng nhiều người cũng ảnh hưởng đến mẹ ngủ không ngon giấc, chờ lát nữa xem ba và những người khác sắp xếp làm như thế nào, mời chú Trần tới hay đưa mẹ lên trấn trên."

    Hà Minh Tú nói xong liền đi ra ngoài.

    Thẩm Phượng Tiên thầm oán hận đối phương không phải người tốt, chỉ có thể ở lại canh giữ.

    "Con đi ăn cơm đi, mẹ có thể tự lo được."

    Một lúc sau, bà Dương yếu ớt nói.

    Lúc này Thẩm Phượng Tiên nào dám rời đi, ngược lại đau lòng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con đi lấy cho mẹ một bát canh để uống. Dù sao cũng đang mùa xuân ban đêm trời vẫn lạnh."

    Nói xong, cô ta còn cố tình đi ngang qua bàn lớn, kết quả mọi người trong nhà chẳng có ai liếc nhìn cô ta lấy một cái, ngay cả người đàn ông của cô ta là Dương Kế Đông cũng vùi đầu ăn uống say sưa, Cẩu Đản thì càng không cần phải nói, còn đang tranh đồ ăn với Đại Hoa. Lại nhìn con trai út được Hà Minh Tú bế đút cơm cho ăn và rất tình cảm với cô ấy.

    Thẩm Phượng Tiên thật sự muốn nôn, vừa tức giận, cô ta múc một bát canh bưng vào nhà cho bà Dương.

    Sau khi liếc qua khóe mắt, cô ta thoáng nhìn thấy Dương Kế Tây gắp đồ ăn cho Tôn Quý Phương, trong lòng cô ta càng cảm thấy không cân bằng, trong lòng chẳng những mắng hai vợ chồng Dương Kế Tây mà liên quan đến Dương Kế Đông cũng thầm chửi rủa một lần.

    Thằng hai còn biết đau lòng vợ của mình, nhưng cố tình tên đàn ông đầu gỗ này lại không biết!

    Ăn tối xong, Tôn Quý Phương vẫn là dọn dẹp bát đĩa với Hà Minh Tú, Dương Kế Tây còn quét sàn, vừa ho vừa quét sàn: "Anh cả, nhấc chân lên."

    "Anh hai, dịch dịch chân khụ khụ."

    Khi đến trước mắt Dương Kế Bắc, không nói đến chuyện Dương Kế Bắc vội vàng đứng dậy mà anh ta còn cầm chiếc ghế gỗ lên: "Anh ba, anh bị bệnh còn chưa khỏi, cũng đừng làm việc nữa."

    "Không làm nhìn chướng mắt, bẩn thỉu, không tốt."

    Dương Kế Tây lắc đầu.

    Quét sàn xong, anh nhìn thấy Hà Minh Tú từ trong bếp đi ra, Dương Kế Tây lại đi lấy hai thùng nước bưng vào bếp, anh cùng Tôn Quý Phương ngồi thành một hàng đun nước, Dương Kế Tây bưng nước đi đến kho chứa củi bên kia. Anh đứng gác ở bên ngoài, đợi Tôn Quý Phương tắm xong, anh bảo cô về phòng trước, sau đó tự mình lấy nước rửa chân.
     
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Quý Phương cất quần áo, hôm nay ánh nắng chói chang, quần áo của Dương Kế Tây đã khô, nhưng quần áo của cô vẫn còn hơi ẩm, dù sao chạng vạng mới giặt.

    Vốn còn đang suy nghĩ nên để quần áo ở đâu, Dương Kế Tây sau khi rửa mặt và chân xong bèn đi vào kho chứa củi lấy một cây trúc đã khô một nửa, sau đó mang về phòng bọn họ, treo lên tường rồi trực tiếp treo quần áo lên trên.

    "Không đi à?"

    Tôn Quý Phương nhỏ giọng hỏi.

    "Đi chứ, lát nữa chúng ta không nói cái gì, chỉ cần phụ họa là được." Dương Kế Tây vuốt tóc cô, kéo cô ra khỏi phòng.

    Lúc này trời đã tối, trong sảnh nhà chính thắp một ngọn đèn dầu tối mờ, Dương Kế Bắc khảy bấc mấy cái, ánh đèn càng sáng hơn.

    "Mẹ thế nào rồi?"

    Dương Kế Nam hỏi khi Hà Minh Tú bước ra khỏi phòng.

    Ngoại trừ ông Dương thì những người khác cũng đều nhìn qua.

    "Vẫn còn có chút không khoẻ, nhưng kiên trì không đi trấn trên, cũng không cho người mời chú Trần đến, nói là đã sớm ổn rồi."

    "Như thế sao được?"

    Dương Kế Đông cau mày liếc nhìn ông Dương đang hút thuốc sợi: "Ba, nếu không con và bọn thằng hai cõng mẹ lên trấn trên đi."

    Tròng mắt Dương Kế Nam liếc liếc nói: "Đúng vậy, ba, bốn anh em chúng con thay nhau cõng.."

    "Khụ khụ khụ.. Khụ khụ khụ.. đúng.. khụ khụ khụ khụ.. đúng vậy, anh hai nói.. khụ khụ khụ khụ.. đúng.. khụ khụ khụ khụ.."

    Dương Kế Nam vừa bắt đầu nói, Dương Kế Tây ho dường như muốn ho cả phổi ra ngoài, mặc dù Tôn Quý Phương biết anh đang giả vờ nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.

    Cô nhanh chóng đưa tay vuốt ve lưng cho Dương Kế Tây, nhẹ giọng nói: "Anh nói chậm một chút, buổi chiều anh mới đổ mồ hôi nóng thôi. Đúng rồi, anh còn chưa uống thuốc, để em mang ra đây."

    Nói xong, cô đang định đứng dậy đi lấy nhưng Dương Kế Tây đã giữ cô lại nói: "Trời tối đên như mực.. khụ khụ.. em cũng không quen đường, lát nữa.. khụ khụ.. anh sẽ uống.. khụ khụ."

    "Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, xem anh ho thành bộ dạng gì rồi!"

    Tôn Quý Phương quýnh lên, giọng nói cũng đề cao.

    Ông Dương dùng sức gõ mạnh tẩu thuốc nói: "Mọi người đi tắm rửa đi ngủ đi. Thằng ba đi uống thuốc!"

    Chủ của một nhà đã lên tiếng, mọi người tự nhiên trở về phòng của mình, uống thuốc xong, Dương Kế Tây còn cùng Tôn Quý Phương đến trước cửa phòng bà Dương hỏi thăm đối phương một phen.

    Lần này, bà Dương thực sự cảm thấy ngực mình đau nhói.

    "Được rồi, các con cũng đi ngủ đi. Nếu thằng ba đã ho nặng như vậy, không có việc gì thì cũng đừng nói chuyện."

    Ông Dương cầm tẩu thuốc đứng dậy, chắp tay sau lưng lướt qua bọn họ nói.

    Dương Kế Tây nghe thấy vậy mỉm cười và rời đi cùng Tôn Quý Phương.

    Sau khi ông Dương đóng cửa phòng, bà Dương mới quay người lại, nghẹn ngào nức nở nói: "Ông thấy không? Cô ta vừa bước vào cửa đã đối xử với tôi như vậy, sau này tôi sẽ sống ra sao? Như thế này làm gì có bộ dáng con dâu chứ!"

    Nhìn bà vợ già với đôi mắt đỏ hoe, ông Dương thở dài: "Nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Bà so đo với nó làm gì, người khó chịu vẫn là bà. Bà có đói không? Tôi bảo vợ thằng cả để lại một bát cho bà, bây giờ đi ăn chứ?"

    Bà Dương ngồi dậy, dưới ngọn đèn dầu đậu nành mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy tức giận: "Tôi đã nói trước rồi, con gái nhà họ Tôn này không cưới được, nhưng thằng ba lại không nghe!"

    "Thằng ba bây giờ cũng không phải là đèn cạn dầu." Ông Dương nghĩ đến chuyện Dương Kế Tây che chở Tôn Quý Phương: "Nó đã nhớ thương người ta bao nhiêu năm? Khó khăn làm mới cưới được người ta về, sao lại không che chở chứ? Đi, bà mau đi ăn cơm đi."

    "Tôi không muốn ăn. Tôi đi mang trứng tôi nhặt được sáng nay vào."

    Mặc dù bà Dương nói như vậy, nhưng vào phòng bếp vẫn hai ba miếng ăn đồ ăn mà Thẩm Phượng Tiên để lại cho bà, sau đó bà thuần thục lau miệng, lại đặt bát lên trên bệ bếp để sáng sớm mai có người rửa.

    Bụng bà đã no, cơn giận đã vơi đi một chút, nhưng lúc bà làm như thế nào cũng không tìm thấy hai quả trứng gà dưới bát sứ, cơn tức giận của bà lại lập tức vọt lên!

    Bà ta tức giận đến toàn thân run rẩy, sau khi trở về phòng, trên tay bà ta vẫn cầm cây đèn dầu đậu nành, ánh đèn lập lòe theo cơ thể run rẩy của bà ta khiến cho ông Dương vừa mới nằm xuống cũng bị dọa cho giật mình: "Bà bị rét run à?"

    "Rét cái gì! Trứng gà mất rồi! Cả hai quả đều mất rồi!"

    Bà Dương nhỏ giọng tức giận nói.

    "Mất rồi?"

    Ông Dương cũng ngạc nhiên, ông biết thói quen này của bạn già, không chỉ ông mà những người trong nhà nhiều ít cũng biết một chút: "Là ai lấy?"

    "Còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là hai vợ chồng thằng ba! Ôi, ngực tôi đau quá." Bà Dương đặt ngọn đèn dầu đậu nành xuống, ngồi ở mép giường, đưa tay vỗ vỗ ngực mình, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
     
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thằng ba không phải loại người như vậy." Tuy rằng không phải đứa con ông thích nhất nhưng ông Dương cũng không cho rằng đó là anh.

    "Tính tình nó thế nào chứ? Mặc dù sau khi cưới vợ nó có thay đổi một chút, nhưng trước đây nó là người ít nói và làm việc chăm chỉ nhất trong nhà. Chúng ta nói gì nó cũng không cãi lại. Có phải bà mang vào rồi mà quên mất không?"

    Bà Dương lắc đầu: "Tôi không mang vào! Tôi nhớ rất rõ mà, tôi nhặt lên đặt ở dưới bát sứ, sau đó tôi bận rộn, vào bếp chỉ có vài người như vậy, nhất định là bọn người thằng ba!"

    "Ông cũng nói sau khi kết hôn thì thay đổi. Nhìn Tôn Quý Phương không nói nhiều, nhưng tác phong của nó khác với con dâu cả và con dâu thứ hai! Chắc chắn là do nó xúi giục!"

    Tưởng tượng tới ngày hôm nay hai vợ chồng thằng ba đã ăn bốn quả trứng gà, bà Dương cảm thấy đau lòng như muốn chết, cháu trai lớn và cháu trai nhỏ của bà ta cũng không được ăn quả trứng nào cả!

    "Vậy thì có thể làm sao bây giờ?" Trong lòng ông Dương cũng không vui chút nào: "Gọi vợ chồng thằng ba vào mắng cho một trận? Vợ thằng ba vừa mới vào cửa, bà mắng như vậy, cả đội sẽ biết bà vì hai quả trứng gà.."

    Lời còn chưa dứt, sắc mặt bà Dương đã trở nên cực kỳ u ám, nhất là hôm nay khi chị dâu hai làm trò ngay trước mặt bà châm chọc danh tiếng bên ngoài của bà tốt.

    "Ngủ đi, sáng mai gõ một chút. Từ nay về sau trực tiếp mang trứng gà về phòng khóa lại." Ông Dương làm việc một ngày, mặc dù công việc được giao không nặng như thế, nhưng dù sao ông ấy tuổi cũng đã cao. Lúc này lại cảm thấy buồn ngủ nên cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

    Nhưng Bà Dương lại không ngủ được, bà chờ oong Dương ngáy bèn thổi tắt đèn dầu đậu nành, đứng dậy sờ vách tường rồi rời khỏi phòng.

    Bà rất quen thuộc với ngôi nhà này, dù bà có nhắm mắt cũng có thể biết nơi nào nên nhấc chân, nơi nào nên rẽ.

    Sống ở bên cạnh chính là vợ chồng Dương Kế Đông, Thẩm Phượng Tiên vừa mới ru con trai út đi ngủ, lại kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho Cẩu Đản, sau đó ngồi dậy đẩy Dương Kế Đông.

    Dương Kế Đông đang muốn ngủ thì bị một cú đẩy như vậy dọa cho giật mình, anh ta vô cùng bất mãn dịch sang một bên: "Em làm gì vậy?"

    Để tiết kiệm một ít tiền mua dầu đậu nành, ở trong nhà chỉ có hai chiếc đèn dầu đậu nành, một chiếc ở trong phòng bà Dương và một chiếc ở sảnh nhà chính, bình thường Thẩm Phượng Tiên thường mang về phòng dùng vì cô ta có hai đứa con nhỏ, hơn nữa lại là con trai, cho nên bà Dương vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ.

    Cô ta tắt đèn và bắt đầu nói chuyện.

    "Chuyện hôm nay anh thấy như thế nào?"

    Mặc dù Thẩm Phượng Tiên đã hạ nhỏ giọng nhưng lúc này bà Dương đang đứng ở bên ngoài phòng của bọn họ vẫn nghe thấy.

    Bà ta híp mắt lại, cẩn thận áp tai vào hàng rào tre dựa ở trên tường, nơi cũng không dễ thấy được.

    "Chuyện gì chứ?" Dương Kế Đông đang một lòng nghĩ tới Chu Công, nghe được lời này cũng rất có lệ.

    "Anh có biết con út không được ăn trứng gà còn bị mẹ đánh không? Anh không thấy xót xa cho con út sao? Nhưng thật ra Đại Hoa nhà em hai lại ăn rất nhiều! Cẩu Đản và con út nhà chúng ta thậm chí ngay cả mùi vị cũng không ngửi thấy."

    Thẩm Phượng Tiên oán giận phàn nàn, lúc kích động còn giáng cho Dương Kế Đông thêm vài cái, nhưng kết quả Dương Kế Đông lại nói một câu: "Thường ngày mẹ cũng cho bọn Cẩu Đản ăn không ít, em so đo nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, không phải em không biết dưới bát sứ có trứng gà sao?"

    "Em dám lấy à?"

    "Lần trước em cầm mẹ cũng không nói gì cả mà."

    "Đó là lấy cho Cẩu Đản ăn!"

    "Sau này em cũng có thể làm như vậy? Ngủ đi!"

    Thẩm Phượng Tiên quả thực bị người đàn ông này làm cho tức chết, mà ở ngoài phòng, bà Dương không nghe thấy Thẩm Phượng Tiên nói gì nữa, đột nhiên lại cảm thấy có thêm một tên trộm trứng gà nữa.

    Bà ta lại đứng thêm một lúc nữa thì nghe thấy tiếng ngáy của thằng cả vang lên ở bên trong, bà ta lại cẩn thận đi về phía trước, bên đây là phòng của vợ chồng Dương Kế Nam.

    Dương Kế Nam đang xoa xoa bả vai cho Hà Minh Tú: "Có tốt hơn chút nào không?"

    Hà Minh Tú cười nói: "Khá hơn nhiều rồi, anh nói xem hôm nay mẹ thực sự không khoẻ à?"

    "Anh thấy là do giận dỗi với bọn thằng ba." Dương Kế Nam ôm lấy cô nói: "Em nói xem, em dâu ba thật sự ngu hay chỉ là giả ngu, lời nói tốt xấu gì cũng không nghe vào. Bất cứ ai sáng suốt đều có thể hiểu được tại sao mẹ lại tức giận nhưng em ấy lại giống như người không có việc gì vậy."

    "Đó cũng là do thằng ba vô cùng che chở." Hà Minh Tú nhớ tới đối phương đã đưa cho con gái cô một ít đồ ăn ngon nên cũng chưa nói người ta không tốt, cô nghĩ đến chiếc đèn dầu đậu nành mà chị dâu cả đã lấy đi, vuốt ve bụng của mình: "Cái bụng này của em cũng không biết cố gắng, nếu chúng ta lại sinh được một đứa con trai thì cũng có thể mang chiếc đèn dầu kia vào phòng."
     
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái này thì có gì chứ." Dương Kế Nam cười khẽ nói: "Nếu thật sự muốn, phòng này của chúng ta sao có thể ngủ chứ? Nhìn thấy thằng tư cũng đã đến tuổi rồi.."

    Hai vợ chồng bắt đầu lo lắng phòng trong nhà càng ngày càng nhỏ, bà Dương không muốn nghe những lời này, sau khi bài trừ hai người bọn họ ra, bà ta lại đi về phía cửa phòng của Dương Kế Bắc.

    Bên trong chỉ có tiếng ngáy của Dương Kế Bắc.

    Đúng vậy, anh ấy là người đàn ông độc thân duy nhất trong nhà, anh ấy không ngủ thì sẽ làm gì chứ?

    Nghĩ rằng tuổi của thằng tư cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, bà Dương tính toán số tiền ở trong nhà, cũng không sốt ruột, dù sao đám cưới của thằng ba cũng mất tổng cộng chưa tới mười đồng, thằng ba đã tự mình lo tất cả lễ hỏi và những thứ khác, trong nhà tiền cũng không eo hẹp.

    Mà lúc này Dương Kế Tây vừa mới kể xong tất cả những chuyện của mình xảy ra trong mộng với Tôn Quý Phương, anh giấu chuyện giữa "mình" và mẹ con Tôn Quý Phương đi, đây cũng là yêu cầu của Tôn Quý Phương, anh chỉ nghĩ nghe lời người khác nói. Còn đối với bọn họ, đời này anh sẽ không bao giờ đi theo con đường cũ cho nên đương nhiên không muốn nghe về con đường trước kia.

    ".. Nhớ rõ chưa?"

    Tôn Quý Phương gật đầu, cô nằm trong lòng Dương Kế Tây, toàn thân cảm thấy ấm áp: "Em biết làm như thế nào rồi, anh Tây, anh.."

    Cánh tay ôm lấy cô của Dương Kế Tây đột nhiên siết chặt, Tôn Quý Phương cũng im lặng.

    Cô dùng tay vẽ một vòng tròn nhỏ trên ngực Dương Kế Tây để bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

    Dương Kế Tây nới lỏng tay ra, nhỏ giọng nói vào tai cô: "Bên ngoài có động tĩnh, rất có thể là mẹ, hai quả trứng gà chúng ta ăn sáng nay kia."

    Tôn Quý Phương gật đầu thở dài: "Anh Tây, không biết mẹ có tốt lên một chút nào không?"

    Nghe thấy những lời này bà Dương sửng sốt.

    "Đó là bệnh cũ thôi, mẹ anh thường xuyên bị đau ngực, nhưng lại không lên trấn trên khám, tiền trong nhà thật sự rất eo hẹp, mẹ lại sợ mất tiền."

    Dương Kế Tây hiểu ý của Tôn Quý Phương cũng thở dài theo.

    "Như vậy không thể được đâu. Mẹ đã vất vả cố sức lo lắng cho cả gia đình này rồi. Ngày mai chúng ta đi họp chợ, mua chút đồ ngọt mang về cho mẹ được không?"

    "Quý Phương, trong tay anh không có tiền."

    Bà Dương nghe thấy giọng nói có chút quẫn bách của thằng con thứ ba.

    "Chuyện này có gì đâu? Không phải em mang theo mấy đồng tiền hồi môn lại đây sao? Chữa bệnh cho anh tốn mất hai đồng, vẫn còn lại ba đồng. Không đúng, mẹ em cho em năm đồng rưỡi, vậy tổng cộng còn có ba đồng rưỡi.."

    Nghe đôi vợ chồng trẻ ở kia nói còn có bao nhiêu tiền riêng, bà Dương cảm thấy người lấy trộm trứng gà có lẽ không phải là hai vợ chồng thằng ba.

    Vậy đó là ai?

    Bà trở về phòng nằm xuống vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này.

    "Mẹ còn thích nghe lén à?"

    Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng rời đi kia, Tôn Quý Phương huých Dương Kế Tây hỏi.

    "Đó là chuyện bình thường." Dương Kế Tây nhớ rõ ràng: "Kể từ khi chuyện của em gái xảy ra, anh cũng đã thấy rõ gia đình mình là như thế nào, cho nên có thể không nói lời nào thì sẽ không nói. Anh làm việc rất siêng năng, chỉ cần anh làm việc nhanh và nhiều thì anh sẽ có nhiều thời gian hơn để làm những gì mình muốn, bọn họ cũng sẽ không hỏi."

    Cho nên ở trong mắt người nhà họ Dương, Dương Kế Tây anh chỉ là một kẻ câm như hến mà thôi.

    "Ngày mai chúng ta đi thăm em gái của anh nhé." Tôn Quý Phương biết nỗi lòng của anh nên ôm anh, nhẹ giọng nói.

    "Ừ." Dương Kế Tây đáp lại.

    Đêm nay là đêm Dương Kế Tây ngủ ngon nhất từ trước đến nay.

    Ngày hôm sau, gà còn chưa kịp gáy, hai người đã dậy, bà Dương nằm cả đêm không nhắm mắt, vẫn đang suy nghĩ đến trứng gà, nghe thấy tiếng động trong sân liền ngồi dậy.

    Chờ đến khi tiếng động biến mất, bà Dương đứng dậy đi vào trong sân, quả nhiên nhìn thấy cửa sân đã bị mở ra và được đóng lại từ bên ngoài.

    Hai vợ chồng thằng ba đi rồi?

    Nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người đêm qua, bà Dương đi tới trước cửa phòng vợ chồng Dương Kế Tây, sau đó đẩy nhẹ, cửa mở ra, bên trong không có động tĩnh gì.

    Có vẻ như họ đã thực sự đi rồi.

    Bà đóng cửa phòng lại và im lặng không lên tiếng trở về phòng.

    Đến giờ nấu ăn, Thẩm Phượng Tiên ôm đứa con trai út nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng tai vẫn dựng lên để nghe động tĩnh ở bên ngoài.

    Mà Hà Minh Tú ở bên này đang định rời giường thì bị Dương Kế Nam kéo vào lòng, giọng khàn khàn hỏi: "Sao sớm như thế em đi làm gì? Chị dâu cả chắc chắn đang ở trên giường đợi em dâu ba đấy."

    "Em thấy là không thể đợi được nữa." Lúc vợ chồng Dương Kế Tây đi ra cửa, Hà Minh Tú đã tỉnh lại một lúc rồi, sau đó lại ngủ đến bây giờ: "Hình như vợ chồng thằng ba đi ra cửa rồi, em không dậy nấu ăn, mẹ sẽ càng tức giận hơn."

    Vốn dĩ bụng cô không tranh đua bằng chị dâu cả, nếu không biểu hiện tốt một chút, Đại Hoa sẽ không được ăn đồ gì ngon cả.

    Dương Kế Nam nghe vậy chợt tỉnh lại: "Đi ra cửa rồi? Bọn thằng ba đi đâu chứ?"

    Tối qua mẹ còn nói mẹ không được khỏe mà sáng sớm nay hai vợ chồng thằng ba lại không ở nhà?

    Đây là làm gì vậy?
     
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em nghe thấy tiếng động gì đó, không biết là họ đi đâu." Hà Minh Tú mặc quần áo: "Em đi nấu cơm."

    "Để anh giúp em."

    Dương Kế Nam vội vàng mặc quần áo, để một mình Hà Minh Tú làm bữa sáng cho cả nhà, vậy sẽ bị luống cuống tay chân.

    Mà khi Thẩm Phượng Tiên nghe thấy tiếng bước chân của hai người, cô ta tưởng bọn họ là Tôn Quý Phương và Hà Minh Tú, đột nhiên cô ta cảm thấy mình đã dự kiến được trước.

    Chờ đến khi cô ta chậm rì rì đứng dậy bế đứa con trai nhỏ trong tay thì cô ta mới nhìn thấy bà Dương đang đứng trước cửa phòng, vẻ mặt hiền lành bế đứa trẻ còn chưa tỉnh dậy vào vòng tay của mình.

    "Ban đêm đứa nhỏ quấy khóc à? Sao mẹ lại không nghe thấy động tĩnh gì vậy?"

    Thẩm Phượng Tiên cười ngượng ngùng: "Không quấy quá đâu ạ, mẹ, con đi giúp nấu ăn sáng."

    "Dưới bát sứ có hai quả trứng gà, nếu con muốn cho trẻ con ăn thì lấy đi."

    Thẩm Phượng Tiên sửng sốt khi nghe thấy những lời bà Dương nói, cô ta luôn cảm thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý gì đó, nhìn thấy đối phương bế đứa bé trong tay đi tới nhà chính, cô ta vẫn không hiểu lời nói đó rốt cuộc là có ý gì.

    Khi cô ta tiến vào phòng bếp, cô ta mới thấy người giúp nấu cơm không phải là Tôn Quý Phương.

    Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Phượng Tiên vội vàng cướp việc rửa bát: "Sáng sớm em đã dậy nấu cơm rồi, rửa bát đến phiên chị đi."

    Cô ta còn nói như vậy với Hà Minh Tú.

    Hà Minh Tú khẽ nhíu mày, Dương Kế Nam nghe thấy vậy thì kéo cô ra ngoài, vốn dĩ Đại Hoa cũng đến nhà bếp hỗ trợ, nhưng kết quả Thẩm Phượng Tiên lại bảo cô bé đi ra ngoài chơi.

    Chờ đến khi ở trong bếp chỉ có một mình Thẩm Phượng Tiên, cô ta nhanh chóng rửa sạch bát đĩa cất đi, sau đó đi đến trước tủ bát tìm chiếc bát sứ thường dùng để đậy trứng gà kia, cô ta vừa đưa tay ra lấy nhưng còn chưa kịp chạm vào thì cô ta nghe thấy tiếng con trai nhỏ gọi mẹ từ ngoài cửa phòng bếp vọng vào.

    Toàn thân cô ta run rẩy, vội vàng thu tay lại, quay lại nhìn, cô ta thấy mẹ chồng đang bế đứa cậu con trai nhỏ đang đứng ở cửa.

    "Mẹ.. Cái bát này suýt rơi, con vừa đỡ nó lên, bây giờ con đi làm công."

    Thẩm Phượng Tiên vô cùng xấu hổ, sau khi nói xong, cô ta nhanh chóng lau tay vào quần áo rồi rời đi.

    Bà Dương cũng không nói lời nào, đợi đến khi cô ta đi rồi, bà ta mới đi tới trước tủ bát, lấy chiếc bát sứ kia ra, bên trong chẳng có gì cả.

    Vốn dĩ bà ta cũng không bỏ trứng gà vào trong đó.

    Mà lúc này, Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đã đến trấn trên, hành trình từ đội sản xuất của họ đến trấn trên đối với người trẻ tuổi thường mất một tiếng rưỡi, đây vẫn là đi không ngừng nghỉ.

    "Ăn bánh bao nhé?"

    "Vâng."

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đến một cửa hàng mì quốc doanh.

    "Đưa phiếu hay đưa tiền?"

    Người đàn ông đứng trước lồng hấp hỏi.

    "Đưa tiền."

    Bọn họ không có phiếu.

    "Ở đây chúng tôi chỉ có mì trộn, bánh bao không có giá 2 xu một cái. Bánh bao có nhân thường giá 3 xu một cái, bánh bao nhân thịt giá 4 xu một cái, muốn ăn loại nào?"

    Nếu không có phiếu thì mua sẽ đắt hơn một chút.

    "Hai cái bánh bao không, hai cái nhân thường và hai cái nhân thịt."

    Tôn Quý Phương nói trước khi Dương Kế Tây lên tiếng.

    "Tổng cộng là 18 xu, lại lấy thêm hai bát nước lèo nhé, bỏ thêm một ít dầu vừng vào cho đủ 20 xu được không? Bên kia có bàn ăn, đến đó ngồi ăn xong lại đi."

    Người này rất giỏi nói chuyện.

    Tôn Quý Phương mỉm cười đưa tiền, đối phương còn đưa cho cô một ít dưa chua, hương vị ăn rất ngon.

    Cô ăn xong một cái bánh bao, một cái bánh bao nhân thịt và lại uống một bát nước lèo nóng hổi thì đã no rồi, phần còn lại đều đưa cho Dương Kế Tây.

    Dương Kế Tây vừa nhìn cô chằm chằm vừa mỉm cười.

    "Sao lại cười? Ăn nhanh đi."

    Tôn Quý Phương trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái: "Nếu anh coi em là vợ thì cũng đừng làm như vậy."

    "Anh không có mà." Dương Kế Tây vừa nói vừa ăn bánh bao.

    "Vậy lúc trước là ai, bản thân ăn bánh bao hấp lại mua cho em bánh bao nhân thịt hả?"

    Dương Kế Tây ngẩng đầu nhìn trời không nói lời nào.

    Tôn Quý Phương hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện trước khi chúng ta kết hôn này em vẫn còn nhớ rõ đấy, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, anh không thể làm như vậy nữa."

    "Được rồi, được rồi." Dương Kế Tây vội vàng gật đầu.

    Sau khi ăn xong hai người lại đi đến bưu điện đợi ở cửa, cửa vừa mở ra bọn họ bèn gửi thư đi, bởi vì chỗ của anh cả Tôn hơi xa nên bọn họ phải trả ba mươi xu.

    "Một chút đã tiêu hết năm mươi xu rồi."

    Tôn Quý Phương nhỏ giọng nói, trên người cô vốn có hai đồng rưỡi, nhưng vì sợ đánh rơi trên đường nên đưa hai đồng còn lại cho Dương Kế Tây bảo quản.
     
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Dương Kế Tây đặt tay phải vào tay Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cảm thấy trong tay mình có thêm thứ gì đó, cô vừa cúi đầu nhìn, đếm đếm thấy là một đồng.

    "Anh Tây, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì em vẫn cảm thấy rất kinh ngạc!"

    Tôn Quý Phương che miệng cười nói.

    "Mua thêm cái gì?"

    "Mua một ít đường đi, em sẽ đi mua ở Cung Tiêu Xã kia. Không phải anh nói muốn qua bên kia xem sao? Anh đi đi, em mua xong sẽ đợi anh ở dưới gốc cây đa lớn."

    Tôn Quý Phương nói.

    "Được rồi, em mua xong thì đợi anh, đừng nói chuyện với người lạ nhé." Dương Kế Tây sờ sờ bím tóc lớn của cô, dặn dò cô.

    "Anh đi đi!"

    Tôn Quý Phương đỏ mặt, giật lại bím tóc của mình, bảo Dương Kế Tây nhanh đi đi.

    Dương Kế Tây mỉm cười, đi được một lúc lại quay đầu nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn đứng ở đó vẫy tay với mình, Dương Kế Tây lại nhịn không được cười một cái.

    Vị trí của chợ đen không cố định, dù sao vẫn có người tuần tra, nếu vẫn luôn ở vị trí đó thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.

    Giống như lúc này, những người ra ngoài vào thời điểm này đều mang theo rổ phủ vải hoặc là dùng cỏ dại che lại chiếc sọt.

    Mục tiêu của Dương Kế Tây là đậu nành, vận số anh cũng may mắn, khi anh đến gần vừa hỏi một bà lão cắp rổ, bà lão đã thì thầm nói rằng nhà bà ấy có một ít.

    Nghĩ rằng không gian của mình cũng không lớn, Dương Kế Tây chỉ mua hai kg đậu nành với giá 10 xu.

    "Có muốn mua trứng gà không? Những quả trứng này là con dâu tôi mang từ quê lên đấy."

    Dương Kế Tây cũng không muốn, bà lão có chút thất vọng nói: "Lần sau cậu muốn gì có thể tới tìm tôi."

    Bà ấy không nói rõ địa điểm cụ thể của mình, dù sao bà cũng sợ bị người báo cáo, tuy nhiên, những người đến chợ đen đều sẽ không làm như vậy, bởi vì nếu vi phạm quy định thì sẽ có kết cục không tốt.

    "Được."

    Dương Kế Tây gật đầu rồi chạy về phía Cung Tiêu Xã.

    Sau khi hai người gặp nhau, còn đi đến gặp chú Trần để bày tỏ lòng biết ơn, dù sao chú ấy cũng đến đội khám bệnh lại còn không tính phí đi lại.

    Không nói nhiều lời vô nghĩa, Tôn Quý Phương cầm một vốc kẹo bọc giấy đặt lên bàn cho cháu trai của chú Trần ăn.

    Sau khi hai người rời đi, con dâu của chú Trần đi tới mỉm cười nói: "Hai cái miệng nhỏ này thật sự thú vị."

    Chú Trần mỉm cười gọi cháu trai lại đây ăn chút đồ ngọt.

    Kẹo này do Cung Tiêu Xã bán, một xu hai cái, 10 xu hai mươi viên, Tôn Quý Phương mua một đồng, không sai biệt lắm khoảng gần hai kg.

    "Em còn mua hai bịch bột mì thô, còn có đường, tổng cộng tiêu mất một đồng 20 xu. Anh mua đậu nành mất 10 xu, tổng cộng là một đồng 30 xu. Còn cả bữa sáng của chúng ta nữa, hôm nay chúng ta đã tiêu mất một đồng 80 xu rồi."

    Không sai biệt lắm chính là gần hai đồng, tiền này trong nháy mắt đã tiêu hết, Tôn Quý Phương đau lòng nói.

    "Một bịch bột mì thô nặng hơn một kg, đủ để cho chúng ta ăn trong thời gian dài." Bột mì thô là bột mì ngũ cốc, hương vị không bằng bột mì nguyên chất.

    "Em muốn đưa cho Yêu Muội."

    Tôn Quý Phương sắp xếp.

    "Đều nghe em." Dương Kế Tây cõng sọt sau lưng, ngoại trừ đậu nành ra, những thứ khác đều ở trong sọt.

    Nhà chồng Dương Yêu Muội ở Lão Mã Câu nằm trên cùng một con đường với đội sản xuất của họ, đường đi bộ đến ngã ba phải mất khoảng bốn mươi phút.

    Lúc này mọi người đều đã đi làm công, khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đến nhà Dương Yêu Muội, Dương Yêu Muội đang cõng đứa nhỏ giặt quần áo ở trong sân, khi nghe thấy giọng nói của hai người, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vừa sợ.

    Dương Yêu Muội cao khoảng 1, 6 mét, vòng eo rất thon, khuôn mặt trái xoan, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền hình quả lê nhìn rất xinh đẹp.

    Nhưng cố tình cô gái ngoan như vậy lại có chút khập khiễng ở chân trái, Dương Kế Tây liếc nhìn chân trái của cô, mím môi nói: "Đi chậm một chút."

    "Em vui quá mà." Dương Yêu Muội nắm lấy tay Tôn Quý Phương: "Chị Quý Phương, vốn em đang tính mấy ngày nữa sẽ dành chút thời gian quay về thăm mọi người."

    "Chị biết em nhớ đến bọn chị, bọn chị cũng nhớ em mà." Dương Yêu Muội biết Tôn Quý Phương trước khi cô ấy kết hôn. Kể ra thì, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây biết nhau cũng vẫn là bởi vì Dương Yêu Muội đấy.

    Vì vậy, mối quan hệ giữa Tôn Quý Phương và Dương Yêu Muội rất tốt.

    "Đứa nhỏ ngủ rồi à?"

    Dương Kế Tây cúi đầu nhìn đứa trẻ trên lưng cô ấy, nhẹ giọng hỏi.

    "Đang ngủ rồi, đêm qua quấy quá, ban ngày lại ngủ nhiều." Dương Yêu Muội đón bọn họ vào sân, cô ấy lấy chồng sớm, giờ con cô ấy đã một tuổi rồi.

    Tôn Quý Phương lấy ra khoảng một cân đường, một bịch bột mì thô đặt lên bàn, Dương Yêu Muội vừa định đẩy ra thì Tôn Quý Phương đã vỗ nhẹ vào tay cô ấy.

    "Nó không dành cho em, nó dành cho đứa nhỏ."
     
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nó mới một tuổi." Dương Yêu Muội bất đắc dĩ cười nói.

    "Thế thì nó vẫn dành cho đứa nhỏ." Tôn Quý Phương nói rồi nhìn vào phòng mẹ chồng của Dương Yêu Muội: "Thím thế nào rồi?"

    "Vẫn như cũ, gần đây càng ngày càng ngủ nhiều, có lúc ăn cháo đều là do anh Chương đút cho ăn mới được."

    Ba chồng Dương Yêu Muội mất sớm, mẹ chồng cô ấy một mình nuôi lớn Lưu Chương chồng cô ấy, kết quả sau khi Lưu Chương và Dương Yêu Muội kết hôn không lâu, mẹ chồng cô bị té ngã một cái, sau đó bị trúng gió trên giường nên thần chí cũng không được tỉnh táo cho lắm.

    Trong đội cũng có một số người phụ nữ nói chuyện khó nghe, sau một lần Lưu Chương gặp phải anh làm rùm beng, cãi nhau lớn một trận, về sau cũng không có ai nói Dương Yêu Muội là sao chổi nữa.

    Nhưng điều đó không có nghĩa là không nói ở sau lưng, nhưng Dương Yêu Muội cũng không quan tâm.

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đến gặp mẹ Lưu, họ thấy trên người bà sạch sẽ, trong phòng cũng không có mùi gì lạ, họ biết Dương Yêu Muội đã chăm sóc bà rất tốt, nhưng mẹ Lưu đang ngủ say nên bọn họ cũng không quấy rầy bà, hành động nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

    "Không ở lại ăn cơm ạ?"

    Nghe thấy bọn họ nói muốn rời đi, Dương Yêu Muội luyến tiếc nói.

    "Còn có rất nhiều cơ hội đến đây mà." Dương Kế Tây nhỏ giọng nói: "Sống tốt nha."

    Đôi mắt Dương Yêu Muội hơi nóng lên: "Em biết, chị Quý Phương, chị ở nhà cứ nghe lời anh ba em, đừng nghe mẹ em và hai chị dâu em nói nha."

    Tôn Quý Phương dùng sức nắm tay cô ấy, lúc này mới rời đi cùng Dương Kế Tây.

    Dương Yêu Muội tiễn bọn họ đi ra con đường ngoài sân, sau khi nhìn bọn họ rẽ lên con đường mới lưu luyến không rời trở về nhà.

    Kết quả cô vừa ngồi xuống giặt quần áo không lâu thì Lưu Chương thở hổn hển trở về.

    "Sao anh lại về nhà vậy?"

    Dương Yêu Muội rất ngạc nhiên nói.

    "Anh nghe thấy người ta nói nhìn thấy anh ba bọn họ đi tới đây." Lưu Chương sợ một mình Dương Yêu Muội không tiếp đón tốt được, dù sao theo lời người đàn ông nọ nói thì anh ba dẫn theo chị dâu thứ ba đến đây.

    Dương Yêu Muội chỉ vào đồ vật trên bàn ở trong nhà chính, nói Dương Kế Tây bọn họ đã rời đi rồi, Lưu Chương nghe thấy vậy nhìn kẹo và bột mì trên bàn, nhẹ nhàng thở dài: "Anh ba bọn họ thật sự là.."

    Anh thầm nghĩ lần sau không thể để cho bọn họ nói rời đi là rời đi được.

    Trong toàn bộ người nhà họ Dương, người đối xử tốt nhất với vợ anh cũng chỉ có anh ba Dương Kế Tây và chị dâu thứ ba của anh.

    Đương nhiên chị dâu ba tốt là do Lưu Chương nghe thấy Dương Yêu Muội nói trước khi đối phương gả lại đây.

    Hiện giờ đã trở thành người một nhà thì đó cũng là một sự kiện vui vẻ.

    "Anh lại n ghĩ đến chân của Yêu Muội à?"

    Trên đường đi, Tôn Quý Phương chọc chọc cánh tay Dương Kế Tây hỏi.

    "Ừ, nếu không phải anh chạy quá chậm, chân của Yêu Muội còn có thể chữa khỏi."

    Khi bọn họ còn nhỏ, Dương Yêu Muội thích chạy sau lưng Dương Kế Tây, bởi vì cô ấy là con gái nên bà Dương cũng như ông Dương đều không mấy để ý đến cô, dù sao muốn ăn no thì phải làm việc.

    Cô bé đi theo mấy đứa lớn hơn đi đào rau dại, kết quả là cô bé còn nhỏ nên không thể đi nhanh được, hơn nữa trời lại mưa to nên bị mắc kẹt ở trên núi.

    Dương Kế Tây ra ngoài tìm người, lúc tìm được đối phương, Dương Yêu Muội đã bị thương ở chân, anh cũng không lớn lắm, cõng Dương Yêu Muội trên lưng, khó khăn tiến về phía trước, kết quả hai người bọn họ lại cùng nhau bị ngã, chân của Dương Yêu Muội lại càng bị thương nặng hơn, khi được đưa về nhà điều trị thì do để lâu nên bị tàn tật.

    Cũng sau sự việc này, Dương Kế Tây vốn là người rất sôi nổi hoạt bát trong một đêm tính tình lại trở nên trầm mặc ít nói.

    "Không nghĩ tới chuyện đó nữa, nghĩ về tương lai sẽ tốt hơn là nghĩ về quá khứ. Chúng ta đối xử tốt với Yêu Muội mới là điều quan trọng nhất là." Cô cũng không nói thật ra lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ. Trước đây cô đã nói điều này quá nhiều rồi.

    "Ừ." Dương Kế Tây gật đầu: "Hôm nay chúng ta không về lại mặt thật sự có ổn không?"

    Tôn Quý Phương bất đắc dĩ nói: "Ba mẹ em không ở nhà, em gái em cũng đã đi làm nên ở nhà cũng không có ai."

    Bọn họ biết Dương Yêu Muội nhất định sẽ ở nhà cho nên mới đi đến đó.

    Dương Kế Tây gãi đầu, sau khi bị Tôn Quý Phương chọc vào cánh tay, anh cũng cười theo.

    Khi bọn họ trở về nhà, bà Dương lại đang ngồi ở trong sân, bên cạnh vẫn là đứa cháu trai nhỏ đang nghịch đất.

    Tôn Quý Phương bước tới, lấy ra mười viên kẹo đưa qua: "Mẹ, ăn chút kẹo cho ngọt miệng đi."

    Nhìn viên kẹo trước mặt, bà Dương mỉm cười nhận lấy: "Con có lòng rồi, các con vào trấn trên à?"
     
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng ạ, chúng con đi cảm tạ chú Trần." Dương Kế Tây đặt cái sọt trên lưng xuống, trong đó lại có hai rễ cây già, dùng nó để nhóm lửa không thể tốt hơn.

    Bà Dương liếc nhìn đồ vật trong sọt hỏi: "Sao lại có rễ cây già?"

    "Lúc bọn con đi cũng đã nghĩ, nếu trên đường nhìn thấy củi thì sẽ mang về. May mắn thay, khi trở về đã nhìn thấy hai rễ cây này." Làm trò trước mặt bà ta, Dương Kế Tây lấy rễ cây ra. Dưới sọt cũng không có cái gì cả.

    Bà Dương lập tức nhét nắm kẹo trên tay kia vào túi rồi nói: "Bỏ phí tiền ra mua cho mẹ cái này làm gì? Mẹ đã già như vậy rồi."

    "Ban đầu muốn mua nhiều hơn một chút nhưng lại có một người lấy phiếu mua kẹo ra mua hết. Chúng con vẫn là bỏ ra 10 xu mua lại từ người đó, tổng cộng là 20 chiếc. Chúng con giữ lại 10 chiếc, còn 10 chiếc đưa biếu mẹ để mẹ ăn."

    Dương Kế Tây giải thích, còn Tôn Quý Phương đã về phòng lấy quần áo ra phơi.

    "Chỉ tiêu 10 xu thôi à?"

    Sau khi bà Dương liếc nhìn đối phương một cái, lại nhỉ giọng hỏi Dương Kế Tây.

    Dương Kế Tây liếc nhìn Tôn Quý Phương, cả người dịch dịch về phía bà Dương, nhỏ giọng nói.

    "10 xu này cũng là tiền hồi môn của Quý Phương đấy, trên người con không có một xu nào, vốn dĩ cô ấy muốn mua những thứ khác nữa nhưng con cảm thấy không tốt. Một người đàn ông trưởng thành lại dùng tiền áp đáy hòm của cô ấy thì cũng quá vô dụng rồi, cho nên con không cho cô ấy mua."

    "Không phải mẹ đã cho 50 xu sao?"

    ".. Đó không phải là tiền trả cho cô ấy sau khi chữa bệnh sao? Chữa bênh cũng là dùng tiền của hồi môn của Quý Phương."

    Dương Kế Tây nói từng chữ một.

    Bà Dương ho khan một tiếng, nhìn thấy Tôn Quý Phương đang đi về phía bên này, bà nhẹ nhàng gạt bàn tay của đứa cháu trai nhỏ đang sờ vào túi bà ra, nói: "Nếu biết các con đi trấn trên, mẹ đã bảo các con mang trứng đến Cung Tiêu Xã đổi một chút muối về nhà rồi."

    "Con thực sự không nghĩ tới cái này ạ." Vẻ mặt Tôn Quý Phương ngượng ngùng nói: "Để lần sau đi, lần sau chúng con sẽ mang đi đổi ạ."

    "Quý Phương, chúng ta lên núi xem đi?"

    Dù sao bây giờ đi làm công cũng đã quá muộn thế nên Dương Kế Tây quyết định đi mò cá nửa ngày.

    Tôn Quý Phương mỉm cười đi theo Dương Kế Tây cõng sọt trên lưng, bà Dương ở phía sau gọi: "Nhớ về sớm đó, buổi trưa còn phải nấu cơm."

    Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương giả vờ như không nghe thấy.

    Mà tay cháu trai nhỏ chạm vào kẹo cũng khiến bà Dương không để ý đến bọn họ có đáp lại hay không.

    Tuy nhiên, sau khi nhét một viên kẹo vào miệng cháu trai nhỏ, bà vừa liếm chỗ đường còn sót lại trên tay vừa hừ nhẹ lẩm bẩm: "Chắc chắn không chỉ tiêu mất 10 xu. Từ sáng sớm đã đi rồi chẳng lẽ đi đi lại lại mà nhịn đói à?"

    Nhưng trong sọt lại không còn thứ gì khác, cho dù ở bên ngoài có lén mua ăn vụng đồ gì đó thì đó cũng là tiền của Tôn Quý Phương.

    Nghĩ đến đây, bà Dương sờ túi đựng kẹo, thế mà mới đưa cho bà mười chiếc, là con trai và con dâu hẳn là nên nhớ tới trưởng bối nhiều hơn, đưa hết tất cả cho bà cũng là chuyện nên làm.

    "Anh muốn đưa em đến nơi mà anh đã nhắc đến lúc trước phải không?"

    Dương Kế Tây nghe vậy mỉm cười: "Thật thông minh."

    Vì để tích cóp tiền, anh thường xuyên lên núi tìm dược liệu hoặc bắt thú, đương nhiên anh cũng có chỗ mở bếp nhỏ cho riêng mình.

    "Đi thôi, đi thôi." Vẻ mặt Tôn Quý Phương tỏ vẻ gấp không thể chờ nổi.

    "Em nhớ anh đã từng nói anh đục một cái nồi đá, chúng ta có thể nấu mì thô ăn!"

    "Lúc đi anh còn lấy hai quả trứng!"

    Dương Kế Tây nhếch miệng cười nói: "Có thể nấu mì trứng."

    "Đó chính là mì trứng!"

    Mọi người vô cùng vui vẻ lên núi, đi gần 40 phút mới tới được địa điểm Dương Kế Tây nói.

    Dương Kế Tây dùng diêm mang từ nhà đến đốt lửa, lại trèo lên cây có lá to hái vài chiếc lá to xuống rồi đi lấy nước ở dòng suối gần đó.

    Tôn Quý Phương đã thu dọn cái khe động mà nửa người có thể đi vào kia, thấy anh mang nước đến, cô nhanh chóng rửa sạch nồi rồi đặt lên bếp lửa.

    "Anh đi tới chỗ cái bẫy anh đào trước kia nhìn một cái, em ở đây đừng chạy lung tung, có việc gì thì lớn tiếng gọi cho anh. Cái bẫy đó cách chỗ này không xa."

    Nhớ tới cái bẫy, Dương Kế Tây nói với Tôn Quý Phương.

    "Được, anh đi rồi quay lại nhanh nha."

    "Được." Dương Kế Tây giống như một con khỉ nhảy trong rừng cây, cũng nhanh chóng tìm được mấy cái bẫy trong trí nhớ, đáng tiếc ở đó chẳng có gì cả, ngược lại anh nhìn thấy một con rắn đang bò ở trên cây, con rắn này không có độc, thịt thật sự tươi mới, cũng có thể coi là một bất ngờ không ngờ tới.

    Sau khi bắt nó mang đến khe núi để xử lý xong, anh mới trở lại khe động bên này, Tôn Quý Phương đang định gọi anh quay lại ăn mì thì thấy anh mang theo một con rắn trở về, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
     
    Cao Phú Soái thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...