THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 187 :(a)
Xử lý xong Vĩnh Kỳ cùng tiểu Yến tử, Càn Long mới bố thí ánh mắt nhìn qua Phúc gia huynh đệ, Tử Vi cùng Mông Đan còn có Hàm Hương.
Càn Long trực tiếp gọi thị vệ đưa tới hai lồng heo.
Hàm Hương lập tức luống cuống, liên tục giãy dụa, hai mắt đẫm nước mắt nhìn Càn Long:
- Không, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là Hồi Cương công chúa, là Hồi Cương thánh nữ, các ngươi không thể đối với ta như vậy!
Thanh âm Hàm Hương lúc này thật bén nhọn, hoàn toàn không còn như lúc trước, chói tai làm cho Thiện Bảo không khỏi nhíu mày.
Càn Long liền phát hiện, chụp lấy chặn giấy bạch ngọc trên bàn ném về hướng Hàm Hương:
- Câm miệng cho trẫm!
Khí lực của Càn Long không nhỏ, Hàm Hương bị ném trúng, trên trán lập tức vỡ ra, máu liền tuôn tràn, nhỏ lên quần áo, mà bản thân Hàm Hương cũng choáng váng.
Như lời Hàm Hương đã nói nàng là công chúa Hồi Cương, người Hồi tôn nàng làm thánh nữ, toàn bộ thứ tốt đều hiến cho nàng, mọi người đều không đành lòng trách móc nặng nề nàng, lại càng không cần phải nói động thủ với nàng.
Cho dù là vì nàng cùng Mông Đan bỏ trốn, chọc giận A Li hòa trác bị truy bắt trở về cũng chỉ nghe thở dài, tận lực khuyên bảo nàng, muốn nàng chặt đứt lui tới với Mông Đan mà thôi, thậm chí còn không mở miệng nhục mạ một lời nào.
Cũng vì vậy Hàm Hương cho rằng hết thảy những gì nàng lấy được đều là đương nhiên, hưởng thụ thân phận mang tới hết thảy, rồi lại khinh thường thân phận của mình, càng thêm không muốn vì thế mà trả giá.
Hàm Hương càng nghĩ càng cảm thấy mình không sai, ánh mắt tan rả lại khôi phục, sau đó thẳng tắp nhìn thẳng mặt Càn Long.
Tướng mạo Vĩnh Kỳ không sai, nhưng còn kém hơn Càn Long một ít, hơn nữa Càn Long còn có khí độ đế vương, Vĩnh Kỳ càng kém cỏi hơn nhiều.
Nhìn chằm chằm mặt Càn Long, trong đầu Hàm Hương chỉ hiện lên một câu: Nếu lúc trước nàng cần gả cho người là hắn, nàng sẽ khuyên Mông Đan buông tha, nàng sẽ vì dân chúng Hồi Cương nghe lời của cha nàng, ngoan ngoãn lưu lại trong hoàng cung.
Thiện Bảo trừng mắt nhìn Càn Long, người này đã ở độ tuổi như vậy, vẫn không quên trêu hoa ghẹo nguyệt!
Không hiểu vì sao bị trừng mắt Càn Long thập phần vô tội nhìn Thiện Bảo, hắn thật là trong sạch! Đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, không quan hệ gì với hắn!
Mắt thấy ánh mắt Hàm Hương ngày càng nóng cắt, Thiện Bảo vô cùng buồn bực:
- Đem người che miệng, ném ra đi!
Người hầu trong Dưỡng Tâm điện đều biết, lời của Nữu Cỗ Lộc đại nhân còn hữu hiệu hơn cả hoàng thượng, nhưng Nữu Cỗ Lộc đại nhân rất ít hạ lệnh cho bọn họ. Bọn thị vệ cơ hồ lập tức xuất ra khăn nhét vào miệng Mông Đan cùng Hàm Hương, chuẩn bị đem hai người đi ngâm lồng heo.
Thanh âm Càn Long chậm rãi vang lên:
- Đem thi thể hai người này đưa tới cho A Li hòa trác.
- Dạ.
- Ngô Thư, nghĩ chỉ. Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái cấu kết phản tặc Bạch Liên giáo, đại nghịch bất đạo, đem hai người nhốt vào thiên lao, đợi cùng phản tặc Tiêu Kiếm đưa ra Ngọ môn chém đầu. Phúc Luân dạy con không nghiêm, hiện trích đi mũ miện, vĩnh không thu nhận!
Sắc mặt Phúc gia huynh đệ trắng bệch, thánh chỉ vừa ra, bọn hắn làm gì còn đường sống? Hiện tại chỉ là sống thời gian dài ngắn mà thôi.
Phúc Nhĩ Thái hận, hắn hận a mã cùng ngạch nương của mình chỉ xem trọng Phúc Nhĩ Khang, đem mình xem thành đá kê chân trải đường cho Phúc Nhĩ Khang. Vì Phúc Nhĩ Khang, hắn phải cùng Vĩnh Kỳ xưng huynh gọi đệ, vì Phúc Nhĩ Khang hắn phải buông tha cho tiểu Yến tử mà mình yêu nhất. Hiện giờ vì Phúc Nhĩ Khang, khối đá kê chân như hắn bị liên lụy, lâm vào trong tử cục.
Hắn không rõ hắn cũng không kém hơn Phúc Nhĩ Khang, thậm chí ở phương diện khác còn giỏi hơn, vì sao người khác nhìn qua vĩnh viễn cũng không phải hắn?
Lúc bị nhốt vào thiên lao, Phúc Nhĩ Thái giật mình nhớ được làm cho mình lâm vào tử cục lần này chính là Tiêu Kiếm "một tiêu một kiếm đi giang hồ"! Bởi vì Tiêu Kiếm là phản tặc Bạch Liên giáo!
Càn Long cũng là muốn kết quả này, nếu Phúc Nhĩ Thái không nghĩ ra thì hắn sẽ tìm người hướng dẫn suy nghĩ cho tiểu tử kia. Khi ba người cùng bị nhốt trong thiên lao, như vậy hiệu quả sẽ phi thường không sai.
Về phần Hạ Tử Vi, cuối cùng bị đuổi về Tế Nam, chỉ có một mình nàng, ở bên mộ Hạ Vũ Hà xây một nhà gỗ, cho nàng đi thủ mộ cho Hạ Vũ Hà, cùng mẹ của nàng nói về nam nhân mà nàng yêu, giống như lúc trước Hạ Vũ Hà kể cho Hạ Tử Vi nghe về Càn Long.
Càn Long trực tiếp gọi thị vệ đưa tới hai lồng heo.
Hàm Hương lập tức luống cuống, liên tục giãy dụa, hai mắt đẫm nước mắt nhìn Càn Long:
- Không, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là Hồi Cương công chúa, là Hồi Cương thánh nữ, các ngươi không thể đối với ta như vậy!
Thanh âm Hàm Hương lúc này thật bén nhọn, hoàn toàn không còn như lúc trước, chói tai làm cho Thiện Bảo không khỏi nhíu mày.
Càn Long liền phát hiện, chụp lấy chặn giấy bạch ngọc trên bàn ném về hướng Hàm Hương:
- Câm miệng cho trẫm!
Khí lực của Càn Long không nhỏ, Hàm Hương bị ném trúng, trên trán lập tức vỡ ra, máu liền tuôn tràn, nhỏ lên quần áo, mà bản thân Hàm Hương cũng choáng váng.
Như lời Hàm Hương đã nói nàng là công chúa Hồi Cương, người Hồi tôn nàng làm thánh nữ, toàn bộ thứ tốt đều hiến cho nàng, mọi người đều không đành lòng trách móc nặng nề nàng, lại càng không cần phải nói động thủ với nàng.
Cho dù là vì nàng cùng Mông Đan bỏ trốn, chọc giận A Li hòa trác bị truy bắt trở về cũng chỉ nghe thở dài, tận lực khuyên bảo nàng, muốn nàng chặt đứt lui tới với Mông Đan mà thôi, thậm chí còn không mở miệng nhục mạ một lời nào.
Cũng vì vậy Hàm Hương cho rằng hết thảy những gì nàng lấy được đều là đương nhiên, hưởng thụ thân phận mang tới hết thảy, rồi lại khinh thường thân phận của mình, càng thêm không muốn vì thế mà trả giá.
Hàm Hương càng nghĩ càng cảm thấy mình không sai, ánh mắt tan rả lại khôi phục, sau đó thẳng tắp nhìn thẳng mặt Càn Long.
Tướng mạo Vĩnh Kỳ không sai, nhưng còn kém hơn Càn Long một ít, hơn nữa Càn Long còn có khí độ đế vương, Vĩnh Kỳ càng kém cỏi hơn nhiều.
Nhìn chằm chằm mặt Càn Long, trong đầu Hàm Hương chỉ hiện lên một câu: Nếu lúc trước nàng cần gả cho người là hắn, nàng sẽ khuyên Mông Đan buông tha, nàng sẽ vì dân chúng Hồi Cương nghe lời của cha nàng, ngoan ngoãn lưu lại trong hoàng cung.
Thiện Bảo trừng mắt nhìn Càn Long, người này đã ở độ tuổi như vậy, vẫn không quên trêu hoa ghẹo nguyệt!
Không hiểu vì sao bị trừng mắt Càn Long thập phần vô tội nhìn Thiện Bảo, hắn thật là trong sạch! Đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, không quan hệ gì với hắn!
Mắt thấy ánh mắt Hàm Hương ngày càng nóng cắt, Thiện Bảo vô cùng buồn bực:
- Đem người che miệng, ném ra đi!
Người hầu trong Dưỡng Tâm điện đều biết, lời của Nữu Cỗ Lộc đại nhân còn hữu hiệu hơn cả hoàng thượng, nhưng Nữu Cỗ Lộc đại nhân rất ít hạ lệnh cho bọn họ. Bọn thị vệ cơ hồ lập tức xuất ra khăn nhét vào miệng Mông Đan cùng Hàm Hương, chuẩn bị đem hai người đi ngâm lồng heo.
Thanh âm Càn Long chậm rãi vang lên:
- Đem thi thể hai người này đưa tới cho A Li hòa trác.
- Dạ.
- Ngô Thư, nghĩ chỉ. Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái cấu kết phản tặc Bạch Liên giáo, đại nghịch bất đạo, đem hai người nhốt vào thiên lao, đợi cùng phản tặc Tiêu Kiếm đưa ra Ngọ môn chém đầu. Phúc Luân dạy con không nghiêm, hiện trích đi mũ miện, vĩnh không thu nhận!
Sắc mặt Phúc gia huynh đệ trắng bệch, thánh chỉ vừa ra, bọn hắn làm gì còn đường sống? Hiện tại chỉ là sống thời gian dài ngắn mà thôi.
Phúc Nhĩ Thái hận, hắn hận a mã cùng ngạch nương của mình chỉ xem trọng Phúc Nhĩ Khang, đem mình xem thành đá kê chân trải đường cho Phúc Nhĩ Khang. Vì Phúc Nhĩ Khang, hắn phải cùng Vĩnh Kỳ xưng huynh gọi đệ, vì Phúc Nhĩ Khang hắn phải buông tha cho tiểu Yến tử mà mình yêu nhất. Hiện giờ vì Phúc Nhĩ Khang, khối đá kê chân như hắn bị liên lụy, lâm vào trong tử cục.
Hắn không rõ hắn cũng không kém hơn Phúc Nhĩ Khang, thậm chí ở phương diện khác còn giỏi hơn, vì sao người khác nhìn qua vĩnh viễn cũng không phải hắn?
Lúc bị nhốt vào thiên lao, Phúc Nhĩ Thái giật mình nhớ được làm cho mình lâm vào tử cục lần này chính là Tiêu Kiếm "một tiêu một kiếm đi giang hồ"! Bởi vì Tiêu Kiếm là phản tặc Bạch Liên giáo!
Càn Long cũng là muốn kết quả này, nếu Phúc Nhĩ Thái không nghĩ ra thì hắn sẽ tìm người hướng dẫn suy nghĩ cho tiểu tử kia. Khi ba người cùng bị nhốt trong thiên lao, như vậy hiệu quả sẽ phi thường không sai.
Về phần Hạ Tử Vi, cuối cùng bị đuổi về Tế Nam, chỉ có một mình nàng, ở bên mộ Hạ Vũ Hà xây một nhà gỗ, cho nàng đi thủ mộ cho Hạ Vũ Hà, cùng mẹ của nàng nói về nam nhân mà nàng yêu, giống như lúc trước Hạ Vũ Hà kể cho Hạ Tử Vi nghe về Càn Long.