Bài viết: 0 

Chương 40: Hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung
[HIDE-THANKS]Lời hắn vừa dứt, Thẩm Sở Sở trong lòng liền đột ngột giãy giụa, đôi mắt nàng trợn to như chuông đồng, suýt chút nữa thì nín thở mà chết.
Nàng tốt bụng cứu hắn, sao hắn có thể ân tương cừu báo (lấy oán báo ơn) ?
"Hoàng thượng, thần thiếp thân thể không khỏe, e là không thể thị tẩm." Nàng nghiến răng nghiến lợi nặn ra câu này từ kẽ răng.
Ánh mắt Tư Mã Trí dừng lại, khó hiểu nhìn nữ nhân trong lòng.
Ân tương cừu báo gì chứ, đây không phải hắn đang báo đáp nàng sao?
"Không sao." Hắn nhấc thân thể nàng lên một chút, đầy ẩn ý nhìn đôi môi hồng mà nàng đang cắn chặt.
Thẩm Sở Sở cảnh giác quay đầu đi, dúi đầu vào lồng ngực hắn, tại sao hắn lại nhìn miệng nàng bằng ánh mắt kỳ quái như vậy?
"Phiền Hoàng thượng buông tay, thần thiếp còn phải đến Nội vụ phủ xem sổ sách." Giọng nói buồn bực của nàng truyền ra từ lồng ngực hắn.
Tư Mã Trí nhướng mày: "Bộ dạng này của ngươi, làm sao đến Nội vụ phủ được?"
Tuy bên ngoài có chăn bông quấn quanh người nàng, nhưng chiếc chăn đó không thể che kín hoàn toàn, hắn chỉ cần cúi mắt là có thể nhìn rõ chiếc cổ trắng ngần của nàng, còn có cả xương quai xanh thấp thoáng lộ ra.
Không nói đến những thứ này, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lấm lem đen nhẻm, tóc dài lại ướt sũng dính bết vào da, nếu không mau chóng tắm rửa thay y phục, chỉ e sẽ bị nhiễm phong hàn.
Hắn trầm ngâm một lát, mím đôi môi mỏng ra lệnh cho Tiểu Đức Tử: "Đến Nội vụ phủ lấy hết sổ sách mang đến Vĩnh Hòa cung."
Tiểu Đức Tử sững người một lúc, sau đó vâng dạ lia lịa. Trong lòng hắn vui như mở cờ, không ngờ trận hỏa hoạn này lại trở thành trợ thủ đắc lực nhất thúc đẩy tình cảm của Hoàng thượng và Sở quý phi.
Để ngăn chặn người nắm quyền lạm dụng tư quyền, sửa đổi sổ sách, biển thủ tiền bạc, từ trước đến nay đều là người nắm quyền phải đến Nội vụ phủ tra sổ sách trước mặt mọi người.
Hoàng quý phi mỗi lần tra sổ sách đều phải đích thân chạy một chuyến đến Nội vụ phủ, dù có bệnh tật ốm đau cũng không bao giờ dám tự ý mang sổ sách đi, về tra đối riêng.
Vậy mà Hoàng thượng lại bằng lòng vì Sở quý phi mà mở ra tiền lệ này, có thể nói là gián tiếp thể hiện sự tin tưởng của Hoàng thượng đối với Sở quý phi.
Sở quý phi được sủng ái, hắn cũng vui lây. Nếu nàng có thể sinh cho Hoàng thượng một hoàng tử hay công chúa, sau này vị trí Hoàng hậu kia cũng chỉ nhật khả đãi (chẳng bao lâu nữa sẽ đến).
Tư Mã Trí híp mắt, liếc nhìn Tiểu Đức Tử. Hắn không ngờ nàng lại có sức hút lớn như vậy, từ lúc nàng hầu bệnh đến nay cũng chưa qua bao nhiêu ngày mà đã khiến Tiểu Đức Tử đứng về phía nàng rồi.
Trước đây Gia Tần không ít lần hối lộ Tiểu Đức Tử, chỉ riêng những lần hắn vô tình bắt gặp cũng đã có ít nhất ba năm lần, nhưng lần nào Tiểu Đức Tử cũng từ chối Gia Tần, càng chưa bao giờ nói giúp Gia Tần một câu nào.
Hắn lơ đãng cúi mắt, nhìn Thẩm Sở Sở đang khẽ run rẩy, gió thổi qua một cái, nàng liền run lên ba cái, đôi môi trông cũng đã đông cứng đến mức hơi tái đi.
Tư Mã Trí đặt nàng xuống, tiện tay giật chiếc chăn bông ướt sũng trên người nàng ra. Hắn cởi chiếc áo choàng đã bị cháy rách tả tơi của mình, khoác lên người nàng.
"Đến Tây Noãn các lấy một chiếc áo choàng lông cáo lại đây." Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn.
Tiểu Đức Tử ra lệnh cho một cung nhân, bảo người đó đến Nội vụ phủ lấy sổ sách, sau đó nhanh chân chạy đến Tây Noãn các.
Rất nhanh, Tiểu Đức Tử đã lấy về hai chiếc áo choàng lông cáo. Dưỡng Tâm điện cháy thành ra thế này, thay y phục ở đây cũng không an toàn.
Hoàng thượng có lẽ sẽ đưa Sở quý phi đến Vĩnh Hòa cung tắm rửa thay y phục, nhưng Hoàng thượng hiện tại y phục không chỉnh tề, từ Dưỡng Tâm điện đến Vĩnh Hòa cung ít nhất cũng phải mất một nén nhang, không thể để Hoàng thượng cứ thế rách rưới rời đi được.
Tư Mã Trí nhận lấy hai chiếc áo choàng lông cáo từ tay Tiểu Đức Tử, hắn tự nhiên khoác một chiếc ra sau lưng nàng, sau đó lại che chiếc còn lại trước ngực nàng, bọc nàng lại như một cái bánh chưng.
Tiểu Đức Tử: "..."
Thẩm Sở Sở cũng cảm thấy có chút không ổn, nàng kéo kéo chiếc áo choàng trước ngực, cố gắng gỡ nó ra để khoác lên người hắn.
Tư Mã Trí giữ tay nàng lại: "Ngươi khoác đi."
"Hoàng thượng, người vẫn nên khoác một chút thì hơn, nếu không trên đường đi.." Nàng uyển chuyển nhắc nhở hắn.
Nói thế nào thì hắn cũng là quân vương của nước Tấn, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót và quần lót màu trắng, trên đó còn có vô số lỗ thủng do lửa cháy, trông thế nào cũng không ổn lắm.
Tư Mã Trí không thèm để ý mà liếc nàng một cái: "Trong hoàng cung nước Tấn, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào trẫm."
Lời này của hắn không hề nói dối, hắn mặc gì cũng không quan trọng, dù sao thì các cung nhân không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù hắn có ở trần chạy qua, cũng không ai biết được.
Thẩm Sở Sở chép chép miệng, quyết định không nói nhiều nữa.
Dù sao thì cho dù hắn có ở truồng đi từ Dưỡng Tâm điện đến Vĩnh Hòa cung, người mất mặt cũng không phải nàng, nàng chẳng quan tâm.
Nàng cà nhắc một chân, nhảy lò cò ra ngoài sân. Nhảy được hai cái, đột nhiên liếc thấy Bích Nguyệt đang bất tỉnh nằm ở góc tường.
Thẩm Sở Sở nhìn Bích Nguyệt, lại nhìn Tiểu Đức Tử, nàng bất đắc dĩ cười với Tiểu Đức Tử: "Phiền Đức công công lát nữa đưa Bích Nguyệt về."
Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi Bích Nguyệt chắc chắn đã xông vào Dưỡng Tâm điện, có lẽ là Tiểu Đức Tử không cản được Bích Nguyệt nên mới đánh ngất nàng ta.
Tiểu Đức Tử xấu hổ cúi đầu: "Có lẽ nô tài ra tay hơi nặng, đợi Bích Nguyệt cô nương tỉnh lại, nô tài sẽ lập tức đưa cô nương về Vĩnh Hòa cung."
Thẩm Sở Sở gật đầu, tiếp tục nhảy lò cò ra ngoài sân. Tư Mã Trí hai ba bước đã đuổi kịp nàng, một tay bế bổng nàng lên.
"Mắt cá chân bị thương rồi?" Hắn cúi mắt, ánh mắt lướt qua bắp chân của nàng.
Thẩm Sở Sở có chút không chịu nổi cảnh bị hắn bế thế này, đầu nàng buộc phải tựa vào vai hắn, hắn vừa nói, hơi nóng từ giữa kẽ răng đã xoắn xuýt chui vào vành tai nàng.
Khiến toàn thân nàng như có điện giật chạy qua, tim cũng đập loạn nhịp.
Vừa rồi ở Dưỡng Tâm điện có thể nói là bất đắc dĩ, ra ngoài rồi lại gần gũi như vậy, khiến nàng sắp ngạt thở đến nơi.
Nàng hít một hơi, nhếch mép, cố gắng cười thật tự nhiên: "Thần thiếp không sao, Hoàng thượng vẫn nên đặt thần thiếp xuống thì hơn, như vậy không hợp quy củ."
Tư Mã Trí nhếch môi cười, kề môi sát vành tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi: "Trẫm chính là quy củ."
Thẩm Sở Sở: "..."
Nàng thấy hắn hình như có bệnh mèo! (Ghi chú: Nguyên văn 猫病 (māobìng), là một từ lóng, chơi chữ của 毛病 (máobìng) nghĩa là có vấn đề, bị khùng)
Ban đầu nàng tưởng chỉ cần mình nhịn một chút, đợi hắn bế nàng đến chỗ kiệu là có thể đặt nàng xuống rồi.
Nhưng khi hắn bế nàng cùng ngồi lên kiệu, nàng mới phát hiện mình đã sai một cách trầm trọng.
Thẩm Sở Sở cảm nhận rõ ràng những ánh mắt oán hận mà các thái giám khiêng kiệu đang ném về phía nàng.
Ba trăm cân rồi, các thái giám phải dùng hết sức bình sinh mới nhấc được chiếc kiệu lên.
Tư Mã Trí nhíu mày, có chút không vui: "Các ngươi chưa ăn cơm à?"
Lời vừa dứt, các thái giám như được tiêm máu gà, vừa nãy nhấc kiệu còn khó nhọc, bây giờ đã có thể khiêng kiệu chạy nhanh.
Trên suốt quãng đường này, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng hiểu thế nào là nhan diện tẫn thất (mất hết mặt mũi). Cung nhân đúng là không dám nhìn cẩu hoàng đế, nhưng họ lại không nhịn được mà ném về phía nàng những ánh mắt tò mò.
Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể vùi đầu vào lòng hắn, tự thôi miên rằng họ không nhìn thấy mình.
Khó khăn lắm mới đến được Vĩnh Hòa cung, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhưng hơi này còn chưa kịp thở ra hết, hắn đã lại dâng thêm một ngụm máu tươi vào cổ họng nàng.
Sau khi Tư Mã Trí bế nàng vào Vĩnh Hòa cung, hắn ra lệnh cho Tiểu Thúy một câu: "Chuẩn bị nước nóng, trẫm muốn cùng Sở quý phi tắm chung."
Thẩm Sở Sở: "?"
Tiểu Thúy cười như mèo ăn vụng, nàng ta vui vẻ đáp một tiếng, bước lí nhí chạy ra khỏi cung điện.
Thẩm Sở Sở nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình, bây giờ nàng hối hận chết đi được, tại sao nàng lại tiện tay tiện chân xông vào Dưỡng Tâm điện cứu hắn chứ?
"Thần thiếp đến kỳ kinh nguyệt, e là không thể hầu hạ Hoàng thượng được." Nàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tư Mã Trí nhướng mày: "Vậy sao?"
Thẩm Sở Sở liều mạng gật đầu: "Thần thiếp sao dám nói dối Hoàng thượng."
Tư Mã Trí im lặng, hắn chậm rãi đưa ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Nữ nhân hắn tiếp xúc có hạn, ngày thường toàn bộ tinh lực đều đặt vào triều chính, đâu có thời gian đi dò xét tâm tư của phụ nữ.
Người liều mạng xông vào cứu hắn là nàng, nàng đã cứu hắn, chứng tỏ trong lòng nàng có hắn. Nếu đã như vậy, tại sao nàng lại kháng cự hắn đến thế?
Hắn chỉ nói là tắm chung với nàng, chứ có nói muốn làm gì nàng đâu, rốt cuộc nàng đang sợ cái gì?
Trước đây hắn tưởng nàng hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), nên thái độ với hắn mới thay đổi lớn như vậy, nhưng đã lâu như thế rồi, hắn cũng không tìm thấy gian phu của nàng ở đâu.
Quả nhiên là lòng dạ đàn bà, mò kim đáy biển.
Trước kia yêu hắn đến chết đi sống lại là nàng, nói không yêu là không yêu nữa cũng là nàng. Bây giờ hắn cũng không biết phải làm thế nào mới có thể lấy lòng nàng.
Tư Mã Trí không nói, trong điện liền trở nên yên tĩnh. Thẩm Sở Sở cẩn thận co người lại, không khí vô cùng lúng túng.
May mà Tiểu Thúy rất nhanh đã chuẩn bị xong nước nóng, nàng nhân cơ hội này lui ra khỏi chính điện, chạy vào điện phụ tắm rửa.
Sau khi nàng tắm xong, thái y vừa hay cũng đến Vĩnh Hòa cung. Đợi thái y băng bó vết thương cho nàng và Tư Mã Trí xong, Tiểu Đức Tử liền cho người mang bữa trưa đến.
Thẩm Sở Sở nhìn bàn thức ăn phong phú, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Trên bàn bày biện gần như toàn là món mặn, vịt bao vi cá, giò pha lê, tôm chiên giòn, thịt kho Đông Pha măng tre, sườn xào chua ngọt.. Chỉ cần ngửi thấy mùi thịt thơm nức, nàng đã thèm đến chảy cả nước miếng.
Sau khi Thẩm Sở Sở ngồi xuống, định cầm đũa gắp thức ăn, ngay khoảnh khắc đũa của nàng chạm vào miếng sườn, nàng đột nhiên nhớ lại lần hầu bệnh, bữa ăn không mấy vui vẻ với hắn.
Phải rồi, nàng phải gắp thức ăn cho cẩu hoàng đế trước, đợi hắn dùng xong, nàng mới được động đũa.
Thẩm Sở Sở gắp một miếng sườn xào chua ngọt, đặt vào bát hắn: "Hoàng thượng ăn nhiều chút."
Nói xong, nàng định gắp thêm cho hắn.
Tư Mã Trí chậm rãi giơ tay ngăn động tác của nàng lại, lơ đãng liếc nàng một cái: "Không có người ngoài, ngươi cứ ăn phần của mình đi."
Thẩm Sở Sở sững người, không có người ngoài là sao?
Nàng suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu câu này của hắn có ý gì, thôi thì không nghĩ nữa, cứ làm theo nửa câu sau của hắn, tự mình ăn.
Tư Mã Trí bây giờ không đói lắm, hắn tùy tiện ăn hai miếng, cúi đầu quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Nàng dường như hơi đói, tốc độ ăn nhanh hơn lần trước rất nhiều. Hắn cẩn thận đếm số lần đũa của nàng dừng lại trước mỗi món ăn, trong lòng âm thầm ghi nhớ mấy món nàng thích.
Không biết Thẩm thừa tướng đã nuôi nấng Sở quý phi thế nào, nàng như thể chưa từng thấy thịt, không có thịt thì ăn cơm cũng không ngon.
Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ, vẻ mặt của nàng lần trước ở cung yến khi nhìn thấy mấy món chay kia, cứ như thể đặt trước mặt nàng không phải là thức ăn, mà là từng đĩa phân.
Không lâu sau, các món mặn trên bàn đã bị nàng càn quét gần hết, đặc biệt là tôm chiên giòn và sườn xào chua ngọt, nàng ăn nhiều nhất.
Sau khi Thẩm Sở Sở ăn no, nàng cầm khăn tay lau miệng. Hôm nay cũng coi như được hưởng phúc của cẩu hoàng đế, ngày thường bữa ăn của nàng phần lớn chỉ có một hai món mặn, ba bốn món chay, rất ít khi có món nàng thích.
Thường thì Ngự thiện phòng làm gì, nàng ăn nấy, nếu muốn ăn món gì khác, phải tốn bạc để gọi riêng.
Nàng cảm thấy không cần thiết phải lãng phí bạc vào những chỗ đó, lại chẳng phải không có gì để ăn, có số bạc đó, thà để dành sau này dùng còn hơn.
"Hoàng thượng không thích ăn sao?" Thẩm Sở Sở nhìn bát cơm gần như không động đũa của hắn, kỳ quái hỏi.
Tư Mã Trí đặt đũa xuống, nhếch môi: "Cũng được."
Thẩm Sở Sở bĩu môi, đã là cũng được, tại sao không ăn?
Cẩu hoàng đế cũng quá kén ăn rồi, may mà hắn sinh ra trong nhà đế vương, nếu ném hắn vào nhà dân thường, chỉ e chưa quá hai ngày, hắn đã không chịu nổi mà suy sụp.
Tư Mã Trí nghe thấy tiếng lòng của nàng, cũng không tức giận.
Sau khi hắn lên làm Thái tử, từng bị người ta hạ độc mãn tính vào thức ăn. Loại độc này không hại đến tính mạng, nhưng dùng lâu ngày sẽ bị mất tiếng.
May mà hắn phát hiện sớm, tuy loại độc này không ảnh hưởng đến giọng nói của hắn, nhưng lại khiến hắn mất đi vị giác.
Bất kể là sơn hào hải vị gì, vào miệng hắn cũng như nhai sáp. Lâu dần, hắn đã sớm không còn nhớ mùi vị của những món ăn đó nữa.
Đối với hắn, dùng bữa dường như đã trở thành một nhiệm vụ, mỗi ngày ăn đúng giờ, chỉ là để đảm bảo mình có thể sống sót.
Một lúc sau, hắn khoan thai đưa tay lên, vuốt ve gò má nàng.
Khi những ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn chạm vào khóe miệng nàng, Thẩm Sở Sở ngây người nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự hoang mang.
Người ta nói no ấm sinh dâm dục, cẩu hoàng đế không phải là ăn no uống đủ rồi, liền muốn thú tính bộc phát đấy chứ?
Nàng đã nói mình đến kỳ kinh nguyệt rồi, lẽ nào hắn còn muốn dục huyết phấn chiến (chiến đấu trong biển máu) ?
Cẩu hoàng đế đúng là còn không bằng cầm thú!
Khóe miệng Tư Mã Trí khẽ giật một cách khó nhận ra, ngón tay hắn đang đặt trên mặt nàng hơi dùng sức, lau đi một giọt nước sốt trên môi nàng.
Hắn giơ tay lên, như thể đang trưng bày chiến lợi phẩm gì đó cho nàng xem, đặt giọt nước sốt trên đầu ngón tay trước mắt nàng lắc lắc: "Chưa lau sạch."
Thẩm Sở Sở sững người, một giây sau mặt đã nóng bừng lên. Hóa ra hắn đang giúp nàng lau miệng, nàng còn tưởng hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép người khác quan hệ).
"Mặt ngươi rất đỏ." Tư Mã Trí nhướng mày, nghiêm túc nhìn nàng: "Nóng lắm à?"
Nàng bất giác lắc đầu, lắc được nửa chừng, lại cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng dừng lại.
Đúng lúc Thẩm Sở Sở không biết phải giải thích thế nào, Tiểu Đức Tử dẫn theo mấy thái giám, ôm một đống đồ đi vào.
"Hoàng thượng, đây là tấu chương của hôm nay." Hắn cung kính đặt tấu chương lên chiếc bàn thấp.
Sau khi Tiểu Đức Tử đặt tấu chương của Hoàng thượng xong, lại ra lệnh cho người ta đặt sổ sách của Nội vụ phủ sang một bên: "Nương nương, sổ sách gần một năm nay của Nội vụ phủ đều ở đây cả."
Tư Mã Trí khẽ gật đầu, Thẩm Sở Sở ngó đầu nhìn ra sau lưng Tiểu Đức Tử, kỳ quái hỏi: "Bích Nguyệt vẫn chưa tỉnh sao?"
Nghe thấy câu hỏi của nàng, má Tiểu Đức Tử đỏ lên: "Bích Nguyệt cô nương vừa rồi tỉnh lại, nghe tin Hoàng thượng và nương nương bình an vô sự, liền đến Từ Ninh cung tìm Vân Từ cô cô rồi ạ."
Thẩm Sở Sở gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Bích Nguyệt đến chỗ Vân Từ để giải thích chuyện hôm nay.
Lúc đó nàng vội vàng cứu cẩu hoàng đế nên đã hoàn toàn lờ đi Vân Từ, sau này từ biển lửa Dưỡng Tâm điện đi ra, nàng càng không có cơ hội nhớ đến Vân Từ nữa.
Trước khi đi, Tiểu Đức Tử như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn khom người cung kính nói với Hoàng thượng: "Lửa ở Dưỡng Tâm điện đã được dập tắt, nguyên nhân bén lửa vẫn đang được điều tra."
Tư Mã Trí cúi mắt, trầm tư một lát, sau đó phẩy tay với hắn, ra hiệu cho họ lui ra.
Sau khi Tiểu Đức Tử và mấy thái giám rời đi, Vĩnh Hòa cung lại khôi phục sự yên tĩnh như ban nãy. Lần này Tư Mã Trí không nói chuyện với nàng nữa, hắn phân loại tấu chương xong, liền bắt đầu nhất mục tam hành (nhìn một lúc được ba hàng, ý nói đọc rất nhanh) xem tấu chương.
Thẩm Sở Sở thấy hắn không để ý đến mình, cũng không có gì bất mãn. Không để ý đến nàng là tốt nhất, vừa hay được một phen thanh thản tự tại.
Nàng cà nhắc đi đến bên chiếc bàn thấp, cầm lấy sổ sách đặt ở một bên, tiện tay lật xem.
Cứ tưởng nàng sẽ chẳng hiểu gì, nhưng khi xem kỹ hai trang, nàng phát hiện mình đã đánh giá quá cao độ khó của sổ sách ở đây.
Trên sổ sách dùng chữ tiểu khải ghi rõ ràng chi tiêu mỗi ngày, ví dụ như mua son phấn từ phường son cho các phi tần trong hậu cung, mỗi hộp bao nhiêu tiền, nhập bao nhiêu hộp, tổng cộng hết bao nhiêu ngân lượng.
Nói không khoa trương, chỉ cần thuộc bảng cửu chương, là có thể tính rõ những khoản này.
Thẩm Sở Sở không muốn chen chúc làm việc cùng cẩu hoàng đế, liền ôm sổ sách chạy đến chỗ nàng luyện thư pháp, trải sổ sách ra bàn.
Sổ sách có khoảng mười mấy cuốn, đây là ghi chép chi tiêu của Nội vụ phủ trong khoảng một năm gần đây, từ sau khi cẩu hoàng đế đăng cơ.
Thực ra nàng biết rõ, dù nàng không xem những sổ sách này, Thái hậu cũng sẽ không trách tội nàng, bởi vì các tiểu thư quý tộc của nước Tấn rất ít người biết tính toán, Hoàng quý phi cũng vậy.
Chỉ có người như Thẩm thừa tướng, cưng chiều con gái vô độ, mới mời thầy dạy riêng cho con gái nhà mình, vì vậy Gia Tần đối với sổ sách cũng coi như hiểu biết đôi chút.
Thẩm Sở Sở bây giờ cũng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi, nếu nàng không tìm việc gì đó để làm, thì chỉ có thể như lúc hầu bệnh, nhàm chán đến mức đi đếm lông mi của hắn.
Cẩu hoàng đế đang ở bên kia phê duyệt tấu chương, nàng tự nhiên không thể bỏ mặc hắn ở đây mà tự mình chạy đi chơi được.
Nếu đã không có việc gì làm, chi bằng lật xem sổ sách, coi như là tiêu khiển.
Một cuốn sổ sách khoảng hai ba mươi trang, một trang chỉ có vài mục ghi chép, nàng rất nhanh đã tính xong một cuốn.
Thẩm Sở Sở nhìn bản nháp nguệch ngoạc của mình trên giấy, không khỏi nhíu mày.
Sổ sách này thật kỳ lạ, nhìn thì có vẻ đều khớp cả, nhưng mỗi một khoản chi dường như đều có gì đó là lạ.
Cứ lấy tiệc chay mỗi tháng một lần này ra mà nói, chẳng qua chỉ là bày biện vài món ăn, vì là tiệc chay, cơ bản đều là món chay, sao một lần lại có thể chi ra ba nghìn lượng bạc?
Phải biết ở nước Tấn, ba nghìn lượng đủ để nuôi sống dân làng của một thôn trong nửa đời người. Dù đặt ở trong giới quý tộc kinh thành, ba nghìn lượng này cũng không phải là một con số nhỏ.
Trước đây tiệc chay mỗi tháng đều do Thường ma ma của Từ Ninh cung hỗ trợ Hoàng quý phi tổ chức, nếu nói Hoàng quý phi biển thủ ngân lượng, cũng không có khả năng lắm.
Thẩm Sở Sở cúi đầu, xem lại cuốn sổ trong tay từ đầu đến cuối một lần nữa. Nàng phát hiện không chỉ chi tiêu của tiệc chay không đúng, mà dường như tất cả các khoản sổ sách có liên quan đến Từ Ninh cung đều là những khoản chi rất lớn.
Ví dụ như Thái hậu tu sửa Phật đường, đã tiêu tốn hết một vạn lượng bạc. Còn có rất nhiều khoản chi như quyên tiền hương khói cho chùa chiền, tu sửa từ đường, gần như chiếm hai phần ba chi tiêu của cuốn sổ sách này.
Những việc Thái hậu muốn làm, có thật sự cần tốn nhiều ngân lượng như vậy không?
Tư Mã Trí vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Sở Sở nhíu mày chặt, hắn đặt tấu chương trong tay xuống rồi đi tới: "Nếu không hiểu, cũng không cần ép mình."
Thẩm Sở Sở sững người: "Đa tạ Hoàng thượng thể tất."
Xương mày Tư Mã Trí khẽ động, lơ đãng liếc nàng một cái: "Lúc riêng tư không có người ngoài, không cần đối với trẫm xa cách như vậy."
"Ý của người là?" Nàng không hiểu gì mà ngẩng đầu lên.
Hắn trầm ngâm một lát, giọng nói trầm thấp: "Dân gian nữ tử đều gọi phu quân bằng tên gọi thân mật, ngươi cũng có thể đặt cho trẫm một cái tên thân mật."
Tư Mã Trí hất cằm, mặt không đổi sắc: "Không có gì không tốt, bây giờ ngươi gọi một tiếng nghe xem."
Thẩm Sở Sở chớp chớp mắt, nghiêng đầu thăm dò mở miệng: "Mã Mã?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Mã Trí: Xin hãy gọi trẫm là ba ba.[/HIDE-THANKS]
Nàng tốt bụng cứu hắn, sao hắn có thể ân tương cừu báo (lấy oán báo ơn) ?
"Hoàng thượng, thần thiếp thân thể không khỏe, e là không thể thị tẩm." Nàng nghiến răng nghiến lợi nặn ra câu này từ kẽ răng.
Ánh mắt Tư Mã Trí dừng lại, khó hiểu nhìn nữ nhân trong lòng.
Ân tương cừu báo gì chứ, đây không phải hắn đang báo đáp nàng sao?
"Không sao." Hắn nhấc thân thể nàng lên một chút, đầy ẩn ý nhìn đôi môi hồng mà nàng đang cắn chặt.
Thẩm Sở Sở cảnh giác quay đầu đi, dúi đầu vào lồng ngực hắn, tại sao hắn lại nhìn miệng nàng bằng ánh mắt kỳ quái như vậy?
"Phiền Hoàng thượng buông tay, thần thiếp còn phải đến Nội vụ phủ xem sổ sách." Giọng nói buồn bực của nàng truyền ra từ lồng ngực hắn.
Tư Mã Trí nhướng mày: "Bộ dạng này của ngươi, làm sao đến Nội vụ phủ được?"
Tuy bên ngoài có chăn bông quấn quanh người nàng, nhưng chiếc chăn đó không thể che kín hoàn toàn, hắn chỉ cần cúi mắt là có thể nhìn rõ chiếc cổ trắng ngần của nàng, còn có cả xương quai xanh thấp thoáng lộ ra.
Không nói đến những thứ này, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lấm lem đen nhẻm, tóc dài lại ướt sũng dính bết vào da, nếu không mau chóng tắm rửa thay y phục, chỉ e sẽ bị nhiễm phong hàn.
Hắn trầm ngâm một lát, mím đôi môi mỏng ra lệnh cho Tiểu Đức Tử: "Đến Nội vụ phủ lấy hết sổ sách mang đến Vĩnh Hòa cung."
Tiểu Đức Tử sững người một lúc, sau đó vâng dạ lia lịa. Trong lòng hắn vui như mở cờ, không ngờ trận hỏa hoạn này lại trở thành trợ thủ đắc lực nhất thúc đẩy tình cảm của Hoàng thượng và Sở quý phi.
Để ngăn chặn người nắm quyền lạm dụng tư quyền, sửa đổi sổ sách, biển thủ tiền bạc, từ trước đến nay đều là người nắm quyền phải đến Nội vụ phủ tra sổ sách trước mặt mọi người.
Hoàng quý phi mỗi lần tra sổ sách đều phải đích thân chạy một chuyến đến Nội vụ phủ, dù có bệnh tật ốm đau cũng không bao giờ dám tự ý mang sổ sách đi, về tra đối riêng.
Vậy mà Hoàng thượng lại bằng lòng vì Sở quý phi mà mở ra tiền lệ này, có thể nói là gián tiếp thể hiện sự tin tưởng của Hoàng thượng đối với Sở quý phi.
Sở quý phi được sủng ái, hắn cũng vui lây. Nếu nàng có thể sinh cho Hoàng thượng một hoàng tử hay công chúa, sau này vị trí Hoàng hậu kia cũng chỉ nhật khả đãi (chẳng bao lâu nữa sẽ đến).
Tư Mã Trí híp mắt, liếc nhìn Tiểu Đức Tử. Hắn không ngờ nàng lại có sức hút lớn như vậy, từ lúc nàng hầu bệnh đến nay cũng chưa qua bao nhiêu ngày mà đã khiến Tiểu Đức Tử đứng về phía nàng rồi.
Trước đây Gia Tần không ít lần hối lộ Tiểu Đức Tử, chỉ riêng những lần hắn vô tình bắt gặp cũng đã có ít nhất ba năm lần, nhưng lần nào Tiểu Đức Tử cũng từ chối Gia Tần, càng chưa bao giờ nói giúp Gia Tần một câu nào.
Hắn lơ đãng cúi mắt, nhìn Thẩm Sở Sở đang khẽ run rẩy, gió thổi qua một cái, nàng liền run lên ba cái, đôi môi trông cũng đã đông cứng đến mức hơi tái đi.
Tư Mã Trí đặt nàng xuống, tiện tay giật chiếc chăn bông ướt sũng trên người nàng ra. Hắn cởi chiếc áo choàng đã bị cháy rách tả tơi của mình, khoác lên người nàng.
"Đến Tây Noãn các lấy một chiếc áo choàng lông cáo lại đây." Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn.
Tiểu Đức Tử ra lệnh cho một cung nhân, bảo người đó đến Nội vụ phủ lấy sổ sách, sau đó nhanh chân chạy đến Tây Noãn các.
Rất nhanh, Tiểu Đức Tử đã lấy về hai chiếc áo choàng lông cáo. Dưỡng Tâm điện cháy thành ra thế này, thay y phục ở đây cũng không an toàn.
Hoàng thượng có lẽ sẽ đưa Sở quý phi đến Vĩnh Hòa cung tắm rửa thay y phục, nhưng Hoàng thượng hiện tại y phục không chỉnh tề, từ Dưỡng Tâm điện đến Vĩnh Hòa cung ít nhất cũng phải mất một nén nhang, không thể để Hoàng thượng cứ thế rách rưới rời đi được.
Tư Mã Trí nhận lấy hai chiếc áo choàng lông cáo từ tay Tiểu Đức Tử, hắn tự nhiên khoác một chiếc ra sau lưng nàng, sau đó lại che chiếc còn lại trước ngực nàng, bọc nàng lại như một cái bánh chưng.
Tiểu Đức Tử: "..."
Thẩm Sở Sở cũng cảm thấy có chút không ổn, nàng kéo kéo chiếc áo choàng trước ngực, cố gắng gỡ nó ra để khoác lên người hắn.
Tư Mã Trí giữ tay nàng lại: "Ngươi khoác đi."
"Hoàng thượng, người vẫn nên khoác một chút thì hơn, nếu không trên đường đi.." Nàng uyển chuyển nhắc nhở hắn.
Nói thế nào thì hắn cũng là quân vương của nước Tấn, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót và quần lót màu trắng, trên đó còn có vô số lỗ thủng do lửa cháy, trông thế nào cũng không ổn lắm.
Tư Mã Trí không thèm để ý mà liếc nàng một cái: "Trong hoàng cung nước Tấn, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào trẫm."
Lời này của hắn không hề nói dối, hắn mặc gì cũng không quan trọng, dù sao thì các cung nhân không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù hắn có ở trần chạy qua, cũng không ai biết được.
Thẩm Sở Sở chép chép miệng, quyết định không nói nhiều nữa.
Dù sao thì cho dù hắn có ở truồng đi từ Dưỡng Tâm điện đến Vĩnh Hòa cung, người mất mặt cũng không phải nàng, nàng chẳng quan tâm.
Nàng cà nhắc một chân, nhảy lò cò ra ngoài sân. Nhảy được hai cái, đột nhiên liếc thấy Bích Nguyệt đang bất tỉnh nằm ở góc tường.
Thẩm Sở Sở nhìn Bích Nguyệt, lại nhìn Tiểu Đức Tử, nàng bất đắc dĩ cười với Tiểu Đức Tử: "Phiền Đức công công lát nữa đưa Bích Nguyệt về."
Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi Bích Nguyệt chắc chắn đã xông vào Dưỡng Tâm điện, có lẽ là Tiểu Đức Tử không cản được Bích Nguyệt nên mới đánh ngất nàng ta.
Tiểu Đức Tử xấu hổ cúi đầu: "Có lẽ nô tài ra tay hơi nặng, đợi Bích Nguyệt cô nương tỉnh lại, nô tài sẽ lập tức đưa cô nương về Vĩnh Hòa cung."
Thẩm Sở Sở gật đầu, tiếp tục nhảy lò cò ra ngoài sân. Tư Mã Trí hai ba bước đã đuổi kịp nàng, một tay bế bổng nàng lên.
"Mắt cá chân bị thương rồi?" Hắn cúi mắt, ánh mắt lướt qua bắp chân của nàng.
Thẩm Sở Sở có chút không chịu nổi cảnh bị hắn bế thế này, đầu nàng buộc phải tựa vào vai hắn, hắn vừa nói, hơi nóng từ giữa kẽ răng đã xoắn xuýt chui vào vành tai nàng.
Khiến toàn thân nàng như có điện giật chạy qua, tim cũng đập loạn nhịp.
Vừa rồi ở Dưỡng Tâm điện có thể nói là bất đắc dĩ, ra ngoài rồi lại gần gũi như vậy, khiến nàng sắp ngạt thở đến nơi.
Nàng hít một hơi, nhếch mép, cố gắng cười thật tự nhiên: "Thần thiếp không sao, Hoàng thượng vẫn nên đặt thần thiếp xuống thì hơn, như vậy không hợp quy củ."
Tư Mã Trí nhếch môi cười, kề môi sát vành tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi: "Trẫm chính là quy củ."
Thẩm Sở Sở: "..."
Nàng thấy hắn hình như có bệnh mèo! (Ghi chú: Nguyên văn 猫病 (māobìng), là một từ lóng, chơi chữ của 毛病 (máobìng) nghĩa là có vấn đề, bị khùng)
Ban đầu nàng tưởng chỉ cần mình nhịn một chút, đợi hắn bế nàng đến chỗ kiệu là có thể đặt nàng xuống rồi.
Nhưng khi hắn bế nàng cùng ngồi lên kiệu, nàng mới phát hiện mình đã sai một cách trầm trọng.
Thẩm Sở Sở cảm nhận rõ ràng những ánh mắt oán hận mà các thái giám khiêng kiệu đang ném về phía nàng.
Ba trăm cân rồi, các thái giám phải dùng hết sức bình sinh mới nhấc được chiếc kiệu lên.
Tư Mã Trí nhíu mày, có chút không vui: "Các ngươi chưa ăn cơm à?"
Lời vừa dứt, các thái giám như được tiêm máu gà, vừa nãy nhấc kiệu còn khó nhọc, bây giờ đã có thể khiêng kiệu chạy nhanh.
Trên suốt quãng đường này, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng hiểu thế nào là nhan diện tẫn thất (mất hết mặt mũi). Cung nhân đúng là không dám nhìn cẩu hoàng đế, nhưng họ lại không nhịn được mà ném về phía nàng những ánh mắt tò mò.
Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể vùi đầu vào lòng hắn, tự thôi miên rằng họ không nhìn thấy mình.
Khó khăn lắm mới đến được Vĩnh Hòa cung, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhưng hơi này còn chưa kịp thở ra hết, hắn đã lại dâng thêm một ngụm máu tươi vào cổ họng nàng.
Sau khi Tư Mã Trí bế nàng vào Vĩnh Hòa cung, hắn ra lệnh cho Tiểu Thúy một câu: "Chuẩn bị nước nóng, trẫm muốn cùng Sở quý phi tắm chung."
Thẩm Sở Sở: "?"
Tiểu Thúy cười như mèo ăn vụng, nàng ta vui vẻ đáp một tiếng, bước lí nhí chạy ra khỏi cung điện.
Thẩm Sở Sở nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình, bây giờ nàng hối hận chết đi được, tại sao nàng lại tiện tay tiện chân xông vào Dưỡng Tâm điện cứu hắn chứ?
"Thần thiếp đến kỳ kinh nguyệt, e là không thể hầu hạ Hoàng thượng được." Nàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tư Mã Trí nhướng mày: "Vậy sao?"
Thẩm Sở Sở liều mạng gật đầu: "Thần thiếp sao dám nói dối Hoàng thượng."
Tư Mã Trí im lặng, hắn chậm rãi đưa ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Nữ nhân hắn tiếp xúc có hạn, ngày thường toàn bộ tinh lực đều đặt vào triều chính, đâu có thời gian đi dò xét tâm tư của phụ nữ.
Người liều mạng xông vào cứu hắn là nàng, nàng đã cứu hắn, chứng tỏ trong lòng nàng có hắn. Nếu đã như vậy, tại sao nàng lại kháng cự hắn đến thế?
Hắn chỉ nói là tắm chung với nàng, chứ có nói muốn làm gì nàng đâu, rốt cuộc nàng đang sợ cái gì?
Trước đây hắn tưởng nàng hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), nên thái độ với hắn mới thay đổi lớn như vậy, nhưng đã lâu như thế rồi, hắn cũng không tìm thấy gian phu của nàng ở đâu.
Quả nhiên là lòng dạ đàn bà, mò kim đáy biển.
Trước kia yêu hắn đến chết đi sống lại là nàng, nói không yêu là không yêu nữa cũng là nàng. Bây giờ hắn cũng không biết phải làm thế nào mới có thể lấy lòng nàng.
Tư Mã Trí không nói, trong điện liền trở nên yên tĩnh. Thẩm Sở Sở cẩn thận co người lại, không khí vô cùng lúng túng.
May mà Tiểu Thúy rất nhanh đã chuẩn bị xong nước nóng, nàng nhân cơ hội này lui ra khỏi chính điện, chạy vào điện phụ tắm rửa.
Sau khi nàng tắm xong, thái y vừa hay cũng đến Vĩnh Hòa cung. Đợi thái y băng bó vết thương cho nàng và Tư Mã Trí xong, Tiểu Đức Tử liền cho người mang bữa trưa đến.
Thẩm Sở Sở nhìn bàn thức ăn phong phú, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Trên bàn bày biện gần như toàn là món mặn, vịt bao vi cá, giò pha lê, tôm chiên giòn, thịt kho Đông Pha măng tre, sườn xào chua ngọt.. Chỉ cần ngửi thấy mùi thịt thơm nức, nàng đã thèm đến chảy cả nước miếng.
Sau khi Thẩm Sở Sở ngồi xuống, định cầm đũa gắp thức ăn, ngay khoảnh khắc đũa của nàng chạm vào miếng sườn, nàng đột nhiên nhớ lại lần hầu bệnh, bữa ăn không mấy vui vẻ với hắn.
Phải rồi, nàng phải gắp thức ăn cho cẩu hoàng đế trước, đợi hắn dùng xong, nàng mới được động đũa.
Thẩm Sở Sở gắp một miếng sườn xào chua ngọt, đặt vào bát hắn: "Hoàng thượng ăn nhiều chút."
Nói xong, nàng định gắp thêm cho hắn.
Tư Mã Trí chậm rãi giơ tay ngăn động tác của nàng lại, lơ đãng liếc nàng một cái: "Không có người ngoài, ngươi cứ ăn phần của mình đi."
Thẩm Sở Sở sững người, không có người ngoài là sao?
Nàng suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu câu này của hắn có ý gì, thôi thì không nghĩ nữa, cứ làm theo nửa câu sau của hắn, tự mình ăn.
Tư Mã Trí bây giờ không đói lắm, hắn tùy tiện ăn hai miếng, cúi đầu quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Nàng dường như hơi đói, tốc độ ăn nhanh hơn lần trước rất nhiều. Hắn cẩn thận đếm số lần đũa của nàng dừng lại trước mỗi món ăn, trong lòng âm thầm ghi nhớ mấy món nàng thích.
Không biết Thẩm thừa tướng đã nuôi nấng Sở quý phi thế nào, nàng như thể chưa từng thấy thịt, không có thịt thì ăn cơm cũng không ngon.
Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ, vẻ mặt của nàng lần trước ở cung yến khi nhìn thấy mấy món chay kia, cứ như thể đặt trước mặt nàng không phải là thức ăn, mà là từng đĩa phân.
Không lâu sau, các món mặn trên bàn đã bị nàng càn quét gần hết, đặc biệt là tôm chiên giòn và sườn xào chua ngọt, nàng ăn nhiều nhất.
Sau khi Thẩm Sở Sở ăn no, nàng cầm khăn tay lau miệng. Hôm nay cũng coi như được hưởng phúc của cẩu hoàng đế, ngày thường bữa ăn của nàng phần lớn chỉ có một hai món mặn, ba bốn món chay, rất ít khi có món nàng thích.
Thường thì Ngự thiện phòng làm gì, nàng ăn nấy, nếu muốn ăn món gì khác, phải tốn bạc để gọi riêng.
Nàng cảm thấy không cần thiết phải lãng phí bạc vào những chỗ đó, lại chẳng phải không có gì để ăn, có số bạc đó, thà để dành sau này dùng còn hơn.
"Hoàng thượng không thích ăn sao?" Thẩm Sở Sở nhìn bát cơm gần như không động đũa của hắn, kỳ quái hỏi.
Tư Mã Trí đặt đũa xuống, nhếch môi: "Cũng được."
Thẩm Sở Sở bĩu môi, đã là cũng được, tại sao không ăn?
Cẩu hoàng đế cũng quá kén ăn rồi, may mà hắn sinh ra trong nhà đế vương, nếu ném hắn vào nhà dân thường, chỉ e chưa quá hai ngày, hắn đã không chịu nổi mà suy sụp.
Tư Mã Trí nghe thấy tiếng lòng của nàng, cũng không tức giận.
Sau khi hắn lên làm Thái tử, từng bị người ta hạ độc mãn tính vào thức ăn. Loại độc này không hại đến tính mạng, nhưng dùng lâu ngày sẽ bị mất tiếng.
May mà hắn phát hiện sớm, tuy loại độc này không ảnh hưởng đến giọng nói của hắn, nhưng lại khiến hắn mất đi vị giác.
Bất kể là sơn hào hải vị gì, vào miệng hắn cũng như nhai sáp. Lâu dần, hắn đã sớm không còn nhớ mùi vị của những món ăn đó nữa.
Đối với hắn, dùng bữa dường như đã trở thành một nhiệm vụ, mỗi ngày ăn đúng giờ, chỉ là để đảm bảo mình có thể sống sót.
Một lúc sau, hắn khoan thai đưa tay lên, vuốt ve gò má nàng.
Khi những ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn chạm vào khóe miệng nàng, Thẩm Sở Sở ngây người nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự hoang mang.
Người ta nói no ấm sinh dâm dục, cẩu hoàng đế không phải là ăn no uống đủ rồi, liền muốn thú tính bộc phát đấy chứ?
Nàng đã nói mình đến kỳ kinh nguyệt rồi, lẽ nào hắn còn muốn dục huyết phấn chiến (chiến đấu trong biển máu) ?
Cẩu hoàng đế đúng là còn không bằng cầm thú!
Khóe miệng Tư Mã Trí khẽ giật một cách khó nhận ra, ngón tay hắn đang đặt trên mặt nàng hơi dùng sức, lau đi một giọt nước sốt trên môi nàng.
Hắn giơ tay lên, như thể đang trưng bày chiến lợi phẩm gì đó cho nàng xem, đặt giọt nước sốt trên đầu ngón tay trước mắt nàng lắc lắc: "Chưa lau sạch."
Thẩm Sở Sở sững người, một giây sau mặt đã nóng bừng lên. Hóa ra hắn đang giúp nàng lau miệng, nàng còn tưởng hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép người khác quan hệ).
"Mặt ngươi rất đỏ." Tư Mã Trí nhướng mày, nghiêm túc nhìn nàng: "Nóng lắm à?"
Nàng bất giác lắc đầu, lắc được nửa chừng, lại cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng dừng lại.
Đúng lúc Thẩm Sở Sở không biết phải giải thích thế nào, Tiểu Đức Tử dẫn theo mấy thái giám, ôm một đống đồ đi vào.
"Hoàng thượng, đây là tấu chương của hôm nay." Hắn cung kính đặt tấu chương lên chiếc bàn thấp.
Sau khi Tiểu Đức Tử đặt tấu chương của Hoàng thượng xong, lại ra lệnh cho người ta đặt sổ sách của Nội vụ phủ sang một bên: "Nương nương, sổ sách gần một năm nay của Nội vụ phủ đều ở đây cả."
Tư Mã Trí khẽ gật đầu, Thẩm Sở Sở ngó đầu nhìn ra sau lưng Tiểu Đức Tử, kỳ quái hỏi: "Bích Nguyệt vẫn chưa tỉnh sao?"
Nghe thấy câu hỏi của nàng, má Tiểu Đức Tử đỏ lên: "Bích Nguyệt cô nương vừa rồi tỉnh lại, nghe tin Hoàng thượng và nương nương bình an vô sự, liền đến Từ Ninh cung tìm Vân Từ cô cô rồi ạ."
Thẩm Sở Sở gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Bích Nguyệt đến chỗ Vân Từ để giải thích chuyện hôm nay.
Lúc đó nàng vội vàng cứu cẩu hoàng đế nên đã hoàn toàn lờ đi Vân Từ, sau này từ biển lửa Dưỡng Tâm điện đi ra, nàng càng không có cơ hội nhớ đến Vân Từ nữa.
Trước khi đi, Tiểu Đức Tử như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn khom người cung kính nói với Hoàng thượng: "Lửa ở Dưỡng Tâm điện đã được dập tắt, nguyên nhân bén lửa vẫn đang được điều tra."
Tư Mã Trí cúi mắt, trầm tư một lát, sau đó phẩy tay với hắn, ra hiệu cho họ lui ra.
Sau khi Tiểu Đức Tử và mấy thái giám rời đi, Vĩnh Hòa cung lại khôi phục sự yên tĩnh như ban nãy. Lần này Tư Mã Trí không nói chuyện với nàng nữa, hắn phân loại tấu chương xong, liền bắt đầu nhất mục tam hành (nhìn một lúc được ba hàng, ý nói đọc rất nhanh) xem tấu chương.
Thẩm Sở Sở thấy hắn không để ý đến mình, cũng không có gì bất mãn. Không để ý đến nàng là tốt nhất, vừa hay được một phen thanh thản tự tại.
Nàng cà nhắc đi đến bên chiếc bàn thấp, cầm lấy sổ sách đặt ở một bên, tiện tay lật xem.
Cứ tưởng nàng sẽ chẳng hiểu gì, nhưng khi xem kỹ hai trang, nàng phát hiện mình đã đánh giá quá cao độ khó của sổ sách ở đây.
Trên sổ sách dùng chữ tiểu khải ghi rõ ràng chi tiêu mỗi ngày, ví dụ như mua son phấn từ phường son cho các phi tần trong hậu cung, mỗi hộp bao nhiêu tiền, nhập bao nhiêu hộp, tổng cộng hết bao nhiêu ngân lượng.
Nói không khoa trương, chỉ cần thuộc bảng cửu chương, là có thể tính rõ những khoản này.
Thẩm Sở Sở không muốn chen chúc làm việc cùng cẩu hoàng đế, liền ôm sổ sách chạy đến chỗ nàng luyện thư pháp, trải sổ sách ra bàn.
Sổ sách có khoảng mười mấy cuốn, đây là ghi chép chi tiêu của Nội vụ phủ trong khoảng một năm gần đây, từ sau khi cẩu hoàng đế đăng cơ.
Thực ra nàng biết rõ, dù nàng không xem những sổ sách này, Thái hậu cũng sẽ không trách tội nàng, bởi vì các tiểu thư quý tộc của nước Tấn rất ít người biết tính toán, Hoàng quý phi cũng vậy.
Chỉ có người như Thẩm thừa tướng, cưng chiều con gái vô độ, mới mời thầy dạy riêng cho con gái nhà mình, vì vậy Gia Tần đối với sổ sách cũng coi như hiểu biết đôi chút.
Thẩm Sở Sở bây giờ cũng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi, nếu nàng không tìm việc gì đó để làm, thì chỉ có thể như lúc hầu bệnh, nhàm chán đến mức đi đếm lông mi của hắn.
Cẩu hoàng đế đang ở bên kia phê duyệt tấu chương, nàng tự nhiên không thể bỏ mặc hắn ở đây mà tự mình chạy đi chơi được.
Nếu đã không có việc gì làm, chi bằng lật xem sổ sách, coi như là tiêu khiển.
Một cuốn sổ sách khoảng hai ba mươi trang, một trang chỉ có vài mục ghi chép, nàng rất nhanh đã tính xong một cuốn.
Thẩm Sở Sở nhìn bản nháp nguệch ngoạc của mình trên giấy, không khỏi nhíu mày.
Sổ sách này thật kỳ lạ, nhìn thì có vẻ đều khớp cả, nhưng mỗi một khoản chi dường như đều có gì đó là lạ.
Cứ lấy tiệc chay mỗi tháng một lần này ra mà nói, chẳng qua chỉ là bày biện vài món ăn, vì là tiệc chay, cơ bản đều là món chay, sao một lần lại có thể chi ra ba nghìn lượng bạc?
Phải biết ở nước Tấn, ba nghìn lượng đủ để nuôi sống dân làng của một thôn trong nửa đời người. Dù đặt ở trong giới quý tộc kinh thành, ba nghìn lượng này cũng không phải là một con số nhỏ.
Trước đây tiệc chay mỗi tháng đều do Thường ma ma của Từ Ninh cung hỗ trợ Hoàng quý phi tổ chức, nếu nói Hoàng quý phi biển thủ ngân lượng, cũng không có khả năng lắm.
Thẩm Sở Sở cúi đầu, xem lại cuốn sổ trong tay từ đầu đến cuối một lần nữa. Nàng phát hiện không chỉ chi tiêu của tiệc chay không đúng, mà dường như tất cả các khoản sổ sách có liên quan đến Từ Ninh cung đều là những khoản chi rất lớn.
Ví dụ như Thái hậu tu sửa Phật đường, đã tiêu tốn hết một vạn lượng bạc. Còn có rất nhiều khoản chi như quyên tiền hương khói cho chùa chiền, tu sửa từ đường, gần như chiếm hai phần ba chi tiêu của cuốn sổ sách này.
Những việc Thái hậu muốn làm, có thật sự cần tốn nhiều ngân lượng như vậy không?
Tư Mã Trí vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Sở Sở nhíu mày chặt, hắn đặt tấu chương trong tay xuống rồi đi tới: "Nếu không hiểu, cũng không cần ép mình."
Thẩm Sở Sở sững người: "Đa tạ Hoàng thượng thể tất."
Xương mày Tư Mã Trí khẽ động, lơ đãng liếc nàng một cái: "Lúc riêng tư không có người ngoài, không cần đối với trẫm xa cách như vậy."
"Ý của người là?" Nàng không hiểu gì mà ngẩng đầu lên.
Hắn trầm ngâm một lát, giọng nói trầm thấp: "Dân gian nữ tử đều gọi phu quân bằng tên gọi thân mật, ngươi cũng có thể đặt cho trẫm một cái tên thân mật."
Tư Mã Trí hất cằm, mặt không đổi sắc: "Không có gì không tốt, bây giờ ngươi gọi một tiếng nghe xem."
Thẩm Sở Sở chớp chớp mắt, nghiêng đầu thăm dò mở miệng: "Mã Mã?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Mã Trí: Xin hãy gọi trẫm là ba ba.[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: