THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 167 :(a)
Nhưng không đợi Lệnh tần cùng Du quý nhân mở miệng, thái hậu trước hết nói ra:
- Ai gia biết ý đồ đến của các ngươi, chuyện này không phải ai gia có thể giải quyết. Nếu các ngươi vì chuyện của Vĩnh Kỳ, thì quay về đi.
Hạ lệnh làm cho Vĩnh Kỳ xuất cung xây phủ chính là Dận Chân, mà không phải Càn Long. Thái thượng hoàng quyết định, không phải nàng có thể thay đổi.
Nàng hiện tại chỉ ngóng nhìn gia sớm một chút đem lỗi lầm của nàng bỏ qua, không cần tiếp tục truy cứu.
- Thái hậu, nô tì không cầu thái hậu làm cho hoàng thượng thu hồi ý chỉ, chỉ cầu hoàng thượng có thể mưu một công việc cho Vĩnh Kỳ, không đến mức..
Du quý nhân nói xong, che mặt khóc. Từ khi Vĩnh Kỳ sinh ra nàng đã vì hắn mưu đồ, nhưng mưu đồ nửa đời người, đứa con lại không muốn thân cận chính mình, càng không muốn nhận thức chính mình. Nhưng cho dù là như vậy, Vĩnh Kỳ vẫn là con trai của nàng!
Làm a ca xuất cung xây phủ đã đủ làm cho người ta chỉ trích, nếu trên người không có việc gì làm, cuộc sống sau này làm sao mà qua?
Toàn bộ a ca xuất cung xây phủ hoàng đế đều sẽ gẩy cho một khoản tiền dùng để tu sửa phủ đệ, còn lại cần dùng sử dụng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày. Mà Càn Long chỉ cho Vĩnh Kỳ tòa nhà, không cho một khoản tiền nào.
Vĩnh Kỳ xưa nay không biết những việc này, Du quý nhân làm sao không biết?
Vĩnh Kỳ nói thế nào cũng là cháu trai được Nữu Cỗ Lộc thị thương yêu nhiều năm như vậy, suy đi nghĩ lại gật đầu xem như đáp ứng thỉnh cầu của Du quý nhân:
- Ai gia sẽ thương nghị với hoàng đế.
Càn Long vội xong chuyện triều đình, liền đi Từ Trữ cung, đó là do Nữu Cỗ Lộc thị sớm phái người đi mời.
Nhìn thấy Càn Long, Nữu Cỗ Lộc thị cũng không vội vã nói chuyện của Vĩnh Kỳ, mà là cùng Càn Long nhớ lại ngày tháng còn ở trong Ung vương phủ, lại cực kỳ giống một bà cụ già thích nhắc chuyện xưa cũ ôn cảm tình.
Càn Long thật hiểu biết hoàng ngạch nương của mình, biểu hiện không mặn không nhạt, bởi vì hắn biết kế tiếp nhất định là có chuyện.
Nữu Cỗ Lộc thị nói xong, lại âm thầm quan sát biểu tình của Càn Long, thấy bộ dáng hắn vẫn thản nhiên, thiếu chút nữa bẻ gãy bộ giáp bảo hộ móng tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hiện tại nàng không thể tùy thời bày biện cái giá làm thái hậu, tùy ý chần chừ Càn Long.
- Thái thượng hoàng.. gia hắn là.. ai gia nhớ rõ, mười bảy năm trước, gia hắn đã muốn..
Băng hà, vì sao người đã băng hà còn xuất hiện? Chẳng lẽ thật không phải giả?
- Hoàng ngạch nương, có một số việc không phải ngài có thể hỏi.
Càn Long liếc mắt nhìn nàng:
- Hoàng ngạch nương gần đây nên chuyên tâm lễ phật tốt hơn.
Lồng ngực Nữu Cỗ Lộc thị trầm xuống, muốn phát chút tính tình:
- Ai gia theo gia thời gian dài như vậy..
- Hoàng ngạch nương, nếu ngài không có việc gì, đứa con trước hết quay về Dưỡng Tâm điện.
Càn Long đứng lên chuẩn bị cáo từ.
- Hoàng đế, ai gia cũng không có ý tứ khác.
Nữu Cỗ Lộc thị có chút chói tai nói, đem tức giận biểu đạt đi ra.
- Hôm nay ai gia mời ngươi, là vì Vĩnh Kỳ. Ai gia biết đó là ý chỉ của thái thượng hoàng, ai gia cũng không có ý tứ cầu tình cho Vĩnh Kỳ, nhưng mà hoàng đế, Vĩnh Kỳ dù sao cũng đã lớn, ngay cả Vĩnh Dung cũng lĩnh việc trong Lễ bộ, Vĩnh Kỳ thân là ca ca, lại nhàn rỗi ở nhà.. nói ra, chỉ sợ trên mặt mũi nhục nhã a.
- Trẫm sẽ xem xét, nếu hoàng ngạch nương không còn việc gì, trẫm đi trước.
Càn Long nói xong rời khỏi Từ Trữ cung.
Chân trước hắn mới vừa đi, sau lưng Từ Trữ cung liền nát một bộ đồ sứ. Trong ngày thường đều cần đến nội vụ phủ đi báo, nhưng ngày hôm qua Dận Chân vừa gõ nàng một phen, Nữu Cỗ Lộc thị thật không dám lúc này đi khoe khoang, chỉ có thể cho người mở kho của Từ Trữ cung tiếp tục lấy ra một bộ bù vào.
Lúc Càn Long quay về Dưỡng Tâm điện, Dận Chân cùng Cố Vận An cũng đã ở. Lệnh tần cùng Du quý nhân đi Từ Trữ cung cũng không phải là chuyện gì bí mật, sau lại biết người Từ Trữ cung mời Càn Long đi qua, Cố Vận An liền kéo Dận Chân đi tới Dưỡng Tâm điện.
- Hoàng ngạch nương của ngươi đi tìm ngươi cầu tình sao? Không nghĩ tới a, nàng đối với ngũ a ca thật đúng là bà cháu tình thâm a.
Nói xong liền bĩu môi, khinh thường nói tiếp:
- Làm sao lại không thấy bà già kia đối với Vĩnh Chương cùng Vĩnh Cơ tốt như vậy đâu.
Đối với việc này Càn Long không nói gì. Bởi vì hắn cũng là người cha không xứng chức, không có lập trường đi nói hoàng ngạch nương bất công.
- Cũng không phải là cầu tình, chỉ là muốn tìm một công việc cho Vĩnh Kỳ mà thôi.
Càn Long nhu nhu trán, việc này càng làm hắn đau đầu hơn là cầu tình cho Vĩnh Kỳ.
Không phải hắn khinh thường Vĩnh Kỳ, với tính khí cùng đầu óc của Vĩnh Kỳ, làm bất cứ việc gì đều có thể làm hư hại, đừng làm chậm trễ đại sự.
- Ai gia biết ý đồ đến của các ngươi, chuyện này không phải ai gia có thể giải quyết. Nếu các ngươi vì chuyện của Vĩnh Kỳ, thì quay về đi.
Hạ lệnh làm cho Vĩnh Kỳ xuất cung xây phủ chính là Dận Chân, mà không phải Càn Long. Thái thượng hoàng quyết định, không phải nàng có thể thay đổi.
Nàng hiện tại chỉ ngóng nhìn gia sớm một chút đem lỗi lầm của nàng bỏ qua, không cần tiếp tục truy cứu.
- Thái hậu, nô tì không cầu thái hậu làm cho hoàng thượng thu hồi ý chỉ, chỉ cầu hoàng thượng có thể mưu một công việc cho Vĩnh Kỳ, không đến mức..
Du quý nhân nói xong, che mặt khóc. Từ khi Vĩnh Kỳ sinh ra nàng đã vì hắn mưu đồ, nhưng mưu đồ nửa đời người, đứa con lại không muốn thân cận chính mình, càng không muốn nhận thức chính mình. Nhưng cho dù là như vậy, Vĩnh Kỳ vẫn là con trai của nàng!
Làm a ca xuất cung xây phủ đã đủ làm cho người ta chỉ trích, nếu trên người không có việc gì làm, cuộc sống sau này làm sao mà qua?
Toàn bộ a ca xuất cung xây phủ hoàng đế đều sẽ gẩy cho một khoản tiền dùng để tu sửa phủ đệ, còn lại cần dùng sử dụng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày. Mà Càn Long chỉ cho Vĩnh Kỳ tòa nhà, không cho một khoản tiền nào.
Vĩnh Kỳ xưa nay không biết những việc này, Du quý nhân làm sao không biết?
Vĩnh Kỳ nói thế nào cũng là cháu trai được Nữu Cỗ Lộc thị thương yêu nhiều năm như vậy, suy đi nghĩ lại gật đầu xem như đáp ứng thỉnh cầu của Du quý nhân:
- Ai gia sẽ thương nghị với hoàng đế.
Càn Long vội xong chuyện triều đình, liền đi Từ Trữ cung, đó là do Nữu Cỗ Lộc thị sớm phái người đi mời.
Nhìn thấy Càn Long, Nữu Cỗ Lộc thị cũng không vội vã nói chuyện của Vĩnh Kỳ, mà là cùng Càn Long nhớ lại ngày tháng còn ở trong Ung vương phủ, lại cực kỳ giống một bà cụ già thích nhắc chuyện xưa cũ ôn cảm tình.
Càn Long thật hiểu biết hoàng ngạch nương của mình, biểu hiện không mặn không nhạt, bởi vì hắn biết kế tiếp nhất định là có chuyện.
Nữu Cỗ Lộc thị nói xong, lại âm thầm quan sát biểu tình của Càn Long, thấy bộ dáng hắn vẫn thản nhiên, thiếu chút nữa bẻ gãy bộ giáp bảo hộ móng tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hiện tại nàng không thể tùy thời bày biện cái giá làm thái hậu, tùy ý chần chừ Càn Long.
- Thái thượng hoàng.. gia hắn là.. ai gia nhớ rõ, mười bảy năm trước, gia hắn đã muốn..
Băng hà, vì sao người đã băng hà còn xuất hiện? Chẳng lẽ thật không phải giả?
- Hoàng ngạch nương, có một số việc không phải ngài có thể hỏi.
Càn Long liếc mắt nhìn nàng:
- Hoàng ngạch nương gần đây nên chuyên tâm lễ phật tốt hơn.
Lồng ngực Nữu Cỗ Lộc thị trầm xuống, muốn phát chút tính tình:
- Ai gia theo gia thời gian dài như vậy..
- Hoàng ngạch nương, nếu ngài không có việc gì, đứa con trước hết quay về Dưỡng Tâm điện.
Càn Long đứng lên chuẩn bị cáo từ.
- Hoàng đế, ai gia cũng không có ý tứ khác.
Nữu Cỗ Lộc thị có chút chói tai nói, đem tức giận biểu đạt đi ra.
- Hôm nay ai gia mời ngươi, là vì Vĩnh Kỳ. Ai gia biết đó là ý chỉ của thái thượng hoàng, ai gia cũng không có ý tứ cầu tình cho Vĩnh Kỳ, nhưng mà hoàng đế, Vĩnh Kỳ dù sao cũng đã lớn, ngay cả Vĩnh Dung cũng lĩnh việc trong Lễ bộ, Vĩnh Kỳ thân là ca ca, lại nhàn rỗi ở nhà.. nói ra, chỉ sợ trên mặt mũi nhục nhã a.
- Trẫm sẽ xem xét, nếu hoàng ngạch nương không còn việc gì, trẫm đi trước.
Càn Long nói xong rời khỏi Từ Trữ cung.
Chân trước hắn mới vừa đi, sau lưng Từ Trữ cung liền nát một bộ đồ sứ. Trong ngày thường đều cần đến nội vụ phủ đi báo, nhưng ngày hôm qua Dận Chân vừa gõ nàng một phen, Nữu Cỗ Lộc thị thật không dám lúc này đi khoe khoang, chỉ có thể cho người mở kho của Từ Trữ cung tiếp tục lấy ra một bộ bù vào.
Lúc Càn Long quay về Dưỡng Tâm điện, Dận Chân cùng Cố Vận An cũng đã ở. Lệnh tần cùng Du quý nhân đi Từ Trữ cung cũng không phải là chuyện gì bí mật, sau lại biết người Từ Trữ cung mời Càn Long đi qua, Cố Vận An liền kéo Dận Chân đi tới Dưỡng Tâm điện.
- Hoàng ngạch nương của ngươi đi tìm ngươi cầu tình sao? Không nghĩ tới a, nàng đối với ngũ a ca thật đúng là bà cháu tình thâm a.
Nói xong liền bĩu môi, khinh thường nói tiếp:
- Làm sao lại không thấy bà già kia đối với Vĩnh Chương cùng Vĩnh Cơ tốt như vậy đâu.
Đối với việc này Càn Long không nói gì. Bởi vì hắn cũng là người cha không xứng chức, không có lập trường đi nói hoàng ngạch nương bất công.
- Cũng không phải là cầu tình, chỉ là muốn tìm một công việc cho Vĩnh Kỳ mà thôi.
Càn Long nhu nhu trán, việc này càng làm hắn đau đầu hơn là cầu tình cho Vĩnh Kỳ.
Không phải hắn khinh thường Vĩnh Kỳ, với tính khí cùng đầu óc của Vĩnh Kỳ, làm bất cứ việc gì đều có thể làm hư hại, đừng làm chậm trễ đại sự.