Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 161 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ đáng tiếc ngũ a ca hiện tại cũng chỉ là một a ca mà thôi, bên cạnh không có người nào có thể sử dụng, tin tức thái hậu sắp về cung còn chưa thu được, bây giờ còn đang cùng Phúc gia huynh đệ cẩn trọng trang hoàng tửu lâu của bọn hắn.

    Càn Long cũng biết đợi hoàng ngạch nương hồi cung sự tình phỏng chừng sẽ nhiều hơn, không nói gì khác, vị tiểu ngạch nương tựa hồ cũng không phải là người có thể im lặng. Cho nên Càn Long tranh thủ triệu Ba Lạc Bôn cùng a Quế, thương nghị hôn sự của Tắc Á cùng Ký Viễn.

    Hai tiểu bối ở chung rất tốt, Tắc Á cũng thay đổi bộ dáng tùy tiện, có khi nhắc tới Ký Viễn cũng lộ ra tư thế của tiểu nữ nhi, bộ dạng như hết sức hài lòng. Mà Ký Viễn cũng rất thích tính cách của nàng, so sánh với những nữ sắc trước kia vẫn tốt hơn nhiều.

    Ấn tượng của Ba Lặc Bôn đối với Ký Viễn cũng rất tốt, võ sĩ Tây Tạng thích nhất là người có năng lực. Võ công của Tắc Á tuy không thể nói là giỏi nhất, nhưng cũng ít có địch thủ, có thể đánh bại Tắc Á, còn chưa nói rõ tình hình sao?

    A Quế thì không cần phải nói, hắn cùng Nhạn Cơ luôn ưu sầu việc hôn nhân của Ký Viễn. Tuy thân phận Tắc Á là công chúa, hơi cao một chút, nhưng có thể làm cho Ký Viễn nảy sinh tâm tư muốn kết hôn với nàng, thì chính là tốt lắm!

    Ba Lặc Bôn cùng a Quế ăn nhịp với nhau, cùng Nhạn Cơ thương nghị một chút, lại định ra ngày kết hôn, là mùng hai tháng sau, là một ngày hoàng đạo khó được, nghi xuất hành, gả cưới.

    Trong ngày hoàng đạo này, Cố hoàng hậu cảm thán:

    - Dận Chân, tôi trở về tìm hai phần giấy hôn thú, ngài ký tên được chứ.

    Nhân tiện lại đến thêm lời thề kết hôn chẳng hạn, không có nhẫn kim cương, dùng ban chỉ thay thế đều được.

    - Làm đi.

    Dận Chân không phản đối, hắn cũng đang thật sự suy nghĩ, có lẽ chờ thêm đoạn thời gian bọn họ đi Giang Nam, ở Giang Nam cưới Cố Vận An một lần.

    - Ân, hôm nay trở về liền làm.

    Nhất định phải làm cho tốt, làm giống, ảnh chụp trên giấy hôn thú chẳng hạn, tìm họa sư cung đình vẽ cho bọn họ, hoặc là làm cho Dận Chân chính mình động thủ vẽ lên đều được.

    Càng nghĩ càng cảm thấy được tốt đẹp, Cố Vận An đều có chút khẩn cấp đi trở về.

    Cuối cùng giấy hôn thú còn chưa làm xong, những công việc thủ công như vậy, hắn thật sự không am hiểu.

    Dận Chân không cần hỏi cũng biết, giấy hôn thú theo lời của Cố Vận An hẳn là thuộc thời đại kia, hiện tại vẫn là đợi một chút đi, đến lúc đó xem như cấp cho Vận An sự vui mừng.

    Khi thái hậu Nữu Cỗ Lộc thị đi tới ngoài thành, cho người hầu hạ hồi cung thông báo với hoàng thượng, nói với hoàng đế ngày mai nàng cần hồi cung.

    Hành vi của Nữu Cỗ Lộc thị người thông minh cũng biết là có ý gì, thái hậu đây là chờ hoàng thượng biểu hiện hiếu tâm đâu.

    Nếu là Càn Long não rút sẽ cho thái hậu một sự phô trương, cấp đủ mặt mũi cho nàng, nhưng hiện tại sao.. đi Từ Trữ cung bồi nàng dùng bữa cơm thì không tệ rồi.

    Dận Chân đương nhiên cũng biết tâm tư của Nữu Cỗ Lộc thị, Ung Chính gia hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này mấy năm nay tâm ngày càng lớn, còn muốn làm cho Hoằng Lịch buông quốc sự đi bồi nàng chơi tiết mục mẹ hiền con hiếu sao?

    Cố Vận An chỉ có thể nói, tứ gia, ngài thật sự quá xem thường bà vợ nhỏ này của ngài, người ta cũng không dễ dàng bị qua mặt cho qua như thế.

    Nghĩ tới bộ thứ hai của Hoàn Châu cách cách, Càn Long suất lĩnh cả triều văn võ đi nghênh đón lão thái hậu, phô trương so sánh với Ba Lặc Bôn sao, tên kia yếu phát nổ!

    Càn Long nghe xong tin nhắn, sớm ném qua một bên.

    Ở trước mặt hoàng a mã cũng muốn chơi một bộ này, hoàng ngạch nương sống thoải mái quá lâu, nên đã quên nàng là họ Nữu Cỗ Lộc, mà không phải Ái Tân Giác La.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 162 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ân, tiểu Thiện Bảo nhà hắn cũng là Nữu Cỗ Lộc thị, nhưng cũng may đã cách năm đời với thái hậu, phải biết rằng nếu bàn về vai vế, Thiện Bảo phải kêu Càn Long là cậu.

    Tuổi kém đã là tâm bệnh của Càn Long, nếu còn tiếp tục kém vai vế làm sao mà được?

    Cho nên vai vế này tuyệt đối không thể luận!

    Hiện tại Càn Long vô luận làm gì đều thất thần nghĩ lên người Thiện Bảo, bất kể như thế nào cũng trị không hết.

    Suy nghĩ tỉnh lại, Càn Long nhớ được người báo tin hoàng ngạch nương còn ở ngoài điện đợi, liền lệnh cho Ngô Thư đi ra báo: Trẫm đã biết.

    Vẻ mặt người nọ liền vi diệu, ý tứ của hoàng thượng là biết thái hậu ngày mai hồi cung, hay là biết ý tứ của thái hậu đây?

    Nhưng hắn chỉ là một nô tài, cũng không dám tự tiện nghiền ngẫm chủ ý của chủ tử, chỉ có thể đem lời của Càn Long chi tiết bẩm báo cho Nữu Cỗ Lộc thị nghe qua.

    Ngũ a ca không biết vị thái giám vừa đi ngang qua người mình, còn hành lễ với mình chính là người hầu hạ bên cạnh hoàng mã ma mà hắn luôn tâm niệm. Trong khoảng thời gian này Vĩnh Kỳ luôn đem tâm tư đặt vào việc trang hoàng tửu lâu, chỉ cần thêm một ngày là có thể hoàn công, sau đó bọn họ có thể khai trương!

    Đều nói "chuyện tốt" liên tục, một năm trước Triệu Huệ suất lĩnh mười vạn Thanh binh đi Hồi tộc trấn áp đại tiểu Hòa Trác chi loạn, ngày trước đã truyền về tin chiến thắng, mấy ngày sau cần lĩnh quân trở lại kinh thành, đi theo còn có tân nhậm thủ lĩnh Hồi tộc Ali Hòa Trác cùng với nữ nhi bảo bối của hắn – Hàm Hương.

    Hàm Hương là con gái của A Li Hòa Trác, cũng là thánh nữ Hồi tộc, bởi vì từ khi ra đời liền tự mang theo hương khí, cho nên gọi là Hàm Hương. Hàm Hương được người dân tộc Duy Ngô Nhĩ cho rằng, đây là ông trời ban thưởng nàng cho bọn họ, mà A Li Hòa Trác có thể trở thành thủ lĩnh Hồi tộc, Hàm Hương cũng là một trong những nhân tố.

    Lúc này Hồi tộc vì tỏ lòng thành ý của mình, ý đặc biệt dẫn theo Hồi tộc thánh nữ đến kinh thành, là vì hiến cho hoàng thượng.

    Triệu Huệ khó hiểu đem tin tức này viết trong sổ con, càng thêm khó hiểu viết, trên đoạn đường bọn họ từ Hồi tộc quay về kinh thành, đã bị người chặn đường ba lượt, mỗi lần thủ lĩnh của đám người chặn đường đều thật "thâm tình" kêu tên của công chúa Hồi tộc.

    Triệu Huệ vì chuyện này tìm A Li Hòa Trác nhiều lần, mặc dù nói sở thích của hoàng thượng bọn họ không dám quản, nhưng loại mặt hàng như vậy còn muốn nhét vào trong hậu cung của hoàng thượng, là bị bọn hắn xem thường, hay là nói "thanh danh" phong lưu của Càn Long thật quá thịnh.

    Phần tin chiến thắng này lúc bị Càn Long nhìn xem Thiện Bảo cũng ở bên cạnh, sau khi xem xong còn chưa kịp cao hứng, bắt đầu vẻ mặt đau khổ cùng người trong lòng giải thích, hắn đối với vị công chúa Hồi tộc toàn thân mang theo mùi hương hoàn toàn không có một chút hứng thú, toàn tâm toàn ý đều chỉ có Thiện Bảo! Còn tự nhủ trong lòng mình chỉ có một mình Thiện Bảo, bằng không ngày sau mình không thể làm nam nhân!

    Đồng thời trong lòng đem A Li Hòa Trác cùng Hàm Hương đưa vào sổ đen.

    Sáng sớm tiểu Yến tử cùng Tử Vi đi theo Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ xuất cung, dùng ngọc bài a ca của chính hắn.

    Bọn thị vệ canh cửa đều biết tính tình của hắn, hơn nữa thống lĩnh còn lộ ra tin tức, liếc mắt nhìn qua liền cho qua, còn nghe tiểu Yến tử chưa đi xa thì đã cảm khái:

    - Không nghĩ tới xuất cung dễ dàng như vậy a.

    Xuất cung dễ dàng như vậy cũng phải xem là ai, vị a ca này rõ ràng là đã bị hoàng thượng bỏ quên, bọn hắn cũng không có nhiệt tình đi làm khó hắn.

    Hôm nay Hội Tân lâu chuẩn bị xong xuôi là có thể khai trương. Tiểu Yến tử ồn ào lên mình còn chưa xem qua tửu lâu, làm nũng cho ngũ a ca đưa mình đi xem, còn mang theo Tử Vi đi cùng.

    Bọn họ xuất cung không được bao lâu, Càn Long liền sai người đi hậu cung triệu đến, hôm nay lão phật gia hồi cung, nương nương các cung cùng các vị a ca cách cách cũng đừng quên đi Từ Trữ cung vấn an.

    Càn Long cũng không muốn thông tri Vĩnh Kỳ, làm cho hắn thật mất hứng. Ai bảo "lão phật gia" lại chỉ thích một mình đứa cháu như Vĩnh Kỳ đâu.

    Tới giờ, xa giá của thái hậu Nữu Cỗ Lộc thị chậm rãi vào thành.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 162 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi tới cửa cung, thái hậu xuống xe ngựa, được Tình nhi nâng đỡ lên phượng liễn đưa đi Thái Hòa điện.

    Tiểu Thuận tử thật khó khăn tranh thủ xuất cung chạy về hướng Hội Tân lâu.

    Đi tới Hội Tân lâu, tiểu Thuận tử chỉ cảm thấy cổ họng của mình khô cạn, thở không ra hơi vịn khung cửa, nhìn ngũ a ca cùng mấy người tiểu Yến tử đang vui cười cãi lộn bên trong, chỉ có thể suy yếu kêu một tiếng:

    - Ngũ a ca..

    Ngũ a ca đang cười hì hì trêu ghẹo tiểu Yến tử chứng kiến tiểu Thuận tử thì kinh ngạc:

    - Tiểu Thuận tử? Làm sao ngươi tới nơi này?

    - Ngũ a ca..

    Tiểu Thuận tử thở dốc vài tiếng:

    - Thái hậu, thái hậu nương nương hồi cung!

    - Cái gì!

    Tay cầm bàn chải của ngũ a ca khựng lại một chút:

    - Ngươi nói cái gì?

    - Thái hậu nương nương hồi cung, vừa rồi hoàng thượng sai người truyền lời, hôm nay buổi trưa đi Từ Trữ cung vấn an thái hậu nương nương.

    Tiểu Thuận tử nói xong, không chỉ là ngũ a ca, vẻ mặt Phúc gia huynh đệ đều ngây ngẩn cả người.

    Tiểu Yến tử có chút khó hiểu, từ sau khi nàng tiến cung chưa từng nghe nhắc tới thái hậu, nàng chỉ biết có hoàng hậu ác độc cùng con trai của nàng.

    - Ai, các ngươi làm sao vậy? Thái hậu là vật gì?

    - Tiểu Yến tử, lời này hồi cung rồi đừng tùy ý nói lung tung!

    Phúc Nhĩ Thái vội vàng ngăn cấm nàng.

    - Ta nói chơi thì đã làm sao, chẳng lẽ thái hậu còn đáng sợ hơn hoàng hậu, là một quái vật ăn thịt người?

    Tiểu Yến tử quơ bàn chải trên tay, làm biểu tình quái dị.

    - Tiểu Yến tử! Lời này sau khi hồi cung nếu dám nói ra, là sẽ bị đánh bằng roi! Đối với thái hậu bất kính, sẽ bị chém đầu.

    Ngũ a ca vẻ mặt nghiêm túc, hắn còn muốn làm cho lão phật gia hạ chỉ cho hắn kết hôn tiểu Yến tử, mà không phải nhìn thấy tiểu Yến tử bị thái hậu hạ lệnh ném ra ngoài nghiêm trị.

    - Hừ, không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người.

    Tiểu Yến tử giận dỗi xoay người lại, không nhìn Vĩnh Kỳ vừa rống lớn tiếng với nàng.

    Vĩnh Kỳ vì lấy lòng tiểu Yến tử, luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, Phúc Nhĩ Thái cũng vậy. Bị hai người làm hư hiện tại tiểu Yến tử không chịu nổi một tia ủy khuất, bị người lớn tiếng nói một câu đều không chịu nổi.

    - Tiểu Yến tử, việc này không thể trách Vĩnh Kỳ.

    Phúc Nhĩ Thái khó được nói giúp cho Vĩnh Kỳ một câu, bởi vì sự tình quan hệ tới an toàn tính mạng cho tiểu Yến tử, cũng không phải thời gian hành động theo cảm tính.

    - Lão phật gia là người có thân phận cao nhất trong hậu cung, nếu chúng ta va chạm lão phật gia, cho dù là hoàng thượng cũng không thể không phạt chúng ta.

    - Thân phận cao nhất? Còn cao hơn hoàng hậu ác độc sao?

    Tiếp nhận Phúc Nhĩ Thái giải thích, tiểu Yến tử tò mò nhìn hắn.

    Thấy ánh mắt của nàng bị Phúc Nhĩ Thái hấp dẫn, Vĩnh Kỳ thật khó chịu vội vàng giải thích:

    - Hoàng hậu chẳng qua là thê tử của hoàng a mã, nhưng lão phật gia là ngạch nương của hoàng a mã. Hoàng a mã xem trọng chữ hiếu nhất, trước kia cũng chưa từng làm trái ý nguyện của lão phật gia.

    Tiểu Yến tử hiểu được lão phật gia lợi hại, ngơ ngác xoay người, nhưng không ngờ bước hụt chân, trực tiếp từ lầu hai rơi xuống.

    - Tiểu Yến tử!

    Tử Vi đang ở bên hỗ trợ làm chút việc, chứng kiến tiểu Yến tử rơi xuống hoảng sợ hô to.

    - Hắc hắc.

    Tiểu Yến tử cười to, sau đó quay thân, dưới chân giẫm lên giá đỡ bên người hai cái, muốn mượn lực quay về lầu hai.

    Đáng tiếc trên giá đỡ có hai thùng sơn, trọng lượng của tiểu Yến tử không nhẹ, trực tiếp đem thùng sơn nghiêng đổ.

    Vì thế tiểu Yến tử rơi thẳng xuống, còn tai họa tới Tử Vi cùng ngũ a ca bên cạnh.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 163 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngũ a ca còn đỡ một chút, quần áo chỉ dính vào một ít, mái tóc cùng mặt Tử Vi dính không ít sơn, mà tiểu Yến tử toàn thân nhưng nhảy vào trong hồ sơn, trên mặt đều nhìn không thấy màu da nguyên bản của nàng.

    - Hì hì!

    Tiểu Thuận tử nhìn bộ dạng lộn xộn trong phòng, cảm thấy sắp tuyệt vọng.

    - Gia, hiện tại làm sao bây giờ, lão phật gia sắp tiến cung.

    Hoàn Châu cách cách cùng Tử Vi cô nương như hiện tại còn kịp rửa sạch sao?

    - Trước đừng có gấp.

    Phúc Nhĩ Khang nhảy xuống, làm cho Liễu Hồng nhanh chóng tìm khăn cùng nước ấm, vừa làm yên lòng mấy người đang vội vàng:

    - Tiểu Thuận tử, lúc ngươi xuất cung đi tìm chúng ta, lão phật gia đã tiến cung sao?

    Tiểu Thuận tử lắc đầu:

    - Tôi nghe được tin tức lập tức đi tìm ngũ a ca cùng cách cách.

    - Được rồi, chúng ta còn thời gian.

    Phúc Nhĩ Khang thoáng yên lòng:

    - Lão phật gia hồi cung, hoàng thượng tất nhiên sẽ đích thân đón chào, đến lúc đó cũng không rảnh bận tâm tới chúng ta. Chúng ta nhân cơ hội này nhanh lên thu thập, chờ lão phật gia nói chuyện với hoàng thượng xong..

    Phúc Nhĩ Khang đưa mắt nhìn Tử Vi cùng tiểu Yến tử, cuối cùng nhìn qua Vĩnh Kỳ:

    - Tuy rằng không thể trước tiên bái kiến lão phật gia, nhưng nếu chúng ta có thể đợi lúc lão phật gia đề cập tới chúng ta, cũng đã ở bên ngoài chờ đợi, vẫn sẽ lưu lại ấn tượng cho lão phật gia.

    Vĩnh Kỳ nghe xong cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy được lời của Phúc Nhĩ Khang thập phần có lý.

    - Trước thu thập cho tiểu Yến tử cùng Tử Vi một chút, sau đó chúng ta nhanh lên hồi cung.

    Nói thì dễ dàng, nhưng làm thật khó khăn, sơn dễ rửa như vậy sao? Liễu Hồng cùng tiểu Yến tử, Tử Vi giằng co hồi lâu, cũng chỉ làm dấu vết trên người giảm bớt chút ít mà thôi.

    - Không còn kịp rồi, chúng ta về cung trước nói sau.

    Phúc Nhĩ Khang vội vàng đi vào, cầm hai cái nón trên tay:

    - Ta vừa rồi nghe nói, lão phật gia đã tới hoàng cung.

    - Các ngươi cầm khăn mặt, dù hiệu quả không tốt, cũng tốt hơn là không làm chút gì.

    Liễu Hồng đưa khăn mặt ướt cho hai người.

    - Chuyện trong cung không giúp được gì, chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

    Mấy người bắt đầu chạy về hoàng cung.

    Trên xe, vẻ mặt Phúc Nhĩ Khang trầm tư, cuối cùng đem ý nghĩ của chính mình nói ra:

    - Nếu không phải giờ thìn, hoàng thượng làm cho các vị nương nương cùng a ca cách cách buổi trưa đi Từ Trữ cung vấn an, các ngươi không cảm thấy thời gian quá dài sao?

    Nghe lời này Vĩnh Kỳ sửng sốt, chỉ cần không nhắc gì tới tiểu Yến tử, đầu óc hắn còn có chút tác dụng, hai mắt tỏa sáng:

    - Nhĩ Khang, ngươi là nói..

    Phúc Nhĩ Khang:

    - Ân, đúng vậy.

    - Ai nha, các ngươi nói gì nghe không hiểu, làm ta vội muốn chết.

    - Tiểu Yến tử, là muội có điều không biết. Trong các vị a ca đồng lứa với ta, có mười mấy người, dù là cách cách cũng bảy tám người, nhưng trong những tiểu bối chúng ta, lão phật gia thương nhất vẫn là ta.

    Điểm này Vĩnh Kỳ vẫn thật tự hào, có thể trổ hết tài năng trong nhiều huynh đệ tỷ muội, làm cho lão phật gia chú ý tới hắn, thậm chí là sủng ái nhiều năm, chỉ có thể nói rõ hắn vĩ đại.

    - Ân, có ý tứ gì?

    Tiểu Yến tử khó hiểu.

    - Sau khi lão phật gia hồi cung, các vị nương nương cùng a ca cách cách trước khi đi vấn an, chính là thời gian lão phật gia tìm người thân cận nhất nói chuyện?

    Hạ Tử Vi tốt xấu được Hạ Vũ Hà dạy không ít, tuy rằng không quá linh quang, nhưng đầu óc vẫn dùng tốt.

    - Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, chính là chuẩn bị cho chúng ta!

    Phúc Nhĩ Khang nói xong, vẻ mặt tán thưởng:

    - Vĩnh Kỳ, hoàng thượng quả nhiên vẫn là quan tâm ngươi nhất.

    Về điểm này chỉ có thể nói rõ, những người này não bổ có chút nhiều.

    Càn Long thuần túy cũng bởi vì không muốn làm cho những người này đi nghênh đón vị thái hậu kia mà thôi, nhiều người đi như vậy, vậy cấp mặt mũi nhiều bao nhiêu cho thái hậu. Nhưng hoàng a mã lại mệnh lệnh rõ ràng, không được cấp cho Nữu Cỗ Lộc thị phô trương lớn như vậy!

    Giữa hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương, nên nghe ai còn cần hỏi sao?

    Về phần lỗ hổng trong lời nói của Càn Long, đó là nói cho người thông minh nghe được. Chỉ cần đầu óc dùng tốt một chút, sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Buổi trưa mới đi vấn an thái hậu, nhưng lại chưa nói trước buổi trưa không được đi Từ Trữ cung.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 163 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây cũng không phải Càn Long dám cãi lời Dận Chân, mà là Dận Chân cũng có ý tứ như vậy.

    Không để cho Nữu Cỗ Lộc thị phô trương lớn như vậy, nhưng nếu một thái hậu hồi cung lại không có tần phi cùng a ca cách cách vấn an, chỉ có thể nói làm đứa con như Càn Long thật không tận tâm, đối với Càn Long mà nói vẫn phải tỏ hiếu tâm, nhưng không cần mỗi người đều đến mà thôi.

    Cho nên khi Tình nhi đỡ thái hậu đi lên phượng liễn, nhưng không chứng kiến được trường hợp tiếp đón đồ sộ, diễn cảm của nàng thật phấn khích.

    Nữu Cỗ Lộc thị nhìn Thái Hòa điện hoàn toàn vắng vẻ, thân thể tức giận run rẩy lên. Mặc dù dưới triều phục trang nghiêm cũng không lộ vẻ rõ ràng, nhưng Tình nhi cũng đã nhận ra.

    - Lão phật gia, ngài không có sao chứ.

    Tình nhi quan tâm cầm tay thái hậu hỏi.

    Thái hậu không trả lời nàng, mặt lạnh nhìn thái giám truyền lời:

    - Tiểu Trữ tử, đây là như thế nào vậy? Ngươi có nói cho hoàng đế, hôm nay ai gia hồi cung?

    Tiểu Trữ tử run rẩy, cung kính đáp:

    - Hồi lão phật gia, tiểu Trữ tử thật sự có thay ngài truyền lời cho hoàng thượng. Thỉnh lão phật gia minh giám a!

    - Vậy đây là có chuyện gì!

    Thái hậu nghe xong, mặt càng thêm đen. Nếu tiểu Trữ tử có truyền lời, vì sao không thấy Càn Long tới đón! Không chỉ là Càn Long, hậu cung tần phi, hoàng tử a ca, một người cũng không thấy bóng dáng!

    - Nô tài.. nô tài..

    Tiểu Trữ tử vô cùng ủy khuất, hắn chỉ là một nô tài, làm sao dám suy đoán thánh ý của thiên tử?

    - Lão phật gia, ngài cũng biết tiểu Trữ tử đối với ngài luôn trung thành tận tâm. Hoàng thượng luôn kính trọng ngài vô cùng, vì sao biết rõ ngài hồi cung lại bỏ mặc đây? Con nghĩ hoàng thượng nhất định là bởi vì có chuyện gì gấp ngăn trở, mới không có đi ra nghênh đón ngài.

    Tình nhi tâm tư thông thấu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mấy năm nay không nói đâu xa, nàng sao không biết vị thái hậu tâm tư quyền lợi lòng hư vinh như thế nào, nàng ứng phó rất có kinh nghiệm.

    - Vẫn là Tình nhi tri kỷ nhất.

    Thái hậu nghe vậy vẫn thật hưởng thụ, dùng tay kia vỗ tay Tình nhi:

    - Nếu đã như vậy, bãi giá Từ Trữ cung.

    Tuy vậy nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nàng chính là chờ Càn Long tới giải thích! Ở trước mặt nhiều người lại làm cho nàng không mặt mũi, cho dù là hoàng đế thì thế nào, cho dù thân phận có tôn quý, cũng là do nàng sinh ra tới!

    Thái hậu còn chưa rời đi, cách đó không xa một thân ảnh hơi có vẻ phúc hậu từ xa tới gần, thở hổn hển, hẳn là vội vàng chạy đi tạo thành.

    - Ngô Thư đến?

    Thái hậu dừng lại, bày ra tư thế:

    - Hoàng đế đây?

    - Hồi lão phật gia, hoàng thượng vừa nhận được tin chiến thắng của Triệu Huệ tướng quân, trước mắt đang ở Dưỡng Tâm điện cùng các đại thần thương nghị ổn định Hồi tộc A Li Hòa Trác. Hoàng thượng nhớ rõ hôm nay ngài hồi cung, liền làm cho nô tài chạy nhanh tới xin tội với ngài.

    Ngô Thư cười hì hì nói.

    Tuy thái hậu còn tức giận, nhưng cũng không ở trước công chúng nói ra làm cho Càn Long bỏ mặc quốc sự đi ra đón mình, có một số việc vẫn phải biết kiêng kỵ.

    - Nếu hoàng đế có quốc sự cần vội, ai gia cũng không đi quấy rầy hắn, bãi giá Từ Trữ cung.

    Nói thẳng trước mặt Ngô Thư, là vì muốn cho Càn Long biết mình đã về Từ Trữ cung, làm xong quốc sự cũng phải tới giải thích với nàng.

    Ngô Thư nghe hiểu, ám chỉ như vậy mà còn nghe không hiểu, vậy hắn cũng không cần tiếp tục làm tổng quản, phỏng chừng cỏ mọc trên nấm mộ cũng đã cao hơn nửa người.

    Nhưng nghe hiểu cũng phải giả ngu:

    - Cung tiễn lão phật gia.

    Chờ thái hậu mang theo người rời khỏi Thái Hòa điện, Ngô Thư mới đứng thẳng người, cười một tiếng, quay về Dưỡng Tâm điện báo cáo cho hoàng thượng cùng thái thượng hoàng.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 164 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái hậu hồi cung, người thứ nhất đi vấn an chính là hoàng hậu. Tính tình hoàng hậu ngay thẳng, cũng không ngu ngốc, hơn nữa còn nuôi hai quỷ linh tinh thông minh. Khẩu dụ của Càn Long, Khắc Thiện vừa nghe liền hiểu được ý tứ bên trong đó.

    Mặc dù hoàng hậu có chút không quá tình nguyện, nhưng bản thân nàng là mẫu nghi một nước, chưởng quản hậu cung, thật sự để cho những phi tử khác giành thứ nhất, thái hậu càng thêm có cơ hội mắng nàng.

    Hiện tại nàng cũng không còn tham vọng quá đáng được hoàng thượng sủng ái, nhưng vì tương lai của Vĩnh Cơ, nên nhẫn nàng vẫn phải nhịn, nhẫn không được cũng phải nhẫn.

    Cung kính vấn an thái hậu xong, sau đó nàng rời khỏi Từ Trữ cung. Buổi trưa còn phải đến một lần, nàng cũng không muốn thời gian dài như vậy ở chung với vị lão phật gia này.

    Theo sau người đến khó được không phải Lệnh tần, mà là Du quý nhân.

    Du quý nhân nghĩ đến, Vĩnh Kỳ được thái hậu sủng ái nhất, mình đến Từ Trữ cung có thể gặp được đứa con suốt gần một năm nàng không được gặp mặt, ai ngờ lại không thấy người.

    Theo sau là Lệnh tần, làm như không có việc gì vấn an thái hậu, bắt đầu nhắc tới "đứa con" nhu thuận, liên tục nhắc Vĩnh Kỳ, còn nói Vĩnh Kỳ nói mình thật nhớ lão phật gia gì gì đó, làm cho Du quý nhân sắp tức chết.

    Thái hậu còn đang nổi giận vì mình bị lãnh đạm, cũng không có tâm tư nhìn hai nữ nhân tranh đấu.

    - Được rồi được rồi, ai gia thật vất vả từ Ngũ Đài sơn trở về, không cần ở đây tranh cãi ồn ào.

    Nữu Cỗ Lộc thị thoạt nhìn thật không kiên nhẫn, nhìn thấy hai nữ nhân an tĩnh lại, mới khôi phục sắc mặt:

    - Ai gia ở Ngũ Đài sơn một năm, cũng chỉ có đứa nhỏ Vĩnh Kỳ có hiếu tâm, biết viết thư cho ai gia, quan tâm thân thể ai gia. Hôm nay vì sao không nhìn thấy Vĩnh Kỳ?

    - Việc này..

    Hiện tại thân là mẫu phi của Vĩnh Kỳ, Lệnh tần lập tức liền cứng người, chẳng lẽ nàng có thể nói Vĩnh Kỳ đã đi Thục Phương trai gặp con gái riêng của hoàng thượng sao?

    - Lão phật gia, ngài cũng biết hiện tại là giờ học ở thượng thư phòng..

    Lời của Lệnh tần còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài báo lại ngũ a ca Vĩnh Kỳ cầu kiến.

    Du quý nhân lập tức liền kích động, nhưng cứng rắn nhẫn nhịn.

    Nhìn thiếu niên lang ngoài cửa đi vào, hốc mắt Du quý nhân liền ướt.

    - Vĩnh Kỳ vấn an lão phật gia, lão phật gia cát tường!

    Ngũ a ca nhấc vạt áo, liền quỳ xuống ân cần thăm hỏi.

    - Tốt tốt tốt, vẫn là Vĩnh Kỳ có hiếu tâm với ai gia.

    Vẻ mặt thái hậu tươi cười, nhiều cháu trai như vậy, chỉ có Vĩnh Kỳ có lòng đến xem nàng. Nghĩ như thế, lòng nàng càng khuynh hướng Vĩnh Kỳ.

    - Nào, nhanh đứng lên, trên mặt đất lạnh.

    - Lão phật gia một đường tàu xe mệt nhọc, thân thể khỏe không?

    Theo lời thái hậu, Vĩnh Kỳ đứng lên, tiếp tục hỏi han ân cần.

    Lời thăm hỏi có chút đông cứng lại làm cho thái hậu thật cảm động, càng nhìn càng vừa lòng, tiếp tục nghĩ từ nhỏ Vĩnh Kỳ được nuôi trước người mình, là chính mình nhìn thấy trưởng thành, càng thêm từ ái hơn.

    Loại thời điểm này Lệnh tần cùng Du quý nhân tồn tại chính là chướng mắt, nàng lên tiếng cho hai người quỳ an rời đi, bắt đầu hàn huyên với đứa cháu trai mà mình yêu thích nhất.

    Trò chuyện một hồi, Vĩnh Kỳ ho khan vài tiếng, tựa hồ có chút không thoải mái. Điều này làm thái hậu lo lắng lên:

    - Ôi, đây là làm sao vậy? Bị cảm lạnh sao? Nhanh lên, Sở ma ma, đi thái y viện thỉnh Cố thái y đến xem.

    Đây là thái hậu đã thành thói quen, từ khi nàng trở thành thái hậu cho tới nay, mời thái y xem bệnh chỉ thỉnh viện sử. Vĩnh Kỳ là cháu trai mà nàng thích nhất, tự nhiên cũng phải có đãi ngộ như nàng.

    Ai biết, Vĩnh Kỳ lập tức không để ý thân phận của mình, va chạm thái hậu:

    - Không được đi!

    Sắc mặt thái hậu thay đổi, lòng tốt của nàng lại bị Vĩnh Kỳ giày xéo như vậy? Không đợi thái hậu nổi giận, Vĩnh Kỳ thật ủy khuất giải thích cho nàng:

    - Lão phật gia, vị Cố thái y này cháu trai chính là mời không nổi.

    Câu nói mang theo ý tứ khác, bộ dáng hết sức ủy khuất trực tiếp làm cho thái hậu quên đi cảm giác không thoải mái vừa rồi:

    - Đây là làm sao vậy? Nói cho ai gia nghe một chút.

    Vĩnh Kỳ đang đợi những lời này của thái hậu, liền đem chuyện Cố Vận An ỷ vào mình giữ lệnh bài tư nhân của Càn Long liền không xem ai ra gì, không đem ngũ a ca như hắn đặt trong lòng, thậm chí nhiều lần va chạm, "toàn bộ" giảng lại cho Nữu Cỗ Lộc thị nghe qua.

    Nghe được khiến Nữu Cỗ Lộc thị tức giận không thôi, mặt đen hướng bên ngoài quát to một tiếng.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 164 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Người đâu, đi thái y viện, đem Cố Vận An Cố thái y mang đến cho ai gia!

    Nàng muốn cho Cố Vận An biết, ai mới là chủ tử!

    Hôm nay bị Càn Long phủi mặt mũi không thoải mái, lại thấy khuôn mặt cứng nhắc của hoàng hậu, hơn nữa Lệnh tần cùng Du quý nhân tranh giành buồn bực, cùng nhau toàn bộ bởi vì những lời cáo trạng thêm mắm dặm muối của Vĩnh Kỳ đều bị nàng phát tiết lên người Cố Vận An.

    - Lão phật gia, ngài không nên vì một ít việc nhỏ của cháu trai mà chọc tức thân mình.

    Vĩnh Kỳ tiến lên vuốt lưng cho Nữu Cỗ Lộc thị.

    - Đây cũng không phải việc nhỏ, Vĩnh Kỳ, ai gia nói cho ngươi biết, ngươi là a ca thân phận tôn quý, cũng không thể tùy ý cho đám nô tài cưỡi lên đầu của ngươi đi!

    - Dạ, cháu trai biết.

    Vẻ mặt Vĩnh Kỳ thụ giáo.

    - Ngồi xuống, một hồi mang Cố Vận An đến, xem ai gia trút giận cho ngươi!

    Nhưng Cố Vận An còn chưa tới, Càn Long lại tới trước. Nguyên bản hắn định đợi gần trưa mới đi Từ Trữ cung, ai ngờ nửa đường xuất hiện biến cố Vĩnh Kỳ, trực tiếp đi chỗ thái hậu cáo trạng, đây là còn ngại hắn không đủ loạn phải không!

    Hắn xem như xem thường Vĩnh Kỳ, vẫn cho rằng hắn chỉ là một bao cỏ, không ngờ vẫn còn có chút nước đậu xanh. Chẳng qua cũng chỉ như vậy, một lòng muốn trừ bỏ tiểu ngạch nương, lại không nghĩ tới, tương lai mình sẽ bỏ qua cho hắn?

    Coi như hạ lệnh động tiểu ngạch nương là thái hậu, nhưng mình sẽ bỏ qua kẻ châm ngòi thổi gió như Vĩnh Kỳ sao?

    Có lẽ hắn coi thường Vĩnh Kỳ thời gian dài như vậy, bị cho rằng mình từ bi?

    Khi thái giám tiến vào bẩm báo, hoàng thượng đã tới, thái hậu lại tức giận. Sao vậy, lúc nàng hồi cung hoàng đế cần tiếp kiến đại thần, hiện tại nàng chẳng qua tìm một thái y nho nhỏ hỏi chuyện, quốc sự liền thương nghị xong rồi? Vì thế trong lòng càng thêm chán ghét Cố Vận An.

    - Hoàng đế không phải cần vội quốc sự sao? Như thế nào có thời gian đến chỗ ai gia?

    Lời này có chút âm dương quái khí:

    - Không nghĩ tới một thái y nho nhỏ, thế nhưng có thể cực khổ đại giá của hoàng đế.

    Càn Long nhìn hoàng ngạch nương của mình một lúc lâu, thở dài:

    - Hoàng ngạch nương, vì sao nhất định phải gây trở ngại với Cố thái y đây?

    - Ai gia gây trở ngại với hắn? Ngươi nghĩ ai gia nguyện ý làm khó hắn sao? Ngươi xem xem, từ sau khi ngươi cho hắn khối lệnh bài kia, hắn chẳng những không mang ơn với hoàng gia, ngược lại càng thêm to gan lớn mật, cũng không đem hoàng gia a ca để vào mắt, ai gia tìm hắn, dạy hắn quy củ, để cho hắn nhận rõ ràng thân phận của mình!

    - Đây đều là Vĩnh Kỳ nói cho ngươi?

    Ánh mắt Càn Long sắc bén nhìn ngũ a ca.

    - Như thế nào! Vĩnh Kỳ của ai gia bị ủy khuất, chẳng lẽ không thể cùng hoàng mã ma tố khổ một chút sao?

    Càn Long còn định nói gì, chợt nghe bên ngoài bẩm báo:

    - Cố Vận An Cố thái y đến.

    Càn Long thở dài:

    - Trẫm cũng không quản được nữa.

    Cố Vận An khoan thai đi tới Từ Trữ cung, đối với lão thái hậu hoàn toàn không thèm để ý, cũng không có chút ý tứ vấn an Nữu Cỗ Lộc thị cùng Càn Long.

    - Nhé, trận trận lớn như vậy đem ta gọi tới, không phải là muốn tiến hành tam đường hội thẩm trong truyền thuyết, sau đó vận dụng hình phạt riêng hoặc là nhốt đánh vào thiên lao đi.

    Nhìn thái hậu khí thế khinh người, cùng với Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm mình, ác ý có cần rõ ràng như vậy hay không.

    - Lớn mật!

    Nữu Cỗ Lộc thị tức giận hung hăng vỗ bàn, chỉ vào Cố Vận An:

    - Ngươi đừng quên thân phận của ngươi!

    - Hừ.

    Cố Vận An nghiêng đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn như quýt khô của thái hậu, hắn cũng không muốn xem.

    - Hoàng đế, đồ vật như vậy ngươi đem lệnh bài tư nhân của mình cho hắn sao? Hôm nay ngươi đang ở đây mà hắn cũng dám không đem ai gia để vào mắt, ngươi..

    Thái hậu tỏ vẻ bất mãn hô.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 165 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái hậu còn chưa nói xong, đã bị Cố Vận An cắt đứt:

    - Ngươi nói ai là đồ vật này nọ đâu! Mẹ nó đừng cho là mình thành thái hậu thì thật sự nghĩ trong thiên hạ này không ai quản được ngươi. Ngươi cả ngày trừ bỏ cậy già lên mặt còn biết cái gì? Còn ai gia, sao không ai chết ngươi đi! Một đống tuổi, miệng lại giống như ăn hạt thóc, nói chuyện không làm cho người có cảm tình!

    - Ngươi, quả thực là phản rồi!

    Từ khi Càn Long lên ngôi, cho tới bây giờ thái hậu chưa từng gặp được người nào dám phản bác mình, càng khỏi nói những lời khó nghe như vậy càng chưa từng nghe qua. Vừa nghe, thân thể tức giận không ngừng run rẩy lên.

    Vĩnh Kỳ cũng có chút trợn mắt há hốc mồm, hắn thật sự không nghĩ tới thái hậu ra mặt còn có kết quả như vậy, Cố thái y thậm chí ngay cả hoàng mã ma cũng dám va chạm!

    - Làm phản cái rắm làm phản! Cần làm phản cũng là ngươi làm phản!

    Cố Vận An tức giận mười phần:

    - Ta cho ngươi biết, ta nhẫn ngươi đã lâu rồi!

    Vợ bé của Dận Chân còn sống chẳng hạn, thật là làm người tức giận!

    Cũng không phải hắn lòng dạ tiểu nhân không buông tha người, nhưng Nữu Cỗ Lộc thái hậu thật sự không ra gì. Nhìn xem Cảnh thái phi mẹ của Hoằng Trú xem, cũng từng là phi tần của Dận Chân, Cố Vận An lại không có cảm giác gì khác. Nữu Cỗ Lộc thị ỷ con mình thành hoàng đế, thì nàng thành người tôn quý nhất trong thiên hạ? Là có thể nơi nơi nhảy nhót khinh thường người khác?

    - Ngươi!

    Nữu Cỗ Lộc thị tức giận, thiếu chút nữa muốn đứt hơi:

    - Hoàng đế, ngươi còn không cho người bắt tên phản tặc này!

    - Ngươi cái gì ngươi, ngươi nói phản tặc thì là phản tặc sao.

    Cố Vận An khinh bỉ liếc mắt nhìn Nữu Cỗ Lộc thị, sau đó thập phần bình tĩnh đi tới bên cạnh Càn Long, đặt mông ngồi xuống.

    Càn Long thuận tay rót cho hắn chén trà.

    - Hoằng Lịch!

    Nữu Cỗ Lộc thị có chút không dám tin nhìn Càn Long, mở to hai mắt. Nàng từng nghe Lệnh phi cùng ma ma bên cạnh nói, Càn Long đã thật lâu không sủng hạnh hậu cung, nàng còn tưởng rằng Hoằng Lịch bắt đầu tu thân dưỡng tính, không ngờ.. Nữu Cỗ Lộc thị cắn răng:

    - Hoằng Lịch! Ngươi chẳng lẽ muốn vì hồ ly tinh này va chạm ai gia sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giết mẹ hay sao?

    Lời của nàng buột miệng vọt ra, thần sắc nghiêm nghị, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Càn Long xưa nay thật có hiếu, chỉ cần nàng dùng chữ hiếu áp chế, Càn Long luôn nghe theo ý nàng. Nữu Cỗ Lộc thị thầm nghĩ lần này cũng sẽ giống như vậy.

    Nhưng lý tưởng thì đầy đặn, sự thật thật tàn khốc. Càn Long phản ứng cũng không như nàng tưởng tượng, sự thật như một bàn tay hung hăng tát thẳng lên mặt nàng.

    Nghe được từ "hồ ly tinh", Cố Vận An cùng Càn Long trực tiếp phun ra, Cố Vận An liên tục ho khan, bả vai hung hăng run rẩy, mà Càn Long thì đen mặt.

    Ở một mức độ nào đó mà nói lời của nàng cũng không sai, quả thật là "hồ ly tinh", nhưng không phải của hắn, mà là hoàng a mã.

    Vĩnh Kỳ ngây người, hắn thật không ngờ quan hệ giữa hoàng a mã cùng thái y này là như vậy. Ánh mắt mang theo tia khinh thường nhìn Cố Vận An, thêm tia chán ghét, lấy sắc thị người, chẳng thể trách hoàng a mã xem trọng hắn như vậy!

    Cố Vận An cảm nhận được, ngẩng đầu trào phúng nói:

    - Ngũ a ca cao quý của chúng ta muốn nói gì? Thật đúng là cuộc sống sung sướng quen rồi, nuôi ra tính tình như vậy, thật nhìn không ra là trong hoàng cung ra tới, ngươi nói có phải không.

    Câu cuối cùng là hỏi Càn Long.

    Càn Long im lặng, tiểu ngạch nương, ngài có thể buông tha cho ta sao?

    - Đủ rồi!

    Nữu Cỗ Lộc thị lấy ra thân phận mẹ đẻ của Càn Long nói:

    - Ở trước mặt ai gia lại liếc mắt đưa tình, thật nghĩ ai gia là bài trí sao!

    - Phốc..

    Cố Vận An bật cười to.

    Vẻ mặt Càn Long vặn vẹo:

    - Hoàng ngạch nương, thỉnh chú ý dùng từ.

    Để cho hoàng a mã nghe được lời này, hắn còn được sống hay không!

    - Các ngươi làm ra, sợ hãi ai gia nói sao?

    Sắc mặt Càn Long đen thui, nhìn Vĩnh Kỳ:

    - Vĩnh Kỳ, ngươi quay về Cảnh Dương cung của ngươi đi.

    Không đợi ngũ a ca tỏ thái độ, thái hậu lại kêu lên:

    - Quay về làm gì! Vĩnh Kỳ, nghe hoàng mã ma, ở lại đây cho ai gia!

    Nói xong nhìn qua Càn Long cùng Cố Vận An:

    - Nơi này là Từ Trữ cung của ai gia!
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 166 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía trước lão phật gia còn nói Cố Vận An là vật gì, hiện tại nàng cũng thể nghiệm một phen, vẫn là nàng không thể phản bác.

    - Nô tì, nô tì oan uổng, thỉnh gia minh giám.

    - Oan uổng? Nữu Cỗ Lộc thị, chẳng lẽ cần trẫm xuất ra bằng chứng ngươi mới tiếp tục thừa nhận sao?

    Trong Từ Trữ cung, không khí vô cùng lạnh lẽo.

    Thân thể thái hậu cứng đờ, nàng đang nhớ lại Niêm Can xử thịnh truyền một thời, còn có Huyết Tích tử làm người e ngại. Đây là lúc nàng còn ở hậu viện vương phủ từng nghe được lời đồn đãi, nếu như là thật sự, như vậy những chuyện mà nàng từng làm qua..

    Nghĩ, mồ hôi lại liền tuôn ra. Vì cam đoan thân phận của mình, vì quyền lợi hậu cung, thái hậu làm rất nhiều chuyện không dám gặp người. Đứa con của nguyên phối hoàng hậu Hiếu Nhàn của Càn Long chết đi, đều có bàn tay của Nữu Cỗ Lộc thị. Tuy rằng không phải đích thân nàng ra tay động thủ nhưng cũng thay đầu sỏ che giấu qua, đơn giản là vì Hiếu Nhàn hoàng hậu họ Phú Sát, quyền lợi quá lớn.

    - Nô tì, nô tì..

    Thái hậu há miệng thở dốc, muốn tiếp tục giải vây cho mình.

    - Được rồi được rồi, đừng nô tì nô tì, phối lên khuôn mặt nhăn nheo như quýt khô của ngươi, thật là ngán.

    Có thể ở trong bầu không khí nghiêm túc như vậy nói ra lời này, trừ bỏ Cố Vận An còn ai?

    - Vận An.

    Dận Chân có chút bất đắc dĩ, nhưng xem như tạm thời bỏ qua. Nói thế nào Nữu Cỗ Lộc thị cũng là thái hậu, huống hồ còn có một tiểu bối như Vĩnh Kỳ đang ở trong này, thật xem như lưu chút mặt mũi cho Nữu Cỗ Lộc thị.

    Kỳ thật xem như là lưu chút mặt mũi cho Càn Long. Dù sao không quản được hậu viện của mình cũng không phải là cái gì dễ nghe.

    Còn muốn xử lý Nữu Cỗ Lộc thị còn rất nhiều thời gian, hơn nữa hắn còn nhớ được mấy năm trước Cố Vận An chế loại thuốc kia giao cho Huyết Tích tử, chỉ sợ dù hắn không xử lý Nữu Cỗ Lộc thị, nàng cũng không chống đỡ được bao lâu.

    Hiện tại Nữu Cỗ Lộc thị mới phát hiện cảm giác không thích hợp, gia có phải còn quá trẻ hay không!

    Tuy rằng hoàng đế tu dưỡng thật tốt, nhưng lúc Dận Chân còn trị vì, chăm lo việc nước, vì Đại Thanh bận rộn mười mấy năm, cho dù dưỡng thật tốt nhưng trên mặt không thiếu nếp nhăn, tóc cũng bạc không ít. Nhưng nhìn gia hiện giờ, thoạt nhìn xấp xỉ như Hoằng Lịch, đừng nói thấy vân mảnh, càng không có sợi tóc bạc.

    Thanh xuân cư trú, lực hấp dẫn so với vương quyền càng thêm hấp dẫn người, lại càng không cần phải nói là một thái hậu rất hưởng thụ quyền lợi như nàng.

    Không đợi Nữu Cỗ Lộc thị tìm hiểu rõ, chợt nghe Cố thái y làm cho nàng luôn tức giận phát điên lại ngữ khí nhẹ nhàng:

    - Đúng rồi đúng rồi, Nữu Cỗ Lộc thị, ta cũng không phải "hồ ly tinh" của con ngươi, đây mới là chính chủ mà ta mê hoặc đâu.

    Nói xong cọ tới bên người Dận Chân, động tác thân mật hôn lên mặt Dận Chân một cái. Nếu không phải bận tâm đến uy nghiêm của Dận Chân, hắn muốn hôn môi, thật sự.

    Khuôn mặt Nữu Cỗ Lộc thị trắng dọa người.

    Có thái thượng hoàng làm chỗ dựa vững chắc, Cố Vận An cười – thật giống tiểu nhân đắc chí.

    Dận Chân gõ nhẹ lên đầu Cố Vận An, tuy rằng nơi này chỉ có mấy người bọn họ, cũng phải chú ý ảnh hưởng!

    Gõ xong Cố Vận An vểnh cái đuôi sắp vươn tận trời, thanh âm Dận Chân lãnh đạm lại mang theo vẻ uy nghiêm chân thật đáng tin:

    - Vĩnh Kỳ tuổi cũng không nhỏ rồi, ngày mai liền xuất cung xây phủ đi. Sự tình hôm nay, cái gì nên nói không nên nói, trẫm nghĩ ngươi nên biết.

    Vĩnh Kỳ nghe được xuất cung xây phủ, cả người đều sắp choáng váng. Hắn xây dựng Hội Tân lâu là vì làm cho bọn hắn có một cái nhà mỗi khi xuất cung tạm thời ở lại, mà không phải nghĩ ra cung ở luôn!

    Hiện tại xuất cung xây phủ nói rõ cái gì? Hắn đã vô duyên cùng vị trí kia!

    Hoàng mã pháp hiển nhiên cũng không thích hắn.

    Ánh mắt Vĩnh Kỳ cầu cứu nhìn Càn Long, hoàng a mã không phải sủng ái hắn nhất sao? Hoàng a mã..

    Chỉ tiếc hoàng a mã của hắn cũng giống như hoàng mã pháp, đều không thích hắn. Đối với Dận Chân xử trí, Càn Long cũng vui vẻ đồng ý.

    Sau đó, Vĩnh Kỳ lại nhìn qua lão phật gia thương yêu hắn nhất, nhưng mà..

    Nữu Cỗ Lộc thị há miệng thở dốc, muốn giúp Vĩnh Kỳ giải thích cái gì, dù sao Vĩnh Kỳ là cháu trai mà nàng thích nhất. Nhưng cuối cùng không có mở miệng, nàng vừa mới tránh được một kiếp, không thể tiếp tục chọc giận gia.

    Vì thế vận mệnh xuất cung xây phủ của Vĩnh Kỳ cứ như vậy bị Dận Chân giải quyết dứt khoát.

    Một tiểu thái giám cúi đầu rất nhanh chạy vào, chưa nhìn thấy tình huống trong phòng đã quỳ xuống:

    - Lão phật gia, hoàng hậu nương nương cùng Lệnh tần nương nương còn có các vị nương nương đã đến, ngài..

    Nói xong ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, miệng há hốc, hiển nhiên đã vượt ngoài sự nhận tri của hắn.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 166 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Để các nàng ở bên ngoài đợi.

    Càn Long lên tiếng:

    - Sau khi ra ngoài, cái gì nên nói ngươi rõ ràng.

    - Dạ dạ dạ, nô tài biết được, nô tài cáo lui.

    Tiểu thái giám té chạy ra ngoài, đi nhắn ý chỉ của Càn Long.

    Sau khi tiểu thái giám rời đi, Dận Chân lớn tiếng nói với Nữu Cỗ Lộc thị:

    - Tiếp tục làm cho trẫm nghe được người khác gọi ngươi lão phật gia, đừng trách trẫm không lưu mặt mũi!

    - Nô tì, nô tì đã biết.

    Trong lòng Nữu Cỗ Lộc thị một mảnh chua sót, gia vẫn vô tình như vậy. Cũng có lẽ có tình, nhưng lại không thuộc về nàng.

    Cố Vận An theo Dận Chân cùng đi, tương lai còn dài hắn vẫn hiểu được. Tình địch chẳng hạn, vẫn là đả kích từng chút một vẫn có cảm giác thành tựu nhiều hơn.

    Dận Chân nói làm cho ngũ a ca ngày mai xuất cung xây phủ, chính là thật sự là ngày mai. Ngày hôm sau Vĩnh Kỳ xuất cung.

    Càn Long hạ thánh chỉ, ngũ a ca lấy thân phận một a ca rời khỏi hoàng cung, trừ bỏ một tòa phủ đệ, không có được phong thưởng gì.

    Ngũ a ca có thể nói là lần đầu tiên trong các đời a ca của Đại Thanh, cho dù là lúc trước tam a ca bị hoàng thượng vắng vẻ cũng được phong danh hiệu quận vương, mà vị ngũ a ca nghe nói rất được hoàng thượng sủng ái.. lại lấy thân phận a ca xuất cung xây phủ.

    Mà phủ đệ của ngũ a ca, khoảng cách những huynh đệ chú bác của hắn rất xa, nhưng lại cách tòa nhà của Phúc gia rất gần.

    Một đám đại thần sôi nổi tỏ vẻ, bọn hắn không đoán được tâm ý của hoàng thượng, bọn hắn chỉ cần biết ngũ a ca tuyệt đối không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, thậm chí sẽ không tiếp tục được sủng ái là đủ rồi.

    Khi Du quý nhân nghe được tin tức này, cả người đều choáng váng. Vĩnh Kỳ lấy thân phận a ca xuất cung xây phủ, còn có đường ra gì nữa? Lục a ca hiện tại cũng đã là quận vương, thân là ca ca của Vĩnh Dung, Vĩnh Kỳ vẫn chỉ là a ca, mặt mũi sao có thể đẹp?

    Nhưng nàng hiện tại cũng chỉ là một quý nhân, dù muốn gặp hoàng thượng cũng đã là xa xỉ, sao có thể giúp Vĩnh Kỳ?

    Suy nghĩ hồi lâu, Du quý nhân quyết định đi cầu lão phật gia. Lão phật gia không phải thương yêu Vĩnh Kỳ nhất sao, với lòng từ bi của lão phật gia, nói vậy sẽ thay Vĩnh Kỳ cầu tình với hoàng thượng!

    Lúc Du quý nhân đi tìm thái hậu, Lệnh tần cũng chạy tới Từ Trữ cung. Nếu thập tứ a ca của Lệnh tần không chết, hiện tại nàng tuyệt đối sẽ không đi quản sự chết sống của Vĩnh Kỳ. Nhưng thập tứ a ca mới sinh liền tử vong, Vĩnh Kỳ nói thế nào cũng ghi tạc vào danh nghĩa của nàng, nàng còn muốn dựa vào Vĩnh Kỳ tranh đoạt một chút lòng sủng ái của hoàng thượng cùng sự ủng hộ của thái hậu đâu.

    Tuy rằng không biết Vĩnh Kỳ làm sao chọc giận hoàng thượng, thế nhưng chuyện này nàng nhất định phải cầu tình. Chẳng những cầu tình, còn phải cầu càng tốt hơn Du quý nhân!

    Lệnh tần cùng Du quý nhân thập phần trùng hợp gặp nhau ở bên ngoài Từ Trữ cung, hai nữ nhân chướng mắt nhau hừ một tiếng quay đầu đi, rồi lại nhất trí rảo bước tiến vào Từ Trữ cung.

    Vừa vào Từ Trữ cung, hai người liền hướng thái hậu tay cầm phật châu không biết đang suy nghĩ gì chào:

    - Nô tì gặp qua lão phật gia.

    Xưng hô lão phật gia giống như sấm sét nổ vang bên tai thái hậu. Nguyên bản sắc mặt thái hậu đang bình thường lúc này có chút tái nhợt:

    - Sau này không cần tiếp tục kêu ai gia là lão phật gia!

    - Việc này..

    Lệnh tần có chút do dự, không hiểu vị thái hậu này là có ý gì.

    - Này cái gì này, chiếu lời ai gia nói làm!

    Thái hậu sầm mặt, thoạt nhìn tức giận.

    - Dạ..

    Lệnh tần cùng Du quý nhân cùng ứng tiếng, trong lòng lại lơ đễnh. Lúc trước thái hậu khăng khăng tự xưng lão phật gia, đã đánh chết vài cung nữ thái giám không nghe lời, ở trong hậu cung dưng lên quy củ như vậy. Hiện tại lại nói không cho các nàng kêu, cũng thật không ai tin tưởng.

    Có tin hay không là một chuyện, có nên kêu hay không là một chuyện khác, hôm nay hai nàng đến là vì dỗ lão phật gia vui vẻ, cầu tình cho Vĩnh Kỳ, không phải tới gây ngột ngạt cho lão phật gia.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...