Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 156 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ân, sắc đẹp lầm người những lời này đều rất đúng.

    Bắt đầu từ lúc Ba Lặc Bôn tiến cung, mãi cho tới khi luận võ chấm dứt, Cố Vận An cũng đã liên tục châm vài lần nước trà, trừ bỏ ngẩn người theo dõi mỹ nhân nhà hắn, sẽ không làm chuyện gì khác.

    Mãi tới khi Huyết Tích tử xuất hiện bẩm báo tình huống luận võ lần này, Cố Vận An mới thu hồi ánh mắt của mình.

    Biểu tình Cố Vận An biến ảo không chừng, cuối cùng khuôn mặt đều vặn vẹo.

    Dận Chân phất tay cho Huyết Tích tử lui ra, đi tới trước mặt Cố Vận An nhẹ nhàng véo mặt hắn:

    - Hoàn hồn.

    - Tôi, tôi cảm giác tam quan của mình nảy sinh cái mới!

    Tắc Á cuối cùng bị gả cho Ký Viễn, không phải nói nàng xem trọng Phúc Nhĩ Khang sao? Kịch bản không đúng nha đạo diễn!

    Nhìn nhìn Dận Chân ngọc thụ lâm phong, Cố Vận An cảm thấy được hắn nên bình tĩnh. Ung Chính đều thành nam nhân của hắn, còn có điều gì mà hắn không thể nhận, không phải là hoa đào của Phúc Nhĩ Khang, vợ của Phúc Nhĩ Thái gả cho người khác sao? Cho dù là Phúc Nhĩ Thái gả cho Phúc Nhĩ Khang, hắn đều có thể bình tĩnh vây xem!

    Rất nhanh hắn thật nhận chân nhìn chằm chằm Huyết Tích tử:

    - Ngươi vừa mới nói, Phúc Nhĩ Khang bị hủy khuôn mặt?

    Huyết Tích tử gật đầu:

    - Dạ, Phúc Nhĩ Khang bị Tắc Á quất mấy roi trước mặt mọi người, đa số đều rơi lên mặt.

    Khuôn mặt tràn đầy vết roi, thoạt nhìn thật thú vị.

    Phúc Nhĩ Khang hoặc là nói Phúc gia, luôn không được mọi người hảo cảm.

    Ăn mềm cơm có thể ăn được rõ ràng hơn một chút không?

    Sau khi Huyết Tích tử lui ra, Cố Vận An vẫn thật nhận chân tự hỏi, hắn làm sao cùng Dận Chân đi vây xem mà không biểu hiện quá rõ ràng.

    - Đang suy nghĩ gì?

    Xem xong sổ con, Dận Chân ngẩng đầu nhìn Cố hoàng hậu còn đang nhíu mày trầm tư.

    Cố Vận An đem suy nghĩ của mình nói ra.

    - Hiện tại thái y viện thật rỗi rảnh?

    Cho ngươi có thời gian suy nghĩ những việc này.

    Cố Vận An gật đầu, hiện tại hắn thật sự rỗi rảnh. Mặc dù nói chỉ cần xem chẩn cho Càn Long cùng Na Lạp thị hoàng hậu, nhưng hai người cũng không gọi hắn đi qua, những phi tần khác cũng sẽ không đến nỗi không có ánh mắt đi tìm hắn, hơn nữa Cố Ly Thư thật giỏi giang, hắn không phải thật rỗi rảnh sao.

    - Muốn đi Phúc gia xem náo nhiệt cũng không cần phải gấp, không cần dùng bao lâu thời gian bọn hắn sẽ đi thái y viện mời ngươi.

    - Sẽ sao?

    Đối với việc này, hắn thật hoài nghi:

    - Phúc gia huynh đệ cùng ngũ a ca bọn hắn thập phần chướng mắt tôi, sẽ chính mình tự tìm phiền phức cho mình sao?

    - Phúc Nhĩ Khang tổn thương trên mặt, nếu không muốn làm cho trên mặt lưu lại dấu vết, cũng chỉ có thể tìm thầy thuốc giỏi nhất.

    Thầy thuốc giỏi nhất kinh thành ở nơi nào, còn không phải thái y viện. Mà thái y giỏi nhất là ai, còn cần nói sao?

    - Ân ân.

    Cố Vận An cười gật đầu, nghe người yêu tán dương, hắn tỏ vẻ thật hưởng thụ!

    Chỉ cần Phúc Nhĩ Khang còn muốn cưới công chúa, chỉ cần Phúc gia còn muốn nâng kỳ, sẽ không để cho Phúc Nhĩ Khang hủy hoại dung nhan. Nhà bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào Phúc Nhĩ Khang thực hiện lý tưởng không đáng tin kia, nếu Phúc Nhĩ Khang bị hủy khuôn mặt, ai tới cưới cách cách? Ai tới cưới công chúa?

    Cho nên cho dù bọn hắn chướng mắt Cố Vận An, vì suy nghĩ cho tương lai của mình, cũng phải đi mời hắn.

    - Ai nha, không nghĩ tới Tắc Á giỏi như vậy, đúng là một thiếu nữ lợi hại a!

    Cố Vận An cười híp mắt điểm khen cho Tắc Á, sau đó sảng khoái tinh thần quay về thái y viện, chờ Phúc gia đến cửa mời.

    Tắc Á xuống tay không nhẹ, khuôn mặt Phúc Nhĩ Khang sưng thành đầu heo, từng vết roi đỏ tươi vô cùng chói mắt. Lập tức bất chấp cái gì, Vĩnh Kỳ bẩm báo một tiếng với Càn Long, liền vội mang theo Phúc gia huynh đệ lui xuống, về tới Cảnh Dương cung của mình.

    Lúc trước Càn Long diễn kịch cũng cấp cho Vĩnh Kỳ ban thưởng không ít thứ tốt, mặc dù đa số chỉ dùng bài trí không có ích lợi gì, nhưng cũng là ngàn vàng khó mua được, còn có ban thưởng cả thuốc mỡ. Sau khi trở lại Cảnh Dương cung, Vĩnh Kỳ liền lục tung tìm kiếm thuốc trị thương mà Càn Long ban cho.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 157 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật vất vả tìm được một bình, thoa lên cho Phúc Nhĩ Khang lại không có hiệu quả gì, ngược lại làm cho vài đạo vết roi thoạt nhìn càng thêm bắt mắt.

    - Ngũ a ca, vậy phải làm sao bây giờ!

    Ngày thường tuy Phúc Nhĩ Thái khó chịu chuyện a mã ngạch nương đem hết thảy ánh mắt đều đặt trên người ca ca của mình, nhưng rốt cục là huynh đệ hơn hai mươi năm, vẫn là có cảm tình. Hơn nữa hiện tại trong lòng hắn chỉ ghi nhớ tiểu Yến tử, thân phận tiểu Yến tử hắn cũng biết rõ ràng, đợi sau khi hết thảy về chỗ hắn ở chung một chỗ với tiểu Yến tử, khả năng nâng kỳ quá nhỏ. Cho nên hi vọng nâng kỳ của nhà bọn hắn quả thật chỉ có thể ký thác vào trên người Phúc Nhĩ Khang.

    - Đừng nóng vội.

    Vĩnh Kỳ làm yên lòng Phúc Nhĩ Thái:

    - Nhĩ Khang thương thế quá nặng, vì bảo hiểm.. hay là đi thái y viện thỉnh thái y đi.

    - Được, ta lập tức cho tiểu Thuận tử đi thái y viện.

    Phúc Nhĩ Thái vội vàng muốn đi ra cửa.

    - Đợi một chút, Nhĩ Thái, đi tìm Cố thái y.

    Luôn chịu đựng cảm giác đau rát trên mặt Phúc Nhĩ Khang cắn răng nhịn đau nói.

    - Nhưng mà..

    - Tuy Cố Vận An không phải là người tốt gì, y thuật còn có thể. Hơn nữa cho tới nay tổn thương của tiểu Yến tử cùng Tử Vi đều do hắn xem.

    Ở trình độ nào đó mà nói, Cố Vận An cũng được coi là thái y "ngự dụng" của bọn hắn.

    Phúc Nhĩ Thái cũng biết khó thỉnh được Cố Vận An, cũng không gọi tiểu Thuận tử mà chính mình chạy tới thái y viện.

    Sau khi Phúc Nhĩ Thái rời đi, Vĩnh Kỳ bôi thuốc mỡ cho Phúc Nhĩ Khang, hòa dịu đau đớn, vừa hỏi nguyên nhân tại sao Tắc Á hạ nặng tay.

    - Ta chỉ là nói cho nàng ta có người yêu mến, muốn gần nhau cả đời, sẽ không thích nàng, không yêu nàng.

    Vẻ mặt Phúc Nhĩ Khang căm giận:

    - Ai biết nàng thế nhưng thẹn quá hóa giận.

    Phúc Nhĩ Khang đối với nữ nhân dùng roi không có hảo cảm chút nào.

    - Không nghĩ tới đường đường công chúa Tây Tạng, thật không ngờ điêu ngoa như vậy.

    Vẻ mặt Vĩnh Kỳ đáng tiếc, vẫn là tiểu Yến tử tốt hơn, ngây thơ khả ái, tâm địa thiện lương.

    Không cho hai người đợi lâu, Phúc Nhĩ Thái đã mang Cố Vận An trở lại, đồng hành còn có Dận Chân, dùng danh nghĩa đợi lúc trở về còn cần có người dẫn đường, kỳ thật chính là mang theo tiểu công nhà hắn đến xem náo nhiệt.

    Cố Vận An cầm bình thuốc mỡ ngửi ngửi, nhịn không được khóe môi co giật, đem tiếng cười nuốt vào trong bụng.

    Hoằng Lịch thật sự là thật tài tình, đem thứ này ban cho ngũ a ca, còn làm cho ngũ a ca bôi lên mặt Phúc Nhĩ Khang! Nhất định phải kể cho Dận Chân nghe mới được!

    Cảm thán thì cảm thán, quay đầu lại cần đi tìm phiền toái. Thế nhưng lại dám tìm thái y chế ra thứ này, rõ ràng là mưu đồ gây rối với Thiện Bảo nhà hắn! Kỳ tâm đáng giết!

    Cho dù nội tâm thập phần không bình tĩnh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như mặt than hoàn toàn giống hệt Dận Chân.

    Hắn gọi cung nữ bưng tới một chậu nước, cho Phúc Nhĩ Khang lau thuốc mỡ, sau đó mở thùng thuốc lấy ra bình nhỏ, đây mới thật sự dùng trị liệu ngoại thương!

    - Lúc bôi thuốc mỡ nhiều nhu vài cái, hai ba ngày liền phai nhạt.

    Thứ này cấp cho Phúc Nhĩ Khang dùng, thật sự đáng tiếc.

    Từ sau khi luận võ, Ba Lặc Bôn ở lại trong trạm dịch, chuẩn bị chờ hôn sự của Tắc Á xong xuôi mới quay về Tây Tạng.

    Nguyên bản hắn tuyển chọn Tắc Á làm thổ ty kế nhiệm, nhưng ai ngờ thế sự vô thường. Nhưng cũng may hắn cũng vừa lòng với Ký Viễn, Tắc Á cũng rất thích, hắn yên lòng không ít.

    Sau khi Càn Long tứ hôn, a Quế cho Ký Viễn nghỉ vài ngày mang theo Tắc Á đi dạo trong kinh thành chơi đùa, xem như cho hai người nuôi cấy cảm tình, dù nói thế nào Tắc Á cũng là công chúa Tây Tạng.

    Vài ngày đầu hai người lẳng lặng đi trên đường, cũng chỉ khi nào Tắc Á tò mò hỏi thì Ký Viễn mới trả lời. Ở chung lâu hắn cũng bắt đầu chủ động nói chuyện với nàng. Mấy ngày nay hai người cơ hồ đi dạo khắp kinh thành.

    - A Quế tướng quân là phụ thân của huynh sao?

    Tắc Á tò mò hỏi.

    - Không, a Quế thúc thúc chỉ là tộc huynh của mẫu thân ta.

    Đang đi tới, Ký Viễn chợt ngừng lại nhìn Tắc Á.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 157 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ký Viễn vươn tay hướng Tắc Á:

    - Ta dẫn muội đi xem một nơi, từng là nhà của ta.

    Hai người một đường đi thẳng tới nguyên bản Uy vũ tướng quân phủ.

    Hiện tại, Uy Vũ tướng quân phủ không còn tồn tại, bảng hiệu ngự tứ sớm bị hoàng thượng thu trở về, phủ đệ bỏ không thời gian thật dài, không ai chiếu cố, lúc này đã rậm rạp cỏ dại. Nguyên bản phủ tướng quân huy hoàng, hiện tại không còn một tia nhân khí.

    Đứng trước phủ đệ không một bóng người, Ký Viễn kể lại gia đình từng hạnh phúc của mình, cùng với đầu sỏ làm cho mẫu thân hắn phải hòa ly với phụ thân hắn.

    Ký Viễn nói xong, Tắc Á cũng cẩn thận nghe, nhìn khuôn mặt cương nghị của Ký Viễn, Tắc Á cảm thấy được ở lại Đại Thanh cũng không sai.

    Đem "tình yêu" của Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt nói xong, Ký Viễn nhìn chằm chằm Tắc Á:

    - Như thế, muội còn nguyện ý cùng ta thành thân sao?

    - Tắc Á này cũng không phải người thích để ý những điều này! Huynh nghe, Chương Cao thị Ký Viễn, ta trúng ý nam nhân, sẽ không thay đổi! Ta muốn gả là huynh, cũng không phải phụ thân của huynh.

    Tắc Á thật tình cũng không có mâu thuẫn gì với những loại chuyện này. Nàng khinh thường cha của Ký Viễn, không là bởi vì hắn làm trái lời thề không nạp thiếp của mình, cũng không phải hắn muốn cưới một nữ nhân còn nhỏ tuổi hơn con gái của hắn, mà là hắn nhận thức không rõ thân phận của mình, đảm đương không nổi trách nhiệm của chính mình.

    Ký Viễn lôi kéo tay nàng cười nói:

    - Tắc Á, gả cho ta tốt lắm.

    Tắc Á đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng.

    Ký Viễn mang theo Tắc Á rời khỏi Uy Vũ tướng quân phủ, trong ngõ hẻm tối tăm đối diện cửa phủ tướng quân, một nam nhân mặc quần áo vải bố đi ra. Trên thân nam nhân thoạt nhìn vô cùng bẩn, khung xương trái lại rất cao lớn, trên người lại không có bao nhiêu thịt, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt tiều tụy, cùng vị Uy Vũ tướng quân uy phong lẫm lẫm trên triều đình mấy năm trước cách biệt một trời.

    Nam nhân này chính là phụ thân của Ký Viễn, Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải, một người vì "chân ái" không cần thê tử không cần con cái của mình, dù là cơ nghiệp tổ tiên cũng không cần, một nam nhân hiện tại cũng không được tính là nam nhân.

    Nhìn thấy Ký Viễn đã đi xa, Nỗ Đạt Hải siết chặt hai tay, lửa giận sôi trào, bước nhanh hướng căn nhà ở của mình hiện tại.

    Trở lại phòng ở rách nát miễn cưỡng chỉ chống đỡ được mưa gió, Nỗ Đạt Hải đập phá đồ đạc, làm Tân Nguyệt ở trong phòng cũng không dám ra mặt. Lúc này Tân Nguyệt không còn vẻ ngăn nắp trước kia, mặc vải thô áo tang, còn có không ít mụn vá. Rõ ràng chỉ hơn hai mươi, thoạt nhìn như hơn ba mươi, dáng người gầy yếu, trên người tràn đầy dấu vết xanh tím.

    Nhưng cho dù Tân Nguyệt có trốn cũng không tránh khỏi trận hành hung này. Nắm tay cùng chân của Nỗ Đạt Hải rơi lên người Tân Nguyệt, vừa đánh vừa mắng, nếu không phải tang môn tinh Tân Nguyệt, bây giờ hắn còn là Uy Vũ tướng quân, phong cảnh vô cùng, thê tử hiền lành, con cái hiếu thuận! Làm sao như hiện tại, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí không còn là nam nhân chân chính!

    Tân Nguyệt co rút thân thể thừa nhận lên, nước mắt sớm chảy khô, bốn năm nay cuộc sống như thế nàng đã thành thói quen.

    Tắc Á cùng Ký Viễn ngọt ngào đi dạo phố, Cố hoàng hậu cũng khó được nhàn rỗi cùng tứ gia xuất cung.

    Trạm thứ nhất chính là tiểu y quán của hắn, trải qua nhiều năm như vậy vẫn còn tồn tại mà không bị đóng cửa, Huyết Tích tử thật sự là làm rất tốt!

    Vừa vào cửa, Cố Vận An nhìn thấy Thúy Bình đang xem xét dược liệu trước quầy, đi vào kinh thành nhiều ngày như vậy, lại là thuốc bổ lại là thực bổ, thần sắc Thúy Bình thoạt nhìn tốt hơn không ít.

    Tranh đi theo phía sau Thúy Bình, cũng học tập phân biệt dược liệu.

    Theo mấy ngày hôm trước tiểu Yến tử nổi giận đùng đùng từ Thủy Vân gian trở về, Thúy Bình cũng đã hết hi vọng, trượng phu mà nàng luôn nhớ nhung cũng đã quên nàng, trong mắt trừ bỏ Đỗ tiểu thư không còn ai khác, cùng tiểu thư khác dây dưa, thậm chí làm cho người ta có con lại không muốn thừa nhận, đây thật sự là Mai Nhược Hồng mà nàng từng chiếu cố nhiều năm sao?
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 158 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Nhược Hồng đã quên nàng, cũng không muốn nhận thức Tranh, nàng còn ghi nhớ nam nhân bạc tình vô nghĩa kia làm gì?

    Hiện tại Thúy Bình chỉ nghĩ sau khi dàn xếp xuống, đem bài vị cha mẹ đưa cho Mai Nhược Hồng, sau đó đôi bên không tiếp tục gặp nhau.

    - Cố tiên sinh.

    Thúy Bình chứng kiến Cố Vận An buông ra việc trong tay, lôi kéo Tranh đi tới:

    - Tứ gia.

    Diễn cảm cùng khí chất của Dận Chân hoàn toàn không có chút vẻ thân thiết.

    - Thoạt nhìn thần sắc tốt hơn không ít.

    Cố Vận An cười nói, ngồi xuống sau bàn ý bảo Thúy Bình vươn tay bắt mạch:

    - Khúc mắc cởi bỏ, đáng giá chúc mừng.

    Lặng im trong chốc lát, Cố Vận An thu tay về, viết phương thuốc:

    - Không cần tiếp tục uống phương thuốc trước đó, đổi thành một bộ này, sớm muộn một lần, chú ý thời gian nấu thuốc.

    Thúy Bình tiếp nhận phương thuốc, vội vàng cảm ơn:

    - Cố tiên sinh, thật sự vô cùng cảm tạ ngài! Nếu không có ngài, tôi cùng Tranh..

    Thúy Bình nói xong liền muốn lôi kéo Tranh cùng nhau quỳ xuống cảm tạ.

    - Đừng đừng đừng, ta không nhận nổi.

    Cố Vận An vội vàng kéo nàng dậy, ánh mắt cầu cứu nhìn Dận Chân.

    - Được rồi.

    Dận Chân lên tiếng, thành công giải cứu Cố hoàng hậu:

    - Nếu ngươi muốn báo ân, cứ giúp Vận An kinh doanh tốt y quán này đi.

    - Dạ.

    Thúy Bình vội ứng tiếng, quyết định mình nhất định sẽ giúp Cố tiên sinh kinh doanh tốt Thái An đường.

    Ở một bên Tranh nhìn mẫu thân, nhìn lại Cố tiên sinh cùng vị nam nhân khí thế rất mạnh, cũng đi theo mẫu thân định xuống quyết tâm.

    - Các ngươi cũng không cần mỗi ngày đều ở trong y quán, có thời gian nhàn rỗi ra cửa đi dạo, thả lòng một chút.

    - Tôi sẽ, Cố tiên sinh phế tâm rồi.

    Cố Vận An cùng Dận Chân rời đi, bọn họ quyết định đi dạo một chút, sau đó đi Thủy Vân gian.

    Cảm giác không tự tay tấu Mai Nhược Hồng một trận, trong lòng cũng không thoải mái. Tra nam chẳng hạn, mỗi người nên giết!

    Mới đi ra Thái An đường, Cố Vận An liền nhìn thấy ngũ a ca quần áo ngăn nắp, vênh váo tự đắc, lỗ mũi hướng lên trời cùng Phúc gia huynh đệ. Trải qua nhiều ngày tu dưỡng, khuôn mặt của Phúc Nhĩ Khang đã có thể ra cửa, tuy còn có vết roi, nhưng không nhìn kỹ thì không thấy được.

    - Lúc trước đem thuốc trộn nước pha loãng thì tốt rồi.

    Nhìn khuôn mặt Phúc Nhĩ Khang, Cố Vận An cảm khái, hắn thật vất vả cùng tứ gia thân ái nhà hắn xuất cung một lần, liền đụng tới thứ đồ chơi khiến người chán ngán như vậy, vận khí thật xui!

    - Tránh bọn hắn làm cái gì.

    Dận Chân sầm mặt:

    - Chỉ là thứ không lên được mặt bàn mà thôi.

    - Cũng không muốn tránh, chỉ cảm thấy chán ngán mà thôi.

    - Bỏ đi, Dận Chân, chúng ta đi ăn chút gì đó, thời gian thật lâu không đi Long Nguyên lâu.

    Thật tưởng niệm đồ ăn chiêu bài của bọn họ.

    Dận Chân liếc mắt nhìn ba người kia một cái, cùng Cố Vận An đi vào Long Nguyên lâu.

    Lần này ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ xuất cung là làm cái gì đây? Đây là công lao của Dận Chân.

    Cố Vận An kể tiểu Yến tử cùng huynh muội họ Liễu mở tửu lâu, Phương Nghiêm dùng tên giả Tiêu Kiếm còn có nhân tình của công chúa gì đó đều xuất hiện trong tửu lâu kia, Dận Chân cho Huyết Tích tử xúi giục ngũ a ca cùng mấy người tiểu Yến tử làm cho bọn hắn nảy sinh ý nghĩ mở tửu lâu, xem như là nhà của bọn họ bên ngoài cung.

    Hiện tại ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ chính là đi ra điều nghiên địa hình, nhưng dạo qua một vòng trong kinh thành cũng không tìm được nơi tốt. Vì thế từ từ đi tới Long Nguyên lâu.

    - Đã sắp tới buổi trưa, chúng ta đi vào ăn chút gì đi.

    - Chỉ có thể như vậy.

    Vĩnh Kỳ gật đầu đồng ý.

    Từ xưa tới nay tửu lâu kỹ viện là dễ tìm hiểu tin tức nhất, nhân lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, Vĩnh Kỳ thuận miệng hỏi một câu, lại hỏi được tin tức.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 158 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Khách quan, ngài hỏi địa phương thì có, vừa lúc phía tây tửu lâu chúng tôi có một ông chủ cửa hàng thợ may muốn bán tiệm, chuẩn bị đi phía nam, vừa rồi còn nhắc qua đâu.

    Hai mắt Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ tỏa sáng, vội vàng truy hỏi một chút.

    - Dận Chân, ngài thật bỏ được.

    Cố Vận An chép miệng, cửa hàng thợ may ngày tiến đấu kim, nói bán liền bán?

    - Sau khi sự tình giải quyết, ngươi cho rằng tửu lâu sẽ thuộc về ai?

    Dận Chân gắp thức ăn dùng bữa.

    -!

    Được rồi, hắn đã hiểu.

    Coi thường ba người cao đàm khoát luận bên kia, bữa cơm này Cố Vận An cùng Dận Chân ăn cũng không sai, ngự thiện phòng tuy làm ăn thật ngon, thoạt nhìn cũng tinh xảo, nhưng số lượng quá ít! Ăn vài ngụm liền hết, không phải muốn chết thèm người ta sao!

    Ăn xong Cố Vận An ngồi trong phòng chống cằm, chờ ba người kia ăn xong rồi cút đi, nhưng hơn nửa ngày ba người vẫn chậm rãi ăn rồi uống rượu, thoạt nhìn tương đối tự tại.

    Mẹ nó, chiếu tốc độ này chờ các ngươi ăn xong rồi, rau cúc vàng đều lạnh! Nếu không phải bán mặt tiền cửa hàng chính là Dận Chân, còn tới lượt các ngươi mua?

    Thật vất vả chứng kiến bọn hắn xuống lầu, Cố Vận An vội vàng kéo Dận Chân đi ra khỏi phòng, hắn còn muốn cùng Dận Chân đi dạo kinh thành trước khi ban đêm tiến đến đâu.

    Chân vừa đạp xuống thang lầu, liền nghe được bên dưới có thanh âm hô quát, còn có thanh âm quát bảo ngưng lại của ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái.

    - Chờ một chút, phía dưới loạn.

    Dận Chân kéo Cố Vận An, trải qua sự kiện Bạch Liên giáo ám sát, Dận Chân thật sự không yên tâm để Cố Vận An đứng ở địa phương nhiều người ồn ào.

    Đứng ở cửa thang lầu tuy không thấy bên dưới xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nghe được.

    Ba người kia vừa xuống lầu, liền thấy được một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu đỏ bước vào, nàng còn đeo roi ngựa, khuôn mặt quen thuộc làm cho Phúc Nhĩ Khang theo bản năng lui ra sau một bước.

    - Tắc Á, làm sao ngươi lại tới nơi này?

    Phối lên động tác vừa lui ra sau, lời của Phúc Nhĩ Khang cũng không chút khí thế.

    - Cái gì gọi là vì sao ta tới nơi này, tửu lâu này là nhà ngươi mở ra sao?

    Vẻ mặt Tắc Á khinh thường, chứng kiến khuôn mặt này thật là xui xẻo.

    - Sao ngươi có thể không nói lý lẽ! Tính tình điêu ngoa như vậy, cho dù thân phận của ngươi cao quý, ta cũng sẽ không thích ngươi, ngươi đừng có hi vọng đi!

    -!

    Tắc Á bị ghê tởm.

    -!

    Đồng dạng còn có Ký Viễn.

    Kiểu nói chuyện này làm sao biến thành như vậy, phải tự mình ngu xuẩn cỡ nào mới có thể nói ra những lời như thế.

    Tắc Á cũng không phải người thích ủy khuất chính mình, cảm giác biệt khuất nếu không phát tác, cũng không phải tác phong của nàng.

    Vì thế Tắc Á trực tiếp rút cây roi bên hông, hướng Phúc Nhĩ Khang quất tới.

    Có kinh nghiệm bị đánh khi trước, hơn nữa lần này có ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái bên cạnh, trong khoảnh khắc Tắc Á cũng không đánh trúng.

    Ba đại nam nhân liên thủ khi dễ một nữ nhân, đây cũng không phải là chuyện gì sáng rọi, càng khỏi nói nữ nhân này sắp trở thành vợ của mình, Ký Viễn càng không thể mặc kệ.

    Bởi vì thân phận của ngũ a ca nên hắn không có biện pháp động thủ, nhưng Phúc Nhĩ Khang thì khác.

    Võ công của Phúc gia huynh đệ so với Ký Viễn lịch luyện trong quân thì sức chiến đấu chỉ là chiến ngũ tra, không bao lâu Phúc Nhĩ Thái đã bị đánh văng xuống đất.

    Ký Viễn cũng không thèm nhìn hắn, tiếp tục ra tay triền trụ ngũ a ca.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 159 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái vướng bận, tuy Tắc Á không thể nói thắng Phúc Nhĩ Khang dễ dàng, nhưng cũng không chịu thiệt thòi. Hơn nữa trong tay nàng còn có roi, so với Phúc Nhĩ Khang thêm một phần bảo đảm.

    Ngũ a ca thấy huynh đệ của mình lại bị quất roi, trực tiếp nổi giận, lúc này chuẩn bị bàn ra thân phận của mình:

    - Lớn mật! Ngươi có biết ta là ai không!

    - Ôi, ta tưởng là ai đâu, đây không phải tiểu ngũ của nhà tứ ca đây sao?

    Người nói chuyện cũng không phải Ký Viễn, mà là Hoằng Trú ngồi một bên xem náo nhiệt hồi lâu.

    Ký Viễn vừa nhìn thấy Hoằng Trú liền dừng tay lại, thi lễ:

    - Ký Viễn gặp qua Hòa thân vương.

    Hoằng Trú cười híp mắt đánh giá Ký Viễn một phen, gật gật đầu, thoạt nhìn có vẻ thật hài lòng.

    Biểu tình ngũ a ca như là nuốt ruồi bọ, nửa ngày nghẹn ra một xưng hô:

    - Ngũ thúc.

    - Tiểu ngũ còn biết gọi ta một tiếng ngũ thúc là tốt rồi.

    Hoằng Trú gật gật đầu, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này bị bao y nô tài nuôi không muốn tiếp thu bất kỳ ai nữa đâu.

    Lại bị Tắc Á quất hai roi Phúc Nhĩ Khang oán hận nhìn nàng cùng Ký Viễn, nhưng trở ngại sự tồn tại của Hoằng Trú không dám tiếp tục động thủ, tay siết chặt nổi cả gân xanh.

    Ngũ a ca hiển nhiên cũng không muốn bỏ qua như vậy, nhưng không đợi hắn làm khó dễ, đã bị Hoằng Trú điểm một cái.

    - Tiểu ngũ a, cái chỗ này là của cải (hoàng a mã) nhà chúng ta, ngươi động thủ ở đây, chính là đã nghĩ kỹ làm sao công đạo với tứ ca sao?

    Hai tay ngũ a ca siết thành quyền, ngũ thúc này của hắn, hừ!

    - Vĩnh Kỳ liền cáo từ trước.

    Sau một lúc lâu, bình phục lại cảm xúc, ngũ a ca nói:

    - Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, chúng ta đi.

    Sau khi thân ảnh Vĩnh Kỳ biến mất, Hoằng Trú khinh thường cười một tiếng:

    - Thật đúng là xem mình là ẩn hình thái tử, cũng không nhìn xem chính mình là bộ dáng gì.

    Thanh âm Hoằng Trú rất nhỏ, ngoại trừ chính hắn không có ai nghe được. Xoay người, hắn đang định thổi phồng Ký Viễn cùng Tắc Á, Hoằng Trú liền nhìn thấy được hai bóng người từ trên lầu bước xuống, sau đó trực tiếp hóa đá.

    Cố Vận An đi phía sau Dận Chân, lúc đi qua Hoằng Trú thì trực tiếp nhe răng cười cực kỳ sáng lạn.

    Hoằng Trú cảm giác mình nhận lấy kinh hách nghiêm trọng, cần tìm kiếm an ủi. Nhưng trong Long Nguyên lâu không có ai có thể an ủi được hắn, hay là hắn đi hoàng cung.. không đúng, có a!

    Lập tức Hoằng Trú cũng không quản người vây xem, vui vẻ đi ra phía sau Long Nguyên lâu, giờ này Sài Y hẳn là ở trong tửu lâu đi.

    Cố Vận An cười cười nói nói cùng Dận Chân đi dạo trên đường, nhân tiện hỏi thăm về Thủy Vân gian.

    Nhưng Mai Nhược Hồng hỗn cũng không tốt lắm, bọn họ đi suốt một đường, cũng không gặp được người nào quen biết Mai Nhược Hồng, càng đừng nói biết Thủy Vân gian.

    Đột nhiên một nam nhân mặc trường bào màu xám đi tới trước mặt họ, đưa cho hắn một trang giấy, sau đó lại yên lặng rời đi.

    Cố Vận An ngẩng đầu nhìn Dận Chân, đây là tình huống gì vậy?

    - Mở ra nhìn xem.

    Dận Chân nói.

    Cố Vận An mở ra tờ giấy, mặt trên là vị trí Thủy Vân gian, cùng với chỗ ở của Mai Nhược Hồng.

    Mỗi ngày Mai Nhược Hồng ngoại trừ nhìn núi nhìn nước ngắm mỹ nhân, chính là ở trong túp lều rách nát của hắn viết viết vẽ tranh, sau đó lại tự mèo khen mèo dài đuôi, nghe Thiên Thiên ca ngợi, không có một chút theo đuổi.

    Nhưng hôm nay Mai Nhược Hồng ngoại lệ rời khỏi Thủy Vân gian, bởi vì hôm nay là tụ họp mỗi tháng một lần của Túy Mã hội.

    Người trong hội đa số đều là thiếu gia, trong nhà có chút tài sản, cũng đủ cho bọn hắn vui chơi giải trí nửa đời người, trong ngày thường cũng không muốn đọc sách thi cử, đi mọi chỗ « ngâm thơ vẽ tranh », nhận thức Mai Nhược Hồng.

    Những người này cùng Mai Nhược Hồng là trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, dưới đề nghị của Mai Nhược Hồng thành lập Túy Mã hội. Sau đó thông qua thành viên lại nhận thức Uông Tử Tuyền, mà Tử Tuyền yêu tài hoa của Mai Nhược Hồng, đem ca ca của mình là Uông Tử Mặc giới thiệu vào Túy Mã hội.

    Lúc trước thành lập Túy Mã hội, là ở trong Yên Vũ lâu thành bắc kinh thành, mỗi tháng ngày này là ngày các « tài tử » như bọn họ tụ họp. Nhưng nhiều năm như vậy mỗi người cũng từng tự bỏ tiền túi chi phí, chỉ riêng Mai Nhược Hồng mỗi lần đều đến ăn uống chùa, còn mang theo hai mỹ nhân đến kích thích người.

    - Ở thành bắc a..

    Cố Vận An quay đầu nhìn vị trí bây giờ của mình, ân, cách bọn họ không xa. Sau đó hắn chợt nhớ tới:

    - Người vừa rồi, là Huyết Tích tử?
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 159 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bằng không ngươi cảm thấy thế nào?

    Cố Vận An lắc đầu, sau đó yên lặng điểm một cây ngọn nến cho Huyết Tích tử, phụ trách ám sát, thế nhưng lại bị không biết trọng nhân tài đi thu thập tình báo.

    Nhưng về điểm này Cố Vận An cũng không có lập trường gì đi nói người ta, bởi vì hắn luôn là người được lợi nhiều nhất, cái gì dẫn đường a, dạy hắn cưỡi ngựa a, phụ trách tọa chẩn trong y quán chẳng hạn, dùng tốt vô cùng.

    Do Huyết Tích tử dẫn đường, hai người thuận lợi tìm được Yên Vũ lâu.

    Yên Vũ lâu ở thành bắc cũng được xem như có chút danh tiếng, ân, danh khí này đều là người của Túy Mã hội đánh ra, chưởng quầy Yên Vũ lâu cũng không muốn.

    Bởi vì chỉ cần Túy Mã hội tụ họp nơi này, không ai muốn ghé vào trong thời điểm đó. Cũng không phải đám người kia đặt bao hết, mà là không chịu nổi cả đám nói chuyện luôn rít gào. Lần một lần hai còn có thể xem náo nhiệt, nhưng nhiều năm như vậy cho dù mỗi tháng một lần cũng xem đủ rồi.

    Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ lay bàn tính.

    - Chưởng quầy, lầu hai còn có chỗ ngồi sao?

    Cố Vận An thập phần thổ hào lấy ra một thỏi bạc vỗ lên quầy.

    Ánh mắt chưởng quầy lập tức liền sáng:

    - Có có có!

    Liên tục gật đầu, lúc này mới nhớ đám người Túy Mã hội đang tụ họp trên lầu hai.

    - Khách quan, thật không dám giấu diếm, trên lầu có một đám người đang tụ họp, sợ làm ồn tới ngài, hay là ngài ngồi ở lầu một?

    Cố Vận An quyết đoán lắc đầu, buồn cười, hắn là tới tìm người, sao có thể không đi lên đây.

    Chưởng quầy vội vàng gọi tiểu nhị đưa người đi lên. Hắn đã có ý tốt nhắc nhở qua, người ta không lĩnh tình trách ai bây giờ, dù sao hắn sẽ không lui bạc!

    Trước khi đến, bọn họ đã nếm qua chút đồ ăn trong Long Nguyên lâu, hiện tại còn no. Nhưng vào tửu lâu không gọi món ăn thì có chút quái dị, hắn gọi tiểu nhị bưng hai món điểm tâm, lại gọi một hũ Bích Loa xuân tốt nhất, ngồi trong góc lầu hai nhìn mười mấy nam nữ cách đó không xa.

    Cố Vận An vừa nhìn liền nhận ra Mai Nhược Hồng, cũng không phải vì hắn tuấn tú nhìn đẹp nhất, mà là trong đám người kia chỉ có hắn ăn mặc kém cỏi nhất, một trái một phải còn có hai nữ nhân, quan hệ thập phần không đơn giản, hơn nữa một người mang thai, bụng khá lớn.

    Cố Vận An cũng không có hứng thú nhìn hai nữ nhân vì một nam nhân chẳng ra gì tranh thủ tình cảm, lại tiếp tục đánh giá những người khác. Nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở một nam nhân ăn mặc ngăn nắp tịnh lệ, bộ dạng cũng thật tuấn tú.

    - Thầm nghĩ Túy Mã hội không biết có ai xuất chúng hay không, thật sự là không đơn giản!

    Cố hoàng hậu mở ra kỹ năng trào phúng.

    Dận Chân cũng tùy ý nhìn thoáng qua, biết Cố Vận An nói ai:

    - Đó là Uông Tử Mặc.

    - Ai?

    Cố Vận An nhìn lại, sau đó biết vì sao Dận Chân khẳng định như vậy.

    Uông Tử Mặc ngồi bên Uông Tử Tuyền, thần sắc không chút kiên nhẫn. Nhất là khi Uông Tử Tuyền xum xoe Mai Nhược Hồng không thành công, sẽ thập phần ủy khuất nhìn Uông Tử Mặc, đáng thương kêu một tiếng ca ca.

    - Nếu tôi có một muội muội như vậy, nhất định sẽ đào hầm chôn nàng mới được.

    Cố Vận An thật nhận chân nói, quả thực không đành lòng nhìn thẳng!

    Dận Chân thầm chấp nhận, loại đồ vật làm người mất hết khẩu vị, quả thật không nên thả ra bên ngoài.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 160 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Có muốn tôi hiện tại xông lên hay không?

    Hắn siết nắm tay:

    - Trước mặt nhiều người như vậy tấu Mai Nhược Hồng một trận, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt.

    - Đi thôi.

    Dận Chân nâng chén trà, uống một hớp, lại tùy ý buông chén trà, chờ xem hoàng hậu nhà hắn đại phát thần uy.

    - Tốt!

    Có Dận Chân cổ vũ, Cố Vận An đứng lên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới trước mặt Mai Nhược Hồng:

    - Mai Nhược Hồng?

    - Đúng vậy.

    Mai Nhược Hồng thập phần cao ngạo gật đầu, hắn nghĩ đây là một người mộ danh của hắn tìm hắn.

    Mai Nhược Hồng cũng không đoán sai, đúng là mộ danh mà đến, nhưng không phải là thanh danh tốt mà thôi.

    - Phi thường tốt.

    Nói xong, Cố Vận An trực tiếp vung nắm tay đấm thẳng vào hốc mắt Mai Nhược Hồng, dùng sức không nhỏ, trực tiếp làm bầm tím.

    - Ngươi làm sao tự nhiên đánh người a!

    Đỗ Thiên Thiên nhìn thấy tình lang bị đánh, trực tiếp đỏ mắt, tiến lên chuẩn bị tìm Cố Vận An lý luận.

    - Tránh qua một bên đi, ta không chấp nhặt với nữ nhân.

    Cố Vận An đảo qua Đỗ Thiên Thiên, ánh mắt rơi lên người Uông Tử Tuyền. Nàng cũng muốn đứng ra, nhưng bị Uông Tử Mặc kéo lại, còn đang đấu tranh với ca ca của nàng đâu.

    - Ngươi là ai, vì sao đột nhiên động thủ đối với ta!

    Ôm mặt, Mai Nhược Hồng căm tức quát.

    - Động thủ, ta còn muốn động chân đâu, cái quái gì!

    - Ngươi!

    Mai Nhược Hồng cắn răng:

    - Mai Nhược Hồng ta tự hỏi đỉnh thiên lập địa..

    Không đợi hắn nói xong, Cố Vận An đấm ra một quyền:

    - Đỉnh thiên lập địa cái rắm! Có mới nới cũ, vô tình bất hiếu, còn đỉnh thiên lập địa đâu!

    - Ngươi.. ngươi ngậm máu phun người!

    Người Túy Mã hội vốn nghĩ tiến lên ngăn cản, nhưng Uông Tử Mặc không động, hơn nữa một màn này bọn họ vốn cũng thập phần chờ mong.

    Bọn họ cũng đã nhịn đủ Mai Nhược Hồng, tự cho mình tài hoa lan tràn, không để bọn họ vào trong mắt không nói, còn muốn bọn họ đường đường thiếu gia, cha mẹ còn chưa từng nói nặng với họ đâu, Mai Nhược Hồng thường xuyên vì chút chuyện nhỏ nhặt liền rít gào bọn họ. Tượng đất còn có ba phần tính khí, huống chi là những thiếu gia được nuông chiều từ bé, có thể nhịn tới bây giờ cũng là vì nể tình Uông Tử Mặc cùng Cốc Ngọc Nông mà thôi.

    Chẳng qua là Mai Nhược Hồng tự tìm đường chết, đùa bỡn cảm tình của Tử Tuyển, đem bụng nàng làm lớn lại không chịu trách nhiệm không nói, còn cùng hôn thê của Tử Mặc liên lụy không rõ. Hiện tại Tử Mặc rõ ràng đã bỏ mặc không muốn nhúng tay, muốn nhìn Mai Nhược Hồng xui xẻo, bọn họ không tiếp tục bỏ đá xuống giếng xem như không có lỗi với giao tình nhiều năm như vậy.

    Cố Vận An là thầy thuốc, tự nhiên biết làm sao hạ thủ khiến cho người đau đớn nhất, từng quyền đến thịt cảm giác thật quá sướng!

    Đánh người đánh thật cao hứng Cố Vận An hướng Dận Chân đang thú vị vây xem hô:

    - Tứ gia, ngài có muốn tới đây thử xem!

    Dận Chân khoát tay, hắn nhìn là được, dáng vẻ tràn ngập sức sống của Cố Vận An thật ít thấy.

    Cũng may Cố Vận An không dùng nội lực, bằng không Mai Nhược Hồng sớm nằm ngay đơ.

    Đánh đã ghiền, Cố Vận An mới dừng tay, quay về bàn mình cầm chén trà uống một hớp, mới hỏi:

    - Biết ta vì sao đánh ngươi không?

    - Ngươi.. quả thật.. ngang ngạnh..

    Cảm giác toàn thân đều đau thần sắc Mai Nhược Hồng dữ tợn, hận không thể đi lên liều mạng với Cố Vận An.

    - Ngang ngạnh, cũng không biết là ai ngang ngạnh, thật chịu đủ rồi những người như các ngươi luôn làm ra bộ dạng mình rất cao. Mai Nhược Hồng, ngươi nghe, hôm nay ta thay Thúy Bình đánh, vẫn là thay cha mẹ ngươi đánh, không bị đánh chết thì ngươi cứ cười trộm đi!

    Mai Nhược Hồng còn chưa nói gì, Đỗ Thiên Thiên đã kêu lên:

    - Thúy Bình, lại là Thúy Bình, Nhược Hồng cùng Thúy Bình đã không còn quan hệ gì, vì sao còn bởi vì Thúy Bình chịu khổ nhiều như vậy!

    - Thúy Bình vì hắn cực khổ sinh nữ nhi, một mình nuôi dưỡng mười năm, chiếu cố cha mẹ chồng nhiều năm như vậy, hắn nói không liên quan thì không liên quan sao, ngay cả cha mẹ mình đã chết cũng không quay về gặp một mặt, cứ như vậy không thẹn với lương tâm?

    Càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá cho Thúy Bình, lại tiến lên bổ hai cước.

    Nghe lời của Cố Vận An, Mai Nhược Hồng sững sờ, cha mẹ đã chết? Hắn còn có một nữ nhi?

    Không biết sao Mai Nhược Hồng nhớ tới nữ nhân mấy ngày trước đi vào Thủy Vân gian đánh hắn một trận, tựa hồ cũng từng nói qua những lời như vậy.

    Bất chấp đau đớn trên người, Mai Nhược Hồng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi tới:

    - Ngươi vừa nói vậy là có ý gì!

    Nói xong muốn chụp lấy bả vai Cố Vận An mãnh liệt lay động.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 160 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không đợi Mai Nhược Hồng đụng tới quần áo của Cố Vận An, đã bị Dận Chân một cước đạp bay ra ngoài, đánh bay mấy cái bàn, hung hăng nện vào trên tường:

    - Ngươi không tư cách đụng vào hắn!

    Không hổ là nam nhân của hắn, khí phách sườn lậu có hay không!

    - Đánh xong người, sảng khoái tinh thần! Chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi.

    Nói xong liền cùng Dận Chân đi xuống lầu.

    Hai người đi rồi, lầu hai yên tĩnh trở lại. Cuối cùng vẫn là Uông Tử Mặc phá vỡ yên lặng:

    - Mai Nhược Hồng, chuyện cũ của ngươi ta không muốn hỏi đến, nhưng đừng làm cho ta biết ngươi phụ Tử Tuyền, ta cũng không muốn tiếp tục nghe được ngươi nói nhi đồng của Tử Tuyền không phải là của ngươi, bằng không ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Uông gia. Sau này ta cũng sẽ không tiếp tục tham gia Túy Mã hội, ngươi tự thu xếp ổn thỏa.

    Sau đó Uông Tử Mặc cũng không đi quản Tử Tuyền, lập tức xuống lầu. Nếu Tử Tuyền không phải muội muội của hắn, hắn đã sớm mặc kệ, nhưng đây cũng là một lần cuối cùng.

    Có Uông Tử Mặc mở đâu, những người khác liền dễ nói. Lập tức sôi nổi nói mình đã tới tuổi thành gia lập nghiệp, là thời điểm kế thừa gia sản, sau này cũng sẽ không tiếp tục tới Túy Mã hội.

    Mấy thiếu gia đi rồi, chỉ còn lại vài người có chút thực học, nhưng bọn hắn cũng sôi nổi tìm cái cớ thối lui ra khỏi hội.

    Cuối cùng Túy Mã hội luôn làm cho Mai Nhược Hồng đắc ý không thôi, chỉ còn lại ba người, Mai Nhược Hồng, Đỗ Thiên Thiên cùng Uông Tử Tuyền.

    Đỗ Thiên Thiên cùng Uông Tử Tuyền mỗi người một bên dìu Mai Nhược Hồng đi xuống lầu, còn chưa ra cửa thì bị chưởng quầy gọi lại:

    - Mai công tử, các ngươi còn chưa tính tiền bữa tiệc hôm nay đâu.

    Tử Tuyền xưa nay ra cửa không có thói quen mang tiền trong người, bởi vì bên người nàng luôn có Tử Mặc, nghĩ muốn cái gì hắn sẽ mua cho nàng, chưa bao giờ cần chính mình bỏ tiền.

    Mà Đỗ Thiên Thiên thả lời nói, đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ gia, để tỏ lòng quyết tâm chỉ mang theo một ít bạc vụn, mấy ngày nay sớm xài hết rồi, làm sao còn tiền.

    Về phần Mai Nhược Hồng càng không cần trông cậy vào, trên người hắn đừng nói bạc vụn, tiền đồng cũng không có.

    Cuối cùng Tử Tuyền nhìn Mai Nhược Hồng, cắn chặt răng thương lượng với chưởng quầy, nàng viết giấy nợ cho tiểu nhị đi Uông gia đòi tiền, nàng là tiểu thư Uông gia, sẽ không chạy.

    Chưởng quầy cũng mặc kệ, cho tiểu nhị chạy Uông gia một chuyến lấy được bạc mới thả ba người rời đi.

    Đỗ Thiên Thiên nhìn thấy Uông Tử Tuyền giúp đỡ Mai Nhược Hồng, siết chặt bàn tay. Nhưng hiện tại Tử Tuyền mang nhi đồng của Nhược Hồng, hơn nữa vừa rồi còn giúp bọn họ..

    Ra khỏi thành, bọn hắn cũng không biết sau khi bọn họ rời khỏi Yên Vũ lâu, Uông gia liền phát ra lời nói, từ nay về sau Tử Tuyền không còn là nữ nhi của Uông gia, ngày sau nàng như thế nào Uông gia sẽ không tiếp tục hỏi tới.

    Đã không còn tiền, cũng không biết tình yêu của ba người này còn có thể kiên trì cho tới khi nào.

    Ba người Phúc Nhĩ Khang trở về hoàng cung, lần này phỏng chừng thời gian rất lâu Phúc Nhĩ Khang cũng sẽ không tiếp tục đi ra ngoài.

    Hắn đường đường là ngự tiền thị vệ, ở trong tửu lâu bị một nữ tử Tây Tạng dùng roi đánh, không cần nghĩ cũng biết những người khác sẽ nói hắn như thế nào.

    - Ngũ a ca, ngươi cùng anh của ta về cung trước đi, ta đi tiệm may mà tiểu nhị nói nhìn xem, nhanh chóng mua xuống nơi đó.

    Phúc Nhĩ Thái nói.

    - Được, ngươi đi đi.

    Ngũ a ca gật đầu.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 161 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhĩ Thái đi rồi, ngũ a ca mang theo Phúc Nhĩ Khang về cung, sau đó về thẳng Cảnh Dương cung.

    - Cũng may lúc trước Cố Vận An cấp thuốc còn dư lại không ít.

    Vĩnh Kỳ cầm bình thuốc nói.

    Lần này Tắc Á không thành công quất roi lên mặt Phúc Nhĩ Khang, nhưng lưu lại hai dấu vết thật sâu trên lưng cùng cổ của hắn.

    Bên kia, Phúc Nhĩ Thái đi tới tiệm may, ông chủ đợi từ lâu. Nhưng lão gian cự hoạt, khụ, đa mưu túc trí, khụ, trung tâm là chủ yếu, Huyết Tích tử cũng không dễ dàng bán lại, bằng không chẳng phải là quá thấp kém.

    Ở kế hoạch nguyên lai, ông chủ lại cứng rắn nâng lên hai ngàn, thật là một vị thuộc hạ phi thường ưu tú, đặc biệt biết phân ưu cho chủ tử.

    Mấy người ngũ a ca mua được cửa hàng, bắt đầu dựa theo tưởng tượng của mình thi công. Mặc dù bọn hắn chưa mở qua tửu lâu, nhưng có đi qua, bắt chước cũng không xê xích gì nhiều.

    Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết Tử Vi cùng tiểu Yến tử xuất phát từ tâm tư gì, tuy Phúc Nhĩ Khang làm cho Tử Vi nhanh chóng khôi phục thân phận, thế nhưng hai người cứng rắn không biểu hiện chút ý nguyện sốt ruột trao đổi lại thân phận của mình.

    Cũng phải, tâm tư của Tử Vi đối với Càn Long, nếu nàng nhận thức Càn Long, tình cảm của nàng chẳng phải không còn chút hi vọng? Có lẽ tình cảm của nàng rất làm trái luân thường, nhưng tình yêu là vĩ đại, là tốt đẹp không phải sao?

    Tiểu Yến tử cũng vui vẻ "trợ giúp" Tử Vi bảo vệ cho bí mật này, nàng cũng không muốn bỏ qua thân phận cách cách cao quý tiếp tục quay về làm tiểu lưu manh trong đại tạp viện đâu!

    Mấy ngày nay Cố Vận An có rảnh rỗi thì đi Thái An đường dạy một ít tri thức y dược nhập môn cho mẹ con Thúy Bình, sau đó phái người đi tìm Mai Nhược Hồng cuộc sống chán nản phải bán tranh mà sống tìm phiền phức, ngày trôi qua cũng tiêu sái.

    Nhưng nghe ảnh vệ báo lại, thái hậu lão phật gia đã rời khỏi Ngũ Đài sơn, đang trở về kinh thành.

    Sau khi nhận được tin tức, bình dấm chua của Cố hoàng hậu trực tiếp đánh nghiêng, ánh mắt nhìn Dận Chân vô cùng ai oán.

    - Lại đang làm cái gì khó chịu.

    Dận Chân thở dài, đem Cố hoàng hậu rơi vào bình dấm chua không muốn chui ra ôm vào trong lòng.

    - Nào có giận dỗi gì, chỉ hâm mộ tứ gia ngài "diễm phúc" mà thôi.

    Cố Vận An làu bàu vài tiếng, hắn chính là khó chịu khi nhìn thấy vợ bé của Dận Chân! Ngươi nói ngươi không thể học theo lão nương của Hoằng Trú, an phận làm một lão thái thái dưỡng lão thật tốt, thế nào cũng phải nhảy loạn, sợ người khác không biết ngươi là vợ bé còn sống của Dận Chân sao!

    - Còn nói không phải!

    Gõ nhẹ lên đầu Cố Vận An một cái:

    - Chẳng lẽ ngươi còn không biết thái độ của ta đối với Nữu Cỗ Lộc thị?

    - Phải, người ta lúc trước tiến cung chẳng qua chỉ là một cách cách mà thôi, cũng không phải là không có thái độ gì đi. Nếu còn sống chính là Niên thị, hiện tại còn không biết là ai đang cười đâu.

    Càng nghĩ càng khó chịu, nhất là nghĩ hiện đại truyền lưu chân ái của Ung Chính gia là Niên quý phi, hai bình dấm chua của Cố Vận An đều lật nghiêng.

    - Năm đó sủng ái Niên thị chẳng qua là vì thế lực của Niên Canh Nghiêu, không có cảm tình gì. Dù hiện tại Niên thị đứng ở chỗ này, ta cũng chỉ chọn ngươi.

    Cố hoàng hậu ngạo kiều ngửa đầu:

    - Hừ, đối với da già đầy nếp nhăn như trái quýt khô mà ngài còn có thể hôn được xuống, tính gia phục ngài!

    Tiểu bộ dáng ngạo kiều đắc ý hoàn toàn nói lên tâm tình giờ phút này của Cố hoàng hậu.

    - Da lại ngứa sao?

    Kéo mái tóc của Cố Vận An, Dận Chân thật lãnh đạm lại bao dung.

    - Hừ.

    Cố Vận An quay đầu:

    - Còn hai tháng bà vợ nhỏ của ngài sẽ về tới, ta nhất định phải làm cho nàng biết, ai mới là chính thất! Phi, ai mới là người của ngài!

    Còn giống như có chút không đúng lắm.

    Càn Long cũng nhận được tin tức hoàng ngạch nương sắp trở về, cũng không khỏi đau đầu, hắn gần như dự liệu được hậu cung sẽ gà bay chó chạy.

    Nhưng điều này cũng không quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần Thiện Bảo là tốt rồi!

    Ngũ a ca đoán chừng là người ngóng trông Nữu Cỗ Lộc thị nhiều nhất, hắn muốn làm cho hoàng mã ma hạ chỉ, cho phép hắn cùng tiểu Yến tử thành thân, muốn làm cho hoàng mã ma hạ chỉ, xử trí thái y luôn dám không đem hắn để vào trong mắt, thậm chí còn câu dẫn tiểu Yến tử!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...