Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 126 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An dự cảm thật chuẩn xác, đám người Phúc Nhĩ Khang quay trở lại Thục Phương trai, chứng kiến sắc mặt Tử Vi tái nhợt liền lo lắng, sau đó lập tức gọi tiểu Thuận tử đi tuyên thái y, còn chỉ mặt gọi tên muốn tìm Cố thái y.

    - Là vị nào của Thục Phương trai bị bệnh?

    Cố Vận An một tay chống cằm, nhìn tiểu Thuận tử đang đứng.

    Tiểu Thuận tử là thái giám bên người ngũ a ca, trong ngày thường ỷ vào ngũ a ca được sủng ái không ít nâng cằm lên xem người, chẳng qua người này cũng có điểm khôn vặt, biết khi nào thì nên thần khí, khi nào thì nên hạ thấp.

    - Là vị Tử Vi cô nương bên người cách cách bị bệnh, cách cách cùng Tử Vi cô nương tình như tỷ muội, xem Tử Vi cô nương quá khó chịu, liền phái nô tài đến mời ngài.

    - Tử Vi cô nương?

    Cố Vận An nhíu mày:

    - Ngươi có biết trong ngày thường ta đều xem chẩn cho ai sao?

    - Việc này..

    Tiểu Thuận tử có chút khó xử, hắn cũng không chú ý thái y viện, làm sao biết xem chẩn cho ai?

    - Nô tài còn thật không hiểu.

    - Trong ngày thường ta chỉ xem chẩn cho hoàng hậu cùng hoàng thượng.

    Lúc hắn mới tiến cung, thường có nương nương các cung kêu hắn xem chẩn, nhưng từ sau khi hắn trở thành viện sử thì người đến thỉnh hắn cũng ít đi. Ngày thường tối đa là đi chẩn mạch bình an cho Càn Long cùng Na Lạp thị, dù là thái hậu trong Từ Trữ cung cũng không tiến (tiểu lão bà còn sống của Dận Chân), chữa bệnh cho tiểu Yến tử là vì tiểu Yến tử bị thương quá nặng, không ai dám xuống tay nên mới tiếp, bằng không có ai nguyện ý thân cận với thiếu não.

    Sau đó lại trị thương cho tiểu Yến tử cũng chỉ vì phụ trách đối với người bệnh, hơn nữa dù sao nàng cũng là cách cách trên danh nghĩa. Hiện tại Càn Long không tự mồm thừa nhận cách cách, nha đầu bên người giả cách cách bị bệnh cũng đi tìm hắn, thật nghĩ hắn đi khám bệnh không cần tiêu tiền sao?

    Tiểu Thuận tử mặt mày vặn vẹo, hắn cũng không ngu ngốc, lời của Cố Vận An là có ý gì, hắn nghe hiểu, cũng bởi vì nghe hiểu, mới cảm thấy được cơn tức tận trời.

    Ở trong mắt tiểu Thuận tử, hoàng hậu là cái gì, so được với chủ tử nhà hắn sao?

    Nhưng ý nghĩ này không dám nói ra, chỉ cố nén tức giận:

    - Chủ tử nhà ta đang ở Thục Phương trai chờ, Cố thái y, ngài cũng đừng làm khó dễ nô tài.

    - Vậy chủ tử của các ngươi có nói qua, để cho ta đến khám bệnh tại nhà cấp bao nhiêu chẩn phí sao?

    Cố Vận An hỏi, nhìn hắn thần khí như vậy, làm cho tiểu thái giám bị á khẩu, hắn cảm thấy càng sảng khoái tinh thần.

    Không nói hắn là tiểu ngạch nương của Càn Long, chỉ nói thân phận viện sử thái y viện của hắn cũng không tới phiên một tiểu thái giám tìm tới bãi sắc mặt.

    - Việc này..

    Tiểu Thuận tử do dự, lúc đến ngũ a ca hoàn toàn không nói gì về việc này, hắn làm sao trả lời? Ngẫm lại bộ dáng quan tâm của ngũ a ca cùng Phúc đại gia đối với vị cô nương kia, hắn cắn chặt răng:

    - Tự nhiên sẽ không bạc đãi Cố thái y.

    - Lời này của ngươi ta nhớ được.

    Cố Vận An sửa lại áo khoác, đem thùng thuốc nhét vào trong lòng tiểu Thuận tử:

    - Dẫn đường đi.

    Tiểu Thuận tử tiếp lấy thùng thuốc, sau đó hít vào một hơi, ai tới nói cho hắn biết chỉ là một cái thùng nhỏ lại nặng như vậy! Hơn nữa trước đó xem vị thái y gầy yếu này cầm vô cùng nhẹ nhàng!

    Tiểu Thuận tử chỉ có thể cắn răng cầm thùng thuốc đi phía trước dẫn đường, không chứng kiến phía sau hắn vẻ tươi cười thực hiện được của Cố Vận An.

    Thùng thuốc này là hắn đặc biệt tìm người đúc thành, bên ngoài thoạt nhìn làm bằng gỗ, nhưng bên trong là thiết, bên ngoài còn bao vây một lớp lông thú, bên trong còn có hộp nhỏ, đều được đúc bằng sắt, chứa đan dược cùng thuốc cao thường dùng. Mà ngọn nguồn làm cho Cố Vận An chế tạo thùng thuốc này chính là tiểu Yến tử có lực phá hoại siêu cường.

    Bình chứa đan dược cùng thuốc cao đều là bình sứ nhỏ dễ vỡ, với lực sát thương của tiểu Yến tử cùng duyên phận với thiếu não, không tạo một cái thùng bền chắc một chút, hắn lo lắng.

    Từ thái y viện đi Thục Phương trai đối với tiểu Thuận tử mà nói thập phần ngược thân, bọn hắn vốn cũng không làm việc nặng, đoạn đường dài như vậy cánh tay của hắn sớm mỏi nhừ.

    Rốt cục chịu đựng đi tới Thục Phương trai, tiểu Thuận tử tranh thủ bỏ thùng thuốc lên bàn, sau đó mới vấn an ngũ a ca:

    - Chủ tử, nô tài đã đem Cố thái y mời tới.

    Lúc hành lễ cúi chào, cánh tay cũng không nhấc lên nổi.

    Cố Vận An cười cười:

    - Ngũ a ca, về vấn đề chẩn phí lần này, đợi chẩn bệnh xong cho vị cô nương kia chúng ta nói chuyện.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 126 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời này của Cố Vận An trực tiếp làm cho ngũ a ca tạc mộng, hắn sống lớn tới như vậy, còn chưa từng nghe nói qua thái y xem bệnh còn đòi tiền phí!

    - Ngươi là ác nô lấn chúa!

    Đối với lời của ngũ a ca, Cố Vận An tươi cười, ác nô phải không, vấn đề này đợi lát nữa chúng ta thảo luận một chút.

    Tùy tay cầm thùng thuốc, Cố Vận An nhìn Thải Hà nói:

    - Mang ta đi nhìn xem vị Tử Vi cô nương kia.

    Trong phòng, Kim Tỏa cùng tiểu Yến tử còn có Phúc Nhĩ Khang đều ở, Phúc Nhĩ Khang cùng tiểu Yến tử đứng nơi đó sốt ruột, Kim Tỏa thì không ngừng lau mồ hôi trên mặt cho Tử Vi.

    Nhìn thấy Cố Vận An, tiểu Yến tử vội vàng tiến lên giữ chặt tay hắn kéo tới trước giường:

    - Cố thái y, ngươi nhanh nhìn xem Tử Vi đi! Tử Vi thoạt nhìn bộ dạng thật thống khổ.

    Cố Vận An giãy tay tiểu Yến tử, âm thầm hung hăng lau tay lên quần áo, bắt đầu xem tình huống của Hạ Tử Vi.

    Sắc mặt tái nhợt, không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, thậm chí biểu tình còn hoảng sợ, thoạt nhìn bị Lệnh phi gây sức ép không nhẹ.

    Trên người nàng không nhìn ra miệng vết thương, nhưng không có nghĩa là không có bị thương.

    Cố Vận An đưa mắt nhìn qua Phúc Nhĩ Khang:

    - Ta muốn xem tổn thương cho vị cô nương này, Phúc thị vệ không tránh né một chút?

    - Ta..

    Phúc Nhĩ Khang há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể oán hận vung tay rời khỏi phòng.

    Để Kim Tỏa cởi quần áo Tử Vi, Cố Vận An lấy ra một loại thuốc nước đặc chế lau trên tay Hạ Tử Vi vài cái, không qua bao lâu trên da thịt trắng nõn xuất hiện tiểu hồng điểm rậm rạp. Dù là cánh tay cũng có bộ dáng này, sau lưng cùng trước ngực càng không cần phải nói.

    Bắt mạch cho nàng, còn tưởng chỉ bị ngoại thương, không ngờ lại bị hắn xem ra vấn đề.

    - Thái y, tiểu thư nhà ta thế nào!

    Thấy sắc mặt Cố Vận An biến đổi, trái tim Kim Tỏa treo cao, hoàn toàn quên mất xưng hô của mình đối với Tử Vi.

    - Bị tưới thuốc triệt sản.

    Cố Vận An nói xong, đi tới cạnh bàn bắt đầu viết.

    Một lát sau đem hai phương thuốc đưa cho Kim Tỏa:

    - Nhanh đi lấy thuốc, làm cho người hầu Thục Phương trai lập tức nấu nước, đem dược liệu trong phương thuốc này hốt thuốc, làm thuốc tắm cho vị cô nương này. Phương thuốc còn lại nấu thành một chén, cho nàng uống vào, tốc độ phải nhanh.

    Cố Vận An nói xong, lại xuất ra một bình sứ đưa cho Kim Tỏa.

    Vừa nghe tình huống của tiểu thư nghiêm trọng như vậy, Kim Tỏa lập tức chạy ra khỏi phòng, bắt đầu tìm người nấu nước cùng bốc thuốc.

    - Tử Vi nàng..

    Tiểu Yến tử nhìn nhìn Tử Vi, lại nhìn nhìn Cố Vận An.

    - Thái y, Tử Vi rốt cục làm sao vậy!

    Không đợi Cố Vận An trả lời tiểu Yến tử, Phúc Nhĩ Khang đỏ mắt tiến vào.

    - Buông ra.

    Phủi tay Phúc Nhĩ Khang, Cố Vận An một bên thu dọn đồ đạc một bên nói tình huống với bọn họ:

    - Vị Tử Vi cô nươngnày bị người bày châm hình (dùng kim đâm lên người), trên người có nhiều chỗ có máu bầm, hơn nữa còn bị người tưới thuốc triệt sản.

    - Thuốc triệt sản..

    Vừa nghe lời này, Phúc Nhĩ Khang lảo đảo ngồi phịch xuống ghế.

    - Như thế nào sẽ..

    Hắn thật vất vả tìm được đường tắt làm cho Phúc gia có thể nâng kỳ, hiện giờ..

    Nhìn Phúc Nhĩ Khang thương tâm khó chịu, Cố Vận An nói tiếp:

    - Nhưng cũng may phát hiện kịp, nếu dựa theo phương thuốc của ta uống thuốc, sẽ điều dưỡng tốt.

    - Nhĩ Thái, thuốc triệt sản là cái gì?

    Vì sao Nhĩ Khang thoạt nhìn thương tâm như vậy?

    - Loại đồ vật này không ăn được, ăn vào sau này sẽ không cách nào sinh đẻ nhi đồng.

    Phúc Nhĩ Thái sợ tiểu Yến tử cảm thấy hứng thú muốn ăn thử xem, lập tức đem lợi hại bên trong nói rõ ràng. Hắn còn muốn có một nhi đồng thuộc về mình cùng tiểu Yến tử, sao có thể để tiểu Yến tử ăn thuốc triệt sản?
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 127 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà tiểu Yến tử biết thuốc triệt sản là vật gì, sắc mặt có chút đỏ bừng nhìn qua Cố Vận An, chớp chớp đôi mắt to tròn, bên trong tràn đầy thần sắc kích động.

    - Vì cái gì Tử Vi lại uống thuốc triệt sản đây?

    Sợ tâm tư của mình bị Vĩnh Kỳ bọn họ nhìn ra, tiểu Yến tử lại đem đề tài quay lại trên người Tử Vi.

    Cố Vận An vừa chuẩn bị uống một ngụm trà thấm giọng thiếu chút nữa lại phun ra, là người biết rõ chân tướng duy nhất ở đây, hắn có cần nói cho bọn họ biết sự thật hay không?

    Nên nói như thế nào? Lệnh phi hiểu lầm Tử Vi xảy ra quan hệ gì với Càn Long, vì phòng ngừa vạn nhất cũng vì phòng ngừa tương lai Tử Vi được phong phân vị, tiếp tục dựa vào nhi đồng kiên cố long sủng sao?

    Loại tình hình thực tế này không cần nói ra, vạn nhất đám người kia giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ.

    Tuy rằng hắn có thể tự bảo vệ mình, cũng không sợ đám người này đi chỗ Càn Long xối nước đen cho hắn, nhưng chỉ sợ đám người kia dây dưa không rõ, vậy tương lai ngày tháng nhàn rỗi của hắn còn qua được sao?

    Cố Vận An ngồi nhàn nhã uống trà, Phúc Nhĩ Khang, ngũ a ca cùng tiểu Yến tử, Phúc Nhĩ Thái quay xung quanh Tử Vi không ngừng hỏi han ân cần.

    Ước chừng qua nửa canh giờ, Kim Tỏa cùng Thải Hà tiểu Trác tử chuẩn bị xong thuốc tắm cho Tử Vi, Minh Nguyệt Thải Hà dùng bình phong đem bồn tắm vây lại, cởi quần áo Tử Vi giúp nàng ngồi vào trong thùng tắm.

    - Đem thuốc nước xối lên người Tử Vi cô nương, nhớ kỹ, không cần dùng tay đi đụng chạm thân thể của nàng, thẳng tới khi không nhìn thấy vết máu trên người thì mới dừng lại.

    Minh Nguyệt Thải Hà liền nghe theo.

    - Nhanh nấu thuốc, trong lúc ngâm thuốc tắm thì cho nàng uống vào.

    Tiểu Đắng tử vội vàng chạy hướng phòng bếp.

    Cố Vận An nhìn qua mấy người, dừng ở Kim Tỏa:

    - Ngày mai tiếp tục dựa theo phương thuốc này cho Tử Vi cô nương ngâm một lần, ngâm nửa canh giờ, đồng dạng lúc ngâm cũng uống thuốc.

    Kim Tỏa nhận chân ghi nhớ:

    - Tiểu thư uống thuốc rồi sẽ không sao chứ?

    Nghĩ tới tiểu thư nhà mình bị người chuốc thuốc triệt sản, Kim Tỏa liền tự trách. Thái thái đối với nàng ân trọng như núi, hiện giờ nàng lại không thể chiếu cố tốt cho tiểu thư.

    - Tuy phát hiện kịp thời nhưng loại đồ vật kia cũng không thể chỉ uống vài thang thuốc là có thể giải quyết. Mỗi ngày buổi trưa dùng nước ấm cho nàng ngâm mình, năm ngày sau ta lại đến.

    Kim Tỏa gật gật đầu, ngẫm lại trong cung tôn sùng vị thái y này, an tâm rất nhiều.

    Cố Vận An mở thùng thuốc lấy ra một bình sứ hơi lớn đưa cho Kim Tỏa:

    - Hai ngày này ngâm xong thuốc tắm lại lau mình cho Tử Vi cô nương, nếu ngứa thì phải chịu đựng một chút.

    Kim Tỏa nắm chặt bình sứ, lập tức quỳ xuống dập đầu tỏ vẻ cảm tạ Cố Vận An.

    - Tốt lắm, sự tình giải quyết xong.

    Đóng nắp thùng thuốc, Cố Vận An phủi tay, nhìn ngũ a ca thập phần chân thành nói:

    - Về vấn đề chẩn phí, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.

    - Ngươi!

    Ngũ a ca vừa mới thả lỏng liền tức giận sôi trào.

    - Trước khi đến, tiểu thái giám nhà ngươi đã nói qua, chủ tử nhà hắn sẽ không bạc đãi ta.

    Cố Vận An đi ra ngoài, mỗi ngày đối mặt đám người này áp lực của hắn rất lớn! Lần này hắn đòi chẩn phí, nói vậy bọn họ sẽ thành thật không ít đi.

    Ngũ a ca vừa nghe lời này, lập tức quay đầu liếc mắt nhìn tiểu Thuận tử, con giận cũng tràn ra ngoài.

    - Phía trước chẩn phí của tiểu Yến tử cô nương ta cũng không cần, tuy rằng đã hao phí không ít thuốc mỡ trân quý của ta.

    Cố Vận An cầm bàn tính ba ba bành bạch tính toán.

    - Lần này chẩn phí tính năm mươi lượng bạc, một viện sử của thái y viện vội vàng chạy tới xem bệnh cho một cung nữ, điểm phí tổn như vậy không cao. Tiền bạc dược liệu thuốc tắm không cần ta bỏ ra, cho nên không cần tính, cuối cùng thuốc bột cùng thuốc mỡ bốn mươi lượng.

    Cố Vận An ngẩng đầu:

    - Tổng cộng là một trăm lẻ năm lượng, sau đó..

    Cố Vận An ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ngũ a ca:

    - Phí tổn thất tinh thần của ta, hai trăm lượng, cộng lại ba trăm lẻ năm lượng, ngũ a ca thân phận tôn quý, nói vậy sẽ không tham bạc của ta không tra đi.

    - Cố Vận An, ngươi khinh người quá đáng!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 127 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An móc móc lỗ tai:

    - Ngũ a ca, nếu thần đem chuyện này báo lên trước mặt hoàng thượng, cũng là thần chiếm đạo lý.

    Một đứa con không được ưa thích, một bên là tiểu ngạch nương (Cố hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi), Càn Long sẽ giúp ai?

    - Ngũ a ca..

    Phúc Nhĩ Thái thấy ngũ a ca có chút xúc động, lập tức tiến lên giữ chặt tay hắn.

    Nguyên bản tức giận váng đầu ngũ a ca bình tĩnh hơn không ít, Phúc Nhĩ Thái lập tức tiến lên:

    - Cố thái y, ngươi thân là thái y, cầm bổng lộc triều đình, sao có thể đòi thêm chẩn phí, đây là tham ô nhận hối lộ.

    Cố Vận An bình tĩnh uống ngụm trà:

    - Thân là thái y, chữa bệnh cho nương nương a ca hậu cung chứng thật là chức trách của thái y, nhưng không tính luôn cả thái giám thị vệ cung nữ trong cung.

    Những người hầu bị bệnh, nhiều lắm uống thang thuốc cho qua chuyện, cũng không xa xỉ tới mức thỉnh được thái y.

    - Nhưng Tử Vi cô nương là tỷ muội kết bái của cách cách, không giống như những cung nữ khác.

    - Vậy xin hỏi Tử Vô cô nương thuộc nhất kỳ nào?

    Cố Vận An nhẹ nhàng hỏi lại một câu, làm cho Phúc Nhĩ Thái câm miệng.

    Tử Vi làm gì có kỳ nào? Thông qua Phúc gia tiến cung, trừ bỏ bao y nô tài còn là kỳ nào? Có lẽ là nô tài của bao y nô tài?

    - Còn phí tổn thất tinh thần lại là cái gì!

    Nghĩ tới điểm này mới là nhiều nhất, Phúc Nhĩ Thái cùng ngũ a ca đồng loạt có chút phát điên, hai trăm lượng a!

    - Ai..

    Cố Vận An thở dài, vỗ trán nói:

    - Mới vừa đi vào Thục Phương trai, ngũ a ca ngài nghi ngờ y thuật của thần, làm cho thần cảm thấy được thập phần có áp lực, vạn nhất lúc trị liệu xảy ra sai lầm gì..

    - Ngươi đây là đang uy hiếp bổn a ca!

    Ngũ a ca siết chặt nắm tay.

    - Phải.

    Cố Vận An thập phần sảng khoái thừa nhận.

    - Ngươi tin hay không hiện tại bổn a ca có thể làm cho người ta đem ngươi ném đi ra đánh thật nặng!

    Cố Vận An thừa nhận làm cho ngũ a ca càng tức giận, nắm tay đều chứng kiến gân xanh.

    - Không tin.

    Cố Vận An vẫn rõ ràng trả lời. Trên người hắn mang theo lệnh bài Càn Long cấp cho, có mấy người không có mắt dám động thủ? Trừ phi Càn Long tự mình hạ lệnh, nhưng điều này có thể sao? Cho dù bỏ qua nguyên nhân của Dận Chân, Càn Long cũng sẽ không khiến cho người động thủ.

    - Tốt, Cố Vận An! Ngươi giỏi lắm!

    Ngũ a ca hít sâu một hơi, hắn cũng nhớ tới lệnh bài tư nhân của hoàng a mã mấy năm trước. Hoàng a mã nhất định là bị tiểu nhân mê hoặc!

    - Ta nhận bạc trắng hoặc là ngân phiếu, nếu trong vòng hôm nay có thể cấp cho ta, ta giảm một chút cho các ngươi, coi như là ba trăm lượng.

    Cố hoàng hậu tiếp tục khiêu chiến thần kinh của ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái.

    Khiêu khích xong, uống trà xong, Cố Vận An cầm thùng thuốc gật đầu rời đi.

    Thiếu não tuy rằng đáng ghét, nhưng hôm nay làm cho hắn thu được ba trăm lượng cũng không sai.

    Cố Vận An không sợ bọn hắn không trả bạc cho mình, không nói có sự tồn tại của Huyết Tích tử, dù là Càn Long cũng có thể làm cho ngũ a ca trả nợ cho hắn.

    Cố Vận An vừa đi ra Thục Phương trai, liền thấy một người mặc quần áo thị vệ đứng dưới núi giả cách đó không xa, chứng kiến hắn liền thập phần cung kính cúi người thi lễ:

    - Tiểu chủ tử.

    Nghe xưng hô cũng biết là Huyết Tích tử.

    Đây là Dận Chân phân phó, sau này chỉ cần Cố Vận An rời khỏi thái y viện thì Huyết Tích tử liền hóa thành thị vệ dẫn đường cho hắn, bằng không để chính hắn đi cũng không biết sẽ đi tới đâu.

    - Chúng ta đi a ca sở.

    Có người dẫn đường thật tốt, cảnh sắc hoàng cung muốn ghi nhớ thật tốn sức, hơn nữa đi đường luôn bị lạc.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 128 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi vào thập nhị a ca sở, Dận Chân đang giảng bài cho Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện, Cố hoàng hậu ngoan ngoãn tìm cái ghế ngồi xuống, một tay ôm cằm nhìn Dận Chân đang chậm rãi nói chuyện, bất tri bất giác xem có chút ngây ngốc.

    Đều nói nam nhân nhận chân đẹp trai cùng có lực hấp dẫn nhất, Cố Vận An đang nghiệm chứng sự thật giả của lời nói này.

    Gần đây sức chống cự đối với sắc đẹp của hắn lại giảm xuống không ít!

    - Các ngươi tiếp tục xem.

    Đem những địa phương nghi hoặc của Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện giải thích rõ ràng xong, Dận Chân nói thêm một câu liền hướng Cố Vận An đi qua.

    Mãi cho tới khi Dận Chân đi tới trước mặt Cố Vận An mới thanh tỉnh trở lại, nhìn hai tiểu tử đang học tập, cùng Dận Chân đi ra phòng ngoài, tiến vào phòng sách mà Dận Chân hay dùng nghỉ ngơi.

    - Lại đi Thục Phương trai sao?

    Thanh âm Dận Chân nghe không tốt lắm.

    Cố Vận An gật gật đầu:

    - Đám người kia giống như là nhận chuẩn tôi vậy, ai bị bệnh đều tới tìm tôi.

    Tuy rằng Hạ Tử Vi là con gái của Càn Long, nhưng không chịu nổi thuộc tính của nàng, đám người trong Thục Phương trai cũng chỉ có nha đầu tận chức tận trách như Kim Tỏa còn thuận mắt được một chút.

    - Không muốn đi thì không đi.

    Dận Chân mặt lạnh, thanh âm lại nhu hòa không ít.

    - Nhưng hôm nay tốt xấu bù lại không ít.

    Cố Vận An cười nói:

    - Tôi gõ ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ ba trăm lượng bạc!

    - Cần nhiều bạc như vậy, còn muốn bỏ nhà đi sao?

    - Ách.. như tôi không gọi là bỏ nhà đi..

    Cúi đầu, có chút chột dạ.

    - Mấy ngày nữa chúng ta xuất cung, đi Giang Nam.

    Lữ hành tuần trăng mật! Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Cố Vận An, nhưng lập tức nhớ lại mấy ngày trước mình cùng Dận Chân thẳng thắn qua nội dung vở kịch, cả người lại biến thành u buồn.

    Nhìn thấy Cố Vận An đều có thể trồng nấm, khuôn mặt không diễn cảm của Dận Chân gợi lên nét thoáng hiện tươi cười:

    - Phong cảnh Giang Nam tốt lắm, cũng không phải đều là vì bắt được Phương Nghiêm.

    Vì thế Cố hoàng hậu sống lại, hoàn toàn xem nhẹ câu nói "không hoàn toàn".

    Sau khi cao hứng một trận, Cố Vận An mới nhớ tới một sự kiện:

    - Nhưng bây giờ Hoằng Lịch cũng không biểu hiện vẻ sủng ái cùng dung túng tiểu Yến tử, dùng lý do gì dẫn bọn hắn đi?

    - Hoằng Lịch sẽ giải quyết.

    Cố Vạn An gật gật đầu, đúng rồi, nên sầu là Hoằng Lịch, hắn chỉ là một thái ý nghĩ nhiều như vậy làm gì.

    - Nếu đi Giang Nam, chúng ta tiện đường đi Đồng Thành đi.

    Bốn năm trước Vân Tường quay về Đồng Thành, hàng năm chỉ đợi tới cuối năm mới đến kinh thành một lần, cùng Hạo Tường, Đa Long, Vĩnh Bích họp mạt, những lúc khác đều lưu tại Đồng Thành xử lý sinh ý cho Triển gia.

    Nếu không phải trong ngày thường có Đa Long giúp đỡ chiếu cố cửa hàng giúp Vân Tường, phỏng chừng sớm đã bị đóng cửa.

    Đối với việc Cố Vận An luôn muốn đi Đồng Thành, Dận Chân cũng không phản đối. Bạch Liên giáo ám sát cũng không cố định địa điểm, Hoằng Lịch đường vòng đi Đồng Thành, còn sợ Bạch Liên giáo không lên cửa?

    Lúc này Càn Long đang cẩn trọng phê duyệt tấu chương, việc xuôi nam đã định ra rồi, triều đình thì giao cho Hoằng Trú trông coi, nhưng có một số việc cần trước tiên xử lý tốt.

    Khi Càn Long đem hết thảy xử lý xong xuôi, khoảng cách Tử Vi chịu hình đã qua ba ngày.

    - Ngô Thư, đồ vật đều chuẩn bị xong chưa?

    Càn Long đứng lên, rời khỏi bàn, đi tới trước mặt Thiện Bảo, rất quen thuộc nắm lấy tay hắn, một ngày bận rộn mỏi mệt tựa hồ giảm bớt không ít.

    - Hồi bẩm hoàng thượng, đã chuẩn bị xong rồi.

    - Chúng ta đi Thục Phương trai.

    Sửa sang lại quần áo cho Thiện Bảo một chút, mang theo Thiện Bảo cùng Ngô Thư, còn có mấy nô tài bưng theo đồ vật đi hướng Thục Phương trai.

    Còn cách Thục Phương trai một đoạn khoảng cách, Ngô Thư bước nhanh dẫn bọn thái giám đi vào trước, bắt đầu tuyên đọc hoàng thượng ban cho tiểu Yến tử cùng Tử Vi.

    Có lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, đồ sứ dược liệu, nhưng không có thứ mà hiện tại bọn hắn rất muốn có – chân kim bạc trắng.

    Cố Vận An cần chẩn phí ba trăm lượng, cơ hồ lấy đi một năm lương bổng của ngũ a ca. Bổng lộc mỗi tháng lĩnh một lần, tương đương đợi tháng sau mới có thể lĩnh ít bạc, mà ngũ a ca là một người không để dành được tiền, thường xuyên cùng Phúc gia huynh đệ ra hoàng cung "thể nghiệm và quan sát dân tình", làm gì có bạc để dành mà không dùng tới trả nợ.

    Ngũ a ca không phải không nghĩ tới xem thường không thèm trả chẩn phí cho Cố Vận An, nhưng lại sợ hắn thật sự đi bẩm cáo với hoàng a mã, cuối cùng chỉ có thể đào bạc, chờ sau này hắn trở thành hoàng đế, người thứ nhất liền chém Cố Vận An!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 128 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngũ a ca lần đầu tiên có oán niệm với những gì Càn Long ban cho, vì cái gì lúc hắn đang thiếu bạc lại không ban cho vàng bạc đây? Tơ lụa đồ sứ có ích lợi gì!

    Cả đám quỳ tạ ơn long ân, Càn Long mang theo Thiện Bảo đi tới.

    - Hoàng a mã!

    Hai mắt Vĩnh Kỳ tỏa sáng, nghĩ nên dùng biện pháp gì làm cho hoàng a mã biết tình hình thực tế Cố Vận An "tham ô".

    Càn Long hờ hững ngồi xuống chủ vị, Minh Nguyệt Thải Hà lập tức đi bưng trà.

    - Trẫm nghe nói mấy ngày trước ngươi bị khổ không ít, hiện tại thân thể tốt một chút rồi?

    Thanh âm Càn Long bình thản, câu hỏi không chút tình cảm nhưng lại làm cho Tử Vi nghe thành quan tâm nồng đậm, ý tưởng sắp bị nàng đóng băng lại ngo ngoe dục động, đối với Tử Vi mà nói hạnh phúc tới nhanh như vậy.

    - Tử Vi?

    Tiểu Yến tử thật lâu không nghe Tử Vi hồi đáp, vội vàng lôi kéo tay áo nàng làm cho nàng hoàn hồn.

    - Hồi hồi hoàng thượng..

    Nỗ lực giữ bình tĩnh nói:

    - Thuốc của Cố thái y thật hữu hiệu, hiện giờ Tử Vi cũng đã không ngại.

    - Đúng vậy, hoàng a mã, chẩn phí của Cố thái y tuy rằng mắc một ít, nhưng Tử Vi sắp khỏe lại, cũng xem như đáng giá.

    Ngũ a ca vừa nghe nhắc tới Cố Vận An, liền nói ra hành động "to gan lớn mật" của Cố Vận An.

    Càn Long liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, đối với việc con mình ở trước mặt mình nói xấu tiểu ngạch nương, không hề tỏ thái độ, nói với Hạ Tử Vi:

    - Ngươi chịu những nỗi khổ này nói đến cùng cũng là nguyên nhân bởi vì trẫm, mấy ngày nay ở lại Thục Phương trai điều dưỡng thân thể, bảy ngày sau trẫm muốn đi nam tuần, đến lúc đó ngươi liền đi theo đi.

    Hạ Tử Vi trừng lớn đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Càn Long, tựa hồ có ngàn vạn lời muốn nói, hai mắt rưng rưng, trong mắt hiện cảm tình nói không nên lời.

    - Nam tuần? Hoàng a mã, con cũng muốn đi!

    Nghe nói muốn xuất cung, tiểu Yến tử lập tức liền dũng cảm, lẻn tới trước mặt Càn Long hô to.

    Ánh mắt Càn Long dời qua ngũ a ca, sau đó lại chuyển lên Phúc gia huynh đệ, cuối cùng mới nhìn tiểu Yến tử:

    - Nếu muốn đi, vậy cùng đi chứ.

    Mục đích của hắn là muốn đem tiểu Yến tử đi theo dẫn dụ ra Phương Nghiêm, còn tưởng rằng sẽ có khó khăn, không ngờ tiểu Yến tử lại tự mình nói ra, hắn làm sao sẽ không đáp ứng.

    - Hoàng a mã, ngài thật sự là quá vĩ đại!

    Tiểu Yến tử cao hứng nhảy nhót không ngừng.

    Càn Long nhìn thấy tiểu Yến tử làm ầm ĩ, khẽ cau mày, sau đó dùng lý do mình có tấu chương cần phê duyệt rời khỏi Thục Phương trai, trước khi đi gõ Vĩnh Kỳ một phen:

    - Vĩnh Kỳ, ngươi có bao nhiêu lâu không đi thượng thư phòng? Trẫm không nhớ được hôm nay có sư phụ xin phép.

    - Hoàng a mã, nhi thần..

    Ngũ a ca vừa muốn giải thích cái gì, đã bị Càn Long phất tay cắt đứt.

    - Lý do của ngươi trẫm không muốn tiếp tục nghe xong, nếu ngươi cảm thấy không cần đi thượng thư phòng, vậy đứng trong Cảnh Dương cung không cần trở ra.

    Những lời này của Càn Long, nói nhẹ được gọi là cấm túc, nói nặng thì là vây cấm.

    - Nhi thần.. nhi thần biết..

    Càn Long đi rồi, tiểu Yến tử rốt cục nhịn không được hỏi:

    - Thượng thư phòng là vật gì?

    - Thượng thư phòng không phải là vật gì, là chỗ học tập của các vị a ca hoàng gia.

    Lần này giải thích là Phúc Nhĩ Khang, Tử Vi được Cố thái y trị liệu, hơn nữa được hoàng thượng nhìn với ánh mắt khác, khoảng cách mục tiêu hắn cưới được Tử Vi lại tiến thêm một bước, tâm tình thật tốt, cho nên cũng kiên nhẫn giải thích quy củ thượng thư phòng cho tiểu Yến tử nghe qua.

    - Sớm như vậy liền muốn rời giường sao?

    Tiểu Yến tử khoa trương che ngực mở to mắt hỏi.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 129 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đây là quy củ, hoàng a mã cũng phải làm như vậy.

    Tuy rằng hắn cũng rất không thích sáng sớm phải đi thượng thư phòng.

    - Nếu đổi lại là ta tuyệt đối làm không được!

    Điểm này tiểu Yến tử rất có tự mình hiểu lấy:

    - Yên tâm đi, tiểu Yến tử, triều đình xưa nay sẽ không để cho nữ tử tiến vào thượng thư phòng.

    Phúc Nhĩ Thái cười làm yên lòng nàng.

    - Các vị cách cách của hoàng gia đều ở Tây Tam sở, mà ngươi đã có cung điện thuộc về mình, có thể nghĩ, hoàng thượng sủng ái ngươi cùng ngũ a ca như thế nào!

    Đã trưởng thành nhưng còn chưa phân phủ xuất cung, thậm chí hoàng thượng còn ban thưởng cho một tòa cung điện, ngũ a ca chính là có được một phần vinh hạnh đặc biệt duy nhất! Nhưng lại chưa thấy hoàng thượng để bụng bất kỳ vị a ca nào giống như ngũ a ca, không phải đem ngũ a ca xem thành thái tử thì còn có thể là cái gì?

    Hiện tại tiểu Yến tử cũng được ban thưởng vào ở Thục Phương trai, còn không nói rõ sự sủng ái của hoàng thượng đối với tiểu Yến tử sao?

    Hiện giờ nam tuần còn muốn mang theo tiểu Yến tử cùng đi.. nếu có thể cưới được tiểu Yến tử, a mã cùng ngạch nương sẽ không chuyện gì cũng lấy ca ca xem là quan trọng nhất đi.

    - Tiểu Yến tử, lần này nam tuần là một cơ hội!

    Nghe được Nhĩ Thái nói hoàng thượng thật sủng ái tiểu Yến tử, ngũ a ca liền giật mình, hắn muốn ở chung một chỗ với nàng, hiện tại thân phận của tiểu Yến tử tuyệt đối không có khả năng!

    Với hiểu biết của hắn đối với hoàng a mã, người nào sau khi vào mắt của hắn, sẽ đem điều tốt nhất cho người đó. Mà đối với một cách cách mà nói, cái gì là tốt nhất? Đương nhiên là – ngạch phụ.

    Điểm này, tuyệt đối không cho phép!

    - Cơ hội gì?

    - Lần này xuôi nam, hoàng a mã sẽ không mang theo quá nhiều người, cho nên đây là cơ hội tốt nhất của muội cùng Tử Vi!

    Làm cho hoàng a mã thích tiểu Yến tử cùng Tử Vi, thích đến mức biết hai người lừa hắn cũng sẽ từ ái không truy cứu!

    Đến lúc đó, hai người chẳng những có thể đổi về thân phận, còn sẽ không bị nguy hiểm tính mạng.

    Đề nghị của Vĩnh Kỳ làm cho Phúc Nhĩ Khang thật tán thành, Tử Vi cầm lại thân phận cách cách sẽ càng thêm xứng đôi với hắn.

    Trong mọi người, chỉ có vẻ mặt Phúc Nhĩ Thái không rõ.

    Sau khi bị Càn Long gõ một phen, Vĩnh Kỳ đành phải đi thượng thư phòng, mà tiểu Yến tử cũng an tĩnh vài ngày, trong cung nhất thời bình tĩnh làm cho người ta có chút không có thói quen.

    Cách hai ngày, Cố Vận An lại đi Thục Phương trai tái khám cho Tử Vi, thân thể nàng không còn vấn đề, nhưng thuốc triệt sản vẫn còn có chút ảnh hưởng, vẫn phải tiếp tục uống thuốc, còn có dưỡng thân thể vài ngày.

    Tới ngày nam tuần, tiểu Yến tử phá lệ dậy sớm, chỉ huy Minh Nguyệt Thải Hà thu dọn đồ đạc, tư thế giống như muốn đem toàn bộ Thục Phương trai cùng nhau dọn đi. Tử Vi lại là một đại tiểu thư, sự tình gì cũng chưa từng tự mình chuẩn bị qua, cuối cùng vẫn là Kim Tỏa nhìn không được ra mặt ngăn cấm hành động của tiểu Yến tử.

    - Tiểu Yến tử, các ngươi là đi theo hoàng thượng cùng nhau xuôi nam, chỉ cần cầm theo vài bộ quần áo thay là được rồi, trong ngày thường ăn uống đều sẽ có người chuẩn bị.

    Cho nên ngươi không cần đem bình trà cùng chén trà cùng nhau mang theo.

    - Tiểu Yến tử, tỷ nghe lời Kim Tỏa đi, muội ra ngoài đều do Kim Tỏa xử lý.

    Tử Vi nói.

    Cuối cùng tiểu Yến tử chỉ mang theo vài bộ quần áo cùng Tử Vi rời đi.

    Hai người cầm theo túi hành lý đi tới cửa cung, Càn Long cùng Thiện Bảo đã ở, đồng dạng trên danh sách nam tuần còn có Hòa Lâm cũng đã trở thành ngự tiền thị vệ. Bên cạnh ba người là ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ.

    - Nếu đã tới thì đi thôi.

    Càn Long có chút khó chịu trừng mắt liếc nhìn hai nàng, sau đó dẫn đầu lên xe ngựa. Lúc lên xe còn không quên nói một câu:

    - Thiện Bảo cũng cùng vào đi.

    Tâm tình hắn khó chịu là có nguyên nhân, tiểu ngạch nương nhà hắn là một, một người là vì Hòa Lâm.

    Nguyên bản sự tồn tại của tiểu ngạch nương cũng đủ làm cho đường tình của hắn nhấp nhô, hiện tại lại có thêm một đệ đệ! Duy nhất có thể làm cho hắn khoan dung chính là, tiểu ngạch nương có hoàng a mã trông chừng, trên đường hẳn sẽ không gây phiền phức cho hắn, đến nỗi Hòa Lâm.. nếu ngay cả Hòa Lâm cũng không đối phó được, uổng cho hắn là một hoàng đế!

    Lần này nam tuần cùng chuẩn bị hai xe ngựa, một chiếc là của Dận Chân cùng Cố Vận An, cho nên Càn Long lên chiếc còn lại. Nhưng tính toán có chút sai lầm, lúc trước chuẩn bị hoàn toàn coi thường tiểu Yến tử cùng Hạ Tử Vi, cho nên lại thiếu một chiếc.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 129 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng không thể để cho nữ tử xuất đầu lộ diện bên ngoài, cho nên cần phải ngồi xe ngựa. Khiến cho hai nàng ngồi xe bên kia sao? Nói đùa gì vậy!

    Cuối cùng Càn Long chỉ có thể mặt đen làm cho hai nàng lên xe của mình, phỏng chừng điều duy nhất làm cho Càn Long dễ chịu là Thiện Bảo ngồi bên cạnh hắn!

    Người cũng đã tới đông đủ, theo hai thị vệ mặc thường phục dẫn dắt, hương Giang Nam xuất phát.

    Con đường đi Giang Nam buồn chán, tuy không cần đi đường cưỡi ngựa, nhưng ngồi trong xe cũng làm cho người ta cảm giác nhàm chán.

    Tiểu Yến tử vốn là người không chịu ngồi yên, mới ra kinh thành chưa được bao lâu, liền ồn ào mình rất buồn, muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa, trực tiếp chọc giận Càn Long.

    - Đủ rồi, tiểu Yến tử, đừng quên ngươi là thân phận gì!

    Một giả cách cách cũng dám không lớn không nhỏ trước mặt hắn.

    - Không ra thì không ra thôi.

    Biểu tình của Càn Long tràn ngập cảm giác áp bách, tiểu Yến tử cũng không phải kẻ ngu ngốc nên không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, thấp giọng than thở một tiếng liền lôi kéo tay Tử Vi, cùng nhau ca hát.

    - Không.. không tốt lắm đâu.

    Tử Vi trộm nhìn thoáng qua Càn Long, có chút do dự.

    - Tử Vi, muội chẳng lẽ đã quên lời Vĩnh Kỳ cùng Nhĩ Khang đã nói sao?

    Tiểu Yến tử nhỏ giọng thì thầm vào tai Tử Vi, thanh âm tuy nhỏ nhưng Càn Long cùng Thiện Bảo đều là người luyện võ nên nghe được rõ ràng.

    Tử Vi cắn chặt răng, gật nhẹ đầu. Có lẽ, cùng tiểu Yến tử đổi về thân phận, nàng có thể đem đoạn cảm tình này quên, buông xuống.

    Vì thế Cố Vận An đang thảo luận phong cảnh Giang Nam với Dận Chân liền nghe được tiếng ca hát của tiểu Yến tử cùng Tử Vi.

    - Ách..

    Thế nhưng thật sự mở hát.

    - Mất mặt xấu hổ!

    Biểu tình Dận Chân không tốt lắm, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Tử Vi nói như thế nào cũng là con cháu Ái Tân Giác La, thế nhưng làm ra việc làm của ca nữ!

    - Có tiến bộ không phải sao, ít nhất không phải là sơn thủy điều điều nữa.

    Loại bài hát này hát ngoài đường, phỏng chừng sẽ bị không ít nam nhân đi theo, hi vọng tận mắt nhìn thấy nữ tử "tài tình" như vậy.

    Dận Chân nhẹ nhàng thoáng nhìn, Cố Vận An thập phần thức thời ngậm miệng lại.

    Dận Chân không thích, nhưng Phúc gia huynh đệ cùng ngũ a ca lại thật kích động, một đám đáp lời tiếng ca của hai người còn lắc lư thân hình, thoạt nhìn thập phần vui mừng.

    Hòa Lâm thầm lặng lui ra sau, hắn cảm thấy ca ca nói rất đúng, những người này thật sự đầu óc có vấn đề!

    Mắt thấy đã tới buổi trưa, bụng mọi người bắt đầu bồn chồn, làm lão đại bên ngoài, Càn Long vung tay dừng lại bắt đầu dùng cơm trưa.

    - Hoàng a mã, nhi thần cùng Nhĩ Khang Nhĩ Thái đi săn vài con chim trĩ về cho ngài.

    Càn Long vừa xuống xe ngựa, ngũ a ca liền đi tới, chuẩn bị biểu hiện một chút trước mặt Càn Long.

    - Đúng vậy đúng vậy, hoàng a mã, tay nghề của Tử Vi tốt lắm, làm gà ăn mày làm đầu lưỡi của con cũng nuốt vào.

    Tiểu Yến tử làm ra biểu tình cùng động tác khoa trương nói.

    Hai má Tử Vi ửng đỏ, nghe đề nghị này cũng rất tâm động.

    - Ngũ a ca, lúc xuất cung chúng ta cũng mang theo đủ thực vật.

    Hòa Lâm vội vàng lên tiếng. Chờ bọn hắn cầm gà về còn không biết đợi tới khi nào, nhiều người như vậy chờ đói chết?
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 130 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thị vệ cầm cái hộp thật lớn đựng thức ăn đi tới, bên trong hiển nhiên là thực vật mang theo từ trong cung.

    - Ăn xong rồi cũng tranh thủ chạy đi.

    Càn Long nói xong, nhìn mấy người ngũ a ca liếc mắt:

    - Đi ra bên ngoài, cũng đừng có kêu hoàng a mã, lần này chúng ta cần vi phục xuất tuần.

    Che giấu thân phận là một vấn đề, vấn đề còn lại là.. ngũ a ca thoạt nhìn 17 – 18 tuổi, kêu như vậy còn không đem hắn kêu già sao?

    Vấn đề tuổi tác luôn là cấm khu trong lòng Càn Long, tuy rằng thoạt nhìn hắn hiện giờ chỉ mới qua ba mươi, cùng Vĩnh Kỳ thoạt nhìn càng giống như là huynh đệ hơn là cha con, nhưng cuối cùng vẫn là một cái gai trong lòng Càn Long.

    Càn Long không đồng ý, mấy người ngũ a ca cho dù tiếp tục không vui cũng chỉ có thể gật đầu. Sau khi Càn Long rời khỏi, ánh mắt bọn hắn nhìn Hòa Lâm thật kịch liệt, đều là tiểu tử này xen vào việc của người khác!

    - Không cần ăn đồ vật mà Hạ Tử Vi làm thật tốt.

    Bên trong xe ngựa, Cố Vận An nhét khối điểm tâm, sau đó cảm thán một tiếng.

    - Lo lắng như vậy làm cái gì, con chim kia không phải nói ăn ngon sao?

    Không biết bắt đầu từ lúc nào, Dận Chân thay đổi xưng hô với tiểu Yến tử.

    - Hừ.

    Cố Vận An khinh thường hừ một tiếng:

    - Nàng từ đại tạp viện đi ra tới, chỉ cần thứ gì chưa nếm qua đều kêu là ăn ngon. Hạ Tử Vi chỉ là một đại tiểu thư, sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm? Cho dù Hạ gia suy tàn, Hạ Vũ Hà cũng sẽ không khiến cho con gái bảo bối của mình tiến vào trong phòng bếp.

    Dận Chân gật gật đầu, hắn cũng không cho rằng Hạ Tử Vi có thể làm ra được ăn ngon gì đó.

    Trên một đường dù có tiểu Yến tử ngũ a ca gây sức ép không ngừng, nhưng tốc độ đi đường cũng không chậm lại. Căn cứ Huyết Tích tử hồi báo, phỏng chừng thêm một ngày là có thể tới Đồng Thành.

    - Hoàng.. lão gia, chúng ta không phải nói muốn đi Giang Nam sao? Vì sao lại đi tới chỗ thật xa như vậy?

    Mặc dù Vĩnh Kỳ không đi qua Giang Nam, nhưng cũng được nghe nói qua Giang Nam phồn hoa tú lệ, địa phương bọn họ đang ở đẹp thì đẹp rồi, nhưng thật sự quá mức hẻo lánh!

    Bốn phía Đồng Thành núi non vờn quanh, duy nhất có thể ra vào là quan đạo bọn họ đang đi tới, nhưng xen lẫn trong núi non cũng không bắt mắt. Cũng bởi vì Đồng Thành thật sự quá mức hẻo lánh, làm cho người bên trong đích xác rất ít người đi ra nơi này. Nếu không phải vì triều đình cần hạ phái huyện lệnh, cho dù là hoàng thượng cũng rất có thể đem chỗ này xem nhẹ.

    - Hẻo lánh thì hẻo lánh một ít, thế nhưng phong cảnh cũng ít có.

    Hạ Tử Vi vén màn xe ngựa, nhìn cây cối xanh um tươi tốt cùng hoa dại trên núi ven đường, vẻ mặt say mê.

    -!

    Ý tưởng trữ tình của Càn Long nháy mắt bị Hạ Tử Vi đánh trở về, sau đó đáng thương nhìn Thiện Bảo.

    Tử Vi thi hứng quá lớn, không khỏi ngâm thơ.

    Cố Vận An tuy thấy cảnh sắc Đồng Thành xinh đẹp, nhưng làm sao sánh bằng không gian? Tuy rằng trước mắt không gian chỉ có hắn cùng Dận Chân chứng kiến.

    - Địa phương tốt như vậy, cũng khó trách hàng năm Vân Tường chỉ đi kinh thành một lần.

    Đối với hành động thỉnh thoảng phạm nhị của Cố Vận An, Dận Chân cũng đã thói quen, không nhìn thẳng.

    Nhưng hôm nay trên quan đạo tựa hồ thập phần náo nhiệt.

    Ngay lúc bọn họ sắp tiến vào Đồng Thành, phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, đó là một thư sinh, phía sau đi theo một người tựa hồ là thư đồng.

    Thư sinh nhìn thấy đoàn người hiển nhiên cũng kinh ngạc một phen, Đồng Thành là tình huống nào đã xông xáo bên ngoài bốn năm hắn hết sức rõ ràng. Kéo cương ngựa, thư sinh chậm lại tốc độ, tùy ý con ngựa chở hắn đi tới chỗ xe ngựa của đoàn người.

    Thư sinh đi tới trước mặt Phúc Nhĩ Khang cùng Vĩnh Kỳ, hai tay ôm quyền, xem như gặp qua lễ:

    - Vài vị chính là đi hướng Đồng Thành?

    - Nguyên lai thành trấn phía trước gọi là Đồng Thành sao?

    Ngũ a ca nhìn phía trước, cũng đã nhìn thấy một tòa phòng ốc.

    - Nga? Các ngươi không biết?

    - Thật không dám giấu diếm, chúng tôi muốn đi Giang Nam, nhưng nửa đường sửa một chút phương hướng.

    Phúc Nhĩ Khang giải thích.

    - Giang Nam sao, thông qua Đồng Thành, cũng có thể tới Giang Nam.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 130 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có mở đầu như vậy, mấy người xem như nhận thức nhau. Vĩnh Kỳ giới thiệu mình cùng Phúc gia huynh đệ, thư sinh cũng không giả bộ thần bí mà đem tên của mình nói cho Vĩnh Kỳ:

    - Ta gọi Triển Vân Phi, đây là huynh đệ tốt của ta tên a Siêu.

    -!

    Bàn tay vén rèm xe của Cố Vận An liền cứng ngắc.

    Vĩnh Kỳ không biết Triển Vân Phi là ai, nhưng Cố Vận An biết a!

    Hàng này chính là ca ca đóa kỳ ba của Triển Vân Tường, cùng cấp bậc như Phú Sát Hạo Trinh!

    Thoạt nhìn nói chuyện rất vui vẻ với Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ:

    - Chẳng lẽ nói, giữa những kẻ thiếu não luôn có một loại từ trường vi diệu hấp dẫn lẫn nhau sao?

    Cố Vận An thập phần nhận chân hỏi Dận Chân nhà hắn.

    - Ngươi muốn đi chứng minh một chút sao?

    - Không, không cần, ta xin miễn thứ cho kẻ bất tài!

    Địa phương Triển Vân Phi gặp ngũ a ca bọn họ khoảng cách Đồng Thành không xa, đến địa giới Đồng Thành thì mấy người đã xưng huynh gọi đệ.

    - Không nghĩ tới vài năm không trở về, vừa về nhà liền gặp được Ngải huynh cùng Phúc huynh tri kỷ như vậy. Nếu vài vị muốn đi Đồng Thành, chi bằng ở tạm trong nhà của ta vài ngày đi.

    Triển Vân Phi mời Vĩnh Kỳ, đối với hắn vàng bạc đều là vật ngoài thân, tri kỷ mới là ngàn vàng khó cầu.

    - Triển huynh, chuyện này chúng tôi còn cần trưng cầu ý kiến của lão gia.

    Vĩnh Kỳ đi tới bên ngoài xe ngựa, đem lời của Triển Vân Phi nói cho Càn Long nghe, Càn Long không nghĩ bao lâu liền đáp ứng.

    Y theo hắn hiểu biết tiểu ngạch nương, lần này ở Đồng Thành sẽ lưu thêm vài ngày, mấy ngày nay nhiều người như vậy cũng không tiện ở khách điếm, đã có người mời thì cứ đi thôi.

    Nghe Càn Long đáp ứng, Vĩnh Kỳ cao hứng thúc ngựa đi nói cho Phúc gia huynh đệ cùng Triển Vân Phi.

    Mấy người cười cười nói nói, mắt thấy sắp đi vào Đồng Thành, đột nhiên truyền ra tiếng ca hấp dẫn lực chú ý của Triển Vân Phi.

    Tiếng ca nữ tính réo rắt to rõ, làm cho Triển Vân Phi nghe như thanh âm thiên nhiên, ngơ ngác ghì ngựa lẳng lặng lắng nghe.

    - "Hỏi Vân nhi, ngươi vì sao lưu lạc? Hỏi Vân nhi, ngươi vì sao phiêu đãng? Hỏi Vân nhi, ngươi tới từ nơi nào? Hỏi Vân nhi, ngươi đi hướng phương nào? Hỏi Vân nhi, ngươi trèo đèo lội suối thời gian, có từng trải qua ta tưởng niệm địa phương? Gặp qua ta trong mộng khuôn mặt? Hỏi Vân nhi, ngươi lúc trở về, có không đem nhu tình của ta vạn trượng, đưa nàng bên cạnh, nói cho nàng biết, nói cho nàng biết, nói cho nàng biết.. Chỉ có nàng dừng lại địa phương, mới là của ta Thiên đường.."

    Bài hát này đối với Triển Vân Phi có lực hấp dẫn vô tận, cũng bất chấp cái gì, lập tức cưỡi ngựa đi dọc theo con suối lên phía trước.

    - Triển huynh!

    Phúc Nhĩ Thái kêu to một tiếng, cuối cùng lại chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Triển Vân Phi rời đi.

    - Chúng ta cũng đi xem.

    Vĩnh Kỳ nói xong, phóng ngựa đuổi theo, Phúc gia huynh đệ liếc nhau một cái cũng vội vàng đuổi theo.

    - Một người hai người thế nhưng đều là như thế!

    Hiện tại cha mẹ đều dạy dỗ con gái kiểu như vậy? Đem nữ nhân nuôi thành Dương Châu sấu mã (con gái rượu) sao?

    - Khụ khụ, Dận Chân, đây chỉ là một hai trường hợp đặc biệt, chúng ta không thể vì mấy kẻ trước mắt mà đánh nghiêng một thuyền người đúng không?

    Thỉnh không cần lo lắng vấn đề gia giáo hiện tại, có thể có loại hành vi này, trừ bỏ diễn viên dưới ngòi bút của vị tác giả kia, sẽ không ai làm ra hành vi hoa tuyệt thế như vậy!

    Phim tình yêu hiện tại khoác bối cảnh trang phục cổ.. thật muốn phun cái rãnh làm sao bây giờ.

    - Chúng ta phải vào ở trong nhà loại người này?

    Đối với thiếu não thập phần phản cảm Dận Chân biểu đạt vẻ khó chịu của mình mười phần rõ ràng.

    - Đi Đồng Thành là vì tìm Vân Tường, Triển Vân Phi mời chúng ta tuy rằng khó chịu một chút, nhưng giảm đi không ít khí lực. Những người đó..

    Làm sao mà coi thường?

    Cố Vận An còn đang rối rắm làm sao xem thường thiếu não, lúc này Hòa Lâm thoáng rối rắm cuối cùng vẫn phóng ngựa đi tới trước xa giá của Càn Long.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...