THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 126 :(a)
Cố Vận An dự cảm thật chuẩn xác, đám người Phúc Nhĩ Khang quay trở lại Thục Phương trai, chứng kiến sắc mặt Tử Vi tái nhợt liền lo lắng, sau đó lập tức gọi tiểu Thuận tử đi tuyên thái y, còn chỉ mặt gọi tên muốn tìm Cố thái y.
- Là vị nào của Thục Phương trai bị bệnh?
Cố Vận An một tay chống cằm, nhìn tiểu Thuận tử đang đứng.
Tiểu Thuận tử là thái giám bên người ngũ a ca, trong ngày thường ỷ vào ngũ a ca được sủng ái không ít nâng cằm lên xem người, chẳng qua người này cũng có điểm khôn vặt, biết khi nào thì nên thần khí, khi nào thì nên hạ thấp.
- Là vị Tử Vi cô nương bên người cách cách bị bệnh, cách cách cùng Tử Vi cô nương tình như tỷ muội, xem Tử Vi cô nương quá khó chịu, liền phái nô tài đến mời ngài.
- Tử Vi cô nương?
Cố Vận An nhíu mày:
- Ngươi có biết trong ngày thường ta đều xem chẩn cho ai sao?
- Việc này..
Tiểu Thuận tử có chút khó xử, hắn cũng không chú ý thái y viện, làm sao biết xem chẩn cho ai?
- Nô tài còn thật không hiểu.
- Trong ngày thường ta chỉ xem chẩn cho hoàng hậu cùng hoàng thượng.
Lúc hắn mới tiến cung, thường có nương nương các cung kêu hắn xem chẩn, nhưng từ sau khi hắn trở thành viện sử thì người đến thỉnh hắn cũng ít đi. Ngày thường tối đa là đi chẩn mạch bình an cho Càn Long cùng Na Lạp thị, dù là thái hậu trong Từ Trữ cung cũng không tiến (tiểu lão bà còn sống của Dận Chân), chữa bệnh cho tiểu Yến tử là vì tiểu Yến tử bị thương quá nặng, không ai dám xuống tay nên mới tiếp, bằng không có ai nguyện ý thân cận với thiếu não.
Sau đó lại trị thương cho tiểu Yến tử cũng chỉ vì phụ trách đối với người bệnh, hơn nữa dù sao nàng cũng là cách cách trên danh nghĩa. Hiện tại Càn Long không tự mồm thừa nhận cách cách, nha đầu bên người giả cách cách bị bệnh cũng đi tìm hắn, thật nghĩ hắn đi khám bệnh không cần tiêu tiền sao?
Tiểu Thuận tử mặt mày vặn vẹo, hắn cũng không ngu ngốc, lời của Cố Vận An là có ý gì, hắn nghe hiểu, cũng bởi vì nghe hiểu, mới cảm thấy được cơn tức tận trời.
Ở trong mắt tiểu Thuận tử, hoàng hậu là cái gì, so được với chủ tử nhà hắn sao?
Nhưng ý nghĩ này không dám nói ra, chỉ cố nén tức giận:
- Chủ tử nhà ta đang ở Thục Phương trai chờ, Cố thái y, ngài cũng đừng làm khó dễ nô tài.
- Vậy chủ tử của các ngươi có nói qua, để cho ta đến khám bệnh tại nhà cấp bao nhiêu chẩn phí sao?
Cố Vận An hỏi, nhìn hắn thần khí như vậy, làm cho tiểu thái giám bị á khẩu, hắn cảm thấy càng sảng khoái tinh thần.
Không nói hắn là tiểu ngạch nương của Càn Long, chỉ nói thân phận viện sử thái y viện của hắn cũng không tới phiên một tiểu thái giám tìm tới bãi sắc mặt.
- Việc này..
Tiểu Thuận tử do dự, lúc đến ngũ a ca hoàn toàn không nói gì về việc này, hắn làm sao trả lời? Ngẫm lại bộ dáng quan tâm của ngũ a ca cùng Phúc đại gia đối với vị cô nương kia, hắn cắn chặt răng:
- Tự nhiên sẽ không bạc đãi Cố thái y.
- Lời này của ngươi ta nhớ được.
Cố Vận An sửa lại áo khoác, đem thùng thuốc nhét vào trong lòng tiểu Thuận tử:
- Dẫn đường đi.
Tiểu Thuận tử tiếp lấy thùng thuốc, sau đó hít vào một hơi, ai tới nói cho hắn biết chỉ là một cái thùng nhỏ lại nặng như vậy! Hơn nữa trước đó xem vị thái y gầy yếu này cầm vô cùng nhẹ nhàng!
Tiểu Thuận tử chỉ có thể cắn răng cầm thùng thuốc đi phía trước dẫn đường, không chứng kiến phía sau hắn vẻ tươi cười thực hiện được của Cố Vận An.
Thùng thuốc này là hắn đặc biệt tìm người đúc thành, bên ngoài thoạt nhìn làm bằng gỗ, nhưng bên trong là thiết, bên ngoài còn bao vây một lớp lông thú, bên trong còn có hộp nhỏ, đều được đúc bằng sắt, chứa đan dược cùng thuốc cao thường dùng. Mà ngọn nguồn làm cho Cố Vận An chế tạo thùng thuốc này chính là tiểu Yến tử có lực phá hoại siêu cường.
Bình chứa đan dược cùng thuốc cao đều là bình sứ nhỏ dễ vỡ, với lực sát thương của tiểu Yến tử cùng duyên phận với thiếu não, không tạo một cái thùng bền chắc một chút, hắn lo lắng.
Từ thái y viện đi Thục Phương trai đối với tiểu Thuận tử mà nói thập phần ngược thân, bọn hắn vốn cũng không làm việc nặng, đoạn đường dài như vậy cánh tay của hắn sớm mỏi nhừ.
Rốt cục chịu đựng đi tới Thục Phương trai, tiểu Thuận tử tranh thủ bỏ thùng thuốc lên bàn, sau đó mới vấn an ngũ a ca:
- Chủ tử, nô tài đã đem Cố thái y mời tới.
Lúc hành lễ cúi chào, cánh tay cũng không nhấc lên nổi.
Cố Vận An cười cười:
- Ngũ a ca, về vấn đề chẩn phí lần này, đợi chẩn bệnh xong cho vị cô nương kia chúng ta nói chuyện.
- Là vị nào của Thục Phương trai bị bệnh?
Cố Vận An một tay chống cằm, nhìn tiểu Thuận tử đang đứng.
Tiểu Thuận tử là thái giám bên người ngũ a ca, trong ngày thường ỷ vào ngũ a ca được sủng ái không ít nâng cằm lên xem người, chẳng qua người này cũng có điểm khôn vặt, biết khi nào thì nên thần khí, khi nào thì nên hạ thấp.
- Là vị Tử Vi cô nương bên người cách cách bị bệnh, cách cách cùng Tử Vi cô nương tình như tỷ muội, xem Tử Vi cô nương quá khó chịu, liền phái nô tài đến mời ngài.
- Tử Vi cô nương?
Cố Vận An nhíu mày:
- Ngươi có biết trong ngày thường ta đều xem chẩn cho ai sao?
- Việc này..
Tiểu Thuận tử có chút khó xử, hắn cũng không chú ý thái y viện, làm sao biết xem chẩn cho ai?
- Nô tài còn thật không hiểu.
- Trong ngày thường ta chỉ xem chẩn cho hoàng hậu cùng hoàng thượng.
Lúc hắn mới tiến cung, thường có nương nương các cung kêu hắn xem chẩn, nhưng từ sau khi hắn trở thành viện sử thì người đến thỉnh hắn cũng ít đi. Ngày thường tối đa là đi chẩn mạch bình an cho Càn Long cùng Na Lạp thị, dù là thái hậu trong Từ Trữ cung cũng không tiến (tiểu lão bà còn sống của Dận Chân), chữa bệnh cho tiểu Yến tử là vì tiểu Yến tử bị thương quá nặng, không ai dám xuống tay nên mới tiếp, bằng không có ai nguyện ý thân cận với thiếu não.
Sau đó lại trị thương cho tiểu Yến tử cũng chỉ vì phụ trách đối với người bệnh, hơn nữa dù sao nàng cũng là cách cách trên danh nghĩa. Hiện tại Càn Long không tự mồm thừa nhận cách cách, nha đầu bên người giả cách cách bị bệnh cũng đi tìm hắn, thật nghĩ hắn đi khám bệnh không cần tiêu tiền sao?
Tiểu Thuận tử mặt mày vặn vẹo, hắn cũng không ngu ngốc, lời của Cố Vận An là có ý gì, hắn nghe hiểu, cũng bởi vì nghe hiểu, mới cảm thấy được cơn tức tận trời.
Ở trong mắt tiểu Thuận tử, hoàng hậu là cái gì, so được với chủ tử nhà hắn sao?
Nhưng ý nghĩ này không dám nói ra, chỉ cố nén tức giận:
- Chủ tử nhà ta đang ở Thục Phương trai chờ, Cố thái y, ngài cũng đừng làm khó dễ nô tài.
- Vậy chủ tử của các ngươi có nói qua, để cho ta đến khám bệnh tại nhà cấp bao nhiêu chẩn phí sao?
Cố Vận An hỏi, nhìn hắn thần khí như vậy, làm cho tiểu thái giám bị á khẩu, hắn cảm thấy càng sảng khoái tinh thần.
Không nói hắn là tiểu ngạch nương của Càn Long, chỉ nói thân phận viện sử thái y viện của hắn cũng không tới phiên một tiểu thái giám tìm tới bãi sắc mặt.
- Việc này..
Tiểu Thuận tử do dự, lúc đến ngũ a ca hoàn toàn không nói gì về việc này, hắn làm sao trả lời? Ngẫm lại bộ dáng quan tâm của ngũ a ca cùng Phúc đại gia đối với vị cô nương kia, hắn cắn chặt răng:
- Tự nhiên sẽ không bạc đãi Cố thái y.
- Lời này của ngươi ta nhớ được.
Cố Vận An sửa lại áo khoác, đem thùng thuốc nhét vào trong lòng tiểu Thuận tử:
- Dẫn đường đi.
Tiểu Thuận tử tiếp lấy thùng thuốc, sau đó hít vào một hơi, ai tới nói cho hắn biết chỉ là một cái thùng nhỏ lại nặng như vậy! Hơn nữa trước đó xem vị thái y gầy yếu này cầm vô cùng nhẹ nhàng!
Tiểu Thuận tử chỉ có thể cắn răng cầm thùng thuốc đi phía trước dẫn đường, không chứng kiến phía sau hắn vẻ tươi cười thực hiện được của Cố Vận An.
Thùng thuốc này là hắn đặc biệt tìm người đúc thành, bên ngoài thoạt nhìn làm bằng gỗ, nhưng bên trong là thiết, bên ngoài còn bao vây một lớp lông thú, bên trong còn có hộp nhỏ, đều được đúc bằng sắt, chứa đan dược cùng thuốc cao thường dùng. Mà ngọn nguồn làm cho Cố Vận An chế tạo thùng thuốc này chính là tiểu Yến tử có lực phá hoại siêu cường.
Bình chứa đan dược cùng thuốc cao đều là bình sứ nhỏ dễ vỡ, với lực sát thương của tiểu Yến tử cùng duyên phận với thiếu não, không tạo một cái thùng bền chắc một chút, hắn lo lắng.
Từ thái y viện đi Thục Phương trai đối với tiểu Thuận tử mà nói thập phần ngược thân, bọn hắn vốn cũng không làm việc nặng, đoạn đường dài như vậy cánh tay của hắn sớm mỏi nhừ.
Rốt cục chịu đựng đi tới Thục Phương trai, tiểu Thuận tử tranh thủ bỏ thùng thuốc lên bàn, sau đó mới vấn an ngũ a ca:
- Chủ tử, nô tài đã đem Cố thái y mời tới.
Lúc hành lễ cúi chào, cánh tay cũng không nhấc lên nổi.
Cố Vận An cười cười:
- Ngũ a ca, về vấn đề chẩn phí lần này, đợi chẩn bệnh xong cho vị cô nương kia chúng ta nói chuyện.