Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 121 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn chỉ là muốn tới đem chuyện Tử Vi dù biết thân phận của Hoằng Lịch nhưng vẫn như trước cuồng dại không thay đổi nói ra ghê tởm Hoằng Lịch một chút, nhưng người nào đó vội vã muốn chết như vậy, hắn làm sao có thể không thành toàn đây?

    - Ngươi đã kêu ta một tiếng ngạch nương, vậy lời của ngạch nương ngươi sẽ không đến nỗi không nghe đi.

    Đồng dạng vò đã mẻ lại sứt Cố hoàng hậu, dù thế nào đi nữa quan hệ với tứ gia nhà hắn đã là sự thật, hắn cũng ở trước mặt Vĩnh Chương thừa nhận thân phận hoàng mã ma của mình, làm cho Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú kêu ngạch nương cũng không có gì. (cho hắn mười lá gan cũng không dám tiếp tục làm cho Hoằng Lịch gọi hắn a mã)

    - Tiểu ngạch nương nói nghe một chút.

    Hoằng Lịch cũng không phải Trương Vô Kỵ dễ dàng mắc mưu.

    - Yên tâm, cũng không phải cho ngươi đi giết người phóng hỏa, bán đứng nhan sắc, chỉ là ta nghe nói có một địa phương có người đang đánh đàn hát khúc, hơn nữa trình độ còn rất cao, mang ngươi đi thưởng thức cả đêm.

    Cố Vận An nhìn Hoằng Lịch nhe răng cười.

    Cố Vận An nhắc tới chỗ này, Hoằng Lịch trước tiên nghĩ tới chính là – Bát Đại ngõ nhỏ.

    Kỳ thật không thể trách hắn, nam nhân mà, ai chưa từng có thời điểm phong lưu a, càng khỏi nơi nam nhân tay cầm thiên hạ như Càn Long, ngõ nhỏ Bát Đại hắn từng tò mò đi vào lúc còn trẻ, chẳng qua cô nương bên trong tuy xinh đẹp, nhưng còn kém hơn tú nữ được tầng tầng lựa chọn trôi qua.

    Hoằng Lịch nhìn qua Thiện Bảo, muốn từ biểu tình của hắn nhìn ra thứ gì.

    Nhưng Thiện Bảo vẫn bình tĩnh, ca ca nhà hắn hắn hiểu rõ, mặc dù đối với Hoằng Lịch sẽ thường xuyên ngáng chân, nhưng sẽ không thực sự gây sự tình, đây cũng là nói ngay trước mặt của hắn, hiển nhiên cũng không phải địa phương gì bát nháo, thấy Hoằng Lịch nhìn sang, liền gật đầu.

    Thiện Bảo gật đầu, Hoằng Lịch liền dấm chua, ánh mắt nhìn tiểu ngạch nương đầy ai oán, vị trí đệ nhất trong lòng ý trung nhân hình như không phải là của mình, sự thật này làm cho Càn Long có chút uất ức.

    Càn Long đổi lại thường phục, cùng Thiện Bảo còn có Cố Vận An đi ra Dưỡng Tâm điện, chỉ có ba người, cũng không mang theo Ngô Thư.

    Bởi vì Cố Vận An nói muốn dẫn Càn Long đi cho nên Càn Long vẫn để hắn đi phía trước, bản thân cùng Thiện Bảo đi theo phía sau. Nhưng đi tới đi tới, vòng vo một chỗ hai lần, làm cho Hoằng Lịch không nhịn được hỏi:

    - Tiểu ngạch nương, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?

    - Thục Phương trai.

    -!

    Nếu ngươi không tiếp tục vòng quanh con đường này đi tới thì phải là đường đi Trường Xuân cung.

    Hoằng Lịch yên lặng thở dài:

    - Tiểu ngạch nương, hướng bên này đi.

    Vẫn phải do hắn dẫn đường.

    Hoằng Lịch, Thiện Bảo cùng Cố Vận An đều tập võ, bước chân nhẹ nhàng, khi bọn họ đi tới Thục Phương trai cũng không bị ai phát hiện.

    Ngoài phòng màn đêm thâm trầm, không có bao nhiêu ánh sáng, vừa lúc đem hành tung của ba người che lấp lên.

    Đêm khuya an tĩnh, mọi âm thanh không còn, tiếng ca triền triền miên miên thê thê lương lương vang vọng rõ ràng trong đêm tối.

    Trong đại điện Thục Phương trai, lộ ra ánh sáng nhu hòa, một lò huân hương, phiêu phiêu lượn lờ, mùi đàn hương khắp phòng, Tử Vi đang đánh đàn mà ca hát.

    Bài hát này là do Hạ Vũ Hà viết ra, tràn ngập tưởng niệm đối với Càn Long, tình ý cùng ai oán. Phía trước tuy Hạ Tử Vi cảm thấy bài hát này rất đẹp, nhưng không tận ý. Hiện tại nàng cũng cảm nhận được tình yêu mỹ hảo lại tàn khốc, khúc hát càng tốt hơn trước kia.

    Nguyên bản Tử Vi đàn hát trong phòng ngủ của tiểu Yến tử, nhưng tiểu Yến tử cho rằng bài hát hay như vậy không nên nghe một mình cho nên mới chuyển ra đại điện, lót vài tầng đệm trên ghế, nghe Tử Vi ca hát đánh đàn, cảm thấy được mông của mình cũng không còn đau như vậy.

    Tiếng ca ai oán của Tử Vi làm cho Thiện Bảo liếc mắt nhìn Hoằng Lịch một cái, lập tức khiến cho hoàng đế nóng nảy muốn giải thích liền quên mất che lấp hành tung của mình, làm cho tiểu Yến tử biết một chút công phu mèo quào phát hiện.

    Nhìn thấy Càn Long, tiểu Yến tử vui mừng:

    - Hoàng a mã!

    Sắc mặt Càn Long tối sầm, ai là hoàng a mã của ngươi! Nhưng nghĩ tới tác dụng của tiểu Yến tử, hắn cũng không phản bác, cũng không đáp ứng.

    - Hoàng a mã, ngài tại sao cũng tới.

    Tiểu Yến tử nhảy nhót trước mặt Càn Long hô.

    - Đi qua, nghe có người đánh đàn ca hát, liền đến xem.

    Càn Long đi vào Thục Phương trai, Thiện Bảo đi theo phía sau. Mà Cố Vận An đã sớm chạy.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 121 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dận Chân bởi vì chuyện của tiểu Yến tử thích hắn nên tâm tình không tốt lắm, vạn nhất bị lôi kéo đi vào nghe ca hát một đêm, vậy hắn không bị lột một tầng da sao? Loại chuyện tốt này, hãy để cho Hoằng Lịch hưởng thụ đi!

    Tiếng đàn trong Thục Phương trai từ lúc tiểu Yến tử nhảy ra ngoài cũng đã ngừng lại, Tử Vi nghe tiểu Yến tử xưng hô thì thân thể hung hăng lảo đảo một chút, vịn vào bàn mới có thể đứng vững.

    Lúc này Tử Vi cảm thấy được cần thực hiện kế hoạch của bọn họ còn khó khăn hơn sự tưởng tượng của bọn họ. Hiện giờ chỉ mới nghe được sự xuất hiện của hắn, nàng cũng đã có chút tâm thần không yên, làm sao có thể thực hiện được kế hoạch khổng lồ kinh thiên như vậy đây?

    Móng tay lưu lại dấu vết thật sâu trong lòng bàn tay, Tử Vi lại không có phát giác gì, cả tâm thần đều bị nam nhân mới bước vào đại điện chiếm lĩnh. Lại gặp mặt, trong lòng nàng vẫn thản nhiên vui sướng, vẫn vì hắn kinh hoàng không thôi, cho dù nam nhân này có thân phận là cha ruột của nàng.

    Tử Vi biết đây là cảm tình trái nhân luân, nhưng nếu lý trí có thể khống chế tình yêu, thế gian làm sao lại xuất hiện nhiều nam nữ si tình như vậy đây?

    Tiểu Yến tử dẫn Càn Long tùy tiện đi vào, tổn thương trên mông tựa hồ hoàn toàn không có việc gì.

    - Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

    Một đám cung nữ thái giám Thục Phương trai lập tức quỳ xuống vấn an Càn Long.

    - Ai nha, không phải nói không cần tùy tiện quỳ xuống thôi!

    Tiểu Yến tử oán trách nhìn bọn họ vài lần, sau đó ra vẻ tội nghiệp nhìn Càn Long.

    - Được rồi, các ngươi đứng lên đi.

    Diễn kịch phải làm nguyên bộ, tuy rằng trong lòng chán ghét tiểu Yến tử không thôi, nhưng trên mặt hoàn toàn không lộ ra, theo người khác xem ra là bộ dáng của một người cha hiền.

    Càn Long đi tới chủ vị ngồi xuống, Minh Nguyệt Thải Hà Kim Tỏa lấy đệm dựa, điểm tâm, pha trà, thoạt nhìn bận rộn vô cùng, mà vị cung nữ Tử Vi, thực cách cách lại vẫn đứng trước bàn, có chút không biết phải làm sao.

    Tiểu Yến tử nhìn thấy Tử Vi không có động tác, vội vàng tiến tới trước mặt Càn Long bắt đầu hiến vật quý:

    - Hoàng a mã, đây là Tử Vi, là tài nữ của Thục Phương trai! Không chỉ biết đánh đàn, chơi cờ, ca hát còn biết vẽ tranh viết chữ, hơn nữa cộng thêm võ công của tiểu Yến tử này, tụi con chính là văn võ song toàn của Thục Phương trai!

    Lúc Càn Long nhìn qua, Tử Vi hành lễ, hướng Càn Long nhoẻn miệng cười, làm cho Càn Long lẫn Thiện Bảo đều nhíu mày.

    - Tử Vi, nhanh đàn cho hoàng a mã nghe một chút!

    Tiểu Yến tử liên tục nháy mắt muốn Tử Vi nắm chắc thời cơ.

    Tử Vi mỉm cười:

    - Vậy Tử Vi liền bêu xấu.

    Nói xong ngồi xuống ghế, bắt đầu vừa đàn vừa hát.

    - "Sơn dã điều điều, thủy dã điều điều, sơn thủy điều điều lộ diêu diêu.

    -

    - Phán quá tạc tiêu, hựu phán kim triêu, phán lai phán khứ hồn dã tiêu!

    -

    - Mộng dã miểu miểu, nhân dã miểu miểu, thiên nhược hữu tình thiên dã lão!

    -

    - Ca bất thành ca, điều bất thành điều," Phong vũ tiêu tiêu sầu đa thiểu?"

    Vừa hát vừa nghĩ tới tình yêu vô vọng của mình, thanh âm Tử Vi càng u oán. Giờ phút này nàng thậm chí đã nghĩ, không muốn đổi lại thân phận với tiểu Yến tử. Tiểu Yến tử làm con gái của hoàng thượng, nàng chỉ là tỷ muội kết bái của tiểu Yến tử thì tốt biết mấy.

    - Hoàng a mã, Tử Vi có phải hát thật hay hay không?

    Tiểu Yến tử hung hăng vỗ tay.

    Càn Long gật gật đầu, ca hát đúng là không sai, nhưng không phải nữ tử đàng hoàng nên hát, Hạ Vũ Hà vì sao lại dạy con gái của mình nhiều thứ.. đồ vật như vậy!

    Càn Long thầm nhìn qua Thiện Bảo, thấy vẻ mặt Thiện Bảo không thích, phất tay ngăn cản lời tiếp theo của tiểu Yến tử.

    - Được rồi, luôn đánh đàn cũng mệt mỏi, tiểu Yến tử, ngươi không phải nói tỷ muội của ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông sao? Hiện tại cầm đã kiến thức qua, làm cho trẫm nhìn xem những thứ khác đi.

    Lúc trước Hạ Vũ Hà dạy Tử Vi, mặc dù chỉ dạy ca hát tình tình yêu yêu, thế nhưng còn dạy vẽ thật nghiêm khắc. Nhìn bức tranh hoa sen sau cơn mưa cùng vài thi từ ít ỏi, hắn có chút hài lòng gật gật đầu, phỏng chừng đây cũng là ưu điểm duy nhất trên người Hạ Tử Vi.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 122 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này đã là giờ tý nửa đêm, trong Thục Phương trai vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh nến sáng ngời đại điện, Tử Vi đang chơi cờ với Càn Long, hết ván này tới ván khác, tuy Càn Long thập phần nhàm chán (cờ nghệ của Hạ Tử Vi còn kém xa Thiện Bảo), thoạt nhìn bề ngoài lại tỏ vẻ thú vị mười phần.

    Hai người chơi cờ thời gian cũng đã rất lâu, tiểu Yến tử buồn ngủ sắp không thể mở mắt, Minh Nguyệt Thải Hà Kim Tỏa mệt mỏi không thôi, nhưng hoàng thượng ở trong này, các nàng không dám ngủ.

    - Thiện Bảo, đi lấy cái ghế dựa ngồi.

    Đứng thời gian dài như vậy, Càn Long đau lòng.

    Thiện Bảo nhìn thấy người của Thục Phương trai ngủ gật, cũng không ai đi tính toán lễ pháp, liền đi vài bước dời một cái ghế ngồi xem Càn Long cùng Tử Vi chơi cờ.

    Tử Vi bởi vì cùng người mình yêu mến ở chung một chỗ, kích động nên không hề có vẻ buồn ngủ, Càn Long cũng đã quen thức đêm, lần này cũng kéo dài tới canh năm.

    Càn Long cùng Tử Vi một đêm không ngủ, trong hậu cung cũng có rất nhiều người giày vò một đêm. Hoàng thượng ngày thường xử lý việc chính trị nên lưu lại trong Dưỡng Tâm điện thì cũng thôi, thế nhưng thật vất vả đến hậu cung một lần, thế nhưng lại đi Thục Phương trai! Còn ngây người một đêm!

    Làm cho Lệnh tần tức giận nhất là vì người làm cho hoàng thượng lưu luyến ở lại Thục Phương trai lại là nữ nhân được nàng gật đầu cho phép tiến cung!

    Nàng vốn phải biết Hạ Tử Vi cũng không phải ngọn đèn cạn dầu!

    Nhìn xem thời khắc, đã đến canh năm, là thời gian hoàng thượng nên vào triều, nhưng hoàng thượng còn chưa rời khỏi Thục Phương trai, mà hoàng hậu xưa nay luôn coi trọng quy củ lại vẫn không có phái người đi thúc giục!

    Cắn chặt răng, Lệnh tần thúc giục Tịch Mai Đông Tuyết:

    - Mau mau mau, thời gian không còn kịp rồi, đem triều phục hoàng thượng đặt trong Duyên Hi cung mang theo, chúng ta đi Thục Phương trai!

    Nàng thật muốn nhìn, đêm nay..

    Trời vừa mờ sáng tiểu Trác tử cùng tiểu Đằng tử ngồi ngủ trên ghế cả đêm tỉnh lại, dụi mắt, đột nhiên nhớ tới đêm qua hoàng thượng đi tới Thục Phương trai!

    Hai người lập tức thanh tỉnh, luống cuống tay chân không biết nên làm gì, tiểu Trác tử thấy được Lệnh tần nương nương dẫn theo một đám cung nữ thái giám đi tới.

    - Lệnh tần nương nương cát tường.

    Hai tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống hành lễ.

    Mặc dù Lệnh tần bất mãn với cách xưng hô thế này, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, không nhìn thẳng hai thái giám đang quỳ, vội vàng đi vào Thục Phương trai.

    - Lệnh tần?

    Đang được người yêu hầu hạ, Càn Long nhìn thấy Lệnh tần phong trần mệt mỏi, tiếp tục nhìn Tịch Mai đang ôm triều phục phía sau.

    - Làm sao ngươi đi tới Thục Phương trai đây?

    Lau tay xong, đưa khăn cho Thiện Bảo, Càn Long liếc mắt nhìn thẳng Lệnh tần.

    - Hoàng thượng! Thật làm cho nô tì sợ hãi, đến Thục Phương trai vì sao cũng không nói một tiếng, các nô tài đều đem cả hoàng cung đều lật qua!

    Ngôn ngữ Lệnh tần lo lắng, oán trách liếc mắt nhìn Càn Long một cái, lại mang theo vẻ phong tình riêng biệt.

    Đáng tiếc nàng dùng sai thời kỳ, có Thiện Bảo, lúc này Càn Long thậm chí không muốn nhìn thấy ai ngoài hắn, càng khỏi nói những nữ nhân "chứng cớ phạm tội" như thế này.

    Tịch Mai cùng Đông Tuyết theo Lệnh tần ý bảo tiến lên nói:

    - Thỉnh hoàng thượng thay quần áo.

    Tuy rằng đã cho Niêm Can xử đi Dưỡng Tâm điện cầm triều phục, nhưng nếu Lệnh tần có chuẩn bị, hắn cũng tùy ý cho Tịch Mai Đông Tuyết thay quần áo cho hắn.

    Mặc xong long bào, Càn Long gật gật đầu "ôn nhu" nói:

    - Trẫm đi lâm triều trước, Lệnh tần ngươi cũng "vội" một đêm, cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi.

    - Nô tì/ nô tài cung tiễn hoàng thượng.

    Một đám cung nữ nô tài hướng bóng lưng Càn Long hành lễ.

    - Nếu Lệnh tần hiền huệ như vậy, khiến cho nàng tấn vị đi, Thiện Bảo cảm thấy thế nào?

    Trên đường, Càn Long thương nghị với thị vệ bên người.

    - Đó là phi tần của hoàng thượng ngài.

    - Chỉ có Lệnh tần thành Lệnh phi, mới phấn khích.

    Không có hắn vinh sủng, Lệnh tần làm sao hô mưa gọi gió trong cung đây? Đây chẳng phải thật nhàm chán.

    Thiện Bảo cũng tươi cười.

    Sau khi Lệnh phi bị giáng chức thành Lệnh tần, trong khoảng thời gian này luôn an phận, trong cung chỉ có tiểu Yến tử làm ra náo kịch, thật sự có chút đơn điệu.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 122 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng thượng vừa rời đi, Lệnh tần lập tức thay đổi diễn cảm, nhưng chỉ giây lát lại thay đổi trở về.

    - Lệnh phi nương nương, ngài làm sao tới?

    Nhu nhu đôi mắt, tiểu Yến tử mơ hồ đi ra phòng ngủ ngôn ngữ cũng mơ hồ không rõ, nhưng vẫn làm cho Lệnh tần nghe hiểu.

    - Hôm nay hoàng thượng thiếu chút nữa lầm canh giờ lâm triều, đây là có chuyện gì?

    - A! Là hoàng a mã cùng Tử Vi..

    Tiểu Yến tử nói xong mạnh mẽ che miệng lại, thiếu chút nữa nói lỡ miệng.

    - Tử Vi? Chính là tỷ muội kết bái của ngươi ở dân gian?

    Lệnh tần nói ra lời thật ôn nhu, nhưng trong lòng bàn tay thiếu chút nữa bị móng tay đâm thủng.

    - Vậy Tử Vi đâu rồi?

    Nếu Lệnh tần nghe được, tiểu Yến tử cũng không che giấu, ngược lại thoải mái đem sự tình nói lên:

    - Ngày hôm qua hoàng a mã cùng Tử Vi một mực cùng nhau (chơi cờ), Tử Vi vừa mới nằm ngủ.

    Tiểu Yến tử, ngươi bỏ bớt từ mấu chốt như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

    Lệnh tần vừa nghe tiểu Yến tử nói như thế, cả người ghen ghét dữ dội, thẳng đến hừng đông mới ngủ!

    Tuy rằng hận tới nghiến răng, nhưng Lệnh tần không thể biểu hiện trước mặt tiểu Yến tử, nàng phế nhiều thời gian cùng thủ đoạn trên người tiểu Yến tử, không thể thất bại trong gang tấc. Hơn nữa Tử Vi cũng thân cận với tiểu Yến tử hơn là nàng, càng không thể làm cho tiểu Yến tử nương Tử Vi mà cách xa nàng!

    - Đáng thương, vậy thì phải vất vả bao nhiêu a.

    Tiểu Yến tử cũng rất đồng ý gật gật đầu, thật là vất vả, ngày hôm qua Tử Vi cùng hoàng a mã chơi cờ làm tay chân đều tê dại cũng chưa ngừng.

    - Mau dẫn ta đi trông thấy.

    Tiểu Yến tử vội dẫn Lệnh tần đi vào phòng ngủ của Tử Vi, nhỏ giọng mở cửa ra, Tử Vi đang ngủ say khuôn mặt vô hại chiếu rọi trước mặt Lệnh tần, làm cho trong lòng Lệnh tần càng đau thắt.

    - Tốt lắm, chúng ta đừng quấy rầy Tử Vi cô nương.

    Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, Lệnh tần vỗ vỗ tiểu Yến tử đang định kêu gọi Tử Vi, dẫn đường rời đi trước.

    Trở lại Duyên Hi cung, Lệnh tần đập vỡ đa số đồ sứ, sau đó gọi thái giám cùng cung nữ thu thập sạch sẽ.

    Nhìn khuôn mặt tuy vẫn trắng nõn nhưng lại có không ít vân mảnh của mình, tiếp tục nghĩ tới khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Hạ Tử Vi, Lệnh tần chỉ hận không thể lấy đao đem khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của Tử Vi rạch nát!

    Khi Lệnh tần còn đang nóng nảy, một thái giám cầm thánh chỉ đi vào Duyên Hi cung, bắt đầu tuyên đọc.

    Cảm xúc phẫn nộ, ghen ghét đều ẩn núp xuống, Lệnh phi cầm thánh chỉ không ngừng nhìn lên, sợ đây là một giấc mộng.

    Lệnh tần rời đi Thục Phương trai không bao lâu, Cố Vận An đã tới, bên cạnh còn có ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái, hai người này lại trực tiếp chạy tới thái y viện kêu người, thật sự là rỗi rảnh!

    Vừa vào cửa, Vĩnh Kỳ nhìn thấy tiểu Yến tử đứng trong đại điện liền kêu lên:

    - Tiểu Yến tử, thương thế của muội khỏe rồi?

    Ngũ a ca vui mừng hỏi.

    Tổn thương? Bị Vĩnh Kỳ nhắc tới, tiểu Yến tử sực nhớ, lại nhìn nhìn Cố Vận An đứng cách đó không xa, ôm mông giả vờ kêu một tiếng, làm cho ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái quan tâm hỏi han.

    Cố Vận An liếc mắt, có thể giả bộ hơn nữa không?

    - Trước đỡ vị cô nương này nằm xuống giường, sau đó tránh mặt một chút.

    Cố Vận An không nhìn thấy Tử Vi, thầm nghĩ chẳng lẽ Càn Long không nhịn được? Nhưng có thách hắn cũng không dám, ai bảo Thiện Bảo đang ở bên cạnh đâu! Hơn nữa Hoằng Lịch cũng biết thân phận của Tử Vi, nếu đã thế còn xảy ra được chuyện gì cần phải nghiên cứu đại não của Hoằng Lịch một chút mới được.

    -
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 123 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị người mình thích nhìn chăm chú, cho dù tính cách như tiểu Yến tử cũng cảm thấy ngại ngùng, ánh mắt nhìn của nàng làm Cố Vận An muốn xù lông.

    - Khụ, cô nương..

    - Cái gì cô nương không cô nương, đừng cho là ta không biết, cô nương đều là kêu ở Bát Đại ngõ nhỏ.. ách.. ngươi gọi ta tiểu Yến tử thì tốt rồi.

    Thiếu chút nữa đem bản tính của mình bộc lộ ra tới tiểu Yến tử lại làm ra vẻ ngượng ngùng.

    - Được, tiểu Yến tử cô nương, mời ngươi nằm úp sấp xuống đi.

    Cố Vận An tiến lên bắt đầu kiểm tra thương thế cho tiểu Yến tử, lúc này mới ba ngày thời gian không ngờ đã sắp lành hẳn, thật đúng là sinh mệnh lực như tiểu Cường, có lực khép lại miệng vết thương mạnh như vậy.

    Cả người của tiểu Yến tử vùi vào trong mền, hai má đỏ bừng.

    - Ta đưa thuốc mỡ cho ngươi đã dùng bao nhiêu?

    Xem xong miệng vết thương, Cố Vận An lập tức lui ra sau, bộ dáng thẹn thùng của tiểu Yến tử lực sát thương thật sự rất lớn! Hắn cố gắng không làm cho mặt mình vặn vẹo, Cố hoàng hậu ra vẻ bình tĩnh hỏi.

    - Hẳn là còn có một nửa đi, Cố thái y, thuốc mỡ của ngươi thật là không sai, cho ta thêm một ít đi!

    Cố Vận An khoát tay:

    - Loại thuốc mỡ này chỉ ngao chế ra mấy bình mà thôi.

    Tuy nói hắn có thể động thủ là được, nhưng trong phối phương có vài thảo dược chỉ có trong không gian, hơn nữa dễ dàng khiến cho người khác chú ý.

    Hắn mở thùng thuốc lấy khăn lau tay, tùy ý quăng vào thùng:

    - Tiếp tục lau hai ngày là tốt rồi, trước khi lành hẳn vẫn phải kiêng kỵ không nên ăn uống lung tung.

    Rời khỏi Thục Phương trai Cố Vận An sảng khoái tinh thần, xem như bọn hắn rốt cục không còn tìm được lý do lại đem hắn gọi tới, cũng rốt cục không cần bị quấy rầy thoải mái mà ngủ!

    Nếu cuộc sống như bây giờ còn tiếp tục kéo dài, hắn cũng phải có vành mắt đen.

    Dọc theo đường, Cố Vận An phát hiện thái giám cung nữ xì xào bàn tán nhiều hơn, hơn nữa chủ đề đàm luận cũng đều là Lệnh phi nương nương phục sủng!

    Lệnh phi phục sủng sao? Trong mắt Cố Vận An tràn ngập hai chữ bát quái, trực tiếp thiểm trốn vào một núi giả, thông qua ngọc bội đi tới trước mặt Dận Chân.

    Lúc Dận Chân tiến cung, Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đi thượng thư phòng cũng ít, đa số đều là theo chân vị sư phụ thị vệ lai lịch thần bí đi học tập bài học. Dạy Vĩnh Cơ là đạo làm vua, mà dạy Khắc Thiện phương pháp làm thần tử, đây mới là những gì bọn họ chủ yếu cần học tập. Ngày thường đi thượng thư phòng, cũng cần học tập cưỡi ngựa cùng vũ kỹ.

    Hôm nay Cố Vận An vừa tới đúng lúc, bởi vì hôm nay có cưỡi ngựa, Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đã sớm đi thượng thư phòng.

    - Dận Chân, Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đâu?

    Đẩy cửa vào Cố Vận An không nhìn thấy hai tiểu tử kia, tò mò hỏi. Mệt cho hắn còn băn khoăn hai đứa nhỏ nên truyền tống tới địa phương không người, thật sự lãng phí công sức.

    - Đi thượng thư phòng.

    Dận Chân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Vận An:

    - Gặp được chuyện gì mà vội vã như vậy?

    Thế nhưng lại dùng không gian ngay trong cung.

    - Tôi nghe nói Lệnh tần lại thăng về Lệnh phi, tới tìm ngài bát quái một chút.

    Lệnh phi cũng xem như là người đầu tiên trong lịch sử, thăng hàng, hàng thăng, thăng tiếp tục hàng, hàng tiếp tục thăng, được kêu là phấn khích.

    - Lệnh tần rộng lượng, hiểu biết đạo lý, ôn nhu hiền lành, thăng thành Lệnh phi.

    Dận Chân nhìn sang, nội dung trong thánh chỉ của Càn Long đương nhiên không chỉ vài lời như vậy, nhưng Càn Long viết ra những câu nói Dận Chân tuyệt đối sẽ không nói ra!

    Buồn nôn chết người!

    Mấy năm nay không xử lý tốt triều chính, đều đi học làm sao viết lời ngon tiếng ngọt dỗ nữ nhân đi?

    Cố Vận An rùng mình, mẹ nó đây là nói Lệnh phi sao? Trừ bỏ đám người ngũ a ca tiểu Yến tử, người bình thường đều sẽ không tin tưởng có được không!

    Mặc kệ lần này lý do của Càn Long như thế nào, nhưng sự thật là như thế, Lệnh tần cũng quả thật thành Lệnh phi. Nữ nhân ở trong hậu cung đồ cái gì? Không phải là hoàng thượng sủng ái cùng phân vị sao?

    Hiện tại Lệnh phi là một nữ nhân không có con trai mà vẫn được hoàng thượng sủng ái lâu như vậy, kéo cừu hận thôi!

    Những nữ nhân trong hậu cung mỗi ngày đều nghĩ biện pháp làm khó dễ gây phiền phức cho Lệnh phi, hơn nữa lúc vấn an hoàng hậu còn châm chọc Lệnh phi, hoặc là thỉnh thoảng đi Duyên Hi cung một chuyến, "khen" bố trí của Lệnh phi.

    Người trong cung có ai không biết, lúc trước khi Ngụy Thành Thái còn nắm quyền, Lệnh phi thường ỷ vào cha mình là tổng quản nội vụ phủ luôn mua thêm đồ vật này nọ trang trí trong cung của nàng, những đồ vật vượt qua phân vị chỉ có số ít là Càn Long ban cho, ngoài ra đều bị quăng ngã cho nên Ngụy Thành Thái mới cung cấp bù đắp đi vào.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 123 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại Ngụy Thanh Thái đã chết, đồ vật ném vỡ một cái thì mất một cái! Nhìn xem Duyên Hi cung hiện tại, phỏng chừng đồ sứ trong cung quý nhân còn nhiều hơn nơi này, xứng đáng!

    Đối với việc các phi tần trào phúng, dù luôn lấy vẻ nhu nhược gặp người Lệnh phi cũng không thể mắng ngược trở về, chỉ có thể vẻ mặt tái nhợt thừa nhận, sau đó âm thầm ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị ngày sau đáp trả.

    Tin tức cung nữ Hạ Tử Vi của Thục Phương trai chơi cờ với hoàng thượng suốt một đêm cũng không biết là bị người nào lắm mồm truyền ra ngoài, làm cho trong cung mọi người đều biết, mỗi người đều thật hâm mộ vị cung nữ có thể bò lên giường của hoàng thượng.

    Cái gì mà chơi cờ một đêm, cách nói này ai tin chứ! Đêm hôm đó còn không biết đã phát sinh chuyện gì đâu!

    Không nghĩ tới vị cách cách mới tới lại vẫn dùng một chiêu như vậy đến kiên cố sự sủng ái của hoàng thượng đối với mình, thật đúng là làm cho người ta thay đổi cách nhìn, cũng phải, dù sao cũng là người mà Lệnh phi nhận thức, xuất hiện tình huống nào các nàng cũng không kinh ngạc.

    Nguyên bản hoàng hậu là không muốn quản, dù sao chuyện trong hậu cung nàng cũng đã xem phai nhạt, trong lòng hoàng thượng ghi nhớ ai nàng cũng không cần, chỉ cần Vĩnh Cơ không có việc gì là tốt rồi.

    Không phải nàng xem thông thấu, mà là sự thật đều thực đả thương người.

    Mỗi tháng tuy Càn Long mùng một mười lăm đều đi Khôn Trữ cung, nhưng thậm chí cũng không nguyện gần gũi với nàng, nàng muốn làm, muốn khuyên, nhưng mà Vĩnh Cơ đây? Lúc nàng còn tại, đứa con của một phi tử cũng có thể lăng nhục Vĩnh Cơ, nếu nàng đã chết, nàng không còn là hoàng hậu, thân là con trai trưởng Vĩnh Cơ sẽ là kết cục gì?

    Nghĩ tới từng câu mà ngạch nương nói qua với nàng, đều đâm vào trong lòng Na Lạp thị, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đứa con.

    Vì một nam nhân không thương nàng làm cho con của mình bị nhiều ủy khuất như vậy, hoàng thượng không thích đối với các a ca mà nói thật sự là nghiêm trọng.

    Chuyện hoàng thượng lưu lại Thục Phương trai một đêm, các nữ nhân trong hậu cung đều rõ ràng, nhưng ai cũng giấu trong lòng, nếu vậy nàng có thể giả bộ chuyện gì cũng không biết. Nhưng một khi bị người lôi ra bên ngoài nói, nàng không thể giữ im lặng, nhất là khi có người cổ vũ, càng thêm phiền lòng.

    Na Lạp thị cho Tế Liễu mang theo mấy thị vệ đi Thục Phương trai, mời vị Tử Vi cô nương đa tài đến hỏi chuyện. Tế Liễu dẫn người rời đi, liền phân phó Dung ma ma tìm người giám sát Tế Liễu, không ngờ cạnh nàng vẫn có cái đinh còn chưa rửa sạch ra ngoài!

    Lúc biết tin tức này, Cố Vận An đang ăn cơm, sau đó rửa mặt đi tìm Dận Chân.

    Dận Chân vừa cho phép Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đi nghỉ ngơi liền chứng kiến Cố Vận An đi vào, liền đoán ra hoàng hậu nhà hắn lại có chuyện gì:

    - Làm sao vậy?

    - Tứ gia, tôi nghe nói hoàng hậu dẫn người đi tìm Tử Vi.

    Dận Chân gật đầu, tin tức của Cố Vận An đều đến từ Huyết Tích tử, mà đầu tiên bọn họ sẽ báo cáo cho ai?

    - Chúng ta đổ một lần đi!

    - Trong cung nghiêm cấm đánh bạc!

    - Chúng ta cũng không phải chơi bài, hơn nữa ngài chưa từng nghe qua một câu sao? Tiểu đổ di tình, đại đổ thương thân. Chúng ta chỉ là đùa vui mà thôi.

    - Đánh cuộc gì?

    - Khụ.

    Cố Vận An nói:

    - Liền đổ sau khi Tử Vi bị hoàng hậu thỉnh đi đám người ngũ a ca có thể xù lông hay không, tiểu Yến tử có đi Khôn Trữ cung nháo sự hay không.

    - Đổ cái gì?

    Hoặc là tiền đặt cược?

    - Tôi thắng ngài để cho tôi phản công một lần!

    Hai mắt sáng lên đem mục đích của mình nói ra.

    Khuôn mặt không chút diễn cảm của Dận Chân lộ ra vẻ tươi cười, tốt lắm, lá gan tiểu hỗn đản lại phì!

    Ách..
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 124 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Dận Chân nở nụ cười, Cố Vận An cũng thật khác thường không dở trò với mỹ nhân, mà là dâng lên dự cảm phi thường không hay, vừa rồi hắn không phải nên nói có vẻ do dự một chút?

    - Nếu thua đây?

    - Ách..

    Cố Vận An trừng mắt nhìn, tự hỏi nửa ngày:

    - Ngài muốn thế nào?

    Rất lo lắng đề phòng, ngay cả kính ngữ cũng dùng tới.

    - Đem những gì ngươi giấu ta đều nói cho ta biết.

    Cố Vận An nhẹ nhàng thở ra, cũng may cũng may, hắn còn tưởng rằng là cái gì đâu. Hắn lén lút nhu eo của mình, hắn lấy lòng của hoàng hậu đi độ bụng của hoàng đế.

    - Không thành vấn đề!

    Sảng khoái gật đầu, còn sợ vị gia này lật lọng.

    - Như vậy, ta đánh cuộc là sẽ.

    -!

    Vậy tôi còn đánh cuộc làm gì? Lời này có khác gì tôi trực tiếp nói cho ngài biết đâu?

    Cuối cùng Cố hoàng hậu vẫn đem việc đánh cuộc lần này tính xuống, rưng rưng đè ép không dám nói gì, quỷ cũng biết nhất định phải thua.

    Bỏ đi, chỉ là lộ ra một chút nội dung vở kịch mà thôi, không có gì lớn. Tiểu nhân trong lòng đã rơi lệ đầy mặt, Cố Vận An vẫn cố an ủi chính mình, ít nhất Dận Chân không có truy cứu tâm tư muốn phản công của hắn đúng không?

    Về phần tứ gia vĩ đại của chúng ta có thể truy cứu hay không.. giữa ban ngày, lanh lảnh càn khôn, tại sao lại đàm luận chuyện này đây? Đêm tối gió lạnh mới là thời khắc tốt nhất!

    Tử Vi bị kêu đi lúc buổi sáng, ngày đó khó được Vĩnh Kỳ cùng Phúc Nhĩ Thái không đến Thục Phương trai trình diện, mà Phúc Nhĩ Khang mối tình thắm thiết với Tử Vi cũng bởi vì muốn biểu hiện một phen trước mặt hoàng thượng mà nhận chân tuần tra bên ngoài Dưỡng Tâm điện, chỉ có một mình tiểu Yến tử còn bị thương tàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Vi bị người của hoàng hậu ác độc trong miệng Lệnh phi nương nương hay nói mang đi.

    - Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

    Tiểu Yến tử gãi đầu, không biết nên làm sao cho phải, nhất là nhìn thấy Kim Tỏa đi tới đi lui trước mặt của nàng, lại càng thêm nôn nóng.

    Hoàng hậu ác độc nhất định sẽ dụng hình với Tử Vi, vạn nhất Tử Vi không chịu nổi đem chuyện mình mới là cách cách thật sự nói ra làm sao bây giờ!

    Nghĩ tới loại khả năng này, tiểu Yến tử mặt mũi trắng bệch:

    - Không được, chúng ta không thể cứ chờ như vậy!

    - Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

    Kim Tỏa hiện tại chỉ có thể bỏ qua khúc mắc với tiểu Yến tử, vội vàng nhìn nàng, hi vọng nàng nghĩ ra một ý kiến hay.

    - Tiểu Đắng tử, ngươi nhanh đi Cảnh Dương cung tìm ngũ a ca đến Thục Phương trai, chúng ta đều khẩn trương sắp bị đốt cháy mông rồi.

    - Dạ dạ dạ, nô tài liền đi.

    Tiểu Đắng tử vội vàng thối lui ra ngoài hướng Cảnh Dương cung chạy tới.

    Bởi vì tiểu Yến tử suy nghĩ quá nhiều, không có chú ý tới tiểu Đắng tử tự xưng, bằng không tiền bạc của hắn phỏng chừng cũng tan biến.

    Tiểu Đắng tử đi tới Cảnh Dương cung thì phát hiện ngũ a ca đi vắng, cùng Phúc Nhĩ Thái cùng đi thư phòng, chỉ có thể tiếp tục vội vàng hướng thượng thư phòng chạy tới.

    Chờ tiểu Đắng tử đem ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái tìm về Thục Phương trai, đã qua buổi trưa, cùng tiểu Yến tử đang đợi bọn họ còn có Phúc Nhĩ Khang.

    Lệnh phi lại phục sủng, Phúc gia mang theo cái đuôi hồi lâu lần này lại có dựa vào, tự nhiên cũng sẽ không đi quản có phải tới thời gian thay ca hay không.

    Thục Phương trai gấp thành một đoàn đay rối, biết Tử Vi đã bị gọi đi hơn hai canh giờ, càng nóng lòng không thôi.

    - Đợi thêm một canh giờ, nếu Tử Vi còn chưa trở về, chúng ta phải đi Khôn Trữ cung!

    Ngũ a ca nhìn thấy người mình yêu mến cùng huynh đệ tốt nhất đang vô cùng lo lắng, trầm giọng nói.

    Một canh giờ sau, không nhìn thấy bóng dáng của Tử Vi, ngũ a ca, Phúc gia huynh đệ, tiểu Yến tử cùng Kim Tỏa chậm rãi đi hướng Khôn Trữ cung, khí thế hiển nhiên là đi hưng sư vấn tội.

    Huyết Tích tử đem tin tức báo cáo đi lên, nghe xong Dận Chân bình tĩnh uống ngụm trà:

    - Nói đi.

    Đây là làm càn! Khi dễ người!

    Cũng chỉ dám lên án trong đầu, Cố Vận An gật gật đầu, sau đó nói cho Dận Chân nghe nội dung vở kịch Hoàn Châu cách cách.

    - Sự tình khởi nguyên, Dận Chân ngài cũng đã biết. Hạ Vũ Hà đã chết, Hạ Tử Vi tuân theo nguyện vọng của mẫu thân đến kinh thành tìm cha, sau đó nhận thức tiểu Yến tử.

    Dận Chân gật gật đầu, cùng tình huống hiện tại không có khác biệt.

    - Sau khi Tử Vi cùng tiểu Yến tử kết bái, đã đem thân thế của mình nói cho tiểu Yến tử, sau đó các nàng cùng đi Tây Sơn bãi săn, tiểu Yến tử bị ngũ a ca bắn một mũi tên được đưa về hoàng cung, đưa tới Duyên Hi cung của Lệnh phi.

    Cố Vận An cười xấu xa:

    - Lệnh phi thổi phồng mặt mày tiểu Yến tử rất giống Hoằng Lịch, Hoằng Lịch liền cảm thấy như vậy, càng xem càng cảm thấy giống mình cùng Hạ Vũ Hà, liền phong cho tiểu Yến tử làm Hoàn Châu cách cách.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 124 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hoằng Lịch thập phần áy náy với sự chờ đợi 18 năm của Hạ Vũ Hà, liền đợi thương thế tiểu Yến tử khỏe lại, mang theo đi tế thiên.

    Sắc mặt Dận Chân đen không ít, nếu hiện tại Hoằng Lịch dám mang theo một tư sinh nữ, còn là giả tư sinh nữ đi tế thiên, là hắn có thể vỗ một cái tát đem Hoằng Lịch chụp quay về trong bụng Hi phi nữ nhân kia!

    Tâm tình vui vẻ Cố Vận An kể cho Dận Chân nghe cuộc sống phấn khích của Hoàn Châu cách cách, tỷ như Thục Phương trai tụ đông đổ bạc, đi tường xuất cung, đêm tham Khôn Trữ cung chẳng hạn, sau đó nói lên Càn Long xuôi nam.

    - Ngươi là nói, Hoằng Lịch xuôi nam gặp thích khách? Sát thủ Bạch Liên giáo?

    Cố Vận An sờ cằm, cẩn thận nghĩ một lát, sau đó gật đầu:

    - Tựa hồ là lúc luận võ chọn rể, đem bức họa của mình tặng ra ngoài, còn ấn lên con dấu của mình, bị người nhận ra.

    Mang theo tai họa như tiểu Yến tử, không bị nhận ra mới là không đúng!

    - Dận Chân?

    Cố Vận An trừng mắt nhìn, kêu người đang lâm vào trong tự hỏi.

    Mấy người tiểu Yến tử cùng ngũ a ca cuối cùng không công mà lui, mỗi người đều căm giận không thôi.

    - Hoàng hậu ác độc nhất định là đang nói lão!

    Tiểu Yến tử phẫn nộ nhảy nhót.

    - Đúng vậy, nếu ba canh giờ trước đó đã cho Tử Vi rời đi, chúng ta hiện tại không có khả năng không gặp được Tử Vi.

    Phúc Nhĩ Khang cũng đồng ý lời tiểu Yến tử:

    - Coi như Tử Vi không biết đường từ Khôn Trữ cung quay về Thục Phương trai, nhưng ba canh giờ, cho dù cần hỏi thăm cũng đủ làm cho Tử Vi quay trở lại.

    - Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

    Phúc Nhĩ Thái nhìn ca ca của mình, trong bọn họ Phúc Nhĩ Khang luôn là quân sư.

    - Phải đó, Tử Vi còn trong tay hoàng hậu, khẳng định nguy hiểm.

    - Hiện tại trời sắp tối rồi, chờ trời tối chúng ta cũng chỉ có thể đêm tham Khôn Trữ cung.

    - Được, cứ làm như thế!

    Vĩnh Kỳ cùng Phúc Nhĩ Thái cơ hồ không hề suy nghĩ, liền đồng ý đề nghị của Phúc Nhĩ Khang, hoàn toàn không có nghĩ qua chuyện này ý vị như thế nào.

    Đêm hoàn toàn tối đen, ba người thay xong quần áo dạ hành từ Thục Phương trai xuất phát.

    Lúc này Dận Chân cũng hành động.

    Những gì cần biết cũng đã biết, hiện tại nên xử phạt thái y gan lớn nhà hắn.

    Dận Chân chậm rãi cởi quần áo, đối diện là Cố hoàng hậu đang tuôn mồ hôi lạnh cảm giác phi thường không ổn.

    - Lại đây.

    Đem áo khoác lên giá cao, Dận Chân hướng Cố Vận An đang không ngừng muốn chuồn tới cửa nói, trong thanh âm mang theo uy áp thản nhiên.

    Hít hít mũi:

    - Tiền đặt cược không phải là tôi cho ngài biết những chuyện chưa từng nói qua với ngài sao?

    Hiện tại cái dạng này là sao vậy!

    - Quả thật.

    Dận Chân gật gật đầu, thừa nhận.

    - Vậy..

    - Tiểu đổ di tình (đánh cuộc nhỏ bồi cảm tình).

    Tiền đặt cược là tiền đặt cược, tình cảm là tình cảm. Cố Vận An muốn dùng tiền đặt cược phản công, nhưng không có nghĩa hắn muốn dùng tiền đặt cược dọa ngã Cố Vận An.

    Hơn nữa, Cố Vận An vốn là bị hắn áp, nếu đã như vậy vì sao còn phải dùng làm tiền đặt cược?

    -!

    Cố hoàng hậu rất muốn tát vào miệng mình.

    - Không đến?

    Dận Chân nhíu mày, trên người hắn chỉ còn một chiếc áo trong, vật liệu vải dệt trong suốt làm thân hình như ẩn như hiện.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 125 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh tượng này hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của Cố Vận An, làm cho Cố hoàng hậu ngoan ngoãn gật gật đầu.

    Sắc dụ chẳng hạn, đối với Cố hoàng hậu lần nào cũng thành công.

    Bị Dận Chân áp ngã xuống giường, quần áo không biết bay đi đâu, rốt cục Cố hoàng hậu nhận ra hiện trạng giờ phút này.

    Nguy hiểm, quá nguy hiểm!

    Nhưng cho dù nhận thấy được nguy hiểm thì có năng lực thế nào? Chỉ có thể thành thật để cho Dận Chân từ trong ra ngoài cắn một lần, đắm chìm trong khoái cảm cao triều trong đầu hắn chỉ còn lại một câu, lần này thiệt thòi lớn!

    Lại thức dậy, mặt trời đã lên cao, thắt lưng còn có chút tê dại, trên người cũng không thiếu dấu vết, làm cho Cố Vận An có chút khó thể tưởng tượng Ung Chính gia cũng có một mặt nhiệt tình như vậy.

    Một bàn tay xoa eo, một bàn tay mò bụng đã đói dẹp của mình, chậm rãi đi hướng phòng ăn, hắn phải nhanh lên ăn chút gì, bằng không không bị làm chết trên giường mà trái lại chết đói.

    Đang ăn, Huyết Tích tử xuất hiện trước mặt của hắn, chuẩn bị báo cáo đêm qua ngũ a ca bọn hắn đêm tham Khôn Trữ cung như thế nào.

    Cố Vận An khoát tay, việc này hắn biết:

    - Tiểu Yến tử mang theo hoàng thượng đi Khôn Trữ cung?

    - Dạ, tiểu Yến tử nói với hoàng thượng, ở Khôn Trữ cung phát hiện Tử Vi bị dùng hình, thỉnh hoàng thương đến cứu mạng.

    Đối với nữ nhân không có danh phận lại luôn bị các cung nữ xưng hô cách cách, cùng một a ca dây dưa, Huyết Tích tử thật sự chướng mắt.

    - Hoàng hậu thật sự tra tấn sao?

    Hẳn là không đi, hoàng hậu cũng không thèm để ý Hoằng Lịch, còn đi gây khó khăn cho một cung nữ?

    - Không, là Lệnh phi.

    Huyết Tích tử bĩu môi, không ngờ người nhìn bề ngoài ôn nhu yếu ớt lại động thủ thật điên cuồng, nhớ tới ngày hôm qua Lệnh phi cho người che kín ánh mắt của Hạ Tử Vi, tự mình động thủ trả thù, khiến cho Huyết Tích tử lĩnh hội càng nhiều câu nói "người không thể xét qua tướng mạo".

    - Lệnh phi động hình với Tử Vi xong, lại cho người đem cung nữ kia đưa tới Khôn Trữ cung.

    Lần này đưa Hạ Tử Vi vào Khôn Trữ cung, Lệnh phi phải động dùng nhiều cái đinh mình chôn sâu trong Khôn Trữ cung, bởi vậy có thể thấy được Lệnh phi hận Hạ Tử Vi tới mức độ nào.

    Nhưng đáng tiếc chính là, cái đinh của Lệnh phi bị bại lộ, nhưng lại không hãm hại được hoàng hậu.

    Ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ dò xét xong Khôn Trữ cung, Hạ Tử Vi đã bị người của hoàng hậu chuyển dời đi, Tế Liễu cùng Tái Uy, Tái Nghiễm huynh đệ, còn có một tiểu thái giám phụ trách quét sân cùng nhau bị bắt, đợi sau khi xong chuyện sẽ xử trí.

    Tiểu Yến tử lời thề son sắt cam đoan ở Khôn Trữ cung gặp được Hạ Tử Vi, thậm chí còn nói lộ ra Vĩnh Kỳ cùng Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái đêm qua tham Khôn Trữ cung, cuối cùng luôn mãi cam đoan mới thỉnh được Càn Long đi Khôn Trữ cung.

    Nhưng bọn hắn vào trong căn phòng phát hiện Hạ Tử Vi tìm vài lần thậm chí tìm luôn phòng bên cạnh cũng không tìm được Hạ Tử Vi bị động hình hôn mê.

    Tiểu Yến tử bất mãn, cảm thấy được là hoàng hậu đem Tử Vi giấu đi, thế nào cũng đòi tự mình lục soát toàn cung một lần.

    Nhưng Khôn Trữ cung là tẩm cung của hoàng hậu, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, dù không được Càn Long sủng ái nhưng thân phận là sự thật, làm sao cho một tiểu lưu manh bất nhập lưu như tiểu Yến tử nói lục soát liền cho lục soát?

    Nếu không phải tiểu Yến tử còn hữu dụng, Càn Long đã sớm kéo nàng ra ngoài chém.

    Không đợi tiểu Yến tử làm xong, liền có một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, nói sau núi giả bên ngoài Chung Túy cung phát hiện một cung nữ bị hôn mê.

    - Chung Túy cung là địa phương nào?

    Tiểu Yến tử nhỏ giọng hỏi Vĩnh Kỳ.

    - Đó là nơi ở của sủng phi Tuệ Nhàn hoàng quý phi của a mã đã qua đời.

    Trong lòng tiểu Yến tử bất bình thay cho Lệnh phi, nàng cảm thấy Lệnh phi mới là tốt nhất!

    - Được rồi, tiểu Yến tử, cung nữ của ngươi đã tìm được, cũng nên quay về Thục Phương trai của ngươi đi. Còn ngươi nữa, Vĩnh Kỳ, ngươi có biết nơi này là địa phương nào không?

    Tùy ý đuổi tiểu Yến tử vài câu, sắc mặt Càn Long trầm xuống, tức giận nhìn Vĩnh Kỳ.

    - Nhi thần.. nhi thần biết..

    - Biết ngươi còn dám đêm tham Khôn Trữ cung? Còn mang theo hai ngoại nam! Ngươi đem trẫm đặt ở vị trí nào!

    - Nhi thần chính là lo lắng hoàng hậu.. hoàng hậu nương nương sẽ bất lợi với Tử Vi, nhất thời nóng vội cho nên mới ra hạ sách này a!

    Vĩnh Kỳ thấy Càn Long tức giận, lập tức tiến lên giải thích.

    - Một tiểu cung nữ cũng đáng giá cho một a ca như ngươi lo lắng như vậy? Cung nữ này còn trọng yếu hơn cả nhất quốc chi mẫu? Đây là một lần cuối cùng, tiếp tục có lần sau, đừng trách trẫm vây cấm ngươi!

    Bị một câu của Càn Long, Vĩnh Kỳ kinh hãi thần tình trắng bệch không dám tin, bị vây cấm, đời này của hắn xong rồi.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 125 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càn Long mang theo Thiện Bảo cùng Ngô Thư rời khỏi Khôn Trữ cung, lưu lại tiểu Yến tử không biết phải làm sao cùng Vĩnh Kỳ thất hồn lạc phách.

    Vĩnh Kỳ đắm chìm trong khiếp sợ cùng tổn thương bởi lời nói của hoàng a mã, cảm thấy được ủy khuất, cảm thấy được phẫn nộ. Ngẫm lại thị vệ luôn đi theo bên cạnh hoàng a mã, ngũ a ca cảm thấy được hoàng a mã của hắn bị gian thần mê hoặc!

    - Như thế nào, ngũ a ca còn muốn lưu lại trong Khôn Trữ cung dùng bữa hay sao?

    Sau khi Càn Long đi rồi, hoàng hậu nhìn mấy người đang đứng ngây bất động làm khó dễ, đối với ngũ a ca chưa bao giờ vấn an nàng, hoàn toàn không thông hiểu một chút tôn ti, không thân thiết với mẹ cả ngược lại đi thân cận với một bao y nô tài, thậm chí còn khó xử Vĩnh Cơ, hoàng hậu vô cùng chán ghét.

    - Ngũ a ca, chúng ta rời khỏi trước đi.

    Ánh mắt chán ghét của hoàng hậu đầu tiên làm cho Phúc Nhĩ Khang có thân phận hèn mọn nhưng lòng tự trọng rất mạnh chịu không nổi, hoàng hậu vừa dứt lời, hắn liền tiến lên lay tỉnh ngũ a ca.

    Ngũ a ca bị Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái giống như áp giải ra khỏi Khôn Trữ cung, mãi tới khi ra khỏi phạm vi Khôn Trữ cung mới dừng lại.

    - Nhĩ Khang, ta nên làm gì bây giờ.

    Trong thanh âm của Vĩnh Kỳ tràn ngập vẻ mất mát cùng bất lực, bởi vì hắn biết hoàng a mã nói là thật sự, trong nháy mắt đó hắn thực sự sợ hãi.

    - Ngũ a ca, ngươi trước tiên bình tĩnh một chút.

    Phúc Nhĩ Khang vỗ vai ngũ a ca:

    - Chúng ta không thể vì vậy mà rối loạn đúng mực, lần này hoàng thượng chỉ là trong khoảnh khắc nói nhảm, cũng không thật sự thất vọng đối với ngươi, bằng không hoàng thượng cũng sẽ không nói từ "lần tới".

    Lời nói của Phúc Nhĩ Khang tràn đầy tự tin, thật sự làm cho ngũ a ca bình tĩnh trở lại.

    - Ca, ý của ngươi là nói, hoàng thượng nói lời này là nói cho hoàng hậu nghe sao?

    Hai mắt Phúc Nhĩ Thái tỏa sáng, hoàng thượng nói vậy không chỉ ảnh hưởng ngũ a ca, còn có hắn. Hắn là thư đồng của ngũ a ca, tương lai của ngũ a ca trực tiếp ảnh hưởng tiền đồ của hắn, nếu ngũ a ca bị vây, thư đồng như hắn đừng nói tương lai tiến vào triều đình, muốn làm một thị vệ đơn giản đều thành vấn đề.

    Phúc Nhĩ Khang gật gật đầu:

    - Tuy hoàng hậu không được hoàng thượng yêu thích, nhưng dù sao nàng còn có thân phận hoàng hậu, chúng ta lần này xông vào Khôn Trữ cung, cho dù hoàng thượng không thèm để ý, nhưng còn có ngự sử cùng các vị đại thần nhìn thấy. Lần này hoàng thượng chỉ là nói vài câu, cũng không có xử phạt chúng ta, còn không phải là vì giữ gìn chúng ta sao?

    Những lời này của Phúc Nhĩ Khang làm tâm tình ngũ a ca lại bành trướng. Càng nghĩ càng cảm thấy được Nhĩ Khang nói đúng, hắn vẫn là a ca được hoàng a mã sủng ái nhất!

    - Ai nha, các ngươi rốt cục đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?

    Đối với quy củ trong cung hoàn toàn không rõ tiểu Yến tử nghe được như rơi vào trong sương mù, Nhĩ Khang nói làm cho nàng có chút hiểu được, nhưng lại hoàn toàn không rõ, xông vào tẩm cung hoàng hậu một chút mà thôi, làm sao lại biến thành như vậy.

    - Tiểu Yến tử, những thứ này ngươi không cần hiểu được, ngươi chỉ cần biết rằng, hoàng thượng thật sự sủng ái chúng ta là tốt rồi.

    Phúc Nhĩ Thái càng xem càng cảm thấy được tiểu Yến tử đáng yêu, không muốn nhìn thấy tiểu Yến tử thuần chân bị hoàng cung nhuộm đen, cười đem lời của bọn họ mơ hồ cho qua.

    - Chúng ta mau trở lại Thục Phương trai đi, không biết Tử Vi thế nào!

    - Được rồi, chúng ta nhanh lên trở về.

    Vừa nhắc tới Tử Vi, Phúc Nhĩ Khang lòng nóng như lửa đốt.

    Lúc này Kim Tỏa đã chạy nhanh về Thục Phương trai, tiểu thư xảy ra chuyện, nàng làm sao ở yên tại chỗ.

    Lúc nghe tin Tử Vi bị thương hôn mê cũng bị tìm được ở Chung Túy cung, Cố Vận An đã cảm thấy tình cảnh bi thảm, về phần tại sao..

    Bị thương phải thỉnh thái y, thái y trong thái y viện thường xuyên bị Thục Phương trai chịu khó tìm nhất chính là ai?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...