Bài viết: 0 

Chương 577+578
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 577: Giết nàng ta thì quá tiện nghi cho nàng ta rồi.
Đây là cổ độc chuyên môn luyện chế cho Hồng Anh, còn như sau thử độc có phản ứng gì, Quân Cửu có thể chắc chắn một nửa, một nửa dư lại thì xem vận khí của Hồng Anh.
Một nửa kia, là một loại dùng cổ độc để tra tấn.
Chỉ cần Hồng Anh có một lời nói dối, thì nàng ta sẽ nếm được nỗi đau xuyên tim, hơn nữa cốt nhục cả người giống như có con kiến gặm cắn, chân chính sống không bằng chết!
Ở trong quá trình này, Hồng Anh sẽ bảo trì thanh tỉnh toàn bộ hành trình, tự mình rõ ràng minh mẫn nhìn chính mình nói ra tất cả bí mật nàng ta không thể nói! Mà bí mật này còn là nói cho địch nhân nghe được, có thể tưởng tượng nội tâm chua sót của Hồng Anh.
Cổ độc phát tác thực mau, Quân Cửu hỏi mấy vấn đề, sau đó để lại nàng ta cho Khanh Vũ bọn họ.
Cùng có thù oán với Hồng Anh, không chỉ một mình nàng.
Quân Cửu đi về phía trước hai bước, nàng dựa lưng ở trên vách tường, mi mắt buông xuống che lấp thần sắc trong mắt. Nàng hỏi Hồng Anh, mục đích Độc Cô Thanh tới nơi này là cái gì?
Bí pháp bất tử, còn có một kiện bảo vật thần bí! Là cái gì đây?
Lại hỏi Độc Cô Thanh cùng Trúc thành chủ Ô thành Thanh Ô là quan hệ gì, vì sao sẽ liên thủ? Rốt cuộc trước khi đến thành Thanh Ô, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua Độc Cô Thanh và thành Thanh Ô có liên hệ. Từ trong miệng Hồng Anh, Quân Cửu cũng biết được một tin tức kinh người.
Có quan hệ không phải Độc Cô Thanh cùng Ô Trúc, mà là Lư Hoành Nham cùng Ô Trúc!
Nheo mắt lại suy nghĩ, Quân Cửu hơi câu khóe môi một độ cung lạnh lẽo túc sát. Nàng có trực giác, làm rõ mối quan hệ của Lư Hoành Nham cùng Ô Trúc, sẽ cho nàng một đột phá rất lớn! Cũng gắn bó mật thiết với Độc Cô Thanh.
Nhưng trước đó, nàng muốn tìm được nơi cất giấu hạt châu Linh Vương bất tử. Nàng còn chưa giết chết Độc Cô Thanh, ai cũng không thể chắn đường của nàng.
"Tiểu sư muội." Khanh Vũ đi tới.
Sắc mặt của hắn xanh mét âm trầm, cả người lộ ra cổ hắc khí muốn giết người. Ở khi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, nháy mắt chuyển tâm tình. Khanh Vũ kéo kéo khóe miệng: "Chúng ta đều hỏi xong, muốn hỏi muội xử trí Hồng Anh như thế nào. Giết nàng ta thì quá tiện nghi cho nàng ta!"
Hồng Anh làm nhiều việc ác, tội đáng chết vạn lần!
Nhưng giết nàng ta, thì chết quá dễ dàng. Không khỏi cảm thấy không khuất phục vì những người đã chết ở trong tay nàng ta. Nghĩ vậy, bọn họ đều tính toán tới hỏi Quân Cửu.
Mặc kệ Quân Cửu làm ra quyết định gì, bọn họ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện cũng tín nhiệm!
Nghe vậy, Quân Cửu trở về đứng ở trước mặt Hồng Anh. Nàng nhướng mày đánh giá Hồng Anh một phen, nói: "Chúng ta cái gì cũng không cần làm, kết cục của nàng ta đã tới."
Phó Lâm Trạm ngơ ngác: "Cái gì? Ở đâu?"
"Có phải cổ độc hay không?" Mục Cảnh Nguyên thông minh giải thích sắc bén. Hắn lập tức nghĩ tới lời Quân Cửu vừa mới nói, Hồng Anh là người đầu tiên thử độc, hậu quả còn không thể xác định. Hắn lập tức lại nhìn chằm chằm vào Hồng Anh.
Nàng ta sẽ nhận phải dạng kết cục gì?
Một bộ phận độc thuộc về cổ độc kia, đã phát huy tác dụng. Chỉ thấy bắt đầu từ hai chân Hồng Anh, làn da đang dần thối rữa bóc ra, cái quá trình này cực kì thong thả, lấy tốc độ ốc sên chậm rãi lan tràn khắp thân thể Hồng Anh. Chỉ tốc độ trước mắt, đánh giá thì chừng mười ngày nửa tháng mới có thể chết hẳn!
Kịch độc đau triệt nội tâm truyền tới trong óc, Hồng Anh há miệng muốn kêu to. Phụt!
Quân Cửu điểm ngón tay lãnh quang xẹt qua, máu tươi phun tung toé ra, nửa cái đầu lưỡi dừng ở bên mặt Hồng Anh. Nàng ta hoảng sợ trừng lớn đôi mắt nhìn đầu lưỡi của mình, há mồm kêu to. Nhưng mà mất đi đầu lưỡi, nàng ta căn bản phát không ra thanh âm quá lớn.
Quân Cửu từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta. Mở miệng: "Ngươi không phải thích nhất khổ hình tra tấn người khác sao? Hiện tại khiến cho ngươi nếm thử tư vị tra tấn người là cái dạng gì."
Hồng Anh không tiếng động tru lên, giờ phút này nàng ta hận không thể một đao cắt cổ.
Đau! Đau quá!
Hồng Anh chưa bao giờ hưởng qua thống khổ như vậy. Dĩ vãng khi nàng ta đam mê tra tấn người, nhìn thấy thống khổ vặn vẹo trên mặt bọn họ, chỉ cảm nhận được khoái cảm biến thái. Nhưng hiện tại dừng ở trên người chính mình, Hồng Anh kêu thảm thiết không thành tiếng, tự phải thừa nhận.
Trường hợp kia đủ huyết tinh, đủ tàn nhẫn chói mắt. Nhưng Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên bọn họ ai cũng không dời tầm mắt, đây là báo ứng Hồng Anh nên được!
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn mắt cách đó không xa, Thủy Thanh Vũ vài lần trộm thăm dò, tựa như muốn thúc giục bọn họ, nhưng cũng chưa từng tới quấy rầy. Quân Cửu nói: "Chúng ta đi thôi."
"Cứ đi như vậy sao? Sẽ không có người tới cứu nàng ta chứ?" Bích Nguyệt lo lắng nói.
Vạn nhất Độc Cô Thanh bọn họ ở chỗ này, cứu Hồng Anh đi. Vậy chẳng phải là uổng phí công sức?
Không cần Quân Cửu mở miệng. Khanh Vũ kiêu ngạo ưỡn ngực, cười nói: "Vậy cô yên tâm đi! Tiểu sư muội của ta chính là thánh thủ Quân Cửu. Đan dược của nàng không người nào có thể so sánh được, cổ độc cũng vậy, trừ bỏ nàng ai cũng đừng mong giải trừ! Hồng Anh hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!"
"Đúng vậy, không ai có thể cứu nàng ta. Nàng ta cũng không có giá trị làm người ta tới cứu mình." Phó Lâm Trạm châm chọc nói.
Quân Cửu không trả lời, nàng trực tiếp cất bước đi ra ngoài ngõ nhỏ. Bọn họ nói cũng chưa sai! Không người nào có thể cứu Hồng Anh!
Bọn họ đi ra ngõ nhỏ, bỏ mặc Hồng Anh nằm trên mặt đất ở phía sau, gương mặt dữ tợn vặn vẹo đến nhìn không ra hình người. Nàng ta động kêu rên không thành thẳng đến khi chết, chỉ sợ cũng sẽ không có ai nghe thấy. Nhưng mà, Hồng Anh có lẽ có thể cầu nguyện. Nàng ta bị tượng đá phát hiện, tát một cái bóp chết nàng ta, có thể giải thoát một chút.
Thủy Thanh Vũ chờ Quân Cửu bọn họ đến, hắn thăm dò nhìn nhìn phía sau: "Nữ nhân kia đâu?"
"Đã giải quyết. Thủy cung chủ, làm phiền ngươi lấy Huyễn Âm Phượng Hộp ra, ta cần nó tìm kiếm lối vào Thành Bất Tử bị che giấu." Quân Cửu nhìn về phía Thủy Thanh Vũ nói.
Thủy Thanh Vũ nghe mà sửng sốt, lối vào Thành Bất Tử bị che giấu?
Thành Bất Tử còn có che giấu lối vào sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Thủy Thanh Vũ vẫn lấy Huyễn Âm Phượng Hộp ra. Nói đến cũng kỳ quái, Huyễn Âm Phượng Hộp tới bên trong Thành Bất Tử này rồi, thì không còn dẫn đường nữa. Thủy Thanh Vũ thử qua rất nhiều biện pháp, đều không có phản ứng.
Lại nhìn về phía Quân Cửu, Thủy Thanh Vũ không khỏi gửi hy vọng như vậy sẽ có phản ứng!
Rốt cuộc y thực sự thần bí. Là y thổi sáo làm Huyễn Âm Phượng Hộp chỉ đường! Hiện tại ngẫm lại, giống như thời điểm Huyễn Âm Phượng Hộp có phản ứng, đều là Quân Cửu ở bên cạnh hắn. Đây là nguyên lý gì?
Thủy Thanh Vũ sẽ biết rất nhanh. Hắn thấy Quân Cửu lấy Vạn Tượng Huyễn Âm ra, để ở bên môi thổi ra âm phù đơn giản. Huyễn Âm Phượng Hộp vốn an tĩnh không hề phản ứng nghe được sáo âm, lập tức có phản ứng.
Trong tiếng ong ong, Huyễn Âm Phượng Hộp chuyển động một tầng lại một tầng, cuối cùng đầu phượng hoàng mặt trên hướng về một phương hướng.
Két!
Tiếng Phượng minh vang lên, quang ảnh một con phượng hoàng điêu khắc lửa đỏ mỹ lệ vổ cánh bay ra. Nó kêu to, bay một vòng tới phương hướng kia, tựa như đang chì đường cho bọn họ..
Cùng lúc này, thời điểm tiếng phượng minh vang lên. Hắc y nhân núp ở bên trong Thành Bất Tử, đang âm u nhìn chằm chằm mấy người bị nhốt ở trong điện Bất Tử. Đột nhiên, hắn giống như nghe được tiếng phượng minh, sắc mặt đại biến, hít sâu một hơi.
Bọn họ cũng tìm được lối vào điện bất tử! Trước khi ở bọn kia tới, nhất định phải giải quyết sạch nhóm người này.
Hắc y nhân vừa khó giải quyết lại phẫn nộ trừng mắt một người khó dây dưa nhất trong đám người, làm hắn cũng cảm thấy nguy hiểm. Đó là một thiếu niên tiên khí cấm dục, đứng ở nơi đó giống như một bức họa, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng nhìn ở đáy mắt hắc y nhân, lại tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tên yêu nghiệt, tiểu quái vật này là từ đâu lòi ra vậy?
Chương 578: Làm cái quỷ gì?
Tượng đá nơi này, có thực lực Linh Vương bậc một!
Nhìn Vạn Âm Các bên kia, bởi vì lúc trước khi hắn thành lập Thành Bất Tử, dùng trận pháp Vạn Âm Các làm hình thức ban đầu. Cho nên bọn họ mới vừa vào Thành Bất Tử không lâu, liền tìm tới lối vào bất tử điện.
Nhưng mà dưới sự đuổi giết của tượng đá ở chỗ này, Vạn Âm Các trước mắt chỉ còn lại có Tần Chi Luật cùng Châu Nhi, còn có một đệ tử tránh ở trong trận pháp âm luật của Tần Chi Luật kéo dài hơi tàn, không thành uy hiếp! Nhưng một đầu khác, hắc y nhân nghiến răng nghiến lợi.
Hai người kia, một tên tiên khí cấm dục, một tên lạnh như khắc băng.
Bất đồng với Vạn Âm Các, bọn họ là hắn chủ động lừa vào bất tử điện. Không, nói đúng ra mục đích của hắn là Mặc Vô Việt!
Có được tượng đá thực lực Linh Vương bậc một giết đến trước mặt hắn, kết quả ngay cả vạt áo Mặc Vô Việt cũng sờ không tới, vô thanh vô tức đã bị nghiền nát thành cục đá bột phấn.
Cùng nhau đối kháng tượng đá bên ngoài với hắn là Phó Lâm Sương. Nếu đánh không lại, thì sẽ thối lui đến bên người Mặc Vô Việt. Hòa hoãn xong lại tới tiếp tục lao ra xắn tay đánh với tượng đá, thoạt nhìn căn bản không giống như là thân lâm vào hiểm cảnh, ngược lại là lấy tượng đá làm bồi luyện!
Hắc y nhân tức chết rồi. Vài lần nhịn không được muốn tự mình ra tay, nhưng cân nhắc không biết thực lực của Khuynh Quân, hắc y nhân nhịn xuống.
Chờ một chút!
Chờ đến lúc bắt lấy tiểu tử kêu là Mặc Ngũ Nguyệt bên ngoài kia, chờ hắn đoạt xá thân thể của y, thực lực tăng nhiều. Đến lúc đó lại đến thu thập tên yêu nghiệt, tiểu quái vật này! Đến lúc đó, hắn cũng không cần lại dùng khối thân thể không nghe lời này.
Đôi tay của hắc y nhân không chịu khống chế mà nắm chặt lại. Thấy vậy, hắc y nhân mắng cười: "Từ bỏ chống cự đi, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta."
Nắm tay nắm chặt run rẩy lên, tựa như đang giãy giụa, nhưng dần dần lực đạo giãy giụa mỏng manh đi, cuối cùng buông bỏ quyền khống chế lại bị hắc y nhân cướp đi lần nữa. Đối với phản ứng này, hắc y nhân một chút cũng không để bụng.
Hắn tìm được thân thể vô cùng hoàn mỹ! Hiện tại chỉ một lòng muốn có được y.
Hít!
Đột nhiên cả người nổi lên hàn ý, hắc y nhân kinh hãi trừng lớn mắt. Hắn nhìn thấy Mặc Vô Việt lãnh miệt khinh thường nhìn qua nơi hắn tránh. Hắc y nhân kinh hãi, sao có thể? Y phát hiện hắn? Không có khả năng!
"Khuynh Quân, chúng ta không đi tìm bọn họ sao?" Phó Lâm Trạm đã trở lại.
Quần áo của hắn đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phồng dồn dập, thở hổn hển hỏi Mặc Vô Việt. Hắn cảm thấy kinh ngạc, Mặc Vô Việt và Quân Cửu từ trước đến nay cùng tiến cùng ra, nhìn hắn biến thành Khuynh Quân đặc biệt tới bên cạnh Quân Cửu, là có thể nhìn ra được.
Chỉ là vì sao lúc này, Mặc Vô Việt vẫn luôn ở chỗ này không ra ngoài?
Bị nhốt lại? Phó Lâm Trạm không tin. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm Mặc Vô Việt rốt cuộc có thực lực gì, nhưng hắn có thể khẳng định Mặc Vô Việt muốn đi, nơi này không vây khốn được hắn. Hắn không lo lắng Quân Cửu có nguy hiểm sao?
Phó Lâm Trạm với ánh mắt lạnh băng hỗn loạn hoang mang nhìn chằm chằm y lâu lắm. Mặc Vô Việt thu hồi tầm mắt, hắn nói: "Nàng cũng tới nơi này."
Quân Cửu sớm hay muộn cũng sẽ đến, hắn ở chỗ này chờ là được.
Lo lắng nguy hiểm? Chuông bạc trong người, hắn đều có thể biết tình huống của Quân Cửu bất cứ lúc nào. Hơn nữa, huống chi nàng đã tới!
"Các nàng tới rồi." Mặc Vô Việt nhìn về phía ngoài điện bất tử.
Cây cột màu đen chống đỡ đỉnh vòm cao lớn bất tử điện, cửa chính là dùng cửa đá chế tạo, dày nặng cứng rắn. Cửa đá vẫn luôn đóng chặt, vây lấy bọn họ ở trong điện bất tử. Nhưng giờ phút này, cửa đá rầm rầm mở ra.
Châu Nhi hô to: "Đại sư huynh, cửa đá mở rồi!"
"Đi mau!" Tần Chi Luật lập tức mang theo Châu Nhi bọn họ lui lại. Nhưng mà thực mau mấy pho tượng đá ngăn ở trước mặt, cùng ra tay bức bọn họ trở về.
Trong đó một đệ tử khác lui không kịp, bị tượng đá dẫm một chân thành thịt nát. Châu Nhi sợ tới mức kêu lên sợ hãi, sững sờ ở tại chỗ. May mắn Tần Chi Luật ra tay bắt lấy cổ áo trên gáy của nàng ta, kéo nàng ta đến phía sau, nếu không Châu Nhi chính là người tiếp theo.
Sắc mặt Tần Chi Luật khó coi cực kỳ. Bởi vì vẫn luôn giao thủ không có thời gian nghỉ ngơi, môi hắn đều tái nhợt không có huyết sắc.
Đan dược không ngừng nhét vào trong miệng, mới khó khăn lắm duy trì được linh lực tiêu hao thật lớn trong cơ thể. Không thể tiếp tục như vậy nữa, hắn không chống đỡ được bao lâu nữa. Lại không cách nào giết ra khỏi nơi này, thì hắn và Châu Nhi đều sẽ chết ở đây!
Tần Chi Luật không khỏi cầu nguyện trong lòng. Hy vọng sư phụ cùng trưởng lão bọn họ nhìn đến thư của hắn, có thể kịp thời chạy tới.
Nhưng mà Tần Chi Luật lại cười khổ. Cho dù chạy tới, thì bọn họ cũng không biết đây là ở phía dưới vách núi, lại còn có phải nhảy vào trong nước mới có thể tìm được lối vào. Chẳng lẽ hắn nhất định phải chết ở chỗ này sao?
Ngay tại khi ở Tần Chi Luật nản lòng thoái chí, tượng đá đột nhiên dừng tay đứng bất động ở tại chỗ, nhưng động tác đầu thì nhất trí xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đồng thời nhìn chằm chằm lối vào cửa đá.
Loẹt xoẹt.
Tiếng bước chân liên tiếp truyền đến. Tần Chi Luật vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, là ai?
Sau cửa đá, dẫn đầu xuất hiện ở trong tầm mắt chính là Thủy Thanh Vũ. Trong tay hắn kéo Huyễn Âm Phượng Hộp, thăm dò cảnh giác đi vào. Vừa thấy được Khuynh Quân, tức khắc cười quay đầu lại: "Ngươi nói không sai, Khuynh Quân quả thực ở chỗ này. Nhưng làm sao mà ngươi biết được?"
"Ta và hắn tâm hữu linh tê, cho nên biết." Tiếng nói thanh lãnh mang theo ý cười cảu thiếu niên truyền đến, Mặc Vô Việt cong cong khóe môi.
Tâm hữu linh tê sao? Nếu có thể cộng thêm trời đất tạo nên thì càng tốt.
Thủy Thanh Vũ co rút khóe miệng, giữa hai nam nhân mà tâm hữu linh tê? Ôi, hắn run run thân thể.
Quân Cửu đi vào cửa đá, ngay sau đó là Phó Lâm Trạm bọn họ. Xa xa nhìn đến Phó Lâm Sương, Phó Lâm Trạm vẻ mặt kinh hỉ lại vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra. Khanh Vũ còn gật gật đầu thăm hỏi Mặc Vô Việt từ xa xa.
Nhưng mà vào lúc Quân Cửu bọn họ đang muốn đi đến gần Mặc Vô Việt, mấy pho tượng đá đi tới, ép bọn họ dừng lại.
Vân nhíu mày: "Những tượng đá này giống như không phải muốn công kích chúng ta."
Tượng đá ngừng ở trước mặt bọn họ, không ra tay, nhưng chỉ cần bọn họ vừa động, đôi mắt tượng đá liền động theo bọn họ, gắt gao trừng mắt với bọn họ.
"Mấy thứ này sẽ không phải là còn sống chứ, đang giám thị chúng ta đi?" Phó Lâm Trạm hít sâu, nói.
Quân Cửu cảm thấy không phải. Hẳn là chủ nhân tượng đá, đang thao tác đám tượng đá này. Hắn muốn làm cái gì? Quân Cửu nhìn nhìn đám người Vạn Âm Các trước mặt tượng đá, còn có Mặc Vô Việt đang ở cạnh bọn họ, một ý tưởng hiện lên trong lòng.
Những tượng đá này là đang ngăn cách bọn họ? Linh Vương bất tử đang làm cái quỷ gì.
Tính toán đánh bại từng người bọn họ?
Lúc này, Tần Chi Luật mở miệng: "Thủy cung chủ, chúng ta hợp tác đi! Những tượng đá này mỗi cái đều có thực lực Linh Vương bậc một, chúng ta hợp tác rời khỏi nơi này."
Trong mắt Tần Chi Luật, Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt bọn họ đều là nghe Thủy Thanh Vũ. Cho nên hắn đưa ra kiến nghị hợp tác với Thủy Thanh Vũ.
Nhưng mà Thủy Thanh Vũ cười lạnh hai tiếng, mở miệng cự tuyệt: "Không được, bảo vật Vạn Âm Các của ngươi ở trong tay ta, hợp tác? Sợ là các ngươi quay người lại rời đi nơi này, thì sau lưng sẽ thọc ta một đao. Hơn nữa Linh Vương bậc một mà thôi, bổn cung lại không phải không đối phó được. Mặc Ngũ Nguyệt ngươi nói đúng chứ?"
"Ừ." Quân Cửu gật đầu: "Vậy đợi lát nữa đều giao cho Thủy cung chủ đám tượng đá này."
Khoan đã!
Thủy Thanh Vũ trừng to hai mắt, cái không giống trong tưởng tượng của hắn. Hắn lời ngầm là còn có hắn cùng Khuynh Quân, không phải hắn muốn tự mình bao thầu à!
Lúc này, ngoài cửa đá lại truyền đến tiếng bước chân. Độc Cô Thanh, Ô Trúc cùng Ô Tử Lăng đi vào.
Hắc y nhân cười dữ tợn: "Người đủ rồi!"
Đây là cổ độc chuyên môn luyện chế cho Hồng Anh, còn như sau thử độc có phản ứng gì, Quân Cửu có thể chắc chắn một nửa, một nửa dư lại thì xem vận khí của Hồng Anh.
Một nửa kia, là một loại dùng cổ độc để tra tấn.
Chỉ cần Hồng Anh có một lời nói dối, thì nàng ta sẽ nếm được nỗi đau xuyên tim, hơn nữa cốt nhục cả người giống như có con kiến gặm cắn, chân chính sống không bằng chết!
Ở trong quá trình này, Hồng Anh sẽ bảo trì thanh tỉnh toàn bộ hành trình, tự mình rõ ràng minh mẫn nhìn chính mình nói ra tất cả bí mật nàng ta không thể nói! Mà bí mật này còn là nói cho địch nhân nghe được, có thể tưởng tượng nội tâm chua sót của Hồng Anh.
Cổ độc phát tác thực mau, Quân Cửu hỏi mấy vấn đề, sau đó để lại nàng ta cho Khanh Vũ bọn họ.
Cùng có thù oán với Hồng Anh, không chỉ một mình nàng.
Quân Cửu đi về phía trước hai bước, nàng dựa lưng ở trên vách tường, mi mắt buông xuống che lấp thần sắc trong mắt. Nàng hỏi Hồng Anh, mục đích Độc Cô Thanh tới nơi này là cái gì?
Bí pháp bất tử, còn có một kiện bảo vật thần bí! Là cái gì đây?
Lại hỏi Độc Cô Thanh cùng Trúc thành chủ Ô thành Thanh Ô là quan hệ gì, vì sao sẽ liên thủ? Rốt cuộc trước khi đến thành Thanh Ô, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua Độc Cô Thanh và thành Thanh Ô có liên hệ. Từ trong miệng Hồng Anh, Quân Cửu cũng biết được một tin tức kinh người.
Có quan hệ không phải Độc Cô Thanh cùng Ô Trúc, mà là Lư Hoành Nham cùng Ô Trúc!
Nheo mắt lại suy nghĩ, Quân Cửu hơi câu khóe môi một độ cung lạnh lẽo túc sát. Nàng có trực giác, làm rõ mối quan hệ của Lư Hoành Nham cùng Ô Trúc, sẽ cho nàng một đột phá rất lớn! Cũng gắn bó mật thiết với Độc Cô Thanh.
Nhưng trước đó, nàng muốn tìm được nơi cất giấu hạt châu Linh Vương bất tử. Nàng còn chưa giết chết Độc Cô Thanh, ai cũng không thể chắn đường của nàng.
"Tiểu sư muội." Khanh Vũ đi tới.
Sắc mặt của hắn xanh mét âm trầm, cả người lộ ra cổ hắc khí muốn giết người. Ở khi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, nháy mắt chuyển tâm tình. Khanh Vũ kéo kéo khóe miệng: "Chúng ta đều hỏi xong, muốn hỏi muội xử trí Hồng Anh như thế nào. Giết nàng ta thì quá tiện nghi cho nàng ta!"
Hồng Anh làm nhiều việc ác, tội đáng chết vạn lần!
Nhưng giết nàng ta, thì chết quá dễ dàng. Không khỏi cảm thấy không khuất phục vì những người đã chết ở trong tay nàng ta. Nghĩ vậy, bọn họ đều tính toán tới hỏi Quân Cửu.
Mặc kệ Quân Cửu làm ra quyết định gì, bọn họ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện cũng tín nhiệm!
Nghe vậy, Quân Cửu trở về đứng ở trước mặt Hồng Anh. Nàng nhướng mày đánh giá Hồng Anh một phen, nói: "Chúng ta cái gì cũng không cần làm, kết cục của nàng ta đã tới."
Phó Lâm Trạm ngơ ngác: "Cái gì? Ở đâu?"
"Có phải cổ độc hay không?" Mục Cảnh Nguyên thông minh giải thích sắc bén. Hắn lập tức nghĩ tới lời Quân Cửu vừa mới nói, Hồng Anh là người đầu tiên thử độc, hậu quả còn không thể xác định. Hắn lập tức lại nhìn chằm chằm vào Hồng Anh.
Nàng ta sẽ nhận phải dạng kết cục gì?
Một bộ phận độc thuộc về cổ độc kia, đã phát huy tác dụng. Chỉ thấy bắt đầu từ hai chân Hồng Anh, làn da đang dần thối rữa bóc ra, cái quá trình này cực kì thong thả, lấy tốc độ ốc sên chậm rãi lan tràn khắp thân thể Hồng Anh. Chỉ tốc độ trước mắt, đánh giá thì chừng mười ngày nửa tháng mới có thể chết hẳn!
Kịch độc đau triệt nội tâm truyền tới trong óc, Hồng Anh há miệng muốn kêu to. Phụt!
Quân Cửu điểm ngón tay lãnh quang xẹt qua, máu tươi phun tung toé ra, nửa cái đầu lưỡi dừng ở bên mặt Hồng Anh. Nàng ta hoảng sợ trừng lớn đôi mắt nhìn đầu lưỡi của mình, há mồm kêu to. Nhưng mà mất đi đầu lưỡi, nàng ta căn bản phát không ra thanh âm quá lớn.
Quân Cửu từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta. Mở miệng: "Ngươi không phải thích nhất khổ hình tra tấn người khác sao? Hiện tại khiến cho ngươi nếm thử tư vị tra tấn người là cái dạng gì."
Hồng Anh không tiếng động tru lên, giờ phút này nàng ta hận không thể một đao cắt cổ.
Đau! Đau quá!
Hồng Anh chưa bao giờ hưởng qua thống khổ như vậy. Dĩ vãng khi nàng ta đam mê tra tấn người, nhìn thấy thống khổ vặn vẹo trên mặt bọn họ, chỉ cảm nhận được khoái cảm biến thái. Nhưng hiện tại dừng ở trên người chính mình, Hồng Anh kêu thảm thiết không thành tiếng, tự phải thừa nhận.
Trường hợp kia đủ huyết tinh, đủ tàn nhẫn chói mắt. Nhưng Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên bọn họ ai cũng không dời tầm mắt, đây là báo ứng Hồng Anh nên được!
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn mắt cách đó không xa, Thủy Thanh Vũ vài lần trộm thăm dò, tựa như muốn thúc giục bọn họ, nhưng cũng chưa từng tới quấy rầy. Quân Cửu nói: "Chúng ta đi thôi."
"Cứ đi như vậy sao? Sẽ không có người tới cứu nàng ta chứ?" Bích Nguyệt lo lắng nói.
Vạn nhất Độc Cô Thanh bọn họ ở chỗ này, cứu Hồng Anh đi. Vậy chẳng phải là uổng phí công sức?
Không cần Quân Cửu mở miệng. Khanh Vũ kiêu ngạo ưỡn ngực, cười nói: "Vậy cô yên tâm đi! Tiểu sư muội của ta chính là thánh thủ Quân Cửu. Đan dược của nàng không người nào có thể so sánh được, cổ độc cũng vậy, trừ bỏ nàng ai cũng đừng mong giải trừ! Hồng Anh hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!"
"Đúng vậy, không ai có thể cứu nàng ta. Nàng ta cũng không có giá trị làm người ta tới cứu mình." Phó Lâm Trạm châm chọc nói.
Quân Cửu không trả lời, nàng trực tiếp cất bước đi ra ngoài ngõ nhỏ. Bọn họ nói cũng chưa sai! Không người nào có thể cứu Hồng Anh!
Bọn họ đi ra ngõ nhỏ, bỏ mặc Hồng Anh nằm trên mặt đất ở phía sau, gương mặt dữ tợn vặn vẹo đến nhìn không ra hình người. Nàng ta động kêu rên không thành thẳng đến khi chết, chỉ sợ cũng sẽ không có ai nghe thấy. Nhưng mà, Hồng Anh có lẽ có thể cầu nguyện. Nàng ta bị tượng đá phát hiện, tát một cái bóp chết nàng ta, có thể giải thoát một chút.
Thủy Thanh Vũ chờ Quân Cửu bọn họ đến, hắn thăm dò nhìn nhìn phía sau: "Nữ nhân kia đâu?"
"Đã giải quyết. Thủy cung chủ, làm phiền ngươi lấy Huyễn Âm Phượng Hộp ra, ta cần nó tìm kiếm lối vào Thành Bất Tử bị che giấu." Quân Cửu nhìn về phía Thủy Thanh Vũ nói.
Thủy Thanh Vũ nghe mà sửng sốt, lối vào Thành Bất Tử bị che giấu?
Thành Bất Tử còn có che giấu lối vào sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Thủy Thanh Vũ vẫn lấy Huyễn Âm Phượng Hộp ra. Nói đến cũng kỳ quái, Huyễn Âm Phượng Hộp tới bên trong Thành Bất Tử này rồi, thì không còn dẫn đường nữa. Thủy Thanh Vũ thử qua rất nhiều biện pháp, đều không có phản ứng.
Lại nhìn về phía Quân Cửu, Thủy Thanh Vũ không khỏi gửi hy vọng như vậy sẽ có phản ứng!
Rốt cuộc y thực sự thần bí. Là y thổi sáo làm Huyễn Âm Phượng Hộp chỉ đường! Hiện tại ngẫm lại, giống như thời điểm Huyễn Âm Phượng Hộp có phản ứng, đều là Quân Cửu ở bên cạnh hắn. Đây là nguyên lý gì?
Thủy Thanh Vũ sẽ biết rất nhanh. Hắn thấy Quân Cửu lấy Vạn Tượng Huyễn Âm ra, để ở bên môi thổi ra âm phù đơn giản. Huyễn Âm Phượng Hộp vốn an tĩnh không hề phản ứng nghe được sáo âm, lập tức có phản ứng.
Trong tiếng ong ong, Huyễn Âm Phượng Hộp chuyển động một tầng lại một tầng, cuối cùng đầu phượng hoàng mặt trên hướng về một phương hướng.
Két!
Tiếng Phượng minh vang lên, quang ảnh một con phượng hoàng điêu khắc lửa đỏ mỹ lệ vổ cánh bay ra. Nó kêu to, bay một vòng tới phương hướng kia, tựa như đang chì đường cho bọn họ..
Cùng lúc này, thời điểm tiếng phượng minh vang lên. Hắc y nhân núp ở bên trong Thành Bất Tử, đang âm u nhìn chằm chằm mấy người bị nhốt ở trong điện Bất Tử. Đột nhiên, hắn giống như nghe được tiếng phượng minh, sắc mặt đại biến, hít sâu một hơi.
Bọn họ cũng tìm được lối vào điện bất tử! Trước khi ở bọn kia tới, nhất định phải giải quyết sạch nhóm người này.
Hắc y nhân vừa khó giải quyết lại phẫn nộ trừng mắt một người khó dây dưa nhất trong đám người, làm hắn cũng cảm thấy nguy hiểm. Đó là một thiếu niên tiên khí cấm dục, đứng ở nơi đó giống như một bức họa, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng nhìn ở đáy mắt hắc y nhân, lại tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tên yêu nghiệt, tiểu quái vật này là từ đâu lòi ra vậy?
Chương 578: Làm cái quỷ gì?
Tượng đá nơi này, có thực lực Linh Vương bậc một!
Nhìn Vạn Âm Các bên kia, bởi vì lúc trước khi hắn thành lập Thành Bất Tử, dùng trận pháp Vạn Âm Các làm hình thức ban đầu. Cho nên bọn họ mới vừa vào Thành Bất Tử không lâu, liền tìm tới lối vào bất tử điện.
Nhưng mà dưới sự đuổi giết của tượng đá ở chỗ này, Vạn Âm Các trước mắt chỉ còn lại có Tần Chi Luật cùng Châu Nhi, còn có một đệ tử tránh ở trong trận pháp âm luật của Tần Chi Luật kéo dài hơi tàn, không thành uy hiếp! Nhưng một đầu khác, hắc y nhân nghiến răng nghiến lợi.
Hai người kia, một tên tiên khí cấm dục, một tên lạnh như khắc băng.
Bất đồng với Vạn Âm Các, bọn họ là hắn chủ động lừa vào bất tử điện. Không, nói đúng ra mục đích của hắn là Mặc Vô Việt!
Có được tượng đá thực lực Linh Vương bậc một giết đến trước mặt hắn, kết quả ngay cả vạt áo Mặc Vô Việt cũng sờ không tới, vô thanh vô tức đã bị nghiền nát thành cục đá bột phấn.
Cùng nhau đối kháng tượng đá bên ngoài với hắn là Phó Lâm Sương. Nếu đánh không lại, thì sẽ thối lui đến bên người Mặc Vô Việt. Hòa hoãn xong lại tới tiếp tục lao ra xắn tay đánh với tượng đá, thoạt nhìn căn bản không giống như là thân lâm vào hiểm cảnh, ngược lại là lấy tượng đá làm bồi luyện!
Hắc y nhân tức chết rồi. Vài lần nhịn không được muốn tự mình ra tay, nhưng cân nhắc không biết thực lực của Khuynh Quân, hắc y nhân nhịn xuống.
Chờ một chút!
Chờ đến lúc bắt lấy tiểu tử kêu là Mặc Ngũ Nguyệt bên ngoài kia, chờ hắn đoạt xá thân thể của y, thực lực tăng nhiều. Đến lúc đó lại đến thu thập tên yêu nghiệt, tiểu quái vật này! Đến lúc đó, hắn cũng không cần lại dùng khối thân thể không nghe lời này.
Đôi tay của hắc y nhân không chịu khống chế mà nắm chặt lại. Thấy vậy, hắc y nhân mắng cười: "Từ bỏ chống cự đi, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta."
Nắm tay nắm chặt run rẩy lên, tựa như đang giãy giụa, nhưng dần dần lực đạo giãy giụa mỏng manh đi, cuối cùng buông bỏ quyền khống chế lại bị hắc y nhân cướp đi lần nữa. Đối với phản ứng này, hắc y nhân một chút cũng không để bụng.
Hắn tìm được thân thể vô cùng hoàn mỹ! Hiện tại chỉ một lòng muốn có được y.
Hít!
Đột nhiên cả người nổi lên hàn ý, hắc y nhân kinh hãi trừng lớn mắt. Hắn nhìn thấy Mặc Vô Việt lãnh miệt khinh thường nhìn qua nơi hắn tránh. Hắc y nhân kinh hãi, sao có thể? Y phát hiện hắn? Không có khả năng!
"Khuynh Quân, chúng ta không đi tìm bọn họ sao?" Phó Lâm Trạm đã trở lại.
Quần áo của hắn đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phồng dồn dập, thở hổn hển hỏi Mặc Vô Việt. Hắn cảm thấy kinh ngạc, Mặc Vô Việt và Quân Cửu từ trước đến nay cùng tiến cùng ra, nhìn hắn biến thành Khuynh Quân đặc biệt tới bên cạnh Quân Cửu, là có thể nhìn ra được.
Chỉ là vì sao lúc này, Mặc Vô Việt vẫn luôn ở chỗ này không ra ngoài?
Bị nhốt lại? Phó Lâm Trạm không tin. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm Mặc Vô Việt rốt cuộc có thực lực gì, nhưng hắn có thể khẳng định Mặc Vô Việt muốn đi, nơi này không vây khốn được hắn. Hắn không lo lắng Quân Cửu có nguy hiểm sao?
Phó Lâm Trạm với ánh mắt lạnh băng hỗn loạn hoang mang nhìn chằm chằm y lâu lắm. Mặc Vô Việt thu hồi tầm mắt, hắn nói: "Nàng cũng tới nơi này."
Quân Cửu sớm hay muộn cũng sẽ đến, hắn ở chỗ này chờ là được.
Lo lắng nguy hiểm? Chuông bạc trong người, hắn đều có thể biết tình huống của Quân Cửu bất cứ lúc nào. Hơn nữa, huống chi nàng đã tới!
"Các nàng tới rồi." Mặc Vô Việt nhìn về phía ngoài điện bất tử.
Cây cột màu đen chống đỡ đỉnh vòm cao lớn bất tử điện, cửa chính là dùng cửa đá chế tạo, dày nặng cứng rắn. Cửa đá vẫn luôn đóng chặt, vây lấy bọn họ ở trong điện bất tử. Nhưng giờ phút này, cửa đá rầm rầm mở ra.
Châu Nhi hô to: "Đại sư huynh, cửa đá mở rồi!"
"Đi mau!" Tần Chi Luật lập tức mang theo Châu Nhi bọn họ lui lại. Nhưng mà thực mau mấy pho tượng đá ngăn ở trước mặt, cùng ra tay bức bọn họ trở về.
Trong đó một đệ tử khác lui không kịp, bị tượng đá dẫm một chân thành thịt nát. Châu Nhi sợ tới mức kêu lên sợ hãi, sững sờ ở tại chỗ. May mắn Tần Chi Luật ra tay bắt lấy cổ áo trên gáy của nàng ta, kéo nàng ta đến phía sau, nếu không Châu Nhi chính là người tiếp theo.
Sắc mặt Tần Chi Luật khó coi cực kỳ. Bởi vì vẫn luôn giao thủ không có thời gian nghỉ ngơi, môi hắn đều tái nhợt không có huyết sắc.
Đan dược không ngừng nhét vào trong miệng, mới khó khăn lắm duy trì được linh lực tiêu hao thật lớn trong cơ thể. Không thể tiếp tục như vậy nữa, hắn không chống đỡ được bao lâu nữa. Lại không cách nào giết ra khỏi nơi này, thì hắn và Châu Nhi đều sẽ chết ở đây!
Tần Chi Luật không khỏi cầu nguyện trong lòng. Hy vọng sư phụ cùng trưởng lão bọn họ nhìn đến thư của hắn, có thể kịp thời chạy tới.
Nhưng mà Tần Chi Luật lại cười khổ. Cho dù chạy tới, thì bọn họ cũng không biết đây là ở phía dưới vách núi, lại còn có phải nhảy vào trong nước mới có thể tìm được lối vào. Chẳng lẽ hắn nhất định phải chết ở chỗ này sao?
Ngay tại khi ở Tần Chi Luật nản lòng thoái chí, tượng đá đột nhiên dừng tay đứng bất động ở tại chỗ, nhưng động tác đầu thì nhất trí xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đồng thời nhìn chằm chằm lối vào cửa đá.
Loẹt xoẹt.
Tiếng bước chân liên tiếp truyền đến. Tần Chi Luật vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, là ai?
Sau cửa đá, dẫn đầu xuất hiện ở trong tầm mắt chính là Thủy Thanh Vũ. Trong tay hắn kéo Huyễn Âm Phượng Hộp, thăm dò cảnh giác đi vào. Vừa thấy được Khuynh Quân, tức khắc cười quay đầu lại: "Ngươi nói không sai, Khuynh Quân quả thực ở chỗ này. Nhưng làm sao mà ngươi biết được?"
"Ta và hắn tâm hữu linh tê, cho nên biết." Tiếng nói thanh lãnh mang theo ý cười cảu thiếu niên truyền đến, Mặc Vô Việt cong cong khóe môi.
Tâm hữu linh tê sao? Nếu có thể cộng thêm trời đất tạo nên thì càng tốt.
Thủy Thanh Vũ co rút khóe miệng, giữa hai nam nhân mà tâm hữu linh tê? Ôi, hắn run run thân thể.
Quân Cửu đi vào cửa đá, ngay sau đó là Phó Lâm Trạm bọn họ. Xa xa nhìn đến Phó Lâm Sương, Phó Lâm Trạm vẻ mặt kinh hỉ lại vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra. Khanh Vũ còn gật gật đầu thăm hỏi Mặc Vô Việt từ xa xa.
Nhưng mà vào lúc Quân Cửu bọn họ đang muốn đi đến gần Mặc Vô Việt, mấy pho tượng đá đi tới, ép bọn họ dừng lại.
Vân nhíu mày: "Những tượng đá này giống như không phải muốn công kích chúng ta."
Tượng đá ngừng ở trước mặt bọn họ, không ra tay, nhưng chỉ cần bọn họ vừa động, đôi mắt tượng đá liền động theo bọn họ, gắt gao trừng mắt với bọn họ.
"Mấy thứ này sẽ không phải là còn sống chứ, đang giám thị chúng ta đi?" Phó Lâm Trạm hít sâu, nói.
Quân Cửu cảm thấy không phải. Hẳn là chủ nhân tượng đá, đang thao tác đám tượng đá này. Hắn muốn làm cái gì? Quân Cửu nhìn nhìn đám người Vạn Âm Các trước mặt tượng đá, còn có Mặc Vô Việt đang ở cạnh bọn họ, một ý tưởng hiện lên trong lòng.
Những tượng đá này là đang ngăn cách bọn họ? Linh Vương bất tử đang làm cái quỷ gì.
Tính toán đánh bại từng người bọn họ?
Lúc này, Tần Chi Luật mở miệng: "Thủy cung chủ, chúng ta hợp tác đi! Những tượng đá này mỗi cái đều có thực lực Linh Vương bậc một, chúng ta hợp tác rời khỏi nơi này."
Trong mắt Tần Chi Luật, Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt bọn họ đều là nghe Thủy Thanh Vũ. Cho nên hắn đưa ra kiến nghị hợp tác với Thủy Thanh Vũ.
Nhưng mà Thủy Thanh Vũ cười lạnh hai tiếng, mở miệng cự tuyệt: "Không được, bảo vật Vạn Âm Các của ngươi ở trong tay ta, hợp tác? Sợ là các ngươi quay người lại rời đi nơi này, thì sau lưng sẽ thọc ta một đao. Hơn nữa Linh Vương bậc một mà thôi, bổn cung lại không phải không đối phó được. Mặc Ngũ Nguyệt ngươi nói đúng chứ?"
"Ừ." Quân Cửu gật đầu: "Vậy đợi lát nữa đều giao cho Thủy cung chủ đám tượng đá này."
Khoan đã!
Thủy Thanh Vũ trừng to hai mắt, cái không giống trong tưởng tượng của hắn. Hắn lời ngầm là còn có hắn cùng Khuynh Quân, không phải hắn muốn tự mình bao thầu à!
Lúc này, ngoài cửa đá lại truyền đến tiếng bước chân. Độc Cô Thanh, Ô Trúc cùng Ô Tử Lăng đi vào.
Hắc y nhân cười dữ tợn: "Người đủ rồi!"