Bài viết: 0 

Chương 557+558
Chương 557: Tòa đài sen.
Khi Mặc Vô Việt ôm Quân Cửu bay khỏi, hắn dư quang khóe mắt ngạo mạn quét lên trên vách núi phía sau, khóe miệng gợi lên cười tà khinh miệt mà khinh thường. Xem ra trừ bỏ bọn họ, còn có con chuột đang ẩn nấp.
Theo Quân Cửu và Mặc Vô Việt bọn họ rời đi, phía sau Tần Chi Luật, Hồng Anh bọn họ cũng dần dần rơi đến dưới vực sâu, nhìn nước lũ chảy xiết chỉ có thể mỗi người cắn răng đưa ra linh khí truy theo Quân Cửu bọn họ. Một đám người rời đi chưa từng quay đầu lại, căn bản không phát hiện ở vách núi, một hắc y nhân núp ở bên trong dây đằng đang lẳng lặng nhìn chằm chằm xuống bọn hắn.
Hắn ẩn thân trong dây đằng rậm rạp. Những dây đằng này không chỉ là không công kích hắn, ngược lại còn chủ động hội tụ quanh thân hắn che đậy giấu hắn đi. Dưới áo choàng hắc y, một đôi mắt đỏ máu dữ tợn âm trầm nhìn chằm chằm những kẻ xâm nhập. Nhìn theo bọn họ bay đi hướng hạ du nước lũ, khóe miệng màu đỏ tươi giơ lên..
Vách núi tựa như lớn lên không có giới hạn. Nước lũ một đường lao nhanh xuống dưới, Quân Cửu bọn họ bay một canh giờ ở trong đó, cũng không nhìn đến bên bờ. Chỉ có vách núi chênh vênh hai bờ sông, địa phương dựa gần nước lũ mọc đầy rêu xanh ướt át, muốn đặt chân ở mặt trên lấy hơi cũng không được.
Lại bay xuống một canh giờ. Thân hình Phó Lâm Sương không vững, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt. Hắn sắp hao hết linh lực, sắp kiên trì không được!
Thủy Thanh Vũ thấy được, giơ tay mệnh lệnh Uông Quỳnh phía sau qua đi đỡ Phó Lâm Sương một phen. Đồng thời lại chạy nhanh hai bước vọt tới bên cạnh Quân Cửu bọn họ, Thủy Thanh Vũ mở miệng: "Mặc Ngũ Nguyệt, Khuynh Quân. Các ngươi thấy đấy, nếu vẫn không tìm thấy bên bờ nghỉ ngơi. Chúng ta vẫn còn có thể kiên trì, nhưng bọn hắn thì không được, cho dù hiện tại quay đầu, bọn họ cũng kiên trì không được cho tới lúc đến vách đá."
Quân Cửu giơ tay ném cho Thủy Thanh Vũ hai bình đan dược. Nàng nói: "Uấn linh đan, ăn xong một viên là có thể khôi phục ba tầng linh lực. Ngươi lấy xuống để cho bọn họ đều ăn ba viên."
Nghe vậy Thủy Thanh Vũ kinh ngạc. Uấn linh đan? Ăn một viên là có thể khôi phục ba tầng linh lực? Hắn còn chưa bao giờ có nghe nói qua đan dược thần kỳ như vậy, thiệt hay giả đây. Nhưng mà trong những người ăn cũng có Phó Lâm Sương, Thủy Thanh Vũ thật ra không nghi ngờ an toàn của đan dược.
Hắn cầm đan dược trở về cho mọi người ăn vào. Mắt thường có thể thấy được, sắc mặt tái nhợt của bọn họ tốt rất nhiều, tốc độ thong thả ngưng lại cũng lại tăng lên lần nữa. Thủy Thanh Vũ kinh ngạc, đan dược này có hiệu quả tốt như vậy! Đan dược này Quân Cửu lấy đâu ra?
Khi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, Thủy Thanh Vũ trong kinh ngạc không khỏi thêm hai phân hâm mộ đố kỵ. Hơn hai canh giờ này, hắn cũng có chút chịu đựng không nổi. Trái lại Mặc Vô Việt ôm Quân Cửu, mặt không đỏ không thở gấp, giống như một chút cảm giác cũng không có. Quả thực người so người sẽ tức chết người!
Quân Cửu đều nhìn tình huống mọi người phía sau ở trong mắt, nàng mở miệng: "Có Uấn linh đan, bọn họ có thể lại kiên trì mấy canh giờ cũng không có việc gì. Nhưng dù sao cũng phải tìm được bên bờ!"
"Nàng đang lo lắng Khanh Vũ bọn họ." Mặc Vô Việt nói.
Đương nhiên! Quân Cửu nhíu lại mày đẹp, nước lũ chảy xiết như vậy lại thật lâu không thấy bến bờ. Khanh Vũ bọn họ nếu như ngã xuống, căn bản kiên trì bay đi không được lâu như vậy. Nếu như rơi vào trong nước, cũng không biết bị nước lũ mang đi tới đâu nữa. Bọn họ tìm được Khanh Vũ bọn họ càng muộn, thì bọn họ liền càng nguy hiểm!
Nhìn ra Quân Cửu lo lắng, Mặc Vô Việt nói: "Đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm được bọn họ. Hai trăm dặm phía trước có địa phương đặt chân, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở nơi đó một hồi."
Hai trăm dặm phía trước? Quân Cửu thả tinh thần lực bay ra ngoài, thấy được địa phương mà Mặc Vô Việt đã nói. Đó là một tòa tòa đài sen, sừng sững phía trên nước lũ có tất cả chín tòa đài sen, đài sen đã rộng lại ổn, đích xác có thể dùng để nghỉ ngơi.
Quân Cửu nhìn đến tòa đài sen, không khỏi khuếch trương lại tinh thần lực đi phía trước một chút. Nháy mắt, Quân Cửu thay đổi sắc mặt. Không tốt!
Bọn họ bay đến đài sen tòa nghỉ ngơi, Quân Cửu lại không dừng lại. Nàng đẩy Mặc Vô Việt ra một mình bay đi một đoạn lên phía trước, đứng ở giữa không trung Quân Cửu sắc mặt biến thành màu đen nhìn phía trước. Thủy Thanh Vũ tò mò theo tới: "Mặc Ngũ Nguyệt ngươi làm sao vậy? Nơi này có.."
Thủy Thanh Vũ cũng thấy được, hắn miệng mở ra mất đi thanh âm.
Ở cách đó không xa trước mặt bọn họ, nước lũ đột nhiên cắt đoạn rơi xuống. Bởi vì bản thân nước lũ chảy xiết đã mang thanh âm đinh tai nhức óc, bọn họ thế nhưng xem nhẹ thác nước gần nước lũ như vậy! Thủy Thanh Vũ bay đi qua nhìn xem, thác nước nước lũ sâu không thấy đáy, làm hắn thấy mà da đầu cũng tê dại. Đến cùng cao cỡ bao nhiêu?
Thủy Thanh Vũ nghiêm túc trầm khuôn mặt bay trở về, hắn nhìn về phía Quân Cửu muốn nói lại thôi. Nếu như có người bị nước lũ mang xuống dưới, chỉ sợ đã sớm mất mạng rồi. Lời này Thủy Thanh Vũ không nói ra với Quân Cửu.
Ánh mắt Quân Cửu lóe lóe, nàng mở miệng: "Trở về đi."
Bay trở về đến trên đài sen tòa, Phó Lâm Sương dẫn đầu mở miệng hỏi Quân Cửu: "Bên kia có cái gì?"
Quân Cửu không trả lời, ngược lại hỏi Phó Lâm Sương có thử liên lạc Khanh Vũ bọn họ hay không? Phó Lâm Sương đương nhiên đã thử, hắn một đường đều đã thử. Nhưng phù đưa tin thật lâu không có đáp lại, cái này làm cho đáy lòng Phó Lâm Sương bất ổn lo sợ bất an.
Quân Cửu nhìn Phó Lâm Sương, ánh mắt trầm trầm: "Chúng ta sẽ tìm được bọn họ."
"Chư vị, ta có phát hiện nơi này." Tiếng của Thủy Thanh Vũ truyền tới, mọi người lập tức đi qua. Chỉ thấy Thủy Thanh Vũ lấy Huyễn Âm Phượng Hộp ra đặt ở trên một tòa đài sen trung gian, khe lõm mặt trên vừa vặn có thể đặt Huyễn Âm Phượng Hộp.
Khi Huyễn Âm Phượng Hộp cùng khe lõm hợp hai làm một, Huyễn Âm Phượng Hộp nở rộ một tầng lại một tầng ánh sáng xoay tròn vút lên, phát ra âm nhạc mỹ diệu say lòng người. Biến hóa này làm mọi người đều nhìn lẫn nhau, lại nhíu mày cảnh giác nhìn chằm chằm Huyễn Âm Phượng Hộp.
Dưới âm nhạc, hình như cũng không có biến hóa gì.
Mặc Vô Việt đứng ở ngoài đám người, hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn lốc xoáy sinh ra thật nhỏ dưới tòa đài sen. Lốc xoáy nhỏ đánh chuyển động mở ra, thỉnh thoảng liền biến mất không thấy bóng dáng. Nhưng hiển nhiên đã tạo thành ảnh hưởng, vảy dày đặc dưới dòng nước chợt lóe qua.
Đột nhiên Vân mở miệng: "Cung chủ, bọn họ tới."
Quân Cửu và Thủy Thanh Vũ bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa Tần Chi Luật, Hồng Anh, Ô Tử Lăng dẫn người đuổi theo. Bọn họ nhân số hiển nhiên lại giảm mạnh không so với khi ở trên vách núi, mỗi người sắc mặt xanh trắng, nâng đỡ lẫn nhau miễn cưỡng phi hành. Ở khi nhìn đến tòa đài sen, rõ ràng mắt bọn họ sáng rực lên.
Quân Cửu: "Thu hồi Huyễn Âm Phượng Hộp đến đây đi."
Thủy Thanh Vũ thu hồi Huyễn Âm Phượng Hộp lại, vừa vặn Tần Chi Luật bọn họ cũng bay đến tòa đài sen. Bọn họ đều thấy được Huyễn Âm Phượng Hộp, nhưng mỗi người thở dốc tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hiển nhiên không có sức lực đi tới cướp đoạt. Vượt nước lũ gần như đã dùng xong toàn bộ sức lực. Của bọn họ
Chỉ có Ô Tử Lăng chẳng phân biệt trường hợp, kiêu ngạo ương ngạnh oán độc trừng mắt với Quân Cửu cùng Thủy Thanh Vũ. Hắn chỉ ngón tay vào hai người hô to: "Mau giao Huyễn Âm Phượng Hộp ra đây, nếu không giết các ngươi!"
"..."
Quân Cửu khinh thường cười. Thủy Thanh Vũ càng là khinh thường đến lười phải mở miệng.
Hồng Anh tái mặt rồi, đáy lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Nhưng mà nghĩ đến Độc Cô Thanh cùng Ô Trúc chỉ ở phía sau bọn họ, Hồng Anh tức khắc có tự tin. Nàng động thân đứng ra: "Giao Huyễn Âm Phượng Hộp ra."
"Muốn Huyễn Âm Phượng Hộp, tự mình lại đây lấy đi." Thủy Thanh Vũ khiêu khích cầm Huyễn Âm Phượng Hộp quơ quơ ở trước mặt bọn họ. Đôi mắt Ô Tử Lăng đỏ lên đang muốn tiến lên cướp đoạt, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương hoảng sợ vang lên!
Chương 558: Linh thú Độc Liên Mãng cấp bảy.
Đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, không thua gì sấm sét trên đất bằng, mọi người giật mình động tác nhất trí cầm lấy vũ khí, căng chặt khẩn trương nhìn về phía bốn phía. Một màn đập vào mắt, làm cho bọn họ đều hít vào khí lạnh, kinh hãi mở to hai mắt nhìn. Thứ gì vậy?
Quân Cửu lạnh mắt nhìn một con mãng xà thân thể thô to cỡ nam nhân thành niên, một ngụm liền nuốt từ đầu tới bả vai vào trong miệng. Lúc này lại có một con mãng xà đồng dạng thô tráng từ trong nước vụt ra, nhào lên cắn lấy hai chân đang giãy giụa đá loạn. Hai con mãng xà quay cuồng dùng một chút lực, phụt!
Thân thể một phân thành hai, máu tươi phun tung toé còn có nội tạng từ trong thân thể tan vỡ bay ra rơi đầy xuống cả người mấy người đứng ở phía trước. "..."
Trong tiếng thét chói tai hoảng sợ, mọi người hốt hoảng rút ra vũ khí công kích mãng xà.
Nhưng mà bọn họ tiến công, mũi kiếm sắc bén cùng đại đao lăng liệt không thể tạo thành nửa điểm thương tổn chút nào đối với vảy mãng xà cứng rắn. Ngược lại là mãng xà cúi đầu, gắt gao phun lưỡi cái đuôi quét ngang qua, trực tiếp quét người vào trong nước.
Bọn họ ngã vào trong nước, vừa mới thò đầu ra muốn bay đi. Lúc này từ trong nước lại vụt ra mấy con mãng xà, nhào lên cắn xé cắn nuốt, chỉ dư lại máu tươi nhiễm đỏ dòng nước.
Ô Tử Lăng đại kinh thất sắc, lập tức không rảnh lo Quân Cửu bọn họ. Hắn la to mệnh lệnh: "Một đám phế vật còn thất thần làm gì, giết đám mãng xà!"
"D9ệ tử Phủ Thái Hoàng, cùng nhau lên!" Hồng Anh hạ lệnh, còn mình thì lại trộm tránh ở sau lưng các đệ tử. Nàng ta cảm giác được chỗ đáng sợ của đám mãng xà này, ở trên tòa đài sen bốn phía bị nước bao quanh, bọn họ không thể nghi ngờ đã thành món điểm tâm trên mâm của mãng xà.
Nhìn phủ thành chủ thành Ô Thanh cùng Phủ Thái Hoàng lâm vào trong hỗn chiến. Quân Cửu lại nhìn bên phải, Tần Chi Luật suất lĩnh đệ tử Vạn Âm Các dựng lên cái chắn âm luật, mãng xà đánh vào mặt trên ầm ầm rung động. Cũng có mãng xà phát hiện bọn họ, bò tới chỗ bọn họ.
Thủy Thanh Vũ: "Uông Quỳnh, vVân các ngươi dẫn người. Đám súc sinh này dám tới đây, liền làm thịt chúng nó!"
Thủy Thanh Vũ lại nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, hắn nói: "Chúng ta nhất định phải nghĩ cách rời khỏi nơi này. Ai biết được đám súc sinh này có bao nhiêu, chờ càng ngày càng nhiều, chúng ta muốn chạy cũng đi không được."
Mặc Vô Việt: "Lối vào ở ngay sào huyệt Độc Liên Mãng."
"Độc Liên Mãng?"
"Đúng. Linh thú Độc Liên Mãng cấp bảy, lân giáp vô cùng cứng rắn, đỉnh đầu có hình dạng hoa sen. Miệng có thể phun nọc độc kịch độc, chỉ cẩn dính một chút là có thể độc chết một người." Quân Cửu nói, nơi xa Độc Liên Mãng nổi giận mọi người công kích. Nó thò đầu nâng thân thể, đỉnh đầu hiện lên ấn ký hoa sen có màu u lam, há mồm phun ra ánh sáng màu u lam, đây là nọc độc của nó.
Chỉ thấy nơi nọc độc đi qua, bị nọc độc lây dính lên người, cho dù chỉ có một giọt. Thân thể cũng nhanh chóng bị ăn mòn hư thối, ngay sau đó đã bị Độc Liên Mãng nuốt ăn vào bụng. Nọc độc dừng ở trên tòa đài sen, tiếng xèo xèo rung động ăn mòn ra cả hố to.
Thủy Thanh Vũ thấy vậy thì sắc mặt khó coi trong một cái chớp mắt. Hắn lại nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Khoan đã, ngươi vừa mới nói lối vào ở trong sào huyệt Độc Liên Mãng? Làm sao ngươi biết!"
Mặc Vô Việt đảo qua Thủy Thanh Vũ. Hắn đi đến bên cạnh tòa đài sen, ánh mắt rơi vào trong nước: "Tự nhiên là nhìn thấy. Khanh Vũ bọn họ có lẽ ở ngay tại phía dưới này, muốn vào đi nhìn một chút không?"
"Đi!" Quân Cửu nói như đinh đóng cột, lãnh khốc trả lời.
Nàng là nhất định phải tìm được Khanh Vũ bọn họ. Mặc kệ lối vào này đi thông tới chỗ nào, nàng đều phải thử xem!
Thủy Thanh Vũ co rút khóe miệng, không thể tin tưởng mở miệng: "Các ngươi muốn đi xuống? Nếu như ngươi vừa rồi nói không sai, nơi này mặt chính là sào huyệt Độc Liên Mãng! Các ngươi đây là muốn vào ổ rắn đó."
Nghe vậy, Quân Cửu quay đầu lại nhìn về phía Thủy Thanh Vũ. Phó Lâm Sương từ đầu tới đuôi không hề dị nghị mà đứng ở phía bên bọn họ, mà Thủy Thanh Vũ khó có thể tin. Người của hắn ngăn cản tất cả Độc Liên Mãng nhào tới đấy, bởi vậy bọn họ mới không bị Độc Liên Mãng vây khốn.
Ở trong mắt của Thủy Thanh Vũ, bọn họ hiện tại lập tức rời đi cũng không có vấn đề gì. Nhưng Quân Cửu bọn họ lại muốn chủ động tiến vào trong ổ rắn!
Quân Cửu câu môi nhìn Thủy Thanh Vũ, nàng hài hước nhướng mày: "Như thế nào? Cung chủ Địa Ma Cung đỉnh đỉnh đại danh sợ rồi sao?"
"Tiểu tử, ngươi đừng kích ta. Ta sao có thể sợ? Chỉ là Độc Liên Mãng cấp bảy nho nhỏ mà thôi, ta là sợ các ngươi có mệnh đi vào không có mạng trở về." Thủy Thanh Vũ đen mặt, kéo kéo khóe miệng nói. Thấy vậy, Quân Cửu cười phất tay áo nghiêng người nhường ra một con đường cho hắn.
Nếu không sợ, vậy mời hắn đi trước.
Thủy Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, cất bước đi tới một bên mệnh lệnh cho Vân bọn họ: "Mọi người xuống nước cùng ta." Vân bọn họ nghe lệnh vừa lui lại, mấy con Độc Liên Mãng lập tức mở ra mồm to bồn máu nhào tới.
Quân Cửu vươn tay chém ra Bạch Nguyệt, một kiếm chém ở trên người Độc Liên Mãng, xé rách ra một miệng vết thương dữ tợn. Gần như muốn một kiếm cắt Độc Liên Mãng thành hai nửa! Tiếng thống khổ hí vang của Độc Liên Mãng đưa tới mọi người chú ý, khi nhìn đến miệng vết thương trên người Độc Liên Mãng, bọn họ sợ ngây người.
Trong đó bao gồm đám người Vân. Bọn họ chính là cảnh giới Linh Vương, ra tay đều rất khó công phá lân giáp cứng rắn của Độc Liên Mãng, rất khó lưu lại vết thương nghiêm trọng ở trên người Độc Liên Mãng. Nhưng Quân Cửu này tiện tay một kiếm, lại trọng thương Độc Liên Mãng. Nàng làm được như thế nào?
Chỉ có Thủy Thanh Vũ nhìn Bạch Nguyệt trong tay Quân Cửu, tựa như có điều phát hiện. Theo sát, hắn một chân đá bay Độc Liên Mãng, dẫn đầu nhảy vào bên trong nước lũ.
Quân Cửu: "Chúng ta cũng đi thôi."
Bọn họ đều nhảy vào trong nước. Một màn này nhìn ở đáy mắt đám người Hồng Anh, trừng lớn mắt khó có thể tiếp thu. Ô Tử Lăng hô: "Bọn họ điên rồi, muốn tự sát sao?"
"Không!" Khiếp sợ qua đi, trong mắt Hồng Anh hiện lên ám quang. Nàng ta nói: "Cho dù Mặc Ngũ Nguyệt bọn họ muốn tự sát, Thủy Thanh Vũ cũng tuyệt đối sẽ không. Bọn họ khẳng định là phát hiện cái gì rồi, chúng ta nhất định theo sau!"
Ô Tử Lăng: "Theo sau? Nói thì dễ dàng, đám Độc Liên Mãng đáng chết này đều giết không hết, chúng ta căn bản không qua được."
Bọn họ đã bị Độc Liên Mãng vây quanh, một bước khó đi. Hồng Anh xoay chuyển tròng mắt, nàng ta đột nhiên nhìn về phía một đám người Vạn Âm Các đối diện. Âm công không thể đả thương lân giáp Độc Liên Mãng, nhưng có thể tạo thành tổn thương trí mạng ở trong cơ thể Độc Liên Mãng. Lại tránh ở trong cái chắn âm luật, đệ tử Vạn Âm Các đối lập với bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nheo đôi mắt lại, Hồng Anh hô lên với Tần Chi Luật bọn họ: "Người Vạn Âm Các, không bằng chúng ta liên thủ đi! Mặc Ngũ Nguyệt cùng Thủy cung chủ đã tìm được manh mối, các ngươi cũng không muốn bọn họ cầm Huyễn Âm Phượng Hộp, còn có lấy được bí pháp Linh Vương bất tử đi?"
"Đại sư huynh, nàng ta nói không sai. Chúng ta không thể để Địa Ma Cung cùng người xấu kia trói Đại sư tỷ đi lại còn lấy được bí pháp Linh Vương bất tử!" Châu Nhi nói.
"Huyễn Âm Phượng Hộp cùng bí pháp Linh Vương bất tử đều là thuộc về Vạn Âm Các chúng ta! Đại sư huynh, không thể để cho bọn họ thực hiện được!" Chúng đệ tử sôi nổi nói với Tần Chi Luật. Tần Chi Luật nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn nhìn về phía địa phương Quân Cửu bọn họ nhảy xuống nước.
Mấy con Độc Liên Mãng đuổi theo lẻn vào trong nước, cũng không bức bọn họ chạy ra. Bởi vậy có thể thấy được thực lực của bọn họ đáng sợ! Nếu như thật sự để cho bọn họ tìm được rồi, chỉ dựa vào hắn là không cách nào cướp đồ vật về. Hai hơi thoáng cân nhắc, Tần Chi Luật làm ra quyết định.
Tần Chi Luật: "Được. Qua đi giúp bọn hắn, sau đó lại đi đuổi theo Mặc Ngũ Nguyệt bọn họ!"
Khi Mặc Vô Việt ôm Quân Cửu bay khỏi, hắn dư quang khóe mắt ngạo mạn quét lên trên vách núi phía sau, khóe miệng gợi lên cười tà khinh miệt mà khinh thường. Xem ra trừ bỏ bọn họ, còn có con chuột đang ẩn nấp.
Theo Quân Cửu và Mặc Vô Việt bọn họ rời đi, phía sau Tần Chi Luật, Hồng Anh bọn họ cũng dần dần rơi đến dưới vực sâu, nhìn nước lũ chảy xiết chỉ có thể mỗi người cắn răng đưa ra linh khí truy theo Quân Cửu bọn họ. Một đám người rời đi chưa từng quay đầu lại, căn bản không phát hiện ở vách núi, một hắc y nhân núp ở bên trong dây đằng đang lẳng lặng nhìn chằm chằm xuống bọn hắn.
Hắn ẩn thân trong dây đằng rậm rạp. Những dây đằng này không chỉ là không công kích hắn, ngược lại còn chủ động hội tụ quanh thân hắn che đậy giấu hắn đi. Dưới áo choàng hắc y, một đôi mắt đỏ máu dữ tợn âm trầm nhìn chằm chằm những kẻ xâm nhập. Nhìn theo bọn họ bay đi hướng hạ du nước lũ, khóe miệng màu đỏ tươi giơ lên..
Vách núi tựa như lớn lên không có giới hạn. Nước lũ một đường lao nhanh xuống dưới, Quân Cửu bọn họ bay một canh giờ ở trong đó, cũng không nhìn đến bên bờ. Chỉ có vách núi chênh vênh hai bờ sông, địa phương dựa gần nước lũ mọc đầy rêu xanh ướt át, muốn đặt chân ở mặt trên lấy hơi cũng không được.
Lại bay xuống một canh giờ. Thân hình Phó Lâm Sương không vững, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt. Hắn sắp hao hết linh lực, sắp kiên trì không được!
Thủy Thanh Vũ thấy được, giơ tay mệnh lệnh Uông Quỳnh phía sau qua đi đỡ Phó Lâm Sương một phen. Đồng thời lại chạy nhanh hai bước vọt tới bên cạnh Quân Cửu bọn họ, Thủy Thanh Vũ mở miệng: "Mặc Ngũ Nguyệt, Khuynh Quân. Các ngươi thấy đấy, nếu vẫn không tìm thấy bên bờ nghỉ ngơi. Chúng ta vẫn còn có thể kiên trì, nhưng bọn hắn thì không được, cho dù hiện tại quay đầu, bọn họ cũng kiên trì không được cho tới lúc đến vách đá."
Quân Cửu giơ tay ném cho Thủy Thanh Vũ hai bình đan dược. Nàng nói: "Uấn linh đan, ăn xong một viên là có thể khôi phục ba tầng linh lực. Ngươi lấy xuống để cho bọn họ đều ăn ba viên."
Nghe vậy Thủy Thanh Vũ kinh ngạc. Uấn linh đan? Ăn một viên là có thể khôi phục ba tầng linh lực? Hắn còn chưa bao giờ có nghe nói qua đan dược thần kỳ như vậy, thiệt hay giả đây. Nhưng mà trong những người ăn cũng có Phó Lâm Sương, Thủy Thanh Vũ thật ra không nghi ngờ an toàn của đan dược.
Hắn cầm đan dược trở về cho mọi người ăn vào. Mắt thường có thể thấy được, sắc mặt tái nhợt của bọn họ tốt rất nhiều, tốc độ thong thả ngưng lại cũng lại tăng lên lần nữa. Thủy Thanh Vũ kinh ngạc, đan dược này có hiệu quả tốt như vậy! Đan dược này Quân Cửu lấy đâu ra?
Khi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, Thủy Thanh Vũ trong kinh ngạc không khỏi thêm hai phân hâm mộ đố kỵ. Hơn hai canh giờ này, hắn cũng có chút chịu đựng không nổi. Trái lại Mặc Vô Việt ôm Quân Cửu, mặt không đỏ không thở gấp, giống như một chút cảm giác cũng không có. Quả thực người so người sẽ tức chết người!
Quân Cửu đều nhìn tình huống mọi người phía sau ở trong mắt, nàng mở miệng: "Có Uấn linh đan, bọn họ có thể lại kiên trì mấy canh giờ cũng không có việc gì. Nhưng dù sao cũng phải tìm được bên bờ!"
"Nàng đang lo lắng Khanh Vũ bọn họ." Mặc Vô Việt nói.
Đương nhiên! Quân Cửu nhíu lại mày đẹp, nước lũ chảy xiết như vậy lại thật lâu không thấy bến bờ. Khanh Vũ bọn họ nếu như ngã xuống, căn bản kiên trì bay đi không được lâu như vậy. Nếu như rơi vào trong nước, cũng không biết bị nước lũ mang đi tới đâu nữa. Bọn họ tìm được Khanh Vũ bọn họ càng muộn, thì bọn họ liền càng nguy hiểm!
Nhìn ra Quân Cửu lo lắng, Mặc Vô Việt nói: "Đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm được bọn họ. Hai trăm dặm phía trước có địa phương đặt chân, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở nơi đó một hồi."
Hai trăm dặm phía trước? Quân Cửu thả tinh thần lực bay ra ngoài, thấy được địa phương mà Mặc Vô Việt đã nói. Đó là một tòa tòa đài sen, sừng sững phía trên nước lũ có tất cả chín tòa đài sen, đài sen đã rộng lại ổn, đích xác có thể dùng để nghỉ ngơi.
Quân Cửu nhìn đến tòa đài sen, không khỏi khuếch trương lại tinh thần lực đi phía trước một chút. Nháy mắt, Quân Cửu thay đổi sắc mặt. Không tốt!
Bọn họ bay đến đài sen tòa nghỉ ngơi, Quân Cửu lại không dừng lại. Nàng đẩy Mặc Vô Việt ra một mình bay đi một đoạn lên phía trước, đứng ở giữa không trung Quân Cửu sắc mặt biến thành màu đen nhìn phía trước. Thủy Thanh Vũ tò mò theo tới: "Mặc Ngũ Nguyệt ngươi làm sao vậy? Nơi này có.."
Thủy Thanh Vũ cũng thấy được, hắn miệng mở ra mất đi thanh âm.
Ở cách đó không xa trước mặt bọn họ, nước lũ đột nhiên cắt đoạn rơi xuống. Bởi vì bản thân nước lũ chảy xiết đã mang thanh âm đinh tai nhức óc, bọn họ thế nhưng xem nhẹ thác nước gần nước lũ như vậy! Thủy Thanh Vũ bay đi qua nhìn xem, thác nước nước lũ sâu không thấy đáy, làm hắn thấy mà da đầu cũng tê dại. Đến cùng cao cỡ bao nhiêu?
Thủy Thanh Vũ nghiêm túc trầm khuôn mặt bay trở về, hắn nhìn về phía Quân Cửu muốn nói lại thôi. Nếu như có người bị nước lũ mang xuống dưới, chỉ sợ đã sớm mất mạng rồi. Lời này Thủy Thanh Vũ không nói ra với Quân Cửu.
Ánh mắt Quân Cửu lóe lóe, nàng mở miệng: "Trở về đi."
Bay trở về đến trên đài sen tòa, Phó Lâm Sương dẫn đầu mở miệng hỏi Quân Cửu: "Bên kia có cái gì?"
Quân Cửu không trả lời, ngược lại hỏi Phó Lâm Sương có thử liên lạc Khanh Vũ bọn họ hay không? Phó Lâm Sương đương nhiên đã thử, hắn một đường đều đã thử. Nhưng phù đưa tin thật lâu không có đáp lại, cái này làm cho đáy lòng Phó Lâm Sương bất ổn lo sợ bất an.
Quân Cửu nhìn Phó Lâm Sương, ánh mắt trầm trầm: "Chúng ta sẽ tìm được bọn họ."
"Chư vị, ta có phát hiện nơi này." Tiếng của Thủy Thanh Vũ truyền tới, mọi người lập tức đi qua. Chỉ thấy Thủy Thanh Vũ lấy Huyễn Âm Phượng Hộp ra đặt ở trên một tòa đài sen trung gian, khe lõm mặt trên vừa vặn có thể đặt Huyễn Âm Phượng Hộp.
Khi Huyễn Âm Phượng Hộp cùng khe lõm hợp hai làm một, Huyễn Âm Phượng Hộp nở rộ một tầng lại một tầng ánh sáng xoay tròn vút lên, phát ra âm nhạc mỹ diệu say lòng người. Biến hóa này làm mọi người đều nhìn lẫn nhau, lại nhíu mày cảnh giác nhìn chằm chằm Huyễn Âm Phượng Hộp.
Dưới âm nhạc, hình như cũng không có biến hóa gì.
Mặc Vô Việt đứng ở ngoài đám người, hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn lốc xoáy sinh ra thật nhỏ dưới tòa đài sen. Lốc xoáy nhỏ đánh chuyển động mở ra, thỉnh thoảng liền biến mất không thấy bóng dáng. Nhưng hiển nhiên đã tạo thành ảnh hưởng, vảy dày đặc dưới dòng nước chợt lóe qua.
Đột nhiên Vân mở miệng: "Cung chủ, bọn họ tới."
Quân Cửu và Thủy Thanh Vũ bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa Tần Chi Luật, Hồng Anh, Ô Tử Lăng dẫn người đuổi theo. Bọn họ nhân số hiển nhiên lại giảm mạnh không so với khi ở trên vách núi, mỗi người sắc mặt xanh trắng, nâng đỡ lẫn nhau miễn cưỡng phi hành. Ở khi nhìn đến tòa đài sen, rõ ràng mắt bọn họ sáng rực lên.
Quân Cửu: "Thu hồi Huyễn Âm Phượng Hộp đến đây đi."
Thủy Thanh Vũ thu hồi Huyễn Âm Phượng Hộp lại, vừa vặn Tần Chi Luật bọn họ cũng bay đến tòa đài sen. Bọn họ đều thấy được Huyễn Âm Phượng Hộp, nhưng mỗi người thở dốc tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hiển nhiên không có sức lực đi tới cướp đoạt. Vượt nước lũ gần như đã dùng xong toàn bộ sức lực. Của bọn họ
Chỉ có Ô Tử Lăng chẳng phân biệt trường hợp, kiêu ngạo ương ngạnh oán độc trừng mắt với Quân Cửu cùng Thủy Thanh Vũ. Hắn chỉ ngón tay vào hai người hô to: "Mau giao Huyễn Âm Phượng Hộp ra đây, nếu không giết các ngươi!"
"..."
Quân Cửu khinh thường cười. Thủy Thanh Vũ càng là khinh thường đến lười phải mở miệng.
Hồng Anh tái mặt rồi, đáy lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Nhưng mà nghĩ đến Độc Cô Thanh cùng Ô Trúc chỉ ở phía sau bọn họ, Hồng Anh tức khắc có tự tin. Nàng động thân đứng ra: "Giao Huyễn Âm Phượng Hộp ra."
"Muốn Huyễn Âm Phượng Hộp, tự mình lại đây lấy đi." Thủy Thanh Vũ khiêu khích cầm Huyễn Âm Phượng Hộp quơ quơ ở trước mặt bọn họ. Đôi mắt Ô Tử Lăng đỏ lên đang muốn tiến lên cướp đoạt, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương hoảng sợ vang lên!
Chương 558: Linh thú Độc Liên Mãng cấp bảy.
Đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, không thua gì sấm sét trên đất bằng, mọi người giật mình động tác nhất trí cầm lấy vũ khí, căng chặt khẩn trương nhìn về phía bốn phía. Một màn đập vào mắt, làm cho bọn họ đều hít vào khí lạnh, kinh hãi mở to hai mắt nhìn. Thứ gì vậy?
Quân Cửu lạnh mắt nhìn một con mãng xà thân thể thô to cỡ nam nhân thành niên, một ngụm liền nuốt từ đầu tới bả vai vào trong miệng. Lúc này lại có một con mãng xà đồng dạng thô tráng từ trong nước vụt ra, nhào lên cắn lấy hai chân đang giãy giụa đá loạn. Hai con mãng xà quay cuồng dùng một chút lực, phụt!
Thân thể một phân thành hai, máu tươi phun tung toé còn có nội tạng từ trong thân thể tan vỡ bay ra rơi đầy xuống cả người mấy người đứng ở phía trước. "..."
Trong tiếng thét chói tai hoảng sợ, mọi người hốt hoảng rút ra vũ khí công kích mãng xà.
Nhưng mà bọn họ tiến công, mũi kiếm sắc bén cùng đại đao lăng liệt không thể tạo thành nửa điểm thương tổn chút nào đối với vảy mãng xà cứng rắn. Ngược lại là mãng xà cúi đầu, gắt gao phun lưỡi cái đuôi quét ngang qua, trực tiếp quét người vào trong nước.
Bọn họ ngã vào trong nước, vừa mới thò đầu ra muốn bay đi. Lúc này từ trong nước lại vụt ra mấy con mãng xà, nhào lên cắn xé cắn nuốt, chỉ dư lại máu tươi nhiễm đỏ dòng nước.
Ô Tử Lăng đại kinh thất sắc, lập tức không rảnh lo Quân Cửu bọn họ. Hắn la to mệnh lệnh: "Một đám phế vật còn thất thần làm gì, giết đám mãng xà!"
"D9ệ tử Phủ Thái Hoàng, cùng nhau lên!" Hồng Anh hạ lệnh, còn mình thì lại trộm tránh ở sau lưng các đệ tử. Nàng ta cảm giác được chỗ đáng sợ của đám mãng xà này, ở trên tòa đài sen bốn phía bị nước bao quanh, bọn họ không thể nghi ngờ đã thành món điểm tâm trên mâm của mãng xà.
Nhìn phủ thành chủ thành Ô Thanh cùng Phủ Thái Hoàng lâm vào trong hỗn chiến. Quân Cửu lại nhìn bên phải, Tần Chi Luật suất lĩnh đệ tử Vạn Âm Các dựng lên cái chắn âm luật, mãng xà đánh vào mặt trên ầm ầm rung động. Cũng có mãng xà phát hiện bọn họ, bò tới chỗ bọn họ.
Thủy Thanh Vũ: "Uông Quỳnh, vVân các ngươi dẫn người. Đám súc sinh này dám tới đây, liền làm thịt chúng nó!"
Thủy Thanh Vũ lại nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, hắn nói: "Chúng ta nhất định phải nghĩ cách rời khỏi nơi này. Ai biết được đám súc sinh này có bao nhiêu, chờ càng ngày càng nhiều, chúng ta muốn chạy cũng đi không được."
Mặc Vô Việt: "Lối vào ở ngay sào huyệt Độc Liên Mãng."
"Độc Liên Mãng?"
"Đúng. Linh thú Độc Liên Mãng cấp bảy, lân giáp vô cùng cứng rắn, đỉnh đầu có hình dạng hoa sen. Miệng có thể phun nọc độc kịch độc, chỉ cẩn dính một chút là có thể độc chết một người." Quân Cửu nói, nơi xa Độc Liên Mãng nổi giận mọi người công kích. Nó thò đầu nâng thân thể, đỉnh đầu hiện lên ấn ký hoa sen có màu u lam, há mồm phun ra ánh sáng màu u lam, đây là nọc độc của nó.
Chỉ thấy nơi nọc độc đi qua, bị nọc độc lây dính lên người, cho dù chỉ có một giọt. Thân thể cũng nhanh chóng bị ăn mòn hư thối, ngay sau đó đã bị Độc Liên Mãng nuốt ăn vào bụng. Nọc độc dừng ở trên tòa đài sen, tiếng xèo xèo rung động ăn mòn ra cả hố to.
Thủy Thanh Vũ thấy vậy thì sắc mặt khó coi trong một cái chớp mắt. Hắn lại nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Khoan đã, ngươi vừa mới nói lối vào ở trong sào huyệt Độc Liên Mãng? Làm sao ngươi biết!"
Mặc Vô Việt đảo qua Thủy Thanh Vũ. Hắn đi đến bên cạnh tòa đài sen, ánh mắt rơi vào trong nước: "Tự nhiên là nhìn thấy. Khanh Vũ bọn họ có lẽ ở ngay tại phía dưới này, muốn vào đi nhìn một chút không?"
"Đi!" Quân Cửu nói như đinh đóng cột, lãnh khốc trả lời.
Nàng là nhất định phải tìm được Khanh Vũ bọn họ. Mặc kệ lối vào này đi thông tới chỗ nào, nàng đều phải thử xem!
Thủy Thanh Vũ co rút khóe miệng, không thể tin tưởng mở miệng: "Các ngươi muốn đi xuống? Nếu như ngươi vừa rồi nói không sai, nơi này mặt chính là sào huyệt Độc Liên Mãng! Các ngươi đây là muốn vào ổ rắn đó."
Nghe vậy, Quân Cửu quay đầu lại nhìn về phía Thủy Thanh Vũ. Phó Lâm Sương từ đầu tới đuôi không hề dị nghị mà đứng ở phía bên bọn họ, mà Thủy Thanh Vũ khó có thể tin. Người của hắn ngăn cản tất cả Độc Liên Mãng nhào tới đấy, bởi vậy bọn họ mới không bị Độc Liên Mãng vây khốn.
Ở trong mắt của Thủy Thanh Vũ, bọn họ hiện tại lập tức rời đi cũng không có vấn đề gì. Nhưng Quân Cửu bọn họ lại muốn chủ động tiến vào trong ổ rắn!
Quân Cửu câu môi nhìn Thủy Thanh Vũ, nàng hài hước nhướng mày: "Như thế nào? Cung chủ Địa Ma Cung đỉnh đỉnh đại danh sợ rồi sao?"
"Tiểu tử, ngươi đừng kích ta. Ta sao có thể sợ? Chỉ là Độc Liên Mãng cấp bảy nho nhỏ mà thôi, ta là sợ các ngươi có mệnh đi vào không có mạng trở về." Thủy Thanh Vũ đen mặt, kéo kéo khóe miệng nói. Thấy vậy, Quân Cửu cười phất tay áo nghiêng người nhường ra một con đường cho hắn.
Nếu không sợ, vậy mời hắn đi trước.
Thủy Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, cất bước đi tới một bên mệnh lệnh cho Vân bọn họ: "Mọi người xuống nước cùng ta." Vân bọn họ nghe lệnh vừa lui lại, mấy con Độc Liên Mãng lập tức mở ra mồm to bồn máu nhào tới.
Quân Cửu vươn tay chém ra Bạch Nguyệt, một kiếm chém ở trên người Độc Liên Mãng, xé rách ra một miệng vết thương dữ tợn. Gần như muốn một kiếm cắt Độc Liên Mãng thành hai nửa! Tiếng thống khổ hí vang của Độc Liên Mãng đưa tới mọi người chú ý, khi nhìn đến miệng vết thương trên người Độc Liên Mãng, bọn họ sợ ngây người.
Trong đó bao gồm đám người Vân. Bọn họ chính là cảnh giới Linh Vương, ra tay đều rất khó công phá lân giáp cứng rắn của Độc Liên Mãng, rất khó lưu lại vết thương nghiêm trọng ở trên người Độc Liên Mãng. Nhưng Quân Cửu này tiện tay một kiếm, lại trọng thương Độc Liên Mãng. Nàng làm được như thế nào?
Chỉ có Thủy Thanh Vũ nhìn Bạch Nguyệt trong tay Quân Cửu, tựa như có điều phát hiện. Theo sát, hắn một chân đá bay Độc Liên Mãng, dẫn đầu nhảy vào bên trong nước lũ.
Quân Cửu: "Chúng ta cũng đi thôi."
Bọn họ đều nhảy vào trong nước. Một màn này nhìn ở đáy mắt đám người Hồng Anh, trừng lớn mắt khó có thể tiếp thu. Ô Tử Lăng hô: "Bọn họ điên rồi, muốn tự sát sao?"
"Không!" Khiếp sợ qua đi, trong mắt Hồng Anh hiện lên ám quang. Nàng ta nói: "Cho dù Mặc Ngũ Nguyệt bọn họ muốn tự sát, Thủy Thanh Vũ cũng tuyệt đối sẽ không. Bọn họ khẳng định là phát hiện cái gì rồi, chúng ta nhất định theo sau!"
Ô Tử Lăng: "Theo sau? Nói thì dễ dàng, đám Độc Liên Mãng đáng chết này đều giết không hết, chúng ta căn bản không qua được."
Bọn họ đã bị Độc Liên Mãng vây quanh, một bước khó đi. Hồng Anh xoay chuyển tròng mắt, nàng ta đột nhiên nhìn về phía một đám người Vạn Âm Các đối diện. Âm công không thể đả thương lân giáp Độc Liên Mãng, nhưng có thể tạo thành tổn thương trí mạng ở trong cơ thể Độc Liên Mãng. Lại tránh ở trong cái chắn âm luật, đệ tử Vạn Âm Các đối lập với bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nheo đôi mắt lại, Hồng Anh hô lên với Tần Chi Luật bọn họ: "Người Vạn Âm Các, không bằng chúng ta liên thủ đi! Mặc Ngũ Nguyệt cùng Thủy cung chủ đã tìm được manh mối, các ngươi cũng không muốn bọn họ cầm Huyễn Âm Phượng Hộp, còn có lấy được bí pháp Linh Vương bất tử đi?"
"Đại sư huynh, nàng ta nói không sai. Chúng ta không thể để Địa Ma Cung cùng người xấu kia trói Đại sư tỷ đi lại còn lấy được bí pháp Linh Vương bất tử!" Châu Nhi nói.
"Huyễn Âm Phượng Hộp cùng bí pháp Linh Vương bất tử đều là thuộc về Vạn Âm Các chúng ta! Đại sư huynh, không thể để cho bọn họ thực hiện được!" Chúng đệ tử sôi nổi nói với Tần Chi Luật. Tần Chi Luật nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn nhìn về phía địa phương Quân Cửu bọn họ nhảy xuống nước.
Mấy con Độc Liên Mãng đuổi theo lẻn vào trong nước, cũng không bức bọn họ chạy ra. Bởi vậy có thể thấy được thực lực của bọn họ đáng sợ! Nếu như thật sự để cho bọn họ tìm được rồi, chỉ dựa vào hắn là không cách nào cướp đồ vật về. Hai hơi thoáng cân nhắc, Tần Chi Luật làm ra quyết định.
Tần Chi Luật: "Được. Qua đi giúp bọn hắn, sau đó lại đi đuổi theo Mặc Ngũ Nguyệt bọn họ!"