Welcome! You have been invited by victoriakk to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 90: Tương Tư Thành Bệnh?

[HIDE-THANKS]Hôm nay Hách Liên Cẩn Ngọc mặc một bộ áo dài màu xanh.

Mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, trông hắn khá có tinh thần.

Chỉ là, vẻ mặt đầy mỉa mai khinh bỉ kia đã làm giảm đi cấp bậc của hắn.

Hắn cứ như thế tựa vào bên cạnh xe ngựa, nhìn Phượng Sở Ca cùng ba tỳ nữ phía sau đi ra.

"Ngươi nghĩ tham gia kỳ thi nhập học là đi chơi sao? Còn mang theo mấy tỳ nữ hầu hạ, Phượng Sở Ca, ngươi thật là yếu đuối."

Đối với những lời cay nghiệt đó, Phượng Sở Ca chẳng thèm để ý.

Dù sao nàng chưa bao giờ mong chờ từ miệng chó có thể nhả ra ngà voi.

Thấy Phượng Sở Ca không để ý đến mình, Hách Liên Cẩn Ngọc tức giận: "Phượng Sở Ca, ngươi đã đi cùng bản vương thì hãy thu liễm chút, đỡ khiến bản vương mất mặt! Bản vương khuyên ngươi một câu, học viện không phải nơi để ngươi hưởng thụ, mà để rèn luyện! Ngươi mang theo những người này, để làm hả?"

"Mặt mũi vương gia đã lớn như vậy, cần gì phải qua đây? Hơn nữa.. ta phải nói cho tam vương gia ngài biết, ba vị này, xin lỗi nhé, cũng là đi đến Học viện Vân Thiên.. Nghe nói mỗi lần Học viện Vân Thiên chỉ tuyển bốn người. Tam vương gia, ngài phải cẩn thận đấy. Đến lúc đó, đừng để mình còn thua cả những 'hạ nhân' mà ngài nói." Nói xong, Phượng Sở Ca nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc với ánh mắt đầy ý vị.

Ánh mắt trêu tức đó khiến Hách Liên Cẩn Ngọc cảm thấy không thoải mái.

Lại nghĩ lại việc Phượng Sở Ca so sánh hắn với mấy người hầu kia, sắc mặt hắn càng thêm không tốt.

Nhìn đám người không xa, Hách Liên Cẩn Ngọc cười lạnh.

Hắn đã nỗ lực nhiều năm mới đạt được điều kiện nhập học Học viện Vân Thiên.

Những người này làm sao có đủ tư cách vào được?

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Thật sự coi rằng mèo chó gì cũng có thể vào Học viện Vân Thiên sao?"

"Vương gia nói chí phải.. không phải ai cũng có thể vào được, trước khi vào, phải nhận rõ thân phận của mình."

Phượng Sở Ca cười nói, "Đi thôi, chúng ta lên xe."

Nghe vậy, ba tỳ nữ phía sau không khỏi hiện ra vẻ trêu chọc.

Thật mong chờ lát nữa nhìn thấy Hách Liên Cẩn Ngọc bẽ mặt thế nào!

Không xa, Hách Liên Cẩn Ngọc với khuôn mặt u ám nhìn đám người đó lên xe ngựa.

Hai tay siết chặt bên hông.

Sỉ nhục!

Những lời Phượng Sở Ca nói với hắn, thực sự là sỉ nhục!

Hắn không tin Phượng Sở Ca thật sự có thể vào Học viện Vân Thiên!

Nhìn về chiếc xe ngựa phía sau, Hách Liên Cẩn Ngọc hừ nhẹ, sau đó phất tay áo, bay lên chiếc xe ngựa phía trước.

Trong xe ngựa phía sau.

Phượng Sở Ca dựa người vào xe, trông có vẻ bồn chồn.

"Tiểu thư, sao vậy?" Mọi người chưa bao giờ thấy tiểu thư như vậy, không khỏi hỏi.

Phượng Sở Ca mở mắt ra, thở dài một tiếng: "Những ngày qua, A Trần toàn ăn đồ ta làm, không biết ăn cơm người khác làm cậu ấy có quen không."

Ba người bên cạnh nghe vậy, đồng loạt đảo mắt.

Lúc này tiểu thư bất an, hóa ra là vì A Trần?

"Tiểu thư yên tâm đi, người đã dặn dò kỹ rồi. Hơn nữa, không phải A Trần có cữu cữu chăm sóc sao? Dù lai lịch người cữu cữu kia kỳ quái, nhưng không khó để nhận ra, hắn ta đối với A Trần rất tốt."

Phượng Sở Ca gật đầu, nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự lo lắng.

Tử Lan nhìn Phượng Sở Ca như vậy, cười nói, "Ôi, chỉ tiếc là A Trần còn nhỏ không thể cùng chúng ta đến Học viện Vân Thiên, như vậy tiểu thư cũng không cần ngày đêm lo lắng cho cậu ấy đến mức này. Tiểu thư, ngươi đây.. có phải là triệu chứng của tương tư thành bệnh không?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 91: Hắc Điếm

[HIDE-THANKS]Phượng Sở Ca vẫn tựa vào xe, hai mắt khẽ nheo lại, không rõ biểu cảm trong mắt. Cho đến khi Tử Lan nói gần xong, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ khẽ mở:

"Còn nói bậy nữa ta sẽ ném ngươi xuống xe ngựa."

Nhìn vẻ mặt của Phượng Sở Ca, Tử Lan bĩu môi, "Không nói thì không nói."

Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía Lục Trúc và Bích La, "Hai ngươi nói xem, vừa rồi ta nói có đúng không?"

Lục Trúc và Bích La nhìn nhau một cái, sau đó đều gật đầu:

"Hình như có chút đúng."

Khóe miệng Phượng Sở Ca tựa không ngừng giật giật.

Xem ra.. ba người này thật sự quá rảnh rỗi, nàng thật sự phải tìm việc gì đó cho họ làm rồi.

Học viện Vân Thiên cách kinh đô Thiên Khải nửa ngày đường xe.

Khoảng giữa trưa, xe ngựa dừng lại tại một tửu lâu.

Lúc này đã đến vùng ngoại ô của kinh đô Thiên Khải, dân cư thưa thớt.

Tửu lâu này là quán duy nhất trong vòng mười dặm quanh đây.

Hai chiếc xe ngựa đều dừng lại, Hách Liên Cẩn Ngọc và Phượng Sở Ca cùng họ lần lượt bước vào tửu lâu.

Bên trong tửu lâu có vài người thưa thớt.

Khi Phượng Sở Ca bọn họ bước vào, sảnh chính vốn có chút ồn ào liền im lặng trong giây lát.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào..

Nhìn hai nhóm người trước sau tiến vào, những người có mặt chỉ cảm thán vận khí hôm nay thật tốt, có thể thỏa mãn mắt nhìn.

Nhóm Phượng Sở Ca tìm đến một bàn gần cửa sổ.

Vừa mới ngồi xuống, bốn người họ đã nhận ra có ánh mắt nóng bỏng từ xung quanh.

Nhẹ nhàng lướt qua, liền thấy ở một bàn không xa có vài đại hán thô kệch mặt đầy râu.

Ánh mắt nhũng người đó đang không ngừng lướt qua người Phượng Sở Ca và Hách Liên Cẩn Ngọc.

Hách Liên Cẩn Ngọc mặc áo dài màu xanh, chất liệu lụa thượng hạng, bên ngoài viền chỉ vàng, nhìn một cái liền biết không phải là người giàu có thì cũng là người quyền quý.

Phượng Sở Ca cùng nhóm người cũng lộ rõ khí chất phi phàm, nhìn liền biết không phải nữ nhân bình thường.

Những người đàn ông đó nhìn nhau vài cái, từ ánh mắt của nhau lộ ra vài phần khoái chí.

Họ ở đây đã lâu mà chưa gặp được con cá nào lớn như vậy!

Hôm nay, có lẽ họ sẽ có một vụ thu hoạch lớn!

Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã mang lên rượu và các món đặc sản.

Phượng Sở Ca nhấc ly rượu định uống, nhưng lại ngửi thấy một mùi khác thường.

Nàng khẽ nheo mắt, ngón tay trắng nõn khẽ xoay ly rượu trong tay.

Đồng thời, Tử Lan và mọi người cũng nhận ra điểm khác thường trong bình rượu.

"Tiểu thư, chúng ta vào nhầm hắc điếm rồi." Tử Lan đến gần Phượng Sở Ca, nhẹ giọng nói.

"Ừm.." Phượng Sở Ca thản nhiên gật đầu.

"Vậy chúng ta rời đi ngay, hay bất ngờ đánh họ?"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người văn minh, phải giải quyết bằng cách hòa bình, không thể lúc nào cũng nghĩ đến đánh đánh giết giết." Phượng Sở Ca mỉm cười, từ trong người lấy ra một lọ thuốc, nàng nhẹ nhàng vung tay, bột thuốc rơi vào trong ly rượu.

"Bây giờ có thể uống được rồi, không sao đâu. Đi đường lâu như vậy, không ăn gì cũng không ổn."

Nói xong, nàng là người đầu tiên nhấc ly rượu, uống cạn..

Ba tỳ nữ thấy vậy cũng không do dự nữa, bắt đầu dùng đũa ăn.

Tiểu nhị và đám đại hán nhìn cảnh tượng này, trong mắt hiện lên vài phần quỷ dị.

Tuy nơi này hẻo lánh, nhưng đồ ăn lại khá ngon.

Chỉ một lát sau, đĩa thức ăn gần hết.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 92: Phượng Sở Ca, Ngươi Muốn Làm Gì?

[HIDE-THANKS]Tiểu nhị cùng đám người không xa nhìn thấy rõ ràng nhóm Phượng Sở Ca đã ăn hết gần hết bàn thức ăn mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra, đều kinh ngạc nhìn nhau.

Dược tính của thuốc rất mạnh, không có lý do gì đến bây giờ họ vẫn không có phản ứng nào cả!

Bàn thức ăn đã bị ăn gần hết.

Phượng Sở Ca vẫy tay, giọng nói thanh thoát thay đổi cả đại sảnh, "Tiểu nhị, mang lên thêm hai món đặc sản nữa."

Tiểu nhị và đám đại hán thô kệch nhìn nhau, chỉ cho rằng do thuốc chưa ngấm.

Khi bưng món ăn lên lần này, họ đã tăng liều lượng.

Hách Liên Cẩn Ngọc ngồi ở bên cạnh Phượng Sở Ca.

Hắn tựa lưng vào ghế, mắt khẽ nheo lại, nhìn Phượng Sở Ca bọn họ.

"Tiểu thư, có phải tam vương gia cũng phát hiện ra điều gì, nên vẫn chưa động đũa?" Tử Lan lén nói với Phượng Sở Ca.

"Để ý hắn làm gì? Chúng ta ăn của chúng ta thôi." Phượng Sở Ca thuận tay rắc giải dược, nói.

Không chỉ bên này, tiểu nhị và đám kia cũng phát hiện bất thường bên phía Hách Liên Cẩn Ngọc.

"Công tử, chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị ngài?"

Hách Liên Cẩn Ngọc hừ lạnh một tiếng.

Hắn tựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, "Nhìn cách ăn của một số người, ta lập tức no rồi."

"Tiểu thư, hắn đang nói chúng ta đấy!"

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, "Hắn thích ăn thì ăn, không thích thì thôi, chúng ta đâu có cầu xin hắn nhìn."

"Ừ, tiểu thư nói đúng."

Thấy cách ăn của nhóm Phượng Sở Ca, trong mắt Hách Liên Cẩn Ngọc càng thêm khinh bỉ.

Tiểu nhị nhẹ nhàng bày ra nụ cười, "Công tử, ngài thử rượu này đi, đây là rượu nữ nhi hồng thượng hạng, đảm bảo ngài không thể tìm thấy ở nơi khác."

Trong lòng Hách Liên Cẩn Ngọc lúc này nổi lên đống lửa.

Hắn thực sự nhận ra, Phượng Sở Ca đối với hắn, toàn là khinh thường.

Trước đây, hắn nghĩ Phượng Sở Ca đối xử với hắn như vậy là đang chơi trò mờ ám dụ dỗ.

Nhưng lâu dần, hắn cuối cùng cũng hiểu rằng sự việc không phải như vậy.

Trong lòng, dần dần khó chịu.

Hách Liên Cẩn Ngọc rót cho mình một ly rượu, định uống.

Tiểu nhị đứng một bên nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc, độ cong trên khóe môi càng thêm quỷ dị.

Nhưng ngay khi ly rượu đến môi Hách Liên Cẩn Ngọc, không biết từ đâu, có một viên đá bay tới, làm vỡ ly rượu của hắn.

"Phanh" Tiếng vang này trong cả đại sảnh nghe rất rõ ràng.

Tiểu nhị và đám đại hán đang chuẩn bị đồng loạt co rút đồng tử..

Hách Liên Cẩn Ngọc thì có chút tức giận nhìn về phía Phượng Sở Ca.

Hắn đương nhiên biết, đây là do Phượng Sở Ca làm.

Phượng Sở Ca không quan tâm gì, từ từ đứng dậy, nàng phủi tay, "Hôm nay món ăn cũng khá, thật không ngờ ở nơi hẻo lánh thế này lại có món ăn ngon như vậy."

"Tiểu thư, sao ngài lại cứu hắn?" Một người phía sau tiến lên, ngạc nhiên hỏi Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca bĩu môi, "Dù sao cũng cùng đi đường, nếu hắn xảy ra chuyện ở hắc điếm này, chúng ta lại phải cứu hắn, phiền phức."

Những tỳ nữ phía sau nhìn nhau, khóe môi không khỏi co giật.

Họ mong Hách Liên Cẩn Ngọc bị giữ lại ở đây, đỡ phải gặp hắn mỗi ngày với vẻ kiêu ngạo như vậy.

Hành động của Phượng Sở Ca trong mắt Hách Liên Cẩn Ngọc rõ ràng là cố ý.

Hắn không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy.

"Phượng Sở Ca, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Phượng Sở Ca nhướng mày, "Đi thôi.. nếu không đi, e rằng đến tối mới đến nơi."

Nói xong, Phượng Sở Ca mang theo nhóm Tử Lan đi ra ngoài.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 93: Bột Phân Hủy

[HIDE-THANKS]Trong mắt Hách Liên Cẩn Ngọc tràn đầy lửa giận, hắn phi thân lên trước, chắn trước mặt Phượng Sở Ca.

"Phượng Sở Ca, ngươi thực sự quá đáng lắm rồi. Ngươi nghĩ rằng chỉ với chút thủ đoạn nhỏ mà có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng? Gà rừng mãi mãi chỉ là gà rừng, ngươi mãi mãi là một phế vật không lên được mặt bàn!"

Phượng Sở Ca khoanh tay trước ngực, cả người lười biếng dựa vào cây cột bên cạnh.

Nàng khẽ nheo mắt nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc, cho đến khi hắn nói gần xong, nàng mới cất tiếng: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh ra, ngươi không muốn đi, ta vẫn muốn đi."

"Ngươi.." Hách Liên Cẩn Ngọc tức giận đứng ngây tại chỗ, không thốt nên lời.

Tiểu nhị cùng người trong hắc điếm từ lâu đã kinh ngạc đứng đờ đẫn ra tại chỗ.

Họ chắc chắn đã hạ thuốc rồi không sai.

Nhưng cô gái đó lại không có chút phản ứng nào!

Thấy nhóm Phượng Sở Ca sắp rời đi, họ lại nhìn nhau một lần nữa.

Đám đại hán không biết từ đâu lấy ra những thanh đại đao, mỗi người cầm đại đao, phi thân lên phía trước.

"Cứ thế mà muốn đi? Mơ tưởng!"

Một đám nam tử râu ria xồm xoàm vây chặt lấy nhóm Phượng Sở Ca.

"Thật không ngờ, thuốc mê của chúng ta lại không có chút tác dụng nào, nhưng dù thuốc không có tác dụng, hôm nay các ngươi cũng không thể đi!"

Thuốc mê..

Hách Liên Cẩn Ngọc có chút ngỡ ngàng.

Hắn không biết có thuốc mê..

Lại nghĩ đến lúc nãy khi uống rượu bị Phượng Sở Ca làm vỡ ly, trong lòng Hách Liên Cẩn Ngọc chợt giật mình.

Chẳng lẽ.. Phượng Sở Ca đã phát hiện ra thuốc mê?

Phượng Sở Ca đứng yên một chỗ, ánh mắt lướt qua đám người đó.

Khóe môi nàng lạnh lùng nhếch lên một đường cong.

"Muốn giữ chúng ta lại, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!"

Nàng vừa dứt lời, mấy đại hán lại nhìn nhau một lần nữa, rồi đồng loạt giơ đại đao lên tiến đến.

Sức mạnh của đám người này, từng người đều ở cảnh giới Linh sĩ.

Người mạnh nhất trong đó đã đạt đến Linh sĩ cao cấp.

Sức mạnh như vậy, thực sự không đáng để nói.

Nhìn họ từng người tiến lên, Phượng Sở Ca khẽ thở dài.

"Thật là phiền phức.."

Ngay khi đám người đó chuẩn bị tiếp cận họ, Phượng Sở Ca vung tay áo lên.

Trong khoảnh khắc, từng đám bột phấn từ trong tay áo nàng bay ra, rơi thẳng xuống đám người kia.

"Phanh phanh phanh" Tiếng vũ khí rơi xuống đất.

"Á á á" Tiếng thét đau đớn.

Chỉ trong khoảnh khắc, những người vừa nãy còn khí thế hừng hực muốn tiến lên, giờ đã đứng yên tại chỗ, từng người đều đau đớn ôm lấy tay mình.

"Ngươi.. ngươi đã làm gì?" Lúc này, bất kỳ nơi nào họ chạm vào bột phấn đó, đều đang dần dần bị phân hủy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Phượng Sở Ca phủi tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, "Không phải các ngươi thích hạ độc người khác sao? Đương nhiên phải dùng cách của người trả lại cho người rồi.."

Nàng khẽ nhếch môi đỏ, toàn thân tràn ngập sát khí.

Đây là bột phân hủy mà nàng mới nghiên cứu, chưa từng có ai thử qua thứ này, vừa hay để mấy người này làm chuột bạch.

Nhìn tình hình, có vẻ như hiệu quả của thuốc cũng khá tốt..

Da dẻ phân hủy, cơn đau lớn lan khắp toàn thân, những người này từng người đều đau đến mức lăn lộn trên đất.

"Ôi ôi.. bà nội, chúng tôi sai rồi, cho chúng tôi giải dược đi, chúng tôi sẽ không dám nữa.." Có người rên rỉ.

Ngay lập tức, những người khác cũng hùa theo.

Phượng Sở Ca cười lạnh, "Tha cho các ngươi, để các ngươi đi hại người khác?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 94: Ngươi Không Ghét Bản Vương?

[HIDE-THANKS]Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn đám người trên đất.

Loại thuốc này không đến mức khiến người ta chết, nhưng sẽ làm cho những vùng chạm phải thuốc bị phân hủy, từ da thịt cho đến xương tủy, dần dần như vậy..

Điều này không thể trách nàng độc ác.

Phượng Sở Ca biết, nếu không phải nàng phát hiện đây là một hắc điếm, thì bây giờ người gặp nguy chính là họ!

Nàng cười lạnh hai tiếng.

"Chúng ta đi thôi."

Nói xong, ba tỳ nữ phía sau lập tức theo sau.

Hách Liên Cẩn Ngọc trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.

Phượng Sở Ca vừa ra khỏi tửu lâu, đột nhiên một cục thịt trắng từ xa xa bay đến.

Nó nhảy lên, lao vào lòng Phượng Sở Ca.

Tốc độ nhanh đến nỗi Phượng Sở Ca thậm chí còn chưa kịp chú ý, đã nằm ngay trong lòng nàng.

Nhóm Tử Lan nhìn cục thịt trắng đó.

"Tiểu thư, chẳng phải ngài để nó ở nhà cho A Trần chăm sóc sao? Sao Cục Bông lại tìm đến đây?"

"Đường xa như vậy, Cục Bông cũng có thể tìm đến đây.."

"Cũng thật kỳ diệu quá.."

Ba tỳ nữ lần lượt ngạc nhiên thốt lên.

Có lẽ cảm nhận được sự ngạc nhiên của họ, Cục Bông động đậy, dáng vẻ như đang tự mãn..

"Không phải đã bảo ngươi ngoan ngoãn ở nhà cùng A Trần rồi sao? Ngươi đến đây, A Trần sẽ cô đơn biết bao?" Phượng Sở Ca vuốt ve bộ lông mượt của Cục Bông, cất giọng.

Cục Bông kêu meo meo hai tiếng, đôi mắt ướt rượt lóe lên ánh xanh lam.

Thực ra A Trần không có ở phủ!

Một mình nó ở trong Phượng phủ mới thật là cô đơn chán nản!

Hu hu hu..

Mỗi lần chủ nhân đều chỉ lo cho A Trần, chẳng hề quan tâm đến nó.

Cục Bông vẫy vẫy móng vuốt vài cái, như muốn bày tỏ sự bất mãn.

Phượng Sở Ca không hiểu được lời của Cục Bông, chỉ ôm lấy nó, "Đã theo đến đây rồi, vậy đi cùng ta đến Học viện Vân Thiên nhé.."

"Meo!" Cục Bông đứng dậy trên lòng Phượng Sở Ca, đôi mắt đầy vẻ vui mừng.

* * *

Xe ngựa tiếp tục chạy về hướng Học viện Vân Thiên.

Cuối cùng, họ đến nơi thì trời cũng gần tối.

"Tiểu thư, đến rồi." Tử Lan vén rèm, nhìn khung cảnh bên ngoài.

"Bốn chữ vàng 'Học viện Vân Thiên' dưới ánh nắng hoàng hôn lấp lánh.

Phượng Sở Ca gật đầu, sau đó vén rèm xuống xe..

Khi nàng xuống xe, Hách Liên Cẩn Ngọc từ phía sau chạy theo.

" Phượng Sở Ca, lúc trước ngươi đã biết rượu bản vương uống có độc, nên ngươi mới cố ý làm đổ ly rượu của bản vương? "Hách Liên Cẩn Ngọc nheo mắt nói.

Trên đường đi, hắn vẫn nghĩ về chuyện này cho đến bây giờ.

Bước chân Phượng Sở Ca khẽ dừng lại.

" Tam vương gia muốn nói gì? "

" Ngươi đang cứu ta? Hay nói cách khác.. ngươi căn bản không ghét ta, thái độ dửng dưng của ngươi với ta chỉ là giả vờ?"Hách Liên Cẩn Ngọc suy nghĩ kỹ, cuối cùng đi đến kết luận như vậy.

Có lẽ, Phượng Sở Ca không ghét hắn.

Sở dĩ nàng tỏ ra lạnh lùng với hắn chỉ vì hắn đã hủy hôn.

Nàng làm vậy chỉ để giữ lại chút thể diện cho bản thân.

Dù sao, nếu bị hủy hôn mà vẫn bám theo thì càng làm người ta khinh bỉ.

Hách Liên Cẩn Ngọc nghĩ đến đây, trong mắt ánh lên vài phần sáng rực.

Hắn nghĩ..

Hắn là mỹ nam đứng thứ năm trên bảng xếp hạng mỹ nam, làm gì có cô gái nào lại không động lòng với hắn chứ? Phượng Sở Ca nhất định cũng vậy![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 95: Tố Chất

[HIDE-THANKS]Nghĩ đến điều này, trong lòng Hách Liên Cẩn Ngọc vô cùng vui vẻ.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phượng Sở Ca, lại thấy nàng khẽ nhướng mày, nhìn hắn với vẻ mặt bất lực.

"Ngươi nhìn bản vương như thế làm gì? Bản vương nói không đúng sao?"

Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu, mặt đầy vẻ ngươi không cứu được nữa rồi. "Tam vương gia, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí để nói ra những lời này? Ta thấy ngươi nên nhìn lại bản thân mình trước, sau khi nhìn rõ rồi, hãy nói những lời này!"

Lời này vừa ra, Tử Lan, Lục Trúc, Bích La đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trước đó khi Hách Liên Cẩn Ngọc nói ra những lời này, họ suýt chút nữa đã bật cười.

Tuy nhiên..

Từ lâu, tiểu thư đã dạy họ phải có tố chất, có tố chất.

Vì vậy họ mới nhịn cười không ngắt lời Hách Liên Cẩn Ngọc.

Bây giờ nghe tiểu thư nói vậy, họ không thể nhịn được nữa, từng người một cười lớn.

Biết mình bị mấy tỳ nữ này chê cười, mặt Hách Liên Cẩn Ngọc lúc trắng lúc đỏ.

Nhìn ánh mắt Phượng Sở Ca đầy trêu chọc, cùng ba tỳ nữ cười đến nỗi không dậy được, Hách Liên Cẩn Ngọc siết chặt tay.

Chỉ trong một khoảnh khắc, những cảm giác tốt đẹp vừa nảy sinh đối với Phượng Sở Ca liền tan biến hoàn toàn.

Hắn nâng mắt nhìn Phượng Sở Ca, hừ lạnh.

"Phượng Sở Ca, ta thấy ngược lại là ngươi nên nhìn lại bản thân thì hơn, thật sự nghĩ rằng mèo chó gì cũng có thể vào Học viện Vân Thiên? Đến lúc đó nếu bị loại, ngươi đừng có mà khóc nhè!"

Nói xong, hắn mạnh mẽ hất tay áo, bước đi..

Phía sau, nhóm Tử Lan nhìn bóng lưng Hách Liên Cẩn Ngọc, cười lớn hơn..

Khóc nhè..

Đến lúc đó, còn không biết ai mới là người khóc nhè đâu!

* * *

Hằng năm số người đến Học viện Vân Thiên tham gia đều không vượt quá bốn người.

Nhưng năm nay, ngoài nhóm Phượng Sở Ca, Hách Liên Cẩn Ngọc, còn có ba người khác..

Đó là hai nam một nữ.

Họ đến từ hai quốc gia khác nhau, Tây Ngô và Kim Việt.

Khi Phượng Sở Ca đến, gần như mọi người đã có mặt, một lão nhân hơi mập mạp bước ra chào đón.

"Năm nay Học viện Vân Thiên náo nhiệt thật, hàng năm người đến tham gia kiểm tra nhập học chưa bao giờ vượt quá bốn, lần này lại có đông người đến như vậy, điều này cũng có nghĩa là trong số các ngươi, nhất định sẽ có người bị loại."

Lời vừa dứt, sắc mặt một số người liền thay đổi.

Lão nhân cũng không để ý đến biểu cảm của họ, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn mọi người.

"Trong các ngươi, ai là Phượng Sở Ca?"

Phượng Sở Ca khẽ động mày.

Lão nhân này, sao biết được tên nàng?

Dù có nghi ngờ, nàng vẫn bước lên trước. "Là ta."

Lão nhân vuốt vuốt râu, quan sát Phượng Sở Ca, chỉ thấy nàng đứng một cách điềm tĩnh.

Gương mặt lão nở nụ cười. "Tốt, tốt lắm.."

Bên trên có dặn, phải đối đãi tốt với một nữ tử tên Phượng Sở Ca, cụ thể vì sao lão cũng không rõ, chỉ biết đó là lời căn dặn của viện trưởng..

Ban đầu lão nghĩ rằng nàng có bản lĩnh thông thiên nào đó để đi cửa sau, nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra lão đã nghĩ sai.

Khí thế của nữ tử này thật quá mạnh mẽ! Trong số những người ở đây, có lẽ là mạnh nhất.

Hơn nữa.. con mèo toàn thân trắng như tuyết mà Phượng Sở Ca ôm trong lòng, có vẻ cũng không phải vật phàm!

Hai chữ "tốt lắm" này khiến Phượng Sở Ca hơi ngạc nhiên nhướng mày.

Trước giờ, nàng chưa từng tiết lộ tên mình.

Lão nhân này biết từ đâu?

"Được rồi, các ngươi theo ta, ta đã sắp xếp phòng cho các ngươi, tối nay các ngươi sẽ ở đây, sáng mai bắt đầu kiểm tra nhập học.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 96: Kỹ Không Bằng Người

[HIDE-THANKS]Mọi người theo sau lão nhân, cho đến khi vào trong một sân nhỏ thì dừng lại.

Lão nhân quay người lại, nhìn mọi người.

"Tối nay các ngươi sẽ ở đây. Nếu có việc gì, có thể tìm ta bất cứ lúc nào, ta ở ngay sân bên cạnh."

Lão nhân ngừng lại một lúc, tiếp tục nói, "Mọi người nên nghỉ ngơi sớm, như vậy ngày mai mới có trạng thái tốt nhất, ta cũng không làm phiền thêm."

Lão nhân nhìn Phượng Sở Ca thật sâu một cái, sau đó quay người rời đi.

Khi lão nhân đi rồi, Hách Liên Cẩn Ngọc đột nhiên tiến lên.

"Phượng Sở Ca, xem ra ta thật sự đã xem thường ngươi rồi. Không ngờ ngươi còn có quen biết ở Học viện Vân Thiên, xem ra.. bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ đâu."

Phượng Sở Ca nhếch môi, "Ngươi tức giận vì mình không có bản lĩnh này sao? Thôi nào, kỹ không bằng người cũng không cần phải tự ti như vậy chứ?"

Nàng khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn ba tỳ nữ phía sau. "Chúng ta về phòng thôi-"

Hách Liên Cẩn Ngọc đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Phượng Sở Ca, trong mắt tràn đầy những biểu cảm khác lạ..

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng mang chút ngượng ngùng-

"Xin hỏi, ngài có phải là Tam vương gia của Thiên Khải không?"

Hách Liên Cẩn Ngọc nhẹ nhàng điều chỉnh tâm trạng, quay đầu lại, liền thấy một nữ tử thanh tú đứng một bên.

Hắn gật đầu, "Đúng vậy."

Gương mặt Mộ Dung Tĩnh càng đỏ bừng lên, "Trước đây đã nghe nói Tam vương gia Thiên Khải là mỹ nam đứng thứ năm trong bảng xếp hạng mỹ nam, nay gặp, quả nhiên là vậy.. Vương gia cũng muốn vào Học viện Vân Thiên sao?"

Cảm nhận sự tôn kính từ nữ tử trước mặt, chỉ trong khoảnh khắc, sự tự tin và tự tôn bị Phượng Sở Ca làm tổn thương đều nhanh chóng trở lại.

Hắn khẽ nheo mắt, gật đầu. "Đúng vậy."

"Vậy sau này chúng ta có thể trở thành sư huynh muội rồi." Trên gương mặt Mộ Dung Tĩnh hiện lên sự phấn khích. "Vừa nãy có phải Phượng cô nương đó đi cùng với vương gia không?"

Hách Liên Cẩn Ngọc khẽ động mày.

Nghĩ đến Phượng Sở Ca, gương mặt hắn đầy vẻ không vui.

Thấy hắn không trả lời, Mộ Dung Tĩnh cũng không hỏi thêm, chỉ tiếp tục nói, "Ta thấy lão nhân vừa rồi đối xử với Phượng cô nương rất khác, nghĩ rằng Phượng cô nương đó cũng không phải hạng tầm thường.."

Trên mặt Hách Liên Cẩn Ngọc lộ vẻ khinh bỉ, hắn cười khẩy. "Chỉ là một phế vật thôi! Đi đâu cũng cần người hầu hạ!"

"Vậy sao?" Trong mắt Mộ Dung Tĩnh lóe lên vài phần dị sắc.

Số suất vào Học viện Vân Thiên chỉ có bốn.

Nơi này có ba người bọn họ, cộng thêm Hách Liên Cẩn Ngọc, vừa đủ.

Nếu có thể đuổi Phượng Sở Ca cùng người của nàng đi, thì chẳng cần phải lo lắng gì nữa..

Ánh mắt Mộ Dung Tĩnh lóe lên, "Vương gia, ta tên Mộ Dung Tĩnh, sau này mong được ngài chiếu cố nhiều hơn~"

* * *

Bóng đêm dần dày.

Phượng Sở Ca cùng nhóm Tử Lan, tổng cộng bốn người ở một phòng.

Phòng đủ lớn có thể chứa được.

"Tiểu thư, thật không ngờ, lần này có nhiều người tham gia kiểm tra nhập học như vậy. Ban đầu còn nghĩ chỉ cần làm cho Hách Liên Cẩn Ngọc mất mặt là được, không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy.." Tử Lan nghĩ về ba người còn lại, thở dài.

"Yên tâm đi, thực lực của họ không bằng các ngươi." Phượng Sở Ca khẽ nhắm mắt lại, lên tiếng.

Nàng đã thăm dò rõ ràng, trong ba người kia, ngoài một nam tử có thực lực ở trung cấp Linh Sư, hai người còn lại đều chỉ là sơ cấp Linh Sư. Sức mạnh như vậy chỉ có thể vừa đủ điều kiện của Học viện Vân Thiên mà thôi.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 97: Hóa Công Tán!

[HIDE-THANKS]Thực lực của Tử Lan đã ở cảnh giới Đại Linh Sư.

Tuy Bích La và Lục Trúc không bằng Tử Lan, nhưng họ cũng đã đạt đến trung cấp Linh Sư và cao cấp Linh Sư.

Sức mạnh như vậy đối phó với hai người kia thực sự là dư dả.

"Tiểu thư, người có thấy không? Trong ba người đó, nữ nhân duy nhất kia nhìn tiểu thư với ánh mắt rất không thiện cảm. Lục Trúc cảm thấy rằng nàng ta có thể sẽ làm điều gì đó.." Trong ba tỳ nữ, chỉ có Lục Trúc tư duy thấu đáo nhất, rất tự nhiên nhận thấy ánh mắt của nữ tử trước đó.

Có vẻ như từ khi tiểu thư và Hách Liên Cẩn Ngọc xuất hiện cùng nhau, ánh mắt của nữ nhân đó nhìn tiểu thư đã không bình thường.

Dáng vẻ ấy, như đang ghen tị, lại như mang theo vài phần sự ác liệt.

Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng Lục Trúc lên tiếng.

"Sợ nàng ta làm gì? Nếu nàng ta dám làm gì chúng ta, thì chỉ có tự đào mồ chôn mình thôi." Bích La lật người, lên tiếng.

"Nói như vậy không sai.." Lục Trúc trầm ngâm một lúc, sau đó mở lời.

"Thôi nào.. nghỉ ngơi đi.. tiểu thư các ngươi không phải người dễ bị bắt nạt đâu!" Phượng Sở Ca vẫn nhắm mắt, đáp lời.

Lúc này, cả căn phòng mới từ từ yên tĩnh trở lại.

Đêm, càng sâu..

Canh ba..

Mọi nơi đều chìm vào yên lặng.

Nhưng giữa sự tĩnh lặng này, một bóng đen lướt qua không trung.

Dáng người mặc đồ đen có vẻ nhỏ nhắn, cả người linh hoạt lướt qua không trung, cuối cùng hạ xuống mái nhà nơi Phượng Sở Ca đang ở.

Đồng thời, bốn người trong phòng đồng loạt mở mắt.

Phượng Sở Ca cũng vậy, trong bóng tối, đôi mắt đen tuyền lóe lên ánh sáng lạnh lẽo..

Họ cảm nhận rõ ràng tiếng động lạo xạo trên ngói mái nhà.

Họ không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh chóng như lời Lục Trúc đã nói.

Cục Bông trắng như tuyết cuộn mình một bên, lúc này cũng đột ngột mở đôi mắt.

Đôi mắt xanh lam lóe lên ánh sáng xanh huyền bí.

Ngói mái bị dỡ ra, động tác rất nhẹ nhưng không thể thoát khỏi sự chú ý của mọi người trong phòng.

Sau đó, từ trên mái nhà, một làn khói nhẹ nhàng tràn vào.

Chỉ trong nháy mắt, Phượng Sở Ca đã xác định được đó là gì.

Khóe môi Phượng Sở Ca lạnh lùng nhếch lên..

Đây là.. Hóa Công Tán!

Ngay khi lớp bột sắp chạm đến người trong phòng, quanh người Phượng Sở Ca phát ra một luồng khí vô hình, một trận gió mạnh quét qua, đẩy làn khói sang một bên.

Đêm nay, chính là đêm trăng tròn.

Ánh trăng rọi vào phòng, Mộ Dung Tĩnh nhìn rõ người trong phòng nằm như đang ngủ, không động đậy.

Nàng tiếp tục đứng trên mái nhà một lúc, không nhận thấy điều gì bất thường trong phòng.

Lúc này, trong mắt nàng ánh lên vẻ đắc ý.

Cho đến khi cảm thấy thời cơ đã đến, thân hình nhỏ bé ấy mới nhảy lên, nhanh chóng rời đi..

* * *

Khi ánh nắng xuyên qua những kẽ cây, rải rắc khắp mặt đất, cuộc thi nhập học chính thức bắt đầu-

Hôm nay, khoảng đất rộng trước Học viện Vân Thiên rất náo nhiệt.

Trước đây, mỗi năm người đến tham gia kiểm tra nhập học chưa bao giờ vượt quá bốn người, lần này lại có đông người đến như vậy, điều này có nghĩa là thử thách lần này sẽ không còn nhàm chán như trước.

Cũng vì vậy, người trong Học viện Vân Thiên đều đến đây để xem náo nhiệt.

Xung quanh sân thử thách gần như chật kín người ngồi..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 98: Ngươi Mê Trai Như Vậy, Người Nhà Có Biết Không?

[HIDE-THANKS]Học viện Vân Thiên tuy là nơi mà tất cả nam nữ trẻ tuổi trong ba quốc gia đều muốn gia nhập, nhưng cuộc sống bên trong thật sự rất tẻ nhạt.

Mỗi ngày ngoài tu luyện và thi đấu, không có trò vui nào khác.

Hôm nay hiếm hoi có cơ hội để xem náo nhiệt, mọi người đều đổ về đây.

"Nghe nói lần này mỹ nam đứng thứ năm trên bảng xếp hạng cũng đến đây!" Có vài nữ tử tụ tập lại rôm rả bàn tán. "Như vậy thì trong năm người đứng đầu, đã có ba người gia nhập học viện của chúng ta rồi.."

"Nhưng cũng chỉ là hạng năm, có gì hay mà xem? Đừng quên, chúng ta đã nhìn thấy người đứng thứ hai bao lâu rồi. Ta nói này, chúng ta nên mong đợi người đứng đầu là Đế Tuyệt Trần." Nữ tử khẽ nheo mắt, ánh mắt lộ ra vài phần mơ tưởng, "Người đứng thứ hai đã đẹp đến như vậy, thực không biết Đế Tuyệt Trần là người như thế nào mà có thể hoàn toàn áp đảo sư huynh của chúng ta.."

"Người đứng đầu thì chúng ta không dám mơ tưởng rồi, người ta là cao thủ của Thiên Địa Phủ, làm sao có thể đến chỗ chúng ta?" Một nữ tử khác chen vào.

"Than ôi, thật đáng tiếc.. Thực sự muốn được thấy dung nhan của Đế Tuyệt Trần.."

Lời bàn tán của những nữ tử bị mấy nam tửi đứng bên nghe hết.

Họ khinh bỉ nhìn các nàng, "Các ngươi như vậy không sợ bị người ta cười nhạo sao? Ở học viện, các ngươi mê trai như vậy, người nhà có biết không?"

Những nữ tử đó lập tức lườm họ.

Đúng lúc này, có người lên tiếng.

"Mau xem, tân sư đệ và sư muội đã đến rồi."

Theo tiếng gọi, mọi người đều nhìn về lối vào sân thi.

Tại lối vào, một nhóm nam nữ đang tiến tới.

Dẫn đầu là ba người đến từ Tây Ngô và Kim Việt.

Hách Liên Cẩn Ngọc theo sát phía sau.

Cuối cùng là nhóm bốn người Phượng Sở Ca.

Với sự xuất hiện của họ, mắt các nàng sáng lên nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc.

Mỹ nam đứng thứ năm, tuy không bằng Vân Thiên Triết, nhưng dung mạo đúng là rất đẹp.

Còn các nam tử lại nhìn vào Phượng Sở Ca đi sau cùng..

Hôm nay, Phượng Sở Ca mặc váy lụa xanh nước biển, mái tóc dài chỉ được buộc lên bằng một cây trâm ngọc trắng, ba ngàn sợi tóc tùy ý buông xuống vai, kết hợp với gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, càng làm nàng tỏa ra vẻ xuất trần.

Trong lòng nàng ôm một con mèo lười biếng, dáng vẻ ấy càng khiến nàng thêm phần thần bí.

Dung nhan như vậy, không chỉ Học viện Vân Thiên chưa từng có, mà đặt trong cả đại lục, cũng tuyệt đối là hàng đầu.

Chỉ trong chốc lát, những nam nhân đó đều sững sờ nhìn..

Những nữ tử vừa bị họ chê cười thấy vậy, nhếch môi cười, "Nam nhân quả nhiên là loài động vật nói một đằng làm một nẻo~~Thôi nào, ta hỏi các ngươi, các ngươi khẩu thị tâm phi như vậy, người nhà có biết không?"

Mấy chàng trai hoàn toàn phớt lờ mọi sự quấy nhiễu bên ngoài, chỉ nhìn nữ tử áo xanh xa xa, thở dài..

"Đẹp, thật là quá đẹp."

Ngay khi họ bước vào sân thi, mọi người đã cảm nhận được những tiếng thở dài xung quanh.

Nghe những lời khen ngợi đó, trong mắt Mộ Dung Tĩnh lộ ra vài phần chế nhạo.

Đẹp thì có ích gì?

Phượng Sở Ca đó, định trước là không thể vào Học viện Vân Thiên!

Đêm qua nàng đã hạ Hóa Công Tán lên người họ, không màu không mùi.

Một khi Phượng Sở Ca dùng chút linh lực, sẽ lập tức phát tác![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 99: Khúc Dạo Đầu của Buổi Khảo Thí

[HIDE-THANKS]Năm người chọn bốn..

Lần này, chắc chắn Phượng Sở Ca không thể vào được Vân Thiên!

Mộ Dung Tĩnh nghĩ vậy, nàng bước chậm lại..

Khi Phượng Sở Ca đi đến bên cạnh nàng, Mộ Dung Tĩnh đột nhiên mỉm cười. "Phượng cô nương, nhìn kìa, mọi người trong Học viện Vân Thiên đều đang nhìn chúng ta."

"Ừm.." Phượng Sở Ca không có phản ứng gì nhiều, chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi tiếp tục bước đi.

Ánh mắt Mộ Dung Tĩnh khẽ động, ngay khi Phượng Sở Ca cách nàng một khoảng, nàng đột ngột cao giọng, "Phượng cô nương, lần thảo thí này không thể mang theo tỳ nữ vào đâu. Lẽ nào Phượng cô nương ở nhà quen được nuông chiều, không biết quy tắc này chứ?"

Giọng nàng rất to, ít nhất câu này khiến Hách Liên Cẩn Ngọc và những người ở hàng trước trong đám đông nghe rõ mồn một.

Bước chân Phượng Sở Ca khẽ dừng lại, khóe môi nàng nhếch lên một đường cong, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.

Nàng không nhớ mình đã đắc tội gì với Mộ Dung Tĩnh, không hiểu sao nàng ta lại nhằm vào nàng như vậy.

Tối qua mặc dù không thấy người hạ độc là ai, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng khí tức của người đó.

Người đó chính là Mộ Dung Tĩnh!

Nàng quay lại, đối diện với ánh mắt đầy chế giễu của Mộ Dung Tĩnh.

Khẽ nhướng mày, Phượng Sở Ca cười nhạt, "Dường như cô nương này đã nhầm lẫn, ba người họ không phải đến để phục vụ ta."

"Không phải phục vụ ngươi? Vậy đến làm gì?"

"Đến sân thi này đương nhiên là tham gia thảo thí rồi. Cô nương này, không lẽ tối qua ngươi ra ngoài làm gì dẫn đến ngủ không ngon nên mới hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy?"

Lời nói này khiến Mộ Dung Tĩnh ngẩn ngơ.

Câu tối qua.. khiến Mộ Dung Tĩnh có phần e dè.

Ánh mắt Phượng Sở Ca, thực sự quá lạnh lùng.

Sắc mặt Mộ Dung Tĩnh khẽ đổi, luôn cảm thấy dường như Phượng Sở Ca đã phát hiện điều gì.

Nhưng, không thể nào!

Tối qua mọi việc diễn ra hoàn hảo như vậy, Mộ Dung Tĩnh dám chắc rằng Phượng Sở Ca không phát hiện ra điều gì.

Thế là, đôi bàn tay đang nắm chặt của Mộ Dung Tĩnh dần buông lỏng, nàng thở phào, "Thì ra là sơ suất của ta, ta không nghĩ rằng họ cũng đến thảo thí. Nói như vậy, lần này tám người chúng ta cùng tranh bốn suất.. Ôi, thật sự là áp lực. Phượng cô nương, cô đẹp như vậy, thực lực chắc chắn cũng lợi hại, đến lúc đó, chắc chắn phải nhường cho ta mấy phần, đừng để ta thua quá thảm." Nói xong, Mộ Dung Tĩnh còn giả vờ tinh nghịch nháy mắt, dáng vẻ này khiến Hách Liên Cẩn Ngọc bên cạnh khen ngợi không ngớt.

Lại nhìn Phượng Sở Ca bên kia với khí thế không nhượng bộ, Hách Liên Cẩn Ngọc càng thêm chán ghét nàng.

Hắn thực sự không hiểu, tại sao ngũ đệ Hách Liên Tử Hiên lại cảm thấy nữ nhân này đặc biệt?

Rõ ràng chỉ là một kẻ hiểm độc, hẹp hòi, xảo trá!

Phượng Sở Ca đương nhiên nhận ra ánh mắt của Hách Liên Cẩn Ngọc, nàng cươi nhạt, hoàn toàn phớt lờ.

Nhìn vẻ mặt giả tạo của Mộ Dung Tĩnh, nàng thờ ơ đáp, "Thi đấu cần sự công bằng, sao ta có thể nhường ngươi? Cô nương này, thảo thí sắp bắt đầu rồi, ta đi trước đây~~"

Lời nói này không để lại chút mặt mũi nào cho Mộ Dung Tĩnh.

Sắc mặt nàng ta hơi cứng lại.

Nhìn bóng lưng Phượng Sở Ca xa dần, trong mắt nàng ta thoáng qua vài phần xảo quyệt.

Phượng Sở Ca.. ngươi có gì đáng kiêu ngạo?

Đợi lát nữa ngươi sử dụng linh lực, ngươi sẽ hoàn toàn sụp đổ![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back