Welcome! You have been invited by Tùy Tiện to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 80: Người Từ Thiên Địa Phủ

[HIDE-THANKS]
Phượng Sở Ca đắp chăn cho A Trần xong, mới bước ra khỏi phòng..

A Trần tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.

Mở mắt, phát hiện mình đã nằm trong phòng.

Trong bóng tối, trong mắt cậu lóe lên ánh sáng tím nhè nhẹ.

Cậu nhớ, trước đó khi ở trong vườn Phượng gia, cậu đã gặp Phượng Triều Dương, sau đó không biết gì nữa.

Tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận rõ dấu vết bị trói trên tay.

Nhìn dấu vết đó và mùi hương còn lưu lại của Phượng Sở Ca trong không khí, A Trần không khó để đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt cậu lóe lên, trong đó hiện lên vài tia lạnh lùng.

Đế Tuyệt Trần cậu, từ trước đến giờ không để ai ức hiếp!

Cũng không bao giờ là người dựa vào một nữ nhân bảo vệ!

Nhưng..

Hiện tại cậu giống như một kẻ phế nhân..

Ngay khi cậu đang suy nghĩ những điều này, bên ngoài cửa có một bóng đen lướt qua.

Tuy lúc này A Trần không còn linh lực, nhưng cảm giác vẫn vô cùng nhạy bén.

Cửa bật mở, một bóng đen lướt vào.

"Chủ nhân.." Đó là một giọng nói khàn khàn.

Nghe giọng này, ánh mắt A Trần hơi nheo lại. "Bắc Huyền-"

"Vâng, chủ nhân, là thuộc hạ!" Giọng nói vừa dứt, một bóng đen từ trên không đáp xuống, đáp trước mặt A Trần.

"Chủ nhân, thuộc hạ đến muộn." Người đến giọng có chút khàn khàn, toàn thân mặc đồ đen, cúi nửa người trước A Trần, giọng nói đầy tự trách.

"Chủ nhân, thuộc hạ đã tìm ngài rất lâu. Vừa rồi khi qua một khu rừng nhỏ cảm nhận được khí tức của ngài rồi lần theo đó mà tới đây.." Bắc Huyền nói, giọng có vài phần nhẹ nhõm, "Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đưa ngài về, cho dù phải liều mạng cũng sẽ bắt họ giao ra giải dược."

A Trần dựa vào giường, thân hình nhỏ bé nhưng quanh quẩn khí thế uy nghiêm.

"Giải dược ta có."

"Vậy thì tốt quá, chủ nhân, thuộc hạ sẽ đưa ngài đi ngay."

Đế Tuyệt Trần lười biếng khoanh tay trước ngực, đôi mắt nheo lại, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cậu lên tiếng. "Chuyện trở về để sau."

"Chủ nhân?" Bắc Huyền ngạc nhiên ngẩng đầu, không rõ ý định của Đế Tuyệt Trần.

Đế Tuyệt Trần khẽ nhếch môi, "Ta còn có việc."

"Nhưng mà.." Bắc Huyền còn muốn nói gì đó, nhưng nghe Đế Tuyệt Trần tiếp lời, "Giờ ngươi xuất hiện cũng đúng lúc, ngươi đến Học viện Vân Thiên thu xếp giúp ta, nửa tháng sau, ta sẽ đến Học viện Vân Thiên.."

Nói rồi, Đế Tuyệt Trần lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội Huyền Mặc toàn thân đen tuyền. "Cầm cái này đến gặp viện trưởng, hắn biết phải làm thế nào."

Bắc Huyền nhận lấy ngọc bội, trong mắt vẫn có chút không hiểu. "Chủ nhân ngài đột nhiên muốn đến Học viện Vân Thiên để làm gì?"

Đế Tuyệt Trần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Lúc này Bắc Huyền mới nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi-

"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Chủ nhân yên tâm, những ngày này, thuộc hạ sẽ ở bên bảo vệ ngài, cho đến khi độc tố trong người ngài hoàn toàn được giải và ngài khôi phục thực lực.."

"Ừ.." Đế Tuyệt Trần khẽ gật đầu, "Ngươi lui xuống đi.."

"Vâng." Vừa dứt lời, Bắc Huyền lui ra.

Chỉ là, khi lui ra, trong lòng không khỏi có vài phần nghi hoặc.

Rõ ràng hiện giờ Thiên Địa Phủ rất loạn, có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Tại sao chủ nhân lại chọn ở lại đây? Chẳng lẽ là vì nữ tử khi nãy?

Vừa rồi hắn rõ ràng thấy nữ tử ấy chăm sóc chủ nhân của mình rất chu đáo..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 81: Đệ Nhất Mỹ Nam

[HIDE-THANKS]
Mặc dù là mỹ nam đệ nhất đại lục, nhưng từ trước đến giờ chủ nhân chưa từng gần gũi nữ sắc.

Ở Thiên Địa Phủ, nếu có nữ nhân nào dám chạm vào, ngài thậm chí sẽ giết ngay lập tức.

Nhưng..

Chủ nhân lại muốn ở lại nơi có nhiều nữ nhân như vậy..

Thật khó hiểu quá đi!

Bắc Huyền vừa nghĩ vừa thở dài nhẹ nhõm, rồi lắc người đi ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt, như một bóng đen lướt qua giữa không trung, tốc độ cực nhanh.

Tốc độ này, nếu Phượng Sở Ca nhìn thấy, e rằng nàng cũng sẽ ngạc nhiên vô cùng.

Bởi vì.. thực lực như vậy, xa hơn nhiều so với những gì nàng có thể sánh được!

* * *

Ngày hôm sau, trời trong xanh mây trắng tươi đẹp.

Phượng Sở Ca dậy từ sớm, vào bếp bận rộn.

Sự chăm chỉ này thực sự khiến Tử Lan và mọi người kinh ngạc.

Ngạc nhiên không hết lời, nhưng chỉ biết cảm thán sự đối đãi đặc biệt của tiểu thư đối với A Trần.

Họ đã theo tiểu thư sáu năm, chưa từng thấy tiểu thư như thế này bao giờ.

Trong phòng A Trần.

Thấy cậu tỉnh dậy với vẻ bình thường, Phượng Sở Ca mới thở phào, "Sau này không được chạy lung tung biết không? Có biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi nói xem, ở yên trong phòng thì có sao, lại bị Phượng Triều Dương bắt đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao?"

"Nữ nhân.. ngươi đang lo lắng cho ta." A Trần nhếch môi, mỉm cười nói.

"Phải.. khiến người khác không yên lòng.." Phượng Sở Ca nói, hai chữ "tiểu quỷ" vừa ra đến miệng lại bị nuốt vào.

Nàng như nhớ ra, hôm qua tiểu quỷ này đã giận dỗi vì chuyện đó.

Nàng nhẹ vuốt tóc A Trần, thở dài bất đắc dĩ. "Nửa tháng nữa, ta phải đến Học viện Vân Thiên rồi, đến lúc đó ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt mà gửi ngươi ở đó, sau này phải ngoan ngoãn biết không?"

A Trần ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ thú vị, "Chẳng phải ngươi không hứng thú với Học viện Vân Thiên sao?"

Phượng Sở Ca nhướng mày. "Không cách nào khác.. Tử Lan muốn đến Học viện Vân Thiên rồi sang Thiên Địa Phủ xem mỹ nam đệ nhất đại lục, ta chỉ có thể đi cùng nàng thôi."

Tử Lan đứng ở cửa nghe vậy, tròn xoe mắt.

Nàng đã nói khi nào chứ?

"Đệ nhất mỹ nam?" Ánh mắt A Trần lộ ra vài phần trêu chọc. "Ngươi cũng muốn xem đệ nhất mỹ nam trông như thế nào à?"

"Ta à? Không quan trọng.." Phượng Sở Ca cúi đầu, nhìn gương mặt đáng yêu vô cùng của A Trần, đưa tay nhào nặn, "Có Tiểu Trần Trần dễ thương thế này là đủ rồi.."

"Ah.. buông tay.." A Trần phản đối, nhưng phản đối vô ích, chỉ có thể để Phượng Sở Ca thỏa sức vò nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu..

Bên ngoài phòng, Bắc Huyền ở góc khuất nhìn thấy tất cả, miệng đã há thành hình chữ "O" từ bao giờ.

Trời ơi-

Cậu ta chưa từng biết, chủ nhân lại có thể lộ ra dáng vẻ như vậy.

Cũng chưa từng biết, bị một nữ nhân đùa nghịch như thế, chủ nhân lại không nổi giận.

Nhìn kìa, ánh mắt chủ nhân lộ ra vài phần thích thú..

Nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi Bắc Huyền không ngừng co giật.

Nếu không phải đã thấy chủ nhân tối qua, cậu ta chắc chắn sẽ không tin rằng đứa trẻ trước mặt chính là Đế Tuyệt Trần danh tiếng vang dội!

Trong phòng, Phượng Sở Ca cuối cùng cũng buông tha A Trần.

Nàng bưng một chén cháo đã nguội vừa đủ từ bên cạnh.

"Nào, uống đi.."

"Nương tử đút cho ta!" A Trần ngả người nói với vẻ tự nhiên.

"Việc của mình thì tự làm."

"Nhưng mà.. tối qua, ta bị hoảng sợ!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 82: Cữu Cữu Của A Trần

[HIDE-THANKS]
Vừa nói, đôi mắt của A Trần vừa nhìn đáng thương..

"Bịch!"

Lời của A Trần vừa dứt, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.

Cùng lúc này, Phượng Sở Ca và mọi người mới hơi thở khác thường bên ngoài.

Tử Lan đẩy mạnh cửa, liền thấy bên ngoài có một người áo đen nằm sõng soài dưới đất, như thể vừa rơi từ trên cao xuống.

Chuyện hôm qua thực sự đã khiến họ cảnh giác, giờ thấy trong phủ lại xuất hiện người lạ, mấy người họ lập tức trở nên cảnh giác.

Phượng Sở Ca đặt bát xuống, không thèm để ý tới A Trần, bay ra ngoài..

Bắc Huyền không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Ban đầu, cậu ẩn nấp rất tốt, nhưng thực sự bị lời của Đế Tuyệt Trần làm cho chấn động..

Thế nên một chút lơ là đã rơi từ trên cao xuống.

Cậu vừa định nhảy lên bỏ trốn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ho khẽ bên trong.

Bắc Huyền dừng bước.

Thân thủ Phượng Sở Ca rất nhanh, lập tức túm lấy Bắc Huyền.

"Ngươi là ai?" Giọng nàng đầy sát khí..

Bắc Huyền không dám phản kháng nữ nhân này.

Cậu coi như đã hiểu rõ, chủ nhân nhà cậu đối với nữ nhân này vô cùng đặc biệt.

Nếu cậu phản kháng, không biết chủ nhân sẽ trừng phạt cậu thế nào.

Cậu khẽ giật giật khóe môi, không biết nên trả lời ra sao.

Lúc này, A Trần từ bên trong bước ra, nhìn Bắc Huyền, khuôn mặt không biểu cảm nói hai chữ, "Cữu cữu, ngài đến rồi hả."

Cữu cữu!

Khóe môi Bắc Huyền lại một lần nữa co giật mạnh.

Khi nào cậu trở thành cữu cữu của chủ nhân vậy.

Còn Phượng Sở Ca và những người khác, khi nghe A Trần gọi người áo đen này là cữu cữu, trong mắt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc sâu sắc. "Ngươi là cữu cữu của A Trần?"

Bắc Huyền ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của chủ nhân, rồi bất đắc dĩ đáp, "Ha ha.. phải, ta là cữu cữu của cậu ấy."

Nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, Phượng Sở Ca nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Vào trong đi.."

"Ha ha.. được thôi.." Bắc Huyền cười gượng hai tiếng, có chút lo lắng theo Phượng Sở Ca vào trong.

"Đã là cữu cữu của A Trần, sao lại lén lút bên ngoài?"

Bắc Huyền giật giật môi, cậu cảm nhận rõ ràng ánh mắt đáng sợ của Đế Tuyệt Trần bên cạnh.

Ánh mắt đó rõ ràng là cảnh cáo cậu không được để lộ..

"Chuyện là như thế này, mấy ngày trước ta nghe nói có một đứa trẻ đến đây, nghe người ta kể thấy rất giống cháu trai của ta, nhưng ta không dám chắc chắn, nên muốn đến xem có phải không."

Lời này cũng hợp lý.

Phượng Sở Ca gật đầu, sau đó mỉm cười có phần yên tâm, "A Trần còn có người thân, thật là tốt quá."

Nói xong, nàng lại nghĩ đến điều gì đó, "Ban đầu còn nghĩ nửa tháng sau đưa ngươi đến nhà khác, giờ xem ra cũng không cần nữa.. Vết thương của A Trần cũng đã hồi phục gần hết, cậu đến đây là muốn đưa cậu ấy đi sao?"

Bắc Huyền không ngu ngốc, cậu biết chủ nhân ở lại đây là vì nữ nhân này.

Nếu thực sự phải đưa chủ nhân đi, e rằng cậu không thể chịu nổi.

Vì vậy, cậu khẽ cúi đầu.

Đột nhiên, một giọt nước mắt-

"Quê cũ của ta đã xảy ra sự cố, cả nhà cũng không còn, thế nên mới nghĩ đến kinh đô tìm kiếm gia đình cháu trai. Nhưng đến đây mới phát hiện gia đình cháu cũng gặp chuyện, giờ mới tìm được A Trần." Nói rồi, Bắc Huyền lại lau nước mắt đầy đau khổ.

Cậu dễ dàng không? Đường đường là hộ pháp tối cao của gia tộc Đế thị Thiên Địa Phủ, mà giờ lại phải làm ra vẻ đáng thương ở đây..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 83: Chỉ Sợ Đồng Đội Như Heo

[HIDE-THANKS]
Tuy nhiên..

Ngay cả chủ nhân là con sói gian xảo này cũng có thể giả làm thỏ non vô tội, cậu cũng đành phải liều rồi!

Bắc Huyền ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt.

Phượng Sở Ca nhìn mà cảm thấy không được thoải mái, nàng rất ít khi thấy đàn ông khóc, lúc này nhìn thấy cữu cữu của A Trần như vậy, khẽ thở dài.

"Không sao, các ngươi cứ ở lại đây.. đúng lúc nửa tháng sau chúng ta rời khỏi đây cũng không có ai trông coi nhà, nếu không phiền thì chăm sóc nhà giúp có được không?"

Bắc Huyền vội vàng gật đầu.

Coi như đã qua được cửa ải này..

Tuy nhiên..

Chủ nhân bên cạnh cứ dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cậu.

Bắc Huyền nhìn sang A Trần, ánh mắt lộ ra vài phần vô tội.

Cậu thực sự không cố ý muốn bị lộ, chỉ là.. chỉ là dáng vẻ vừa rồi của chủ nhân thực sự quá mắc cười.

A Trần liếc nhìn..

Bắc Huyền mới thu lại ánh mắt.

Sự tương tác bằng ánh mắt của hai người này lọt vào mắt Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca chỉ nghĩ là hai người lâu ngày không gặp, bây giờ gặp lại nhau nên hưng phấn không thôi.

Nàng đứng dậy. "Được rồi, cũng không làm phiền các ngươi đoàn tụ nữa. Tử Lan, chúng ta ra ngoài thôi.."

Nói xong, liền rời đi.

Cho đến khi Phượng Sở Ca và mọi người hoàn toàn rời đi, A Trần mới lạnh lùng nhìn Bắc Huyền-

Ánh mắt sắc bén như dao, khiến Bắc Huyền sợ hãi không thôi.

"Chủ nhân.. thuộc hạ không cố ý để lộ đâu.. thuộc hạ chỉ là.."

A Trần khẽ động mày, "Thôi được rồi, sau này chú ý chút, đừng để lộ nữa, ta vẫn chưa muốn bị lộ nhanh như vậy."

Nếu để lộ quá sớm, chỉ sợ đến lúc đó nương tử tương lai của cậu sẽ giận dỗi.

Phải tìm một cơ hội tốt mới nói rõ với nàng, như vậy mới không dọa nàng.

"Vâng, thuộc hạ sẽ cố gắng." Bắc Huyền gật đầu, nói một cách nghiêm túc.

"Ta muốn không phải là cố gắng.. mà là tuyệt đối." A Trần lại liếc nhìn. "Thật là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.."

"..."

Đồng đội như heo? Bắc Huyền khẽ mím môi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của chủ nhân, không dám nói thêm lời nào.

Bên ngoài, Phượng Sở Ca họ rời khỏi phòng của A Trần.

Tử Lan đi theo sau Phượng Sở Ca.

"Tiểu thư, cữu cữu của A Trần có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?"

"Đúng là có chút." Phượng Sở Ca gật đầu. Người đàn ông mặc áo đen đó, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ kỳ lạ.

Chỉ cần nhìn bộ áo choàng đen đó.

Bộ đồ đó không phải là trang phục người bình thường mặc, mà giống như đồng phục của một tổ chức nào đó.

Nàng đang nghĩ đến những điều này, lại khẽ lắc đầu. "Thôi, bất kể thân phận ông ta là gì, cũng là người thân của A Trần. Ít nhất.. A Trần sau này sẽ không còn cô đơn."

"Tử Lan nghĩ.. A Trần có tiểu thư bên cạnh, đã không cô đơn rồi!" Tử Lan nói ra suy nghĩ của mình. "Hơn nữa, tiểu thư không phải rất thích A Trần sao? Cứ để A Trần đi theo bên cạnh cũng tốt mà. Và.."

Tử Lan tiếp tục nói, "A Trần không phải đã nhiều lần nói muốn cưới tiểu thư làm vợ sao? Tuy Tử Lan vẫn nghĩ tiểu thư và đệ nhất mỹ nam Đế Tuyệt Trần xứng đôi hơn, nhưng, tiểu thư không phải đã nói rồi sao? A Trần lớn lên chưa chắc thua kém Đế Tuyệt Trần, cũng có thể.."

"Ầm!" Một tiếng vang nhẹ vang lên, cắt đứt lời của Tử Lan.

Phượng Sở Ca trực tiếp cho Tử Lan một cái cốc đầu.

"Nói bậy bạ gì thế?"

Tử Lan ôm đầu, "Tiểu thư đánh ta làm gì? Tử Lan nói thật mà.. hơn nữa tiểu thư có phải là trâu già gặm cỏ non đâu, tốt mà!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 84: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

[HIDE-THANKS]
Trâu già gặm cỏ non!

Khóe mắt Phượng Sở Ca khẽ co giật.

Nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rơi trước ngực, nhìn Tử Lan, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc-

"Nghe nói ngoại ô có một gia đình đang tìm con dâu nuôi từ nhỏ, Tử Lan dường như rất say mê chuyện trâu già gặm cỏ non, ngày mai đưa ngươi qua đó nhé."

Tử Lan nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, cười gượng, "Tiểu thư.. Tử Lan chỉ thuận miệng nói thôi.. thuận miệng nói thôi.."

Phượng Sở Ca liếc nhìn nàng một cái, "Lần sau còn nói bậy, thực sự ném ngươi ra ngoài!"

Tử Lan vội bịt miệng, "Không nói bậy.. không nói bậy.."

Nói rồi, liền đi theo sau Phượng Sở Ca.

Chỉ là, vừa đi vừa thì thầm khẽ-

"Người ta vốn dĩ không nói bậy.. rõ ràng là trâu già gặm cỏ non mà."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh có tiếng bước chân vội vàng tiến đến.

"Tiểu thư, trong cung có người đến!"

* * *

Tiền sảnh, Phượng Sở Ca vừa mới tới, liền thấy Hách Liên Tử Hiên mặc áo trắng đứng một bên.

Hách Liên Tử Hiên vừa thấy Phượng Sở Ca, trên mặt liền lộ ra vài phần tươi cười..

"Biểu muội.."

"Ngũ vương gia đến đây, có việc gì?" Phượng Sở Ca cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi.

Thấy nàng thái độ lạnh nhạt, Hách Liên Tử Hiên không giận, chỉ đưa tay gọi người bên cạnh.

Người đó bưng khay tiến lên.

"Đây là phụ hoàng mẫu hậu ban thưởng cho ngươi, vừa hay ta rảnh rỗi, liền mang tới."

Trong cái khay ấy, đặt đầy bảo thạch còn có nhân sâm thượng hạng và các loại đan dược khác.

"Thay ta cảm ơn hoàng thượng hoàng hậu.." Phượng Sở Ca cười khẽ. Đồ tốt, không nhận là kẻ ngu!

"Tử Lan, nhận những thứ này đi."

"Biểu muội, sau này có dự định gì không?" Hách Liên Tử Hiên đột nhiên lên tiếng.

Mặc dù Phượng Sở Ca không phải là phế vật, nhưng ở Thiên Khải Quốc, hễ là nữ tử bị từ hôn đều bị coi là người không may mắn, các gia tộc thông thường không dám để nàng vào cửa.

Hắn nói lời này, ánh mắt khẽ lóe lên.

Mấy ngày trước hắn đặc biệt hỏi các nha hoàn có cách nào để dễ dàng có được trái tim của một nữ tử. Nha hoàn bảo rằng, chỉ cần ra tay giúp đỡ khi nữ tử gặp nguy hiểm, nữ tử đó nhất định sẽ cảm động rồi động lòng..

Hách Liên Tử Hiên tính toán rất tốt.

Hắn cho rằng Phượng Sở Ca chắc chắn sẽ không gả được.

Nếu như vậy, bây giờ hắn đề nghị cưới nàng, nàng chẳng phải sẽ..

Khi hắn đang nghĩ, bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng. "Làm phiền Ngũ vương gia quan tâm, chỉ là chuyện của ta, dường như không liên quan đến ngài thì phải?"

Hách Liên Tử Hiên không từ bỏ, tiếp tục đưa chủ đề về ý định của mình. "Tam ca cũng thật là, trước mặt mọi người khiến biểu muội khó xử, cố ý nói ra những lời đó khiến biểu muội không thể gả đi. Nhưng.. biểu muội yên tâm, có ta ở đây! Có ta, không ai dám bắt nạt ngươi."

Phượng Sở Ca cuối cùng khẽ nâng mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hách Liên Tử Hiên.

Từ lúc nãy, nàng đã cảm thấy Hách Liên Tử Hiên có gì đó kỳ lạ.

Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy má hắn hơi ửng đỏ, ánh mắt khẽ lóe lên.

Dung mạo của Hách Liên Tử Hiên có chút ngây thơ, nhìn như thế này, thật là một thiếu niên non nớt..

Phượng Sở Ca nhíu mày, không biết Hách Liên Tử Hiên là có ý gì.

Nàng đang định mở miệng, bên ngoài, có giọng nói non nớt truyền vào-
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 85: Không Cần Biểu Ca Lo Lắng

[HIDE-THANKS]"Nương tử của ta tự nhiên có ta bảo vệ, không cần biểu ca lo lắng."

Ở đằng xa, A Trần khoanh tay trước ngực, thân hình nhỏ bé dựa vào lan can bên cạnh, nhìn về phía này.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng thoạt nhìn lại thấy xung quanh cậu toát ra sự lười biếng vô tận.

Còn giọng điệu và ánh mắt ấy nữa..

A Trần vừa đến đã nghe được lời của Hách Liên Tử Hiên.

Người trong cuộc thường mê muội, nhưng người ngoài thì rõ ràng.

Vừa rồi Phượng Sở Ca còn chưa nhận ra ý đồ của Hách Liên Tử Hiên, nhưng A Trần ở ngoài thì thấy rõ ràng.

Vừa rồi ánh mắt Hách Liên Tử Hiên rõ ràng là ánh mắt yêu thích!

Nghĩ đến việc có người nhìn nương tử tương lai của mình như vậy, A Trần liền không vui..

Cậu buông tay ra khỏi ngực, từ từ bước tới. "Nương tử, ngươi yên tâm, đợi A Trần lớn lên, A Trần sẽ bảo vệ ngươi, không ai dám bắt nạt ngươi."

Phượng Sở Ca khẽ cười.

Với những lời này của A Trần, nàng đã quen rồi, giờ đây, dường như đã miễn dịch..

Trái lại, Hách Liên Tử Hiên nghe thấy lời của đứa nhỏ, cuối cùng không nhịn được mà cười.

Hắn nhớ, lúc trước trong bữa tiệc, đứa nhỏ này đã lớn tiếng tuyên bố mình là tướng công của Phượng Sở Ca!

Hách Liên Tử Hiên khẽ cúi đầu, đôi mắt nhìn về phía A Trần. "Tiểu tử, ngươi biết 'nương tử' nghĩa là gì không mà dám nói bậy? Còn nữa.. ai là biểu ca của ngươi?"

A Trần lạnh lùng liếc hắn, lạnh giọng đáp. "Ngươi là biểu ca của nương tử, tự nhiên là biểu ca của ta. Bao nhiêu người muốn kết thân với ta còn không kịp, ngươi nếu không muốn, thì thôi."

"Hừ, tên tiểu quỷ ngươi, lại dám.." Hách Liên Tử Hiên mở miệng, lại định nói gì đó, nhưng lại bị A Trần ngắt lời. "Chẳng phải biểu ca đến đưa đồ cho nương tử sao? Giờ đã đưa rồi, chúng ta cũng không giữ ngươi lại, gần đây trong phủ ít người, không có nhiều người chăm sóc biểu ca.. Biểu ca, đi thông thả, không tiễn."

Không chỉ Hách Liên Tử Hiên, mà ngay cả Phượng Sở Ca và Tử Lan nghe vậy cũng không khỏi giật khóe môi.

Tên tiểu quỷ này.. đây là đang đuổi Hách Liên Tử Hiên!

Hách Liên Tử Hiên nhìn A Trần, trong mắt lóe lên vài phần ngạc nhiên.

Không sai, lần trước trong bữa tiệc hắn đã chú ý đến đứa trẻ này.

Nhìn tuy là đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng khí thế lại vượt trội hơn tất cả mọi người!

Đồng tử hắn khẽ co lại, muốn thăm dò kỹ A Trần, nhưng thấy A Trần nhẹ mím môi, ánh mắt trực tiếp đối diện với hắn.

Gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, trong lòng Hách Liên Tử Hiên bất giác giật mình-

Đôi mắt đó, thực sự quá lạnh lẽo.

Chỉ trong chốc lát, lưng hắn dâng lên vài tia lạnh lẽo..

"Ngũ vương gia, A Trần nói đúng, đã thế này, chúng ta cũng không giữ lại nữa." Phượng Sở Ca lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hách Liên Tử Hiên.

Tình hình hiện tại, nếu Hách Liên Tử Hiên còn tiếp tục ở lại đây, thì thật đúng là tự chuốc lấy xấu hổ.

Hắn động đậy môi, "Được, biểu muội, sau này nếu có khó khăn gì, cứ tìm ta là được. Chỉ cần ta còn ở Thiên Khải một ngày, nhất định sẽ giúp ngươi."

"Biểu ca khách sáo rồi.. một thời gian nữa, chúng ta sẽ đi Học viện Vân Thiên.." Phượng Sở Ca thản nhiên cười.

Học viện Vân Thiên..

Hách Liên Tử Hiên khẽ nhíu mày.

Hắn nhìn Phượng Sở Ca, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

Cũng phải..

Thực lực Phượng Sở Ca phi thường như vậy, tiểu quốc Thiên Khải sao có thể giữ chân nàng?

Hắn khẽ nhếch môi, tiếp tục cười không ngại. "Vậy biểu ca ta cũng phải cố gắng rồi, sang năm phấn đấu vào đó, như vậy mới không thua kém biểu muội."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 86: Đúng Là Lắm Lời

[HIDE-THANKS]"Dù sao kỳ này ở Học viện Vân Thiên, biểu muội và Tam hoàng huynh chắc chắn đều có thể vào."

Trong mắt Phượng Sở Ca lóe lên vài phần trêu chọc, "Nhờ phúc của Ngũ vương gia."

"Biểu muội nhất định có thể mà, ta tin ngươi. Đúng rồi.. sau này cứ gọi ta là biểu ca đi, nếu không thì có vẻ xa lạ quá."

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi.

Bọn họ rất quen thuộc sao?

Hình như chỉ mới gặp nhau có hai lần thôi nhỉ!

Thấy sắc mặt của Phượng Sở Ca, Hách Liên Tử Hiên cũng không tiếp tục tự làm mất mặt, chỉ khẽ cười, "Vậy biểu muội, ta đi trước nhé.."

"Ừm.. không tiễn.." Phượng Sở Ca thản nhiên nói.

Khóe môi Hách Liên Tử Hiên bất giác co rút lại.

Biểu muội này, thật là quá không nể mặt người khác!

Hôm nay thì không sao, nếu là Hách Liên Cẩn Ngọc ở đây, mà Phượng Sở Ca dùng thái độ như vậy đối với hắn, với tính cách của hắn ta, chắc chắn sẽ gây chuyện.

Hách Liên Tử Hiên khẽ lắc đầu, tiếp tục bước đi ra ngoài.

Đợi Hách Liên Tử Hiên rời đi, Tử Lan cười nói, "Vị Ngũ vương gia này so với Tam vương gia có tốt hơn chút, nhưng dường như cũng không thông minh lắm."

Phượng Sở Ca khẽ cười, "Quan tâm hắn làm gì?"

Nàng đứng thẳng người, đi vào trong, thấy A Trần vẫn đứng đó.

"Tiểu Trần Trần, ngươi đứng đây làm gì? Cữu cữu ngươi đâu?"

A Trần khoanh tay trước ngực, quay đầu đi, "Hừ, nhân lúc ta không có mặt ngươi liền hoa đào nát.."

"..."

Khóe mắt Phượng Sở Ca bất giác co giật.

Đứa trẻ này thực sự cần dạy dỗ tốt, nếu không sau này không biết sẽ lớn lên thế nào.

Nhưng nghĩ đến việc không lâu nữa nàng vào Học viện Vân Thiên rồi sẽ không còn gặp A Trần, trong lòng Phượng Sở Ca lại dâng lên vài phần buồn bã.

Nàng không để ý đến lời nói vừa rồi của A Trần, chỉ tiến lên, ngồi xổm xuống, nhìn đứa nhỏ.

"A Trần à.. sau này khi ta đi rồi, ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, trời lạnh phải nhớ mặc ấm, còn nữa, ăn uống không được kén chọn, cẩn thận kén ăn rồi không lớn nổi, còn.."

Phượng Sở Ca còn đang định nói gì nữa thì A Trần lùi lại một bước, "Đúng là lắm lời."

Cậu quay đầu đi, trên mặt lại hiện ra một nụ cười khó nhận thấy.

"Ngươi không nỡ rời xa ta đúng không?" A Trần quay đầu lại, nhìn Phượng Sở Ca, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Phượng Sở Ca véo má A Trần, "Dĩ nhiên là không nỡ rồi.."

"Ta sẽ đến Học viện Vân Thiên tìm ngươi."

"Ừm? Ngươi?" Phượng Sở Ca nhìn thân hình nhỏ bé của A Trần, nhướng mày hỏi.

"Ngươi không tin sao?"

"Tin.." Phượng Sở Ca nhẹ nhàng đáp..

Tin mới lạ!

Nàng đứng dậy, nhìn A Trần, với vẻ mặt nghiêm túc. "Tóm lại, phải chăm sóc bản thân thật tốt, sống tốt với cữu cữu ngươi, ta chắc chắn sẽ trở về."

"Biết rồi, càng ngày càng lắm lời." A Trần buông tay đang khoanh trước ngực, khẽ hạ mắt, che giấu cảm xúc trong lòng nói.

"Ta về phòng trước, cữu cữu đang đợi ta."

"Ừ, đi đi.."

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của A Trần quay đi, Phượng Sở Ca thở dài một hơi.

Đứa trẻ này, thật sự già dặn không giống trẻ con.

Như vậy, thật khiến người ta đau lòng..

"Tử Lan, đi điều thêm hai người từ trong lâu đến, bảo họ bảo vệ A Trần thật tốt." Phượng Sở Ca quay đầu nói.

Tử Lan bĩu môi, "Yên tâm đi, tiểu thư, A Trần người nhỏ tâm lớn, không ai có thể làm hại được cậu ấy đâu. Tiểu thư đúng là lo lắng quá nhiều rồi."

Nghe vậy, Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt, cuối cùng cũng phải thừa nhận, nàng lo lắng thật sự có phần hơi nhiều.

Chưa kể đến việc A Trần đã rất thông minh, người cữu cữu mới xuất hiện kia, dường như cũng không phải người bình thường..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 87: Lai Lịch Kỳ Quái

[HIDE-THANKS]"Tìm người điều tra thân phận của cữu cữu A Trần." Phượng Sở Ca suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Sự xuất hiện của cữu cữu này quá mức kỳ quái, mặc dù A Trần cũng công nhận người đó là cữu cữu mình, nhưng nàng vẫn có chút không yên tâm.

Chuyện của Phượng Triều Dương ngày hôm qua, không thể không khiến nàng cảnh giác.

Tử Lan và mọi người đều biết sự cẩn trọng của chủ nhân mình, đồng loạt gật đầu đồng ý.

* * *

Giả sơn lởm chởm cây cối che rợp, đình đài lầu các khắp nơi, hồ nước trong vắt, hành lang chạm trổ tinh xảo. Ánh nắng chiếu qua tán cây, như trải một lớp ngọc vụn lên mặt đất.

Trong lầu bát giác xây bên hồ, sau tấm sa mỏng, một nữ tử mặc áo sa xanh lam nằm nghiêng trên giường mềm làm bằng bạch ngọc, gió nhẹ thổi lay động sa mỏng, lộ ra dáng vẻ lười biếng của nàng.

Lông mày như xa xăm, mảnh mai nhưng lại hàm chứa sức mạnh vô tận, hàng lông mi dài tựa hai chiếc quạt, đổ bóng lên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết.

Đột nhiên, nàng mở đôi mắt phượng dài hẹp, trong mắt như hội tụ bảo vật của cả thế gian, lóe lên ánh sáng bảy màu, nhưng lại trong trẻo đến lạ thường..

"Đã điều tra được chưa?"

Theo giọng nói lạnh lùng vang lên, Bích La từ xa bay đến.

"Tiểu thư, Phong Nguyệt Lâu không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về người này, chỉ biết rằng hắn mới xuất hiện ở Thiên Khải hai ngày trước. Hơn nữa, có người phát hiện, tuy hắn nói là tìm người, nhưng chắc chắn không phải tìm gia đình A Trần như đã nói. Và, hắn nói quê nhà xảy ra chuyện mới đến tìm họ hàng tá túc, điều này cũng không đúng. Rõ ràng hắn có thực lực cao như vậy, không thể nào lâm vào cảnh ngộ này."

"Ồ?" Phượng Sở Ca ngồi thẳng người, trong mắt lộ ra vài phần hứng thú.

Quả nhiên.. chuyện không đơn giản như bọn họ nói.

"Tiểu thư, lai lịch người cữu cữu này quả nhiên kỳ quái, có cần.." Bích La vừa nói, vừa đưa tay lướt qua cổ, làm động tác "giết".

"Quan sát thêm vài ngày nữa, ta thấy hắn đối xử với A Trần cũng không tệ."

Cữu cữu đó đối xử với A Trần thực sự tốt, nhưng hai ngày này nàng lại thấy giống như thuộc hạ trung thành đối xử với chủ nhân.

Nhưng.. có khả năng không?

A Trần chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, làm sao có thể có bối cảnh như vậy?

Trừ phi, từ trước tới nay nàng đoán sai rồi.

Đồng tử Phượng Sở Ca khẽ co lại.

Hôm đó thấy A Trần bơ vơ bị vứt bỏ ở nơi hoang dã, hơn nữa khi nhắc đến cha mẹ, tâm trạng A Trần dường như không tốt, Phượng Sở Ca đoán chắc rằng cậu giống như thân phận đang mượn này của nàng, bị cha mẹ bỏ rơi.

Nhưng giờ đây, có vẻ nàng đã nghĩ sai rồi.

Bích La nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng, "Đúng rồi, tiểu thư, hôm qua người của chúng ta phát hiện, người cữu cữu đó rời phủ vào lúc canh ba, đến sáng mới quay về.."

Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra vài tia u quang.

Nàng đứng dậy, đi về một hướng.

"Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?"

"Ta đi gặp người cữu cữu đó một chút!"

* * *

Trong phòng A Trần, A Trần ngồi dựa trên ghế.

Bắc Huyền đứng phía dưới.

"Chủ nhân, tất cả những gì ngài giao phó đã hoàn thành xong. Viện trưởng Học viện Vân Thiên nghe tin ngài sẽ đến đó, đã hoảng sợ đến mức không ngừng khúm núm."

A Trần gật đầu, "Ừ, làm tốt lắm-"

Thấy chủ nhân khen ngợi, trên mặt Bắc Huyền lộ ra vài phần tươi cười.

Có vẻ chủ nhân đã lâu không khen ai rồi nhỉ!

"Vậy chủ nhân, ngài đến Học viện Vân Thiên xong, khi nào sẽ trở về Thiên Địa Phủ?"

A Trần ngẩng đầu, đôi mắt đen láy, thẳng thừng nhìn Bắc Huyền..

Ánh mắt đó, khiến toàn thân Bắc Huyền run sợ.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 88: Ôi, Hỏi Thế Gian Tình Là Gì?

[HIDE-THANKS]"Chủ nhân, ngài.. ngài nhìn ta như vậy làm gì?"

A Trần nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, "Nhớ kỹ, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của ngươi là đóng vai cữu cữu của ta cho tốt. Những chuyện khác, không nên hỏi thì đừng hỏi."

Bắc Huyền lau mồ hôi, "Vâng.. thuộc hạ hiểu rồi!"

"Được rồi, không có chuyện gì khác thì lui xuống trước đi, về phòng của ngươi đi."

Nghe vậy, Bắc Huyền mới xin phép rút lui.

Bên ngoài, Bắc Huyền giật nhẹ khóe môi.

Đúng là người lạnh lùng vô tình mới chính là chủ nhân của hắn!

Thực sự không biết cái dáng vẻ làm nũng đáng thương trước mặt Phượng Sở Ca là giả vờ thế nào!

Nghĩ đến Phượng Sở Ca, Bắc Huyền nheo mắt lại, thở dài một tiếng-

"Ôi~~hỏi thế gian tình là gì, mà khiến chủ nhân biến thành thế này~~"

Hắn tiếp tục đi về một phía, bất ngờ, một bóng người chặn đường hắn.

Bắc Huyền giật mình, ngẩng đầu lên, liền thấy Phượng Sở Ca đang nhìn hắn với vẻ trêu chọc.

"Hehe.. là Phượng cô nương à.."

"Cữu cữu của A Trần, vừa từ chỗ A Trần đến sao?"

"Đúng vậy!"

Phượng Sở Ca khẽ nhíu mày, "Vừa rồi ngươi nói gì mà chủ nhân?"

"Á?" Bắc Huyền tim đập lỡ một nhịp, rồi lập tức cười giả lả, "Phượng cô nương nghe nhầm rồi."

"Phải không?" Đôi mắt Phượng Sở Ca đầy trêu chọc nhìn Bắc Huyền.

Đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người, khiến Bắc Huyền cảm thấy mình không nơi ẩn nấp.

"Phượng cô nương nhất định nghe nhầm rồi, cháu của ta tên là Chu Tử Trần.. ta vừa gọi tên A Trần thôi."

"Chu Tử Trần.." Lúc này Phượng Sở Ca mới khẽ nheo mắt lại, suy nghĩ về cái tên này.

Phải rồi, biết A Trần bao lâu nay, mà vẫn chưa biết tên thật của A Trần, chỉ biết cậu ấy gọi là A Trần, ngoài ra không biết gì khác.

Nhưng..

Chu Tử Trần..

Cái tên này đúng là kỳ cục.

Bắc Huyền đứng một bên, nhìn Phượng Sở Ca đang suy nghĩ gì đó, chỉ nghĩ rằng mình đã lừa được nàng.

Hắn không dám dừng lại ở đây lâu thêm chút nào, sợ rằng đến lúc đó nói thêm vài câu, lại lộ ra sơ hở gì..

Hắn phải chứng minh cho Đế Tuyệt Trần thấy.

Hắn không phải là đồng đội như heo!

Bắc Huyền cười nhẹ hai tiếng, "Phượng cô nương, nếu không có việc gì nữa, ta đi trước nhé-"

"Ừ, đi đi.."

Đợi Bắc Huyền vội vàng rời đi, Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn.

Trong phòng, A Trần ngồi xếp bằng trên giường.

Hôm nay là mùng mười, chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày trăng tròn.

Cùng với việc ngày trăng tròn đang đến gần, thêm vào đó là trước đó cậu đã uống một viên đan dược do Phượng Sở Ca luyện chế, lúc này, trong cơ thể A Trần có một luồng khí lưu chạy loạn.

Dù rất yếu, nhưng đối với thân thể nhỏ bé này, đã là điều đáng kể rồi.

Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, dựa vào giường vận hành linh lực trong cơ thể.

Linh lực chạy qua các kinh mạch, cho đến khi cậu vận hành đủ ba vòng thiên, A Trần mới thở ra một hơi trọc khí dài.

Cậu mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng tím nhàn nhạt.

Khẽ nhếch môi, A Trần cười nhẹ..

Bây giờ, chỉ đợi đến đêm trăng tròn thôi..

Cửa phòng, một lần nữa được mở ra.

Ánh mắt A Trần khẽ lóe lên, thu lại mọi sắc thái khác trong mắt.

Đôi mắt mang ánh tím lúc này cũng đã trở nên đen trắng rõ ràng.

Phượng Sở Ca vừa bước vào phòng, đã cảm nhận được vài luồng khí tức khác thường.

Nàng ngẩng đầu lên, lập tức bắt kịp linh khí còn chưa tan trên người A Trần.

Phượng Sở Ca nheo mắt lại, đưa tay nắm lấy cánh tay A Trần, thở dài.

Khi đã thăm dò rõ, Phượng Sở Ca mỉm cười vui mừng-

"Tiểu Trần Trần, bây giờ ngươi đã có thể tu luyện rồi sao?"

A Trần sắc mặt như thường, chỉ khẽ gật đầu.

"Tốt lắm.. những đứa trẻ thông thường phải đến bảy tám tuổi mới có thể tụ tập linh lực.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 89: Sẽ Không Chê Ngươi

[HIDE-THANKS]"Ngươi còn nhỏ thế này mà đã có thể, hơn nữa.." Phượng Sở Ca tiếp tục thăm dò linh lực trong cơ thể cậu, trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, "Hơn nữa, ngươi vừa mới bắt đầu đã là khí tức của Linh giả trung cấp rồi?"

"Linh giả trung cấp.. thì có gì.." A Trần khẽ nhếch môi.

Linh giả là sức mạnh thấp nhất.

"Đối với người khác có thể không là gì, nhưng ngươi vừa mới tụ linh lực đã đạt tới mức này rồi, nếu theo tốc độ tu luyện bình thường, ước tính đến khi A Trần lớn đến hai mươi tuổi có thể đột phá linh tông rồi. Thật không ngờ, Tiểu Trần Trần của ta lại là một thiên tài!"

Linh tông.. thiên tài..

Khóe môi A Trần khẽ nhếch một đường cong không rõ ràng.

Hai mươi tuổi linh tông đã là thiên tài rồi sao? Đúng là một nữ nhân ngốc nghếch!

Cậu có nên nói cho nàng biết rằng, hai mươi tuổi cậu đã là Linh quân cao cấp rồi không?

A Trần ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt cười rạng rỡ của Phượng Sở Ca.

Trong mắt cậu lóe lên một tia giảo hoạt.

Cậu đột nhiên có chút mong chờ, khi Phượng Sở Ca biết được thân phận thật và thực lực thật của cậu, sẽ ngạc nhiên đến mức nào.

"Nữ nhân, cho đến giờ ngươi dường như chưa từng hỏi tên đầy đủ của ta.." A Trần nhướng mày nói.

Phượng Sở Ca khoanh tay trước ngực, bĩu môi, "Chu Tử Trần mà.. ai không biết? Làm gì mà bí ẩn thế?"

Chu Tử Trần..

Chu Tử Trần..

Khóe mắt A Trần giật giật.

Cái tên khó nghe như vậy..

Làm sao có thể là tên của cậu chứ?

"Ngươi nghe từ đâu ra vậy?"

"Ta tài giỏi không được sao?" Phượng Sở Ca nhẹ nhàng vuốt lọn tóc rơi trước ngực. "Chu Tử Trần.. trước đây Tử Lan còn nói tên ngươi có chút giống với tên đệ nhất mỹ nam Đế Tuyệt Trần, giờ nhìn lại, chẳng giống tí nào!" Nói rồi, Phượng Sở Ca bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nàng ngước lên nhìn A Trần, "Tiểu quỷ, ngươi cứ giấu tên đầy đủ của ngươi, nếu không phải cữu cữu ngươi nói, ta cũng không biết!"

"Cữu cữu.." A Trần khẽ lẩm bẩm hai chữ này, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.

Phượng Sở Ca chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi, khi nhìn lại A Trần, cậu đã bình thường đứng dậy.

"Tiểu Tử Trần.. sao vậy?" Phượng Sở Ca lên tiếng hỏi.

A Trần đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Sở Ca, gằn từng chữ một nói, "Không được gọi ta là Tử Trần, hiện tại chỉ được gọi ta là A Trần!"

Trong giọng điệu ấy, đầy vẻ nghiêm túc.

Phượng Sở Ca nhìn cậu, khẽ nhếch khóe môi.

"Được, gọi ngươi Tiểu Trần Trần.. Thật là, dù tên ngươi không hay, nhưng dù gì cũng là tên cha mẹ đặt cho, ngươi cũng không thể chê nó được, đúng không?"

"Câm miệng!" A Trần cắn răng thốt ra hai từ này.

"Được rồi!" Phượng Sở Ca nhìn biểu cảm của A Trần, coi như hiểu lý do cậu không nói tên đầy đủ cho nàng biết.

Hóa ra là cậu chê tên mình khó nghe!

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, nàng đưa tay, lại véo má A Trần.

"Tiểu Trần Trần, ngươi yên tâm.. dù ngươi có tên gì, ta cũng sẽ không chê ngươi, ngươi mãi mãi là Tiểu Trần Trần của ta."

Trong mắt A Trần lóe lên vài tia nhẹ nhàng, cuối cùng, sắc mặt dịu dàng trở lại.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Sở Ca, trong mắt lại lóe lên ánh tím thoáng qua..

* * *

Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến ngày trước kỳ kiểm tra đầu vào của Học viện Vân Thiên.

Không biết Thiên Khải Đế từ đâu nghe được Phượng Sở Ca cũng sắp đến Học viện Vân Thiên, đặc biệt phái người đến Phượng phủ tiếp đón.

Khi Phượng Sở Ca và mọi người đi ra ngoài, liền thấy Hách Liên Cẩn Ngọc đứng bên ngoài với vẻ mặt chế giễu..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back