Welcome! You have been invited by helen168 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 20: Vốn Dĩ Ta Đã Ngầu Như Vậy

Hai ngày nay, dân chúng Thiên Khải có thêm một câu chuyện để bàn tán sau bữa ăn.

Đó là sau khi nhị tiểu thư Phượng gia gả cho tên ngốc bệnh hoạn của Vân gia lại có thể dùng dung mạo trang điểm kinh dị của mình dọa chết tên ngốc đó ngay trong đêm tân hôn.

Nhị thiếu gia của Vân gia dù ngốc nghếch nhưng vẫn luôn là bảo bối trong lòng phu nhân Vân gia.

Sở dĩ Vân gia gấp gáp muốn cưới thiên kim Phượng gia là để xung hỉ, ai ngờ chuyện vui lại thành chuyện buồn.

Vân gia nổi giận đùng đùng.

Vân gia vốn dĩ đứng đầu trong tứ đại gia tộc Thiên Khải. Giờ đây người Vân gia vô cùng bất mãn với Phượng gia, thậm chí định liên kết với hai gia tộc còn lại để cùng nhau thôn tính Phượng gia.

Lần này, Phượng gia thực sự rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Phượng Triều Dương ngồi bệt trên ghế nghe đám hạ nhân báo lại những tin tức đó, cuối cùng hiểu được ý nghĩa trong lời Phượng Sở Ca nói trước đó.

Khuôn mặt ông tái mét, không còn chút sắc máu.

Cuối cùng, mắt ông ánh lên một tia lạnh lẽo, dường như đã quyết định điều gì đó, Phượng Triều Dương đứng dậy, bước đi..

Ngày mười lăm hàng tháng là ngày Trân Bảo Các đấu giá vật phẩm.

Hôm nay vừa hay là ngày mười lăm, chính là ngày đấu giá kỳ trân dị bảo mà Thanh Liên đã nhắc trước đó.

Sáng sớm, Phượng Sở Ca các nàng chuẩn bị đồ đạc đến Trân Bảo Các.

A Trần nhỏ nhắn ngồi một bên, Phượng Sở Ca đi ngang qua cậu, hỏi: "A Trần, chúng ta chuẩn bị đi Trân Bảo Các, ngươi có muốn đi không?"

Khuôn mặt nhỏ của cậu bé không chút biểu cảm: "Không đi."

"Có kẹo ăn nhé, giả vờ ngầu thì không có kẹo ăn đâu."

A Trần đanh mặt lại, khuôn mặt non nớt đầy vẻ băng lãnh như một người lớn: "Nữ nhân, ta nói lại lần nữa, đừng coi ta là trẻ con. Hơn nữa, ta không làm bộ ngầu, ta vốn dĩ đã ngầu như vậy rồi!"

Phượng Sở Ca cười khẽ: "Được rồi, không đi thì không đi. Ngoan ngoãn đợi tỷ tỷ về, đừng chạy lung tung.."

A Trần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút ánh sáng kiên định, dường như nhấn mạnh: "Nữ nhân, ngươi không phải tỷ tỷ ta, ngươi là người sẽ làm nương tử của ta."

Phượng Sở Ca nhướng mày: "Được rồi, vậy ngươi ở đây ngoan ngoãn, nhớ đừng chạy lung tung."

"Ừm!" A Trần gật đầu mạnh hai cái, ánh mắt sáng lên, như thể vì câu hứa hẹn vô tình của Phượng Sở Ca mà vui mừng.

Dỗ dành xong A Trần, Phượng Sở Ca lên tiếng: "Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, chúng ta đi~~"

Trân Bảo Các là phòng đấu giá lớn nhất Thiên Khải. Ngày mười lăm mỗi tháng, Trân Bảo Các sẽ đem những món đồ quý thu thập được trong ba mươi ngày qua ra đấu giá.

Lần này, có người tung tin rằng Trân Bảo Các đã có được một vài loại dược liệu quý sẽ đưa ra đấu giá.

Nhu cầu về dược liệu không nhiều, thông thường chỉ có một số luyện dược sư mới cần dược liệu, thêm vào việc lần này dược liệu rất hiếm, rất ít người đến tham gia đấu giá.

Ngày hôm nay, trong Trân Bảo Các có phần hơi lạnh lẽo, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc đấu giá.

Quả nhiên như Thanh Liên đã nói, hôm nay trên sàn đấu giá có hai trong số năm vị thuốc mà A Trần cần.

Thiên Li Dịch, Bách Chuyển Thủy.

Và hai thứ này được đặt ở cuối cùng làm vật áp trụ.

"Tiểu thư, những món đồ càng về sau càng đắt, người tranh giành cũng sẽ càng nhiều."

"Không liên quan đến ta, ta chỉ cần hai thứ cuối cùng!"

"Tiểu thư cần những thứ đó để làm gì? Có thể luyện thành đan dược gì không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 21: A Trần Muốn Lớn Lên

"A Trần muốn lớn lên.." Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt lại, mỉm cười nói.

Ba người phía sau đều kinh ngạc mở to mắt. "Tiểu thư, dùng đan dược để lớn lên, sao có thể chứ?"

Phượng Sở Ca chỉ cười, không nói nhiều hơn. "Dù sao thì ta cũng chỉ muốn hai loại dược liệu cuối cùng.."

Tử Lan, Bích La và Lục Trúc nhìn nhau, ai nấy đều thấy sự bất lực trong mắt nhau.

Quả nhiên giá của hai thứ cuối cùng rất cao. Nhưng dù vậy, Phượng Sở Ca vẫn mua được cả hai, tổng cộng tiêu tốn một trăm bốn mươi vạn lượng bạc.

Một trăm bốn mươi vạn lượng, đây đã là chi tiêu của một gia tộc trong một năm, cũng là thu nhập của tất cả các sản nghiệp dưới trướng Phong Nguyệt Lâu trong một quý.

Nửa ngày đấu giá nhanh chóng trôi qua. Khi quay về thì trời đã dần tối.

Màn đêm buông xuống, trăng tròn treo cao trên bầu trời.

Ánh trăng rằm rất sáng.

Ánh trăng chói lóa đổ xuống tràn ngập không gian, thậm chí cả những viên đá trên đường cũng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Phượng Sở Ca định sau khi lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình xong sẽ rời khỏi Phượng gia ngay nên nàng vẫn phải ở lại đây.

Vừa mới bước vào Phượng phủ, Phượng Sở Ca khẽ nhíu mày.

Đêm nay, dường như yên ắng một cách kỳ lạ.

Bốn người từ trên không đáp xuống sân của Phượng gia.

Ngay khi họ đứng vững, từ bốn phương tám hướng, đột nhiên xuất hiện một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Các nàng cảm thấy tâm trí căng thẳng.

Nhìn lại chỉ thấy một lão giả mặc trường bào trắng đứng lơ lửng trên không..

"Ngươi là Phượng Sở Ca?" Giọng lão giả có phần trầm thấp.

Giọng trầm thấp mang theo chút linh lực, chỉ trong chốc lát, giọng ông ta xuyên qua không trung, đâm thẳng vào màng nhĩ của Phượng Sở Ca và những người khác.

Tử Lan là người có thực lực cao nhất trong ba nha hoàn, nhưng giờ đây, ngay cả nàng cũng không chịu nổi áp lực này.

Phượng Sở Ca thấy vậy, linh lực tỏa ra bao trùm toàn bộ Tử Lan và ba người kia.

"Các ngươi mau đi đi!"

Tử Lan và những người khác vẫn không muốn rời đi. Phượng Sở Ca bỗng vận lực, quanh thân hiện lên một luồng sáng mạnh mẽ, va chạm vào lớp bảo vệ xung quanh Tử Lan và đẩy cả ba ra ngoài..

Phượng Sở Ca nhận ra mục đích của lão già này là đêm nay muốn lấy mạng nàng!

Trong tình huống như thế này, Tử Lan và những người khác ở lại đây e là sẽ đi vào chỗ chết.

Thực lực của lão giả rất cao, ít nhất Phượng Sở Ca hoàn toàn không nhìn thấu được thực lực của ông ta.

"Ngươi là ai?" Phượng Sở Ca ngưng tụ khí, hỏi.

Lão giả chỉ khẽ nheo mắt: "Tiểu nha đầu, ngươi không làm tiểu thư Phượng gia một cách tử tế, lại cứ nhất định đối đầu với Phượng gia, có phải ngươi thực sự không muốn sống nữa không? Thật đáng tiếc cho thực lực Đại Vũ Tông của ngươi!"

Nghe những lời này của lão giả, đồng tử của Phượng Sở Ca co lại.

Nàng không ngờ lão giả này có thể nhìn ra tu vi của nàng chỉ trong chớp mắt.

Chỉ thoáng chốc, Phượng Sở Ca đã hiểu rõ thân phận của lão giả này.

Trong tứ đại gia tộc, mỗi gia tộc đều có một cao thủ thần bí làm hậu thuẫn, không ai biết thực lực thực sự của họ là gì.

Có người nói họ là cao thủ đến từ Thiên Địa Phủ, cũng có người nói, họ là ẩn sĩ cao nhân.

Nhưng không thể không thừa nhận một điều rằng họ đều là cao thủ!

Phượng Sở Ca nhìn lão giả trước mặt, nàng dám chắc rằng lão giả này chính là chỗ dựa của Phượng gia.

Phượng Triều Dương thực sự bị nàng ép đến đường cùng mới đi tìm chỗ dựa của Phượng gia.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 22: Biến Cố Đột Ngột

[HIDE-THANKS]Phượng Sở Ca suy nghĩ, cười lạnh: "Ta không hề muốn làm kẻ thù của Phượng gia, nhưng đều do Phượng gia đã hết lần này đến lần khác đối xử bất nhân với ta. Nếu đã như vậy, ta cần gì phải lấy nghĩa báo ơn? Giờ ta quay lại Phượng gia, chẳng qua là để lấy lại những gì thuộc về ta! Còn về những kẻ Phượng gia kia, họ có kết cục nào đó là do họ tự chuốc lấy! Không thể trách ta!"

"Ngụy biện!" Lão giả không nghe lời Phượng Sở Ca nói, chỉ quát lớn. "Vì Phượng Triều Dương đã ủy thác ta phải trừ khử ngươi nên ta chỉ có thể làm theo!"

"Vậy sao? Vậy cũng phải xem ngươi có đủ khả năng hay không." Phượng Sở Ca nghe vậy, cười lạnh.

Lời vừa dứt, quanh thân nàng bùng phát ra thực lực của một Đại Vũ Tông.

Mười sáu tuổi đã là Đại Vũ Tông, ngoài Thiên Địa Phủ của đại lục Vân Thiên cũng coi như là thiên tài hàng đầu rồi.

"Hừ! Chỉ là Đại Vũ Tông, tư chất quả thật không tệ, nếu có thêm thời gian sẽ phát triển rất tốt, nhưng ngươi không còn cơ hội nữa rồi."

Lão giả vừa nói vừa giơ tay lên, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ, áp bức đến nỗi Phượng Sở Ca không thể thở nổi. Không chỉ vậy, lúc này Phượng Sở Ca phát hiện, linh lực trong cơ thể nàng dường như bị cái gì đó kiềm chế, không thể vận hành!

"Tiểu nha đầu, ta đã nói.. ta sẽ không cho ngươi cơ hội trưởng thành!" Lão giả cười, một chưởng vung tới, đâm thẳng về phía Phượng Sở Ca.

Tốc độ của ông ta nhanh như ma quỷ.

Bóng trắng dưới ánh trăng sáng càng thêm phần đáng sợ.

Dù là Phượng Sở Ca, lúc này cũng không thể nhìn rõ hành tung cụ thể của ông ta.

Đột nhiên, lão giả áo trắng hoàn toàn biến mất trước mặt nàng, Phượng Sở Ca giật mình, đang định quay đầu lại thì chỉ cảm thấy phía sau có luồng khí trào lên.

Nàng lách mình, định tránh đi, nhưng vào lúc này, lão giả áo trắng như ma quỷ lại đổi hướng, khiến Phượng Sở Ca không kịp phản ứng chút nào!

"Haha-chết đi-" Lão giả cười, bay vọt lên muốn đánh trúng Phượng Sở Ca.

Trong lòng lão giả, cú đánh này chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng, ngay lúc này, từ xa vang lên một giọng nói trong trẻo-

"Một lão già lại đi bắt nạt một cô nương nhỏ, nói ra không sợ người ta cười cho sao?"

Đó là một giọng nói trong trẻo, âm điệu hơi nhấn lên, chậm rãi, như mang theo vài phần lười biếng.

Rõ ràng là giọng điệu đùa cợt, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, làm cho người ta không thể thở nổi.

Sau khi lão giả áo trắng nghe giọng nói này, hai tay bỗng run lên..

Đòn tấn công lúc đầu nhắm vào Phượng Sở Ca, giờ cũng dừng lại.

Trong mắt ông ta lóe lên vài phần không thể tin nổi, nhìn về hướng phát ra âm thanh, khi nhìn thấy người đến, như thể nhìn thấy ma-

"Là.. là ngươi.."

Dưới ánh trăng, một nam tử mặc áo choàng đen từ từ tiến lại.

Mái tóc đen chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc hờ, mặc cho những lọn tóc khác tung bay.

Áo đen thêu chỉ vàng, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhợt nhạt nổi bật đến kỳ lạ, quyến rũ chúng sinh.

Điều khó có thể bỏ qua nhất chính là đôi mắt màu tím của hắn![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 23: Đế Tuyệt Trần

[HIDE-THANKS]
Màu tím là màu sắc thanh nhã và cao quý nhất.

Đôi mắt phát ra ánh sáng tím nhạt dưới ánh trăng dường như mang theo khí thế ngạo nghễ thiên hạ, khiến người ta không dám nhìn thẳng!

Lão giả áo trắng đứng không xa, cảm thấy đôi mắt tím đó càng lúc càng tiến gần, trong mắt càng thêm phần sợ hãi..

"Là.. là ngươi.." Lão giả áo trắng run rẩy chỉ tay về phía nam tử kia.

Dưới ánh trăng, nam tử trong bộ áo choàng đen cuối cùng cũng đứng yên.

Thân hình hắn rất cao lớn, cao hơn lão giả áo trắng đó một cái đầu.

Hắn đứng đó, từ trên cao nhìn xuống lão giả áo trắng. "Ta không biết từ khi nào mà Thiên Địa Bạch lại khó dễ một tiểu cô nương như vậy.."

Khóe môi mỏng manh của hắn khẽ nhếch lên. Dưới ánh trăng, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt hắn được tạc đến mức hoàn hảo, không chút tỳ vết.

Dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng khiến người ta thoáng chốc choáng váng..

Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn nam tử đột ngột xuất hiện này.

Nam tử này, chắc chắn là yêu nghiệt! Lại có thể đẹp đến vậy!

Không xa, lão giả được gọi là Thiên Địa Bạch đã sợ đến mức lùi lại, toàn thân không ngừng run rẩy.

Người khác có thể không biết, nhưng ông ta biết rõ từng chi tiết một.

Người này trước mắt, giờ đây đã đạt đến cảnh giới Linh Quân cao cấp!

Biết bao người cả đời cũng không chạm được tới Linh Quân, nhưng nam tử yêu nghiệt này lại đặt chân vào cảnh giới linh quân khi mới mười tám tuổi.

"Ngươi.. ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Có kẻ muốn làm tổn thương nữ nhân của ta, ta đương nhiên phải xuất hiện.." Hắn khẽ liếc mắt, mang theo một vẻ đẹp tuyệt trần.

"Nữ nhân của ngươi?" Thiên Địa Bạch có chút kinh ngạc nhìn Phượng Sở Ca, lập tức hiểu ra.

"Thì ra là nữ nhân của ngươi, thảo nào ngông cuồng như vậy! Haha.."

"Thiên Địa Bạch.. ta không muốn ra tay." Nam tử lười biếng tựa vào một bên, khẽ nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ động, nói.

Ngay khi nam tử này xuất hiện, lão giả áo trắng đã biết mình chắc chắn phải chết.

Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta chỉ còn lại một màu tối tăm-

"Ta biết.. sẽ không làm phiền ngươi ra tay.."

Ông ta nói xong, đột nhiên giơ tay lên, "bùm" một tiếng, nặng nề đập vào thiên linh cái của mình.

"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra. Ngay lập tức, lão không còn chút ý thức nào.

Trong không khí thoáng qua mùi máu tanh nhè nhẹ.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây, đổ xuống mặt đất những vệt loang lổ.

Chính trong những vệt loang lổ đó, nam tử lười biếng bước đi, chậm rãi tiến về phía trước.

Mái tóc đen bay lên trong gió càng khiến hắn thêm vài phần phong trần.

Thân hình cao lớn của hắn cuối cùng dừng lại trước Phượng Sở Ca, đôi mắt tím nhạt khẽ nheo lại nhìn nàng, "Nữ nhân, ngươi không sao chứ?"

Phượng Sở Ca ngạc nhiên nhìn nam tử đẹp như yêu nghiệt này, một lúc sau mới hoàn hồn, thấy hắn đang nhìn nàng một cách giễu cợt.

Nàng không phải chưa từng thấy mỹ nam, chỉ là sự xuất hiện của mỹ nam này thực sự quá chấn động, khiến nàng có chút khó tiêu hóa.

Nhưng bây giờ, nàng cũng đã tiêu hóa xong rồi.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu..

"Cảm ơn công tử đã cứu giúp, vẫn chưa biết tên công tử.."

"Đế Tuyệt Trần.." Trong mắt tím của Đế Tuyệt Trần lóe lên chút ý cười.

Phượng Sở Ca chao đảo, suýt ngã xuống đất.

Đế Tuyệt Trần..

Đây chính là nam nhân đẹp nhất mà Tử Lan trước kia luôn nhắc đến, Đế Tuyệt Trần?

Thật là trùng hợp..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 24: Người Mà Ngươi Luôn Nhớ Đến

[HIDE-THANKS]Nhưng.. Đế Tuyệt Trần không phải là người của Thiên Địa Phủ sao? Tại sao lại xuất hiện bên ngoài, hơn nữa.. bây giờ còn xuất hiện ở Phượng phủ!

Ánh trăng dần trở nên nặng nề.

Phượng Sở Ca bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên vài tia sáng: "Đế Tuyệt Trần phải không? Có thể nhờ ngươi giúp một việc không?"

Đế Tuyệt Trần khẽ nhếch môi, đây là lần đầu tiên người phụ nữ này nhờ hắn giúp đỡ, đương nhiên hắn sẽ đồng ý. "Được."

"Theo ta nào!" Phượng Sở Ca nói rồi đi về một hướng..

Trong Lâm Thủy Các, Tử Lan và những người khác vừa mới ổn định xong, họ biết nếu mình cứ liều lĩnh đi tìm tiểu thư chắc chắn sẽ gây nhiều rắc rối cho cô ấy, nên đành ở đây chờ đợi tin tức.

Bên ngoài, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Ba người lập tức đi ra: "Tiểu thư.. thật sự là tiểu thư, tiểu thư không sao, thật tốt quá!"

Vừa thấy Phượng Sở Ca xuất hiện, Tử Lan và những người khác kích động gọi lớn.

Phượng Sở Ca vỗ nhẹ vai nàng: "Được rồi, không sao, các ngươi xem ta mang ai đến đây này?"

"Ai vậy?"

Ngay sau đó, Đế Tuyệt Trần bước vào từ bên ngoài.

Trong tình huống thế này, nếu Đế Tuyệt Trần không biết Phượng Sở Ca muốn làm gì thì đúng là ngốc thật!

Khi Đế Tuyệt Trần xuất hiện trong tầm mắt của Tử Lan và những người khác, họ lập tức kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Người đàn ông này.. thực sự quá đẹp!

"Tiểu thư.. hắn.. hắn là?"

"Đế Tuyệt Trần, không phải là người mà ngươi luôn nhớ đến sao?" Phượng Sở Ca đùa cợt nói.

Nghe thấy lời này, Đế Tuyệt Trần cuối cùng hoàn toàn đen mặt..

Khó khăn lắm mới có thể thay đổi được diện mạo chân thật của mình vào đêm trăng tròn, nghĩ rằng có thể mang đến bất ngờ cho người phụ nữ này, nhưng không ngờ đây lại là phản ứng của nàng.

"Ê? A Trần đâu rồi?" Phượng Sở Ca nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của A Trần liền hỏi.

"Không biết.. lúc chúng ta vào đây, A Trần cũng đã không còn ở đó."

Sắc mặt Phượng Sở Ca lập tức thay đổi.

Đêm nay thực sự có chút không yên ổn.

A Trần ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

"Ta đi tìm xem!" Phượng Sở Ca nói rồi bước ra ngoài..

"Tiểu thư.. chúng ta cùng đi tìm."

"Các ngươi ở trong nhà canh giữ, nếu A Trần quay lại mà không thấy các ngươi thì sao." Nói xong, Phượng Sở Ca lại một lần nữa đắm mình vào màn đêm.

Đế Tuyệt Trần đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Phượng Sở Ca vội vã rời đi, trong lòng không rõ là ngọt hay đắng.

Ngọt là, nàng vẫn quan tâm đến A Trần, chính là hắn sau khi bị hạ độc khiến cơ thể teo nhỏ lại.

Đắng là, rõ ràng hắn đứng trước mặt nàng nhưng nàng lại không nhận ra hắn..

Đế Tuyệt Trần khẽ thở dài hai tiếng.

Ngẩng đầu lên, ánh trăng đã qua đỉnh đầu, thời gian này dường như cũng đã đến.

Ánh mắt hắn lóe lên, xoay người, đi thẳng về một hướng..

Phượng Sở Ca tìm kiếm khắp nơi trong Phượng phủ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của A Trần, trong lòng lập tức có chút hoảng loạn.

Nàng rất thích đứa trẻ A Trần này, lạnh lùng mà ngầu ngầu.

Nhưng chính đứa trẻ này, lại đặc biệt giống nàng của ngày xưa.

Kiếp trước, Phượng Sở Ca không có một người thân nào, cuối cùng bị đưa vào tổ chức sát thủ, trở thành một sát thủ không có cảm xúc.

Còn ở kiếp này sau khi xuyên không, nàng đã có người cha nuôi chăm sóc, có Tử Lan và những người khác, dường như mọi thứ đã thay đổi.

Phượng Sở Ca không nỡ để một đứa trẻ nhỏ như vậy phải chịu đựng nhiều như thế. Vì vậy luôn mang A Trần theo bên cạnh, chỉ cần là điều A Trần muốn, nàng đều muốn đáp ứng, cho cậu điều tốt nhất..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 25: Vừa Đẹp Vừa Xứng Đôi

[HIDE-THANKS]Ánh trăng tỏa xuống, chiếu sáng mọi góc trong sân.

Phượng Sở Ca tìm kiếm A Trần, tìm mãi không thấy, cuối cùng dừng lại bên một tảng đá giả.

"Nữ nhân.. ngươi đang tìm ta sao?" Từ phía trên bên trái của Phượng Sở Ca, đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại.

Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy A Trần đang ngồi trên tảng đá cao.

A Trần mặc một chiếc áo nhỏ màu trắng ngà, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Sau khi xác nhận A Trần an toàn, Phượng Sở Ca mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nhóc con, ai cho ngươi chạy lung tung vậy? Không biết Phượng phủ rất nguy hiểm sao? Ngươi có biết ngươi suýt làm tỷ tỷ sợ chết không!"

A Trần quay đầu đi: "Hừ, nữ nhân, không cho phép ngươi nói mình là tỷ tỷ của ta, nếu không ta sẽ không theo ngươi về nữa."

"Không phải tỷ tỷ thì là gì?"

"Nương tử nha!" A Trần nháy mắt, cười nói.

Khóe môi Phượng Sở Ca co giật.

Trước đây khi A Trần hỏi nàng có muốn đợi cậu lớn lên rồi lấy cậu không, nàng chỉ coi đó là lời nói ngây thơ trẻ con và trêu cậu một chút, không ngờ A Trần lại khắc sâu suy nghĩ đó vào trong lòng.

"Nhóc con, ngươi mới mấy tuổi mà đã lấy nương tử chứ! Mau xuống đây!"

"Vậy đợi ta lớn lên, nữ nhân ngươi lấy ta nhé!"

"Ngươi lớn còn lâu lắm!"

"Ta không quản, chỉ cần ngươi đồng ý là được. Nếu trả lời 'không được', ta sẽ không xuống đâu, cho dù ngươi leo lên bắt ta cũng không xuống."

Trước đây, Phượng Sở Ca còn nghĩ tâm trí của A Trần có chút trưởng thành. Lúc này, nghe ngữ điệu trẻ con của cậu, nàng khẽ bật cười.

Như vậy mới là trẻ con chứ.

Phải dỗ dành, phải trêu chọc mới có thể vui vẻ cười.

"Được, ta đồng ý với ngươi, mau xuống đây."

"Được thôi!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trần hiện lên một nụ cười.

Phượng Sở Ca nhìn nụ cười của A Trần, thoáng sững sờ.

Tại sao A Trần cười như vậy lại có cảm giác giống Đế Tuyệt Trần trước đó?

Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu, nghĩ rằng quả nhiên điểm chung của mỹ nam tử là nhiều nhất..

* * *

Khi Phượng Sở Ca và mọi người trở lại trong sân, Tử Lan và Bích La vẫn còn say mê ngắm hoa.

"Hai ngươi đủ rồi." Nhìn dáng vẻ của các nàng, Phượng Sở Ca cười nói.

"Tiểu thư, Đế Tuyệt Trần công tử thực sự quá tuấn mỹ, quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nam Vân Thiên."

"Đúng vậy.. Ta chưa từng thấy ai tuấn mỹ đến vậy." Bích La phía sau đồng tình.

"Nhưng tiểu thư, cũng chỉ có nam tử anh hùng như vậy mới xứng với tiểu thư thôi." Tử Lan đột nhiên nhớ ra điều gì, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói. "Nếu công tử Đế Tuyệt Trần có thể trở thành cô gia của chúng ta, ôi chao, thì ngày nào ta cũng được mãn nhãn rồi!"

Khóe môi Phượng Sở Ca không ngừng co giật.

Nàng cứ nghĩ Tử Lan và mấy người này thích công tử Đế Tuyệt Trần, không ngờ họ lại có ý tưởng như vậy.

"Thôi nào, muộn rồi, đi nghỉ đi."

"Không muốn, ta gặp công tử Đế Tuyệt Trần, tối nay không ngủ được." Tử Lan tiếp tục nói. "Bích La, ngươi nói xem, cảnh tiểu thư và công tử Đế Tuyệt Trần vừa đứng cùng nhau có đẹp không?"

Bích La gật đầu.

"Thế có xứng đôi không?"

"Ừm, rất xứng đôi!"

"Vừa đẹp vừa xứng đôi, có nên ở bên nhau không?"

Bích La lại gật đầu..

Cùng lúc đó, tiểu A Trần cũng gật đầu mạnh mẽ.

"Ừm, thật hợp!"

"Tiểu thư, người xem đi, trẻ con không bao giờ nói dối.. ngay cả A Trần cũng nói hai người hợp nhau.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 26: Đòi Nợ

[HIDE-THANKS]
"Đúng không, A Trần! Tiểu thư và vị mỹ nam đứng đầu đó rất xứng đôi đúng không."

"Ừ, rất xứng đôi!" A Trần gật đầu mạnh mẽ.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, Phượng Sở Ca bất lực lắc đầu, đám này, thật là ngày càng không biết xấu hổ.

"Đi thôi, đi ngủ đi, sáng mai chúng ta còn có việc chính cần làm."

"Việc chính? Việc gì?" Tử Lan hỏi.

Nụ cười trên gương mặt nàng dần dần tan biến. Nghĩ đến việc tối nay Phượng Triều Dương phái người đến ám sát nàng, sắc mặt Phượng Sở Ca càng lạnh lẽo hơn. Không dám tưởng tượng, nếu không phải Đế Tuyệt Trần đột nhiên xuất hiện, nàng có bị lão giả áo trắng kia lấy mạng hay không!

Phượng Sở Ca nheo mắt lại, một lúc sau, khẽ cười: "Đòi nợ~~"

"Tốt, chuyện đòi nợ, ta thích nhất rồi!" Ba thị nữ mang dòng máu bạo lực vừa nghe liền phấn chấn hẳn lên.

Ngày hôm sau, nắng sớm chiếu vàng, trời xanh mây đẹp.

Sáng sớm, Phượng Sở Ca dẫn theo ba thị nữ đi về phía phòng của Phượng Triều Dương.

Cửa phòng Phượng Triều Dương đóng chặt, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được khí tức của ông ta, Phượng Sở Ca biết, Phượng Triều Dương đang ở bên trong.

"Phượng gia chủ.. đã đến thời hạn hai ngày, còn nhớ chúng ta đã thỏa thuận gì không? Trả lại tất cả những gì thuộc về ta.."

Trong phòng, Phượng Triều Dương co ro một bên, nghe tiếng của Phượng Sở Ca, khuôn mặt tái nhợt.

Hôm qua, ông ta thực sự đã đi cầu xin trưởng lão Thiên Địa Bạch giúp ông ta trừ khử Phượng Sở Ca.

Trưởng lão Thiên Địa Bạch giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Tôn, là một cao thủ hiếm có.

Ông ta tin chắc rằng trưởng lão Thiên Địa Bạch sẽ giết chết Phượng Sở Ca. Ai ngờ, sáng sớm dậy lại thấy xác của trưởng lão Bạch nằm ngay trước cửa phòng mình..

Nghĩ đến cái chết của trưởng lão, Phượng Triều Dương cảm thấy lạnh run từ trong lòng.

Ông rất sợ chết, cực kỳ sợ chết.

Ngoài kia, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Tiếng kêu gõ đó như từng nhát búa tử thần, đập từng chút một vào tim ông ta.

Cửa mãi không mở.

Tử Lan thực sự không chịu nổi nữa: "Phượng gia chủ, nếu còn không mở cửa, chúng ta sẽ phá cửa đấy-"

Dứt lời, Tử Lan lùi lại hai bước, dùng sức mạnh của Đại Linh Sư, mạnh mẽ đập vào cửa.

"Rầm!" một tiếng vang lớn, cửa bị đẩy mở.

Thấy cửa bị đập mở, Phượng Triều Dương đột nhiên bật dậy..

Ông kinh hoàng nhìn Phượng Sở Ca, lùi bước về phía sau.

Hiện tại, Phượng gia đang trên đà suy tàn.

Đầu tiên là các tiểu thư của Phượng gia lần lượt gặp chuyện. Sau đó Phượng Thiển Tuyết gả vào Vân gia dọa chết tên ngốc của Vân gia khiến hai nhà hoàn toàn đoạn tuyệt. Và bây giờ.. ngay cả cao thủ mạnh mẽ nhất đứng sau Phượng gia cũng bất ngờ chết đi..

Những điều này đối với Phượng gia không khác gì đòn chí mạng.

Tất cả mọi thứ đều có thể quy về một câu, đó là.. Phượng gia tiêu rồi!

Lúc này, Phượng Triều Dương trông có chút thảm hại, nhưng Phượng Sở Ca vốn không phải là người tốt bụng.

Nàng bước đến trước mặt Phượng Triều Dương: "Phượng gia chủ hẹn là hôm nay trả lại tất cả những gì thuộc về ta, không biết Phượng gia chủ đã chuẩn bị xong chưa?"

Mặt Phượng Triều Dương xám như tro tàn. Cuối cùng, ông chỉ uể oải lắc đầu.

Ông không thể đấu cứng với Phượng Sở Ca, thực lực của Phượng Sở Ca cao hơn ông ta rất nhiều!

Nếu thực sự đấu cứng, kết cục của ông chỉ e là sẽ rất thảm khốc!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 27: Bồi Thường Ba Ngàn Tám Trăm Vạn Lượng

[HIDE-THANKS]
"Vậy sao? Thật đáng tiếc.. Ta đã tính toán, tổng giá trị của những thứ đó là 3800 vạn lượng bạc."

"3800 vạn lượng!" Phượng Triều Dương giật mình ngẩng đầu, kêu lên.

"Nếu ngươi không tin có thể tự mình xem. Trong này, ta đã giảm bớt cho ngươi tiền lãi.. Nghĩ đến việc ta từng sống ở Phượng gia một thời gian, ta cũng nhân từ một lần, nếu tính cả lãi là 4000 vạn lượng bạc. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ cần trả 3800 vạn lượng là đủ.."

(*3800 vạn = 38 triệu)

"3800 vạn lượng, ta làm gì có nhiều bạc như vậy?"

Chỉ hôm qua thôi, vì Phượng Thiển Tuyết dọa chết nhị thiếu gia Vân gia, Vân gia đã đến đòi Phượng gia bồi thường một khoản phí rất cao.

Vì e ngại địa vị của Vân gia, Phượng gia không dám đắc tội thêm nên phải bồi thường cho Vân gia 2000 vạn lượng bạc.

Chỉ 2000 vạn đó gần như đã vét sạch toàn bộ Phượng gia, bây giờ làm sao còn lấy ra được chút tiền nào?

"Không bồi thường được? Ta không quan tâm, các ngươi tự ý động đến của hồi môn của mẫu thân ta, đây là không tôn trọng người. Hồi môn của mẫu thân đều là đồ của hoàng thất, những thứ đó bị các ngươi đánh mất, đây là do các ngươi bảo quản tốt đồ hoàng gia. Dù với tội danh nào, các ngươi cũng chịu không nổi!"

"Phượng Sở Ca, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nhất định phải phá hủy Phượng gia ngươi mới vui lòng sao?"

"Phượng gia chủ, ngươi bị hoang tưởng quá nặng rồi. Ta mới không thèm phá hủy các ngươi. Như ta đã nói trước đó, ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta. Còn lại, ta không quan tâm!"

Lấy lại những thứ thuộc về thân thể này, bù đắp cho những năm tháng chịu khổ sở.

Điều đó có gì sai?

"3800 vạn lượng, Phượng gia chủ, không thương lượng! Nếu ngươi không trả thì ta chỉ có thể đi tìm Hoàng thượng.."

Phượng Triều Dương chưa từng nghĩ Phượng Sở Ca lại vô tình đến vậy.

Ông ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo vô tình của nàng.

Dù không cam lòng, nhưng cuối cùng ông vẫn phải thỏa hiệp.

Chuyện này nếu làm ầm lên đến hoàng thất thì đúng là trọng tội.

Hơn nữa, bây giờ Phượng gia không còn chỗ dựa, không có nguồn tiền, nay đã không còn như trước.

Phượng gia ngày trước có thể được hoàng thất nể mặt vài phần, nhưng Phượng Triều Dương hiểu, bây giờ Phượng gia đã hoàn toàn thất thế..

Ông cúi đầu, cuối cùng, ngẩng lên..

"Căn nhà lớn này có lẽ đáng giá 3800 vạn, dùng căn nhà này để thế chấp vậy."

Phượng Sở Ca nheo mắt, không ngờ Phượng Triều Dương lại sảng khoái như vậy.

"Được! Phượng gia chủ, điều khoản thế chấp ngươi tự viết đi."

Lấy bút mực, Phượng Triều Dương viết xuống giấy những điều khoản thế chấp căn nhà này để trả nợ.

Nghĩa là từ hôm nay trở đi, cho đến khi Phượng Triều Dương trả hết 3800 vạn lượng bạc, căn nhà này tạm thời không thuộc về ông nữa.

"Phượng gia chủ, đã căn nhà này đã là của ta rồi.. thì cũng không cần giữ các ngươi thêm nữa." Phượng Sở Ca cười rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại khiến Phượng Triều Dương và cả nhà ông ta hoàn toàn kinh ngạc.

Nhưng quyết định Phượng Sở Ca đã đưa ra, người ngoài rất khó thay đổi ý kiến của nàng.

Không còn cách nào khác, Phượng Triều Dương chỉ đành thu dọn đồ đạc, dẫn nhị phu nhân và Phượng Thanh Uyển với khuôn mặt vẫn quấn băng đi ra khỏi căn nhà này.

Cả nhà này thực sự đã hận Phượng Sở Ca đến tận xương tủy.

Khi nhị phu nhân rời đi vẫn luôn trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca.

"Đi thôi, phu nhân, chúng ta đi thôi. Nơi này không còn là nhà của chúng ta." Thấy nhị phu nhân không muốn rời đi, Phượng Triều Dương kéo bà, nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 28: Một Người Ngoài Chiếm Đoạt Phượng Gia?

[HIDE-THANKS]
"Lão gia, chúng ta dựa vào đâu phải rời đi? Dựa vào đâu phải để một người ngoài đến chiếm đoạt Phượng gia của chúng ta?"

Nhị phu nhân đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng gọi Phượng Triều Dương. "Lão gia, chẳng lẽ ngài không nghi ngờ sao? Ngày trước công chúa Kiến Đức chỉ mang thai tám tháng đã sinh ra con tiểu tiện chủng này, mà hoàn toàn không phải là tình trạng sinh non!"

Phượng Triều Dương giật mình.

Ánh mắt nhị phu nhân lóe lên, trên khuôn mặt bỗng nở ra nụ cười đắc ý: "Lão gia, con tiểu tiện chủng này vốn dĩ là do công chúa Kiến Đức cùng đàn ông khác sinh ra. Năm đó Công chúa Kiến Đức đột nhiên mất tích một tháng. Sau khi trở về, hoàng thượng liền lập tức ban hôn với ngài. Ngài nói xem, nếu không có gì mờ ám, tại sao hoàng thượng lại ban hôn nhanh như vậy? Trước đây ta vì ngại công chúa Kiến Đức là người hoàng gia nên không dám nói ra, chỉ sợ người khác nói ta bịa đặt. Nhưng bây giờ người ngoài đã bắt nạt đến đầu chúng ta rồi! Lão gia.. Phượng gia thực sự không thể để cho một người ngoài được!"

Phượng Triều Dương đứng nguyên tại chỗ, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Nhị phu nhân nói không sai. Năm đó, công chúa Kiến Đức quả thực chỉ mang thai tám tháng đã sinh ra Phượng Sở Ca. Nhưng lúc đó bà đỡ nói với ông rằng, công chúa Kiến Đức do vô ý va chạm nên dẫn đến sinh non. Hồi đó ông ta cũng chẳng nghi ngờ gì, mà tin ngay. Nhưng bây giờ nghe nhị phu nhân nói vậy, liên kết với nhiều sự việc trước hôn nhân khác, Phượng Triều Dương đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Hóa ra Phượng Sở Ca hoàn toàn không phải là con của ông ta!

"Phượng Sở Ca, ngươi vốn không phải là người Phượng gia, có tư cách gì mà chiếm đoạt Phượng phủ này?" Nhị phu nhân đã quyết định ở lì trong Phượng phủ. Và quả thật, nếu rời khỏi Phượng phủ, họ thực sự sẽ không còn chỗ nào để đi.

"Có phải người Phượng phủ hay không, không liên quan đến ta, có phải là huyết mạch của Phượng Triều Dương hay không, ta càng không để ý." Phượng Sở Ca khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt nói. Nàng vốn không phải là con gái của Phượng Triều Dương, nàng chỉ là một linh hồn từ dị thế khác đến!

Phượng Sở Ca nói xong, cầm lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và hợp đồng có dấu tay của hai bên giơ lên, cười nói: "Những thứ khác ta không thừa nhận, ta chỉ thừa nhận chữ đen trên tờ giấy trắng này!"

Nói xong, Phượng Sở Ca quay người bước đi, hướng về phía Tử Lan và những người khác ra lệnh: "Đưa những người không liên quan ra ngoài.. đừng để họ làm phiền mắt ta trong nhà này."

"Vâng!" Tử Lan, Bích La, Lục Trúc ba người đồng loạt tiến lên, cùng nhau đẩy họ ra ngoài.

Nhị phu nhân không ngờ Phượng Sở Ca không quan tâm đến thân phận của mình, giờ thì chẳng còn cách nào khác.

"Phượng Sở Ca, ngươi đúng là con tiện chủng. Ta nói cho ngươi biết, con trai ta, Phượng Viễn Hàng đang ở Học viện Vân Thiên. Hiện giờ nó là một trong những người giỏi nhất ở Học viện Vân Thiên, sau này chắc chắn sẽ vào Thiên Địa Phủ."

"Ồ~con trai ngươi vào Thiên Địa Phủ có liên quan gì đến ta?"

"Nếu bây giờ ngươi để chúng ta ở lại, sau này Viễn Hàng có thể cho ngươi một con đường sống. Nhưng nếu ngươi cứ đối xử với chúng ta như vậy, Viễn Hàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi khi trở về."

Giọng nói của nhị phu nhân càng lúc càng lớn, bà ta nghĩ rằng Phượng Sở Ca nghe xong lời bà ít nhiều sẽ sợ hãi mà tạm thời để họ ở lại. Nhưng không ngờ, Phượng Sở Ca lạnh lùng nhếch môi: "Bây giờ con trai ngươi chưa vào Thiên Địa Phủ, muốn tính sổ cũng đợi nó vào được rồi nói.. Tử Lan, nhanh lên đi, bà già này lắm lời, ta nghe thấy thật khó chịu."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 29: Phượng Sở Ca Nổi Giận

[HIDE-THANKS]
Thấy tiểu thư của mình không vui, Tử Lan và những người khác lập tức gia tăng sức lực đuổi nhị phu nhân và những người khác ra ngoài.

Cho đến khi bọn họ hoàn toàn rời đi, xung quanh cuối cùng mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

Không còn những người Phượng gia cũ ở đó, ngôi nhà lớn của Phượng gia ngay lập tức trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Sau khi đấu giá được Thiên Ly Dịch và Bách Chuyển Thủy tại Trân Bảo Các, Phong Nguyệt Lâu lại sử dụng sức mạnh của mình tìm kiếm được máu của băng tàm.

Những ngày gần đây, tất cả những nguyên liệu mà A Trần yêu cầu đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Chế tạo đan dược, đặc biệt là một loại đan dược mà chưa từng thấy, đều là thách thức lớn đối với bất kỳ cấp độ luyện dược sư nào.

Để nghiên cứu thành phần cũng như tỷ lệ phối trộn của đan dược, Phượng Sở Ca đã tự nhốt mình trong dược phòng đặc biệt, một khi đã vào là ở đó suốt năm ngày.

Chính trong năm ngày này, bên ngoài Thiên Khải gần như thay đổi trời đất-

Và tất cả những thay đổi này đều xoay quanh Phượng Sở Ca..

Còn nhân vật chính của những chuyện này thì chỉ tự giam mình trong dược phòng, miệt mài nghiên cứu chế tạo đan dược.

Những ngày này, ngoài Thiên Khải không ngừng có tin đồn lan truyền.

Đối với những dân thường bình thường, điều họ thích nhất là hàng ngày bàn tán các câu chuyện của giới quý tộc.

Gần đây, điều họ bàn tán nhiều nhất không gì khác ngoài chuyện của Phượng gia.

Cũng vì điều này, danh tiếng của Phượng Sở Ca đột nhiên dần dần nổi lên.

"Hả? Phượng Sở Ca? Cái tên này nghe quen quen." Trên đường phố, hai người nghe người xung quanh nói chuyện, bèn mở miệng nói.

"Phượng Sở Ca chẳng phải là người bị đuổi khỏi Phượng gia vào sáu năm trước sao? Không ngờ bây giờ kẻ phế vật đó quay về, mà còn chiếm lại được Phượng gia.."

"Chắc là Phượng Sở Ca sáu năm qua đã chịu đựng nhiều khổ sở bên ngoài. Bây giờ quay về bùng nổ!"

"Hoặc là, Phượng Sở Ca đột nhiên được cao nhân nào đó giúp đỡ. Nếu không một kẻ phế vật không thể tu luyện linh lực như nàng làm sao có thể đủ sức đối đầu với bọn Phượng Triều Dương?"

* * *

Thực tế chứng minh, trí tưởng tượng của con người là vô hạn.

Chỉ hai ngày, đủ loại phiên bản câu chuyện về Phượng Sở Ca đã lan truyền khắp đường phố kinh đô Thiên Khải, thậm chí ai ai cũng biết.

Phượng Sở Ca bỗng chốc trở thành cái tên nổi nhất trong Thiên Khải.

Tin đồn này cuối cùng cũng đến tai hoàng cung..

Hoàng đế Thiên Khải - Hách Liên Thanh là hoàng huynh ruột của mẫu thân Phượng Sở Ca - Hách Liên Ngưng. Nói cách khác, hoàng đế hiện tại là cữu cữu ruột của Phượng Sở Ca.

Hôm đó, một chiếu chỉ từ hoàng cung được truyền xuống Phượng phủ.

Phượng Sở Ca vẫn đang bận rộn trong phòng chuẩn bị dược liệu, hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài..

"Tiểu thư, tiểu thư, có người trong cung đến." Tử Lan lo lắng gọi từ bên ngoài.

"Người đến thì để họ chờ." Phượng Sở Ca đang chăm chú kiểm tra tỷ lệ phối trộn dược liệu, thử xem phải làm sao để chế tạo đan dược.

Mặc dù những dược liệu này hoàn toàn không thể chế tạo thành đan dược có khả năng thúc đẩy trưởng thành, nhưng nếu phối hợp đúng và nắm vững lửa, dùng để cường thân kiện thể và tăng cường linh lực đều rất hữu ích!

"Là cung đình đến ban thánh chỉ, hình như muốn tiểu thư vào cung.." Tử Lan tiếp tục gọi, chỉ là, giọng nói đó dường như mang theo vài phần thận trọng.

Tử Lan biết rõ tính tình của Phượng Sở Ca..

Quả nhiên, Phượng Sở Ca trong phòng gầm lên-

"Khỉ thật, Tử Lan, ngươi kêu thêm câu nữa thử coi ta có ra ngoài khâu miệng ngươi lại không!" Khi đang chế tạo đan dược, nàng ghét nhất là bị người khác quấy rầy.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back