Chương 20: Vốn Dĩ Ta Đã Ngầu Như Vậy
Hai ngày nay, dân chúng Thiên Khải có thêm một câu chuyện để bàn tán sau bữa ăn.
Đó là sau khi nhị tiểu thư Phượng gia gả cho tên ngốc bệnh hoạn của Vân gia lại có thể dùng dung mạo trang điểm kinh dị của mình dọa chết tên ngốc đó ngay trong đêm tân hôn.
Nhị thiếu gia của Vân gia dù ngốc nghếch nhưng vẫn luôn là bảo bối trong lòng phu nhân Vân gia.
Sở dĩ Vân gia gấp gáp muốn cưới thiên kim Phượng gia là để xung hỉ, ai ngờ chuyện vui lại thành chuyện buồn.
Vân gia nổi giận đùng đùng.
Vân gia vốn dĩ đứng đầu trong tứ đại gia tộc Thiên Khải. Giờ đây người Vân gia vô cùng bất mãn với Phượng gia, thậm chí định liên kết với hai gia tộc còn lại để cùng nhau thôn tính Phượng gia.
Lần này, Phượng gia thực sự rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Phượng Triều Dương ngồi bệt trên ghế nghe đám hạ nhân báo lại những tin tức đó, cuối cùng hiểu được ý nghĩa trong lời Phượng Sở Ca nói trước đó.
Khuôn mặt ông tái mét, không còn chút sắc máu.
Cuối cùng, mắt ông ánh lên một tia lạnh lẽo, dường như đã quyết định điều gì đó, Phượng Triều Dương đứng dậy, bước đi..
Ngày mười lăm hàng tháng là ngày Trân Bảo Các đấu giá vật phẩm.
Hôm nay vừa hay là ngày mười lăm, chính là ngày đấu giá kỳ trân dị bảo mà Thanh Liên đã nhắc trước đó.
Sáng sớm, Phượng Sở Ca các nàng chuẩn bị đồ đạc đến Trân Bảo Các.
A Trần nhỏ nhắn ngồi một bên, Phượng Sở Ca đi ngang qua cậu, hỏi: "A Trần, chúng ta chuẩn bị đi Trân Bảo Các, ngươi có muốn đi không?"
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé không chút biểu cảm: "Không đi."
"Có kẹo ăn nhé, giả vờ ngầu thì không có kẹo ăn đâu."
A Trần đanh mặt lại, khuôn mặt non nớt đầy vẻ băng lãnh như một người lớn: "Nữ nhân, ta nói lại lần nữa, đừng coi ta là trẻ con. Hơn nữa, ta không làm bộ ngầu, ta vốn dĩ đã ngầu như vậy rồi!"
Phượng Sở Ca cười khẽ: "Được rồi, không đi thì không đi. Ngoan ngoãn đợi tỷ tỷ về, đừng chạy lung tung.."
A Trần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút ánh sáng kiên định, dường như nhấn mạnh: "Nữ nhân, ngươi không phải tỷ tỷ ta, ngươi là người sẽ làm nương tử của ta."
Phượng Sở Ca nhướng mày: "Được rồi, vậy ngươi ở đây ngoan ngoãn, nhớ đừng chạy lung tung."
"Ừm!" A Trần gật đầu mạnh hai cái, ánh mắt sáng lên, như thể vì câu hứa hẹn vô tình của Phượng Sở Ca mà vui mừng.
Dỗ dành xong A Trần, Phượng Sở Ca lên tiếng: "Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, chúng ta đi~~"
Trân Bảo Các là phòng đấu giá lớn nhất Thiên Khải. Ngày mười lăm mỗi tháng, Trân Bảo Các sẽ đem những món đồ quý thu thập được trong ba mươi ngày qua ra đấu giá.
Lần này, có người tung tin rằng Trân Bảo Các đã có được một vài loại dược liệu quý sẽ đưa ra đấu giá.
Nhu cầu về dược liệu không nhiều, thông thường chỉ có một số luyện dược sư mới cần dược liệu, thêm vào việc lần này dược liệu rất hiếm, rất ít người đến tham gia đấu giá.
Ngày hôm nay, trong Trân Bảo Các có phần hơi lạnh lẽo, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc đấu giá.
Quả nhiên như Thanh Liên đã nói, hôm nay trên sàn đấu giá có hai trong số năm vị thuốc mà A Trần cần.
Thiên Li Dịch, Bách Chuyển Thủy.
Và hai thứ này được đặt ở cuối cùng làm vật áp trụ.
"Tiểu thư, những món đồ càng về sau càng đắt, người tranh giành cũng sẽ càng nhiều."
"Không liên quan đến ta, ta chỉ cần hai thứ cuối cùng!"
"Tiểu thư cần những thứ đó để làm gì? Có thể luyện thành đan dược gì không?"
Đó là sau khi nhị tiểu thư Phượng gia gả cho tên ngốc bệnh hoạn của Vân gia lại có thể dùng dung mạo trang điểm kinh dị của mình dọa chết tên ngốc đó ngay trong đêm tân hôn.
Nhị thiếu gia của Vân gia dù ngốc nghếch nhưng vẫn luôn là bảo bối trong lòng phu nhân Vân gia.
Sở dĩ Vân gia gấp gáp muốn cưới thiên kim Phượng gia là để xung hỉ, ai ngờ chuyện vui lại thành chuyện buồn.
Vân gia nổi giận đùng đùng.
Vân gia vốn dĩ đứng đầu trong tứ đại gia tộc Thiên Khải. Giờ đây người Vân gia vô cùng bất mãn với Phượng gia, thậm chí định liên kết với hai gia tộc còn lại để cùng nhau thôn tính Phượng gia.
Lần này, Phượng gia thực sự rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Phượng Triều Dương ngồi bệt trên ghế nghe đám hạ nhân báo lại những tin tức đó, cuối cùng hiểu được ý nghĩa trong lời Phượng Sở Ca nói trước đó.
Khuôn mặt ông tái mét, không còn chút sắc máu.
Cuối cùng, mắt ông ánh lên một tia lạnh lẽo, dường như đã quyết định điều gì đó, Phượng Triều Dương đứng dậy, bước đi..
Ngày mười lăm hàng tháng là ngày Trân Bảo Các đấu giá vật phẩm.
Hôm nay vừa hay là ngày mười lăm, chính là ngày đấu giá kỳ trân dị bảo mà Thanh Liên đã nhắc trước đó.
Sáng sớm, Phượng Sở Ca các nàng chuẩn bị đồ đạc đến Trân Bảo Các.
A Trần nhỏ nhắn ngồi một bên, Phượng Sở Ca đi ngang qua cậu, hỏi: "A Trần, chúng ta chuẩn bị đi Trân Bảo Các, ngươi có muốn đi không?"
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé không chút biểu cảm: "Không đi."
"Có kẹo ăn nhé, giả vờ ngầu thì không có kẹo ăn đâu."
A Trần đanh mặt lại, khuôn mặt non nớt đầy vẻ băng lãnh như một người lớn: "Nữ nhân, ta nói lại lần nữa, đừng coi ta là trẻ con. Hơn nữa, ta không làm bộ ngầu, ta vốn dĩ đã ngầu như vậy rồi!"
Phượng Sở Ca cười khẽ: "Được rồi, không đi thì không đi. Ngoan ngoãn đợi tỷ tỷ về, đừng chạy lung tung.."
A Trần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút ánh sáng kiên định, dường như nhấn mạnh: "Nữ nhân, ngươi không phải tỷ tỷ ta, ngươi là người sẽ làm nương tử của ta."
Phượng Sở Ca nhướng mày: "Được rồi, vậy ngươi ở đây ngoan ngoãn, nhớ đừng chạy lung tung."
"Ừm!" A Trần gật đầu mạnh hai cái, ánh mắt sáng lên, như thể vì câu hứa hẹn vô tình của Phượng Sở Ca mà vui mừng.
Dỗ dành xong A Trần, Phượng Sở Ca lên tiếng: "Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, chúng ta đi~~"
Trân Bảo Các là phòng đấu giá lớn nhất Thiên Khải. Ngày mười lăm mỗi tháng, Trân Bảo Các sẽ đem những món đồ quý thu thập được trong ba mươi ngày qua ra đấu giá.
Lần này, có người tung tin rằng Trân Bảo Các đã có được một vài loại dược liệu quý sẽ đưa ra đấu giá.
Nhu cầu về dược liệu không nhiều, thông thường chỉ có một số luyện dược sư mới cần dược liệu, thêm vào việc lần này dược liệu rất hiếm, rất ít người đến tham gia đấu giá.
Ngày hôm nay, trong Trân Bảo Các có phần hơi lạnh lẽo, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc đấu giá.
Quả nhiên như Thanh Liên đã nói, hôm nay trên sàn đấu giá có hai trong số năm vị thuốc mà A Trần cần.
Thiên Li Dịch, Bách Chuyển Thủy.
Và hai thứ này được đặt ở cuối cùng làm vật áp trụ.
"Tiểu thư, những món đồ càng về sau càng đắt, người tranh giành cũng sẽ càng nhiều."
"Không liên quan đến ta, ta chỉ cần hai thứ cuối cùng!"
"Tiểu thư cần những thứ đó để làm gì? Có thể luyện thành đan dược gì không?"
Chỉnh sửa cuối: