Chương 40: Mèo Ngốc, Chưa Đánh Đã Bại
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Quả thật như A Trần nói, tất cả hạ nhân của Phượng phủ từ trên xuống dưới đều nhân lúc hôm nay Phượng Sở Ca không có ở nhà đã đóng gói bỏ trốn. Chỉ còn lại một Phượng phủ trống rỗng.
Trong bếp đã có sẵn đủ loại nguyên liệu.
Đầu tiên, Phượng Sở Ca xắn tay áo, bắt đầu định nấu cơm.
Tử Lan cùng những người khác nhìn Phượng Sở Ca như vậy như thể thấy quỷ.
"Tiểu.. tiểu thư.. không phải thật sự định tự mình nấu ăn chứ?"
"Đúng vậy!" Phượng Sở Ca đáp.
"Nhưng tiểu thư.. những thứ này ngươi chưa từng làm qua mà.."
"Tiểu thư nhà ngươi là thiên tài, việc gì cũng có thể học được trong chốc lát." Phượng Sở Ca vừa nói vừa rửa rau.
"Tiểu thư, hay là để chúng ta giúp người, những thứ này chắc chắn người không quen thuộc." Ba tỳ nữ thấy Phượng Sở Ca làm việc khó khăn như vậy, tiến lên nói.
Phượng Sở Ca liền né tránh họ: "Không ai được giúp hết.. A Trần muốn ăn món ta nấu, nếu các ngươi giúp thì không còn ý nghĩa nữa rồi."
Ba tỳ nữ nghe vậy, ai nấy đều co rút khóe miệng.
A Trần chỉ là một thằng nhóc thôi mà..
Tiểu thư đối xử với hắn cũng tốt quá đi chứ~~~
Thấy Phượng Sở Ca kiên quyết không cần họ giúp đỡ, ba người đành đứng nhìn từ một bên, không tiến thêm bước nào nữa.
Trong Lâm Thủy Các, A Trần ngồi đợi ở đó, bụng đã đói đến nỗi kêu òng ọc.
Từ khi bị trúng độc, linh lực trong người hắn đều tiêu tán, thậm chí còn không bằng một người bình thường.
Hắn không bước ra ngoài, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bếp của Phượng phủ không xa phả khói đen, đôi mắt to tròn lấp lánh vài tia cười.
Phượng Sở Ca tự tay nấu ăn cho hắn..
"Meo!" Từ dưới chân, đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu.
A Trần cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chú mèo trắng như tuyết.
Trong mắt mèo hiện lên ánh sáng xanh lam, đứng bên cạnh kêu lên.
Nhìn con mèo này, mắt A Trần sáng lên.
Đây là.. linh thú!
Trên đại lục này, linh thú là một loài rất hiếm.
Không ngờ lại phát hiện một con ở đây.
Có lẽ nhận thấy sự quan tâm của A Trần, mèo con lập tức cảnh giác cao độ.
Nó lùi hai bước, tiếng kêu cũng thay đổi, toàn thân tràn đầy sát khí.
A Trần nhìn nó, mắt khẽ nheo lại.
Chỉ trong một thoáng, xung quanh thân hình nhỏ bé của hắn bùng lên một luồng khí lạnh nghiêm túc..
Môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt của A Trần lộ ra vẻ không hợp với tuổi tác của hắn.
Đôi mắt tím tràn đầy ánh sáng lạnh.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng lúc này lại như một vị đế vương, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Một người một mèo, đối mắt một lúc lâu!
"Meo!" Toàn thân mèo con đột nhiên run lên, đôi mắt xanh lam cũng dần dần tan rã, toàn thân không ngừng lùi lại, như thể bị kinh hãi điều gì đó.
Đến lúc này, A Trần mới nhướng mày, nhìn con linh thú đó, lạnh nhạt nói bốn chữ: "Chưa chiến đã bại~~"
Nghe thấy vậy, mắt mèo con lóe lên sự không cam lòng, nhưng không dám tiến thêm một bước..
Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền đến, mèo con như tìm được cứu tinh, lập tức chạy vọt lên phía trước.
Phượng Sở Ca tay bưng một bát lớn đi vào trong.
"Tới đây, tới đây, ăn cơm nào.." Đặt bát mì lớn trên bàn, Phượng Sở Ca gọi.
"Nữ nhân, đây là ngươi nấu thật sao?" A Trần hỏi.
"Tất nhiên rồi, ta nói nấu là nấu." Phượng Sở Ca đang nói, con mèo trắng như tuyết không ngừng cọ vào lòng nàng.
A Trần thấy vậy, liếc nhìn nó: "Con mèo ngốc này là của ngươi sao?"
Trong bếp đã có sẵn đủ loại nguyên liệu.
Đầu tiên, Phượng Sở Ca xắn tay áo, bắt đầu định nấu cơm.
Tử Lan cùng những người khác nhìn Phượng Sở Ca như vậy như thể thấy quỷ.
"Tiểu.. tiểu thư.. không phải thật sự định tự mình nấu ăn chứ?"
"Đúng vậy!" Phượng Sở Ca đáp.
"Nhưng tiểu thư.. những thứ này ngươi chưa từng làm qua mà.."
"Tiểu thư nhà ngươi là thiên tài, việc gì cũng có thể học được trong chốc lát." Phượng Sở Ca vừa nói vừa rửa rau.
"Tiểu thư, hay là để chúng ta giúp người, những thứ này chắc chắn người không quen thuộc." Ba tỳ nữ thấy Phượng Sở Ca làm việc khó khăn như vậy, tiến lên nói.
Phượng Sở Ca liền né tránh họ: "Không ai được giúp hết.. A Trần muốn ăn món ta nấu, nếu các ngươi giúp thì không còn ý nghĩa nữa rồi."
Ba tỳ nữ nghe vậy, ai nấy đều co rút khóe miệng.
A Trần chỉ là một thằng nhóc thôi mà..
Tiểu thư đối xử với hắn cũng tốt quá đi chứ~~~
Thấy Phượng Sở Ca kiên quyết không cần họ giúp đỡ, ba người đành đứng nhìn từ một bên, không tiến thêm bước nào nữa.
Trong Lâm Thủy Các, A Trần ngồi đợi ở đó, bụng đã đói đến nỗi kêu òng ọc.
Từ khi bị trúng độc, linh lực trong người hắn đều tiêu tán, thậm chí còn không bằng một người bình thường.
Hắn không bước ra ngoài, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bếp của Phượng phủ không xa phả khói đen, đôi mắt to tròn lấp lánh vài tia cười.
Phượng Sở Ca tự tay nấu ăn cho hắn..
"Meo!" Từ dưới chân, đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu.
A Trần cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chú mèo trắng như tuyết.
Trong mắt mèo hiện lên ánh sáng xanh lam, đứng bên cạnh kêu lên.
Nhìn con mèo này, mắt A Trần sáng lên.
Đây là.. linh thú!
Trên đại lục này, linh thú là một loài rất hiếm.
Không ngờ lại phát hiện một con ở đây.
Có lẽ nhận thấy sự quan tâm của A Trần, mèo con lập tức cảnh giác cao độ.
Nó lùi hai bước, tiếng kêu cũng thay đổi, toàn thân tràn đầy sát khí.
A Trần nhìn nó, mắt khẽ nheo lại.
Chỉ trong một thoáng, xung quanh thân hình nhỏ bé của hắn bùng lên một luồng khí lạnh nghiêm túc..
Môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt của A Trần lộ ra vẻ không hợp với tuổi tác của hắn.
Đôi mắt tím tràn đầy ánh sáng lạnh.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng lúc này lại như một vị đế vương, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Một người một mèo, đối mắt một lúc lâu!
"Meo!" Toàn thân mèo con đột nhiên run lên, đôi mắt xanh lam cũng dần dần tan rã, toàn thân không ngừng lùi lại, như thể bị kinh hãi điều gì đó.
Đến lúc này, A Trần mới nhướng mày, nhìn con linh thú đó, lạnh nhạt nói bốn chữ: "Chưa chiến đã bại~~"
Nghe thấy vậy, mắt mèo con lóe lên sự không cam lòng, nhưng không dám tiến thêm một bước..
Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền đến, mèo con như tìm được cứu tinh, lập tức chạy vọt lên phía trước.
Phượng Sở Ca tay bưng một bát lớn đi vào trong.
"Tới đây, tới đây, ăn cơm nào.." Đặt bát mì lớn trên bàn, Phượng Sở Ca gọi.
"Nữ nhân, đây là ngươi nấu thật sao?" A Trần hỏi.
"Tất nhiên rồi, ta nói nấu là nấu." Phượng Sở Ca đang nói, con mèo trắng như tuyết không ngừng cọ vào lòng nàng.
A Trần thấy vậy, liếc nhìn nó: "Con mèo ngốc này là của ngươi sao?"
Chỉnh sửa cuối: