Chương 80: Người Từ Thiên Địa Phủ
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Phượng Sở Ca đắp chăn cho A Trần xong, mới bước ra khỏi phòng..
A Trần tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
Mở mắt, phát hiện mình đã nằm trong phòng.
Trong bóng tối, trong mắt cậu lóe lên ánh sáng tím nhè nhẹ.
Cậu nhớ, trước đó khi ở trong vườn Phượng gia, cậu đã gặp Phượng Triều Dương, sau đó không biết gì nữa.
Tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận rõ dấu vết bị trói trên tay.
Nhìn dấu vết đó và mùi hương còn lưu lại của Phượng Sở Ca trong không khí, A Trần không khó để đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt cậu lóe lên, trong đó hiện lên vài tia lạnh lùng.
Đế Tuyệt Trần cậu, từ trước đến giờ không để ai ức hiếp!
Cũng không bao giờ là người dựa vào một nữ nhân bảo vệ!
Nhưng..
Hiện tại cậu giống như một kẻ phế nhân..
Ngay khi cậu đang suy nghĩ những điều này, bên ngoài cửa có một bóng đen lướt qua.
Tuy lúc này A Trần không còn linh lực, nhưng cảm giác vẫn vô cùng nhạy bén.
Cửa bật mở, một bóng đen lướt vào.
"Chủ nhân.." Đó là một giọng nói khàn khàn.
Nghe giọng này, ánh mắt A Trần hơi nheo lại. "Bắc Huyền-"
"Vâng, chủ nhân, là thuộc hạ!" Giọng nói vừa dứt, một bóng đen từ trên không đáp xuống, đáp trước mặt A Trần.
"Chủ nhân, thuộc hạ đến muộn." Người đến giọng có chút khàn khàn, toàn thân mặc đồ đen, cúi nửa người trước A Trần, giọng nói đầy tự trách.
"Chủ nhân, thuộc hạ đã tìm ngài rất lâu. Vừa rồi khi qua một khu rừng nhỏ cảm nhận được khí tức của ngài rồi lần theo đó mà tới đây.." Bắc Huyền nói, giọng có vài phần nhẹ nhõm, "Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đưa ngài về, cho dù phải liều mạng cũng sẽ bắt họ giao ra giải dược."
A Trần dựa vào giường, thân hình nhỏ bé nhưng quanh quẩn khí thế uy nghiêm.
"Giải dược ta có."
"Vậy thì tốt quá, chủ nhân, thuộc hạ sẽ đưa ngài đi ngay."
Đế Tuyệt Trần lười biếng khoanh tay trước ngực, đôi mắt nheo lại, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cậu lên tiếng. "Chuyện trở về để sau."
"Chủ nhân?" Bắc Huyền ngạc nhiên ngẩng đầu, không rõ ý định của Đế Tuyệt Trần.
Đế Tuyệt Trần khẽ nhếch môi, "Ta còn có việc."
"Nhưng mà.." Bắc Huyền còn muốn nói gì đó, nhưng nghe Đế Tuyệt Trần tiếp lời, "Giờ ngươi xuất hiện cũng đúng lúc, ngươi đến Học viện Vân Thiên thu xếp giúp ta, nửa tháng sau, ta sẽ đến Học viện Vân Thiên.."
Nói rồi, Đế Tuyệt Trần lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội Huyền Mặc toàn thân đen tuyền. "Cầm cái này đến gặp viện trưởng, hắn biết phải làm thế nào."
Bắc Huyền nhận lấy ngọc bội, trong mắt vẫn có chút không hiểu. "Chủ nhân ngài đột nhiên muốn đến Học viện Vân Thiên để làm gì?"
Đế Tuyệt Trần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Lúc này Bắc Huyền mới nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi-
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Chủ nhân yên tâm, những ngày này, thuộc hạ sẽ ở bên bảo vệ ngài, cho đến khi độc tố trong người ngài hoàn toàn được giải và ngài khôi phục thực lực.."
"Ừ.." Đế Tuyệt Trần khẽ gật đầu, "Ngươi lui xuống đi.."
"Vâng." Vừa dứt lời, Bắc Huyền lui ra.
Chỉ là, khi lui ra, trong lòng không khỏi có vài phần nghi hoặc.
Rõ ràng hiện giờ Thiên Địa Phủ rất loạn, có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Tại sao chủ nhân lại chọn ở lại đây? Chẳng lẽ là vì nữ tử khi nãy?
Vừa rồi hắn rõ ràng thấy nữ tử ấy chăm sóc chủ nhân của mình rất chu đáo..
A Trần tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
Mở mắt, phát hiện mình đã nằm trong phòng.
Trong bóng tối, trong mắt cậu lóe lên ánh sáng tím nhè nhẹ.
Cậu nhớ, trước đó khi ở trong vườn Phượng gia, cậu đã gặp Phượng Triều Dương, sau đó không biết gì nữa.
Tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận rõ dấu vết bị trói trên tay.
Nhìn dấu vết đó và mùi hương còn lưu lại của Phượng Sở Ca trong không khí, A Trần không khó để đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt cậu lóe lên, trong đó hiện lên vài tia lạnh lùng.
Đế Tuyệt Trần cậu, từ trước đến giờ không để ai ức hiếp!
Cũng không bao giờ là người dựa vào một nữ nhân bảo vệ!
Nhưng..
Hiện tại cậu giống như một kẻ phế nhân..
Ngay khi cậu đang suy nghĩ những điều này, bên ngoài cửa có một bóng đen lướt qua.
Tuy lúc này A Trần không còn linh lực, nhưng cảm giác vẫn vô cùng nhạy bén.
Cửa bật mở, một bóng đen lướt vào.
"Chủ nhân.." Đó là một giọng nói khàn khàn.
Nghe giọng này, ánh mắt A Trần hơi nheo lại. "Bắc Huyền-"
"Vâng, chủ nhân, là thuộc hạ!" Giọng nói vừa dứt, một bóng đen từ trên không đáp xuống, đáp trước mặt A Trần.
"Chủ nhân, thuộc hạ đến muộn." Người đến giọng có chút khàn khàn, toàn thân mặc đồ đen, cúi nửa người trước A Trần, giọng nói đầy tự trách.
"Chủ nhân, thuộc hạ đã tìm ngài rất lâu. Vừa rồi khi qua một khu rừng nhỏ cảm nhận được khí tức của ngài rồi lần theo đó mà tới đây.." Bắc Huyền nói, giọng có vài phần nhẹ nhõm, "Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đưa ngài về, cho dù phải liều mạng cũng sẽ bắt họ giao ra giải dược."
A Trần dựa vào giường, thân hình nhỏ bé nhưng quanh quẩn khí thế uy nghiêm.
"Giải dược ta có."
"Vậy thì tốt quá, chủ nhân, thuộc hạ sẽ đưa ngài đi ngay."
Đế Tuyệt Trần lười biếng khoanh tay trước ngực, đôi mắt nheo lại, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cậu lên tiếng. "Chuyện trở về để sau."
"Chủ nhân?" Bắc Huyền ngạc nhiên ngẩng đầu, không rõ ý định của Đế Tuyệt Trần.
Đế Tuyệt Trần khẽ nhếch môi, "Ta còn có việc."
"Nhưng mà.." Bắc Huyền còn muốn nói gì đó, nhưng nghe Đế Tuyệt Trần tiếp lời, "Giờ ngươi xuất hiện cũng đúng lúc, ngươi đến Học viện Vân Thiên thu xếp giúp ta, nửa tháng sau, ta sẽ đến Học viện Vân Thiên.."
Nói rồi, Đế Tuyệt Trần lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội Huyền Mặc toàn thân đen tuyền. "Cầm cái này đến gặp viện trưởng, hắn biết phải làm thế nào."
Bắc Huyền nhận lấy ngọc bội, trong mắt vẫn có chút không hiểu. "Chủ nhân ngài đột nhiên muốn đến Học viện Vân Thiên để làm gì?"
Đế Tuyệt Trần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Lúc này Bắc Huyền mới nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi-
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Chủ nhân yên tâm, những ngày này, thuộc hạ sẽ ở bên bảo vệ ngài, cho đến khi độc tố trong người ngài hoàn toàn được giải và ngài khôi phục thực lực.."
"Ừ.." Đế Tuyệt Trần khẽ gật đầu, "Ngươi lui xuống đi.."
"Vâng." Vừa dứt lời, Bắc Huyền lui ra.
Chỉ là, khi lui ra, trong lòng không khỏi có vài phần nghi hoặc.
Rõ ràng hiện giờ Thiên Địa Phủ rất loạn, có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Tại sao chủ nhân lại chọn ở lại đây? Chẳng lẽ là vì nữ tử khi nãy?
Vừa rồi hắn rõ ràng thấy nữ tử ấy chăm sóc chủ nhân của mình rất chu đáo..
Chỉnh sửa cuối: