Welcome! You have been invited by phóng sự trẻ to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 70: Tiêu Dao Hồi Xuân Tán

[HIDE-THANKS]
Mất xe ngựa, ba người cứ thế mà đi bộ về.

May mắn là từ đây đến Phượng phủ cũng không quá xa, ba người vừa đi vừa nghỉ, coi như du sơn ngoạn thủy.

Ra khỏi rừng, họ đến khu chợ.

Chợ của Thiên Khải quả thực rất nhộn nhịp.

Đi trên đường, A Trần không ngừng ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh.

Trước đây bị thương và bị truy sát, rơi xuống nơi này rồi được Phượng Sở Ca nhặt về, căn bản không có cơ hội ra ngoài.

Họ tiếp tục đi về phía trước.

Bỗng nhiên, ở một góc cua, có người đi tới đụng trúng A Trần.

"Lão nhân gia, ngài không sao chứ?" A Trần lên tiếng.

Đó là một lão già rách rưới, đầu tóc bạc phơ, tay chống gậy, cả người hơi loạng choạng.

Lão già khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt đầy bụi, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.

Ông cười rồi lắc đầu. "Không sao.. không sao.."

"Không sao là tốt."

"Ông lớn tuổi rồi, đi đường cẩn thận chút nhé." A Trần dặn dò.

Nói xong, cậu nhìn về phía Phượng Sở Ca, "Chúng ta đi thôi.."

Ngay khi họ định đi, phía sau lão già đột nhiên xoay người-

"Chàng trai trẻ, ta thấy ngươi cốt cách phi phàm, tài năng thiên phú, ta có một lọ đan dược muốn bán cho ngươi, thế nào?"

Lúc này, giọng nói rõ ràng vô cùng, hoàn toàn không hợp với thân thể loạng choạng của ông..

Nghe đến đây, bước chân của Phượng Sở Ca không khỏi khựng lại.

Lão già đã đuổi theo, lấy ra từ trong ngực một cái lọ. "Đan dược này không đắt đâu, chỉ mười lạng bạc thôi.."

Phượng Sở Ca quay đầu, chăm chú nhìn lão già này.

Nàng nhướng mày, lấy ra từ trong ngực một tờ giấy. "Ông cụ, ta thấy ngươi cốt cách phi phàm, chắc hẳn là kỳ tài luyện võ, trọng trách bảo vệ công lý và hòa bình vũ trụ giao cho ngươi đó! Ta có một cuốn 'Như Lai Thần Chưởng'. Giá gốc hai mươi lạng, giờ tính ngươi mười lạng, ngươi có muốn không?"

Lão già ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca, "Ta nói thật đấy.."

"Ồ, vậy ta cũng nói thật, ngươi có muốn không?" Phượng Sở Ca giơ tờ giấy trong tay, nói.

Lão già rõ ràng không ngờ Phượng Sở Ca lại như vậy, có chút ngẩn ngơ.

Thấy vậy, Phượng Sở Ca rút lại tờ giấy, sau đó phủi tay, "Đi thôi, về nhà."

A Trần và Tử Lan đều không xem lão già này ra gì, chỉ nghĩ ông là kẻ lừa đảo mà thôi.

Khi họ định rời đi, lão già phía sau đột nhiên lên tiếng-

"Ta có đan dược này, có một công dụng đặc biệt, chính là có thể giải độc Tiêu Dao Hồi Xuân Tán.."

Thân hình nhỏ bé của A Trần đột ngột dừng lại.

Tiêu Dao Hồi Xuân Tán..

Thật là Tiêu Dao Hồi Xuân Tán..

Cậu quay đầu lại, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, "Lão nhân gia, ngài là?"

Cậu chăm chú nhìn lão già, nhưng ông tóc tai bù xù, cả khuôn mặt đen nhẻm, không nhìn ra được dung mạo thực sự của ông.

Lão già chỉ lắc đầu. "Rốt cuộc có muốn không? Không thì ta bán cho người khác.."

"Muốn!" A Trần không chút do dự gật đầu.

Trên người cậu trúng độc, chính là Tiêu Dao Hồi Xuân Tán.

Dù không biết lão già này nói thật hay giả, nhưng ông cố tình nhắc đến Tiêu Dao Hồi Xuân Tán, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Hơn nữa, người biết về Tiêu Dao Hồi Xuân Tán rất ít, loại độc này, chỉ có nơi của Thiên Địa Phủ mới có..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 71: Giả Vờ Đáng Yêu Cũng Đáng Ghét

[HIDE-THANKS]
Nghĩ như vậy, trong mắt A Trần lóe lên vài phần khác lạ..

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Lão già không nói nhiều, chỉ giơ tay, lắc lư cái lọ.

A Trần thấy vậy, quay đầu, "Nữ nhân, cho ta mười lạng bạc."

Phượng Sở Ca bước lên, nhìn lão già ăn mặc rách rưới, khẽ nhíu mày.

Người này trông chẳng phải chỉ là kẻ giả vờ bị đụng phải sao?

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

"Tiểu Trần Trần à.. cẩn thận ông ta là kẻ lừa đảo đấy.."

A Trần khẽ cúi đầu, "Chắc không phải kẻ lừa đảo."

Thấy A Trần kiên quyết, Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu, cũng được thôi, chỉ mười lạng bạc mà thôi.

Không thể vì mười lạng bạc mà làm tổn thương tâm hồn non nớt của một đứa trẻ được..

Có vài điều, sau này nàng sẽ từ từ nói với cậu.

"Tử Lan, lấy mười lạng bạc."

Ban đầu Tử Lan có phần không vui, nàng cũng chắc chắn rằng lão già này là kẻ lừa đảo.

Tiền đưa cho kẻ lừa đảo này, chi bằng đưa cho người thật sự cần.

Nhưng giờ đây tiểu thư đã lên tiếng, nàng chỉ còn cách lấy bạc ra..

A Trần trao bạc cho lão già, trong mắt lão lóe lên vài tia sáng, sau đó cười nói, "Mỗi đêm trăng tròn dùng một viên, ba tháng, nhất định có hiệu quả."

Nói xong, lão già nhét bạc vào trong ngực, quay người, tiếp tục lảo đảo đi xa..

A Trần nhận lọ thuốc, nhìn cái lọ phát ra ánh sáng trắng ngà, khẽ nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Phượng Sở Ca từ một bên, lấy cái lọ.

Mở nắp, khẽ ngửi mùi thuốc bên trong, trong mắt lộ ra vài phần bất thường.

Thuốc này.. vậy mà rất giống với thuốc A Trần nhờ nàng luyện chế.

Nếu nói khác biệt, thì chỉ thêm một vị thuốc khác mà nàng không thể phân biệt được..

Nàng kinh ngạc nhìn lão già đang đi xa.

Lúc này, lão già đã đi qua góc rẽ, toàn thân hoàn toàn mất hút.

"Ông ta không phải kẻ lừa đảo." A Trần khoanh tay, trên mặt không có biểu cảm gì khác, chỉ nhạt nhẽo nói.

Phượng Sở Ca nhếch môi, trao thuốc cho A Trần.

"Tiểu Trần Trần, nói cho tỷ tỷ biết, thuốc này, rốt cuộc dùng để làm gì? Còn ông ta nói Tiêu Dao Hồi Xuân Tán.. đó là gì?"

Nàng luôn cảm thấy A Trần có điều gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào, lại không nói nên lời.

Dường như, chính khi lão già nói về Tiêu Dao Hồi Xuân Tán, A Trần mới quyết định mua giải dược này.

A Trần không nói nhiều, chỉ bỏ thuốc vào ngực. "Sau này ngươi sẽ biết.."

Nói xong, A Trần lại liếc nhìn Phượng Sở Ca. "Nữ nhân, về thôi.. ta đói rồi, còn chờ ngươi nấu cơm!"

"Ngươi mới ở yến tiệc ăn không ít mà?" Phượng Sở Ca nhướng mày hỏi.

"Nhưng ta vẫn đói."

"Được thôi, vừa hay hôm qua Bích La mới tìm một đầu bếp mới.."

Phượng Sở Ca chưa nói xong, đã bị A Trần cắt ngang. "Ta chỉ muốn ăn đồ ngươi nấu.."

"..."

Phượng Sở Ca lảo đảo. "Ta nấu không ngon."

A Trần đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn Phượng Sở Ca, trong mắt lóe lên vài phần đáng thương-

"Phượng Sở Ca.. ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Tiểu Trần Trần của ngươi đói bụng sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Tiểu Trần Trần của ngươi đói đến vàng vọt sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn thấy.."

"Ngừng!" Phượng Sở Ca chặn lời cậu.

"Ta nấu là được.." Phượng Sở Ca bất đắc dĩ nhếch môi.

Đôi mắt ngây thơ vô tội của A Trần là thứ khiến nàng không chịu nổi nhất..

Giả vờ đáng yêu cũng đáng ghét!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 72: Thiếu Niên, Xin Đừng Nhìn Ta Như Vậy

[HIDE-THANKS]
"Thiếu niên, sau này xin đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta nữa.." Phượng Sở Ca mở lời.

A Trần chỉ nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

"Đi thôi, về nhà nào.."

Nói xong, A Trần tiến về phía trước.

Phía sau, Phượng Sở Ca và Tử Lan đồng loạt cạn lời.

"Tiểu thư, xem như người có khắc tinh rồi.."

Đúng vậy, A Trần chính là khắc tinh của Phượng Sở Ca.

Những năm gần đây, người có thể khiến Phượng Sở Ca phát điên, bất lực, dường như chỉ có A Trần.

Ba người trở về, không lâu sau đó, cuối cùng cũng đến cửa Phượng phủ.

Vừa mới tới Phượng phủ, liền thấy một đám người đợi ở bên ngoài.

Người tinh mắt liền nhìn thấy Phượng Sở Ca từ xa đến, lập tức la lớn, "Về rồi, về rồi- chính là nàng ta, khiến lão gia và tiểu thư thành ra như vậy."

Theo tiếng nói, một người mặc áo xanh bước ra từ đám đông..

Đó là một nam trung niên, mày kiếm mắt sao, khí độ bất phàm, khoảng ba bốn mươi tuổi.

Ông nhìn nhóm người Phượng Sở Ca, trong mắt tràn đầy ý lạnh..

"Ngươi chính là Phượng Sở Ca?"

Phượng Sở Ca vừa mới đến gần, liền nghe thấy giọng người này.

Nàng khẽ nhướng mày. "Đúng vậy, các hạ đến đây có việc gì?"

"Phượng Sở Ca, ngươi dám làm tổn thương đại ca ta và Ngọc Nhi tại yến tiệc!"

Nghe lời ông ta nói, Phượng Sở Ca lập tức hiểu ra thân phận đối phương. "Hóa ra là người Thủy gia à.. Ồ, xin lỗi nhé, Phượng gia chúng ta giờ ít người, e là không đủ sức tiếp đón nhiều người như các ngươi, các ngươi từ đâu tới thì về đó đi.. cũng đừng trách chúng ta không chu đáo."

Lời nói rõ ràng là đang đuổi người, sắc mặt Thủy Trí cứng lại.

Trước đó vì có việc nên ông không đến dự yến tiệc.

Nhưng vừa mới xong việc trở về phủ, liền thấy cảnh tượng rối loạn trong nhà.

Hỏi ra mới biết đại ca và Thủy Ngọc Nhi đều bị thương..

Trên mặt Ngọc Nhi bị khắc chữ "phế vật".

Vết thương lộ rõ xương trắng, đủ để thấy đối phương ra tay tàn nhẫn đến nhường nào!

Thủy Ngọc Nhi là nữ nhi duy nhất của Thủy gia, từ nhỏ đến lớn được các bậc trưởng bối trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng để nàng chịu ấm ức như vậy. Bây giờ, Thủy Ngọc Nhi trở thành như thế, Thủy Trí làm sao mà không tức giận?

Sắc mặt ông ta biến đổi không ngừng, cuối cùng, ông nhảy lên phía trước, muốn tấn công Phượng Sở Ca..

Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt, khi Thủy Trí tấn công tới, nàng liền lướt đi.

"Ta còn không sợ đại ca ngươi, giờ ngươi nghĩ ngươi có thể đánh thắng ta?" Giọng của Phượng Sở Ca đầy khinh miệt.

"Phượng Sở Ca.. ngươi làm tổn thương Ngọc Nhi, ta nhất định không tha cho ngươi!" Thủy Trí lạnh lùng quát, vừa nói vừa tiếp tục tấn công.

Ngày trước, Thủy gia chủ là cao cấp Linh Tông, thực lực của Thủy Trí chỉ mới sơ cấp Linh Tông, hoàn toàn không đáng lo ngại.

Phượng Sở Ca tránh đi, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt nàng quét qua A Trần bên cạnh..

Đúng rồi.. Tiểu Trần Trần của nàng đói bụng rồi..

Ánh mắt lóe sáng, Phượng Sở Ca không kéo dài thêm nữa.

Ngay khi Thủy Trí chuẩn bị tấn công lần nữa, xung quanh Phượng Sở Ca đột ngột bùng phát một luồng sức mạnh mạnh mẽ, đẩy thẳng Thủy Trí lùi ra phía sau..

Trên mặt đất, bụi mù nổi lên, làm mờ mắt mọi người xung quanh.

"Người Thủy gia, Phượng Sở Ca ta chưa bao giờ chủ động gây thù chuốc oán với người khác, đại ca ngươi và vị tiểu thư tốt của ngươi tại sao lại trở thành như vậy, ngươi vẫn nên về hỏi họ cho rõ ràng.."

Nói xong, mang theo A Trần và Tử Lan, tiến vào phủ..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 73: Nấu Cơm Cả Đời

Họ phi thân từ giữa không trung bay vào trong Phượng phủ.

Bên ngoài Phượng phủ, tất cả bụi mù tan đi.

Trước mắt, làm gì còn bóng dáng của Phượng Sở Ca và những người khác?

Thủy Trí đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra vài phần không rõ ý nghĩa.

Ông thật sự không nghĩ tới..

Phượng Sở Ca.. thực lực của nàng lại vượt qua cả ông!

Trước đây nghe nói Thủy Ngọc Nhi và đại ca đều thua Phượng Sở Ca tại yến tiệc, ông tưởng là Phượng Sở Ca dùng thủ đoạn gì đó, chẳng hạn như bột ngứa trên người đại ca..

Nhưng giờ xem ra, dường như không phải vậy.

"Nhị gia chủ, Phượng Sở Ca thật là quá đáng, không coi người Thủy gia chúng ta ra gì." Bên cạnh có người bước lên, tức giận nói.

Thủy Trí nheo mắt, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới cất lời, "Chúng ta về trước đã-"

* * *

Trong Phượng phủ, Phượng Sở Ca làm thêm một tô mì lớn, A Trần ăn ngon lành..

Khi ăn xong, cậu giơ ngón cái lên, "Nữ nhân, tay nghề tiến bộ nhiều rồi~~"

"Đương nhiên rồi.. cũng không xem là ai làm." Phượng Sở Ca nhướng mày, cười nói.

"Ừ, rất ngon, sau này ta không phải lo không có gì ăn rồi." Trong mắt A Trần lộ ra vài phần vui vẻ. "Nữ nhân, dù sao sau này ngươi cũng là nương tử của ta, sẽ nấu cơm cho ta cả đời.."

Phượng Sở Ca vừa mới ngồi xuống uống nước, nghe câu này, liền phun hết ra-

Nàng cảm thấy, nàng cần phải dạy dỗ tiểu quỷ này.

Trẻ con còn nhỏ thế này, sao lại luôn nghĩ đến chuyện cưới vợ chứ!

Khi Phượng Sở Ca ngồi thẳng người lại, mới phát hiện, A Trần đang nhìn nàng với khuôn mặt đầy nước và vẻ mặt tối sầm.

Khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng đó u ám đến đáng sợ..

Con mèo béo ngốc nghếch bị A Trần thả xuống từ khi vào Phượng phủ, lúc này thấy A Trần như vậy, trong mắt lộ ra vài phần hả hê.

Nó đứng bên cạnh chân Phượng Sở Ca, không ngừng vẫy đuôi..

Phượng Sở Ca lấy ra khăn tay: "Nào, Tiểu Trần Trần, ta lau cho ngươi. Ngươi nói xem, ai bảo ngươi nhỏ tuổi thế này không học điều tốt, mà lúc nào cũng nghĩ đến chuyện cưới vợ chứ? Nếu không phải ngươi nói bậy, ta cũng không thể thất thố như vậy, đúng không.."

"Ta không phải trẻ con!" A Trần bá đạo lên tiếng.

"Được rồi, không phải trẻ con.." Phượng Sở Ca lau mặt cho cậu, cho đến khi khô rồi mới véo má nhỏ của A Trần- "Tiểu quỷ, giả vờ ngầu có vui không? Lúc nào cũng cái bộ dạng này! Người không biết còn tưởng ngươi là yêu quái đấy.."

A Trần khẽ nhếch môi, cuối cùng, cũng không nói thêm lời nào..

Ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu xuống mặt đất lốm đốm.

Từ sau yến tiệc trong cung hôm đó, khắp nơi yên bình đến lạ thường.

Phượng Sở Ca an nhiên ngồi trên ghế tử đằng.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, ngoài khí chất lạnh lùng thường ngày, còn thêm vài phần duyên dáng.

Nàng dựa trên ghế, lật sổ sách trên tay.

Ngón tay mảnh mai, ánh mắt tập trung, tuyệt thế phong hoa-

Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền vào, Phượng Sở Ca cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn sổ sách trong tay.

Các ngành nghề dưới quyền Phong Nguyệt Lâu, lợi nhuận ngày càng tốt, từng cái một đều tăng trưởng ổn định..

"Tiểu thư, chuyện thành rồi!" Lục Trúc từ bên ngoài vào, bước đến trước mặt Phượng Sở Ca, lên tiếng.

Phượng Sở Ca đóng sổ sách lại, khẽ ngước mắt lên, trong mắt lộ ra vài phần hóm hỉnh. "Ồ?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 74: Có Phải Tiểu Thư Nhà Ngươi Rất Lợi Hại Không!

[HIDE-THANKS]
"Tiểu thư, không ngờ Diêm Vương Điện ấy lại không chịu nổi một đòn như vậy. Hôm qua chúng ta mang theo thuốc độc mà người cho, chỉ trong thời gian một nén nhang, những kẻ cần giết đều bị tiêu diệt sạch. Giờ đây, toàn bộ đám lâu la dưới trướng Diêm Vương Điện đã quy hàng về Phong Nguyệt Lâu của chúng ta rồi." Lục Trúc nói chuyện này với khuôn mặt không giấu nổi sự phấn khích.

Tối qua, họ mang theo vài người cùng đến tiêu diệt Diêm Vương Điện. Ban đầu cứ tưởng rằng, dù thế nào Diêm Vương Điện cũng là tổ chức sát thủ lớn thứ hai trên giang hồ, thế nào cũng sẽ khiến họ tốn một phen công sức. Ai ngờ Diêm Vương Điện lại không chịu nổi một đòn như vậy?

Phượng Sở Ca cuối cùng cũng đặt cuốn sổ sách xuống, nàng nhếch môi, nhẹ cười-

"Ngốc.. không phải bọn chúng không chịu nổi một đòn, mà là tiểu thư nhà ngươi rất lợi hại, có hiểu không? Nếu không có thuốc nhìn thấy ánh sáng là chết của ta ấy.. chắc các ngươi phải đánh đến trời đất tối mịt ấy chứ.."

Lời này khiến Lục Trúc không khỏi bật cười. "Phải, là tiểu thư lợi hại nhất."

Dựa vào ghế mây, Phượng Sở Ca chơi đùa với những lọn tóc buông xõa trước ngực, lơ đãng hỏi.

"Gần đây có tin tức gì từ cha nuôi không?"

"Đúng rồi.. nếu tiểu thư không nhắc, nô tỳ đã quên mất." Thấy Phượng Sở Ca nhắc nhở, Lục Trúc mới nhớ ra điều gì đó, "Hai ngày trước chủ nhân có gửi tin, bảo tiểu thư đến Học viện Vân Thiên.."

"Lại là Học viện Vân Thiên?" Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt.

Lúc trước, A Trần cũng bảo nàng đến đó.

"Chủ nhân nói, bảo tiểu thư đến Học viện Vân Thiên lấy một món đồ."

Phượng Sở Ca khẽ nhướn mày, "Ồ?"

Lục Trúc lắc đầu, "Rốt cuộc là gì, nô tỳ cũng không biết. Chủ nhân nói khi nào tiểu thư đến, sẽ thông báo với người sau." Lục Trúc tiếp tục: "Tiểu thư, xin ngài yên tâm, Lục Trúc cùng Tử Lan và Bích La, sẽ luôn theo sát bên ngài, tiểu thư đi đâu, nô tỳ sẽ đi đó.."

Nghe Lục Trúc nói như vậy, Phượng Sở Ca không cảm động là không thể.

Nàng quay đầu, cười nói, "Xong rồi.. xem ra cuộc đời các ngươi đều bị ta làm lỡ rồi.. ta đang cân nhắc khi nào tìm cho các ngươi vài nhà tốt mà gả đi."

"Dù có gả đi, chúng nô tỳ cũng sẽ luôn theo bên tiểu thư.." Ánh mắt Lục Trúc kiên định.

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi, "Cuộc thi nhập học Học viện Vân Thiên, chắc là trong nửa tháng nữa nhỉ?"

"Đúng vậy tiểu thư." Lục Trúc đáp: "Mỗi lần, Học viện Vân Thiên chỉ tuyển bốn người.. vừa hay chúng ta bốn người."

"Chỉ tuyển bốn người?" Phượng Sở Ca chưa từng nghe qua điều này, lúc này ngạc nhiên.

"Tiểu thư người không biết sao? Học viện Vân Thiên mỗi khóa chỉ tuyển bốn người, gọi là thà ít mà chất lượng phải không? Nhưng.. trước giờ mỗi khóa mỗi năm, chưa từng có lần nào số người thi đạt yêu cầu vượt quá bốn người, nên chỉ cần đạt yêu cầu là có thể vào thẳng.. người biết quy tắc cụ thể này cũng không nhiều. Nhưng lần này thì khác, giờ chúng ta chiếm hết bốn suất. Còn có, Hách Liên Cẩn Ngọc cũng muốn vào.. tính ra ít nhất là năm người rồi.."

Khóe môi Phượng Sở Ca giật giật-

Điều này..

Cũng thật trùng hợp quá..

Nàng thề.. trước đó nàng tuyệt đối không có ý định ngăn cản Hách Liên Cẩn Ngọc vào Học viện Vân Thiên.

Nhưng giờ đây, dường như không can thiệp là không thể..

Nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của Hách Liên Cẩn Ngọc hôm ấy, Phượng Sở Ca nhếch môi, nở một nụ cười gian tà..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 75: Đứa Trẻ Bướng Bỉnh

[HIDE-THANKS]
Lục Trúc đứng bên cạnh, nhìn nụ cười của Phượng Sở Ca mà chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Trước giờ chỉ cần tiểu thư nở nụ cười này, chắc chắn không có chuyện gì tốt xảy ra.

Nhớ lại mấy ngày trước khi tiểu thư cùng bọn họ từ yến tiệc trở về, Tử Lan đã kể với nàng những chuyện đó.

Lục Trúc âm thầm cầu nguyện cho Hách Liên Cẩn Ngọc.

Hy vọng, Hách Liên Cẩn Ngọc đừng chết quá thảm!

"Meo u!" Đột nhiên, không xa, một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Ngay sau đó, một quả bóng thịt màu trắng sà thẳng vào lòng Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca nhìn quả bóng thịt đang run rẩy trong lòng, rồi nhìn đến A Trần đang đi theo sau không xa, nhếch môi, "A Trần, có chuyện gì vậy?"

A Trần khoanh tay trước ngực, dựa vào lan can, lạnh lùng nhướng mày, "Con mèo ngu ngốc này đã trộm ăn bánh ngọt mà nương tử mua."

"Meo u!" Cục Bông lại kêu một tiếng.

Bánh ngọt đó thật sự rất ngon mà!

Hu hu.. Chủ nhân thật quá thiên vị! Chỉ mua cho đứa trẻ kỳ lạ kia, không mua cho nó..

Phượng Sở Ca giật giật khóe mắt.. "Bánh ngọt à? Mua thêm là được mà.."

"Tiểu thư, chỗ em còn một ít.." Lục Trúc lên tiếng.

"Được rồi, A Trần, bánh chỗ Lục Trúc đưa cho cậu nhé.."

"Không cần!" Sắc mặt A Trần đột nhiên lạnh lẽo.

Cậu không phải vì không có bánh ngọt mà tức giận. Chỉ vì đây là đồ mà Phượng Sở Ca tự tay mua cho cậu. Cậu còn chưa ăn, đã bị con mèo ngu ngốc kia ăn mất rồi..

"Đứa trẻ bướng bỉnh.." Phượng Sở Ca nhướng mày.

"Nữ nhân, ngươi vẫn xem ta là đứa trẻ." A Trần nhếch môi, giọng nói toát lên vài phần lạnh lẽo.

Cậu không phải đứa trẻ, và cũng không muốn cô đối xử với cậu như đứa trẻ..

Khóe môi cậu đột nhiên nhếch lên vài phần hoang tàn, xoay người, đi ra ngoài.

Phượng Sở Ca cùng Lục Trúc đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn nhau không hiểu.

A Trần sao thế nhỉ?

Trong lòng, Cục Bông nằm yên.

Mèo con này rất có linh tính, dễ dàng nhận ra khí lạnh trên người A Trần vừa rồi.

Loại khí lạnh này, hoàn toàn khác với những gì nó từng cảm nhận trước đây..

"Meo u.." Cục Bông khẽ kêu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phượng Sở Ca, đôi mắt ướt át ánh lên tia sáng xanh lam.

* * *

Gần tối, Phượng Sở Ca vào bếp làm món ăn cho A Trần.

Những ngày này, A Trần luôn thích ăn đồ cô nấu.

Mỗi lần thấy A Trần ăn xong mà biểu hiện hài lòng, trong lòng Phượng Sở Ca thực sự rất vui~~

"A Trần, ăn cơm thôi.." Ngoài cửa phòng A Trần, Phượng Sở Ca gõ nhẹ lên cửa, rất lâu mà không có ai đáp lại.

Phượng Sở Ca chỉ nghĩ là A Trần vẫn đang giận vì chuyện ban ngày.

"A Trần.. Ra ăn cơm.. Đừng giận nữa.. Ngoan nào.."

Vẫn im lặng.

Phượng Sở Ca khẽ nhíu mày. Trong phòng dường như quá yên lặng, hơn nữa, lúc này nàng cũng không cảm nhận được chút khí tức nào của A Trần.

Nàng đẩy cửa, bước vào, nhưng chỉ thấy trong phòng trống rỗng--

Phượng Sở Ca quay người, tìm kiếm trong Phượng phủ. "A Trần.."

"Tiểu thư, có chuyện gì thế?" Tử Lan và mọi người nghe thấy động tĩnh mà tới.

"Mọi người có thấy A Trần không?"

"Không, A Trần không phải thích nhất là ở trong phòng mình sao?" Mấy người Tử Lan nhìn nhau.

"Đúng vậy, tiểu thư, lần cuối cùng chúng em thấy A Trần, không phải là hai canh giờ trước sao? Nhưng.. Lúc đó, A Trần hình như thật sự vì chuyện gì mà tức giận.." Trong lòng Phượng Sở Ca thịch một tiếng, đột nhiên dâng lên một tia bất an..

"Tất cả mọi người đi tìm.. Đừng để xảy ra chuyện gì."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 76: A Trần Mất Tích

[HIDE-THANKS]
Phượng phủ rất lớn, bốn người cùng với đám người hầu mới mua gần đây tìm kiếm khắp nơi, gần như lục tung cả Phượng phủ, cũng không tìm thấy người.

Gần đến hoàng hôn, tìm khắp toàn bộ phủ cũng không thấy bóng dáng A Trần.

Trong lòng Phượng Sở Ca luôn treo lơ lửng, gương mặt vốn đã lạnh lùng lúc này càng lạnh như băng.

"Tiểu thư.. có lẽ A Trần ra ngoài chơi rồi?"

"Cậu ấy sẽ không tự dưng chạy ra ngoài mà không nói một lời." Phượng Sở Ca khẳng định nói.

"Hôm nay ai canh giữ ở cửa chính?"

"Tiểu thư, em sẽ gọi họ đến." Tử Lan nói, liền vội ra ngoài.

Không lâu sau, hai gã thị vệ tiến lên.

Những thị vệ canh giữ cửa chính Phượng phủ đều được điều từ Phong Nguyệt Lâu đến, hoàn toàn đáng tin cậy.

"Hôm nay các ngươi có thấy A Trần ra ngoài không?"

Hai gã thị vệ lắc đầu, "Không có, tiểu thư, hôm nay tiểu thư và ba vị cô nương không ai ra ngoài mà?"

"Vậy có thấy người lạ nào đến không?"

Thị vệ vẫn lắc đầu.

Ánh mắt Phượng Sở Ca lóe lên, lúc này, cảm giác bất an trong lòng nàng càng ngày càng sâu..

Phượng Sở Ca bỗng nhiên nhấc người lên đi ra ngoài..

"Tiểu thư, người đi đâu vậy?" Tử Lan và mọi người đuổi theo phía sau hỏi.

Phượng Sở Ca không đáp lời bọn họ, chỉ một mực đi ra ngoài.

Lúc này, trong lòng nàng, chỉ có một ý nghĩ, đó là-

A Trần đã mất tích!

Nàng phải đi tìm cậu!

Thân hình Phượng Sở Ca lướt qua không trung, định bay ra ngoài.

Nhưng ngay lúc này, một thị vệ vội vàng tới-

"Tiểu thư.. ở đây có một lá thư!"

Bước chân Phượng Sở Ca khựng lại, quay người, cầm lấy lá thư..

Khi nàng đọc xong lá thư, nhiệt độ quanh thân Phượng Sở Ca đột ngột trở nên lạnh lẽo như băng, không chút hơi ấm.

Trong mắt nàng, sát ý hiện rõ!

Nàng siết chặt lá thư trong tay..

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Tử Lan và mọi người thấy sắc mặt Phượng Sở Ca không đúng, vội vàng tiến lên hỏi.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nheo mắt-

"A Trần bị bắt cóc rồi!"

"Cái gì?" Mọi người xung quanh nghe thấy liền giật mình.

Phượng Sở Ca không để ý đến thái độ của họ, chỉ nhìn về phía thị vệ đưa thư, hỏi. "Vừa rồi ai giao thư đến?"

"Là người đánh trống canh, hình như nói có người nhờ hắn gửi tới, cụ thể là ai hắn cũng không biết."

Phượng Sở Ca nheo mắt, nhấc người lên, cuối cùng, đi ra ngoài..

Tử Lan và mọi người không dám lơ là, bám sát theo sau Phượng Sở Ca.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen.

Hôm nay chỉ mới đầu tháng, trên trời chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm, xung quanh tối om.

Bóng dáng Phượng Sở Ca và mọi người lướt qua bầu trời kinh đô Thiên Khải, gần như vòng quanh cả kinh đô, cuối cùng, đến một khu rừng nhỏ ở ngoại ô.

Gió đêm thổi tới, rõ ràng vẫn là mùa khá ấm áp, nhưng lúc này gió đêm thổi qua, khắp nơi đều là hơi lạnh thấu xương.

"Tiểu thư, đây là đâu?" Tử Lan và mọi người đã theo Phượng Sở Ca đến đây, nhìn thấy nơi hoang vắng này, thậm chí họ cũng cảm thấy rùng mình.

"Chính là ở đây.. trong thư nói A Trần bị bọn chúng trói ở đây, nếu muốn cứu A Trần, chỉ có đến đây.. Nghĩ lại.. đối phương vẫn là muốn đối phó ta, nên mới ra tay từ A Trần."

Nghe vậy, mọi người phía sau đều tức giận đến nghiến răng, "Rốt cuộc là ai, lại hèn hạ như vậy, dùng thủ đoạn này để đối phó tiểu thư.."

Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt-

"Không phải Thủy gia thì là người Phượng gia, bây giờ, chỉ có bọn họ có mục đích này."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 77: Hẹn Gặp Trong Rừng

[HIDE-THANKS]
Trước đây người Phượng gia thuê người Diêm Vương Điện đối phó bọn họ không thành, giờ lại sinh ra kế sách như thế này cũng không phải không có khả năng!

Phượng Sở Ca nhấc chân, đi vào bên trong khu rừng.

Trong rừng, gió lạnh thổi ù ù.

Nơi này hẻo lánh, thỉnh thoảng còn có vài tiếng thú hoang kêu vọng lại..

Ngay khi họ tiếp tục tiến sâu vào rừng, từ trên không trung, đột ngột vang lên một giọng nói qua linh lực-

"Phượng Sở Ca, chỉ cho phép một mình ngươi tiến vào. Nếu có người khác, tiểu quỷ này lập tức sẽ mất mạng."

Bước chân Phượng Sở Ca khựng lại.

Đồng tử nàng hơi co lại-

Quả nhiên như nàng nghĩ, giọng nói này chính là của Phượng Triều Dương!

"Các ngươi ở ngoài chờ, lát nữa ta sẽ ra.."

"Tiểu thư, quả nhiên là lão tặc Phượng Triều Dương, tiểu thư tuyệt đối không được tha cho hắn!" Tử Lan cũng nhận ra giọng của Phượng Triều Dương, phẫn nộ nói.

Họ hoàn toàn không lo lắng cho Phượng Sở Ca, họ biết rõ thực lực của tiểu thư nhà mình, chỉ sợ là mười Phượng Triều Dương đến cũng không phải đối thủ của nàng!

Phượng Sở Ca nheo mắt, khóe môi nhếch lên vẻ lạnh lẽo..

Tất nhiên, sự việc đã đến nước này, nàng đương nhiên sẽ không tha cho Phượng Triều Dương..

Tất cả những điều này, đều do Phượng Triều Dương tự chuốc lấy!

Phượng Sở Ca theo hướng giọng nói truyền đến, tiến vào trong rừng.

Phía trước có vài ngọn lửa sáng.

Phượng Sở Ca tiến tới, quả nhiên thấy một đám người đứng vây quanh không xa.

Trong đó, Phượng Triều Dương mặc trường bào đen đứng ở phía trước đám người này.

Khuôn mặt Phượng Triều Dương tràn đầy u ám, nhìn nữ tử áo vàng đến một mình, trên mặt càng thêm dữ tợn.

"Bắt một đứa trẻ con thì được gì? Phượng gia chủ oai phong ngày nào, giờ cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Phượng Sở Ca từ giữa không trung hạ xuống, lại nhìn A Trần bị trói nằm bất tỉnh bên cạnh, cười lạnh.

Nụ cười đó, mang theo vài phần châm biếm, vài phần sát ý.

Phượng Triều Dương không giận mà cười..

"Phượng Sở Ca, quả nhiên ngươi coi trọng tiểu quỷ này, xem ra chúng ta đã bắt đúng người.."

Nói xong, hắn ra hiệu cho một người áo đen bên cạnh.

Người đó thấy vậy, tiến lên giơ tay bóp cổ A Trần.

"Ta cũng không nói nhiều, nếu ngươi muốn cứu đứa trẻ này, hãy giao nhà đất Phượng gia ra đây, sau đó tự sát tại đây. Nếu không, chúng ta sẽ giết hắn!"

Lời hắn vừa dứt, người bóp cổ A Trần rõ ràng dùng lực mạnh hơn.

Ánh mắt Phượng Sở Ca quét qua A Trần đang bị kẻ khác khống chế dưới đất, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập trong mắt.

"Phượng Triều Dương.. ngươi nghĩ, ngươi có thể thắng được ta?" Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, cười lạnh nói.

"Trước đây có lẽ không, nhưng giờ, ngươi có nhược điểm trong tay ta." Trong mắt Phượng Triều Dương, đầy rẫy tàn nhẫn.

Những ngày qua, hắn đã điều tra rõ ràng, Phượng Sở Ca đặc biệt quan tâm đến đứa trẻ này.

Hôm nay, Phượng Triều Dương quyết định đánh cược tại đây.

Phượng Triều Dương nhếch môi, tiếp tục cười lạnh. "Phượng Sở Ca, ngươi có thể chọn không cần tiểu quỷ này.."

Phượng Sở Ca đứng tại chỗ, mái tóc đen bay phấp phới.

Dưới ngọn lửa sáng rõ, gương mặt lạnh lùng của nàng lúc này lại mang vài phần đáng sợ.

Nàng đột nhiên nhếch môi, cười-

"Phượng Triều Dương, tất cả những điều này, đều là ngươi tự tìm đến!"

Lời nói vừa dứt, thân hình Phượng Sở Ca bỗng chốc lóe lên.

Toàn thân nàng như bóng ma, động tác nhanh đến kinh ngạc.

Chỉ trong nháy mắt, nàng đã tiến lên, từ tay người áo đen, giành lại A Trần..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 78: Đại Nghịch Bất Đạo!

[HIDE-THANKS]
Không ai nhìn rõ Phượng Sở Ca đã hành động như thế nào, chỉ cảm thấy một luồng gió vụt qua tai, giây tiếp theo, liền thấy nữ tử áo vàng đã đáp xuống không xa, tay ôm đứa trẻ..

Phượng Triều Dương trừng lớn mắt, không biết là ngạc nhiên hay sợ hãi.

Ông ta đương nhiên biết Phượng Sở Ca không phải là phế vật, cũng biết thực lực của Phượng Sở Ca trên ông ta, nhưng không ngờ, tốc độ của nàng lại nhanh đến vậy!

Vừa rồi, ông ta hầu như hoàn toàn không thấy Phượng Sở Ca ra tay..

Phượng Sở Ca ôm A Trần, dựa vào gốc cây không xa. Nàng nhướng mày, "Phượng Triều Dương, hay là thế này đi, ta cũng cho ngươi hai lựa chọn-"

Nàng nói, khẽ nhếch môi.

Giây tiếp theo, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. "Tự kết thúc, hoặc để ta ra tay-"

Giọng nói của nàng rất lạnh, lạnh như băng không chút hơi ấm.

Trong khu rừng cỏ vẻ ma mị này, càng thêm kinh khủng.

Không xa, còn có tiếng thú hoang vọng lại.

Chỉ trong khoảnh khắc này, những người đứng sau Phượng Triều Dương chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng.

Phượng Triều Dương không ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh đến vậy.

Trong mắt ông ta lóe lên vài phần sợ hãi-

"Phượng Sở Ca.. ta đã gửi thư cho Viễn Hàng ở Học viện Vân Thiên, nếu chúng ta xảy ra chuyện, chắc chắn là do Phượng Sở Ca ngươi gây ra, đến khi Viễn Hàng từ Học viện Vân Thiên tốt nghiệp trở ra, Phượng Sở Ca ngươi chắc chắn không có kết cục tốt!"

"Ồ.. ngươi đang đe dọa ta sao?" Phượng Sở Ca nhướng mày. "Nhưng.. hà tất phải đợi hắn tốt nghiệp? Chi bằng đợi nửa tháng sau ta vào Học viện Vân Thiên rồi gặp gỡ Viễn Hàng trong miệng ngươi dũng mãnh thế nào?"

Nói xong, thân hình Phượng Sở Ca lại một lần nữa vụt lóe-

Xung quanh nàng, tỏa ra một luồng khí thế sắc bén.

Nơi đi qua, luồng khí thế đó như lưỡi dao, lướt qua những người xung quanh.

Trên không trung, vang lên những tiếng thét ngắn ngủi.

Cuối cùng, xung quanh trở nên yên tĩnh..

Phượng Triều Dương quay đầu lại, nhìn những thi thể ngã gục phía sau, trong mắt nhuộm đầy vẻ sợ hãi..

Nàng vậy mà lại dễ dàng giết chết nhiều người như vậy.

Giống như giẫm lên kiến, dễ dàng như thế!

Thực lực của nàng, rốt cuộc là thế nào?

Lần này, Phượng Triều Dương thật sự sợ hãi.

Ông ta thậm chí có chút hối hận vì hành vi ngu xuẩn của mình..

Trước mắt, nữ tử áo vàng đáp xuống, môi khẽ cười, chậm rãi tiến về phía ông ta.

Rõ ràng là nụ cười tuyệt mỹ như thế, nhưng giờ trong mắt Phượng Triều Dương, lại như ma quỷ đáng sợ.

Ông ta không ngừng lùi lại..

"Phượng Sở Ca.. ta.. ta là phụ thân của ngươi.. ngươi.. ngươi nếu dám giết ta, thì chính là đại nghịch bất đạo!"

"Phụ thân?" Phượng Sở Ca khẽ cười, "Trước đây phu nhân thân yêu của ngươi chẳng phải đã nói rồi sao? Ta là đứa con mẫu thân mang thai tám tháng sinh ra.. ngươi làm sao chứng minh ngươi chính là phụ thân của ta?"

Chưa nói tới Phượng Triều Dương có phải là cha ruột của thân thể này hay không.

Hiện nay, chi phối thân thể này là linh hồn đến từ hiện đại của nàng.

Nàng nào quan tâm cái gì huyết thống vớ vẩn, đại nghịch bất đạo vớ vẩn!

Hôm nay là Phượng Triều Dương đã gây sự với nàng.

Phượng Sở Ca biết, nếu thực lực Phượng Triều Dương trên nàng, thì hôm nay người chết chỉ có thể là nàng và A Trần!

Ánh mắt Phượng Sở Ca đột nhiên lại lóe lên, toàn thân đột ngột tiến tới. Nàng lại một lần nữa giơ tay lên, trong khoảnh khắc ấy, một lưỡi khí sắc bén từ lòng bàn tay nàng bắn ra, lao thẳng về phía Phượng Triều Dương!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 79: Thịt Quá Già Quá Khó Nhai

[HIDE-THANKS]
Phượng Triều Dương muốn trốn, nhưng tốc độ của ông hoàn toàn không bằng Phượng Sở Ca.

Ngay khi ông vừa nhấc mình định chạy trốn sang bên, lưỡi khí sắc bén đã xẹt qua eo ông-

Mùi máu tanh lan tỏa khắp cả khu rừng.

Có lẽ do cảm nhận được mùi máu tanh ở đây.

Sâu thẳm trong rừng, tiếng thú hoang càng lúc càng rõ rệt.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn hai mảnh thân thể Phượng Triều Dương rơi rụng hai bên, nụ cười càng thêm quỷ dị..

Người không phạm ta, ta không phạm người!

Người nếu phạm ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần!

Nàng nheo mắt lại, cuối cùng nhấc mình lên, ôm lấy A Trần, đi thẳng ra khỏi rừng..

Bên rìa rừng, Tử Lan và mọi người đang chờ ở đó.

Lúc này thấy Phượng Sở Ca xuất hiện, lập tức có người kêu lên.

"Haha.. ta thắng rồi ta thắng rồi, về nhớ trả tiền nhé!" Bích La cười vô cùng vui vẻ.

Tử Lan và Lục Trúc liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn Phượng Sở Ca..

"Tiểu thư, sao giải quyết nhanh vậy? Mới một nén nhang còn chưa hết mà.."

"Phải đó.. tiểu thư, chúng em còn cá cược xem tiểu thư sẽ ra lúc nào mà.." Lục Trúc vốn dĩ ít nói cũng lên tiếng.

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi. "Kết thúc sớm, về nghỉ ngơi sớm, nửa đêm ra ngoài, phá giấc ngủ làm đẹp của chúng ta có đúng không."

Nói rồi, Phượng Sở Ca ngáp một cái.

"A Trần thiếu gia bị sao vậy? Bị trúng độc à?" Tử Lan nhìn A Trần trong lòng Phượng Sở Ca, hỏi.

"Ừ.. bị trúng thuốc mê của Phượng Triều Dương, về rồi sẽ giải độc cho cậu ấy."

"Bọn Phượng Triều Dương đúng là hèn hạ, lại nghĩ ra cách này để đối phó tiểu thư. Nhưng họ căn bản không biết làm như vậy chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình." Tử Lan không kiềm chế nổi giọng điệu mỉa mai.

Trên đời này, người không nên chọc giận nhất chính là tiểu thư nhà mình..

Sáu năm nay ở Phong Nguyệt Lâu, luôn bên tiểu thư, không ai hiểu tính cách của tiểu thư hơn bọn họ.

Bích La gật gù đồng tình, lại nghĩ đến điều gì đó, nàng bước lên một bước hỏi, "Tiểu thư, vậy thi thể bọn họ.."

Trong mắt Phượng Sở Ca lóe lên vài phần trêu chọc-

"Cho nên nói, hôm nay lũ thú trong rừng có bữa ăn ngon rồi~Hy vọng chúng không thấy thịt Phượng Triều Dương quá già quá khó nhai-"

"..."

Ba người bên cạnh nghe thấy, liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vài phần hả hê.

Kết cục như vậy, hoàn toàn là do Phượng Triều Dương tự tìm!

* * *

Ôm A Trần, Phượng Sở Ca trở về phủ.

Cho đến khi họ về, toàn bộ phủ mới trở lại yên tĩnh.

Đặt A Trần lên giường, Phượng Sở Ca ngồi một bên, nhìn A Trần nhắm mắt.

Như lần đầu gặp, khuôn mặt cậu có chút tái nhợt.

Cậu lúc này, không có vẻ già dặn như thường ngày, gương mặt ấy lại có vài phần ngây thơ.

"A Trần yên lặng lại, trông giống một đứa trẻ bình thường." Tử Lan đứng một bên, nhìn A Trần, không khỏi lên tiếng.

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi.

Nếu giống một đứa trẻ bình thường, thì cậu đã không phải là A Trần rồi..

Từ kệ bên cạnh, Phượng Sở Ca lấy ra một lọ thuốc, cho cậu uống một viên.

Viên thuốc này vào, độc của A Trần sẽ được giải hoàn toàn, tất nhiên, cũng sẽ khiến cậu ngủ một giấc đến sáng mai.

Cho đến khi cảm nhận được hơi thở A Trần ổn định lại, Phượng Sở Ca mới đứng lên. "Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back