Bài viết: 1 

Chương 10:
[BOOK]Tần Hi vốn tưởng rằng cô sẽ bối rối khi bị gọi tên lên sân khấu, nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí cô còn nghĩ tới việc lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó xách làn váy, chậm rãi đi lên, xinh đẹp ưu nhã, mặt mày thanh tú, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Bất cứ lúc nào, cô luôn có thể trở nên chói lọi như vậy.
Người dẫn chương trình hỏi Sơ Nịnh về một số quan điểm cá nhân của cô về đồ trang sức mới, cô hết sức bình tĩnh mà kể ra cái ưu điểm của nó, như thể mọi lời nói đều xuất phát từ trái tim, chân thành thật tâm.
Tần Hi nghĩ có chút buồn cười, lúc cô đang ăn có nghe người khác bàn luận về các món trang sức, thế nhưng lúc này lại có thể trả lời trôi chảy như thể cô đã xem qua.
Người dẫn chương trình nhìn thấy sợi dây chuyền sapphire trên cổ cô, mỉm cười nói: "Sợi dây chuyền sapphire mà Sơ tiểu thư đang đeo là át chủ bài của WHOLE LIFE trong mùa hè này. Nó do Tần tổng thiết kế. Sơ tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Biểu cảm trên mặt Sơ Nịnh hơi dừng lại một chút, nhìn xuống, đem tất cả các cảm xúc giấu trong đáy mắt, mỉm cười nói: . "Màu xanh lam đại diện cho bầu trời và đại dương, tượng trưng cho sự vĩnh cữu, cùng tên WHOLE LIFE đều mang cùng ý nghĩa, công chúa tiên cá là hiện thân của tình yêu và cái thiện, viên đá nước mắt mỹ nhân ngư này cũng tượng trưng cho tình yêu cùng dũng cảm, được làm rất tính sảo, ý nghĩa sâu sắc, tôi rất thích."
*WHOLE LIFE=Trọn đời
Người dẫn chương trình cười lớn: "Sơ tiểu thư nói đúng. Chiếc vòng cổ này là trong bộ sự tập mới nhất của chúng tôi, tình cờ cũng gọi là Brave Love. Ý tưởng ban đầu của chiếc vòng cổ bắt nguồn từ Tần tổng. Tần tổng đã thiết kế Brave Love ở Luân Đôn và đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế đồ trang sức, tác phẩm đoạt giải vẫn được trưng bày trong phòng triển lãm tại trụ sở ở Luân Đôn."
Nói đến đây, người dẫn chương trình thuận miệng hỏi: "Cô Sơ đã đến Luân Đôn chưa?"
Sơ Nịnh tay cầm chặt micro, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó.
Cô mím môi dưới: "Đã từng."
"Ấn tượng của Sơ tiểu thư về Luân Đôn như thế nào?"
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ngọn đèn cách đó không xa, trong mắt trong veo lóe lên tia phức tạp, nhẹ giọng nói: "Tôi đi nơi đó vào ba năm trước, có chút vội vàng không có ấn tượng."
Có vẻ như Sơ Nịnh không thích chủ đề này, người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển chủ đề khác, nói về tổng bộ của WHOLE LIFE ở Luân Đôn.
Bóng lưng của người đàn ông ở lan can lầu hai vô tình cứng đờ, khuôn mặt sắc bén càng thêm ngưng trọng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Tần Hi nghĩ đến vào mùa hè ba năm trước, bóng dáng rất quen thuộc bỗng dưng xuất hiện trên đường phố Luân Đôn, anh chưa kịp đi tìm đã biến mất trong đám đông.
Những năm đó ở Anh, anh thường xuất thần, khi ăn uống, khi đi trên đường, khi đi học, anh luôn cảm thấy bóng dáng cô vụt qua, khi quay lại anh mới nhận ra tất cả chỉ là ảo giác.
Nhưng lần gặp gỡ ba năm trước lại hoàn toàn không giống nhau.
Ngày hôm đó anh rõ ràng đã nhìn thấy khuôn mặt của cô, ánh mắt của hai người còn giao nhau giữa dòng người đông đúc, cũng chính mắt anh nhìn thấy cô hốt hoảng chạy hòa vào đám đông không thấy bóng dáng.
Anh như phát điên lao vào đám đông tìm cả một ngày, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Sau này nghĩ lại, chính anh cũng không đoán ra được lần gặp gỡ đó rốt cuộc là thật hay là mộng.
Cho đến ngày hôm nay, anh lại người được chính miệng cô thừa nhận đã đến Luân Đôn vào cách đây ba năm trước.
Tần Hi cảm giác mình rốt cuộc bắt được cái gì đó, vội vàng đi xuống lầu.
Bữa tiệc gần kết thúc, sau khi bước xuống sân khấu Sơ Nịnh liền đi và nhà vệ sinh.
Sau khi rửa tay đi ra, cô định đến đại sảnh tìm Trì Diên, nhưng lại vô tình đụng phải Tần Hi ở đầu cầu thang.
Anh dường như vừa mới xuống đây, khẩn trương tìm cái gì đó hướng vào đại sảnh mà đi, thấy được cô thân hình dừng lại, sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay cô kéo đi đến chỗ không người.
Sơ Nịnh bị anh kéo ra cửa hông của sảnh tiệc.
Cửa có nhân viên bảo vệ canh giữ, Sơ Nịnh còn đeo trên cổ sợi dây chuyền sapphire át chủ bài năm nay của WHOLE LIFE, sợi dây chuyền đó trước khi rời đi phải trả lại nhưng vì cô đi theo Tần Hi nên bọn họ cũng không dám ngăn cản.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Sơ Nịnh đuổi theo bước chân của anh, giãy giụa cổ tay hơi đau.
Người được đưa tới ga ra dừng trước chiếc Bugatti màu đen quen thuộc, Tần Hi mở cửa xe, giọng nói lạnh nhạt đến mức không thể nghe thấy cảm xúc của anh: "Lên xe."
"Đi đâu?"
"Đưa em về nhà."
"Tôi có thể tự mình đi về."
Tần Hi cụp mi, trầm mặc nhìn cô: "Chúng ta nói chuyện đi."
Sơ Nịnh muốn nói hai người bọn họ không có chuyện gì phải nói, nhưng nhìn thái độ của Tần Hi, từ chối e rằng không thể được.
Rơi vào bước đường cùng, cô đành lên xe của Tần Hi, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trì Diên một tin nhắn WeChat để cho cô ấy về trước.
Xe rời khỏi ga ra khách sạn rồi nhanh chóng chạy ra đường lớn hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Tần Hi không trực tiếp đưa cô về nhà.
Sơ Nịnh rất quen thuộc với thành phố mà cô đã lớn lên, biết đây là đường đến Nhị Trung Trường Hoàn.
Cô hơi căng thẳng, nghĩ đến câu nói vừa rồi "Chúng ta hãy nói chuyện" của Tần Hi, anh đưa cô đến chỗ này là muốn nói chuyện gì đây?
Cả một quãng đường im lặng, cuối cùng đến cổng trường Nhị Trung Trường Hoàn, Tần Hi đậu xe sang một bên.
Cả hai không vào trường mà đến con đường nhỏ ăn vặt phía sau Nhị Trung.
Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng gần đó có nhiều lớp dạy kèm khác nhau nên con đường ăn vặt vẫn nhộn nhịp khi về đêm, hương thơm nồng thoang thoảng khắp nơi.
Trong bữa tiệc Sơ Nịnh đã ăn nhiều, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn, nhìn đường phố sôi nổi như thế này không khỏi xúc động: "Ở đây xem ra không có gì thay đổi."
Khi còn đi học, vào buổi tối cô và Tần Hi thường không đi nhà ăn ăn cơm mà đi tới con đường này, ăn no nê từ đầu đường đến cuối đường, mới chịu đi về.
Cô bị dị ứng với ớt, mỗi ăn cái gì Tần Hi đều hết lần này đến lần dặn dò cho chủ quán không được bỏ ớt, dù một chút xíu cũng không được. Có một lần ăn giờ heo nướng ớt cay, chủ quán quên nên bỏ vào một ít kết quả vừa ăn xong trên người Sơ Nịnh nổi mấy đốm đỏ, cổ hưng sưng lên nói không ra lời. Tần Hi vừa tức giận vừa đau lòng, thiếu chút nữa đã chạy tới quán bán giò heo nước ớt cay đánh chủ quán một trận.
Khi đó, cô là tất cả của anh.
Sạch sẽ, tinh khiết, cũng ấm áp.
"Quán bán giò heo nướng kia đã đóng cửa." Tần Hi nhìn một chỗ, đột nhiên nói.
Sơ Nịnh nghe anh nói lienf nhìn qua, quán giò heo nướng trước đây giờ đã trở thành một quán bán đồ uống, với những ngọn đèn đủ màu nhấp nháy trên bảng hiệu với hình băng tuyết trên đầu.
Phố ăn vặt vẫn là phố ăn vặt nhưng nhiều hàng quán đã sửa sang lại.
Hai người đi trên đường, một người tây trang giày da, người kia mặc váy trễ vai màu trắng, không hề hợp với khung cảnh ở đây nên rất dễ gây chú ý, người đi qua đều nhìn hai người một lần.
Cuối phố dần dần an tĩnh lại, quẹo phải vào một con ngõ hẹp hơn, đèn đường mờ mịt, vừa đủ chiếu sáng, tiếng bước chân càng được khuếch đại vô hạn trong màn đêm tĩnh mịch này.
Sơ Nịnh mơ hồ nhớ tới năm cuối cấp ba, khi hai người bước ra phố ăn vặt, lần đầu tiên cô bị Tần Hi dẫn vào con hẻm nhỏ này.
Đèn đường trong ngõ hẹp ngày hôm đó còn mờ hơn đêm nay, lúc này cô mới có chút sợ hãi mà ôm chặt lấy anh: "Tần Hi, chúng ta về đi.."
Cô chưa kịp nói thì đã bị anh chặn trên tường, hormone nam mạnh mẽ bao trùm khiến cô đỏ bừng cả mặt.
"Trở về đi đâu?" Anh cười vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm khàn, lại gợi cảm khó hiểu, "Ông đây còn chưa có chiếm được chút tiện nghi của em đâu."
Sơ Nịnh tim đập thình thịch, đỏ mặt không lên tiếng.
Tần Hi cúi đầu đến gần cô, cắn nhẹ vành tai của cô, cảm thấy cô run lên, cười thầm, "Chậc, mẫn cảm như vậy?"
"..."
Vốn có ý muốn trêu chọc cô, Tần Hi chỉ vào môi cô: "Nào, em chủ động hôn anh, chúng ta liền đi về."
Sơ Nịnh lúc đầu không vui, nhưng anh là người không đạt được mục đích là không chịu dừng lại.
Cuối cùng rơi vào bước đường cùng, cô đành phải căng da đầu chủ động hôn anh.
Vừa hôn xong, Tần Hi liền nở nụ cười: "Anh thường dạy cho em như thế nào, sao em còn chưa học được?"
Anh ôm sau đầu cô, nhỏ giọng nói: "Mở miệng ra, ông đây dạy em như thế nào mới là hôn."
"..."
"Ba năm trước, em từng đến Luân Đôn?" Giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc bỗng nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của Sơ Nịnh trở về.
Cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh như băng trước mắt mình.
Hồi ức bị phá vỡ, những kỷ niệm thân mật của hai người trong quá khứ cũng trở thành hư vô.
Trong lòng chợt thấy thiếu vắng cái gì đó, đau nhói.
Đấm chìm trong hồi ức tốt đẹp khóe miệng vừa cong lên đã cứng đờ, không chút dấu vết mà mím thành một đường thẳng, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Đã 7 năm trôi qua, mối quan hệ giữa cô và anh từ lâu đã không thể trở lại như trước được nữa.
Tần Hi dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cô, dáng người cao lớn cường tráng bao lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
Trong màn đêm, đôi mắt của anh tối đến mức không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Cô không nói chuyện, anh hỏi lại lần nữa, giọng nói bình tĩnh như đang đè nén điều gì: "Ba năm trước, em từng đến Luân Đôn?"
Sơ Nịnh mím môi, vẫn lựa chọn im lặng.
Nhìn thấy anh tới gần, Sơ Nịnh theo bản năng lùi về phía sau.
Vì phải tham gia tiệc tối nên cô mang giày cao gót, không cẩn thận dưới chân cô loạng choạng lùi lại thêm vài bước.
Trước khi đập lưng vào bức tường trong ngõ hẹp, anh vội vàng đưa tay ra đằng sau bảo vệ cô khỏi cú va chạm.
Cả người được bao bọc trong vòng tay của anh, cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, vòng qua ôm cô càng chặt hơn.
Khoảng cách quá gần, như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Xung quanh yên lặng, bóng dáng hai người dựa sát vào nhau được phản chiếu lên bước tường phía sau, giống như những cặp tình nhân đang âu yếm.
Sơ Nịnh tim đập lỡ vài nhịp, quay đầu tránh khỏi hơi thở đang phả ra trên mặt, vặn vẹo eo hơi vùng vẫy.
"Ba năm trước!" Anh nới lỏng cánh tay đang ôm eo cô, chống hai tay lên tường vây cả người cô lại, đôi mắt trầm tĩnh vẫn nhìn cô chằm chằm, bàn tay đang chống lên tường hơi nắm lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi cô: "Em đến Luân Đôn để làm gì?"
Sơ Nịnh đầu ngón tay khẽ run lên, rũ mắt bình tĩnh trả lời: "Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh."
Anh nâng cằm cô, bắt cô ngẩng đầu, ánh mắt có chút âm trầm, cố chấp lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Nói cho anh biết, ba năm trước em đến Luân Đôn để làm gì?"
Anh niết cằm cô đến phát đau, Sơ Nịnh dùng sức thoát khỏi tay anh, ánh mắt nhìn đi nơi khác: "Lúc đó vừa mới tốt nghiệp, đài truyền hình tổ chức giao lưu học thuật ở Anh, thực tập sinh đều được đi."
"Đi vào khi nào?"
"Tháng bảy, tô không nhớ rõ ngày."
Tần Hi nhíu mày, như không tin: "Tháng bảy?"
Anh nhìn thấy cô trên đường phố Luân Đôn vào tháng Sáu.
Sơ Nịnh bình tĩnh đáp: "Ừ, tháng bảy."
"Vậy thì em có.." Anh cố gắng đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng khi gần chạm đến lại dừng lại, nhìn cô, lúc nói thanh âm dường như có chút run rẩy, "Vậy em đã bao giờ đi tìm anh chưa?"
Sơ Nịnh khẽ cắn thịt mềm trong miệng.
Tần Hi nhìn nàng, trong mắt cảm xúc dâng trào, lạnh lùng hỏi lại lầm nữa: "Có, hay không?"
"Nói đi!" Anh nắm lấy vai cô, trên trán nổi lên gân xanh.
Miệng vô tình bị răng cắn, trong miệng truyền đến mùi máu tanh.
Sơ Nịnh lông mi run lên, nghe được chính mình nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không có."
Tần Hi nhếch mép cười như không cười truyền đến bên tai cô.
Không có.
Anh buông vai cô ra, lung tung kéo cà vạt một cái rồi lùi lại hai bước, mái tóc ngắn xõa xuống trán, nhíu mày, bóng đêm nhanh chóng che đậy sự đau thương cùng mất mát trong mắt anh.
Ngõ hẹp vắng lặng đến lạ lùng, hai người im lặng nhìn nhau.
Một lúc sau, Sơ Nịnh đánh tan sự im lặng: "Nếu nói xong rồi, vậy tôi về trước đi."
Cô chuẩn bị rời đi thì bị anh kéo cổ tay giữ chặt, dùng sức rất lớn, có chút đau.
Cô giãy giụa, lại nghe giọng nói của Tần Hi vang lên bên tai: "Cho anh một lý do."
Cho anh một lý do để tiếp tục dựa vào.
Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn anh, lại bị anh thô lỗ kéo về, một lần nữa bị chặn ở trên tường, sau lưng bị bức tường phía sau đập vào, cô nhíu mày, nhưng cắn răng không kêu một tiếng.
Anh dường như trở thành một con người khác, đôi mắt hằn lên sự tức giận cùng lạnh lừng, trông rất dữ tợn.
"Sơ Nịnh." Hai mắt giăn đầy tơ máu, đầu ngón tay niết cằm cô, cưỡng ép nói: "Nói em yêu anh."
Ngay cả khi đó chỉ là một cái gật đầu.
Ngay cả khi em nói dối anh.
* * *
Đôi lời Tiểu Dạ: Chời ơi hai ông bà này ngược nhau tới chừng nào đây, nghe Hi ca nói mà đau lòng ghê:((.[/BOOK]
[BOOK]Tần Hi vốn tưởng rằng cô sẽ bối rối khi bị gọi tên lên sân khấu, nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí cô còn nghĩ tới việc lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó xách làn váy, chậm rãi đi lên, xinh đẹp ưu nhã, mặt mày thanh tú, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Bất cứ lúc nào, cô luôn có thể trở nên chói lọi như vậy.
Người dẫn chương trình hỏi Sơ Nịnh về một số quan điểm cá nhân của cô về đồ trang sức mới, cô hết sức bình tĩnh mà kể ra cái ưu điểm của nó, như thể mọi lời nói đều xuất phát từ trái tim, chân thành thật tâm.
Tần Hi nghĩ có chút buồn cười, lúc cô đang ăn có nghe người khác bàn luận về các món trang sức, thế nhưng lúc này lại có thể trả lời trôi chảy như thể cô đã xem qua.
Người dẫn chương trình nhìn thấy sợi dây chuyền sapphire trên cổ cô, mỉm cười nói: "Sợi dây chuyền sapphire mà Sơ tiểu thư đang đeo là át chủ bài của WHOLE LIFE trong mùa hè này. Nó do Tần tổng thiết kế. Sơ tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Biểu cảm trên mặt Sơ Nịnh hơi dừng lại một chút, nhìn xuống, đem tất cả các cảm xúc giấu trong đáy mắt, mỉm cười nói: . "Màu xanh lam đại diện cho bầu trời và đại dương, tượng trưng cho sự vĩnh cữu, cùng tên WHOLE LIFE đều mang cùng ý nghĩa, công chúa tiên cá là hiện thân của tình yêu và cái thiện, viên đá nước mắt mỹ nhân ngư này cũng tượng trưng cho tình yêu cùng dũng cảm, được làm rất tính sảo, ý nghĩa sâu sắc, tôi rất thích."
*WHOLE LIFE=Trọn đời
Người dẫn chương trình cười lớn: "Sơ tiểu thư nói đúng. Chiếc vòng cổ này là trong bộ sự tập mới nhất của chúng tôi, tình cờ cũng gọi là Brave Love. Ý tưởng ban đầu của chiếc vòng cổ bắt nguồn từ Tần tổng. Tần tổng đã thiết kế Brave Love ở Luân Đôn và đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế đồ trang sức, tác phẩm đoạt giải vẫn được trưng bày trong phòng triển lãm tại trụ sở ở Luân Đôn."
Nói đến đây, người dẫn chương trình thuận miệng hỏi: "Cô Sơ đã đến Luân Đôn chưa?"
Sơ Nịnh tay cầm chặt micro, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó.
Cô mím môi dưới: "Đã từng."
"Ấn tượng của Sơ tiểu thư về Luân Đôn như thế nào?"
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ngọn đèn cách đó không xa, trong mắt trong veo lóe lên tia phức tạp, nhẹ giọng nói: "Tôi đi nơi đó vào ba năm trước, có chút vội vàng không có ấn tượng."
Có vẻ như Sơ Nịnh không thích chủ đề này, người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển chủ đề khác, nói về tổng bộ của WHOLE LIFE ở Luân Đôn.
Bóng lưng của người đàn ông ở lan can lầu hai vô tình cứng đờ, khuôn mặt sắc bén càng thêm ngưng trọng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Tần Hi nghĩ đến vào mùa hè ba năm trước, bóng dáng rất quen thuộc bỗng dưng xuất hiện trên đường phố Luân Đôn, anh chưa kịp đi tìm đã biến mất trong đám đông.
Những năm đó ở Anh, anh thường xuất thần, khi ăn uống, khi đi trên đường, khi đi học, anh luôn cảm thấy bóng dáng cô vụt qua, khi quay lại anh mới nhận ra tất cả chỉ là ảo giác.
Nhưng lần gặp gỡ ba năm trước lại hoàn toàn không giống nhau.
Ngày hôm đó anh rõ ràng đã nhìn thấy khuôn mặt của cô, ánh mắt của hai người còn giao nhau giữa dòng người đông đúc, cũng chính mắt anh nhìn thấy cô hốt hoảng chạy hòa vào đám đông không thấy bóng dáng.
Anh như phát điên lao vào đám đông tìm cả một ngày, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Sau này nghĩ lại, chính anh cũng không đoán ra được lần gặp gỡ đó rốt cuộc là thật hay là mộng.
Cho đến ngày hôm nay, anh lại người được chính miệng cô thừa nhận đã đến Luân Đôn vào cách đây ba năm trước.
Tần Hi cảm giác mình rốt cuộc bắt được cái gì đó, vội vàng đi xuống lầu.
Bữa tiệc gần kết thúc, sau khi bước xuống sân khấu Sơ Nịnh liền đi và nhà vệ sinh.
Sau khi rửa tay đi ra, cô định đến đại sảnh tìm Trì Diên, nhưng lại vô tình đụng phải Tần Hi ở đầu cầu thang.
Anh dường như vừa mới xuống đây, khẩn trương tìm cái gì đó hướng vào đại sảnh mà đi, thấy được cô thân hình dừng lại, sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay cô kéo đi đến chỗ không người.
Sơ Nịnh bị anh kéo ra cửa hông của sảnh tiệc.
Cửa có nhân viên bảo vệ canh giữ, Sơ Nịnh còn đeo trên cổ sợi dây chuyền sapphire át chủ bài năm nay của WHOLE LIFE, sợi dây chuyền đó trước khi rời đi phải trả lại nhưng vì cô đi theo Tần Hi nên bọn họ cũng không dám ngăn cản.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Sơ Nịnh đuổi theo bước chân của anh, giãy giụa cổ tay hơi đau.
Người được đưa tới ga ra dừng trước chiếc Bugatti màu đen quen thuộc, Tần Hi mở cửa xe, giọng nói lạnh nhạt đến mức không thể nghe thấy cảm xúc của anh: "Lên xe."
"Đi đâu?"
"Đưa em về nhà."
"Tôi có thể tự mình đi về."
Tần Hi cụp mi, trầm mặc nhìn cô: "Chúng ta nói chuyện đi."
Sơ Nịnh muốn nói hai người bọn họ không có chuyện gì phải nói, nhưng nhìn thái độ của Tần Hi, từ chối e rằng không thể được.
Rơi vào bước đường cùng, cô đành lên xe của Tần Hi, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trì Diên một tin nhắn WeChat để cho cô ấy về trước.
Xe rời khỏi ga ra khách sạn rồi nhanh chóng chạy ra đường lớn hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Tần Hi không trực tiếp đưa cô về nhà.
Sơ Nịnh rất quen thuộc với thành phố mà cô đã lớn lên, biết đây là đường đến Nhị Trung Trường Hoàn.
Cô hơi căng thẳng, nghĩ đến câu nói vừa rồi "Chúng ta hãy nói chuyện" của Tần Hi, anh đưa cô đến chỗ này là muốn nói chuyện gì đây?
Cả một quãng đường im lặng, cuối cùng đến cổng trường Nhị Trung Trường Hoàn, Tần Hi đậu xe sang một bên.
Cả hai không vào trường mà đến con đường nhỏ ăn vặt phía sau Nhị Trung.
Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng gần đó có nhiều lớp dạy kèm khác nhau nên con đường ăn vặt vẫn nhộn nhịp khi về đêm, hương thơm nồng thoang thoảng khắp nơi.
Trong bữa tiệc Sơ Nịnh đã ăn nhiều, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn, nhìn đường phố sôi nổi như thế này không khỏi xúc động: "Ở đây xem ra không có gì thay đổi."
Khi còn đi học, vào buổi tối cô và Tần Hi thường không đi nhà ăn ăn cơm mà đi tới con đường này, ăn no nê từ đầu đường đến cuối đường, mới chịu đi về.
Cô bị dị ứng với ớt, mỗi ăn cái gì Tần Hi đều hết lần này đến lần dặn dò cho chủ quán không được bỏ ớt, dù một chút xíu cũng không được. Có một lần ăn giờ heo nướng ớt cay, chủ quán quên nên bỏ vào một ít kết quả vừa ăn xong trên người Sơ Nịnh nổi mấy đốm đỏ, cổ hưng sưng lên nói không ra lời. Tần Hi vừa tức giận vừa đau lòng, thiếu chút nữa đã chạy tới quán bán giò heo nước ớt cay đánh chủ quán một trận.
Khi đó, cô là tất cả của anh.
Sạch sẽ, tinh khiết, cũng ấm áp.
"Quán bán giò heo nướng kia đã đóng cửa." Tần Hi nhìn một chỗ, đột nhiên nói.
Sơ Nịnh nghe anh nói lienf nhìn qua, quán giò heo nướng trước đây giờ đã trở thành một quán bán đồ uống, với những ngọn đèn đủ màu nhấp nháy trên bảng hiệu với hình băng tuyết trên đầu.
Phố ăn vặt vẫn là phố ăn vặt nhưng nhiều hàng quán đã sửa sang lại.
Hai người đi trên đường, một người tây trang giày da, người kia mặc váy trễ vai màu trắng, không hề hợp với khung cảnh ở đây nên rất dễ gây chú ý, người đi qua đều nhìn hai người một lần.
Cuối phố dần dần an tĩnh lại, quẹo phải vào một con ngõ hẹp hơn, đèn đường mờ mịt, vừa đủ chiếu sáng, tiếng bước chân càng được khuếch đại vô hạn trong màn đêm tĩnh mịch này.
Sơ Nịnh mơ hồ nhớ tới năm cuối cấp ba, khi hai người bước ra phố ăn vặt, lần đầu tiên cô bị Tần Hi dẫn vào con hẻm nhỏ này.
Đèn đường trong ngõ hẹp ngày hôm đó còn mờ hơn đêm nay, lúc này cô mới có chút sợ hãi mà ôm chặt lấy anh: "Tần Hi, chúng ta về đi.."
Cô chưa kịp nói thì đã bị anh chặn trên tường, hormone nam mạnh mẽ bao trùm khiến cô đỏ bừng cả mặt.
"Trở về đi đâu?" Anh cười vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm khàn, lại gợi cảm khó hiểu, "Ông đây còn chưa có chiếm được chút tiện nghi của em đâu."
Sơ Nịnh tim đập thình thịch, đỏ mặt không lên tiếng.
Tần Hi cúi đầu đến gần cô, cắn nhẹ vành tai của cô, cảm thấy cô run lên, cười thầm, "Chậc, mẫn cảm như vậy?"
"..."
Vốn có ý muốn trêu chọc cô, Tần Hi chỉ vào môi cô: "Nào, em chủ động hôn anh, chúng ta liền đi về."
Sơ Nịnh lúc đầu không vui, nhưng anh là người không đạt được mục đích là không chịu dừng lại.
Cuối cùng rơi vào bước đường cùng, cô đành phải căng da đầu chủ động hôn anh.
Vừa hôn xong, Tần Hi liền nở nụ cười: "Anh thường dạy cho em như thế nào, sao em còn chưa học được?"
Anh ôm sau đầu cô, nhỏ giọng nói: "Mở miệng ra, ông đây dạy em như thế nào mới là hôn."
"..."
"Ba năm trước, em từng đến Luân Đôn?" Giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc bỗng nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của Sơ Nịnh trở về.
Cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh như băng trước mắt mình.
Hồi ức bị phá vỡ, những kỷ niệm thân mật của hai người trong quá khứ cũng trở thành hư vô.
Trong lòng chợt thấy thiếu vắng cái gì đó, đau nhói.
Đấm chìm trong hồi ức tốt đẹp khóe miệng vừa cong lên đã cứng đờ, không chút dấu vết mà mím thành một đường thẳng, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Đã 7 năm trôi qua, mối quan hệ giữa cô và anh từ lâu đã không thể trở lại như trước được nữa.
Tần Hi dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cô, dáng người cao lớn cường tráng bao lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
Trong màn đêm, đôi mắt của anh tối đến mức không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Cô không nói chuyện, anh hỏi lại lần nữa, giọng nói bình tĩnh như đang đè nén điều gì: "Ba năm trước, em từng đến Luân Đôn?"
Sơ Nịnh mím môi, vẫn lựa chọn im lặng.
Nhìn thấy anh tới gần, Sơ Nịnh theo bản năng lùi về phía sau.
Vì phải tham gia tiệc tối nên cô mang giày cao gót, không cẩn thận dưới chân cô loạng choạng lùi lại thêm vài bước.
Trước khi đập lưng vào bức tường trong ngõ hẹp, anh vội vàng đưa tay ra đằng sau bảo vệ cô khỏi cú va chạm.
Cả người được bao bọc trong vòng tay của anh, cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, vòng qua ôm cô càng chặt hơn.
Khoảng cách quá gần, như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Xung quanh yên lặng, bóng dáng hai người dựa sát vào nhau được phản chiếu lên bước tường phía sau, giống như những cặp tình nhân đang âu yếm.
Sơ Nịnh tim đập lỡ vài nhịp, quay đầu tránh khỏi hơi thở đang phả ra trên mặt, vặn vẹo eo hơi vùng vẫy.
"Ba năm trước!" Anh nới lỏng cánh tay đang ôm eo cô, chống hai tay lên tường vây cả người cô lại, đôi mắt trầm tĩnh vẫn nhìn cô chằm chằm, bàn tay đang chống lên tường hơi nắm lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi cô: "Em đến Luân Đôn để làm gì?"
Sơ Nịnh đầu ngón tay khẽ run lên, rũ mắt bình tĩnh trả lời: "Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh."
Anh nâng cằm cô, bắt cô ngẩng đầu, ánh mắt có chút âm trầm, cố chấp lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Nói cho anh biết, ba năm trước em đến Luân Đôn để làm gì?"
Anh niết cằm cô đến phát đau, Sơ Nịnh dùng sức thoát khỏi tay anh, ánh mắt nhìn đi nơi khác: "Lúc đó vừa mới tốt nghiệp, đài truyền hình tổ chức giao lưu học thuật ở Anh, thực tập sinh đều được đi."
"Đi vào khi nào?"
"Tháng bảy, tô không nhớ rõ ngày."
Tần Hi nhíu mày, như không tin: "Tháng bảy?"
Anh nhìn thấy cô trên đường phố Luân Đôn vào tháng Sáu.
Sơ Nịnh bình tĩnh đáp: "Ừ, tháng bảy."
"Vậy thì em có.." Anh cố gắng đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng khi gần chạm đến lại dừng lại, nhìn cô, lúc nói thanh âm dường như có chút run rẩy, "Vậy em đã bao giờ đi tìm anh chưa?"
Sơ Nịnh khẽ cắn thịt mềm trong miệng.
Tần Hi nhìn nàng, trong mắt cảm xúc dâng trào, lạnh lùng hỏi lại lầm nữa: "Có, hay không?"
"Nói đi!" Anh nắm lấy vai cô, trên trán nổi lên gân xanh.
Miệng vô tình bị răng cắn, trong miệng truyền đến mùi máu tanh.
Sơ Nịnh lông mi run lên, nghe được chính mình nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không có."
Tần Hi nhếch mép cười như không cười truyền đến bên tai cô.
Không có.
Anh buông vai cô ra, lung tung kéo cà vạt một cái rồi lùi lại hai bước, mái tóc ngắn xõa xuống trán, nhíu mày, bóng đêm nhanh chóng che đậy sự đau thương cùng mất mát trong mắt anh.
Ngõ hẹp vắng lặng đến lạ lùng, hai người im lặng nhìn nhau.
Một lúc sau, Sơ Nịnh đánh tan sự im lặng: "Nếu nói xong rồi, vậy tôi về trước đi."
Cô chuẩn bị rời đi thì bị anh kéo cổ tay giữ chặt, dùng sức rất lớn, có chút đau.
Cô giãy giụa, lại nghe giọng nói của Tần Hi vang lên bên tai: "Cho anh một lý do."
Cho anh một lý do để tiếp tục dựa vào.
Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn anh, lại bị anh thô lỗ kéo về, một lần nữa bị chặn ở trên tường, sau lưng bị bức tường phía sau đập vào, cô nhíu mày, nhưng cắn răng không kêu một tiếng.
Anh dường như trở thành một con người khác, đôi mắt hằn lên sự tức giận cùng lạnh lừng, trông rất dữ tợn.
"Sơ Nịnh." Hai mắt giăn đầy tơ máu, đầu ngón tay niết cằm cô, cưỡng ép nói: "Nói em yêu anh."
Ngay cả khi đó chỉ là một cái gật đầu.
Ngay cả khi em nói dối anh.
* * *
Đôi lời Tiểu Dạ: Chời ơi hai ông bà này ngược nhau tới chừng nào đây, nghe Hi ca nói mà đau lòng ghê:((.[/BOOK]