Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 30: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (30)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

"Nhị Cẩu, tại sao hắn lại chạy?" Phồn Tinh hỏi.

"Nhị Cẩu, vấn đề này, ngươi sẽ không trả lời sao?" Phồn Tinh chậm rì rì mà đi về nhà.

Thấy Sưu Thần Hào không nói lời nào, cô liền cách vài phút hỏi một lần.

Những người có đầu óc không tốt, thật sự là rất chấp nhất.

Cái loại chấp nhất này quả thực làm người khác muốn hộc máu, cô hoàn toàn không suy xét đến việc cái vấn đề này có phải người ta không muốn trả lời hay không?

Cô chỉ cần đáp án.

【.. Hắn có thể là quá cảm động. 】 Sưu Thần Hào mạnh mẽ mà cứu vớt lại một chút tôn nghiêm còn sót lại của Thích Hà.

Bằng không còn có thể như thế nào đây?

Chẳng lẽ, lại muốn nó nói cho Ngân Phồn Tinh, thật ra Thích Hà là bởi vì thẹn thùng hay sao?

Vậy có phải hay không ngay sau đó, cô liền sẽ hỏi, vì cái gì lại thẹn thùng đây?

Sau đó lại muốn nó bắt đầu giải thích quan hệ giữa nam nữ trong cái quá trình từ gặp nhau quen biết, đến hiểu nhau yêu nhau thì sẽ sinh ra phản ứng hóa học hay sao?

Ngân gia cố ý muốn phụng hiến tiểu thư Ngân Minh Châu cho Chiến Thần đại nhân, mà lại dính phải cái cô tiểu thư Phồn Tinh này thật sự là..

Mạch não quá kỳ dị!

Quá không thể lên được mặt bàn!

Cô vẫn nên duy trì cái loại trạng thái hiện tại - cái loại mà cái gì cũng đều không hiểu như thế này thì mới tốt, đỡ phải đến lúc, sau khi cô đã hiểu tất cả sẽ sinh ra ý tưởng không an phận đối với chiến thần đại nhân.

"Nga."

Cảm động, liền sẽ xoay người chạy trốn.

Phồn Tinh sau khi biết được cái đáp án này, cẩn thận nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

Sau đó đưa ra một cái kết luận:

Tiểu Hoa Hoa Thích Hà, thật đáng yêu.

Đặc biệt là bộ dáng chạy trốn của hắn, rất đáng yêu.

*

Thích Mộc Võ cùng Thích Thịnh cũng không ở huyện thành lâu, có lẽ đối với những người đã quen sống trong cuộc sống giàu sang phú quý như bọn họ mà nói, cái loại huyện thành nhỏ này quả thực là nhà tù.

Sau khi Thích Hà biết được, trong lòng tựa hồ cũng không có nhiều thương cảm như trong tưởng tượng.

Hắn không có thân nhân.

Hắn biết.

Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ đối đãi với Thích Mộc Võ như phụ thân của mình nữa.

Vốn dĩ đây là một sự tình đặc biệt bi thương, nhưng thời điểm về nhà giặt quần áo liền phát hiện giống như cũng không có quá nhiều bi thương nữa.

Thậm chí, trong lòng bây giờ còn có vài sự khác biệt rất nhỏ, nhẹ nhàng sờ sờ quần áo của Phồn Tinh.

Ân, quần áo của con gái, thật mềm..

Tiểu bánh chưng của cô, hình như so với cái này còn mềm hơn.

Nguyên bản, Thích Hà vẫn tưởng sau khi chính mình bị Thích Mộc Võ hoàn toàn từ bỏ, hẳn là sẽ hận đời, sẽ tối tăm táo bạo. Sau đó tràn ngập cừu hận, đi từng bước một lên con đường quật khởi.

Nhưng mà hiện tại, Thích Hà cũng cảm thấy chính mình bây giờ hẳn là nên hảo hỏa quy hoạch tương lai một chút.

Nhưng cũng không phải bởi vì cừu hận.

Mà là vì..

Cảm thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh, thật sự là quá không khiến cho người khác bớt lo.

Ngươi nói một đứa ngốc như cô, chỉ số thông minh lại không hoàn hảo, người trong nhà lại không phải thực sự muốn tiếp nhận cô, vậy về sau cô có khả năng làm được cái gì không cơ chứ?

Dù sao.. Dù sao thì, hai người cũng đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, là bạn học từ nhỏ học còn làm luôn cả bạn học cấp 2, sau đó còn là bạn học cấp 3. Nếu hắn coi cô như một đứa em gái, cũng không có gì sai, đúng không?

Mà đã là một người anh trai, ngẫu nhiên giúp em gái mình tự hỏi một chút cho tương lai, cũng không có gì sai đâu, đúng không?

Coi như là một ngày làm người tốt đi!

Thích Hà lừa mình dối người mà nghĩ, lại còn thấy càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Ân, coi tiểu ngốc tử kia như đứa em gái!

Cẩn thận mà ngẫm lại, vô luận là vì chuyện sau này của chính mình, hay là vì chuyện sau này của tiểu ngốc tử, thi đậu đại học là cần thiết.

Sau khi gánh vác thêm tương lai của một người khác, gánh nặng trên vai của Thích Hà liền trầm trọng lên.

Vốn là nghĩ, một bên là mặt ngoài cà lơ phất phơ, một bên thì thành tích treo lên đánh người khác.

Nhưng mà từ sau khi vô ý nghe được mấy đứa học sinh trong lớp học nghị luận sau lưng Phồn Tinh, Thích Hà liền hoàn toàn cà lơ phất phơ không nổi nữa--

"Ai, các ngươi nói, đầu óc cái cô Vân Phồn Tinh kia có vấn đề như thế kia thì sau này cô ta biết làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao nữa? Khẳng định là sau khi đủ 18 tuổi, liền tùy tiện tìm cái lão quang côn mà gả đi ra ngoài chứ sao."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 31: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (31)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Sau khi nghe thấy ba chữ ' lão quang côn ', trong lòng Thích Hà run lên.

"A, sẽ không thảm đến mức đó đi? Vân Phồn Tinh lớn lên cũng khá là xinh đẹp." Gả cho lão quang côn gì gì đó mà nói, cũng quá thảm.

"Ngươi thì biết cái gì, chính là bởi vì lớn lên xinh đẹp cho nên mới càng thảm hại không phải sao? Nếu như lớn lên xấu một chút mà nói, có thể chỉ cần gả cho một lão nam nhân trung niên nào đó sinh con là được rồi. Nhưng lại lớn lên rất xinh đẹp, khả năng sẽ bị rất nhiều người hắc hắc hắc."

"Vì cái gì chỉ có thể gả cho lão nam nhân trung niên?"

"Mấy đứa con gái các ngươi đúng là đần thật, ngươi xem, cô ta ngu như vậy, căn bản không phải là người bình thường. Ngoại trừ mấy cái lão quang côn trung niên, trong nhà không có tiền hoặc là mất vợ ra thì ai nguyện ý mà cưới một đứa ngốc về chứ?"

Nữ sinh khơi mào cái đề tài này cảm khái một câu, "Oa, vậy Vân Phồn Tinh kia, thật sự là rất thảm aizz!"

Thích Hà chỉ cảm thấy cho dù mình nghe thế nào cũng không thấy dễ chịu.

Thảm hay không thảm, ai cần cô ta lo chứ?

Có tâm đồng tình như vậy, như thế nào không thấy cô ta chịu đi đến làm làm bạn với tiểu ngốc tử đi?

Nói xấu sau lưng cô ấy, dẫm lên cô ấy xong còn ra vẻ như chính mình có tâm đồng tình, cô ta có mặt mũi mà nói nữa sao?

"Liên quan đến cô cái rắm?" Thích Hà ngồi ở bên cạnh làm bài thi, thình lình toát ra một câu.

"Thích Hà, cậu vừa rồi mới nói cái gì cơ?" Nữ sinh kia không nghe rõ.

Thích Hà là bạn cùng bàn với cô ta, nam sinh lớn lên đẹp trai như vậy có ai lại không thích?

Nhưng ngày thường hắn không thích để ý đến người khác, khiến cho ngay cả cái người ngồi cùng bàn như cô ta cũng chưa nói với hắn được ban nhiêu câu.

"Ta nói Vân Phồn Tinh thảm hay không thảm, liên quan đến cô cái rắm. Có thời gian đi mà nhọc lòng việc người khác sau này gả cho ai như thế thì tốt nhất nên tự mà nhọc lòng số điểm trong kỳ thi của mình nhiều hơn một chút không phải tốt hơn sao? Cô ngay cả điểm tổng của bảy môn cộng lại cũng chỉ có 250 điểm, thật đúng là không thấy được tương lai của cô sau này tốt hơn cô ấy ở điểm nào."

Thích Hà mà độc miệng lên một cái, nháy mắt làm cho bạn học nữ người ta tức đến mức khóc ầm lên.

Thích Hà cà lơ phất phơ.

Thích khóc thì cứ tiếp tục mà khóc đi.

Ngày thường Tiểu ngốc tử kia không biết bị bao nhiêu người cười nhạo trong tối ngoài sáng cũng chưa thèm khóc, mấy cái nữ nhân này thật là, tố chất tâm lý còn không bằng một đứa ngốc!

Nhưng mà mấy cái lời nói này, lại bị Thích Hà nuốt vào trong.

Hắn thật sự là có chút nhọc lòng, tương lai của tiểu ngốc tử sau này..

Cũng chính vì như thế, trên phương diện học tập Thích Hà không tự giác mà càng thêm nỗ lực lên.

Kỳ thật mà nói, tiểu ngốc tử này ngoại trừ việc chỉ số thông minh không thể so người khác ra, sau đó lại có sức lực lớn một chút xíu, còn có chút bạo lực, bên ngoài thì lại âm hiểm ra, kỳ thật cũng không có gì cái khuyết điểm gì khác.

Sau khi ở chung lâu như thế, vẫn là thực dễ dàng khiến cho người ta yêu thích.

Sau này nếu hắn kết giao rộng hơn một chút, có lẽ cuối cùng cũng sẽ gặp được người thích tiểu ngốc tử này.

Thích Hà nỗ lực, nhưng vào trong mắt Vân Phồn Tinh, lại trở thành --

Tiểu Hoa Hoa thật ngoan ngoãn.

Sưu Thần Hào quả thực là nghẹn một ngụm máu trong cổ họng mà.

Nó thậm chí còn cảm thấy, Thích Hà sở dĩ không có thể sa đọa thành công, hoàn toàn là bởi vì cái cô Phồn Tinh này.

Vốn dĩ Phồn Tinh hẳn là nên chiếu cố thật tốt mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân a, kết quả lại là tình thế phát triển hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng, Chiến Thần đại nhân vậy mà lại trở thành công cụ hình người, vì Ngân Phồn Tinh mà rầu thúi ruột!

Đây mẹ nó, có phải hay không có chỗ nào rất không thích hợp?

Không nên là như thế này a!

Ký chủ thật sự..

Quá trâu bò!

Trong lòng Sưu Thần Hào yên lặng mà phun tào, nhưng lại không dám nói ra ngoài.

*

Nháy mắt một cái là đã tới học kỳ hai.

Phồn Tinhvề nhà sau khi học xong tiết tự học buổi tối, một bên ăn que cay một bên chậm rì rì mà trở về.

Đi tới đi tới, liền cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chảy xuống phía bên dưới.

Còn kèm theo từng đợt đau nhói, đau đến mức sắc mặt tiểu cô nương trong nháy mắt trắng bệch.

Ôm túi que cay, yên lặng mà ngồi xổm xuống.

Đau quá!

Đau đến mức thần kinh như có chút chết lặng.

Sau khi ngửi được mùi vị của que cay ở ngay gần cánh mũi, Phồn Tinh liền tiếp tục gặm thêm mấy miếng để giảm áp lực.

Thích Hà chưa bao giờ đi học chung với tiểu ngốc tử, để đỡ bị người khác phát hiện. Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu chính là, tiểu ngốc tử kia đi đường quá chậm, chậm rì rì như một con ốc sên vậy.

Kết quả là buổi tối hôm nay hắn ở nhà đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi cũng chưa thấy Phồn Tinh trở về.

* * *

Thích Hà: Ta, lão nam nhân trung niên, cầu phiếu phiếu

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (32)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Thích Hà nhíu mày.

Tại sao lâu như thế rồi mà tiểu ngốc tử kia còn chưa có trở về?

Không phải là ở trên đường xảy ra chuyện gì chứ?

Sau khi trái lo phải nghĩ một lúc, Thích Hà vẫn quyết định đi ra ngoài tìm thử xem.

Tuy rằng tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia rất bưu hãn, nhưng mà dù sao thì đầu óc cũng không bình thường, hơn nữa còn có khuôn mặt lớn lên khá xinh đẹp, nếu.. nếu mà gặp gỡ phải cái loại mặt người dạ thú gì gì đó, sợ rằng sẽ bị mắc mưu.

Thích Hà một đường từ nhà tìm đến trường học, cuối cùng ở cái chỗ ngoặt trong một góc, nhìn thấy Phồn Tinh co thành một đống.

"Tiểu ngốc tử?"

Phồn Tinh ủy khuất ba ba mà giương mắt lên, cặp mắt đen mượt hàm chứa hai luồng nước mắt - một bộ dáng mà Thích Hà chưa từng nhìn thấy trước đây, nhược nhược mà hô một tiếng đau.

Đau?

Nơi nào đau?

Sau khi Thích Hà nâng Phồn Tinh dậy, từ trên xuống dưới kiểm tra rồi một phen, cũng không có thấy bất luận một cái miệng vết thương nào.

Tiểu cô nương vuốt bụng, mềm như bông mà ghé vào trong lồng ngực Thích Hà, "Thích Hà, ta đau bụng." Rất đau, đau hơn cả việc cô bẻ gãy cánh tay mình đào đường hầm.

Thích Hà phát hiện chính mình vậy mà lại--

Nháy mắt đã hiểu được.

Cũng không phải bởi vì hắn đáng khinh có được không?

**

Hắn chính là.. được rồi, chính là vì thời điểm lúc trước xem mấy cái loại sách tiểu nhân không thể miêu tả mà học được.

Nữ nhân nếu như nói là bị đau bụng mà nói, hầu hết đều chính là bởi vì cái nguyên nhân này.

Thích Hà ngồi xổm xuống, "Ngươi đứng lên, ta cõng ngươi trở về."

Lại nói, hắn cùng tiểu ngốc tử ở cùng nhau lâu như vậy, thật đúng là không phát hiện Vân Phồn Tinh đã tới kỳ sinh lý. Có lẽ là bởi vì ngày thường cô ngây ngốc ngơ ngác, giống như một đứa con nít, cho nên hắn mới hoàn toàn không nghĩ tới việc cô cũng có kỳ sinh lý.

Phồn Tinh ghé vào trên lưng Thích Hà.

Mềm oặt giống như một chú gấu bông, hai cánh tay trắng trắng khoanh lại trên cổ Thích Hà.

Sau khi nằm một hồi lâu, mới cảm thấy đỡ lại.

Thích Hà bỗng ngửi thấy mùi que cay còn chưa kịp tan đi, "Tiểu ngốc tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi vừa rồi còn ăn que cay nhá?"

"Ăn." cô đau, cho nên nhịn không được ăn nhiều thêm mấy miếng que cay giảm áp lực.

"Sau này, những lúc bị đau bụng, không cho phép ăn."

"Vì cái gì?" Đại lão tỏ vẻ không hiểu.

Thích Hà: .

Thực tốt nha, vấn đề này hỏi rất có kỹ thuật rất có hàm lượng!

Hắn trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà lại không biết nên trả lời như thế nào.

Gương mặt Thích Hà đỏ lên, cái này mẹ nó.. Nên giải thích như thế nào đây?

Qua vài phút, lão đại lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Vì cái gì không cho phép ăn?"

Thích Hà nhận mệnh mà thở dài một hơi.

*!

Đối mặt một đứa ngốc, hắn có cái gì mà phải ngượng ngùng chứ?

Không phải chỉ là đi giải thích cho nữ hài tử cái gì gọi là kỳ sinh lý, vấn đề ăn kiêng khi đến kỳ cùng với những việc cần chú ý khi đến kỳ sinh lý thôi sao?

Ngươi cho rằng hắn sẽ bởi vậy mà xấu hổ với giận dữ muốn chết sao?

Không, chắc chắn không!

Thích Hà từng câu từng chữ mà giải thích cho Phồn Tinh, giảng đến cuối cùng, hắn thậm chí còn phải tự gật đầu. Chính là cái loại cảm giác khi ngươi nắm giữ tràn đầy kỹ năng, sau đó lại giảng dạy lại cho một đứa học sinh hoàn toàn không hiểu cái gì, mà học sinh này lại còn phá lệ chăm chỉ hiếu học, ngươi nói cái gì cô ấy đều gật đầu..

Cái loại này cảm giác thành tựu này, chậc chậc, siêu thích!

"Nga." Phồn Tinh nghiêm trang mà gật gật đầu, bộ dáng nhỏ nhắn thực nghiêm túc.

Trong lòng Thích Hà như được trấn an.

Nhưng mà thực nhanh, hắn liền tự trấn an không nổi.

Sau khi mua được băng vệ sinh về nhà, đại lão tỏ vẻ sẽ không dùng.

Thích Hà: .

Là một thằng con trai trẻ tuổi đang học cấp hai, Thích Hà cũng không biết chính mình vì cái gì lại phải trải qua cái loại sự tình xấu hổ như thế này?

Dù sao.. Thực toan sảng*.

(*) Thực chua: Bắt nguốn từ quảng cáo mì ăn liền có vị chua, do Wang Han đóng vai chính. Khẩu hiệu "Thật chua" đã được sử dụng để thể hiện cảm giác hấp dẫn của mì ăn liền. Sau đó, khi giao tiếp và giải thích của mọi người, được sử dụng để thể hiện một cảm giác bất ngờ tương tự như thuốc lắc, sự thoải mái hoặc một chút chế giễu. Có thể hiểu như "thật chua chát" hay "thật chua xót" chằng hạn

Là sự toan sảng mà người khác khó có thể tưởng tượng được.

Nấu nước ấm, pha đường đỏ, thuận tiện còn mua thêm mấy miếng ấm bảo bảo*.

Sau khi chờ Phồn Tinh ngủ thiếp đi, Thích Hà mới mỏi mệt bất kham mà trở về phòng.

Sưu Thần Hào ngầm đau lòng a!

Nhìn xem! Nhìn xem! Nó đã nói đây là một vấn đề rất nhị bức rồi mà, thấy Chiến Thần đại nhân của nó đều đã bị bức thành cái bộ dáng quỷ gì đây chứ.

Mấy cái loại công việc hầu hạ người khác này, vậy mà đều làm được thuận buồm xuôi gió như vậy..

* * *

Thích Hà: Nhìn xem, thấy ta giặt quần áo sạch sẽ không?

Thích Hà: Nhìn xem, ta pha nước đường đỏ có ngọt không?

Thích Hà: .

Dần dần trở nên cha hóa rồi.

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (33)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

【 ngươi, có thích Thích Hà không? 】 Sưu Thần Hào thật cẩn thận mà mở miệng hỏi Phồn Tinh.

Ngàn vạn lần đừng có mà thích nha!

Nếu cô mà dám sinh ra bất cứ ý tưởng nào không an phận đối với Chiến Thần đại nhân mà nói, nó là nhất định phải báo cáo lên trên.

Chiến Thần đại nhân là vạn năm có một a, không phải là thứ mà người bình thường có thể khinh nhờn!

"Thích?" Phồn Tinh đem móng vuốt đặt ở trên bụng, đặc biệt quy củ mà nằm yên. Thích Hà nói, mấy ngày nay phải ngủ thành thật, nếu không, nó sẽ.. tràn ra ngoài?

A, hình như là tràn ra bên cạnh?

Sưu Thần Hào vốn dĩ cho rằng, cô sẽ hỏi lại một câu, thích là gì?

Kết quả là lão đại lại phá lệ chém đinh chặt sắt mà trả lời: "Không thích."

Sưu Thần Hào: 【.. 】Chiến Thần đại nhân của ta đều đã vì ngươi mà làm đến cái nước này rồi, vậy mà ngươi còn không thích hắn?

Tâm tình của Sưu Thần Hào lúc bấy giờ chỉ có thể dùng hai từ "đậu má" mà hình dung.

Quả thực là quá phận!

Thích Hà tốt như vậy, cô vậy mà lại có thể không chút do dự mà nói không thích, còn có chút xíu lương tâm nào hay không? Cô bây giờ là muốn trời cao luôn hay sao?

Đầu Phồn Tinh có chút đau.

Trong đầu tựa như có một loại thanh âm đang cảnh cáo cô.

Phồn Tinh tự nhủ: "Không thể thích người khác, thích.. Sẽ chết.."

Ân, thích người khác, thì sẽ chết!

Ý thức trong đầu ngày càng rõ ràng, cuối cùng chỉ hình thành một câu như vậy.

Sưu Thần Hào không hiểu: 【.. 】

Có ý tứ gì?

Quên đi, nếu không nghĩ ra liền không thèm nghĩ nữa, dù sao nó cũng chỉ cần một câu trả lời là được rồi, đó chính là không thích.

Ngân Phồn Tinh không thích Chiến Thần đại nhân.

*

Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ cao trung, toàn ban liền tổ chức một lần tụ hội.

Dù sao thì sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè cao trung (là khoảng lớp 11 ở VN), sáu tháng cuối năm chính là cao tam (lớp 12), là lần khảo thí cuối cùng quyết định vận mệnh cả đời người.

Vì thế nên vào cuối cao trung, mọi người chỉ muốn làn càn thêm một lần cuối cùng nữa, rồi sáu tháng cuối năm mới bắt đầu chuyên tâm mà học tập, ác chiến cho một năm.

Đầu tiên là ăn cơm khách sạn, sau đó là liên tục chiến đấu ở các chiến trường KTV*.

(*) Quán karaoke bên TQ

Lớp học hơn 60 người, phân đều ở năm cái ghế lô, nam sinh ba cái ghế lô, nữ sinh hai cái.

Lão đại chỉ ngồi ở trong góc, tròng mắt di chuyển nhanh như chớp, tò mò nhìn người khác hát ca như mạch bá*.

(*) nguyên văn là: 麦霸. Có thể hiểu theo hai nghĩa một là người hát karaoke rất hay và có thể hát nhiều bài hát, nhiều thể loại. Còn nghĩ thứ hai là một người chiếm micro không cho ai hát mặc dù hát không hay nhưng bài nào cũng đòi hát

Nghe nghe, cảm thấy cũng khá đẳng cấp, nên bắt đầu dựa vào bức tường phía sau lưng, bộ dáng nhỏ bé lười biếng mà nghe người ca hát. Cái tư thế kia, phảng phất như đang muốn nói, hát tiếp đê, đại gia còn đang muốn nghe nữa đây.

Cô ăn mặc một thân váy bồng loli, thời điểm dựa lưng vào phía sau, váy liền trượt lên trên.

Lộ ra đôi chân thon dài nhỏ nhắn trắng nõm, nhưng nhìn lên bên trên lại không thấy cái gì cả.

Nhưng cố tình chính là cái loại cảm giác bí ẩn này, làm người ta nhịn không được mà mơ màng.

Bên trong chỗ ghế lô của nam sinh.

Thích Hà ngồi cùng với đám hồ bằng cẩu hữu mà hắn kết giao được khi vừa mới vừa tiến cao trung - còn tương đối cà lơ phất phơ, ngồi cùng nhau.

Vốn dĩ mọi người đều không phải là cái loại tốt lành gì, kết quả là Thích Hà nửa đường lại vòng về con đường chính đạo, cho nên sau này cũng không liên lạc nhiều nữa. Hiện tại cứ như vậy mà tùy tiện kề vai sát cánh ngồi cùng một chỗ, Thích Hà thật đúng là cảm thấy có chút không thích ứng được.

Sau khi hát được mấy bài, mấy cái nam sinh trong ghế lô đều cảm thấy không thú vị.

Vì thế có người tặc lưỡi hề hề mà nói: "Ca hát không thì rất không thú vị, chi bằng, tao cho bọn mày xem mấy thứ này thú vị hơn nhiều, thế nào?"

Những người khác tức khắc liền hứng thú lên: "Cái gì thú vị cơ? Đừng có mẹ nó phanh lại trước cửa miệng như thế chứ!"

"Một khoảng thời gian trước, không phải tao mới thay đổi một đứa bạn gái mới sao?"

Thích Hà không biết vì cái gì mà trong lòng lại cảm giác có chút hâm mộ ghen tị hận. Nhìn xem người ta dùng từ này, mới thay đổi một đứa bạn gái, không phải là mới kết giao một đứa bạn gái.

Sách, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia, thật sự là làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của hắn!

"Rất phóng khoáng! Rất nhiệt tình nha! Tao có quay lại một ít video, cho các ngươi nhìn xem. Đừng có chớp mắt nha, bảo quản là sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt!" Người nọ vừa nói, vừa bắt đầu móc di động ra bên ngoài..

* * *

Thích Hà: A, nữ nhân, đều là đại móng heo

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 34: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (34)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Những người khác nháy mắt đều xúm lại xung quanh, cảm thấy vô cùng hứng thú, thậm chí còn trực tiếp đùn đẩy ép Thích Hà ra ngoài.

Thích Hà đột nhiên cảm thấy, không hiểu sao lại có chút buồn nôn.

Video trong di động bắt đầu phát ra, cứ việc Thích Hà không thấy gì, nhưng mà thanh âm lại cứ rõ ràng rành mạch mà chui vào trong lỗ tai.

Mấy tên nam sinh trong ghế lô đều phi thường rung động.

Mặt đỏ tai hồng.

Thậm chí còn có phản ứng.

Thích Hà không tự chủ mà cách xa cái đám này, nháy mắt lại liên tưởng đến tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia.

Tiểu ngốc tử kia ngốc ngốc như thế, về sau có phải hay không cũng gặp gỡ phải mấy cái loại này tra nam như thế này? Quay chụp video thì không nói làm gì, thế nhưng lại còn hô bằng gọi hữu cùng nhau xem..

Tưởng tượng đến cái trường hợp kia, gân xanh trên huyệt Thái Dương của Thích Hà liền bắt đầu nổi lên.

"Tao cảm thấy bạn gái mày cũng quá khó coi đi, làn da thì quá đen, ngũ quan cũng không tinh xảo, xem lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi." Sau khi rung động chậm rãi tiêu xuống, liền bắt đầu có người xoi mói.

Mà cái người bật video nọ còn rất tán đồng, "Tao cũng cảm thấy không quá đẹp, nhưng mà cũng không có biện pháp nào, ai bảo cô ta thích ta, bằng cách nào cũng đòi cùng tao ở bên nhau. Mà tao hiện tại cũng không thích người nào, chơi chơi một chút cũng không có hại."

Trong lòng Thích Hà cười lạnh.

Chơi chơi cái nima! Nếu là có người dám ôm cái tâm thái chơi tiểu ngốc tử như vậy, hắn sẽ cho hắn ta biết tại sao bông hoa lại có màu đỏ!

"Mà tao nói này, nếu nữ chính trong cái video này là cái con nhỏ Vân Phồn Tinh trong ban chúng ta mà nói, tao cảm thấy cũng rất ok nha."

"Nói như thế nào?" Nếu để nam sinh đàm luận về mấy cái nữ sinh mà nói, tinh thần trong nháy mắt liền có thể phấn chấn lên.

"Ta vừa rồi vô tình đi qua chỗ ghế lô gần cửa, thấy Vân Phồn Tinh dựa vào trên tường. Ngọa tào, ngày thường mặc đồng phục cũng không thấy được cái gì, hôm nay lại mặc một cái váy bồng nhỏ, chậc chậc, cái đôi chân kia, tao có thể chơi trong một năm!"

Mặt Thích Hà nháy mắt liền đen xuống.

Cái váy bồng kia, hắn mua.

"Tuy rằng cô ta có chút ngu, nhưng mà so với đám nữ sinh trong ban chúng ta mà nói, tao thấy bộ dáng cô ta là đẹp nhất. Trắng trắng mềm mềm, quan trọng nhất chính là, còn rất ngoan nha! Quả thực chính là cực phẩm! Các ngươi ngẫm lại một chút, bảo cô ta làm cái gì cô ta liền làm cái đó, có phải hay không ngẫm lại liền cảm thấy đặc biệt sung sướng?"

"Sướng cái gì mà sướng? Thiểu năng trí tuệ vốn dĩ đã thảm rồi, có cần thiết phải tưởng tượng mấy cái sự tình bẩn thỉu như vậy không? Chúng mày có phải người hay không thế?" Thích Hà lời lẽ chính đáng ma nói.

Ngoan?

Tiểu ngốc tử kia ngoan ở điểm nào?

Một đám vương bát con bê này sợ là đang thiếu mấy trận đòn hiểm của Tiểu ngốc tử kia rồi!

Thích Hà phát hiện suy nghĩ trước kia của chính mình quả nhiên là quá ngây thơ rồi, cho rằng đắm mình trụy lạc, tự sa ngã, chính là tàn ác nhất thế gian rồi, chỉ cần như thế là có thể đủ điều kiện đi trên con đường làm xằng làm bậy rồi.

Nhưng trên thực tế, chân chính hiểm ác, hắn hình như căn bản không thể nào tiếp thu được.

Giống như những người trước mắt này..

Rõ ràng tuổi tác lớn lên không sai biệt so với hắn, nhưng trong miệng lại tràn đầy từ ngữ ô uế, nội tâm dơ bẩn bất kham, không có bất luận cái gì gọi là hạn cuối!

Hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được, chính mình trở thành người như vậy.

Thích Hà đột nhiên đứng dậy rời đi, trực tiếp đi đến ghế lô của Phồn Tinh.

Ánh mắt đầu tiên là thấy được tiểu ngốc tử, thứ hai là thấy chiếc váy bồng của tiểu ngốc tử, cùng với cặp chân trắng nõm nhỏ xinh kia.

Aizzzz!

Tâm thật là mệt mỏi quá mà!

Thật là rầu thúi ruột!

Làm anh trai thôi thì không nói làm gì, giờ còn phải là mẹ, kiêm luôn chức cha nữa chứ!

Hắn hiện tại là thật nhọc lòng, tiểu ngốc tử sau này nên để cho ai chiếu cố đây, vạn nhất gặp gỡ phải cái thằng tra nam nào đó, vậy thì nên làm cái gì mới tốt bây giờ?

Cũng không biết, có phải là ban ngày nghĩ tới cái gì ban đêm mơ thấy cái đó hay không.

Vào lúc ban đêm sau khi tụ hội chấm dứt, Thích Hà liền mơ thấy một giấc mộng --

Hắn mơ thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia, cái tốt không học lại học hư, vốn dĩ đầu óc đã không bình thường rồi, vậy mà còn học người ta luyến ái não tàn!

Coi trọng một tên tiểu bạch kiểm, khóc sướt mướt muốn chết muốn sống, muốn cùng tiểu bạch kiểm kia ở bên nhau!

"Vân Phồn Tinh, ngươi con mẹ nó có phải hay không đầu óc có bệnh đi? Đó chính là một thằng tra nam, ngươi vì cái gì một hai phải cùng hắn ở bên nhau chứ?" Thích Hà cơ hồ tức đến muốn nổ tung tại chỗ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 35: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (35)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

"Hắn là người nào, ngươi có hiểu rõ không? Nhân phẩm của hắn có vấn đề, ngươi có biết hay không hả? Ngươi cái gì cũng không biết, vậy mà ngươi mẹ nó còn hồ nháo! Ngươi cái thứ ngu ngốc này!"

Phồn Tinh chỉ quật cường mà nhấp môi, "Ta cứ thích hắn, chỉ thích hắn thôi, cho nên, muốn cùng hắn ở bên nhau."

Vẫn cái ngữ khí chậm rì rì trước nay không đổi..

Nhưng lời nói lần này, lại thiếu chút nữa làm người khác tức chết!

Còn nguyên nhân mà Thích Hà tức giận như vậy, gấp gáp như vậy cũng là bởi vì cái thằng tra nam đứng bên người Phồn Tinh kia, hắn rất quen thuộc!

Còn có thể là ai ngoài cái tên vương bát con bê lấy video của bạn gái ra ra khoe khoang kia đâu chứ?

"Vân Phồn Tinh! Ta nói cho ngươi biết, ta không cho phép ngươi cùng hắn ở bên nhau!" Hắn từng bước ép sát, một quyền đánh thẳng vào mặt cái tên nam nhân bên người Vân Phồn Tinh, khiến hắn ngã chổng vó xuống đất.

"Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép?" Tiểu cô nương chỉ kiều kiều mềm mại mà hỏi ngược lại.

"Chỉ bằng việc ta nuôi ngươi lâu như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà dám theo người đi mất?"

"Bằng.." Tiểu ngốc tử nghiêng nghiêng đầu, "Bằng ngươi đánh không lại ta nha."

Lúc ấy, sự tức giận của Thích Hà mà nói a..

Chính là tim gan phèo phổi đều đau!

Trong lòng chỉ cảm thấy càng ngày càng tức giận

Suốt ngày nấu cơm, giặt quần áo rồi, lại còn tay nắm tay dạy ngươi cách đối mặt với kỳ sinh lý ra sao. Có thể nói cái tiểu ngốc tử này, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều là hắn một tay hắn nuôi lớn.

Thời điểm ngươi cần ta, ta chính là một người anh trai tốt của ngươi.

Nhưng đến thời điểm ngươi không cần ta nữa, thì ta chính là người không có quan hệ gì với ngươi sao?

Thích Hà chỉ cảm thấy càng nghĩ càng tức giận!

Mà càng giận lại càng không khống chế nổi chính mình, dù sao giờ hắn cũng đang đứng ở bên cạnh tiểu ngốc tử, vì vậy liền dứt khoát vươn tay ra, một tay ấn nhẹ đầu tiểu ngốc tử xuống, hung hăng ở trên miệng cô gặm một nhát.

Từng ngụm từng ngụm lại từng ngụm.

Về sau cũng không biết như thế nào, sự tình lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí hoàn toàn không dừng lại được!

Một ngón tay trắng trắng mập mạp chọc chọc trên mặt Thích Hà, Thích Hà ở trên giường trở mình một cái, mắt cũng không thèm mở ra, vô ý thức mà lầm bầm: "Tiểu ngốc tử, đừng làm rộn, lần đầu tiên của ngươi, ngủ thêm một lát đi.."

Phồn Tinh nghiêng đầu.

Hiển nhiên là không nghe hiểu gì hết trơn.

Vì thế vốn định tính tình nhẫn nại mà ngồi ở mép giường đợi thêm chốc lát, bỗng nhiên bụng lại thầm thì kêu lên một tiếng, đại lão rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hung hăng chọc ở trên mặt Thích Hà một cái.

"Á! Đau.." Thích Hà cơ hồ đau mức đến hít hà một hơi.

*, đứa nào dám véo ông?

Khi dư quanh trong mắt thấy được rõ ràng cái người đang ngồi ở mép giường của mình là ai, cả người Thích Hà tức khắc như là bị ai đó hắt thẳng một chậu nước đá vào mặt, nháy mắt tỉnh táo lại.

Nhanh chóng ôm lấy chăn, mặt đầy kinh tủng hỏi, "Tại sao ngươi lại ở trong phòng ta?"

Cảm thấy được cơ thể mình khác thường, cả người Thích Hà đều cảm thấy vô cùng không ổn.

Tiểu ngốc tử này vào đây khi nào vậy ta? Cô có nhìn thấy cái gì không nên thấy không? Có phải hay không cảm nhận được cái gì đi?

"Thích Hà, ta đói bụng." Lão đại hoàn toàn không biết trong lòng Thích Hà đang não bổ mấy thứ linh tinh gì, chỉ ủy khuất ba ba mà nói.

Đều đã 11 giờ rồi, cô còn chưa được ăn sáng.

Cổ họng Thích Hà hơi chuyển động, "Ngươi, ngươi trước tiên ra khỏi phòng ta trước đi đã, chờ một chút nữa ta sẽ xuống nấu cho ngươi ăn.."

Chờ đên lúc trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Thích Hà mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

Mẹ nó, hù chết cha!

Xốc lên chăn nhìn nhìn.

Sau đó xấu hổ và giận dữ muốn chết mà trùm chăn lên che kín đầu.

Như thế nào lại?

Sao có thể như vậy được cơ chứ?

Thích Hà hồi tưởng lại mấy cái hành động của hắn trong giấc mơ đêm qua, cả người đều là mộng bức.

Hắn tỏ vẻ hoài nghi, chính mình có phải hay không xuất hiện ảo giác, đêm qua hắn thật sự có mơ thấy cái giấc mơ kia sao?

Làm sao hắn lại có thể là cái loại người vô sỉ hạ lưu xấu xa lại đáng khinh như thế được chứ?

Thích Hà cũng là một thằng con trai khá thảm, khi thế giới quan đã sụp đổ, cả người đều tràn đầy mộng bức, còn chưa kịp điều chỉnh lại bản thân mình, thì đã phải đi mua đồ ăn nấu cơm rồi.

Thích Hà: Ta, một thằng con trai thảm thương, đầu phiếu!

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 36: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (36)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Thích Hà thay xong quần rồi bước ra khỏi cửa.

Không đến một giờ đã có thể đem đồ ăn mới mua được làm được đầy đủ hai mặn một canh.

Phồn Tinh dẩu miệng nhỏ, nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng, a ô một ngụm liền uống hết sạch nước canh.

Thích Hà cũng nhịn không được mà nốt một ngụm nước miếng theo, mọi người đều nói miệng anh đào nhỏ nhắn, một ngụm rồi một ngụm.

Vậy cái miệng của Tiểu ngốc tử này, cũng được tính là miệng anh đào nhỏ đi?

Còn rất, xinh đẹp..

Hôn lên chắc hẳn cũng rất mềm.

A phi! Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?

Thích Hà nhịn không được, thường thường liếc mắt nhìn về phía Phồn Tinh.

Thời điểm ban đầu, lão đại cũng không thèm chú ý. Chờ đến sau khi bụng đã no rồi, lão đại mới nghiêng đầu, đối mặt với tầm mắt của Thích Hà.

Tiểu Hoa Hoa, nhìn cô, làm cái gì?

Trái tim Thích Hà kịch liệt nhảy lên một chút.

Đêm qua, ở trong giấc mơ, sau khi hắn gặm môi cô lần đầu tiên, cô cũng nghiêng đầu mà nhìn hắn như vậy, bộ dáng nhuyễn manh nhuyễn manh không hiểu chuyện gì.

Ngọa tào!

Không được!

Cái tiết tấu muôn chết này, nhảy nhanh như vậy làm gì chứ!

Thích Hà cảm thấy chính mình còn có thể cứu vớt lại một chút, vì thế đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đứng dậy, trở về phòng, đóng cửa.

Phồn Tinh: "Nhị Cẩu, ta có cảm giác Tiểu Hoa Hoa quái quái."

Sưu Thần Hào: 【.. Không có, ngươi cảm giác sai rồi. 】 nó có thể nói, Thích Hà đây là đang xuân tâm nhộn nhạo sao?

Không thể!

Sưu Thần Hào lại mạnh mẽ mà vãn hồi lại tôn nghiêm Chiến thần đại nhân, dùng hết toàn lực để không đi nhắc nhở Phồn Tinh, không cho cô thông suốt, không cho cô cảm thấy được cái gì hết á.

Thích Hà cứ vậy mà nằm mơ liên tục hết nửa tháng, đến cuối cùng rốt cuộc chỉ có thể không thể nhịn được nữa mà thừa nhận:

Chính mình quả nhiên là một thằng cầm thú!

Nằm mơ thôi thì không nói, hắn nằm mơ vậy mà còn tự tạo được cả kịch bản.

Mỗi một lần đều là mấy cái kịch bản không khác nhau lắm, cái tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia mỗi lần đều luyến ái não tàn, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng các loại tra mà kéo đến trước mặt hắn

Lúc đầu nằm mơ, hắn đều tựa như một người cha già nổi trận lôi đình, mạnh mẽ mà tỏ vẻ tuyệt đối không cho phép heo mình nuôi bị người khác củng đi mất.

Chính là hắn cũng không biết vì cái gì, vô luận là cái kịch bản kia phát triển như thế nào đi nữa --

Cuối cùng, hắn đều là đổi đa dạng các loại hình thức khác nhau để bắt nạt cái tiểu ngốc tử kia!

Phảng phất như, tất cả mội dung cốt truyện mà hắn nằm mơ ban đầu, kỳ thật đều chỉ là một loại âm mưu để khi mà hắn bắt nạt tiểu ngốc tử kia sẽ càng thêm yên tâm thoải mái hơn một chút.

Cũng chỉ hơn khoảng nửa tháng mà thôi, quầng thâm mắt của Thích Hà đều đã hiện rõ mồn một.

Hành!

Thật đủ tàn nhẫn!

Hắn đầu hàng! Ông đây nhận thua!

Hắn thừa nhận, hắn có khả năng, thật sự, có một chút xíu cảm giác đối với tiểu ngốc tử kia.

Ngay từ thời điểm ban đầu, Thích Hà còn cảm thấy thẹn tâm quấy phá, cảm thấy xấu hổ vì ngấp nghé tiểu ngốc tử. Muốn thích thì đi mà thích một người bình thường đi a, như thế nào lại đi thích một đứa ngốc chứ?

Nhưng là, sự thật chứng minh, Thích Hà cảm thấy thẹn tâm cũng chỉ có 'nhiều' như thế mà thôi.

Ngày đầu tiên, hắn tự nói với bản thân mình, cho dù có thật tâm thích tiểu ngốc tử kia đi chăng nữa, vậy cũng tuyệt đối không thể để cho người khác biết. Dù sao hắn chỉ cần giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, yên lặng thích ở trong lòng là tốt rồi.

Ngày hôm sau, Thích Hà lại cảm thấy, cũng không thể cứ luôn lặng yên không một tiếng động mà thích như vậy a.

Hắn, dù sao cũng là một thằng con trai bình thường, cũng vẫn rất chờ mong được làm mấy hành động ôm ấp hôn hít linh tinh. Nếu cứ làm bộ không việc gì mà nói, vậy thì làm sao có thể được ôm ấp hôn hít nữa cơ chứ? Hay là, cứ ở nhà thì thân mật, còn bên ngoài lại giả bộ như không quen biết?

Ngày thứ ba, Thích Hà lại tiếp tục cảm thấy ý tưởng kia của chính mình rất cầm thú. Đều đã muốn bắt nạt tiểu ngốc tử như thế, vậy mà còn ngại mặt với chả mũi, không để cho người khác biết, như vậy hình như có chút không công bằng đối với cô.

Lại sau này..

Thích Hà liền đơn giản dứt khoát mà bắt đầu tự mình sa ngã.

Thường ngày đều dùng ánh mắt sói đói mà nhìn chằm chằm Phồn Tinh, vừa nhìn chằm chằm lại còn vừa tự mình khẳng định, tiểu ngốc tử này, lớn lên thật là đẹp mắt!

Cho nên tiểu ngốc tử lớn lên đẹp như vậy, dựa vào cái gì mà hắn lại phải sợ bị người khác cười nhạo chứ?

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 37: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (37)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Nếu có người cười nhạo ngươi vì ngươi thích một đứa ngốc, vậy thì xét cùng là bởi vì ngươi còn chưa đủ cường đại.

Nếu đã đủ cường đại rồi mà nói, căn bản là sẽ không có người nào dám ở trước mặt ngươi mà khoa tay múa chân!

Sau khi trải qua một kỳ nghỉ hè đầy tra tấn tâm lý, cuối cùng Thích Hà cũng đã đạt được loại nhận thức như vậy.

Trên thực tế, từ trong xương cốt Thích Hà vẫn luôn là một con người dũng cảm cực kỳ có trách nhiệm.

Một phương diện tuy rằng vẫn có chút lòng hư vinh, không muốn để người ngoài biết được mình thích một đứa ngốc.

Nhưng mà về phương diện khác lại cảm thấy, hắn thích chính là tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh, đây chính là người mà hắn muốn thích, Vân Phồn Tinh cũng đâu có làm sai chuyện gì đâu mà lại bị ghét bỏ chứ? Nếu hắn có thể khống chế được tình cảm của chính mình, vậy thì hoàn toàn có thể không cần đi thích một đứa ngốc, nhưng nếu đã không thể khống chế được tình cảm của mình rồi, vậy thì dựa vào cái gì mà lại đi ghét bỏ tiểu ngốc tử mà hắn thích chứ?

Cho nên thay vì cứ tiếp tục xoắn xuýt mấy vần đề này, chi bằng hắn nỗ lực thêm một chút nữa.

Phải cường đại đến mức không có bất luận kẻ nào dám cười nhạo hắn nữa mới thôi!

Chiến Thần đại nhân a, tuy rằng đã trở thành những mảnh nhỏ linh hồn.

Tuy rằng luôn có vô số người muốn đẩy hắn sa đọa xuống vực sâu, nhưng trên thực tế, chỉ cần vào lúc hắn đi đến bên cạnh huyền nhai (*) thì có người kéo hắn lại một phen, hắn liền rất nhanh chóng có thể trở lại quỹ đạo ban đầu.

(*) vách đá dựng đứng, vực đá

Chính trực, cường đại, kiên nghị, lại vô cùng có trách nhiệm.

Sau khi Thích Hà suy nghĩ lại cẩn thận, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai của mình càng ngày càng nặng, cũng lại càng phải thêm nỗ lực đi lên.

Nếu nói cao nhất (lớp 10) hắn học tập là vì để trang bức, cao nhị (lớp 11) là vì muốn giúp Vân Phồn Tinh một phen nên mới cố gắng học tập, vậy thì cao tam (lớp 12), hắn quả thực là liều mạng mà học tập.

Đem toàn bộ tinh lực mà mình có đặt hết lên trên việc học tập, vì chính hắn, đồng thời cũng vì cho Phồn Tinh một cái tương lai tốt đẹp hơn.

Chỉ là hắn đôi lúc cũng sẽ làm việc riêng, phát ngốc mà hồi tưởng lại một chút chuyện đã xảy ra giữa tiểu ngốc tử và hắn mà thôi.

Aizz, có cảm giác tiểu ngốc tử này thật sự là một tay hắn nuôi lớn nha.

Tất cả các size áo ngực của con gái, từ cỡ A, sau đó là B, sau đó đến C..

A phi, lại nghĩ sai rồi!

Ông trời đối Thích Hà chung quy vẫn có chiếu cố, chỉ số thông minh của hắn vốn dĩ đã cao rồi, chỉ cần hơi xem sách một chút là đã có thể đủ đạt tới hiệu quả mà những người khác nỗ lực học tập. Vậy nếu như hắn càng nỗ lực lên mà nói, thì lại càng trở thành bóng lưng mà người khác chỉ có thể nhìn theo.

Cho nên việc thi đại học đối hắn mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Vốn dĩ các lão sư đều cho rằng, Thích Hà nhất định sẽ ghi danh vào học viện đứng đầu thủ đô, kết quả lại không nghĩ tới, Thích Hà lại lựa chọn một trường cao đẳng nhỏ trong Hải thành.

Cũng không có biện pháp nào, chỉ với cái đầu óc của Phồn Tinh kia mà nói, thì cho dù ngươi có cho cô ấy học lại mười năm đi chăng nữa, cô cũng hoàn toàn không có khả năng chạm được đến điểm số của trường đại học.

Vào một tuần sau khi kết thúc kỳ thi đại học, bà ngoại Di của Phồn Tinh bởi vì tuổi cao sức yếu mà đã bất hạnh qua đời.

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe lại phải trở về huyện thành nhỏ này để xử lý hậu sự cho bà ngoại Di, sau đó cũng không đợi Phồn Tinh điền vào phiếu nguyện vọng mà đã mang người về luôn Hải thành.

Đủ mười tám tuổi rồi, có rất nhiều chuyện đã có thể bắt đầu suy xét.

Vân Tiếu Hòe cũng không ôm hy vọng cái đứa con gái này của mình có thể thi đậu đại học, cho nên không bằng sớm mang về nhà, sớm tính toán.

Tiểu ngốc tử bị cha mẹ mang về Hải thành, Thích Hà căn bản không có lập trường để phản đối.

Nhưng mà cái thứ gọi là tình thân bên trong giới thượng lưu hào môn, Thích Hà chính là không tin tưởng được.

Nếu đã thật lòng yêu thương con gái mình như vậy mà nói, làm gì có chuyện đem nó đưa về ở nông thôn cơ chứ?

Hiện tại lại còn giả mù sa mưa mà tiếp trở về, cũng không biết là có tính toán gì không.

Thích Hà cảm thấy rất không yên tâm, liền đơn giản mà báo danh vào học viện y tiếng tăm vang dội nhất Hải thành. Nếu là có thể mà nói, hắn cũng muốn nghiên cứu một chút, xem có biện pháp nào có thể làm tiểu ngốc tử thông mình hơn chút nữa được không.

"Ta cảm thấy, bọn họ muốn làm tình." Lão đại ngồi trong phòng riêng thuộc về mình ở Vân gia, vươn tay lấy một gói khoai lát từ trong vali của chính mình.

Đại lão: Ta cảm thấy, các ngươi nên đầu phiếu phiếu

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 38: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (38)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Sưu Thần Hào: ?

What?

Ngươi nói gì cơ?

Ngươi nói lại lời vừa rồi một lần nữa xem nào?

Làm tình?

Đây mẹ nó là học từ đâu được thế?

【Tiểu thư Phồn Tinh xinh xắn đáng yêu như một nàng công chúa bé nhỏ, xin hỏi cái từ 'làm tình', ngươi học được ở đâu vậy? 】 Sưu Thần Hào tim gan cồn cào muốn biết.

Phồn Tinh chỉ chậm rì rì mà nói: "Vào cái lúc, trong lòng ngươi đang thầm mắng ta."

Sưu Thần Hào sợ hãi đến chấn kinh.

Lão đại vẫn tiếp tục chậm rì rì mà nói: "Còn có, tàn ác, chày gỗ, tiểu kỹ nữ.."

Sưu Thần Hào lập tức tỏ vẻ phủ nhận: 【 không có, ta chưa bao giờ mắng ngươi là tiểu kỹ nữ 】

"À, ta thấy ở trong cuốn sách mà ngươi vừa xem qua. Hình như được gọi là, 'sủng vật của bá tổng'." Phồn Tinh nói một cách vô cùng nghiêm trang về cái tiêu đề của cuốn sách đáng xấu hổ kia.

Sưu Thần Hào đột nhiên có loại ý tưởng muốn đâm đầu vào tường chết quách đi luôn cho rồi, trước kia khi nó vẫn còn đi theo bên người Chiến Thần đại nhân. Chiến Thần đại nhân của nó uy phong lẫm liệt như vậy, cho nên nó từ trước đến nay đều không có dám làm bất kỳ chuyện gì mang lại tổn hại cho sự uy nghiêm của đại nhân.

Nó chỉ là thừa dịp Chiến Thần đại nhân không có mặt, cho nên mới tự mình thả bay một chút xíu mà thôi

Không đúng, Ngân Phồn Tinh như thế nào lại biết, trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì được cơ chứ?

Sưu Thần Hào bỗng nảy sinh ra một loại cảm giác nguy cơ thập phần nồng đậm, chính là có loại cảm giác phảng phất như chính mình đang bị người khác giám thị.

Nó trói định với Ngân Phồn Tinh, vậy có nghĩa là cô thật sự có thể xâm nhập vào thần thức của nó, biết được nó đang suy nghĩ cái gì. Và nó cũng đồng dạng có thể biết được mọi thứ trong thần thức của cô.

Chính là, để có thể là một tên chó săn đủ tư cách nhất của Chiến Thần đại nhân, thần thức của nó cũng cực kỳ cường đại, há có thể để cho người khác lặng yên không một tiếng động mà có thể nhẹ nhàng xâm nhập vào được chứ?

Đây là chuyện không thể nào!

Lại còn là một người thiểu năng trí tuệ, không thể nào mà trong lúc nó không biết, biết được nó đang suy nghĩ cái gì a!

Sưu Thần Hào không biết vì cái gì, mà trong lòng lại có một loại dự cảm xấu.

Có cảm giác.. Tên ngốc này, giống như là có khả năng cũng.. Không đơn giản như vậy.

Dựa vào cái gì cô lại có thể lặng yên không một tiếng động mà biết nó đang suy nghĩ cái gì trong khi mà nó lại chưa bao giờ có ý định đi rình coi suy nghĩ trong thần thức của cô chứ?

Sưu Thần Hào mạc danh cảm thấy một loại mất cân bằng tâm lý rất cường liệt, sau đó lại muốn lặng lẽ nhìn trộm xem đại lão suy nghĩ cái gì trong đầu..

Thử một chút.

Ah?

Thế nhưng lại bị ngăn cản rồi?

Sưu Thần Hào quả thực khó có thể tin được!

Phồn Tinh không quản nó, chỉ là một bên vừa ăn khoai lát, một bên vừa lo nói: "Tiểu Hoa Hoa Thích Hà, hẳn là sẽ không trở nên hư hỏng nữa rồi, hoàn thành được một cái nhiệm vụ. Vẫn còn một cái.."

Tồn tại thật tốt, không để bị Ngụy Tử Trác cùng Vân Gia Duyệt bắt nạt.

Nhị Cẩu đã từng xem rất nhiều loại sách kỳ kỳ quái quái, lão đại sau khi ý thức được việc học tập không phải là sự tình mà chính mình am hiểu, liền bắt đầu tự học tập rất nhiều thứ, ngẫu nhiên còn rình coi mấy thứ mà Nhị Cẩu đang xem một chút.

Căn cứ vào mấy cuốn sách của Nhị Cẩu, lão đại thậm chí đã học được cách suy một ra ba.

Tỷ như hiện tại mà nói, cô đang cảm thấy, sau khi trở về Vân gia, Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác khẳng định sẽ làm tình.

Mà cô, lại muốn treo bọn họ lên đánh!

Trên người lão đại phát ra một loại khí thế cực lớn, khiến Sưu Thần Hào cảm thấy cực kỳ giống lúc nó nhìn thấy nữ chính cuồng túm khốc huyễn như muốn trời cao trong cái quyển 《 trọng sinh chi thứ nữ nghịch tập 》kia.

Mẹ nó, quả thực là có độc!

Một tuần sau khi Phồn Tinh về nhà, Vân Tiếu Hòe đã đi công tác nước ngoài.

Sau khi Tạ Tuệ Tú nhận người trở về, nhìn thấy cô suy nghĩ chậm rì rì lại trì độn, chỉ càng thêm cảm thấy đứa nhỏ này quả thực chính là một cây gai trong lòng chính mình.

Nhưng cũng không phải không yêu.

Vào những lúc đêm khuya tĩnh lặng, bà ta cũng sẽ cảm thấy có chút thương tiếc.

Nhưng vào lúc bình thường mà nói, vẫn luôn là không khắc chế được sự ghét bỏ trong nội tâm của mình.

Quá ngu ngốc, phản ứng lại quá trì độn, chỉ số thông minh thì quá thấp, so với người bình thường mà nói thì chênh lệch thực sự là quá lớn.

Bà ta từ trước đến nay đều là một con người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có một đứa con gái như vậy, thật sự là có chút khó có thể tiếp thu.

Vì thế liền đơn giản bỏ mặc, dứt khoát xem như Phồn Tinh không hề tồn tại.

* * *

Sưu Thần Hào: Bị người khác biết được nó lén sau lưng mà xem tiểu thuyết, cảm thấy quá mất mặt, anh..

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 39: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (39)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Sau khi Vân Tiếu Hòe đi công tác nước ngoài trở về, liền hung hăng mà giáo huấn Tạ Tuệ Tú một phen.

"Bà nhìn lại cách ăn mặc của nó đi kìa, chẳng lẽ bà không đặt mua quần áo giúp cho con nó hay trang điểm nó một chút nào hay sao?"

Lúc Vân Tiếu Hòe nhìn thấy Phồn Tinh, trong lòng là một trận kinh hỉ. Đứa nhỏ này rõ ràng là song bào thai với Gia Duyệt, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi trưởng thành, khí chất so với Gia Duyệt quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Hắn cũng là một thằng đàn ông, cho nên đương nhiên biết đàn ông sẽ thích loại phụ nữ như thế nào.

Gia Duyệt thích hợp để cưới về nhà quánh xuyến chuyện gia đình, nhưng mà sở thích của tuyệt đại đa số nam nhân, đều sẽ là cái dạng giống với Phồn Tinh này - nho nhỏ đáng thương giống như dây tơ hồng.

"Trang điểm cái gì mà trang điểm? Cứ mỗi lần nhìn thấy nó, tôi liền.."

"Bà có thể nhìn xa hơn một chút nữa được không?"

Cũng không biết Vân Tiếu Hòe đã giáo huấn Tạ Tuệ Tú như thế nào, nhưng từ lúc đấy trở về sau, Tạ Tuệ Tú vậy mà lại thật sự đảm đương hết tất cả trách nhiệm của một người mẹ đối với Phồn Tinh, nào là giúp cô đặt mua một tủ đầy những bộ quần áo xinh đẹp này, lại còn thuận tiện mời lão sư lễ nghi tới để dạy dỗ cô nữa chứ.

Lão đại nhìn quần áo trong ngăn tủ, cảm giác quái quái.

Đẹp thì có đẹp, nhưng mà cô cũng không phải rất thích.

Vì cái gì tất cả đều là trắng bệch đến trắng bệch, nếu không thì cũng là loại váy màu giống như nước trong nấu cải trắng vậy?

Cô trước nay chính là thích hoa hoa xanh xanh, thích màu sắc sặc sỡ, mỗi lần nhìn lên đều cảm thấy tâm tình tốt đẹp hơn.

"Gia Duyệt, đây là em gái cậu hả?" Vân Gia Duyệt mang theo một đám thiếu nam thiếu nữ về nhà mở party, Phồn Tinh lại ở trong phòng bếp trộm ăn kem ly bảy màu, lúc từ phòng bếp ra ngoài liền nhìn thấy một đám người.

Thiếu nữ ăn mặc một bộ váy trắng, đôi con ngươi mênh mông mang theo chút mờ mịt, nhìn như là một đóa tiểu bạch hoa chậm rãi lay động trong gió. Trên người lộ ra khí chất đơn thuần thiện lương một cách tự nhiên, khiến cho người khác không tự chủ được mà đã đem tầm mắt dừng ở trên người của cô.

Không ít nam sinh phía sau Vân Gia Duyệt đều đột nhiên mà lộ ra hai mắt tỏa sáng.

Ngụy Tử Trác bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua Phồn Tinh.

Lớn lên thật là, càng ngày càng linh động như nước.

Nam sinh tiếp cận gần với Vân Gia Duyệt nhất thì có hai người, một người là Ngụy Tử Trác, một người khác thì gọi là Văn Nhân Nho. Người được Vân Tiếu Hòe chấm làm con rể cũng chỉ giao động giữa hai người này, Ngụy Tử Trác với Gia Duyệt là thanh mai trúc mã, cảm tình khắc sâu. Còn về Văn Nhân Nho mà nói, lại là điều kiện gia đình tương đối ưu việt, thậm chí còn tốt hơn so với Ngụy gia.

Vào lúc Văn Nhân Nho nhìn thấy Ngụy Tử Trác trộm liếc mắt nhìn, trong lòng cười lạnh.

Xem ra có một số người, tâm tư cũng không đơn thuần đâu.

Kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu thích Vân Gia Duyệt, chẳng qua là nữ nhân này cho tới nay lại là người hợp với khẩu vị của hắn nhất, ngoài ra hiển nhiên còn là vì cô ta có khuynh hướng nghiêng về Ngụy Tử Trác nhiều hơn. Mà Văn Nhân Nho hắn, đã muốn cái gì, hiếm khi lại không thể chiếm được. Vân Gia Duyệt dám bơ hắn, cho nên dù làm thế nào hắn cũng phải chinh phục được cô ta!

Phồn Tinh chỉ liếc mắt nhìn những người này một cái, chả thèm chào hỏi gì đã chậm rì rì mà trở về phòng.

Ăn nhiều kem, sẽ đau dạ dày.

Thích Hà chưa từng dạy qua.

"Cô em gái này của cậu, hình như cũng rất có cá tính nha." Có người nói với Vân Gia Duyệt.

Không phải châm chọc, mà lại còn mang theo một chút thưởng thức.

Trong lòng Vân Gia Duyệt ngay tức khắc cứng lại, có chút không vui.

Có cá tính cái quái gì chứ? Cô ta thuần túy chính là bị thiểu năng trí tuệ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế có được hay không?

"Gia Duyệt, em gái của cậu đã có bạn trai chưa? Cậu xem hai chúng ta thân nhau như vậy, cá câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu tôi mà trở thành em rể của cậu, bảo đảm sẽ không khi dễ em gái cậu.."

Thấy một người ồn ào, ngay sau đó liền có càng ngày càng nhiều người bắt đầu ồn ào.

Vân Gia Duyệt thiếu chút nữa mà tức giận đến trợn trắng mắt.

Những người này là bị cái quái gì vậy?

Lúc trước một đám đều vây quanh ở bên người cô ta mà xum xoe, thực hiển nhiên là rất có hảo cảm với cô ta. Hiện tại lại quay đầu, đã vậy còn mơ ước cái đứa ngốc kia nữa chứ, là mắt mù sao?

Trong lòng Vân Gia Duyệt đầy buồn bực.

Từ trước đến nay đều chỉ có người khác làm nền cho cô ta, làm gì có ai mà dám đi đến đoạt nổi bật của cô ta đâu chứ?

"Gia Duyệt, đó là em gái song bào thai của cậu phải không? Lễ trưởng thành của cậu cũng sắp tới rồi, đến lúc đó sẽ tổ chức chung với em gái luôn sao?"

Vân Gia Duyệt lập tức phản bác lại, "Đương nhiên không phải!"

Cô ta mới là tiểu công chúa duy nhất của Vân gia, còn nó chẳng qua chỉ là một đứa ngốc mà thôi.

Có tư cách gì mà dám đòi tổ chức lễ trưởng thành chung với cô ta chứ?

Cô ta phản bác quá mức nhanh chóng, tâm tình lại quá mức không vui, cho nên biểu tình trên mặt tựa hồ như có chút dữ tợn.

* * *

Ước một cái, hy vọng phiếu đề cử ngày mai có thể nhiều hơn 240~~~

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back