Chương 7:
[BOOK]Ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, Sơ Nịnh và Tần Hi cũng chưa gặp lại nhau.
Ở một thành phố rộng lớn, nhịp sống gấp gáp tưởng chừng như khó gặp được nhau, họ đi trên quỹ đạo cuộc đời của riêng mình, như không bao giờ có giao điểm.
Vào ngày nghỉ hôm nay, Sơ Nịnh hẹn cô bạn cùng phòng thời đại học là
Khương Ngâm, gặp nhau tại một quán cà phê.
Khương Ngâm học nhiếp ảnh là bạn cùng lớp đại học với Trần Dương nhiếp ảnh gia của tạp chí 《 Thời Thượng Mỹ Nhân 》. Sơ Nịnh sẵn sàng nhận công việc này vì nó được Khương Ngâm giới thiệu.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ kính để cản bớt nhiệt, chỉ để lại ánh sáng tươi đẹp.
Hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ cùngngồi đối diện nhau.
Khương Ngâm nói, "Trần Dương đã gửi cho tớ những bức ảnh cậu chụp trong tạp chí, thật sự không tồi. Cậu vốn đã rất ăn ảnh, lại cũng phù hợp với chủ đề lần này của họ. Khi Kiều Nhiễm đột nhiên phá vỡ hợp đồng, anh ấy sốt ruột còn rất tức giận. Nhưng tớ lại cảm thấy họa đi thì phúc mới đến, cậu so với cái đại minh tinh Kiều Nhiễm thì cậu hợp với chủ đề kì này hơn."
"Lúc trước chính là Kiều Nhiễm hủy hợp đồng với tạp chí?" Sơ Nịnh hơi kinh ngạc, cô chỉ biết có người nổi tiếng ký hợp đồng với tạp chí đột nhiên đòi hủy hợp đồng, hôm nay mới biết người đó là Kiều Nhiễm.
"Làm sao vậy? Cậu quen à?"
Sơ Nịnh cười lắc đầu: "Không quen lắm."
"Mà này, Tiểu Nịnh." Khương Ngâm mím môi dưới, nói đến vấn đề chính lần gặp mặt này: "Tớ có thể sắp kết hôn."
"Hả?" Sơ Nịnh hơi ngạc nhiên vì nghĩ đến việc cô ấy vừa mới chia tay cách đây không lâu: "Không phải cái tra nam kia chứ, cậu muốn cùng anh ta kết hôn sao?"
Khương Ngâm lắc đầu: "Không phải, tớ gặp lại anh ấy vào buổi họp lớp, còn rất trùng hợp, anh ấy lại là người tớ theo đuổi hồi đại học."
Nhắc về quá khứ, trong mắt cô nhiễm ý cười: "Lúc đó, tớ thấy anh ấy đẹp trai, đặc biệt nam tính, nên tớ theo đuổi suốt hơn nửa tháng, sau đó tớ chuyển trường, cũng không còn gặp lại anh ấy nữa. Nhiều năm không gặp, không ngờ lại có thể vô tình gặp được nhau, đôi khi tớ thấy duyên phận là thứ gì đó rất kì diệu."
"Sắp kết hôn rồi sao? Định ngày cưới rồi à? Tớ phải tính toán trước thời gian nghỉ phép, rồi bàn giao công việc nữa."
Khương Ngâm nói: "Ý của hai chúng tớ là khoan làm hôn lễ đã. Sau khi lấy được giấy chứng nhận, tìm thời gian thích hợp mời các chị em của tớ và bạn anh ấy về nhà ăn một bữa cơm."
Nói đến đây, Khương Ngâm vui vẻ nói: "Bạn của anh ấy đều rất đẹp trai, cậu phải nắm chắc nếu không liền không có cơ hội đâu".
Sơ Nịnh bị sặc, mắt mở to: "Tớ không cần đâu."
"Tại sao?" Khương Ngâm khá tò mò. "Từ trước tới nay cậu đâu thiếu người theo dươid, như vậy sao lại không muốn yêu đương? Trần Dương, hình như anh ấy cũng có hứng thú với cậu đấy, anh ấy luôn dò hỏi tớ chuyện của cậu."
Sơ Nịnh cúi đầu khuấy cà phê, lông mi dài cụp xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: "Tớ là người theo chủ nghĩa độc thân, không yêu đương cũng không kết hôn."
Khương Ngâm bất lực thở dài: "Cậu nha, đừng có chuyện gì cũng quyết liệt như vậy."
"Dù sao hiện tại cũng chỉ nghĩ như vậy." Sơ Nịnh cười đứng lên, "Tớ đi toilet."
Nhìn thấy Sơ Nịnh vội vàng rời đi, Khương Ngâm bất lực thở dài.
Cô gái này, mỗi lần nói đến chuyện này, cô đều bỏ chạy.
Sơ Nịnh trời sinh ngoan ngoãn ngọt ngào, giống như nữ sinh đơn thuần hay ngượng ngùng, nhưng khi lại gần, sẽ phát hiện thật ra cô rất khó tiếp cận.
Khương Ngâm nhớ tới Sơ Nịnh vào năm nhất đại học cuối học kì 1 mới nhập học. Khi đó, ký túc xá của bọn họ tình cờ có dư một cái giường, cơ duyên xảo hợp liềm trở thành bạn cùng phòng.
Cô rất im lặng, trong mắt luôn mang một tia u ám, không tiếp xúc với mọi người, không có sinh khí dồi dào của tân sinh viên đại học.
Vì khác chuyên ngành nên từ sinh viên năm nhất đến năm cuối, Sơ Nịnh chưa bao giờ can dự vào sinh hoạt của Khương Ngâm và bạn cùng phòng.
Cho đến khi cô năm cuối sắp tốt nghiệp, cô bạn cùng phòng về quê thực tập, chỉ có Khương Ngâm và cô ở lại ký túc xá, thường xuyên sinh hoạt có liên quan với nhau, quan hệ giữa hai người bỗng nhiên tốt hơn một cách khó hiểu.
Khương Ngâm luôn cảm thấy trên người Sơ Nịnh ẩn chứa một câu chuyện gì đó, nhưng dù hai người quan hệ tốt đã mấy năm nay, cô cũng chưa từng nghe Sơ Nịnh nhắc tới.
Sơ Nịnh chưa ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Ngâm ngồi bên cửa sổ đợi cô, vô tình liếc nhìn ra bên ngoài, tình cờ thấy một chiếc Bentley màu đen dừng bên đường.
Người đàn ông hạ cửa sổ xe và nhìn sang, một vẻ văn nhã bại hoại, đôi mắt thăm thúy đào hoa câu người, lớn lên thật giống yêu nghiệt.
Khương Ngâm vốn định giả vờ như không nhìn thấy, nhưng người đàn ông cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô phải đứng dậy đi ra ngoài, tươi cười chào hỏi: "Chào anh, thật trùng hợp."
Doãn Toại nhướng mắt nhìn cô: "Sao lại ở đây một mình?"
"Có hẹn với một người bạn, cô ấy đã vào nhà vệ sinh."
Doãn Toại gật gật đầu, hỏi: "Lát nữa đi nơi nào, có muốn anh chở hai người đi không?"
"Không cần, chúng tôi chỉ đi dạo phố quanh đây thôi." Khương Ngâm vừa nói vừa liếc nhìn băng ghế sau qua cửa kính xe, phát hiện bên trong vẫn còn một nam nhân tuấn tú lạnh lùng, có chút xa lạ.
Doãn Toại giới thiệu: "Anh em nối khối của tôi, Tần Hi"
Khương Ngâm chào hỏi.
Người đàn ông thản nhiên đáp lại, ngước mắt lên nhìn cô rồi thản nhiên rời đi, trên mặt không chút cảm xúc.
Dường như ra khó tiếp cận.
Có điểm lúng túng.
"Cậu ta chính là như vậy đấy, không cần để ý." Doãn Toại nói rồi nhìn đồng hồ "Nơi này không cho dừng xe lâu. Vậy anh đi trước, có việc thì em cứ gọi cho anh."
Khương Ngâm đáp lại vẫy tay với anh ta.
Sơ Nịnh từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Khương Ngâm không có ngồi ở chỗ ngồi của mình, liền nhìn thấy cô nàng đứng ở ven đường.
Khi cô đi tới, tình cờ nhìn thấy một chiếc xe chạy qua, cô có chút tò mò: "Ai vậy?"
Khương Ngâm quay đầu lại, cười: "Vị hôn phu."
Sơ Nịnh thò cổ nhìn về phía trước: "Vậy thì quá xui xẻo, tớ còn không có nhìn thấy."
"Sớm muộn gì cũng có cơ hội." Khương Ngâm nắm lấy cánh tay cô, nhớ tới điều gì đó, nói: "Nhưng trong xe của anh ấy có một người đàn ông. Tớ chưa nhìn thấy anh ta bao giờ, rất đẹp trai a!
Sơ Nịnh bật cười:" Đẹp trai hơn vị hôn phu của cậu? "
" Nét đẹp không giống nhau. "Khương Ngâm nghiêm túc nghĩ:" Vị hôn phu của tớ là đẹp một cách yêu nghiệt, trời sinh chính là gieo tai họa cho các cô gái, còn người đàn ông đó.. Vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng như có thể đông chết người, chỉ sợ dù anh ta không nói một lời cũng có thể cho người khác cảm giác được khí tràng cường đại người sống chớ lại gần, lòng sinh sợ hãi, hiểu chưa? "
Sơ Nịnh im lặng trong chốc lát, cười tủm tỉm:" Ý của cậu là một tảng băng, đúng không? "
" Cậu nói rất đúng, anh ta thực sự giống như một tảng băng. "
"... "
Hai người vừa nói vừa cười, điện thoại của Sơ Nịnh liền rung lên.
Cô lấy nó ra, bấm mở, là tin nhắn Wechat của ba cô.
Kiều Băng Quốc: [A Nịnh, gần đây con có bận công việc không? Nếu có thời gian, con hãy về nhà đi. Bố đã lâu không gặp con. 】
- -
WeChat của Kiều Bang Quốc Sơ Nịnh không trả lời, buổi tối vừa về tới nhà, ông ấy liền điện tới.
Dạo phố nữa ngày có chút mệt mỏi, Sơ Nịnh tùy tiện để túi lớn nhỏ mua được ở huyền quan, bật đèn, cởi giày, đi chân trần vào phòng khách.
Trong căn hộ yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động giòn giã đột ngột, không có dấu hiệu dừng lại.
Cô nằm xuống sô pha, nhận điện thoại, mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn trà.
Giọng nói ôn hòa thuần hậu của Kiều Bang Quốc mang theo một chút quan tâm truyền đến:" A Nịnh, đang bận sao? "
" Ừ. "Sơ Nịnh thản nhiên đáp, mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy từ trong đó ra một lọ sơn móng tay OPI, rồi ngồi dậy trên ghế sô pha.
Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Kiều Bang Quốc hỏi," Mấy ngày trước đám giỗ mẹ cô, con có đi thăm bà ấy không? "
" Ừ. "Sơ Nịnh mở nắp lọ rồi sơn đều lên ngón tay cái. Màu nước sơn màu đỏ có điểm xuyến một ít kim tuyến được cô sơn lên móng tay, có chút giống máu.
Cô nhìn chằm chằm nó, đồng tử bỗng nhiên giãn ra.
Không biết nghỉ đến cái gì, cô đột nhiên ném sơn móng tay xuống đất, lấy khăn giấy trên bàn ra lau mạnh nước sơn đỏ trên móng tay, sắc mặt tái nhợt.
Kiều Bang Quốc nghe thấy tiếng gì đó rơi trên mặt đất, vội vàng hỏi:" Làm sao vậy? "
" A Nịnh? "
" A Nịnh? "
Giọng ông trở nên gấp gáp hơn.
Sơ Nịnh lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói:" Không sao, có đò vật rớt xuống. "
Kiều Bang Quốc dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó quở trách:" Nói con tìm người giúp việc con không chịu, nhất quyết phải đòi sống một mình, làm cái gì đừng có vội vàng bột chộp, để ba lo lắng. "
" Đã biết. "
" Nếu có thời gian thì trở về đi. Đã lâu rồi hai cha con chúng ta không được cùng nhau ăn cơm. "
" Nói sau đi, gần đây có chút bận. "
Dường như bên kia vẫn có điều muốn nói, nhưng Sơ Nịnh lại cắt ngang," Ba, con còn có việc. "
" Vậy thì con cứ bận việc đi, hôm khác ba lại gọi cho con. "Kiều Bang Quốc dừng lại, sau đó lại dặn dò:" Con hãy chăm sóc bản thân cho tốt, gần đây trời nóng, đừng để cảm nắng. "
- -
Cuối tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, trốn dưới điều hòa thì không sao, bước ra ngoài chẳng khác gì vào lồng nướng, hơi nóng sôi sục.
Sơ Nịnh buổi chiều phải làm việc ở bên ngoài, sau khi trở về, cô ngồi ở văn phòng uống ba ly nước, cũng lười nhúc nhích.
Tô Duy ở bàn bên cạnh đi tới chào hỏi:" Sơ Nịnh, cô lên hot search rồi. "
Sơ Nịnh giật mình, có chút khó tin:" Tôi? "
Tô Duy gật đầu ra hiệu cho cô tự mình xem.
Sơ Nịnh vội vàng lấy điện thoại ra mở Weibo, liền thấy một chủ đề quen thuộc đứng thứ hai trên hot search: # Thời Thượng Mỹ Nhân Thiên Thần Gãy Cánh#
Sau khi nhấp vào, nó là trang bìa chính thức của tạp chí" Thời Thượng Mỹ Nhân ". Váy trắng thiên thần, một cô gái xinh đẹp khí chất thuần khiết, đường nét tinh xảo, đôi mắt trong veo và sạch sẽ, lông mày hơi cau lại cùng màu môi trắng bệch, càng thêm mỹ lệ động lòng người càng.
Không lâu sau khi tung ra, số lượt thích đã vượt quá 100.000, vẫn còn đang tiếp tục tăng chóng mặt, những bình luận bàn tán sôi nổi.
@ bánh tart Chocolate: Bìa số báo này đẹp quá, nhất định phải mua!
@Sóc con AX: Tiểu tỷ tỷ này là ai, như tiên nữ hạ phàm, từ nay về sau cô ấy sẽ là nữ thần của tôi!
@Cảnh sát trưởng mèo đen 669: Đây không phải là người dẫn chương trình" Truyền kỳ cổ đại "sao, giọng nói của chị gái nhỏ rất dễ nghe, mẹ tôi rất thích cô ấy.
@Tương phùng chính là duyên: Vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, hiếm có mấy năm nay, thế nhưng lại dẫn chương trình nữa thần nữ quỷ lúc nữa đêm, đúng là người tài không được biết đến.
* * *
Sau khi tạp chí tung lên loạt ảnh đã nhấn theo dõi @ Sơ Nịnh, nên số lượng người theo dõi blog của cô đã tăng lên rõ rệt.
Sơ Nịnh không thường xuyên đăng bài trên Weibo, nhưng thỉnh thoảng đăng một số chương trình quảng cáo trên Weibo theo yêu cầu để tuyên truyền tiết mục, lượng truy cập cũng không nhiều.
Lúc này lại có rất nhiều người chạy tới bài đăng nưc tháng trước của cô mà bình luận, rất nhiệt tình.
Tô Duy nói:" Vì rating kém nên lịch chiếu 《 Truyền thuyết cổ đại 》 dường như đã thay đổi. Trước đây vẫn phát sóng hàng đêm, nhưng giờ bị cắt một nửa. Ngoài ra, chương trình trò chuyện nổi tiếng 《 Khách mời không khoảng cách 》 của chúng ta, người dẫn chính là Hồng tỷ, muốn hướng dẫn một con người mới, có thể chọn một người nào đó từ phía chúng ta, cậu tình cờ bạo vào thời điểm này, người theo đeo đang tăng lên, lại dẫn chương trình không tồi, nói không chừng người được chọn sẽ là cậu. "
Sau khi nghe Tô Duy nói xong, Sơ Nịnh chỉ cười cười, cũng không quan tâm lắm:" Cái này không chính xác đâu. "
Sau khi chuyện đó xảy ra, Sơ Nịnh cũng không để tâm, những ngày bận rộn vẫn như trước.
Chiều nay, cô nhận được cuộc gọi từ tạp chí" Thời Thượng Mỹ Nhân ".
Chủ đề" Thiên thần gãy cánh "chia làm hai tập, tổng cộng có hai số, bởi vì Sơ Nịnh không phải là lưu lượng nỗi tiếng, tạp chí không dám mạo hiểm quá nhiều, cho nên lúc đó chỉ ký hợp đồng với Sơ Nịnh có một số.
Bây giờ tạp chí đang bán rất chạy, họ muốn tận dụng sự nổi tiếng và tiếp tục quay số tiếp theo.
Chiều thứ hai, cô ký hợp đồng với tạp chí, khi chuẩn bị trở lại nhà ga, nửa chừng nhận được điện thoại của Kiều Bang Quốc, yêu cầu cô về nhà ăn tối.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Bang Quốc đã gọi cho cô rất nhiều lần, Sơ Nịnh luôn tìm lý do để thoái thác, lần này cô nghe thấy giọng bên kia yếu ớt có vẻ như bị ốm, cuối cùng, cô đồng ý, lái xe trở về Kiều gia.
Xe chạy vào biệt thự, quản gia đi tới mở cửa, rất vui vẻ:" Nhị tiểu thư đã trở lại, chủ tịch nhắc ngài nãy giờ. "
Xuống xe, Sơ Nịnh hỏi:" Ba tôi bị bệnh? "
Quản gia trả lời:" Mấy ngày trước thức đêm làm việc, điều hòa thổi vào người quá nhiều nên bị cảm mạo. "
Khi Sơ Nịnh bước vào trong, trùng hợp Kiều Nhiễm xách túi đi ra, như muốn đi ra ngoài.
Hai chị em nhìn nhau, lướt qua nhau không nói một lời.
Trong phòng làm việc trên lầu, Kiều Bang Quốc đang ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc tài liệu, che môi ho khan vài tiếng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa có người muốn tiến vào.
Nhìn thấy Sơ Nịnh đi vào, Kiều Bang Quốc rất cao hứng.
" A Nịnh đã trở lại, mau ngồi xuống đi. "Ông chống tay vịn đứng lên, ánh mắt lóe lên, vui mừng tới nỗi chân tay có hơi luống cuống.
Sơ Nịnh ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, Kiều Bang Quốc đích thân rót nước cho cô:" Con thích nước chanh mật ong, biết con đến, ba đã pha sản, nhiệt độ rất vừa phải. "
Sơ Nịnh nhận lấy.
Lần trước ở nghĩa trang không nhìn kĩ, ông tóc mai đã bạc rất nhiều, hốc mắt rất sâu.
" Quản gia nói ba bị bệnh, phải biêt tự chăm sóc mình cho tốt. "
" Không sao, chỉ cảm lạnh một chút. "
Hai cha con từng thân thiết bao nhiêu, bao năm qua không còn nữa, liền trở nên xa cách như vậy.
Sau đó liền rơi vào trầm mặc, Sơ Nịnh bưng ly nước chanh lên, Kiều Bang Quốc ân cần hỏi han, cô câu có câu không mà trả lời.
Dần dần, Kiều Bang Quốc nói đến vấn đề chính:" Ba có một người bạn, ông ấy có ý định liên hôn với Kiều gia chúng ta, bà nội con một lòng suy nghĩ cho Tiểu Nhiễm, ba cũng vì con cân nhắc một chút, câu ấy là bạn thân anh trai con, rất thân thuộc, hiểu tận gốc rễ, mới từ nước ngoài về, con cùng cậy ấy.. "
Sơ Nịnh cau mày ngắt lời:" Bà nội muốn Kiều Nhiễm gả qua đó, ba cũng không cần để con với chị ấy tranh giành nhau như thế chứ? "
" Như thế nào lại nói như vậy? "Kiều Bang Quốc dừng lại, thở dài, nhẹ nhàng nói:" Ba chỉ nghĩ hai nhà muốn liên hôn, con cũng là người của Kiều gia, không chừng đối phương càng cho rằng con thích hợp hơn. "
Kiều Bang Quốc uống nước, nói một cách nghiêm túc:" Dù là hôn nhân, bư cũng không để con hy sinh vì gia đình, chỉ nghĩ hiếm khi gặp được người tốt, có lẽ con sẽ thích. Con không còn trẻ nữa, cũng nên suy nghĩ cho hôn nhân của mình, ba thấy Trì Quý Trạch rất quan tâm con, con cùng Trì Diên lại là bạn thân, nếu sau này gả đến Trì gia cũng không tồi. "
" Con cùng anh Quý Trạch không phải như ba tưởng đâu. "
" Ba biết là con không có suy nghĩ đó, cho nên hôm nay mới cùng con đề nghị việc này. "
" Lúc nãy đã nói, con không kết hôn, sau này ba đừng lo lắng cho con. "
" Con đang nói cái gì vậy? "
" Lời nói từ tận đáy lòng. "
"... "
Sơ Nịnh để chén nước xuống, đứng lên:" Ba, con đột nhiên nhớ tới con còn có việc phải làm, hiện tại phải đi rồi. "
" Sao lại đi? Con còn chưa ở lại ăn cơm đâu. "Kiều Bang Quốc đi theo muốn giữ cô lại, Sơ Nịnh vừa đi tới cửa liền dừng lại nhìn ông," Con còn có việc, nên không ở lại ăn đâu, ba tự chăm sóc bản thân cho tốt, hôm khác con lại đến thăm ba. "
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, Kiều Bang Quốc thở dài một hơi rồi lại ngồi xuống, ánh mắt lướt qua cốc nước chanh trên bàn.
Cô không uống một miếng.
Sơ Nịnh từ trên lầu đi xuống, trên ghế sô pha trong phòng khách, Kiều Kế Hằng đang dỗ dành Kiều lão thái thái vui vẻ, bầu không khí ấm áp hòa thuận.
Sau khi nhìn thấy Sơ Nịnh, nụ cười trên mặt Kiều lão thái thái nhạt dần, khóe môi giật giật, có chút khắc nghiệt.
Sơ Nịnh coi như không thấy, đi thẳng ra ngoài, Kiều Kế Hằng đứng dậy cùng cô chào hỏi:" Sao vừa về lại đi rồi, không ở lại ăn bữa cơm rồi hẳn đi? "
Sơ Nịnh nở nụ cười:" Còn có chút chuyện. "
Thấy người rời khỏi, Kiều lão thái thái giận dữ ném gối trong lòng ra chỗ khác, khuôn mặt trầm xuống:" Ba con như thế nào lại thiên vị như vậy? Ta thật vất vả mới tìm được một nhà chồng tốt cho Tiểu Nhiễm, thế nào lại phải gọi dã nha đầu đó về chen thêm một chân. "
" Liền hôn giữa Kiều gia và Tần gia đương nhiên cũng sẽ có phần của A Nịnh. "
Kiểu Kế Hằng lại ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, đưa tay lên giúp bà cụ xoa lưng," Bà luôn nói rằng ba thiên vị, nhưng bà không phải bà cũng vậy đi? Dì Sơ Mân đã qua đời nhiều năm, trong lòng bà có khúc mắc cũng nên bỏ qua đi thôi. Đều là cháu gái của bà, A Nịnh một mình cực khổ ở bên ngoài, bà không thể đối tốt với em ấy một chút sao? "
- -
Màn đêm dày đặc, điểm xuyết một vài ngôi sao rải rác.
Trong biệt thự của Tần gia, bàn ăn rất yên tĩnh.
Tần Minh Huy uống hết cháo trong bát, liếc mắt nhìn con trai bên tay phải:" Cuối tuần cùng Kiều gia ăn cơm, con cũng nên gặp con gái Kiều gia, nếu không có ý kiến thì định hôn sự luôn đi. "
Tần Hi mí mắt cũng không nâng:" Không có thời gian. "
" Thái độ của anh như thế nào? Lĩnh vực kinh doanh đã có nhiều thay đổi. Anh mới từ nước ngoài trở về, nền tảng kinh doanh không ổn định. Kết hôn với Kiều gia sẽ có thêm một phần trợ lực, có lợi chứ không có hại." "
" Chị cùng Đăng Thụy liên hôn còn chưa đủ? "Tần Hi đặt đũa xuống, thản nhiên nói:" Ba thích dùng hôn nhân giải quyết mọi chuyện, nhưng tôi không cần, cũng không phải cần. "
Tần Minh Huy tức giận đến mức sắc mặt biến đổi, ho khan hai tiếng.
Lan Bôin bên cạnh vuốt lưng cho ông, trừng mắt nhìn con trai:" Con cùng ba ba nói chuyện như thế sao, ông ấy cũng là muốn tốt cho con. "
Tần Hi đứng lên:" Con ăn no rồi. "
Khi chuẩn bị rời đi, anh nhìn lướt qua cuốn tạp chí mà Lan Bội đang cầm trên tay, mí mắt anh nhảy dựng lên, anh chỉ vào hỏi:" Mẹ, đó là cái gì? "
Lan Bội nói:" Số mới nhất của tạp chí "Thời Thượng Mỹ Nhân", không có gì quan trọng cả ".
Lại nhận xét:" Cô gái này thực sự rất ưa nhìn lại có khí chất ".
Nhìn cô gái xinh đẹp sạch sẽ trên bìa sách, Tần Hi cong môi dưới, duỗi tay lấy đi rồi bước ra ngoài.
Lan Bội trừng lớn mắt:" Con làm sao vậy, mẹ còn chưa xem xong. "
Tần Hi không quay đầu lại:" Tạp chí có gì thú vị, con đem về phòng lót chân giường, có chút không chắc lắm. "
Lan Bội:" Giường của con lắc lư thì tìm người sửa nó, hoặc đổi cái khác. Hơn nữa, con cũng không trở về thường xuyên, tạp chí của mẹ là mới đấy!"
Tần Hi đi thẳng lên lầu coi như không nghe thấy.[/BOOK]