Welcome! You have been invited by riri301 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 50: Lo Lắng Và Suy Nghĩ Quá Nhiều

[HIDE-THANKS]
"Mài cốt đao." Di chuyển tay, Đường Quả mới phát hiện ra sức lực hiện tại của cô chỉ bằng một phần một trăm sức lực của cô trước đây?

Mệt thật đấy, một lúc sau Đường Quả cảm thấy hai cánh tay cô mỏi đến mức không thể cử động được, thực sự cô lại yếu đi rồi! Lúc mới đến đây cô có yếu như vậy đâu? Chẳng lẽ là do cô mất quá nhiều máu?

"Có phải chỉ cần mài như vậy thôi không? Đường Quả, để ta làm cho, ta có thể giúp cô làm." Nhìn động tác của Đường Quả, Hổ Liệp cảm thấy hắn hoàn toàn có đủ khả năng để làm, nếu đã như vậy, hắn sao có thể để giống cái làm chứ?

Đường Quả dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên nhìn Hổ Liệp, để hắn làm? Thật hay giả vậy? Nhưng mà tay cô mỏi quá, nên nghỉ ngơi một chút trước đã.

Thấy Đường Quả dừng lại và buông cốt đầu ra, Hổ Liệp liền ngồi xổm xuống, sau đó duỗi hai móng vuốt trước kẹp và ép chặt cốt đầu lên cục đá, sau đó bắt đầu "vung vẩy" nhìn cũng ra dáng là đang mài lắm, cảm thấy cũng không tồi, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Quả hỏi: "Như thế này sao?"

Đường Quả gật đầu, ánh mắt sáng lên khi nhìn Hổ Liệp, con hổ đen xanh này nhân cách hóa, càng nhìn càng thấy thật đáng yêu, nếu trước đây có loài sinh vật vừa dễ thương vừa nhân hậu như vậy, cô nhất định sẽ không ghét việc rụng lông nữa, và cô sẽ giữ lại hắn ta bằng mọi giá.

Nhìn thấy Đường Quả mỉm cười gật đầu, Hổ Liệp biết hắn đã làm đúng rồi, hắn không khỏi nhếch mép cười, sau đó cúi đầu tiếp tục động tác mài cốt đao.

Sức lực của Hổ Liệp mạnh hơn Đường Quả rất nhiều nên rất nhanh có thể thấy rõ được một bên cốt đầu đã bị mài mòn đi.

"Lật cốt đầu lại, vẩy một ít nước lên đá và mài mặt còn lại." Đường Quả nhìn xương đã bị mài đi một lớp, cô muốn lật lại và mài thêm một lớp nữa, sau khi đã mài xong hắn sẽ lật lại và mài lại, như vậy sẽ nhanh mài xong hơn, hơn nữa lưỡi đao sẽ sắc bén hơn một chút.

Hổ Liệp tuyệt đối nghe theo chỉ dẫn của Đường Quả, lại thêm sức bền siêu phàm của hắn, mặc dù mất một thời gian dài, nhưng cuối cùng, cốt đao mà Đường Quả mong muốn cũng đã được mài sắc bén hoàn hảo.

"Được rồi." Đường Quả mỉm cười nhìn cốt đầu được mài giũa, tuy chỉ là cốt đao nhỏ chặt xương, nhưng hiện tại nó đã là một công cụ sắc bén trên thế giới này.

Hổ Liệp dùng móng vuốt của mình lật cốt đao lên đá, ánh mắt đầy thắc mắc nhìn Đường Quả và hỏi: "Đường Quả, cô muốn ta mài cái này để làm gì vậy?"

Đường Quả cầm lấy cốt đao, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi dao sắc nhọn, cũng không tệ, chắc chắn là có thể cắt được thịt rồi, đương nhiên nếu cần thiết, bất thình lình giết người, làm chảy máu cũng có thể!

Thân thể Hổ Liệp đột nhiên run lên, hắn ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh, sao hắn lại cảm thấy có sát khí ở đây?

"Hổ Liệp, cậu đi tìm cho tôi một hòn đá bằng phẳng, sau đó mang cho tôi một miếng thịt qua đây." Đường Quả chạm vào cốt đao của cô, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Hổ Liệp đi đến chỗ thịt được đặt sâu trong hang lấy miếng thịt cho cô.

Hổ Liệp không nghe thấy câu trả lời của Đường Quả nhưng lại nghe thấy lời nhờ vả của cô, Hổ Liệp cũng không phàn nàn gì, lập tức xoay người đi chuẩn bị.

Trong khi đó, Đường Quả tưởng rằng Hổ Liệp vẫn đang tìm đá trong hang động, nên cũng không để ý tay phải đang cầm cốt đao, tay trái rút ra một mảnh cỏ dưới gầm giường, sau đó dùng cốt đao của mình cắt cỏ khô.

Thấy cỏ khô bị cốt đao cắt đứt, Đường Quả hài lòng gật đầu. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hổ Liệp xem hắn tìm đá thế nào rồi, nhưng lại phát hiện ra hắn không ở trong hang, chẳng lẽ hắn ra ngoài rồi?

Bên ngoài trời vẫn đang mưa to, Đường Quả sửng sốt, lập tức muốn đứng dậy.

Nhưng cô vừa cử động, một luồng nhiệt lớn lập tức từ bên dưới tràn ra, khiến cô bất động trong giây lát, sau đó cô phản ứng rất nhanh và ngồi xuống, nếu không hơi nóng sẽ truyền xuống đùi và chân!

Hơn nữa với tình hình thể chất hiện tại của cô nếu ra ngoài dầm mưa, cô chắc chắn sẽ đổ bệnh trước Hổ Liệp, điều này sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô, lần này Đường Quả hoàn toàn không muốn ra ngoài.

Nhưng cô vẫn rất lo lắng nếu như Hổ Liệp dầm mưa bị bệnh thì phải làm sao? Dù sao Đường Quả cũng là người hiểu rõ bản thân, chữa bệnh cho người thì cô biết, nhưng cô lại không có kinh nghiệm chữa bệnh cho thú nhân!

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo Đường Quả lại nghĩ tới Hổ Nha, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi, có lẽ mùa mưa như này họ cũng trải qua không ít lần rồi, như vậy họ mới dám ra ngoài săn thú chứ, chắc chắn là không sợ dầm mưa.

Mà Hổ Liệp đã dám ra ngoài như vậy, chắc chắn cũng không sợ dầm mưa.

Đường Quả chỉ có thể hy vọng như vậy, nếu Hổ Liệp xảy ra bất cứ chuyện gì, cô chắc chắn sẽ bị Hổ Nha bọn họ trách cứ.

Hậu quả thậm chí còn tệ hơn thế, dù sao Hổ Liệp cũng vì cô mà mới phải ra ngoài dầm mưa, với cả Hổ Liệp vẫn còn là một ấu tể.

Dù ở đây chưa lâu, nhưng Đường Quả có thể nhận ra được rằng ấu tể của thú nhân và giống cái đều rất được bảo vệ.

Mặc dù giống cái thường được thú nhân bảo vệ và yêu thương hơn hẳn, nhưng đối với ẩu tế thú nhân, họ cũng nhận được sự quan tâm không kém.

Nếu như Hổ Liệp thực sự xảy ra chuyện gì, so với ấu tể bộ lạc thú nhân, cô chỉ là một giống cái từ bên ngoài tới chắc chắn sẽ không quan trọng bằng rồi.

Nghĩ tới đây, Đường Quả có chút bực bội cau mày, thực ra vẫn còn một nguyên nhân khác, từ lúc cô tới đây, Hổ Nha bọn họ đều đối xử với cô rất tốt.

Hơn nữa cô cảm thấy Hổ Nha và gia đình anh cũng khá tốt, ít nhất cô cũng không hề phản đối cuộc sống yên bình, lành mạnh này, nên cô không muốn bất cứ điều gì xảy ra với Hổ Liệp có thể làm xáo trộn sự bình yên ấy.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là tình trạng thể chất của cô, cô không muốn gây ác cảm với Hổ Nha hay thậm chí là bộ lạc Cự Hổ này, bởi vì cô biết rằng bây giờ cô không thể sống nếu một mình được.

Tồn tại? Chậc, Đường Quả chợt nhận ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Chắc chắn cô đang trong thời kỳ kinh nguyệt nên mới dễ suy nghĩ nhiều như vậy, cũng có thể là cô thực sự không thể hòa hợp với thế giới này.

Trước đây, cô chưa bao giờ trải qua những cảm xúc thất thường như thế này: Cáu gắt, nóng nảy, nghĩ nhiều, suy nghĩ lung tung, v. V, vậy mà lần này cô đều trải qua rồi.

Với lưu lượng máu hiện tại của cô, cô cũng không biết sau lần kinh nguyệt này cô có còn mạng để sống không nữa.

Hmm. Vì Hổ Nha bọn họ đối xử với cô không tồi, nên cô có thể dạy cho họ những loại thuốc phổ biến cần dùng tới.

Thuốc.. Nếu như châm cứu không thể cầm máu, có lẽ cô nên thử sử dụng thuốc để điều trị.

Đôi mắt Đường Quả sáng lên, nhưng sau đó lại tối sầm lại, vì cô nhớ ra Hổ Nha bọn họ không biết tên của loại thuốc đó, vậy làm sao họ có thể tìm được?

Suy nghĩ một hồi, Đường Quả hai mắt lại sáng lên, Hổ Nha bọn họ không biết tên và hình dáng của loại thuốc đó, nhưng cô có thể vẽ ra để bọn họ đi tìm.

Tuy rằng vẽ hình ảnh thuốc ra không thể hoàn toàn giống hệt như thật, cùng với việc cô cũng không có chuyên môn về hội họa, nhưng có hình dáng tổng thể, khả năng tìm thấy nó được nhất định sẽ cao hơn một chút.

Đường Quả càng nghĩ càng vui, cô không khỏi hối hận vì trước đây cô chưa hề nghĩ đến việc này, thật là ngu ngốc, vẫn còn thuốc trị vết thương và thuốc hạ sốt, cô cũng nhân tiện vẽ giúp họ một chút.

Trong khi Đường Quả đang hạnh phúc với những suy nghĩ của mình, còn phía bên ngoài Bạch Hà cũng đã trở về bộ lạc rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 51: Xấu Hổ

[HIDE-THANKS]
Bạch Hà trở về, kẹp một thân cây nhỏ dưới nách, phía sau là một cái cây lớn được kéo lê trên mặt đất, trên vai vác một chiếc thùng gỗ bị rỉ nước ở đáy, bên trong đựng đầy rau dại.

Trong cơn mưa tầm tã, Hổ Liệp đang cố gắng đẩy một tảng đá lớn về phía bộ lạc, ông không khỏi đi tới hỏi: "Hổ Liệp, con đang làm gì với tảng đá này vậy?"

"A phụ." Hổ Liệp dừng lại, nhìn Bạch Hà: "Đường Quả nói cô ấy muốn cái này, con cũng không biết cô ấy muốn làm cái gì?"

Bạch Hà nghe thấy Đường Quả muốn, ông suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy con đặt phiến đá lên cái cây ta kéo ở phía sau, ta giúp con kéo về."

Mặc dù Hổ Liệp muốn tự mình mang hòn đá về cho Đường Quả, bởi vì hắn là thú nhân, tại sao thú nhân lại không thể hoàn thành những việc mà giống cái cần chứ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một con thú như hắn để đẩy phiến đá này về, vậy chắc phải rất lâu mới đẩy về được, nhưng mà Đường Quả có vẻ đang cần gấp, nên cuối cùng hắn chỉ có thể đồng ý để Bạch Hà giúp.

Nếu như hắn có thể biến hóa sớm thì tốt rồi, vậy thì hắn có thể dùng hai tay bê phiến đá đi, chứ không phải giống như bây giờ hắn phải đẩy phiến đá, Hổ Liệp vừa nghĩ vừa đẩy phiến đá về phía cái cây mà Bạch Hà đang kéo sau lưng ông.

Đường Quả không ngờ Hổ Liệp sẽ quay về cùng Bạch Hà, khi thấy Bạch Hà đứng ở cửa động, trong lòng cô lúc đó như thắt lại.

"Đường Quả, ta có thể vào được không?" Bạch Hà một tay bê thùng gỗ, trên vai vác một phiến đá lớn, ông cười tươi đến mức lộ ra hàm răng trắng nõn.

Bên cạnh Bạch Hà là Hổ Liệp, hắn đang định đi thẳng vào trong động, nhưng nghe được lời của Bạch Hà, thì lập tức dừng lại.

Nghe giọng điệu của Bạch Hà, sau đó lại nhìn vẻ mặt của ông, biết rằng ông không trách cô vì chuyện để Hổ Liệp ra dầm mưa, Đường Quả không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười tươi tắn và mời họ vào: "Có thể"

Dù cảm thấy chút xấu hổ, nhưng Bạch Hà đang đứng ở cửa động, bên ngoài vẫn còn mưa rất to, nếu không cho vào thì sẽ không thích hợp..

Bạch Hà vừa bước vào động, nhanh chóng đặt đồ đạc xuống, sau đó ông lắc lắc người để rũ nước mưa.

Hổ Liệp cũng lắc lắc người theo, sau đó nước mưa của hai người họ bắn tung tóe lên người nhau.

Đường Quả chỉ biết đứng nhìn, không biết nên nói gì, họ không thể tránh ra một chút sau đó mới rũ người sao?

Sau khi rũ xong nước mưa trên người, Bạch Hà cảm thấy thoải mái hơn, hỏi Đường Quả: "Nghe Hổ Liệp nói cô cần phiến đá lớn này, cô muốn đặt nó ở đâu?"

Đường Quả nhìn tảng đá lớn mà Bạch Hà đang cầm, vẻ mặt cô trở nên cứng đờ, cái này không phải là quá lớn sao! Ban đầu cô chỉ muốn tìm một phiến đá phẳng hơn để làm thớt.

Nhưng mà, vấn đề bây giờ không phải là phiến đá quá lớn, mà là nếu cô vẫn muốn dùng phiến đá này để làm thớt, vậy thì nhất định Bạch Hà phải mang qua đây, với tình huống hiện tại của cô, chuyện này sẽ thật sự rất xấu hổ!

Bạch Hà nhìn vẻ mặt Đường Quả cứng ngắc, ông có chút không hiểu, nhưng cũng không muốn ép buộc cô phải giải thích.

Đường Quả suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt nghĩ đến phiến đá này có thể dùng để rán thịt cũng không tồi, cô mỉm cười và nói với Bạch Hà: "Đầu tiên rửa sạch tảng đá, sau đó lấy nước nóng đã để nguội, đặt tảng đá lên ngọn lửa và đốt nó lên, cảm ơn chú Bạch Hà."

Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, Bạch Hà liếc nhìn Đường Quả, không hỏi gì, ông làm theo lời cô nói, cầm phiến đá đi mất.

Bởi vì với cái nhìn sâu sắc của Bạch Hà, ông nhận ra Đường Quả không muốn gặp mình, dường như muốn ông rời đi càng sớm càng tốt, ông cảm thấy rất vui khi phát hiện ra điều này, bởi vì Đường Quả không đối xử với Hổ Nha giống như với ông, và đó là điều tốt.

Hổ Liệp nhìn Bạch Hà cầm tảng đá rời đi, sau đó chạy đến chỗ Đường Quả đặt con mồi xuống, rồi đưa một miếng thịt cho cô và hỏi: "Đường Quả, cô định làm gì với nó thế?"

Nghe câu hỏi của Hổ Liệp, sau khi đặt phiến đá xuống, Bạch Hà ngẩng đầu lên nhìn Đường Quả.

Trước đây Đường Quả đã mấy lần bảo người ta làm những việc đều có lợi cho cơ thể giống cái, không biết lần này có giống như vậy không? Bạch Hà trong lòng có chút mong đợi.

Nhưng Đường Quả xấu hổ khi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hà, bởi vì sự xuất hiện của ông mà việc cô muốn làm đã phải thay đổi.

Càng bởi vì trạng thái hiện tại của cô, cô không muốn để Bạch Hà chú ý đến mình, mặc dù cô cũng hiểu rằng cô đang lừa mình.

Có lẽ bản thân Đường Quả cũng không nhận ra, sự chấp nhận của cô dành cho Hổ Nha là bao nhiêu, và cô lại đang đặt Bạch Hà ở vị trí nào.

Nếu Bạch Hà chỉ là một thú nhân bình thường khác, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy xấu hổ đến như vậy.

Sau khi ánh mắt ngoài ý muốn của cô vô tình gặp phải Bạch Hà, nụ cười trên mặt Đường Quả không khỏi cứng đờ, sau đó cô vội vàng quay đi, thầm nghĩ: Tại sao lại chạm mắt nhau vậy!

Bạch Hà nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Đường Quả, không khỏi liên tưởng đến Bạch Mai khi làm sai chuyện gì đó, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, nói: "Đúng rồi, ta còn tìm thấy trứng kê thú mà cô nói, rau dại còn có trái cây, trứng kê thú ta đưa hết cho cô, ta để lại cho cô một nửa số trái cây và rau dại, còn kê thú lông trắng da đen ta vẫn chưa tìm thấy, ta sẽ lại ra ngoài tìm nó sau."

Bạch Hà nhanh chóng lấy những thứ trong thùng gỗ ra, đặt chúng vào chỗ Hổ Nha thường để mồi, sau đó mỉm cười cầm lấy chiếc thùng gỗ đang rỉ nước ở đáy và rời đi, tốt nhất là ông nên rời đi sớm, tránh cho Đường Quả phải khó xử khi đối mặt với ông.

Đường Quả nhìn bóng dáng Bạch Hà rời đi, nói: "Cảm ơn." Trong lòng thầm kêu lên: Cuối cùng cũng đi rồi.

Hổ Liệp nhìn Đường Quả thở phào, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Đường Quả, cô sợ a phụ của ta sao?"

Không đợi Đường Quả trả lời, Hổ Liệp tiếp tục nói: "Tại sao? A phụ ta rất tốt, tất cả thú nhân của bộ lạc ta đều không bao giờ đánh hay mắng giống cái cả."

"Tôi không sợ a phụ của cậu, tôi chỉ là chưa quen thôi." Đường Quả nhìn Hổ Liệp, cười nói, nghĩ đến việc kỳ kinh nguyệt mà không có băng vệ sinh thật xấu hổ quá đi, phải biết là hiện tại cô đang không mặc gì, không mặc gì!

Mặc dù người trong bộ lạc này từ trên xuống dưới đều không mặc gì, nhưng liệu có thể giống nhau không?

Đường Quả nghĩ cô nên lấy da thú làm băng vệ sinh trước, để cho thuận lợi hơn cô kéo tấm nệm lên kẹp da thú cùng với củi và tro, mặc dù cô cảm thấy rất bất tiện, nhưng cô nghĩ như vậy sẽ hợp vệ sinh hơn là băng vệ sinh bằng da thú, như vậy cô cũng không cần bỏ băng vệ sinh ra, nhưng mỗi lần đối diện với Bạch Hà, những vết máu vẫn còn dính lại khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng!

Nghĩ tới đây, Đường Quả mất hẳn hứng thú với việc chuẩn bị cắt miếng thịt rán nữa.

"Hổ Liệp, cậu có thể lấy giúp tôi một tấm da thú có thể thấm nước và một tấm da thú không thấm nước có được không?" Đường Quả chỉ về nơi đặt da thú, hỏi Hổ Liệp.

Hổ Liệp còn đang thắc mắc xem Đường Quả vẫn chưa quen cái gì, nghe Đường Quả nói, hắn lập tức gạt bỏ mọi nghi ngờ, nhìn về phía Đường Quả, gật đầu nói: "Được, ta đi ngay."

Sau khi nhận lấy tấm da thú mà Hổ Liệp kéo về, Đường Quả nhìn qua, phát hiện hai tấm da thú giống hệt như tấm cô đang ngồi, liền cười nói: "Cảm ơn Hổ Liệp."

Hổ Liệp cười toe toét và đáp lại: "Không cần phải cảm ơn, Đường Quả không cần phải cảm ơn ta."

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hổ Liệp, Đường Quả cảm thấy lòng mình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 52: Tự Mình Động Thủ

[HIDE-THANKS]
Đường Quả vừa mới lấy cốt đao định cắt da thú, lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cốt đao trong tay cô vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị cắt da thú, sau đó cô quay đầu nhìn về phía ngọn lửa le lói dưới phiến đá.

"Hổ Liệp, cậu hãy dập tắt ngọn lửa ở dưới phiến đá đó đi, bây giờ chúng ta chưa cần đến phiến đá ấy." Đường Quả không biết cô mất bao lâu mới làm xong, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không làm được, cho nên vẫn dập tắt lửa dưới phiến đá, có thể tiết kiệm được ít củi gỗ, vả lại ở đây cũng là hang động, nếu như lửa dưới đá không được dập tắt, thì canh hầm xương bên đó còn có một đám lửa nhỏ.

Đừng nhìn hang động to như vậy, nhưng mà lửa cháy rất lâu, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt, cô để Hổ Liệp đi dập tắt lửa, cũng là để không khí trong hang động không còn oi bức như vậy nữa.

Hổ Liệp quay đầu nhìn đám lửa nhỏ bên dưới tảng đá, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dập tắt lửa đi cũng không sao cả, hắn không nói gì, qua đó dập tắt lửa.

Nhìn Hổ Liệp dập tắt lửa, Đường Quả lại tập trung vào miếng da thú trước mặt, băng vệ sinh làm bằng da thú thật ra mà nói là phiên bản thu nhỏ của da thú chứa tro củi mà cô đang ngồi trên, chúng đều là da động vật thấm nước và không thấm nước bọc lấy tro củi.

Tuy rằng mức độ vệ sinh của miếng băng vệ sinh rất thấp nhưng cô cũng hết cách rồi, nhiều nhất là đem da thú nấu qua nhiều lần, đối với việc chọn loại nào ôm vào da thì nên chọn loại da thú mềm mại một chút, hiện tại thì da thú thấm nước này lại rất hợp với tiêu chuẩn của cô.

Hổ Liệp dập tắt lửa rồi quay lại, ánh mắt hắn chứa đầy sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Quả dùng cốt đao cắt miếng da thú rồi mở nó ra.

Hổ Liệp nhìn chằm chằm vào cốt đao trong tay Đường Quả, rồi lại nhìn xuống móng vuốt của mình, không khỏi thấy kinh ngạc: "Đường Quả, cô làm sao lại có thể làm được như vậy? Cái xương này vậy mà có thể cắt xuyên qua da thú như móng vuốt của chúng ta."

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Hổ Liệp, Đường Quả nhịn được mỉm cười nói: "Đây không phải là chính cậu đã mài ra hay sao? Cái này là đao, có cái này rồi, sau này làm cái gì cũng không cần đến móng vuốt của các cậu nữa."

Tuy nhiên sau khi lời Đường Quả nói, trên mặt hắn lại xuất hiện bộ dạng bối rối.

"Làm sao vậy? Dáng vẻ này." Đường Quả nghi hoặc, vừa nãy không phải vẫn còn thích à?

Hổ Liệp vẻ mặt bối rối nói: "Làm sao có thể để giống cái làm việc này? Giống cái có việc gì có thể gọi thú nhân chúng ta làm, thú nhân không giúp giống cái làm, thì sẽ không được giống cái thích."

Đường Quả: "..."

Bộ dạng Hổ Liệp bây giờ hình như mới chỉ là một đứa trẻ, việc nhỏ như vậy lại nghĩ sẽ được giống cái thích, có phải là quá sớm rồi không?

Nếu Hổ Liệp biết suy nghĩ của Đường Quả, nhất định hắn sẽ nói không có sớm, giống cái của bộ lạc quá ít rồi, nếu mà không sớm học cách chăm sóc giống cái, sau này không nhận được sự yêu thích của giống cái thì làm sao?

Không nhận được sự yêu thích của giống cái, vậy chính là sẽ không có ẩu tể, thú nhân làm sao có thể không có giống cái yêu thích, làm sao có thể không có ẩu tể thuộc về bản thân đây!

Nhìn Hổ Liệp vẫn đang bối rối, Đường Quả nghĩ, nói: "Nhưng mà tôi không thích việc gì cũng kêu thú nhân làm."

Hổ Liệp nghiêng đầu ngờ vực nhìn Đường Quả, sau đó nói ra một câu gần như khiến cô ói máu: "Chẳng trách cô lại gầy yếu như thế, nhất định là do cô không để thú nhân giúp đỡ, tự mình làm việc quá vất vả rồi."

"!" Cô gầy yếu? Đường Quả hít vào một hơi, *đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ..

Nội tâm suy ngẫm vài lần, Đường Quả không giải thích với Hổ Liệp nữa, cô tiếp tục hành động trên tay.

Hổ Liệp nhìn Đường Quả không để ý tới hắn, lại hỏi: "Đường Quả, cô đây là cần làm gì, cô kêu ta mang thịt đến lại không cần nữa à?"

"Hổ Liệp." Đường Quả đột nhiên nghĩ tới, sau khi cắt xong mấy tấm da này, cô vẫn cần kim chỉ để khâu hai tấm da thú này lại với nhau, nếu không tro củi sẽ không thể bọc vào.

"Giúp tôi đi tìm cái gì đó dai dai, không dễ bị đứt ra, có thể là vỏ cây mảnh mai hay cái gì đó được không?" Đường Quả híp mắt cười nhìn Hổ Liệp.

"Được chứ, Đường Quả." Hổ Liệp lại bị Đường Quả dễ dàng chuyển sự chú ý như vậy, sau đó hắn xoay người đi.

Dây mây không dễ bị đứt ra, Hổ Liệp rất nhanh lấy một cái lôi trở về, hỏi: "Đường Quả, cô xem cái này có được không?"

Đường Quả nhìn bó dây mây, cô nhất thời không nói nên lời, đây là quả thật là phù hợp với lời cô nói không dễ bị đứt..

Nhưng sau khi nghĩ đến điều đó, Đường Quả đã dùng cốt đao cắt dây mây ra, xem xét nó một cách cẩn thận, thật bất ngờ, Hổ Liệp thực sự đã tìm thấy thứ cô muốn chỉ trong một lần.

Đường Quả mỉm cười hài lòng khi rút ra những sợi da mỏng từ bên trong dây mây, sau đó chia chúng thành bốn phần và xoắn chúng lại, sự dẻo dai của chúng vừa đủ để đáp ứng yêu cầu của cô.

Đường Quả buông sợi dây và quay sang nhìn Hổ Liệp cười nói: "Cảm ơn Hổ Liệp, thứ tôi cần chính là cái này, nhưng mà chỉ có một chút vẫn chưa đủ."

Thấy bản thân đã tìm đúng rồi, Hổ Liệp cũng vui vẻ, nghe Đường Quả nói như vậy, hắn liền nói: "Vậy ta lại đi lôi thêm về, cô đợi chút."

"Thêm hai cái dài nữa là đủ rồi." Đường Quả vội nói.

"Được, ta biết rồi." Hổ Liệp vừa nói vừa chạy đi.

Lại trở về, Hổ Liệp thông minh lôi hai sợi dây mây dài hơn so với trước đó, bởi vì như vậy thì hắn không cần chạy đi thêm lần nữa, Đường Quả cần độ dài như nào, hắn có thể dùng móng vuốt cắt giúp cô.

Lại một lần nữa Hổ Liệp thấy vỏ cây trong tay Đường Quả lại biến thành một sợi dây, hắn ngước mắt nhìn Đường Quả, cô thực sự lợi hại, vậy mà có thể làm cho vỏ cây biến thành như vậy.

Lại thấy Đường Quả tiếp tục cắt tấm da, Hổ Liệp nghĩ rồi lại chạy đi lôi tấm da đến, dựa theo hình dạng mà Đường Quả cắt ra, hắn giơ móng vuốt ra rồi bắt đầu cắt.

Khả năng học hỏi của Hổ Liệp siêu mạnh, hắn không mắc một sai lầm nào và cắt ra hình dạng chính xác ngay lần đầu tiên.

Đường Quả nhìn Hổ Liệp, đối với khả năng học hỏi này của thú nhân, cô không còn kinh ngạc nữa, dù sau thì thứ mạnh nhất cô cũng đã thấy qua.

Mặc dù Hổ Liệp đã cắt rất nhiều, nhưng mà Đường Quả cũng không ngăn Hổ Liệp lại, bởi vì cô cũng không biết cần bao nhiêu mới đủ, vậy nên càng nhiều thì càng tốt.

Không đúng, hình như cô quên mất cái gì rồi thì phải? Đường Quả lơ đãng suy nghĩ, nghĩ một lúc cô mới nhận ra cô đã quên lấy kim, làm sao cô có thể khâu da thú lại mà không có kim?

"Hổ Liệp, giúp tôi tìm một mảnh xương động vật đi." Đường Quả nghĩ đến tình hình hiện tại cũng chỉ có thể làm cốt trâm từ xương thú thôi.

"Được, Đường Quả." Hổ Liệp buông tấm da thú đang cắt xuống và chạy đi tìm xương thú.

Nhìn Hổ Liệp mang xương thú đến, Đường Quả vừa dùng dao cắt da thú, vừa kêu Hổ Liệp bẻ xương thú ra, sau đó chọn mảnh phù hợp nhất để mài thành cốt trâm.

Về việc tạo lỗ kim? Thì để móng vuốt của Hổ Liệp đâm một cách cẩn thận.

Mặc dù lỗ kim này Hổ Liệp đã đâm hỏng hai chiếc cốt trâm sau đó mới thành công, nhưng mà nhìn thì vẫn tính đã làm cốt trâm thành công, Đường Quả vẫn rất vui.

Cuối cùng, khi kim đã làm xong, cùng với da thú và chỉ, tiếp theo cô kêu Hổ Liệp đem một vài tro củi đến, Đường Quả mới bắt đầu làm băng vệ sinh từ da thú chứa tro củi.

[HẾT CHƯƠNG]

*đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính; lời nói của trẻ con không sai bao giờ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 53: Vứt Bỏ Tiết Tháo

[HIDE-THANKS]
Đối công việc may vá mà nói, Đường Quả đã khâu nhiều qua nhiều da người như vậy, làm sao cô có thể không biết làm!

Đương nhiên, nếu như người biết may vá nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn ra cách khâu vá của Đường Quả và của bọn họ không giống nhau.

Nhưng mà nhìn đường kim khâu trên da thú của Đường Quả lại rất gọn gàng tỉ mỉ, nếu chỉ nhìn đường kim mũi chỉ, nhất định sẽ cho rằng đây là bậc thầy về may vá.

Sau khi khâu được một tấm băng vệ sinh da thú, Đường Quả kêu Hổ Liệp đi ra phía cửa hang động, yêu cầu hắn quay mặt ra bên ngoài và không được quay đầu lại.

Hổ Liệp cũng không hỏi Đường Quả tại sao lại kêu hắn làm như vậy mà trực tiếp quay người đi.

Trong lúc đó, Đường Quả bắt đầu quấn băng vệ sinh thô sơ lại, cởi bỏ nội y của mình, sau đó cẩn thận quấn tấm băng vệ sinh thô sơ bên ngoài nội y, cuối cùng suy nghĩ một lúc rồi quyết định không mặc quần, thay vào đó là quấn lớp da thú bên ngoài như một chiếc váy.

Sau đó Đường Quả mang giày, đi đến đứng bên cạnh giường rồi mới nói: "Được rồi, cậu có thể quay lại đây."

Hổ Liệp quay đầu lại, hắn nhìn thấy Đường Quả ăn mặc gọn gàng đứng trước giường, không còn nhìn thấy máu từ khóa bộ cô chảy ra nữa, hắn lập tức chạy đến, cười hỏi cô: "Đường Quả, cô khỏe rồi chứ?"

"Không có, nhưng mà đỡ nhiều rồi." Đường Quả mỉm cười vuốt ve đầu của Hổ Liệp, sau đó cô nói thầm trong lòng mặc dù đó chỉ là tạm thời.

Đường Quả không nói thêm gì với Hổ Liệp nữa, cô nâng chân đi về phía tường củi, cô kìm nén cảm giác đi tiểu tiện cũng rất lâu rồi.

"Cậu không thể qua đây." Trước khi Đường Quả đi vào trong bức tường củi, cô quay đầu nói với Hổ Liệp.

Hổ Liệp nghiêng đầu ngờ vực nhưng mà vẫn đồng ý: "Ồ, được."

Nhìn thấy Đường Quả đi vào trong tường củi, ánh mắt nghi ngờ của Hổ Liệp quay sang củi trên tường, đợi đến khi nghe thấy âm thanh và mùi nước tiểu trong không khí, hắn mới hiểu Đường Quả đi vào trong đó làm cái gì.

Trái ngược với lúc ở trước mặt Hổ Nha, thì ở trước mặt Hổ Liệp, Đường Quả đúng là không cảm thấy xấu hổ gì.

Từ phía sau tường củi đi ra, Đường Quả đi đến mép giường ngồi xổm xuống, cô đưa tay ra cuộn tấm da thú mà cô hay ngồi lại, tấm da thú này đã bị máu kinh của cô làm ướt một mảng lớn!

Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao Đường Quả đột nhiên lại làm ra miếng băng vệ sinh, bởi vì cái đồ này không thể để Hổ Liệp giúp cô đi đổi cái khác, Hổ Liệp bằng lòng nhưng cô không nguyện ý chút nào.

Hổ Liệp nhìn động tác của Đường Quả, lập tức hỏi: "Đường Quả, cô muốn làm cái gì? Nói cho ta biết, ta làm cho."

Vừa định đứng dậy, một luồng nhiệt từ bên dưới lại tuôn ra, Đường Quả lập tức ngồi xuống, cho đến khi cô nhận ra không có gì chảy ra mới thả lỏng cơ thể, thật không ngờ khả năng thấm hút của da thú và tro củi lại mạnh như vậy.

Cầm da thú đã cuộn lại, Đường Quả nhìn Hổ Liệp nói: "Không cần, tự tôi có thể làm."

Hổ Liệp dừng bước, vẻ mặt có chút đau lòng khi nhìn theo bóng lưng của Đường Quả rời đi, hắn lại bị giống cái từ chối sự giúp đỡ, hắn nhất định là một thú nhân không được giống cái yêu thích.

Khi Đường Quả tiến gần đến cửa hang động, cô cảm nhận được không khí trở nên mát mẻ hơn, tinh thần cũng phần nào nhẹ nhõm.

Sống trong hang động, đốt lửa ngột ngạt, quả nhiên vẫn là có chút oi bức, Đường Quả nghĩ thầm trong lòng.

Cô đặt hai tấm da thú ở cửa hang rồi trải ra, để trong nước mưa rửa sạch vết máu và tro củi trên da thú, dù sao Hổ Nha cũng là làm như vậy, tình huống như hiện tại, Đường Quả chỉ có thể làm theo.

Đường Quả quay lại nhìn những tấm da thú ngoài mưa, không chú ý đến việc tay mình bị nước mưa làm ướt, một giây sau, Đường Quả dứt khoát thu tay lại.

Trong nhất thời, ánh mắt Đường Quả có chút bất an khi nhìn nước mưa bên ngoài, nước mưa quá lạnh, chẳng trách Hổ Nha cảm thấy đau lòng thậm chí là tuyệt vọng đối với mùa mưa như vậy.

Nước mưa lạnh buốt như vậy, dù không có người nào bị ướt, dù trong hang động luôn đốt lửa để sưởi ấm, nhưng với thời gian dài như vậy, không khí trong hang cũng trở nên lạnh lẽo, một người không cẩn thận hoặc cơ thể yếu ớt có thể sẽ không chịu nổi sự xâm nhập của không khí lạnh và bị bệnh.

Đồng thời bệnh do khí lạnh, tình hình ở đây lại không có thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của bản thân để chống lại vi-rút, thời gian dài như vậy, làm sao con người không bị vi-rút làm suy yếu mà chết?

Đường Quả nhìn lên bầu trời, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, đôi mắt Đường Quả trở nên sâu thẳm và âm u, nước mưa không hề ngưng lại, thậm chí càng ngày càng to và nhìn những đám mây dày đặc trên bầu trời dường như báo hiệu rằng, trong hai ngày hôm nay và ngày mai, có lẽ sẽ không thấy mưa tạnh.

Đối với những cuộc tranh luận về thời tiết, Đường Quả không mấy quan tâm và thường chỉ lướt qua, nhưng suy cho cùng đây cũng là điều mà cô đúc kết lại được qua nhiều lần xem tổ chức đấu tranh sinh tồn, không thể nói chắc chắn về những điều khác, nhưng với bầu trời đầy mây như bây giờ, cô cảm thấy khả năng dự đoán của mình có thể đạt từ 70% đến 80%.

Tôi đi! Đường Quả quay người trở lại.

Cô bỏ lại tấm da thú ở cửa hang và không quan tâm nó nữa, đợi Hổ Nha trở lại để anh làm, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngược lại có bị người khác nhìn thấy không?

Dù sao thì ở đây toàn là một nhóm thú nhân không có liêm sỉ, cô và bọn họ thì có thể nói cái gì về liêm sỉ tiết tháo!

Cuối cùng, cô quyết định vứt bỏ liêm sỉ của bản thân rồi.

Bởi vì đột nhiên cô nghĩ đến cô bây giờ vẫn là người "Thân kiều thể nhược", tuy rằng từ này không hay, nhưng mà với tình hình sức khỏe cô bây giờ cũng chỉ có từ này là thích hợp nhất rồi.

Lúc này nếu mà bị lạnh, đó sẽ không chỉ là cảm mạo hay sốt thông thường, các bệnh phụ khoa như lạnh tử cung là một vấn đề lớn, nếu cô lại xảy ra vấn đề chảy máu nữa, thì sẽ thực sự rất khủng khiếp!

Khi trở về hang động, dòng nước ấm phả vào mũi, Đường Quả run run người, cảm giác lạnh lẽo biến mất, sau đó chịu không được mà hắt hơi: "Ahhh xuy~!"

Hổ Liệp đang buồn bực, cơ thể đột ngột chấn động, hắn chạy về phía Đường Quả với vẻ mặt lo lắng: "Đường Quả, cô làm sao vậy? Có phải là bệnh rồi không."

Sau cơn hắt hơi, Đường Quả dơ tay che miệng và ngáp dài, sau đó nâng tay còn lại vuốt nhẹ lên đầu Hổ Liệp: "Không sao đâu, chỉ là mũi hơi ngứa thôi, bây giờ tôi ổn rồi."

Ánh mắt Hổ Liệp đầy nghi hoặc nhìn Đường Quả, nhưng mà ngửi mùi vị trên người cô thật sự là không phát hiện ra cô có chuyện gì, trong lòng cũng an tâm hơn.

Đường Quả ngáp thêm một lần nữa và quyết định nghe theo cơ thể mình, quyết định đi ngủ trước, để những việc khác cho sau khi thức dậy.

Nghĩ liền làm, Đường Quả mang tấm da thú mà Hổ Nha đã rửa sạch vào buổi sáng trải nó trên giường, sau đó rải thêm một lớp tro củi dày ở giữa.

Sau khi làm xong, cô nhìn thấy Hổ Liệp cụp đôi tai xuống vì không được cô kêu giúp đỡ, Đường Quả mỉm cười nói: "Hổ Liệp, tôi muốn ngủ, cậu hãy trở về phía a mẫu trước đi được không?"

Không cho Hổ Liệp có cơ hội từ chối, Đường Quả lại nói: "Cậu đã ra ngoài lâu như vậy rồi, nếu a mẫu cần cậu làm gì đó mà cậu lại về muộn, bọn họ phải làm sao đây?"

Hổ Liệp chớp mắt, cảm thấy lời Đường Quả nói rất có lý, tuy rằng a phụ của hắn chắc chắn sẽ trở về hang động trước, nhưng nếu a mẫu cần hắn giúp đỡ thì sao? Nhưng mà hắn cũng đã đồng ý với a huynh sẽ bầu bạn cùng Đường Quả.

Đường Quả nhìn vẻ mặt rối rắm của Hổ Nha, không khỏi mỉm cười, tiểu lão hổ này thật là ngây thơ và đáng yêu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 54: Hang Chứa Của Bộ Lạc Cự Hổ

[HIDE-THANKS]
Đường Quả nói: "Cậu về trước đi, nếu cậu ở đây, tôi sẽ không thể ngủ được".

Hổ Liệp nghe thấy Đường Quả nói vậy, mắt nghiêm túc nói: "Chỉ là sức khỏe của cô không tốt mà thôi. Đường Quả, cô hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ta sẽ về thăm a mẫu và Bạch Mai trước. Khi cô tỉnh dậy, nhất định phải kêu ta đến bầu bạn với cô".

Hổ Liệp vẫn còn nhớ lúc trước Hổ Nha từng nói qua Đường Quả rất cảnh giác khi ngủ, cho nên hắn sẽ không nói rằng sẽ quay lại sau khi gặp A Lan, mà hắn bảo cô lúc nào dậy thì gọi hắn.

Hắn không hề nghĩ đến việc Đường Quả căn bản không gọi hắn, vì suy cho cùng giữa hắn và Đường Quả vẫn luôn suôn sẻ.

"Được rồi, tôi sẽ gọi cho cậu khi tôi thức dậy". Đường Quả mỉm cười đồng ý, chỉ cần lúc cô đang ngủ Hổ Liệp không qua đây là được.

Khi đang ngủ mà cô cảm nhận được những luồng sát khí lạnh lẽo xung quanh, Đường Quả không chắc mình có thể kìm nén sát khí hay không. Ký ức về chuyện cô giải phóng hoàn toàn sát khí lần trước vẫn khiến cô hoảng sợ.

Nghe lời Đường Quả, Hổ Liệp vui vẻ rời đi, hôm nay hắn khá vui vẻ khi trở về được trò chuyện với a mẫu và những người khác.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng Hổ Liệp hoàn toàn biến mất khỏi cửa hang, Đường Quả cảm nhận được hơi lạnh trong hang, cô biết rằng, nếu ngủ quên trong cái lạnh này, cô có thể sẽ bị cảm, nhưng việc thêm lửa để sưởi ấm lại có thể làm không khí trong hang trở nên ngột ngạt và đầy nguy cơ ngộ độc khí carbon monoxide.

Sau một hồi suy tư, Đường Quả bước đến nơi Hổ Nha cất giữ những tấm da thú, lựa chọn một miếng da có lông, cô cởi bỏ giày, nằm xuống giường và dùng tấm da ấy để che lên ngực và bụng mình.

May mắn thay, dù cách xử lý da thú của Hổ Nha không mịn màng như những sản phẩm hiện đại, nhưng chúng cũng không tệ, ít nhất chúng không có mùi khó chịu và có độ mềm mại đủ để cảm thấy dễ chịu.

Đường Quả từ từ chìm vào giấc ngủ, tay cô mân mê tấm da thú, lắng nghe tiếng củi cháy lách tách và tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài hang.

"Ngao~!"

"Ngao~!" Những tiếng hổ gầm nối tiếp nhau vang lên.

Đường Quả vốn đã ngủ đủ giấc nhưng vẫn còn buồn ngủ, cô bị tiếng hổ gầm đột ngột làm giật mình, cơn buồn ngủ vốn quấn lấy trong ý thức của cô lập tức tiêu tan.

Sau đó cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài dần dần trở nên lớn hơn, Đường Quả băn khoăn không biết đó có phải là đám Hổ Nha trở về không?

Tiếng Hổ Liệp từ bên ngoài hang động, ngay sau đó, hắn thò đầu vào trong nhìn Đường Quả và hỏi: "Đường Quả, cô đã tỉnh rồi à?"

Thấy Đường Quả đã tỉnh, Hổ Liệp bước vào cười nói: "Là tộc trưởng và những người khác đi săn về".

Hổ Liệp vừa dứt lời, tiếng bước chân của thú nhân vang lên từ cửa hang, Hổ Liệp dừng lại, quay đầu nhìn qua và mỉm cười thốt lên: "A huynh, a huynh đã trở lại"

Từ góc nhìn của Đường Quả, Sau khi Hổ Liệp nói xong, cô liền nhìn thấy một cái đầu hổ ướt át thò ra khỏi hang.

Anh ta còn ngậm một chiếc lá cuộn trong miệng, nhìn qua hình dáng của nó, có vẻ như bên trong có thứ gì đó bọc lại.

Khi Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả đang nhìn mình, ánh sáng trong mắt anh ta bừng sáng lên với một nụ cười và đưa chiếc lá cuộn vào trong hang.

Khi anh ta mở miệng, những chiếc lá cuộn tròn xòe ra, để lộ ba bông hoa màu đỏ tươi, từng giọt mưa còn đọng lại trên cánh.

Sau khi đặt những bông hoa xuống để chúng không bị ướt mưa, Hổ Nha mỉm cười và nói với Đường Quả: "Ta phải đi săn mồi và sẽ quay lại sau. Bông hoa này là dành cho cô".

Hổ Nha nhìn Đường Quả thêm một lần nữa rồi ra khỏi động.

Hổ Liệp nhặt những bông hoa rơi trên mặt đất và chạy về phía Đường Quả.

Đường Quả đưa tay ra để nhận bó hoa từ Hổ Liệp, cô không thể phủ nhận rằng trong lòng mình cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng khi nhìn ba bông hoa nở rộ, dù trên khuôn mặt cô không thể hiện rõ.

Thấy vẻ mặt không có ý cười của Đường Quả, Hổ Liệp không khỏi hỏi: "Đường Quả, cô không thích những bông hoa này sao?"

Rõ ràng mỗi lần a phụ mang hoa đến tặng a mẫu, a mẫu đều sẽ mỉm cười với hoa, tại sao Đường Quả lại không cười? Cô không thích loài hoa này sao?

"Tốt lắm." Nói xong, Đường Quả mỉm cười với Hổ Liệp.

Lần này Hổ Liệp không còn hỏi Đường Quả có thích hoa hay không nữa, dù sao theo hắn, Đường Quả cười chính là thích.

Sau khi Hổ Nha gửi hoa cho Đường Quả, anh ta cõng hai con mồi lớn và chạy đến chân ngọn núi lớn nhất trong bộ lạc, sau đó anh giẫm lên vách núi nơi anh có thể đặt chân và dùng sức mạnh của mình để nhảy nhanh.

Nếu nhìn kỹ những chỗ Hổ Nha giẫm lên có thể thấy chúng rất đều đặn, có thể hình dung ra những vách núi này đã được đặc biệt mài dũa.

Dù không ngừng uốn lượn và nhảy lên trên, nhưng con mồi trên lưng Hổ Nha vẫn không hề xê dịch, điều đó cho thấy khả năng kiểm soát của anh ta mạnh mẽ đến mức nào. Trong khi thú nhân bên cạnh anh cũng cõng con mồi trên lưng, nhưng mỗi bước nhảy của hắn con mồi lại rơi ra sao?

Trên vách núi, nhiều thú nhân khác cũng đang cõng một hoặc hai con mồi trên lưng, leo lên những bậc đá.

Họ đều là những thú nhân đã đi săn trở về vào ngày hôm nay và những thú nhân cõng con mồi trên lưng đều là những thú nhân đã có kinh nghiệm leo núi với con mồi trên lưng một hoặc hai lần

Khi tiến gần đến đỉnh núi, một hang động lớn hiện ra, tất cả thú nhân mang theo con mồi đều bước vào.

Mặc dù Hổ Nha đã rời đi một chốc để gửi hoa cho Đường Quả nhưng anh ta không phải là thú nhân cuối cùng đến được hang động lớn.

Anh bước đi trên mặt đất bằng phẳng, đi theo đám thú nhân phía trước vào một hang động nhỏ hơn.

Con đường dưới chân Hổ Nha dần trở nên dốc xuống tiến về phía trước, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ giảm xuống.

Sau khi đi qua con đường dài ngoằn ngoèo này, cuối con đường này là một cái hang chỉ bằng nửa hang của Hổ Nha, bên trong không có ánh lửa.

Trong bóng tối của hang động, thú mâu sáng lên, bóng tối không phải là trở ngại đối với thú mâu.

Hang động này chính là nơi bộ lạc Cự Hổ dự trữ thức ăn cho mỗi mùa mưa và mùa đông khắc nghiệt.

Trong khi Hổ Nha và những người khác bận rộn với việc đặt con mồi xuống, Đường Quả đang thể hiện kỹ năng cắt những lát thịt mỏng bằng cốt đao cho Hổ Liệp xem.

Nhìn miếng gỗ bị chẻ đôi dưới cốt đao, lần đầu tiên Đường Quả nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.

Nếu không thì tại sao cô lại nghĩ đến việc nhờ Hổ Liệp lấy một hòn đá để làm thớt? Cái này không phải rất tốt sao, hơn nữa nguyên liệu chính đã chất đống trong đống củi.

Nếu lúc đó Hổ Liệp không đi tìm đá, cô đã không phải xấu hổ khi đối mặt với Bạch Hà như vậy, nghĩ đến lại thấy xấu hổ, Đường Quả thật sự ước gì mình có thể quay ngược thời gian nói cho Hổ Liệp biết là không được ra ngoài tìm đá.

Nhưng nghĩ đến đạo đức liêm sỉ của bộ lạc đã không còn, Đường Quả đột nhiên cảm thấy có lẽ sự xấu hổ và tất cả những điều đó chỉ là mây bay mà thôi.

Bởi vì có lẽ Bạch Hà không nghĩ cô làm như vậy có gì sai. Ôi không, Bạch Hà.. không chỉ ông, mà cả những người trong bộ lạc của ông, họ cho rằng cô bảo thủ như vậy là sai trái.

"Đường Quả, để ta thử, để ta thử" Giọng nói của Hổ Liệp đầy mong chờ vang lên kéo tâm trí Đường Quả trở lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 55: Khí Thế Của Hổ Nha

[HIDE-THANKS]
Đường Quả nhìn Hổ Liệp duỗi ra móng vuốt hổ, vừa cười vừa nói: "Cậu có thể cầm được cốt đao sao? Cầm đi."

Mặc dù biết rằng vuốt hổ của Hổ Liệp không thể nhấc được cốt đao nhưng mà Đường Quả vẫn đưa cho hắn.

Nghe Đường Quả hỏi như vậy, ánh mắt Hổ Liệp nghi hoặc nhìn móng hổ của mình rồi lại nhìn sang tay của Đường Quả, quả nhiên là không giống nhau nhưng mà hắn vẫn muốn thử sức.

Vì thế, Đường Quả ngồi ở đó mỉm cười nhìn Hổ Liệp dùng cốt đao chiến đấu hết mình.

Hổ Nha trở về bên trong sơn động, nhìn thấy vẻ mặt cười vui vẻ của Đường Quả rồi lại nhìn thấy Hổ Liệp đang chơi với cốt đao. Lúc đó, anh cảm thấy để Hổ Liệp chơi với cô ấy là lựa chọn đúng đắn.

Nghe thấy tiếng động, Hổ Liệp quay đầu ra nhìn thấy Hổ Nha về rồi lập tức mỉm cười rồi nói: "A huynh, huynh về rồi sao? Huynh mau lại đây xem, đây là cốt đao mà ta đã giúp Đường Quả mài ra đó."

Cốt đao? Vẻ mặt Hổ Nha đầy khó hiểu đi, nhìn xuống cốt đao mà hắn vừa nghịch.

Hổ Liệp tự hào chỉ vào những lát thịt mỏng mà Đường Quả vừa cắt, nói: "A huynh, huynh nhìn xem, cái này là Đường Quả dùng cốt đao cắt ra đó. Đường Quả rất lợi hại, luôn cầm cốt đao lên như này này.."

Vừa nói xong, Hổ Liệp bắt chước theo cách cầm cốt đao của Đường Quả cho Hổ Nha xem, nhưng móng vuốt hổ của hắn căn bản không cầm chắc cốt đao được.

Cho nên, Hổ Nha biết rằng những gì nhìn thấy lúc về, anh tưởng rằng Hổ Liệp đang chơi với cốt đao, thật ra không phải như vậy mà là Hổ Liệp đang cố gắng muốn nhấc cốt đao lên nhưng mà hắn mãi không giữ chặt được cốt đao. Hắn cứ đánh rơi rồi lại tiếp tục chạy theo nhặt lên cứ như vậy cầm lấy rồi lại rơi xuống, rơi xuống rồi lại cầm lấy liền biến thành hình dáng ban đầu anh ấy nghĩ rằng Hổ Liệp đang chơi đùa với cốt đao.

Nhìn thấy Hổ Nha toàn thân ướt đẫm, Đường Quả mỉm cười nói với anh ta: "Anh về rồi."

Nghe thấy câu nói này của Đường Quả, lại nhìn thấy cô mỉm cười với anh. Hổ Nha cảm thấy mọi mệt mỏi sau một ngày đi săn trong nháy mắt đã tan biến, bây giờ săn thêm vài con mồi nữa cũng không có vấn đề gì.

Hổ Nha cười tươi nói với Đường Quả: "Ừm, ta về rồi đây."

Nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Hổ Nha, Đường Quả không nhịn được cười một tiếng. Trong lòng cô không khỏi mềm lòng bởi vì anh ta luôn cảm thấy vui vẻ vì mỗi một cử chỉ nhỏ của cô.

Hóa ra, cô không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.

Hổ Liệp thấy hai người bỗng nhiên nhìn nhau cười không nói, hắn chớp chớp mắt sao, mà đột nhiên lại cảm thấy giữa họ có điều gì kỳ quái nhỉ?

Nhìn Hổ Nha một lúc, Đường Quả thấy anh vẫn đứng đó không đi sửa soạn tắm rửa lại quần áo trên người. Đường Quả đành phải hỏi: "Anh không đi tắm chút nước nóng rồi thay bộ da thú mới sao?"

Mặc dù đã vẩy bỏ bớt nước mưa bị dính khi vào sơn động nhưng tóc, râu và bộ da thú của anh sẽ không khô nhanh như vậy. Tắm chút nước nóng có thể rửa sạch cái lạnh và mệt mỏi trong cơ thể anh.

Hổ Nha chớp chớp mắt, vô thức nói: "Tắm nước nóng sao? Được rồi, bây giờ ta đi tắm và thay bộ da thú."

Vì Đường Quả muốn anh đi tắm nước nóng thay bộ da thú, nên anh sẽ đi, dù sao cũng không phải việc gì khó. Sau đó Hổ Nha liền đi chuẩn bị đi đun nước nóng.

Nhưng khi Hổ Nha nhìn thấy đống lửa đun nước nóng cho Đường Quả, bây giờ lại bị một phiến đá đè xuống, ngọn lửa bên dưới vẫn còn chưa tắt.

Ánh mắt Hổ Nha lập tức có chút không vui nhìn Hổ Liệp: "Hổ Liệp, ngọn lửa này là a đệ dập à?"

Mặc dù còn nghi ngờ nhưng trong lòng Hổ Nha nhận định chính Hổ Liệp đã dập lửa. Bởi vì anh nghĩ Đường Quả hiện tại không tiện đi lại được, nên người duy nhất có thể làm chỉ có thể là Hổ Liệp.

"Ta.." Hổ Liệp đang định giải thích thì bất ngờ bị khí thế của Hổ Nha cắt ngang.

Con mắt của Đường Quả đột nhiên có rút lại mặc dù Hổ Nha đã kiềm chế cơn giận nhưng trong đó vẫn còn sát khí và cố ý khống chế và áp bức Hổ Liệp. Cô có thể cảm nhận được khí thế của anh rất mạnh. Chẳng trách Hổ Liệp lại nói sát khí của cô và sát khí của a huynh hắn ngang nhau. Nhưng mà trong thâm tâm cô biết nếu mà Hổ Nha bộc lộ toàn bộ sát khí, cô sẽ không làm lại nổi anh ấy.


Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Đường Quả giải thích: "Là tôi bảo cậu ấy dập lửa đấy. Vốn dĩ tôi định dùng phiến đá để chiên một ít thịt, nhưng vì quá bận nên chưa kịp sử dụng. Lửa cháy quá lớn khiến tôi cảm thấy khó thở, nên tôi mới nhờ Hổ Liệp giúp dập lửa."

Đường Quả không ngờ rằng Hổ Nha lại tức giận đến mức đó, hơn nữa còn chọc Hổ Nha giận đến nỗi phải tỏa ra khí tức áp bức. Điều này khiến cô cảm thấy kinh ngạc, anh ấy như này có tính rằng quên luôn là có a đệ không?

Hổ Nha nghe lời giải thích của Đường Quả, liền thu lại khí tức của mình và không còn nhìn chằm chằm vào Hổ Liệp nữa nhưng anh vẫn không vui vì Hổ Liệp lại để Đường Quả muốn làm gì thì làm.

Nên biết rằng, giống cái không cẩn thận một chút là sẽ sinh bệnh, Đường Quả còn gầy hơn so với giống cái bình thường. Anh thật sự lo lắng cô không cẩn thận một chút sẽ bị bệnh, anh thật sự không muốn trơ mắt nhìn cô vì bị sốt mà chết đi!

Hổ Liệp thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển.

Hắn không ngờ đến a huynh của hắn lại tức giận đến như vậy, lúc trước không phải mùa mưa nào cũng đốt một nhóm lửa trong hang động sao. Tại sao giờ hắn dập có nhóm lửa là sai rồi?

Hổ Liệp chưa bao giờ chú ý nhiều đến nhiệt độ của hang động nên không biết rằng ngọn lửa nhỏ hay to sẽ ảnh hưởng đến nhiệt độ cao lên hay thấp xuống.

Phải biết rằng trong hang động của họ vào mùa mưa, thường không kiểm soát độ cháy của lửa. Nhưng lửa trong hang động này của Hổ Nha một cái là để giữ ấm nước nóng, một cái nữa là để hầm xương ở lửa nhỏ. Vậy nên lửa thực sự không lớn đến thế, bây giờ còn bị tắt một ngọn lửa nhiệt độ tỏa ra không đủ vì

Vậy Hổ Nha mới tức giận như vậy.


Đường Quả nhìn thấy bộ dạng của Hổ Nha, không khỏi mỉm cười rồi nói: "Anh không cần quá lo lắng cho tôi, Hổ Nha, tôi tự biết chăm sóc tốt mình."

Mặc dù cô biết Hổ Nha luôn quan tâm đến cô nhưng không ngờ rằng anh ta sẽ vì cô mà lại tức giận với Hổ Liệp như thế. Suy cho cùng ấu tể của bộ lạc Cự Hổ cũng sẽ được quan tâm và bảo vệ. Chẳng nhẽ trong tim anh, vị trí của cô còn cao hơn Hổ Liệp?


Dù biết rằng điều đó có lẽ không thể nhưng trong lòng Đường Quả cảm thấy rất vui dù sao anh cũng là sợ cô lạnh đến sinh bệnh nên mới quan tâm đến cô.

Thật ra còn một nguyên nhân khác khiến Hổ Nha tức giận như vậy là vì trước đây Hổ Liệp chăm sóc A Lan Bạch Mai đều rất tốt, sao giờ đến chăm sóc Đường Quả lại mắc phải những sai lầm?


Về việc dùng khí tức để trấn áp Hổ Liệp, thật ra là vì Hổ Liệp đang ở giai đoạn phải học cách chịu đựng và thích nghi với khí tức của những thú nhân trưởng thành, như vậy mới có thể trưởng thành.

Nói đến đây, Hổ Nha nghe Đường Quả nói vậy, rồi nhìn vẻ mặt của cô cũng biết quyết tâm của cô vì vậy anh đành phải thỏa hiệp nhưng vẫn không nhịn được nói: "Vậy.. vậy nếu cô thấy lạnh, nhất định phải nhớ thắp lửa lên."


Đường Quả cười rồi nói: "Ừm, được rồi tôi biết rồi"

Nhận được câu trả lời của Đường Quả, Hổ Nha mỉm cười đi lấy một cái bình rỗng lớn đi ra khỏi sơn động
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 56: Sự Tin Tưởng Của Hổ Nha

[HIDE-THANKS]
Sau khi tiễn Hổ Nha rời đi, Hổ Liệp quay đầu lại nhìn Đường Quả, sau đó đột nhiên đứng dậy nói: "Đường Quả, a huynh của ta đã về rồi, có chuyện gì thì cứ tìm huynh ấy đi. Ta về trước."

Nói xong, không đợi Đường Quả lên tiếng, hắn đột nhiên nhảy ra khỏi hang.

Đường Quả không khỏi bật cười, Hổ Liệp hắn không thích bị khí thế của Hổ Nha áp chế, nhìn vẻ mặt của hắn, có thể biết hắn kỳ thật không sợ khí thế của Hổ Nha, mà hắn chỉ là không thích mà thôi, dường như hắn cũng đã quen rồi?

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hổ Nha cũng có lý do khi dùng khí thế áp chế Hổ Liệp chứ, cô không ngờ rằng việc tắt một đóm lửa lại có thể khiến Hổ Nha dùng khí thế áp chế Hổ Liệp nhưng cô vẫn rất biết ơn vì Hổ Nha quan tâm đến mình.

Không lâu sau, Hổ Nha trở lại với một chậu nước lớn, cô nhìn Hổ Nha cả người đã ướt sũng nhưng vẫn ngồi xổm dưới đất nhóm lửa, nụ cười trên môi cô chợt tắt, nếu biết trước thì lúc trước không nên bảo Bạch Hà mang nước đang đun trên đóm lửa xuống, vậy thì anh cũng không cần phải ngồi xổm ở đó hâm nóng.

"Hổ Nha, anh đi thay da thú trước, sau đó dùng da thú thấm nước để lau khô tóc và râu một chút." Đường Quả cảm thấy nếu cô không nói gì, có lẽ Hổ Nha sẽ đợi nước sôi lên.

"Ồ, được rồi, Đường Quả." Hổ Nha quay lại và cười toe toét với Đường Quả.

Sau khi Hổ Nha tắm nước nóng bằng xô gỗ rồi đi ra, anh mới hiểu tại sao Đường Quả lại bảo anh tắm nước nóng, chính là vì quá thoải mái, anh cảm thấy mọi mệt mỏi của ngày hôm nay đều biến mất, cơ thể anh như được tái sinh trong làn nước ấm.

Về phần vì sao Hổ Nha lại dùng xô gỗ để tắm thay vì bồn tắm gỗ của Đường Quả?

Đó là bởi vì trong bộ lạc Cự Hổ, cái gì của giống cái là của giống cái, cái gì của thú nhân thì chính là của giống cái, mà cuối cùng giống cái là bạn lữ của thú nhân.

Tắm rửa xong, Hổ Nha tiến đến cửa động, mang theo miếng thịt xương chân lớn đã được làm sạch từ cuộc đi săn hôm nay ra bếp lửa.

Lý do chỉ có một cái xương chân to là vì hôm nay Hổ Nha chỉ mang về một con mồi, còn lại anh đem cất vào hang chứa của động lớn.

Còn phần chân còn lại thì gửi về hang động của a phụ anh.

Mùa mưa đã đến, và bộ lạc phải nỗ lực hết sức để tích trữ thức ăn từ bây giờ, con mồi cũng sẽ bắt đầu được tộc trưởng phân phát.

Tất nhiên, nếu khi đi săn, thú nhân săn được nhiều hơn thì sẽ kiếm được nhiều con mồi hơn, nhờ đó mà thú nhân vẫn có thể no bụng sau khi không còn khả năng săn được con mồi ở bên ngoài nữa.

Đường Quả thấy Hổ Nha hôm nay chỉ lấy về được một miếng thịt đùi, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hôm nay săn mồi có khó không?"

Trong những ngày mưa, động vật thường tránh ra khỏi hang để kiếm ăn, nhưng mưa không ngừng rơi, kéo dài trong nhiều ngày, nếu có thể săn được nhiều con mồi và tích trữ, có lẽ sẽ không cần phải đi sớm về muộn.

"Không, hôm nay chúng ta gặp phải một đàn hươu. Tuy chúng rất nhanh nhưng ngoại trừ hươu con và hươu cái đang mang thai, còn lại chúng ta đều mang về." Hổ Nha nghe thấy Đường Quả hỏi, lập tức mở miệng giải thích.

Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Chỉ là mùa mưa đã bắt đầu, thức ăn phải dự trữ trong những hang nhỏ trên đỉnh núi lớn. Khi mùa mưa đang ở giai đoạn giữa và cuối mùa, khi bên ngoài không có con mồi, chúng ta còn có thể ăn thịt nướng, sẽ không đói bụng."

Hổ Nha không muốn Đường Quả nghĩ rằng anh không có khả năng săn bắt con mồi và sẽ để cô đói trong mùa mưa.

Đường Quả không khỏi nghẹn lời sau khi nghe Hồ Nha giải thích rõ ràng về nơi cất giữ thức ăn như vậy, đối với cô, anh thực sự yên tâm, không sợ cô là bộ lạc khác phái đến do thám tin tức sao?

Nhưng sau đó, Đường Quả cau mày, mùa mưa này Hổ Nha không dễ dàng chút nào..

Hổ Nha vốn đang chú ý đến vẻ mặt của Đường Quả, lập tức nhận ra cô cau mày, anh nhanh chóng nói: "Ta sẽ chăm chỉ săn bắt và tích trữ con mồi, đến lúc đó ta sẽ không để cô đói, Đường Quả, cô không cần phải lo lắng."

Sau một hồi suy nghĩ, Hổ Nha thấp giọng nói: "Cho dù con mồi ta săn được không đủ cô ăn, nhưng bộ lạc cũng sẽ không để giống cái chết đói."

Hổ Nha Thực sự không muốn nói điều này, bởi vì anh ta rất tự tin vào sức mạnh của mình, và anh ta tự tin rằng mình có thể săn đủ con mồi để nuôi Đường Quả trong suốt mùa mưa.

Nhưng nếu thật sự xảy ra tình huống Đường Quả không thể ăn no, tức là mùa mưa đã kéo dài quá lâu.

Hậu quả của mùa mưa kéo dài là thiếu thức ăn, khi đó những con thú già yếu ớt sẽ chọn cách tuyệt thực và chết, thậm chí toàn bộ lũ thú trong bộ lạc cũng sẽ ăn kiêng, chỉ cho giống cái và đàn ấu tể ăn.

Nếu tình huống như vậy thật sự xảy ra, bộ lạc nhất định sẽ mất đi rất nhiều thú nhân.

Không chỉ Hổ Nha mà các thú nhân trong bộ lạc cũng không muốn trải qua tình cảnh như vậy nữa. Vì vậy, sau khi bắt đầu mỗi mùa mưa, họ sẽ liều lĩnh tìm kiếm và săn lùng con mồi.

"Tại sao khi mùa mưa bắt đầu, các anh mới tích trữ thức ăn?" Đường Quả hỏi.

Mặc dù nhiệt độ đã giảm khi mùa mưa đến nhưng độ ẩm trong không khí khiến con mồi dễ bị thối rữa hơn, vì sao đã có nơi cất giữ con mồi trong mùa mưa mà lại không bắt đầu tích trữ thức ăn trước mùa mưa?

Hổ Nha trả lời mà không chút do dự: "Bởi vì chỉ khi mùa mưa bắt đầu, hang động chứa con mồi mới không còn nhỏ nước và bắt đầu lạnh dần. Hang động lạnh hơn có thể giữ cho con mồi không bị bốc mùi trong suốt mùa mưa."

Đường Quả rất ngạc nhiên sao lại có hang động thần kỳ như vậy?

Nhận thấy sự hứng thú của Đường Quả, Hổ Nha tiếp tục giải thích: "Và chỉ khi mùa mưa bắt đầu, con mồi mới di cư theo đàn, điều này giúp chúng ta tránh được nhiều rắc rối không đáng có."

Đường Quả gật đầu nói: "Ồ, tôi hiểu rồi."

Dù đã nghe Hổ Nha nói và cảm nhận được những lo lắng của anh ấy về mùa mưa nhưng Đường Quả, người chưa từng trải qua mùa mưa thực sự, cô không hề sợ hãi vì cô tự tin rằng mình có thể chữa khỏi bệnh sốt mà Hổ Nha lo sợ nhất.

Về phần đồ ăn để lấp đầy bụng, Hổ Nha đã nói anh sẽ không để cô đói nên cô đành phải tin anh, dù sao bây giờ cô muốn làm gì cũng không thể làm được.

Biết Đường Quả không còn lo lắng về mùa mưa, Hổ Nha thở phào nhẹ nhõm, mùa mưa đến và nỗi sợ cô bị ốm, sốt đã không còn quá nặng nề nữa, chỉ cần cô không suốt ngày sợ hãi thì tốt.

"Nhân tiện, Hổ Nha, anh lấy một cành cây nhỏ và đốt thành than đen cho tôi." Đường Quả đột nhiên nhớ tới ý tưởng ban ngày vẽ thuốc. "Ngoài ra, luộc qua tất cả những tấm da thú này cho tôi."

Hổ Nha nhìn Đường Quả chỉ vào đống da thú bên cạnh đã được cắt thành từng miếng nhỏ và đang treo trên những dải vỏ cây xoắn dài. Anh không biết cô muốn làm gì, nhưng anh vẫn làm theo những gì cô yêu cầu.

Luộc da thú cần rất nhiều thời gian, nhưng đốt một cành cây nhỏ lại rất nhanh, Hổ Nha đưa cành cây cho Đường Quả, không khỏi hỏi: "Đường Quả, cô cần cái này để làm gì?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 57: Tranh Của Đường Quả

[HIDE-THANKS]
Đường Quả cầm lấy cành cây nhìn một lúc, không thấy có gì cả, sau đó cô lại nhìn mặt đất trước giường, chợt nghĩ mình không thể để Hổ Nha đi tìm dược liệu một mình.

Bởi vì anh ấy không biết dược liệu trồng ở đâu nên việc tìm kiếm chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Dựa vào một mình Hổ Nha để kiếm dược liệu chẳng phải cô và Bạch Hà sẽ chết đói trong mùa mưa này sao?

Nhưng cô không thể vẽ dược liệu trên mặt đất. Nếu để những thú nhân khác đến giường của cô và xem các bức vẽ dược liệu, cô ấy sẽ không thể cưỡng lại việc giết họ, vì vậy..

Ý nghĩ này trong nháy mắt lướt qua trong đầu cô, lời nói của Hổ Nha cũng lọt vào tai cô. Đường Quả theo bản năng trả lời: "Tôi muốn vẽ vài bức vẽ dược liệu, anh có thể dựa theo những bức vẽ này đi tìm dược liệu."

"Dược liệu?" Hai mắt Hổ Nha sáng lên, anh vội vàng hỏi: "Dược liệu gì? Chẳng lẽ là dược liệu trị bệnh sốt?"

Nhận thấy ánh mắt Hổ Nha trở nên nhiệt tình, Đường Quả mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Dược liệu bệnh sốt.."

Đường Quả chưa kịp nói xong, Hổ Nha đã kinh ngạc muốn vươn tay tóm lấy cô, nhưng sau đó anh nhớ ra cô là giống cái, là thú nhân mà anh thích, anh không thể làm tổn thương cô.

Vì thế Hổ Nha nhất thời bối rối hỏi: "Thật sao? Đường Quả, cô nói thật đi, cô có biết dược liệu trị sốt không?"

Nếu Đường Quả thật sự biết dược liệu trị sốt, thì mùa mưa này, bọn họ sẽ không cần phải chứng kiến các thú nhân trong bộ lạc hoặc chính mình từ từ chờ chết sau khi bị sốt rét!

Đường Quả gật đầu, nhưng điều cô đang nghĩ là cô đương nhiên biết dược liệu chữa bệnh sốt, nhưng vấn đề là dựa vào bản vẽ mà cô vẽ có tìm được dược liệu không?

Đương nhiên Đường Quả không hề nghi ngờ khả năng tìm ra thuốc của Hổ Nha, cô chỉ đang nghi ngờ..

"Cô còn cần gì nữa không? Đường Quả, cô nói đi, ta đi tìm cho cô." Hổ Nha hưng phấn hỏi, anh cũng không để ý đến thịt vẫn đang nướng bên cạnh.

Đường Quả đưa tay chỉ về phía đống củi. Nếu củi đó được chia thành từng khối thì cô có thể dùng để vẽ được.

Nhận được yêu cầu của Đường Quả, Hổ Nha không chút do dự cầm lấy một khúc củi, quay lại chỗ Đường Quả, hỏi: "Đường Quả, cô có muốn cái này không?"

"Anh bẻ cái này thành từng khúc như thế này." Đường Quả đưa tay chỉ vào củi.

Hổ Nha nhìn khúc củi và gật đầu, móng vuốt bên bàn tay phải lập tức dựng lên, "Vu~Vút~" Chỉ trong vài nhát, anh đã xẻ củi thành tám lát mỏng, mặc dù bề mặt không mỏng lắm, nhưng vừa đủ để vẽ.

Đường Quả nhặt một khúc gỗ lên, gật đầu nói: "Cái này được rồi, anh đi xẻ thêm một ít đi."

"Được rồi, ta hiểu rồi." Hổ Nha lập tức đáp lại, sau đó anh quay người về phía bức tường củi, tiếp tục dùng móng vuốt chẻ đôi khúc gỗ.

Đường Quả nhớ lại hình dáng và đặc tính của dược liệu trong đầu, sau đó bắt đầu vẽ. Tuy nhiên, sau khi vẽ nét đầu tiên, cô đã cứng đờ!

Chắc là gỗ có vấn đề! Đường Quả nghĩ thầm rồi tiếp tục vẽ.

Sau khi vẽ xong dược liệu, Đường Quả nhìn những đường cong trên tấm ván gỗ thì muốn vứt tấm ván gỗ và bút vẽ đi. Loại dược liệu cô nghĩ đến không phải như thế này!

"Đường Quả, thế nào rồi? Vẽ xong chưa?" Thấy Đường Quả ngừng vẽ, Hổ Nha lập tức đi tới nhìn, anh tò mò về loại dược liệu có thể trị bệnh sốt.

Nhìn đôi mắt sáng ngời đầy mong chờ của Hổ Nha, Đường Quả đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô vẫn đưa tấm ván gỗ cho anh.

Nụ cười của Hổ Nha rất rực rỡ khi anh ấy cầm lấy tấm ván gỗ, nhưng khi nhìn kỹ hơn, nụ cười của anh ấy cứng đờ, rồi anh ấy chớp mắt liên tục.

Thành thật mà nói, đã lớn như vậy, Hổ Nha chưa bao giờ nhìn thấy một loại dược liệu có hình dáng kỳ lạ như vậy. Có loại dược liệu nào như vậy không?

Tại sao Hổ Nha lại cảm thấy dược liệu này có vẻ kỳ lạ?

Đó là bởi vì kỹ năng vẽ của Đường Quá chỉ ở trình độ của trẻ con, cho nên ngay từ đầu cô không nghĩ đến việc vẽ dược liệu để Hổ Nha đi tìm thuốc và đó cũng là nguyên nhân khiến cô nghĩ những gì mà cô vẽ chỉ có cô mới hiểu!

"Hay anh ra ngoài lấy một cây về cho tôi xem." Đường Quả nhìn bức vẽ của mình mà không có chút tin tưởng rằng ai có thể tìm được dược liệu dựa vào đó. Sẽ dễ dàng hơn nếu họ mang 1 chút dược liệu về, mặc dù đây là một kế hoạch lớn.

"Để ta xem lại, ta cảm thấy loại dược liệu này nhìn có chút quen mắt." Hổ Nha tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức vẽ, anh nhớ lại những loại dược liệu mà mình từng thấy trước đây.

Mặc dù thông thường mục tiêu của họ khi đi ra ngoài là săn mồi, nhưng vì đi săn nên họ cũng sẽ quan sát môi trường một cách chi tiết, và anh cảm thấy mình thực sự đã nhìn thấy loại dược liệu này ở đâu đó.

Tất nhiên, chỉ có một số bộ phận giống nhau như cành, lá và gân.

Nghe được lời nói của Hổ Nha, Đường Quả lập tức sửng sốt! Liệu anh ấy có thể hiểu được không? Thật sự?

"Ta nhớ ra rồi." Hổ Nha đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Quả, nở nụ cười rạng rỡ.

"Thật sao?" Đường Quả buột miệng nói, cô thực sự không tin có người có thể tìm được dược liệu theo hình vẽ.

"Thật." Hổ Nha gật đầu, sau đó tiếp tục nói: "Chờ một chút, ta đi lấy cho cô xem."

Hổ Nha nói xong thì rời đi ngay, Đường Quả còn chưa kịp cản lại thì đã thấy anh rẽ vào trong góc lật thịt đang nướng.

Đường Quả vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên anh nhảy tới cửa hang, hóa thành hổ thú lao vào trong cơn mưa lớn!

Nhìn Hổ Nha biến mất trong màn mưa lớn bên ngoài, Đường Quả không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh vừa mới lau khô người, bây giờ lại lao vào mưa..

Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy Hổ Nha, cơn tức giận của Đường Quả cũng lắng xuống, cô cũng nhớ ra Hổ Nha không sợ ướt, dù sao anh cũng đã trải qua mùa mưa vừa rồi.

Chết tiệt! Đường Quả có chút chán nản đưa tay sờ trán, Hổ Nha ngốc nghếch lại kích động tâm trí của cô! Và điều đó thật quá dễ dàng, điều này lại khiến khả năng kiểm soát cảm xúc của cô lại yếu đi một lần nữa!

Hổ Nha trong hình hài của hổ thú nhanh chóng trở lại, miệng còn ngậm một cây xanh. Sau khi vào động, anh rũ bỏ nước mưa trên người, sau đó biến trở lại hình người, lấy cây ra khỏi miệng, mỉm cười đi về phía Đường Quả.

"Đường Quả, xem có phải là cái này không." Hổ Nha hưng phấn, hoàn toàn không biết tâm trạng của Đường Quả, anh cười rạng rỡ ngồi xổm xuống trước mặt cô và đưa cây cho cô.

Nhìn thấy Hổ Nha ngồi xổm trong tư thế đó, Đường Quả lập tức trợn mắt. Cô không muốn nhìn thấy thứ gì bắt mắt hơn, đồng thời cô cũng đang cân nhắc xem khả năng đuổi anh ta ra khỏi hang là bao nhiêu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Quả, Hổ Nha có chút nghi hoặc gọi: "Đường Quả?"

Đường Quả hơi cúi đầu, một tay cầm lấy cây, ánh mắt vẫn nhìn lên trên: "Đi sang một bên, đừng để khí lạnh truyền sang tôi."

Điều quan trọng nhất là không để thứ chói lóa của anh đối mặt với cô! Bắt cô ấy phải nhìn thấy nó!

"Ồ." Hổ Nha vô thức né sang một bên.

Sau đó anh mới hiểu được Đường Quả nói truyền khí lạnh sang cô là có ý gì, vì cảm lạnh có thể khiến giống cái phát sốt!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 58: Đường Quả Cá Cược

[HIDE-THANKS]
Trong khoảnh khắc Hổ Nha nghĩ đến Đường Quả bị ốm và phát sốt vì lạnh, sắc mặt anh biến sắc, nhanh chóng lùi lại một khoảng rất xa, gần như đến cửa động.

Nhìn thấy hành động đột ngột và nhanh nhẹn của Hổ Nha, đứng cách xa như vậy, Đường Quả "..."

Tôi có vi-rút sao? Tại sao anh lại giữ khoảng cách với tôi như vậy? Tôi thật sự rất muốn tức giận!

Không nhận thấy cảm xúc của Đường Quả thay đổi, Hổ Nha vội vàng nói: "Xin lỗi, Đường Quả. Lần sau ta sẽ không lại gần cô như vậy nữa. Cô thấy thế nào? Có lạnh không? Ta có nên nhóm lửa hay cho cô đắp da thú không?"

Sự phấn khích của Hổ Nha đối với loại dược liệu hạ sốt tiềm năng đã lắng xuống, chỉ còn lại mối quan tâm sâu sắc của anh đối với Đường Quả.

Khi Đường Quả thấy sự quan tâm sâu sắc trong mắt Hổ Nha, cơn giận của cô đã biến mất, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng cảm xúc của mình lại bị Hổ Nha làm lay động.

Cơn giận của cô lại bắt đầu dâng lên.

"Bình tĩnh." Đường Quả tự nhủ, quyết tâm không để anh ảnh hưởng đến cảm xúc của cô dễ dàng như vậy.

"Đường Quả?" Hổ Nha lo lắng gọi khi thấy cô nhắm mắt lại.

"Im đi." Đường Quả đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn Hổ Nha. Cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh lại, kẻ ngốc này vẫn đang gọi cô. Chẳng lẽ cô không biết tên cô là Đường Quả sao?

Hổ Nha lập tức im lặng, ánh mắt chán chường nhìn Đường Quả, nhận ra mình lại vô tình chọc giận cô..

Đường Quả nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn Hổ Nha

Nhìn cây hoa trong tay mình, Đường Quả kinh ngạc khi phát hiện ra Hổ Nha đã mang dược liệu về.

Trên khuôn mặt cô thầm nở một nụ cười, vui mừng vì có ai đó có thể hiểu được những bức vẽ của cô.

Hổ Nha quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt Đường Quả, nhìn thấy nụ cười của cô, anh nghĩ rằng cô chắc chắn không sao và anh đã tìm được loại dược liệu đúng yêu cầu cô.

Hổ Nha cũng không khỏi mỉm cười, tâm tình hưng phấn lên.

Anh muốn gầm lên sung sướng để bày tỏ sự phấn khích và chia sẻ tin vui với bộ lạc.

Nhưng khi thấy Đường Quả cuối cùng đã lấy lại được sự bình tĩnh, anh lo sợ rằng tiếng ồn ào của mình sẽ lại làm cô tức giận.

Vì vậy, anh phải giữ bình tĩnh! Hổ Nha tự nhủ, nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu nổi niềm phấn khích.

Đường Quả nghịch nhánh cây trong tay, cười một lúc, chợt nhớ tới Hổ Nha chỉ tìm được loại cây này, hoặc có lẽ là do may mắn mà thôi.

Với ý nghĩ đó, Đường Quả không thể giữ được tâm trạng vui vẻ nữa, cô lấy một mảnh gỗ khác và bắt đầu vẽ lại.

Dù đó có thể chỉ là may mắn của Hổ Nha, cô vẫn quyết tâm vẽ tất cả các loại dược liệu cần thiết. Mỗi phát hiện, dù nhỏ, đều quý giá và dù không thể hoàn thành đầy đủ đơn thuốc, cô vẫn sẽ tận dụng những gì có sẵn.

Khi Đường Quả vẽ bằng cành cây cháy trên mảnh gỗ, Hổ Nha nghĩ tốt nhất đừng làm phiền cô, anh biết cô sẽ gọi mình đi tìm dược liệu khi cô làm xong.

Tuy rằng anh rất muốn.. thực sự rất muốn biết.. thực sự rất muốn biết Đường Quả đang vẽ ra loại dược gì!

Đột nhiên, mùi thịt cháy lan tỏa trong không khí, Hổ Nha giật mình, vội vàng quay người kiểm tra miếng thịt nướng

Cũng may khứu giác của anh nhạy bén đã giúp thịt không bị lãng phí, nếu không sẽ phải chịu sự trừng phạt của Thần thú.

Đường Quả vẽ rất nhanh, chẳng mấy chốc toàn bộ số gỗ mà Hổ Nha xẻ ra đã được bao phủ bởi những bức vẽ của cô. Mùi thơm của thịt nướng trong hang động khiến cô không thể tiếp tục vẽ vì đói.

Hổ Nha cho muối vào phần của Đường Quả, trong khi phần của anh vẫn rất đơn giản.

Đường Quả liếc nhìn, thấy Hổ Nha đang thêm muối vào bát, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ tán thưởng. Có lẽ quyết định để Hổ Nha và những thú nhân khác biết về y thuật của cô là quyết định đúng đắn.

Sau bữa ăn, Đường Quả bảo Hổ Nha chẻ thêm gỗ.

Cô biết rằng có rất nhiều loại dược liệu hạ sốt, mỗi loại đều do nguyên nhân khác nhau gây ra. Trong khi vẽ, cô nhớ lại niềm vui sướng của Bạch Mai khi phát hiện ra dược liệu cầm máu. Đường Quả quyết định sẽ thêm vào danh sách những loại dược liệu chữa trị nội thương và ngoại thương, điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ cần nhiều gỗ hơn nữa.

Nhưng còn một lý do khác cho việc này: Đường Quả nghĩ rằng nếu để Hổ Nha và những thú nhân khác biết cô có kiến thức về y thuật, cô sẽ có thể phát huy tối đa giá trị của mình trong bộ lạc. Bằng cách này, nếu Hổ Nha và những thú nhân khác muốn làm gì, họ sẽ phải cân nhắc xem hậu quả có đáng hay không.

Đường Quả biết đây là một ván cờ, đặt cược vào lòng lương thiện và sự thông minh của các thú nhân trong bộ lạc.

Nếu cô thắng, cô sẽ có được một cuộc sống thoải mái.

Nếu cô thua, cái giá phải trả sẽ là mạng sống của mình.

Trong sâu thẳm, Đường Quả hy vọng rằng ván cờ này không phải là kế hoạch do Hổ Nha và những thú nhân khác tạo ra.

Nếu có thể, Đường Quả không muốn tham gia canh bạc này, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác. Để sống sót, cô cần những người khác giúp cô tìm dược liệu chữa trị cho cơ thể.

Hổ Nha ngoan ngoãn chuẩn bị số gỗ mà Đường Quả cần. Đối với mảnh gỗ mà Đường Quả vẽ ra, thấy cô làm việc rất nghiêm túc, anh không dám nhìn khi chưa có sự cho phép của cô.

Vì vậy Hổ Nha đi dọn dẹp hang động, cất những món đồ mà Bạch Hà mang đến, luộc và phơi khô da thú Đường Quả bảo anh chuẩn bị, đồng thời làm sạch và lau khô những bộ da dính máu.

Mặc dù Đường Quả vẽ rất nghiêm túc nhưng kỹ năng của cô không hề tiến bộ vì quá căng thẳng.

May mắn thay, cô đã không ngần ngại hay hối tiếc về nét vẽ của mình, ngay sau đó, một đống khối gỗ nguệch ngoạc chất thành đống trước mặt cô.

Hành động của Hổ Nha không hề làm Đường Quả mất tập trung, thậm chí còn giúp cô giảm bớt đi phần nào nỗi lo lắng.

Sau khi vẽ xong tất cả các loại dược liệu cần thiết, Đường Quả bảo Hổ Nha xem qua các khối gỗ.

Hổ Nha nhìn những khối gỗ nhỏ, nhìn có vẻ không nhiều, nhưng anh biết rằng với mùa mưa sắp đến và thời gian cấp bách, nếu anh phải đi tìm dược liệu một mình, có lẽ anh sẽ không còn thời gian cho những công việc khác.

Đường Quả có thể nhận ra sự trầm tư Hổ Nha, mặc dù cô không biết anh đang nghĩ gì nhưng cô không muốn hỏi. Nếu anh ấy muốn nói với cô thì sẽ nói, còn nếu không? Hừ! Cô cũng không có ý định muốn biết.

Một lúc sau, Hổ Nha mới ngập ngừng hỏi: "Đường Quả, tôi có thể cho thú nhân trong bộ lạc xem những bức vẽ này được không? Nó sẽ giúp chúng ta tìm được dược liệu nhanh hơn."

Đường Quả nhướng mày, còn tưởng anh đang suy nghĩ cái gì. Hóa ra là thế này.

Nhưng anh có chắc rằng những người khác, ngoài anh, có thể hiểu được những bức vẽ của cô không? Và liệu anh ấy có chắc mình có thể tự mình hiểu được phần còn lại của bản vẽ dược liệu không?
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 59: Tập Hợp Thú Nhân

[HIDE-THANKS]
Tuy nhiên Đường Quả cũng không phản đối đề nghị của Hổ Nha. Dù sao, việc kêu gọi thú nhân trong bộ lạc tham gia vào việc tìm kiếm dược liệu cũng là một phần của kế hoạch mà cô đã đề ra từ đầu.

Nhưng sau khi nhìn thấy những bức vẽ của chính mình, Đường Quả đã mất niềm tin vào việc giúp thú nhân trong bộ lạc tìm ra dược liệu. Những bức vẽ đó, chẳng phải họ sẽ nghĩ chúng chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc sao?

Mặc dù Đường Quả hy vọng rằng Hổ Nha và những thú nhân khác sẽ hiểu được những bức vẽ đó nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp họ sẽ không hiểu những gì được miêu tả trong đó.

Suy nghĩ xong, thấy Hổ Nha đang chờ đợi câu trả lời của cô, Đường Quả gật đầu nói: "Được."

Sự hưng phấn lập tức hiện lên trong mắt Hổ Nha, nhanh chóng lên tinh thần, râu trên mặt bắt đầu cuộn lên.

"Hổ Nha." Giọng nói của Bạch Hà đột nhiên vang lên.

Với vẻ mặt phấn khích và nụ cười rạng rỡ trên môi, Hổ Nha nhanh chóng đáp lại: "Ta đây a phụ ơi, ta đây".

Bạch Hà xuất hiện ở cửa động với một cái thùng gỗ trên vai, ông chưa kịp nói gì thì Hổ Nha đã nhanh chóng kéo ông vào bên trong.

Sau khi dừng lại, Bạch Hà nhìn Hổ Nha đang hưng phấn, ông nhìn theo ngón tay anh đang chỉ vào đống gỗ trên mặt đất, nhất thời không hiểu Hổ Nha đang muốn ám chỉ điều gì. Chẳng lẽ nãy đến giờ nó phải xẻ củi như thế này sao? Nhưng có cần phải phấn khích như vậy không?

"A phụ, a phụ, cái này.. những cái này.." Sau khi mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng có thể nói được, Hổ Nha có chút lắp bắp, chỉ vào đống gỗ với vẻ không chắc chắn, rồi lại im lặng.

Nhìn thấy Hổ Nha như vậy, Đường Quả không khỏi tò mò, Bạch Hà sẽ thế nào khi biết ở đây có dược liệu hạ sốt.

Nhìn thấy Hổ Nha, Bạch Hà cau mày, tự hỏi từ khi nào Hổ Nha lại trở nên mất bình tĩnh và không tự chủ đến vậy.

Tuy nhiên, phản ứng của Bạch Hà thậm chí còn hơn Hổ Nha khi phát hiện ra đống gỗ trên mặt đất là gì.

"Gầm~~~!" Bạch Hà đột nhiên gầm lên mà không nói một lời nào.

Đường Quả đang ngồi đó với vẻ mong chờ giật mình, lập tức bịt tai lại.

Nhưng tiếng gầm không bị chặn lại nhiều, nên cảm giác đau nhức ở màng nhĩ khiến cô không tự chủ được mà cau mày, lần đầu tiên trải qua cảm giác đau đớn vì có đôi tai quá nhạy cảm.

Hổ Nha cũng muốn gầm lên để sảng khoái, nhưng khi nhìn thấy Đường Quả với vẻ mặt đau khổ đang bịt tai, tiếng gầm của anh ta nghẹn lại trong cổ họng.

Hổ Nha nhanh chóng lấy tay bịt miệng Bạch Hà, vội vàng nói trước khi Bạch Hà kịp phản ứng: "A phụ, người dọa Đường Quả."

Nghe thấy lời này, Bạch Hà quay đầu nhìn Đường Quả, thấy cô quả thực có vẻ sợ hãi trước tiếng gầm của ông, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.

Những giống cái trong bộ lạc thường quen với tiếng gầm của thú nhân và không hề cảm thấy khó chịu với những tiếng gầm bất ngờ như vậy. Bạch Hà luôn coi đó là điều bình thường và chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Quả lại không thể chịu đựng được.

Càng suy nghĩ, Bạch Hà càng cảm thấy xấu hổ. Ông chưa bao giờ có ý định hù dọa một giống cái như vậy, bởi vì rất ít điều có thể khiến ông đột nhiên gầm lên hưng phấn.

Khi Đường Quả thấy Bạch Hà không còn gầm nữa, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô thả lỏng tai mình và dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa phía sau tai, làm dịu cơn đau nhức ở màng nhĩ.

Nhìn thấy Đường Quả như vậy, Hổ Nha lập tức buông Bạch Hà ra và chạy đến bên Đường Quả, lo lắng hỏi: "Đường Quả, cô cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu không?"

Đường Quả lắc đầu xoa xoa vành tai cô: "Không sao."

Trước đây, cô chỉ cảm thấy tiếng gầm từ xa là chói tai, nhưng không ngờ rằng tối nay, cô lại trải nghiệm nó từ khoảng cách gần như vậy. Đó thực sự là một trải nghiệm chói tai! Tai cô gần như bị điếc vì âm thanh đó.

"Bạch Hà, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao chú lại kích động gầm lên như vậy?" Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên từ bên ngoài hang động.

Thấy Đường Quả không có việc gì, Hổ Nha và Bạch Hà đều yên tâm. Lúc này nghe thấy bên ngoài có người hỏi, sự chú ý của Bạch Hà chuyển hướng.

"Tin vui, tin vui." Vẻ mặt Bạch Hà lại hưng phấn.

Nhìn thấy Đường Quả vẫn xoa tai mình, ý định gọi người vào của Bạch Hà lập tức tiêu tan: "Ngươi đi tìm tộc trưởng và nhờ ông ấy tập hợp thú nhân của bộ lạc vào hang động."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Đại Thạch không nhịn được hỏi, trong lòng hắn tràn đầy tò mò, muốn biết điều gì đã khiến Bạch Hà kích động đến vậy.

Những thú nhân tụ tập bên ngoài hang động cũng tò mò không kém. Điều gì có thể khiến Bạch Hà thường ngày kiên định lại hào hứng kêu gọi tập hợp tất cả thú nhân của bộ lạc?

"Ngươi sẽ biết sớm thôi. Đi thôi, đi thôi!" Bạch Hà nóng lòng muốn giải thích cho Đại Thạch và những thú nhân đang tụ tập, thúc giục họ nhanh chóng rời đi.

Quay lại, ông nói với Hổ Nha: "Nhanh lên, Hổ Nha, chúng ta hãy mang những khối gỗ này đến hang động."

Khi Bạch Hà và Hổ Nha chuẩn bị cầm những tấm ván gỗ để rời đi, Đường Quả nói: "Những ván gỗ này không nên để mưa làm ướt, các bức vẽ sẽ bị trôi đi và không được chạm vào các bức vẽ, chúng sẽ bị xóa sạch."

"Được rồi, chúng ta biết rồi." Bạch Hà mỉm cười đáp lại, sau đó ông quay sang Hổ Nha: "Hổ Nha, đi tìm một ít da thú lớn, chúng ta bọc khối gỗ lại rồi đi."

"Được rồi, thưa a phụ." Hổ Nha trả lời, không quan tâm đến việc những miếng da thú lớn này đã được chuẩn bị để bán tại hội chợ trước mùa tuyết rơi.

Sau khi gói gọn các tấm ván thành hai bó, Bạch Hà lo lắng rằng mưa có thể làm ướt phần gỗ bên trong, nên ông quyết định áp chúng vào ngực mình, hơi cúi người để che chúng khỏi mưa rồi bước ra ngoài.

Hổ Nha ôm bộ da thú đang định đi theo Bạch Hà thì đột nhiên dừng lại, anh quay lại nhìn Đường Quả, tự hỏi liệu cô có sợ hãi khi ở một mình trong động. Anh không biết mình sẽ quay lại vào lúc nào.

Nhận thấy Hổ Nha dừng lại, Bạch Hà cũng không thèm để ý tới anh, tiếp tục bước đi.

Tuy nhiên, Bạch Hà vẫn đang đợi Hổ Nha, nếu không, với tốc độ của mình, Bạch Hà đã đi xa từ lâu.

Đường Quả thấy Hổ Nha nhìn mình, đợi một lúc không nghe thấy anh nói gì, cô chớp mắt, không biết có chuyện gì.

Hổ Nha cảm thấy mâu thuẫn. Việc tìm kiếm dược liệu rất quan trọng và tất cả thú nhân trong bộ lạc nên tham gia, đặc biệt là khi anh ấy vừa tìm thấy một loại dược liệu.

Nhưng loại dược liệu này đã được Đường Quả nói cho bọn họ biết, bây giờ lại để cô một mình trong động, anh cảm thấy không đúng.

Đường Quả nhìn thấy Bạch Hà đứng ở cửa hang, mà Hồ Nha không có ý định rời đi, Đường Quả hỏi: "Anh không đi à?"

Hổ Nha mở miệng, cuối cùng trong lòng quyết định ở lại cùng Đường Quả: "Ta sẽ ở lại với cô. Đêm đã khuya, một mình cô trong hang có thể sẽ sợ."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back