Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Cường Thế Sủng Vợ: Vợ Yêu, Hãy Ngoan Ngoãn - Dư Thư Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi meomeohh, 20 Tháng tám 2021.

  1. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Tổng tài cường thế sủng vợ: Vợ yêu, hãy ngoan ngoãn!

    [​IMG]

    Tác giả: Dư Thư Nhi

    Tình trạng: Đã hoàn

    Edit: @meomeohh

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại, He 1x1, ngọt sủng, hào môn thế gia

    Lịch đăng: 2-3 chương/1 tuần​

    Văn án:

    Vào đêm đính hôn, gặp phải sự phản bội của vị hôn phu, Diệp Thư dứt khoát quay người kết hôn với đệ nhất nam thần cấm dục của Tân Thành-Thịnh Thiếu Sâm.

    Sau khi kết hôn, cô cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn sinh ra người thừa kế cho gia đình giàu có là có thể bình an vô sự.

    Thật không nghĩ đến, đại ma vương rất khó hầu hạ.

    Bỏ hút thuốc, uống rượu và chơi game!

    Diệp Thư lặng lẽ cắn răng chịu đựng. Sau khi sinh ra cục cưng, cô mang tờ giấy thỏa thuận ly hôn đến: "Thịnh tiên sinh, nhiệm vụ sinh con đã hoàn thành. Mời anh kí tên ly hôn."

    Thịnh Thiếu Sâm ôm cô vào trong lòng, kề tai nói nhỏ: "Bà Thịnh, trên giấy thỏa thuận cũng không có nói sinh một đứa con là đủ rồi.."

    Đêm đó, Diệp Thư rưng rưng ôm lấy đùi của đại ma vương cầu xin tha thứ: "Ông xã, em sai rồi! Em sẽ không bao giờ rời bỏ cuộc hôn nhân này."

    Link đóng góp ý kiến, thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch&edit của meomeohh

    Mục lục

     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 1: Người đàn ông xa lạ trong căn phòng tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên hành lang dài mờ ảo của khách sạn, Diệp Thư kéo váy cưới, giẫm lên cánh hoa hồng rãi trên thảm đỏ chạy như điên về phía trước.

    Phía sau, âm thanh nam nữ triền miên thở dốc đan xen nhau kéo dài.

    Dưới lầu, khách khứa nhộn nhịp.

    Tiệc đính hôn sắp diễn ra nhưng vị hôn phu của cô lại đang triền miên cùng người phụ nữ khác.

    Diệp Thư cảm thấy đây là ngày tủi nhục nhất trong cuộc đời của cô.

    Tấm voan trùm đầu đã tháo xuống, váy cưới bị xé rách.

    Diệp Thư bước càng lúc càng nhanh. Cô chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh để ngay lập tức bay khỏi nơi đau lòng này.

    Khi đi qua góc cầu thang, bước chân của Diệp Thư loạng choạng, ngã xuống.

    Cô đau đớn nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống trước mặt các vị quan khách trong tư thế xấu hổ nhất trên đời và trở thành cô dâu nhục nhất trong lịch sử Tân Thành.

    Nhưng mà chuyện đã không xảy ra.

    Diệp Thư phát hiện mình đã đâm vào một lòng ngực nóng bỏng.

    "Thật xin lỗi" Theo bản năng, Diệp Thư muốn lùi lại.

    Cô hoàn toàn bị đối phương áp sát, giống như một con thú bị bao vây. Anh ta gầm nhẹ, đẩy cô vào bên trong phòng tối.

    Cái trán của Diệp Thư đập vào mép giường, cơn đau đớn khiến cô sắp ngất đi.

    Cô còn chưa hiểu được tình huống gì, thì đã bị đối phương kiềm hãm trong vòng tay của anh ta.

    Dù cho cô giãy giụa như thế nào cũng vô ích.

    Dưới ánh đèn lấp lánh mờ ảo lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, tim cô xao động.

    Đêm.. Sự sợ hãi, xấu hổ và giận dữ của Diệp Thư luân phiên nhau.

    Ngày hôm sau.

    Khi Diệp Thư tỉnh lại, người đã sớm không còn bên cạnh. Chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng dường như rất quen thuộc.

    Cô ngồi dựa vào đầu giường ủ rũ, vò đầu bứt tóc, tâm trạng rối bời. Trong lòng có nhiều suy nghĩ phức tạp.

    Người đàn ông nhà giàu có, cơ bụng tám múi săn chắc, co dãn, chân dài hoàn mỹ, đôi môi mỏng gợi cảm, hầu kiết khêu gợi. Từng hình ảnh chồng chéo lên nhau hiện ra, mỗi bức ảnh đều khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, huyết mạch sôi trào.

    Những hình ảnh này cứ hiện lên trong tâm trí cô, không thể nào quên.

    Không biết từ khi nào, hai bên tai của Diệp Thư đã đỏ bừng lên.

    Trước đó, cô vẫn là người chịu tổn thương của việc vượt quá giới hạn.

    Giây tiếp theo, cô đã trở thành người vượt quá giới hạn.

    Diệp Thư, cô đúng là người gặp nhiều xui xẻo.

    Diệp Thư châm một điếu thuốc, nhìn làn khói mờ ảo, trong lòng nói thầm: Cố Tả Thành, anh một lần, tôi một lần, hai chúng ta huề nhau.

    Từ nay về sau, anh đi con đường của anh, tôi đi con đường của tôi, hai chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa.

    Diệp Thư cầm điếu thuốc lá dụi vào gạt tàn, xoay người, chuẩn bị bước xuống giường.

    Đột nhiên, trên đùi có cái gì đó rơi xuống.

    Diệp Thư nhíu mày, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cái đồng hồ nam màu vàng sáng chói nằm ở đó.

    Diệp Thư nhận ra đây là một chiếc đồng hồ cao cấp nhất được chế tạo độc quyền bởi Piaget.

    Piaget là thương hiệu được yêu thích nhất của giới thượng lưu, có giá trị xa xĩ. Có lẽ, người đàn ông đêm qua không phải giàu có thì cũng là cao quý.

    Diệp Thư cầm chiếc đồng hồ xem xét, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại.

    Trên đồng hồ, chữ "Sâm" hiện ra chói lọi.

    Cả Tân Thành này, chỉ có Thịnh Thiếu Sâm, người đứng đầu Thịnh gia mới khắc chữ "Sâm" vào vật tùy thân.

    Tim Diệp Thư run lên, hàng trăm suy nghĩ xoay tròn.

    Thịnh Thiếu Sâm – đệ nhất nam thần cấm dục của Tân Thành mắc chứng sợ phụ nữ nghiêm trọng.

    Cũng là người đàn ông trong mộng của hàng nghìn cô gái ở Tân Thành.

    Không thể tưởng tượng được thế nhưng lại bị cô ngủ.

    Diệp Thiến tự cười nhạo bản thân mình luôn mong có một đám cưới náo nhiệt.

    Bây giờ, coi như là đã được như mong muốn?

    Tiệc đính hôn này, cô không chỉ làm rõ sự phản bội của vị hôn phu mà còn phá vỡ lời đồn đại như thần của Thịnh Thiếu Sâm.. Lời đồn đại mắc chứng sợ phụ nữ.

    Điều quan trọng nhất là – Thịnh Thiếu Sâm là anh họ của vị hôn phu Cố Tả Thành của cô.

    Không biết, khi anh ta biết cô đã ngủ với anh họ của mình thì sẽ như thế nào?

    Chuyện này có được tính là quả báo không?

    Trong lòng Diệp Thư mơ hồ dâng lên một tia vui sướng.

    Cô thuận tay đeo chiếc đồng hồ màu vàng này vào cổ tay mảnh khảnh của mình.
     
  4. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 2: Diệp tiểu thư, Thịnh tiên sinh cho mời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào lỗ.

    Theo bản năng, Diệp Thư vén chiếc chăn bông lên để che đi sự xấu hổ của mình.

    Mẹ kế Ôn Mỹ Lan vừa vào cửa liền chỉ vào Diệp Thư chửi ầm lên:

    "Diệp Thư, mày đền tiền đi. Đây là ngại hại Diệp gia chúng ta chưa đủ hay sao? Tối hôm qua, tại tiệc đính hôn, mày lại không xuất hiện, trốn ở chỗ này làm cái gì? Gặp mặt đàn ông sao? Mày có biết hay không? Tại vì mày không xuất hiện nên Cố gia tạm thời thay đổi cô dâu. Về sau, ai sẽ cho Diệp gia tiền đây?"

    Tạm thời thay đổi cô dâu? Chắc là người phụ nữ đã quan hệ bất chính với Cố Tả Thành đêm qua?

    Diệp Thư cười lạnh một tiếng:

    "Ôn Mỹ Lan, Diệp Thư tôi cho tới bây giờ cũng không phải là người phụ nữ vì tiền mà gả."

    Cô sẽ gả khi là tình yêu.

    Chỉ tiếc, mắt cô bị mù nên đã nhìn lầm người rồi.

    "Mày, cái đồ chết tiệt. Đền tiền đi. Thật là điên rồi! Mày có biết không, sau khi ba mày mất đi, Diệp gia chúng ta.."

    Ôn Mỹ Lan chưa kịp nói xong đã cả thấy một bóng đen lớn đang áp chế mình.

    Không khí xung quang tự nhiên lạnh đi mấy độ.

    Vừa ngẩng đầu liền đối diện với một cái mép râu đen của một người đàn ông vạm vỡ đang lạnh lùng nhìn bà.

    Ôn Mỹ Lan lập tức bị dọa sợ, vừa nghiêng người sang một bên tránh đi vừa hướng về phía Diệp Thư đang ngồi trên giường nói:

    "Cố gia cho người tới hỏi thăm mày, mày có bản lĩnh thì tự mình chịu trách nhiệm. Đừng để liên lụy tới Diệp gia chúng ta."

    Hắc Diện Thần nhíu mày, liếc mắt nhìn Ôn Mỹ Lan một cái.

    Ôn Mỹ Lan sợ hãi co rụt cổ lại, bước ra ngoài, trước khi đi còn cố ý đóng cửa lại từ bên ngoài.

    Diệp Thư trầm mặt, cũng không nhìn đối phương, lạnh nhạt nói:

    "Chẳng lẽ Cố gia muốn kẻ ác kiện trước hả?"

    Nếu nói về việc vượt quá giới hạn, theo thứ tự trước sau, cô cũng không thua thiệt Cố Tả Thành.

    Khi nói chuyện, Diệp Thư còn cố ý đưa tay giơ lên quơ quơ. Trên tay là chiếc đồng hồ Piaget màu vàng.

    Ánh mắt của Hắc Diện Thần run lên, trên mặt còn có một chút kinh ngạc.

    Giây tiếp theo, anh ta cúi đầu cung kính:

    "Diệp tiểu thư, Thịnh tiên sinh cho mời."

    Thịnh tiên sinh?

    Trong nháy mắt, đầu óc của Diệp Thư trống rỗng.

    Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt cô nhanh chóng trắng bệch, vội vàng bỏ tay xuống, xấu hổ cởi đồng hồ ra.

    Hắc Diện Thần cũng đã để lại một cái túi, xoay người đi ra khỏi phòng.

    Diệp Thư hơi bối rối.

    Cô liếc qua cái túi to kia. Đây là một chiếc túi mua sắm của Prada.

    Mở ra, bên trong là một bộ váy ngắn cùng với nội y.

    Chúng đều là những mẫu mới nhất trong mùa của Prada và màu sắc là màu xanh da trời yêu thích của cô.

    Khóe miệng Diệp Thư bất giác co rúm lại một chút.

    Mặc quần áo vào và đi đôi giày cao gót màu xanh ngọc, cùng với vẻ đẹp vốn có khiến cô trở nên tao nhã và quyến rũ hơn nữa.

    Diệp Thư vén mái tóc dài gợn sóng sang một bên, trang điểm, rồi bước ra khỏi phòng.

    Hắc Diện Thần vẫn đang đợi ở đó, liếc thấy nàng, trong đáy mắt nam tính hiện lên một tia kinh ngạc mang theo một chút tán thưởng.

    Khi Diệp Thư được đưa đến trước mặt Thịnh Thiếu Sâm, anh ta đã có chút không kiên nhẫn.

    Dưới chân, tàn thuốc lá rơi đầy mặt đất.

    Mùi khói xung quanh nồng nặc, nhưng vẫn không thể che dấu được mùi đàn hương độc nhất vô nhị trên người của anh.

    Rất dễ chịu, còn mang theo một chút kỉ niệm đã lâu, tâm trạng Diệp Thư bất giác thả lỏng một chút.

    Diệp Thư tháo chiếc đồng hồ Piaget trên tay xuống đưa cho anh:

    "Thịnh tiên sinh làm rơi."

    Thịnh Thiếu Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Tim bất giác đập nhanh.

    Nhìn Diệp Thư trong chiếc váy ngắn màu xanh da trời, trẻ trung và sáng chói, một cảm giác quen thuộc khó tả giống như anh đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

    Thịnh Thiếu Sâm duỗi tay tiếp nhận đồng hồ, tùy ý mang trên tay.

    Động tác của anh lười biếng nhưng lại ngang ngược.

    Là tính tình ngang ngược của giới nhà giàu, toát lên khí chất cao quý nói không nên lời.

    Một người không mê trai như Diệp Thư lại có chút không chống đở nổi, tim đập nhanh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  5. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 3: Giấy thỏa thuận trước khi kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Thư cúi đầu: "Thịnh tiên sinh, tối hôm qua.."

    "Ký nó đi!" Thịnh Thiếu Sâm ngắt lời của cô.

    Nếu nói tối hôm qua, hai người quan hệ là do tác dụng của thuốc, ý loạn tình mê, đã làm cho người phụ nữ này có cơ hội.

    Vì vậy, vào thời điểm này, họ đang đối mặt với nhau, chân thật tiếp xúc.

    Chứng bệnh sợ phụ nữ của hắn lại không có tái phát.

    Như vậy, chính là cô!

    Một bản thỏa thuận đưa tới trước mặt Diệp Thư.

    Diệp Thư sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy dưới đôi mắt sáng lên màu lam kia là một ánh mắt cực kỳ kiên định.

    Đôi mắt ấy như biển sâu sẽ kéo cô vào một hoàn cảnh u mê không lối thoát bất cứ lúc nào.

    Diệp Thư vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp nhận thỏa thuận, lật xem.

    "Thịnh tiên sinh, đây là bản thỏa thuận trước khi kết hôn!" Mặc dù cô không hiểu pháp luật, nhưng nhận thức cơ bản vẫn có.

    Thịnh Thiếu Sâm đưa cho cô một bản thỏa thuận trước khi kết hôn. Cô không hiểu được bọn họ chỉ là ngủ một đêm.

    Cô và Cố Tả Thành cắt đứt quan hệ. Tình cảm mười năm còn không thể đi đến cuối cùng.

    Làm như thế nào lại bước vào con đường hôn nhân hoang đường do tình một đêm mang đến?

    "Ừ" Sắc mặt Thịnh Thiếu Sâm tối sầm. Có thể nhìn ra được, anh ta không thích ở cùng phụ nữ quá lâu.

    Diệp Thư tự giác lùi lại một bước, giữ khoảng cách hơn một mét với anh.

    Nghe đồn, Thịnh Thiếu Sâm không thích những người phụ nữ đến gần. Sau năm bảy tuổi, không một người phụ nữ nào có thể đến gần anh ta, kể cả mẹ của anh ta.

    Diệp Thư là trường hợp ngoại lệ, cũng là việc ngoài ý muốn.

    "Thật xin lỗi, bản thỏa thuận này, tôi không thể ký được!" Diệp Thư không cần lật xem tiếp mà trực tiếp trả bản thỏa thuận lại cho Thịnh Thiếu Sâm.

    Thịnh Thiếu Sâm không nhận lấy, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt màu lam sâu thẩm, nguy hiểm như muốn thiêu đốt cô.

    Ánh mắt của hắn thực sắc bén, có thể khiến tâm hoảng loạn. Trong lòng Diệp Thư hoảng sợ, nhưng trên mặt lại giả bộ điềm tĩnh.

    "Thịnh tiên sinh, nếu hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng thì tương đương với việc đào hố chôn mình."

    "..."

    Thịnh Thiếu Sâm nhíu mày, giống như đang suy nghĩ đến vấn đề cô nói.

    Diệp Thư cho rằng anh đã nghĩ thông suốt, mỉm cười lịch sự nói: "Thịnh tiên sinh, anh và tôi đều là người trưởng thành. Chuyện tối hôm qua xem như là một sai lầm hấp dẫn. Anh không cần chịu trách nhiệm, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm. Tạm biệt."

    Diệp Thư trực tiếp đem thỏa thuận nhét vào trong tay của Thịnh Thiếu Sâm, xoay người rời đi.

    Giọng nói từ tính, trầm ấm của người đàn ông phía sau vang lên: "Tôi có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của ba cô."

    Toàn thân Diệp Thư cứng đờ, không thể phủ nhận, cô có chút động tâm.

    "Tập đoàn Diệp thị, tôi cũng có thể lấy lại cho cô" Thịnh Thiếu Sâm tiếp tục tăng thêm dụ dỗ.

    Tâm Diệp Thư dao động, đôi môi đang mím chặt run lên nhè nhẹ.

    Khi ba cô ốm nặng, ông đã giao cho cô quyền điều hành Diệp thị.

    Cô lại dễ dàng tin tưởng chú nhỏ, đem quyền hành giao lại cho kẻ gian.

    Cô còn nhớ rất rõ, ngày mà Diệp thị thay đổi người điều hành thành chú và cảnh tượng chết không nhắm mắt của ba cô – Diệp Trung Minh.

    "Thành giao!" Diệp Thư kiên định. Cô đem nước mắt thu ngược trở về.

    Quay người, mỉm cười và vươn tay về phía Thịnh Thiếu Sâm.

    Thịnh Thiếu Sâm lạnh lùng nhìn bàn tay nhỏ nhắn, yếu ớt không xương của cô, lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau từng bước, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hắc Diện Thần bên cạnh một cái: "Quan Cửu!"

    Quan Cửu đem thỏa thuận trong tay Thịnh Thiếu Sâm lấy ra, mở đến trang kí tên, đưa cho Diệp Thư một cây bút: "Diệp tiểu thư, mời ký tên vào đây."

    Diệp Thư nhìn vào chỗ ký tên, phía bên trên, anh đã ký vào ba chữ to có lực Thịnh Thiếu Sâm.

    Chữ cũng giống như con người của anh vậy, mạnh mẽ và quyết đoán.

    Trong phút chốc, tim của Diệp Thư đập nhanh hơn, loạn nhịp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  6. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 4: Buổi tối 5 giờ, tôi sẽ đến đón cô

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Đưa bản thỏa thuận cho Diệp tiểu thư xem một lần nữa!" Trong giọng nói của Thịnh Thiếu Sâm vang lên một cổ lãnh ý, phả vào mặt.

    " Không cần!"

    Đối với một người phụ nữ vừa vì gia đình mà mất đi tình yêu như cô, thứ duy nhất trên người đáng để đàn ông tính toán chính là thân thể trẻ trung xinh đẹp này.

    Cần gì làm điều dư thừa, uổng phí khiến cho người ta chê cười.

    Diệp Thư nhận lấy cây bút, viết từng nét, dùng sức ký tên mình lên trên, nét chữ cứng cáp.

    " Ngày sinh con là thời điểm ly hôn!" Cho dù không nhìn, Thịnh Thiểu Sâm vẫn muốn cùng cô xác nhận nội dung quan trọng nhất của thỏa thuận.

    Diệp Thư từ đáy lòng bật cười. Hôn nhân của nhà quyền thế đều là như vậy.

    Điều quan tâm chỉ có gia thế và sinh con.

    Đối với người mắc chứng bệnh sợ phụ nữ như Thịnh Thiếu Sâm thì việc sinh ra người thừa kế hiển nhiên là điều quan trọng nhất.

    Khi có con nối dõi, tất nhiên là phải ly hôn, sau đó tìm một người môn đăng hộ đối lấy làm vợ.

    Diệp Thư làm sao lại không biết điều anh ta lo lắng là cái gì? Sợ cô sau này ham mê tài sản của Thịnh gia, lấy đứa con làm lá chắn không chịu rời đi.

    Diệp Thư cười rạng rỡ và nói nhẹ nhàng: " Thịnh tiên sinh yên tâm, tôi không có ý định cùng hôn nhân không có tình yêu dây dưa cả đời!"

    " Vậy là tốt!" Thịnh Thiếu Sâm liếc nhìn cô thật sâu một cái, xoay người, đi vào trong xe.

    " Diệp tiểu thư, buổi tối 5 giờ, tôi sẽ đến đón cô ở Diệp gia" Quan Cửu bổ sung một câu cũng đi vào trong xe.

    Tiếng khởi động của xe Bugatti Veyron màu đen vang lên, khí thải bay ra phả vào mặt Diệp Thư.

    Diệp Thư phục hồi tinh thần lại và cảm thấy chua xót trong lòng.

    Vào ngày hôm sau của bữa tiệc đính hôn, cô đã bán thân cho anh họ của vị hôn phu, được xem như là công cụ sinh con của Thịnh Thiếu Sâm.

    Khi Diệp Thư từ khách sạn trở lại Diệp gia, mẹ kế Ôn Mỹ Lan đang cúi đầu rót nước pha trà cho Cố Tả Thành.

    "Tả Thành, cậu và Diệp Thư nhà chúng tôi ở cùng với nhau 10 năm, sao có thể nói đổi cô dâu là đổi liền như thế chứ?"

    Diệp Thư nhíu mày, vẻ mặt càng lúc càng lạnh.

    Cô nghĩ rằng cô sẽ bị kích động.

    Nhưng cô không có. Giờ phút này, cô đang bình tĩnh hơn bao giờ hết.

    Giống như mặt hồ phẳng lặng.

    Cứ như vậy, cô nhìn thẳng vào Cố Tả Thành, lạnh nhạt trong đáy mắt không chút nào che giấu.

    Tay của Cố Tả Thành cầm chén trà run rẩy một chút, trà nóng lay động rơi trên mu bàn tay của hắn vài giọt.

    Cố Tả Thành nhíu mày, Ôn Mỹ Lan khẩn trương lập tức rút khăn tay ra thay hắn lau khô, lo lắng hỏi: " Như thế nào? Như thế nào? Tả Thành, có bị phỏng không?"

    Ánh mắt Diệp Thư có chút giễu cợt.

    Từ khi nào cô đã khiến cho Ôn Mỹ Lan làm một chuyện buồn cười như vậy.

    Hình như, trong thế giới của cô cũng chỉ có một mình Cố Tả Thành.

    Không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hắn bị thương một chút.

    " Thư nhi, em về rồi, anh.....đợi em thật lâu."

    " Đúng là thật lâu, mười năm rồi?"

    Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt của Cố Tả Thành đã nhanh chóng trắng bệch và im lặng.

    Bàn tay cầm chén trà của hắn siết chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch: " Thư nhi, chuyện đã đến nước này, anh cũng không cần nói nhiều, chỉ sợ cũng không có ích gì..."

    " Vậy thì không cần phải nói nữa."

    Một câu của Diệp Thư đã chặn họng Cố Tả Thành lại.

    Chuyện đến như hiện tại, bọn họ có muốn quay trở lại cũng không được nữa, cần gì phải làm cho chán ghét lẫn nhau?

    Diệp Thư không hề nhìn hắn, lập tức đi thẳng lên lầu hai.

    " Thư nhi, em cầm lấy những thứ này đi. Chí ít, nó có thể giúp em không cần lo về cơm áo. Xem như.....là một chút bồi thường của anh." Cố Tả Thành nói rất nhỏ, chỉ sợ không thể tan thành mây khói.

    Như vậy có thể chôn vùi tất cả mọi chuyện đêm qua, lại một lần nữa viết lại tương lai của anh và Diệp Thư.
     
  7. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 5: Chỉ cần là em muốn, anh sẽ không từ chối

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư dừng lại, ngoái đầu nhìn lướt qua Cố Tả Thành.

    Hắn đem ra từng món đồ bên trong túi da bò ra.

    Một thẻ vàng phụ, hai bộ chìa khóa, bên cạnh là hợp đồng mua bán nhà.

    Đáy mắt Diệp Thư hiện lên tia bi thương nhàn nhạt.

    Mười năm......Cố Tả Thành đem tình cảm mười năm của bọn họ định giá thành một tấm thẻ, một căn biệt thự và một chiếc xe hơi sang trọng.

    Thật "quý giá" khiến người ta phẫn nộ!

    Nhìn thấy ánh mắt không đúng của Diệp Thư, Ôn Mỹ Lan sợ cô từ chối, vội vàng bỏ những thứ đó vào lại túi da bò và ôm vào lòng.

    " Mẹ đã nói Tả Thành không phải là người bạc tình bạc nghĩa. Rõ ràng rất chu đáo, còn nhớ đến Diệp Thư nhà chúng ta. Cảm ơn con Tả Thành, mẹ thay Diệp Thư chúc con tân hôn vui vẻ"

    " Chờ một chút" Diệp Thư xoay người lại, mỉm cười xinh đẹp, bước đến từng bước một.

    Ôn Mỹ Lan nắm thật chặt túi da bò trong ngực, sợ Diệp Thư đem những đồ này trả lại cho Cố Tả Thành. Bà không vui đứng lên giáo huấn: " Đứa nhỏ này, con làm cái gì vậy? Đây là ý tốt của Tả Thành, con đừng không biết tốt xấu!"

    Diệp Thư vẫn đi đến trước mặt Ôn Mỹ Lan rồi mới dừng lại. Cô đưa tay trực tiếp cầm lấy đi túi da Ôn Mỹ Lan đang ôm trong ngực.

    " Anh nói rất đúng. Cố thiếu gia đối với tôi " tình nghĩa sâu nặng" như vậy. Tôi làm sao có thể phụ lòng được. Cảm tạ Cố thiếu gia."

    Diệp Thư cầm túi da quơ quơ ở trước mặt Cố Tả Thành. Cô cố tình nhấn mạnh thật rõ, âm cuối nói to lên, ý vị thâm trầm.

    Ôn Mỹ Lan nhìn thấy hay tay trống không, đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

    Trong lòng không khỏi run rẩy.

    Con nha đầu chết tiệt này, hóa ra là không muốn qua tay mình.

    Giương mắt nhìn nhân dân tệ vuột khỏi tay mình, Ôn Mỹ Lan có chút không cam lòng. Nhưng lại không dám ở trước mặt Cố Tả Thành hướng đến Diệp Thư mở miệng đòi.

    Bà chỉ có thể liếm môi, nghiêm mặt cười: " Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, nói chuyện đi. Mẹ đi phòng bếp nhìn một chút. Tả Thành, đêm nay, con ở lại đây ăn cơm tối đi."

    Câu con cá lớn, tốt xấu gì cũng phải vơ vét từ trên người Cố Tả Thành một chút ít. Nếu không, sau này không có cơ hội.

    Cố Tả Thành không rãnh để ý tới Ôn Mỹ Lan, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Diệp Thư, trong lòng buồn bã.

    Diệp Thư mà hắn biết từ trước đến nay luôn là người không quan tâm đến vật ngoài thân. Là hắn đã tự tay hủy hoại vẻ đơn thuần, xinh đẹp của Thư nhi.

    Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất, Diệp Thư cũng đồng ý nhận bồi thường của hắn. Hắn còn có cơ hội chuộc tội.

    " Thư nhi, những gì anh nợ em, từ nhỏ đến lớn đều kết thúc rồi.Sau này, nếu em có cần cái gì cứ nói với anh. Anh sẽ không ngần ngại."

    " Thật sao?" Diệp Thư cầm lấy quyển tạp chí ở trên bàn uống trà lên. Bên dưới cuốn tạp chí, một góc của tấm thiệp mời màu vàng lộ ra. Cô mở ra xem.

    Đồng tử của cô rung lên dữ dội.

    Cô đã nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn khả năng, nhưng cô không ngờ rằng người phụ nữ mây mưa cùng Cố Tả Thành trong bữa tiệc đính hôn của họ đêm qua lại chính là con gái của chú cô, em họ Diệp Tâm Ngữ!

    Trong đôi mắt giả bộ mạnh mẽ của Diệp Thư nở nụ cười châm biếm. Cuối cùng nát vụn thành những mảnh nhỏ rồi bắt đầu ướt át.

    Trong mắt Cố Tả Thành xẹt qua chút kinh ngạc rồi lúng túng.

    Nhưng rất nhanh đã hiểu được, tấm thiệp mời khoa trương như vậy, chắc chắn là do Diệp Tâm Ngữ cố ý nhét vào.

    Cố Tả Thành im lặng nắm chặt tay: " Thư nhi, anh biết em sẽ rất khó có thể tin tưởng anh lần nữa. Nhưng anh Cố Tả Thành xin dùng tính mạng thề, sau này, chỉ cần là em Diệp Thư muốn, anh Cố Tả Thành nhất định đáp ứng. Nếu như nuốt lời, chết không được tử tế!"

    Thật thuyết phục, thật cảm động!

    Sự lạnh lẽo trong lòng Diệp Thư tùy ý lan tràn, máu chảy quá nhanh khắp thân thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô. Cuối cùng, theo đáy mắt trút xuống.

    " Được, tôi muốn anh lấy lại từ cha của Diệp Tâm Ngữ những gì thuộc về tôi... vị trí người phụ trách tập đoàn Diệp thị."

    Diệp Thư nói xong, thuận tay ném tấm thiệp mời vào thùng rác, cười đến run rẩy. Ngay cả nước trong mắt cũng gợn sóng lay động dâng lên, chói mắt không thể tả nổi.




     
  8. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 6: Anh không làm được!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "....." Cố Tả Thành trầm mặc, tay nắm chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trắng bệch.

    Hai tay Diệp Thư chống lên bàn trà, nghiêng người đến gần hắn, âm thanh du dương vang lên: " Làm không được? Vậy thì đừng tùy tiện đem tính mạng ra thề! Dù sao, gia đình anh chỉ có một mình anh là đứa con trai độc nhất, mà Cố thiếu gia anh cũng chỉ có một cái mạng, nếu bởi vì thề thốt làm cho tuyệt tự tuyệt tôn thì không có tốt đâu."

    Mắt Diệp Thư long lanh chiếu vào trong đáy mắt của Cố Tả Thành. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, run run vươn tay về phía cô: " Thư nhi..."

    Diệp Thư thoải mái đứng lên, tránh đi đụng chạm của hắn, trong mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ không chút che giấu.

    " Trên đời này, con cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân lại có rất nhiều. Anh không làm được đâu! Anh không làm được thì có rất nhiều người giúp tôi làm được. Cho nên, Cố thiếu gia anh không cần chạy tới trước mặt tôi giả bộ yêu thương. Tôi không thấy hiếm lạ. Đi thong thả, không tiễn!"

    Diệp Thư uyển chuyển xoay người đi lên lầu.

    Tiếng giày cao gót bước lên bậc thang gỗ, từng tiếng một, đặc biệt rõ ràng. Giống như dẫm lên đỉnh trái tim của Cố Tả Thành, khiến người ta đau đớn.

    Ngay khi Diệp Thư bước vào phòng ngủ, cô đã gọi điện thoại cho tổ chức từ thiện lớn nhất Tân Thành – Tổ Chức Chấp Cánh Ước Mơ lấy danh nghĩa Cố Tả Thành, những món đồ hắn đưa cho cô nhà, tiền, xe cùng nhau quyên góp ra ngoài.

    Cố Tả Thành không phải thích giả bộ làm người tốt sao? Vậy thì để cho hắn được làm người tốt.

    Không biết Cố Tả Thành sẽ có bộ dạng như thế nào khi thấy tiền của mình bị tiêu hết, tức giận sao?

    Diệp Thư đá rớt đôi giày cao gót của mình và bắt đầu thu thập hành lý.

    Tùy ý xếp một ít quần áo.

    Mang theo một số giấy tờ quan trọng.

    Trước khi cha hấp hối có mang theo bên mình một quyển sổ ghi chép, cô nhất định phải mang theo.

    Trừ những cái này ra, hình như không còn cái gì cần mang theo.

    Diệp Thư nâng tay lên nhìn đồng hồ, cách 5 giờ còn 1 tiếng nữa.

    Dứt khoát đi ngâm mình tắm rửa.

    Thời điểm cô đi ra đã 4 giờ rưỡi.

    Diệp Thư ngồi trước bàn trang điểm thản nhiên sấy tóc.

    Cô lơ đãng liếc nhìn hộp trang điểm thì thấy bên trong là đôi bông tai đính kim cương xanh sáng lấp lánh.

    Động tác cô dừng lại một chút, vẻ mặt hoảng hốt.

    Thiếu chút nữa cô đã quên sự hiện diện của đôi bông tai này.

    Đây là một tháng trước khi cha mất, ông đã trao tận tay cô đôi bông tai này, nói rằng đó là của hồi môn trước đây mà mẹ đã chuẩn bị cho cô.

    Lúc đó, Cố Tả Thành ở bên cạnh đã hứa hẹn, ngày kết hôn, anh ta sẽ cùng cha đeo lên cho cô.

    Vốn dĩ một tháng sau chính là ngày kết hôn của bọn họ mà hiện tại....

    Diệp Thư tắt máy sấy tóc, cầm bông tai lên.

    Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, đôi bông tai màu xanh sáng lấp lánh. Đây là màu yêu thích của cô, màu của hy vọng mang nhiều ý nghĩa tốt đẹp.

    Diệp Thư chua xót liếm môi, cuối cùng mang lên tai.

    Coi như là tạm biệt đoạn tình yêu đã thay đổi kia. Cô tự nhắc nhở chính bản thân mình: từ nay về sau hãy bắt đầu một cuộc sống mới.

    5 giờ.

    Diệp Thư xách theo vali hành lý, đúng giờ đi xuống lầu.

    Lúc này, Ôn Mỹ Lan đã dọn xong một bàn đồ ăn.

    Bà nội Quý Xuân Thi và em trai cùng cha khác mẹ Diệp Tử Phong của cô cũng đã trở về.

    Cố Tả Thành ngồi ở vị trí chủ.

    Quý Xuân Thi và Ôn Mỹ Lan quay quanh Cố Tả Thành, nào là gắp rau lại rót rượu.

    Diệp Tử Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Tả Thành, không nhúc nhích đôi đũa.

    Nhìn thấy Diệp Thư, Diệp Tử Phong lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi tới chỗ cô.

    " Chị ơi, chị muốn đi đâu vậy?" Diệp Tử Phong có chút sốt ruột đè lại tay đang cầm hành lý của Diệp Thư.

    Đứa em trai này chính là người thân thiết nhất của cô trong ngôi nhà này. Nếu như nói ở đây còn có cái gì đáng giá để cô lưu luyến thì chính là đứa em trai này.

    Diệp Thiến xoa xoa mái tóc đen xoăn của Diệp Tử Phong: " Đi công tác."

    " Chị ơi, chị đi là bởi vì Cố Tả Thành đúng không? Chị chờ một chút, em lập tức đánh hắn cút đi!" Diệp Tử Phong xoay người lại, không biết từ khi nào Cố Tả Thành đã đứng ở phía sau lưng anh.

    Cơn tức giận kéo đến, anh thuận lợi cho Cố Tả Thành một quyền.

     
    Nghiên Di, Tiên Nhi, Rin Le116 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng chín 2021
  9. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 7: Thư nhi, chúng ta bỏ trốn đi

    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Tử Phong, Tử Phong con đang làm cái gì vậy? Anh Tả Thành chỉ là phạm phải lỗi mà bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ phạm phải mà thôi. Hơn nữa, anh ấy vừa mới bồi thường tiền cho chị con, chị ấy cũng nhận rồi đấy. Muốn mẹ nói, trong chuyện này, người sai thì chính là chị của con đó. Tả Thành tốt như vậy, người trưởng thành ai cũng biết nắm chặt!"

    Ôn Mỹ Lan vội vàng tiến lên kéo Diệp Tử Phong.

    Quý Xuân Thi cũng vội vàng tiến lên. Bà vừa kéo vừa mắng Diệp Thư: " Cô là cái đồ bất tài, đã đem tập đoàn Diệp thị của chúng ta dâng lên cho người ta còn chưa đủ hay sao? Bây giờ còn muốn hại cả Tử Phong nữa hả? Cút đi, cút nhanh đi!"

    " Bà nội, mẹ, hai người làm sao lại không phân biệt phải trái như vậy? Chị đâu có làm sai cái gì? Người sai chính là tên khốn Cố Tả Thành này. Hai người đừng có ngăn cản con. Bây giờ, con phải đánh chết hắn!"

    Diệp Tử Phong còn trẻ lại ngông cuồng,với từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói quen nên không suy nghĩ nhiều chỉ một lòng muốn thay Diệp Thư trút giận.

    Anh giống như con tiểu dã thú phát cuồng liều mạng đánh về phía Cố Tả Thành.

    Diệp Thư có thể mặc kệ Ôn Mỹ Lan cũng có thể mặc kệ Quý Xuân Thi nhưng cô không thể để cho Diệp Tử Phong vì cô mà để lại vết nhơ.

    Ai biết Cố Tả Thành có tức giận đưa Diệp Tử Phong vào cục cảnh sát hay không?

    Diệp Thư ngăn cản ở trước mặt Diệp Tử Phong: " Tử Phong, nếu em yêu thương chị thì hãy ngoan ngoãn đến trường, trở thành người có tương lai. Sau này, chúng ta sẽ khôi phục Diệp gia."

    " Chị!" Diệp Tử Phong không phục.

    Cố Tả Thành lau máu khóe miệng, đứng dậy, cúi người nói với Diệp Thư: " Thư nhi, anh chỉ muốn cùng em ăn một buổi tối. Người một nhà hòa thuận, vui vẻ."

    Người một nhà? Đến tận bây giờ mà bọn họ còn có thể nói ra ba chữ này? Thật là buồn cười!

    Diệp Thư vừa định nói thì ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe.

    Diệp Thư trực tiếp cầm hành lý đứng lên: " Gia đình của Cố thiếu gia ở bên cạnh, đi nhầm cửa không phải là thói quen tốt đâu!"

    " Đúng vậy, nhà của anh là hai cái tên khốn Diệp Thắng Lợi và Diệp Tâm Ngữ kia. Anh không có nữa điểm quan hệ với chúng tôi, phi!" Diệp Tử Phong nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Cố Tả Thành.

    Diệp Tử Phong thẳng tay đẩy Cố Tả Thành ra, cầm hành lý lên: " Chị, em tiễn chị!"

    Diệp Thư cũng không từ chối. Hai chị em cùng nhau bước ra ngoài.

    Quý Xuân Thi và Ôn Mỹ Lan sợ Cố Tả Thành sẽ ghi hận Diệp Tử Phong nên không ngừng nhận lỗi.

    Cố Tả Thành nóng nảy đẩy bọn họ ra, vội vàng đuổi theo.

    Vào tháng bảy, 5 giờ chiều, mặt trời bên ngoài vẫn còn chói mắt.

    Cố Tả Thành bị ánh sáng màu xanh chiếu vào mắt, mở không nổi. Hắn đi qua chăm chú nhìn, toàn thân liền cứng đờ.

    Trên tai của Diệp Thư chính là đôi bông tai màu xanh khảm kim cương, ngụ ý trong đó, hắn biết rất rõ.

    Ngoài cửa, trên chiếc xe bảo mẫu màu đen, Quan Cửu thấy Diệp Thư đi ra, mở cửa bước xuống xe.

    Bước tới trước, cầm lấy vali trong tay Diệp Tử Phong, cất vào ngăn sau. Sau đó, anh ta cung kính mở cửa xe , "Diệp tiểu thư, xin mời."

    Diệp Thiến Thiến gật đầu, chuẩn bị lên xe.

    Cố Tả Thành đột nhiên chạy tới, cầm lấy tay của Diệp Thư: " Thư nhi, anh đã suy nghĩ kỹ. Chúng ta bỏ trốn đi."

    Bỏ trốn? Cố Tả Thành làm ầm ĩ nãy giờ chưa đủ hay sao?

    " Anh cùng bác trai hứa hẹn phải cùng nhau đeo đôi bông tai này cho em. Hiện tại, bác trai đã mất. Lẽ ra, phải là anh....."

    Thì ra là thế!

    Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Thư nhẹ nhàng vân vê đôi bông tai màu xanh có đính kim cương, cười nhẹ: " Đã quên nói cho Cố thiếu gia biết, vào lúc anh cùng Diệp Tâm Ngữ có quan hệ thân mật, tôi.....đã gả đi rồi."

    Diệp Thư bình tĩnh kéo tay của Cố Tả Thành ra, cười châm biếm đóng cửa xe lại.

    Xe bảo mẫu màu đen gầm rú rời đi.

    Cố Tả Thành như hóa đá, đứng bất động tại chỗ. Nữa phút sau vẫn chưa nhút nhích.

    Thì ra là cô ấy nói, đối với cô ấy không cần thiết, cũng không phải là lời nói lúc tức giận? Cô ấy thực sự đã đem chính mình gả đi.

    Cố Tả Thành đột nhiên nhớ ra, anh còn chưa kịp hỏi cô, người ấy là ai?

    Hắn ba chân bốn cẳng điên cuồng đuổi theo chiếc xe bảo mẫu màu đen kia.




     
    Nghiên Di, Tiên Nhi, Rin Le113 người khác thích bài này.
  10. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 8: Thịnh tiên sinh đang đợi cô ở lầu hai

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà sắp lặn nhuộm đỏ cả đường phố Tân Thành. Mọi thứ xung quanh dường như được bao phủ bởi một tấm mạn che mặt xinh đẹp.

    Từ kính chiếu hậu, Diệp Thư nhìn thấy Cố Tả Thành đang liều mạng đuổi theo, tâm trạng bắt đầu hoảng hốt.

    Mười năm tình cảm, cho dù có cứng rắn đến đâu, cũng không thể không có một chút cảm giác nào.

    Huống chi, cô là thật lòng yêu anh ta, khiến cho tim đau đến tê tâm phế liệt.

    Một câu "chúng ta bỏ trốn đi" của Cố Tả Thành ngay lúc đó đã đem những ngụy trang mạnh mẽ của cô tan thành mảnh vụn.

    Diệp Thư dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa kính xe. Cô nhìn chằm chằm vào Cố Tả Thành đang đuổi theo phía sau cho đến khi hình bóng ấy dần dần biến mất, không còn nhìn thấy nữa.

    Hai tay cô ôm ở trước ngực, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn, vẻ mặt bi thương không nói nên lời.

    Quan Cửu liếc mắt nhìn Diệp Thư, nhíu mày: " Thịnh tiên sinh không thích những người dây dưa, không dứt khoát đâu. Từ đây đến Thịnh gia còn 1 tiếng nữa, tốt nhất là Diệp tiểu thư hãy đem những chuyện tình cảm trong quá khứ xử lý cho ổn thỏa đi."

    Diệp Thư khẽ cau mày, đem tất cả màn xe buông xuống: " Yên tâm đi. Mặc dù tôi không phải là diễn viên nhưng cũng làm trợ lý cho ngôi sao được hơn nữa năm rồi. Loại chuyện diễn trò này coi như quen thuộc."

    Diệp Thư cột mái tóc dài lại. Sự buồn bã trong mắt nhanh chóng biến mất, hiện lên vẻ sang trọng và tao nhã.

    Quan Cửu hơi giật mình, sau đó liền an tâm.

    1 tiếng sau.

    Diệp Thư được đưa đến khu nhà cao cấp của Thịnh gia – Thịnh cảnh viên.

    Người ta đồn rằng Thịnh cảnh viên ở Tân Thành rất đẹp. Cho đến tận bây giờ hiếm có ai được đặt chân đến.

    Mỗi người ở đây khi ra ngoài đều kín tiếng. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều giữ bí mật tuyệt đối. Vì vậy, Thịnh cảnh viên tự nhiên đã trở thành nơi mà người ta thường tưởng tượng về một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.

    Diệp Thư nâng chiếc váy xếp ly màu xanh lam lên và bước ra khỏi xe bảo mẫu màu đen.

    Các phiến đá xanh với các họa tiết hình học có tông màu đen và trắng đang uốn lượn về phía trước.

    Ở cuối con đường, có một ngôi biệt thự màu đen trắng nổi bật khiến cho người ta có chút áp lực.

    Nó hoàn toàn không chút liên quan nào đến vẻ tráng lệ trong trí tưởng tượng của Diệp Thư.

    Nếu có thì chính là cảm giác lạnh lẽo.

    Diệp Thư không khỏi run rẩy. Cô liếc nhìn bức tường màu trắng vây quanh để che đi mọi thứ trong này, cảm thấy như mình bước vào nhà tù.

    Bước vào biệt thự, từ đầu đến cuối đều là những họa tiết hình học với tông màu trắng đen.

    Sàn nhà, vách tường, tay vịn cầu thang, những nơi mà mắt có thể chạm tới, trừ màu đen ra thì là màu trắng.

    Rõ ràng đang là giữa tháng bảy, Diệp Thư vẫn cảm thấy ớn lạnh thấu xương.

    Cô vô thức siết chặt hai cánh tay và xoa bóp.

    Đây là Thịnh cảnh viên, nơi mà hầu hết mọi người ở Tân Thành này đều muốn đặt chân đến. Chẳng trách mọi người đi ra từ nơi này rất thận trọng và không muốn nhắc đến.

    Trong biệt thự to lớn như vậy, ngay cả một người hầu cũng không có, bước vào bên trong còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của mình, thậm chí mơ hồ có tiếng vang.

    Diệp Thư không thể tưởng tượng được cuộc sống của những người sống ở nơi đây sẽ như thế nào.

    " Thịnh tiên sinh đang đợi cô ở lầu hai." Quan Cửu đưa Diệp Thư đến phía trước cầu thang xoắn ốc màu trắng thì dừng lại, không đi về phía trước nữa.

    Điều này làm cho Diệp Thư cảm thấy khẩn trương hơn, nhưng cô đã không còn đường để lui nữa rồi.

    Diệp Thư buông hai tay xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước một đi lên lầu.

    Trên tầng hai, cửa của phòng ngủ chính đang mở ra.

    Bên trong, người đàn ông đang ở bên bàn làm việc cúi đầu, chăm chú xem xét tài liệu.

    Nghe thấy tiếng bước chân, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ về phía cái túi da bên cạnh bàn: " Bổ sung bản thỏa thuận. Cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên."

    Diệp Thư bước vào nhìn bốn phía xung quanh. Trong phòng, màu đen so với màu trắng còn nhiều hơn. Thậm chí cô nghi ngờ, nếu không phải vì ánh sáng quá ít, Thịnh Thiếu Sâm sẽ trang trí toàn bộ bằng màu đen.

    Giống như ba lần ngắn ngủi khi cô gặp anh. Mỗi lần, anh đều mặc một bộ đồ đen tuyền.
     
    Nghiên Di, Tiên Nhi, Rin Le112 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  11. meomeohh

    Bài viết:
    41
    Chương 9: Chẳng qua là do nhu cầu thôi

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Diệp Thư cầm lấy túi da mở ra, bên trong là hai bản thỏa thuận trước khi kết hôn đã được bổ sung giống như nhau.

    Cũng giống như bản thỏa thuận ban đầu, Thịnh Thiếu Sâm sớm đã ký tên.

    Chỉ có bổ sung thêm hai điều khoản. Chính là lý do anh ta đã dùng để dụ dỗ cô ký tên vào bản thoả thuận đầu tiên.

    Giúp cô tìm ra nguyên nhân cái chết của cha và đoạt lại tập đoàn Diệp thị.

    Trong lòng Diệp Thư có tia ấm áp lướt qua.

    Sau khi cha qua đời, cô phải nếm trải qua tình người lạnh nhạt, cảm giác bị phản bội, bị tổn thương, hiếm thấy khi còn có thể cảm nhận được lòng tốt từ người khác.

    Diệp Thư ký tên của mình lên không chút do dự.

    " Thịnh tiên sinh, cảm ơn anh."

    " Theo nhu cầu mà thôi! Bất quá, Diệp tiểu thư vẫn nên nhìn kỹ bản thỏa thuận này đi. Để nhớ rõ, tránh vi phạm thỏa thuận."

    Thịnh Thiếu Sâm đem một bản thỏa thuận đưa cho Diệp Thư và nâng mắt lên nhìn cô. Một thân màu xanh kia phản chiếu vào trong đôi mắt anh, hơi xao động.

    Bất giác, giọng điệu của Thịnh Thiếu Sâm đã ôn hòa hơn ngay cả anh cũng không nhận ra: " Dù sao vi phạm thỏa thuận, Diệp tiểu thư cũng không thể bồi thường được."

    Sau đó, anh lại vùi đầu tiếp tục phê duyệt công văn.

    Tay Diệp Thư đang cầm bản thỏa thuận run rẩy.

    Thiếu chút nữa cô đã quên, Thịnh Thiếu Sâm là thương nhân. Bọn họ chỉ là đang làm một cuộc giao dịch với giá cả rõ ràng, không có ý tốt và tình cảm ở bên trong.

    Ân huệ và lợi nhuận mà anh ta cho cô chính là đã bổ sung điều khoản vào bản thỏa thuận.

    Và những gì cô phải trả đã được ghi rõ ràng trong bản thỏa thuận trước khi kết hôn hôn này.

    Diệp Thư ngồi xuống gần đó và đọc bản thỏa thuận.

    Đến lúc này cô mới hiểu tại sao anh ta yêu cầu cô phải đọc rõ các điều khoản.

    Bởi vì, cô đã vi phạm một cái rồi.

    Giao hẹn giữa bọn họ chính là hôn nhân bí mật. Mà hôm nay, cô ngang nhiên nói với Cố Tả Thành là cô đã kết hôn rồi, trước mặt của Quan Cửu.

    May mắn thay là cô vẫn chưa nói ra đối tượng kết hôn chính là Thịnh Thiếu Sâm. Nếu không cô phải đối mặt với số tiền bồi thường là 30 triệu nhân dân tệ.

    " Thịnh tiên sinh yên tâm, sẽ không có lần sau đâu."

    Diệp Thư xếp lại bản thỏa thuận đưa trả cho Thịnh Thiếu Sâm.

    Thịnh Thiếu Sâm kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô: " Đã nhớ kỹ hết?" Cũng chỉ có ba phút đồng hồ, tuy rằng điều khoản trong thỏa thuận không quá nhiều, nhưng cũng phải mất nửa giờ đồng hồ mới có thể học được hết theo trí nhớ của một người bình thường.

    "Đã khắc cốt ghi tâm." Diệp Thư vỗ ngực cam đoan.

    Cô chưa bao giờ quên từ khi còn nhỏ đã có khả năng này,và nhờ khả năng này mà đã khiến cô trở nên nổi tiếng ở Đại học T.

    " Ừ." Thịnh Thiếu Sâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục phê duyệt công văn. " Phòng của cô ở bên cạnh. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ tìm cô."

    Vẻ lãnh đạm và không quan tâm của anh khiến Diệp Thư xấu hổ.

    Cô đứng dậy và đi về phòng.

    Cô nghĩ rằng ít nhất căn phòng anh dành cho cô sẽ có màu sắc khác.

    Nhưng, rõ ràng, cô đã nghĩ quá nhiều.

    Chẳng qua là anh ta mua một công cụ sinh con về nhà thôi. Bất cứ khi nào anh ta cần, cô sẽ phải thỏa mãn nhu cầu mà thôi.

    Làm như thế mà cô lại có quá nhiều hy vọng xa vời?

    Diệp Thư đem quần áo trong vali ra sắp xếp.

    Sau đó, cô lấy ra chiếc máy tính xách tay mà cha đã để lại và đặt nó lên bàn bằng gỗ mun.

    Kiểu dáng của chiếc máy tính rất cũ, và bàn phím trên đó đã bị mòn.

    Diệp Thư mở nguồn, nhìn thấy khóa mật khẩu trên màn hình, thử thêm mười mấy cái mật khẩu nữa nhưng đều sai.

    Từ khi lấy được máy tính, cô liên tục thử mật khẩu, thử mọi cách nhưng đều không mở được.

    Diệp Thư không hiểu tại cha cô – Diệp Trung Minh đã để lại chiếc máy tính cũ này cho cô nhưng lại không cho cô biết mật khẩu mở khóa.

    Diệp Thư lặng lẽ tắt máy, thở dài một hơi, thất thần ngã ở trên giường.

    Những gì đập vào mắt cô lại chính là hai màu đen và trắng.

    Ánh sáng của đèn chùm pha lê thế nhưng cũng là màu trắng, kỳ dị không thể tả nổi.

    Diệp Thư nhất thời cảm thấy ngột ngạt, chỉ cảm thấy tâm trạng tự nhiên hạ xuống không rõ lý do.

    Cô xếp bằng ngồi xuống, theo thói quen châm một điếu thuốc và hút một ngụm.

    Làn khói trắng bao trùm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn không ra biểu cảm lúc này của cô.

    Một tay Diệp Thư mở màn hình điện thoại di động, mở ra APP mua sắm, so sánh rồi chọn giấy dán tường màu xanh đầy sao trời.

    Tạm thời đồ đạc không có đủ kinh phí để thay thế nhưng ít nhất, cũng phải thay thế giấy dán tường họa tiết hình học đen trắng khủng khiếp này.

    Diệp Thư thương lượng giá cả với cửa hàng, đang định đặt hàng thì điếu thuốc đột ngột bị rút khỏi đầu ngón tay.
     
    Nghiên Di, Tiên Nhi, Rin Le103 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...