Ngôn Tình [Edit] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan - Phỉ Thúy Thúy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi soda chanh, 8 Tháng mười một 2019.

  1. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan - Phỉ Thúy Thúy

    [​IMG]

    Hán Việt: Phản phái kim thiên dã ngận quai

    Tác giả: Phỉ Thúy Thúy

    Editor: Soda chanh, Socola sữa

    Beta: Soda chanh

    Tình trạng: Còn tiếp

    Hệ thống: Nhiệm vụ của ngươi là che chở cho chàng tai kia, miễn người này sa đọa thành Boss phản diện.

    Lão đại nhuyễn manh manh nghiêng đầu, nỗ lực tự lý giải: Nga, vậy nhiệm vụ ta là trở thành Boss phản diện và không để hắn trở thành phản diện nữa. Bảo vệ hắn giống như Tiểu Hoa Hoa vậy.

    Thiếu niên kiệt ngạo biểu tình âm trầm: Mọi người trên thế gian này đều xấu xa, ta phải trở thành người xấu xa nhất.. Ah? Vợ à, em bình tĩnh, mọi việc đều có thể thương lượng tốt, làm người không cần quá xúc động, tiếp tục đánh nữa người nọ sẽ chết mất!

    Tể tướng phúc hắc trong lòng đã tính sẵn, câu môi cười nhạt: Thiên hạ đều ở trong kế hoạch của ta, ta muốn.. Từ từ! Phu nhân, nàng đừng tạo phản, ta sẽ mua hồ lô đường cho nàng, cầu nàng lưu lại cho bệ hạ một cái mạng chó!

    Đế vương vô tình lạnh nhạt bễ nghễ: Trẫm có thể phất tay ngưng tụ mây, hạ tay gọi mưa đến, không người nào dám ngỗ nghịch trẫm, trẫm phải làm hôn quân.. Ái phi, vừa rồi chỉ là những lời vô tâm của trẫm thôi, trẫm nhất định phải làm hoàng để đứng đầu thiên cổ!

    Đánh người không đổi mặt, tê, nhẹ chút..

    Ngọt văn, 1V1

    Truyện đăng độc quyền tại đembuon.com cùng nick wattpad Soda chanh

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Soda Chanh
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tám 2020
  2. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương mù nặng nề mây đen bao trùm khắp trên không, tiểu cô nương đầu tóc dài rối tung ngồi ở trên mép nước nhộn nhạo sóng gió, đôi chân trắng nõn khuấy đảo trong làn nước.

    Khuôn mặt nhỏ mượt mà trắng nõn, nhìn vào phá lệ đơn thuần vô hại.

    Nghiêng đầu nhìn những sợi lông màu trắng ngưng tụ thành thật thể trước mắt, "Ngươi nói vì ta có được linh hồn thuần tịnh thiện lương nhất nên muốn trói định ta, xuyên vào bên trong thời không, cứu vớt Chiến Thần đại nhân?"

    Chiến Thần đại nhân là ai? Chưa từng nghe nói qua.

    Nhưng mà có người khen cô, thật vui vẻ.

    Những sợi lông màu trắng liều mạng mà di chuyển lên xuống, tỏ vẻ gật đầu.

    【 đúng vậy a, Ngân tiểu thư tôn quý, trải qua nhận định của toàn thể Hư Không Chi Cảnh, ngài là người thuần tịnh nhất thế gian này, là thiện lương nhất, người thuần khiết thuần khiết nhất. Vì Chiến Thần đại nhân ngã xuống khiến cho mảnh nhỏ linh hồn của hắn tứ tán phiêu linh. 】

    【 chinh chiến nhiều năm đã khiến cho linh hồn của hắn thấm vào hơi thở hung thần, mỗi một mảnh nhỏ linh hồn đều lây dính lệ khí. Nếu như không có ai yêu hắn giống Ngân tiểu thư ngài, bao dung hắn, cảm hóa hắn, linh hồn của Chiến Thần đại nhân sẽ ở các thế giới sa đọa đến cùng hung cực ác, như thế liền vô pháp trở về vị trí cũ. 】

    【 Ngân tiểu thư mỹ lệ mà lại tôn quý a, ngài nếu là nguyện ý trợ giúp Chiến Thần đại nhân, chờ Chiến Thần đại nhân tỉnh lại, sẽ ban cho ngài vinh quang chí cao vô thượng. 】

    Tuy rằng nó cũng không biết, cô có phải là người thuần tịnh nhất, thiện lương nhất, thuần khiết nhất hay không.

    Nhưng, đối đãi với nữ nhân, thổi một cái rắm cầu vồng như này liền đủ rồi.

    "Được."

    Tiểu cô nương đắm chìm giữa cái khích lệ phù hoa này, híp mắt, đầy mặt say mê.

    Rồi sau đó, một ngụm đáp ứng.

    Ân?

    Những sợi lông màu trắng cảm thấy Ngân tiểu thư có khả năng chính là con người thiện lương nhất, cô vậy mà lại sảng khoái như vậy, không có làm nó khó xử.

    "Ta có cái yêu cầu nho nhỏ." Tiểu cô nương chớp con ngươi hổ phách, thủy nhuận như ngọc lưu li, đưa ra một cái yêu cầu cũng không quá phận.

    "Ngươi về sau cũng tiếp tục khen ta như vậy."

    Đám lông cảm thấy, nga, việc này thật sự là quá đơn giản.

    【 như vậy Ngân tiểu thư đáng yêu mà tôn quý, hiện tại chúng ta bắt đầu trói định, sau đó chúng ta bắt đầu hành trình, ngài cảm thấy như thế nào? 】

    "Được." Lại đáp lại một tiếng nhu mềm.

    Đám lông màu trắng chạy nhanh mở ra trói định.

    Sau khi trói định hoàn thành, tiểu cô nương chậm rì rì đem chân từ trong nước thu hồi, sau đó rời đi.

    Một khối bài bỗng nhiên hiện ra bên mép nước, đám lông màu trắng không chú ý tới --

    "Nơi Ngân gia dùng để uống nước, cấm bơi lội, rửa chân dưới mọi hoàn cảnh."

    Nơi bị che khuất dưới làn váy phía trước tiểu cô nương lộ ra một vật, đám lông màu trắng cũng không chú ý tới --

    Một cái đầu.

    Tư cổ trở xuống đều bị chôn ở dưới đất chỉ có đầu lộ ra bên ngoài mặt đất, trong miệng còn bị nhét một đôi vớ màu trắng.

    Cởi ra từ trên chân tiểu cô nương.

    Thật lâu sau lúc sau, tiếng bước chân phân loạn dồn dập mà đến, một đám người gọi đại tiểu thư, còn có người kêu "Minh Châu".

    Đám người đem này cái đầu, ngô, không đúng, người từ trong đất đào ra.

    Ngân Minh Châu cơ hồ khụt khịt khóc đến ngất xỉu đi, nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Phụ thân, tiểu quái vật kia chạy ra ngoài rồi, cô ta lại chạy ra ngoài nữa rồi!"

    Cái tiểu quái vật kia, từ nhỏ liền bị khiếm khuyết trí lực, trải qua vô số dụng cụ tinh vi trắc định, chỉ số thông minh chỉ có 1.

    Nếu chỉ có chỉ số thông minh thấp, còn không đủ để bị gọi là tiểu quái vật.

    Nhưng nếu chỉ số thông minh thấp, còn có được lực lượng không tên, hơn nữa mạch não còn khác hẳn với thường nhân, vậy quả thực chính là tai nạn..

    Mới đầu khi nhốt ở trong nhà lao tư nhân, cô đã bẻ gãy một cánh tay và dùng nó để đào địa đạo chạy ra ngoài. Đi bộ ở trên hư không chi cảnh một vòng, sau khi ăn xong hồ lô đường thì lại chạy về chỗ cũ.

    Sau một khoảng thời gian yên lặng nhốt ở không gian nhà giam, cô cũng không biết dùng cái biện pháp gì để xé rách không gian, khiến cho cả người đầm đìa máu tươi. Xong lại đi bộ một vòng trên hư không chi cảnh, ăn hồ lô đường xong liền chạy trở về.

    Lại sau đó, không gian nhà giam được bao phủ bởi một lồng sắt đen chứa đầy linh lực, hơn nữa còn mở điện.

    Cô lại yêu thích ghé vào huyền thiết của nhà giam để cảm nhận cảm giác bị điện giật.

    Mỗi ngày đều giống một con tắc kè hoa, sau khi xé rách không gian nhà giam liền ghé vào trên lan can huyền thiết, híp mắt hưởng thụ điện giật cao tới trên vạn Vôn.

    Ngẫu nhiên còn có khi xoay người, chính diện đối đầu với điện nên bị điện phản hệ.

    Quái vật!

    Từ đầu đến đuôi đều là quái vật!

    *

    "Đẹp sao?" Tiểu cô nương trắng nõn đem một đám kẹp nhỏ đủ mọi màu sắc hướng trên đầu mà kẹp.

    Tuy rằng hoa hòe loè loẹt, phảng phất như muốn tập hợp đủ 7 loại màu sắc để triệu hoán cầu vồng.

    Nhưng nữ nhân, đều là thích thấy sinh vật như cầu vồng.

    【 Ngân tiểu thư đáng yêu tôn quý a, tuy rằng cái kẹp plastic này phá lệ đơn sơ, nhưng là khí chất cao nhã của ngài như khiến cho nó như có sinh mệnh mới. Nó đem ngài phụ trợ đến phá lệ xinh đẹp đâu. 】

    "Phồn Tinh."

    【 Cái gì? 】

    "Ngươi có thể gọi ta Phồn Tinh, Nhị Cẩu, ngươi gọi là gì?"

    Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác nghiêm túc lấy cái kẹp trên đầu, lấy được 25 cái.

    【 ta được gọi là Sưu Thần Hào vĩ đại, ý tứ là sinh ra vì Chiến Thần đại nhân, từ từ.. Ngân tiểu thư đáng yêu tôn quý, ngươi vì cái gì không tên là Minh Châu? 】

    Sưu Thần Hào bày vẻ mặt ngốc.

    Không phải nên là tên Minh Châu sao?

    Tiểu thư Ngân Minh Châu nổi danh nhất Ngân gia, nữ tử được đồn đãi là xứng đôi nhất với Chiến Thần đại nhân, cho nên sau khi trải qua thảo luận của các đại gia tộc liền nhất trí quyết định chọn tiểu thư Minh Châu tới hoàn thành trọng trách cứu vớt Chiến Thần đại nhân.

    "Tốt, về sau ta liền kêu ngươi Nhị Cẩu. Minh Châu? Ngươi nói cái mà lúc trước bị ta ngồi ở dưới mông kia sao?"

    Sưu Thần Hào bị đả kích đến lộ ra vẻ mộng bức, thậm chí đều không có phản bác cái danh hiệu trong tục khí còn mang theo hương thơm bùn đất' Nhị Cẩu ' này.

    Trong đầu tuần hoàn truyền tin: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm gì?

    Lúc đã lâu sau mới phản ứng lại, run rẩy hỏi: 【 ta, có phải hay không, trói định sai người rồi? 】

    Phồn Tinh nghiêng đầu, cười tủm tỉm, đỉnh đầu mang đầy cái kẹp đủ mọi màu sắc, "Ta không biết nha."

    Sưu Thần Hào bị triệu hồi về Hư Không Chi Cảnh trong một lát ngắn ngủi, chờ khi lại trở về, từ trong giọng nói đều có thể nghe ra một loại cảm giác bi thương..

    Nó xong rồi!

    Nó là thật sự trói định sai người rồi!

    Người nó đang trói định này là nhị tiểu thư Ngân gia, Ngân Phồn Tinh. Hoàn toàn không nghe nói qua có cá nhân như vậy, theo gia chủ Ngân gia tỏ vẻ, chỉ số thông minh của cô quá thấp, hơn nữa lại còn nguy hiểm, cho nên trước đây không dám giới thiệu với người khác.

    Chỉ số thông minh thấp lại còn nguy hiểm.

    Sưu Thần Hào hoàn toàn không biết nên hình dung cái này theo kiều gì, thiểu năng trí tuệ còn có thể nguy hiểm ở đâu?

    Hơn nữa hố cha nhất chính là, nó còn vô pháp có cơ hội cùng cái thiểu năng trí tuệ này giải trừ trói định vì chỉ có một lần đã trói định mà thôi, người nào đã chọn thì chính là người đó.

    Nó muốn khóc, nó tự hố chính chủ nhân mình!

    【 tiểu thư Phồn Tinh, nhiệm vụ của ngài là không để cho mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân nhân gặp phải quá nhiều nhấp nhô, mà hoàn toàn hắc hóa thành vai ác Boss ở mỗi cái thế giới nhỏ. 】

    【 xin hỏi ngài có muốn cái gì không? Vì báo đáp ngài, ta có thể thỏa mãn một cái nguyện vọng của ngài. 】

    Trải qua sự thương nghị và nhất trí của các đại gia tộc, nếu là tiểu thư Minh Châu, kia khẳng định là chờ lúc sau khi Chiến Thần đại nhân tỉnh lại liền ngợi khen tiểu thư Minh Châu, tốt nhất là cưới luôn cô ấy.

    Mà vị tiểu thư Phồn Tinh này, thỏa mãn một cái nguyện vọng của cô, chờ khi Chiến Thần đại nhân thức tỉnh, liền không chuyện gì đến cô, cùng lắm chỉ cần đem cô đưa đi rất xa là được.

    "Ta muốn.. Có chỉ số thông minh lớn hơn, có thể chứ?" Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, chậm rì rì nói.

    Sưu Thần Hào một ngụm đáp ứng: 【 có thể. Mỗi khi ngài thu thập được một khối mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân liền lấy để tăng trưởng 1 điểm chỉ số thông minh. 】

    "Tốt, cảm ơn Nhị Cẩu." Phồn Tinh nói lời cảm tạ.

    Sưu Thần Hào lúc này mới chú ý tới ngoại hiệu tục trung mang thổ này của chính mình, 【 tiểu thư Phồn Tinh, xin hỏi ngài có thể kêu ta Sưu Thần Hào sao? 】

    Phồn Tinh: "Không thể."

    Sưu Thần Hào: ?

    Cự tuyệt dứt khoát đến như vậy?

    Nhưng ngươi rõ ràng nhìn qua manh như vậy, vì cái gì lại nói lời nói khó nghe như vậy a?

    Siêu ngọt siêu ngọt ngọt văn.

    1V1

    (tấu chương xong)
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  3. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【 tiểu thư Phồn Tinh, kế tiếp ta sẽ truyền nội dung cốt truyện của thế giới này cho ngài. 】

    Sưu Thần Hào nói xong, cũng mặc kệ số lượng tin tức lớn nếu cùng nhau dũng mãnh mà tiến vào trong đầu sẽ khiến cho đại não Phồn Tinh tạo thành bao nhiêu phụ tải, liền trực tiếp nhét trong đầu cô một tia ý thức.

    Kết cục chính là --

    Phồn Tinh tiêu hóa trong suốt một ngày.

    Hải thành, Vân gia, mười ba năm trước sinh được một đôi chị em song sinh.

    Chị gái đặt tên là Vân Gia Duyệt, mà muội muội lại đặt tên là Vân Phồn Tinh. Bởi vì Vân Gia Duyệt khi sinh ra đã khó sinh, vì duyên cớ tốn thời gian quá dài, làm cho Vân Phồn Tinh lúc sinh ra bị thiếu Oxy nghiêm trọng, trải qua một phen cứu chữa, mới bảo vệ được Vân Phồn Tinh.

    Vân gia ngay từ đầu còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chờ thêm mấy tháng lúc sau mới phát hiện, hài tử sau sinh ra, cũng đều không khóc không cười, tiếp tục sống cũng chỉ có thể là cái người nhược trí!

    Vân gia ở Hải thành cũng là gia đình nhà giàu có uy tín cùng danh dự, chú ý nhất chính là mặt mũi.

    Mới mấy năm đầu, cũng vì cốt nhục tình thân nên đối với Vân Phồn Tinh cũng không đành lòng.

    Nhưng theo thời gian trôi đi, độ nhẫn nại của cha mẹ Vân gia đối một cái nữ nhi bị thiểu năng trí tuệ ngày càng thêm thấp. Rốt cuộc ở thời điểm Vân Phồn Tinh sáu tuổi, liền đem cô ấy đưa đến chỗ bà con thân thích xa ở nông thôn mà gửi nuôi.

    Đơn giản là gửi Vân Phồn Tinh cho nhà bà ngoại Di là cái từ thiện lão nhân nuôi, đem tiểu cô nương sủng đến thật tốt, khiến cô ấy không cảm nhận được đau khổ khi bị thay thế.

    Chờ đến sau khi bà ngoại Di qua đời, Vân gia không có biện pháp khác, chỉ có thể đem người tiếp nhận trở về.

    Cất giấu thật tốt để đỡ phải bị người ngoài phát hiện, đến lúc đó thì mất mặt.

    Tuy cùng một mẹ đẻ ra nhưng cuộc sống mà chị gái Vân Gia Duyệt được trải qua lại so với Vân Phồn Tinh nhiều màu nhiều vẻ hơn rất nhiều.

    Cô ta là nhân vật phong vân của trường học, là danh viện đứng đầu trong vòng danh viện của Hải thành, được cha mẹ sủng ái, đồng học chúng tinh phủng nguyệt, bên người còn có cái thanh mai trúc mã cực kỳ ưu tú Ngụy Tử Trác.

    Là người mà, ăn no liền dễ dàng làm.

    Vân Gia Duyệt tuy rằng ưu tú, nhưng Ngụy Tử Trác cũng không kém, đều đồng dạng là thiên chi kiêu tử, thời điểm nháo mâu thuẫn ai cũng không muốn cúi đầu trước.

    Có một lần nháo đến mức tàn nhẫn, Ngụy Tử Trác dưới sự giận dữ, liền dựa vào say rượu, mạnh mẽ đem Vân Phồn Tinh - lớn lên giống nhau như đúc với Vân Gia Duyệt mà túm lên giường.

    Hơn nữa còn sinh ra cảm giác cực kỳ thỏa mãn sung sướng, đó là thứ mà cao ngạo kiêu căng mà trên người Vân Gia Duyệt không chiếm được.

    Khi dễ một cái thiểu năng trí tuệ, cũng là thực phát rồ.

    Phồn Tinh tiêu hóa cốt truyện, chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi: ".. Nhị Cẩu, túm lên giường lúc sau, vì cái gì chính là mosaic?"

    Nhị Cẩu, a phi, Sưu Thần Hào giải thích nói: 【 nga, là cái dạng này, ta cũng rất có nhân tính hóa. Sẽ căn cứ độ thành thục của tâm trí ngươi mà phân chia cấp bậc, che chắn những cái nội dung không thích hợp. 】

    "Nga."

    Tâm của Sưu Thần Hào rất mệt.

    Rõ ràng là cái nhược trí, vì cái gì điểm chú ý của ngươi lại 'đẹp' như vậy chứ?

    Sau khi lòng tự trọng của Ngụy Tử Trác tuy rằng ở bị nhục nhã ở trên người Vân Gia Duyệt thì sẽ cảm thấy cái Vân Phồn Tinh bị nhược trí này cũng không tệ lắm, ít nhất nghe lời.

    Nhưng, ai lại sẽ thiệt tình thực lòng yêu một cái thiếu nữ nhược trí?

    Hắn thích, chung quy vẫn là Vân Gia Duyệt.

    Hai người gập ghềnh, cuối cùng vẫn quyết định kết hôn, nhưng lại ở thời điểm kết hôn xảy ra đường rẽ.

    Vân Gia Duyệt rời nhà trốn đi, không chịu lộ diện ở hôn lễ, Ngụy gia cùng Vân gia vì bảo toàn mặt mũi, vì thế để Vân Phồn Tinh làm thế thân tạm thời.

    Vòng đi vòng lại, Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác cuối cùng cũng hòa hảo trở lại.

    Sau khi Vân Gia Duyệt đã trải qua một ít suy sụp, cũng bắt đầu hiểu được cách thoái nhượng, lột xác vì Ngụy Tử Trác thành người yêu hoàn mỹ trong lòng hắn ta. Nhưng Vân Phồn Tinh chung quy vẫn là một cây thứ ở trong lòng hai người, vì thế liền đơn giản đem cô ấy nhốt ở tầng hầm ngầm, làm bộ cây châm này cũng chưa từng tồn tại qua.

    Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác trở thành một đoạn giai thoại tình yêu.

    Nhưng không ai biết, cũng không có ai nhớ đến cũng như không hiểu được thiếu nữ nhược trí Vân Phồn Tinh, ở nơi tầng hầm ngầm tối tăm ôm đầu gối mà ngồi, bơ vơ không nơi nương tựa, đến cuối cùng ngay cả ánh mặt trời đều không có nhìn thấy, liền cứ như vậy chết đi.

    【 linh hồn mảnh nhỏ của Chiến Thần đại nhân, ở trên người Thích Hà. 】 Sưu Thần Hào nhắc nhở mà nói.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  4. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thích Hà.

    Cũng được coi như là cái người đồng bệnh tương liên với Vân Phồn Tinh.

    Thời điểm hắn lên chín tuổi, mẹ hắn đã mất sớm, ba hắn không đến nửa năm liền cưới mẹ kế vào cửa, lại còn mang theo một đứa em trai nhỏ hơn hắn tầm hai tháng.

    Thích Hà nhảy nhót lung tung muốn phản kháng, muốn đem mẹ kế cùng thằng em trai kia đuổi ra khỏi cửa.

    Nhưng thẳng đến khi hắn bị lấy danh nghĩa là dưỡng bệnh đưa về ở nông thôn, hắn mới hiểu được --nhà, không phải là nhà của hắn. Hắn chung quy, vẫn là cái người bị vứt bỏ.

    Sau khi bị đưa đến nông thôn, Thích Hà bắt đầu tự mình sa ngã, đi theo một đám lưu manh tự đắm mình trụy lạc!

    Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn vô dụng, đều cảm thấy hắn là một thằng phế vật, vậy hắn liền sa đọa cho mọi người xem!

    Hắn bỏ bê việc học, tính tình lại tối tăm cổ quái, hắn lẻ loi độc hành, đi ngược lại với mọi người!

    Cuối cùng, không thi đậu đại học, lại bị Thích gia nhận trở về.

    Ở trong giới quý tộc Hải thành, hắn nhận hết mắt lạnh cười nhạo, vì thế càng bước càng thêm vướng sâu trong vũng lầy.

    Đã không có mục tiêu, vậy hắn đi trên con đường xấu thì sao chứ?

    Cuối cùng vậy mà hắn lại dựa được vào một sinh ý ngầm, trở thành lão đại một phương, sau đó tính tình càng thêm dữ dằn tàn khốc..

    【 ngươi phải che chở Thích Hà thật tốt, đừng cho hắn đi lên con đường xấu, trở thành người mà mọi người đều sợ hãi, Boss phản diện mà mọi người đều muốn đánh. 】 Sưu Thần Hào dốc lòng mà giải thích.

    Kỳ thật nó cũng rất không kiên nhẫn.

    Nhưng là vì để không hố Chiến Thần đại nhân, nó lại phải đem tất cả đồ vật bẻ ra xoa nát, dạy cho vị tiểu thư Ngân Phồn Tinh chỉ số thông minh không quá cao này.

    Phồn Tinh suy tư hồi lâu, chậm rãi đánh ra mấy dấu chấm hỏi () : "Ý tứ là, ta trở thành Boss phản diện, chiếm vị trí của hắn, che chở hắn thật tốt, để hắn không cơ hội trở thành boss phản diện nữa, đúng không?"

    【.. 】 hình như có chỗ nào không đúng?

    Phồn Tinh lẩm bẩm, "Che chở hắn, giúp hắn làm tất cả chuyện xấu, khiến hắn trưởng thành như một đóa Tiểu Hoa Hoa. Ta hiểu rồi."

    【.. 】 vẫn là cảm thấy giống như không đúng chỗ nào, nhưng lại không thể nói ra.

    Sưu Thần Hào suy nghĩ nửa ngày, từ trên logic mà phân tích một phen lại cảm thấy Phồn Tinh nói rất có đạo lý.

    Vì thế liền mặc kệ, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao chỉ cần Chiến Thần đại nhân có thể được che chở thật tốt là được rồi.

    Nó đối với chiến thần đại nhân trung thành và tận tâm, lại chưa từng nghĩ tới, một ngày kia khi Chiến Thần đại nhân thức tỉnh, chỉ muốn nói với nó ba chữ -- "Mả cha ngươi!"

    Là con người đã độc thân ngàn vạn năm, không sợ trời không sợ đất, không người nào có thể địch nổi - Chiến Thần đại nhân, kết quả lại bị người khác ấn đầu mạnh mẽ mà che chở, quả thực không có gì có thể nghẹn khuất hơn!

    【 đồng thời, ngươi đã chiếm cứ thể xác nguyên chủ, để bồi thường, ngươi bắt buộc phải hoàn thành mong muốn trong lòng của đối phương. 】

    Phồn Tinh nghiêm túc nghĩ nghĩ về tâm nguyện của Vân Phồn Tinh --Cô ấy muốn, tồn tại thật tốt, không bị bất luận kẻ nào bắt nạt.

    Không hơn.

    Vì thế Phồn Tinh đếm trên đầu ngón tay, chải vuốt một chút nhiệm vụ của chính mình: Một, che chở Thích Hà thật tốt; hai, tồn tại thật tốt, không để bị người khác bắt nạt.

    Thích Hà là một tên thiếu niên đặc biệt thất thường.

    Tuy rằng mặc đồng phục xanh trắng nhưng lại có thể mặc ra một loại hơi thở tử vong lạnh nhạt hung ác nham hiểm, vừa hung lại tàn nhẫn đến lạnh lẽo, thời điểm đi ở trên đường, một đám người đi theo bên người đều là đám hồ cẩu bằng hữu mà hắn kết bạn.

    Phồn Tinh kẹp một đầu kẹp tóc hoa đủ mọi màu sắc, trên đường đi học với tan học đều yên lặng mà đi theo Thích Hà.

    Không xa không gần, không có cố tình tiếp cận, cũng không cố tình che dấu.

    Nhìn vài sợi tóc mái nhỏ vụn gục xuống trên cái trán kia, đi đường còn giống như minh tinh rạng rỡ loang loáng, bộ dáng soái đến cực kỳ bi thảm khiến nữ sinh xung quanh đều yên lặng mà yêu thầm Thích Hà.

    Ý niệm duy nhất của Phồn Tinh chính là: Che chở hắn thật tốt, sau đó chỉ số thông minh có thể tăng từ 1 lên 2.

    Đi theo đại khái đã tầm ba bốn ngày, tất cả những quầy bán quà vặt bên ngoài trường tiểu học nông thôn cơ hồ đều đã bị Phồn Tinh mua gần hết.

    Hôm nay mua que cay, ngày mai mua nước có ga, hôm sau lại mua chân gà nhỏ chiên bột mì.

    Ăn ăn, Phồn Tinh thậm chí còn đặt câu hỏi với Sưu Thần Hào: "Nhị Cẩu, ta có thể lưu lại thế giới này không?"

    Sưu Thần Hào run lên: 【 ngươi không muốn tăng chỉ số thông minh sao? 】 thanh âm nó bén nhọn, phảng phất như muốn nổ tung.

    "Ta muốn.." Phồn Tinh dừng lại một chút, bởi vì chỉ số thông minh không đủ, cho nên nói chuyện thường xuyên sẽ mắc kẹt, Sưu Thần Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi 【 muốn là được rồi, ngoan nha, phải che chở thật tôt cho.. 】

    "Ta muốn mỗi ngày đều được ăn quà vặt, không muốn tăng chỉ số thông minh nữa, nấc.."

    Sưu Thần Hào chém đinh chặt sắt nói: 【 không thể! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi không có khả năng lưu lại thế giới này! 】

    Chiến Thần đại nhân so ra còn kém với quầy bán quà vặt?

    Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2020
  5. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi theo vài ngày, Phồn Tinh rốt cuộc cũng bị phát hiện.

    Hồ cẩu bằng hữu bên người Thích Hà nghi hoặc nói, "Di, Thích Hà, đó có phải cái kia ngốc tử ngồi mặt sau cùng trong lớp học chúng ta hay không?"

    Những người khác phụ họa: "Giống như thật vậy."

    "Cô ta đi theo chúng ta như vậy làm gì?"

    "Hai ngày trước liền bắt đầu theo, ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm rồi. Cô ta thường thường còn xem Thích Hà một chút, là đi theo Thích Hà đi? Không phải là giống mặt khác nữ sinh, yêu thầm Thích Hà đi?"

    Thích Hà trong tay cầm điếu thuốc, sau khi hút một ngụm, phun ra một vòng khói, không kiên nhẫn mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.

    Những người khác vẫn luôn ồn ào, "Ngốc tử cũng sẽ yêu thầm sao? Thích Hà, mị lực của ngươi rất lớn a!"

    "Nói cái vô nghĩa gì! Đi rồi, về nhà."

    Thích Hà liếc mắt một cái chỉ nhìn đến đầy đầu tất cả đều là cái kẹp đủ mọi màu sắc, cay đến mức đôi mắt hắn cũng muốn đau!

    Cái quỷ gì, tập hợp bảy loại sắc màu, triệu hoán cầu vồng sao?

    Nhà của Thích Hà khoảng cách với nhà Di bà ngoại của Phồn Tinh không xa, hai người kỳ thật là tiện đường, cho nên chờ đến lúc sau khi những người khác đều đường ai người nấy đi, ở trên cái đường nhỏ nông thôn kia, cũng chỉ dư lại Thích Hà cùng Phồn Tinh chậm rì rì đi đằng sau.

    Vốn dĩ Thích Hà là không tính toán quan tâm đến cái tiểu ngốc tử này.

    Nhưng là ngươi biết cái gì là âm hồn không tan sao?

    Cô mẹ nó dường như liền cùng đội sổ, chậm rì rì treo ở đằng sau, không rên một tiếng. Nhưng là Thích Hà hơi chút quay đầu lại, lại có thể thấy cái đầu đủ mọi màu sắc như ra đang tản ánh sáng Mary Sue của cô.

    Thích Hà nghĩ đến lời những người khác vừa rồi ồn ào nói, tên ngốc này có khả năng yêu thầm hắn.

    Tức khắc trong lòng dường như bị đâm phải tường, thiếu niên mười ba bốn tuổi, bị cái ngốc tử thích, này mẹ nó quả thực là sỉ nhục!

    Vì thế Thích Hà dừng lại bước chân, chờ đến khi Phồn Tinh chậm rì rì đi tới, ngăn lại đường đi của cô.

    Phồn Tinh ngẩng đầu, trong miệng còn đang ăn đường.

    Bị Thích Hà hung tợn trừng mắt một cái khiến vẻ mặt cô đầy mộng bức, con ngươi đen sì nhìn đối phương, trong lòng suy tư: Là người che chở thì phải che chở như thế nào?

    "Nếu tiếp tục đi theo ta, lão tử liền đốt cái nhà cỏ của nhà ngươi!" Thích Hà hạ giọng, hung hăng uy hiếp nói.

    Nói xong liền đi, mang theo một trận gió bên người Phồn Tinh.

    Tuy rằng hắn hiện tại là cái gà yếu còn chưa có tiến hóa, nhưng trên người vẫn tự mang cơn gió của bá tổng.

    Phồn Tinh đứng ở tại chỗ phản ứng trong chốc lát, đối Sưu Thần Hào nói: "Tính tình của hắn giống như không tốt lắm."

    Sưu Thần Hào trong lòng nói không phải sao!

    Chiến Thần đại nhân tuy hung, rốt cuộc vẫn là người đệ nhất từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều muốn ở trước mặt hắn cúi đầu xưng thần, hắn còn có thể có tính tình tốt sao?

    Không thể nào a!

    "Hài tử không nghe lời.." Phồn Tinh nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giống như suy nghĩ câu tiếp theo.

    Thật lâu lúc sau, rốt cuộc nghĩ ra câu tiếp theo, "Hơn phân nửa là tự cao.."

    ".. Đánh.. Đánh một trận là tốt rồi."

    【.. 】 từ từ, ngươi muốn đánh ai? Cái ý tưởng này của ngươi giống như có điểm ma quỷ! Ngươi mẹ nó không phải chỉ số thông minh thấp sao? Đây là học được từ nơi nào?

    "Tinh Tinh, vừa rồi hỗn tiểu tử Thích Hà kia đối với ngươi nói cái gì? Hắn có phải hay không muốn đòi tiền ngươi?" Lão nhân gia chống quải trượng, bước đi như bay hướng Phồn Tinh đi tới.

    Mặt già giống như vỏ cây khô, nhưng ánh mắt rất từ ái.

    "Di bà ngoại, ăn đường." Phồn Tinh lấy ra đường mua nhiều, đưa cho lão nhân gia một viên, hống đến Di bà ngoại cười đến thấy răng không thấy mắt, nắm tay cô hướng vào trong nhà đi.

    "Ta cùng ngươi nói, Thích Hà chính là cái hỗn tiểu tử, nếu là hắn khi dễ ngươi, ngươi liền cùng bà ngoại Di nói, xem ta có cần quải trượng gõ gãy chân hắn không!"

    Bà ngoại Di tuyệt đối không chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, bà ấy còn cố ý lôi kéo Phồn Tinh đi vào trong nhà Thích Hà.

    Thích Hà một người ở, đây là quê quán của hắn, ông bà nội đều đã qua đời. Phụ thân cho hắn chút tiền cấp một cái thân thích của Thích gia, để hắn hỗ trợ chăm sóc Thích Hà một chút, không bị đói chết liền được.

    Lão nhân gia tỏ vẻ bưu hãn, đứng ở cửa nhà Thích Hà dùng quải trượng gõ cửa.

    Sau khi Thích Hà ra tới, việc đầu tiên bà ngoại Di làm là phỉ nhổ, sau đó mắng, "Ta cùng ngươi nói một chút a, ngươi không cha mẹ dạy liền không quan hệ, chính mình học cái xấu cũng không quan hệ, nhưng đừng khi dễ Phồn Tinh nhà của chúng ta a! Ngươi nếu là khi dễ Phồn Tinh nhà của chúng ta, ta liền khiến cho thôn trưởng đuổi ngươi ra đi!"

    Tất cả mọi người trong thôn đều biết Thích Hà họckhông giỏi, là người nơi nơi đều không có lý tưởng.

    Cho nên trong nhà nào có hài tử, cơ hồ đều có chút căm thù hắn.

    Thích Hà cà lơ phất phơ: "Lão bất tử, con mắt nào của ngươi thấy ta khi dễ cô ta? Nga, con người của ta không thích nhất là nhận nồi. Ta phía trước không có khi dễ cô ta, về sau ta liền hướng cô ta mà khi dễ đến chết! Thấy cô ta một lần, liền đánh cô ta một lần!"

    Bà ngoại Di tức khắc giơ lên quải trượng hướng trên người Thích Hà đánh xuống.

    "Ngươi cái vật nhỏ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Không học giỏi còn học cái xấu, còn tới trong thôn gây tai họa những người khác!"

    Đều nói vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, lời này cũng không phải không đạo lý.

    Bà ngoại Di của Vân Phồn Tinh thật là đối với cô rất tốt, lão nhân gia thực từ ái. Nhưng lại cực độ bênh vực người mình ngay cả ý nghĩa cũng có điểm ngang ngược vô lý, cậy già lên mặt.

    Thích Hà cầm nắm tay, kỳ thật có thể một chân đem lão bất tử này đá bay.

    Nhưng cũng không biết là cái nguyên nhân gì, thế nhưng chỉ là cầm quải trượng, sau khi đoạt lấy liền hướng trên mặt đất mà ném.

    "Ngốc tử, ngươi cho ta chờ!"

    Thích Hà phía trước là đại thiếu gia chín năm qua đều là sống trong nhung lụa, trong xương cốt đều cất giấu ngạo khí, khiến hắn cùng lão thái thái nông thôn đối mặt mắng, hắn thật sự làm không được.

    Sau khi hung tợn mà uy hiếp Phồn Tinh, liền trực tiếp xoay người vào nhà, đóng cửa.

    Lão thái thái ở ngoài cửa mắng một lúc lâu sau, mắng đến người trong thôn tất cả đều tới xem náo nhiệt, còn chưa đã thèm.

    Kỳ thật Thích Hà về sau sẽ đi lên con đường xấu kia, lúc này chỉ mới là dấu hiệu.

    Không có người chịu phóng thích thiện ý đối với hắn, cơ hồ tất cả mọi người dùng ác ý lớn nhất tới kiêng kị hắn, phỏng đoán hắn. Vô luận là cha mẹ hắn, vẫn là mẹ kế của hắn, lại hoặc là mấy cái thôn dân..

    Không có chỗ nào mà không phải là dùng thành kiến mà nhìn hắn.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  6. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi cái vật nhỏ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.."

    Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy..

    Thời điểm đi ngủ buổi tối, Thích Hà ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng bò dậy một chân đá vào bàn sách, tức giận chửi, "*!"

    Hắn không thèm để ý chính mình bị người khác mắng sao?

    *! Hắn thật đúng là mẹ nó rất để ý a!

    Trong lòng như có một viên hạt giống hung ác chậm rãi nẩy mầm, hắn không có đối ngốc tử kia làm cái gì, lão bất tử kia lại dựa vào cái gì chạy đến trước mặt hắn khoa tay múa chân? Thật cho rằng hắn dễ bị bắt nạt sao?

    Thích Hà càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không trôi khẩu khí này.

    Nếu tất cả mọi người đều khinh thường hắn, cảm thấy hắn chính là một cái tiểu tạp chủng hết thuốc chữa, cho rằng đời này của hắn chính là cái lưu manh, vậy hắn liền quấy phá cho mọi người xem!

    Mắng hắn đúng không!

    Ha hả!

    Thích Hà cười lạnh, cười đến quái đản lạnh nhạt, trong lòng yên lặng có chủ ý.

    *

    Tương đối hẻo lánh nông thôn, chủ yếu vẫn là dùng lửa đốt. Cơ hồ từng nhà đều có cái phòng chất củi, bên trong đặt đống cỏ phơi khô cùng củi lửa.

    Thích Hà bật chiếc bặt lửa lên, đứng ở sau gia phòng chất củi nhà bà ngoại Di của Vân Phồn Tinh.

    Hắn kỳ thật cũng không phải cái người tính tình có bao nhiêu hư, trong lòng hắn cũng tự thấy rõ ràng. Chẳng qua tất cả mọi người không hiểu hắn, đều khinh thường hắn, vì thế hắn mới đơn giản trở nên phản nghịch, không dễ ở chung.

    Hắn muốn làm cái đồ vật hỗn trướng tội ác tày trời, để những người trong thôn đó vẫ luôn ở sau lưng hắn nhai gốc lưỡi của hắn* biết rằng hắn có thể đem toàn bộ bọn họ thọc chết, các ngươi có tin hay không?

    Dù sao hắn còn chưa có thành niên, liền tính giết bọn họ, cũng không cần đền mạng!

    Chính là hiện tại hắn cảm thấy, loại này cảm giác nghĩ được lại không dám làm, muốn trở nên hư hỏng lại không đủ cảm giác hư hỏng, thật sự rất tồi tệ! Hắn không nghĩ vẫn cứ như vậy tiếp tục đi xuống, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là cái hỗn trướng, vậy hắn phải làm cho cái danh xứng với thực, hỗn trướng thì lại như thế nào?

    Sương khói lượn lờ.

    Một điếu thuốc đã hút hết.

    Trong lòng Thích Hà chậm rãi kiên định tín niệm.

    Thế đạo này, chính là cái thế đạo chết tiệt, người thiện bị người khinh, ngựa thiện bị người cưỡi. Hắn vừa không muốn bị người khinh, cũng không muốn bị người cưỡi!

    Dùng bật lửa đốt phòng chất củi, nhìn ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên.

    Thích Hà đắc ý lại kiêu ngạo mà bắt đầu cười, hờn dỗi đè ép trong ngực đã nhiều năm, trong nháy mắt này tựa hồ hoàn toàn tiêu tán, làm hắn có loại cảm giác dương mi thổ khí*.

    (*) Nâng cao lông mày và thở mạnh ra một hơi, chỉ sự vui sướng, hạnh phúc sau khi thoát khỏi áp lực lâu dài.

    Thoải mái thật sự!

    Lão bất tử, mắng a, dốc hết sức mắng a!

    Lửa còn chưa đốt tới trên người mình, ai cũng không biết đau!

    Thích Hà xoay người rời đi, đem ánh lửa vứt với phía sau, chậm rì rì cà lơ phất phơ mà dọc theo đường nhỏ ở nông thôn mà đi, thuận tiện còn ở bờ sông rửa lại mặt một phen.

    Sau đó liền thấy..

    Một đầu của Phồn Tinh đính đủ mọi màu sắc kẹp plastic chầm chậm mà đi tới, Sưu Thần Hào đều muốn tuyệt vọng, ba ba, mấy cái kẹp này đó thật sự không có phẩm vị, cầu xin ngươi đừng mỗi ngày đều bắt ta khen ngươi.

    Sưu Thần Hào trước nay đều chưa từng trải qua thống khổ như vậy, tiểu thư Ngân Phồn Tinh, cô ấy đính đầy đầu kẹp plastic bảy màu Mary Sue, còn yêu cầu nó mỗi ngày không trùng lặp khen mà khen cô!

    Này quả thực, là tra tấn thảm thiết nhất!

    "Ngốc tử, đứng lại." Thích Hà trong lòng ác ý tràn đầy, ánh mắt khi nhìn về phía Phồn Tinh, đều lập loè ánh sáng không có hảo ý.

    Hắn trở nên hư hỏng. Phồn Tinh ở trong lòng đối với Sưu Thần Hào nói.

    【 ngươi làm sao mà biết được? 】

    Hơi thở.

    Hơi thở không đúng.

    Phồn Tinh có thể nhạy bén cảm giác được đến thiện ý cùng ác ý trên thân một người, thiện ác không phải biểu hiện ở mặt ngoài, mà là nội tâm.

    Có chút người nhìn hung thần ác sát, nhưng là nội tâm hắn khả năng lại thực mềm mại. Có chút người nhìn giống như cùng trước kia không phải hai dạng khác biệt, nhưng trái tim lại ở chậm rãi trở nên cứng rắn.

    Thật giống như, từ thạch trái cây mềm mụp, lại biến thành chân gà nhỏ chiên bột cứng ngác cô từng ngậm.

    Phồn Tinh ngoan ngoãn đứng lại, trong lòng Thích Hà cười lạnh một tiếng, quả nhiên là cái ngốc bức, khẳng định thực dễ bắt nạt.

    Thích Hà cúi đầu, đắc ý dào dạt nhìn tên ngốc nói, "Ngốc tử, ta đã đốt phòng ở nhà các ngươi rồi. Ta xem ngươi cùng cái lão bất tử kia, buổi tối hôm nay ngủ chỗ nào!"

    Hắn tưởng tượng đến việc chính mình làm, liền nhịn không được cảm thấy sinh ra một ngụm ác khí.

    Còn cố ý chỉ vào phương hướng cách đó không xa đang ở bốc khói, "Thấy không? Đó chính là phòng ở nhà các ngươi đang bị cháy. Sợ hãi sao? Nếu không phải ngươi cùng cái lão bất tử kia không ở nhà, ta đã có thể dùng một cây đuốc đem hai người các ngươi thiêu đến chết!"

    Đúng, chính là như vậy!

    Tiếp tục tâm địa tàn nhẫn như vậy đi xuống!

    Chờ một ngày kia khi trở lại Thích gia, đem tất cả người Thích gia đều cùng nhau thiêu chết!
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  7. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật sự, là ngươi phóng hỏa sao?" Phồn Tinh chậm rì rì hỏi.

    "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?"

    Phồn Tinh như suy tư gì đó mà bắt đầu lầm bầm lầu bầu: ".. Trẻ con không nghe lời.."

    Sưu Thần Hào: 【.. 】 nó có loại dự cảm xấu, trong lòng nó như có chút phương hướng, nó giống như biết được câu tiếp theo là cái gì.

    "Ngốc tử, ngươi đang lẩm bẩm lầm bầm nói cái gì?" Thích Hà nhíu mày, đối Phồn Tinh đang bỏ qua lời nói của hắn rất là không vui.

    ".. Hơn phân nửa là thiếu.." Phồn Tinh chậm rì rì mà nói ra câu tiếp theo.

    【 ngươi.. 】

    Sưu Thần Hào thậm chí chưa kịp ngăn cản, cũng chỉ thấy Phồn Tinh giống như một cái đạn pháo nhỏ, hướng Thích Hà mà tiến lên, sau đó đem người nện ở trên mặt đất, một phen ấn xuống.

    Mạnh mẽ ấn trên mặt đất.

    "*!" Thích Hà tức giận đến sắc mặt đỏ lên, suy nghĩ giãy giụa muốn bò dậy.

    Nhưng là lực đạo của tên ngốc này quả thực lớn đến kinh người, hắn căn bản không có biện pháp tránh thoát, thậm chí liền nhúc nhích đều không thể nhúc nhích.

    ".. Đánh một trận, thì tốt rồi.." Con ngươi đen sì của Phồn Tinh nhìn Thích Hà.

    Con ngươi đen trắng phân minh thế nhưng cho người ta một loại cảm giác không dám nhìn thẳng, khiến trong lòng Thích Hà bốc lên một loại cảm giác như mạc danh có nguy cơ. Đặc biệt là thời điểm khi hắn nghe thấy những lời đằng sau này, mặt đều là biến xanh.

    Tên ngốc này thực sự nghiêm túc, là thật sự thực nghiêm túc nghĩ đến phải đánh cho hắn một trận.

    "Ngươi hẳn là phải làm trở thành một đứa trẻ ngoan." Phồn Tinh nói.

    Như vậy cô mới có thể tăng chỉ số thông minh, từ 1, tăng tới 2.

    "Ta mẹ nó có làm người tốt hay không, liên quan chuyện gì đến ngươi! Ngươi mẹ nó chính là cái ngốc tử, chính mình cũng không biết làm người như thế nào, còn quản lão tử!" Trong lòng Thích Hà như muốn nôn ra máu.

    Mẹ nó, cái đứa ngốc bức này rốt cuộc muốn làm gì?

    "Hắn không nghe lời ai." Phồn Tinh đối Sưu Thần Hào nói, trong giọng nói tựa hồ có loại vui vẻ nhỏ mạc danh, "Ta có thể đem hắn bẻ tại đây.."

    【 từ từ, ngươi đừng đánh hắn! 】 Sưu Thần Hào tận lực khuyên can.

    "Vì cái gì?" Phồn Tinh có chút tiếc nuối nhỏ.

    【 ngươi đã quên sao? Nhiệm vụ của ngươi là che chở thật tốt cho Chiến Thần đại nhân, như thế nào có thể đánh hắn đây? 】

    "Nga." Ngữ khí càng thêm tiếc nuối.

    Thích Hà rõ ràng đã nhìn thấy ngốc tử này giơ lên nắm tay, tựa hồ tưởng một quyền nện ở trên mặt hắn, kết quả lại là sau khi cưỡi ở trên người hắn phát ngốc một lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

    Ngốc tử này thế nhưng lại buông nắm tay, bắt đầu sờ cặp sách.

    Sau khi từ cặp sách lấy ra một cây cọ màu, hướng hắn bày vẻ đặc biệt đáng khinh mà hắc hắc cười hai tiếng..

    Thích Hà trong lòng có dự cảm bất tường, "Ngốc tử, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng xằng bậy!" Hắn trước nay chưa từng cảm thấy nghẹn khuất như vậy, cảm thấy chính mình quả thực giống cái người vợ nhỏ không hơn không kém, đang tận lực kháng cự ác bá.

    "*! Vân Phồn Tinh! Ngươi cái ngốc bức này! Ngươi buông ta ra! Ngươi tin hay không ta giết chết ngươi!"

    Thích Hà cảm giác được bút màu nước ở trên mặt rơi xuống, hắn thậm chí còn không biết Phồn Tinh ở trên mặt hắn vẽ cái gì.

    Hắn hiện tại chỉ còn hận không thể bóp chết cái tên ngốc này!

    "Về sau phải ngoan ngoãn biết không? Bằng không, lần sau.." lão đại Phồn Tinh vươn tay nhỏ trắng nõn, ở trên má Thích Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau khi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chậm rì rì nghĩ ra câu uy hiếp tiếp theo để nói, "Lần sau, ở ngươi trên mặt vẽ hai cái."

    Nói xong, từ trên người Thích Hà bò dậy.

    Cõng cặp sách nhỏ, chậm rì rì mà về nhà.

    Thích Hà ngồi xổm bờ sông, nhìn đến đồ vật trên mặt, hắn thề, đời này tuyệt đối cùng tên ngốc Vân Phồn Tinh này không đội trời chung!

    Bút màu nước xanh.

    Đồ án, rùa đen.

    Lão đại ở trên mặt Thích Hà vẽ một con rùa đen nhỏ giống như đúc màu xanh lục, đặc biệt là ô vuông trên mai rùa đen còn vẽ đến rậm rạp!

    Thích Hà rửa sạch lại ước chừng nửa giờ..

    Không rửa sạch sẽ được.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  8. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng chất củi nhà bà ngoại Di gia cháy đến sạch sẽ, thời điểm lão nhân gia trở về, một phen nước mũi một phen nước mắt mà khóc đến không thành bộ dáng.

    Phồn Tinh không đem việc Thích Hà phóng hỏa nói ra ngoài, chỉ là yên lặng mà ở trong thôn nhặt củi đốt.

    Ngày hôm sau Thích Hà không đến trường học, đêm qua hắn dùng xà phòng xoa mặt cả đêm, đại bộ phận của con rùa đen vẽ bằng bút màu xanh trên mặt kia đều đã tẩy sạch, vấn đề là còn dư lại một chút.

    Mơ hồ có thể nhìn ra được tới hình dạng.

    Hắn còn muốn mặt mũi.

    Đọc sách cái nima, nếu hắn để nguyên con rùa đen trên mặt mà đi đọc sách, mặt của hắn còn để chỗ nào?

    Ngày hôm qua sau khi hắn đi phóng hỏa, buổi tối hưng phấn đến mức ngủ không yên. Cảm thấy cái ngốc tử Vân Phồn Tinh kia nếu biết là hắn phóng hỏa, khẳng định sẽ cáo trạng với người trong thôn.

    Tới a, để cho bọn họ tới a!

    Hắn hiện tại tựa như một con báo hoa, liền chờ người khác đi tới cửa tìm phiền toái, sau đó tiến lên cắn xé người ta!

    Kết quả là cả đêm hắn không ngủ vậy mà mãi không chờ được người nào đến tìm phiền toái.

    Ngược lại đáy mắt xuất hiện một mảnh xanh đen, ngày hôm sau mắt đều không mở ra được.

    *!

    Cái ngốc tử kia vậy mà lại không cáo trạng?

    Không nên a!

    Cô ta vì cái gì lại không cáo trạng?

    Nội tâm Thích Hà xuất hiện một trận táo bạo, cái thiếu niên lần đầu tiên làm chuyện xấu, đều gấp đến không chờ nổi mà muốn hướng về mọi người tuyên cáo: Xem, lão tử chính là cái đồ vật không nên thân! Ta mẹ nó không có thuốc nào chữa được nữa rồi! Giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào ta không làm, có bản lĩnh ngươi tới tìm lão tử gây phiền toái a!

    Hắn thậm chí còn nóng lòng muốn thử lộ ra một mặt hung ác, làm tất cả mọi người đều phải sợ hắn.

    Kết quả, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

    Vậy mà Vân Phồn Tinh lại không cáo trạng.

    Tức giận đến mức Thích Hà liền canh giữ ở ngay trên đường mà tan học Phồn Tinh nhất định phải đi qua, tính toán lại tiếp tục hung hăng mà bắt nạt cái tiểu ngốc tử kia một lần, để chính mình lấy lại danh dự.

    Trong miệng Phồn Tinh đang ngậm một bao nước có ga một đồng, mắt hạnh mênh mông mà nhìn Thích Hà, "Tìm ta, có việc gì sao?"

    Nhị Cẩu nói, cần phải che chở hắn giống như che chở Tiểu Hoa Hoa, cho nên không thể đánh hắn, chỉ có thể ở trên mặt hắn vẽ rùa đen nhỏ.

    "Ngươi có phải hay không không có đem việc ta phóng hỏa nói cho lão bất tử kia?" Thích Hà hỏi.

    Phồn Tinh hít hít nước có ga, lắc đầu, "Không có."

    Vì cái gì phải cáo trạng? Đốt thì cũng đã đốt rồi.

    Thích Hà cười lạnh: "Như thế nào, sợ sau khi cáo trạng, ta sẽ tìm ngươi gây phiền toái? Ha hả, ngươi cái ngốc bức này, ngươi cho rằng ngươi không cáo trạng, ta liền sẽ không khi dễ ngươi sao?" Hắn không tài nào nghĩ ra được lý do mà Phồn Tinh không cáo trạng, cho nên chỉ có thể quy kết tại lý do này.

    Lão đại nghiêng nghiêng đầu, "Cho nên hôm nay ngươi tới, là tới bắt nạt ta sao?"

    Thích Hà nhìn dòng sông nhỏ bên cạnh, khi dễ tiểu ngốc tử này làm hắn mạc danh có loại cảm giác thành tựu. Liền phảng phất như kẻ yếu bị người khi dễ gây áp lực, rốt cuộc tìm được rồi kẻ càng yếu hơn, vì thế muốn phát tiết ma quỷ trong lòng.

    Vì thế liền hù dọa nói, "Ngươi nói thử xem nếu ta là đem ngươi ném vào trong sông, ngươi có thể hay không bị chết đuối?"

    Hắn ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra, ác niệm trong lòng ngập trời.

    Hắn là bị Thích gia trục xuất đến nông thôn này để sống, đã không có người nào thèm để ý hắn, cũng không có người nào cần hắn. Tai họa để lại ngàn năm, dù sao hắn cũng là nhân sinh vô vọng, không bằng gây tai họa một thêm chút cho người khác!

    Kết quả liền lấy tay đẩy Phồn Tinh một phen.. Không đẩy được.

    Lại đẩy một lần nữa.

    Lão đại mưa gió bất động, vững vàng như núi.

    Sau khi bị đẩy liên tục hai cái, Phồn Tinh chớp chớp con ngươi, đôi mắt hạnh hồ hồ mà nhìn Thích Hà, sau đó, ở thời điểm Thích Hà còn chưa kịp phản ứng, một phen giữ chặt lấy tay hắn.

    Lấy thế nhanh như trộm chuông sét đánh không kịp bưng tai, bắt lấy cánh tay Thích Hà, quăng ngã qua vai.

    Trực tiếp đem người ném vào trong sông!

    "Phanh!"

    Người tốt*, bọt nước kia, quả thực là bay tán loạn bốn phía!

    (*) nguyên văn là hảo gia hỏa

    Sau khi Thích Hà bị ném vào trong nước, bị nện đến đầu óc choáng váng, cả người giống như quả cân trực tiếp hướng đáy sông mà chìm xuống. Thích Hà liên tiếp bị sặc nước miếng, giống vịt lên cạn mà vùng vẫy, hắn không biết bơi.

    Sau khi bị sặc nước, đầu óc Thích Hà ngược lại trở nên thanh tỉnh hơn chút.

    Hắn vừa rồi.. Thế nhưng lại ma xui quỷ khiến mà sa đọa đến nông nỗi muốn giết người.

    "Cứu.. Cứu mạng.." Thích Hà vùng vẫy, trên bờ chỉ có mỗi một mình Vân Phồn Tinh, hắn không cảm thấy một cái ngốc tử có thể xuống nước cứu hắn.

    Trong nháy mắt kia ở trong lòng Thích Hà hiện lên sự tuyệt vọng.

    Kết quả ở thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, Phồn Tinh chậm rì rì mà cởi giày cùng quần áo, nhảy xuống nước đem hắn vớt đi.

    Tiểu cô nương ăn mặc áo ngực thiếu nữ cùng quần đùi thỏ con, nhìn qua rất nhuyễn manh, nhưng là khi mà ngươi nhìn thấy cô ấy..

    Một tay mà có thể khiêng Thích Hà lên trên vai, sau đó dùng tư thế khí phách đem người đặt ở trên cỏ.

    Ai còn thấy manh nữa chứ?

    "Ngươi từ nay về sau, không cần nghĩ đến việc làm chuyện xấu hay trở thành người xấu." Phồn Tinh ngồi ở trên bụng Thích Hà, có chút buồn rầu mà nói.

    Thích Hà: ".. Nôn.." *!

    Hắn vừa rồi mới bị sặc nước a! Sặc đầy một bụng nước, hình như còn ăn phải hai con cá nhỏ.

    Cái tên ngốc Vân Phồn Tinh này, đặt mông ngồi ở trên bụng hắn, ngồi đến mức hắn không ngừng phun nước ra bên ngoài, còn phun ra hai con cá trích nhỏ đang tung tăng nhảy nhót.

    "Quan đến ngươi đánh rắm!" Thích Hà nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một mà nói. Vân Phồn Tinh kia rõ ràng là một cái ngốc tử, cô ta đến tột cùng là từ nơi nào mà có được sức lực lớn như vậy?

    "Ngươi đây là không đáp ứng sao?" Phồn Tinh hỏi.

    "Ta mẹ nó.."

    Thích Hà còn không có kịp buông lời hung ác, cả người hắn liền bay theo độ cung như một đường parabol đẹp mắt, lần thứ hai rơi vào trong sông, tiếp tục liều mạng mà vùng vẫy.

    Sưu Thần Hào quả thực đều sợ đến ngây người a!

    Còn có cái loại thao tác này?

    Đều đã nói tốt muốn đem Chiến Thần đại nhân giống như Tiểu Hoa Hoa mà che chở đâu? Tiểu Hoa Hoa nào nhà các ngươi mà có thể chịu được che chở tàn bạo như vậy?

    Sưu Thần Hào gấp đến độ xoay quanh, nhưng mà nó cái gì cũng đều làm không được.

    Chỉ có thể trơ mắt nhìn, Phồn Tinh đem Thích Hà vớt lên sau đó một lời không hợp liền đem người ném lại vào trong sông, rồi lại vớt lên..

    Cứ như thế mà tuần hoàn lặp lại bốn lần.

    Chờ đến khi Thích Hà lần thứ tư bị vớt lên từ trong sông, cả người hắn chỉ có thể nằm liệt trên cỏ, tựa như một con cá mặn.

    "Về sau có thể ngoan ngoãn không nghĩ làm chuyện xấu không?"

    Thích Hà nhấp môi, hắn hiện tại cái gì cũng đều không muốn nói, cũng là nói cái gì đều không nên lời.

    Nhưng là sau khi trải qua một phen đả kích cực kỳ tàn ác như vậy của lão đại, nguyên bản cái người trong lòng tràn đầy tin tưởng muốn sa đọa - Thích Hà.. hiện tại cả thể xác và tinh thần đều tràn đầy mệt mỏi.

    Thậm chí lòng tràn đầy đều là cảm giác thất bại.

    Hắn vậy mà ngay cả cái ngốc tử đều đánh không thắng!
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  9. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi rất tốt không nên tự mình sa ngã. Ngươi thông minh hơn so với ta nhiều như vậy, chỉ cần học tập thật tốt, sau này sẽ sống rất tốt. Ta có thể che chở ngươi thật tốt." Phồn Tinh chậm rì rì mà lặp lại lời nói mà Nhị Cẩu dạy cô, Nhị Cẩu nói một câu, cô liền thuật lại một câu.

    Trong lòng Sưu Thần Hào hiện giờ quả thực là khóc thút thít giữa gió bão.

    Nó còn có thể làm thế nào a?

    Nó cũng thực tuyệt vọng a!

    Trong lòng Thích Hà hiện lên một trận cảm động.

    Hắn giống như là đã không biết từ bao lâu chưa được nghe qua lời cổ vũ của người khác với hắn. Hắn thật sự.. Rất tốt sao? Thật sự không nên tự mình sa ngã sao? Về sau hắn còn có thể có tương lai sao?

    Loại này cảm động này không duy trì được bao lâu.

    Bởi vì Phồn Tinh lại yên lặng từ bên cạnh cặp sách lấy ra một cây bút màu nước màu xanh lục..

    Lão đại ở trên mặt Thích Hà vẽ hai con rùa đen nhỏ màu xanh lục, thuận tiện còn vỗ vỗ mặt hắn, "Đây là lần thứ hai ngươi phạm sai lầm, cho nên vẽ cho ngươi hai con."

    Vẽ cái nima!

    Thích Hà vì xóa rớt dấu vết con rùa đen lúc trước kia, mặt đều thiếu chút nữa bị xoa đến sưng, kết quả lúc này đây lại cho hắn họa hai con, phổi của hắn đều tức muốn nổ tung luôn rồi!

    Nhưng là sau khi thấy rõ ràng Phồn Tinh, mặt thiếu niên nhanh chóng chuyển thành màu đỏ.

    Bắt đầu là một tia đỏ ửng đầy khả nghi, sau đó nhanh chóng như virus mà lan tràn đến cả khuôn mặt, tiếp sau đó ngay cả cổ cũng trở thành một mảnh đỏ như máu.

    Cô cô cô.. Cô vừa lúc nãy đi vào trong nước vớt hắn lên liền đem áo ngoài đều ném ở bên cạnh.

    "Đứa ngốc, ngươi.. Ngươi đem quần áo mặc vào!" Thích Hà khó được khi nói chuyện có chút nói lắp.

    Chờ sau khi Phồn Tinh cầm quần áo tròng lên trên người, sức lực Thích Hà liền khôi phục lại chút, hai người cùng nhau đi trên đường.

    Lão đại không phải là cái người nói nhiều, từ cặp sách lấy ra một cái chân gà nhỏ chiên bột mì, vừa đi vừa ăn.

    Chờ đến thời điểm hai người sắp đường ai nấy đi, Phồn Tinh chậm rì rì mà đối Thích Hà nói một câu, "Cần phải cố lên, không được đồi bại." Ta sẽ che chở cho ngươi thật tốt.

    Trong lòng Thích Hà giật giật.

    Nói không nên lời là cái cảm giác như thế nào.

    Thật giống như ngươi vẫn luôn đi ở bên cạnh bờ vực, tự sa ngã mà muốn nhảy xuống dưới, lại có người hướng ngươi vươn ra một bàn tay.

    *

    Từ sau lần đó, Thích Hà mỗi lần đi học đều theo bản năng mà nghiêng đầu lại xem đứa ngốc Vân Phồn Tinh kia.

    Hai người bọn họ cũng coi như là cái đồng bệnh tương liên, đều không quá được người trào đón.

    Hắn là bởi vì ngày thường đi học đều không nghe giảng, là cái học sinh hư danh xứng với thực. Mà Vân Phồn Tinh lại là bởi vì, bẩm sinh chỉ số thông minh thấp, bị người kỳ thị.

    Đều cùng với những người chung quanh.. Không hợp nhau.

    Tuy rằng chỉ số thông minh thấp, nhưng là lão đại nghe giảng bài vẫn rất là nghiêm túc.

    Cắn đầu bút, hết sức chuyên chú mà viết bút ký, lão sư đã nói mười trang nhưng cô vẫn còn ở chậm rì rì mà viết trang bút ký đầu tiên.

    Có đôi khi Thích Hà lại cảm thấy đi..

    Đứa ngốc đều nỗ lực như vậy, hắn có phải hay không cũng nên tiến lên nhìn về phía trước?

    Mặc dù Phồn Tinh rất nghiêm túc, nhưng đã bị người khinh thường thì vẫn luôn là cái bị người khinh thường, đặc biệt là lão sư lớp ngữ văn tuổi còn trẻ, tính kiên nhẫn cũng không phải rất tốt. Nếu tâm tình nóng nảy thì liền tóm người mà mắng.

    Hài tử bình thường nếu bị mắng thì sẽ mang thù, còn đứa ngốc sao, tùy tiện mà mắng.

    Bắt nạt kẻ yếu, vốn chính là chuyện nhân chi thường tình.

    "Vân Phồn Tinh, đầu óc của ngươi là để trang trí sao? Đề mục đơn giản như vậy, ngươi còn có thể làm sai. Ngươi tới trường học là để làm cái gì? Lãng phí tài nguyên sao?" Sau khi lão sư ngữ văn phát bài thi đi xuống liền bùm bùm mà mắng một trận.

    Phồn Tinh cầm bài thi, cẩn thận đoan trangmà nhìn cái con số '38' điểm đỏ tươi kia.

    Nghiêng nghiêng đầu, trước kia cô đều chưa từng được học tập qua, đến thế giới này mới biết được còn có một cái việc gọi là đọc sách cùng điểm số này. Còn thấy rất mới mẻ, đến nỗi cái lão sư ngữ văn đang đứng ở trên bục giảng mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nàu, tạm thời lão đại vẫn hoàn toàn không để ở trong lòng.

    Từ trong lòng yên lặng mà lấy ra một quyển sách nhỏ màu đỏ, tự chính mình viết lên trên:

    Bài kiểm tra lần đầu tiên trong đời, 38 điểm.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  10. soda chanh

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Quả thực chính là một đứa thiểu năng trí tuệ! Loại người như ngươi sống trên đời làm gì? Vừa ngu lại vừa dốt, ngoại trừ kéo chân sau của lớp, còn lại chẳng làm nên cái tích sự gì cả!" Lão sư dạy ngữ văn càng mắng càng hăng say, đặc biệt là khi thấy Phồn Tinh không nói một lời, thì chỉ cảm thấy quyền uy chính mình được thỏa mãn đến vô hạn.

    A, sau này cũng có vô số người có cái loại cảm giác này.

    Trước mặt lão đại chính là điên cuồng phun ra một đốn, phun xong lúc sau liền thấy đặc biệt thỏa mãn.

    Cảm thấy chính mình bắt nạt một đứa ngốc, mà đứa ngốc kia lại còn đầy vẻ mộng bức, hoàn toàn không phản bác. Nghe có phải hay không đều cảm thấy rất thoải mái?

    Nhưng mà điều những người này không biết chính là.. Cảm giác khi bị lão đại lặng yên không một tiếng động mà ném vào phòng tối, càng sướng!

    Lão đại trong lòng yên lặng kéo ra một quyển sổ đen nhỏ, đem tên lão sư ngữ văn đăng ký lên trên.

    Thích Hà không biết vì cái gì lại cảm thấy trong lòng thực có chút hụt hẫng.

    Tuy rằng hắn cũng kêu Vân Phồn Tinh là đứa ngốc, tuy rằng cô ta cũng chính là như vậy, nhưng là khi nghe được lão sư ngữ văn mắng đến mức hăng say như vậy, hắn liền cảm thấy phá lệ bực bội.

    "Lão sư, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy công kích nhân thân học sinh của mình như vậy, thực không có đạo đứa của một giáo viên sao? Đề mục ngươi vừa mới nói, toàn ban cũng không chỉ có một mình Vân Phồn Tinh làm không đúng, dựa vào cái gì liền mắng một cái cô ấy?" Còn không phải xem cô là đứa ngốc sao!

    Thật buồn cười!

    Khinh thiện sợ ác, bắt nạt kẻ yếu!

    Người trên đời đều giống nhau!

    Lão sư ngữ văn: "Thích Hà, ngươi cút ngay ra ngoài cho ta! Ở bên ngoài cửa đứng hết một tiết!"

    Thích Hà cà lơ phất phơ đi ra ngoài, phạt đứng thì phạt đứng thôi.

    "Vân Phồn Tinh, ngươi cũng cút đi ra ngoài cho ta! Đứng ở bên ngoài!"

    Đối diện với bài thi mới mẻ lần đầu tiên khảo thí của mình - đại lão: .

    Nghiêng nghiêng đầu.

    Vẻ mặt mộng bức.

    Hai mặt mộng bức.

    Trăm mặt mộng bức.

    Này cùng cô có quan hệ gì?

    Vì cái gì cô đột nhiên phải đi ra ngoài phạt đứng?

    Nhân loại các ngươi thật sự rất kỳ quái, aizz!

    Thích Hà nhìn đứa ngốc đang đứng ở bên cạnh chính mình, cười nhạo một tiếng, "Thời điểm ngươi đối phó ta có năng lực như vậy, vậy mà hôm nay bị người mắng như thế nào lại giống như cái cọc gỗ, nửa điểm phản ứng đều không có? Có bản lĩnh, ngươi đem nữ nhân kia cũng ném vào trong nước đi a."

    Hắn cảm thấy đứa ngốc này thảm là thật sự rất thảm.

    Cô ta ngốc như vậy, ai cũng đều có thể dẫm một chân lên cô ta. Chờ bà ngoại Di của cô ta mất, cô ta có thể bị người khác bắt nạt đến chết.

    Kết quả lão đại dùng ánh mắt quái quái nhìn thoáng qua Thích Hà, phảng phất đang nhìn một đứa ngốc.

    Thích Hà cẩn thận xem xét, mẹ nó, cô ta quả nhiên lại là dùng cái loại ánh mắt như nhìn đứa ngốc để nhìn hắn!

    "Tốt nhất không cần ở trước mặt mọi người batứ nạt người khác." Phồn Tinh cũng không biết trong đầu vì cái gì lại toát ra cái ý niệm này, giống như khi cô vừa mới sinh ra liền đã có những lời này.

    Sao, ngươi còn muốn trùm bao tải ở sau lưng lão sư mà khi dễ cô ta sao?

    Thích Hà quả thực muốn cười lạnh.

    Kết quả ngày hôm sau, Thích Hà liền lãnh hội được cái loại lời nói ' tốt nhất không cần trước mặt mọi người khi dễ người ' mà lão đại đã nói đến tột cùng có cái ý nghĩa gì..

    Sáng sớm ngày hôm sau.

    Thích Hà liền nhìn thấy Vân Phồn Tinh đi ở phía trước hắn giống như đang mân mê cái gì đó, rồi lại hướng cặp sách mà nhét vào.

    Chờ hắn đi qua, cô đã đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên tay.

    Hắn đi đến trường sớm như vậy, là bởi vì từ sau khi bị đưa đến ở nông thôn, liền trước sau luôn ở trong trạng thái ngủ không sâu thậm chí là mất ngủ. So với trằn trọc, còn không bằng dậy sớm.

    Nhưng cái đứa ngốc này dậy sớm như vậy, làm gì?

    Thích Hà vốn dĩ muốn hỏi, nhưng là tưởng tượng đến chính mình tốt xấu gì cũng là cái người bình thường, cùng đứa ngốc Vân Phồn Tinh này nói nhiều lời chỉ sợ sớm hay muộn cũng trở nên không bình thường.

    Vì thế liền đơn giản yên lặng đi theo phía sau Phồn Tinh, Phồn Tinh biết, nhưng là trực tiếp xem nhẹ hắn.

    Thích Hà giờ này khắc này vẫn hồn nhiên không biết, hắn không nghĩ tự hạ giá trị con người cùng đứa ngốc nói chuyện, nhưng mà nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau một đứa ngốc như vậy, giống như cũng không tốt hơn chút nào a!

    Còn có, hắn cho rằng, đã là nam nhân bị lão đại mạnh mẽ ấn đầu che chở lại còn muốn muốn bảo trì mạch não bình thường, có khả năng sao?
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...