Welcome! You have been invited by Mai Hương to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 40: Tâm Tình

[HIDE-THANKS]
Suy đoán này khiến Đường Quả khẽ cau mày, tâm tình kích động trở lại, cô quen anh mới bao lâu? Cô thực sự đã có tình cảm với anh? Làm sao có thể như vậy được!

Không thể nào!

Không thể nào!

Tay Đường Quả đặt trên giường không khỏi nắm chặt, cô không thể bị mê hoặc bởi thú nhân Hổ Nha đó!

Nhưng..

Đây là sự thật.

Bàn tay đang nắm chặt của Đường Quả thả lỏng ra một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu.

Đúng, đó là sự thật, chỉ sau hai ngày ở bên nhau, cô đã có tình cảm với một thú nhân, với một người đàn ông có thể biến thành một con Cự Hổ.

Tuy nhiên, bây giờ cô đã nhận ra điều này, Hổ Nha sẽ không dễ dàng để lại dấu vết trong lòng cô như vậy nữa.

Lúc này Đường Quả thực sự không biết nên mừng vì cô đã phát hiện sớm hay nên buồn phiền vì cô đã phát hiện ra chuyện này.

Đều là lỗi của Hổ Nha, anh lấy nội y của cô rồi ném đi không phải là được rồi sao? Giặt làm gì? Giặt cũng giặt rồi, sao phải cầm trong lòng bàn tay đem về!

Tôi thực sự.. thực sự muốn đánh anh một trận!

Đường Quả lại nhịn không được mà nắm chặt tay lại.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xuất hiện ở cửa hang, Đường Quả lập tức nhắm mắt lại, thả lỏng bàn tay đang siết chặt.

Sau khi Hổ Nha trở về, anh phát hiện Đường Quả vẫn như trước khi anh rời đi, anh biết cô vẫn chưa ngủ, nhưng cô không muốn mở mắt nên anh chỉ cẩn thận lại gần, đặt chiếc quần và quần lót đã giặt sạch ở góc giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đường Quả đợi Hồ Nha đi xa mới mở mắt ra, cô quay người lại thì nhìn thấy chiếc quần và nội y được anh đặt ở góc giường, lúc đó khóe miệng cô cứng đờ mà co giật, cô vẫn muốn đánh anh một trận!

Hổ Nha lại quay lại, một tay cầm củi, tay kia cầm ba bốn khúc củi đang cháy, khi nhìn thấy Đường Quả mở to mắt nhìn mình, hai mắt anh đột nhiên sáng lên.

Nhưng rất nhanh mắt anh tối lại, Hồ Nha cẩn thận nhìn Đường Quả, hỏi: "Có phải ta làm phiền cô không?"

Nhìn đôi mắt Hổ Nha chợt sáng lên rồi chợt tối sầm, trong lòng Đường Quả trở nên u ám, sau đó cô nhận ra mình đang trong tâm trạng không tốt, lập tức khống chế cảm xúc của mình, nhưng cảm giác đột nhiên mất khống chế cảm xúc như vậy, thật sự là.. xấu.. xấu một cách rất chết tiệt.

Phải biết rằng cảm xúc dao động và không thể kiểm soát sẽ tạo thành sự ảnh hưởng đến khả năng dự đoán của cô. Một khi nó ảnh hưởng đến dự đoán của cô về mọi việc thì lúc bình thường có thể sẽ ổn, nhưng nếu rơi vào thời điểm nguy hiểm, nó có thể đòi mạng trong từng phút một. Vì vậy, thà loại bỏ nguồn gốc ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ngay lúc này! Dập tắt nó ngay thôi!

Lần thứ hai cảm giác được Đường Quả phóng ra sát ý hướng về mình, mặc dù sát khí rất nhạt, nhưng Hổ Nha vẫn cảm thấy bất an và hoảng sợ.

Vì sao Đường Quả lại hai lần phóng ra sát ý đối với anh? Có phải cô thực sự không thích anh và không muốn làm bạn lữ của anh? Phải chăng có điều gì đó anh làm chưa đủ tốt khiến cô không ưa anh đến vậy? Tâm trạng Hổ Nha tụt dốc, lần lượt nảy ra từng ý nghĩ không tốt.

Nhưng dù vậy, Hổ Nha cũng có thể vừa nhanh chóng nhóm lửa, vừa lên tiếng nói: "Đường Quả, ta đánh thức cô sao? Ta làm cô khó chịu rồi, đợi ta đốt lửa xong ta đứng dậy đi ra ngoài không làm ồn cô nữa. Ngoài ra, nếu ta chọc cô không vui chỗ nào, cô nói ra, ta thay đổi. Sau này ta cũng sẽ không chọc giận cô nữa."

Cô sẽ không bao giờ bộc lộ ý định giết người với ta nữa. Câu cuối cùng này được Hổ Nha âm thầm thêm vào trong lòng.

Hổ Nha thực sự sợ chưa kịp nói xong đã bị Đường Quả đuổi ra khỏi hang, sau đó cô sẽ không còn thích anh nữa, không muốn làm bạn lữ của anh, cũng sợ mình đang thực sự làm ồn phiền đến cô. Vì vậy lời nói lẫn động tác của anh thậm chí không có một chút chậm chạp nào mà rất nhanh.

Sát khí của Đường Quả khựng lại một chút, những lời yêu thương đường mật này anh học ở đâu ra vậy?

Cảm xúc tức giận nổi lên, Đường Quả lúc này mới ý thức được cảm xúc của mình lại sắp mất khống chế, cô nhanh chóng khống chế cảm xúc bình tĩnh lại, thu hồi sát khí.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đống lửa đang thắp sáng trong hang động đã có phần tối tăm, Đường Quả lúc này mới nhận ra bên ngoài trời đã tối, cô cũng phát hiện hôm nay Hổ Nha đã về sớm hơn hôm qua rất nhiều, chả trách tại sao náo nhiệt một trận lâu như vậy mà trời vẫn chưa tối.

Không trả lời Hổ Nha, Đường Quả nhìn ngọn lửa, hỏi: "Tại sao đem lửa vào vậy?"

Thực ra Đường Quả đã sớm cảm thấy hôm nay đám Hổ Nha có chút không bình thường, nhưng nếu cô thật sự muốn nói thì cũng không thể nói ra, cô chỉ cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Nhận ra Đường Quả đã không còn tức giận và đã thu hồi sát khí, Hổ Nha thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Mùa mưa sắp đến, lửa sẽ tắt nếu để ở bên ngoài, mà nếu mang vào cũng có thể giữ ấm cho cô, như vậy sẽ không dễ bị bệnh, ngoài ra, từ ngày mai trở đi cho đến hết mùa mưa, chúng ta sẽ nướng thịt và ăn trong hang."

Đường Quả không khỏi cau mày, lời nói của Hồ Nha khiến cô có dự cảm không tốt, hơn nữa, tuy nói với nụ cười nhưng khi nhắc tới hai chữ "mùa mưa", giọng điệu của anh đặc biệt rất nặng nề.

"Mùa mưa sẽ trông như thế nào?" Đường Quả ngước mắt nhìn vào mắt Hổ Nha, quả nhiên, trong mắt anh hiện lên một vẻ nặng nề khó có thể loại bỏ.

Hồ Nha chớp mắt, có chút không hiểu, sao Đường Quả lại hỏi như vậy? Cô chưa từng trải qua mùa mưa sao? Làm thế nào có thể được? Ồ, đúng rồi, cô hẳn đang thắc mắc làm thế nào bộ tộc của họ có thể sống sót qua mùa mưa, nếu không thì cô có thể đang lo lắng rằng anh sẽ bỏ đói cô.

Hổ Nha đoán được ra, cười nói: "Yên tâm, ta sẽ chăm chỉ săn bắt, tích trữ đủ con mồi, cô sẽ không bị cảm lạnh. Nhìn bên kia đi, ta đã thu thập được không ít da thú và củi, a phụ cũng thu thập được rất nhiều, chỉ cần cô không bị bệnh hay sốt và ăn nhiều thịt nướng là có thể sống sót qua mùa mưa."

Cuối cùng, nụ cười của Hổ Nha có chút miễn cưỡng, một, nguyên nhân là vì mỗi mùa mưa, giống cái luôn bị bệnh chết hoặc chết vì sốt, còn một số thú nhân sẽ chết vì bị thương hoặc vì sốt, nguyên nhân còn lại là anh thực sự lo lắng cho Đường Quả, cô cũng sẽ bị ốm và sốt vào mùa mưa, thực sự cô gầy nhỏ quá.

Vừa ốm vừa sốt, Đường Quả có thể thấy khi Hổ Nha nói ra bốn chữ này, giọng điệu và vẻ mặt của anh đều rất nặng nề, thậm chí là tuyệt vọng, có thể tưởng tượng và hiểu được việc này khiến anh tổn thương sâu sắc đến mức nào.

Bởi vì đã biết rồi nên Đường Quả khẽ cau mày, bởi vì cô phát hiện cảm xúc của mình vì Hổ Nha mà thăng trầm không chịu sự kiểm soát.

Hổ Nha ngay sau đó phấn chấn lên, mỉm cười nói với Đường Quả: "Cô nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ta phải đến chỗ a phụ lấy ít củi bỏ về hang, ta sẽ cố gắng không làm phiền cô."

Cuối câu, Hổ Nha lén nhìn Đường Quả một cái, chuẩn bị tinh thần nếu Đường Quả không thích anh quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh sẽ lập tức nói không sao, có thể đợi cô nghỉ ngơi xong rồi mới đi lấy củi về.

Tuy rằng trong lòng Hồ Nha biết mình gánh củi về lúc đó sẽ bị ướt mưa, nhưng điều đó thực sự không sao cả, bởi vì điều quan trọng nhất là Đường Quả phải được nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa anh có thể quấn da thú vào người, củi mang về bị ướt thì đặt cạnh đống lửa hong cho khô rồi đốt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 41: Giống Cái Của Cậu Ta

[HIDE-THANKS]
Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha, gật đầu, nằm xuống nhắm mắt lại, cảm xúc thăng trầm vừa rồi cũng lắng xuống.

Nhìn thấy Đường Quả gật đầu đồng ý cho anh gánh củi về, Hổ Nha chợt mỉm cười, để anh có thể gánh đủ củi về hang trước khi mưa xuống.

Nhìn Đường Quả nhắm mắt lại, Hổ Nha lập tức lặng lẽ đi ra khỏi hang.

Đường Quả cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn cử động chỉ vì đau đớn vì bị mất máu, thực ra đầu óc cô còn rất nhạy bén, nếu không cô đã không thể tiếp tục gây rắc rối với Hổ Nha cho đến tận bây giờ.

Giải phóng tâm trí, cô lắng nghe tiếng bước chân của Hổ Nha ra ra vào vào và âm thanh của đồ vật được đặt xuống, dần dần trong đầu Đường Quả không khỏi hình dung anh đi đến đâu cũng đặt một thứ gì đó, tấm da động vật quấn quanh eo anh thật sự rất bắt mắt!

Nhanh chóng đập tan cái suy nghĩ đó, không để ý đến anh nữa, chỉ coi anh là một trong những người đàn ông trong tổ chức, trong đầu Đường Quả đọc thuộc lòng mấy lần, sau đó lại nằm xuống, cố gắng hết sức phớt lờ tiếng ồn ào mà Hổ Nha tạo ra.

Một lúc sau, Hổ Nha đi ra ngoài, hang động chìm vào im lặng, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi xuống đất.

Đường Quả mở mắt ra nhìn, bên ngoài hoàn toàn tối đen, ánh lửa từ trong động chiếu rọi khiến cô có thể nhìn thấy mưa không lớn mà lại rất dày đặc, cô không biết Hổ Nha nói mùa mưa sẽ như thế nào, có giống như mưa ở mùa hè không?

Sau khi mưa rơi, bên ngoài dần dần yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi, Đường Quả lúc này cũng không hay mà ngủ thiếp đi.

Trên vai vác một thùng gỗ lớn chứa đầy nước, một tay cầm hai cành liễu, Hổ Nha trong mưa trở về hang động, điều đầu tiên anh nhìn là phương hướng Đường Quả đang ở.

Dưới ánh lửa màu vàng, nhìn khuôn mặt đang ngủ thoải mái của Đường Quả, nghe tiếng thở đều đều của cô, Hổ Nha biết cô bây giờ đã ngủ say, râu không khỏi cuộn lên, cười lớn.

Thật tốt khi trong hang động anh cũng có một giống cái, sau này anh nhất định sẽ đối xử với Đường Quả như a phụ anh đối xử với a mẫu anh, để cô đối xử với anh và đàn ấu tể như a mẫu anh đã đối xử với bọn họ.

Nghĩ đến tương lai cùng Đường Quả sống chung, Hổ Nha bất giác nở nụ cười rạng rỡ, cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

Tuy nhiên, dù vui mừng nhưng Hổ Nha vẫn hoàn toàn kiềm chế khí chất của mình, bước vào hang động một cách nhẹ nhàng và nhẹ nhàng.

Ngay lúc đầu, Hổ Nha nhẹ nhàng đặt thùng gỗ trên vai anh cách đống lửa không xa, sau đó cầm cây liễu gai trong tay đi về phía Đường Quả.

Càng ngày càng đến gần Đường Quả, Hổ Nha chậm rãi nín thở, cẩn thận đặt cành liễu gai lên đầu giường.

Anh từ Bạch Mai biết được sẽ dùng cành liễu để đánh răng, cành liễu này đặt ở đây, đợi khi cô tỉnh dậy nhìn thấy cành liễu này, cô sẽ rất vui mừng.

Ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Quả một lúc, thấy lông mày cô khẽ động, Hổ Nha vội vàng quay đi, sau đó nhặt chiếc quần và đồ lót đã được giặt sạch đặt lên đầu giường rồi lặng lẽ bước đi.

Sau khi ngồi xổm bên đống lửa để phơi quần và đồ lót rồi mặc lại, Hổ Nha chuyển sang trạng thái động vật rồi nằm xuống nơi anh đã ngủ đêm qua.

Sau khi quay đầu nhìn Đường Quả, Hổ Nha liền quay người lại, nhắm mắt lại, lúc này anh không dám nhìn Đường Quả quá lâu, vừa rồi anh suýt đánh thức cô dậy, hình như Đường Quả đã khá cảnh giác.

Đường Quả vừa tỉnh dậy muốn đi tiểu tiện, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần hang động được ngọn lửa lờ mờ chiếu sáng, cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã định đứng dậy, nhưng cô vừa dùng sức, phía dưới có một dòng nước dâng trào dữ dội, có một luồng nhiệt lớn, lúc đó cô đang cố định ở đó.

"Đường Quả?" Hổ Nha tỉnh lại, bởi vì Đường Quả đứng dậy gây ra tiếng động trên giường cỏ, anh nhìn Đường Quả mới đứng dậy nửa chừng đã dừng lại ở đó, không khỏi lo lắng hô lên.

Sau đó Hổ Nha đứng dậy, nhìn Đường Quả, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tuy rằng anh hỏi vấn đề này, Hổ Nha cũng muốn đến bên cạnh Đường Quả, nhưng anh chưa bao giờ thực hiện bước đó bởi vì anh biết Đường Quả đang cảnh giác với mình, cũng không muốn Đường Quả lại thả sát khí với anh.

Sau khi luồng nhiệt đi qua, nghe thấy giọng nói của Hổ Nha, Đường Quả ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt như muốn nói: Vừa rồi không có chuyện gì cả.

Nhìn bộ dáng của Đường Quả, Hổ Nha tưởng cô vẫn chưa tỉnh hẳn nên không phát ra âm thanh nào nữa, đợi cô tự mình tỉnh lại.

Thấy Hổ Nha không hỏi nữa, Đường Quả quay người nhìn về phía cửa động, mưa bên ngoài không những không tạnh mà dường như còn nặng hạt hơn trước rất nhiều, cô lo lắng, sao cô có thể dễ dàng xuyên không đến nơi hoang dã như vậy mà còn trong thời tiết này?

"Hổ Nha, có thứ gì che mưa không?" Đường Quả nhìn Hổ Nha.

Thấy Đường Quả nhìn mình trong sáng, Hổ Nha lập tức yên tâm hỏi: "Có gì che mưa không? Lá to? Cô muốn làm gì? Nói cho ta biết, ta sẽ ra ngoài giúp cô làm, bên ngoài đang mưa, đừng ra ngoài."

Lá lớn? Đường Quả không khỏi muốn trợn mắt khi nói với Hổ Nha, chẳng lẽ đã lâu như vậy trong đời bọn họ không làm ra thứ gì giống như ô sao? Vậy họ đã đi vệ sinh vào ngày mưa như thế nào?

"Tôi muốn vệ sinh một chút, có thứ gì che mưa cho tôi không? Tôi có thể mang theo bên mình." Đường Quả cảm thấy mình tốt nhất nên bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rõ ràng, nếu không cứ tiếp tục nói chuyện với anh, cô không biết liệu mình có thể chịu đựng được đến lúc đó hay không.

"Đi vệ sinh?" Hổ Nha ánh mắt mơ hồ, biểu thị anh không hiểu Đường Quả đang nói cái gì.

Khóe miệng Đường Quả giật giật vì cô chợt nhớ đến lời nói thẳng thắn của Bạch Mai, nhưng nhìn vẻ mặt bối rối của Hồ Nha, cô cảm thấy nếu không giải thích thì có thể sẽ kéo dài lâu hơn, cô cũng không muốn níu kéo nghĩa đi tiểu nữa

"Chỉ là đi tiểu tiện thôi." Đường Quả nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.

"Ồ, cô nói đi vệ sinh là đi tiểu tiện à, ta hiểu rồi, muốn đi tiểu tiện cũng không cần tìm một chiếc lá to để che mưa, cứ đến đó là được." Hổ Nha đột nhiên nói rồi biến hình từ một người Quái vật nói với một người dùng một tay chỉ vào nơi Đường Quả đang tắm.

Đường Quả lần theo ngón tay của Hổ Nha, nhìn thấy ngoài bồn tắm gỗ còn có một chiếc xô gỗ cao đến đầu gối cô, ý của Hổ Nha đó là xô nước tiểu?

Đường Quả không thể tin được, quay lại nhìn ngón tay của Hổ Nha, sau đó nhìn theo ngón tay của mình, qua đi lại lại hai lần mới xác nhận rằng, đúng vậy, cái thùng mà Hổ Nha chỉ vào chính là!

Đường Quả nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng tối bên ngoài và mưa lớn rơi xuống, nghĩ đến tình trạng thể chất hiện tại của mình, cuối cùng cô cũng đành chịu thua, nhưng..

Sau khi nhìn Hổ Nha, Đường Quả đưa mắt nhìn quanh trong hang, suy nghĩ xem có nên đuổi Hổ Nha ra khỏi hang rồi cho anh vào sau khi cô đã đi vệ sinh xong hay không?

Nhưng Đường Quả nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy điều này không ổn, không phải cô quyết định coi Hổ Nha là một trong những người đàn ông trong tổ chức sao?

Không phải vì quan tâm đến anh nên mới để anh ra ngoài bây giờ sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHương 42: Rồi Sẽ Có Những Điều Đáng Xấu Hổ Xảy Ra

[HIDE-THANKS]
Nhưng mà.. nhưng mà.. cô thật sự không có hành động gì trước mặt một người đàn ông không có vỏ bọc, hơn nữa cô cũng không muốn đi vệ sinh trước mặt một người đàn ông xa lạ này, Đường Quả vừa chán nản vừa bối rối.

Vì thế..

Khi Đường Quả nhìn thấy một bức tường củi cao ba mét, dài năm mét chất trên vách hang ở đằng kia, ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên: "Hổ Nha, anh chất đống củi đó ở góc kia đi."

Tuy củi không thể hoàn toàn che khuất tầm nhìn, ngay cả âm thanh cũng không thể che chắn một chút, nhưng hiện tại chỉ có thể tìm kiếm được sự an ủi.

Hổ Nha hoàn toàn nghe theo lời của Đường Quả mà không hề có gì là chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất để vây quanh góc bằng củi theo lời của Đường Quả.

Kết quả là xuất hiện một bức tường củi cao hai mét, có một lối vào và một lối lối ra.

Anh quay lại chỗ ngủ, thăm dò đến gần Đường Quả, thấy cô không cự tuyệt, Hổ Nha lập tức tăng tốc đứng trước giường cô.

Trong mắt của Đường Quả nhìn thấy sự thăm dò của Hổ Nha, rõ ràng anh giống như một người thô lỗ, nhưng lại luôn có thể chú ý đến cảm xúc của cô, sao có thể cẩn thận như vậy để lại dấu vết trong lòng cô?

Đứng trước giường của Đường Quả, ánh mắt của Hổ Nha sáng ngời nhìn cô nói: "Tôi cõng cô."

Đường Quả gật đầu, cô không muốn đi từng bước một mà chảy máu, mặc dù cô không biết cơn đau trong bụng sau cơn đau có đỡ hơn hay không, hay cơ thể đã thích nghi với cơn đau, nhưng cảm giác không đau như lúc đầu.

Chỉ cần nhấc chân lên là có thể bước đi, Đường Quả nghĩ nếu có thể thì không nên cử động.

Nhận được cái gật đầu của Đường Quả, Hổ Nha lập tức cười toe toét, cúi người xuống, một tay ôm eo cô, một tay đưa qua khuỷu chân của cô, gần như không tốn chút sức lực nào bế cô lên.

Đường Quả một tay giữ chiếc váy da thú đang tuột xuống, một tay choàng qua cổ Hổ Nha, khi Hổ Nha định bước đi, cô quay lại nhìn thì thấy da thú đã có một vùng rộng lớn đẫm máu trên giường nằm.

Đường Quả cau mày một lát, lúc này cô cũng phát hiện ra mùi máu trong động có chút nồng nặc, vừa mới bắt đầu có kinh mà ra nhiều máu như vậy, sau này liệu cô có bị mất máu do kinh nguyệt đến không?

"Làm sao vậy?" Hổ Nha đang cõng Đường Quả đi bỗng thấy cô cau mày, như đang lo lắng điều gì đó? Anh không nhịn được mà lớn tiếng hỏi.

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha, lắc đầu không nói gì, ngước mắt lên nhìn thấy họ sắp đi vào góc có củi bao quanh, chợt nhớ ra không có khăn giấy, khi đi xong làm sao mà lau được?

Đợi đã, với lượng máu ở trên giường, thì không phải da động vật quanh háng cô cũng ướt đẫm sao? Cái đó..

Đường Quả cúi đầu liếc nhìn nơi mông cô và bụng của Hổ Nha tiếp xúc, khóe miệng lại nhếch lên, những chuyện đáng xấu hổ này không phải lúc nào cũng xảy ra như vậy sao?

"Có nước nóng không?" Đường Quả quay mặt đi hỏi.

"Có, trước khi đi ngủ ta có đun một nồi nước nóng ở trên bếp lửa vẫn còn cháy."

Hổ Nha cười đáp, trong lòng vui mừng vì thấy Đường Quả tỉnh lại muốn uống nước nên mới hỏi, đun một nồi nước nóng, nếu không anh sẽ lấy nước nóng ở đâu cho Đường Quả bây giờ?

Đường Quả gật đầu nhìn nơi đó "Thả tôi xuống, đi đổ nước nóng và nước lạnh rồi bưng tới, nhiệt độ nước sẽ giống như lúc tôi tắm, lấy cho tôi một miếng da thú để làm một chiếc váy da thú, rồi giúp tôi thay da thú và tro củi trên giường bằng những cái mới."

"Được." Hổ Nha đáp lại, cẩn thận đặt Đường Quả xuống, để cô đứng vững rồi quay người rời đi.

Mà Đường Quả cũng nhìn thấy trên người Hổ Nha thật sự đầy máu, chói mắt quá!

Cảm giác được mặt mình có chút nóng lên, Đường Quả vội vàng trấn áp suy nghĩ của mình, đưa ánh mắt hướng lên trên, thầm nghĩ mình không nhìn thấy gì cả!

Ý nghĩ này vừa dứt, Đường Quả liền nghe thấy tiếng bước chân gần kề, hóa ra là Hổ Nha đã bước vào với một tấm da thú trên tay, hai tay cầm một chậu gỗ bốc khói.

Đường Quả rũ mắt xuống, vô tình nhìn thấy vết máu trên người Hổ Nha lần nữa.

Nhìn đi nơi khác, Đường Quả duỗi tay chỉ điểm: "Đặt chậu gỗ ở đây, đưa da thú cho tôi, anh đi ra ngoài để rửa sạch vết máu trên người đi." Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nói gì đó.

Hổ Nha cúi đầu nhìn, phát hiện trên người mình có vết máu, chắc chắn là vừa rồi ôm Đường Quả, nghĩ đến cảm giác ôm Đường Quả, ngẩng đầu cười rạng rỡ nói: "Được."

Nhìn Hổ Nha nở nụ cười rạng rỡ rời đi, Đường Quả đảo mắt không hiểu anh cười cái gì, bị máu kinh kỳ cọ xát có phải vui mừng như vậy không?

Khi Hổ Nha bước ra, anh không lập tức rửa vết máu trên người mà trước tiên anh lấy ra hai tấm da thú có tro củi trên giường, thay vào đó là những tấm da thú và tro củi mới.

Anh giũ sạch tro củi trên hai tấm da thú mà anh đã thay ở cửa hang, sau đó đặt tấm da thú ở cửa hang cho nước mưa rửa trôi tro củi, sau đó Hổ Nha cởi chiếc váy da thú ra xung quanh eo anh, duỗi thẳng eo rồi để mưa rửa sạch máu trên người anh.

Sau khi Hổ Nha đi ra ngoài, Đường Quả treo tấm da thú sạch sẽ lên tường củi, sau đó cởi chiếc váy da thú đã thấm đẫm máu ra, suy nghĩ một chút, cô đặt nó lên thùng, bên mép cô cũng muốn máu ở khắp mọi nơi một lần nữa!

Sau khi vội vàng rửa sạch vết máu trên mông và chân, Đường Quả quấn một tấm da thú sạch quanh eo rồi gọi Hổ Nha vào.

Lúc này, Hổ Nha đang ngồi xổm ở cửa hang, cầm một khúc củi đánh vào da thú bị mưa xối sạch.

Sau khi rửa sạch vết máu trên người, Hổ Nha thấy mỗi lần mưa rơi xuống da thú đều chảy ra rất nhiều máu, nghĩ ngợi một hồi, anh lấy một khúc củi đánh vào da thú, chỉ là như anh nghĩ, Mỗi lần anh đánh, vết máu trên da sẽ bị mưa cuốn đi nhiều hơn.

Nghe thấy Đường Quả gọi mình, Hổ Nha lập tức không để ý đến tấm da thú gần như đã được làm sạch hoàn toàn, đặt cây củi trên tay xuống rồi bước vào.

Đi đến lối vào và lối ra do bức tường củi để lại, Hổ Nha cũng nói: "Đường Quả, ta vào đây."

Đường Quả không nhìn thấy bóng dáng của Hổ Nha, không khỏi mỉm cười: "Vào đi."

"Được." Sau khi nhận thấy giọng nói của Đường Quả có vẻ nhẹ nhàng, Hổ Nha không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn, xem ra lần này anh không trực tiếp đi vào đã làm đúng.

Khi Hổ Nha đưa đã đưa cô ra ngoài, mặc dù Đường Quả vẫn nhớ tấm da động vật đẫm máu, nhưng quần lót của cô đã được Hổ Nha giặt nên da thú vô dụng nên cô vẫn để Hổ Nha dọn dẹp, dù sao thì anh cũng có vẻ vui khi làm điều đó.

Còn Hổ Nha thì thực sự rất vui vẻ khi dọn dẹp cho Đường Quả, sau khi đặt cô lên một chiếc giường sạch sẽ, anh xoay người đổ tất cả những gì cần đổ ra trước lỗ, để mưa rửa trôi, sau đó dùng nước rửa sạch củi, sau khi chiếc xô được làm sạch và đặt lại chỗ cũ, anh ngồi xổm ở cửa hang và tiếp tục đập và chà xát da thú để loại bỏ máu.

Ánh mắt Đường Quả cẩn thận nhìn theo Hổ Nha, bản thân cô là người có thị giác nhạy cảm, một thú nhân như Hổ Nha chắc chắn không nhạy cảm với thị giác như cô, nên cô không muốn anh biết cô đang nhìn anh, vì vậy cô chỉ cần cẩn thận ngay bây giờ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 43: Muốn Mù Rồi

[HIDE-THANKS]
Thực ra Hổ Nha cũng đã nhận ra ánh mắt Đường Quả đang dõi theo mình, nhưng thấy cô cẩn thận không để anh phát hiện, anh chỉ giả vờ như không chú ý, nhưng niềm vui và sự phấn khích trong lòng lại lộ ra trong mắt.

Mà khi cô nhìn thấy ánh mắt Hổ Nha ngay từ đầu đã không còn chút chán ghét nào, thậm chí còn cười rất nhiều, Đường Quả cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đập vào, trong lòng hưng phấn đến mức tê dại đến run rẩy.

Nhìn thấy Hổ Nha ngồi xổm ở cửa động rửa sạch da thú dính máu kinh, Đường Quả trong lòng cảm thấy chua chua xót xót.

Suy cho cùng, khi nhìn thấy bộ quần áo đó thấm đẫm máu kinh, cô không muốn vứt đi, nhưng Hổ Nha lại không hề ghét bỏ, tự tay mình đi rửa sạch vết máu, làm sao có thể để việc bàn tay thô ráp sẵn sàng giặt quần áo dính máu kinh cho cô thì sao?

Lúc này Đường Quả hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ có ánh mắt và bàn tay của Hổ Nha là thu vào lòng cô.

Nhìn thấy Hổ Nha ở đằng kia lau sạch máu trên da thú, vắt hết nước trên da thú rồi đứng dậy, Đường Quả hoảng sợ quay đầu lại, khi cúi mắt xuống thì phát hiện nó đang nằm ở đầu giường của cô, quần và nội y đã khô rồi!

Cô đưa tay cởi quần ra và sờ vào, quả nhiên đã thấy tất cả đều khô ráo, kể cả nội y của cô, với sự khô ráo đó như có vẻ như không được để ở đâu đó để bay hơi ẩm.

Ngửi thấy mùi khói gỗ thoang thoảng bám trên quần, Đường Quả biết suy đoán của cô là đúng, Hổ Nha đã hơ khô quần và nội y cho cô.

Khóe miệng Đường Quả không khỏi nở nụ cười.

Sau khi xem qua quần và nội y, Đường Quả thắc mắc Hổ Nha giặt như thế nào, thực ra anh đã giặt hết vết máu trên đó không còn dấu vết nào, nhưng có thể thấy rõ vải đã thô hơn trước.

Bên đó, Hổ Nha lấy da thú về ngồi xổm bên đống lửa, trải da thú ra hong khô trong đống lửa.

Đường Quả vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bộ dáng của Hổ Nha, trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh anh hong khô nội y cho cô.

Lúc này, Đường Quả cảm thấy như máu dồn thẳng lên não, đầu óc choáng váng, mặt nóng bừng, nội y trên tay lúc này cũng có chút nóng.

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Quả nhìn mình có chút thay đổi, Hổ Nha không khỏi quay đầu lại nhìn sang.

Nhìn thấy Hổ Nha quay đầu về hướng này, Đường Quả đột nhiên quay mặt đi, xoay người nằm ngửa.

Nhìn bóng lưng Đường Quả có phần cứng ngắc, Hổ Nha chớp chớp mắt, sao lại cảm thấy cô có chút khẩn trương?

Suy nghĩ một lúc, anh vẫn không hiểu, thấy Đường Quả quay lưng về phía mình, anh biết cô không muốn anh biết nên Hổ Nha liền quay lại, tiếp tục hong khô da thú trong tay anh.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của Hổ Nha đã rời đi, Đường Quả thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ trên mặt cô cũng giảm bớt, đồng thời cô nhận ra ảnh hưởng của Hổ Nha đối với cô dường như mạnh hơn rất nhiều.

Sau phát hiện này, trong lòng Đường Quả có chút thất thường chợt trầm xuống, dù sao cô và Hổ Nha chỉ vừa mới gặp nhau, phát triển này quá nhanh!

Im lặng một lúc, Đường Quả chợt nhớ ra Hổ Nha đang nướng da thú có tẩm máu kinh nguyệt, lập tức quay lại nhìn Hổ Nha: "Đợi đã, Hổ Nha."

"Làm sao vậy?" Hổ Nha quay đầu nhìn Đường Quả.

"Da thú phải được đun sôi trong nước sôi rồi vớt ra rồi mới hong khô." Nhìn bộ dáng của Hổ Nha, da thú sau khi hong khô phải tái sử dụng, cho nên vệ sinh nhất định phải tốt hơn, dù sao thì chính cô mới là người sử dụng nó.

"Được rồi, ta hiểu rồi." Hổ Nha nhìn nồi nước đã được đun sôi trên lửa, suy nghĩ một chút, anh lấy ra một cái bát đá khác đổ đầy nước vào, đặt lên bếp lửa rồi đốt nó đi.

"Tại sao anh không dùng nước đun sôi để luộc da thú vậy?" Đường Quả nghi hoặc hỏi.

"Đó là nước ta đun cho cô uống, đừng lo lắng về việc đun sôi da thú, ta sẽ đun một nồi khác thôi." Hổ Nha cười nói với Đường Quả.

Đường Quả lúc này lại cảm thấy trong lòng rung động, cô chỉ nói một lần uống nước đun sôi tốt cho sức khỏe, mà Hổ Nha lại nhớ kỹ như vậy, đun sôi đến khát mới uống.

Đè nén sự kích động trong lòng, Đường Quả nhìn Hổ Nha nói: "Nước đã đun sôi rồi thì không thể đun sôi nữa, đun sôi quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe."

"Cái gì? Không thể uống? Vậy.. vậy cô có bị làm sao không?" Hổ Nha bị lời nói của Đường Quả làm cho sợ hãi, lập tức mất tập trung quỳ một chân xuống trước giường Đường Quả, phải biết rằng nước họ uống ban ngày được đun sôi từ ban đêm cho đến sáng hôm nay.

Đường Quả không kịp phản ứng, buộc phải nhìn thấy một "con chim lớn" đang run rẩy mới có thể điều chỉnh tầm nhìn, sắp bị mù!

Đường Quả che mắt lại, xoay người nằm xuống, đầu ngẩng cao, không dám nhìn xem Hổ Nha đang ở đâu.

Nhưng phản ứng của cô khiến Hổ Nha sợ hãi, anh không nhịn được vội vàng hỏi: "Sao vậy? Cô có thấy khó chịu ở đâu không? Ta đi tìm Tế Ti."

Lúc này anh không còn quan tâm đến việc Tế Ti có đang ngủ không, hơn nữa với tầm quan trọng của Tế Ti đối với giống cái, anh chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc anh sẽ đánh thức bà dậy.

"Đợi đã." Đường Quả vội vàng đưa tay ôm lấy anh, lấy tay che mắt, nhưng lại túm được chiếc váy da thú của Hổ Nha vừa mới đứng lên, tấm da thú vừa mới kẹp vào eo cô lập tức biến mất thì đã bị cô xé ra.

Đường Quả tim đập thình thịch khi nhận ra váy da thú của Hổ Nha đã bị xé toạc, cô mở mắt ra và không thể tin được tại sao tay mình lại tuột da thú của Hổ Nha? Lại còn đem da thú xé mất?

Lúc này, những bộ phận lẽ ra không nên lộ ra của Hổ Nha cũng bị lộ ra ngoài không trung, phản chiếu rõ ràng trong mắt Đường Quả.

Cô thực sự sắp mù rồi! Đường Quả ném tấm da thú trong tay về phía Hổ Nha, dùng tay tự che mắt của bản thân lại.

"Có cảm thấy khó chịu không? Ta đi tìm Tế Ti ngay bây giờ." Hổ Nha vừa vui vừa lo lắng, nắm lấy tấm da thú mà Đường Quả ném qua, quấn quanh eo anh.

Hổ Nha vui mừng vì giống cái lại kéo da của thú nhân là để chứng tỏ giống cái muốn giao phối với thú nhân, còn lo lắng vì không biết Đường Quả xảy ra chuyện gì? Trông rất khó chịu.

Đường Quả vẫn bịt mắt lại, nhưng lại ngăn cản Hổ Nha đi tìm Tế Ti, cho nên tuy không muốn để ý đến Hổ Nha nhưng đành phải nói: "Đừng đi tìm Tế Ti, tôi không sao cả!"

Cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không đi tìm Tế Ti, nếu không với tâm tình thất thường hiện tại, cô thật sự không nhịn được mà đánh người!

Đường Quả bực bội với hai bát thảo dược và loại nước xám dùng để rửa ngón tay cho cô uống.

Lúc này Hổ Nha mới ý thức được Đường Quả bị anh đi tìm Tế Ti đẩy lùi, nghĩ đến mỗi lần anh nói muốn tìm Tế Ti, cô đều kịch liệt cự tuyệt, cô không thích Tế Ti, tại sao chứ? Tế Ti đối xử rất tốt với các giống cái.

Không nghe được Hổ Nha trả lời, Đường Quả có chút lo lắng anh đi tìm Tế Ti, cô tuyệt đối tin tưởng Hổ Nha có năng lực rời đi mà cô không hề hay biết.

Nhưng cô cũng nghĩ đến chuyện nếu Hổ Nha kiềm chế khí tức của mình, cô sẽ không cảm nhận được, lỡ như cô vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy thì sao? Nhìn thêm vài lần nữa cô sẽ nghĩ mình sẽ mù thật.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 44: Không Nhịn Được

[HIDE-THANKS]
Trong mắt Đường Quả, thi thể và người sống có sự khác biệt, cô nhìn thi thể không có vấn đề gì, nhưng khi nhìn người sống, với thực lực vốn có của cô, ai dám để cô nhìn thấy? Thứ không nên nhìn thấy thì cô lại không ngại để thứ đó biến mất hoàn toàn!

Nhưng sau khi đến nơi này, Đường Quả vốn đã mất hết sức lực, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Đang lúc Đường Quả đang cân nhắc xem có nên nhìn qua Hổ Nha hay không thì Hổ Nha lại lên tiếng: "Được, vậy ta không đi tìm Tế Ti."

Đường Quả thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tôi đi ngủ đây."

Hổ Nha thấy Đường Quả quay lưng về phía mình, nói: "Được."

Quay lại nhóm lửa, Hổ Nha nhìn nồi nước đang bốc khói, nghĩ đến lời Đường Quả vừa nói, uống nước đun sôi quá lâu không tốt cho cơ thể, liền đốt cháy thêm một ngọn lửa rồi đặt nồi lên, chờ nước sôi rồi vứt da thú xuống luộc chín trước khi vớt ra.

Hổ Nha đang bận rộn, Đường Quả ở bên đây cũng không ngủ được, cô ngủ thiếp đi vì ngay từ đầu trong động đã không có người khác, giờ cô biết Hổ Nha cũng ở đây, anh vẫn còn hoạt động, cô không thể yên tâm để đi ngủ.

Điều này cũng khiến Đường Quả nhận ra rằng, mặc dù cô luôn giữ sự cảnh giác trong lòng đối với anh vẫn chưa hoàn toàn được dỡ bỏ, nhưng khi thấy điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Bầu trời bên ngoài bắt đầu sáng dần, sau khi Hổ Nha từ từ hong khô hết da thú, mặc dù bầu trời bên ngoài vẫn còn u ám vì mưa nhưng có thể thấy hiện tại đã là ban ngày, bên ngoài cũng có người đi lại.

Hổ Nha cũng bắt đầu lấy thịt thừa tối qua ra, nấu nước dùng nghĩ đến khi Đường Quả thức dậy sẽ có thể ăn được, còn có trái cây và còn cả rau rừng..

Đường Quả đang lắng nghe động tĩnh phía sau đột nhiên nghe thấy động tác của Hổ Nha đang nhanh chóng rời đi, cô không khỏi sửng sốt, quay đầu lại nhìn sang, nhưng lại không thấy bóng dáng của Hổ Nha nữa.

Đường Quả quay mặt đi nhìn nước đang nấu được nấu sôi, Đường Quả bắt đầu nghi hoặc, anh tính làm gì? Bộ dáng bận rộn như vậy.

Đường Quả không nghĩ ra được nên ngồi xếp bằng ngồi thiền, tuy nhiên nội lực vẫn khiến cô thất vọng, không chịu cử động, đưa tay trái ra bắt mạch cho tay phải, mạch đập cho thấy cô vẫn cần bổ sung máu và khí.

Đường Quả làm xong việc này, Hổ Nha cũng đã quay trở về, ngâm mình trong mưa, trên tay ôm một nắm rau cảnh lớn.

Khi quay lại, thấy Đường Quả đang ngồi đó nhìn mình, Hổ Nha lập tức mỉm cười nói: "Đường Quả, cô dậy rồi sao."

Sở dĩ nói cô thức chứ không phải cô thức là bởi vì Hổ Nha luôn biết Đường Quả không có ngủ.

Nhìn Hổ Nha nở nụ cười rạng rỡ, Đường Quả không khỏi khẽ cau mày, tóc của Hổ Nha bị mưa xối cho xõa xuống, giọt nước trên khắp người rơi xuống, nhìn có chút đáng thương.

"Sao anh không dùng thứ gì đó để che mưa?" Đường Quả không khỏi nói lời này, cho dù anh có cường tráng, nhưng ở ngoài trời mưa lớn cũng dễ dàng bị cảm lạnh, anh không sợ bị bệnh phát sốt sao?

Hổ Nha cười rạng rỡ nói: "Ta rất khỏe, vừa đúng lúc mát mẻ một chút mà thôi." Mặc dù hôm đó trời mưa to nhưng có những hoạt động, làm cho cơ thể nóng lên.

Đường Quả thấy Hổ Nha nói như vậy liền không nói nữa, tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng cô cũng biết Hổ Nha là người bản xứ có lẽ đã lớn lên như thế này, cô là người mới nên khó mà nói được nên không biết phải làm sao.

Hơn nữa, dù sống trong cùng một hang động nhưng mối quan hệ hiện tại của họ chỉ có vậy.

Tuy nhiên, nhận thức này lại khiến Đường Quả càng cảm thấy không vui, nên đôi khi tâm trạng của phụ nữ thực sự rất kỳ lạ.

Hổ Nha vốn đã bước vào cửa động, rũ bỏ những giọt nước trên người mới nhận ra Đường Quả lúc quay lại đống lửa có vẻ không vui, tại sao vậy?

Nhớ lại chuyện vừa rồi, Hổ Nha cũng ngập ngừng nói: "Vậy sau này khi ra ngoài sẽ lấy thứ gì đó che mưa, để mưa không lọt vào người ta nữa?"

Đường Quả liếc nhìn anh một cái, không trả lời liền đổi chủ đề: "Hôm nay không phải đi săn sao?"

Hổ Nha không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng lúc này thấy Đường Quả còn hỏi chuyện khác, anh liền bỏ lời nói trước đó sang một bên, mỉm cười đáp: "Ta đi đây, hôm nay tối một chút nữa ta sẽ quay lại, nếu đói thì ăn chút hoa quả đi, ta đi nhóm lửa lên nấu thêm nước dùng cho cô, khi ăn thì cẩn thận kẻo bị bỏng."

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt Hổ Nha chợt tắt, nhưng anh vẫn phải nói: "Bây giờ cô không thể cử động được, lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với a phụ để bảo ông ấy khi nào có thời gian ra ngoài thì đến chỗ cô xem, nếu cô muốn đi đại tiện thì.. cô có thể thuận tiên nhờ a phụ bế đi, hoặc.."

Nghe được lời của Hổ Nha, Đường Quả thực sự muốn đuổi anh ra ngoài, những lời này có nghĩa là sao? Hiện tại cô không thể cử động, để cho a phụ anh bế cô đi vệ sinh? Anh có thể nói những lời này, anh không xấu hổ? Còn tính chính trực thì sao? Không phải có nghĩa là cô cũng không có tốt sao?

Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả có chút tức giận, nghĩ rằng cô có thể không thích a phụ anh ôm cô, nên anh chỉ có thể.. "Ta có thể tìm một giống cái đến giúp cô?"

Nếu có thể, Hổ Nha thực sự không muốn tìm những thú nhân khác để giúp đỡ Đường Quả, bởi vì hiện tại anh là người duy nhất có thể theo đuổi Đường Quả làm bạn lữ của mình, nếu anh tìm thấy những thú nhân khác để giúp đỡ Đường Quả, điều đó có nghĩa là anh đồng ý cùng thú nhân đó theo đuổi Đường Quả để làm bạn lữ.

Tuy không biết tại sao Hổ Nha lại đột nhiên nói ra lời này, Đường Quả cũng nhịn không được nữa mà tức giận ho lên "Hổ Nha, anh cút ra ngoài cho tôi!"

Nếu cô nhìn thấy anh lần nữa, cô sẽ thực sự nhịn không được mà muốn đánh anh!

Nhìn Đường Quả đang tức giận trừng mắt nhìn mình, tim Hổ Nha đập thình thịch, vô thức nắm chặt hai tay, nhận ra trong tay mình có thứ gì đó, cúi đầu nhìn thấy rau cảnh, đột nhiên vui mừng đến mức nhanh chóng nói: "Ta còn phải nấu rau cảnh cho cô."

Tuyệt đối không được phép bỏ đói một giống cái, hơn nữa anh cũng không muốn rời khỏi hang sớm như vậy, anh cũng muốn ở bên Đường Quả lâu hơn, có nên tìm một thú nhân khác đến giúp Đường Quả không?

Đường Quả không biết trong lòng Hổ Nha đang mâu thuẫn, nhưng nhìn thấy Hổ Nha đột nhiên hành động như một kẻ vô lại, cô không khỏi càng tức giận hơn.

Nhưng trong lòng Đường Quả cũng biết, dù có tức giận đến đâu, cô cũng không thể làm gì được Hổ Nha, bởi vì thực lực của cô cũng không bằng, dùng vũ lực vẫn là vô dụng.

Cuối cùng, Đường Quả chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, quay lưng về phía Hổ Nha, quay mặt vào tường, có một ngày cô bình phục sẽ nhanh chóng đánh Hổ Nha, thật sự rất khó chịu!

Cô rất tức giận, tâm trạng của Hổ Nha chán nản, lại khiến Đường Quả tức giận.

Nhưng nghĩ tới nguyên nhân Đường Quả tức giận, Hổ Nha lại cười, cô không thích thú nhân khác bế cô đi vệ sinh, nhưng lại để anh bế cô đi vệ sinh đi tắm, phải chăng Đường Quả thích anh?

Nhưng xét đến việc hôm nay anh sẽ về rất muộn, cô sẽ trải qua ngày hôm nay như thế nào? Hổ Nha suy nghĩ một chút, quyết định giải thích cho Đường Quả lý do vì sao lại mời thú nhân khác đến: "Nhưng mà Đường Quả.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 45: Chuyện Mà Bạch Hà Biết

[HIDE-THANKS]
"Anh im đi!" Đường Quả không quay đầu lại, ngắt lời Hổ Nha rồi nói tiếp: "Tôi có thể tự mình di chuyển, không cần người khác cõng.. Mau nấu chín thịt rau rồi đi ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa."

Nếu không có anh vướng víu đến đây, liệu cô có phải trải qua những chuyện đáng xấu hổ như thế này không? Tưởng thật cô vì học trung y là để chữa bệnh đấy! Cô mang theo những chiếc kim bạc và kim vàng bên mình..

Chết tiệt! Cô cư nhiên lại quên mất việc này, có kim bạc và kim vàng, cô còn quản đến loại thuốc nào, cô có thể chữa khỏi giọng nói của mình mà không cần dùng thuốc được chứ? Không có thuốc thì chỉ khiến thời gian hồi phục kéo dài hơn, cơn đau bụng kinh tuy không thể chữa khỏi nhưng có thể tạm dừng lại một thời gian.

Hổ Nha cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo, Đường Quả lại nói không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy anh.. nhìn thấy anh..

"Vậy.. Ta sẽ không kêu những thú nhân khác tới đây, đừng tức giận cũng không muốn gặp ta nữa được chứ?" Hổ Nha nhìn về phía sau đầu Đường Quả, dùng giọng điệu thận trọng nói.

Vừa nghe được giọng điệu của Hổ Nha, Đường Quả không khỏi hình dung ra hình ảnh anh trong trạng thái nửa thú, cụp tai xuống, cúi đầu nhận lỗi, thế là đủ rồi!

Đường Quả nhướng mày, tại sao cô lớn từng này như vậy lại cảm thấy Hổ Nha co chút đáng yêu, trước kia cô một chút cũng không thích động vật có lông, kể cả con người, bởi vì chúng sẽ rụng lông, làm ô nhiễm thuốc của cô!

Đường Quả xua tay yếu ớt nói: "Mau nấu đồ ăn đi rồi đi đi." Nếu không phải máu không cầm được, lúc này cô thật muốn đuổi Hổ Nha ra ngoài và tự mình nấu ăn, ở cùng anh cô cảm thấy khó chịu!

"Ồ." Hổ Nha trả lời với giọng thậm chí còn thất vọng hơn.

Sau khi Hổ Nha nấu thịt và rau sam xong, anh thấy Đường Quả vẫn ngồi quay lưng về phía mình, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Bên ngoài đang mưa, giống cái không thể ra khỏi hang, cho nên hôm nay a mẫu và Bạch Mai sẽ ở trong động, ta sẽ bảo Hổ Liệp tới đây, nếu cô nhờ cậu ấy làm điều gì đó, nếu Hổ Liệp không làm được thì cô hãy yêu cầu cậu ấy đến gặp a phụ tam, cô xem như thế này đã được hay chưa?"

Đường Quả vốn không muốn để ý đến Hổ Nha, nhưng nghĩ lại, trong lúc Hổ Nha đi săn, Alan với Bạch Mai cũng không thể qua đây, lúc đó cô mới có thời gian châm cứu cho mình, còn Hổ Nha thì vẫn muốn ngăn lại "Tôi ăn xong còn muốn ngủ, vì thế Hổ Liệp không cần đến đây."

"Vậy được rồi." Hổ Nha gật đầu đáp lại, nhìn xem thời gian rồi nói với Đường Quả: "Vậy ta đi săn đây."

Nghe bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, Đường Quả không khỏi nói: "Cẩn thận."

Sau khi nhận được lời khuyên của Đường Quả, trong lòng của Hổ Nha vốn đang lo lắng lập tức được thả lỏng, mỉm cười đáp lại: "Ta sẽ làm được, cô không cần phải lo lắng."

Sau khi Hổ Nha rời khỏi hang, anh đi đến cửa hang của Bạch Hà rồi đợi đến khi được sự cho phép của Bạch hà thì mới được vào hang.

Mặc dù không có gì cản trở ở cửa hang, nhưng thông thường thì phải xin phép chủ nhân của hang động thì mới được vào, dù sao thì không ai muốn lãnh thổ của mình bị tùy tiện ra vào.

Đứng ở cửa hang, Hổ Nha nhìn thấy Bạch Hà đang nấu thịt và Hổ Liệp đang ngồi xổm ở một bên, trong khi Alan và Bạch Mai vẫn đang ngủ trên tấm da thú phủ đầy cỏ khô.

Hổ Nha thấp giọng nói rõ mục đích của mình: "A phụ, a phụ cũng biết hôm nay ta đi săn sẽ về, cho nên con muốn Hổ Liệp đi qua đó bầu bạn với Đường Quả, cũng không cần đi quá sớm, vào buổi chiều qua đó là được, a phụ xem có được không?"

"Được rồi, a huynh, ta hiểu được." Hồ Liệp lập tức gật đầu, đối với việc hắn qua đó bầu bạn với Đường Quả, hắn thật sự rất vui vẻ, bởi vì hắn đối với Đường Quả vẫn rất là tò mò, còn quan tâm đến giống cái là điều mà mỗi một thú nhân đều phải học tập.

Hồ Liệp từ nhỏ đã học cách chăm sóc a mẫu của mình và Bạch Mai, kinh nghiệm của hắn cũng không nhiều nhưng tính cách cũng không tệ, hắn tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho Đường Quả.

"Như vậy cũng được, vậy hôm nay con cũng chú ý cẩn thận một chút." Bạch Hà cười nói, mùa mưa đi săn bao giờ cũng nguy hiểm hơn bình thường, nguy hiểm không chỉ đến từ con mồi.

Về vấn đề Đường Quả ở một mình trong động, Bạch Hà cũng nghĩ như giống như cách Hổ Nha đang nghĩ, kỳ thực ông vốn đang nghĩ về việc khoảng thời gian mà Hổ Nha đi săn vào mùa mưa, ông nhất định phải phân một khoảng thời gian để chăm sóc Đường Quả, dù sao Đường Quả cũng vừa mới tới đây, sẽ luôn cảm thấy khó chịu, giống cái rất lại yếu đuối, lỡ như có người phát sinh bị bệnh sốt thì sẽ là chuyện lớn.

Nhưng sau khi suy nghĩ, Bạch Hà suy nghĩ tốt nhất là để Hồ Liệp đi qua chăm sóc cho Đường Quả, nếu có việc gì Hồ Liệp không làm được, thì ông sẽ lại đi làm lại, nếu như vậy thì sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.

Đột nhiên xuất hiện một giống cái là Đường Quả, Bạch Hà cảm thấy thời gian của mình thật sự không đủ, củi mà ông tích trữ trước đây gần như đủ cho hang động của bọn họ, hiện tại hang động của Hổ Nha cũng cần củi, trước kia củi này được dùng để làm để sưởi ấm, nhưng củi bây giờ được dùng để đốt nồi đá nấu canh và nước, thì lại càng không đủ.

Còn có trái cây cần thu thập mang về, cho dù Alan ăn không nhiều, thì ông cũng cần ăn một ít, còn có Đường Quả và Bạch Mai để ăn, dù sao giống cái cũng không phải là thú nhân, miễn là họ có thịt để ăn, thì họ vẫn cần ăn một ít trái cây để lấp đầy dạ dày, nếu không dạ dày của họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Ngoài ra còn có rau rừng, lòng trắng trứng, gà da đen và động vật cần thu thập, Đường Quả nói ăn những thứ này rất tốt cho sức khỏe của giống cái, Alan tốt nhất nên ăn nhiều rau rừng hơn, nên cũng không thể bỏ qua.

Cũng may mùa mưa vừa mới bắt đầu, ông vẫn còn có thời gian để thu thập những thứ này mang về, Bạch Hà cảm thấy có chút yên tâm.

"Con hiểu rồi, thưa a phụ." Hổ Nha gật đầu đáp lại, chưa kể anh luôn có trách nhiệm về con mồi của a phụ bọn họ, hiện tại đã có một bạn lữ giống cái như ý muốn, anh nhất định sẽ cẩn thận hơn để không bị tổn thương, nếu không hậu quả sẽ không như những gì anh muốn thấy.

"Nhân tiện, Đường Quả trông thế nào? Chúng ta không thể để cô ấy bị bệnh được." Bạch Hà đột nhiên nói, thời tiết đột nhiên thay đổi, không biết Đường Quả có thể thích ứng hay không, trong phòng có mấy giống cái trong mùa mưa năm ngoái cũng vì chuyện này mà chết vì bệnh tật và sốt.

"Cô ấy dậy sớm, nói ăn canh xong muốn ngủ một lát, nên chiều con bảo Hổ Liệp lại đến đó, nếu đến đó quá sớm, Hổ Liệp sẽ làm phiền đến cô ấy, cô ấy có chút cảnh giác, khi con bước ra thì khí chất của cô ấy không hề thay đổi." Hổ Nha mỉm cười đáp lại.

Nghe Hổ Nha nói xong, Bạch Hà gật đầu, ông cũng không thấy lạ khi Hổ Nha nói Đường Quả rất cảnh giác, bởi vì bằng thực lực của ông, ông có thể phát hiện ra Đường Quả cũng có gì đó ẩn giấu không kém gì Hổ Nha.

Trong bộ tộc, những tộc nhân có thực lực nhất định như ông và tộc trưởng nhìn thấy Đường Quả ở cự ly gần, có thể phát hiện ra mối nguy hiểm mơ hồ trên cơ thể cô, nhưng lại không nói gì.

Trên thực tế, điều quan trọng nhất là mối nguy hiểm mà Đường Quả ẩn giấu không phải là mối đe dọa đối với họ, hiện tại Đường Quả đã yếu đuối như vậy, chưa kể ngay cả trong bộ lạc của họ, bất kỳ thú nhân nào cũng có thể đè chết cô bằng một tay, cô thậm chí có thể không đánh bại được một giống cái trưởng thành.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHương 46: Nguyên Nhân Khan Hiếm Giống Cái

[HIDE-THANKS]
Điều quan trọng nhất là Đường Quả là một giống cái, giống cái trong bộ lạc của họ quá quý giá nên họ sẽ không ép buộc cô ấy và để cô ấy đi, thực ra họ hy vọng rằng cô ấy có thể tự nguyện lựa chọn ở lại với Hổ Nha hoặc những người khác để giao phối để sinh ra đàn ấu tể.

Sau khi nhìn thấy hành động của Đường Quả, Bạch Hà cảm thấy giữ cô lại thật sự là một quyết định rất đúng đắn, ông chỉ hy vọng Hổ Nha có thể thuyết phục Đường Quả vì mình mà ở lại vì.

"Ngao ô!" Đột nhiên có một tiếng hổ gầm lên.

Đường Quả đang khoanh chân dựa vào tường nghỉ ngơi, đột nhiên mở mắt ra, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng mưa tuy rất ồn ào nhưng cô vẫn có thể nghe thấy động tĩnh của đám người Hổ Nha đang rời đi, sau khi xác nhận Hổ Nha và những người khác đã thực sự đã rời đi, sau đó cô mới yên tâm.

Đường Quả không biết Hổ Nha đang đứng ở cửa hang của Bạch Hà nhìn cô một lúc rồi mới rời đi, anh vốn muốn quay lại nhìn Đường Quả trước khi rời đi, nhưng lại nghĩ đến thái độ của Đường Quả đối xử với mình khi đi, anh ra khỏi hang cuối cùng vẫn không quay lại hang nhìn Đường Quả mà rời đi.

Đường Quả lập tức thò tay vào cổ áo cô, lấy ra một hộp hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay.

Khi mở hộp ra sẽ thấy bên trong hộp có một mảnh ánh sáng bạc, trên nắp hộp cũng có một mảnh ánh sáng bạc, tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy rằng mảnh ánh sáng bạc đó thực chất được làm bằng bạc và đó là những chiếc kim bạc, chỉ vì những chiếc kim bạc được đặt dày đặc nên thoạt nhìn trông giống như một miếng bạc.

Còn những chiếc kim vàng vẫn còn ở tầng dưới hộp cũng được đặt như thế này, tuy nhiên Đường Quả hiện tại không cần sử dụng những chiếc kim vàng nên cô vặn xoắn những chiếc kim bạc và chuẩn bị tự châm cứu cho mình, điều quan trọng đầu tiên là giảm đau, chịu đựng bấy lâu nay cô đã chịu đủ rồi.

"Lốp đốp!" Tiếng lửa đốt củi đột nhiên vang lên.

Trong động của Bạch Hà ở bên cạnh, Bạch hà đang nấu thịt và rau rừng rồi dầm mưa đi ra ngoài rồi, Hổ Liệp đang chán nản nằm xuống nhìn đống lửa cháy ở đó.

Trong hang động yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng củi đốt "lốp đốp" và tiếng mưa rơi bên ngoài, cái đuôi vung ra phía sau, Hổ Liệp ngáp một cái, thời tiết như vậy thật thích hợp để ngủ, nghĩ như vậy, hắn cũng đóng đôi mắt lại.

Không lâu sau, Bạch Mai và Alan đã thức dậy, một giọng nói khác hẳn lúc trước đột nhiên vang lên, cơn buồn ngủ của Hổ Liệp đột nhiên biến mất, hắn đột nhiên mở mắt ra, khi nghe thấy tiếng động phát ra từ phía Bạch Mai và ALan lúc này hắn mới thả lỏng cảnh giác, khôi phục trạng thái lười biếng.

Mặc dù nghe thấy tiếng mưa, nhưng Bạch Mai vẫn không khỏi chạy đến cửa động, sau khi nhìn thấy bên ngoài mưa to, cô nàng mới tin rằng bên ngoài đang mưa thật, cô nàng đột nhiên có chút buồn bã, cô nàng vẫn như cũ luôn nghĩ tới lúc tỉnh lại cùng Đường Quả đi chơi, như thế này thì làm sao có thể đi ra ngoài?

Mặc dù khoảng cách giữa hai hang động không xa nhưng Bạch Mai đã được dạy từ khi còn nhỏ là không được ra ngoài khi trời mưa, vì nếu dính mưa sẽ bị ốm và sốt, nếu bị sốt cô nàng sẽ chết, cho nên mặc dù hôm nay cô nàng rất thất vọng vì không thể qua bên Đường Quả, nhưng cô nàng cũng sẽ không cố ý đi ra ngoài.

"Hổ Nha đi săn, Đường Quả ở đó một mình sẽ sợ hãi không?" Bởi vì ăn thịt luộc và rau rừng có thể hấp thu tốt nên tinh thần của Alan hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, nhìn bên ngoài trời đang mưa to, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ lo lắng

Hồ Liệp liếc nhìn Alan một cái, nói: "A huynh bảo ta buổi chiều đi bên kia cùng Đường Quả bầu bạn, a mẫu ngươi yên tâm, bên đó không có động tĩnh gì, Đường Quả có thể lại ngủ quên."

Alan gật đầu, bà sẽ không nghi ngờ khả năng nghe của thú nhân, nhưng bà vẫn có chút lo lắng: "Vậy con nên chú ý đến động tĩnh bên đó, Đường Quả gầy như vậy, nhỏ bé như vậy, không biết cô ấy có bị bệnh hay không, đợi đã ngươi nói Đường Quả lại ngủ quên? Cô ấy khó chịu sao? Bằng không sao cô ấy lại ngủ quên nữa?"

Hồ Liệp nhìn Alan đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng nói: "A huynh nói Đường Quả dậy rất sớm, có lẽ cô ấy ngủ chưa đủ giấc nên lại ngủ quên, a huynh trước khi ra ngoài còn nhìn qua Đường Quả, a mẫu ngươi đừng quá lo lắng."

Tuy nghe Hồ Liệp nói như vậy, Alan vẫn có chút lo lắng nói: "Hồ Liệp, hiện tại hay là con qua nhìn xem? Cẩn thận đừng làm phiền Đường Quả, nếu Đường Quả thật sự không sao thì ngươi hãy trở lại?"

Hổ Liệp không nhúc nhích: "A mẫu, a huynh nói Đường Quả rất cảnh giác, nếu con đi quá sớm sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô ấy."

Làm phiền giấc ngủ của giống cái là sai trái, bởi vì giống cái sẽ dễ bị ốm nếu ngủ không ngon giấc, đây không phải là điều ai cũng mong muốn, mặc dù giống cái bình thường sẽ không chú ý đến bất cứ điều gì khi một thú nhân đến gần và sẽ thức dậy sau giấc ngủ sâu.

"Thì ra là như vậy." Alan tin tưởng lời nói của Hổ Liệp, liền từ bỏ ý định để Hổ Liệp đi qua chỗ Đường Quả nhìn xem.

Cũng may Alan từ bỏ ý định này, nếu lúc này bà bảo Hổ Liệp đến bên cạnh Đường Quả, việc Đường Quả đang làm bây giờ sẽ hoàn toàn bị bại lộ.

Mặc dù Hổ Liệp không hiểu Đường Quả đang làm gì, nhưng nếu Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quá dùng vật sắc nhọn đâm vào cơ thể mình thì dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ ngăn cản.

Mà nếu như Đường Quả bị Hổ Liệp làm gián đoạn quá trình đang châm cứu, chuyện tiếp theo tuy rằng không nghiêm trọng nhưng sẽ có chút phiền toái.

Huống chi, Đường Quả còn chưa có ý định bộc lộ y thuật của mình với bọn họ, bởi vì cô biết ở một số nơi người ta càng phản kháng, thậm chí thù địch với những người có y thuật, trước khi tình hình rõ ràng, cô không dám để lộ nó theo ý muốn.

Sự trưởng thành và kinh nghiệm của Đường Quả khiến cô vô thức bảo vệ bản thân và nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.

Alan và Bạch Mai đánh răng bằng liễu gai, bọn họ vẫn còn rất mới lạ về việc đánh răng nên sẽ làm theo sự hướng dẫn của Đường Quả trước và sau khi đi ngủ.

Ăn xong, Alan và Bạch Mai ngồi bên đống lửa, đối mặt với cửa động, nhìn bên ngoài không ngừng mưa lớn mà ngơ ngác..

Trong bộ lạc Cự Hổ, giống cái thường ngồi chờ thức ăn, đương nhiên đây cũng là vì giống cái trong bộ tộc ngày càng ít đi.

Trước đây, giống cái có thể nướng thịt, chế biến da động vật, đi hái trái cây, săn bắt động vật nhỏ, v. V, và có khả năng làm những việc đó, tuy nhiên, kể từ khi vu y trong bộ lạc đột nhiên lâm bệnh và chết vì sốt, không có vu y mới nào tiếp quản, nên những người giống cái trong bộ tộc phải chịu đựng nhiều nguyên nhân khác nhau, nhiều người đã chết vì vết thương, bệnh tật và sốt.

Sau đó, phạm vi hoạt động của giống cái bị hạn chế, giống cái được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng dù vậy số lượng giống cái vẫn giảm dần.

Sau này, đến lúc thế hệ thú nhân trẻ giao phối, số lượng con cái có thể giao phối quá ít, kết quả cuối cùng là một giống cái có thể giao phối với nhiều thú nhân khác.

Mặc dù lúc đó rất nhiều thú nhân đều không muốn sở hữu một giống cái với những thú nhân khác, nhưng dù sao một giống cái và một thú nhân đã từng giao phối, ngay cả những thú nhân mạnh mẽ cũng có thể có hai giống cái, nhưng chỉ những con có sức mạnh yếu mới phải chia sẻ giống cái với những thú nhân khác.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHương 47: Suy Nghĩ Của ALan

[HIDE-THANKS]
Nhưng giống cái khi đó thật sự quá ít, cũng chỉ có vài giống cái có thể sinh ấu tể, nếu muốn có ấu tể của riêng mình, các thú nhân chỉ có thể chấp nhận chia sẽ giống cái với các thú nhân khác.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như nếu thú nhân dùng sức mạnh to lớn để trấn áp những thú nhân khác muốn tranh giành giống cái kia, vậy thì thú nhân này sẽ có một giống cái thuộc về một mình hắn, tộc trưởng cũng không ngoại lệ.

Cứ như vậy mà giống cái trong bộ lạc vẫn còn khan hiếm cho đến bây giờ, trường hợp ngoại lệ vẫn còn lưu giữ, tuy nhiên sau nhiều thế hệ sinh sản, số lượng giống cái đã nhiều hơn, mặc dù vẫn chưa đủ để một giống cái giao phối với một thú nhân, nhưng bản thân giống cái chỉ muốn có một bạn lữ, vậy thì tộc trưởng và tế ti cũng cũng sẽ không phản đối.

Khi số lượng giống cái nhiều lên, tộc trưởng dần dần không có bảo vệ giống cái chặt chẽ nữa, bọn họ có thể đi cùng với thú nhân ra khỏi bộ lạc xem bên ngoài, hoặc có thể giúp thú nhân làm một số việc nhẹ nhàng.

Cho đến bây giờ có rất nhiều thú nhân cũng đã có thể tiếp nhận việc giao phối giữa giống cái với những thú nhân khác, thật ra điều quan trọng nhất là càng nhiều thú nhân, giống cái và ấu tể càng được bảo vệ tốt hơn.

Khi sức khỏe A Lan không yếu như giờ, bà cũng sẽ giúp Bạch Hà xử lý da thú, hoặc đi hái trái cây cùng với các giống cái trong bộ lạc dưới sự đồng hành của các thú nhân.

Bà không giống với các giống cái khác đi ra ngoài chơi đùa, bà thực sự muốn giúp đỡ Bạch Hà, bởi vì trước khi Bạch Hà bị gãy tay, ông đã đủ mạnh mẽ để có được một giống cái duy nhất là bà.

A Lan rất cảm kích cũng rất vui mừng khi Bạch Hà lựa chọn bà, bởi vì bà nhìn thấy những giống cái có mấy tên thú nhân quá cực khổ rồi, bà thực sự cảm thấy có chút không thoải mái về việc giao phối, nếu như mỗi ngày đều cùng thú nhân giao phối, bà nghĩ mình sẽ chết vì khó chịu.

Tuy rằng có nhiều thú nhân, giống cái có thể càng có nhiều tiện lợi hơn, sự an toàn của họ cũng có thể được đảm bảo tốt hơn.

Tuy nhiên A Lan tin rằng một mình Bạch Hà có thể bảo vệ tốt cho bà và đàn ấu tể của họ, hơn nữa bà cảm thấy có thể giúp Bạch Hà làm một số việc mà bản thân có thể làm được là một chuyện rất vui.

Tuy rằng sau đó tay của Bạch Hà đã bị gãy không thể ra ngoài săn bắt được nữa, khiến cho thịt nướng của họ chỉ có thể có được nhờ sự phân chia của bộ lạc, tuy nhiên lúc đó bà cũng không thấy đói, bởi vì bà biết Bạch Hà và Hổ Liệp đều đã ăn ít đi rồi.

Nhưng may mắn là không bao lâu sau Hổ Nha đã có thể ra ngoài đi săn bắt cùng với tộc nhân rồi, sức mạnh của Hổ Nha ngày càng tăng lên đi săn mang về rất nhiều con mồi nên họ cũng không cần bộ lạc phân chia thịt nữa.

Bởi vì có rất nhiều người cần thịt của bộ lạc phân chia để lấp đầy bụng, mà Hổ Nha có năng lực có thể lấp đầy bụng bọn họ, bọn họ cũng không cần thiết tranh giành với tộc nhân nữa, mặc dù đó là điều mà Bạch Hà xứng đáng nhận.

Mà bọn họ có dư dả thị cũng sẽ giống như thú nhân của các bộ lạc bên ngoài đưa cho bộ lạc một phần.

Sau khi A Lan nghĩ xong chuyện cũ lại nhớ tới với thực lực của Hổ Nha muốn có một giống cái/ bạn lữ thuộc về riêng mình là chuyện vô cùng dễ dàng..

Nhưng tiền đề là Đường Quả nguyện ý chỉ để một mình thú nhân là Hổ Nha làm bạn lữ của cô, dù sao Đường Quả cũng là giống cái ngoài bộ lạc, vì để cho giống cái bên ngoài ở lại, bộ lạc đã có quy định cho phép họ có thể lựa chọn nhiều thú nhân làm bạn lữ, cho dù có thú nhân có có thể trấn áp các thú nhân khác tranh giành giống cái.

Đương nhiên, thú nhân được chọn cũng có thể từ chối, nhưng mà nhìn chung không có thú nhân nào sẽ từ chối một giống cái.

Cho nên phải để Đường Quả biết có một thú nhân như Hổ Nha làm bạn lữ là chuyện tốt như thế nào mới được, trong lòng A Lan hạ quyết tâm.

"A mẫu, ngươi muốn đi ngủ sao?" Bạch Mai bỗng nhìn thấy A Lan gật đầu, không tự chủ được hỏi.

"Không có." A Lan nhìn về phía Bạch Mai, cảm thấy nói ra suy nghĩ của mình với Bạch Mai sẽ không thích hợp, cho nên bà phải đợi Bạch Hà quay lại nói chuyện này với ông, hay là nói với Đường Quả cảm giác khó chịu khi một giống cái có nhiều thú nhân bên cạnh?

Mặc dù là a phụ a mẫu không nên nhúng tay vào chuyện ấu tể lựa chọn bạn lữ, nhưng bọn họ là đang giúp Hổ Nha theo đuổi bạn lữ, cũng không phải ép buộc anh kết bạn lữ với giống cái khác, cho nên vẫn là hỏi Bạch Hà có cách nào khác hay không.

Điều này có liên quan đến việc Hổ Nha sau này có thể trở thành thú nhân bạn lữ duy nhất của Đường Quả hay không, nhất định phải làm gì đó mới được!

"A mẫu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?" Bạch Mai thấy A Lan nhìn chằm chằm vào cô nàng, lo lắng hỏi.

Nghe thấy lời nói của Bạch Mai, A Lan lập tức thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, sờ đầu cô nàng mỉm cười: "Thật sự không sao đâu, chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện, đừng lo lắng, bây giờ ta cảm thấy khỏe hơn so với trước đây rất nhiều."

Đây đều là công lao của Đường Quả, một giống cái tốt như vậy, nhất định phải để Hổ Nha và cô ấy kết bạn lữ mới được.

"Ồ." Bạch Mai nhìn thấy nụ cười của A Lan, cảm thấy lời bà nói là thật, cũng không nói gì nữa, tiếp tục quay đầu nhìn mưa rơi bên ngoài, đợi thời gian trôi qua.

Trong lúc mấy người A Lan đang suy nghĩ chuyện này, phía bên đây Đường Quả sau khi châm cứu xong mới thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên là vì không có ai xuất hiện nhìn thấy cô đang làm gì.

Hai là vì cô đã không còn cảm nhận cơn đau bụng kinh nữa rồi, tuy thời gian chỉ kéo dài khoảng bốn tiếng nhưng như vậy cũng tốt, hơn nữa cô là nhắm đến phía dưới cổ họng để châm cứu, nếu đúng như cô dự đoán thì chỉ cần châm cứu thêm vài lần nữa là có thể nói được rồi.

Sau khi cảm thấy toàn thân thoải mái, Đường Quả cảm thấy bụng cực kỳ đói, tay chân thậm chí còn có chút yếu ớt run rẩy.

Không quan tâm gì nữa, Đường Quả súc miệng, sau đó cầm lấy thịt luộc và rau rừng mà Hổ Nha đặt bên giường cô và bắt đầu ăn, cô cảm thấy nếu như cô mà không ăn cái gì vào bụng thì có lẽ cô sẽ chết đói.

Đường Quả không ngờ rằng dạ dày của cô tốt như vậy, lượng thịt luộc và rau do Hổ Nha nấu đã vượt quá khẩu phần ăn của một giống cái bình thường, tuy rằng anh biết Đường Quả thực ra ăn không nhiều nhưng anh sợ Bạch Hà có chuyện sẽ không thể chăm sóc cho cô, để cho Đường Quả bị đói, cho nên anh luộc nhiều một chút, nghĩ rằng nếu Đường Quả ăn không hết thì đợi anh về rồi ăn cũng được.

Sau khi ăn được khoảng hai phần ba, Đường Quả mới cảm thấy bụng có chút no, tay chân không còn run rẩy nữa, lúc trước nếu tay chân run rẩy thì phải bị bỏ đói trên ba ngày mới xảy ra, quả nhiên, việc mất máu quá nhiều vẫn gây tổn hại cho cơ thể.

Đường Quả cau mày, nếu như có thể, cô cũng không muốn châm cứu để làm ngưng máu chảy, bởi vì cô biết cơ thể mình rất khỏe mạnh, nếu cơ thể khỏe mạnh mà vẫn chảy ra một lượng máu lớn như vậy, điều đó có nghĩa là máu chứa những chất thải có hại mà cơ thể bài trừ, nhưng với lượng máu chảy như vậy, cô cảm thấy mình có thể mất máu mà chết.

Cau mày suy nghĩ một lúc, Đường Quả lại lấy ra cây kim bạc, chiếc hộp đựng kim bạc và kim vàng là do cô cố ý nhờ người thiết kế tạo ra, chỉ một chiếc hộp nhỏ như này, lúc đó đã tiêu tốn của cô gần một trăm triệu nhân dân tệ.

Nhưng mà một trăm triệu nhân dân tệ này cũng đáng giá, bởi vì chiếc hộp này đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nó nhẹ, chống cháy, cách nhiệt, chống thấm nước, chống đóng băng, chống rơi và có khả năng cách ly bức xạ còn có nạp điện bằng năng lượng mặt trời, kim châm bị rút ra sau khi đặt lại vào vị trí cũ sẽ tự động kích hoạt hệ thống khử trùng bằng tia cực tím cực mạnh, tỷ lệ khử trùng lên tới 99, 99%.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 48: Ý Kinh Động Đến Bộ Lạc

[HIDE-THANKS]
Lúc này Đường Quả cảm thấy may mắn với quyết định ban đầu của mình, nếu không, sau khi đến nơi này, cô sẽ phải dựa vào lửa củi để khử trùng kim châm để đảm bảo chúng được tiệt trùng sạch sẽ, cô còn phải lo lắng kim châm sẽ không hoạt động.

Đường Quả lại dùng kim đâm vào mình, nhưng lần này hiệu quả.. vẫn không có gì.

Thực ra, Đường Quả có chút buồn bực, cô đành phải buông cây kim bạc trong tay xuống. Đã xảy ra chuyện gì mà cô không thể phát hiện được? Không biết vì sao nội lực không thể sử dụng, hiện tại ngay cả máu chảy cũng không cầm được. Chẳng lẽ thế giới này không dung thứ cho sự tồn tại của cô, cho nên cô mới nghĩ để cô chảy máu đến chết?

Nghĩ tới đây, Đường Quả uể oải lui về phía sau, bất mãn cau mày, cô luôn là người có quyền quyết định cuối cùng đối với cuộc đời mình, nếu thế giới này không thể dung thứ cho sự tồn tại của cô, cho nên muốn để cô chảy máu đến chết sao?

Hừ! Đường Quả cười lạnh, mang cô tới đây nhưng lại không để cô sống, tin hay không thì tùy, cô có thể giết chết hầu hết sinh vật trên thế giới này trước khi cô không thể cử động được nữa, số còn lại sẽ chết sau khi cô chết!

Ngọn lửa đang lặng lẽ cháy bỗng nhiên như bị gió mạnh thổi bay, rơi về hướng Đường Quả, lung lay như thể sắp tắt bất cứ lúc nào.

Nếu Hổ Nha ở đây, anh nhất định sẽ phát hiện ra sát khí mà Đường Quả tỏa ra lần này cũng không kém gì anh.

"Ngao ô~!" Một tiếng hổ gầm đầy uy lực đột nhiên vang lên.

Âm thanh đột ngột này giống như hổ gầm ngay bên tai, khiến Đường Quả giật mình tỉnh táo lại. Trong nháy mắt, cô thu hồi toàn bộ sát ý và ngọn lửa vụn trong hang lập tức trở về trạng thái ban đầu, lặng yên thiêu đốt.

"Ngao ô~!" Sau đó lại một tiếng hổ gầm vang lên.

Đường Quả nhìn về phía cửa hang động, tiếng hổ gầm này hình như đến từ động Bạch Hà. Đó không phải tiếng gầm lớn và dày đặc, chắc hẳn là tiếng hổ đang săn.

Hai tiếng hổ gầm đã kinh động toàn bộ bộ lạc. Lũ thú nhân đang nghỉ ngơi trong hang động biến thành dã thú và bước ra khỏi hang. Lũ thú nhân tuần tra bên ngoài cũng đến gần bộ tộc hơn, nhưng không phát hiện ra mối nguy hiểm nào.

Con thú nhân đầu tiên gầm lên chính là con thú nhân ở hang động cạnh hang của Đường Quả. Lúc này, hắn bối rối nhìn về phía hang động nơi Đường Quả đang ngồi, mối nguy hiểm mà hắn vừa cảm nhận được giờ đã biến mất rồi.

Hơn nữa, trong hang động Hổ Nha, chỉ có mùi của Hổ Nha và giống cái, không có mùi của những sinh vật khác. Vậy vừa rồi hắn cảm nhận được nguy hiểm gì?

Hơn nữa, trong hang Hổ Nha nồng nặc mùi máu, giống cái bên trong thật sự không sao chứ?

Những con thú nhân khác lo lắng sẽ làm giống cái trong hang động hoảng sợ nên không dám đến gần cô, nhưng Hổ Liệp không hề quan tâm đến chuyện đó, bởi vì nãy hắn cảm nhận được có mối nguy hiểm ở bên cạnh.

Sợ rằng Đường Quả có thể gặp nguy hiểm, Hổ Liệp không thèm phân biệt mùi của Hổ Nha và Đường Quả trong động. Hắn bước nhanh vào trong hang và gọi lớn: "Đường Quả!"

Nhìn thấy Đường Quả ngồi yên trên giường, Hổ Liệp mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, mùi máu tanh từ người Đường Quả càng ngày càng nồng hơn khiến sự bất an trong lòng hắn lại dâng lên.

Lo lắng không biết Đường Quả có bị thương ở đâu không, Hổ Liệp vội vàng tiến lại gần và hỏi: "Vừa rồi cô có chuyện gì sao? Có bị thương ở đâu không? Tại sao mùi máu của cô lại nồng đến thế?"

Nhìn thấy Hổ Liệp chạy đến và đứng trước mặt mình, nghe những lời quan tâm từ hắn, trái tim Đường Quả đập thình thịch. Chẳng lẽ sát khí vừa rồi mà cô phóng ra đã làm kinh động bọn họ cho nên mới có tiếng hổ gầm để cảnh báo?

Đường Quả giữ vẻ bình tĩnh và hỏi: "Tôi ổn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Hổ Liệp đi quanh Đường Quả vài vòng, quan sát cô từ đầu đến chân. Không thấy vết thương nào rõ ràng, hắn mới yên tâm. Sau đó, Hổ Liệp nói: "Đường Quả, cô chảy nhiều máu quá. Cô có muốn ta đi mời Tế Ti chỉ cách xử lý vết thương không?"

Đường Quả từ chối nhẹ nhàng: "Không cần đâu." Bởi theo những gì cô thấy thì vị Tế Ti kia không thực sự am hiểu về việc chữa trị vết thương và bệnh tật. Tại sao họ lại tìm đến bà ấy? Bọn họ thật không sợ bị bà ấy biến lợn sống thành lợn què à?

Hổ Liệp nhìn Đường Quả, chớp mắt gật đầu, sau đó quay người rời đi. Theo hắn, nếu Đường Quả nói không cần gặp Tế Ti, thì hắn cũng không thấy cần thiết phải làm điều đó.

Bên ngoài cửa hang, nhiều thú nhân tiến lên đang hỏi thú nhân đầu tiên về tiếng gầm cảnh báo trước đó? Họ không cảm nhận được mối nguy hiểm nào.

Khi Hổ Liệp bước ra, đám thú nhân đang nhìn vào trong hang, mọi người lập tức bình tĩnh lại nhìn hắn, nếu hắn bình an vô sự đi ra thì có nghĩa là trong hang thật sự không có nguy hiểm gì.

Ánh mắt Hổ Liệp quét qua đám thú nhân, dừng lại ở một con hổ đen xanh với những vết sẹo trên người nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ. Hắn nói: "Ông nội Chiến Phong, Đường Quả không sao cả. Bên trong không có ai khác. Mùi nguy hiểm mà ta cảm nhận khi nãy giờ đã biến mất."

Càng nói, Hổ Liệp càng cảm thấy bối rối. Hắn biết rằng mình và Đại Thạch đã cảm nhận được nguy hiểm từ phía Đường Quả, nếu không hắn sẽ không gầm lên cảnh báo. Nhưng bây giờ, mọi cảm giác nguy hiểm đều đã tan biến. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong mắt Chiến Phong lóe lên một tia sáng, bên trong chỉ có giống cái nhỏ tên Đường Quả, nhưng đây chính là nơi Đại Thạch và Hổ Liệp cảm nhận được và cảnh báo nguy hiểm, chẳng lẽ giống cái tên Đường Quả mạnh mẽ hơn bọn họ cảm nhận được sao?

Mặc dù Đại Thạch không phải là người mạnh nhất trong bộ tộc, nhưng hắn vẫn là một trong những cao thủ săn bắn trong bộ tộc. Hôm nay đến phiên hắn được giao nhiệm vụ tuần tra bên trong bộ tộc nên không phải ra ngoài săn bắn.

Có thể khiến Đại Thạch gầm lên cảnh báo, xem ra Đường Quả này không hề vô hại như bề ngoài, nhưng với tình trạng thể chất hiện tại thì cô không thể làm gì được, nghĩ đến điều này, Chiến Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, ông vẫn nghĩ chờ đến khi Hổ Nha trở về nhất định ông phải nói cho Hổ Nha biết. Đường Quả không được phép gây hại cho giống cái trong bộ tộc. Những chuyện khác ông không quan tâm, vì dù sao ông không tin Đường Quả có khả năng uy hiếp đến tính mạng của đám thú nhân.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, Chiến Phong nói: "Mọi người hãy giải tán đi. Việc cần làm thì cứ tiếp tục làm, không nên tụ tập ở đây nữa."

Sau khi nói xong, Chiến Phong là người đầu tiên quay lưng và rời đi, giống cái nhỏ tên Đường Quả kia, ông thật sự rất muốn biết thực lực của cô sau khi hoàn toàn bình phục sẽ như thế nào mà lại có thể khiến Đại Thạch gầm lên cảnh cáo.

Nghe nói cô ấy có khả năng nhận biết được thuốc và sử dụng những phương pháp kỳ lạ để kiểm tra sức khỏe của mình, cô ấy thực sự là một giống cái mạnh mẽ, nhưng thật đáng tiếc khi cơ thể cô quá yếu đuối, không biết liệu cô ấy có thể sống sót qua trận mưa này hay không.

Chiến Phong rời đi, những thú nhân khác cũng lần lượt rời đi, nhưng rất nhiều thú nhân đã nhìn qua hang động của Hổ Nha trước khi rời đi.

Trên thực tế, bất kể bọn họ có ở hiện trường hay không, không ai trong số lũ thú nhân này nghi ngờ Đại Thạch sẽ cảnh báo sai mà rất nhiều người trong số họ lại nghĩ đến giống cái Đường Quả kia.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 49: Báo Động Giả

[HIDE-THANKS]
Mà lúc này, Đường Quả ở trong hang động buồn bã và hối hận đến mức không ngờ mình lại vô tình giải phóng toàn bộ sát khí, thậm chí còn gây ra chuyện lớn như vậy, kết cục của cô sẽ ra sao? Hổ Liệp không ngờ rằng sát khí là từ cô mà ra, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác sẽ không nghĩ vậy.

Nghĩ đến Đường Quả càng lúc càng cáu kỉnh, cô cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc kim bạc và hộp đựng kim bạc mà mình còn chưa kịp cất đi.

Vừa ngước mắt nhìn lên đã thấy Hổ Liệp ở cửa động, Đường Quả nhanh chóng lau cây kim bạc đã dùng rồi cất lại vào hộp, sau đó đóng hộp lại, nhét lại qua cổ áo.

Chiếc hộp được nhét vào không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng đủ để không ai có thể phát hiện ra sự bất thường bên trong lớp quần áo của cô.

Khi Đường Quả vừa nhét chiếc hộp vào, Hổ Liệp quay đầu nhìn cô, sau đó lắc mình trước cửa hang, giũ sạch nước trên người trước khi bước vào.

Nghe bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, nhìn Hổ Liệp với vẻ mặt bình thản trở về, Đường Quả mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù không biết tương lai sẽ có những hậu quả xấu nào chờ đợi cô, nhưng ít nhất vào lúc này, mọi thứ dường như vẫn ổn, dù sao cô thực sự là một người được người khác thương xót.

Hổ Liệp tiến lại gần chiếc giường nơi Đường Quả đang nằm, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc hộp kim bạc vừa được cất đi, chẳng lẽ là ảo ảnh? Tại sao vừa rồi hắn dường như nhìn thấy thứ gì đó ở đây.

Đường Quả nhận ra ánh nhìn của Hổ Liệp và hỏi một cách bình tĩnh: "Cậu đang nhìn cái gì vậy? Có chuyện gì vừa xảy ra à?"

Nghe Đường Quả hỏi, Hổ Liệp nhìn cô, thành thật trả lời: "Vừa rồi hình như ta đã nhìn thấy thứ gì đó được đặt ở đây, sao bây giờ ta lại không thấy nữa. Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi sao?"

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hổ Liệp, Đường Quả nhìn vào mắt hắn và cười nhẹ: "Chắc chắn cậu đã nhìn nhầm rồi, không có gì ở đó cả."

Đường Quả cảm thấy nhẹ nhõm khi Hổ Liệp không nhìn thấy gì. Cô may mắn vì hắn không nhìn rõ, nếu không cô không biết phải giải thích thế nào.

Dù Đường Quả đã nói vậy, Hổ Liệp vẫn cảm thấy có lẽ mình đã nhìn thấy đúng.

Sau khi Đường Quả nói như vậy, Hổ Liệp không còn thăm dò nữa và chuyển sang một vấn đề khác: "Trong hang động vừa rồi, ta đột nhiên cảm thấy sát khí bên cạnh cô. Nhưng người đầu tiên cảm nhận được sát khí là Đại Thạch, thú nhân sống trong hang động đối diện cô. Đại Thạch mạnh hơn ta rất nhiều."

Khóe miệng Đường Quả bất giác co giật, điều này thật sự không cần phải nhấn mạnh.

Mặc dù ban đầu còn suy đoán cho rằng sát khí do cô phóng ra là nguyên nhân gây ra động tĩnh, nhưng sau khi Hổ Liệp xác nhận, cô vẫn không khỏi cảm thấy nghẹn ngào và sợ hãi.

Dù bọn họ bị ngăn cách bởi một bức tường dày như vậy, nhưng vẫn có thể phát hiện ra sát khí trong người cô, cảm giác của họ đến từ đâu? Cô không nghĩ rằng sát khí của mình có thể truyền qua bức tường đó được.

Thấy Đường Quả im lặng, Hổ Liệp suy tư một lát rồi không nhịn được mà hỏi: "Đường Quả, cô thật sự ổn chứ? Sát khí vừa rồi ta cảm nhận chỉ là trong chốc lát, nhưng sát khí đó không khác gì sát khí của a huynh ta, thực sự nó khiến ta không khỏi rùng mình

Tóc gáy? Đường Quả lập tức nghĩ tới từ này, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Hổ Liệp nhỏ với bộ lông xù, cô không kìm được mà liếc nhìn hắn.

Tóc Hổ Liệp run lên, mặc dù không đến nỗi dựng đứng nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái và đứng lệch sang một bên, tránh ánh mắt của Đường Quả.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Vì sao lại có cảm giác ánh mắt của Đường Quả có chút nguy hiểm? Hổ Liệp không khỏi lùi lại một chút, phòng thủ và nhìn Đường Quả.

Đường Quả tiếc rằng cô đã không nhìn thấy điều gì đó. Cô quay mặt đi, nhìn thấy Hổ Liệp đang cảnh giác nhìn mình, không khỏi mỉm cười và nói:" Thật sự không sao đâu. Nhân tiện, cậu không quay lại bên kia sao? "

Hổ Liệp quay người, bước tới một góc gần Đường Quả và đứng đó, mùi máu nồng nặc từ cô khiến hắn cảm thấy khó chịu, hơn nữa mặc dù cảm giác khó chịu vừa rồi đã không còn nhưng hắn vẫn còn sợ hãi.

Sau khi đứng dậy, Hổ Liệp nhìn Đường Quả rồi nói:" Buổi chiều trước khi đi săn, a huynh có bảo ta đến đây bầu bạn với cô. Ta sẽ bầu bạn với cô cho đến khi a huynh trở về. Cô có thể yêu cầu ta làm bất cứ điều gì cô muốn ".

Trên thực tế, điều cô muốn hắn làm nhất là hắn có thể quay lại chỗ cũ ngay bây giờ. Đường Quả thầm nghĩ.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hổ Liệp, cô biết hắn nhất định sẽ làm theo lời anh trai mình, Đường Quả đành đáp:" Được rồi "và không muốn nói gì thêm.

Thấy Đường Quả không muốn nói thêm, Hổ Liệp cũng không biết phải nói gì, hắn nằm xuống, lắc đuôi trong sự chán chường.

Hang động trở nên yên tĩnh trở lại.

Không biết qua bao lâu, Đường Quả đột nhiên hét lên.

Hổ Liệp đang chán nản đột nhiên trở nên hưng phấn, đứng dậy hỏi:" Có chuyện gì vậy, Đường Quả? "

Cuối cùng hắn cũng có việc để làm sao? Vốn tưởng rằng tới đây hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán, nhưng không ngờ rằng hắn lại chỉ nằm trên mặt đất lắc lắc cái đuôi vì buồn chán.

Đường Quả nói:" Cậu có thể giúp tôi lấy một chiếc xương nhỏ ở đằng kia và sau đó giúp tôi tìm một hòn đá cứng hơn không? ". Cô muốn dùng xương mài cốt đao, móng vuốt của Hổ Nha quả thật rất mạnh, nhưng cô vẫn thích dùng dao để cắt thức ăn hơn.

Hổ Liệp lập tức đồng ý đáp:" Được, đợi chút "

Đường Quả lần này muốn làm gì? Trong lòng Hổ Liệp có chút mong chờ, hành động nhanh hơn rất nhiều.

Từ bộ sưu tập xương của Hổ Nha, hắn lấy ra mảnh xương nhỏ nhất. Hình như bộ sưu tập xương của Hổ Nha có vẻ rất ngẫu nhiên, có đủ các loại xương, không phải tất cả xương đều là một bộ phận nhất định của con mồi, xương động vật được thu thập ở đây ít nhất cột sống và hộp sọ bị thiếu.

Hổ Liệp quay lại với một khúc xương nhỏ trong miệng, hắn đặt trước mặt Đường Quả, kiêu ngạo tự hào nói:" Đường Quả, cô nghĩ thế nào về điều này? Đây là xương ngón chân của một con thú hai chân. Nó là chiến lợi phẩm từ mùa đông năm ngoái, khi a huynh của ta, Vạn Sâm và những thú nhân khác đã cùng nhau săn lùng. "

Hai chân? Đường Quả không biết là cái gì, nhưng biết chắc chắn con mồi không dễ săn. Nếu không Hổ Liệp sẽ không có vẻ kiêu ngạo như vậy, nhưng xương ngón chân này không đáp ứng được yêu cầu của cô.

Đường Quả lắc đầu nói:" Cái này quá nhỏ, cậu có thể tìm cái lớn hơn như thế này, thậm chí còn lớn hơn "

Không nhìn thấy vẻ mặt muốn thấy trên mặt Đường Quả, Hổ Nha không khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn cử chỉ ngón tay của cô, hắn chỉ có thể gạt sự thất vọng sang một bên, giúp cô tìm được những mảnh xương đạt yêu cầu.

Chẳng bao lâu sau, Hổ Liệp đã tìm thấy những viên đá phù hợp với yêu cầu của Đường Quả, hắn được yêu cầu lấy một bát nước, và sau đó đưa cho Đường Quả để cô có thể làm ướt đá, nhúng một ít nước vào xương rồi bắt đầu tiến hành việc mài cốt đao.

Khi này Hổ Liệp bối rối nhìn bộ xương bị Đường Quả dùng ngón tay cọ sát vào đá rồi hỏi cô:" Đường Quả, cô đang làm gì vậy?".
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back