Welcome! You have been invited by Cholitee to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 343 Tìm chủ đề
Chương 60. Thế thân nữ phụ là nữ chủ (5)

[HIDE-THANKS]
Edit: @Lệ Diệp.

Dưới bóng đêm, Lương Nhược Vi nhìn Từ Trì phong thần anh tuấn trước mặt, cô ta mím môi, nghĩ đến bộ dáng Từ Trì cùng Diệp Vi tình chàng ý thiếp vừa rồi, trong lòng liền đặc biệt hụt hẫng, đặc biệt là sau khi cô ta ở trước mặt mọi người xin lỗi với Từ Trì.

―― cô ta làm như vậy, chẳng khác nào đang hướng mọi người thừa nhận, năm đó cô ta khăng khăng xuất ngoại là sai rồi, cô ta hối hận. Cứ như vậy, cô ta liền trở thành một trò cười trong vòng này, sau lưng còn không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì.

Nhưng cô ta không để bụng, từng trải qua thăng trầm đời trước, cô ta biết đối với cô ta cái gì mới là quan trọng nhất, mà vãn hồi Từ Trì mới là việc quan trọng trước mắt cô ta muốn làm nhất, huống chi cô ta đã sớm nhìn thấu sắc mặt của những người đó, cô ta không để bụng người khác sẽ nói cái gì, dù sao cũng là một đám người râu ria mà thôi.

Cô ta xin lỗi Từ Trì ở trước mặt nhiều người như vậy, chính là muốn cho Từ Trì nhìn là cô ta thật tình, cô ta thật sự là muốn xin được Từ Trì tha thứ, đồng thời cũng vì khiến cho Từ Trì không đành lòng cùng thương tiếc. Từ Trì đối xử với cô ta rất tốt, sủng cô ta che chở cô ta, tuy rằng cô ta mới là người lớn hơn Từ Trì ba tuổi, nhưng càng nhiều thời điểm, vẫn là Từ Trì chiếu cố cô ta, năm đó thời điểm bọn họ còn chưa ở bên nhau, ngay cả nửa câu người khác nói cô ta không tốt Từ Trì cũng không chấp nhận được.

Hiện giờ cô ta đem bản thân đẩy đến trên đầu ngọn sóng gió, gặp người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, lấy tình yêu của Từ Trì đối với cô ta, không có khả năng sẽ thờ ơ.

Chỉ cần trong lòng Từ Trì còn có cô ta, tự nhiên Diệp Vi không đáng để lo.

"A Trì, anh có phải còn đang giận em hay không?" Lương Nhược Vi cười khổ nói, "Cho dù hiện tại em và anh xin lỗi, em thật tình vì cố chấp năm đó của em xin lỗi với anh, anh cũng không muốn tha thứ cho em sao?"

Từ Trì trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Qua lâu như vậy, tôi đã sớm đã quên, tôi cho rằng cô cũng đã quên. Cô không có làm sai bất kỳ một việc gì, không cần tôi tha thứ."

"Em không quên!" Quả thật Lương Nhược Vi đã từng bởi vì rời khỏi Từ Trì mà có tự do từng vui vẻ, cũng bởi vì Từ Trì quên không được mà cô ta từng âm thầm mừng thầm, nhưng kia đều là việc của kiếp trước, hiện tại cô ta đã không suy nghĩ như vậy, thật sự là cô ta hối hận, muốn bắt đầu với Từ Trì một lần nữa.

"Em vẫn luôn không quên đi, tuy rằng chúng ta ở nước ngoài, nhưng em vẫn luôn muốn hoàn thành việc học sớm một chút trở về tìm anh, năm đó chúng ta ầm ĩ đến tan rã trong không vui, chia tay vốn dĩ không phải chủ ý của chúng ta, ở lúc đó chúng ta đều đang tức giận."

"A Trì, thật ra chúng ta căn bản không cần đi đến một bước chia tay kia, em chỉ là đi ra nước ngoài học tập a, cho dù anh không muốn đi theo em cùng nhau đi ra nước ngoài, nhưng lại có liên quan gì chứ, một đoạn thời gian em liền có thể trở về, chúng ta chỉ là tách ra một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi a. Em biết, là em sai rồi, em không nên chỉ lo cho chính mình, không có nghĩ tới cảm thụ của anh, là em quá ích kỷ."

Tính tình của Lương Nhược Vi mười phần kiêu ngạo, còn mười phần hiếu thắng, dường như chưa bao cô ta giờ từng áy náy với người khác như vậy, Từ Trì hiểu rõ cô ta, trong lúc nhất thời không khỏi có chút trố mắt, hắn không khỏi nhớ tới một Lương Nhược Vi đã từng kiên quyết muốn xuất ngoại kia, "Vì sao cô lại đột nhiên...... Trước kia cô sẽ không như vậy."

"Không phải đột nhiên, sau khi xuất ngoại không bao lâu em liền hối hận, vẫn luôn muốn tìm anh, chính là anh hiểu rõ em, tính tình của em thật sự rất bướng bỉnh, không muốn chịu thua, liền muốn chờ anh tới tìm em...... Nhưng em chờ a chờ, không chờ thấy anh tới, lòng em rất mất mát, đồng thời cũng rất tức giận, nhưng em lại không kéo được mặt chủ động đi tìm anh, có đôi khi thật sự nhịn không được muốn tìm anh, lại lo lắng anh sẽ từ chối em, chê cười em......" Lương Nhược Vi nói, "Như vậy cứ kéo dài rồi lại kéo dài, lại chờ tới tin tức anh có bạn gái."

Âm thanh cô ta nghẹn ngào, có chút áp lực đau khổ cùng khổ sở, bởi vì cô ta nhớ tới đời trước, nhà họ Lương nghèo túng, ai cũng muốn đến dẫm một chân, cuối cùng là Từ Trì nguyện ý vươn cứu trợ tới giúp đỡ, khi đó trong lòng cô ta rất vui vẻ, cô ta cảm thấy Từ Trì nguyện ý giúp cô ta, khẳng định là không quên được cô ta, nhưng thời điểm cô đi tìm hắn, lại thấy Từ Trì cùng Diệp Vi đi từ trong phòng ra, chạng vạng hoàng hôn, hai người tay trong tay đi dạo, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.

Cái trường hợp kia cho cô ta chấn động cực lớn, lần đầu tiên cô ta rõ ràng nhận thức được, Từ Trì đã không phải của cô ta, Từ Trì thật sự từ bỏ cô ta, hắn cùng cô ta đã trở thành quá khứ.

"Em vẫn luôn không muốn thừa nhận, em không muốn thừa nhận bên cạnh anh thật sự có người phụ nữ khác, không muốn thừa nhận anh đã không thích em, em vẫn luôn không dám đối mặt với chuyện này."

Từ Trì không nghĩ tới Lương Nhược Vi sẽ nói với hắn những cái đó, càng không nghĩ tới cô ta vậy mà lại nghĩ như vậy, hắn Vi Vi nhíu mày: "Lần này cô trở về, là dám đối mặt?"

"Đương nhiên không phải." Lương Nhược Vi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Từ Trì, "Chuyện này, khả năng vĩnh viễn em đều không thể đối mặt."

Cô ta trở về không phải vì thành toàn cho hắn, là vì khiến hắn một lần nữa trở lại bên cạnh cô ta.

Nhưng bên cạnh Từ Trì có Diệp Vi, cô ta không thể nói rõ, nói cô ta chính là tiểu tam phá hư tình cảm của người khác―― tuy rằng cô ta cho rằng hiện tại Từ Trì cùng Diệp Vi còn chưa có cái tình cảm gì. Cô ta đã buông mặt mũi chủ động cầu hòa với Từ Trì, Từ Trì thông minh như vậy, như thế nào sẽ không nhìn rõ là cô ta có ý tứ gì chứ?

Từ Trì nhìn Lương Nhược Vi, đôi mắt thâm thúy có thâm sắc khiến Lương Nhược Vi cũng nhìn không hiểu, Lương Nhược Vi nghi hoặc nói: "Vì sao nhìn em như vậy, anh không tin lời nói của em sao?"

Từ Trì nói: "Nếu thật sự cô muốn trở về tìm tôi, có rất nhiều cơ hội, nhưng là cô không có."

Lương Nhược Vi nói: "Em muốn, nhưng là em sợ......"

Từ Trì khẽ cười một tiếng, bộ dáng hắn cười rộ lên không khiến người ta cảm thấy là hắn ôn nhu, ngược lại thoạt nhìn có chút thanh lãnh: "Ngày đó ở bệnh viện, thời điểm Tào Hằng gọi điện thoại cho cô, tôi nghe thấy được."

Sắc mặt Lương Nhược Vi biến đổi.

Từ Trì còn nhớ rõ khi đó hắn uống đến mức ngộ độc cồn, ai cũng không muốn phản ứng, cũng không muốn làm việc, Tào Hằng nhìn không được, đi ra ngoài lén lút gọi điện thoại cho Lương Nhược Vi, hắn đã nhìn ra, cho nên trộm đi theo đi ra ngoài.

Hắn nghe được Tào Hằng nói: "...... A Trì cũng vì chị mà uống đến mức ngộ độc cồn, hiện tại người còn đang ở bệnh viện, chị còn không muốn trở về? Đúng đúng đúng, mỗi người đều có cuộc đời của chính mình cùng theo đuổi, đây là lựa chọn của chị...... Em không phải đang ép buộc chị, em chính là muốn chị gọi điện thoại cho A Trì khuyên nhủ anh ấy, chị cũng không muốn anh ấy vẫn luôn suy sút như vậy đúng không......"

"Em biết hai người các chị ý kiến không hợp, chị là thật sự muốn chia tay?

Chị như vậy A Trì làm sao bây giờ? Chị biết rõ A Trì có bao nhiêu thích chị......"

"Chị Nhược Vi, chị gọi điện thoại cho A Trì liền đi, A Trì còn đi xuống như vậy thân thể sớm hay muộn sẽ suy sụp...... Được, chị nhớ rõ nhất định phải gọi a, nhất định a!"

Nhưng mà cuộc điện thoại này cuối cùng là không gọi.

Ngày sau lúc đó, Từ Trì không có lại say rượu, hắn bắt đầu đi làm, di động cũng không rời khỏi người, nhưng là cuộc điện thoại này đã qua hai năm, cuối cùng cô ta không có gọi tới.

"Cô đáp ứng Tào Hằng nói phải gọi điện thoại cho tôi, vì sao không có gọi?"

Lương Nhược Vi bị hỏi đến nghẹn họng, "Em, em lo lắng......"

"Lo lắng cái gì? Lo lắng tôi muốn cô trở về?"

Lương Nhược Vi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, A Trì, lúc ấy em mới xuất ngoại, việc muốn xử lý quá nhiều, mỗi ngày em đều rất bận, chúng ta lại có sự chênh lệch thời gian, thời điểm mỗi lần muốn gọi điện thoại, lại lo lắng có thể ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi hay không. Sau này một thời gian thật lâu, em lại sợ anh trách em, em liền......"

Khóe miệng Từ Trì giật giật, hiển nhiên là không tin, nói cái gì sợ quấy rầy hắn, thật ra chính là đã quên mà thôi, "Được rồi, chuyện quá khứ đã qua đi, chúng ta cũng đã quên đi, cô cũng không cần lại giải thích. Thật ra hiện tại cũng không tồi, cô học thành tài trở về, rốt cuộc có thể đi thực hiện mộng tưởng của cô, cuộc đời cô từng nghĩ đến không phải sao?"

Trong lòng Lương Nhược Vi đau xót, những lời này khiến cô ta không khỏi nhớ tới kiếp trước, nhớ tới bất kể cô ta vãn hồi như thế nào, cũng không thể khiến Từ Trì quay đầu lại bất lực cùng tuyệt vọng, cái loại cảm giác bị từ bỏ này quá đau khổ, đôi mắt cô ta một chút liền đỏ: "A Trì, nếu em nói không thì sao?"

Từ Trì: "Lựa chọn năm đó cô đã làm rồi."

Lương Nhược Vi: "Em biết, năm đó là em sai rồi, cho nên hiện tại em muốn anh tha thứ cho em a......"

Từ Trì đánh gãy lời cô ta: "Chúng ta hôm nay, chính là lựa chọn của cô năm đó."

Lương Nhược Vi mắt rưng rưng nước, cô ta liều mạng lắc đầu: "A Trì, hiện tại anh vẫn là không muốn tha thứ cho em sao?

Từ Trì đã từng rất thích Lương Nhược Vi, đây là điều không thể nghi ngờ, trong cuộc đời của hắn, trừ bỏ ông nội, quan trọng nhất chính là Lương Nhược Vi, cho nên ở thời điểm Lương Nhược Vi từ bỏ hắn lựa chọn xuất ngoại, hắn mới có thể không tiếp thu được, lựa chọn dùng cồn tê mỏi chính mình.

Nhưng nhiều năm như vậy qua đi, tình cảm của hắn đối với Lương Nhược Vi đã sớm ở trong những ngày qua ngày chờ đợi bị hao mòn hầu như không còn.

"Chúng ta......"

"Nếu tôi tha thứ sẽ khiến cô vui vẻ một chút, được rồi, tôi tha thứ cho cô."

Lương Nhược Vi trừng lớn đôi mắt nhìn Từ Trì vừa lạnh nhạt lại xa cách, trong lòng cô ta lại đau xót, đây căn bản không phải cô ta muốn a, chẳng lẽ đời này cô ta vẫn phải giống với đời trước, trơ mắt nhìn Từ Trì cùng người phụ nữ khác ở bên nhau?

Nước mắt cô ta nhịn hồi lâu cuối cùng không nhịn được, sắc mặt cô ta tái nhợt, nhẹ nhàng cười một chút, cô ta đột nhiên tiến lên một bước ôm chặt Từ Trì, Từ Trì muốn đẩy ra nàng, Lương Nhược Vi nức nở nói: "Tuy rằng lời nói của em anh đã không còn muốn tin nữa, nhưng em thật sự rất nhớ anh, A Trì."

"Em nhớ anh, A Trì."

Từ Trì sửng sốt một chút, bởi vì hắn nghe được trong ngôn ngữ của Lương Nhược Vi nồng đậm tình cảm đau khổ và nhớ nhung, cô ta giống như thật sự rất nhớ hắn, ở bởi vì hắn lạnh nhạt mà khổ sở, thậm chí ở trong nháy mắt hắn còn cho rằng, mất đi hắn, là đau khổ trong cuộc đời của cô ta nhất, sự việc đáng sợ nhất.

Chính là không nên a, năm đó Lương Nhược Vi kiên quyết muốn xuất ngoại như vậy, vừa đi ba năm, không có tin tức, cô ta kiêu ngạo như vậy, tự tin, năm đó chia tay cũng không có khiến cô ta như vậy, hiện giờ đã trôi qua lâu như vậy, vì sao cô ta đột nhiên trở nên...... Yếu ớt như vậy?

Từ Trì có chút khó hiểu, đây căn bản không giống Lương Nhược Vi mà hắn quen biết.

......

Bên kia Diệp Vi đợi đã lâu cũng chưa thấy Từ Trì cùng Lương Nhược Vi trở về, nhịn không được cũng có chút sốt ruột, không ít ánh mắt kỳ lạ xung quanh đều dừng ở trên người cô, một bên lại nhỏ giọng thảo luận.

"Diệp Vi thật ngốc, vừa rồi tôi nhìn cô ấy giống như là muốn Từ Trì đi tìm Lương Nhược Vi, cô ấy có biết Từ Trì đã từng thích Lương Nhược Vi thích đến muốn chết hay không a?"

"Cô nhìn cô ấy làm như vậy, khẳng định là không biết."

"Các cô nói Lương Nhược Vi và Từ Trì hiện tại thế nào? Bọn họ có thể hòa hảo hay không a?"

"Tâm cơ của Lương Nhược Vi thật đúng là rất sâu, vậy mà lấy lui vì tiến, cô ta xin Từ Trì tha thứ ở trước mặt nhiều người như vậy, khẳng định Từ Trì cảm động muốn chết."

"Lương đại tiểu thư làm việc chính là quả quyết, biết rõ hiện tại Từ Trì có bạn gái còn làm như vậy, cô ta đây là làm Tiểu Tam Nhi không tự hiểu a!"

"Dù sao Từ Trì lại không thích Diệp Vi, Diệp Vi chính là thế thân của Lương Nhược Vi mà thôi, hiện tại chính chủ cũng đã trở lại, Diệp Vi tự nhiên nên từ chức nhường vị trí cho người ta."

"Diệp Vi cũng quá thảm đi, giống cái gì không giống cố tình lớn lên lại giống Lương Nhược Vi!"

Không khí xung quanh quá kỳ lạ, không, phải nói từ sau khi Lương Nhược Vi và Từ Trì biến mất ở trong bữa tiệc, không khí xung quanh liền không thích hợp, tuy rằng Diệp Vi cái gì cũng không biết, nhưng cô lại không phải đứa ngốc, tự nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, cô hỏi Tào Hằng: "Làm sao cảm giác có chút là lạ a?"

Tào Hằng hắn ta tự nhiên biết là bởi vì cái gì, nhưng hắn ta có thể nói sao? Không thể.

"Nơi nào là lạ? Không có a, không có chỗ nào kỳ quái đi."

Diệp Vi nghi hoặc nói câu phải không? "A Trì với chị Nhược Vi cũng đi lâu như vậy, cũng không biết giải thích thế nào? Chúng ta phải đi xem hay không a, không chắc còn có thể khuyên nhủ nha."

Tào Hằng lập tức nói: "CÁi này thì đừng đi, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, người ngoài như chúng ta không nên nhúng tay."

Diệp Vi nghiêm mặt nói: "Anh làm sao có thể nói như vậy chứ, anh với chị Nhược Vi, A Trì đều là bạn bè, giữa hai người bọn họ có vấn đề, anh tới ở điều chỉnh ở bên trong nha, tôi cũng có thể giúp đỡ khuyên nhủ A Trì, khiến chị Nhược Vi với A Trì sớm ngày quay về là tốt rồi a! Đây còn không phải là ý nghĩ tồn tại của người bạn tốt như anh, của người bạn gái như tôi sao?"

...... Nói rất đúng còn rất có đạo lý mà, khóe miệng Tào Hằng khóe miệng giật giật, trong lòng hắn ta đối với Diệp Vi không khỏi cũng có chút áy náy, nhịn không được ở trong lòng mắng Từ Trì vài câu không phải là người.

"Cô nói đúng, nhưng chị Nhược Vi với A Trì đều không quá thích người khác nhúng tay vào việc riêng của bọn họ, cho nên khuyên can gì đó liền bỏ đi thôi......"

Diệp Vi nghĩ nghĩ, vẫn là có chút không yên tâm, "Chúng ta đứng ở nơi xa nhìn xem đi? Bằng không là tôi còn có chút không yên tâm."

Nói xong, cô liền đi về hướng trong vườn phía sau.

Tào Hằng âm thầm nghĩ rằng muốn hỏng ét, đuổi theo đi nói: "Không được đi, chúng ta đi tìm điểm tâm ăn đi, tôi đói bụng."

Diệp Vi: "Vậy anh đi ăn một chút gì đi, tôi đi tìm A Trì."

Cô cũng mặc kệ Tào Hằng, dù sao chính là muốn đi.

Tào Hằng cũng không phải thật sự đói bụng, càng không dám để một mình Diệp Vi đi tìm Từ Trì, ai biết sẽ đụng tới cái trường hợp gì? Hắn ta chỉ có thể đi theo, còn thuận tiện tìm vài cái cớ ngăn cản Diệp Vi, chính là cũng không có thành công, còn bị giáo dục ngược lại: "Uổng công chị Nhược Vi với A Trì đều coi anh là anh em tốt mà, sao anh lại có thể như vậy, việc không liên quan đến mình thì treo lên cao cao có phải hay không? Anh thật quá đáng!"

Tào Hằng: "............" Thân là người cặn bã thật là rất xin lỗi nha.

Diệp Vi cầm theo làn váy liền đi về phía khu vườn, Tào Hằng ngăn cản rất nhiều lần không ngăn được, ngược lại khiến Diệp Vi nghi hoặc nhìn hắn ta vài lần: "Làm sao tôi lại cảm thấy anh là lạ a? Anh có phải có cái gì gạt tôi hay không?"

"Không có! Tuyệt đối không có!" Tào Hằng cợt nhả, vội vàng phủ nhận, "Tôi có thể có cái gì gạt cô a?"

Diệp Vi nghi ngờ a một tiếng, bước chân càng nhanh.

Tào Hằng gấp đến độ thẳng dậm chân, chỉ hy vọng...... Hắn ta còn chưa có nghĩ xong, liền nghe được một tiếng thét kinh hãi của Diệp Vi, giọng điệu mờ mịt lại nghi hoặc: "A Trì, chị Nhược Vi, hai người đang làm cái gì? Vì sao lại ôm nhau?"

Tào Hằng chạy nhanh đuổi theo qua đó, thò đầu vừa thấy, quả nhiên thấy dưới giàn nho, Lương Nhược Vi với Từ Trì đang ôm nhau!

Lúc này nhìn thấy Diệp Vi đột nhiên xuất hiện, hai người mới vội vàng tách ra.

Má nó, xuất sắc!

Diệp Vi: Oa nha.

Tào Hằng: A nha.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 343 Tìm chủ đề
Chương 61. Thế thân nữ phụ là nữ chủ (6)

[HIDE-THANKS]
Edit: @Lệ Diệp.

Lương Nhược Vi và Từ Trì cũng chưa nghĩ đến Diệp Vi sẽ ở ngay lúc này đột nhiên tìm tới, còn vừa lúc bị cô thấy trường hợp xấu hổ như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút không biết làm sao, Lương Nhược Vi không chỉ có không biết làm sao, còn có chút tức giận khi việc riêng bị đánh gãy, rõ ràng Từ Trì cũng sắp mềm lòng, ai ngờ Diệp Vi lại đột nhiên xuất hiện làm hư chuyện tốt của cô ta!

Cô ta quay người đi, lau lau nước mắt trên mặt, sau đó quay người lại, miễn cưỡng cười nói: "Chúng tôi không có gì, thật xin lỗi, chính là cảm xúc của tôi có chút kích động, trong lúc nhất thời không khống chế được, để cô chê cười. Cô đừng hiểu lầm, tôi với A Trì không có gì."

Tào Hằng phản ứng cực nhanh, vội vàng giải thích nói: "Đúng vậy, nhìn thấy không nhất định chính là sự thật, Diệp Vi, dù sao cô cũng đừng hiểu lầm a!"

Diệp Vi chớp chớp đôi mắt, nghi hoặc nói: "Hai người đang nói cái gì a, tôi hiểu lầm cái gì? Có cái gì phải hiểu lầm, hai người khẩn trương như vậy làm cái gì?"

Tào Hằng nói: "Không có gì, chính là vừa rồi dáng vẻ kia...... Là người khác thấy, đều sẽ hiểu lầm, đây không phải sợ cô nghĩ nhiều sao?"

Diệp Vi xua xua tay nghiêm túc nói: "Đó là bọn họ ngốc nha, làm sao có thể bởi vì nhìn thấy người khác ôm nhau liền tùy tiện hiểu lầm? Cái ôm này có rất nhiều ý nghĩa, đúng không, tôi không phải cái loại người không nói lý này, hai người yên tâm đi, tôi sẽ không rõ lý lẽ như vậy, tôi đã từng học qua một cái từ, gọi là tin tưởng. Tôi tin tưởng chị Nhược Vi và A Trì, yên tâm nha."

Tào Hằng: "......" Có chút áy náy là chuyện như thế nào?

Lương Nhược Vi: "......" Người phụ nữ này thật đúng là đang giả bộ!

Từ Trì: "......"

Diệp Vi nhìn vẻ mặt trầm mặc của bọn họ, nhịn không được suy đoán nói: "Làm sao lại nhìn tôi như vậy a, có phải có chuyện gì không thuận tiện để cho tôi biết tới hay không? Nếu là nói như vậy, tôi đây liền đi trước đi......"

Ngược lại cô rất săn sóc, một câu chắc chắn hỏi ba người ở đây.

Lương Nhược Vi phản xạ có điều kiện nhìn về phía Từ Trì, cô ta muốn biết thái độ của Từ Trì, hắn sẽ để Diệp Vi đi sao? Cô ta hy vọng sẽ.

Tào Hằng nhìn Từ Trì lại nhìn Lương Nhược Vi, nghĩ thầm kia quả thật là không quá thuận tiện để cô biết đâu.

"Không có." Từ Trì nói, "Không có gì, đều là chuyện quá khứ, anh cũng đã quên đi không sai biệt lắm."

Hắn cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, nhưng quả thật hắn không muốn để Diệp Vi biết sự việc của hắn với Lương Nhược Vi lúc trước. Huống chi vừa rồi hắn chỉ là sửng sốt một lát, động tác chậm một bước, lại ở thời điểm muốn đẩy Lương Nhược Vi ra thì Diệp Vi đột nhiên xuất hiện, lúc này mới để Diệp Vi thấy một màn vừa rồi kia.

Chờ mong dưới đáy mắt của Lương Nhược Vi liền cô đơn xuống.

Diệp Vi a một tiếng, cũng không truy vấn, đưa cho Lương Nhược Vi tờ khăn giấy, săn sóc nói: "Chị Nhược Vi, mau lau lau đi, chị xem lớp trang điểm của chị sắp bị nước mắt trôi đi rồi, cũng không đẹp."

Không biết vì sao, tuy rằng Diệp Vi không nói thêm gì, thái độ thậm chí có thể nói là hòa ái dễ gần, nhưng Lương Nhược Vi chính là cảm thấy Diệp Vi trước mắt thật dối trá, lúc này cô ở trước mặt Từ Trì giả bộ đến tri thư đạt lý (*) như vậy, một bộ dáng hiểu rõ lý lẽ, thật ra trong lòng khẳng định đã sớm có điều bất mãn với cô ta, nhưng cô thông minh không có tức giận, bởi vì như vậy càng có thể khiến cho Từ Trì áy náy cùng đau lòng. Không thấy câu chuyện quá khứ của Từ Trì và cô ta tất cả đã bị đuổi đi rồi sao?

(*) Tri thư đạt lý: Có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa.

Cô ta cố nén bất mãn tiếp nhận khăn giấy Diệp Vi đưa qua, nói: "Cảm ơn, tôi không có việc gì."

Diệp Vi vội vàng nói: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tuy rằng không biết hai người đang nói cái gì, cũng không biết hai người là bởi vì sao mà đang mâu thuẫn ầm ĩ, nhưng là tính cách của A Trì chính là kiên quyết cứng nhắc như vậy, chị đừng chấp nhặt với anh ấy, tâm anh ấy không xấu, chị nhiều lời với anh ấy hai lần, khẳng định hai người liền hòa hảo nha."

Nói rồi mắt cô còn trách cứ nhìn Từ Trì, người này sao lại thế này, nữ chủ cũng chủ động cầu hòa, còn khóc đến thê thê thảm thảm như vậy, hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, cô nhìn cũng nhịn không được đau lòng, làm sao mà nam chủ cũng không có chút biểu hiện? Trách móc cô chạy lung tung nhanh lên, nghe loạn người ta nói chuyện tỏ lòng trung thành a!

Mau, mắng cô!

Từ Trì: "......" Trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết nên nói cái gì, Diệp Vi quá đơn thuần, cô căn bản là cái gì cũng không biết.

Khóe miệng của Lương Nhược Vi kéo kéo, có chút cười không nổi, lời này của Diệp Vi là có ý tứ gì? Là muốn cho thấy cô có bao nhiêu hiểu rõ Từ Trì, có bao nhiêu thân cận với Từ Trì sao? Hay là đang tuyên thệ chủ quyền với cô ta? Cô ta nhìn Từ Trì, mà Từ Trì ngay cả vẻ mặt cũng chưa biến đổi một chút, vậy mà không cảm thấy lời Diệp Vi nói có vấn đề?

Lương Nhược Vi nói: "Tôi biết, tôi với A Trì quen biết hơn hai mươi năm, tính tình của hắn như thế nào, tôi rõ ràng nhất, cô không cần lo lắng, tôi sẽ không trách hắn, dù sao cũng là tôi sai."

Diệp Vi vô cùng vui vẻ nói, bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: "Ừm ừm, vậy là tốt rồi, chị xem tình cảm nhiều năm của hai người như vậy, không có hiểu lầm gì là không giải quyết được, đúng không? Hy vọng hai người sớm ngày hòa hảo, cũng không nên khóc sướt mướt như thế, như vậy mọi người mới đều vui vẻ."

Nói rồi vẻ mặt cô còn có bộ dáng chờ mong, thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu, thật giống như tất cả mọi chuyện đúng là như vậy.

Trong lòng Lương Nhược Vi bất mãn nữa, nhưng vẫn là đến cười nói: "Cảm ơn."

Kiếp trước cô ta liền cảm thấy Diệp Vi không đơn giản, rốt cuộc có thể lung lạc đến Từ Trì cả đời chỉ có một người phụ nữ là cô, còn sủng cô che chở cô như vậy, liền không có khả năng là một người phụ nữ đơn giản như thế. Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là cái hạng người tâm tư thâm trầm, tiểu bạch liên hoa thật đúng là sẽ giả bộ.

Tào Hằng cũng cảm thấy Diệp Vi có chút ngốc, cô cũng không biết là sự việc gì, liền ngóng trông Lương Nhược Vi cùng Từ Trì hòa hảo? Cô cũng không sợ Từ Trì đem cô ném đi?

Diệp Vi tri kỷ nói: "Vậy hai người lại nói chuyện đi, tôi với Tào Hằng đi qua bên kia một chút."

"Không cần." Mở miệng chính là Từ Trì, "Thứ nên nói chúng tôi đã nói rõ ràng, đã không có việc gì, đi thôi."

Lương Nhược Vi nhìn về phía Từ Trì, quả nhiên thấy hắn lại khôi phục vẻ thanh lãnh thờ ơ lúc trước, vậy mà ngay cả nói chuyện với cô ta cũng không nguyện ý, trong lòng cô ta đau xót, đối với Diệp Vi càng là không vui, nếu là vừa rồi cô không có xuất hiện thì tốt rồi, không chắc hiện tại Từ Trì đã hồi tâm chuyển ý: "A Trì, anh vẫn là đang giận em đi, thật xin lỗi......"

Từ Trì nói: "Cô không có sai, Nhược Vi, cô vốn là không cần liên tục xin lỗi tôi."

Lương Nhược Vi cắn cắn môi, cô ta còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng là e ngại Diệp Vi cùng Tào Hằng ở đây, cô ta cũng không nên nói cái gì nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng áp xuống khổ sở và bất mãn dưới đáy lòng, miễn cưỡng cười cười, nói: "Chuyện này chúng ta về sau lại bàn đi."

Từ Trì: "Không, không cần bàn lại."

Sắc mặt Lương Nhược Vi biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra một nụ cười thê lương, cô ta nhấp môi, không muốn để một mặt yếu ớt của bản thân bị người khác thấy, cười nói: "A Trì, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh."

Từ Trì nhìn vẻ mặt cố chấp của Lương Nhược Vi, trong lòng cuối cùng có chút không đành lòng.

Diệp Vi nhìn nhìn Từ Trì lại nhìn nhìn Lương Nhược Vi, nói: "A Trì, thoạt nhìn chị Nhược Vi thật sự rất khổ sở, anh đừng như vậy mà...... Tào Hằng anh cũng đi theo khuyên nhủ a!"

Tào Hằng:??

Tào Hằng: "Đúng vậy A Trì, cậu cũng đừng......"

Từ Trì nói: "Được rồi, chuyện này không cần nhắc lại, nên nói tôi cũng đã nói."

Hắn quyết đoán kiên quyết, một bộ dáng bất kể kẻ nào cũng không thể khiến hắn dao động.

Hắn kéo Diệp Vi qua trực tiếp rời đi, bước chân Diệp Vi vội vàng đuổi kịp, cô bất đắc dĩ nhìn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Từ Trì, lại quay đầu lại nhìn Lương Nhược Vi si ngốc bất động đứng ở chỗ đó, vẻ mặt bi thương, thất vọng và đau khổ trong mắt cô ta cô nhìn cũng thấy sợ hãi, sẽ không tuyệt vọng rồi thật sự từ bỏ Từ Trì đi? Cô không khỏi làm cái tư thế cố lên, cố lên đừng từ bỏ a!

Vốn Lương Nhược Vi đang bởi vì Từ Trì lãnh khốc mà khổ sở, lúc này vừa thấy Diệp Vi, nhất thời lại bị làm cho tức giận đến không chịu được.

Chờ Từ Trì và Diệp Vi đều đi xa, cô ta nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Tào Hằng một cái: "Hai người làm sao lại tới, Diệp Vi không biết tình huống còn chưa tính, em làm sao lại cũng không ngăn cô ta lại a?" Hiện tại tốt rồi, Diệp Vi dựa vào danh nghĩa "Khuyên can", trực tiếp đem Từ Trì khuyên đi rồi.

Tào Hằng bất đắc dĩ nói: "Em khuyên mà khuyên không lại, em lại sợ Diệp Vi sẽ hỏi em cái gì, đến lúc đó lời nói dối không giấu được."

Lương Nhược Vi nói: "Em sợ cái gì?"

"Không phải em sợ, dù sao Diệp Vi cũng là bạn gái A Trì, em lo lắng......"

"Bạn gái?" Lương Nhược Vi đánh gãy lời Tào Hằng nói, bởi vì những lời này khiến cô ta rất tức giận, khiến cô ta lại không tự chủ nhớ tới bộ dáng diễu võ dương oai của Diệp Vi, "Em đang nói cái truyện cười gì vậy, em nhìn xem Diệp Vi có chỗ nào là bạn gái của A Trì? Toàn thân trên dưới của cô ta, một chút nào mà không phải là phiên bản của chị? Ngay cả gương mặt kia của cô ta, cũng là vì giống chị mới có thể được A Trì coi trọng. Nếu không phải bởi vì cô ta lớn lên giống chị, em cảm thấy A Trì sẽ chú ý tới một người nho nhỏ như Diệp Vi sao? Hay là nói em cảm thấy A Trì tìm một người bạn gái giống như chị, anh ấy thật sự đã quên đi chị?"

...... Đây thật đúng là sẽ không, Tào Hằng biết, Từ Trì sẽ chú ý tới Diệp Vi, chính là bởi vì Diệp Vi lớn lên có chút giống với Lương Nhược Vi.

Thật ra lúc trước thời điểm hắn ta nghe nói Từ Trì có bạn gái còn bị dọa tới mức nhảy dựng, cho rằng Từ Trì thật sự đã quên Lương Nhược Vi, muốn bắt đầu tình yêu mới, ai ngờ không bao lâu, ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Diệp Vi, đối với cô hắn ta liền có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được, sau đó lại nhìn Diệp Vi càng ngày càng giống với Lương Nhược Vi, hắn ta càng thêm chứng thật loại cảm giác quen thuộc này.

Hắn ta vô cùng tin tưởng, Từ Trì đem Diệp Vi trở thành thế thân của Lương Nhược Vi!

Lúc này hắn ta mới biết được, thì ra thoạt nhìn Từ Trì đã quên quá khứ một lần nữa bắt đầu, vậy mà vẫn luôn không có quên Lương Nhược Vi......

Trong lúc nhất thời, hắn ta cũng không biết là bản thân nên đáng thương Diệp Vi, hay là nên đáng thương Từ Trì.

"Chị Nhược Vi, lần này chị trở về, thật sự là muốn vãn hồi A Trì?"

"A Trì cũng không có quên chị, không phải sao?"

"Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng là A Trì hiện tại có bạn gái a......" Như thế nào hắn ta cũng cảm giác làm như vậy có chút không tốt lắm, tuy rằng hắn là người cũng thật sự hoa tâm, nhưng hắn ta cũng không ngoại tình, cho dù một tháng đổi một tá bạn gái, vậy cũng tuyệt đối là sạch sẽ.

Lương Nhược Vi nghiêm túc nói: "Hẳn là em biết, A Trì không thích Diệp Vi, em cảm thấy để Diệp Vi vẫn luôn làm thế thân của chị đi theo bên cạnh A Trì, đối với Diệp Vi mà nói, công bằng sao? Không công bằng đúng không. Diệp Vi đáng giá càng tốt, cô ta sẽ tìm được một người thật sự thích cô ta, chỉ có như vậy, cô ta mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính."

"Không chỉ là có Diệp Vi, còn có A Trì, em cảm thấy A Trì ở bên nhau với một người phụ nữ bản thân không thích, anh ấy lại hạnh phúc sao? Không phải, chị biết, A Trì một chút cũng không vui. Bọn họ ở bên nhau, sẽ không hạnh phúc."

Nói như vậy giống như cũng đúng? Tào Hằng bị thuyết phục, bởi vì hắn ta biết người Từ Trì chân chính thích không phải Diệp Vi, "Vậy chị chuẩn bị làm như thế nào? Em thấy thái độ của A Trì rất kiên quyết, khả năng anh ấy sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý."

"Chị biết, hiện tại A Trì đối xử với chị như vậy, là bởi vì anh ấy còn đang giận chị, chị tin tưởng, chỉ cần anh ấy hết giận, liền sẽ trở lại bên cạnh chị."

Tào Hằng thở dài: "Bất kể nói như thế nào, đây cũng là việc giữa chị cùng A Trì, Diệp Vi là vô tội, hy vọng đến lúc đó cô ấy không cần quá khổ sở."

Lương Nhược Vi nhíu mày: "Em là đang lo lắng cho Diệp Vi?"

"Ừm, Diệp Vi là người cũng không tệ lắm, trong khoảng thời gian này tới nay đối xử với A Trì cũng rất tốt, bệnh dạ dày của A Trì ở dưới sự giám sát của cô ấy đều ít phạm vào, từ sau khi A Trì cùng cô ấy ở bên nhau, cả người cũng cởi mở hơn rất nhiều, chị biết A Trì là cái tính tình gì......" Mắt thấy vẻ mặt Lương Nhược Vi càng ngày càng khó coi, hắn ta biết điều ngậm miệng.

Tâm tình của Lương Nhược Vi vốn dĩ không tốt lúc này càng không tốt hơn, Tào Hằng vậy mà nói Diệp Vi cũng không tệ lắm? Xem ra thủ đoạn của ả Diệp Vi này quả thật cao siêu, vậy mà khiến cho Tào Hằng cũng đứng ở bên cô.

Cô ta tức giận đến cắn cắn môi, nhưng chút khó khăn này không đủ để làm cô ta lùi bước, so với đời trước, tình huống hiện tại còn tốt hơn quá nhiều, cô ta chỉnh đốn tốt tâm tình, nói: "Đi thôi, nên đi ra ngoài tiếp đãi khách nhân."

Cô ta chuẩn bị đi phòng hóa trang sửa lại cái lớp hóa trang trước, cô ta cũng không muốn để cho người khác nhìn ra được là cô ta đã khóc, như thế không khỏi cũng quá mất mặt, ai ngờ cô ta vừa mới xoay người, vậy mà thấy Diệp Vi vốn đã đi rồi mà quay lại, cô đứng ở chỗ đó, đứng thẳng ngơ ngác nhìn các cô, cũng không biết đứng bao lâu, nghe được nhiều hay ít, Lương Nhược Vi cũng kinh sợ lui về sau một bước.

Tào Hằng cũng bị Diệp Vi đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, lại tưởng tượng đến cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng cũng lộp bộp một cái, xong rồi!

Lương Nhược Vi kinh ngạc nói: "Diệp Vi? Làm sao cô lại ở chỗ này, không phải cô cùng A Trì đi rồi sao?"

Diệp Vi dừng một chút, giải thích nói: "A Trì nhận cái điện thoại, để tôi chờ anh ấy, tôi lo lắng cho chị Nhược Vi, cho nên liền trở lại nhìn xem......"

Tào Hằng khẩn trương, thật cẩn thận nói: "Chúng tôi vừa rồi nói ở đây...... Có phải cô đều nghe được hay không a?"

Diệp Vi nhìn nhìn Tào Hằng, lại nhìn về phía Lương Nhược Vi, kỳ lạ hỏi: "Nghe được cái gì? Không có a, tôi vừa đến, hai người đang nói cái gì sao?"

Tào Hằng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, thật là cũng sắp dọa ra bệnh tim cho hắn ta!

Lương Nhược Vi nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút thất vọng, nếu Diệp Vi không cẩn thận biết sự thật, cô liền có lý do rời khỏi Từ Trì, thử hỏi một người phụ nào nguyện ý bị coi như là thế thân của người phụ nữ khác? Đương nhiên, đây cũng không nhất định, rốt cuộc thân phận và địa vị của Từ Trì khác với người bình thường, hắn có gia thế xuất sắc cùng bên ngoài, có phụ nữ, tình nguyện bị coi như là thế thân, cũng sẽ không nguyện ý vứt bỏ Từ Trì rồi từ bỏ tất cả.

Tào Hằng liên tục xua tay nói: "Không có gì không có gì, chúng tôi chỉ nói bừa thôi ha hả a."

Diệp Vi cười cười, dường như thật sự là cái gì cũng chưa nghe thấy: "A, thật ra là tôi trở lại đây xem chị Nhược Vi, chị Nhược Vi chị không sao chứ, chị ngàn vạn đừng từ bỏ a, nhìn A Trì là một người mặt lạnh, nhưng tâm địa anh ấy so với ai khác đều mềm hơn, chị lại cố gắng một chút, khẳng định anh ấy sẽ tha thứ cho chị!"

Lương Nhược Vi cười cười nói: "Cảm ơn, tôi không có việc gì, cô không cần lo lắng."

Diệp Vi cũng đi theo cười: "Nên làm nên làm, không cần cảm ơn. Nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, nhất định chị phải nói với tôi, tôi không thể chối từ đạo nghĩa!"

Lương Nhược Vi nhìn vẻ mặt tốt bụng của Diệp Vi, trong lúc nhất thời cũng có chút mò không chuẩn cuối cùng Diệp Vi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật sự cô không hiếu kỳ giữa cô ta với Từ Trì rốt cuộc từng xảy ra sự việc gì sao.

Không chỉ có như thế, cô ta còn có chút nghi ngờ lời vừa rồi Diệp Vi nói rốt cuộc có phải sự thật hay không, thật sự là cô không nghe thấy, hay là giả bộ không nghe thấy?

Huống chi bí mật trong vòng này nếu nhiều người biết, căn bản không có bí mật gì, Chẳng lẽ Diệp Vi chưa từng nghe nói qua cái gì gọi là nhàn ngôn toái ngữ (*)? Hay là cô thật sự ngu ngốc như vậy, dại dột đến nay cũng không biết quan hệ của cô ta với Từ Trì?

(*) Nhàn ngôn toái ngữ - 闲言碎语: 1. Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói)

2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm | ngôn luận

Hiện tại biểu hiện đơn thuần vô tội đến như vậy, không chắc đều là biểu hiện giả dối, rất có thể cô cũng sợ hãi cùng Từ Trì xé rách mặt, nếu làm bộ cái gì cũng không biết, như vậy cô liền có lý do vẫn luôn ở bên cạnh Từ Trì.

Tâm tư của Lương Nhược Vi bách chuyển thiên hồi (*), nhìn bộ dáng chân thành vô cùng của Diệp Vi, trong nháy mắt cô ta cũng cho rằng là Diệp Vi thật sự muốn giúp cô ta, may mắn cô ta kịp thời tỉnh ngộ lại, càng nghĩ càng cảm thấy cô là một tâm cơ kỹ nữ có tâm tư thâm trầm.

(*) Bách chuyển thiên hồi: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Người phụ nữ này cũng giả bộ quá mức rồi!

Tào Hằng đã bị chân thành trong mắt Diệp Vi nhìn đến không có chỗ nào là không hụt hẫng, giống như bản thân làm cái sự việc phạm pháp gì mà không đi tự thú.

Hắn ta gặp qua không ít người, bất kể là ai, hắn ta cũng có thể từ trong mắt bọn họ nhìn ra một ít cảm xúc khác, nhưng chỉ có Diệp Vi, chân thành như vậy đem chuyện của người khác coi như chuyện của bản thân mà lo lắng, một chút ý nghĩ khác cũng không có, giống như so với ai khác cô đều chờ đợi Từ Trì và Lương Nhược Vi có thể hòa hảo hơn, đây thật đúng là một người xưa nay chưa từng thấy.

Hắn ta cũng bị Diệp Vi nhìn đến áy náy không thôi, cũng không biết là Từ Trì làm sao lại nhịn được chứ?
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back