Trọng Sinh [Edit] Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm - Cung Tâm Văn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Quy Lãng, 30 Tháng ba 2023.

  1. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Tên truyện: Tận thế chi ma chủng hàng lâm

    Tác giả: Cung Tâm Văn

    Editor: Quy Lãng

    Thể loại: Ngôn tình, Mạt thế, Trọng sinh, Nữ cường, Hiện đại, Khoa học viễn tưởng

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Quy Lãng


    [​IMG]

    Văn án:

    Đây là một câu chuyện xưa kể về nhân vật phản diện đại ma vương, sau khi sống lại ngoài ý muốn biến thành tiểu trung khuyển đáng thương.

    Sở Thiên Tầm sống lại thời đầu tận thế, cô thề cả đời này nhất định phải sống tốt một chút, sống lâu một chút, cách xa những người và những việc nguy hiểm một chút.

    Một ngày nọ, trong lúc vô tình cô cứu được một người đàn ông hệ bất tử, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Sở Thiên Tầm kinh hãi phát hiện, người này chính là đại ma vương tiếng xấu vang xa, máu lạnh vô tình, khiến toàn bộ cường giả loài người vừa nghe tin đã sợ mất mật ở thời kì hậu tận thế.

    Mỗi khi Sở Thiên Tầm bình tĩnh nghĩ cách lặng lẽ thoát khỏi đại ma vương này, là lúc.

    Người kia luôn một phát bắt được góc áo của cô, vô cùng đáng thương nói: Cô, có phải cô lại muốn vứt bỏ tôi nữa không?

    Nam chính trải qua bao thăng trầm, nhiều lần bị người lợi dụng, nữ chính không có bàn tay vàng, độc lập tự mình cố gắng.

    Tag: Trọng sinh, Mạt thế, Nữ cường, Sảng văn

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Thiên Tầm

    【 nhận xét tác phẩm 】

    Sở Thiên Tầm trọng sinh trở lại thời kì đầu tận thế, cô tìm mọi cách, chuẩn bị tỉ mỉ, thề cả đời này nhất định phải sống tốt một chút. Nhưng mà theo con đường kiếp trước lại đi qua một lần, cô phát hiện dọc theo đường đi này rất nhiều người cùng rất nhiều việc, đều trái ngược với những thứ cô đã thấy ở kiếp trước. Kiếp trước, người ma khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, thật ra là một người đàn ông vừa thiện lương lại hay thẹn thùng, người bạn ích kỷ cay nghiệt, vậy mà cũng có một mặt ôn nhu săn sóc. Cùng một con đường, cùng một người, dùng thái độ khác đi đối mặt, lại đi ra một cuộc đời hoàn toàn mới.

    Tác giả dùng cái nhìn độc đáo, tưởng tượng mới lạ để xây dựng ra một thế giới tận thế không giống người thường tưởng tượng. Ở chỗ này có ma chủng xâm chiếm thân thể, ma vật thiên hình vạn trạng, đủ loại dị năng. Tận thế quỷ dị, hiện thực tàn khốc, lại không mất ấm áp của tình người. Trong chiến đấu nhiệt huyết sôi trào, nam nữ chính nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau cứu rỗi tình cảm làm người say mê. Tận thế là bàn cờ giữa sinh tồn và tình người làm người tỉnh ngộ. Là một quyển tiểu thuyết nhẹ nhàng vui sướng, lại mang dư vị lâu dài.

    *Ma chủng: Hạt giống ác ma
     
    Diệp, linhlinh2308, chiqudoll7 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười một 2023
  2. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 1.1: Tận thế

    Editor: Quy Lãng

    <<Tên chương do editor tự đặt vì thấy phù hợp với nội dung chương đó, không phải do tác giả đặt>>


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tận thế, đến cuối cùng thứ đem nhân loại hủy diệt là ma vật từ trên trời giáng xuống, hay là ma chủng bên trong lòng người?

    - -《 tận thế chi ma chủng buông xuống 》

    - - - - - - - - - - - - - -

    "Tình hình sàn xe thế nào rồi?" Sở Thiên Tầm nói.

    "Không có vấn đề." Dưới gầm xe truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

    Sở Thiên Tầm đánh dấu lên sổ ghi chép trong tay: "Dầu động cơ? Dầu phanh thì sao?"

    Phía sau mui xe đang mở, một bàn tay đầy dầu mỡ vươn ra, ra dấu OK.

    "Bộ phanh xe?"

    Một giọng nói truyền ra từ trong chiếc xe Jeep đã bị cải tạo lộn xộn: "Còn có thể sử dụng."

    Sở Thiên Tầm ghi chép xong, cúi người tự tay đo áp suất lốp xe, cẩn thận kiểm tra tình huống từng cái lốp.

    Tận thế bùng nổ mười năm rồi, nơi trú quân của các cô còn có thể thuê được xe, đã xem như cực kì may mắn.

    Kiểm tra cẩn thận trước khi xuất phát dù thế nào cũng không đủ.

    Đến thời điểm bị ma vật đuổi giết, một chiếc ô tô tính năng ưu việt, rất có thể sẽ cứu được tánh mạng cả một đội người.

    Sở Thiên Tầm đứng dậy, khép lại bản ghi chép.

    Vẻ mặt cô mỏi mệt, tay đầy dầu mỡ, gầy trơ cả xương.

    Đói khát thời gian dài cùng mệt nhọc khiến cô nhìn qua lớn hơn cả 10 tuổi so với tuổi thực.

    Cô cùng phần lớn người còn sống trong tận thế đều giống nhau, chết lặng, ngốc trệ, cả người xám xịt, không hề có sinh khí.

    Trong mười năm này, phần lớn những người sống sót đều sống hết sức vất vả, nhưng bọn họ lại khát vọng sống hơn i bất luận thời kỳ nào trong dĩ vãng.

    Vì có thể sống lâu một ngày trong thời kì ma vật hoành hành này, mỗi người đều đem hết sức lực để giãy giụa cầu sinh.

    "Vậy thuê chiếc này, bác Cát." Sở Thiên Tầm cung kính mà nâng lên một túi lương thực, nói với ông lão đang ngồi bên sân lật xem báo chí.

    Đúng, báo chí.

    Ở thời đại này, các loại phương tiện thông tin hiện đại đã mất đi tác dụng, báo chí lại lần nữa trở thành một trong những phương tiện quan trọng để con người thu nhận tin tức.

    Bác Cát trông xe cũng không ngẩng đầu lên, 'Ào Ào' lật tiếp một tờ báo, ý bảo chính mình đã biết.

    Trên trang đầu tờ báo có mấy dòng chữ to bắt mắt,

    Cực kỳ bi thảm! Thành A thất thủ, tòa thành vạn người trong vòng một đêm đã hóa thành nấm mồ cát vàng!

    Bước chân tu la, chuông tang nhân loại!

    Người đàn ông còn khủng bố hơn cả yêu ma -- Diệp Phỉ Thiên!

    Sở Thiên Tầm thầm chậc lưỡi, lại là tên ma quỷ kia, hắn lại hại chết bao nhiêu người?

    May mắn thành A cách nơi này rất xa.

    "Được rồi, ra đi, khởi động xe đi thôi." Cô xoay tay lại gõ gõ toa xe, ý bảo đồng bạn dưới gầm xe có thể đi ra.

    Trả lời cô là một mảnh yên tĩnh.

    "A Vũ? Tiểu Trần?" Đáy lòng Sở Thiên Tầm dâng lên cảm giác không ổn.

    Mặt đất dưới gầm xe tràn ra một bãi máu đỏ tươi.

    Phía sau bóng râm bánh xe xuất hiện đôi mắt đỏ tươi phát ra ánh sáng âm u.

    Ma vật!

    Đồng tử Sở Thiên Tầm co rút lại, cô lập tức bắn đạn rồi lui ra xa mấy thước.

    Hai tay cô nắm chặt, không khí xung quanh bắt đầu nén lại nhanh chóng, hình thành hai lưỡi đao gió hình trăng non.

    Thanh âm như tiếng thở dài vang lên trong bóng tối.

    Thanh âm kia như được phát ra từ một cô gái ngọt ngào dịu dàng, mang theo âm rung kỳ lạ, giống như đang thì thầm bên tai Sở Thiên Tầm.

    "Ah nha, lâu rồi không được ăn thịt phụ nữ trẻ."

    Cặp mắt đỏ như máu kia trong nháy mắt đã từ gầm xe di chuyển tới bên cạnh cô.

    Lông tơ toàn thân Sở Thiên Tầm đều dựng cả lên.

    Cảm giác sợ hãi mãnh liệt dội lên.

    Mình xong rồi, cô nghĩ, nó quá mạnh.

    Mặc dù sống gian nan như vậy, nhưng mình thật sự vẫn khát vọng có thể sống sót.

    Đây là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Sở Thiên Tầm, trước khi tử vong.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2023
  3. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 1.2. Sống lại

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nền văn minh nhân loại đã bị hủy diệt mười năm, ban đêm trong doanh trại thường rất hoang sơ yên tĩnh.

    Sở Thiên Tầm đã nhiều năm chưa từng nghe qua tạp âm như vậy.

    Tiếng còi xe ô tô nơi xa, tiếng đánh bàn phím vang lạch cạch lạch cạch, tiếng cười khanh khách của các bạn nữ, tiếng nhạc nền trong bộ phim lập đi lập lại, tiếng học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh..

    Vụn vặt, loáng thoáng, tiếng vang hỗn tạp bên nhau lúc xa lúc gần, làm cô ngủ không yên giấc.

    Sở Thiên Tầm lập tức mở bừng mắt.

    Cô nhanh chóng đứng dậy, bàn tay khẽ chống mép giường, một cú lộn mèo xinh đẹp, từ trên giường rơi xuống, vững vàng chạm đất.

    Một tay chống mặt đất, mũi chân vận sức chờ phát động, Sở Thiên Tầm cảnh giác mà quan sát bốn phía.

    Trong lòng cô vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, chỉ là một động tác đơn giản vừa rồi lại khiến cô cảm nhận được thân thể chậm chạp lại không có sức lực.

    Chỉ là nhảy xuống từ giường cao hai tầng, vậy mà gót chân và lòng bàn tay cô đã ẩn ẩn đau.

    Sở Thiên Tầm ý thức được bản thân không chết, nhưng cô đã mất đi lực lượng, hơn nữa bản thân còn ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm.

    Nơi đây hình như là một phòng ký túc xá nữ, trong phòng để bốn cái giường, tầng dưới là bàn học, tầng trên là nệm ngủ có rèm che.

    Đối với Sở Thiên Tầm mà nói, phòng này có chút quen mắt.

    Bỗng một cái đầu rối xù từ trong giường có màn che họa tiết phim hoạt hình chui ra, đối mắt với Sở Thiên Tầm.

    Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát.

    Cái đầu kia dùng âm thanh mà Sở Thiên Tầm cực kỳ quen thuộc nói một câu: "Sở Thiên Tầm cậu muốn chết à, đột nhiên nhảy xuống từ trên cao như vậy, muốn hù chết mình sao?"

    Sở Thiên Tầm nhớ ra, đây là xá trưởng (*) thời đại học của cô, Hàn Huyên.

    (*) xá trưởng: Người phụ trách phòng kí túc xá.

    Nhưng mà Hàn Huyên đã chết mười năm trước rồi, đã chết trước mắt cô.

    Sở Thiên Tầm ngây ngốc quay đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại.

    Đối diện cửa sổ kí túc xá là cổng chính trường học.

    Ngoài đường là cảnh ngựa xe như nước, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn tích tích.

    Mấy nam sinh cưỡi xe đạp lao vút qua cây liễu ngoài cổng trường.

    Dưới gốc cây, một đôi tình nhân không biết thuộc khoa nào, tay nắm tay nói lời âu yếm.

    Trên bàn học trước cửa sổ, màn hình máy tính chưa tắt, phát ra ánh sáng xanh lập lòe.

    Thời gian được hiển thị rõ ràng trên trình bảo vệ màn hình:

    Ngày 17 tháng 3 năm 20XX

    Sở Thiên Tầm phát hiện mình về tới trước khi tận thế phát sinh, cách thời gian ma chủng rơi xuống còn năm ngày.
     
  4. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 2.1.

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Quốc Húc là một phú nhị đại (*) tiêu chuẩn, nói đúng hơn là quan chức đời thứ ba.

    (*) Phú nhị đại: Còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

    Cha anh ta làm kinh doanh, nhưng chú bác, tổ tiên trong nhà đều là những nhân vật lớn, ông nội ruột của anh là lãnh đạo cấp cao của một quân khu nào đó.

    Hiện giờ anh ta là sinh viên năm 3, học khoa kinh tế thương mại ở đại học H, năm sau chỉ cần tốt nghiệp xong, tự nhiên sẽ có con đường tươi sáng, rộng mở chờ đợi cậu. Với anh mà nói, thoải mái hưởng thụ cuộc sống sinh viên này mới là chuyện đúng đắn nhất lúc này.

    Hôm nay Phó Quốc Húc vào nhà hàng bít tết gần trường học dùng cơm trưa.

    Một học muội cùng khoa ngồi cách đó không xa đã hấp dẫn lực chú ý của anh. Vị học muội năm 2 này hình như tên là Sở Thiên Tầm, trong trường học cũng có chút danh tiếng.

    Tóc cô xõa dài trên vai, gương mặt thanh tú, cộng thêm chân tay mảnh khảng, dáng người mảnh mai, có chút giống mỹ nhân thanh thuần, tươi mát, được người trong khoa đồn thổi, miễn cưỡng cũng có thể coi là hoa khôi của lớp.

    Chẳng qua, trước giờ Phó Quốc Húc ít khi đụng đến những cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn như này.

    Những cô gái như này lúc theo đuổi luôn kiêu ngạo hướng mặt lên trời, quá mức thanh cao, tựa như việc từ chối những tên phú nhị đại như bọn họ vài lần là có thể thể hiện khí chất cao quý coi tiền tài như cỏ rác của bản thân.

    Sau khi theo đuổi được lại cực kì phiền phức, với bọn họ tình cảm lẫn vật chất đều không thể thiếu.

    Khi Phó Quốc Húc mới vào đại học, tuổi trẻ không hiểu chuyện, từng một lần thử qua cái gọi là tình yêu đơn thuần tuổi học trò này.

    Đến lúc chia tay, cô gái nháo muốn chết muốn sống.

    Nhưng phí chia tay lại cầm không sót đồng nào, đồng thời còn quay lại phỉ nhổ anh ta một trận, khiến anh mang danh tra nam suốt 3 năm trời.

    Chỉ là vị học muội trước mặt này có chút thú vị, từ quần áo đến cách trang điểm có thể nhìn ra xuất thân của cô cũng không phải quá nghèo khó.

    Nhưng nhìn dáng vẻ của cô lại giống như mười năm chưa ăn cơm, nước mắt lưng tròng, cô ăn miếng bít tết trước mặt một cách hung bạo, nhanh chóng giải quyết xong một phần, cô còn giơ cánh tay mảnh khảnh lên: "Phục vụ, thêm một phần."

    Phó Quốc Húc ngồi xuống đối diện Sở Thiên Tầm, anh nhấc chân lên, bày ra tư thế mà anh cho là tự nhiên, bắt chuyện hỏi: "Học muội, trùng hợp quá. Sao vậy, gặp phải chuyện gì sao? Đây là muốn dùng đồ ăn để giải sầu sao?"

    Vị học muội đang trong trạng thái vùi đầu vào chiến đấu với đồ ăn đã bỏ chút thời gian ngước mặt lên nhìn anh.

    Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Phó Quốc Húc trở nên căng thẳng, anh cảm thấy lông tơ trên lưng của mình đã dựng đứng hết lên.

    Gia tộc của anh được coi là thế gia danh tiếng lâu đời, không ít anh chị họ trong nhà đều làm trong quân đội. Có thể nói anh đã lăn lộn với đủ loại cao thủ từ nhỏ. Phó Quốc Húc biết, chỉ có người thật sự trải qua chiến trường, thấy qua máu tươi mới có thể mang cho người khác cảm giác sợ hãi đến từng lỗ chân lông như vậy.

    Là ảo giác sao, Phó Quốc Húc nghĩ. Đây chỉ là một học muội mềm yếu là sinh viên khoa tài chính năm thứ hai thôi mà.

    Sở Thiên Tâm nhìn nam sinh có dáng người hơi mập, để kiểu tóc xoăn trước mặt, suy nghĩ một lát.

    Đã mười năm, trí nhớ của cô có chút mơ hồ, rất nhiều người trong trường học đều không nhận ra.

    Cũng may, cô rất nhanh đã nhớ ra người này, đây là học trưởng cuối cấp hơn cô một tuổi, là một phú nhị đại nổi tiếng trong khoa cô, người ngốc nghếch nhưng nhiều tiền nên mọi người sau lưng đặt cho anh ta một biệt danh là "Phó Nhị Ngốc". Trong khoa có tin đồn nói anh ta ỷ trong nhà nhiều tiền, không chỉ đáng khinh còn cực kì đào hoa.

    Chính vì vậy, dù thỉnh thoảng hoạt động câu lạc bộ có chạm mặt nhưng trước đây, Sở Thiên Tầm vẫn luôn coi thường vị tiền bối này.

    Nhưng lúc này, sở dĩ cô có thể lập tức nhớ lại tên của vị học trưởng này, lại vì một chuyện khác.

    Vào ngày tận thế đến đó, cô mù quáng chạy theo dòng người đang hoảng loạn chạy trốn trong trường.

    Vì sợ hãi quá độ, Sở Thiên Tầm ngã một phát, lúc đó một con ma vật khủng bố đã chạy tới cách cô không quá mười mét.

    Tay chân cô mềm nhũn ra, không đứng dậy nổi, điên cuồng thét lên để tìm giúp đỡ nhưng không một ai dừng lại đến giúp cô.

    Ngay khi cô cho rằng bản thân sắp chết, là nhờ vị học trưởng dáng người béo phì này thở hồng hộc chạy đến, kéo cô lên.

    "Học muội, nhanh lên, chạy mau."

    Khi đó, Phó Quốc Húc đầu đầy mồ hôi, đầu tóc rối bời, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, không phải áo mũ chỉnh tề, bộ dáng cà lơ phất phơ như hiện tại.

    Mặc dù, sau này cô không còn nhìn thấy vị học trưởng này nửa, nhưng Sở Thiên Tầm vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh ta.

    Đó là một trong số ít những ôn nhu mà cô nhận được trong những năm tháng tàn khốc đó.

    Sở Thiên Tầm cuối đầu cười một tiếng, vén sợi tóc mai nhỏ của mình ra sau tai, vươn tay ra.

    "Học trưởng Phó, lâu rồi không gặp."

    Phó Quốc Húc không hiểu sao lại trở nên bối rối, để không lộ ra dáng vẻ lúng túng của mình, anh ta bày ra bộ dáng "kinh nghiệm lão luyện" bắt tay Sở Thiên Tầm.

    Bàn tay nhỏ bé trắng nõn bóp nhẹ vào tay anh như không có gì rồi rút tay ra.

    Mẹ nó! Anh đúng là nhìn sai rồi. Phó Quốc Húc thầm nói trong lòng, cô gái này chắc chắn chính là người biết xã giao.

    Vị học muội đối diện ngồi nghiêm chỉnh, dùng khăn giấy lau miệng, gọi phục vụ lên mang bộ đồ ăn đi, khẽ nhíu mày.

    "Nói như này có vẻ hơi đường đột. Nhưng đúng là tôi gặp chút chuyện, muốn nhờ học trưởng giúp đỡ một chút." Sở Thiên Tầm vào thẳng vấn đề: "Người lớn trong nhà của tôi bệnh nặng, cần dùng tiền gấp. Học trưởng có thể cho tôi mượn một ít được không?"

    Trong lòng Phó Quốc Húc nhíu mày một cái, không nói gì, anh biết sau lưng anh mọi người đều gọi anh là Phó Nhị Ngốc, nhưng không phải anh ta ngốc thật.

    Sở Thiên Tầm mở ba lộ của mình, lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, đẩy lên bàn: "Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của nhà tôi, được ghi tên tôi, anh hãy xem đi. Tôi cũng có thể viết cho anh một tờ giấy vay nợ, dùng nhà làm vật thế chấp."

    Phó Quốc Húc xùy một tiếng: "Tôi lấy giấy chứng nhận tài sản sản của cô làm gì, tôi cũng không phải người cho vay nặng lãi. Cô cần bao nhiêu?"

    "Mười vạn."

    Phó Quốc Húc do dự, số tiền này vừa chuẩn, đối với anh ta, đây là tiền tiêu vặt mà anh có thể tùy tiện đưa ra.

    Nếu nhiều hơn, anh có thể trực tiếp rời đi mà không cần suy nghĩ.

    Vị học muội kia cau mày, hốc mắt ửng đỏ, nhìn anh một cách đáng thương.

    "Tôi thật sự cần gấp, không còn cách nào khác, mong học trưởng giúp đỡ."

    * * *

    Khi ra khỏi nhà hàng bít tết, Phó Quốc Húc còn có chút mơ hồ.

    Anh nhìn điện thoại tự nhiên có thêm tin nhắn chuyển khoản, bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình lại bị lừa.

    Mặc dù lúc trước, khi dỗ bạn gái vui anh cũng từng mua đồng hồ, túi xách mấy vạn để làm quà.

    Nhưng lại cho vị học muội chưa gặp được mấy lần vay tiền, đây là chuyện gì?

    Học muội này mang gương mặt không rành thế sự, nhưng lại khiến Phó Quốc Húc cảm giác đây là người giang hồ đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm.

    Vừa mang vẻ ngoài mềm mại lại có khí thế mạnh mẽ.

    Cảm giác mâu thuẫn này khiến Phó Quốc Húc cảm thấy vô cùng mới mẻ, cho nên anh liền nhấc tay, muốn nhìn thử xem vị học muội này đang tính toán cái gì.

    Dù sao cô cũng không chạy được. Phó Quốc Húc lắc lắc đầu, quên mất chuyện mình xài 10 vạn tiền tiêu vặt một cách bừa bãi.
     
  5. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 2.2.

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Thiên Tầm ngồi taxi ra sân bay, cô mở Taobao trên điện thoại, tranh thủ thời gian mua sắm một số thứ.

    Tiền vẫn không đủ, tốt nhất là có thể kím thêm nhiều tiền hơn. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là 13 giờ ngày 17 tháng 3, còn năm ngày nửa là đến ngày 22 tháng 3.

    Máy bay cất cánh từ Hoa Thành, đáp xuống Lộ Đảo.

    Sở Thiên Tầm đeo một ba lô nhỏ trên lưng, đi bộ trong thành phố mang hơi thở biển đảo này.

    Bước chân cô dừng lại trước một tòa nhà nhỏ cũ kỹ.

    Cô ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng sáu.

    Đó là nhà của cô, ngôi nhà đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ mười năm qua của cô, đã hơn mười năm rồi cô chưa từng trở lại.

    Nhưng trong mắt mọi người ở thời không này, cũng chỉ là sau khi cha mẹ đột ngột qua đời, vì sợ thấy cảnh thương tình nên cô mới ở lại đại học một năm chưa về mà thôi.

    Sở Thiên Tầm nhìn nó thật lâu rồi cúi đầu bước vào một công ty môi giới bất động sản.

    Cô lấy ra giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản và bản sao, đặt lên bàn: "Tôi muốn bán nhà."

    Một người môi giới trẻ tuổi nhiệt tình đón tiếp cô.

    Sau khi kiểm tra tính xác thực của giấy chứng quyền sở hữu tài sản và chứng minh thư của cô, vị môi giới kia càng nhiệt tình.

    "Hóa ra là một nhà trong tiểu khu của chúng tôi. Theo giá giao dịch gần đây, căn nhà rộng 100 mét vuông này của cô có thể bán được bốn trăm đến bốn trăm năm mươi vạn tùy theo cách trang trí."

    Người môi giới nhìn vị khách hàng trẻ tuổi non nớt này, đem giá nhà hạ thấp, như vậy lúc bán đi sẽ dễ chốt giao dịch hơn.

    "Tôi chỉ bán ba trăm vạn."

    "Ngài, ngài nói cái gì?"

    "Tôi chỉ bán ba trăm vạn, nhưng tôi muốn lấy một trăm vạn tiền đặt cọc, ai giao tiền đặt cọc trước thì tôi bán cho người đó."

    Người môi giới sửng sốt một lát, bán nhà nhiều năm như vậy, khách hàng cần tiền gấp như vậy cũng không phải chưa từng gặp qua. Hắn mời Sở Thiên Tầm đợi một lát, đứng dậy đi vào phòng quản lý, nói rõ tình huống với quản lý của hắn.

    "Giữ vị khách hàng này lại, đừng để cô ấy ra khỏi công ty chúng ta." Quản lý vừa nghe tinh thần liền tỉnh táo, "Nếu cô ấy ra khỏi công ty chúng ta mà qua công ty khác, chúng ta sẽ không kiếm được số tiền này."

    Đồng thời, hắn cũng nhanh tay gọi điện thoại.

    "Đợi đã, để tôi gọi điện kiểm tra tình hình căn phòng của cô ấy đã." Quản lý bảo nhân viên bán hàng của mình: "Chỉ cần phòng ở không sao, không có thế chấp hay tranh chấp gì thì chúng ta có thể đưa ra một trăm vạn, lập hợp đồng với căn phòng này trước."

    Hiện tại thị trường bất động sản kinh doanh rất tốt, hắn dùng một trăm vạn đặt trước căn phòng này, không đến một hai tuần là có thể bán ra ngoài với giá bình thường, xử lý xong toàn bộ hợp đồng thì nhiều nhất cũng chỉ một tháng.

    Trong một tháng đã có thể kiếm được một hai trăm vạn giá chênh lệch, quản lí của công ty môi giới vui vẻ nghĩ.
     
  6. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 3.1. Về nhà

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em gái? Hôm nay sao lại gọi điện thoại cho anh vậy? Ha ha."

    Giọng nói của anh họ Tử Hướng Dương từ bên kia điện thoại truyền tới, Sở Thiên Tầm không khống chế được bản thân, chớp mắt đã khiến vành mắt đỏ lên.

    Chẳng lẽ trọng sinh về cơ thể trẻ tuổi khiến tuyến lệ cũng thoái hóa trở lại như ban đầu?

    Sở Thiên Tầm nhớ rõ bản thân cô đã rất nhiều năm không thật sự rơi nước mắt.

    Tất nhiên, vào lúc sinh tồn khó khăn, lợi dụng thân phận phụ nữ, diễn những cảnh rơi lệ là không tránh khỏi.

    "Anh Hướng Dương, em tìm anh có chút việc." Sở Thiên Tầm nhanh chống khống chế tâm trạng của mình.

    "Được, được, em nói đi, anh nghe đây." Âm thanh nghe có chút tùy ý, nhưng thật ra lại rất căng thẳng của Từ Hướng Dương từ bên kia điện thoại truyền tới.

    Phía sau có tiếng nấu nướng trong bếp, giọng một người đàn ông trung niên đang nói: "Ai gọi điện thoại vậy? Là Tầm Tầm gọi sao? Vợ, Tầm Tầm gọi điện về."

    Sau đó là tiếng bàn ghế va chạm vào nhau, đầu bên kia điện thoại liền trở nên yên tĩnh lạ thường.

    Sở Thiên Tầm có thể tưởng tượng, giờ phút này, dì và dượng của cô đã nhanh chóng đứng trước điện thoại của anh họ Từ Hướng Dương rồi, cả nhà ba người im lặng nín thở để nghe một vãn bối như cô nói chuyện.

    Hơn một năm trước, cha mẹ Sở Thiên Tâm đều qua đời trong một vụ tai nạn xe.

    Đối với Sở Thiên Tầm mới lên đại học lúc đó mà nói, chuyện này khiến cô khó mà chấp nhận được.

    Cô không hiểu chuyện đã đem nổi đau này trút hết lên gia đình người dì cả duy nhất đối tốt với cô.

    Điều kiện kinh tế gia đình của dì cả không phải quá tốt.

    Dượng và anh họ mở một xưởng hợp kim trong khu nhà, thu nhập ảm đạm. Ngày thường làm những việc lặt vặt và nhận một số công việc trang trí để phụ cấp chi phí cho gia đình.

    Dì cả cũng chỉ là một bà nội trợ bình thường.

    Sau khi cha mẹ qua đời, để lại cho Sở Thiên Tầm một căn nhà và bốn năm chục vạn tiền mặt.

    Một số họ hàng không có ý tốt thường xuyên nói bóng nói gió bên tai Sở Thiên Tầm, khiến cô cảm thấy cả nhà dì cả đối tốt với mình cũng vì muốn đoạt đi một chút tài sản mà ba mẹ để lại cho cô.

    Mặc dù sau khi cha mẹ ra đi, dì cả và dượng luôn bận trước bận sau, vừa giúp cô xử lý hậu sự của cha mẹ, vừa làm chân sai vặt giúp cô giải quyết chuyện kế thừa tài sản, và nhiều thủ tục pháp lý phức tạp khác.

    Nhưng đầu cô vẫn như trước không quay lại. Luôn dùng bộ mặt lạnh như băng đối với những người thân thật sự yêu thương cô.

    Cả nhà dì cả cho rằng thái độ quái gỡ của cô là do chưa thoát khỏi nổi đau mất cha mẹ, nên họ không những không để bụng mà ngược lại còn thương tiếc và yêu thương cô hơn.

    Một khắc khi tận thế tiến đến, các bạn học trong kí túc xá đều vội vàng liên hệ với người thân cha mẹ.

    Cô nhi Sở Thiên Tầm chỉ nhận được điện thoại của hai người.

    "Tầm Tầm, con, con ở bên đó có loạn không? Con đừng sợ, đừng sợ, dì cả và dượng sẽ qua đón con."

    "Tầm Tầm, em ở trường học đừng chạy loạn, anh sẽ chạy xe qua Hoa Thành tìm em."

    Đây là lần cuối cô được nghe dì cả và anh họ nói.

    Sau những ngày tháng hỗn loạn đó, Sở Thiên Tầm vượt nhiều khó khăn trở về Lộ Đảo, nhưng lại không tìm được gia đình dì cả.

    Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô cho đến nay.

    "Alo, Tầm Tầm sao em không nói chuyện? Hiện tại em đang ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của anh họ.

    Sở Thiên Tầm tỉnh táo lại từ trong hồi ức, cô ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ nhà dì trên lầu treo đầy chậu cây, nhẹ nhàng trả lời: "Đương nhiên là em đang ở kí túc xá rồi anh họ."

    Cô rất muốn cứ như vậy mà đi lên lầu, đi gặp cả nhà anh họ.

    Nhưng cô không thể làm như vậy, cô không giải thích được tại sao đang ở trường học lại chạy về.

    Đồng thời, cô còn rất nhiều chuyện cần làm, không có thời gian dư thừa để nán lại.

    Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 8: 30 sáng ngày 18 tháng 3.

    Cách tận thế còn 4 ngày.

    "Anh họ, là như này, bạn học của em có một căn biệt thự ở Lộ Đảo, muốn lắp một ít cửa sổ chống trộm. Em liền nói với cậu ấy, để anh và dượng qua đó hỗ trợ." Sở Thiên Tầm bắt đầu kế hoạch của mình.

    "Ôi trời, Tầm Tầm em còn kiếm việc giúp anh sao? Được rồi, địa chỉ ở đâu, lát nửa anh và ba sẽ qua xem."

    Thật ra, căn biệt thự này là do Sở Thiên Tầm thuê lại sau khi bán căn nhà ngày hôm qua.

    Chủ nhân căn biệt thự này ở nước ngoài, tạm tời ủy thác cho người môi giới, Sở Thiên Tầm sảng khoái trả một tháng tiền thuê nhà, tiền đặt cọc và phí trung gian. Cũng đã kí hợp đồng thuê ba năm, với yêu cầu duy nhất là cho cô trang trí và gia cố cửa số.

    Sau khi tận thế bùng nổ, bởi vì Lộ Đảo là một hòn đảo đơn độc ngoài biển, dân số tương đối ít, ma vật xuất hiện trên đảo cũng không nhiều, thời gian đầu những ma vật bên ngoài đảo chưa tiến hóa thì không thể vượt biển.

    Gần Lộ Đảo vừa hay có một đội quân lớn đóng giữ, bộ đội nhanh chóng phản ứng lại đã dùng hỏa lực mạnh mẽ để tiêu diệt ma vật trên đảo.

    Bọn họ cho nổ tung cây cầu lớn, khống chế được tình hình Lộ Đảo lúc đó. Có thể lúc đầu, Lộ Đảo là thiên đường dành cho người sống sót tị nạn. Nhưng cũng vì vậy mà đến thời kì sau này, Lộ Đảo đã bị hủy diệt.

    Lúc đầu khi tận thế mới bùng nổ, Sở Thiên Tầm từng trở về Lộ Đảo, khi đó cô và một vài người sống sót được sắp xếp ở gần khu biệt thự.

    Cô còn nhớ an ninh của khu vực này vào đầu tận thế tương đối tốt, nhưng dân cư ban đầu sống ở đây cũng không bị xua đuổi.

    Cô định lừa cả nhà anh họ đến khu biệt thự này và ở lại trong căn biệt thự mà cô thuê.

    Chí ít, một khi tận thế bộc phát, cô có thể để họ ở trong căn phòng đã được gia cố.

    "Anh họ, hôm nay mọi người hãy qua luôn đi. Không, tốt nhất là đi ngay bây giờ." Sở Thiên Tầm không cho Từ Hướng Dương nhiều thời gian suy nghĩ: "Cũng không nhiều việc lắm, mấy cái cửa sổ chỉ cần lắp hợp kim nhôm chống trộm là được, sau đó thì gia cố cửa chính, rồi đi một đường điện cao thế chống trộm lên tường rào là được. Người ta đưa hai mươi vạn phí, yêu cầu duy nhất là phải nhanh. Nội trong bốn ngày phải làm xong."

    "Bốn ngày? Sao lại gấp như vậy?"

    "Anh Hướng Dương, vì để nhận việc này mọi người, em đã vỗ ngực cam đoan trước mặt bạn học. Anh nhất định phải đi đó, em cũng đã thay mọi người nhận tiền luôn rồi, tới mười vạn lận đó. Em sẽ gửi ảnh biệt thự qua trước cho anh xem."

    Tử Hướng Dương còn định nói chuyện, đầu kia điện thoại đã cúp máy.

    Sau đó, Wechat của anh kêu một tiếng ting, Sở Thiên Tầm gửi đến mấy tấm hình.

    Đó là một căn biệt thự hai tầng, bên ngoài là tường cao bao quanh, cả căn biệt thự cộng lại nhiều nhất cũng khoảng mười cái cửa sổ.

    Cuối cùng, Sở Thiên Tầm còn gửi một tấm chụp màn hình tin nhắn nhận được chuyển khoản mười vạn từ ai đó, thời gian để là hôm qua.

    Từ Hướng Dương đưa mấy tấm hình trong điện thoại cho cha anh ta là Từ Mậu Tài xem, hai người cùng thảo luận một lát.

    Từ Mậu Tài gọi cho Sở Thiên Tầm: "Tầm Tầm à, dượng rất vui vì con nghỉ cho dượng và anh họ con. Nhưng chúng ta kiếm tiền chỉ là phụ, quan trọng là dượng lo lắng cho an toàn cùa con. Không phải là dượng không tin con, chỉ là yêu cầu mà nhà người bạn này của con đưa ra có chút kì lạ."

    Từ Mậu Tài dù là người lớn nhưng khi nói chuyện với cháu ngoại gái đang ở tuổi phản nghịch này, ông vẫn cẩn thẩn mà cân nhắc giọng điệu của mình: "Con xem, căn biệt thự khí phái như này, vậy mà bọn họ lại muốn làm cửa sổ phòng trộm, còn phải chắc chắn và kiên cố, nhìn kiểu nào cũng không hợp với phong cách trang trí của căn biệt thự này. Với lại, dù trả tiền nhiều nhưng thời gian lại gấp như vậy, người nhà này có phải có vấn đề gì không?"

    Đối với những câu hỏi này, Sở Thiên Tầm đã sớm nghĩ kĩ câu trả lời rồi, cô lấy vị học trưởng Phó Quốc Húc mới cho cô mượn mười vạn ngày hôm qua ra làm cái cớ.

    "Dượng, người không cần lo lắng đâu, gia đình người bạn học này của con xuất thân từ quân đội, ông là thủ trưởng quân khu nào đó. Có lẽ mấy vị lãnh đạo thích phong cách trang trí như vậy?"

    Từ Mậu Tài nghe vậy mới cảm thấy yên tâm một chút. Ông cũng chưa từng tiếp xúc với những lãnh đạo cấp cao, có lẽ bọn họ thật sự thích phong cách như vậy.

    Đơn hàng này, nếu trừ tiền công và nguyên liệu, ít nhất cũng kiếm được mười vạn, đúng là một số tiền lớn.

    Hơn nửa, cháu gái cũng đã thu tiền đặt cọc rồi, ông cũng không thể phụ lòng đứa nhỏ này.

    "Vậy được, vậy được, lát nửa dượng sẽ qua xem, nhất định sẽ gia cố cửa sổ nhà bạn con thật chắc chắn."

    "Cha mẹ của bạn con đều ở nơi khác, nơi này không có ai quản lí, bên trong cũng không có đồ vật gì. Dượng và anh họ tới khu đó, qua văn phòng bất động sản đưa chứng minh ra rồi lấy chìa khóa là được, bạn học của con đã nói tên người với bên bất động sản rồi."

    "Chúng ta cứ trực tiếp qua như vậy sao?"

    Từ Mậu Tài là người trung thực, nếu nhận công việc lợi nhuận cao như vậy, ông cũng muốn bắt đầu sớm một chút, để có thời gian làm đẹp hơn.

    "Được, dượng và anh họ mang theo vật liệu, máy cắt và hàn điện qua đi. Tốt nhất là gọi dì đi cùng luôn đi, chỗ đó khá hẻo lánh, cũng không có gì ăn. Biệt thự có điện, nước, dượng kêu dì ở lại đó luôn rồi nấu cơm cho hai người ăn. À mang thêm chăn mền qua nửa, để tiện buổi tối ngủ lại bên đó luôn, khỏi mắc công chạy qua chạy lại." Sở Thiên Tầm lại nhìn thời gian: "Yêu cầu duy nhất là phải tranh thủ thời gian, nhất định phải làm xong trước ngày 22."

    "Được được, dượng đi chuẩn bị một ít vật liệu, lát nửa sẽ qua liền."

    Từ Mậu Tài có chút mơ hồ, trong ấn tượng của ông, cháu ngoại gái này có chút hương nội, sao hôm nay lại nhanh nhẹn rõ ràng như vậy, sắp xếp từng việc rõ ràng, không có một chút thở gấp.

    "Dượng, người phải nhớ kĩ, làm càng rắn chắc càng tốt."

    "Được, Tầm Tầm yên tâm, dượng sẽ không để con mất mặt trước bạn học đâu. Huống chi người ta còn đưa nhiều tiền như vậy."

    "Phải rồi, dượng, đợi bốn ngày sau, bạn học chuyển cho con phần dư còn lại, con sẽ chuyển cho người nhé? Mấy ngày này, con còn bận ôn thi, không thể chạy 2 chuyến đến ngân hàng xếp hàng được."

    Sở Thiên Tầm không có ý định chuyển khoản tiền này cho nhà dượng, đối với cô lúc này trên tay càng nhiều tiền càng tốt.

    Bốn ngày sau, tất cả tiền bạc sẽ trở thành giấy vụn. Nhưng bây giờ cô vẫn phải làm mọi cách để có tiền mua vật tư.

    Cũng may, dượng rất tin tưởng cô.

    Dì ở bên cạnh nhanh chóng giật lấy di động: "Tầm Tầm, kỳ thi quan trọng hơn, con đừng đến ngân hàng xếp hàng mất thời gian, khi nào con rảnh thì chuyển tiền cho dượng cũng được, những vật liệu này trong tiệm của dượng con đều có."

    Sở Thiên Tầm mím môi, cô nhìn lại cửa sổ nhà dì cả một lát rồi nhẫn tâm cúp điện thoại.

    Cô đứng trong góc tối của khu dân cư, không bao lâu liền nhìn thấy dượng và anh họ từ trên lầu đi xuống, bước vào cửa hàng nhỏ của mình, bận rộn chất những mảnh hợp kim nhôm dài lên chiếc bán tải nhỏ ở nhà.

    Sở Thiên Tầm nhìn một lát, nhịn xuống xúc động muốn bước về phía trước, quay người rời khỏi khu dân cư.

    Bây giờ cô không có khả bảo vệ cả nhà dì cả, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
     
  7. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 3.2.

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sống lại một đời, cô không mang bất cứ dị năng nào, cũng không có cái gọi là bàn tay vàng.

    Ưu điểm duy nhất mà cô có là ký ức trong tâm trí cô.

    Sau ngày tận thế, ma chủng trên trời rơi xuống, loài người bị cấy ma chủng vào, ngoại trừ biến thành ma vật, còn có thể trở thành "Thánh đồ".

    Sở Thiên Tầm không có đường tắt nào để tiến hóa thành thánh đồ có dị năng.

    Chỉ có chiến đấu trực diện với ma vật hết lần này đến lần khác, lấy được ma chủng của nó, mới có thể trở thành nhóm loài người đột phá sớm nhất.

    Cô biết tư chất của bản thân không phải quá tốt, nhưng mười năm sống trong tận thế đã dạy cô, trốn tránh chỉ khiến bản thân càng thêm nhỏ yếu.

    Lần đó cô hoảng sợ chạy trốn một đường từ Thành Hoa đến Lộ Đảo, những sự việc phát sinh ven đường, chính là kỳ ngộ hiện tại của cô.

    Trong một tiệm mì nổi tiếng lâu đời, Sở Thiên Tầm ăn một bát mì trà cát (*) mà cô đã ăn từ nhỏ đến lớn.

    (*) Mì trà cát là một món ngon đặc biệt ở miền nam Phúc Kiến, Đài Loan và Đông Nam Á. Mỳ trà cát Trung Quốc được chia thành trà cát miền nam Phúc Kiến và trà cát Triều Sơn Quảng Đông. Bí mật nằm ở việc sản xuất nước sốt trà cát, được dùng để nấu súp. Nguyên liệu chính của mắm chè cát là tôm khô, cá khô, hẹ, tỏi, gừng.. được chiên giòn rồi xay mịn để làm mắm chè cát để sử dụng sau.

    Cô dùng khí thế thâm cừu đại hận giải quyết một phần mì hải sản cay rát.

    Qua bốn ngày nửa, hương vị trong trí nhớ này thật khó để tìm lại được.

    Bà chủ tiệm mì không nhịn được, dùng thìa sắt gõ nồi bảo: "Mỹ nữ, ăn chậm một chút, ăn không đủ có thể thêm mì, a ma không lấy tiền mì thêm của con."

    Sở Thiên Tầm nâng đôi má đang nhét căng đầy lên: "Thêm, thêm một phần."

    Máy bay về Hoa Thành khởi hành lúc 12 giờ trưa.

    Sở Thiên Tầm đến sân bay trước giờ hẹn, cô nhìn đồng hồ, còn một giờ nửa.

    Cô vào phòng thể hình của sân bay, bắt đầu những bài vận động nhẹ.

    Thể chất của thân thể này thật sự quá tệ, chạy chưa được vài bước đã bắt đầu thở hổn hển, mới gập người và squat mấy cái, cơ tay cơ chân đã bắt đầu không chịu nổi.

    Nhưng dù có không chịu nổi cũng tốt hơn chết trên đường chạy trốn.

    Sau khi sống lại ngày hôm qua, Sở Thiên Tầm luôn tranh thủ thời gian, tập các bài rèn luyện cơ thể.

    Cô muốn để cơ thể ít vận động của mình nhanh chóng thích nghi, thích nghi với cuộc đào vong lớn vào bốn ngày sau.

    Máy bay đến Hoa Thành, vừa mới xuống máy bay cô liền nhận được điện thoại của anh họ.

    "Tầm Tầm, anh đã tới biệt thự rồi, bên bất động sản cũng đưa chìa khóa nhà cho anh rồi. Đúng là cách nhà hơi xa, cha anh cũng gọi mẹ đến hỗ trợ rồi. Bọn anh định giống như em nói, mấy ngày này đều sẽ ăn ngủ tại đây. Tính toán lượng công việc, hẳn là có thể làm kịp thời hạn."

    "Được, mọi người cứ an tâm ở đó, khi nào làm xong thì chụp gửi em xem, em đưa bạn nhìn thử, nếu không có vấn đề gì thì mọi người rút về. Đúng rồi, mấy ngày này ở biệt thự có thể sẽ có nhiều đơn hàng chuyển phát nhanh gửi đến, anh cứ nhận giúp họ đi, nhận rồi cứ bỏ hết vào tầng hầm là được."

    Sở Thiên Tầm ngồi trên taxi, vừa giải thích công việc vừa mua hàng trên điện thoại.

    Gạo, mì tôm, bánh quy, máy phát điện..

    Cô thậm chí còn không thèm nhìn kĩ, trong phạm vi số lượng không làm người khác chú ý, cô ra sức mua tất cả vật dụng sinh hoạt cần thiết, tất cả đều gửi đến địa chỉ của biệt thự.

    Một lần nửa đi qua con đường đã từng đi, nếu trên đường có thể thuận lợi thành thánh đồ, về đến Lộ Đảo.

    Thì cô và cả nhà dì cả có thể sống cùng nhau, sắp xếp tốt cho cuộc sống sau này, tránh xa những người và những chuyện nguy hiểm, để những ngày tháng sau trải qua tốt một chút.

    Còn nếu cô chết trên đường, vậy những vật tư này, có thể giúp cả nhà dì cả ở biệt thự duy trì được một đoạn thời gian. Cũng coi như một cách để cô trả nợ nhân tình đi.

    Sở Thiên Tầm nhìn thoáng qua đồng hồ.

    3.00 chiều ngày 18.

    Cô bước vài một trung tâm cho vay tư nhân.

    Mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch của cô.

    Cách tận thế đến, còn 4 ngày.
     
  8. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 4.1.

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Sở Thiên Tầm ra khỏi trung tâm vay tư nhân, tài khoản tiết kiệm của cô lại tăng thêm 30 vạn.

    Tuy cô vẫn là sinh viên, nhưng vì cô có tài sản cố định đứng tên mình, nên trong hôm nay khoản vay nhỏ này sẽ được chuyển vào tài khoản.

    Sở Thiên Tầm tính sơ khoản tiền cô có thể dùng.

    Từ 10 vạn vô tình mượn được của Phó Nhị Ngốc, 100 vạn tiền đặt cọc nhà bán nhà, vay tư nhân được 30 vạn, chuyển tất cả tiền tiết kiệm ba mẹ để lại thành tiền gửi không kì hạn, được gần 50 vạn, tổng cộng được 180 vạn.

    Số tiền này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

    Cô muốn trong vòng bốn ngày còn lại, mua hết tất cả đồ cần thiết, đem số tiền còn lại nhanh chóng tiêu sạch.

    Chạng vạng tối, Sở Thiên Tầm về tới kí túc xá.

    Mở cửa kí túc xá, chào đón cô chính là hộp lớn hộp nhỏ chuyển phát nhanh, cùng với đó là tiếng hét của bạn cùng phòng.

    "A Tầm, cậu cuồng mua sắm sao? Tuần trước là ai giơ tay thề nếu mua nửa sẽ tự chặt tay?"

    "Toàn bộ còn được gửi đến từ SF Express, xa xỉ! Phá của!"

    "Thiên Tầm, đừng quan tâm bọn họ, mua cái gì vậy? Mở ra xem thử đi?"

    Sở Thiên Tầm dùng dao nhỏ mở từng hộp chuyển phát nhanh, từ trong đó lấy ra 4 áo jacket giống y chang nhau.

    "Mỗi người một cái, tự lấy size của mình." Sở Thiên Tầm nói.

    Ký túc xá đang ồn ào liền yên tĩnh lại.

    Ký túc xá trưởng Hàn Huyên ngạc nhiên hỏi: "Mua, mua cho bọn mình sao?"

    Hà Minh Diễm ngồi bên cạnh cũng rất ngạc nhiên: "Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại mua quần áo cho bọn mình?"

    "Trong nhà có người thân làm việc trong xưởng may, đây đều là hàng mẫu, giá rất rẻ, nên mình mới mua cho mỗi người một cái." Sở Thiên Tầm thuận miệng giải thích.

    "Thương hiệu này có chút quen mắt." Một người bạn cùng phòng khác là Cam Hiểu Đan rất thích vận động ngoài trời, nên cô ấy có chút hiểu biết đối với những trang bị ngoài trời này: "Không đúng, thương hiệu này hình như là thương hiệu nổi tiếng quốc tế, chuyên sản xuất trang phục vận động ngoài trời."

    Cam Hiểu Đan mở điện thoại ra, tìm kiếm một lát rồi hét lên: "Má ơi, đây là áo jacket chuyên nghiệp của XX, giá một bộ ít nhất cũng hơn hai ngàn! Sở Thiên Tầm, cậu điên rồi à!"

    "Đừng có hét, mấy cái này không phải hàng chính hàng, chỉ là đơn đặt hàng mà thôi." Sở Thiên Tầm ngắt lời cô ấy.

    "Làm mình sợ muốn chết." Cam Hiểu Đan vỗ vỗ ngực, sau đó lại vui vẻ mở bao bì bên ngoài của bộ quần áo, cầm trên tay, trái sờ phải sờ: "Cái này may thật đẹp, nhìn rất giống hàng thật đó."

    "Quần áo gì mà có giá hơn hai ngàn?" Hàn Huyên ướm thử quần áo lên người.

    "Xá trưởng, Minh Diễm, các cậu không biết sao. Đây là thương hiệu nổi tiếng nhất về trang phục thể thao ngoài trời. Kiểu áo jacket này có khả năng chống mài mòn tốt, nhanh khô và chống lạnh hiệu quả, cực kì phù hợp để mặc trong môi trường khắc nghiệt. Khi nào các cậu đi du lịch thì mặc vào sẽ biết." Cam Hiệu Đan bắt đầu khoe khoang kiến thức nửa vời của mình.

    Sở Thiên Tầm lại lấy ra năm cái balo, mỗi người một cái.

    "Oa, còn có balo." Cam Hiểu Đan hoan hô, dẫn đầu đi qua nhận lấy: "Đây là balo nhiều chức năng đó, chống mài mòn, chống thấm nước, mang lâu cũng không mệt."

    "Sao lại có năm cái? Cái còn lại cho Lục Triết Hãn sao?" Hàn Huyên hỏi.

    "Vậy cái đó không cần phải hỏi, nhất định là của Lục Triết Hãn rồi?" Cam Hiểu Đan nhận được đồ tốt, cả người đều dính lấy Sở Thiên Tầm, vẫy đuôi đủ kiểu: "Sở Sở, sao cậu lại tốt như vậy. Yêu cậu chết mất."

    "Cảm ơn Thiên Tầm, làm cậu tốn nhiều tiền như vậy, thật là ngại quá." Hà Minh Diễm, người cũng như tên, xinh đẹp dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ.

    "Cảm ơn A Tầm." Quan hệ giữa cô và xá trưởng Hàn Huyên bình thường cũng khá tốt, cô ấy vỗ vỗ vai cô, cũng không khách khí.

    Sở Thiên Tầm im lặng, ba gương mặt tươi cười hoạt bát bên cạnh này, đã từng chết thảm, ngã xuống trước mặt cô.

    Lúc này đây, Sở Thiên Tầm cũng không chắc có khả năng cứu vớt các cô ấy, nhưng cô muốn vì các cô ấy làm một chút việc trong khả năng của mình.
     
  9. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 4.2.

    Editor: Quy Lãng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm trong sân trường, không khí tươi mát, tràn đầy năng lượng và sức sống.

    Trên sân thể dục, xuất hiện không ít sinh viên tập thể dục buổi sáng.

    Một cô gái chạy chậm trên đường băng đã hấp dẫn không ít sự chú ý của các bạn học nam.

    Làn da trắng nõn, tay chân nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa cột cao trên đỉnh đầu nhẹ đung đưa theo từng bước chân.

    "Xinh đẹp quá, qua làm quen được không?"

    "Không biết là học muội của khoa nào?"

    "Đừng mơ tưởng nửa, là hoa khôi năm 2 khoa kinh tế thương mại, đã có chủ."

    Tiếng thì thầm của các sinh viên nam không truyền vào tai Sở Thiên Tầm, cô chạy khoảng 1000m, cảm giác bản thân đã đến cục hạn, không thể không dừng lại.

    Cô thở hổn hển, giơ tay xem đồng hồ.

    Hiện tại là 6: 45 sáng ngày 19, cách tận thế còn 3 ngày.

    Cô đi đến siêu thị lớn và tiệm thuốc bên ngoài trường.

    Sở Thiên tầm xách theo một túi dược phẩm lớn và một bịch đồ ăn quay lại kí túc xá, lại bị một người đàn ông đưa tay ngăn cản.

    Cô nhìn một lát, mới nhớ ra, người này có lẽ là bạn trai mà cô mới đồng ý quen, Lục Triết Hãn.

    Đối với Sở Thiên Tầm mà nói, đây có thể coi là đoạn tình cảm ác liệt nhất của mười năm trước.

    Giờ phút này, vị "bạn trai cũ" nhìn qua có vẻ vừa dịu dàng lại chu đáo, đưa tay xách đồ giúp cô một cách đầy quan tâm và lo lắng.

    "Thiên Tầm, sao 2 ngày này em không nhận điện thoại của anh? Bạn cùng phòng nói em về quê, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

    Dáng người Lục Triết Hãn cao gầy, gương mặt tuấn tú, mái tóc cắt ngắn sạch sẽ, dáng vẻ nhẹ nhàng phong độ, giống một người bạn trai có năng lực.

    Nhưng Sở Thiên Tầm hiểu rõ, đây chỉ là vẻ ngoài được tô vẽ nên mà thôi.

    Thời điểm tận thế ập đến, Sở Thiên Tầm bị ma vật khủng bố dọa cho khiếp sợ, không có khí thế mà chảy nước mắt nước mũi, chỉ biết chạy đến bên cạnh người bạn trai đã tuyên bố sẽ bảo vệ cô mãi mãi.

    Lục Triết Hãn đúng là có nắm tay cô, dẫn cô chạy trốn cùng đám đông.

    Trên đường chạy trốn, trong lúc hốt hoảng, Sở Thiên Tầm vấp ngã xuống đất, cô hoảng sợ tìm đến bạn trai của mình xin giúp đỡ.

    Đương nhiên, bây giờ sống lại, nhớ đến quá khứ, Sở Thiên Tầm cũng coi thường sự bất lực và hèn nhát của bản thân lúc đó.

    Lúc cô hoảng sợ nhất, Lục Triết hãn không chút do dự hất tay cô ra, chỉ lo chạy bảo vệ tính mạng của mình, vẻ mặt vặn vẹo vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại đã dạy cho Sở Thiên Tầm bài học đầu tiên sau ngày tận thế.

    Nếu không phải Phó Nhị Ngốc đi ngang qua kéo cô một cái, thì Sở Thiên Tầm cô đã bỏ mạng tại đó rồi.

    Sở Thiên Tầm mỉm cười, tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của Lục Triết Hãn.

    Cho dù sau này ở kỳ hậu tận thế, cô đã nhìn thấy đủ loại bản chất xấu xí của con người, hành vi của Lục Triết Hãn chẳng là gì.

    Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng đem thời gian quý báu của mình lãng phí cho một người như vậy.

    "Xin lỗi, bạn học Triết hãn, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là không hợp."

    Mặt Lục Triết Hãn vặn vẹo, cầm chặt tay Sở Thiên Tầm: "Tại sao!"

    "Không có lý do gì cả." Sở Thiên Tầm đẩy tay hắn ra: "Không hợp thì buông, bạn học Lục, đừng làm quá khó coi."

    Lục Triết Hãn u ám nhìn bóng lưng rời đi không chút lưu tình của Sở Thiên Tầm.

    Rõ ràng chỉ mới hai ba ngày, cô gái này lại giống như biến thành người khác, khí chất toàn thân cũng khác.

    Mấy ngày trước, hắn rõ ràng đã hái được đóa hoa kiêu ngạo này. Tại sao trong thời gian ngắn, người phụ nữ này lại hoàn toàn thay đổi thái độ với hắn?
     
  10. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 4.3.

    Editor: Quy Lãng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ngày 20,

    Tiểu Lưu ở cửa hàng cho thuê xe đã tiếp đón một nữ khách hàng vô cùng trẻ tuổi.

    Vị khách này vẫn còn là sinh viên đại học, mới lấy bằng lái xe chưa đầy một tháng, nhưng hôm trước lại gọi điện đến muốn thuê một chiếc Hummer H1 trong ba ngày.

    Theo quy định của bọn họ, chỉ cần khách hàng có thể cung cấp bằng lái, tiền đặt cọc và thẻ tín dụng, bọn họ không có lý do gì để từ chối khách hàng.

    Nhưng Tiểu Lưu vẫn cực kì không yên tâm, sau khi đón vị nữ khách hàng vào, hắn dùng mọi cách để thuyết phục cô, hy vọng cô gái trẻ này có thể thay đổi ý định, thuê một chiếc khác có tính năng ổn định, phù hợp với phụ nữ hơn.

    Vị nữ sinh viên kia mặc chiếc áo sơ mi đơn giản và một cái quần jean sáng màu.

    Cô nhảy vào ghế lái, hất mái tóc dài lên, mở khóa, đạp côn, sang số, một loạt động tác được cô làm rất trôi chảy.

    Một tay đánh lái, một tay gạt cần lùi xe, gọn gàng di chuyển xe chạy một vòng nhỏ.

    Trong tiếng động cơ thô ráp của chiếc Hummer, cô thò khuôn mặt ngây thơ của mình từ trong xe ra: "Anh vừa bảo tôi đổi sang mẫu nào?"

    Chiếc Hummer khí phách chạy ra khỏi cửa hàng cho thuê xe, tung bụi mù mịt cả một đoạn đường.

    Đồng nghiệp của Tiểu Lưu quay lại vỗ vai hắn: "Ngầu thật, lái xe như ăn trộm, khách hàng bao nhiêu tuổi rồi, anh vừa đề nghị cô ấy thuê xe nào vậy?"

    Tiểu Lưu giơ tập tài liệu lên che đi gương mặt đỏ bừng của mình.

    * * *

    Sở Thiên Tầm lái chiếc Hummer thuê đến một đường quốc lộ ở ngoại ô Hoa Thành, dừng xe trước một kho hàng nhỏ đã thuê từ trước.

    Cô mở cốp sau xe, đem từng thùng lương khô, nước uống và xăng dầu đã đặt sẵn trong nhà kho từ trước chất lên cốp sau xe.

    Sau khi tận thế đến, giao thông trong thành phố rất nhanh sẽ bị phong tỏa, không cách nào có thể lái xe ra đây.

    Đường cao tốc cũng sẽ sớm bị tê liệt.

    Chỉ có quốc lộ do quân đội dẫn đầu khai phá dọn dẹp là miễn cưỡng có thể thông hành được.

    Bởi vậy Sở Thiên Tầm đã chuẩn bị một chiếc xe ở lối ra quốc lộ.

    Về phần liệu cô có thể đi bộ đến chỗ này hay không, hoặc sau khi đi bộ đến thì cô có thể dùng chiếc xe này hay không, những điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

    Đối với môt người đã sống sót mười năm sau tận thế mà nói, những ngày đầu tận thế thực ra là khoảng thời gian tương đối nhẹ nhàng đối với người sống sót.

    Khi đó phần lớn đồ ăn còn chưa hỏng hóc mục nát, các loại vật liệu sinh hoạt vẫn được bảo quản tốt, xe cộ và xăng dầu hầu như có sẵn ở mọi nơi.

    Sức chiến đấu của ma vật mới sinh vẫn còn thấp, con người vẫn giữ một ít trật tự và đạo đức vốn có.

    Đáng tiếc duy nhất là, cơ thể bản thân lúc này quá yếu đuối.

    Sở Thiên Tầm thở dài, bóp vài cái vào tay chân vẫn đau nhức không có sức vận động.

    Cơ thể như vậy, có thể sống sót hay không phải dựa vào may mắn.

    Điện thoại di động của cô vang lên, Sở Thiên Tầm nhấc máy. Bên kia điện thoại truyền đến tiếng lải nhải của anh họ Từ Hướng Dương.

    "Em gái, anh bảo này." Từ Hướng Dương ngồi xổm trong góc biệt thự, một tay che micro điện thoại, hơi chặn lại tiếng chói tai từ máy cưa: "Người nhà này có phải cực kì giàu có, cực kì nhiều tiền không, là kiểu người mua cái gì cũng là hai cái, một cái để dùng một cái để vứt đúng không?"

    "Làm sao vậy?"

    "Em biết không? Sáng hôm nay, một công nhân đã đem đến 2 cái máy phát điện, là loại mà khách sạn hay dùng đó. Họ còn nói muốn lắp một cái, cái còn lại để dự phòng." Từ Hướng Dương dùng giọng điệu khoa trương nói: "Máy phát điện phải hơn hai mươi mấy vạn, nơi này có thể mất điện mấy lần? Còn mua một cái dự phòng."

    "Hả, máy phát điện đến rồi à, có được lắp chưa?"

    "Đương nhiên rồi, có tận mấy vị sư phụ đến đây lận, bọn họ bảo thổ hào ở đây đã thêm không ít tiền, yêu cầu duy nhất là phải nhanh, chậc chậc." Từ Hướng Dương cảm thán, anh không thể hiểu được thế giới của người có tiền.

    "Đúng rồi đúng rồi, căn nhà này bọn họ định dùng làm gì vậy, bắt đầu từ ngày hôm qua, liên tục có người đưa đồ đến, nào là gạo, mì gói, bánh quy, chăn bộng, vật gì cũng có, lung tung lộn xộn, sắp chất thành núi rồi. Cả ngày nay mẹ anh đều bận rộn giúp bọn họ nhận đồ."

    "Anh họ." Sở Thiên Tầm ngắt lời anh, nghiêm túc giải thích: "Khi đồ giao đến, anh có thể hỗ trợ cất đi, đừng la làng khắp nơi. Nhà bạn học em là quân đôi, biết đâu lại liên quan đến những chuyện bí mật của họ."

    Từ Hướng Dương lập tức im miệng: "Tầm Tầm, em đừng có dọa anh, có cái gì bí mật? Em biết gì sao? Nói cho anh nghe một chút."

    "Anh Hướng Dương, đừng hỏi nửa, nhanh làm việc của mình đi. Nhớ kĩ, không quan trọng là đẹp hay không, nhất định phải rắn chắc."

    Đối với Sở Thiên Tầm, những việc cô có thể làm thật sự rất ít.

    Vào ngày ma chủng rơi xuống, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, cô cũng không biết cả nhà dì cả có thể sống sót hay không.

    "Trong biệt thự nhà bạn em có không ít đĩa phim và tiểu thuyết về ngày tận thế. Nếu buổi tối mọi người không có việc gì làm, anh họ có thể bảo dì cả với dượng cùng xem được không?"

    "Không được đâu, mẹ anh mà nhìn thấy mấy con quái vật đó nhất định sẽ bị hù chết."

    "..."

    "Tầm Tầm, làm sao vậy? Sao không nói gì? Xem, anh xem là được chứ gì? Buổi tối anh sẽ rủ cha mẹ cùng xem."

    "Anh."

    "Ơi, anh đây."

    "Chăm sóc tốt cho dì với dượng, chờ em về nhà."

    12: 10 trưa ngày 20,

    Cách tận thế đến còn 2 ngày.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...