Chương 2.
____
Người đàn ông đi tới bên cạnh Tô Thành, đỡ lấy cậu sắp trượt khỏi ghế cao, thuận thế kéo cổ áo che đi xương quai xanh gầy làm cho người ta phiền lòng ý loạn, "Theo tôi về nhà."
"Anh là ai?" Tô Thành đẩy đẩy cái tay đang nắm của hắn ra, tầm mắt dừng lại ở nút âu phục của nam nhân.
Người đàn ông rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em không nhớ tôi sao?"
"Anh bạn, cách tiếp cận này của anh cũng quá low." Tô Thành hằn giọng một cái, hơi thở nồng đậm cửa rượu xông lên đại não, "Anh hẳn là.. nên nói.."
"Nói như thế nào?" Người đàn ông đặt một cánh tay lên quầy bar, hơi nhướng mày.
"Anh hẳn là nói.." Tô Thành đột nhiên đứng dậy, nâng cằm hắn lên, hơi thở thoáng mùi rượu hỗn hợp mùi chanh, "Soái ca, đừng tự mình đa tình, tôi.. muốn em."
Người đàn ông liếc mắt nhìn ngón tay dài nhỏ của cậu, khóe môi lơ đãng nâng lên, "Được, tôi muốn em."
Tô Thành đẩy người đàn ông ra, "Anh đi đi, anh có nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi có nguyên tắc, không bán sắc."
"Tôi không phải fan em."
"Đám fan kiều diễm các người mỗi lần đều nói như vậy." Tô Thành tựa vào ghế cao, đứng nghiêng ngả phải trái, "Ngoài miệng nói không cần, trong lòng thành thật hận không thể lập tức dẫn tôi về nhà. Đừng nghĩ rằng tôi không biết."
Hắn bị cậu chọc cười, đáy mắt đều là ôn nhu.
Không đợi đối phương trả lời, Tô Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay che miệng hắn lại, nghi thần nghi quỷ nói: "Suỵt! Muốn tôi phải thành thật một chút, không được nói cho người đại diện biết tôi đến đây."
Người đàn ông bỏ cánh tay đang bịt miệng mình xuống, mặt mày tất cả đều là ý cười, "Được, không nói." Hắn đưa tay đỡ Tô Thành, phòng ngừa cậu ngã xuống, "Em thật sự không nhớ tôi sao?"
Tô Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam tử một cái, ánh mắt tan rã, "Nhớ kỹ a, anh.. không phải là fan chân chính của tôi, yêu đến chết đi sống lại" Cậu thuận thế vỗ vai người đàn ông, "Đồng chí nhỏ, tôi nói với anh, truy tinh phải lý trí, không thể làm bậy, có nghe thấy không?"
Thấy hắn không trả lời, Tô Thành cũng không cam lòng, hai tay đặt trên vai hắn liều mạng lay động, "Có nghe thấy không, có nghe thấy không?"
"Có, nghe thấy rồi." Người đàn ông lắc đầu cười.
Lúc này Tô Thành đã say đến thần trí không rõ, được hắn đỡ trở lại ghế cao, lại nói lộn xộn một trận.
Người đàn ông không ngắt lời cậu, sau khi nghe một lúc trước khi đứng nâng cậu dậy, "Đi thôi, về nhà."
Hắn một tay ôm Tô Thành, đi tới bên cạnh ghế, thuận thế tháo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đồng ở cổ tay trái xuống, tiện tay ném cho cậu bạn ngồi xem kịch, cũng không quay đầu lại rời khỏi quán bar.
Phía sau truyền đến tiếng bạn bè huýt sáo, "Xuân tiêu một khắc, Giang lão bản vui vẻ a!"
Hắn đỡ Tô Thành vào hàng ghế sau xe, chính mình cũng ngồi vào.
Còn chưa ngồi vững, Tô Thành đột nhiên cưỡi lên hắn. Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, Tô Thành ôm cổ, trán đặt qua cọ lại trên cổ hắn, "Anh ơi, anh thiếu bạn trai sao?"
Trong giọng nói Tô Thành mang theo lông tơ mới sinh, giống như mái tóc mềm mại của cậu cọ cọ trên cổ, lơ đãng trêu chọc trái tim hắn.
"Em không phải không bán sắc sao?" Người đàn ông quay đầu nhìn cậu.
Tô Thành đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay ôm càng chặt hơn một chút, đáy mắt bịt kín một tầng hơi nước, đáng thương nhìn hắn, "Nhưng tôi muốn anh, không được sao?"
Người đàn ông theo bản năng nắm lấy cổ tay đối phương treo trên cổ hắn, đầu ngón tay khẽ xẹt qua lòng bàn tay, "Được, về nhà rồi nói sau."
"Ừm" Tô Thành trở nên rất ngoan, duy trì tư thế vừa rồi, tựa vào vai nam nhân, ôm hắn ngủ thiếp đi.
Hắn nhẹ nhàng ôm eo Tô Thành, điều chỉnh thành một tư thế làm cho đối phương thoải mái, nói với người lái xe: "Lái xe."
Xe đến nơi, hắn cẩn thận đỡ Tô Thành xuống.
Lúc này Tô Thành rượu còn chưa qua, bước chân lảo đảo, cả người dán lên người hắn.
Sau khi vào phòng, hắn dìu Tô Thành đến bên giường, lấy một ly nước ấm cho cậu uống.
Lúc hắn đang chuẩn bị xoay người đặt ly nước, lại bị Tô Thành bên cạnh ôm lấy, liền ngã xuống giường.
Tô Thành hai tay chống hai bên thân thể hắn, từ trên cao nhìn xuống, "Soái ca, bao anh một đêm tốn bao nhiêu tiền?"
Hắn nằm trên giường nhìn cậu, "Em có nghiêm túc không?"
"Đương nhiên." Tô Thành vẻ mặt nghiêm túc, căn bản không giống bộ dáng uống say.
Khóe miệng người đàn ông bảo trì độ cong đẹp mắt, chống cánh tay đứng dậy, khẽ tiến đến bên tai Tô Thành, "Giảm giá cho em tám lần."
Nhận được phản hồi khiến Tô Thành hài lòng, cậu trực tiếp cởi áo khoác tây trang của đối phương xuống, tiện tay ném sang một bên.
Lại kéo cà vạt, nắm lấy cổ tay đối phương, từng vòng từng vòng dùng cà vạt buộc chặt lại.
Hắn cũng không phản kháng, nghiêng người tựa vào bên giường, hứng thú nhìn động tác của Tô Thành.
Sau khi trói xong, Tô Thành không do dự, thuận thế ngồi trên đùi hắn, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Nguyên nhân do uống rượu, tầm mắt của cậu mơ hồ, ngón tay cũng không quá nghe theo sai khiến. Qua vài phút, áo sơ mi đều bị cậu xoa đến nhăn nhúm, thậm chí ngay cả một cái nút áo cũng không cởi ra.
"Muốn giúp đỡ không?" Hắn nhìn cậu một cách thoải mái.
"Anh đừng để ý đến tôi."
Tô Thành tức giận, không thể nhịn được nữa. Lại cố gắng nửa ngày, nút bấm và nút thắt vẫn giữ nguyên cùng một chỗ.
Kiên nhẫn đã đạt tới cực hạn, Tô Thành dứt khoát buông tay ra, xoay người nằm bên cạnh hắn, trán đặt lên vai đối phương, ở trong ngực hắn ngủ thiếp đi.
Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng ngủ chiếu lên gương mặt nghiêng màu đỏ ửng của Tô Thành, lông mi mảnh khảnh che đi đôi mắt, xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của cậu.
Hắn khẽ gọi cậu hai tiếng, không có phản ứng.
Cúi đầu nhìn cổ tay bị trói chặt, hắn cố gắng buông lỏng, sau đó thở dài, đứng dậy đắp chăn cho Tô Thành, cứ như vậy để cánh tay bị trói nằm xuống.
Đêm dài đằng đẵng, bình yên vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Tô Thành bị ánh mặt trời sáng chói chiếu tỉnh. Cậu xoay người, chớp chớp mắt đang định tiếp tục ngủ, lại nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông đang nằm.
Tô Thành trong lòng căng thẳng, mạnh mẽ ngồi dậy, "Anh là.."
Tô Thành cố gắng nhớ lại mặt đối phương.
Cuối cùng, trùng khớp với người tên Giang Dạ trên giấy chứng nhận kết hôn.
Tô Thành kinh hoảng nhìn quanh bốn phía, đây không phải nhà hắn.
Đây là.. nhà Giang Dạ?
Đêm hôm đưa cậu về nhà? Bây giờ quần áo xộc xệch, trên tay còn trói cà vạt?
Đây rốt cuộc là loại biến thái gì?
Nói lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe!
Cậu không chỉ uống rượu mà còn lái xe?
Trời xanh đất mẹ, ai nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc là lái xe nước sạch đúng không?
Tô Thành vội vàng quấn mình vào chăn, kinh hoảng thất thố nhìn Giang Dạ, "Anh.. anh lại thừa dịp người ta gặp nguy hiểm?"
"Anh vẫn còn chơi trò này, buộc play?"
"Là em trói tôi." Trong lời nói của Giang Dạ còn mang theo cảm giác khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ.
"Tôi không nghe, tôi không tin, tôi muốn báo cảnh sát." Nói xong, Tô Thành lục lọi tìm điện thoại di động trên giường.
Giang Dạ không tiếp lời, ngồi dậy đưa cánh tay đến trước mặt cậu, giọng điệu bình tĩnh, "Trước khi báo cảnh sát, giải quyết cho tôi trước."
"..."
Tô Thành nửa há miệng, vẻ mặt mờ mịt.
"Em trói quá chặt tôi không tháo được." Giang Dạ khẽ nhíu mày.
Tô Thành không quá tình nguyện, nhưng vẫn yên lặng vươn tay, mất rất nhiều công sức mới triệt để tháo ra.
Nhìn vết máu trên cổ tay Giang Dạ, quả thật không giống như mình có thể trói lại. Lỗ tai Tô Thành nóng lên, cổ họng bị chặn không nói nên lời.
Giang Dạ nhìn cậu, nhếch môi trêu chọc nói: "Sao không báo cảnh sát?"
"Hả? Tôi.." Tô Thành nắm chặt góc chăn, lời nói toàn bộ kẹt ở trong cổ họng.
Giang Dạ rũ mắt đơn giản hoạt động cổ tay một chút, "Bất quá, tôi muốn nhắc nhở em, là chồng hợp pháp của em, cảnh sát có thể sẽ không quản."
Sống lưng Tô Thành lạnh lẽo.
Tôi dựa vào! Làm thế nào cậu có thể quên chuyện đó.
Trời xanh thẳm, tự mình tìm đường chết không ai cứu được!
Tô Thành a Tô Thành, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi học cái gì không học, vì sao nhất định phải học tìm đường chết?
Bỏ đao xuống, xây chùa bái phật.
Kiếp sau làm người đứng đắn.
Đối mặt với biển, mùa xuân ấm áp nở rộ.
"Tôi muốn ly hôn." Tô Thành phục hồi tinh thần, ngữ khí kiên định.
"Không có khả năng." Giang Dạ nhìn cậu, thập phần quyết đoán.
"Tại sao?"
"Bởi vì.." Giang Dạ đột nhiên đứng dậy tới gần cậu, hơi thở gỗ thông ấm áp tràn vào tai, "Tôi muốn em."