Hiện Đại [Edit] Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh - Tô Trúc Yên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nong Phuong Ly, 16 Tháng hai 2024.

  1. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 20: Bàn tán về bạn gái của bác sĩ Tống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hêy, Cam Tử, cậu nói xem rốt cuộc thì cô Lộ tiểu thư này có quan hệ gì với bác sĩ Tống? Không lẽ thực sự là bạn gái của bác sĩ Tống?" Y tá Lý hỏi cô y tá bên cạnh.

    Cam Tử chính là cô ý tá hôm qua đã gặp Lộ Ngôn Hề, tên đầy đủ là Từ Cam.

    "Cậu hỏi mình, mình hỏi ai!"

    Giọng điệu của Từ Cam có chút thiếu kiên nhẫn.

    "Không phải Từ Cam cậu ăn phải thuốc nổ sao? Sao mà tức giận vậy." Y tá Lý nhìn cô cổ quái, "Cam Tử, không phải cậu thấy bác sĩ Tống có bạn gái nên không vui đấy chứ?"

    "Ai nói cô ấy là bạn gái của bác sĩ Tống? Bác sĩ Tống tự miệng mình nhận rồi sao?"

    "Cậu làm gì mà phản ứng ác vậy? Tức giận như vậy, ai không biết cong tưởng cậu mới là bạn gái của bác sĩ Tống ý. Ai dà, đừng lườm mình nữa, mình trêu thôi."

    "Nhưng mà nói nếu như Lộ tiểu thư không phải là bạn gái của bác sĩ Tống thì mối quan hệ của họ cũng không phải bình thường. Bác sĩ Tống cũng đến làm bệnh viện này năm năm rồi, cậu thấy anh ấy đặc biệt với ai như thế chưa? Không chỉ để cô ấy mang cơm đến còn đặc biệt nói với bọn mình không cần cản cô ấy lại, sợ Lộ tiểu thư chịu ủy khuất sao."

    "Mình nghe nói họ hình như còn sống chung rồi. Theo tôi thì bây giờ chưa phải bạn gái thì cũng sắp thành bạn gái rồi."

    "Sao lại ở chung rồi? Họ hôm qua chỉ nói" về nhà "hai chữ này thôi, nói về nhà thì là ở cùng sao? Có thể Lộ Ngôn Hề là hàng xóm hay là người quen trong nhà bác sĩ Tống thì sao, vậy thì mới biết bác sĩ Tống tăng ca nhiều ngày không về nhà?"

    "Bác sĩ Tống đến bệnh viện mình năm năm rồi, mọi chuyện to nhỏ của anh ấy bọn mình đều bàn tán? Cậu có từng nghe qua có nữ giới nào kết bạn với anh ấy chưa? Cô Lộ tiểu thư này cũng không biết từ đâu xuất hiện! Nói không chừng chỉ là đối tượng xem mắt được người trong nhà sắp xếp cho bác sĩ Tống, bác sĩ Tống hiếu thuận không muốn trưởng bối lo lắng nên mới ứng phó như vậy! Cậu còn không biết bác sĩ Tống có thân phận khác là đại thiếu gia Tống Gia, người như anh ấy thì mấy nhà có tiền thích nhất là liên hôn rồi."

    Y tá Lý: "..."

    "Cậu chắc chắn thái độ của bác sĩ Tống với Lộ tiểu thư chỉ là ứng phó?"

    Từ Cam nghẹn lại.

    "Cho dù một ngày nào đó bác sĩ Tống có bạn gái, cũng sẽ không là cô gái Lộ tiểu thư đột nhiên từ đâu đến này! Cậu đừng quên còn có bác sĩ Ngụy nữa! Lộ Ngôn Hề có thể lợi dụng sơ hở này để tiếp cận bác sĩ Tống chỉ vì bác sĩ Ngụy được cử đi du học và không có ở đây, khi bác sĩ Ngụy quay lại thì cậu xem còn có chuyện gì của Lộ Ngôn Hề nữa không!"

    Y tá Lý: "..."

    Đoạn đối thoại của hai y tá đương nhiên Lộ Ngôn Hề không biết, cho dù biết cô cũng chẳng buồn quan tâm.

    Thậm chí người phản bội cô và khiến cô chết cô còn không quan tâm, xếp bọn họ kém xa Tống Tuy thì làm sao có thể để ý đến bác sĩ Ngụy không quan trọng kia.

    Cô ngồi trong phòng làm việc của Tống Tuy đợi anh.

    Bỗng cô có điện thoại.

    Là bà ngoại cô gọi đến.

    "Hề Hề!"

    "Bà ngoại."

    Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Ngôn Hề sống lại nói chuyện với bà ngoại, cô ra nước ngoài mấy năm nay chỉ cắt đứt liên lạc với Tống Gia, còn những người khác cô vẫn giữ liên lạc, đặc biệt là ông bà ngoại. Một tháng cô sẽ ít nhất gọi hai lần cho ông bà ngoại.

    Cho dù là vậy nhưng lúc này khi nhận điện thoại của bà ngoại, tâm trạng của Lộ Ngôn Hề cũng không bình tĩnh lắm. Rõ ràng là sống lại ba năm rồi nhưng vẫn có một số chuyện cô vẫn không thể quên.

    Như ở kiếp trước vì hành động của cô mà khiến ông bà ngoại lại thêm một lần nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Trong lòng cô rất hổ thẹn.

    Trong những năm cuối đời trên giường bệnh ở kiếp trước, vì ông bà ngoại lớn tuổi rồi chịu không được việc đi đi lại lại xa như vậy để chăm sóc cô, cô lại không muốn chuyển đến bệnh viện ở Bắc Thành nên rất ít gặp mặt ông bà ngoại.

    Bên ngoài là như vậy.

    Nhưng kì thực họ không đến gặp cô, vì họ nghĩ cô thành ra như vậy tất cả là do họ vì lúc đầu đã thuyết phục cô đồng ý Tống Hoài, chính là làm hại cô, tự trách trong lòng cảm thấy xấu hổ không có mặt mũi đến gặp cô, nên đều bảo gia đình cậu đến thăm nom cô.

    Nếu như không phải vì tự trách, sợ rằng bọn họ dù ra sao cũng kiên trì chuyển cô đến bệnh viện Bắc Thành, sẽ không đồng ý cho cô một mình ở lại Giang Thành.

    Trên thực tế, cô rơi vào tình thế đó không liên quan gì đến họ.

    Cô là một người trưởng thành, lại còn là người có tính tự chủ mạnh nhất, nếu như không phải là cô nguyện ý ai cũng không thể ép cô làm việc cô không muốn làm. Đồng ý sự theo đuổi của Tống Hoài và chấp nhận ở bênh Tống Hoài là tự cô quyết định, kết quả như thế nào thì cũng không thể trách ai.

    Nếu như cô không tiếp tục qua lại với Tống Hoài thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không làm ông bà ngoại phải tự trách rồi một lần nữa người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

    "Ai dà!" Nói chuyện với Lộ Ngôn Hề, người lớn tuổi rất vui.

    "Hề Hề à, cháu sắp xếp xong chuyện ở đấy thì mau mau về thăm bà đi, nếu như cháu bận quá thì để bà đến Giang Thành cũng được!" Đây không phải là lần đầu bà ngoại nhắc đến việc đến Giang Thành gặp cô, lần nào Lộ Ngôn Hề cũng tìm lý do từ chối.

    Cô bây giờ vẫn là có chút không dám gặp họ.

    ".. Bà ngoại, vẫn là để cháu đến Bắc Thành thăm bà và ông ngoại đi, bà với ông có tuổi rồi, đừng vì cháu mà cực khổ vậy. Đợi cháu sắp xếp xong chuyện ở đây sẽ đến thăm ông bà."

    "Nói rồi nha, cháu nhất định phải đến đó!"

    "Nhất định ạ."

    Nói thêm một lúc, rồi bà ngoại tắt máy.

    Vừa tắt máy trả lời tin nhắn của Mộ Hoa gửi cho cô thì của phòng mở ra.

    Mộ Hoa nói cô còn phải công tác ở ngoài vài ngày, đợi cô công tác về nói gì thì nói cũng phải tụ tập một lần. Lộ Ngôn Hề không có ý kiến gì, trả lời đợi cô về thì liên lạc sau.

    "Anh Tuy!" Nhìn người đang bước vào của cười.

    Cô thấy anh rất vui vẻ, Tống Tuy muốn nhịn không nhìn nhưng không nhịn được.

    Hóa ra hôm nay được gặp anh đã là chuyện rất vui của cô.

    "Đợi lâu lắm rồi chứ?"

    "Không có, anh nói khoảng một giờ mới phấu thuật xong nên em đến trước nửa tiếng thôi."

    "Ừm." Anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng rồi treo lên đến ngồi xuống, Lộ Ngôn Hề mở hộp cơm mang thức ăn ra cho anh.

    Ba món một canh.

    Quả thực giống như cô nói là bữa cơm bình thường.

    Nhưng cũng đủ khiến Tống Tuy ngạc nhiên rồi. Trước khi cô ra nước ngoài chưa hề một lần xuống bếp, trước khi ra nước ngoài cô nấu được một bát nước trắng thôi cũng là một thành công lớn rồi.

    Vậy mà bây giờ cô lại như một người nấu ăn rất ngon.

    Đúng rồi, cháo tối qua cô nấu, anh đã phát hiện tay nghề của cô rất tốt rồi.

    "Anh Tuy, mau đến ăn đi!"

    Nhận lấy hộp cơm và đũa từ cô, Tống Tuy chầm chậm nếm thử tay nghề của cô.

    Càng ăn trong lòng lại càng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.

    Không phải vì cô biết nấu ăn, mà là vì anh vậy mà được ăn những món mà tự tay cô làm. Không phải vì ai khác, mà vì anh.

    Thấy anh cứ cắm cụi ăn mà không nói gì, Lộ Ngôn Hề hỏi: "Anh Tuy, sao một câu cũng không nói vậy? Do đồ ăn em nấu không hợp khẩu vị sao?"

    "Không phải." Tống Tuy ngước mặt nhìn cô, ".. Ngôn Ngôn."

    Lộ Ngôn Hề chớp chớp mắt: "Hứ?"

    "Đồ em nấu rất ngon, ăn rất vừa miệng, cảm ơn em."

    "Anh Tuy không cần nói cảm ơn em, nếu ngon thì anh ăn nhiều chút. Chỉ là nấu cơm thôi có phải chuyện to tát gì đâu, nếu như anh thích thì lúc nào em cũng nấu cho anh."

    Bất cứ lúc nào..

    Thật là một từ khiến người khác rung động.

    "Được."

    Những ngày sau đó, Lộ Ngôn Hề đều ở căn hộ của anh nấu cơm cho anh, Tống Tuy có một lần về ăn trưa một lần về ăn tối, còn lại thì đều là Lộ Ngôn Hề mang cơm đến bệnh viện cho anh. Từ hôm Lộ Ngôn Hề đến Tống Tuy chỉ về nhà thêm một lần, sau đó anh đều không về, có thể thấy anh thực sự rất bận.

    Đến ngày thứ năm Lộ Ngôn Hề nấu cơm cho Tống Tuy thì Tống Hoài cuối cùng cũng không bận ở công ty nhiều nữa, về nhà thì biết được Lộ Ngôn Hề mấy ngày nay không về nhà, không hỏi được Lộ Ngôn Hề đi đâu từ ba mẹ, định bảo trợ lý tra thì lại sợ Lộ Ngôn Hề không vui, nhưng anh lại gặp Lộ Ngôn Hề ở bệnh viện khi anh đến đó thăm bạn.
     
    CreprickPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2024
  2. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 21: Tống Hoài bỗng nhiên hoảng sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hề Hề!"

    Nhìn thấy Lộ Ngôn Hề, Tống Hoài lập tức vui vẻ tiến lại.

    Mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều, cho dù giữa Hề Hề và anh trai có chuyện gì đó không bình thường, thì chỉ cần họ chưa ở bên nhau, thì anh sẽ không bỏ cuộc.

    Anh sẽ thừa nhận hết những sai lầm trước đây và nói ra tình cảm của anh với Hề Hề, rồi như Ô Hướng Tư đã nói anh sẽ thành tâm thành ý theo đuổi cô!

    Anh tin rằng chỉ cần có tâm, rồi sẽ có một ngày làm Hề Hề rung động.

    Nhưng mấy ngày nay anh ở nhà uống rượu nên bỏ bê không ít việc, mấy ngày này đều bận công việc, không dễ dàng gì là có thể về nhà nói chuyện rồi, nhưng lại không gặp Hề Hề. Hỏi ba mẹ hay cô giúp việc trong nhà, thậm chí là gọi điện cho Tống An Hân hỏi Hề Hề ở đâu, nhưng ai cũng nói là không biết.

    Thực ra anh biết họ đều biết Hề Hề ở đâu nhưng mà không muốn nói cho anh biết. Đây đều là đáng đời anh, không trách ai được.

    Vốn định lát về nhà năn nỉ mẹ để biết tung tích của Hề Hề, nhưng thế nào anh lại quyết định đến bệnh viện thăm một người bạn hợp tác cùng đang nằm viện thì lại gặp Hề Hề ở đại sảnh lầu một bệnh viện.

    Hề Hề xách theo một thứ gì đó từ đại sảnh bệnh viện ra, nhìn kỹ mới thấy cô đang xách hộp cơm.

    Cô mang cơm đến cho người ở viện?

    Là mang đến cho ai?

    Bạn? Họ hàng?

    Lộ Gia chắc không có họ hàng gì cần cô chăm sóc rồi, gia đình ngoại của cô thì phần lớn đều ở Bắc Thành, thế chắc là bạn rồi?

    Nếu như là bạn, thì là người bạn nào? Hề Hề mấy ngày nay không về nhà có phải là chăm sóc người bạn này? Đối phương là nam hay nữ? Liệu anh có quen không?

    Sau mấy giây mà có vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Tống Hoài.

    "Hề Hề, sao em lại ở đây? Đến thăm bạn sao?"

    Lộ Ngôn Hề không ngờ lại gặp Tống Hoài ở đây. Những ngày này cô chỉ tiếp xúc với Tống Tuy, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là hôm nay nấu món gì cho Tống Tuy, suýt nữa thì quên luôn Tống Hoài.

    Hôm nay lại là một ngày ăn trưa cùng Tống Tuy, cô vừa đi từ phòng làm việc của anh ra, tâm tình rất tốt, khi nhìn thấy Tống Hoài nhưng nụ cười của cô vẫn còn nở trên môi.

    Nhưng nụ cười vẫn là không tươi như trước.

    "Ừm." Gật cái đầu nhẹ chào hỏi.

    Tống Hoài đã đến gần cách Lộ Ngôn Hề khoảng năm bước chân. Bởi vì nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lộ Ngôn Hề nên không hiêu sao lại không dám bước tới gần.

    "Hề Hề, bạn em nằm viện sao? Là bạn nào vậy? Anh có quen không? Mắc bệnh gì vậy?" Liền một mạch hỏi nhiều như vậy, lúc nhận ra thì sợ Lộ Ngôn Hề không vui, vội nói tiếp, "Anh không phải có ý nghe ngóng chuyện của em, anh chỉ là nghĩ để em tự mình đưa cơm cho chắc có quan hệ rất tốt, chắc là anh có quen. Nếu như anh cũng quen, vừa hay anh đang ở đây thì đi thăm luôn."

    "Em là mang cơm đến cho bạn, chứ không phải mang cơm đến cho bạn ở viện."

    "Không phải là bạn ở viện.."

    Tống Hoài sững sờ.

    Anh trai của anh chính là làm ở bệnh viện này!

    Lẽ nào..

    Vừa nhìn thấy phản ứng của anh, Lộ Ngôn Hề liền biết là anh đã đoán ra, cũng không định giấu, nói thẳng luôn: "Em là mang cơm đến cho anh Tuy, anh ấy mấy ngày nay đều tăng ca không về nhà, em lo anh ấy ở bệnh viện ăn không ngon."

    Tống Hoài mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng hồi lâu không thấy nói gì chỉ run rẩy nhìn Lộ Ngôn Hề.

    Lộ Ngôn Hề chẳng muốn quan tâm đến tâm trạng của anh, gật gật đầu: "Em đi trước đây."

    Tống Hoài vẫn sững sờ đứng đó, đợi anh phản ứng lại thì Lộ Ngôn Hề đã đi qua anh ra khỏi đại sảnh, Tống Hoài lập tức quay người đuổi theo.

    Căn họ của Tống Tuy cách khá gần, chỉ cần đi bộ mười phút là đến, mấy ngày nay Lộ Ngôn Hề mang cơm cho Tống Tuy đều là đi bộ đến.

    Cô rất nhanh bị Tống Hoài đuổi kịp.

    Con đường này dẫn đến cửa lớn của bệnh viện, trên đường chỉ có vài người đang đi không quá ồn ào.

    "Hề Hề, đợi đã!"

    Lộ Ngôn Hề không ngạc nhiên khi anh đuổi theo, nhưng cô không có chút kiên nhẫn nào.

    "Còn chuyện gì sao?"

    "Em với anh trai anh.." nhìn hộp cơm đang trên tay cô, "Hề Hề, em, em với anh trai anh từ khi nào mà quan hệ tốt như vậy rồi?"

    "Anh đang hỏi gì vậy, từ khi ra đời em đã quen anh Tuy, hơn hai mươi năm thì quan hệ của hai người chúng em tốt lên từ khi nào?"

    Anh muốn hỏi không phải ý này!

    "Anh không phải là nói cái này, anh đương nhiên biết em và anh trai anh quen nhau từ lâu rồi, nhưng lớn hơn ba tuổi như vậy thì em với anh trai anh căn bản là không chơi cùng nhau, rõ ràng ngày trước không thân lắm mà."

    Lộ Ngôn Hề mỉm cười: "Không thân lắm sao? Không phải chứ. Lệ Hoa là anh Tuy tặng quà sinh nhật cho em, em thấy Lệ Hoa khó nuôi, nên anh Tuy liền nuôi giúp em, những năm qua anh Tuy luôn nuôi dưỡng nó tốt, trở thành chủ nhân thứ hai của Lệ Hoa. Chẳng lẽ theo anh thấy thì bọn em không thân thiết sao?"

    Cô không nhắc thì chút nữa anh cũng quên mất còn việc này.

    Nhưng mà nhiều năm như vậy cô chẳng hỏi thăm đến Lệ Hoa, chủ nhân của Lệ Hoa chính là Tống Tuy, cái này mọi người đều ngầm thừa nhận rồi.

    Dù trong lòng biết rõ như vậy, nhưng anh không thể bác bỏ lời nói của cô.

    Bởi vì cô nói cô không có chuyện gì, nếu có thể giúp cô nuôi thú cưng lâu năm như vậy thì sao có thể coi là mối quan hệ xa lạ.

    "Công ty mấy ngày hơi nhiều việc, anh không có thời gian về nhà, đến hôm nay mới bận xong về nhà thì nghe mẹ em nói em mấy ngày nay không về nhà. Hề Hề, mấy ngày nay em ở đâu? Còn nữa, hôm nay là lần đầu em đưa cơm cho anh trai sao?"

    "Đương nhiên không phải lần đầu." Lộ Ngôn Hề không trả lời câu hỏi anh hỏi cô ở đâu.

    Với tính cách xấu như Tống Hoài nếu như anh biết cô chuyển đến ở căn hộ của Tống Tuy cô nam quả nữ cùng ở trong một nhà, anh nhất định không để yên, có thể sẽ tìm cách phá hỏng việc tốt của cô.

    Tạm thời cô chẳng muốn có ai đến làm phiền cô với Tống Tuy.

    "Tống Hoài, anh Tuy là anh trai ruột của anh, anh ấy không nghỉ ngơi tăng ca mấy ngày như vậy, anh không quan tâm thì thôi, sao mà còn tỏ vẻ không vui khi em mang cơm cho anh ấy?"

    Anh đương nhiên không vui vẻ gì!

    Sao anh ấy có thể vui được khi cô quan tâm người đàn ông khác mà không phải anh! Dù người đó lại là anh trai của anh đi nữa thì anh cũng không muốn!

    Còn nữa, là ai tăng ca mấy ngày không được nghỉ ngơi? Sao lại không có ai quan tâm anh rồi mang cơm cho anh!

    "Chú Tống với dì Trịnh đều rất lo lắng cho anh Tuy, hơn nữa tính cách anh Tuy lạnh nhạt, không muốn chú Tống với dì Trịnh làm phiền anh ấy, vừa hay mấy ngày nay em rảnh, anh Tuy cũng không từ chối nên em chủ động bảo mấy ngày nay anh ấy tăng ca thì em sẽ mang cơm cho."

    "Sao, có gì không đúng sao?"

    "Không phải là không đúng.." Nhưng anh không muốn!

    "Không đúng cũng chẳng sao, đây là việc của em, người khác cũng chẳng có tư cách gì chỉ trỏ em. Em muốn mang cơm cho anh Tuy thì em mang, chỉ cần anh Tuy không ý kiến thì ai cũng không thể nói gì em."

    Tống Hoài mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.

    Tính cách cô vốn rất cứng đầu, chuyện cô đã quyết chẳng có ai có thể thay đổi, cô cũng không thích ai chỉ trỏ nói cô. Nếu bây giừo anh nói cô làm như vậy là không đúng và không thể tiếp tục, anh đảm bảo cô chắc chắn sẽ lập tức quay lưng lại với anh.

    Chuyện này sao lại trở thành như vậy rồi?

    Anh đã cố gắng nghĩ rằng anh trai và Hề Hề sẽ không có chuyện gì, nghĩ rằng cho dù anh trai có tâm tư gì đó với Hề Hề, chỉ cần Hề Hề không có ý với anh trai thì anh vẫn còn cơ hội.

    Nhưng mà bây giờ..

    Lỡ như Hề Hề có ý với anh trai, thì anh ấy thực sự không còn cơ hội nữa rồi!

    Tống Hoài đột nhiên ngây ra.
     
  3. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 22: Không thương xót Tống Hoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước giờ anh chưa từng hoảng loạn như bây giờ.

    Năm năm trước khi Hề Hề ra nước ngoài anh cũng không hoảng loạn như bây giờ.

    Anh luôn dựa vào việc Hề Hề thích anh, một khi Hề Hề không thích anh nữa..

    "Đúng vậy, ai cũng không thể chỉ trỏ em, em muốn làm gì thì e làm, anh cũng không có ý gì. Hề Hề.. anh quan tâm anh trai anh như vậy, có lòng rồi, anh thay anh ấy cảm ơn em." Vốn định nói đến chuyện khác, lời đến đầu môi thì chẳng vậy nữa, chỉ đành nói sang cái khác.

    Tiếc là Lộ Ngôn Hề chẳng đủ kiên nhẫn để nghe anh nói, trực tiếp nói: "Tống Hoài, anh là cảm thấy anh Tuy không nói được" cảm ơn "hai chữ này sao? Cần anh đến thay anh ấy cảm ơn sao?"

    Tống Hoài bị lời nói của cô làm cho cứng họng.

    "Không phải.. anh không phải có ý này, thôi không nói chuyện này nữa." Anh thở ra nhẹ nhàng, như lấy hết dũng khí tiến về phía Lộ Ngôn hề hai bước, "Hề Hề, từ khi em về nước anh bận quá vẫn chưa có thời gian nói chuyện với em, anh có thể mời em cốc cà phê không? Anh, anh có lời muốn nói."

    "Uống cà phê thì không cần đâu, có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi."

    Hậu quả ở kiếp trước là do cô tạo thành, cô không hề phủ nhận điều đó, nhưng cô rơi vào kết cục như vậy, Tống Hoài cũng có trách nhiệm rất lớn. Sau khi cô trùng sinh không đi tìm Tống Hoài báo thù thì đã nể mặt tình cảm của gia đình hai bên, cô chắc chắn không thể nào ngôi xuống nói chuyện tử tế với Tống Hoài!

    "Hề Hề, em.. có phải em vẫn đang giận anh không?"

    Lộ Ngôn Hề cau mày.

    Thấy cô có vẻ không vui, Tống Hoài không dám nói nữa, nhưng bây giờ không nói, anh sợ người khác cướp đi trước là anh không còn cơ hội rồi!

    Mặc cho thấy ánh mắt của Lộ Ngôn Hề không vui, anh tiếp tục nói: "Năm đó là do anh không đúng, anh không nên sợ em từ chối mà đi tìm Châu Tịch Duyệt. Nhưng mà Hề Hề, năm đó áp lực học tập rất lớn, nếu cứ tiếp tục kìm ném lại tình cảm với em, anh sẽ gục mất."

    "Hề Hề, người anh thích chính là em, luôn là em, không phải là Châu Tịch Duyệt. Anh với Châu Tịch Duyệt bên nhau là bởi vì cô ấy rất giống em, anh chỉ xem cô ấy như thế thân của em, không hề thích cô ấy."

    Ở kiếp trước Lộ Ngôn Hề đã được nghe anh nói những lời tương tự như này rất nhiều lần. Cô không muốn tranh cãi với anh, nhưng lời nói của anh khiến cô thực sự chán ghét!

    Nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt cô lạnh lùng: "Tống Hoài, sao anh lại nói những lời này tự tin như vậy? Có một số chuyện là tôi không muốn nhắc đến vì niệm tình của hai nhà nên không muốn anh mất mặt, nhưng anh lại nhất định làm như vậy, thì đừng trách tôi trở mặt!"

    "Người anh luôn thích là Châu Tịch Duyệt chứ không phải tôi? Cô ấy chỉ là người thế thân của tôi?

    " Tống Hoài, anh coi tôi là thứ không có cảm xúc sao? Anh tìm người giống tôi rồi nói cô ấy là người thay thế tôi, có phải là tôi sẽ không cảm thấy gì sao? Tôi chưa từng thấy ai ghê tởm như anh! Vẫn luôn chỉ thích tôi? Chẳng lẽ anh với Châu Tịch Duyệt quấn lấy nhau là chuyện của một hai ngày sao? "

    " Không phải! Anh với cô ấy quấn lấy nhau năm năm! Thậm chí đến bây giờ vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn.. "

    Tống Hoài vội vàng nói:" Không phải, cắt đứt rồi! Anh với cô ấy cắt.. "

    Lộ Ngôn Hề giơ tay cắt ngang lời anh:" Được rồi, câu chuyện của hai người tôi không có hứng thú. Tôi chỉ tò mò rằng anh với cô ấy dây dưa với nhau những năm năm, mọi người ai cũng biết chuyện này, sao anh lại có gan nói thích tôi và cô ấy chỉ là người thay thế? "

    " Thế thân, tôi là chết rồi sao mà cần người đến thay thế tôi! "

    " Anh.. "Tống Hoài muốn tiến lên trước, nhưng không dám.

    Cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

    " Thế thân? Chỉ thích tôi? Bọn anh dính líu nhiều năm như vậy, anh dám nói không từng ôm cô ấy, hôn cô ấy sao? Sợ không chỉ ôm mà giường cũng lên rồi! "

    " Không có, không có, bọn anh không có lên.. "

    Tống Hoài không khỏi xấu hổ, chỉ hy vọng cô không hiểu lầm anh.

    " Thế ý là bọn anh cũng ôm qua cũng hôn qua rồi? "Lộ Ngôn Hề cười lạnh.

    " Anh.. "Tống Hoài muốn phản bác nhưng phản bác không được.

    " Hề Hề, anh thật sự chỉ thích mỗi em, em ra nước ngoài anh liền chia tay Châu Tịch Duyệt rồi, chỉ là sau này.. cô ấy đến tìm anh muốn làm hòa, em biết mà, cô ấy rất giống em, cô ấy vừa khóc trước mặt anh, anh không chịu được, nên mới.. có những chuyện sau đó. "

    " Anh đảm bảo với em, lần này anh đã cứt đứt hoàn toàn với cô ấy rồi, số điện thoại hay wechat của cô ấy anh đều chặn rồi, anh sẽ không dính líu gì nữa tới cô ấy. Hề Hề, em, em có thể cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em? Anh thực sự thực sự rất thích em, em không cần trả lời anh luôn, em có thể kiểm tra anh, muốn kiểm tra anh bao lâu đều được, anh sẽ cho em thấy được sự chân thành của anh. Hề Hề, cho anh thêm một cơ hội được không? "

    Lộ Ngôn Hề bị làm cho ghê tởm chút nữa là muốn nôn rồi.

    " Tống Hoài, anh thực sự làm tôi ghê tởm. "

    Tống Hoài vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Lộ Ngôn Hề cắt ngang:" Nếu như không muốn tình bạn từ thuở nhỏ đến giờ của chúng ta mất đi thì đừng nói những lời kinh tởm này trước mặt tôi nữa. Như vậy còn không đủ, sau này nếu như không cần thiết thì anh cố gắng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi sợ rằng sẽ không nhịn được mà đánh người, thậm chí không để lại cho anh chút mặt mũi nào. "

    " Hề Hề, anh.. "

    " Dừng dừng dừng! Tống nhị thiếu, tình cảm của anh tôi nhận không nổi, anh vẫn là tìm người khác đi. "

    Cô rời đi, Tống Hoài không đuổi theo nữa.

    Anh đứng ở đó rất lâu, Tống Hoài mới chầm chậm đi đến chiếc ghế dài ở đó ngồi xuống, người như mất hồn vậy.

    Không biết được ngồi bao lâu, anh mới động động chiếc chân đang tê của mình rồi đứng dậy, không theo kế hoạch đi thăm người bạn hợp tác mà một mạch lên thẳng tầng bảy tòa số ba.

    " Xin hỏi anh muốn tìm ai ạ? "Y tá Lý trực ở quầy lễ tân mỉm cười hỏi.

    " Tôi, tôi tìm Tống Tuy. "Anh có chút do dự vì chưa nghĩ ra phải nói gì khi gặp anh trai mình.

    Hỏi anh là giữa anh và Hề Hề rốt cuộc là có chuyện gì?

    Anh dường như không có tư cách.


    Mong anh chỉ cách làm sao làm Hề Hề tha thứ?

    Chưa kể anh trai có thể không có cách, cho dù có thì với tính cách của anh trai chắc chắn không nói với anh, nói không chừng còn mắng anh một trận te tát.

    Dù sao thì những chuyện anh đã làm ra.. thực sự không đúng.

    Y tá Lý nhìn thấy anh đẹp trai nên không khỏi nhìn chằm chằm vào anh, bây giờ lại nghe anh muốn gặp bác sĩ Tống nhân vật nổi tiếng trong bệnh viện thì cô lại càng hứng thú với anh.

    " Anh tìm bác sĩ Tống? Xin lỗi, bác sĩ Tống vừa vào phòng phẫu thuật rồi ạ. "

    " Phẫu thuật khoảng bao lâu thì xong? "

    " Ít nhất là ba tiếng. "

    " Tôi đợi anh ấy làm phẫu thuật xong, có thể ngồi ở bên kia chứ? "Anh chỉ tay vào hàng ghế nhựa ở hành lang hỏi.

    ".. Được. "Ba tiếng mà cũng đợi sao, chắc là có chuyện rất quan trọng. Anh đẹp trai này nhìn như người mất hồn vậy, không phải là mắc bệnh gì nặng muốn bác sĩ Tống giúp đỡ chứ?

    Trong lòng đã nghĩ như vậy lại còn nhìn thấy Tống Hoài cứ ngồi im ở đó hai tiếng đồng hồ, ai đến bắt chuyện với anh anh cũng không để ý, khiến y tá Lý thương xót thay anh, rót cốc nước nóng rồi mang đến cho anh.

    Thấy Tống Hoài ngây người nhận lấy nước của anh, y tá Lý thấy rất thương hại anh, tiếc cho một người đẹp trai như vậy mà mắc bệnh nặng.

    Tống Hoài nói đợi vậy mà đợi thật ba tiếng đồng hồ.

    Đến khi Tống Tuy làm phẫu thuật xong.

    " Bác sĩ Tống, vị tiên sinh này tìm anh, đã đợi anh ba tiếng đồng hồ rồi ạ. "Bình thường nếu như không hẹn trước dù cho đợi lâu như thế nào thì cũng không gặp được Tống Tuy, y tá Lý đã phá lệ một lần và báo cáo sự việc với Tống Tuy vì thương hại một anh đẹp trai đang bị bệnh nặng.

    Tống Tuy nhìn theo hướng y tá Lý thì nhìn thấy Tống Hoài dường như vừa gặp cú sốc lớn," A Hoài. "

    Thấy có tiếng gọi, Tống Hoài ngước đầu dậy nhìn thì thấy Tống Tuy được tháo khẩu trang xuống, liền nhanh chóng đứng dậy:" Anh. "

    Anh nhanh chóng như vậy hoàn toàn là tiềm thức.

    Rõ ràng có rất nhiều lời để nói, nhưng đứng trước mặt anh trai, anh lại không dám mở miệng.

    " Tìm anh có việc gì? "

    Không đợi anh trả lời, Tống Tuy nói tiếp:" Đến phòng làm việc anh nói."
     
    Phượng Chiếu NgọcNghiên Di thích bài này.
  4. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 23: Tống Hoài không dám tiếp tục hỏi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy hai người vào phòng rồi đóng cửa lại, y tá Lý lại xì xào: "Hóa ra là em trai của bác sĩ Tống, thảo nào đẹp trai như vậy!"

    Có đồng nghiệp đi qua: "Tiểu Lý, đang tự nói cái gì vậy?"

    "Hêy hêy, không có gì." Là em trai của bác sĩ Tống, cũng không phải bệnh nhân, trên đời lại có thêm một anh đẹp có thể đã con mắt rồi.

    Trong phòng làm việc, Tống Tuy rót cho Tống Hoài cốc nước.

    Không nói gì ngồi xuống đợi Tống Hoài mở lời trước.

    Tống Hoài tâm trạng bỗng nhiên hồi hộp nhấc cốc lên uống một ngụm to, sau đó mới dám ngẩng đầu nhìn Tống Tuy, "Anh trai, lúc em đến đã gặp Hề Hề ở dưới sảnh."

    Tống Tuy vẫn bất động: "Vì vậy?"

    Vốn dĩ nghi ngờ Tống Tuy có tình ý với Lộ Ngôn Hề, nhưng thấy anh phản ứng lạnh nhạt như vậy, Tống Hoài đột nhiên mình nghĩ sai rồi.

    "Cô ấy nói là mang cơm đến cho anh, cô còn nói không phải là lần đầu mang đến." Tống Hoài không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Tuy để không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của anh.

    Đáng tiếc làm anh thất vọng rồi, Tống Tuy vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, không thay đổi chút nào.

    Nghe Tống Hoài nói vậy anh chỉ nhếch mày nhìn Tống Hoài bình tĩnh nói: "Đúng vậy, Ngôn Ngôn là đến mang cơm cho anh, cũng không phải lần đầu, cho nên? Em muốn nói cái gì?"

    Muốn nói gì?

    Anh muốn hỏi Tống Tuy có phải có tình ý với Lộ Ngôn Hề, có phải định cướp người với anh!

    Nhưng khi thấy đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tống Tuy anh lại sợ hãi.

    "Là cảm thấy Hề Hề không được mang cơm đến cho anh?"

    "Không phải.." nói không thể thì không phải chỉ là anh không muốn cô ấy mang cơm đến cho Tống Tuy. Cho dù là vì tình cảm giữa hai nhà hay vì Hề Hề không thích bị ra lệnh, với việc cô mang cơm đến cho anh trai mà dùng hai từ "Không thể" không phù hợp cho lắm.

    "Anh, em không biết từ khi nào mà anh với Hề Hề thân thiết như vậy." Tống Hoài cố gắng mỉm cười để trông anh có vẻ ổn hơn, "Em nhớ anh với Hề Hề ngày trước không thân cho lắm, lúc hề hề hay ngồi với nhà chúng ta, anh với cô ấy hầu như không giao lưu với nhau."

    "Em cũng nói là ngày trước mà." Tống Tuy tao nhã tháo kính ra đặt xuống bàn trà trước mặt, vắt chéo chân uể oải dựa lưng vào sofa sau đó nhìn chằm chằm Tống Hoài, "A Hoài, con người sẽ thay đổi thôi. Em cũng vậy, anh cũng vậy và Ngôn Ngôn cũng vậy."

    Tống Hoài hơi ngạc nhiên.

    Con người rồi sẽ thay đổi.

    Anh thay đổi không hay anh trai thay đổi không thì anh không biết nhưng anh chắc chắn Hề Hề thay đổi rồi. Thích cười hơn ngày trước, thân thiết với anh trai hơn, không thích anh nữa thậm chí còn chán ghét anh.

    "Anh, em nghe mẹ nói dạo này Hề Hề không về nhà, anh có biết mấy ngày nay cô ấy ở đâu không?"

    "Biết."

    Tống Hoài mấp máy môi, nhưng lại không dám hỏi tiếp.

    Anh sợ anh nghe thấy đáp án mà anh không muốn nghe nhất.

    ".. Vậy là tốt, may còn có người biết cô ấy ở đâu, nếu không cô một thân một mình ở bên ngoài không về nhà rất nguy hiểm."

    "Em nghe anh tăng ca liên tục mấy ngày nay rồi, hôm nay vẫn tiếp tục chứ?"

    "9h tối có thể tan làm được rồi, hôm nay về nhà. Sau này nếu không có phát sinh gì thì trong thời gian ngắn sẽ không quá bận, ngày mai được nghỉ một ngày."

    "Vậy thì tốt, anh bận mãi như vậy, sức khỏe yếu đi mất. Em còn phải đi thăm một người bạn nên không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại ở nhà."

    "Ừm."

    Thực ra Tống Tuy không phải tan làm lúc 9h mà khoảng 7h là anh tan làm rồi, nhưng anh nói 9h mới tan làm vì anh còn hẹn với Hề Hề đi ăn cơm nên nói vậy để Tống Hoài không đến làm phiền hai người họ.

    Khi giờ trưa Lộ Ngôn Hề mang cơm đến cho anh, anh với cô đã nói buổi tối không nấu cơm nữa, bọn họ ra ngoài ăn.

    Tống Hoài vừa rời đi thì cửa vang lên tiếng gõ, Thẩm Thịnh đứng ở ngoài dựa người vào cửa, "Bác sĩ Tống, công việc của cậu dạo này bận rộn quá ha, ngày nào cũng có mỹ nữ đến đưa cơm cho thì không nói, đến em trai bận như vậy mà cũng đến thăm cậu. Cậu đến bệnh viện nhiều năm như vậy rồi, em trai cậu hôm nay đến văn phòng cậu cũng là lần đầu nhỉ?"

    Liếc nhìn anh một cái, Tống Tuy không đáp lại, đứng dậy sắp xếp tài liệu trên bàn.

    Thẩm Thịnh cũng chẳng để ý, cứ thế đi vào phòng cũng chẳng ngồi xuống, khoang tay đứng tựa vào bàn, "A Tuy, cậu với em gái thanh mai trúc mã kia rốt cuộc là sao vậy? Cậu thực sự có ý với cô ấy?"

    Tống Tuy ngước mắt lên: "Không được."

    Vậy mà thật sự là có ý a!

    "Không phải không được, được! Rất được!" Thẩm Thịnh cười có chút cợt nhả, "Nhìn không rõ đó, cậu cũng động lòng phàm sao, tôi cứ nghĩ cuộc sống của cậu chỉ có học với làm việc, hoàn toàn sẽ không có cái tham vọng này cơ."

    "Em gái thanh mai trúc mã này của cậu khiến tôi ngạc nhiên đó, vậy mà có thể kéo cậu hạ phàm."

    Tống Tuy chẳng ừ à gì cả.

    "Nhưng mà A Tuy, tôi quen cậu lâu như vậy, chuyện nhà của cậu tôi cũng có nghe qua ít. Tôi nghe nói em trai cậu với em gái kia cùng tuổi, hai người từ mầm non đến cấp ba đều cùng lớp, họ mới chính là cặp đôi thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp chứ. Mấy lời nói ấy tôi vốn dĩ chẳng tin, nhưng vừa thấy em trai cậu đến tìm cậu thì tôi có tin một chút rồi đấy."

    "Cậu đến bệnh viện năm năm rồi, em trai cậu chưa từng đến tìm, em gái kia mang cơm đến cho cậu mấy ngày em trai cậu liền đến tìm, haizz."

    Tống Tuy cau mày: "Tình đầu ý hợp?"

    Thẩm Thịnh thấy anh không thích dùng từ ngữ như vậy nói đến Lộ Ngôn Hề với Tống Hoài, anh nhún vai nói: "Được rồi, nhìn thái độ của Lộ tiểu thư với cậu như vậy thì chắc chắc là không có tình ý gì với em trai cậu rồi."

    "Nhưng cô ấy không có ý với em trai cậu không có nghĩa là em trai cậu không có ý với cô ấy, gia đình cậu không giống với những gia đình giàu có khác anh em tranh giành quyền thừa kế, tôi nghe nói cậu với em trai có mối quan hệ rất tốt. Việc cậu và em trai cậu cùng yêu một người, thực sự không sao chứ?"

    "Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ có một ngày vì Ngôn Ngôn mà trở mặt?"

    Thẩm Thịnh dang tay ra: "Không phải là không có khả năng, đúng không?"

    "Sẽ không có chuyện này." Tống Tuy nói.

    Thấy Tống Tuy chắc chắn như vậy, Thẩm Thịnh có chút không hiểu. Lẽ nào là anh đoán sai rồi, em trai cậu ấy vỗn dĩ không thích Lộ Ngôn Hề? Hay là nói, tình cảm của hai anh em cậu ấy rất sâu đậm, cho dù ra sao cũng không ảnh hưởng đến?

    "Tống Hoài sẽ không có gan mà đối đầu với tôi."

    Thẩm Thịnh: "..."

    Được rồi, là do anh quá thiếu hiểu biết rồi.

    Tuy nhiên Tống Gia cũng được coi là một trường hợp đặc biệt, người thừa kế sản nghiệp gia đình vậy mà sợ không muốn thừa kế sản nghiệp của gia đình, chỉ muốn làm một bác sĩ chuyên tâm chữa bệnh cho người khác, làm người trong tay không có chút quyền lực nào.

    Đây có lẽ là vẻ đẹp lôi cuốn của Tống Tuy.

    Với vẻ đẹp lôi cuốn như vậy, thì anh mới thấy lần đầu.

    "Không nói cái này nữa, A Tuy, tôi rất hiếu kì là cậu thích cô Lộ tiểu thư kia từ khi nào vậy. Tôi nghe nói tốt nghiệp cấp ba xong cô ấy liền ra nước ngoài, cho đến bây giờ là năm năm rồi, với lại bọn cậu mấy năm nay chắc là không liên lạc chứ?"

    "Không có gì để nói."
     
    Phượng Chiếu NgọcNghiên Di thích bài này.
  5. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 24: Trong lúc xem phim đã gặp Châu Tịch Duyệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Tuy về nhà tắm xong thay quần áo rồi sau đó mới cùng Lộ Ngôn Hề đi ăn. Lo lắng Tống Tuy mấy ngày nay tăng ca không nghỉ ngơi nên khi lái xe đã để Lộ Ngôn Hề lái.

    Lại là đi quán Lộ Ngôn Hề thích nhất-Đào Viên trại.

    Trực tiếp đi vào phòng riêng của Tống Tuy đã đặt.

    Cả quá trình không bị ai làm phiền, món ăn được mang lên đều là những món Lộ Ngôn Hề thích, hai người ăn rất ngon.

    Từ Đào Viên trại đi ra vẫn là Lộ Ngôn Hề lái xe, Lộ Ngôn Hề định trực tiếp lái xe về nhà, Tống Tuy vậy mà lại nói: "Ngôn Ngôn, vẫn còn sớm có muốn đi đâu dạo không?"

    Lộ Ngôn Hề ngước mắt nhìn anh: "Anh Tuy, anh không mệt sao? Anh mấy ngày nay không được nghỉ ngơi mà."

    "Không sao, bây giờ về cũng không ngủ được."

    "Vậy được, vậy bọn mình đi đâu?"

    "Em có muốn đi đâu không?" Lời nói mang ý chiều chuộng như bây giờ cô muốn đi đâu cũng có thể đi được. Không quá rõ ràng, nhưng Lộ Ngôn Hề vẫn là cảm nhận được.

    Tâm trạng cô rất vui, "Vậy thì mình đi xem phim đi!"

    Tống Tuy ngây ra, xem phim?

    Nói ra thì bọn họ quen nhau lâu như vậy rồi, như hai người tự đi xem phim cùng nhau rất ít, mỗi lầ đi hầu như là cả một nhóm đi.

    Đúng vậy, chỉ có hai người họ cùng nhau đi xem phim tuy rất ít nhưng không phải không có.

    Họ đã cùng nhau đi xem phim hai lần đều là lúc Lộ Ngôn Hề trước khi học cấp hai. Nói chính xác là khi đó Lộ Ngôn Hề dưới 10 tuổi.

    Khi Lộ Ngôn Hề chưa được 10 tuổi, muối quan hệ của họ thực ra không quá xa lạ. Nếu không thì cũng không phải ai cũng gọi cô là Hề Hề riêng một mình anh gọi cô là Ngôn Ngôn.

    Đại khái là Lộ Ngôn Hề vừa lên tiểu học, cô vừa thông minh vừa xinh đẹp, không chỉ có mỗi giáo viên thích cô mà các bạn học đều thích cô, sau đó người gọi cô là 'Hề Hề' ngày càng nhiều.

    Anh lớn hơn Lộ Ngôn Hề và Tống Hoài ba tuổi, nên lúc đó đều là anh đến đón Lộ Ngôn Hề và Tống Hoài tan học, toàn thấy mấy cậu nhóc tóc cà rốt một câu gọi Hề Hề hai câu cũng gọi Hề Hề, trong lòng anh không vui, cảm thấy anh với mấy cậu nhóc ấy chả khác nhau gì, đối với Lộ Ngôn Hề không có chút đặc biệt nào.

    Anh rất không vui, không muốn giống người khác, thế là về đến nhà Lộ Ngôn Hề liền bị anh kéo vào phòng thảo luận vấn đề này. Lộ Ngôn Hề lúc đó còn nhỏ, nên cô rất tin tưởng người anh hơn ba tuổi này đương nhiên vui vẻ làm theo ý của anh.

    Lộ Ngôn Hề chủ động muốn anh gọi cô là Ngôn Ngôn, nói rằng mọi người đều gọi là Hề Hề, Hề Hề có hai chữ, Lộ Lộ với Ngôn Ngôn cũng có hai chữ, nhưng Lộ Lộ không hay bằng Ngôn Ngôn.

    Đây là chuyện rất lâu về trước rồi, sợ rằng Lộ Ngôn Hề đã quên từ lâu rồi.

    "Được, bọn mình đi xem phim." Tống Tuy cụp mắt xuống, mỉm cười nhẹ nhàng.

    Chuyện trước kia có quên thì quên cũng chẳng sao, anh muốn có là cô của sau này.

    Hai người đến rạp phim Vũ Đằng ở tầng năm, họ mua vé rồi kiểm tra vé vào rạp.

    Là một bộ phim tình yêu, nội dung cụ thể như thế nào, Lộ Ngôn Hề chẳng quan tâm, cô chỉ cầm bỏng ngô trên tay vừa ăn vừa liếc nhìn Tống Tuy.

    Ngược lại là Tống Tuy, chỉ chăm chú xem phim.

    Nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy tay anh đặt trên đùi đang nắm rất chặt.

    Người con gái anh thích đang ngồi bên cạnh anh, đã vậy còn lâu lâu nhìn anh một cái, ánh mắt dịu dàng như vậy, anh làm sao có thể không biết tí gì? Anh đã giả vờ như không biết gì, nếu nhìn cô anh sợ anh có thể không kiềm chế được bản thân mà làm điều gì đó quá đáng.

    Không được vội vàng như vậy, nhanh quá sẽ dọa cô ấy. Không dễ gì mà cô ấy lại thân thiết với anh, anh không thể dọa cô ấy rồi lại cách xa anh được.

    Mặc dù vậy, trong suốt quá trình này, Tống Tuy dường như không thể giữ vững được nhiều lần.

    Lộ Ngôn Hề đang ăn bỏng ngô, rồi hỏi anh có ăn không. Cô hỏi thì anh không thể nào nói anh không ăn. Chỉ có thể giả vờ xem phim quá say mê rồi thò tay lấy bỏng ngô rồi mắt vẫn dán vào màn hình lớn.

    Hộp bỏng ngôn này phần lớn đều là anh ăn.

    Lộ Ngôn Hề rõ ràng không thích ăn nhưng kiên quyết mua.

    Từ rạp phim ra, hai người họ đang đi thang máy để ra bãi lấy xe, vậy mà lại gặp người quen ở bãi xe. Lúc đó Tống Tuy đi lấy xe, Lộ Ngôn Hề một mình đứng ở đường đợi, vì vậy nói gặp được người quen chỉ có Lộ Ngôn Hề.

    Cũng không tính là người quen, Châu Tịch Duyệt sao được cô coi là người quen được? Là kẻ thù thì đúng hơn.

    Không đúng, làm kẻ địch của cô, Châu Tịch Duyệt còn không có tư cách.

    Ở kiếp trước cô thua, không phải thua Châu Tịch Duyệt, mà là thua sự lựa chọn của bản thân cô và sự vô tình của Tống Hoài.

    Vốn chẳng định liếc nhìn, nhưng lúc đó Châu Tịch Duyệt lại gọi tới: "Lộ Ngôn Hề!" đi nhanh về phía cô, "Cô là Lộ Ngôn Hề đúng không?"

    Châu Tịch Duyệt mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài đến thắt eo. Lộ Ngôn Hề hôm nay ra ngoài cũng đã thay một bộ váy trắng, chỉ là không phải trắng thuần, mà có thêm họa tiết hoa màu hồng. Nhưng dưới bãi đỗ xe ánh sáng khá tối, họa tiết trên váy cô không quá rõ, liếc nhìn qua thì hai chiếc váy rất giống nhau.

    Chiều cao gần bằng nhau, mái tóc cũng gần dài bằng nhau, diện mạo cũng gần giống nhau..

    Châu Tịch Duyệt và Lộ Ngôn Hề thực sự là khá giống nhau, nhưng không phải ngũ quan đều giống nhau. Châu Tịch Duyệt có cái mũi và dáng mặt có chút giống Lộ Ngôn Hề. Nhưng nhìn kĩ thì ngũ quan của Châu Tịch Duyệt không được tinh xảo như Lộ Ngôn Hề.

    Hai người đều là có mái tóc dài đến thắt eo, nhưng cũng không hẳn là giống hoàn toàn.

    Tóc của Châu Tịch Duyệt không được dày như Lộ Ngôn Hề, tóc của Châu Tịch Duyệt là thẳng còn của Lộ Ngôn Hề ở đuôi có chút xoăn.

    Khí chất của hai người cũng rất khác.

    Lộ Ngôn Hề không cười, là vẻ mặt lạnh lùng; Châu Tịch Duyệt khôgn cười nhưng lại tỏ vẻ kiêu căng.

    "Tôi là Lộ Ngôn Hề, xin hỏi cô là ai?" Gặp lại Châu Tịch Duyệt phản ứng của Lộ Ngôn Hề không mạnh như ngày hôm đó gặp Tống Hoài ở Đào Viên trại.

    Sắc mặt cô lạnh lùng, cảm xúc không thăng trầm.

    Chẳng có gì phải tính toán? Ở kiếp này cô không còn tình cảm với Tống Hoài nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là bệnh của Châu Tịch Duyệt cũng không có.

    Không có cô hiến tủy cho, không biết Châu Tịch Duyệt có giống như kiếp trước bảo Tống Hoài đến cầu xin cô giúp đỡ hay không.

    "Cô không nhớ tôi sao? Năm năm trước mình có gặp nhau ở cửa trường học cấp ba số một, tôi là Châu Tịch Duyệt, bạn gái của Tống Hoài."

    Châu Tịch Duyệt thân thiện cười với cô: "Nhớ lại chưa? Chúng ta lúc đó không phải chỉ gặp qua một lần. Nói ra thì chúng ta cũng năm năm không gặp rồi, tôi nghe nói cô ra nước ngoài, cô về nước từ khi nào vậy?"

    "Nhớ ra rồi." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Bạn gái của Tống Hoài mà, tôi đương nhiên nhớ."

    Cũng chẳng định trả lời câu hỏi khác của cô ta.

    "Sao không thấy Tống Hoài? Sao anh ấy lại nỡ để cô ở một mình bên ngoài giữa đêm như vậy?"

    Không đợi cô ta trả lời, Lộ Ngôn Hề giả vờ hiếu kì hỏi tiếp: "Hai người chia tay rồi sao?"

    Châu Tịch Duyệt cười nụ cười giả trân.

    Một lúc sau về lại bình thường: ".. chia tay thì không phải, chỉ là có chút mâu thuẩn. Cô biết mà, chuyện yêu đương thì không thể thiếu được ồn ào đâu. Bọn tôi cũng ở bên nhau năm năm rồi, nếu như không cãi nhau mới là bất bình thường."

    "Nói cũng đúng."

    Tống Tuy lái xe đến, Lộ Ngôn Hề mỉm cười với Châu Tịch Duyệt: "Vậy tôi chúc hai người sớm ngày hòa hợp, bên nhau cả đời. Bạn tôi đến rồi, đi trước."
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  6. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 25: Châu Tích Duyệt ghen tỵ và không bằng lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời của Lộ Ngôn Hề khiến Châu Tịch Duyệt ngây ra.

    Sau đó nhìn thấy bạn của Lộ Ngôn Hề đỗ xe gần cô, anh là một người đàn ông có ngoại hình và khí chất rất xuất sắc.

    Châu Tịch Duyệt lại càng thêm nghi ngờ.

    Cô với Tống Hoài vì sao mà ở bên nhau, không ai hiểu rõ bằng cô. Cho dù lúc đầu không biết vì sao một người như Tống Hoài lại thích cô, trong năm năm nay chia tay rồi lại làm hòa cũng đã khiến cô hiểu rõ.

    Năm ấy Lộ Ngôn Hề ra nước ngoài, rất nhiều người nói là cô đã nhận được offer của một trường nổi tiếng ở nước ngoài, rất ít người biết được nguyên nhân thực sự Lộ Ngôn Hề ra nước ngoài.

    Trong số ít người đó cũng có cô.

    Ở bên Tống Hoài, cô quen không ít bạn của Tống Hoài, có thể nghe được một số chuyện về Lộ Ngôn Hề từ, miệng của họ.

    Lộ Ngôn Hề năm đó ra nước ngoài vì quá đau lòng việc cô và Tống Hoài bên nhau.

    Còn Tống Hoài có thái độ như thế nào với Lộ Ngôn Hề thì cô là người thay thế của Lộ Ngôn Hề với được bên cạnh Tống Hoài thì cô là người biết rõ nhất.

    Tống Hoài với Lộ Ngôn Hề tình đầu ý hợp.

    Biết được Lộ Ngôn Hề về nước, cô đứng ngồi không yên, sợ Tống Hoài trong khoảng thời gian chia tay với cô này sẽ nhanh chóng đi tỏ tình với Lộ Ngôn Hề sau đó sẽ bên nhau, khiến cho cô và Tống Hoài chia tay hoàn toàn.

    Mấy hôm nay rất muốn tìm cách để gặp Tống Hoài, nhưng Tống Hoài đã xóa toàn bộ phương thức liên lạc, cô tới công ty tìm, anh cũng không gặp mặt.

    Cô sợ mình chọc giận Tống Hoài, khiến anh ghét cô nên không dám gây chuyện quá lớn trong công ty của Tống Hoài, đến công ty của Tống Hoài tìm anh một lần nhưng không gặp được, cô cũng không đến tìm nữa.

    Nên cô quyết định đi gặp Lộ Ngôn Hề trước.

    Vì cô với Lộ Ngôn Hề cũng không qua lại, tất cả những người cô biết có quen Lộ Ngôn Hề đều là bạn của Tống Hoài, cô không dám thăm dò tin tức của Lộ Ngôn Hề từ những người đó.

    Hôm nay gặp được Lộ Ngôn Hề ở đây hoàn toàn là ngoài ý muốn.

    Tan làm xong cô cùng đồng nghiệp tới mua đồ, nhưng đồng nghiệp đã được bạn trai đón đi, cô tự lái xe đến nên cũng không đi cùng họ nữa. Không ngờ đến bãi để lấy xe thì gặp được người cô nghĩ mọi cách để nghe ngóng thông tin mà không được.

    Cô với Lộ Ngôn Hề không quen lắm, chỉ là năm năm trước có gặp nhau vài lần, hơn nữa gặp nhau cũng không chào hỏi nhau.

    Năm nó Lộ Ngôn Hề căn bản chẳng thèm muốn nói chuyện với cô.

    Cách năm năm vậy mà vừa nhìn đã nhận ra Lộ Ngôn Hề, hoàn toàn là dựa vào ngoại hình và khí chất nổi bật của Lộ Ngôn Hề. Cho dù không muốn, nhưng không thể phủ nhận Lộ Ngôn Hề rất nổi bật, đứng trong dòng người không làm bất cứ gì cũng khiến người khác vừa nhìn là nhận ra.

    Muốn người ta không nhìn cũng khó.

    Cô vốn tưởng rằng Lộ Ngôn Hề khi nhìn thấy cô sẽ cảm thấy chán ghét, trừng mắt nhìn cô, nhưng không ngờ Lộ Ngôn Hề lại có phản ứng như vậy. Lộ Ngôn Hề không hề tức giận khi cô nói mình là bạn gái của Tống Hoài mà ngược lại còn chúc cô và Tống Hoài sớm hòa giải và bên nhau trọn đời.

    Lộ Ngôn Hề thực sự thích Tống Hoài sao?

    Trong lúc Châu Tịch Duyệt đang suy nghĩ thì Lộ Ngôn Hề đã mở cửa ngồi vào xe. Châu Tịch Duyệt ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt của Tống Tuy.

    Qua tấm kính oto, đôi mắt ấy tuy điềm tĩnh nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

    Nam nhân này là ai? Có quan hệ như thế nào với Lộ Ngôn Hề?

    Không đợi cô nghĩ nhiều nữa, người đàn ông thu lại ánh mắt. Anh đưa mắt nhìn Lộ Ngôn Hề hạ giọng nói gì đó, ánh mắt anh nhìn Lộ Ngôn Hề rất dịu dàng, Lộ Ngôn Hề nở nụ cười ngọt ngào đáp lại, sau đó anh vướn người lên giúp Lộ Ngôn Hề thắt dây an toàn.

    Động tác này của người đàn ông có vẻ là ngoài ý muốn của Lộ Ngôn Hề, Lộ Ngôn Hề ngây ra một lúc, nhưng mà cô cũng không tránh né, rất nhanh trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

    Nhìn thấy cảnh tượng đó, tâm trạng Châu Tịch Duyệt rất phức tạp.

    Rất nhanh, trong lòng cô chỉ còn lại sự ghen tỵ và không bằng lòng.

    Không có Tống Hoài, Lộ Ngôn Hề đau lòng ra nước ngoài, nhiều năm sau quay lại không chỉ không suy sụp mà ngược lại lại càng sức sống ngời ngời, bên cạnh còn có người đàn ông có khí chất không kém gì Tống Hoài.

    Lẽ nào một số người vừa sinh ra liền có số tốt?

    Cô kém Lộ Ngôn Hề điểm gì? Dựa vào đâu mà cô làm con chuột chui dưới cống mà Lộ Ngôn hề lại có thể lại cao cao tự tại, tươi đẹp rạng rỡ như vậy!

    Nắm chặt lấy túi xách trong tay, Châu Tịch Duyệt nhìn chiếc xe dần đi xa, ánh mắt như trúng độc vậy.

    Tình cảm của Tống Hoài và Lộ Ngôn Hề tốt như vậy, cô còn có thể cướp Tống Hoài từ tay Lộ Ngôn Hề, cô tuyệt đối sẽ không sống mãi dưới cống, sẽ không sống dưới bóng lưng của Lộ Ngôn Hề!

    Phu nhân tương lai của Tống Gia chắc chắn phải là cô!

    Người bên cạnh Lộ Ngôn Hề có ưu tú địa vị dù có như thế nào cũng không sánh bằng Tống Hoài chủ nhân tương lai của Tống Gia!

    Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy ngồi trên xe cũng không nói chuyện gì quá đặc biệt. Tống Tuy chỉ hỏi cô là đợi lâu rồi chứ, cô nói không có, sau đó liền thấy Tống Tuy vướn người qua thắt dây an toàn cho.

    Tống Tuy lúc tiến gần đến, khiến Lộ Ngôn Hề ngây ra, nhịp tim dần dần tăng nhanh.

    Tống Tuy thắt dây an toàn xong cho cô cũng không về vị trí luôn, cứ gần như vậy nhìn vào mắt cô một lúc. Nhìn nhau vài giây nhịp tim của Lộ Ngôn Hề không chịu được dần dần tăng nhanh, lúc này anh mới thu tay về chỗ ngồi.

    Anh ngồi về một lúc sau Lộ Ngôn Hề mới dần bình tĩnh lại.

    Đợi bình tĩnh xong thì xe cũng sắp lái ra khỏi bãi đỗ xe, sớm đã bỏ lại Châu Tịch Duyệt rất xa, Lộ Ngôn Hề cũng chẳng quan tâm gì mà nghĩ đến Châu Tịch Duyệt nữa.

    Ra khỏi bãi đỗ xe rồi đi vào đại lộ, Tống Tuy mới mở miệng: "Ngôn Ngôn, người vừa nãy là người quen của em sao?"

    Là người yêu thầm Lộ Ngôn Hề nhiều năm như vậy, Tống Tuy sao có thể không biết được một người nữa trong sự việc khiến Lộ Ngôn Hề đau lòng mà ra nước ngoài kia được.

    Anh biết Châu Tịch Duyệt dù trước nay chưa từng gặp mặt.

    Vừa rồi thấy Lộ Ngôn Hề với Châu Tịch Duyệt đứng cùng nhau dưới bãi đỗ xe, anh sợ nhìn thấy Châu Tịch Duyệt sẽ khiến Lộ Ngôn Hề nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy buồn bực.

    Anh không nỡ nhìn thấy Lộ Ngôn Hề đau lòng, chỉ hy vọng ngày nào cô cũng vui vẻ như khoảng thời gian mới về nước này.

    May thay tâm tình của Lộ Ngôn Hề dường như không bị Châu Tịch Duyệt ảnh hưởng.

    Nhưng mà anh không chắc chắn rằng một chút Lộ Ngôn Hề cũng không bị ảnh hưởng.

    Với sự thông mình và lý trí của Lộ Ngôn Hề thì cô mà muốn giấu tâm sự thì anh cũng khó mà phát hiện ra. Giống như năm năm trước khi cô vừa thi tốt nghiệp cấp ba xong, anh có về nhà ở một khoảng thời gian, khi đó không phải ngày nào cũng gặp được Lộ Ngôn Hề nhưng cũng thường xuyên gặp nhưng một chút anh cũng không nhận ra là Lộ Ngôn Hề dự định ra nước ngoài.

    Lộ Ngôn Hề là âm thầm lên kế hoạch, cho đến khi cô chuẩn bị ngồi lên máy bay thì mọi người bao gồm cả anh mới biết cô muốn ra nước ngoài du học.

    Cô đều sắp xếp xong hết rồi, hôm đó anh mới nhận ra muốn giữ cô lại cũng không giữ được.

    Hơn nữa, khi đó anh không có tư cách gì để giữ cô lại. Sau khi thi tốt nghiệp cấp ba xong, Lộ Ngôn Hề tâm tình không tốt, vốn đã ít nói thì càng ít nói hơn, bọn họ có nói chuyện vài lần nhưng không quá ba lần, cũng không nói quá 10 câu.

    Dường như người xa lạ vậy.
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  7. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 26: Hai người cùng nhau về đã chạm mặt Tống Hoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh nói Châu Tịch Duyệt sao, không quen, lúc chưa ra nước ngoài có gặp cô ấy vài lần. Cô ấy là bạn gái của Tống Hoài, chắc anh Tuy có nghe qua tên của cô ấy rồi chứ."

    Sắc thái cô không đổi, cười nhẹ, dường như Châu Tịch Duyệt chỉ là một người chẳng quan trọng gì.

    Tống Tuy âm thầm thở nhẹ nhõm.

    ".. Có từng nghe."

    Tuy rằng tâm tình cô không bị ảnh hưởng gì, nhưng cô lại bình tĩnh như vậy khi gặp Châu Tịch Duyệt cũng khiến anh bất ngờ.

    Trong bất ngờ cũng có một chút vui vẻ.

    Không quan tâm đến Châu Tịch Duyệt cũng có nghĩa là không quan tâm đến Tống Hoài, đương nhiên là chuyện này khiến anh rất vui.

    "Nhưng hôm nay em gặp Tống Hoài ở bệnh viện nghe anh ấy nói anh ấy với Châu Tịch Duyệt chia tay rồi."

    Tim Tống Tuy đập liên hồi.

    "Ô, hình như em vẫn chưa nói vậy anh chuyện hôm nay em mang cơm chưa đến cho anh thì gặp Tống Hoài ở đại sảnh, anh ấy chắc là đến thăm bạn."

    "Ừm, em vẫn chưa nói với anh."

    Không biết có phải là ảo giác không, Lộ Ngôn Hề có thể cảm nhận được chút ủy khuất từ lời nói của anh. Quay đầu nhìn anh thì thấy anh vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, không có chút biến đổi gì.

    Cứ chăm chăm nhìn góc nghiêng của anh, lúc sao anh cũng quay lại nhìn cô.

    Chạm phải ánh mắt của anh, Lộ Ngôn Hề nhè nhẹ mỉm cười: "Em cũng không quan tâm chuyện này lắm, nên quên mất nói với anh. Lần sau nếu còn có chuyện như này, em sẽ nhớ nói với anh.

    Lần này đổi lại là Tống Tuy ngây người.

    Ánh mắt anh liếc đi chỗ khác, dường như" Ừm "một tiếng, giọng rất nhỏ, gần như không nghe thấy.

    Nhưng Lộ Ngôn Hề nhìn thấy môi anh có chút nhếch lên.

    Biến mất rất nhanh, như ảo giác.

    Sau đó cô nghe thấy Tống Tuy nói:" Bạn gái của A Hoài anh chưa từng gặp, nhưng cũng nghe không ít chuyện của chúng nó. Chúng nó cũng bên năm năm rồi, nhưng được ba bữa lại chia tay, chia tay rồi lại làm hòa rồi lại chia tay, sau đó không qua mấy ngày lại làm hòa. Lúc đầu thì ba mẹ anh còn quản Tống Hoài, sau này quen rồi thì cũng muốn quản nữa. "

    Lộ Ngôn Hề:"... "

    Không ngờ người lạnh lùng như anh Tuy lại xảo quyệt như vậy, nhưng ám thị này của anh cũng không quá rõ ràng.

    " Vậy sao, vậy có lẽ đây là cách mà họ tương tác với nhau. "

    " Thôi không nói đến họ nữa, dù sao chuyện tình cảm giữa hai người họ cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta. Nhưng mà anh Tuy là anh trai của Tống Hoài, không thể không quản anh ấy, nhưng chuyện tình cảm của họ anh hỏi ít một chút sẽ tốt hơn, nếu không lại tốn công ra. "

    Môi của Tống Tuy lại nhếch lên," Ừm. "

    " Đúng rồi anh Tuy, anh cũng vừa nhìn thấy Châu Tịch Duyệt rồi, mọi người đều nói cô ấy rất giống em, anh thấy bọn em giống nhau không? "

    " Không giống. "

    Giọng nói khẳng định của anh khiến Lộ Ngôn Hề ngạc nhiên, cô ngước mắt nhìn anh, thấy anh rất nghiêm túc, anh nói tiếp:" Ngôn Ngôn, hai người không giống nhau một chút nào. "

    Việc Tống Hoài xem Châu Tịch Duyệt là thế thân của Lộ Ngôn Hề, những người quen ai cũng biết.

    Bởi vì chuyện này mà Tống Hoài đã bị Tống Canh với Trịnh Thu Địch chửi rất nhiều, Tống Canh và Trịnh Thu Địch còn suýt chút nữa là động thủ với Tống Hoài.

    Bọn họ là suýt nhưng Tống Tuy đã thực sự động thủ với Tống Hoài.

    Lúc đó Lộ Ngôn Hề với Tống Hoài đang học kì hai lớp 12, là giai đoạn quan trọng để chuẩn bị thi tốt nghiệp, Tống Tuy khi đó đang học đại học ở Bắc Thành. Nghe được tin liền xin nghỉ quay về, nhưng không về nhà trước mà đến trường số 1 Giang Thành lấy điện thoại gọi Tống Hoài ra rồi đánh cho một trận.

    Tống Hoài không biết cứ nghĩ Tống Tuy làm như vậy là vì anh ấy khiến cho họ thất vọng với việc mình đã làm.

    Tống Tuy khi đó rất thất vọng về Tống Hoài, nhưng đây không phải là nguyên nhân chính khiến anh muốn đánh Tống Hoài.

    Anh buông bỏ tình cảm của mình không phải vì anh và em trai ruột cùng thích một người mà bởi vì anh biết rõ người Lộ Ngôn Hề thích là Tống Hoài.

    Anh rất hiểu cô, nếu như cô đã chọn Tống Hoài, thì những người khác sẽ chẳng còn cơ hội nào, cho dù người đó là anh trai hàng xóm cùng lớn lên từ nhỏ.

    Nhìn chằm chằm vào anh, Lộ Ngôn Hề cười nhẹ nhàng," Vậy sao. "

    " Ngôn Ngôn.. "

    Thấy ánh mắt anh lo lắng, Lộ Ngôn Hề cười nói:" Không sao, em chỉ nghe mọi người nói bọn em nhìn rất giống nhau, có chút hiếu kì. Thực ra em thấy bọn em cũng chả giống nhau tí nào. "

    Mặc dù ngoại hình của họ thực sự giống nhau.

    Hai người về đến Ngọc Tịnh Viên cũng là 11h.

    " Vào nhà anh ngồi một lúc không? "Tống Tuy hỏi Lộ Ngôn Hề.

    " Muộn quá rồi, chú Tống với dì Trịnh chắc cũng ngủ rôi, em không làm phiền mọi người nữa, về nhà luôn ạ. "Tống Tuy lái xe đến của Lộ Gia.

    Lộ Ngôn Hề mở cửa xuống xe, nhưng không vội đóng cửa luôn, một tay vịn vào cánh cửa nhìn anh cười hỏi:" Anh Tuy, ngày mai anh được nghỉ, có dự định gì không ạ?'

    "Không."

    "Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài chơi được không? Em nghe nói trong mấy năm nay em ra nước ngoài, Giang Thành có thêm một khu vui chơi rất đặc biệt, em muốn đến đó xem xem."

    Tống Tuy ngước mặt nhìn cô, "Được."

    "8h sáng mai anh đến đón em."

    "8h thì sớm quá, anh dạo này không nghỉ ngơi nhiều, khó mới được nghỉ ngơi một ngày, mai anh cứ ngủ nhiều một chút, 10h đến đón em cũng được. Sáng mai em đi mua thức ăn về nấu bữa sáng, anh dậy thì đến nhà em ăn sáng nha."

    Tống Hoài tối nay có lẽ sẽ về nhà, Tống Tuy tất nhiên không thích cô với Tống Hoài gặp nhau, cô trốn tránh cũng không sao.

    Ông trời cho cô một cơ hội được làm lại, cô luôn cảm thấy điều đó dang bù đắp cho những tiếc nuối của cô và cho cô một cơ hội để đền đáp tình cảm sâu đậm của Tống Tuy.

    Nếu đã như vậy, tất nhiên sẽ chẳng có gì quan trọng hơn Tống Tuy.

    Cô nguyện ý làm tất cả những gì để khiến Tống Tuy vui vẻ.

    Nếu như là lần đầu thì có thể nói là ngoài ý muốn là anh tự đa mình, lần thứ hai mà cũng dùng từ "ngoài ý muốn" với "tự mình đa mình" để biện minh thì có vẻ quá miễn cưỡng rồi.

    Lần trước sau khi gặp Tống Hoài ở Đào Viên trại, cô đã chủ động từ chối đến nhà anh; lần này là gặp Tống Hoài ở bệnh viện, cô cũng chủ động từ chối đến nhà anh.

    Cô có dụng ý gì, cũng không khó để đoán ra.

    Anh rất vui vì cô để ý đến cảm xúc của anh, cũng rất vui được đi chơi với cô, nhưng cô cũng không cần như vậy mà làm đến bước này.

    "Em tự làm bữa sáng thì không cần nữa, nhà anh có cô giúp việc, em không cần tự mình làm, có thời gian thì em cứ ngủ đi. Ngày mai cứ như bình thường đến nhà anh ăn sáng, em đến mà chưa thấy anh dậy thì cứ ngồi nhà đợi anh.

    Lộ Ngôn Hề nhìn anh hồi lâu, nhớn mày cười rạng rỡ:" Được, vậy anh Tuy, ngày mai gặp. "

    " Ngày mai gặp. "

    Tống Tuy lái xe về nhà đỗ ở trong sân, Lệ Hoa nghe thấy tiếng xe liền mừng rỡ chạy ra lao đến anh nịnh hót.

    Tống Tuy lấy tay xoa xoa ngực của nó, lúc này nhìn án mắt anh rất dịu dàng.

    " Anh. "

    Ngẩng đầu nhìn, Tống Tuy nhìn thấy Tống Hoài đang đứng ở nơi tối gần cửa. Vỗ vỗ ngực của Lệ Hoa, Lệ Hoa nhảy lên trước mặt anh hai cái rồi quay đầu về ổ.

    Tống Tuy bước vài bước đi đến trước mặt Tống Hoài," Muộn như vậy mà vẫn chưa ngủ? "

    " Mới 11h, cũng chưa muộn, bình thường giờ này vẫn còn đang tăng ca. "Tống Hoài đứng trong bóng tối, sắc mặt trông rất tệ," Anh trai không phải nói tầm 9h là tan làm rồi sao? Sao bây giừo mới về? Đã ăn tối chưa?"
     
  8. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 27: Con dâu sẽ trở người nhà của nhà khác mất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ăn ở bên ngoài rồi."

    "Anh là ăn bên ngoài nên mới về muộn như vậy?"

    "Ừm."

    "Anh đi một mình hay đi cùng với bạn?"

    "Không phải đi một mình hay đi cùng bạn, đi cùng Ngôn Ngôn."

    Im lặng một lúc lâu, Tống Hoài lại mở miệng: "Hóa ra là cùng Hề Hề đi, vậy thì Hề Hề là cùng anh về sao?"

    Tống Hoài biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

    Anh đương nhiên biết không phải Tống Tuy về một mình, vừa nãy nghe thấy động tĩnh anh liền ra ngoài xem, tận mắt nhìn thấy Tống Tuy đưa Lộ Ngôn Hề đến cửa Lộ Gia.

    "Ừm." Sắc mặt Tống Tuy không chút thay đổi, giọng điệu cũng lạnh lùng, "Còn có chuyện gì không? Không có nữa thì anh lên lầu trước."

    ".. Không có, anh nghỉ ngơi sớm đi."

    "Ừm." Vốn định nói với Tống Hoài chuyện Lộ Ngôn Hề gặp phải Châu Tích Duyệt, nhưng Tống Tuy thấy sắc mặt Tống Hoài nhợt nhạt, mắt lại có quầng thâm, nên không nói nữa.

    "Hiếm khi không bận quá thì em cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya."

    Nhìn Tống Tuy bước vào nhà rồi anh đứng ở đó rất lâu mới vào nhà.

    Ngày hôm sau, Lộ Ngôn Hề như thường tỉnh dậy lúc 7h.

    Tắm rửa qua rồi như thường lệ sang Tống Gia ăn sáng.

    "Hề Hề, cháu đến vừa đúng lúc dì vừa nấu xong bữa sáng, dì đang định với chú Tống ăn." Tại lầu một Tống Gia ngoài phòng bếp đang có người ra chỉ nhìn thấy Tống Canh và Trịnh Thu Địch.

    Trịnh Thu Địch vẫn nhiệt tình như thường với Lộ Ngôn Hề.

    Buổi sáng thấy xe của Tống Tuy với Tống Hoài đều đỗ ở bên ngoài, Trịnh Thu Địch liền biết tối qua hai anh em đó với Lộ Ngôn Hề đều về rồi. Xe đỗ ngay cửa chưa được mang xuống gara chắc là tối qua về muộn quá nên lười lái xuống hoặc tâm trí đang ở nơi khác nên không có thời gian quan tâm.

    Tống Hoài tối qua có ăn cơm ở nhà nên người về muộn không thể là Tống Hoài. Ma Tống Hoài hôm qua về thì như người mất hồn, vừa nhìn là biết có chuyện.

    Tống Canh cũng không hỏi gì nhiều, Trịnh Thu Địch vẫn không nhịn được mà quan tâm hỏi. Nhưng Tống Hoài không nói thật, chỉ nói không sao, ăn cơm tối xong cũng lững thững đi về phòng, không cho Trịnh Thu Địch có thể hỏi tiếp.

    Tống Hoài ở nhà Trịnh Thu Địch còn nghĩ hôm nay Lộ Ngôn Hề không sang ăn bữa sáng. Nhìn thấy Lộ Ngôn Hề, bà rất ngạc nhiên.

    Quay ra bà lại nghĩ hay do Lộ Ngôn Hề không biết Tống Hoài đêm qua đã về nhà.

    Lộ Ngôn Hề nhẹ nhàng chào hỏi, rồi đi vào phòng bếp ngồi xuống bàn ăn.

    "Anh Tuy với A Hoài của cháu vẫn chưa dậy nữa, kệ họ đi, chúng ta ăn trước." Trịnh Thu Địch không chắc chắn rằng Lộ Ngôn Hề đã biết Tống Hoài về nhà chưa, nên có ý nói ra, để cô chuẩn bị sẵn tinh thần.

    Đúng là con gái đều là nợ nần! Tống Hoài nếu như không phải là con để, bà sớm đã tống cổ ra khỏi nhà rồi! Nhìn những chuyện mà nó làm đều là những chuyện gì đâu! Khiến người mẹ như bà này cũng cảm thấy hổ thẹn với Hề Hề.

    "Vâng ạ."

    Thấy cô biết Tống Hoài ở nhà mà không có phản ứng gì, Trịnh Thu Địch "ý" lên một tiếng, liếc mắt nhìn Tống Canh, dùng ánh mắt hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

    Tống Canh nhìn bà bình tĩnh, ám thị bà ăn sáng trước đã.

    "Hề Hề, mấy ngày nay ở nhà của Tống Tuy như thế nào? Có phải chán lắm không? A Tuy là người chỉ có công việc, một khi đã bận là chẳng quan tâm đến chuyện khác, mấy ngày nay sợ là không về phòng lần nào chứ?"

    "Có về một lần ạ." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Dì Trịnh, sống ở nhà anh Tuy cháu không thấy chán. Phòng sách của anh Tuy có rất nhiều sách, cháu toàn đọc sách để giết thời gian."

    Mấy ngày đó cô không ra ngoài, chỉ khi đi mua đồ nấu ăn với mang cơm cho Tống Tuy, còn đâu là toàn ở phòng đọc sách.

    "Quả nhiên, mấy ngày nay cháu không đi ra ngoài. Bảo cháu đưa anh Tuy ra ngoài nhiều chút đừng để nó suốt ngày chỉ biết làm việc, ai ngờ cháu với nó lại kẻ tám lạng người nửa cân. Lúc đi học thì chỉ biết đi học đã đành, bây giờ không học nữa cũng không nghỉ ngơi một chút mà cứ miệt mài như vậy làm gì?"

    "Những gia đình khác thì lo lắng sợ con mình không lo học trở nên vô dụng, dì lại chẳng đau đầu vì chuyện này, bọn cháu đều rất nghe lời." Ngoài Tống Hoài ra.

    Học lực với sự nghiệp của Tống Hoài không khiến bà phiền lòng, chỉ là chuyện yêu đương mà khiến bà suy nghĩ sắp đầu bạc đến nơi.

    Lời nói của bà khiến Lộ Ngôn Hề bật cười: "Dì Trịnh, bọn cháu nghe lời không phải rất tốt sao? Nếu bọn cháu lúc nào cũng nghịch ngơm làm loạn khắp nơi thì dì mới đau đầu chứ."

    "Cũng đúng." Ngoài miệng thì suốt ngày nói chỉ biết học với công vieccj, nhưng họ được nhu vậy Trịnh Thu Địch rất tự hào.

    "A Tuy bên đó chắc thời gian này không bận nữa chứ, vậy thì về nhà ở đi. Biết rằng các cháu lớn rồi, tự biết chăm sóc nhau nhưng mà không nhìn thấy người, dì vẫn là không chịu được mà lo lắng. Các cháu ở nhà ăn no hay không mặc ấm hay không, dì cũng biết rõ trong lòng."

    "Đúng rồi, hôm ấy cháu nói đến chăm sóc A Tuy, dì ngạc nhiên quá chưa kịp hỏi cháu. Hề Hề, cháu học nấu ăn từ khi nào vậy? Dì nhớ trước kia cháu không xuống bếp bao giờ mà."

    "Mấy năm nay ở nước ngoài cháu đã học nấu ạ. Ở nước ngoài đều là đồ ăn phương Tây, rất khó tìm được món Trung hợp khẩu vị, nhớ mùi vị của quê nhà nên muốn tự học. Làm cũng không ngon lắm, miễn cưỡng ăn thôi ạ."

    "Vậy cũng rất tốt rồi." Trịnh Thu Địch biết là cô đang khiêm tốn, Lộ Ngôn Hề là bà tận mắt nhìn cô lớn lên, cô như thế nào sao mà bà không biết rõ được.

    Trong mắt Trịnh Thu Địch, Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy là cùng một tính cách, cái gì không học thì thôi mà khi đã học thì chắc chắn sẽ rất giỏi.

    "A Tuy phúc khí cũng tốt quá rồi, là người đầu tiên trong nhà được ăn đồ ăn tự tay cháu nấu."

    Tống Hoài đi đến vừa hay nghe được câu nói này của Trịnh Thu Địch.

    Dừng lại, đứng ở cửa phòng bếp.

    Sắc mặt phờ phạc.

    Anh chỉ biết Hề Hề mang cơm đến cho anh trai, nhưng không biết rằng là tự tay Hề Hề nấu. Đưa cơm với đưa cơm tự tay nấu là hai khái niệm khác nhau.

    Hề Hề không chỉ học nấu ăn, tự tay nấu còn tự mình mang cơm cho anh trai.

    Ba người ngồi trong phòng bếp nhìn ra người đang đứng ngoài cửa mặt trắng bạch.

    Một hồi lâu, không có ai lên tiếng.

    Lộ Ngôn Hề không có phản ứng gì quá mạnh, còn Tống Canh với Trịnh Thu Địch thì trong lòng đang rất phức tạp.

    Một hồi lâu sau, Tống Canh lên tiếng trước: "Xuống rồi thì mau đến ăn sáng đi."

    Trịnh Thu Địch nói nhỏ với cô giúp việc lấy thêm một phần ăn sáng.

    Tống Hoài lặng lẽ đến bên cạnh Trịnh Thu Địch ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện với Lộ Ngôn Hề.

    Sau khi ngồi xuống thì anh cứ nhìn vào Lộ Ngôn Hề không nói gì.

    Lộ Ngôn Hề mặc dù không để ý, nhưng cứ bị anh nhìn chằm nên cô cũng không thể làm ngơ, cô đặt thìa cháo xuống, ngẩng đầu nói: "Tống Hoài, anh có chuyện gì sao?"

    Tống Hoài vẫn là không nói gì.

    Trịnh Thu Địch lấy chân đá anh một cái: "Hề Hề đang nói chuyện với con đó, điếc rồi sao?" người làm sai mà vẫn còn dám ngồi ở đây.

    Cứ nghĩ Hề Hề không có anh là không được, bây gờ thì biết buồn rồi?

    Biết sớm là có ngày như này thì lúc đầu đã không làm như vậy!

    Cú đá này của Trịnh Thu Địch có thêm chút bực dọc.

    Đều là những chuyện điên rồ anh làm ra, người con dâu mà bà thích sau này sẽ trở thành con dâu nhà người khác rồi! Bà sắp tức chết rồi!
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
  9. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 28: Tống Hoài biết được hai người hẹn nhau ra ngoài chơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không đúng, cho dù Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy trở nên thân thiết hơn, không chỉ đến căn hộ của Tống Tuy ở hay tự tay nấu cơm cho Tống Tuy, Trịnh Thu Địch cũng không phát hiện ra giữa Tống Tuy và Lộ Ngôn Hề có chuyện gì.

    Tống Tuy giấu cũng rất kĩ, bà lại hiểu rõ Lộ Ngôn Hề là người như thế nào, nhận định rằng cho dù có một ngày Lộ Ngôn Hề không thích Tống Hoài nữa, cũng sẽ không chọn Tống Tuy anh trai của Tống Hoài.

    Cú đá nãy của Trịnh Thu Địch cũng không phải nhẹ, Tống Hoài vậy mà không thấy đau, anh cứ chằm chằm nhìn Lộ Ngôn Hề không chớp mắt.

    Anh muốn nhìn, Lộ Ngôn Hề cũng không né tránh, cứ nhìn anh đợi anh mở miệng.

    ".. Hề Hề, hóa ra cơm em mang cho anh trai là em tự nấu sao." Nghe kĩ thì sẽ phát hiện giọng anh có chút khàn, "Anh còn không biết rằng em biết nấu cơm."

    "Dù gì cũng năm năm không gặp rồi, chuyện của em anh không biết cũng là đương nhiên." Lộ Ngôn Hề bình tĩnh nói.

    Cổ họng của Tống Hoài nghẹn càng thêm nghẹn: "Cũng đúng."

    "Em, em với anh trai thân thiết lên rất nhiều." Cách xa tưởng tượng của anh.

    Lộ Ngôn Hề cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười đáp lại một câu: "Đúng vậy."

    Sau đó là bầu không khí im lặng, Trịnh Thu Địch muốn xoa dịu bầu không khí nhưng không biết nên làm thế nào, đưa mắt nhìn Tống Canh ám thị, nhưng Tống Canh lại lắc lắc đầu, ý bà đừng quản nữa.

    Mọi người im lặng ăn sáng, qua một lúc Tống Hoài dường như đã đấu tranh tư tưởng rất lâu rồi lên tiếng: "Hề Hề, anh nghe nói mấy hôm nay em không ở nhà, mà em lại nấu cơm cho anh trai, vậy thì em nấu ở đâu?"

    Dường như phát hiện ra giọng điệu của mình có chút ép buộc, sợ Lộ Ngôn Hề không thích, liền nói thêm: "Có thể nói cho anh biết không?"

    Lộ Ngôn Hề ban đầu không muốn nói với Tống Hoài biết cô ở chỗ Tống Tuy vì sợ anh sẽ đến phá hỏng chuyện tốt của hai người. Nhưng việc này cũng chẳng phải xấu hổ gì, nếu như Tống Hoài đã hỏi thì cô cũng không giấu nữa.

    "Em ở căn hộ gần bệnh viện của anh Tuy, đồ dùng cũng rất đầy đủ."

    Tay Tống Hoài run lên, suýt nữa làm đổ cốc sữa bên cạnh.

    "Ở, ở căn hộ của anh trai nấu cơm sao?"

    "Vậy, vậy mấy hôm nay em không về nhà cũng là ở căn hộ của anh trai?"

    Thấy dáng vẻ sắp khóc đến nơi của anh, Trịnh Thu Địch có chút không nỡ.

    Lộ Ngôn Hề lại chẳng thèm để ý đến cảm xúc của anh, mỉm cười nói: "Đúng vậy, em phải mang cơm cho anh Tuy, ở chỗ anh ấy thì tiện hơn nhiều."

    Tống Hoài há hốc mồm, không nói thêm được gì.

    Thấy vậy, Trịnh Thu Địch khụ một tiếng: "Ăn sáng trước đã, có chuyện gì thì để ăn sáng xong hẵng nói." Dù có làm ra việc gì đi nữa, dù bà không hài lòng, nhưng đây dù gì cũng là con ruột của bà, thấy nó khốn khổ như vậy, bà không nỡ.

    Nhưng, trải qua một hồi thì bà dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

    Hề Hề sau khi về nước liền thân thiết với Tống Tuy, nào là chuyển đến căn hộ Tống Tuy ở, nào là nấu cơm mang cơm cho Tống Tuy, e là vì báo thù Tống Hoài!

    Không thì làm sao mà giải thích được việc Hề Hề với Tống Tuy bỗng nhiên thân thiết như vậy?

    Đều là lớn lên từ nhỏ cùng nhau, sao Hề Hề với An Hân vẫn như trước không thân thiết hơn?

    Nghĩ đến đây, Trịnh Thu Địch nhìn Tống Hoài với ánh mắt đồng cảm.

    Thảm, thật là thảm hại.

    Nhưng cũng là đáng đời, ai bắt anh lại đối xử với Hề Hề như thế!

    Hành vi của Hề Hề cũng không muốn mạng của nó, cứ để nó đau khổ như vậy đi, đợi Hề Hề cảm thấy vui vẻ rồi sẽ từ bỏ việc trả thù.

    Tống Canh biết rằng Trịnh Thu Địch nghĩ sai rồi, nhưng cũng không nói ra. Thôi thì cứ như trước vậy đã, nếu không để bà biết được sự thật sợ bà lại ba hoa.

    Sẽ thật tệ nếu chuyện này xảy ra với con trai cả.

    Ngược lại là Hề Hề..

    Tống Canh liếc mắt nhìn Lộ Ngôn Hề.

    Ông không ngờ Hề Hề sau khi ra nước ngoài năm năm trở về lại thay đổi lớn như vậy.

    Như vậy cũng tốt, ít nhất thì con trai cả của ông cũng không phải là quá kén chọn.

    Đã một đứa không làm được nên chuyện gì thì ông chỉ còn cách hy vọng vào đứa con trai còn lại. Đứa con cả vì để thành toàn cho người khác mà che giấu tâm sự nhiều năm như vậy, một mình gánh chịu hết mọi khó khăn như vậy cũng không dễ dàng gì.

    Bữa sáng hôm nay Tống Hoài như người máy ăn sáng vậy.

    Ăn sáng xong, Lộ Ngôn Hề đến ngồi ở phòng khách, Tống Hoài lưỡng lự một lúc rồi cũng đến ngồi xuống. Trịnh Thu Địch không yên tâm để hai người ngồi cùng nhau, đang định ở lại thì bị Tống Canh lôi đi.

    Phòng khách chỉ còn lại hai người là Tống Hoài và Lộ Ngôn Hề.

    Cô giúp việc lấy một cốc trà với một cốc cà phê cho hai người.

    Tống Hoài không động đến cà phê vì bây giờ anh không còn tâm trạng mà uống nữa. Cứ như vậy im lặng ngồi đối diện Lộ Ngôn Hề, nhìn cô với những cảm xúc lẫn lộn.

    Lộ Ngôn Hề chẳng rảnh để ý đến tâm trạng của anh, cũng chẳng suy nghĩ nhiều như anh.

    Cô cứ như vậy một tay cầm cốc trà vừa thổi vừa nhâm nhi, một tay cầm điện thoại xem tin, ngồi thư thái đợi Tống Tuy dậy.

    Cuối cùng vẫn là Tống Tuy không chịu ngồi yên, "Hề Hề, em, em với anh trai, bọn em có phải? Nhưng không hỏi tiếp được.

    " Có phải cái gì? "Lộ Ngôn Hề đưa mắt nhìn anh.

    Là ánh mặt lạnh lùng mà Tống Hoài quen thuộc.

    Không, còn hơn cả lạnh. Cách cô nhìn anh rất lạnh lùng, có chút ớn lạnh và có chút thiếu kiên nhẫn đối với anh.

    Cô.. thực sự chán ghét anh đến cực độ rồi.

    Tống Hoài thấy miệng đầy đắng chát.

    ".. Hề Hề, những lời anh nói hôm qua đều là thật lòng, anh thật sự rất thích em, từ đầu đến cuối anh chỉ thích mỗi mình em. "

    " Vậy sao. "Lộ Ngôn Hề giọng đầy mỉa mai," Được yêu thích? "

    " Đúng rồi, quên chưa nói với anh chuyện này, hôm qua lúc đi xem với với anh Tuy về em đã gặp Châu Tịch Duyệt dưới bãi đỗ xe. "

    Sắc mặt Tống Hoài thay đổi," Em gặp Châu Tịch Duyệt rồi? Cô ấy nói gì với em? Mặc kệ cô ấy nói những gì với em em cũng đừng tin, lời cô ấy nói không phải sự thật đâu! Với lại anh với cô ấy sớm đã chia tay rồi, cứt đứt hoàn toàn rồi, Hề Hề, em, em đừng hiểu lầm.. "

    " Em không hiểu lầm. "Lộ Ngôn Hề nói," Anh với cô ấy có quan hệ gì, với ai có quan hệ gì cũng chẳng liên quan đến em. "

    " Tống Hoài, không phải em vừa nói hôm qua rồi sao, nếu như muốn chút tình cảm cuối cùng của chúng ta còn sót lại thì đừng nói những lời chọc tức em nữa, tình cảm của anh, em nhận không nổi. "

    Nghe cô nói như vậy, Tống Hoài nào dám nhiều lời nữa.

    Chỉ biết nuốt đắng nuốt cay.

    Trịnh Thu Địch bị Tống Canh lôi đi nhưng vẫn không yên tâm thế là đứng từ trên lầu hai nhìn xuống. Nghe không rõ hai người nói cái gì, nhưng nhìn thì chắc không cãi nhau, bà mới yên tâm một chút.

    Cứ im lặng như vậy ngồi nửa tiếng đồng hồ, Lộ Ngôn Hề cũng uống hết trà ở trong tay, tin tức cũng đọc hơn 10 lần, Tống Hoài lại không nhịn được hỏi:" Hề Hề, em, em đang đợi anh trai sao? "

    Ăn sáng xong liền ngồi ở đây, thà ngồi với người như anh mà không rời đi, cô ấy ngoài đợi người ra thì anh không nghĩ ra khả năng nào khác.

    Chẳng lẽ là không nỡ rời xa anh, cho dù không có lời muốn nói với anh nhưng cũng không muốn rời đi.

    Đợi người ở nhà anh, thì còn có thể đợi ai?


    Tống An Hân thì ở trường, trong nhà còn mỗi anh trai là chưa dậy.

    " Ừm, em đang đợi anh Tuy, em với anh ấy hôm qua hẹn hôm nay ra ngoài chơi. "

    Hôm qua..

    Tống Hoài lại nhớ đến hôm qua thấy Tống Tuy đưa Lộ Ngôn Hề đến cửa nhà, Lộ Ngôn Hề xuống xe dựa vào cửa xe vừa nói vừa cười không rời xa Tống Tuy. Bọn họ đã nói gì, cách xa nên anh không nghe rõ họ nói gì, nhưng nụ cười lúc đó của Lộ Ngôn Hề rất chân thực.

    Khoảng khắc đó mà khiến anh mất ngủ cả đêm.

    Hóa ra là hẹn ra ngoài chơi sao?"

    "Ra ngoài chơi.. chỉ có hai người bọn em sao?"

    "Ừm, chỉ có hai người." Lời này không phải là Lộ Ngôn Hề đáp lại, mà là Tống Tuy đang từ trên lầu đi xuống.
     
  10. Nong Phuong Ly

    Bài viết:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 29: Hôn nhau ở nơi cao nhất của vòng đu quay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hoài im lặng không nói được gì.

    Đợi anh hoàn hồn lại thì Lộ Ngôn hề đã đứng dậy đi vào phòng ăn cùng Tống Tuy, rồi ngồi xuống nhìn Tống Tuy ăn sáng. Anh còn nghe được trò chuyện của hai người họ.

    "Anh Tuy, bây giờ mới tám rưỡi, sao anh đã dậy rồi? Không phải nói không cần vội rồi sao, để anh ngủ thêm một tý sao?"

    "Ngủ nhiều hơn bình thường rồi, em ăn sáng chưa?"

    "Em ăn rồi, nãy vừa ăn cùng dì Trịnh và mọi người."

    Tống Hoài nhìn qua thấy Lộ Ngôn Hề hai tay chống lên cầm ngồi trước mặt Tống Tuy cười cười nói nói. Hai người không nói gì nhiều, nhưng vẫn có lời qua tiếng lại, không khí giữa hai người họ như thể không ai có thể chen vào.

    Ngẩng đầu uống một ngụm cà phê, Tống Hoài cảm thấy cà phê hôm nay có vị đắng mà trước nay chưa từng có.

    Không thể nhìn được nữa, anh quay người lên lầu.

    Cảnh tượng này được Trịnh Thu Địch nhìn được hết từ trên lầu, tâm trạng bà rất phức tạp.

    Bà bắt đầu nghi ngờ, có phải Lộ Ngôn Hề cố ý tiếp cận A Tuy để trả thù A Hoài sao?

    Bà vốn dĩ giữ vững suy nghĩ đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lộ Ngôn Hề khi nhìn thấy A Tuy thì phát sáng lên rồi vui vẻ như vậy không giống giả, bà bỗng nhiên không giữ vững suy nghĩ nữa.

    Ánh mặt bà phức tạp nhìn Tống Hoài ở cầu thang rồi lại nhìn Tống Tuy với Lộ Ngôn Hề đang ở trong phòng ăn, cuối cùng bà thở dài ra một hơi.

    "Sao vậy?"

    Tống Canh từ đằng sau bước ra dọa Trịnh Thu Địch giật mình, "Ông đi kiểu gì mà không phát ra tiếng vậy? Dọa chết tôi rồi."

    "Không phải tôi đi không phát ra tiếng, mà là bà đang thẫn thờ cái gì vậy?"

    "Tôi đang nghĩ.. thôi, không có gì, con cháu thì tự có phúc phận riêng, cứ mặc tự nhiên vậy."

    Bà không nói ra Tống Canh cũng có thể đoán ra. Không cố hỏi nữa rồi kéo Trịnh Thu Địch đi để bà không tiếp tục nghe trộm nữa.

    Tống Hoài về phòng cũng không làm gì chỉ đứng bên của sổ nhìn xuống.

    Đứng bao lâu anh cũng không rõ, chỉ biết được khi Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy lên xe đi ra ngoài thì anh vẫn đứng đó không động.

    Nếu như không phải vì hôm qua Lộ Ngôn Hề nhìn thấy Châu Tịch Duyệt thì có khi hôm nay anh vẫn sẽ mặt dày bám theo, nhưng giờ đây anh chẳng có can đảm đó nữa.

    Chỉ có thể giương mắt nhìn họ rời đi.

    Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy một mạch đi đến khu giải trí đó.

    Hôm nay không phải cuối tuần cũng còn rất sớm mà đã có nhiều người như vậy, có thể thấy trên mạng nói khu vui chơi này rất hot là thật.

    Hai người mua vé vào khu thay vì lập tức đi chơi các trò chơi thì hai người lại đi dạo trong khuôn viên khu giải trí.

    Thấy gì hay Lộ Ngôn Hề đều chia sẻ với Tống Tuy, Tống Tuy không nói gì nhiều nhưng vẫn đáp lại những câu nói của cô dù cho là những từ ngữ đơn giản.

    Đi được một lúc lâu thì họ bắt đầu chơi các trò chơi.

    Không phải ngồi tàu lượn siêu tốc hay đu quay bằng ngựa, hai người lại đến cửa bán vé vòng đu quay.

    Đến ngồi vòng đu quay là Lộ Ngôn Hề nói.

    Nghe cô nói muốn ngồi vòng đu quay, Tống Tuy liền ngây ra.

    Một nam một nữ ngồi vòng đu quay, có gì đó không đúng cho lắm.

    Tống Tuy cũng không phải người ham chơi, những khu giải trí như này cũng chỉ là lúc nhỏ có đi cùng Lộ Ngôn Hề, Tống Hoài với Tống An Hân đến chơi, số lần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với sự hiểu biết của anh vòng đu quay là trò chơi dành cho các cặp đôi.

    Nhớ có một lần bốn người họ cùng nhau đến khu giải trí, Lộ Ngôn Hề có nói nếu sau này yêu rồi nhất định sẽ cùng bạn trai ngồi trên vòng đu quay một lần.

    Tuy rằng chủ đề này là Tống An Hân nhắc đến.

    Thế nhưng khi Lộ Ngôn Hề nói lời này thì mắt lại hướng đến Tống Hoài.

    "Anh Tuy, kiểm vé xong rồi, mình vào thôi!" Tống Tuy đang nghĩ vu vơ thì bị cô cầm lấy tay kéo đi.

    Không phải là cầm cổ tay hay cánh tay, mà là cái nắm tay thực thụ.

    Tay cô rất mềm và nhỏ, thò vào nắm lấy tay anh, khiến tim anh đập loạn nhịp.

    Cô kéo tay anh đi về phía trước, anh lững thững theo sau, vì vậy từ góc độ này anh chỉ nhìn thấy góc nghiêng của cô, nhìn không rõ cảm xúc của cô lúc này.

    Nhìn từ góc nghiêng này thì có lẽ là cô đang cười.

    Như dáng vẻ lúc bình thường đứng trước mặt anh.

    Thể hiện rằng cảm xúc của cô lúc này rất bình tĩnh, điều đó thể hiện rằng việc nắm tay anh không có ảnh hưởng gì với cô, hoặc là chẳng hề để tâm.

    Nhưng thực tế lại đúng phải vậy, anh chẳng kiềm chế được bản thân mà nhịp tim càng ngày cnagf đập nhanh hơn.

    Mà không biết rằng Lộ Ngôn Hề cũng không bình tĩnh hơn anh là bao.

    Từ khi bước vào khu vui chơi Lộ Ngôn Hề đã muốn nắm lấy tay anh, nhưng cô nhát gán mãi không dám nắm. Khi nãy nhìn thấy Tống Tuy đang thẫn thờ, bỗng nhiên cô nhớ đến ngày trước bọn họ cùng đến khu vui chơi cô lúc đó có nói nếu như yêu rồi sẽ cùng bạn trai ngồi vòng đu quay.

    Cô nhớ đến chuyện này vì lúc đó cô có tình cảm với Tống Hoài, khi nói câu nói này người nghĩ đến là Tống Hoài, mà con người Tống Hoài này.. cho dù không muốn nhưng cô không hề phủ nhận Tống Hoài có ảnh hưởng rất lớn đến cô.

    Có thể khiến cô không ngại khó khăn thậm chí là cả tính mạng thì có ảnh hưởng không lớn sao.

    Những chuyện liên quan đến Tống Hoài cô nhớ khá rõ.

    Cô nghĩ, Tống Tuy chắc cũng nhớ chuyện này.

    Vì năm đó khi cô nói lời này Tống Tuy ở ngay bên cạnh.

    Cô thực sự không dám nghĩ đến cảm xúc của Tống Tuy khi nghe cô nói câu đó, vừa nghĩ là cô đã thấy đau lòng.

    Không muốn Tống Tuy nhớ lại chuyện không vui, không nghĩ nhiều cô liền nắm lấy tay anh dắt đi.

    Lần nắm tay này, nhịp tim Tống Tuy không ngừng tăng nhanh, Lộ Ngôn Hề thì lại bối rồi như tơ vò.

    Cô thầm thề rằng suốt cuộc đời này sẽ không để Tống Tuy nhớ lại những chuyện không vui như vậy.

    Khi hai người ngồi lên vòng đu quay mới buông tây ra.

    Mặt đối mặt ngồi đối diện nhau.

    Hôm nay ra ngoài chơi Tống Tuy không mặc áo sơ mi quần âu như thường ngày nữa. Anh mặc một chiếc áo phông cùng chiếc quần jean và đôi giày màu trắng rất thoải mái, đeo thêm cặp kính nhìn anh như là sinh viên đại học.

    Cùng với đó Lộ Ngôn Hề mặc một chiếc váy dài thướt tha, nhìn họ không ai nghĩ họ cách nhau ba tuổi mà như là một cặp đôi sinh viên đại học yêu nhau.

    Tống Tuy quay mặt nhìn ra ngoài, còn cô thì nhìn anh.

    Đây không phải là lần đầu Lộ Ngôn Hề nhìn anh như vậy, Tống Tuy nhìn ra ngoài mà không nhìn cô, tại sao anh lại không thể đối diện với ánh mắt của cô.

    Anh sợ khi bắt gặp ánh mắt của cô thì anh không kiềm chế được.

    Nhưng đây là giây phút anh đã mong ngóng nhiều năm như vậy, anh cũng.. không nỡ cứ mãi né tránh như vậy.

    Thế là khi vòng đu quay sắp đến nơi cao nhất, Tống Tuy nhìn về phía cô, vậy mà bắt gặp phải ánh mắt của cô.

    Lộ Ngôn Hề mỉm cười nhìn anh.

    Bàn tay bên hông của Tống Tuy co vào rồi lại duỗi ra, bỗng nhiên anh vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Lộ Ngôn Hề kéo cô về phía mình. Một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại luồn qua eo cô ôm cô vào trong lòng, cô không né tránh mà vẫn nhìn anh mỉm cười.

    Tống Tuy không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu hôn lên môi cô.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...