Đam Mỹ [Edit] Anh Đừng Trêu Chọc Tôi - Cuối Mùa Hè

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi willowcaoyao, 20 Tháng ba 2022.

  1. willowcaoyao Tình Yêu Mùa Hạ, Ánh Nắng Của Em

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Anh đừng trêu chọc tôi

    Tác giả: Chung Vãn Hạ

    Số chương: 55 chương + 1PN

    Editor: Ở đây bán rùa

    Tình trạng edit: đang tiến hành

    Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Ngọt sủng, Giới giải trí, HE, 1v1

    Văn án:

     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. willowcaoyao Tình Yêu Mùa Hạ, Ánh Nắng Của Em

    Bài viết:
    0
    Chương 1.

    ___

    "Em đã nghĩ kỹ chưa? Một khi con dấu được đóng, em là người của tôi."

    Bốn giờ chiều, Tô Thành từ trong mộng bừng tỉnh, giọt mồ hôi theo đầu tóc màu nâu nhạt trượt đến xương quai xanh. Cậu nuốt cổ họng khô khốc, xuống giường liều mạng nhảy ra ngoài, túm áo khoác rải rác trên sô pha.

    Trong lòng thầm niệm, nằm mơ, tất cả đều là mộng.

    Tô Thành đưa tay vào túi áo bên trái.

    Trống rỗng.

    Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi luồn vào túi áo bên phải.

    Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm giấy cứng mỏng manh, làm cho cậu hít một hơi khí lạnh, tiếng tim đập mãnh liệt tràn ngập màng nhĩ.

    "Tôi! Mẹ kiếp."

    Nhìn thấy bản nhỏ màu đỏ tượng trưng cho tình yêu và trách nhiệm trên tay, tâm tình Tô Thành còn khổ hơn cả thiên bồng nguyên soái năm đó hại hằng nga.

    Giờ này khắc này, kinh hãi nhất chính dòng chữ in đậm phía dưới.

    GIẤY CHỨNG NHẬN KẾT HÔN!

    Đại não Tô Thành trống rỗng, thậm chí không dám dùng sức thở dốc, đầu ngón tay run rẩy mở trang bên trong ra.

    Người đàn ông tên Giang Dạ lớn hơn cậu sáu tuổi, là chồng hợp pháp của cậu. Nhưng Tô Thành chắc chắn rằng mình không biết gì về người đàn ông này.

    Tô Thành buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng tìm giải pháp.

    Phải, ly hôn, ly hôn là được rồi.

    Mẹ kiếp!

    Tô Thành một phen ném tờ giấy lên bàn trà, ôm mặt khóc không ra nước mắt.

    Không biết người ta ở đâu, ly hôn thế nào!

    Thế giới đẹp như vậy, Tô Thành vì sao ngươi lại muốn chết! Ngươi không xứng đáng với thế giới này!

    Lúc này, điện thoại đổ chuông.

    Tô Thành trong lòng căng thẳng, lấy điện thoại di động ra nhìn tên người gọi, sợ hãi bắt máy.

    Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nữ nhân bén nhọn, "Tôi cảnh cáo cậu, trong vòng nửa giờ không nhìn thấy cậu, lão nương liền đem cậu đi chém."

    "Đến ngay, đến ngay.."

    Cậu không dám chậm trễ, vội vàng thay quần áo, thở hồng hộc cùng người đại diện chào hỏi.

    "Nhìn bộ dáng đức hạnh dục túng quá độ này của cậu" Người đại diện Mỹ Lâm đặt tay lên bả vai cậu, "Tối hôm qua đi đâu vậy?"

    "Quán bar" Tô Thành nghiêng đầu, tránh ánh mắt của cô.

    "Cậu không phải không bao giờ đến địa phương đó sao?"

    "Lần đầu tiên" Tô Thành chắp tay sau lưng, đầu ngón tay vô thức vuốt ve.

    Ánh mắt Mỹ Lâm nhìn cậu xảo quyệt lại sắc bén, "Tìm nữ nhân?"

    "Không tìm nữ nhân."

    "Vậy tìm nam nhân?"

    "Không.. không" Tô Thành vội vàng xua tay, "Cùng bằng hữu uống một chút, về nhà liền ngủ."

    "Tôi cảnh cáo cậu, muốn lăn lộn trong giới giải trí thì thành thật một chút" Mỹ Lâm mở to hai mắt chỉ vào cậu, "Giống như cậu dựa vào khuôn mặt ăn cơm sợ nhất là xảy ra scandal, một khi bị lộ ra, từng phút từng phút chết ở cuối giới giải trí."

    Đồng tử Tô Thành co rụt lại, mím môi, "Chị yên tâm, em không phải người như vậy."

    "Biết là tốt rồi, lúc trước nếu không cảm thấy cuộc sống riêng tư của cậu sạch sẽ, chỉ với diễn xuất này của cậu, tôi thế nào cũng sẽ không ký hợp đồng" Mỹ Lâm ngửa đầu nhìn cậu, "Còn nữa, chú ý một chút hình tượng, trước khi ra khỏi cửa tốt xấu gì cũng phun keo xịt tóc."

    "Ừm, em biết rồi" Tô Thành cúi đầu, thuận thế gãi bộ lông mềm mại vểnh lên ở đuôi tóc, dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu nghiêng, hết sức bắt mắt.

    "Còn nữa, sau này quán bar ít đi" Mỹ Lâm thở dài, "Nơi đó không thích hợp cho cậu".

    Tô Thành rũ mắt gật đầu, đầu ngón tay không tự nhiên thu vào trong.

    "Được rồi, đi chuẩn bị một chút đi, lập tức đến thử vai" Mỹ Lâm vỗ vai cậu, "Lát nữa thấy Ngưu đạo diễn thì chào hỏi một chút."

    "Được" Tô Thành không nói nhiều nữa, xoay người đi vào điểm thử vai.

    Nhân vật trong buổi thử vai lần này của cậu là nam hai của bộ phim truyền hình, là em trai của nữ chính.

    Có ba người ngồi trong phòng, Mỹ Lâm đã gửi cho cậu một bức ảnh, người đàn ông đeo kính gọng đen ngồi trong phòng là đạo diễn.

    Tô Thành lễ phép cúi đầu, "Ngưu đạo diễn, tôi là Tô Thành của Truyền thông Tinh Vực."

    "Ừm, ngoại hình cũng không tệ" Ngưu đạo diễn xoa xoa cằm đem cậu từ đầu đến chân nhìn một lượt, "Kịch bản đã đọc chưa?"

    "Đã đọc qua" Tô Thành trả lời.

    "Được" Ngưu đạo ngược lại gọi một trợ diễn, "Đến đây, hai người diễn cảnh lãnh chứng."

    "..."

    Tô Thành sau lưng cứng ngắc.

    "Thế nào? Không thể diễn được sao?" Sắc mặt đạo diễn Ngưu không vui.

    "Không không không, có thể diễn, không thành vấn đề."

    Nói xong, nữ trợ diễn rất nhanh nhập vai, bắt cánh tay Tô Thành làm nũng nói: "Anh, lát nữa dẫn em đi đâu vậy?"

    Tô Thành buộc mình phải thay thế vào tâm trạng vui sướng của nhân vật kịch bản, nhưng luôn không khống chế được nghĩ một cái gì đó, "Một.. lát em sẽ biết ngay".

    Nữ diễn viên đóng phim cũng cảm nhận được Tô Thành không được tự nhiên, hơi nhíu mày, "Anh, sao em lại cảm thấy anh muốn cầu hôn em chứ? Hay là, trực tiếp đưa em đi lấy giấy chứng nhận kết hôn?"

    "Hả, anh.." Nghe được năm chữ giấy chứng nhận kết hôn, đại não Tô Thành trống rỗng, hoàn toàn quên mất lời thoại trong kịch bản, da đầu tê dại, cậu căn bản không tiếp tục được.

    Ngưu đạo tức giận, một phen ném ra kịch bản lên bàn, "Đừng lãng phí thời gian của lão tử ở đây."

    "Xin lỗi" Tô Thành nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng bình phục tâm tình, cùng đạo diễn cúi đầu rời khỏi phòng.

    Vừa mới đi ra, Tô Thành liền nhìn thấy Mỹ Lâm đang chờ ở một bên, đây đã là lần thử vai thứ mười tám của cậu trong tháng này thất bại, mà cậu tổng cộng đã thử vai mười tám lần.

    Mỹ Lâm hiển nhiên sớm đã không cảm thấy lạ, đi tới trước mặt cậu, "Tiểu tử, hẳn cậu cũng cũng biết Truyền thông Tinh Vực đã sớm muốn loại cậu. Với tình hình hiện tại rất khó để có một công ty mới muốn ký hợp đồng với cậu, cậu muốn làm thế nào thì làm."

    Dứt lời, Mỹ Lâm quay đầu rời đi.

    * * *

    Sau khi từ đoàn làm phim đi ra, Tô Thành không mục đích đến quán bar tối qua.

    Cậu ngồi ở góc quầy bar và đắm mình trong ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc. Tửu lượng của cậu rất kém cỏi, uống mấy chén rượu xuống bụng ánh mắt liền bắt đầu tan rã.

    Một bóng người đến gần, "Này."

    "Hả? Anh là ai?" Tô Thành đầu váng mắt hoa, tầm mắt mơ hồ.

    Nam nhân ngồi bên cạnh cậu, "Tiểu tử, vừa rồi Ngưu đạo diễn kêu dễ nghe như vậy, nhanh như vậy đã quên."

    "Anh.." Tô Thành đẩy gã ra, nói năng lộn xộn: "Tôi nói cho anh biết, tôi cũng có nguyên tắc, bán nghệ không bán thân."

    "Ha? Cậu còn không xứng với ánh mắt của lão tử" Ngưu đạo cười nhạo, chợt nheo mắt liếm liếm môi, "Bất quá, nếu cậu thông minh một chút, đêm nay làm cho tôi vui vẻ, có lẽ.."

    * * *

    Quầy bar cách đó không xa.

    Một người đàn ông mặc vest đi giày da rũ mí mắt, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve mép ly trong suốt, nói với người xung quanh: "Xử lý người đó."

    "Sao cậu không đi?" Bạn bè nhướng mày trào phúng nói: "Hay là.. cậu sợ cậu ta thậm chí còn không nhớ cậu là ai?"

    "Bớt nói nhảm" Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông vang lên.

    Bằng hữu đã sớm hiểu rõ tính tình nam nhân, hoàn toàn không thèm để ý, nhấc ly rượu trong tay uống một ngụm, đứng lên, "Được rồi, tôi không chọc được cậu."

    Ước chừng hai phút sau, Ngưu đạo bị mấy nhân viên bảo vệ kéo ra khỏi quán bar, còn không quên giãy giụa kêu gào, "Các ngươi có biết lão tử là ai không? Dựa vào cái gì đuổi lão tử đi, lão tử chính là thành viên cao cấp nơi này."

    Bạn bè xử lý xong vụ việc liền ngồi trở lại ghế, vẻ mặt xem kịch, theo ánh mắt nam nhân nhìn lại.

    Tô Thành tựa nghiêng vào quầy bar say khướt, giống như một thiếu niên mới vào đại học, chân trái quần tùy ý kéo lên, sáng lên một đoạn mắt cá chân gầy gò, cổ áo thể thao nghiêng sang bên trái, để lộ nửa xương quai xanh.

    Cho dù ở trong quán bar tối tăm, cũng không che được gương mặt tinh xảo trắng nõn phát sáng của cậu, ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu đánh lên ngọn tóc màu nâu nhạt, bộ dáng mặc cho người ta suy xét, ép người không dời mắt được.

    "Chỉ với tư sắc này cũng khiến nam nữ đều muốn ăn, đêm nay tuyệt đối sẽ bị người nhặt về" Bằng hữu bên cạnh nam nhân uống một ngụm rượu, không khỏi trêu trọc.

    Người đàn ông khẽ mím môi, đoán không ra tâm tình.

    "Như thế nào, có muốn đánh cược hay không? Chỉ cần đặt cược cậu ta có nhớ cậu hay không" Tầm mắt của bằng hữu dừng ở cổ tay của người đàn ông, "Nếu đã quên, chiếc Rolex này của cậu sẽ thuộc về tôi, thế nào?"

    Người đàn ông không để ý tới anh ta, đặt ly rượu xuống đứng dậy, chỉnh lại bộ âu phục, đi về phía quầy bar.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  4. willowcaoyao Tình Yêu Mùa Hạ, Ánh Nắng Của Em

    Bài viết:
    0
    Chương 2.

    ____

    Người đàn ông đi tới bên cạnh Tô Thành, đỡ lấy cậu sắp trượt khỏi ghế cao, thuận thế kéo cổ áo che đi xương quai xanh gầy làm cho người ta phiền lòng ý loạn, "Theo tôi về nhà."

    "Anh là ai?" Tô Thành đẩy đẩy cái tay đang nắm của hắn ra, tầm mắt dừng lại ở nút âu phục của nam nhân.

    Người đàn ông rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em không nhớ tôi sao?"

    "Anh bạn, cách tiếp cận này của anh cũng quá low." Tô Thành hằn giọng một cái, hơi thở nồng đậm cửa rượu xông lên đại não, "Anh hẳn là.. nên nói.."

    "Nói như thế nào?" Người đàn ông đặt một cánh tay lên quầy bar, hơi nhướng mày.

    "Anh hẳn là nói.." Tô Thành đột nhiên đứng dậy, nâng cằm hắn lên, hơi thở thoáng mùi rượu hỗn hợp mùi chanh, "Soái ca, đừng tự mình đa tình, tôi.. muốn em."

    Người đàn ông liếc mắt nhìn ngón tay dài nhỏ của cậu, khóe môi lơ đãng nâng lên, "Được, tôi muốn em."

    Tô Thành đẩy người đàn ông ra, "Anh đi đi, anh có nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi có nguyên tắc, không bán sắc."

    "Tôi không phải fan em."

    "Đám fan kiều diễm các người mỗi lần đều nói như vậy." Tô Thành tựa vào ghế cao, đứng nghiêng ngả phải trái, "Ngoài miệng nói không cần, trong lòng thành thật hận không thể lập tức dẫn tôi về nhà. Đừng nghĩ rằng tôi không biết."

    Hắn bị cậu chọc cười, đáy mắt đều là ôn nhu.

    Không đợi đối phương trả lời, Tô Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay che miệng hắn lại, nghi thần nghi quỷ nói: "Suỵt! Muốn tôi phải thành thật một chút, không được nói cho người đại diện biết tôi đến đây."

    Người đàn ông bỏ cánh tay đang bịt miệng mình xuống, mặt mày tất cả đều là ý cười, "Được, không nói." Hắn đưa tay đỡ Tô Thành, phòng ngừa cậu ngã xuống, "Em thật sự không nhớ tôi sao?"

    Tô Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam tử một cái, ánh mắt tan rã, "Nhớ kỹ a, anh.. không phải là fan chân chính của tôi, yêu đến chết đi sống lại" Cậu thuận thế vỗ vai người đàn ông, "Đồng chí nhỏ, tôi nói với anh, truy tinh phải lý trí, không thể làm bậy, có nghe thấy không?"

    Thấy hắn không trả lời, Tô Thành cũng không cam lòng, hai tay đặt trên vai hắn liều mạng lay động, "Có nghe thấy không, có nghe thấy không?"

    "Có, nghe thấy rồi." Người đàn ông lắc đầu cười.

    Lúc này Tô Thành đã say đến thần trí không rõ, được hắn đỡ trở lại ghế cao, lại nói lộn xộn một trận.

    Người đàn ông không ngắt lời cậu, sau khi nghe một lúc trước khi đứng nâng cậu dậy, "Đi thôi, về nhà."

    Hắn một tay ôm Tô Thành, đi tới bên cạnh ghế, thuận thế tháo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đồng ở cổ tay trái xuống, tiện tay ném cho cậu bạn ngồi xem kịch, cũng không quay đầu lại rời khỏi quán bar.

    Phía sau truyền đến tiếng bạn bè huýt sáo, "Xuân tiêu một khắc, Giang lão bản vui vẻ a!"

    Hắn đỡ Tô Thành vào hàng ghế sau xe, chính mình cũng ngồi vào.

    Còn chưa ngồi vững, Tô Thành đột nhiên cưỡi lên hắn. Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, Tô Thành ôm cổ, trán đặt qua cọ lại trên cổ hắn, "Anh ơi, anh thiếu bạn trai sao?"

    Trong giọng nói Tô Thành mang theo lông tơ mới sinh, giống như mái tóc mềm mại của cậu cọ cọ trên cổ, lơ đãng trêu chọc trái tim hắn.

    "Em không phải không bán sắc sao?" Người đàn ông quay đầu nhìn cậu.

    Tô Thành đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay ôm càng chặt hơn một chút, đáy mắt bịt kín một tầng hơi nước, đáng thương nhìn hắn, "Nhưng tôi muốn anh, không được sao?"

    Người đàn ông theo bản năng nắm lấy cổ tay đối phương treo trên cổ hắn, đầu ngón tay khẽ xẹt qua lòng bàn tay, "Được, về nhà rồi nói sau."

    "Ừm" Tô Thành trở nên rất ngoan, duy trì tư thế vừa rồi, tựa vào vai nam nhân, ôm hắn ngủ thiếp đi.

    Hắn nhẹ nhàng ôm eo Tô Thành, điều chỉnh thành một tư thế làm cho đối phương thoải mái, nói với người lái xe: "Lái xe."

    Xe đến nơi, hắn cẩn thận đỡ Tô Thành xuống.

    Lúc này Tô Thành rượu còn chưa qua, bước chân lảo đảo, cả người dán lên người hắn.

    Sau khi vào phòng, hắn dìu Tô Thành đến bên giường, lấy một ly nước ấm cho cậu uống.

    Lúc hắn đang chuẩn bị xoay người đặt ly nước, lại bị Tô Thành bên cạnh ôm lấy, liền ngã xuống giường.

    Tô Thành hai tay chống hai bên thân thể hắn, từ trên cao nhìn xuống, "Soái ca, bao anh một đêm tốn bao nhiêu tiền?"

    Hắn nằm trên giường nhìn cậu, "Em có nghiêm túc không?"

    "Đương nhiên." Tô Thành vẻ mặt nghiêm túc, căn bản không giống bộ dáng uống say.

    Khóe miệng người đàn ông bảo trì độ cong đẹp mắt, chống cánh tay đứng dậy, khẽ tiến đến bên tai Tô Thành, "Giảm giá cho em tám lần."

    Nhận được phản hồi khiến Tô Thành hài lòng, cậu trực tiếp cởi áo khoác tây trang của đối phương xuống, tiện tay ném sang một bên.

    Lại kéo cà vạt, nắm lấy cổ tay đối phương, từng vòng từng vòng dùng cà vạt buộc chặt lại.

    Hắn cũng không phản kháng, nghiêng người tựa vào bên giường, hứng thú nhìn động tác của Tô Thành.

    Sau khi trói xong, Tô Thành không do dự, thuận thế ngồi trên đùi hắn, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

    Nguyên nhân do uống rượu, tầm mắt của cậu mơ hồ, ngón tay cũng không quá nghe theo sai khiến. Qua vài phút, áo sơ mi đều bị cậu xoa đến nhăn nhúm, thậm chí ngay cả một cái nút áo cũng không cởi ra.

    "Muốn giúp đỡ không?" Hắn nhìn cậu một cách thoải mái.

    "Anh đừng để ý đến tôi."

    Tô Thành tức giận, không thể nhịn được nữa. Lại cố gắng nửa ngày, nút bấm và nút thắt vẫn giữ nguyên cùng một chỗ.

    Kiên nhẫn đã đạt tới cực hạn, Tô Thành dứt khoát buông tay ra, xoay người nằm bên cạnh hắn, trán đặt lên vai đối phương, ở trong ngực hắn ngủ thiếp đi.

    Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng ngủ chiếu lên gương mặt nghiêng màu đỏ ửng của Tô Thành, lông mi mảnh khảnh che đi đôi mắt, xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của cậu.

    Hắn khẽ gọi cậu hai tiếng, không có phản ứng.

    Cúi đầu nhìn cổ tay bị trói chặt, hắn cố gắng buông lỏng, sau đó thở dài, đứng dậy đắp chăn cho Tô Thành, cứ như vậy để cánh tay bị trói nằm xuống.

    Đêm dài đằng đẵng, bình yên vào giấc ngủ.

    Sáng sớm, Tô Thành bị ánh mặt trời sáng chói chiếu tỉnh. Cậu xoay người, chớp chớp mắt đang định tiếp tục ngủ, lại nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông đang nằm.

    Tô Thành trong lòng căng thẳng, mạnh mẽ ngồi dậy, "Anh là.."

    Tô Thành cố gắng nhớ lại mặt đối phương.

    Cuối cùng, trùng khớp với người tên Giang Dạ trên giấy chứng nhận kết hôn.

    Tô Thành kinh hoảng nhìn quanh bốn phía, đây không phải nhà hắn.

    Đây là.. nhà Giang Dạ?

    Đêm hôm đưa cậu về nhà? Bây giờ quần áo xộc xệch, trên tay còn trói cà vạt?

    Đây rốt cuộc là loại biến thái gì?

    Nói lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe!

    Cậu không chỉ uống rượu mà còn lái xe?

    Trời xanh đất mẹ, ai nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc là lái xe nước sạch đúng không?

    Tô Thành vội vàng quấn mình vào chăn, kinh hoảng thất thố nhìn Giang Dạ, "Anh.. anh lại thừa dịp người ta gặp nguy hiểm?"

    "Anh vẫn còn chơi trò này, buộc play?"

    "Là em trói tôi." Trong lời nói của Giang Dạ còn mang theo cảm giác khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ.

    "Tôi không nghe, tôi không tin, tôi muốn báo cảnh sát." Nói xong, Tô Thành lục lọi tìm điện thoại di động trên giường.

    Giang Dạ không tiếp lời, ngồi dậy đưa cánh tay đến trước mặt cậu, giọng điệu bình tĩnh, "Trước khi báo cảnh sát, giải quyết cho tôi trước."

    "..."

    Tô Thành nửa há miệng, vẻ mặt mờ mịt.

    "Em trói quá chặt tôi không tháo được." Giang Dạ khẽ nhíu mày.

    Tô Thành không quá tình nguyện, nhưng vẫn yên lặng vươn tay, mất rất nhiều công sức mới triệt để tháo ra.

    Nhìn vết máu trên cổ tay Giang Dạ, quả thật không giống như mình có thể trói lại. Lỗ tai Tô Thành nóng lên, cổ họng bị chặn không nói nên lời.

    Giang Dạ nhìn cậu, nhếch môi trêu chọc nói: "Sao không báo cảnh sát?"

    "Hả? Tôi.." Tô Thành nắm chặt góc chăn, lời nói toàn bộ kẹt ở trong cổ họng.

    Giang Dạ rũ mắt đơn giản hoạt động cổ tay một chút, "Bất quá, tôi muốn nhắc nhở em, là chồng hợp pháp của em, cảnh sát có thể sẽ không quản."

    Sống lưng Tô Thành lạnh lẽo.

    Tôi dựa vào! Làm thế nào cậu có thể quên chuyện đó.

    Trời xanh thẳm, tự mình tìm đường chết không ai cứu được!

    Tô Thành a Tô Thành, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi học cái gì không học, vì sao nhất định phải học tìm đường chết?

    Bỏ đao xuống, xây chùa bái phật.

    Kiếp sau làm người đứng đắn.

    Đối mặt với biển, mùa xuân ấm áp nở rộ.

    "Tôi muốn ly hôn." Tô Thành phục hồi tinh thần, ngữ khí kiên định.

    "Không có khả năng." Giang Dạ nhìn cậu, thập phần quyết đoán.

    "Tại sao?"

    "Bởi vì.." Giang Dạ đột nhiên đứng dậy tới gần cậu, hơi thở gỗ thông ấm áp tràn vào tai, "Tôi muốn em."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...