Chương 160: Hành trình ngắn ngủi
(*Chương này có chứa nội dung bạo lực, độc giả vui lòng cân nhắc trước khi xem)
(*Chương này có chứa nội dung bạo lực, độc giả vui lòng cân nhắc trước khi xem)
[HIDE-THANKS]Cơ thể Katherina vốn đã suy yếu từ đêm qua ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Cô dùng hết sức lực để tránh xa Hellion. Cả hai đều là con người, nhưng cô không có ai để dựa dẫm, cũng không có sức mạnh.
"Thằng nhóc con mày kiêu ngạo như đám ma cà rồng vậy, tao móc mắt nó ra thì cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng tao biết, làm mày đau đớn sẽ khiến nó khổ sở." Hellion gật đầu. "Nếu mày lấy một con người, tao đã tha cho mày rồi."
Nhưng Katherina biết, lời hắn ta nói không phải sự thật. Hắn ta đã mất trí, hắn không phải kiểu người tỉnh táo như vậy.
Hellion đột nhiên cúi xuống trước mặt cô, nắm lấy chân người phụ nữ đang cố gắng vùng vẫy. Hắn ta cắm móng vuốt kim loại vào bắp chân cô.
"AHHHHH!" Tiếng hét chói tai phát ra từ môi Katherina, khuôn mặt cô méo mó vì đau đớn.
Móng vuốt kim loại không dừng lại ở chỗ xé rách chiếc váy hay đâm vào da thịt, hắn ta còn rạch xuống như xé nát cơ thể cô.
"DƯNG TAY, ĐỪNG LÀM HẠI MẸ TÔI!" Vincent tuyệt vọng hét lên với Hellion.
Phần dưới chiếc váy của Katherina bắt đầu thấm máu. Khả năng di chuyển ít ỏi của cô hoàn toàn bị cắt đứt. Cô ôm lấy chân mình, đau đớn tột cùng.
"Tao dừng lại nhé?" Hellion hỏi người phụ nữ đang chảy máu. "Không làm đau mày nữa, đến chỗ con trai mày."
"KHÔNG!" Katherina hét lên, mắt nhắm nghiền, cô cố gắng hít một hơi thật sâu để chịu đựng cơn đau. "Xin đừng làm hại nó!"
Hellion quay sang Vincent, thay vì sợ hãi, cậu bé lại tỏ ra tức giận và nghiến răng. Hắn ta cười khẩy rồi nói: "Mày thật may mắn vì có mẹ là con người. Nếu cô ta là ma cà rồng, cô ta sẽ bán đứng mày. Bọn chúng luôn nghĩ cho bản thân trước tiên. Chắc mày có thể uống máu từ cô ta." Hắn ta cười thích thú.
"AHHHHH–ARGHH!" Hellion đâm kim loại vào cánh tay cô, Katherina hét lên lớn hơn.
Cùng lúc đó, một thuộc hạ đã khiêng xác Maxwell đi, quay lại và nói: "Hellion, có việc chúng tôi cần ông giúp."
Hellion đang tận hưởng thú vui của mình, tỏ ra thất vọng vì phải tạm dừng cuộc vui. Hắn ta trả lời:
"Được thôi."
"Còn người phụ nữ này thì sao?" Một người đàn ông khác hỏi vì thấy Katherina bị bỏ lại không xiềng xích.
Hellion hừ một tiếng: "Nếu cô ta đứng được trên hai chân, tôi sẽ cho các người một đồng vàng. Trong tình trạng hiện tại, cô ta sẽ không thể di chuyển được." Nói xong, hắn ta rời đi cùng tất cả thuộc hạ.
Cơn đau tột cùng khiến lông mày Katherina nhíu lại. Cô cố gắng thở, ánh mắt cô ngước lên rồi chuyển sang con gái vẫn đang bất tỉnh của mình, sau đó chuyển sang con trai đang nhìn mình.
Cô hỏi cậu bằng giọng yếu ớt: "Con ổn chứ, Vince?"
Vincent lắc đầu, đáp: "Sao con có thể ổn trong khi mẹ bị thương nặng như vậy." Mắt cậu ướt đẫm vì tình huống tuyệt vọng của họ. Trong cơn giận dữ, cậu cố gắng kéo những sợi xích giữ cậu ở cột.
"Đừng làm thế! Con sẽ làm mình bị thương thêm đấy!" Trái tim Katherina tan vỡ khi nhìn thấy con trai mình như vậy. "Nếu hội đồng nhìn thấy Maxwell.. họ sẽ sớm đến đây để cứu chúng ta. Đừng làm bất cứ điều gì gây hại cho con hoặc em gái con, được không?"
Cậu bé nhìn người mẹ đầy máu, không phải ít, tuyết xung quanh ngày càng đỏ hơn. Cậu hỏi cô:
"Nếu những người được cho là sẽ giải cứu chúng ta không đến kịp thì sao?"
Katherina lắc đầu: "Họ sẽ đến. Họ sẽ đến sớm thôi.. Con có đói không?" Cô hỏi cậu vì bọn trẻ vẫn chưa ăn gì.
Vincent có thể đoán được điều mẹ đang nghĩ, cậu vội vàng lắc đầu: "Không ạ. Mẹ biết mà, con không bao giờ ăn sáng."
Tầm nhìn của Katherina trở nên mờ ảo, cô gật đầu: "Sao mẹ quên được chứ.." Cô cố gắng mỉm cười, đôi môi run rẩy. "Nhưng chẳng phải đó là vì con luôn uống một chút trước lúc bình minh sao? Con chưa ăn gì từ tối qua rồi."
"Con ổn mà mẹ. Mẹ đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi." Cậu bé cau mày, nắm chặt tay, đôi tay càng tái nhợt hơn vì trời lạnh rét.
Mắt Katherina di chuyển nhìn về phía túp lều và nơi những người đàn ông đã đi. Vincent nói: "Mẹ ơi, nếu có thể, mẹ hãy trốn khỏi đây. Đừng đợi bọn con."
Người phụ nữ bị thương bò trên mặt đất, dùng chân lành lặn để di chuyển. Cô đến chỗ con gái mình, nhanh chóng kiểm tra mạch của con bé. Cảm nhận được nhịp tim của con bé, cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô thở dài như thể không tin rằng cô và các con mình lại rơi vào tình cảnh khốn đốn như vậy. Cô cảm thấy biết ơn vì con gái cô còn sống. Sau đó cô di chuyển đến chỗ Vincent bị trói.
Nâng bàn tay run rẩy, cô đặt lên một bên má Vincent. Cô thì thầm:
"Con trai, con là người tốt bụng và thông minh nhất. Con có biết mẹ yêu con và em gái con nhiều đến mức nào không?"
Vincent cảm thấy một giọt nước mắt rơi xuống đùi cậu: "Con biết. Và con yêu mẹ nhiều hơn. Yêu nhất."
Lời nói của cậu mang lại nụ cười trên môi Katherina, cô trả lời: "Mẹ biết mà. Mẹ luôn biết điều đó." Cô tiếp tục. "Những gì chúng ta đang chịu đựng chỉ là một khoảnh khắc thôi, tất cả sẽ qua đi, con trai ạ. Một lúc nữa, con sẽ được an toàn và đây sẽ chỉ còn là quá khứ."
"Mẹ sẽ ở đó với con, đúng chứ?" Cậu bé cau mày nhìn mẹ.
"Tất nhiên rồi." Katherina không muốn con trai mình mất hy vọng, mặc dù đâu đó trong lòng cô biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Ý nghĩ đó khiến cô rất đau lòng vì cô sẽ không thể nhìn thấy các con lớn lên, nhưng cô cũng không chắc các con mình có tương lai hay không nếu hội đồng không giúp đỡ chúng. "Mẹ sẽ luôn ở bên con." Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cậu bé hiểu ý mẹ mình.
"Mẹ mất nhiều máu quá rồi." Vincent thì thầm khi nhìn thấy máu chảy từ chân và tay mẹ, nó để lại một vệt trên tuyết kéo dài đến chỗ mẹ ngồi cạnh cậu.
Mắt Katherina di chuyển xuống chiếc váy nhuốm máu của mình. Cô cảm thấy choáng váng và khó thở, cơ thể cô đang mất năng lượng. Cô lẩm bẩm: "Mẹ.."
Sau đó cô quay sang nhìn con trai: "Đừng tự trách mình hay em gái con về những gì đã xảy ra. Hãy nói với cha con rằng mẹ rất yêu cha. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, em gái con và cha con. Thật không may là mọi chuyện phải kết thúc sớm như thế này.."
"Mẹ, đừng đi mà!" Vincent lắc đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ.
Dùng chút sức lực cuối cùng, Katherina nghiêng người về phía trước, hôn lên đầu Vincent: "Hãy giữ mẹ trong ký ức và trong trái tim con."
Katherina đã mất quá nhiều máu, thời tiết lạnh giá khiến tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn. Cô rời khỏi cậu, ánh mắt hai mẹ con giao nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, người phụ nữ mỉm cười rồi bóng tối dần bao trùm mọi thứ trước mắt cô. Đứng hình trong giây lát, Vincent nhìn cô:
".. M-mẹ?"
Cơ thể mẹ cậu hoàn toàn không còn sức lực và ngã vào lòng Vincent.
Đã chết.
* * *
Dịch giả có lời muốn nói: Cả nhà thấy tui năng suất vậy thôi chứ hiện tại tui stress cực luôn í cả nhà ạ. Hy vọng cả nhà sẽ là động lực của tui. Nếu có thể được cả nhà có thể cmt bên dưới hoặc ib tui 1 xí để tui biết cả nhà vẫn ủng hộ tui được hong T^T. Anyway, chỉ cần còn 1 người like chương, tui vẫn sẽ làm. Stress thì kệ stress chứ, độc giả quan trọng hơnnnnn.[/HIDE-THANKS]
"Thằng nhóc con mày kiêu ngạo như đám ma cà rồng vậy, tao móc mắt nó ra thì cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng tao biết, làm mày đau đớn sẽ khiến nó khổ sở." Hellion gật đầu. "Nếu mày lấy một con người, tao đã tha cho mày rồi."
Nhưng Katherina biết, lời hắn ta nói không phải sự thật. Hắn ta đã mất trí, hắn không phải kiểu người tỉnh táo như vậy.
Hellion đột nhiên cúi xuống trước mặt cô, nắm lấy chân người phụ nữ đang cố gắng vùng vẫy. Hắn ta cắm móng vuốt kim loại vào bắp chân cô.
"AHHHHH!" Tiếng hét chói tai phát ra từ môi Katherina, khuôn mặt cô méo mó vì đau đớn.
Móng vuốt kim loại không dừng lại ở chỗ xé rách chiếc váy hay đâm vào da thịt, hắn ta còn rạch xuống như xé nát cơ thể cô.
"DƯNG TAY, ĐỪNG LÀM HẠI MẸ TÔI!" Vincent tuyệt vọng hét lên với Hellion.
Phần dưới chiếc váy của Katherina bắt đầu thấm máu. Khả năng di chuyển ít ỏi của cô hoàn toàn bị cắt đứt. Cô ôm lấy chân mình, đau đớn tột cùng.
"Tao dừng lại nhé?" Hellion hỏi người phụ nữ đang chảy máu. "Không làm đau mày nữa, đến chỗ con trai mày."
"KHÔNG!" Katherina hét lên, mắt nhắm nghiền, cô cố gắng hít một hơi thật sâu để chịu đựng cơn đau. "Xin đừng làm hại nó!"
Hellion quay sang Vincent, thay vì sợ hãi, cậu bé lại tỏ ra tức giận và nghiến răng. Hắn ta cười khẩy rồi nói: "Mày thật may mắn vì có mẹ là con người. Nếu cô ta là ma cà rồng, cô ta sẽ bán đứng mày. Bọn chúng luôn nghĩ cho bản thân trước tiên. Chắc mày có thể uống máu từ cô ta." Hắn ta cười thích thú.
"AHHHHH–ARGHH!" Hellion đâm kim loại vào cánh tay cô, Katherina hét lên lớn hơn.
Cùng lúc đó, một thuộc hạ đã khiêng xác Maxwell đi, quay lại và nói: "Hellion, có việc chúng tôi cần ông giúp."
Hellion đang tận hưởng thú vui của mình, tỏ ra thất vọng vì phải tạm dừng cuộc vui. Hắn ta trả lời:
"Được thôi."
"Còn người phụ nữ này thì sao?" Một người đàn ông khác hỏi vì thấy Katherina bị bỏ lại không xiềng xích.
Hellion hừ một tiếng: "Nếu cô ta đứng được trên hai chân, tôi sẽ cho các người một đồng vàng. Trong tình trạng hiện tại, cô ta sẽ không thể di chuyển được." Nói xong, hắn ta rời đi cùng tất cả thuộc hạ.
Cơn đau tột cùng khiến lông mày Katherina nhíu lại. Cô cố gắng thở, ánh mắt cô ngước lên rồi chuyển sang con gái vẫn đang bất tỉnh của mình, sau đó chuyển sang con trai đang nhìn mình.
Cô hỏi cậu bằng giọng yếu ớt: "Con ổn chứ, Vince?"
Vincent lắc đầu, đáp: "Sao con có thể ổn trong khi mẹ bị thương nặng như vậy." Mắt cậu ướt đẫm vì tình huống tuyệt vọng của họ. Trong cơn giận dữ, cậu cố gắng kéo những sợi xích giữ cậu ở cột.
"Đừng làm thế! Con sẽ làm mình bị thương thêm đấy!" Trái tim Katherina tan vỡ khi nhìn thấy con trai mình như vậy. "Nếu hội đồng nhìn thấy Maxwell.. họ sẽ sớm đến đây để cứu chúng ta. Đừng làm bất cứ điều gì gây hại cho con hoặc em gái con, được không?"
Cậu bé nhìn người mẹ đầy máu, không phải ít, tuyết xung quanh ngày càng đỏ hơn. Cậu hỏi cô:
"Nếu những người được cho là sẽ giải cứu chúng ta không đến kịp thì sao?"
Katherina lắc đầu: "Họ sẽ đến. Họ sẽ đến sớm thôi.. Con có đói không?" Cô hỏi cậu vì bọn trẻ vẫn chưa ăn gì.
Vincent có thể đoán được điều mẹ đang nghĩ, cậu vội vàng lắc đầu: "Không ạ. Mẹ biết mà, con không bao giờ ăn sáng."
Tầm nhìn của Katherina trở nên mờ ảo, cô gật đầu: "Sao mẹ quên được chứ.." Cô cố gắng mỉm cười, đôi môi run rẩy. "Nhưng chẳng phải đó là vì con luôn uống một chút trước lúc bình minh sao? Con chưa ăn gì từ tối qua rồi."
"Con ổn mà mẹ. Mẹ đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi." Cậu bé cau mày, nắm chặt tay, đôi tay càng tái nhợt hơn vì trời lạnh rét.
Mắt Katherina di chuyển nhìn về phía túp lều và nơi những người đàn ông đã đi. Vincent nói: "Mẹ ơi, nếu có thể, mẹ hãy trốn khỏi đây. Đừng đợi bọn con."
Người phụ nữ bị thương bò trên mặt đất, dùng chân lành lặn để di chuyển. Cô đến chỗ con gái mình, nhanh chóng kiểm tra mạch của con bé. Cảm nhận được nhịp tim của con bé, cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô thở dài như thể không tin rằng cô và các con mình lại rơi vào tình cảnh khốn đốn như vậy. Cô cảm thấy biết ơn vì con gái cô còn sống. Sau đó cô di chuyển đến chỗ Vincent bị trói.
Nâng bàn tay run rẩy, cô đặt lên một bên má Vincent. Cô thì thầm:
"Con trai, con là người tốt bụng và thông minh nhất. Con có biết mẹ yêu con và em gái con nhiều đến mức nào không?"
Vincent cảm thấy một giọt nước mắt rơi xuống đùi cậu: "Con biết. Và con yêu mẹ nhiều hơn. Yêu nhất."
Lời nói của cậu mang lại nụ cười trên môi Katherina, cô trả lời: "Mẹ biết mà. Mẹ luôn biết điều đó." Cô tiếp tục. "Những gì chúng ta đang chịu đựng chỉ là một khoảnh khắc thôi, tất cả sẽ qua đi, con trai ạ. Một lúc nữa, con sẽ được an toàn và đây sẽ chỉ còn là quá khứ."
"Mẹ sẽ ở đó với con, đúng chứ?" Cậu bé cau mày nhìn mẹ.
"Tất nhiên rồi." Katherina không muốn con trai mình mất hy vọng, mặc dù đâu đó trong lòng cô biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Ý nghĩ đó khiến cô rất đau lòng vì cô sẽ không thể nhìn thấy các con lớn lên, nhưng cô cũng không chắc các con mình có tương lai hay không nếu hội đồng không giúp đỡ chúng. "Mẹ sẽ luôn ở bên con." Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cậu bé hiểu ý mẹ mình.
"Mẹ mất nhiều máu quá rồi." Vincent thì thầm khi nhìn thấy máu chảy từ chân và tay mẹ, nó để lại một vệt trên tuyết kéo dài đến chỗ mẹ ngồi cạnh cậu.
Mắt Katherina di chuyển xuống chiếc váy nhuốm máu của mình. Cô cảm thấy choáng váng và khó thở, cơ thể cô đang mất năng lượng. Cô lẩm bẩm: "Mẹ.."
Sau đó cô quay sang nhìn con trai: "Đừng tự trách mình hay em gái con về những gì đã xảy ra. Hãy nói với cha con rằng mẹ rất yêu cha. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, em gái con và cha con. Thật không may là mọi chuyện phải kết thúc sớm như thế này.."
"Mẹ, đừng đi mà!" Vincent lắc đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ.
Dùng chút sức lực cuối cùng, Katherina nghiêng người về phía trước, hôn lên đầu Vincent: "Hãy giữ mẹ trong ký ức và trong trái tim con."
Katherina đã mất quá nhiều máu, thời tiết lạnh giá khiến tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn. Cô rời khỏi cậu, ánh mắt hai mẹ con giao nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, người phụ nữ mỉm cười rồi bóng tối dần bao trùm mọi thứ trước mắt cô. Đứng hình trong giây lát, Vincent nhìn cô:
".. M-mẹ?"
Cơ thể mẹ cậu hoàn toàn không còn sức lực và ngã vào lòng Vincent.
Đã chết.
* * *
Dịch giả có lời muốn nói: Cả nhà thấy tui năng suất vậy thôi chứ hiện tại tui stress cực luôn í cả nhà ạ. Hy vọng cả nhà sẽ là động lực của tui. Nếu có thể được cả nhà có thể cmt bên dưới hoặc ib tui 1 xí để tui biết cả nhà vẫn ủng hộ tui được hong T^T. Anyway, chỉ cần còn 1 người like chương, tui vẫn sẽ làm. Stress thì kệ stress chứ, độc giả quan trọng hơnnnnn.[/HIDE-THANKS]