Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 160: Hành trình ngắn ngủi

(*Chương này có chứa nội dung bạo lực, độc giả vui lòng cân nhắc trước khi xem)

[HIDE-THANKS]Cơ thể Katherina vốn đã suy yếu từ đêm qua ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Cô dùng hết sức lực để tránh xa Hellion. Cả hai đều là con người, nhưng cô không có ai để dựa dẫm, cũng không có sức mạnh.

"Thằng nhóc con mày kiêu ngạo như đám ma cà rồng vậy, tao móc mắt nó ra thì cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng tao biết, làm mày đau đớn sẽ khiến nó khổ sở." Hellion gật đầu. "Nếu mày lấy một con người, tao đã tha cho mày rồi."

Nhưng Katherina biết, lời hắn ta nói không phải sự thật. Hắn ta đã mất trí, hắn không phải kiểu người tỉnh táo như vậy.

Hellion đột nhiên cúi xuống trước mặt cô, nắm lấy chân người phụ nữ đang cố gắng vùng vẫy. Hắn ta cắm móng vuốt kim loại vào bắp chân cô.

"AHHHHH!" Tiếng hét chói tai phát ra từ môi Katherina, khuôn mặt cô méo mó vì đau đớn.

Móng vuốt kim loại không dừng lại ở chỗ xé rách chiếc váy hay đâm vào da thịt, hắn ta còn rạch xuống như xé nát cơ thể cô.

"DƯNG TAY, ĐỪNG LÀM HẠI MẸ TÔI!" Vincent tuyệt vọng hét lên với Hellion.

Phần dưới chiếc váy của Katherina bắt đầu thấm máu. Khả năng di chuyển ít ỏi của cô hoàn toàn bị cắt đứt. Cô ôm lấy chân mình, đau đớn tột cùng.

"Tao dừng lại nhé?" Hellion hỏi người phụ nữ đang chảy máu. "Không làm đau mày nữa, đến chỗ con trai mày."

"KHÔNG!" Katherina hét lên, mắt nhắm nghiền, cô cố gắng hít một hơi thật sâu để chịu đựng cơn đau. "Xin đừng làm hại nó!"

Hellion quay sang Vincent, thay vì sợ hãi, cậu bé lại tỏ ra tức giận và nghiến răng. Hắn ta cười khẩy rồi nói: "Mày thật may mắn vì có mẹ là con người. Nếu cô ta là ma cà rồng, cô ta sẽ bán đứng mày. Bọn chúng luôn nghĩ cho bản thân trước tiên. Chắc mày có thể uống máu từ cô ta." Hắn ta cười thích thú.

"AHHHHH–ARGHH!" Hellion đâm kim loại vào cánh tay cô, Katherina hét lên lớn hơn.

Cùng lúc đó, một thuộc hạ đã khiêng xác Maxwell đi, quay lại và nói: "Hellion, có việc chúng tôi cần ông giúp."

Hellion đang tận hưởng thú vui của mình, tỏ ra thất vọng vì phải tạm dừng cuộc vui. Hắn ta trả lời:

"Được thôi."

"Còn người phụ nữ này thì sao?" Một người đàn ông khác hỏi vì thấy Katherina bị bỏ lại không xiềng xích.

Hellion hừ một tiếng: "Nếu cô ta đứng được trên hai chân, tôi sẽ cho các người một đồng vàng. Trong tình trạng hiện tại, cô ta sẽ không thể di chuyển được." Nói xong, hắn ta rời đi cùng tất cả thuộc hạ.

Cơn đau tột cùng khiến lông mày Katherina nhíu lại. Cô cố gắng thở, ánh mắt cô ngước lên rồi chuyển sang con gái vẫn đang bất tỉnh của mình, sau đó chuyển sang con trai đang nhìn mình.

Cô hỏi cậu bằng giọng yếu ớt: "Con ổn chứ, Vince?"

Vincent lắc đầu, đáp: "Sao con có thể ổn trong khi mẹ bị thương nặng như vậy." Mắt cậu ướt đẫm vì tình huống tuyệt vọng của họ. Trong cơn giận dữ, cậu cố gắng kéo những sợi xích giữ cậu ở cột.

"Đừng làm thế! Con sẽ làm mình bị thương thêm đấy!" Trái tim Katherina tan vỡ khi nhìn thấy con trai mình như vậy. "Nếu hội đồng nhìn thấy Maxwell.. họ sẽ sớm đến đây để cứu chúng ta. Đừng làm bất cứ điều gì gây hại cho con hoặc em gái con, được không?"

Cậu bé nhìn người mẹ đầy máu, không phải ít, tuyết xung quanh ngày càng đỏ hơn. Cậu hỏi cô:

"Nếu những người được cho là sẽ giải cứu chúng ta không đến kịp thì sao?"

Katherina lắc đầu: "Họ sẽ đến. Họ sẽ đến sớm thôi.. Con có đói không?" Cô hỏi cậu vì bọn trẻ vẫn chưa ăn gì.

Vincent có thể đoán được điều mẹ đang nghĩ, cậu vội vàng lắc đầu: "Không ạ. Mẹ biết mà, con không bao giờ ăn sáng."

Tầm nhìn của Katherina trở nên mờ ảo, cô gật đầu: "Sao mẹ quên được chứ.." Cô cố gắng mỉm cười, đôi môi run rẩy. "Nhưng chẳng phải đó là vì con luôn uống một chút trước lúc bình minh sao? Con chưa ăn gì từ tối qua rồi."

"Con ổn mà mẹ. Mẹ đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi." Cậu bé cau mày, nắm chặt tay, đôi tay càng tái nhợt hơn vì trời lạnh rét.

Mắt Katherina di chuyển nhìn về phía túp lều và nơi những người đàn ông đã đi. Vincent nói: "Mẹ ơi, nếu có thể, mẹ hãy trốn khỏi đây. Đừng đợi bọn con."

Người phụ nữ bị thương bò trên mặt đất, dùng chân lành lặn để di chuyển. Cô đến chỗ con gái mình, nhanh chóng kiểm tra mạch của con bé. Cảm nhận được nhịp tim của con bé, cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô thở dài như thể không tin rằng cô và các con mình lại rơi vào tình cảnh khốn đốn như vậy. Cô cảm thấy biết ơn vì con gái cô còn sống. Sau đó cô di chuyển đến chỗ Vincent bị trói.

Nâng bàn tay run rẩy, cô đặt lên một bên má Vincent. Cô thì thầm:

"Con trai, con là người tốt bụng và thông minh nhất. Con có biết mẹ yêu con và em gái con nhiều đến mức nào không?"

Vincent cảm thấy một giọt nước mắt rơi xuống đùi cậu: "Con biết. Và con yêu mẹ nhiều hơn. Yêu nhất."

Lời nói của cậu mang lại nụ cười trên môi Katherina, cô trả lời: "Mẹ biết mà. Mẹ luôn biết điều đó." Cô tiếp tục. "Những gì chúng ta đang chịu đựng chỉ là một khoảnh khắc thôi, tất cả sẽ qua đi, con trai ạ. Một lúc nữa, con sẽ được an toàn và đây sẽ chỉ còn là quá khứ."

"Mẹ sẽ ở đó với con, đúng chứ?" Cậu bé cau mày nhìn mẹ.

"Tất nhiên rồi." Katherina không muốn con trai mình mất hy vọng, mặc dù đâu đó trong lòng cô biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Ý nghĩ đó khiến cô rất đau lòng vì cô sẽ không thể nhìn thấy các con lớn lên, nhưng cô cũng không chắc các con mình có tương lai hay không nếu hội đồng không giúp đỡ chúng. "Mẹ sẽ luôn ở bên con." Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cậu bé hiểu ý mẹ mình.

"Mẹ mất nhiều máu quá rồi." Vincent thì thầm khi nhìn thấy máu chảy từ chân và tay mẹ, nó để lại một vệt trên tuyết kéo dài đến chỗ mẹ ngồi cạnh cậu.

Mắt Katherina di chuyển xuống chiếc váy nhuốm máu của mình. Cô cảm thấy choáng váng và khó thở, cơ thể cô đang mất năng lượng. Cô lẩm bẩm: "Mẹ.."

Sau đó cô quay sang nhìn con trai: "Đừng tự trách mình hay em gái con về những gì đã xảy ra. Hãy nói với cha con rằng mẹ rất yêu cha. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, em gái con và cha con. Thật không may là mọi chuyện phải kết thúc sớm như thế này.."

"Mẹ, đừng đi mà!" Vincent lắc đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ.

Dùng chút sức lực cuối cùng, Katherina nghiêng người về phía trước, hôn lên đầu Vincent: "Hãy giữ mẹ trong ký ức và trong trái tim con."

Katherina đã mất quá nhiều máu, thời tiết lạnh giá khiến tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn. Cô rời khỏi cậu, ánh mắt hai mẹ con giao nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, người phụ nữ mỉm cười rồi bóng tối dần bao trùm mọi thứ trước mắt cô. Đứng hình trong giây lát, Vincent nhìn cô:

".. M-mẹ?"

Cơ thể mẹ cậu hoàn toàn không còn sức lực và ngã vào lòng Vincent.

Đã chết.

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Cả nhà thấy tui năng suất vậy thôi chứ hiện tại tui stress cực luôn í cả nhà ạ. Hy vọng cả nhà sẽ là động lực của tui. Nếu có thể được cả nhà có thể cmt bên dưới hoặc ib tui 1 xí để tui biết cả nhà vẫn ủng hộ tui được hong T^T. Anyway, chỉ cần còn 1 người like chương, tui vẫn sẽ làm. Stress thì kệ stress chứ, độc giả quan trọng hơnnnnn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 161: Cuồng nộ giữa trời tuyết
[HIDE-THANKS]Cậu bé Vincent bàng hoàng.

Tất cả những gì cậu nghe thấy là tiếng xào xạc của cây cối gần đó do gió thổi và tiếng chim hót xa xăm. Cậu vẫn nghe thấy những lời cuối cùng của mẹ mình, vang vọng trong tai rồi dần dần tan biến.

Mẹ cậu không còn run rẩy vì đau đớn hay lạnh lẽo nữa. Thay vào đó, đầu cô nằm bất động trên đùi cậu, không tỉnh dậy nữa.

"M-mẹ.. Tỉnh dậy đi." Cậu bé thì thầm với đôi mắt đẫm lệ. "Làm ơn.." Cậu van xin.

Vài giây trôi qua, một phút trôi qua. Mặc dù Katherina đã qua đời, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống đất, giờ đã chạm vào chân Vincent, xâm chiếm các giác quan của cậu.

Cậu bé đang rất đói, nướu cậu đau nhức, răng nanh bắt đầu nhô ra khỏi miệng. Dù cậu muốn cắn để giải khát đến mức nào, đây vẫn là người mẹ yêu quý của cậu, và cậu sẽ không bao giờ bất kính với cô ngay cả sau khi cô qua đời.

Một vài đứa trẻ ma cà rồng khác, bị trói, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, chúng bắt đầu cư xử thất thường, cố gắng thoát khỏi những cái cột để có thể cắn vào cơ thể con người.

Một lúc sau, hai người đàn ông làm việc cho Hellion quay trở lại nơi những đứa trẻ và người phụ nữ bị trói. Khi nhận thấy nhiều vệt máu hơn trên mặt đất đầy tuyết, những người đàn ông thấy người phụ nữ bên cạnh một cậu bé.

"Cô ta định cởi trói cho nó sao?" Một người hỏi, nhanh chóng tiến về phía Vincent và mẹ cậu.

Người đó nắm lấy cánh tay Katherina và nhấc cô khỏi đùi cậu bé. Anh ta bắt đầu kéo bà đi khỏi đó. Một người khác nhận thấy người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào khoảng không bèn nói: "Cô ta chết rồi!"

"Nhanh vậy sao? Ôi tưởng đâu người từ tầng lớp thượng lưu sẽ mạnh mẽ lắm chứ, nhưng nhìn cô ta kìa." Người đàn ông cười. Anh ta nắm lấy mái tóc bạc của người phụ nữ, Vincent nhỏ cảnh báo với giọng nói trống rỗng,

"Ông đang làm đau mẹ tôi đấy, buông bà ra."

Người đàn ông không những không buông tóc Katherina mà còn di chuyển nó theo vòng tròn. Anh ta khịt mũi: "Nó chết rồi. Mày nghĩ nó có cảm thấy gì không?" Anh ta thở hồng hộc.

Người đàn ông kia cười và nói: "Những ma cà rồng này đúng là tự cao. Chúng không biết khi nào nên im lặng, đúng không nhỉ?"

Hai người đàn ông chế giễu thi thể của Katherina, mắt cậu bé bỗng trở nên xa xăm. Dù trông trống rỗng, nhưng dường như có một thứ gì đó ẩn nấp trong góc khuất của đôi mắt, như thể nó đã rình rập, khát máu.

"Chắc chắn tao sẽ bảo Hellion chọn mày làm người tiếp theo để gửi đến hội đồng." Người đàn ông không buông tóc người phụ nữ đã chết cười vào mặt cậu bé. "Khi ông ta lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo, mày sẽ là vật hiến tế thích hợp. Mày cảm thấy thế nào khi thi thể mẹ mày bị treo lên.."

Những người đàn ông nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng cậu bé tóc bạch kim và tiếng kim loại va chạm mạnh hơn. Họ định cười nhạo vẻ thảm hại của cậu bé, nhưng rồi họ nghe thấy tiếng gãy. Cậu bé đứng dậy, những sợi xích treo trên cả hai tay trượt xuống, rơi ngay cạnh chân cậu, khiến những người đàn ông kinh ngạc.

"Sao mày tự cởi trói được?"

"Mau bắt lấy nó, trói nó lại vào cột trước khi Hellion nhận ra!" Người đàn ông kia hét lên, vứt người phụ nữ xuống đất và chạy về phía Vincent.

Một người chạy nhanh hơn, tiếp cận Vincent trước, anh ta nắm lấy cánh tay cậu bé, chuẩn bị vặn ngược nó lại. Nhưng đột nhiên, không biết bằng cách nào, bàn tay của chính người đàn ông đó bị Vincent nắm lấy, cậu vặn nó theo hướng ngược lại. Ngay giây tiếp theo, cậu làm điều tương tự như Hellion đã làm với hai đứa trẻ. Cậu bé thọc ngón tay rồi cả bàn tay vào ngực người đàn ông, sau đó tàn nhẫn moi tim ra.

Người đàn ông kia nhìn thấy cảnh này, tròng mắt như rơi độp xuống đất, anh ta không ngờ một ma cà rồng nhỏ như vậy lại có thể giết một người đàn ông trưởng thành.

"Quỷ hút máu!" Người đàn ông khạc nhổ, lao vào tấn công cậu bé.

Nhưng người đàn ông đó chưa kịp đánh Vincent, cậu bé ma cà rồng đã nhảy thẳng lên người đàn ông, nắm chặt đầu và vai anh ta rồi cắm răng nanh vào, hút máu nhanh đến nỗi người đàn ông loạng choạng lùi lại, ngã xuống đất.

Người đàn ông đó không còn cơ hội sống sót vì máu của anh ta đã bị hút cạn ngay tức khắc.

Chẳng mấy chốc, nhiều tiếng bước chân chạy đến hiện trường sau khi nghe thấy tiếng la hét của những người đàn ông. Khi bọn họ xuất hiện cùng với Hellion, lập tức há hốc mồm. Hai người của họ nằm chết trên mặt đất, và cậu bé đang hút máu một trong số họ.

"Chuyện quái gì thế này!" Một người đàn ông thốt lên, đôi mắt mở to.

"Trói bằng xích mà nó cũng thoát được à?" Hellion hét. Đồng thời, cậu bé rút khỏi cổ người đàn ông kia. Vincent quay lại nhìn họ, máu vấy bẩn trên miệng, nhỏ giọt xuống quần áo cậu. "Giết nó!" Hellion ra lệnh, ngay sau đó những thuộc hạ của hắn lao vào tấn công cậu bé ma cà rồng.

Nhưng dù họ cố gắng thế nào, họ cũng không thể bắt được cậu bé. Cậu bé đã trở nên điên cuồng, và không biết bằng cách nào, cậu bé lại có đường nguồn sức mạnh phi thường.

"Một ma cà rồng ở độ tuổi của nó không thể có nhiều sức mạnh như vậy!" Một người nói. "Chia ra đi, người giữ vai, người giữ chân nó!"

"AHHH!" Một người hét lên khi Vincent cắn một miếng lớn phần thịt trên người mình rồi xé toạc nó ra, máu chảy rất nhiều.

Ngay sau đó, tiếng la hét bắt đầu vang lên khắp nơi, từng người một ngã xuống, chảy máu đau đớn và chết dần chết mòn. Hellion không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Làm sao một ma cà rồng nhỏ bé như vậy lại có thể thoát khỏi xích sắt và giết chết thuộc hạ của hắn chứ. Có điều gì đó không ổn, nhưng hắn ta không có thời gian để suy nghĩ xem đó là gì.

Cảm thấy nơi này không an toàn, nhân lúc hai người đàn ông nữa đang đánh lạc hướng ma cà rồng, Hellion vội vàng chạy khỏi đó.

Hellion chạy nhanh nhất có thể, băng qua nhiều cây trong khu rừng rậm rạp. Hắn ta thở hổn hển, nhìn qua vai để đảm bảo ma cà rồng không đuổi theo mình. Người đàn ông này vẫn tiếp tục chạy ngay cả khi chân bắt đầu đau nhức hắn ta sẽ không dừng lại cho đến khi cảm thấy an toàn.

Đặt tay lên vỏ cây, hắn ta thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở. Một ma cà rồng sẽ không đi xa đến vậy chỉ để đuổi theo hắn ta. Điều đó thật điên rồ. Nhưng khi hắn quay lại, cậu bé đang đứng cách hắn một khoảng.

Hellion kinh ngạc thở hổn hển và sau đó giơ tay lên: "Nhìn này cậu bé, mày không biết tao có khả năng gì đâu, đừng đến gần tao." Hắn ta nhanh chóng kéo găng tay ra, đeo nó vào và vung tay trong không khí. "Mày mà đến gần là tao sẽ xé xác mày thành trăm mảnh." Hắn ta cảnh báo.

Nhưng điều đó không thể ngăn cậu bé Vincent bước về phía Hellion cùng với ý định giết người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 162: Nỗi đau trong trái tim không thể xoa dịu
[HIDE-THANKS]Bàn tay cậu bé ướt đẫm máu của những người đàn ông cậu đã giết mà không hề chớp mắt. Dù đã giết bao nhiêu người, cơn khát máu của cậu vẫn chưa được thỏa mãn. Cậu muốn nhiều máu hơn, nhưng quan trọng hơn, là uống máu của kẻ đã giết người mẹ yêu quý của cậu, kẻ đã để cô mất máu mà chết.

Hellion vừa đưa bàn tay có móng vuốt của mình ra phía trước vừa lùi lại. Hắn ta chế nhạo:

"Đây là bản chất của lũ sinh vật hút máu bọn mày. Bọn mày không quan tâm đến người khác. Tất cả những gì bọn mày quan tâm là máu và nó không bao giờ đủ, đúng không? Những kẻ phản bội như mẹ mày đáng bị treo cổ! Những gì tao làm với nó chính là cho nó một lối thoát dễ dàng thôi!"

Cậu bé Vincent không thích kẻ này nói về mẹ mình: "Mỗi khi dinh thư bọn tôi tổ chức một buổi lễ, bọn tôi sẽ làm một chiếc bánh mà mẹ tôi thiết kế. Bà ấy không cho bọn tôi cắn hay nếm thử một miếng nào."

"Mày đang nói cái quái gì vậy?" Hellion tự hỏi, có phải thằng nhóc này bị điên và đang nói nhảm hay không.

Cậu bé ma cà rồng tiếp tục nói: "Thật ra thứ bọn tôi muốn không phải là cái bánh. Mà là đầu anh đào được đặt trên đỉnh bánh.. và ông chính là cái đó."

Hellion nhìn cậu bé như thể cậu vừa bị thuộc hạ của hắn ta đập vào đầu. Thay vì lùi lại, hắn ta quay người, một lần nữa bắt đầu chạy. Nhưng hắn ta đã sớm kiệt sức, thở hổn hển. Hắn ta không đi được quá xa vì ma cà rồng đã đuổi kịp hắn, nhảy lên lưng hắn ta. Cả hai ngã xuống đất.

Người đàn ông và cậu bé lăn lộn cho đến khi đập vào một cái cây. Họ vật lộn để giành thế thượng phong trước người kia, Hellion dùng bàn tay vuốt móng vuốt của mình để cào vào ngực cậu bé, đủ để cậu bé rời ra nhưng không đủ để giết chết cậu.

Khi Hellion cố gắng đứng dậy bỏ chạy, Vincent cắn vào cánh tay người đàn ông, xé toạc nó ra.

"AHHHH!"

Tiếng hét của Hellion vang vọng khắp khu rừng, hắn ta ôm chặt nơi cậu bé đã xé toạc.

"Đây là cảm giác của mẹ tôi khi ông làm bà ấy đau." Cậu bé không cảm xúc. "Ông đã cướp bà ấy khỏi tôi."

Hellion tiếp tục la hét, lăn lộn trên mặt đất. Hắn ta cố gắng bò đi, nhưng ma cà rồng đuổi theo hắn, nhặt chiếc găng tay có móng vuốt lên. Người đàn ông nhận ra tình cảnh của mình, rối rít xin lỗi:

"Sao chúng ta không quên những gì đã xảy ra nhỉ? Tao sẽ không làm hại mày và mày không cần phải làm hại tao. NGHE TAO NÓI ĐÃ!" Hắn hét lên trong tuyệt vọng.

Đối với Vincent, lời nói của người đàn ông rất êm dịu, nhưng chúng không xoa dịu hoặc lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu.

Vincent nhanh chóng đâm móng vuốt kim loại vào chân người đàn ông, cổ họng Hellion bật ra tiếng hét.

"Dừng lại! Mày bị làm sao thế?" Hellion hét lên, không thể bò được, hắn nghiến răng chịu đau.

"Trả lại những gì ông đã làm." Những lời nói bình tĩnh phát ra từ cậu bé ma cà rồng, Hellion nhìn Vincent với ánh mắt kinh hoàng. Ngay sau đó, Vincent tiến đến, lơ lửng trước ngực người đàn ông.

"X-xin mày, đừng giết tao! Mày là một đứa trẻ ngoan, phải không!" Hellion run rẩy nói. "Mẹ mày quả thật là một người phụ nữ tốt. Chắc mày sẽ không muốn làm cô ta thất vọng đâu, phải không? Trẻ ngoan luôn nghe lời người lớn." Hắn ta cười lo lắng.

Vincent ngồi lên bụng người đàn ông, giơ tay cầm móng vuốt lên và hỏi: "Ông đã sẵn sàng trả giá cho tội lỗi của mình chưa?"

Hellion lắc đầu. Vincent đâm móng vuốt kim loại vào ngực người đàn ông, không phải chỉ một hoặc hai lần mà là rất nhiều lần. Hellion chết sau những nhát đâm, cơ thể hắn ta bất động. Những giọt máu bắn tung tóe trên mặt và quần áo Vincent, chuyển động tay cậu vẫn không dừng lại, cậu cứ thế đâm người đàn ông nhiều lần, cuối cùng tuyệt vọng hét lên vì đã mất đi người mẹ yêu dấu.

Tiếng hét u sầu vang vọng khắp khu rừng, làm kinh động cả những con chim đậu trên cây, khiến chúng bay đi.

Cuối cùng cậu bé buông móng vuốt kim loại ra, bước khỏi xác chết. Cậu bước đi khỏi đó, trở về nơi các em và mẹ cậu ở. Dù cậu đã giết kẻ giết mẹ mình, nhưng điều đó cũng không thể xoa dịu trái tim cậu, sự trống rỗng trong mắt cậu ngày càng lớn.

Cậu bé bước đến nơi mẹ nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng máu me ấy, những đứa trẻ khác vô cùng kinh hoàng và choáng váng, không thể nói gì, chỉ biết nhìn cậu bé tóc bạch kim với vẻ mệt mỏi, như thể cậu còn tệ hơn cả quỷ dữ.

Vincent ngồi cạnh mẹ mình, vén mái tóc rối bù của cô khỏi khuôn mặt, dùng ngón tay chải tóc cô.

Cậu vuốt đôi mắt xinh đẹp của cô lại, đảm bảo ngay cả khi chết cô cũng thoải mái và được nằm một cách trang nhã. Cậu nhẹ nhàng vuốt đầu mẹ, đặt đầu mình lên ngực cô, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, cậu sẽ nghe thấy nhịp tim của cô. Nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh.

Nhiều giờ trôi qua, người của hội đồng đến hiện trường cùng với những người họ đã bắt được, là thuộc hạ của Hellion. Khi đến gần hơn, mắt của thuộc hạ Hellion mở to khi nhận thấy cảnh tượng kinh hoàng và máu me trên tuyết.

"Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?" Một thành viên hội đồng hỏi.

"Tên đầu sỏ đâu" Một thành viên hội đồng khác hỏi thuộc hạ của Hellion, bọn họ nhìn trái ngó phải rồi lắc đầu. "Hừm. Hắn ta trốn thoát rồi, tôi thấy, chắc hắn đã biết chuyện này sẽ xảy ra."

"Nhìn kìa!" Thành viên hội đồng thứ ba chỉ vào Vincent, cậu bé vẫn vùi đầu vào lòng người phụ nữ. "Ông có nghĩ cậu ta đã giết tất cả những người này không, thưa ông?"

"Thôi nói chuyện ngớ ngẩn đi." Một giọng nói vang lên từ một cậu bé tiến lên phía trước. Đó là người đứng đầu Nội Bộ của Hội đồng, cậu ta nhận thấy cậu bé tóc bạch kim ngẩng đầu lên nhìn mình. "Nếu không bắt được tên đầu sỏ cùng các thuộc hạ của hắn, chắc các người sẽ nói cậu bé đó là người đã thực hiện toàn bộ chuyện này nhỉ." Clayton đảo mắt.

"Nhưng trông cậu ta giống thật mà." Thành viên hội đồng thứ ba vừa nói thì thầm.

"Cậu ta chỉ là một cậu bé, và đang bị sốc thôi." Một thành viên khác trả lời.

Trong khi bốn thành viên hội đồng thảo luận về trường hợp đặc biệt này, đồng thời thẩm vấn thuộc hạ Hellion, Clayton bước đến nơi Vincent đang ngồi, mắt cậu chuyển sang bàn tay đẫm máu của cậu bé ma cà rồng. Đôi mắt đỏ của cậu và đôi mắt màu đồng đỏ của cậu bé giao nhau, trông cậu bé không hề nao núng và hoàn toàn trống rỗng. Cậu vừa nhìn cậu bé vừa ra lệnh:

"Dọn dẹp nơi này, đưa thi thể đến nhà xác của hội đồng."

"Vâng, thưa ông!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 163: Sự trống rỗng
[HIDE-THANKS]Khi hai người của Hội đồng đến để khiêng thi thể Katherina, Vincent lườm họ. Đó là vì người đàn ông vừa rồi đã nắm tóc lôi cô xềnh xệch một cách rất bất kính.

"Họ không có ý làm hại gì đâu. Thi thể mẹ cậu sẽ được đưa đến nhà xác của hội đồng để kiểm tra trước khi vết thương của bà ấy được khâu lại và gửi trả cho cậu và gia đình." Clayton nói, cậu đã quan sát cậu bé ma cà rồng với sự quan tâm sâu sắc. Cậu bé như một con chim ưng, bảo vệ thi thể mẹ mình.

Cậu bé Vincent nhìn chằm chằm vào người vừa nói, trông người đó có vẻ bằng tuổi cậu. Nhưng người lại đó mặc quần áo giống như người lớn. Cậu bé hỏi:

"Ông là ai?"

Clayton đưa tay ra: "Clayton Turner. Người đứng đầu Nội Bộ của Hội đồng." Thấy cậu bé không có ý định bắt tay mình, cậu nói. "Tôi rất lấy làm tiếc về những chuyện đã xảy ra ở đây. Mấy tên tội phạm không chịu khai ra thông tin dẫn đến trì hoãn công việc."

"Ông nên tra tấn mấy tên tội phạm." Câu trả lời của Vincent thẳng thừng, mắt Clayton khẽ mở to.

Mắt Vincent chuyển từ người của hội đồng sang mẹ cậu, trông cô như đang ngủ say, không còn đau đớn nữa.

"Cho dù cậu không muốn bắt tay với mọi người, nhưng có những lúc cậu buộc phải làm vậy. Suy cho cùng, tôi sẽ cần kiểm tra những gì đã xảy ra ở đây và đưa ra phán quyết. Cậu đã gây ra một mớ hỗn hộn đấy." Clayton nói bằng giọng thân thiện.

"Tay tôi dính máu." Cậu bé nhắc nhở cậu, lời nói của cậu bé thiếu cảm xúc đến mức chẳng khác gì một cái vỏ rỗng.

"Điều đó không quan trọng." Clayton trả lời.

Cuối cùng cậu bé Vincent cũng đưa tay ra, bắt tay Clayton. Nhưng người đứng đầu Nội Bộ không bắt tay cậu bé để làm hòa, cậu ấy có khả năng cảm nhận cảm xúc nội tâm của một người.

Điều đáng kinh ngạc là Clayton không cảm thấy gì cả. Dựa vào cái lườm trước đó, đáng lẽ cậu phải tìm thấy sự tức giận hoặc đau buồn.

Clayton biết rõ rằng cậu bé không giết mẹ mình, và càng không uống máu của cô, nhưng đối với kẻ đã bắt cóc cậu bé thì cậu không chắc. Một ma cà rồng giết dù chỉ một người cũng sẽ có cảm xúc giận dữ, nhưng cậu bé này trông vô cùng bình tĩnh. Như thể cậu vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu.

Ngay sau đó, cha mẹ của những đứa trẻ bị bắt cóc được lính canh của hội đồng dẫn đến khu rừng nơi nhóm người đã giam giữ con cái họ.

Hầu hết cha mẹ vây quanh con cái, những đứa trẻ trở nên nhẹ nhõm, chỉ có ba nhóm người không bình thường. Cha mẹ của Maxwell đã được gọi trực tiếp đến Hội đồng cùng với cha mẹ của cô bé ma cà rồng là nạn nhân đầu tiên của Hellion. Tử tước Moriarty được gọi đến khu rừng để đón con cái mình.

Eduard Moriarty xem xong thi thể vợ mình thì nói chuyện với người đứng đầu phụ trách rồi đến nơi cậu bé Vincent và Marceline đang ngồi cạnh nhau. Có một quầng thâm dưới mắt ông vì ông đã tìm kiếm vợ con mình suốt thời gian họ mất tích.

Marceline nhảy khỏi chỗ cô bé đang ngồi, lao vào vòng tay cha, khóc lóc.

Eduard nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu con gái: "Thứ lỗi cho ta, vì đã không thể đến đây sớm hơn."

"Con sợ quá!" Marceline khóc với nước mắt rơi xuống mặt, làm ướt mặt trước áo khoác của ông. "Sao cha lâu thế? Cha đừng bỏ con một mình mà!" Cơ thể cô bé run rẩy.

"Ta xin lỗi con nhiều lắm, con yêu. Hãy tin ta, ta đã làm mọi thứ có thể để tìm thấy tất cả các con càng sớm càng tốt," Eduard cố gắng trấn an con gái mình. "Con an toàn rồi. Không ai làm hại con nữa đâu."

Trong khi Eduard xoa lưng con gái để an ủi cô bé, mắt ông rơi vào con trai mình. Quần áo và mặt của con trai ông dính đầy máu, máu nhuộm đỏ đôi tay cậu. Buông Marceline ra một lát, ông ôm Vincent, cậu không nói gì.

Khi Clayton xuất hiện bên cạnh gia đình đang đau buồn, Eduard buông Vincent ra, quay sang người của hội đồng. Cậu ta nói: "Những con người đó tức giận với những người thuộc tầng lớp thượng lưu và muốn 'cải cách' xã hội theo cách họ muốn. Đó là một vụ bắt cóc ngẫu nhiên, vợ ông tình cờ bị cuốn vào cùng với các con ông."

Eduard nghiến răng: "Khi nào tôi có thể đưa cô ấy về nhà?"

"Tôi sẽ bảo người của tôi làm việc nhanh hơn để bà ấy có thể trở về với ông sớm nhất. Có thể là nửa đêm, thưa Tử tước Moriarty." Giọng điệu Clayton không chút lên xuống.

Eduard gật đầu trong khi giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt ông chứa đựng nỗi buồn mà không ai có thể hiểu thấu. Ông cay đắng nói: "Tại sao những người tốt luôn phải chịu đựng những điều tồi tệ chứ? Vợ tôi chưa bao giờ làm tổn thương ai, dù là lời nói hay hành động, cô ấy luôn ân cần và chu đáo đến những điều nhỏ nhặt nhất."

"Tôi xin lỗi về sự mất mát của gia đình ông." Clayton nói, nhìn hai đứa trẻ, cô bé ma cà rồng ôm lấy chân cha mình, ông không phản ứng. Cậu ta hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi thôi.. Tại sao ông không biến bà ấy thành ma cà rồng?"

Ma cà rồng thuần chủng có thể biến con người thành ma cà rồng một cách dễ dàng, còn tỷ lệ biến đổi thành công của ma cà rồng bình thường khá thấp. Chuyện một ma cà rồng thuần chủng kết hôn với một con người lại khá hiếm, dù người đó đến từ một gia đình giàu có đi chăng nữa, bởi ma cà rồng thích đồng loại của mình hơn, Clayton nghĩ trong đầu.

Eduard Moriarty mím môi đáp:

"Mong muốn của cô ấy là được làm người." Biến cô thành ma cà rồng là làm trái mong muốn của cô, và Eduard yêu vợ mình. Họ tình cờ gặp nhau trong một buổi vũ hội, cũng giống như nhiều người, ông đã bị thu hút bởi mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của cô rồi tìm hiểu cô.

Một thành viên hội đồng đến nơi họ đang đứng và thông báo cho Clayton:

"Thưa ông, chúng tôi không thể tìm thấy tên thủ lĩnh mà bọn họ mô tả. Chúng tôi cần đưa chó đến đánh hơi khu vực này. Chúng tôi cũng sẽ cần cậu bé đi cùng chúng tôi đến Darthmore để lấy báo cáo từ cậu bé."

Eduard cau mày: "Không thể làm điều đó ở đây sao? Chúng đã ở đây từ tối qua, không được ăn uống, không được nghỉ ngơi. Mấy người tưởng một đứa trẻ mười hai tuổi ngồi đó thảnh thơi lắm à."

"Chỉ con trai ông thôi, thưa Tử tước Moriarty. Cậu bé là người duy nhất trong số những đứa trẻ khác được tự do khỏi xiềng xích và tay cậu bé dính đầy máu." Thành viên hội đồng nói mà không chút do dự.

"Chúng tôi muốn xem máu trên tay cậu bé là của ai. Những người ở đây và vợ ông.."

"Tốt nhất là ông không nên nói hết câu này." Eduard lườm thành viên hội đồng vì ngay cả việc nghĩ đến điều đó. "Ông không chỉ thất bại trong việc ngăn chặn những con người đó gây ra thảm họa, mà còn dám ám chỉ rằng con trai tôi đã giết mẹ nó."

Thành viên hội đồng cúi đầu: "Chúng tôi chỉ tuân theo các quy trình và đảm bảo rằng con trai ông sẽ không trở thành mối đe dọa trong tương lai. Ông biết những trường hợp này như thế nào.."

"Con tôi sẽ không đi đâu cả." Eduard đứng giữa Vincent và thành viên hội đồng. "Vincent không giết mẹ nó và tôi có thể nói điều đó một cách tự tin. Ông nên tập trung vào những kẻ đã tàn nhẫn bỏ gia đình tôi ở đây trong cái giá lạnh này. Những con người từ tầng lớp thấp kém đó đã làm tổn thương và bỏ mặc vợ tôi chết.."

Cô bé ma cà rồng nghe thấy những lời cha mình nói về những con người tầng lớp thấp kém, họ phải chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này. Con người là tệ nhất.

Clayton giơ tay ra hiệu cho thành viên hội đồng dừng lại: "Franklin."

"Thưa ông?" Thành viên hội đồng trả lời.

"Ông có thể bỏ qua cậu bé và các câu hỏi cùng với báo cáo cuối cùng về vụ án này. Toàn bộ hoạt động được thực hiện bởi một số con người, những người khác chỉ là nạn nhân." Clayton nói, cậu ta quay lại nhìn thẳng vào cậu bé. "Tôi tin rằng Vincent Moriarty đã bị những con người đó tấn công và ra tay để tự vệ, đúng chứ?"

Cậu bé nhìn Clayton chằm chằm. Mọi người đều tin rằng cậu bé sẽ gật đầu đồng ý với Clayton để thoát khỏi tình huống éo le này. Nhưng thay vào đó, Vincent trả lời:

"Tôi đã giết tất cả bọn chúng vì chúng xứng đáng."

Clayton đưa tay lên xoa sống mũi, miệng của thành viên hội đồng kia há hốc khi nghe câu trả lời của cậu bé. L-làm sao cậu bé hùng hồn nói như thể mình vừa đạt được thành tựu gì đó vậy? Thành viên hội đồng tự hỏi.

Clayton thở dài và quay sang nhìn người của mình, người kia chỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc và gật đầu: "Vậy tôi sẽ đi xem xét những việc khác." rồi rời đi.

Sau khi trao đổi thêm vài lời giữa người đứng đầu Nội Bộ và Tử tước, Eduard nói:

"Các con tôi mệt rồi, tôi có rất nhiều việc phải làm. Xin phép."

Clayton khẽ gật đầu: "Tôi sẽ gặp ông vào ngày mai tại Hội đồng."

Một tay Eduard nắm tay con gái mình. Ông đưa tay kia ra để nắm tay con trai nhưng không ép buộc. Con trai ông luôn độc lập, bây giờ lại vừa mất mẹ, người đàn ông không ép buộc cậu bé.

Trước khi nhà Moriarty rời đi, cậu bé ma cà rồng quay sang Clayton:

"Ông sẽ tìm thấy xác của con người đó ở phía nam túp lều."

Cậu bé bước đi cùng cha và em gái, Clayton đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu bé tóc bạch kim, đôi mắt hơi nheo lại.

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Hi cả nhà, thật sự xin lỗi cả nhà vì đã bỏ rơi cả nhà suốt nửa tháng qua T^T Dạo này vào cuối học kỳ rồi nên tui lu xu bu quá, nói đúng hơn là bị stress. Tui sẽ cố gắng lấy lại tinh thần và tiếp tục cuộc hành trình dài này. Mong cả nhà đừng quên tui nhe.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 164: Chôn vùi lòng tốt
[HIDE-THANKS]Ngày hôm sau, tại nghĩa trang ở thị trấn Skellington, mọi người tập trung quanh quan tài của Katherina Moriarty trong ngôi mộ đã đào sẵn.

Cậu bé Moriarty trẻ tuổi đứng cạnh cha mình, mặc một bộ đồ đen, khoác một chiếc áo khoác đen có lông quanh cổ và ve áo. Không ai thấy em gái cậu, Marceline, bên cạnh họ hoặc trong nghĩa trang.

Vị linh mục được triệu tập để thực hiện nghi lễ chôn cất và nói về linh hồn của Katherina, giờ đây đang yên nghỉ. Vincent nhìn mẹ mình đang chìm trong giấc ngủ nghìn thu, cậu biết, mẹ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Mọi lời vị linh mục kia nói đối với cậu chỉ là gió thoáng bên tai. Suy cho cùng, chính cậu là người đã vuốt mắt mẹ, để mẹ không phải nhìn thấy thế giới tồi tệ đã cướp mẹ khỏi cậu.

Đến lúc đóng nắp quan tài của người phụ nữ đã khuất, Vincent cảm thấy một cơn đau ập đến ngực mình, giống như tia sét trên mây. Những bông tuyết trên trời cao bắt đầu rơi, những người đến dự tang lễ từ từ rời đi sau khi gửi lời chia buồn đến Tử tước và cậu bé.

Một số người quen nhận thấy cô bé ma cà rồng vắng mặt, một người tò mò hỏi Eduard:

"Cô Marceline có khỏe không? Xin thứ lỗi cho tôi, chỉ là tôi không thấy cô bé ở đây nên hơi lo lắng."

Eduard gật đầu, lịch sự trả lời: "Con bé cảm thấy hơi khó chịu. Chúng tôi nghĩ tốt nhất là con bé nên nghỉ ngơi."

"Tôi hiểu rồi, đúng vậy. Con bé còn quá nhỏ và chắc hẳn con bé sẽ không thể chịu nổi sau những gì con bé đã trải qua và dự lễ tang của mẹ mình. Đứa trẻ đáng thương." Một người quen khác của họ thông cảm. "Tôi rất tiếc vì điều này đã xảy đến với gia đình ông. Bà Katherina đã ra đi quá sớm."

Trong khi những người lớn nói chuyện với nhau, cậu bé tóc bạch kim tiếp tục đứng trước mộ mẹ mình, nhìn chằm chằm vào đó.

Nhiều ngày trôi qua, một ngày nọ tại dinh thự Moriarty. Trong bữa sáng, Tử tước nói chuyện với con gái mình, cô bé vẫn chưa đến thăm mộ mẹ mình, điều này khiến ông lo lắng.

"Marceline, trưa nay anh trai con sẽ đến thăm mộ mẹ. Sao con không đi cùng nó nhỉ? Lúc đó sẽ ít người hơn."

Marceline đang im lặng ăn thức ăn của mình, nhìn cha và trả lời: "Con nghĩ con sẽ ở lại dinh thự, thưa cha."

Eduard thấy khá lạ vì rất nhiều tuần trôi qua, con gái ông vẫn chưa đến thăm mộ mẹ mình. Khác với Vincent, ông tin rằng Marceline đã trải qua quá nhiều tổn thương, cô bé không thể chịu đựng được. Ông nói:

"Cha năn nỉ con đến thăm mộ mẹ đấy. Hãy tỏ lòng thành kính với bà, dù chỉ là một chút."

Cô bé ma cà rồng nắm chặt bộ dao kéo cô bé đang cầm: "Con không muốn đến đó."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Marceline?" Cha của cô bé ma cà rồng hỏi. "Sao con lại không muốn thăm mẹ?"

Vincent chẳng buồn tham gia vào cuộc trò chuyện mặc dù cậu nghe và thấy rõ mồn một những gì đang xảy ra. Marceline là em gái của cậu, cậu biết chính xác chuyện gì đang xảy ra với cô bé.

"Con không muốn làm bất cứ điều gì cùng con người." Dù còn nhỏ, Marceline nói chuyện rất cộc lốc. "Con người là đồ yếu đuối, đó chính là lý do cuộc sống của chúng ta trở nên buồn bã. Con sẽ không đến thăm mộ của một người phụ nữ luôn miệng nói dối rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

"Marceline!" Ông Moriarty lườm con gái mình, trách mắng cô bé. "Bà ấy là mẹ con đấy, con không được bất kính như vậy."

"Tại sao không!" Marceline đẩy đĩa của mình sang một bên, bộ dao kéo trên bàn rơi xuống đất. Cô bé hét lên: "Bà ta không phải mẹ con! Con không có một người mẹ yếu đuối như vậy! Tất cả con người đều là đồ vô giá trị và yếu đuối!"

"Con không được phép buông lời nói xấu mẹ mình, Marceline Moriarty, nếu không ta sẽ gửi con đến Sabbit." Eduard không thể tin được cuộc sống của họ đã thay đổi như thế nào chỉ trong một ngày. Cơ thể của cô bé ma cà rồng trở nên lạnh lẽo khi cha nói thế.

Sabbit là nơi những đứa trẻ gây rối bị gửi đến để học tập và cư xử đúng mực, xa gia đình và chỉ có thể gặp gia đình một năm một lần.

"Con sẽ không đến đó! Sao cha không hỏi Vince đi! Anh ấy cũng ghét con người! Chúng con ghét con người!"

"Con phải đến nghĩa trang thăm mẹ." Eduard ra lệnh bằng giọng nghiêm khắc, mắt trừng con gái.

Chiếc ghế của cô bé ma cà rồng rít lên trong phòng ăn, và đứng dậy, cô bé chạy về phía cửa và ra khỏi phòng. Eduard thở dài thất vọng. Nếu Katherina còn sống, bà ấy sẽ nói với ông rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, và giống như nhiều chuyện khác, chuyện này cũng sẽ qua. Nhưng con gái ông đang thử thách ông, dù cô bé là máu mủ của ông, ông cũng sẽ không để con bé xem thường người phụ nữ đã sinh ra nó.

"Con sẽ nói chuyện với em ấy, thưa cha. Đừng lo lắng." Vincent nói, đôi mắt màu đồng của cậu nhìn vào mắt cha mình.

Eduard lo lắng gật đầu: "Chắc hẳn ta đã làm sai điều gì đó."

"Cha không làm sai đâu. Tất cả chúng ta đều đau khổ, cha cần thời gian để vơi đi nỗi đau buồn mất mát. Để Marceline cho con, con sẽ nói chuyện với em ấy." Vincent trấn an cha mình.

Vincent có thể nhận ra rằng lời nói của em gái mình đã gây sốc và làm cha cậu buồn bã. Cha mẹ cậu đã nuôi dạy dùng vô vàn tình yêu thương để nuôi dạy hai anh em cậu, họ nuông chiều hai anh em cậu như tất cả các cậu ấm cô chiêu trong những gia đình thuần chủng. Họ chưa từng một lần giơ tay đánh hai anh em cậu, đó là lý do tại sao cha cậu cảm thấy khó khăn.

Vào buổi trưa, Vincent bước vào xe ngựa, Marceline miễn cưỡng ủ rũ cũng bước vào, khoanh tay và ngồi ở phía bên kia ghế. Người đánh xe mở cửa khi xe ngựa đến nghĩa trang Skellington, hai anh em nhà Moriarty bước vào trước nghĩa trang cũ.

Khi hai đứa trẻ bước vào, Vincent bước về phía mộ mẹ mình, trong khi Marceline chần chừ ở phía trước. Mắt cô bé chuyển sang cha mẹ của Maxwell, họ đang đứng trước một ngôi mộ khác mà cô bé tin là mộ của bạn mình. Bàn chân của cô bé ma cà rồng nhanh chóng di chuyển, thay vì đi theo anh trai, cô bé đi về phía vợ chồng Anderson đang đứng.

Marceline định chào họ thì bà Anderson lườm cô bé: "Mày đến đây làm gì?"

Lông mày của cô bé ma cà rồng nhíu lại, cô bé bắt đầu nói: "Cháu.. cháu đến để.."

"Mày thấy cướp đi con trai của tao vẫn là chưa đủ sao? Bây giờ mày còn muốn cướp đi sự bình yên cuối cùng của bọn tao nữa à?" Bà Anderson hỏi cô bé. "Nếu không phải tại mày, con trai bọn tao vẫn còn sống! Mày cứ đòi nó về dinh thự của mình, trong khi mày có thể tự về nhà!"

"Cháu.. cháu xin lỗi." Marceline thì thầm, mặt cô bé tái nhợt.

"Mày đi đâu cũng kéo nó theo, bây giờ mày kéo nó tới chỗ chết! Mày đã giết chết đứa con trai duy nhất của bọn tao rồi!" Bà Anderson bật khóc, ông Anderson khoác tay lên vai vợ để an ủi bà. "Tránh xa bọn tao ra!"

Marceline nhìn Maxwell bị chôn vùi dưới lớp đất sâu thẳm, cảm giác tội lỗi khiến cô bé khó nắm bắt được tình hình, cô bé nhìn chằm chằm vào vợ chồng Anderson.

Ông Anderson nhìn cô bé ma cà rồng: "Tôi đã nói chuyện với cha cháu rồi, chúng tôi không muốn làm bất cứ điều gì với cháu hoặc gia đình cháu. Ma cà rồng và người sói nên tránh xa nhau, vì khi ở bên nhau, chỉ có rắc rối thôi, giống như những gì đã xảy ra."

"Maxwell là bạn của cháu.." Marceline thì thầm, cảm thấy trái tim mình tan vỡ.

Bà Anderson lau nước mắt khỏi mắt và nói: "Tránh xa mộ của nó và bọn tao ra. Tránh thật xa đi, tốt nhất là chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Đi đi."

Mặt Marceline đỏ bừng vì xấu hổ, môi cô bé run rẩy rồi nở một nụ cười như thể mọi chuyện đều ổn. Quay lưng lại với họ, cô bé đi về phía Vincent đang đứng trước mộ mẹ.

Tất cả là lỗi của mẹ, cô bé ma cà rồng cay đắng nghĩ. Cô bé khinh thường con người vì họ quá yếu đuối và không đáng tin cậy. Cô bé nói với anh trai:

"Anh biết vợ chồng Anderson nói gì với em không? Họ nói em không nên đến thăm mộ của Maxwell."

Vincent đang nhìn chằm chằm vào bia mộ của mẹ, bình tĩnh nói:

"Một người không thể tôn trọng người phụ nữ đã yêu thương và chăm sóc mình, một người sẵn sàng quay lưng lại với người đó khi họ ra đi. Họ không muốn em đến thăm mộ của Maxwell cũng là chuyện bình thường."

"Sao anh có thể nói thế, Vince? Anh cũng ở ngay đó với em, anh đã thấy chuyện gì xảy ra mà." Lông mày Marceline nhíu lại.

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên mặt cậu bé, vô cùng châm biếm. Cậu nói: "Em có chắc là em đã thấy những gì anh thấy không, em gái?" Cậu quay sang nhìn Marceline.

Marceline nhìn lại Vincent, oán trách: "Nếu bà ta không phải là con người, chúng ta đã được cứu. Maxwell cũng đã được cứu. Chúng ta đã không phải đứng ở đây. Tất cả là do bà ta, bà ta là một con người yếu đuối-"

BỐP!

Miệng của cô bé ma cà rồng há hốc kinh ngạc sau khi bị anh trai mình tát. Gió thổi qua nghĩa trang, cuốn những chiếc lá khô bay sang một bên.

Vincent nói: "Những chuyện này xảy ra đều là do sự liều lĩnh của em. Cha không kỷ luật em theo cách em đáng được dạy, không có nghĩa là anh sẽ như thế. Nếu em không nói được lời nào tốt đẹp về mẹ chúng ta thì đừng nói gì về bà ấy."

Những giọt nước mắt đọng lại trong mắt cô bé ma cà rồng, cô bé không nói lời nào, chạy về chỗ xe ngựa.

Vincent quay lại nhìn mộ mẹ mình, nhớ lại điều mẹ từng nói với cậu.

"Con không cần phải làm theo những gì người khác làm."

Vốn dĩ Katherina có ý nói để con trai mình sống tử tế hơn, nhưng giờ đây, cậu lại hiểu theo một nghĩa khác, đôi mắt của cậu bé tóc bạch kim tối sầm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 165: Kết thúc lễ hội
[HIDE-THANKS]Nhớ lại ngày mẹ mình bị giết, một vị đắng trào lên trong miệng Vincent. Anh biết mẹ anh đã lựa chọn hy sinh để anh và em gái anh được sống. Và anh rất bực suy nghĩ đó.

Anh ghét lòng tốt của mẹ. Nếu bà ích kỷ một chút, anh biết, chắc chắn bà sẽ không chết. Đây là lần đầu tiên anh kể về cái chết của mẹ mình với một người khác.

Nhưng Vincent không kể chi tiết mọi chuyện, anh chỉ nói vừa đủ để Eve biết những gì đã xảy ra.

Còn Eve, khi nghe những gì bà Moriarty trước phải chịu đựng, trái tim cô như vỡ vụn. Nỗi đau mà Vincent và Marceline phải trải qua khi còn nhỏ, thật quá sức tưởng tượng của cô.

Cô nhìn Vincent ngồi tại chỗ, đưa tay lên bầu trời.

Giờ đây, Eve đã hiểu ý Vincent khi anh nói ý định cứu nàng tiên cá của anh là vì lý do ích kỷ. Trong suốt thời gian anh kể về quá khứ của mình, cô nhận ra anh tỏ vẻ hững hờ như thể điều đó không liên quan đến anh cả.

Cô đồng ý: "Đó là lý do tại sao cha cậu kết hôn với bà Annalise."

Ông Moriarty đã mất đi người vợ, người mẹ của các con mình, ông ta muốn bảo vệ gia đình mình là điều dễ hiểu. Cho dù ông phải kết hôn với một người phụ nữ có bản chất trái ngược với người vợ đầu tiên đi chăng nữa.

Vincent nhếch mép cười, anh nhìn chằm chằm vào khu rừng:

"Ma cà rồng kết hôn với con người không phải hiếm, nhưng khi một ma cà rồng thuần chủng kết hôn với một con người, ai nấy sẽ bàn tán, và họ sẽ biến thành mục tiêu tấn công. Sau một thời gian, cha tôi quyết định cưới một người vợ khác để thế vào chỗ bị mẹ tôi bỏ trống."

Vincent trầm tư.

"Nhưng làm gì có chuyện thế chỗ người đã chết chứ." Vincent cười khúc khích như thể thấy ý tưởng đó thật buồn cười. "Em gái tôi rất vui khi biết Annalise sẽ làm mẹ nó."

Lông mày Eve nhíu lại.

Nếu Eve không biết Marceline vì muốn cô xấu hổ trong buổi vũ hội mà đưa cô những món đồ ấy, cô sẽ khó có thể hiểu được vì sao một ma cà rồng hiền lành như Marceline lại sống hòa thuận với một người như bà Annalise. Bà Annalise luôn tự hào mình là một ma cà rồng và chỉ giao du với những người giàu có.

"Marceline yêu Annalise."

Nghe những lời của Vincent, Eve hỏi anh: "Còn cậu thì sao?"

"Cô đang hỏi tôi có ghét bà ta không hả?" Nụ cười trên môi Vincent không giảm. Sau đó anh nói:

"Tôi không ghét, nhưng tôi cũng không yêu bà ta. Trải qua đau khổ cùng tận, rồi học cách chấp nhận nó, nếu không chấp nhận sự thật thì làm sao có thể sống một đời bình yên. So với hầu hết những người phụ nữ khát khao vị trí phu nhân Tử tước, cố gắng tranh giành tình cảm của cha tôi, Annalise tốt hơn hẳn. Bà ta kết hôn với cha tôi vì bà ta thích ông ấy. Và không giống như nhiều người đàn ông, cha tôi đã đảm bảo rằng bà ta vô hại với chúng tôi."

Eve nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, lông mày cô khẽ nhướng lên. Cô hỏi:

"Cậu đồng ý sao?"

Đó là vì, từ những gì Vincent nói, mẹ anh có vẻ trái ngược với bà Annalise. Eve vẫn chưa quên người phụ nữ đó đã phản đối chuyện cô làm gia sư của Allie thế nào đâu.

"Hửm? Ngạc nhiên lắm à?" Vincent hỏi, anh nhìn vào đôi mắt xanh của cô, trông như một dòng sông lặng lẽ giữa khu rừng.

"Annalise xuất thân từ một gia đình ma cà rồng thượng lưu. Thái độ của bà ta cũng dễ hiểu, ma cà rồng nào chẳng thế. Ngoài bản tính nực cười và luôn muốn tránh xa những người thuộc tầng lớp thấp kém, bà ta, ở một mức độ nào đó, có thể chấp nhận được." Vincent giải thích bằng giọng thờ ơ.

Vậy Vincent thích gây khó dễ cho mọi người vì bản chất của ma cà rồng là như thế, Eve nghĩ.

Sau khi nghe một phần câu chuyện của cậu mà cậu hẳn chỉ chia sẻ vì họ có một chút tương đồng, Eve hiểu Vincent hơn một chút so với trước đây.

Gió vẫn tiếp tục thổi, Eve dùng tay giữ tóc khỏi bay trước mặt. Vincent vẫn nhìn lên bầu trời, cô vô thức nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt anh. Trông anh như những vì sao xa, ngoài tầm với, tỏa sáng rực rỡ và đơn độc.

"Cô yêu tôi rồi sao, cô Barlow?" Eve nghe Vincent hỏi.

"Gì cơ?" Cô giật mình.

"Cô nhìn tôi khá lâu rồi đấy. Tôi lo rằng tình cảm của cô dành cho Công tước đã giảm đi và tôi sẽ thế chỗ anh ta."

"Tôi không biết nhìn chằm chằm vào ai đó đồng nghĩa với việc yêu người đó đấy." Eve đáp lại lời trêu chọc của anh. "Tóc mẹ cậu có giống cậu không?"

"Sẫm màu hơn của tôi." Anh lẩm bẩm rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Trời sắp tối rồi."

Có vẻ như anh không muốn nói về mẹ mình nữa.

Eve gật đầu, đứng dậy, phủi bụi sau váy.

"Tôi sẽ gặp cô ở dưới đất." Vincent nói với cô, bước về phía mép, rồi anh quay lại. "Nhanh chân lên nếu cô không muốn bị điếc."

Vừa nói, Vincent vừa bước một bước vào không trung và biến mất khỏi tầm mắt cô. Cô còn chưa kịp hiểu ý anh là gì, chiếc chuông lớn gắn trên trần nhà di chuyển sang một bên, âm thanh chói tai vang dội.

Eve bịt tai, vội vàng đi xuống cầu thang xoắn ốc trong khi chuông tháp rung lên, báo cho người dân ở Thung lũng Hollow và những du khách gần đó biết rằng một giờ đã trôi qua. Khi xuống đất, cô thấy Vincent đang đứng, hai tay anh đút vào túi quần. Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, cô nhận thấy trong mắt anh vẫn ẩn chứa chút gì đó, có thể gọi là u tối.

"Tôi sẽ đưa cô về nhà. Chí ít tôi có thể đảm bảo rằng cô không gây họa nữa." Vincent nói.

Khi Eve cởi chiếc áo khoác đang mặc, Vincent nói: "Cứ giữ nó đi. Cô có thể trả lại cho tôi khi chúng ta đến Meadow." Anh bắt đầu bước đi, cô nhanh chóng theo sau, đi bên cạnh anh. Cô nói:

"Mọi người sẽ thắc mắc tại sao cậu lại để tôi mặc áo khoác của cậu."

"Tôi tin rằng mọi người sẽ nói về cô nhiều hơn về tôi, mặc dù tôi thuộc tầng lớp thượng lưu." Vincent cao hơn Eve, cô phải ngước cổ lên để nhìn anh. Khi thấy Eve gấp áo khoác lại, đặt lên cánh tay, anh nói. "Bây giờ thì cô là người hầu cầm áo khoác cho tôi."

Eve thở dài rồi khoác lại áo khoác lên vai.

"Tốt hơn nhiều đấy. Cô cứ thế mà sống thôi, quan tâm điều người khác nghĩ làm gì. Trông cô đâu giống người định gia nhập giới thượng lưu để nghe ngóng." Vincent lẩm bẩm.

Eve cảm thấy bị xúc phạm bởi lời nói của ma cà rồng: "Cậu thì biết cái gì."

"Tôi biết chứ, đó là lý do tại sao tôi nói với cô. Cô là một gia sư vừa bắt đầu sự nghiệp. Cô không có kế hoạch kết hôn với bất kỳ người đàn ông giàu có nào. Chưa kể, trông cô cũng chẳng giống người sẽ đào được hũ vàng, phất lên sau một đêm. Tôi thấy chuyện đó không khả thi." Vincent nhún vai, Eve hơi nghiến răng.

"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ và trở nên giàu có!" Eve nói đầy quyết tâm, nhưng Vincent chỉ cười trước sự ngốc nghếch của cô.

"Đương nhiên. Nếu cô biến thành ma cà rồng và làm việc trong vài thế kỷ, ai không được chứ tôi nghĩ cô có thể đấy." Nhìn thấy gương mặt cau có của Eve, mắt Vincent ánh lên vẻ thích thú. "Đó là lý do tại sao tôi khuyến khích cô ở bên Công tước, nhưng có lẽ cô mất lượt rồi. Một người phụ nữ khác đã chiếm được sự chú ý của anh ta."

"Chắc tôi nên giết người nào đó để làm giàu." Eve vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào Vincent.

"Ý tưởng thú vị đấy. Với tư cách là bạn của cô, tôi rất sẵn lòng chọn nạn nhân cho cô, và nhận năm mươi phần trăm lợi nhuận. Tất nhiên, nếu cô muốn cho tôi nhiều hơn, tôi cũng không ngại nhận." Vincent đáp lại, nhìn về một hướng nhất định.

"Tôi sẽ giết cậu." Eve lẩm bẩm rồi mắt cô theo hướng Vincent đang nhìn.

Vẻ cau có trên khuôn mặt cô biến mất khi cô nhận ra Công tước Noah Sullivan đang đứng cạnh người phụ nữ mà anh ấy đã giới thiệu lúc trước. Có vẻ như họ đang tận hưởng thời gian bên nhau.

"Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai thế?" Vincent hỏi Eve.

"Tiểu thư Anaya Chambers. Một người quen của gia đình Công tước." Eve trả lời.

"Ồ, ghi nhớ tất cả thông tin về người mà anh ta nói chuyện luôn." Vincent nhìn cô với vẻ biết tuốt, cô lắc đầu.

"Cậu hỏi tôi mà. Chúng tôi đã gặp nhau trước đó, anh ấy đã giới thiệu cô ấy với tôi." Eve lắc đầu. "Trí tưởng tượng của cậu bay bổng quá."

"Ôi, bảo bối à. Trí tưởng tượng bay bổng mà cô nói đấy, cô không hiểu nó sâu sắc cỡ nào đâu." Anh nở một nụ cười ranh mãnh với cô.

Trong khi Vincent và Eve tiếp tục đi bộ trên vỉa hè, hướng về nơi xe ngựa của Vincent đậu, mắt của cô Anaya chuyển sang cô và người đàn ông tóc bạch kim nổi bật. Cô ấy hỏi:

"Người đàn ông đi cạnh bạn anh là ai vậy?"

Noah rời mắt khỏi người phụ nữ mà anh ấy đang đi cùng, chuyển sang Eve và Vincent. Anh ấy nhìn chằm chằm thêm một giây rồi trả lời:

"Đó là Vincent Moriarty. Một trong những ma cà rồng thuần chủng."

"Một ma cà rồng. Trông cũng lịch thiệp nhỉ, còn đưa áo khoác của mình cho cô gái nữa. Hẳn là họ rất thân thiết." Cô Anaya tỏ vẻ tò mò. Vừa rồi cô ấy còn lo Công tước Noah chỉ quan tâm đến con người kia, không quan tâm đến cô ấy.

Sau đó, cô ấy khẽ hỏi: "Cô Genevieve đến từ đâu vậy?"

Không nhận được câu trả lời, cô Anaya quay lại, thấy Công tước đang nhìn chằm chằm vào cặp đôi với biểu cảm khó đoán. Lúc trước, khi cô Anaya đề cập đến chuyện cha mẹ họ mong muốn mối quan hệ của họ phát triển hơn, Công tước đã không sửa lời cô ấy trước mặt con người kia, khiến cô ấy tin rằng không có gì phải lo lắng.

"Meadow." Noah trả lời, anh ấy rời mắt khỏi Eve, nở một nụ cười lịch sự với cô Anaya. "Chúng ta đi chứ?"

Cô gái mỉm cười với anh, gật đầu, thoáng liếc nhìn về hướng cặp đôi đang đi bộ.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Rất xin lỗi vì đã bỏ rơi cả nhà suốt nửa tháng qua T^T (và sẽ còn bỏ rơi tiếp đấy huhu). Dù sao thì, chúc cả nhà có mùa hè vui vẻ nhe. Tui còn phải thi đã, mong là thi tốt, nghỉ hè thuận lợi :)) Spoil luôn là mấy chương sau Vince cũng tình lắm :)) Hoặc là chỉ có tui thấy vậy :))
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 166: Thích nhìn cô đi
[HIDE-THANKS]Khi xe ngựa của Vincent Moriarty dừng trước dinh thự Dawson, ông Briggs xuống khỏi ghế và đứng trước cửa, chờ lệnh của chủ nhân để mở cửa.

Bên trong xe ngựa, Eve quay sang Vincent: "Cậu chủ Vincent, tôi muốn hỏi một chuyện."

"Tôi biết, cô cứ bồn chồn suốt cả quãng đường mà." Vincent bình tĩnh nói, chờ cô lên tiếng.

"Vậy tôi muốn hỏi.." Eve vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt anh. "Tại sao cậu lại bảo tôi ngừng tìm kiếm kẻ giết mẹ tôi trong khi cậu đã giết kẻ giết mẹ cậu? Cậu không thấy chuyện đó.."

"Đạo đức giả sao?" Vincent hỏi, Eve gật đầu.

"Vâng."

"Thứ nhất, đối thủ của tôi là con người, còn tôi là ma cà rồng. Trong khi cô là tiên cá, và cô không biết mình đang đối đầu với ai. Điều gì sẽ xảy ra nếu đó là một ma cà rồng thuần chủng như tôi?" Vincent nhận thấy vẻ cau mày tinh tế trên trán cô gái. "Tôi tưởng cô đã quyết định buông bỏ rồi."

"Tôi.." Eve khẽ đáp.

Vincent thở dài: "Tôi hy vọng câu chuyện của tôi không phải là nguồn động lực cho cô, không phải tất cả các câu chuyện đều kết thúc tốt đẹp. Chúng có thể biến thành thảm họa." Anh nói đùa, khóe môi cong lên.

"Chỉ là, khi ở trong ngục tối, có một tù nhân bên cạnh phòng giam của tôi, ông ta biết mẹ tôi. Ông ta nhắc đến Hart."

"Trái tim?"

Eve lắc đầu: "Không. Không phải trái tim trong lồng ngực, mà là người trong Nội Bộ. Ông Hart, ông ta cũng có mặt trong phiên điều trần mà tôi tham dự."

Vincent huýt sáo khi nghe nhắc đến ông Hart: "Thế giới nhỏ bé thật đấy. Vòng tròn quan hệ của mẹ cô cũng chất lượng nhỉ, bởi vì ông Hart không phải là một người bình thường. Sao cô chắc chắn đây là người mà cô đang tìm kiếm?"

"Tôi không nghĩ ông ta là người đã giết mẹ tôi, nhưng dù sao cũng là một manh mối, phải không?" Eve nhìn anh với vẻ lo lắng.

Vincent nhìn lại cô: "Cô có chắc mình muốn làm điều này không? Một khi cô bước chân vào con đường này, sẽ không có lối thoát đâu."

Eve mím môi: "Tôi nghĩ tôi đã bước vào đó từ lâu rồi."

Vincent và Eve ngồi trong xe ngựa nói chuyện quên cả thời gian, Eugene hé mắt nhìn qua khe hở của rèm cửa sổ.

"Có phải là Eve không, Eugene?" Bà Aubrey hỏi, bước ra phòng khách. "Cậu không mở cửa mà vén rèm làm gì thế?" Đó là vì, cũng giống như Eugene, bà đã nghe thấy tiếng xe ngựa dừng trước nhà.

Eugene tiếp tục nhìn chằm chằm vào xe ngựa qua khe hở của rèm cửa: "Tôi không nghĩ đó là xe ngựa của cô Hooke. Bà có nghĩ đó là xe ngựa của một quan chức không?"

Lông mày của bà Aubrey nhíu lại đầy nghi ngờ, bà đến chỗ Eugene đang đứng. Vén rèm cửa sang một bên, bà nhìn chiếc xe ngựa đậu ngay trước cổng nhỏ của nhà họ.

"Nhìn người đánh xe đứng trước cửa xe ngựa, ta không nghĩ đó là quan chức. Chưa kể, giờ cũng khá muộn rồi." Bà Aubrey lẩm bẩm ngạc nhiên.

Bên trong xe ngựa, Vincent không chớp mắt nói: "Có thể một chân của cô đang ở trong bóng tối, nhưng chân kia vẫn còn trong ánh sáng. Vẫn chưa quá muộn để rút lui khỏi bóng tối đâu."

Nhưng mỗi khi Eve cố gắng làm vậy, hẳn sẽ có điều gì đó ngăn cản cô, không cho tâm trí cô được yên bình. Cô hỏi Vincent:

"Còn cậu thì sao?" Khi Vincent nghiêng đầu, cô nói. "Cậu chưa từng nghĩ đến việc bước ra ánh sáng sao?"

Đôi mắt đỏ đồng của ma cà rồng ánh lên vẻ thích thú, anh nghiêng người về phía cô: "Ngay từ ban đầu, tôi đã lún sâu vào bóng tối rồi. Có một số người thích hợp sống trong bóng tối hơn là ánh sáng. Đó là nơi họ tìm thấy sự an ủi. Thú vị lắm, có khi lại nghiện cũng không chừng."

Vincent giơ tay lên gõ vào cửa sổ. Ngay lập tức, ông Briggs mở cửa xe ngựa cho cô gái. Khi Eve bước xuống, cô nhận thấy dì Aubrey và Eugene đang đứng ở cửa sổ, nhìn trộm. Nhưng họ không phải là những người duy nhất nhìn chằm chằm vào xe ngựa và cô.

Hàng xóm của cô, bà Edwards và con gái bà đứng bên ngoài hiên nhà, thỉnh thoảng rướn cổ lên để xem xe ngựa của ai. Vincent không bước ra khỏi xe ngựa. Nhưng anh đã tiến đến cửa sổ mà anh đã mở, đặt tay lên bệ cửa sổ, đầu hơi ló ra.

Bà Edwards không ngừng lẩm bẩm, bàn tán gì đó.

"Hàng xóm nhà cô lắm chuyện nhỉ?" Vincent nhận xét.

Nhận ra mình vẫn đang mặc áo khoác của Vincent, Eve nhanh chóng cởi nó ra và đưa cho người đánh xe.

Eve nói: "Cảm ơn ông vì chuyến đi, ông Briggs."

"Không có gì, thưa cô." Người đánh xe cúi thấp đầu, ông ta đi vòng qua, leo lên ghế lái.

Eve quay sang nhìn Vincent, anh vẫn đang nhìn cô như thể đang quan sát điều gì đó. Cô cúi đầu chào ma cà rồng: "Chúc ngủ ngon, cậu chủ Vincent."

"Ừm." Vincent đáp lại, nhìn đôi mắt xanh biếc của tiên cá. Khi cô quay lưng bước về phía cổng, mở chốt của nó, anh thầm nói. "Đôi khi, một người từ ánh sáng bước vào bóng tối không phải vì họ trở nên xấu xa, mà là vì ánh sáng của họ không còn đủ sức để sống nữa, ở bên nào thì cũng vậy thôi."

Eve mở cổng, đẩy nó ra. Nhưng thay vì bước vào trong, cô quay lại, ánh mắt hai người giao nhau, chứng tỏ anh chưa từng rời mắt khỏi cô.

"Nhớ tôi rồi à?" Vincent nở một nụ cười nham hiểm, hỏi cô.

Môi Eve giật giật: "Tại sao cậu không đi?"

Anh đang đợi cô mời anh vào nhà sao?

"Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội nhìn cô đi." Trong một khoảnh khắc, Eve không hiểu ý Vincent là gì. Khi hiểu ra, má cô chợt ửng đỏ.

Đặt hai tay ra sau lưng, cô nhanh chóng bước về phía cửa đã được Eugene mở. Nhìn thấy cô tức giận khiến Vincent bật cười.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Khuya rồi nhưng mà vẫn chưa ngủ được, nên up chương mới cho cả nhà đọc vậy :))
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 167: Giống anh trai cháu
[HIDE-THANKS]Đêm khuya thanh vắng. Trong một phòng ngủ ở tầng một của nhà Dawson, Eve ngủ say, chiếc chăn đắp ngang nửa thân dưới. Gió lùa qua cửa sổ khép hờ khiến tấm rèm trong suốt lất phất bay.

Một tiếng cọt kẹt phát ra từ bên ngoài phòng Eve, cô giật mình thức giấc. Tiếng cọt kẹt vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cô lo lắng đẩy chăn sang một bên rồi đặt cả hai chân xuống đất. Cầm lấy cây nến đã tắt, cô châm lửa từ lò sưởi và mở cánh cửa dẫn vào bóng tối.

Nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ bên dưới, Eve đưa nến ra trước mặt, bước xuống cầu thang.

Cộc!

Tiếng gõ cửa chính chói tai khiến cô giật mình. Cô quay lại nhìn về phía đồng hồ treo tường. Nhưng cô còn chưa kịp nhìn kỹ, ngọn gió lùa qua khe hở nhỏ của cửa sổ đã thổi tắt ánh nến, rít một tiếng.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa dồn dập, cô run rẩy sợ hãi khi bị bao quanh bởi bóng tối.

"Ai đó?" Eve hỏi người đứng bên kia cửa chính.

Cô biết có người đang đứng ở phía bên kia vì qua khe hở dưới cánh cửa, cô nhìn thấy cái bóng của người đó trải dài trên mặt đất. Lấy hết can đảm, cô đặt tay lên tay nắm cửa và mở cửa, hy vọng sẽ không gặp ai đứng bên ngoài. Cô đặt chân ra ngoài cửa, tức khắc, mắt cô mở to.

Thị trấn đang bốc cháy.

Eve có thể nghe thấy tiếng la hét của đàn ông và phụ nữ, trẻ em khóc lóc kêu cứu. Khói bốc lên không trung, và trời.. tối đen như mực. Cô quay lại gọi dì Aubrey và Eugene giúp đỡ, nhưng cô chỉ thấy một bức tường.

Khi Eve quay lại nhìn ra ngoài, Vincent đứng trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm.

"Cậu làm gì ở đây?" Cô ngạc nhiên hỏi anh.

Vincent giơ tay ra phía trước, cầm một khẩu súng và đặt nòng súng lên trán cô: "Đến để giết cô."

Ánh mắt Eve chuyển sang ngón tay của Vincent đang đặt quanh cò súng, anh bóp cò..

Eve đột ngột tỉnh dậy, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Như thể thế này vẫn chưa đủ, cô lại nghe thấy ai đó gõ cửa chính, cô không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ đây lại là một giấc mơ sao?

Cô vội vàng bước xuống cầu thang, nhận thấy Eugene đang đi về phía cửa chính, và cùng lúc đó, dì Aubrey bước ra khỏi phòng.

"Khuya thế này ai còn gõ cửa vậy?" Bà Aubrey hỏi, chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai.

Eve đến chỗ Eugene đang mở cửa, họ nhận ra đây là một trong những lính canh của thị trấn.

"Có chuyện gì thế?" Eve hỏi lính canh, anh ta lắc đầu.

"Chúng tôi nhận được thông tin từ chính quyền rằng có người thấy một nhóm người sói lang thang đang đi về phía thị trấn chúng ta. Họ đã tìm thấy hai cái xác bị xé nát trên đường phố." Lính canh mang vẻ mặt ảm đạm và mệt mỏi vì mất ngủ. "Ngoài bọn trộm cắp ra, giờ chúng ta còn phải lo lắng về những sinh vật vô pháp luật này nữa. Chúng đang săn lùng và giết hại chúng ta. Tốt hơn hết là khóa chặt tất cả cửa ra vào và cửa sổ."

"Anh có biết chúng đến từ đâu không?" Eve hỏi lính canh.

"Chúng tôi tin rằng chúng đến từ phía bắc Ezrach, nhưng chính quyền không chắc chắn vì những người có trách nhiệm đã phủ nhận chuyện họ có người sói lang thang." Lính canh trả lời. "Vậy thôi, chúc ngủ ngon."

Lính canh có vẻ vội vàng muốn thông báo cho mọi nhà khác, anh ta còn phải bảo vệ tính mạng của mình nữa.

"Chúc ngủ ngon." Eve lẩm bẩm, cô nhìn ra ngoài ngôi nhà, mọi thứ đều yên bình.

"Nghe người ta nói rồi đấy. Khóa hết cửa sổ và cửa ra vào lại." Bà Aubrey nói.

"Việc đó chúng tôi đã làm rồi, thưa bà." Eugene trả lời, vì vốn dĩ anh ấy cũng không muốn tỉnh dậy và thấy một ma cà rồng đang uống máu mình. "Tôi sẽ kiểm tra lại."

Ngày hôm sau, người dân thị trấn tỉnh dậy và bàn tán về những người sói lang thang. Một số người thậm chí còn nói dóc rằng họ đã nhìn thấy người sói bên cạnh nhà mình để thu hút sự chú ý của người khác.

Những vết thương của Eve, bao gồm từ lính canh ngục tối và mảnh thủy tinh giẫm phải đều đã lành. Cô đã hoàn toàn hồi phục, và bây giờ, cô đang đi trên phố của thị trấn mình để đến trạm xe ngựa địa phương.

"Chào buổi sáng, Genevieve!"

Bà Edwards đứng cùng ba quý bà khác, bàn tán về những chuyện họ nghe mấy ngày trước như thể đó là mục đích tồn tại duy nhất của họ.

"Chào buổi sáng, bà Edwards. Bà Humphrey. Bà Shepherd. Bà Torres." Eve lịch sự chào cả bốn quý bà bằng một cái cúi đầu và nụ cười.

Bốn quý bà kia đáp lại cử chỉ của cô, người phụ nữ thấp nhất trong bốn người, bà Torres, hỏi Eve:

"Cháu khỏe hơn chưa, cháu yêu? Bọn ta nghe nói mặt cháu bị sưng vài ngày trước và cháu bị ốm. Thật tốt khi thấy mọi chuyện đã ổn rồi."

Eve biết họ đã nghe bà Edwards kể. Nụ cười của cô không tắt, mà còn rộng hơn. Cô trả lời: "Cảm ơn các bà đã hỏi thăm. Vâng, cháu bị ngã vào đá khi ra bờ sông giặt quần áo trong rừng, khá nặng."

"Thật khủng khiếp!" Bà Humphrey nhận xét với giọng nói vô cùng lo lắng, vội vàng nắm lấy cằm Eve để kiểm tra khuôn mặt cô. "Nếu nó để lại sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của cháu thì tệ lắm đấy. Ta nghe nói Pat đã đến thăm cháu."

"Anh ấy có đến sao?" Eve chưa nghe Eugene hay dì Aubrey nói gì cả. "Cháu không nghĩ anh ấy đã đến."

Bà Humphrey cười nhẹ: "Chắc Aubrey đuổi nó về đấy. Bà ấy có cho ai trong bọn ta đến thăm cháu đâu, bà ấy nói cháu cần nghỉ ngơi, làm như bọn ta sẽ ăn thịt cháu vậy. Thật ra, bọn ta lo lắng rằng công việc mới của cháu có liên quan đến chuyện đó. Con trai ta đã sẵn sàng đến nói chuyện với chủ của cháu rồi. Ta không hiểu tại sao cháu lại phải đi làm trong khi cháu có thể kết hôn với Pat và sống một cuộc sống thoải mái. Nếu thứ cháu muốn là làm việc, vậy cháu có thể cho ta làm bà nội." Bà lại cười.

Patrick Humphrey nhiệt tình và bướng bỉnh theo đuổi Eve như thế nào ai cũng biết, mẹ anh ta cũng không kém cạnh.

Eve cảm thấy khó xử, cô trả lời: "Xin thứ lỗi, bà Humphrey. Con trai bà là một người tốt, nhưng cháu không có tình cảm với anh ấy theo nghĩa đó. Thật ra, cháu xem anh ấy như anh trai của mình vì chúng cháu lớn lên cùng nhau."

Bà Humphrey không thể tin rằng Eve đã từ chối người con trai tuyệt vời của mình như vậy. Trừ khi con trai bà đã làm gì đó khiến Eve khó chịu. Nhưng đồng thời, bà Humphrey cũng tự hào về con trai mình. Bà ta chắc chắn sẽ nói chuyện với con trai mình.

Bà Torres vẫy tay với bà Humphrey và nói: "Bà chưa nghe chuyện Genevieve đang được một người đàn ông đẹp trai và giàu có hơn nhiều theo đuổi à? Có phải vậy không, cháu yêu?"

Eve mỉm cười khi thấy mình trở thành chủ đề bàn tán của những người phụ nữ lớn tuổi này. Chuyện người sói lang thang đâu rồi? Cô hắng giọng:

"Cháu không hiểu biết các bà đang nói gì ạ."

Bà Edwards đánh vào vai Eve: "Giấu làm gì. Nói cho bọn ta biết mọi chuyện đi."

"Các bà phải nói cho cháu biết mới phải chứ, vì cháu không biết các bà đang nói gì mà." Eve trả lời với vẻ mặt bối rối.

Bà Edwards mỉm cười, nhìn Eve, Eve cũng mỉm cười đáp lại với đôi lông mày nhướn lên. Người phụ nữ hỏi: "Người đàn ông đã đưa cháu về nhà khuya qua là ai thế?"

"Đã khuya đâu, đó là chủ của cháu." Eve cười và lắc đầu trước sự kết luận vội vàng của người phụ nữ này.

"Chủ của cháu cho cháu mặc áo khoác của mình sao?" Nụ cười của bà Edwards tắt ngấm, mắt bà ta nheo lại nghi ngờ. "Chưa kể, lúc đó cũng khá muộn, phải không?"

Những người phụ nữ lớn tuổi không khác gì những con linh cẩu vây quanh con mồi, con mồi của họ là những tin đồn hấp dẫn mà họ nghe ngóng được.

"Câu trả lời nằm ngay trong câu hỏi của bà, bà Edwards." Eve chỉ ra. "Trời muộn và lạnh. Chủ của cháu chỉ muốn đảm bảo rằng cháu về đến nhà an toàn."

"Hừm." Bà Humphrey hừ một tiếng.

Lông mày của bà Torres nhíu lại, bà ta tò mò hỏi Eve: "Chẳng phải cháu làm việc cho một gia đình sinh vật bóng đêm sao? Ta không biết họ lại tốt như vậy. Dù sao thì người sói cũng ổn, nhưng ma cà rồng.. Ôi trời ơi."

Giờ đây dưới ánh mắt chăm chú của bốn người phụ nữ, ánh mắt của bà Edwards là khó chịu nhất đối với Eve, vì bà là người nhìn thấy chiếc xe ngựa trước dinh thự Dawson.

Eve gật đầu mỉm cười: "Chủ của cháu hành xử lịch thiệp lắm. Cậu ấy tốt đến mức cháu không thể diễn tả hết bằng lời. Cậu ấy luôn giúp đỡ người khác và không bao giờ có suy nghĩ hay lời nói làm tổn thương ai." Lúc nói những lời giả tạo đó, người cô nổi da gà. "Cậu ấy chỉ đảm bảo rằng gia sư làm việc trong dinh thự của mình không bị ốm vì cháu vừa mới khỏi bệnh."

"Nghe có vẻ là một quý ông hoàn hảo nhỉ. Carla ở đây nói với bọn ta rằng cậu ấy rất đẹp trai, có phải vậy không?" Bà Shepherd cố gắng xác minh với Eve.

Eve suy nghĩ rồi hơi gật đầu: "Có thể là vậy, cháu nghĩ.." Mắt cô chuyển sang người đánh xe ngựa địa phương đang nhìn cô. "Dù cháu rất muốn tiếp tục thảo luận, nhưng cháu sắp muộn giờ làm rồi. Thưa các bà."

Cúi đầu chào, cô vội vàng đến chỗ xe ngựa địa phương đang đậu và leo lên xe để đến Skellington.

Mặc dù Eve đã rời đi từ lâu, bà Edwards vẫn không khỏi cảm thấy có điều gì đó mờ ám với cháu gái của người hàng xóm của mình. Đó là vì vết thương mà bà nhìn thấy trên mặt Eve không giống như một cú trượt ngã nhẹ, mà giống như bị ai đó đánh. Bà ta nói:

"Ta chắc chắn rằng chiếc xe ngựa đến hôm qua và chiếc xe ngựa đến hôm trước là cùng một chiếc. Genevieve đang che giấu điều gì đó."

(Jo: Hình như thời nào ở đâu cũng có mấy bà hàng xóm kiểu này hả chènn)

Còn bà Humphrey thì vẫn khó chịu vì cô gái trẻ đã công khai từ chối tình cảm của con trai mình. Bà ta đáp:

"Chắc con bé đang giấu giếm điều gì đó rồi. Nếu vết bầm không phải do ngã như bà nói, vậy chẳng lẽ là do chủ của con bé, rồi con bé được trả tiền để giữ miệng?"

Bà Torres cau mày: "Bà không nghe con bé nói gì sao? Chủ của con bé là một người đàn ông tốt. Tôi phải nấu bữa trưa đây." Bốn người phụ nữ tản ra khỏi đó.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 168: Trở lại với công việc
[HIDE-THANKS]Đến dinh thự Moriarty, Eve đi thẳng vào phòng piano. Đặt đồ đạc sang một bên, cô lấy cuốn sách từ giá sách mà cô sẽ dạy Allie hôm nay.

Khi ma cà rồng nhỏ xuất hiện ở cửa, thấy Eve, mắt cô bé mở to, cô bé nhanh chóng chạy đến chỗ Eve rồi lao vào chân cô, ôm lấy cô.

"Tôi cũng rất vui khi gặp lại cô." Eve cười khúc khích, nhận thấy Allie không rời khỏi cô trong năm giây.

"Tôi nhớ cô." Allie thì thầm, và nghe những lời đó, trái tim Eve ấm áp.

"Tôi cũng nhớ cô, cô Allie." Eve nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé. "Xin lỗi cô vì đã bỏ lỡ các buổi học của chúng ta suốt tuần qua."

Nhận ra mình đang đứng quá gần Eve, Allie lùi lại một bước, đôi má ửng hồng: "Anh trai nói cô bị ốm. Cô ăn gì không tốt ở buổi vũ hội sao? Cô đã khỏe hơn chưa?"

Eve thích nghe Allie nói vì giọng cô bé nghe như một chú mèo con. Qua thời gian họ ở bên nhau, họ đã trở nên thoải mái và gần gũi hơn, đủ để cô bé tin tưởng và cuối cùng nói chuyện với cô.

"Tôi khỏe hơn nhiều rồi." Eve trấn an cô bé trong khi cảm thấy hơi có lỗi khi nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Allie. "Sao cô không kể cho tôi biết cô đã làm gì trong tuần tôi không ở đây nhỉ, để xem chúng ta nên bắt đầu học từ đâu."

Allie nhanh chóng gật đầu, nhưng trước khi ngồi vào bàn, cô bé nhanh chóng đi đến cửa và đóng lại để không ai làm phiền họ.

Nhiều giờ trôi qua nhanh chóng trong dinh thự Moriarty và thật yên bình. Khi làm xong công việc trong ngày, cô thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời khỏi phòng piano.

Nhưng ngay góc một trong những hành lang, cô Marceline và bà Annalise đang thảo luận về buổi dạ tiệc mà họ đã tham dự vào buổi trưa và chỉ mới trở về vài phút trước.

Eve cúi chào ma cà rồng, Marceline thừa nhận sự hiện diện của Eve, còn bà Annalise thì quay mặt đi hướng khác, bước đi.

"Tôi rất vui vì có thể gặp cô trước khi cô rời khỏi dinh thự. Tôi có chuyện này muốn nói với cô. Nếu cô không phiền." Marceline chỉ đường cho Eve như thể không muốn ai nghe thấy họ nói chuyện.

Eve gật đầu, tự hỏi ma cà rồng muốn nói gì. Nhìn cô Marceline, Eve không tin được cô ta đã trải qua cùng một chấn thương như Vincent vì cô ta có vẻ rất dễ chịu.

Khi họ đến một hành lang dẫn đến khu vườn bên trong dinh thự, một nơi mà Eve chưa bao giờ đến, Marceline nói: "Tôi hy vọng cô sẽ thích nghi với việc học của Allie. Tôi biết rất khó để bắt kịp mọi thứ sau một tuần nghỉ làm."

"Chúng tôi bắt kịp được, cô Marceline. Cô Allie là một cô bé chăm chỉ và nhiệt tình khi học tập. Cảm ơn sự quan tâm của cô." Eve trả lời, nhận thấy ma cà rồng nở một nụ cười thân thiện với cô.

"Thật tốt khi nghe điều đó. Tôi đã lo lắng rằng cô sẽ gặp khó khăn, đặc biệt là sau khi cô bị ốm cả tuần, bị sốt nhỉ?" Mắt Marceline chạm mắt Eve, cô gật đầu và đáp lại nụ cười. Ma cà rồng tiếp tục. "Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đã gặp một chút khó khăn với gia sư và việc học của tôi chưa bao giờ đi đúng hướng. Bây giờ tôi nghĩ, Allie thật may mắn khi có cô làm gia sư."

Mặc dù hai cô gái gần như đi cạnh nhau, nhưng nếu nhìn kỹ, người ta sẽ nhận thấy bước chân của ma cà rồng di chuyển nhanh hơn Eve, như thể muốn đi trước cô.

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Eve, cô nói: "Tôi không nghĩ rằng quá muộn để học bất cứ điều gì. Nếu cô muốn tham gia cùng cô Allie và tôi trong phòng piano, cô luôn được hoan nghênh."

Nếu Marceline chưa hoàn thiện nghệ thuật mỉm cười, thì nụ cười của cô ta bây giờ sẽ có vẻ gượng gạo, vì cô ta thấy chuyện ngồi học cùng em gái mình, cùng một con người tầm thường này thật nực cười.

Marceline dẫn Eve đến một bên của khu vườn bên trong, trước khi họ ngồi trên một trong những chiếc ghế dài được bao quanh bởi bụi cây và những bông hoa trông rất đẹp, một người hầu xuất hiện với một khay, ma cà rồng lịch sự hỏi:

"Cô có muốn uống trà không?"

"Cảm ơn cô, nhưng tôi nghĩ mình ổn." Eve trả lời với suy nghĩ rằng cô vẫn phải di chuyển, cô không muốn xuống xe ngựa giữa đường.

"Tôi mời mà." Marceline vẫy tay ra hiệu cho người hầu đến gần và phục vụ trà cho họ. Sau khi đưa cho mỗi người một tách, người hầu lùi lại và đứng gần phía bên kia để có thể nhặt những chiếc ly đã dùng khi những người phụ nữ uống xong.

Marceline nhấp một ngụm từ tách, nụ cười trên khuôn mặt cô ta rộng hơn, và cô ta quay sang nhìn Eve, cô vẫn chưa nhấp một ngụm nào. Cảm thấy hơi áp lực, Eve nhấp một ngụm, lông mày cô nhướng lên ngạc nhiên:

"Ngon thật đấy."

Marceline trông như thể Eve đang nói một điều hiển nhiên mà mọi người đã biết. Sau đó, cô nói,

"Nhà Moriarty luôn chọn những thứ tốt nhất và tuyệt vời nhất. Đó là cách gia đình chúng tôi phát triển, là ma cà rồng thuần chủng, nhưng hẳn cô cũng biết rồi." Ma cà rồng khẽ cười khúc khích. "Thật không may là chúng ta không có đủ thời gian để ngồi lại và thảo luận về việc cô cảm thấy thế nào về buổi vũ hội mà tôi tổ chức."

"Cô là một chủ nhà xuất sắc, cô Marceline. Mọi vị khách tham dự đều khen ngợi cô." Nói xong, Eve đưa tách trà lên môi và nhấp một ngụm ngay khi Marceline nói,

"Tôi muốn hỏi liệu có chuyện gì đó giữa cô và anh trai Vinc–"

Marceline chưa kịp nói hết câu thì Eve đã phun trà vào váy cô ta. Vẻ mặt nghiêm túc cùng nụ cười lịch thiệp của ma cà rồng có chút biến đổi.

"Tôi xin lỗi, cái gì cơ?"

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Giang hồ tái xuất! Cả nhà còn nhớ tui hong nhỉ? Hè này định chơi lớn, chạy đến chương 250 :)) Cả nhà còn theo dõi nhớ cho tui một cái tín hiệu làm động lực nhe <3 <3 <3
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 169: Sự tò mò của cô gái ma cà rồng
[HIDE-THANKS]Eve áy náy nhìn Marceline vì đã phun trà lên chiếc váy đắt tiền sáng màu của ma cà rồng. Mặc dù cô gái không mắng cô vì làm hỏng váy, nhưng cô có thể nhận ra ma cà rồng đang cố không tỏ ra khó chịu với cô.

"Tôi vô cùng xin lỗi." Eve xin lỗi Marceline, cô ta đã đóng băng trong một khoảnh khắc.

"Không.. Không sao đâu. Cô cũng đâu cố ý." Marceline nói, trong khi đôi mắt đỏ của cô ta chạm phải đôi mắt xanh của Eve với một chút nghi ngờ. Khi con người vô dụng đưa khăn tay cho cô ta, ma cà rồng từ chối. "Không sao đâu. Chút nữa tôi sẽ thay váy. Người hầu sẽ tẩy vết bẩn sau."

Eve không cố ý làm vậy, cô thầm mắng mình. Làm đổ trà và phun trà ra khỏi miệng là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Như thể không muốn uống trà nữa, Marceline đặt tách trà xuống bên cạnh, Eve cũng làm như vậy vì cô không muốn gây ra sự cố nào khác.

Marceline lịch sự mỉm cười, tiếp tục những câu nói trước đó của mình: "Như tôi đã nói, giữa cô và anh trai tôi đã có chuyện gì sao?"

"Cậu ấy là chủ của tôi, tôi làm việc ở đây với tư cách là gia sư của cô Allie." Eve không hiểu tại sao mọi người lại quan tâm đến việc biết điều gì đang xảy ra giữa cô và Vincent trong khi vốn dĩ không có gì xảy ra.

Ma cà rồng có vẻ không tin: "Tôi biết hai người đang giấu một bí mật với mọi người. Cô không cần phải giấu tôi, tôi là người giữ bí mật rất giỏi. Tôi đã thấy cô và anh ấy rời khỏi phòng khiêu vũ đêm đó, và tôi thấy khá lạ khi Vincent, một người yêu máu, lại chẳng bận tâm đến nàng tiên cá mà tôi mua về dinh thự, không thèm nếm thử một lần."

Câu nói của Marceline khiến Eve toát mồ hôi.

Eve đáp: "Cậu chủ Vincent chỉ giúp tôi xử lý một vết thương nhỏ."

"Vết thương?" Marceline tỏ ra không biết về mảnh thủy tinh mà cô ta đã đặt để Eve bước lên. Eve gật đầu.

"Tôi biết tôi không nên nói điều này, nhưng tôi thấy khá lạ khi anh trai tôi, một người không thích dính líu đến bất kỳ ai, đặc biệt là vấn đề của họ, lại đi giúp cô. Anh ấy chưa bao giờ từ chối máu. Anh ấy có uống máu của cô không?" Marceline hỏi quá thẳng thắn, Eve không biết mình nên nói có hay không nữa.

Mặc dù Eve không nói gì, Marceline nhận ra anh trai cô ta đã uống máu của con người này.

"Đó là điều cô muốn biết sao, cô Marceline?" Eve muốn rời khỏi dinh thự càng sớm càng tốt, nhưng Marceline vẫn chưa nói chuyện xong với cô.

"Không." Marceline tiếp tục mỉm cười. "Tôi là người hiểu anh trai tôi nhất, nếu anh ấy không uống máu từ một con người có thể ở gần anh ấy, thì đó không phải là anh ấy." Ma cà rồng đặt tay lên tay Eve đang đặt trên ghế dài để an ủi cô.

Nếu anh trai cô ta chưa cắn con người này mà để họ làm việc lâu như vậy thì thật đáng kinh ngạc. Mặc dù Marceline và anh trai không hòa thuận theo cách cô ta muốn, nhưng đồng thời, cô ta không muốn anh trai mình có bất kỳ tình cảm nào với người phụ nữ thấp kém này.

Tuy nhiên, những lời thốt ra từ miệng Marceline lại là: "Tôi muốn biết liệu cô và anh trai tôi có làm điều gì đó hơn việc cho và nhận máu không." Đôi mắt cô ta tò mò nhìn biểu cảm của Eve.

"Còn có thể làm điều gì khác nữa sao?" Eve không thể nhớ ra điều gì khác mà cô và Vincent đã làm ngoại trừ cãi nhau. Vì chưa bao giờ nghĩ về Vincent theo hướng lãng mạn, Eve không thể hiểu những gì Marceline đang nói.

Marceline không biết liệu gia sư này có cố tình tỏ ra ngu ngốc về những gì cô ta vừa hỏi hay không. Cô ta hạ giọng: "Kiểu như anh ấy đưa cô vào phòng ngủ của mình chẳng hạn."

Eve cảm thấy thật biết ơn vì cô không uống thêm ngụm trà nào, nếu không, lần này, cô sẽ phun thẳng vào mặt Marceline. Cô hắng giọng: "Không, cậu ấy không làm vậy, thưa cô Marceline."

"Xin đừng hiểu lầm tôi. Nếu hai người yêu nhau, tôi sẽ rất vui lòng ủng hộ mối quan hệ này. Chúng ta sẽ là chị em." Nụ cười của Marceline có vẻ chân thành đến nỗi ngay cả Eve cũng không nhận ra chuyện gì đang xảy ra. "Tôi nói với cô điều này là vì chúng ta thân thiết và cô là một người tốt. Anh trai tôi chưa bao giờ đưa bất kỳ người phụ nữ nào ra sàn khiêu vũ, dù có đi chăng nữa thì người phụ nữ đó cũng khóc lóc rời đi. Anh trai tôi đã làm tan vỡ biết bao trái tim cô gái, tôi sẽ buồn lắm nếu anh ấy làm điều tương tự với cô."

"Tôi đảm bảo với cô, cô Marceline, ít nhất cô không cần phải lo lắng về điều này. Ý tôi là, cậu chủ Vincent chỉ là chủ của tôi và không có gì hơn thế." Eve tự hỏi liệu hôm nay có phải là ngày khó xử hay không.

"Cô không thấy anh ấy rất hấp dẫn sao?" Lần này, câu hỏi của Marceline như đang ngầm ép Eve nói rằng Vincent thật xấu xí.

"Tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bình thường nào cũng sẽ thấy cậu ấy hấp dẫn, nhưng cậu ấy không phải là người đàn ông dành cho tôi." Eve rút tay ra khỏi tay Marceline, vẫy vẫy trước mặt cô.

(Jo: Chị sure chưa =))

"Vậy cô đã tìm được ai chưa?" Đôi mắt của Marceline sáng lên.

"Không, tôi chưa có ý định tìm ai cả. Hiện tại, trọng tâm của tôi là công việc gia sư." Eve xóa tan nghi ngờ của ma cà rồng.

Marceline cảm thấy thoải mái, tin rằng con người này cũng khốn khổ như cô ta khi không có người đàn ông nào bên cạnh. Ma cà rồng không thích con người, nhưng cô ta thích trêu chọc và cho họ thấy vị trí của họ, đó là bên dưới cô ta. Cô ta không muốn Eve trở thành một phần của gia đình mình, cũng như không muốn Eve theo đuổi Noah Sullivan.

Mặc dù Marceline tỏ ra cẩn thận, nhưng cô ta lại vờ sơ suất nói: "Thật không may, tôi hy vọng cô sẽ tìm được người để sống cùng mình suốt đời. Tôi đã hy vọng rằng cô với người cô định tán tỉnh sẽ cùng tôi với Noah dùng một bữa ăn ngon."

Eve nhìn thẳng vào mắt Marceline trong hai giây, cô không trả lời, ma cà rồng chớp mắt. Sau đó Eve nói:

"Tôi không biết cô và Noah đang ở bên nhau."

"Chúng tôi đang ở bên nhau." Nụ cười trên môi Marceline ngọt ngào hơn những quả mọng trong mùa đông. "Sao thế? Ngạc nhiên lắm à?" Cô ta hỏi Eve.

Eve bình tĩnh nói: "Vì Công tước đang hẹn hò với cô Anaya Chambers."

Điều này đủ để nụ cười trên môi Marceline biến mất, trông như thể cô ta đã nuốt phải thứ gì đó chua chát. Một tiếng cười nhẹ thoát ra từ môi ma cà rồng giàu có, cô ta nói:

"Tôi không nhớ mình đã nghe về điều này. Cô có chắc mình không nhầm lẫn không? Công tước và tôi đã trao đổi thư từ, anh ấy còn gửi quà cho tôi." Marceline quay sang một bên của khu vườn bên trong. "Cô có thấy những bông hoa màu trắng đó không? Anh ấy nói anh ấy thấy tôi thuần khiết như chúng."

Eve quen biết Noah lâu hơn cô quen Marceline, đó là lý do tại sao cô biết Noah sẽ không bao giờ hứa hẹn với hai người phụ nữ cùng một lúc.

Marceline đột nhiên trở nên buồn bã, cô ta dùng tay che mặt. Khi bỏ tay ra, mắt ma cà rồng rưng rưng, cô ta thì thầm:

"Tôi không thể tin rằng điều này đang xảy ra. Tôi nghĩ anh ấy thích tôi, vậy mà anh ấy lại có người phụ nữ khác."

Viền mắt và mũi của Marceline ửng đỏ, nước mắt bắt đầu rơi, Eve nhẹ nhàng vỗ lưng Marceline, cố gắng an ủi cô ấy,

"Chắc chắn là tôi hiểu làm rồi."

"Chẳng trách hôm nay tôi không nhận được phản hồi nào từ anh ấy." Marceline hít một hơi thật sâu. "Nếu tôi yêu cầu, thì trông có vẻ tuyệt vọng lắm. Cô có thể yêu cầu anh ấy gặp tôi không?"

Marceline dồn Eve vào chân tường với yêu cầu của mình, Eve gật đầu: "Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì, cô Marceline. Xin đừng buồn."

Eve nhìn Marceline khẽ khịt mũi rồi lau nước mắt khỏi khóe mắt. Đâu đó trong thâm tâm, cô không thể không cảm thấy tiếc cho người phụ nữ này, dù sao thì cô ta cũng đã trải qua mất mát tương tự như Vincent.

Marceline nói: "Đừng nói với anh ấy rằng tôi đã nói với cô bất cứ điều gì. Nhỡ anh ấy không thích việc tôi thảo luận về anh ấy với người khác thì sao."

Quản gia của Moriarty đến gọi cô Barlow, lông mày anh ấy nhướng lên. Sau khi chứng kiến cô Marceline ngồi cạnh gia sư và khóc, anh ấy hạ mày. Bởi vì cô Marceline luôn là người khiến người khác khóc chứ không phải ngược lại.

Có vẻ như cô Barlow thực sự không chỉ đặc biệt mà còn tuyệt vời. Alfie nghĩ thế. Dù sao anh ấy cũng bị cô chủ mắng thê thảm không biết bao nhiêu lần rồi.

Anh ấy hắng giọng: "Cô Barlow, cậu chủ Vincent nói cô đến gặp cậu ấy trước khi cô rời đi."

Eve gật đầu với anh ấy, Alfie rời khỏi đó.

Marceline thì thầm với Eve: "Cảm ơn cô rất nhiều, cô Barlow. Cô là một người tốt."

Khi Eve bước đi khỏi đó, biểu cảm đáng thương trên khuôn mặt Marceline thay đổi, vẻ mặt cô ta trở nên trống rỗng.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Target mỗi ngày 1 chương nhe hihi. Có bạn cmt là sung sức lên hẳn :))
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back