Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 130: Yếu đuối
[HIDE-THANKS]Eve nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của tên lính trưởng đẫm máu trên mặt đất, mắt hắn mở to. Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần, cô vội chuyển tầm mắt thì thấy Vincent đang đi về phía mình.

Cô khẽ cau mày, cứ thế nhìn anh.

Các thành viên hội đồng tỏ ra tức giận và thất vọng vì Vincent muốn bảo vệ cô mà làm trái quy tắc của họ. Anh đã giết tên lính trưởng - kẻ có ý định làm cô bị thương nặng hơn.

"Cậu đã giết họ.." Eve thì thầm.

"Cô muốn tôi đứng đó nhìn cô bị lôi về phòng giam à?" Vincent hỏi, nhìn cô chằm chằm. "Với cả, chẳng phải tôi đã nói với cô rằng, mạng của cô không còn là của cô nữa, mà là của tôi sao?" Ánh mắt anh dừng lại ở vết bầm nghiêm trọng trên khuôn mặt cô. "Trông cô thảm quá đấy. Chúng ta đi thôi."

Eve chống tay xuống đất, dùng toàn lực đứng dậy. Nhưng chân cô đã giờ đây rất yếu, cô phải chống vào tường mới có thể đứng được. Nỗi lo lắng trước đó vẫn chưa rời khỏi tâm trí vì cô có thể biến hình bất cứ lúc nào. Cô nói với anh:

"Tôi không thể đi được."

Vincent nhận ra sự loạng choạng của cơ thể Eve. Anh tặc lưỡi, cúi xuống và bế cô trong vòng tay. Anh hỏi cô: "Cô còn bao nhiêu thời gian?"

"Không nhiều đâu." Cô trả lời, cố bám vào anh. Đây là lần thứ hai trong tuần Vincent bế cô.

"Cố thêm vài phút nữa. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây."

Eve bám vào Vincent, anh bế cô đi. Cô cảm thấy chân mình ngứa ran nên cố giấu chân trong chiếc áo khoác dài đang che phủ cơ thể. Các thành viên hội đồng sửng sốt trước hành động của Vincent, họ nhìn anh bế người phụ nữ đi ngang qua mình.

Các giác quan của ông Cripps hoạt động lại, ông ta ngăn Vincent: "Cậu định đưa cô ta đi đâu?"

"Đến Darthmore. Mấy người sẽ gặp tôi tại hội đồng." Vincent nở một nụ cười mê người rồi bước đi, để lại các thành viên hội đồng với vẻ mặt sửng sốt.

"Tốt nhất là cậu nên có mặt ở đó." Ông Cripps tức giận cảnh báo.

"Nếu không thấy tôi, mấy người có thể dán áp phích tìm người mất tích quanh chỗ này." Vincent nói rồi đi khỏi đó.

Ông Cripps đau đầu xoa trán. Ông ta nhìn những xác chết nằm trên mặt đất: "Khi nào trở về Darthmore, tôi muốn cậu soạn thảo một báo cáo về việc này. Chúng ta cần dọn dẹp nơi này và phân công lại lính canh. Đáng lẽ cậu ta nên nói cho chúng ta biết chuyện mấu chốt của vụ án trước."

Gregory gật đầu: "Ông nghĩ tại sao cậu ta không nói với chúng ta trước? Như vậy chúng ta có thể không vướng vào mớ hỗn độn này."

"Lý do chính xác là thế đấy." Ông Cripps nói, ông ta liếc xuống nhìn tên lính trưởng, máu tụ lại xung quanh hắn. "Nếu nói trước, cậu ta sẽ không thể giết người này, chúng ta có thể dựa vào đó để tố cáo hành vi sai trái của cậu ta. Nhưng giờ chúng ta làm vậy chỉ khiến bản thân chịu thiệt thôi." Ông ta nghiến răng.

Thành viên hội đồng gật đầu, cậu ta khá ấn tượng trước trí tuệ của Vincent: "Phải công nhận, Vincent không những giết người giỏi mà còn thông minh."

"Cậu nên dừng ca ngợi cậu ta đi, trừ khi cậu muốn bị kỷ luật." Ông Cripps cảnh báo chàng trai trẻ.

Cách xa họ, Vincent đi qua những hành lang được thắp sáng bởi những ngọn đuốc trên tường. Các tù nhân đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy Vincent thì im lặng.

Bước chân của Vincent nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc, anh bước ra khỏi ngục tối. Anh đi đến nơi cỗ xe ngựa của mình đang đỗ, người đánh xe ngựa của anh, ông Briggs, nhận ra người phụ nữ trong vòng tay của cậu, không ai khác chính là cô gia sư.

Ông Briggs nhanh chóng mở cửa xe ngựa. Thấy trưởng làng ngồi ở góc xe, tay chân bị trói bằng dây thừng để khỏi chạy, Vincent ra lệnh cho người đánh xe ngựa: "Đưa ông ta đi."

"Phía trước sao, thưa cậu chủ Vincent?" Người đánh xe ngựa hỏi.

"Không. Phía sau." Vincent trả lời, trong một khoảnh khắc, trưởng làng nghĩ ma cà rồng chỉ đang nói mỉa cho đến khi người đánh xe ngựa đặt ông ta ở phía sau xe ngựa và trói ông ta lại như một kiện hành lý.

Vincent giúp Eve ngồi vào trong xe ngựa sau đó lên xe cùng cô. Anh nhận ra cô vẫn run rẩy, nửa sợ hãi nửa lo lắng, mắt cô luôn nhìn về phía đùi mình.

"Cô ổn chứ?" Anh hỏi cô.

Eve từ từ gật đầu. Cơn hoảng loạn đang dâng cao trong cơ thể dần lắng xuống. Tâm trí lo lắng kháng cự để không bị bắt dần trở nên bình tĩnh. Cuối cùng cô đã an toàn, không bị xâm hại, không bị giết, thân phận không bị bại lộ.

"Giày của cô đâu?" Vincent hỏi một cách tinh tế. Vì thấy cô không mặc váy ngoài, chỉ mặc váy trong, cùng với đôi chân trần, anh không biết tên lính canh thấp hèn kia đã làm gì với cô.

Môi Eve hé mở rồi cô trả lời: "Tôi cố trốn.. nên tôi phải cởi váy ngoài và giày."

Vincent nhận thấy giọng nói của Eve hơi khàn. Anh cúi người về phía trước, lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước và đưa cho cô:

"Uống đi." Eve lấy túi nước từ tay anh. "Từ từ thôi, chúng tôi không muốn cô bị thương thêm đâu."

Cô nhấp từng ngụm nhỏ rồi trả lại cho anh. Nhưng mắt cô bắt đầu ngấn lệ, cô không thể kiểm soát được sự căng thẳng mà mình đã cố gắng kìm nén trong lòng. Cuối cùng, cô đã bật khóc.

Lần đầu tiên, Vincent nhìn thấy những giọt nước mắt mỏng manh chảy ra từ đôi mắt của Eve. Vài giọt lăn dài trên má cô, vài giọt biến thành những viên ngọc trai xinh đẹp, chất lượng cao rồi rơi xuống đùi cô, có hạt rơi xuống thảm xe ngựa dưới chân họ.

Sau khi hoàn thành việc trói trưởng làng, người đánh xe đi vòng qua cỗ xe, cửa vẫn mở, Vincent kéo Eve vào lòng, giấu cô trong ngực mình để không ai có thể nhìn rõ cô ngoài anh. Còn cô thì vẫn tiếp tục khóc.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Nó soft, nó dịu phải biết huhuhu. Những chương sau còn mê hơn đoạn này cơ, mọi người nhớ theo dõi nhé <3 Tui mới phát hiện ra cái này, mỗi lần có thêm 1 lượt bình luận là tui sẽ ra chương nhanh hơn ó :))
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 131: Chất lượng của những viên ngọc trai
[HIDE-THANKS]Nỗi sợ hãi mà Eve phải kìm nén đến tận lúc này đang bao trùm lấy cô, dần dần thấm vào cô, và cuối cùng vỡ tan trong vòng tay Vincent. Nước mắt cô vẫn tiếp tục rơi, phần lớn rơi xuống áo Vincent.

Khi bị bắt nhốt vào phòng giam, cô đã vô cùng sợ hãi và bất lực. Cô không thể ngừng khóc, tiếng nấc bật khỏi môi cô. Cô bám chặt vào áo của ma cà rồng, áo anh ướt đẫm nước mắt nhưng anh không hề có ý định đẩy cô ra.

"Suỵt. Mọi chuyện đã kết thúc rồi." Vincent an ủi cô.

Bàn tay anh kéo Eve lại gần mình để giấu những giọt nước mắt của cô, chưa từng rời khỏi đầu cô. Mái tóc vàng óng vốn được buộc đã xõa xuống, anh khẽ vuốt ve đầu cô.

Trước mặt Vincent, cô gia sư luôn tỏ ra mạnh mẽ, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đáp lời anh như thể cô không hề kém cạnh anh, mặc dù anh là kẻ săn, còn cô là con mồi. Anh nhận ra cô đang run rẩy.

"Nào nào, bây giờ không ai có thể làm hại cô rồi." Lời nói của Vincent như một chiếc chăn ấm áp phủ lên tai Eve. "Cô rất dũng cảm, cô Barlow, cô đã sống sót." Anh tự nhủ, đúng là chỉ có cô mới dám nghĩ cách trốn khỏi ngục tối thôi.

Nếu Eve không bị cảm xúc lấn át, cô sẽ nhận ra sự dịu dàng trong câu nói của Vincent, trông như anh đang nói chuyện với một đứa trẻ vậy. Môi cô run rẩy, cơ thể cô khẽ run trong tiếng nức nở.

Người đánh xe ngựa của Vincent, ông Briggs không làm phiền hai người, chỉ đóng cửa xe ngựa rồi ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe ngựa rời khỏi thị trấn Raven.

Khi Eve trút hết cảm xúc, cô dần bình tĩnh lại, tiếng nức nở cũng lắng xuống.

Vì những sự kiện diễn ra trong ngục tối khiến tâm trí cô rối rắm đến nỗi không nhận ra mình đang vùi trong vòng tay của cậu chủ. Khi tỉnh táo lại, cô chớp mắt rồi tách khỏi anh, cô luồn tay vào túi váy để rút khăn tay, nhưng cô nhận ra chiếc váy của mình đang nằm co ro trong góc phòng giam của ngục tối rồi.

"Cầm lấy." Vincent đưa khăn tay cho cô.

Eve khẽ cúi đầu nhận, không dám gây ra nhiều tiếng động.

Vincent nhìn người phụ nữ lau mắt và mũi, cô lảng tránh ánh mắt của anh. Khuôn mặt cô đỏ bừng, viền mắt phiếm hồng. Môi cô hé mở để lấy hơi thở. Lúc này, trông cô mong manh như một con búp bê pha lê sẽ dễ dàng vỡ vụn nếu bị ai đó chạm vào.

"Uống thêm nước đi." Giọng anh trở nên cứng rắn hơn, anh tiếp tục nhìn cô, Eve làm theo lệnh của anh, không một lời thắc mắc.

Eve cảm nhận được ánh mắt của Vincent, chuyển động của cô bỗng lúng túng. Một ít nước chảy xuống cằm cô rồi trượt xuống cổ họng. Đóng nắp bình nước, cô đặt nó sang một bên. Sau đó, cô nói:

"Cảm ơn vì những gì cậu đã làm.." Eve không nhìn vào mắt anh. Anh bắt gặp cô trong tình trạng.. tình trạng tệ nhất mà cô từng trải qua hoặc bất kỳ ai nhìn thấy, nhưng Vincent không chỉ đứng nhìn mà còn giúp cô. "Tôi sẽ mãi mãi biết ơn những gì cậu đã làm, cậu chủ Vincent." Giọng cô thấp hơn bình thường, Vincent nhận ra sự yếu đuối ẩn giấu trong đó.

Eve nhặt tất cả những viên ngọc trai rơi bên trong xe ngựa, khi cô nhặt xong, Vincent giơ tay ra trước mặt cô: "Để tôi giữ chúng." Cô cẩn thận đưa những viên ngọc trai cho anh, anh nhét chúng vào túi quần.

"Cô đã làm điều gì không được phép làm sao, cô Barlow?" Cô nghe anh hỏi.

Lông mày Eve hơi nhíu lại rồi cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đỏ sẫm của anh đang nhìn thẳng vào mình. Cô lắc đầu: "Không có."

"Vậy sao cô không nhìn tôi? Hay là những gì tôi làm trong ngục tối dọa cô sợ?" Vincent hỏi thẳng cô. Anh ngồi thoải mái, bắt chéo chân. "Đừng nhìn xuống khi bản thân không làm gì sai cả. Cũng đừng bận tâm đến chuyện tôi nhìn thấy cô mặc mỗi chiếc váy lót, dù sao thì tôi cũng đã thấy nhiều hơn thế rồi." Anh nghiêng đầu.

Eve không biết đây có phải là cách cổ vũ kỳ quặc của anh không. Cô mím môi:

"Tôi là ai mà dám phán xét hành động của cậu chứ, thưa cậu chủ Vincent. Nhất là khi cậu đã cứu tôi. Mặc dù tôi muốn trốn thoát và đã thử.. nhưng đâu đó, tôi vẫn nghĩ mình sẽ không thể thực hiện được. Tôi còn nghĩ, có khi tôi chết thối trong ngục cũng chẳng ai biết tôi ở đâu."

Bỏ trốn được nửa đường, Eve đã cảm thấy tuyệt vọng, cho đến khi tên lính trưởng bắt được cô, cô chắc mẩm rằng mình xong đời rồi.

"Tôi nghĩ sẽ không ai đến tìm mình đâu.." Eve thì thầm, nước mắt lại bắt đầu rơi. Cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi. "Cậu đến ngục có việc gì sao?"

Vincent nhìn cô, gật đầu: "Ừm.", anh sẽ không thừa nhận mình đến ngục là vì cô, sau khi phát hiện cô là người bị đổ tội oan trong vụ án của Fowler. Anh biết hành động của mình sẽ để lại nhiều hậu quả, nhưng không còn cách nào khác, thời khắc đó, anh rất tức giận. "May cho cô, tôi đến ngục tối để giải quyết một vụ án. Cô có thấy kẻ đã giết người đàn ông đó không?"

Eve lắc đầu: "Khi tôi đến nơi, tim của người đàn ông đã bị moi ra, ông ta đã chết rồi." Cô nói. "Chúng ta sẽ đến Darthmore sao?"

"Ừm." Vincent gật đầu. "Cô cần được trị thương. Còn tôi thì phải báo cáo những gì đã xảy ra với các thành viên trong Nội Bộ và kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn nho nhỏ mà cô tự nguyện chui đầu vào."

(*Jo: Vậy là nhỏ dữ chưa anh. Đúng là chỉ có chị nhà là lớn thoi, còn cái gì đối với anh cũng nhỏ :))

"Tôi xin lỗi." Eve xin lỗi anh. Hai bàn tay cô cũng không đếm đủ số lượng lính canh mà anh đã giết.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết nó." Vincent trả lời. "Chắc tối qua cô chẳng nghỉ ngơi gì được nhỉ? Trước khi đến Darthmore, tranh thủ ngủ chút đi."

Eve gật đầu, kéo áo khoác của anh ngay ngắn lại rồi tựa đầu vào thành xe ngựa. Cơ thể cô đã kiệt sức, và vì biết rằng mạng sống của cô không bị đe dọa, còn có Vincent ngồi bên cạnh, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nhưng chẳng mấy chốc, từ bên cạnh cửa sổ, đầu cô đã chuyển sang tựa vào vai Vincent.

Vincent thở dài, lẩm bẩm: "Đúng là cô nhóc xui xẻo. Lúc nào cũng gặp rắc rối."

Anh luồn tay vào túi, lấy một viên ngọc trai, đưa lên trước mắt. Đúng như mong đợi, Genevieve Barlow là một nàng tiên cá chất lượng cao. Không chỉ có hương vị máu tuyệt vời, mà những viên ngọc trai từ nước mắt cô cũng rất đẹp.

Người ta nói rằng, một nàng tiên cá càng khóc trong đau đớn và thống khổ thì những viên ngọc trai càng đẹp.

Sự tò mò của Vincent về nàng tiên cá được khơi dậy khi anh còn là một cậu bé, hôm đó, anh đến thăm hội chợ ở Crowbury và thấy nước mắt của một cô gái nhỏ biến thành một viên ngọc trai. Ngày hôm sau, anh đến thị trấn tìm cô gái, ngày hôm sau nữa, rồi suốt cả tuần, nhưng anh vẫn không thể tìm thấy cô gái đó.

Sau một giờ, cỗ xe ngựa đến Darthmore, họ đi qua cổng. Eve thức dậy, lập tức rời khỏi "chiếc gối" tên vai Vincent dính nước dãi của mình. Cô vội vàng dùng mu bàn tay lau miệng.

Vincent nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Có vẻ như cô nợ tôi hơi bị nhiều đấy, cô Barlow."

"Tôi không cố ý làm vậy." Eve định thấp đầu xin lỗi nhưng cơn đau khiến cô nhăn mặt.

Anh tặc lưỡi: "Cô định làm hỏng cơ thể tôi à?"

"Sao cơ?" Eve hơi ngạc nhiên, thì thầm.

"Máu chảy trong cơ thể cô là của tôi, đúng chứ?" Vincent đặt một câu hỏi vô cùng hiển nhiên, rồi trừng mắt nhìn cô. "Cô đang bị thương, đừng di chuyển khi không cần thiết."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 132: Nơi trú ẩn an toàn
[HIDE-THANKS]Chẳng mấy chốc, bánh xe và tiếng vó ngựa dừng lại trước tòa nhà hội đồng to lớn. Người đánh xe bước xuống, đến đứng trước cửa xe ngựa. Nhưng ông ta không mở cửa.

Eve chưa bao giờ đi ngang qua nơi này. Không chỉ cô, mà bất kỳ người bình thường nào, kể cả những người có địa vị xã hội cao, đều không được phép đến đây vì nơi này chỉ dành cho những người có nhiệm vụ liên quan. Các thành viên hội đồng Nội Bộ có đặc quyền như Vua và Nữ hoàng của đất nước mình.

Nhìn ra xa cửa sổ, Eve quay sang Vincent. Cô nói: "Mọi người sẽ nhìn thấy chúng ta mất."

"Trong mắt tôi, danh tiếng của mình không dễ sứt mẻ vậy đâu, cô Barlow à." Anh khẽ nhếch môi. "Giờ là ban đêm và hầu hết mọi người đều đang làm việc trong văn phòng hoặc đã về nhà. Hầu như không ai có thể nhìn thấy chúng ta."

Vincent giơ tay về phía cửa xe ngựa, định gõ cửa, nhưng anh chợt hỏi Eve: "Chân cô vẫn còn đó chứ?"

Eve gật đầu: "Nó vẫn chưa biến đổi, nhưng đang bị kẹt.." Cô cố gắng hết sức để ngăn mình trở về nguyên dạng.

Vincent không nói gì, nghiêng người về phía trước, kéo váy lót của cô lên đến đầu gối. Anh nhận thấy lớp vảy xanh bao phủ hầu hết các phần da trên chân cô, ánh vàng và sáng bóng. Anh nói:

"Chúng ta sẽ vào văn phòng trước khi đuôi cô xuất hiện, được chứ?" Vincent gõ cửa xe ngựa, ngay sau đó người đánh xe mở cửa cho họ bước ra. Anh bế cô ra khỏi xe ngựa và vào tòa nhà. Mặc dù Vincent đã nói với cô rằng sẽ không có nhiều người, nhưng họ vẫn gặp vài người trên đường đi.

Eve rất biết ơn vì không ai dừng lại hỏi Vincent, mặc dù qua vẻ tò mò trên mặt họ, cô biết họ đang thắc mắc sao một ma cà rồng thuần chủng như Vincent lại mang theo một con người. Nhưng vì đây là Vincent, cô nghĩ có lẽ không ai đủ can đảm để nói chuyện với anh.

Patton, người đang ở hành lang, nhận thấy Vincent đang đi thì nhanh chóng chào anh: "Cậu Moriarty, chào buổi tối. Thật mừ.. Cô ấy bị làm sao vậy?" Người đàn ông hít một hơi, anh ta ngửi thấy mùi máu và tưởng rằng nó là của Eve. Thực chất, nó đến từ cả Eve và Vincent, quần áo anh dính đầy máu của lính canh.

"Bảo Clarks đến văn phòng của tôi." Vincent ra lệnh, Patton bối rối rời đi.

Khi họ đến một hành lang vắng vẻ, ở một bên vách tường treo những ngọn đuốc đang cháy, còn vách bên kia thì bị phá để xây một khu vườn, ánh sáng từ những ngọn đuốc chiếu xuống sàn đá cẩm thạch trắng, làm cho nơi này sáng hơn. Eve nghe thấy tiếng giày của Vincent nện lộc cộc trên sàn. Khi họ bước tới trước một cánh cửa, Vincent đá tung cánh cửa và bước vào phòng.

Đó là một căn phòng rộng rãi có một cái bàn, những cái ghế và giá gỗ đỏ dựng sát tường chứa đầy sách. Phía bên kia là một chiếc sofa và một lò sưởi. Có một vách ngăn bằng gỗ chạm khắc. Mặc dù Vincent mới đến phòng, nhưng nến đã được thắp ở bốn phía.

Eve ngồi xuống trước bàn làm việc, nghe Vincent nói: "Clarks là bác sĩ, cũng là chuyên gia giải phẫu tử thi khi chúng tôi cần những thông tin mà mắt thường không thể thấy được."

"Cô ấy sẽ không phát hiện ra tôi là ai chứ?"

"Cô ta biết giữ bí mật, đương nhiên, không phải về tất cả mọi người." Vincent nở một nụ cười quyến rũ và nói thêm. "Tôi là người đã tuyển dụng cô ta vài năm trước. Cô ta trung thành với tôi."

Vincent rời khỏi cô, đi đến phía bên kia phòng, ra sau vách ngăn. Cô nghe thấy tiếng vòi nước chảy. Cô chỉ có thể nói Vincent là người kỳ lạ, thiết kế bồn tắm ngay trong phòng, chỉ sau một vách ngăn, và bây giờ nó đang được đổ đầy nước.

Mắt cô dõi theo anh, nhìn anh xắn tay áo cho đến khi cẳng tay lộ ra những đường gân dưới da. Anh bước đến một bên phòng, mở tủ, lấy một chiếc lọ nhỏ.

"Sao cậu lại có thứ đó?" Eve hỏi anh, cô nhận ra thứ trong lọ.

"Tôi thích sưu tầm những thứ mà một số sinh vật sử dụng. Càng quen thuộc với chúng thì càng tốt. Nó giúp tôi dễ dàng bắt chúng hơn." Vincent nói rồi đổ muối vào bồn tắm.

Một lúc sau, Vincent tắt vòi nước và bước ra khỏi vách ngăn. Khi anh đi đến chỗ Eve, ánh mắt họ chạm nhau. Có người gõ cửa từ bên ngoài, nhưng hai giây sau anh mới trả lời trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào cô: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra.

Eve nhìn thấy người đàn ông mà Vincent đã nói chuyện trước đó cùng một người phụ nữ tóc nâu buộc bằng bút chì bước vào. Người phụ nữ đeo một chiếc kính gọng vàng. Bác sĩ mỉm cười với Vincent, đôi mắt vàng của cô ấy nhìn chằm chằm vào cô.

Eve cứng người, cô nhận ra đây là người sói.

"Chào buổi tối, cậu Moriarty. Cậu tìm tôi có việc gì sao?"

"Clarks, đây là cô Barlow. Tôi cần cô xem vết thương của cô ấy." Vincent nói và người phụ nữ gật đầu. "Patton."

"Thưa cậu?" Patton nhanh chóng phản hồi.

"Anh chạy vặt giúp tôi chút chuyện. Đến Meadow, tìm nhà của người phụ nữ tên là bà Aubrey Dawson. Nhắn với bà ấy rằng cháu gái của bà ấy đang được tôi chăm sóc, ngày mai cô ấy sẽ về nhà."

Patton cúi chào, cánh cửa đóng lại.

Eve cởi chiếc áo khoác của Vincent mà cô đã mặc cho đến bây giờ, để nó xuống chiếc ghế cô đang ngồi. Cô nắm chặt tay khi bác sĩ đến gần xem vết thương.

"Vết roi rất thô và vẫn còn mới. Da quá mềm và có vẻ cô ấy không phải là người." Bác sĩ nói trong khi quay sang Vincent. "Nhưng hẳn cậu đã biết."

"Tiên cá." Vincent nói, tiến đến chỗ Eve đang ngồi. Anh có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Eve.

Bác sĩ hơi cau mày, cô ấy nói: "Về phần tiên cá, trông cô ấy.." Người phụ nữ chưa kịp chạm vào Eve, Eve giật mình. Bác sĩ kéo tay cô. ".. khá lạ. Mùi giống như ma cà rồng, người sói và.. ngục tối.."

"Cô có thứ gì có thể chữa lành vết thương của cô ấy nhanh hơn không?" Vincent hỏi, người phụ nữ mím môi rồi gật đầu.

"Tôi có thuốc mỡ. So với ở hình dạng con người, quá trình chữa lành của cô ấy ở nguyên dạng sẽ diễn ra nhanh hơn." Bác sĩ vừa khuyên vừa nhìn vào làn da của Eve. "Tôi sẽ mang thuốc mỡ đến để cậu bôi cho cô ấy. Tôi sẽ quay lại ngay."

Bác sĩ bước ra khỏi phòng, mười phút sau quay lại với một chiếc hộp nhỏ, cô ấy đưa cho Vincent. Trước khi rời khỏi phòng làm việc, người phụ nữ thông báo với anh:

"Cậu Moriarty, tôi tìm thấy một thứ mà hẳn cậu cũng đang quan tâm. Nếu có thời gian, cậu có thể ghé qua phòng thí nghiệm." Cô ấy mỉm cười với Vincent, cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng với tiếng cửa kêu cạch nhẹ sau lưng, để lại một mình Vincent và Eve trong phòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 133: Đêm tại hội đồng
[HIDE-THANKS]Giữa một người lạ là người sói và một Vincent là ma cà rồng thuần chủng đã cứu cô khỏi ngục tối, không ai đặt nhiều câu hỏi, Eve cảm thấy thoải mái. Cô cũng biết họ sẽ không giết cô. Đồng thời, cậu chủ của cô là một người đàn ông. Cô nhắm mắt lại và tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Xã hội không tán thành chuyện một người đàn ông và một người phụ nữ chưa kết hôn ở riêng với nhau mà không có sự giám sát. Nếu không phải vì hoàn cảnh hiện tại của cô, cô đã từ chối, nhưng với vị trí của mình, cô không thể từ chối sự giúp đỡ. Thậm chí, cô còn phải trân trọng sự giúp đỡ mà cô đang nhận được.

Cô nghe Vincent nói: "Cô sẽ cần phải thích nghi với nước lạnh. Chỗ này không tiện nghi đến mức có nước nóng, ngoại trừ trong phòng thí nghiệm."

"Tôi ngạc nhiên khi các văn phòng hội đồng có bồn tắm đấy.." Eve nhẹ nhàng đáp, cô nghe Vincent cười khúc khích.

"Không phải văn phòng của ai cũng có đâu. Chỉ có văn phòng của tôi và một vài cấp trên thôi."

Lúc trước cô nghĩ anh là người không trực tiếp làm việc hoặc tham gia vào nhiệm vụ của hội đồng, nhưng có vẻ như cô đã nhầm. Vincent Moriarty nắm quyền kiểm soát nhiều hơn những gì anh để mọi người thấy.

"Tại sao?" Eve hỏi, một cái nhíu mày thoáng xuất hiện trên trán cô. Có phải vì anh thường ngủ ở đây không?

Vincent kéo chiếc áo khoác mà Eve đang ngồi lên, cô dùng cả hai tay nắm chặt hai bên ghế để có thể nhóm người dậy. Anh kéo chiếc áo khoác ra khỏi ghế, ném nó lên bàn. Anh nhìn cô:

"Mặc dù tôi thích đặt mọi người vào đúng.. vị trí của họ, nhưng tôi thích sự sạch sẽ, tôi không muốn bị ám mùi máu của những loài thấp kém. Giống như hôm nay, nếu tôi tiếp tục làm việc ở đây thì bây giờ cô sẽ được chiêm ngưỡng tôi ngâm mình trong bồn tắm."

"Tôi nghĩ là tôi không nên nhìn cậu như vậy." Eve rời mắt khỏi anh, mắt cô nhìn chằm chằm vào những đồ vật trong phòng.

Vincent nhận thấy Eve đờ đẫn như thể cô đang nghĩ điều gì buồn.

"Cô còn tưởng tượng tôi khỏa thân nữa à, thật đồi bại làm sao. Tôi tắm nhưng vẫn mặc đồ đấy nhé." Một bên khóe môi Vincent nhếch lên. Mặc dù Eve mệt mỏi đến kiệt sức, cô vẫn nhìn anh. "Tôi nghĩ sẽ công bằng nếu cô nhìn tôi như tôi từng nhìn thấy lưng của cô." Eve trừng mắt với anh. "Đến lúc thả cá vào bể rồi."

Khi anh cúi xuống về phía cô, khuôn mặt anh tiến lại gần cô. Eve nhận thấy những đốm đồng trong đôi mắt đỏ của anh. Chúng trong suốt và nhìn thẳng vào mắt cô. Cô hạ mắt, vòng tay qua cổ anh. Ngay giây tiếp theo, Vincent bế cô lên rồi đi đến bồn tắm trong phòng.

Lúc này, chân Eve rất trơn, cô biết mình không thể kìm nén sự biến đổi của mình nữa. Trước đến nay cô chưa bao giờ kìm nén lâu như vậy. Khi Vincent thả cơ thể cô xuống nước bồn tắm, nửa thân dưới của cô lập tức biến đổi.

Bồn tắm đủ lớn để chứa cơ thể tiên cá của Eve, nước mà Vincent đã đổ đầy trước đó bắn ra ngoài bồn tắm.

Vincent chưa bao giờ nhìn thấy một nàng tiên cá nào xinh đẹp như thế.

Anh nhìn vào vẻ ngoài của Eve mà ngẩn người. Với công việc hiện tại, anh đã gặp rất nhiều tiên cá và người cá, nhưng không ai tuyệt vời như người đang ở trong bồn tắm này cả.

Đôi chân người của Eve đã biến mất, chúng hợp nhất, tạo thành hình dạng phần thân dưới của một chiếc đuôi cá, cái vây mỏng manh nhô ra bên dưới chiếc váy lót màu be của cô. Mặc dù cô cố gắng giấu phần thân dưới sau chiếc váy, nhưng chiếc váy đã ngâm trong nước và trở nên trong suốt.

Vincent nhìn thấy những chiếc vảy màu xanh thẫm ở phần thân dưới của cô, mỗi chiếc vảy trên cơ thể Eve đều có viền vàng. Không thể kiềm chế bản năng nguyên thủy của mình, đôi mắt đỏ của anh tối sầm lại, răng nanh của anh khao khát cắn nàng tiên cá. Anh biết, máu của cô có hương vị tuyệt vời như thế nào trên môi anh.

Trong khi Vincent tiếp tục nhìn chằm chằm, Eve thở phào nhẹ nhõm vì cơ thể được ngâm trong nước muối. Cơ thể biến đổi khiến cô đỡ đau đớn hơn. Nó làm dịu cơ thể cô, và cô chìm sâu hơn vào trong nước.

Máu của Eve làm nước chuyển sang màu hồng nhạt. Khi Eve thư giãn, mắt cô nhìn xuống chiếc váy lót, nhận ra nó trong suốt, mắt cô mở to. Cô vội vàng nhìn lên ngực mình đang chìm trong nước, dù mặt nước dao động, nhưng vẫn không đủ để che đi bộ ngực của Eve.

"Quay sang chỗ khác!" Eve vừa hét vừa lấy tay che ngực, cô thấy mắt Vincent đang nhìn vào đuôi mình.

Khi ánh mắt của Vincent hướng về phía cô, Eve hất một nắm nước vào mặt anh. "Cậu đang làm gì vậy?" Anh nheo mắt nhìn cô. Cô quay lưng lại với anh để che phần thân trước. Mặt cô nhăn lại đau đớn.

Hàng loạt thứ chạy trong đầu khiến cô không tỉnh táo, cô hy vọng rằng Vincent không nhìn thấy gì cả, vì cô đã thấy anh chỉ nhìn chằm chằm vào đuôi cô thôi.

Lúc di chuyển, tấm vải váy cọ vào vết thương, cô ấy rít lên đau đớn.

"Tôi phải bôi thuốc vào vết thương cho cô, nhưng nếu cô còn mặc váy thì không làm được đâu. Trừ khi cô có mắt ở sau đầu và một cánh tay dài." Vincent nói, nhìn những giọt nước nhỏ xuống da cô. Không đợi cô nói điều gì ngu ngốc, anh nói thêm. "Tôi sẽ không cắn cô, hứa đấy."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 134: Chăm sóc dưới ánh nến
[HIDE-THANKS]Những ngọn nến thắp trong phòng vẫn cháy sáng, má Eve cũng ửng hồng. Cô từ từ, cẩn thận cởi chiếc váy lót vẫn còn trên người. Đó không phải là việc dễ dàng, vì cô không thể đứng vững và phải cởi nó ra khi ngồi trong bồn tắm.

"Cô xong chưa đấy?" Eve nghe thấy Vincent hỏi cô từ phía bên kia phòng, ngăn bởi vách gỗ.

"Chưa xong." Cô trả lời. Cuối cùng cô cũng cởi chiếc váy ra khỏi người. Bây giờ hoàn toàn khỏa thân, cô nhanh chóng đưa mái tóc vàng óng của mình ra phía trước để che ngực.

Có chút lo lắng, Eve nhìn qua những lỗ khoét trên vách ngăn gỗ, thấy Vincent đang vừa tựa vào mép bàn vừa đọc một tờ giấy da. Cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ ngồi trong bồn tắm của ai đó hoặc cởi váy trước mặt một người đàn ông trước khi kết hôn.

"Tôi xong rồi." Eve thông báo. Cô thấy anh thả tờ giấy da xuống bàn và đi đến chỗ cô.

Cô quay lưng lại với anh, nghe thấy tiếng giày anh gõ trên sàn phòng. Cô không dám quay lại nhìn anh, nếu làm vậy chắc cô đã chết đuối trong bồn tắm rồi. Nhưng cô là một tiên cá, cô có thể thở dưới nước.

Đôi mắt của Vincent hướng về tấm lưng trần của Eve. Anh để ý đôi vai của cô, và vì mái tóc đã được chia ra, anh có thể nhìn thấy chiếc cổ thanh mảnh của cô. Anh ngồi xuống sau cô mà không dùng ghế đẩu, nhìn hai vây đuôi tuyệt đẹp duỗi ra như lông vũ, đung đưa một cách tao nhã trong nước.

Vết thương mà cô phải chịu đã chuyển sang màu sẫm trên làn da nhợt nhạt. Anh hỏi:

"Bình thường tù nhân sẽ không bao giờ bị đánh vào ngày đầu tiên trong ngục tối. Cô làm gì chọc tức bọn chúng à?"

Vincent nhận ra Eve không tỏ ra sốc khi thấy anh giết những tên lính canh trong ngục tối. Cú sốc cứ đến rồi đi, không để lại chút bóng ma tâm lý nào. Như thể cô đã từng thấy điều gì đó như thế này trước đây.

Nghe câu hỏi của anh, Eve rời mắt khỏi mặt nước và nhìn vào góc tường mặc dù cô không thể nhìn thấy Vincent.

"Tôi đã cố giải thích rằng tôi không phải là kẻ giết người. Nhắc đến tên của cậu và Công tước cũng vô ích."

"Ừm. Hầu hết những kẻ phạm tội đều bịa chuyện để thoát khỏi đó mà." Vincent nói. Anh nhặt chiếc hộp nhỏ mà bác sĩ đã đưa trước đó lên.

"Lúc tôi nhận ra thì đã muộn." Giọng Eve trở nên trầm xuống, cô tức giận vì những lời cô nói không được lắng nghe. "Không biết là.. có bao nhiêu người vô tội bị mắc kẹt trong ngục t.. ouch!"

Vincent bắt đầu bôi thuốc vào vết thương của cô, cô cảm thấy như bị thiêu vậy. Anh nói: "Thay vì lo lắng cho người khác, cô nên nghĩ đến bản thân mình đi. Suy cho cùng, cũng bởi cái ý nghĩ đó mà cô mới lâm vào hoàn cảnh này."

Eve nghiến răng vì loại thuốc đó. Cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Ý cậu là tôi không được giúp đỡ ai, để mặc họ chết sao?"

"Chỉ chăm sóc những người mà cô biết, trong khả năng của cô, cô sẽ không rơi vào thế khó. Cô sinh ra không phải để chăm sóc thế giới này, Genevieve Barlow." Vincent nói. Anh quệt lớp kem mỡ trên ngón tay, bôi lên một vết thương khác trên lưng Eve, cô nắm chặt tay. "Sắp chết đến nơi mà đi giúp người khác thì ích lợi gì? Nhưng tôi biết cô.." Giọng anh kéo dài.

Eve quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy bóng anh.

"Cô sẽ lao xuống để giúp mọi người, cô muốn thế giới công bằng." Vincent nói, một tiếng cười khúc khích bật khỏi đôi môi anh. "Nhưng trên đời này không có gì là công bằng cả, tốt hơn hết là tự bảo vệ mình, cô bé ạ."

Nếu thế giới diễn ra theo lời của Vincent, cô sẽ không bao giờ được bà Aubrey và Eugene cứu, Eve nghĩ. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu lời anh nói. Mà làm sao cô biết được cái chết của một người nào đó lại có thể khiến cô rơi vào tình thế khó khăn như vậy. Chỉ có thế trách cô xui xẻo thôi.

Eve không phản bác vì lời anh nói không chỉ đúng với diễn biến của hai ngày qua mà vì Vincent còn cứu cô. Cô nhìn những vết cắt ở phần thân dưới và máu trên da hòa vào nước khi đuôi cô chuyển động.

Cô cảm nhận rất rõ những ngón tay lạnh ngắt của Vincent đang chạm vào mình. Nếu nước không lạnh, cô sẽ rùng mình. Một lúc, cô nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay anh ta lướt qua da cô, khiến da và trái tim cô run rẩy.

Khi ngón tay của Vincent chạm vào một vết thương khác, Eve rít lên đau đớn, tránh xa anh.

"Đau quá." Eve thừa nhận.

"Cố chịu chút đi," Vincent nói, cô nhíu mày lại. Anh hỏi cô. "Cô làm gì gần thị trấn Raven vậy?"

"Đi bộ.." Eve trả lời, nhớ lại những gì cô nghe được về mẹ mình.

"Bộ không khí ở Meadow ô nhiễm rồi à?" Vincent mỉa mai. "Tôi biết cô đang đi bộ, vì người đánh xe ngựa của cô không đi cùng cô. Cô làm gì ở đó một mình thế?"

Eve im lặng trong hai giây cho đến khi ngón tay của Vincent chạm vào vết thương của cô, cô hét lên đau đớn rồi nghiến răng. Cô giải thích:

"Tôi đến Brokengroves bằng xe ngựa địa phương. Tôi đi thăm một cặp vợ chồng già đã giúp Eugene và tôi tuần trước khi bánh xe ngựa của chúng tôi bị hỏng, nhưng tôi không thể gặp họ. Lính canh ở đó nói rằng họ đã rời khỏi thị trấn. Tôi đi bộ về, không nhận ra mình đã đi vào vùng ngoại ô của thị trấn Raven."

Cô nghe tiếng sột soạt phía sau mình và thấy Vincent đứng dậy. Anh nói:

"Lưng cô xong rồi. Đưa đuôi ra đây."

Eve nhìn vào ngực mình rồi làm theo những gì anh yêu cầu. Lần này Vincent ngồi trên mép bồn tắm. Cô thấy Vincent chạm vào một vây đuôi của cô, má cô đỏ bừng. Sau đó, anh buông tay ra.

"Cô vẫn chưa nói với tôi lý do tại sao cô đến Brokengroves."

Eve cau mày: "Tôi nói rồi mà."

"Sao tôi có cảm giác cô chỉ cho tôi biết một nửa sự thật thôi vậy. Cũng được thôi." Vincent nói, Eve cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi anh nói. "Tôi sẽ cử người thẩm vấn lính canh Brokengroves, rồi trình bày trước hội đồng để xóa tên cô khỏi danh sách nghi phạm giết người." Anh vừa nói vừa thoa thuốc.

Eve không muốn tên của mẹ cô bị tiết lộ. Nó không chỉ hủy hoại danh tiếng của mẹ cô vốn đã lặng yên suốt một khoảng thời gian, mà còn có thể cảnh báo kẻ giết người.

Họ thầm liếc nhìn nhau. Ánh mắt anh không khác gì một kẻ săn đang nhìn con mồi, cô khẽ nuốt nước bọt.

Mặc dù Vincent không hề cố gắng chứng minh điều gì, nhưng hành động của anh đối với cô thể hiện rõ hơn là lời nói. Cô hỏi: "Cậu có thể hứa là sẽ không nói với bất kỳ ai không? Kể cả hội đồng."

Ánh mắt của Vincent trở nên tò mò, anh nói: "Nói tôi nghe xem."

Eve mím môi, thấy anh đợi mình nói. Cô hít một hơi thật sâu rồi giải thích với anh rằng cô đã từng sống với mẹ mình ở Brokengroves, trước khi mẹ cô bị giết. Cả việc dì Aubrey và Eugene tình cờ tìm thấy cô và được họ nhận nuôi thế nào. Cô cố gắng nói ngắn gọn, trong thời gian đó, Vincent đã bôi thuốc xong và châm một điếu xì gà.

".. và đó là lý do tại sao tôi đến Brokengroves, tôi muốn biết về những người mà mẹ tôi quen biết." Eve kết thúc.

Cô thấy Vincent vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hít một hơi xì gà và phả khói ra khỏi môi. Sau đó, anh nói:

"Có vẻ như mẹ cô không được thông minh lắm. Bà ấy có thể bán ngọc trai để kiếm sống."

Lúc trước Eve đã từng thắc mắc như vậy. Cô bảo vệ mẹ mình: "Có lẽ bà ấy sợ có người phát hiện ra tôi."

Vincent gõ nhẹ vào tàn thuốc xì gà ở bên cạnh và ngâm nga: "Có thể. Cha là tiên cá, mẹ là người, con gái là tiên cá. Loài của cô không sống lâu như cô đâu. Người cá thì có thể, chứ tiên cá thì rất hiếm."

Eve thả đuôi xuống nước, ngâm nó trong muối tắm.

"Không phải nói để làm cô nản, nhưng tôi đã thấy nhiều tiên cá và người cá mắc kẹt trong quá khứ, cố gắng trả thù, kết quả là không bao giờ sống sót. Những gì đã xảy ra với mẹ cô thật đáng buồn và xui xẻo, nhưng nếu phải khuyên, tôi sẽ nói với cô rằng, hãy bỏ ý nghĩ đó đi và tiếp tục sống cuộc sống của mình. Đâu phải ở địa vị thấp là không thể thu hút sự chú ý."

Eve cắn vào phần má trong, cố gắng lắng nghe lời Vincent. Bà Aubrey cũng đã khuyên cô như vậy, và không phải là cô chưa cố gắng buông bỏ nó. Nhưng ký ức về đôi mắt tràn đầy sức sống của mẹ cô trở nên trống rỗng khiến cô khó lòng buông bỏ.

"Những gì cô trải qua trong ngục tối chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Cô càng cố gắng tìm hiểu, mọi chuyện sẽ càng tệ, cô sẽ chìm vào vực sâu của bóng tối và nó sẽ hủy hoại cô." Vincent nói, đưa điếu xì gà lên môi và rít thêm một hơi.

Vincent không muốn mình giúp đỡ người phụ nữ này một cách vô nghĩa, không chỉ vì máu của cô mà còn vì anh đã thấy cô đối xử với em gái mình như thế nào. Sau đó, anh nói:

"Nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đi nói chuyện với trưởng hội đồng, chúng tôi sẽ xóa tên cô nhanh hơn. Tôi sẽ khóa cửa từ bên ngoài."

Trước khi anh rời đi, Eve đã ngăn anh lại: "Cậu chủ Vincent." Anh quay lại nhìn cô. "Cảm ơn vì đã giúp tôi." và vì đã không giống những người đàn ông mà cô đã gặp trong hai mươi bốn giờ qua.

Một bên khóe môi của Vincent nhếch lên: "Mau khỏe đi để tôi còn cắn."

Eve nhìn Vincent rời khỏi bồn tắm, đi đến cửa và bước ra khỏi phòng. Cô nghe thấy tiếng chìa khóa xoay và tiếng khóa cửa. Sự im lặng bao trùm căn phòng. Giờ chỉ còn một mình, cô trượt sâu hơn vào bồn tắm đến nỗi toàn bộ cơ thể cô ngập trong nước, cô nhìn lên trần nhà.

Cô cân nhắc những lời Vincent nói với mình.

Buông bỏ một thứ gì đó thường là điều khó khăn nhất. Eve yêu mẹ mình. Cho đến bây giờ, những sợi dây đau đớn đã quấn quanh tay cô. Cô quyết định nghe theo lời của ma cà rồng, buông bỏ những sợi dây của quá khứ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 135: Bong bóng trên mặt nước
[HIDE-THANKS]Ngọn lửa trong những chiếc đuốc khẽ lay trước cơn gió thổi từ khu rừng nơi hội đồng được xây dựng. Các hành lang của tòa nhà hội đồng vắng tanh, nhìn từ bên ngoài trông vô cùng yên tĩnh.

Trong một phòng hội đồng của trưởng Nội Bộ, Vincent ngồi trước mặt Clayton, cậu bé ma cà rồng trông có vẻ không hài lòng. Cậu ấy nhận thấy vết máu trên quần áo của Vincent. Clayton nghiêm nghị hỏi:

"Lần này cậu giết ai thế?"

"Mấy tên ma cà rồng cấp thấp không biết nghe là gì. Tôi phải giết chúng để cứu một con người vô tội." Vincent đáp, rít một hơi cuối cùng từ điếu xì gà mà anh đã châm trước đó rồi ấn đầu điếu vào gạt tàn.

Cậu bé ma cà rồng cau mày. Cậu ấy biết sự thật còn nhiều hơn cả thế. "Ngạc nhiên thật. Con người may mắn hay bất hạnh đó là ai vậy?"

"Gia sư của em gái tôi. Cô ấy bị vu oan là kẻ giết người, bị phạt đánh roi đến mức chảy máu và không thể đi lại được. Chẳng phải rất đáng thương sao?" Vincent hỏi, Clayton nghi ngờ, ma cà rồng trước mặt cậu ấy đã học được cách giúp đỡ con người từ khi nào. "Tôi làm đúng mà nhỉ?" Anh hỏi trưởng hội đồng, cậu ấy cảnh giác nhìn anh.

"Chắc vậy." Clayton trả lời.

"Tuyệt, người phụ nữ đó là người bị buộc tội giết Fowler, và những người tôi giết là lính canh." Vincent dựa lưng vào ghế, mắt Clayton nheo lại.

"Gì cơ?" Trưởng Nội Bộ trừng mắt nhìn anh. "Cripps sao rồi?"

"Ông ta đang dọn dẹp đống bừa bộn mà ông ta đã gây ra trong ngục tối. Ông ta sẽ đến đây sớm thôi." Vincent đưa tay lên trước mặt và ngáp.

Cậu bé ma cà rồng đặt tay lên bàn tạo nên một tiếng thịch nhẹ:

"Tôi nhớ tôi đã nói rõ ai là người xử lý vụ án. Vậy mà cậu lại can thiệp vào. Cậu nghĩ những thành viên khác trong Nội Bộ sẽ ngồi im khi họ phát hiện ra chuyện này sao?" Clayton hỏi. "Cái tiếng giết người của cậu đã vượt mặt tất cả mọi người trong hội đồng. Nếu mắc sai lầm, cậu sẽ không thể tự cứu mình khỏi cái ngục tối mà cậu từng đi nhốt người khác đâu."

Clayton nhìn Vincent chằm chằm, hy vọng Vincent có lý do chính đáng để chống lại các quy tắc của hội đồng.

Mắt Vincent di chuyển đến góc, môi anh cong lên: "Sao ông không hỏi Cripps luôn nhỉ?"

Giây tiếp theo, có người bên ngoài gõ cửa phòng đóng kín.

"Cripps đến báo cáo." Giọng của ông Cripps vang lên, ánh mắt của Clayton chuyển từ Vincent sang cánh cửa.

"Vào đi." Clayton quát, cánh cửa mở ra.

Khi ông Cripps mở cửa, hàm ông ta căng chặt khi nhìn thấy Vincent đang ngồi đó. Ông ta cúi đầu, chưa kịp ngẩng đầu lên thì Clayton hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra trong ngục tối, Cripps?"

"Moriarty đã không nghe lệnh và giữ người bị cáo liên quan đến cái chết của ông Fowler." Ông Cripps vừa mách lẻo vừa trừng mắt nhìn Vincent. Nếu Vincent nghĩ rằng mình có thể thoát tội thì đó là một sai lầm lớn, ông Cripps tự nhủ. "Không chỉ vậy, mãi sau đó cậu ta mới đề cập rằng cậu ta có manh mối về thông tin quan trọng liên quan đến vụ án."

Clayton quay lại nhìn Vincent, anh giải thích:

"Tôi chỉ làm theo chỉ dẫn thôi, không can thiệp vào vụ án. Thành thật mà nói, nếu những tên bất tài vô dụng của ông thẩm vấn đúng cách, ông sẽ tiết kiệm được thời gian của mọi người và không có chuyện những người vô tội bị tra tấn." Vincent tiếp tục. "Bàn về chuyện phá vỡ các quy tắc, tôi nghĩ ai cũng biết không có tù nhân nào bị làm hại trong hai mươi bốn giờ đầu tiên. Nhưng ông Cripps đã ra lệnh đánh roi người phụ nữ một cách không thương tiếc, đã thế còn là một người không liên quan gì đến vụ án."

"Tôi chưa bao giờ ra lệnh đánh đòn người phụ nữ đó. Tên lính trưởng tự quyết định chuyện này." Ông Cripps tự bào chữa.

"Đổ lỗi cho người chết dễ quá nhỉ." Vincent ngâm nga, ông Cripps bước vào phòng.

"Cậu là người đã giết cậu ta! Tất cả đều là mưu của Moriarty, cậu ta muốn gài bẫy tôi và biện minh cho hành động của mình." Ông Cripps giải thích với Clayton, cậu ấy trở nên khó chịu. "Tôi định thẩm vấn người phụ nữ để tìm ra sự thật, nhưng cậu ta đã can thiệp.."

"Đủ rồi!" Clayton quát họ, trừng mắt nhìn hai người. Cậu ta hít một hơi thật sâu. "Cả hai người sẽ phải chịu hậu quả vì không tuân thủ các quy tắc. Ông Cripps, ông không được phép xử lý vụ án này nữa. Việc cơ bản thế mà ông cũng quên sao? Ông nôn nóng chấm dứt vụ án đến thế sao?"

Mặc dù trưởng Nội Bộ trông còn khá trẻ, nhưng cậu ấy đã có kinh nghiệm đối phó với những người trong hội đồng trong nhiều năm nay, không gì có thể qua mắt cậu ấy.

Ông Cripps cố giải thích: "Thưa ông.."

"Dọn sạch mớ hỗn độn đã gây ra hôm nay đi." Clayton dứt khoát đáp. Cậu ấy chuyển mắt nhìn Vincent. "Dù không phải là thành viên của hội đồng, cậu cũng không thể vi phạm các quy tắc và giết lính canh."

"Tôi sẽ không làm vậy nếu người này không ra lệnh cho lính canh hành hạ người phụ nữ vô tội và đánh tôi nữa." Vincent trả lời. Clayton nghiến răng vì trước đó, Vincent đã bắt ông ta thừa nhận hành động của mình.

Clayton nói với ông Cripps: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu Moriarty."

Ngài Cripps cúi đầu và rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta. Clayton nói với Vincent: "Những người trong Nội Bộ sẽ không bỏ qua hành động của cậu đâu. Cậu thật may mắn khi Cripps đã phạm sai lầm."

Vincent gật đầu và trả lời: "Tôi biết, đó là lý do tại sao tôi làm những gì tôi đã làm."

"Đáng lẽ cậu có thể để họ sống, nhưng cậu đã giết họ." Đôi mắt đỏ của Clayton không rời khỏi anh.

Vincent mỉm cười trước lời nói của Clayton: "Tôi nghĩ đã đến lúc ông giao vụ án cho tôi. Cả ông và tôi đều biết tôi phù hợp với công việc này hơn nhiều."

"Kể cả khi cậu giết lính canh trong ngục tối?" Clayton nhướn mày.

Vincent hỏi: "Ông không nghĩ hành động của tên lính trưởng quá đáng nghi sao? Nếu có người mách nước cho cậu ta đóng hẳn vụ án thì sao? Và ông mong tôi tha cho họ sao? Hại thì cũng đã hại rồi, cái cần làm là sửa chữa."

"Bởi vì theo cậu, cái chết là thứ trả lời cho các câu hỏi?" Trưởng Nội Bộ trả lời, nụ cười trên môi Vincent nở rộng hơn.

"Chỉ một nửa thôi. Tra tấn mới là thứ đó." Vincent trả lời với vẻ lạnh lùng trong đôi mắt. Mặc dù Vincent đã khuyên Eve buông bỏ quá khứ, nhưng bản thân anh không áp dụng. Anh thích tính toán với mọi người.

Không phải lúc nào anh cũng như vậy.

Khi còn nhỏ, một sự cố đã thay đổi anh và em gái anh, Marceline. Họ đã nhận thức tổn thương theo một cách khác biệt. Anh mỉm cười khi nhớ lại ký ức rồi nhìn Clayton, cậu ấy đang nhìn anh.

"Ông nên nghỉ ngơi đi. Suy cho cùng, những cậu bé ngoan sẽ đi ngủ sớm." Vincent nói rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Clayton nổi giận, cậu bé cau mày nhìn anh.

"Một ngày nào đó, chính tay tôi sẽ ném cậu vào ngục tối." Clayton khô khan đáp.

Một giờ đã trôi qua kể từ khi Vincent để Eve một mình trong bồn tắm, cô vẫn chìm dưới nước. Sau khi bình tĩnh lại, cô ở dưới nước thả bong bóng, bong bóng di chuyển lên trên rồi vỡ tung trên mặt nước. Cô không nghe thấy tiếng mở khóa cửa phòng, Vincent bước vào trong, khóa cửa lại.

Vincent nghe thấy tiếng bong bóng, anh nhận ra tiên cá vẫn ở trong nước.

Anh bước thật nhẹ nhàng, đến đứng cạnh bồn tắm. Mặc dù người ta nói rằng tiên cá là những sinh vật xinh đẹp, nhưng anh chỉ thừa nhận, đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong số tất cả những người anh từng thấy.

Nếu một người khác ở vị trí của anh, họ sẽ phải lòng vẻ đẹp quyến rũ của cô, nhưng đây là Vincent. Anh đã nhìn thấy vô số phụ nữ xinh đẹp, và vẻ đẹp của họ không đủ để làm dao động trái tim hay tâm trí anh. Mặc dù vậy, anh thấy buồn cười khi tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, khi cô thổi bong bóng như một đứa trẻ.

Những gợn sóng do bong bóng tạo ra làm rung chuyển mặt nước.

Cuối cùng Eve cũng nhìn thấy khuôn mặt của Vincent ở bên kia mặt nước, anh mỉm cười với cô, cô mất một giây nhìn anh chằm chằm. Khi nhận ra anh đang nhìn cô, cô thở gấp. Bởi vì tóc cô không còn che ngực nữa mà xõa ra xung quanh đầu cô.

Eve nổi lên khỏi mặt nước, phần thân dưới trở lại với đôi chân người. Cô giật mình sặc nước.

"C-cậu về khi nào vậy?" Cô nhanh chóng kéo đầu gối lại gần ngực, ôm chặt lấy nó.

"Một lúc trước. Máu trên quần áo của tôi khiến tôi đói. Nếu cô chơi xong rồi thì đến lượt tôi." Vincent nói.

Mắt Eve gần như rơi độp xuống đất khi thấy Vincent cởi cúc áo sơ mi. Trong đầu cô vang lên tiếng chuông inh ỏi. Không phải chuông đám cưới, mà là chuông báo động.

Cô nghe thấy áo anh rơi xuống đất và cố gắng không nhìn anh. Cô hoảng loạn cầu xin: "Khoan đã! Để tôi ra ngoài!"

"Được thôi." Vincent trả lời, đợi cô bước ra khỏi bồn tắm. Vài giây trôi qua, da cô ửng hồng. Mặc dù đã nói là sẽ ra ngoài, nhưng cô không thể vì cô đang khỏa thân mà.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Nay 29 tết rồi nhỉ, định mai lì xì mọi người thêm 1 chương :)) Nhưng mà vậy thì thường quá.. Hmm, có nên viết 1 chương ngoại truyện nho nhỏ về Vin-Eve không ta..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 136: Không cô đơn
[HIDE-THANKS]Quanh bồn tắm không có bất cứ thứ gì để Eve che thân. Quên chuyện quần áo đi, cô còn chẳng thấy một chiếc khăn nào trong tầm mắt, cô hỏi anh: "Cậu có thể đưa tôi chiếc khăn không?"

May mà Vincent không thô lỗ, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh đi ngang qua phòng. Anh quay lại bên cô. Nhận thấy chiếc khăn treo cạnh mình, cô vội vàng cầm nó và hỏi anh: "Cậu có thể nhắm mắt lại, quay sang hướng khác được không?"

Vincent nhìn Eve chằm chằm, cô đang duỗi tay cầm chiếc khăn trong khi vẫn ngồi ở tư thế cũ. Không phải anh không thấy thứ cô đang cố che, nhưng anh quyết định giữ nó cho riêng mình.

Khi nhận thấy Vincent quay lưng về phía mình, Eve kéo nút bồn tắm để nước đã qua sử dụng có thể chảy ra ngoài. Đứng dậy, cô nhanh chóng bước ra ngoài và lau người. Cô nghe thấy tiếng anh:

"Trong tủ bên cạnh có một bộ quần áo. Cô có thể dùng nó."

Eve quấn khăn quanh người, vội vã chạy đến tủ và mở tủ ra. Cô lấy quần áo của anh, mặc vào. Trong lúc đó, Vincent lại đóng nút bồn tắm, tiếng nước chảy vào bồn tắm thật rõ ràng.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra từ đôi môi của Eve khi cô đã an toàn và mặc xong quần áo. Dù không có ý định nhìn trộm, nhưng sự tò mò đã khiến cô phải rời mắt nhìn Vincent, anh đang tụt quần khỏi eo, chợt quay đầu lại.

"Muốn huề với tôi à?"

"Tôi xin lỗi!" Giọng của Eve vang lên to hơn bình thường sau khi bị bắt quả tang nhìn chằm chằm vào lưng anh. Bây giờ cô đã nhìn thấy anh, cô không thể không nhìn thấy anh. Mặc dù mắt cô chỉ đảo qua trong một giây ngắn ngủi, cô đã nhìn thấy cơ thể như bức tượng tạc của Vincent Moriarty. "T-tôi không cố ý nhìn trộm."

"Không sao. Tôi không ngại về ngoại hình của mình đâu. Cứ nhìn thoải mái." Vincent chế nhạo cô, nhưng Eve quay đi hướng khác để đôi mắt tò mò của cô không nhìn lung tung. Anh không biết xấu hổ không có nghĩa là cô sẽ nhìn anh chằm chằm. Người đàn ông này quá tự tin với con người* của mình theo đúng nghĩa đen.

(*Nguyên văn: Too comfortable in his skin: Nghĩa bóng là "quá tự tin, quá hài lòng với con người của mình")

"Có lẽ tốt hơn là tôi nên bước ra khỏi phòng." Khuôn mặt Eve đỏ bừng, cô cảm thấy khá nóng. Cô bước sang phía bên kia phòng. "Tôi nghĩ mình không nên ở trong phòng vào thời điểm này. Lỡ có ai phát hiện ra thì sao." Cô hỏi.

"Được thôi, nếu cô muốn được hy sinh bản thân, kiểu như bị hút khô máu hoặc bị ăn thịt ấy." Câu nói mỉa mai của Vincent vang lên. "Đừng nói với mọi người chuyện cô thấy tôi khỏa thân nhé, trừ khi cô muốn khoe."

"Tôi sẽ không bao giờ làm vậy!" Eve trả lời.

"Thế thì ngồi yên, đừng gây thêm rắc rối." Vincent nói, cô nghe thấy tiếng nước dừng lại. Có tiếng nước bắn tung tóe, cô chỉ có thể đoán hiện anh đang ngồi trong bồn tắm. "Ngồi xuống." Giọng anh sắc bén, cô kéo ghế ở bàn làm việc ra, ngồi xuống.

Trong hai phút, không ai nói gì vì Eve xấu hổ và Vincent đang bận ngâm mình trong bồn tắm. Cô tự nhủ, không phải nói với mọi người. Mà là để nói với lương tâm của cô. Quần áo của anh quá rộng so với cô, cô đã cài cúc cho đến tận cổ áo, còn tay cô thì biến mất trong tay áo dài. Lò sưởi kêu lách tách, cô quyết định ngồi trước lò sưởi, chăm chú quan sát những cục than lòe sáng cùng ngọn lửa xung quanh.

Eve thận trọng quay lại nhìn Vincent, anh đang nhắm mắt, đầu ngửa ra sau. Mái tóc bạc của anh ướt đẫm và được hất ra phía sau. Cô hỏi anh:

"Chúng ta đã thoát khỏi các rắc rối chưa?"

"Ừm." Vincent đáp. Thấy anh không có tâm trạng để nói thêm về chuyện đó, Eve không hỏi anh nữa, cô quyết định quay lại nhìn lò sưởi. Cô hơ tay trước lò sưởi, cảm thấy lòng bàn tay mình ấm lên. "Eve."

"Hả?" Lông mày cô nhíu lại vì anh chưa bao giờ gọi cô bằng một tên nào khác ngoài cô Barlow và cô bé.

"Hát cho tôi nghe đi."

Nếu như bình thường, cô sẽ từ chối, nhưng hôm nay Vincent đã làm rất nhiều điều cho cô, cô quyết định thể hiện lòng biết ơn của mình với anh. Cô lịch sự hỏi: "Cậu muốn nghe gì?"

"Gì cũng được." Vincent hít một hơi thật sâu rồi thở ra qua môi. "Đừng quá lớn, chỉ đủ tôi nghe thôi. Tôi không muốn thu hút đám đông."

"Được." Eve trả lời, cô hắng giọng. Cho đến hiện tại, cô chưa bao giờ hát trước mặt bất kỳ ai ngoại trừ dì Aubrey và Eugene. Cuối cùng, cô hé môi và giọng hát ngọt ngào nhất thoát khỏi cổ họng, giống như phép thuật tràn vào màn đêm. Đó là bài hát mà người mẹ quá cố từng hát cho cô nghe, bài hát vẫn còn trong ký ức của cô.

Trong khi Eve hát, mắt Vincent vẫn nhắm nghiền, lắng nghe nàng tiên cá hát. Có điều gì đó rất êm dịu trong giọng hát của cô, nhưng nó lại khơi dậy những ký ức sâu thẳm nhất trong tâm trí anh.

Anh mở mắt ra để lộ đôi mắt đỏ sẫm trông chẳng khác gì máu. Sau một giây, khóe môi anh cong lên như thể rất thích thú. Khi Eve ngừng hát, anh hỏi:

"Cô có từng nghĩ đến chuyện quay về với giống loài của mình không? Ở đó an toàn hơn là sống trong sợ hãi ở đây."

"Không." Eve trả lời, thấy anh quay đầu về phía mình. "Tôi không biết ai ở đó cả. Ít nhất thì ở đây, tôi cũng có hai người yêu thương và quan tâm đến tôi, và ngược lại."

Vincent nghiêng đầu, vài sợi tóc bạc của anh rủ xuống bên trán: "Sợ cô đơn à?"

"Không đáng sợ sao?"

"Nếu cô quen với nó." Vincent đáp, Eve tự hỏi liệu ma cà rồng này có cô đơn không. "Tôi không cô đơn. Tôi khá thích bầu bạn." Anh nói như thể đọc được suy nghĩ của cô.

"Tôi đã nói gì đâu." Eve bĩu môi.

Một bên khóe môi của Vincent nhếch lên: "Tôi có thể nhìn thấu cảm xúc của cô đấy, Eve. Đêm nay, tôi đã đọc được rất nhiều từ cô. Tôi tự hỏi liệu có phải vì cô tự nguyện để người khác nhìn thấu hay không."

Eve đã dễ dàng bị nhìn thấu kể từ khi mắt họ chạm nhau trong ngục tối. Ngay bây giờ, dù cô có cố gắng xóa bỏ thế nào đi nữa, cũng không thể được.

"Sao cậu lại gọi tôi là Eve?"

"Chẳng phải một vài người cũng gọi cô như thế sao?" Vincent hỏi cô. "Vì Công tước gọi cô bằng tên, tôi nghĩ rằng gọi cô như vậy là đúng. Bây giờ chúng ta là bạn bè rồi."

(Jo: Ối chà chà, giấm nhà ai chua lè chua lét thế kiaaa)

Một nụ cười nhỏ thoáng hiện trên môi Eve. Mặc dù cô biết rằng ông chủ và nhân viên không thể là bạn bè, nhưng hôm nay có lẽ là một ngoại lệ. Có thể không hoàn toàn, nhưng cũng có một chút.

Trong tòa nhà hội đồng, cách xa nơi Vincent và Eve đang ở, vẫn có người chưa rời khỏi tòa nhà hội đồng. Đó là Noah Sullivan, anh ấy vẫn đang nói chuyện với một thành viên hội đồng,

"Cây cầu bị gãy ở Timberport có dấu vết móng vuốt, nhưng đó là do ma cà rồng cố tình phá. Tôi muốn cậu mang cho tôi tên của những gia đình sống quanh đó và bố trí lính canh để họ theo dõi những người đi qua." Noah ra lệnh.

"Vâng, Công tước Noah." Người đàn ông cúi đầu. "Anh có nghĩ chúng ta sẽ gây chia rẽ không?"

"Điều đó sẽ phụ thuộc vào việc mọi thứ có leo thang hay không, chúng ta nên tránh chuyện này. Mặc dù có những phe phái, nhưng khi cậu chỉ trích một phe phái, nó sẽ gây ra vấn đề."

Thành viên hội động cúi chào: "Tôi xin phép đi, chúc ngủ ngon, Công tước Noah."

"Chúc ngủ ngon." Noah lẩm bẩm, và nhìn người đàn ông rời đi. Sau khi rời khỏi đó, anh ấy đi qua các hành lang, chuẩn bị đến lối ra thì nghe thấy một thành viên hội đồng lên tiếng, đó là người phụ trách vụ án của Jones Fowler.

"Tôi nghĩ tốt hơn là không nên đề cập bất cứ điều gì với trưởng Nội Bộ." Cấp dưới của ông Cripps nói.

"Ai mà biết mọi thứ sẽ thành ra thế này cơ chứ! Tôi đã làm gì cậu ta đâu?" Ông ta thì thầm trong cơn tức giận.

Noah đang đi ngang qua, hỏi: "Mọi chuyện ổn chứ, ông Cripps?"

"Ồ, Công tước Noah." Ông Cripps và thành viên hội đồng khác cúi chào. "Là tên Moriarty chết tiệt đó. Hôm nay tôi định giải quyết vụ án của Fowler bằng cách thẩm vấn người phụ nữ, nhưng cậu ta lại bắt cô ta đi, nói rằng cô ta là gia sư." Người đàn ông thở hổn hển.

"Gia sư?" Noah cau mày.

"Đúng vậy, ai quan tâm cô ta là gia sư hay con gái của ai chứ? Tội phạm thì vẫn là tội phạm, và cần phải bị thẩm vấn." Ông Cripps tức giận phàn nàn. "Giờ Clayton không muốn tôi làm việc đó nữa."

Noah nghe thành viên hội đồng tiếp tục phàn nàn, rồi hỏi: "Người phụ nữ đó đang ở đâu?"

"Ai mà biết. Chắc là đã bị đuổi về nhà hoặc đang ở với Moriarty."

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Happy new year! Nhân dịp Mùng 1 Tết, mình xin kính chúc tất cả độc giả một năm mới an lành, sức khỏe dồi dào, gặp nhiều may mắn trong học tập và công việc, chúc cả nhà sẽ "không cô đơn" hihi, hy vọng tất cả chúng ta sẽ tìm thấy những người thật sự yêu thương mình và mình yêu thương họ. Lên đúng chương quá chừng :)) À, còn vụ Ngoại truyện í, mình cũng đang viết đây, haha, bao giờ xong sẽ hú ạ. Có lẽ sau Tết rồi :)) Mong cả nhà thứ lỗi :))
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 137: Trước cửa
[HIDE-THANKS]Trong văn phòng của Vincent, Eve đứng trước giá sách nhìn tên những cuốn sách mà cô chưa từng thấy. Cô hỏi anh:

"Tôi có thể xem những cuốn sách ở đây không?" Đến từ một nơi như Meadow, cô không được tiếp cận những cuốn sách mà chỉ có giới thượng lưu mới được sở hữu, còn đây là hội đồng.

"Cứ tự nhiên." Vincent đáp lại từ bồn tắm, anh nhìn cô qua khe hở của những bức chạm khắc bằng gỗ trên vách ngăn. Ngón tay của cô gái chạm vào những cuốn sách như thể chúng là vàng, anh nhận thấy sự say mê trên khuôn mặt cô, giống như những người phụ nữ ở địa vị cao khi nhìn thấy những món đồ trang sức quý hiếm. Anh hỏi: "Có phải dì của cô đã dạy cô cách đọc và viết không?"

Eve quay lại nhìn về phía Vincent, mặc dù có một vách gỗ ngăn giữa họ, cô vẫn có thể nhìn thấy anh. Cô gật đầu:

"Đúng vậy, dì Aubrey đã dạy tôi. Bà ấy đã dạy tôi mọi thứ tôi cần để hòa nhập với các gia đình trung lưu."

Người mẹ quá cố của cô, Rebecca, là một người phụ nữ mù chữ, không có cơ hội chứng kiến con gái mình được học hành, vì mọi người không muốn liên quan đến bà ấy hoặc con gái của bà ấy. Mặc dù bà ấy muốn con gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn mình, muốn thấy cô thoát khỏi cảnh nghèo đói, nhưng bà ấy không có tiền.

Eve lấy một cuốn trên giá, đọc tựa đề "Những kẻ xâm lược tội lỗi". Quả là một tựa đề thú vị, cô nghĩ rồi mở cuốn sách ra đọc.

Trong lúc đó, Vincent đứng dậy, ra khỏi bồn tắm. Nước nhỏ giọt xuống cơ thể rắn chắc của anh, trượt một đường rồi rơi xuống đất. Cùng lúc đó, có người gõ cửa. Eve đang say sưa đọc sách phải rời mắt.

"Nói với người đó là tôi đang bận và hẹn gặp lại sau." Vincent nói, anh cầm một chiếc khăn sạch và lau khô người.

Khi Eve nhận thấy Vincent khỏa thân đứng sau vách ngăn bằng gỗ, cô quay đi. Cô không đóng sách, chỉ đặt quyển sách lên bàn và đi về phía cửa nhưng không mở cửa. Cô thông báo với người ở phía bên kia cánh cửa:

"Cậu Moriarty đang bận. Xin hãy quay lại sau." Giọng cô khàn khàn ở cuối, cô ho để hắng giọng.

Nhưng cánh cửa lại bị gõ, người bên kia không có ý định rời đi. Eve thở dài.

Khi mở cửa, cô cảm thấy tim mình dừng một nhịp. Trước mắt cô chính là Noah. Phải mất hai giây cô mới nhận ra đây cũng là nơi Công tước làm việc. Mọi người đều làm việc cho hội đồng, trực tiếp hoặc gián tiếp.

Noah nhìn chằm chằm vào Eve, một nếp nhăn hằn trên trán anh ấy.

Nghe thấy tiếng sột soạt bên trong phòng, Eve quay lại và thấy Vincent bước ra khỏi vách ngăn bằng gỗ. Ma cà rồng chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trông phần thân trên của anh được thu hẹp lại gần eo. Nước trên cơ thể anh óng ánh dưới ánh nến, cô nghe thấy Noah nói với mình:

"Cô ổn chứ, Genevieve?" Noah đưa mắt ra sau Eve để nhìn căn phòng, anh ấy nghe thấy tiếng động.

Định thần lại, Eve vội vàng bước ra khỏi phòng và đóng cửa để Noah không nhìn thấy Vincent chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cô không muốn tạo thêm bất kỳ sự hiểu lầm nào nữa. Cô mỉm cười lịch sự với bạn mình.

"Tôi ổn." Eve gật đầu, nhưng Noah nhận thấy da cô đã ấm lên và cô đang mặc quần áo nam.

"Tôi vừa nghe nói cô ở trong ngục tối của Ravens. Tại sao thế?" Noah thật sự quan tâm, khuôn mặt anh ấy nghiêm túc hơn.

Có vẻ như tin tức lan truyền quá nhanh, Eve nghĩ, cô mỉm cười ngượng ngùng với anh ấy. Cô hy vọng Noah không phát hiện ra điều đáng xấu hổ này. Một người phụ nữ bước chân vào ngục tối và ở trong phòng giam đồng nghĩa với việc hình ảnh của người phụ nữ đó đã bị hoen ố. Xã hội khắc nghiệt với phụ nữ hơn, họ luôn bị đánh giá nhân phẩm, đàn ông thì khác, họ có thể cứu vãn được.

Eve cụp mắt xuống rồi lắc đầu: "Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi có mặt ở đó không đúng thời điểm, nhưng giờ mọi chuyện đã ổn rồi." Cô trấn an anh ấy.

Mặc dù vết thương do roi của tên lính trưởng đã được giấu dưới lớp quần áo, nhưng vết sưng trên mặt cô vẫn chưa biến mất.

Noah hỏi: "Cô có đau không? Bác sĩ ở đây rất giỏi, nếu cô cần giúp đỡ." Anh ấy cảm thấy tồi tệ vì không biết chuyện gì đã xảy ra với cô và không ở đó khi cô cần giúp đỡ. Anh ấy tức giận. Nếu Eve nhìn xuống tay anh ấy, cô sẽ nhận thấy bàn tay của người đàn ông nắm chặt lại.

Eve mỉm cười nhẹ với Công tước và nói: "Cậu Moriarty đã gọi cô ấy đến khám cho tôi rồi, cô ấy còn cho tôi thuốc bôi nữa. Ba hoặc bốn ngày tới sẽ bình thường lại thôi."

Nụ cười thường lệ của Noah biến mất, đôi mắt anh ấy ánh lên một vẻ nghiêm túc. Anh ấy xin lỗi cô: "Tôi xin lỗi vì đã không đến giúp cô sớm hơn." Ngay cả Eve cũng có thể nghe thấy sự hối hận trong giọng nói của anh. "Thấy cô an toàn tôi mừng lắm. Tôi đã rất lo lắng khi nghe tin cô là người bị buộc tội. Xin lỗi vì tôi không thể giúp cô."

Eve nhanh chóng lắc đầu: "Không phải lỗi của anh. Làm sao anh biết được tôi bị cuốn vào.. chuyện tồi tệ như vậy. Không ai biết chuyện này cả, may mà cậu Moriarty đến ngục tối làm việc nên mới tìm thấy tôi. Nếu không thì chắc giờ tôi vẫn.."

Eve ngạc nhiên khi Noah bất ngờ thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Anh ấy vòng tay ôm lấy cô, như thể anh ấy rất lo lắng cho đến khi nhìn thấy cô và muốn bảo vệ cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 138: Sự thật bất ngờ
[HIDE-THANKS]Theo những gì Eve biết về Noah Sullivan, mặc dù anh ấy xuất thân từ một gia đình thượng lưu, anh ấy không phải là một người đàn ông phù phiếm. Anh ấy một người đàn ông tốt. Cô chỉ có thể tin rằng vì họ là bạn bè, nên tin tức về cô đã khiến anh ấy lo lắng, và theo phản xạ, anh ấy ôm cô.

Eve không biết tiếng nhịp tim này là của mình hay của anh ấy. Cô nghe thấy anh ấy thì thầm: "Tôi không biết mình sẽ phải làm thế nào nếu cô xảy ra chuyện. Cô ổn chứ?"

Cô dành một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu. Công tước buông cô ra, cô thấy anh ấy không lùi lại. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào cô.

Noah hỏi: "Mặt cô sao thế?" Mắt anh ấy dán chặt vào bên má sưng tấy của cô. Eve định trả lời thì cánh cửa phía sau lưng cô chợt mở, Vincent bước ra.

"Chắc do tên lính trưởng ngục tối làm đấy. Nhìn xem bọn chúng đối xử với Eve khắc nghiệt như thế nào kìa." Vincent tặc lưỡi. Anh còn chẳng thèm lau khô tóc, chỉ đơn thuần hất tóc ra sau. Ma cà rồng mỉm cười với người sói. "May mà giờ anh mới đến thăm chúng tôi, nếu không thì anh đã bắt gặp chúng tôi vào nhầm thời điểm trong phòng rồi."

Vincent làm cái gì vậy? Ai mượn anh nói như thế? Mới vài phút trước anh còn đối xử với cô rất tốt mà.

Anh bị té dập đầu trong lúc cô không biết sao?

Eve vội vàng giải thích với Noah: "Ý của cậu ấy là khi chúng tôi đang nghỉ ngơi. Riêng biệt."

Mắt Noah hơi nheo lại nhìn Vincent. Không chỉ vì anh ấy biết ai đã đánh người phụ nữ mà còn vì ma cà rồng gọi cô là "Eve". Nó không dễ lướt qua tâm trí anh ấy. Anh ấy lịch sự nói:

"Tôi nghe nói anh là người tìm và đưa cô ấy ra khỏi ngục tối. Cảm ơn anh đã giúp cô ấy, anh Moriarty."

Mắt Vincent lấp lánh, anh trả lời: "Sao tôi có thể không giúp cơ chứ? Cô ấy là gia sư của nhà Moriarty mà."

"Tên lính gác đang bị giam giữ trong hội đồng vì những hành động ngoài sự cho phép sao?" Noah hỏi.

"Nếu tôi không nhầm thì cậu ta đang trong quá trình chôn cất hoặc đã hoàn toàn an nghỉ rồi. Thật tốt khi thấy cô Barlow được mọi người chăm sóc chu đáo như vậy." Vincent ngâm nga.

Eve quay sang Noah: "Anh vẫn làm việc cho đến bây giờ à?"

Noah gật đầu: "Phải. Tôi định đi thì phát hiện chuyện này và quyết định xem cô có ở đây không. Tôi sẽ về nhà, cô có muốn tôi đưa cô về nhà mình không?"

Eve háo hức muốn về nhà nhưng cô phải sắp xếp lại cảm xúc hỗn loạn của mình. Cô biết, khi gặp dì Aubrey và Eugene, cô sẽ vỡ òa, khiến họ lo lắng. Cô mỉm cười nói:

"Tôi ổn. Tôi muốn đảm bảo rằng tên tôi được minh oan. Tôi sẽ không thể ngủ cho đến khi chắc chắn điều đó."

Noah gật đầu hiểu ý: "Tôi sẽ nói chuyện với trưởng Nội Bộ để cô có thể nhanh chóng rời khỏi đây và được ân xá. Nếu cô ở lại, mong cô cho phép tôi được ở cùng cô."

Công tước xứ Woodlock không muốn để Eve ở lại một mình qua đêm, đặc biệt là ở cùng ma cà rồng này. Mặc dù họ tỏ ra lịch sự với nhau, Noah biết rõ danh tiếng của Vincent - một ma cà rồng thuần chủng khát máu, giết người không nhát tay.

"Tôi không muốn làm phiền anh, Noah, và cậu chủ Vincent đang ở đây với tôi." Eve nói, Công tước khẽ nhíu mày.

Vincent đặt tay lên đầu Eve, đồng thời, một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi đôi môi anh:

"Công tước Noah, anh không cần phải lo lắng về cô ấy, anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi." Nụ cười của Vincent nở rộng hơn. "Cô ấy là trách nhiệm của tôi và tôi đảm bảo cô ấy về nhà an toàn vào sáng mai."

Noah nhìn Vincent với vẻ mặt kiên định. Anh ấy nói: "Thật đáng mừng khi thấy ma cà rồng thể hiện cảm xúc nhân đạo, suy cho cùng, hầu hết chúng đều xa lánh tầng lớp thấp kém và con người ngay cả khi thân thiết với nhau."

Nụ cười trên môi Vincent khựng lại một giây rồi lại nở rộ. Eve cảm thấy không khí xung quanh họ trở nên ngột ngạt, không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người đàn ông, họ cứ nhìn nhau chằm chằm. Khi cô quay sang cậu chủ của mình, anh nói với Noah:

"Có thể gọi là ăn năn về quá khứ. Từ bây giờ, tôi quyết định sẽ đối xử tử tế với tất cả nhân viên của mình, đặc biệt là cô gia sư." Vincent tuyên bố mà không hề do dự. "Những gì anh có thể làm, ma cà rồng chúng tôi cũng có thể làm tốt."

Nghe Vincent nói, lông mày Eve nhíu lại: "Noah tốt với mọi người. Không phải ai cũng có thể tốt với nhau. Có những loài không thích con người như chúng tôi. Anh ấy là bạn tốt của tôi. Đúng không?" Cô hỏi Công tước đang nhìn mình chằm chằm.

Môi Vincent giật giật: "Tôi sẽ vào văn phòng. Tôi cần xem một số tài liệu." Đẩy cửa, anh bước vào văn phòng nhưng vẫn để cửa mở.

"Genevieve, cô có muốn đi dạo với tôi không? Nếu cô thấy khỏe." Noah nhìn thấy chút bối rối trong mắt cô, nhưng cô gật đầu.

Họ cùng nhau rời khỏi hành lang văn phòng của Vincent, đi bộ trên con đường đến phía bên kia của tòa nhà, nơi đây yên tĩnh hơn vì không thấy một thành viên hội đồng nào. Họ ngồi xuống ghế, Eve là người đầu tiên bắt chuyện:

"Anh làm ở đây bao lâu rồi?"

Cách xa đó, cô nghe thấy tiếng quạ kêu, tiếng kêu vang vọng đến nơi họ ngồi.

"Hơn năm năm. Cha tôi muốn tôi tiếp quản vị trí của ông ấy càng nhanh càng tốt. Tôi đã từng đến đây cùng với ông ấy, và bây giờ tôi đến đây một mình." Noah trả lời, họ ngắm nhìn những vì sao trước mặt ở phía hành lang trống. "Cậu chủ của cô rất hợp với cô nhỉ? Tôi đã nghe mọi người phàn nàn rằng anh ta là người khó làm việc cùng."

Cô nghe Noah nói thì mỉm cười: "Đôi khi cậu ấy hơi kỳ quặc, nhưng cậu ấy là người tốt. Hoặc tôi là do tôi đã quen với cậu ấy." Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô.

Ánh mắt của Eve hướng về một con chim đen đang đậu trên cây gần đó. Không biết tại sao nó lại mang đến một cảm giác đáng ngại. Sau đó, cô nhìn Công tước, anh ấy vẫn tiếp tục nhìn về phía trước. Cô tự hỏi không biết tại sao anh ấy lại không nhắc đến việc họ là bạn bè, nên cô nói: "Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi nói rằng chúng ta là bạn trước mặt.."

"Tôi cảm thấy mình là người may mắn khi có cô là bạn, Genevieve, và tôi coi trọng điều đó hơn bất cứ điều gì khác." Noah nói, anh ấy nhìn cô. "Tôi chắc rằng mọi người quen biết cô đều cảm thấy như vậy. Thật ra có một sự hiểu lầm nhỏ. Trước nay hai chúng ta cũng chưa từng đặt ra câu hỏi này."

Eve lắng nghe giọng nói bình tĩnh và hơi trầm của Noah.

"Có chuyện gì sao?" Cô tò mò hỏi anh ấy.

"Tôi không phải là người, Genevieve. Tôi là người sói." Noah tiết lộ.

Ng.. người sói?

Eve đã lầm tưởng rằng Noah là người. Anh ấy nói đúng, họ chưa bao giờ thắc mắc hay thảo luận về vấn đề này.

Eve tự hỏi liệu số phận của cô có phải là phải vướng vào loại người mà cô không được phép giao du không. Những người có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cô.

Cô nhớ lại lời của dì Aubrey khi cô còn nhỏ. Người phụ nữ thông thái đã khuyên cô rằng..

"Một viên kim cương cũng không quý giá bằng một nàng tiên cá. Con là người có tấm lòng nhân ái, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có tấm lòng nhân ái. Hãy chọn bạn một cách khôn ngoan, Eve. Bởi vì chọn sai bạn sẽ kéo con đến cái chết, con người sẽ bán con vì lòng tham, ma cà rồng sẽ hút máu con để thỏa mãn cơn khát, còn người sói sẽ ăn thịt con cho đến tận xương tủy."

"Vậy thì con sẽ không có bạn.." Eve bé nhỏ trả lời.

"Không. Con sẽ có những người quan tâm đến con, bởi vì quy tắc nào cũng sẽ có ngoại lệ. Nhưng điều này hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng nhận biết những ngoại lệ của con."

Mặc dù Noah đã giải tỏa được hiểu lầm nhỏ này, nhưng bản thân Eve không thể làm điều tương tự. Cô không thể nói cho anh ấy biết rằng cô là một nàng tiên cá.. một sinh vật mà đồng loại của anh ưa thích.

Eve nghe Noah nói: "Tôi cứ tưởng cô biết rồi, vì hầu hết mọi người ở Woodlock đều là người sói."

Một tiếng cười lo lắng bật ra đôi môi Eve: "Tôi tự hỏi tại sao tôi lại không nhận ra.. mặc dù tôi biết điều đó." Cô đã tin rằng vì anh ấy thuộc về một gia đình quý tộc, có lẽ anh ấy là một trong số ít con người sống ở Woodlock.

Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi một người đàn ông trên hành lang gọi anh ấy: "Công tước Noah, tạ ơn trời là anh chưa rời đi." Thành viên hội đồng đến trước mặt họ. Eve và Noah đứng dậy khỏi băng ghế. Người đàn ông cúi chào và nhanh chóng nói. "Ông Adolphus nói rằng ông ấy đang ở Đồi Thresk. Tôi nghĩ ông ấy sẽ về phương Bắc sớm nên sẽ không ở đó lâu đâu."

Noah khẽ gật đầu với người đàn ông: "Bảo Kieran chuẩn bị xe ngựa." Sau đó, anh ấy quay sang Eve và nói:

"Xin hãy chăm sóc bản thân, đừng để người đó cắn cô. Nhiều ma cà rồng không kiểm soát được cơn khát của mình đâu." Anh ấy đang nói về Vincent.

Eve khẽ cúi đầu và mỉm cười, nhìn Noah và người đàn ông kia rời khỏi hành lang.

Trong thâm tâm, cô thấy lo lắng với thông tin mới này. Hay nói đúng hơn là thông tin đã được đính chính. Lúc trước, cô chỉ lo về ma cà rồng, nhưng giờ lại thêm một người sói vào danh sách. Nhưng Noah sẽ không cắn thử một miếng để xem cô có vị như thế nào, chẳng giống tên ma cà rồng nào đó đang làm việc trong văn phòng.

Cô thở dài: "Mình phải làm gì đây?"

Ánh mắt của Eve lại hướng về con chim đen trên cây, nhưng thay vì đậu trên cành, nó lại quay ngược xuống. Cô nhận ra đó không phải chim mà là dơi. Và chẳng mấy chốc, con dơi rơi xuống và biến thành Vincent, dọa cô sợ chết khiếp.

Cô đặt tay lên ngực: "Tôi không biết ma cà rồng có khả năng biến thành dơi." Một ngày nào đó, người đàn ông này sẽ moi tim cô ra khỏi lồng ngực mất.

"Cô không biết truyền thuyết dân gian kể rằng ma cà rồng gắn liền với dơi sao?" Vincent nhướng một bên lông mày.

* * *

*Đôi lời từ dịch giả: Xin chào cả nhà, tui xin thông báo 1 tin không vui lắm huhu, đó là máy tính của tui gặp vấn đề nên có thể trong thời gian tới việc lên chương sẽ hơi chậm, mong cả nhà vẫn nhiệt tình ủng hộ nhe. Tui đã chạy trước gần 10 chương rồi nên giờ đăng dần, mong tuần sau máy sẽ bình thường lại. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ nè <3
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 139: Chiếc ghế lạnh lẽo
[HIDE-THANKS]Tim Eve đập loạn xạ vì cô không ngờ Vincent lại có khả năng biến hình. Hình như không chỉ có tiên cá hay người sói mới có thể biến hình thành người và động vật, cô tự nhủ.

"Tất cả ma cà rồng đều có khả năng biến hình sao?" Eve hỏi, cô đứng yên, nhìn Vincent tiến về phía mình.

"Hiếm lắm, chỉ một số ma cà rồng thuần chủng mới làm được." Vincent trả lời. Eve nhận thấy anh vẫn mặc quần áo, không giống như những loài khác, quần áo của chúng thường bị rách nát hoặc biến mất khi trở lại hình dạng con người. "Đến lúc quay lại văn phòng rồi. Mặc dù cô đang đứng bên trong tòa nhà dành cho các viên chức, nhưng vẫn không an toàn. Tôi hơi ngạc nhiên khi bạn của cô không đề nghị đưa cô về đấy."

"Anh ấy có việc khác phải giải quyết và tôi không phải là trẻ con." Eve trả lời, nhìn thẳng vào mắt Vincent.

"Có vẻ như anh ta đánh giá quá cao khả năng sinh tồn của cô, cô bé à." Vincent ngâm nga, anh bắt đầu quay trở lại văn phòng của mình. Eve nhanh chóng đi theo bên cạnh anh.

Eve không thể không suy ngẫm về những lời Vincent nói về Noah. Cô luôn cố gắng biểu hiện như mình có thể xử lý mọi thứ, không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Nhưng sự cố trong ngục tối đã chứng minh điều ngược lại. Cô nhớ tới sự việc Noah tiết lộ mình là một người sói.

Cô không thể phủ nhận rằng cô đang lo lắng về tương lai của Noah và tình bạn của cô, nhưng hiện tại, cô hy vọng mình sẽ không bao giờ phải gặp phải điều gì như thế. Noah là một người bạn thân thiết, còn cô thì không có nhiều bạn. Trái tim cô thắt lại, cô nghe thấy Vincent hỏi:

"Sợ bạn cô cắn cô à?"

"Không có." Eve trả lời, Vincent cười khúc khích như thể không bị thuyết phục.

"Cô nên sợ đi, cô Barlow." Khi Eve chuyển mắt nhìn Vincent, anh nhìn cô với ánh mắt nham hiểm. "Chúng tôi là những sinh vật không đáng tin cậy, cô sẽ không bao giờ biết mọi thứ thay đổi khi nào và thế nào đâu."

Eve bĩu môi: "Anh ấy sẽ không bao giờ làm hại tôi. Noah không giống những người khác."

"Tất nhiên." Vincent đồng ý với cô. "Đó có phải là lý do tại sao cô không bao giờ nói cho anh ta biết việc cô là ai không? Tôi tưởng hai người là bạn tốt."

"Chắc hẳn cậu thấy chán khi nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi nhỉ, cậu chủ Vincent." Eve đáp trả, anh nở một nụ cười tươi với cô.

"Tôi sẽ nói là bảo vệ bữa ăn của mình. Tôi không phải là người thích chia sẻ hoặc để bất kỳ ai nếm thử cô." Vincent nói.

Eve liếc anh một cái rồi nhìn vào hành lang vắng vẻ nơi họ đang đi. Cô hỏi anh:

"Ngày mai tôi có cần phải nói chuyện với các viên chức không? Về những gì đã xảy ra trong và ngoài ngục tối ấy?"

"Có. Họ sẽ cần lời khai của cô về những gì đã xảy ra trước khi họ quyết định xóa tên cô khỏi danh sách bị cáo và nghi phạm." Vincent cho cô biết, khi liếc nhìn cô, anh nhận thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô. "Tối nay cứ nghỉ ngơi đi, chuyện ngày mai để ngày mai tính. Không cần phải lo lắng về chuyện này đâu, dù sao tên cô cũng được xóa một nửa rồi."

Eve gật đầu, hy vọng cô có thể về nhà mà không phải mang theo bất kỳ nỗi lo lắng nào từ đây. Cô chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, nhưng cuộc sống của cô còn nhiều kế hoạch khác. Tò mò, cô hỏi Vincent:

"Ma cà rồng có khả năng khác không?"

"Cô tò mò à?" Vincent ngâm nga, nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh. "Cô muốn mò tìm gì nữa, mò cá hả*?"

(*Nguyên văn: "What are you fishing for, fish?". Trong tiếng Anh, "fish" vừa là động từ, vừa là danh từ. Về động từ, nó có nghĩa "câu cá" hoặc "mò tìm những điều bí mật". Về danh từ, nó có nghĩa là "con cá". Ở đây, Vincent đang chơi chữ, muốn hỏi có phải Eve thắc mắc anh có khả năng bơi như cá hay không. Đây cũng là một câu trêu ghẹo vì Eve vốn thuộc loài cá)

Eve không thấy trò chơi chữ của Vincent có gì đáng buồn cười. Cô dang rộng tay: "Cánh. Khả năng bay."

Vincent cười khúc khích trước hành động của Eve, cô lập tức buông tay xuống rồi khoanh tay lại. Anh nói:

"Sau đó cô định hỏi chúng tôi có phải là con cháu của bá tước vĩ đại Dracula không chứ gì." Thật đấy à? Eve tự hỏi và nhận được một cái nhìn tinh tế từ anh. "Một số ma cà rồng thuần chủng sở hữu vài khả năng đặc biệt, và chúng không bao giờ giống nhau. Cô có thể gọi đó là những món quà quý hiếm, không thể chia sẻ hoặc truyền lại và hầu hết sẽ không tiết lộ vì một số kẻ đố kỵ sẽ nhắm đến và giết mình khi chúng thấy bị đe dọa." Vincent nói, rẽ vào cuối hành lang. "Những khả năng đó xếp chúng tôi vào bậc cao hơn trong chuỗi thức ăn."

"Chuỗi thức ăn?" Lông mày Eve nhíu lại, cô nhìn thấy một nụ cười gian xảo trên môi Vincent.

"Cô nghĩ đó là gì?" Anh hỏi lại cô như thể đang đợi cô tự mình tìm ra câu trả lời.

Phải mất thêm một giây, cô mới nói: "Cậu có thể uống máu từ những ma cà rồng khác."

"Ma cà rồng cấp thấp. Có rất nhiều lựa chọn để uống máu." Vincent nói với một nụ cười tinh tế trên môi.

Eve biết rằng ma cà rồng cũng có cấp bậc thấp và cao, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói đến phần ma cà rồng thuần chủng uống máu từ chính đồng loại của chúng. Sau đó, cô nghe anh nói:

"Hầu hết những ma cà rồng thuần chủng thuộc tầng lớp cao như chúng tôi sẽ không tiêu thụ máu của những ma cà rồng thấp kém hoặc con người thuộc tầng lớp thấp kém. Cô đâu biết họ đã ăn gì. Nếu uống máu mà cảm thấy không đủ thỏa mãn thì chỉ dẫn đến nhiều cái chết hơn mà thôi. Đó là lý do tại sao chúng tôi tuân thủ quy tắc, chất lượng hơn số lượng."

Trong khi họ tiếp tục đi bộ trong hành lang, hai thành viên hội đồng đi theo hướng ngược lại, mắt họ nhìn Eve chằm chằm. Những người đàn ông không liếc nhìn cô chỉ vì phát hiện một người phụ nữ lạ mặt đang ở hội đồng vào giờ này mà vì cô mặc quần áo nam. Khi nhìn thấy Vincent, họ nhanh chóng cúi chào anh và đi ngang qua.

Đến văn phòng của Vincent, hai người bước vào trong, cánh cửa đóng lại. Anh nói:

"Cô có thể ngủ trên sofa."

Mắt Eve vội di chuyển từ góc này sang góc kia của căn phòng rồi hỏi: "Còn cậu thì sao?"

Vincent tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Anh đưa tay lên cằm cô, giữ nó giữa hai ngón tay, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Định mời tôi ngủ trên sofa cùng cô à?"

Má cô đỏ lên, cô lập tức lùi lại: "Tôi chỉ hỏi cậu sẽ ngủ ở đâu nếu tôi ngủ trên sofa thôi." Cô nhìn thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn khi anh mỉm cười thích thú với cô. "Cậu cũng như vậy với những người phụ nữ khác sao?"

"Như thế nào?" Đôi mắt màu đồng của Vincent nhìn cô với vẻ đầy nghi vấn, mặc dù anh biết cô đang nói về điều gì.

Eve hé môi định nói gì đó nhưng lại lắc đầu. Tốt nhất là không nên mạo hiểm. "Không có gì." Cô lẩm bẩm. Cô không nói lời nào, chỉ bước về phía sofa và nằm lên đó. Mặc dù không buồn ngủ, cô vẫn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân trong phòng cùng với tiếng nổ lách tách phát ra từ lò sưởi.

Vincent bước đến bàn làm việc của mình. Anh ngồi vào ghế và bắt đầu làm việc.

Quay lưng lại với lò sưởi, Eve co mình, hai tay kê dưới đầu. Căn phòng ấm áp, ngăn không khí lạnh ở ngoài cửa tràn vào. Vài phút trôi qua, Eve nghe tiếng giấy da lật loạt xoạt. Vì cơ thể và tâm trí đã kiệt sức trong suốt hai mươi bốn giờ qua, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Eve mơ thấy mình đang ở trong ngục tối, chạy qua những lối đi vắng vẻ và cố gắng trốn thoát. Nhưng dù có cố đến đâu, cô vẫn không thể thoát ra. Ngoài những tên lính canh, cô còn thấy một người sói nhảy vào mình, khiến cô tỉnh giấc.

Sau khi thức dậy, cô nhận thấy căn phòng đã tối om. Cô quay đầu lại thì thấy Vincent đang ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền như thể anh cũng đang nghỉ ngơi. Ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt, chỉ còn lại vài mẩu than đang cháy, sẵn sàng chào đón luồng không khí lạnh từ bên ngoài. Cơn lạnh khiến cô rùng mình, cơ thể run rẩy.

Đứng dậy khỏi chiếc sofa, đôi chân cô nhẹ nhàng đặt lên sàn phòng. Cô nhớ có một chiếc chăn trong tủ nên bước tới trước tủ và mở nó ra.

Sau khi lấy chiếc chăn đơn độc kia, cô đóng tủ lại. Sao trời có thể lạnh đến thế cơ chứ? Eve tự hỏi khi cô quấn mình trong chăn và ngồi trên sofa. Mắt cô di chuyển khắp căn phòng tối, dừng lại nơi Vincent đang nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, anh thà đứng im, không chịu nhấc một ngón tay, mặc cô ngã xuống đất. Nhưng cũng chính người đàn ông này đã giết những tên lính canh. Có thể anh giết những lính canh vì lý do riêng của mình, nhưng nó vẫn được tính là một điều gì đó trong nhật ký của Eve.

Đứng dậy khỏi sofa, cô bước đến nơi anh ngồi.

Tháo chăn quấn quanh người, cô nghiêng về phía trước, đắp chăn cho Vincent. Anh đã nhường cô ngủ trên sofa, nên anh được đắp chăn là phải lẽ.

Cô nhìn anh ngủ một cách ngây thơ, trông chẳng giống một ác quỷ thích phá hoại cuộc sống của mọi người chút nào, Eve tự nhủ. Nếu nhìn kỹ, anh có vẻ không điên rồ như vẻ ngoài lúc tỉnh táo.

Cô đứng thẳng dậy, định quay lại sofa thì Vincent nắm lấy tay cô:

"Cô chưa từng nghe câu, đừng bao giờ đánh thức một con sói đang ngủ sao? Nhất là một con sói đói."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back