Chương 130: Yếu đuối
[HIDE-THANKS]Eve nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của tên lính trưởng đẫm máu trên mặt đất, mắt hắn mở to. Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần, cô vội chuyển tầm mắt thì thấy Vincent đang đi về phía mình.
Cô khẽ cau mày, cứ thế nhìn anh.
Các thành viên hội đồng tỏ ra tức giận và thất vọng vì Vincent muốn bảo vệ cô mà làm trái quy tắc của họ. Anh đã giết tên lính trưởng - kẻ có ý định làm cô bị thương nặng hơn.
"Cậu đã giết họ.." Eve thì thầm.
"Cô muốn tôi đứng đó nhìn cô bị lôi về phòng giam à?" Vincent hỏi, nhìn cô chằm chằm. "Với cả, chẳng phải tôi đã nói với cô rằng, mạng của cô không còn là của cô nữa, mà là của tôi sao?" Ánh mắt anh dừng lại ở vết bầm nghiêm trọng trên khuôn mặt cô. "Trông cô thảm quá đấy. Chúng ta đi thôi."
Eve chống tay xuống đất, dùng toàn lực đứng dậy. Nhưng chân cô đã giờ đây rất yếu, cô phải chống vào tường mới có thể đứng được. Nỗi lo lắng trước đó vẫn chưa rời khỏi tâm trí vì cô có thể biến hình bất cứ lúc nào. Cô nói với anh:
"Tôi không thể đi được."
Vincent nhận ra sự loạng choạng của cơ thể Eve. Anh tặc lưỡi, cúi xuống và bế cô trong vòng tay. Anh hỏi cô: "Cô còn bao nhiêu thời gian?"
"Không nhiều đâu." Cô trả lời, cố bám vào anh. Đây là lần thứ hai trong tuần Vincent bế cô.
"Cố thêm vài phút nữa. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây."
Eve bám vào Vincent, anh bế cô đi. Cô cảm thấy chân mình ngứa ran nên cố giấu chân trong chiếc áo khoác dài đang che phủ cơ thể. Các thành viên hội đồng sửng sốt trước hành động của Vincent, họ nhìn anh bế người phụ nữ đi ngang qua mình.
Các giác quan của ông Cripps hoạt động lại, ông ta ngăn Vincent: "Cậu định đưa cô ta đi đâu?"
"Đến Darthmore. Mấy người sẽ gặp tôi tại hội đồng." Vincent nở một nụ cười mê người rồi bước đi, để lại các thành viên hội đồng với vẻ mặt sửng sốt.
"Tốt nhất là cậu nên có mặt ở đó." Ông Cripps tức giận cảnh báo.
"Nếu không thấy tôi, mấy người có thể dán áp phích tìm người mất tích quanh chỗ này." Vincent nói rồi đi khỏi đó.
Ông Cripps đau đầu xoa trán. Ông ta nhìn những xác chết nằm trên mặt đất: "Khi nào trở về Darthmore, tôi muốn cậu soạn thảo một báo cáo về việc này. Chúng ta cần dọn dẹp nơi này và phân công lại lính canh. Đáng lẽ cậu ta nên nói cho chúng ta biết chuyện mấu chốt của vụ án trước."
Gregory gật đầu: "Ông nghĩ tại sao cậu ta không nói với chúng ta trước? Như vậy chúng ta có thể không vướng vào mớ hỗn độn này."
"Lý do chính xác là thế đấy." Ông Cripps nói, ông ta liếc xuống nhìn tên lính trưởng, máu tụ lại xung quanh hắn. "Nếu nói trước, cậu ta sẽ không thể giết người này, chúng ta có thể dựa vào đó để tố cáo hành vi sai trái của cậu ta. Nhưng giờ chúng ta làm vậy chỉ khiến bản thân chịu thiệt thôi." Ông ta nghiến răng.
Thành viên hội đồng gật đầu, cậu ta khá ấn tượng trước trí tuệ của Vincent: "Phải công nhận, Vincent không những giết người giỏi mà còn thông minh."
"Cậu nên dừng ca ngợi cậu ta đi, trừ khi cậu muốn bị kỷ luật." Ông Cripps cảnh báo chàng trai trẻ.
Cách xa họ, Vincent đi qua những hành lang được thắp sáng bởi những ngọn đuốc trên tường. Các tù nhân đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy Vincent thì im lặng.
Bước chân của Vincent nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc, anh bước ra khỏi ngục tối. Anh đi đến nơi cỗ xe ngựa của mình đang đỗ, người đánh xe ngựa của anh, ông Briggs, nhận ra người phụ nữ trong vòng tay của cậu, không ai khác chính là cô gia sư.
Ông Briggs nhanh chóng mở cửa xe ngựa. Thấy trưởng làng ngồi ở góc xe, tay chân bị trói bằng dây thừng để khỏi chạy, Vincent ra lệnh cho người đánh xe ngựa: "Đưa ông ta đi."
"Phía trước sao, thưa cậu chủ Vincent?" Người đánh xe ngựa hỏi.
"Không. Phía sau." Vincent trả lời, trong một khoảnh khắc, trưởng làng nghĩ ma cà rồng chỉ đang nói mỉa cho đến khi người đánh xe ngựa đặt ông ta ở phía sau xe ngựa và trói ông ta lại như một kiện hành lý.
Vincent giúp Eve ngồi vào trong xe ngựa sau đó lên xe cùng cô. Anh nhận ra cô vẫn run rẩy, nửa sợ hãi nửa lo lắng, mắt cô luôn nhìn về phía đùi mình.
"Cô ổn chứ?" Anh hỏi cô.
Eve từ từ gật đầu. Cơn hoảng loạn đang dâng cao trong cơ thể dần lắng xuống. Tâm trí lo lắng kháng cự để không bị bắt dần trở nên bình tĩnh. Cuối cùng cô đã an toàn, không bị xâm hại, không bị giết, thân phận không bị bại lộ.
"Giày của cô đâu?" Vincent hỏi một cách tinh tế. Vì thấy cô không mặc váy ngoài, chỉ mặc váy trong, cùng với đôi chân trần, anh không biết tên lính canh thấp hèn kia đã làm gì với cô.
Môi Eve hé mở rồi cô trả lời: "Tôi cố trốn.. nên tôi phải cởi váy ngoài và giày."
Vincent nhận thấy giọng nói của Eve hơi khàn. Anh cúi người về phía trước, lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước và đưa cho cô:
"Uống đi." Eve lấy túi nước từ tay anh. "Từ từ thôi, chúng tôi không muốn cô bị thương thêm đâu."
Cô nhấp từng ngụm nhỏ rồi trả lại cho anh. Nhưng mắt cô bắt đầu ngấn lệ, cô không thể kiểm soát được sự căng thẳng mà mình đã cố gắng kìm nén trong lòng. Cuối cùng, cô đã bật khóc.
Lần đầu tiên, Vincent nhìn thấy những giọt nước mắt mỏng manh chảy ra từ đôi mắt của Eve. Vài giọt lăn dài trên má cô, vài giọt biến thành những viên ngọc trai xinh đẹp, chất lượng cao rồi rơi xuống đùi cô, có hạt rơi xuống thảm xe ngựa dưới chân họ.
Sau khi hoàn thành việc trói trưởng làng, người đánh xe đi vòng qua cỗ xe, cửa vẫn mở, Vincent kéo Eve vào lòng, giấu cô trong ngực mình để không ai có thể nhìn rõ cô ngoài anh. Còn cô thì vẫn tiếp tục khóc.
* * *
Đôi lời từ dịch giả: Nó soft, nó dịu phải biết huhuhu. Những chương sau còn mê hơn đoạn này cơ, mọi người nhớ theo dõi nhé
Tui mới phát hiện ra cái này, mỗi lần có thêm 1 lượt bình luận là tui sẽ ra chương nhanh hơn ó
[/HIDE-THANKS]
Cô khẽ cau mày, cứ thế nhìn anh.
Các thành viên hội đồng tỏ ra tức giận và thất vọng vì Vincent muốn bảo vệ cô mà làm trái quy tắc của họ. Anh đã giết tên lính trưởng - kẻ có ý định làm cô bị thương nặng hơn.
"Cậu đã giết họ.." Eve thì thầm.
"Cô muốn tôi đứng đó nhìn cô bị lôi về phòng giam à?" Vincent hỏi, nhìn cô chằm chằm. "Với cả, chẳng phải tôi đã nói với cô rằng, mạng của cô không còn là của cô nữa, mà là của tôi sao?" Ánh mắt anh dừng lại ở vết bầm nghiêm trọng trên khuôn mặt cô. "Trông cô thảm quá đấy. Chúng ta đi thôi."
Eve chống tay xuống đất, dùng toàn lực đứng dậy. Nhưng chân cô đã giờ đây rất yếu, cô phải chống vào tường mới có thể đứng được. Nỗi lo lắng trước đó vẫn chưa rời khỏi tâm trí vì cô có thể biến hình bất cứ lúc nào. Cô nói với anh:
"Tôi không thể đi được."
Vincent nhận ra sự loạng choạng của cơ thể Eve. Anh tặc lưỡi, cúi xuống và bế cô trong vòng tay. Anh hỏi cô: "Cô còn bao nhiêu thời gian?"
"Không nhiều đâu." Cô trả lời, cố bám vào anh. Đây là lần thứ hai trong tuần Vincent bế cô.
"Cố thêm vài phút nữa. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây."
Eve bám vào Vincent, anh bế cô đi. Cô cảm thấy chân mình ngứa ran nên cố giấu chân trong chiếc áo khoác dài đang che phủ cơ thể. Các thành viên hội đồng sửng sốt trước hành động của Vincent, họ nhìn anh bế người phụ nữ đi ngang qua mình.
Các giác quan của ông Cripps hoạt động lại, ông ta ngăn Vincent: "Cậu định đưa cô ta đi đâu?"
"Đến Darthmore. Mấy người sẽ gặp tôi tại hội đồng." Vincent nở một nụ cười mê người rồi bước đi, để lại các thành viên hội đồng với vẻ mặt sửng sốt.
"Tốt nhất là cậu nên có mặt ở đó." Ông Cripps tức giận cảnh báo.
"Nếu không thấy tôi, mấy người có thể dán áp phích tìm người mất tích quanh chỗ này." Vincent nói rồi đi khỏi đó.
Ông Cripps đau đầu xoa trán. Ông ta nhìn những xác chết nằm trên mặt đất: "Khi nào trở về Darthmore, tôi muốn cậu soạn thảo một báo cáo về việc này. Chúng ta cần dọn dẹp nơi này và phân công lại lính canh. Đáng lẽ cậu ta nên nói cho chúng ta biết chuyện mấu chốt của vụ án trước."
Gregory gật đầu: "Ông nghĩ tại sao cậu ta không nói với chúng ta trước? Như vậy chúng ta có thể không vướng vào mớ hỗn độn này."
"Lý do chính xác là thế đấy." Ông Cripps nói, ông ta liếc xuống nhìn tên lính trưởng, máu tụ lại xung quanh hắn. "Nếu nói trước, cậu ta sẽ không thể giết người này, chúng ta có thể dựa vào đó để tố cáo hành vi sai trái của cậu ta. Nhưng giờ chúng ta làm vậy chỉ khiến bản thân chịu thiệt thôi." Ông ta nghiến răng.
Thành viên hội đồng gật đầu, cậu ta khá ấn tượng trước trí tuệ của Vincent: "Phải công nhận, Vincent không những giết người giỏi mà còn thông minh."
"Cậu nên dừng ca ngợi cậu ta đi, trừ khi cậu muốn bị kỷ luật." Ông Cripps cảnh báo chàng trai trẻ.
Cách xa họ, Vincent đi qua những hành lang được thắp sáng bởi những ngọn đuốc trên tường. Các tù nhân đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy Vincent thì im lặng.
Bước chân của Vincent nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc, anh bước ra khỏi ngục tối. Anh đi đến nơi cỗ xe ngựa của mình đang đỗ, người đánh xe ngựa của anh, ông Briggs, nhận ra người phụ nữ trong vòng tay của cậu, không ai khác chính là cô gia sư.
Ông Briggs nhanh chóng mở cửa xe ngựa. Thấy trưởng làng ngồi ở góc xe, tay chân bị trói bằng dây thừng để khỏi chạy, Vincent ra lệnh cho người đánh xe ngựa: "Đưa ông ta đi."
"Phía trước sao, thưa cậu chủ Vincent?" Người đánh xe ngựa hỏi.
"Không. Phía sau." Vincent trả lời, trong một khoảnh khắc, trưởng làng nghĩ ma cà rồng chỉ đang nói mỉa cho đến khi người đánh xe ngựa đặt ông ta ở phía sau xe ngựa và trói ông ta lại như một kiện hành lý.
Vincent giúp Eve ngồi vào trong xe ngựa sau đó lên xe cùng cô. Anh nhận ra cô vẫn run rẩy, nửa sợ hãi nửa lo lắng, mắt cô luôn nhìn về phía đùi mình.
"Cô ổn chứ?" Anh hỏi cô.
Eve từ từ gật đầu. Cơn hoảng loạn đang dâng cao trong cơ thể dần lắng xuống. Tâm trí lo lắng kháng cự để không bị bắt dần trở nên bình tĩnh. Cuối cùng cô đã an toàn, không bị xâm hại, không bị giết, thân phận không bị bại lộ.
"Giày của cô đâu?" Vincent hỏi một cách tinh tế. Vì thấy cô không mặc váy ngoài, chỉ mặc váy trong, cùng với đôi chân trần, anh không biết tên lính canh thấp hèn kia đã làm gì với cô.
Môi Eve hé mở rồi cô trả lời: "Tôi cố trốn.. nên tôi phải cởi váy ngoài và giày."
Vincent nhận thấy giọng nói của Eve hơi khàn. Anh cúi người về phía trước, lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước và đưa cho cô:
"Uống đi." Eve lấy túi nước từ tay anh. "Từ từ thôi, chúng tôi không muốn cô bị thương thêm đâu."
Cô nhấp từng ngụm nhỏ rồi trả lại cho anh. Nhưng mắt cô bắt đầu ngấn lệ, cô không thể kiểm soát được sự căng thẳng mà mình đã cố gắng kìm nén trong lòng. Cuối cùng, cô đã bật khóc.
Lần đầu tiên, Vincent nhìn thấy những giọt nước mắt mỏng manh chảy ra từ đôi mắt của Eve. Vài giọt lăn dài trên má cô, vài giọt biến thành những viên ngọc trai xinh đẹp, chất lượng cao rồi rơi xuống đùi cô, có hạt rơi xuống thảm xe ngựa dưới chân họ.
Sau khi hoàn thành việc trói trưởng làng, người đánh xe đi vòng qua cỗ xe, cửa vẫn mở, Vincent kéo Eve vào lòng, giấu cô trong ngực mình để không ai có thể nhìn rõ cô ngoài anh. Còn cô thì vẫn tiếp tục khóc.
* * *
Đôi lời từ dịch giả: Nó soft, nó dịu phải biết huhuhu. Những chương sau còn mê hơn đoạn này cơ, mọi người nhớ theo dõi nhé

