Chương 120: Cuộc họp hội đồng của Nội Bộ
[BOOK][HIDE-THANKS]Ngày kế tiếp, bầu trời không có lấy một chút ánh sáng, chỉ có mây đen và không khí ảm đạm. Tại dinh thự nhà Moriarty, Alfie đến trước Vincent và cúi đầu.
"Thưa cậu chủ, cỗ xe ngựa của cậu đã sẵn sàng." Quản gia giúp cậu chủ mặc áo khoác.
Vincent nhìn về phía cuối hành lang và hỏi: "Cô gia sư đến chưa?"
"Chưa, thưa cậu chủ. Cô Barlow vẫn chưa đến. Có vẻ như cây cầu gần Timberport vẫn đang được sửa chữa và cô ấy sẽ phải đi đường vòng." Alfie vừa trả lời vừa đi theo Vincent ra khỏi dinh thự, đến cỗ xe ngựa.
Vincent biết chuyện cây cầu bị hỏng, sự việc xảy ra cách đây ba ngày. Anh không nói lời nào, bước lên cỗ xe ngựa, rời khỏi thị trấn.
Cỗ xe chạy đến Darthmore, trụ sở của Hội đồng. Nơi này được bao quanh bởi những bức tường dày và cao, chỉ có hai lối ra vào, đường đi qua các cánh cổng đều có người canh gác.
Nhận thấy cỗ xe bóng loáng xa xỉ của nhà Moriarty, những người lính canh mở cổng, cỗ xe ngựa của Vincent tiến vào. Tòa nhà này không nằm ở khu dân cư, nó được đặt sâu trong rừng, đi một đoạn xa, cuối cùng cỗ xe ngựa cũng dừng lại.
Người đánh xe mở cửa xe ngựa, Vincent bước ra. Patton, thuộc hạ của anh, vội vàng chào hỏi.
"Chào buổi sáng, cậu Moriarty." Patton cúi thấp đầu, Vincent nhận thấy có nhiều xe ngựa đỗ hơn bình thường.
"Có cuộc họp hội đồng nào thảo luận về cái chết của Fowler không?" Anh hỏi, đôi mắt màu đồng nhìn chung quanh.
Patton gật đầu: "Cậu nghe chuyện này rồi sao?"
"Tôi không bị điếc, Patton." Vincent bắt đầu đi về phía tòa nhà lớn. "Fowler là một người thuộc Nội Bộ. Nếu không tổ chức cuộc họp nào mới là lạ đấy."
Patton gật đầu rồi nói: "Cậu nói đúng. Tính ra lá gan của người phụ nữ đó cũng to thật."
"Tìm ra thủ phạm rồi sao? Nhanh thật đấy." Vincent trả lời. "Quá nhanh so với kẻ giết một người như Fowler."
Đôi chân dài của Vincent sải bước trên mặt đất, vì chân ngắn hơn nên Patton phải cố gắng bước nhanh. Patton nói:
"Tôi nghĩ họ đang cố tìm ra người đã thuê người phụ nữ giết ông Fowler. Cậu nghĩ ai đứng sau chuyện này?" Anh ta quay lại nhìn Vincent với vẻ tò mò.
"Anh."
Mắt Patton mở to, anh ta lắp bắp: "T-tôi á? Nhưng tôi đ-đâu.."
Vincent nở nụ cười: "Cuộc họp ở đâu?"
"Ở phòng sau của tầng trệt." Patton thở dài. Kể từ khi bắt đầu làm việc cho Vincent Moriarty, anh ta đã mọc thêm hơn mười sợi tóc bạc vì căng thẳng.
Vincent đi qua những hành lang lát đá cẩm thạch trắng tinh. Khi đến phòng, anh bước vào trong, ngồi vào một ghế trống. Trong phòng có năm thành viên Nội Bộ khác, họ ngồi một bên ở phía trước, còn những người khác ngồi ở phía bên kia của căn phòng.
Ông Morris cũng có mặt, đặt câu hỏi: "Nếu một người như Fowler có thể bị ám sát dễ dàng như vậy, làm sao chúng ta có thể đảm bảo rằng mình an toàn? Tôi yêu cầu tăng mức án phạt cho những tên tội phạm này."
"Chúng ta không ở đây để nói về sự an toàn của mọi người, mà là về nguyên nhân gây ra vụ giết người của Jones." Một người trong nhóm Nội Bộ nói.
"Người đánh xe ngựa của ông Fowler nói rằng Jones đã bước ra khỏi xe ngựa và bảo anh ta đợi. Ông ta nói mình sẽ đi gặp ai đó rồi sẽ quay lại. Nhưng mọi người biết đấy, ông ta không bao giờ quay lại xe ngựa nữa." Một người khác giải thích. "Chúng tôi đã bắt được người liên quan đến vụ việc. Là một con người."
"Cô ta đã khai gì chưa?" Một người khác trong Nội Bộ, có bộ ria mép rậm ở môi trên, hỏi. "Nếu đã có manh mối, chúng ta hãy thu thập tất cả thông tin. Rõ ràng là không phải chỉ có một người lên kế hoạch. Phải có nhiều người tham gia vào vụ này."
"Cô ta đang bị giam giữ trong ngục tối của thị trấn Raven."
"Một người phụ nữ à?" Một người đàn ông thở gấp. "Một phụ nữ mà thực hiện được vụ này sao? Anh có bắt đúng người không đấy?"
Một người đảm bảo chứng kiến thủ phạm bị áp giải đến ngục tối nói: "Chúng tôi chắc chắn, thưa ông. Mọi người đã thấy người phụ nữ đó moi tim của ông Fowler ra khỏi lồng ngực. Tay và quần áo cô ta đều dính máu."
Vincent nghiêng đầu: "Từ khi nào mà một con người có thể moi tim của một con người khác vậy, ông Keith?"
"Có thể chứ. Một vụ án tương tự đã được đệ trình vào năm ngoái, có một con người moi tim của một con người khác." Ông Keith trả lời.
"Hình như ông quên từ 'rạch' ấy nhỉ. Người đàn ông đó đã dùng dao rạch ra rồi moi tim của người hàng xóm. Không phải bằng tay không." Vincent nói, anh mỉm cười, ông Keith trừng mắt nhìn anh. Chẳng ai thích cái vẻ "biết tuốt" của Vincent cả.
"Dân làng nói vậy chứ không phải tôi." Ông Keith trả lời Vincent. Sau đó, ông ta quay sang nhìn những thành viên Nội Bộ: "Chúng tôi đã có một manh mối và chúng tôi đang cố gắng để lấy lời khai của người đó. Chúng tôi sẽ hoàn thành vào tối nay."
"Tôi hy vọng các anh sẽ nhanh chóng tìm ra câu trả lời." Một người trong Nội Bộ nói. "Việc một thành viên có vị trí cao như vậy bị giết cũng chẳng tốt đẹp gì. À nhớ tìm hiểu xem Jones đang làm gì, tại sao ông ta phải bỏ người đánh xe ngựa của mình lại. Chỗ đó cách thị trấn Raven khá xa."
Một cậu bé ngồi cùng bàn với những thành viên khác trong cuộc họp Nội Bộ. Cậu bé có vẻ khó chịu với cuộc thảo luận. Tên cậu là Clayton Turner. Mặc dù trông khá trẻ, nhưng cậu không còn nhỏ nữa, cậu ấy đã bảy mươi ba tuổi rồi. Cậu bé hỏi:
"Nếu thủ phạm đã bị bắt ngày hôm qua, thì bây giờ chúng ta ngồi đây để làm gì? Mau đi điều tra người đó và những hỏi thăm nhìn người đã nhìn thấy ông ta đi chứ."
"Clayton, cho phép tôi được nói." Vincent bắt đầu, mọi người hướng mắt về phía anh. "Nếu những người có mặt trong cuộc họp này và những người vắng mặt viết thư cho Trưởng Nội Bộ về những gì họ đã làm trong hai ngày qua thì sẽ rất tuyệt đấy."
Noah cũng có mặt trong phòng, bình tĩnh hỏi: "Anh Moriarty, anh nghĩ trong này có người chủ mưu sát hại ông Fowler sao?"
Vincent mỉm cười trước câu hỏi của Công tước: "Không nghĩ, nhưng ít nhất chúng ta có thể xóa tên những người đó khỏi danh sách nghi phạm."
"Cậu Moriarty, cậu đang châm ngòi ly gián à." Ông Morris nói với giọng bất mãn.
"Đừng tức giận, ông Morris. Đây chỉ là bước đầu thôi, dù sao thì, ai trong chúng ta cũng muốn tìm ra kẻ giết ông Fowler mà chúng ta rất yêu quý. Ông ấy là một người tốt." Những người trong phòng không ý kiến gì về điều Vincent nói, vì ông Fowler, mặc dù là con người, nhưng không phải là kiểu người mà mọi người ở đây thích. "Trừ khi ông có vấn đề và lo lắng rằng tên của mình có thể xuất hiện trong quá trình điều tra."
Ông Morris thở dốc: "Tôi không có gì phải sợ cả." Vincent nở một nụ cười rộng với ông ta.
"Hay lắm." Vincent nói.
"Tôi mong mọi người gửi cho tôi báo cáo chi tiết về công việc và nơi mình đã đến hai ngày qua trong vòng một giờ. Nộp ngay tại văn phòng của tôi." Clayton ra lệnh. "Cuộc họp kết thúc."
Mọi người trong phòng từ từ tản ra, Noah tiến đến nơi Vincent đứng. Vincent mỉm cười lịch sự với Noah:
"Tôi nghe nói anh không ở lại ăn tối? Chúng tôi không đầu độc người sói đâu, anh không cần lo."
Noah nhìn Vincent chằm chằm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ bữa tiệc. Nhưng việc tiếp đãi những người phụ nữ tại vũ hội khiến tôi thấy ngán ngẩm. Tôi cần nghỉ ngơi, anh Moriarty."
Vincent ậm ừ: "Đúng vậy. Anh khá nổi tiếng tại vũ hội."
"Anh không có mặt trong phòng khiêu vũ nhưng lại biết tất cả mọi chuyện nhỉ?" Noah nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đồng của Vincent.
"Hừm, nói thế nào đây? Tôi là chủ nhà, và tôi cần phải đảm bảo rằng mọi vị khách đều được phục vụ chu đáo." Vincent đáp lại với ánh mắt biết tuốt. Sau đó, anh tiếp tục. "Tôi cũng khá ngạc nhiên khi anh nhận ra sự vắng mặt của tôi giữa những người phụ nữ khiến anh mệt mỏi. Bao gồm cả người em gái rất thân yêu của tôi. Nó mê anh lắm đấy."
"Cô ấy là một cô gái đáng yêu." Noah khen Marceline.
Vincent vô thức nghịch một chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cho đến khi ngón tay bị đâm, chảy ra một giọt máu.
"Marceline có thể rất hấp dẫn mỗi khi cần." Vincent nói. "Thực ra, nó đang đợi anh gửi hoa cho nó đấy. Tôi nghe cô gia sư của mình nói anh rất lịch thiệp trong khía cạnh này."
Khi nhắc đến Eve, Vincent nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong không khí xung quanh Noah. Công tước nhìn anh một cách nghiêm túc:
"Genevieve là một cô gái tốt. Tôi hy vọng cô ấy sẽ không phải chịu chung số phận với cô gia sư trước đây của anh. Tôi sẽ không ngồi yên nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với cô ấy."
Vincent nghiêng đầu sang một bên, trả lời: "Quả là một người đàn ông thân thiện. Có lẽ anh sẽ không phiền nếu uống một tách trà với em gái Marceline của tôi chứ? Anh đã làm nó buồn vì không ăn miếng thịt tiên cá mà nó mời đấy."
Noah chưa kịp đáp thì ma cà rồng trông giống cậu bé đã gọi: "Vincent."
Vincent và Noah nhìn nhau thêm một giây, Noah khẽ cúi đầu chào và rời khỏi phòng, trong khi Vincent vẫn dõi theo Công tước.
Không thể ăn thịt tiên cá và từ chối à, "Thật hấp dẫn làm sao." Vincent mỉm cười rồi quay lại, đi đến nơi Clayton đang đợi.
* * *
Đôi lời từ dịch giả: Mọi người có thấy tui năng suất hong nào
Đó là bởi vì phần phía sau quá bánh cuốn
Tui hong thể nhịn được, tui muốn mọi người phải "cuốn" chung với tui
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì vẫn tiếp tục ủng hộ tui ạ
Chúc các bạn ngày mới an lành
Chắc tối nay phải up chương mới nữa quá
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Ngày kế tiếp, bầu trời không có lấy một chút ánh sáng, chỉ có mây đen và không khí ảm đạm. Tại dinh thự nhà Moriarty, Alfie đến trước Vincent và cúi đầu.
"Thưa cậu chủ, cỗ xe ngựa của cậu đã sẵn sàng." Quản gia giúp cậu chủ mặc áo khoác.
Vincent nhìn về phía cuối hành lang và hỏi: "Cô gia sư đến chưa?"
"Chưa, thưa cậu chủ. Cô Barlow vẫn chưa đến. Có vẻ như cây cầu gần Timberport vẫn đang được sửa chữa và cô ấy sẽ phải đi đường vòng." Alfie vừa trả lời vừa đi theo Vincent ra khỏi dinh thự, đến cỗ xe ngựa.
Vincent biết chuyện cây cầu bị hỏng, sự việc xảy ra cách đây ba ngày. Anh không nói lời nào, bước lên cỗ xe ngựa, rời khỏi thị trấn.
Cỗ xe chạy đến Darthmore, trụ sở của Hội đồng. Nơi này được bao quanh bởi những bức tường dày và cao, chỉ có hai lối ra vào, đường đi qua các cánh cổng đều có người canh gác.
Nhận thấy cỗ xe bóng loáng xa xỉ của nhà Moriarty, những người lính canh mở cổng, cỗ xe ngựa của Vincent tiến vào. Tòa nhà này không nằm ở khu dân cư, nó được đặt sâu trong rừng, đi một đoạn xa, cuối cùng cỗ xe ngựa cũng dừng lại.
Người đánh xe mở cửa xe ngựa, Vincent bước ra. Patton, thuộc hạ của anh, vội vàng chào hỏi.
"Chào buổi sáng, cậu Moriarty." Patton cúi thấp đầu, Vincent nhận thấy có nhiều xe ngựa đỗ hơn bình thường.
"Có cuộc họp hội đồng nào thảo luận về cái chết của Fowler không?" Anh hỏi, đôi mắt màu đồng nhìn chung quanh.
Patton gật đầu: "Cậu nghe chuyện này rồi sao?"
"Tôi không bị điếc, Patton." Vincent bắt đầu đi về phía tòa nhà lớn. "Fowler là một người thuộc Nội Bộ. Nếu không tổ chức cuộc họp nào mới là lạ đấy."
Patton gật đầu rồi nói: "Cậu nói đúng. Tính ra lá gan của người phụ nữ đó cũng to thật."
"Tìm ra thủ phạm rồi sao? Nhanh thật đấy." Vincent trả lời. "Quá nhanh so với kẻ giết một người như Fowler."
Đôi chân dài của Vincent sải bước trên mặt đất, vì chân ngắn hơn nên Patton phải cố gắng bước nhanh. Patton nói:
"Tôi nghĩ họ đang cố tìm ra người đã thuê người phụ nữ giết ông Fowler. Cậu nghĩ ai đứng sau chuyện này?" Anh ta quay lại nhìn Vincent với vẻ tò mò.
"Anh."
Mắt Patton mở to, anh ta lắp bắp: "T-tôi á? Nhưng tôi đ-đâu.."
Vincent nở nụ cười: "Cuộc họp ở đâu?"
"Ở phòng sau của tầng trệt." Patton thở dài. Kể từ khi bắt đầu làm việc cho Vincent Moriarty, anh ta đã mọc thêm hơn mười sợi tóc bạc vì căng thẳng.
Vincent đi qua những hành lang lát đá cẩm thạch trắng tinh. Khi đến phòng, anh bước vào trong, ngồi vào một ghế trống. Trong phòng có năm thành viên Nội Bộ khác, họ ngồi một bên ở phía trước, còn những người khác ngồi ở phía bên kia của căn phòng.
Ông Morris cũng có mặt, đặt câu hỏi: "Nếu một người như Fowler có thể bị ám sát dễ dàng như vậy, làm sao chúng ta có thể đảm bảo rằng mình an toàn? Tôi yêu cầu tăng mức án phạt cho những tên tội phạm này."
"Chúng ta không ở đây để nói về sự an toàn của mọi người, mà là về nguyên nhân gây ra vụ giết người của Jones." Một người trong nhóm Nội Bộ nói.
"Người đánh xe ngựa của ông Fowler nói rằng Jones đã bước ra khỏi xe ngựa và bảo anh ta đợi. Ông ta nói mình sẽ đi gặp ai đó rồi sẽ quay lại. Nhưng mọi người biết đấy, ông ta không bao giờ quay lại xe ngựa nữa." Một người khác giải thích. "Chúng tôi đã bắt được người liên quan đến vụ việc. Là một con người."
"Cô ta đã khai gì chưa?" Một người khác trong Nội Bộ, có bộ ria mép rậm ở môi trên, hỏi. "Nếu đã có manh mối, chúng ta hãy thu thập tất cả thông tin. Rõ ràng là không phải chỉ có một người lên kế hoạch. Phải có nhiều người tham gia vào vụ này."
"Cô ta đang bị giam giữ trong ngục tối của thị trấn Raven."
"Một người phụ nữ à?" Một người đàn ông thở gấp. "Một phụ nữ mà thực hiện được vụ này sao? Anh có bắt đúng người không đấy?"
Một người đảm bảo chứng kiến thủ phạm bị áp giải đến ngục tối nói: "Chúng tôi chắc chắn, thưa ông. Mọi người đã thấy người phụ nữ đó moi tim của ông Fowler ra khỏi lồng ngực. Tay và quần áo cô ta đều dính máu."
Vincent nghiêng đầu: "Từ khi nào mà một con người có thể moi tim của một con người khác vậy, ông Keith?"
"Có thể chứ. Một vụ án tương tự đã được đệ trình vào năm ngoái, có một con người moi tim của một con người khác." Ông Keith trả lời.
"Hình như ông quên từ 'rạch' ấy nhỉ. Người đàn ông đó đã dùng dao rạch ra rồi moi tim của người hàng xóm. Không phải bằng tay không." Vincent nói, anh mỉm cười, ông Keith trừng mắt nhìn anh. Chẳng ai thích cái vẻ "biết tuốt" của Vincent cả.
"Dân làng nói vậy chứ không phải tôi." Ông Keith trả lời Vincent. Sau đó, ông ta quay sang nhìn những thành viên Nội Bộ: "Chúng tôi đã có một manh mối và chúng tôi đang cố gắng để lấy lời khai của người đó. Chúng tôi sẽ hoàn thành vào tối nay."
"Tôi hy vọng các anh sẽ nhanh chóng tìm ra câu trả lời." Một người trong Nội Bộ nói. "Việc một thành viên có vị trí cao như vậy bị giết cũng chẳng tốt đẹp gì. À nhớ tìm hiểu xem Jones đang làm gì, tại sao ông ta phải bỏ người đánh xe ngựa của mình lại. Chỗ đó cách thị trấn Raven khá xa."
Một cậu bé ngồi cùng bàn với những thành viên khác trong cuộc họp Nội Bộ. Cậu bé có vẻ khó chịu với cuộc thảo luận. Tên cậu là Clayton Turner. Mặc dù trông khá trẻ, nhưng cậu không còn nhỏ nữa, cậu ấy đã bảy mươi ba tuổi rồi. Cậu bé hỏi:
"Nếu thủ phạm đã bị bắt ngày hôm qua, thì bây giờ chúng ta ngồi đây để làm gì? Mau đi điều tra người đó và những hỏi thăm nhìn người đã nhìn thấy ông ta đi chứ."
"Clayton, cho phép tôi được nói." Vincent bắt đầu, mọi người hướng mắt về phía anh. "Nếu những người có mặt trong cuộc họp này và những người vắng mặt viết thư cho Trưởng Nội Bộ về những gì họ đã làm trong hai ngày qua thì sẽ rất tuyệt đấy."
Noah cũng có mặt trong phòng, bình tĩnh hỏi: "Anh Moriarty, anh nghĩ trong này có người chủ mưu sát hại ông Fowler sao?"
Vincent mỉm cười trước câu hỏi của Công tước: "Không nghĩ, nhưng ít nhất chúng ta có thể xóa tên những người đó khỏi danh sách nghi phạm."
"Cậu Moriarty, cậu đang châm ngòi ly gián à." Ông Morris nói với giọng bất mãn.
"Đừng tức giận, ông Morris. Đây chỉ là bước đầu thôi, dù sao thì, ai trong chúng ta cũng muốn tìm ra kẻ giết ông Fowler mà chúng ta rất yêu quý. Ông ấy là một người tốt." Những người trong phòng không ý kiến gì về điều Vincent nói, vì ông Fowler, mặc dù là con người, nhưng không phải là kiểu người mà mọi người ở đây thích. "Trừ khi ông có vấn đề và lo lắng rằng tên của mình có thể xuất hiện trong quá trình điều tra."
Ông Morris thở dốc: "Tôi không có gì phải sợ cả." Vincent nở một nụ cười rộng với ông ta.
"Hay lắm." Vincent nói.
"Tôi mong mọi người gửi cho tôi báo cáo chi tiết về công việc và nơi mình đã đến hai ngày qua trong vòng một giờ. Nộp ngay tại văn phòng của tôi." Clayton ra lệnh. "Cuộc họp kết thúc."
Mọi người trong phòng từ từ tản ra, Noah tiến đến nơi Vincent đứng. Vincent mỉm cười lịch sự với Noah:
"Tôi nghe nói anh không ở lại ăn tối? Chúng tôi không đầu độc người sói đâu, anh không cần lo."
Noah nhìn Vincent chằm chằm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ bữa tiệc. Nhưng việc tiếp đãi những người phụ nữ tại vũ hội khiến tôi thấy ngán ngẩm. Tôi cần nghỉ ngơi, anh Moriarty."
Vincent ậm ừ: "Đúng vậy. Anh khá nổi tiếng tại vũ hội."
"Anh không có mặt trong phòng khiêu vũ nhưng lại biết tất cả mọi chuyện nhỉ?" Noah nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đồng của Vincent.
"Hừm, nói thế nào đây? Tôi là chủ nhà, và tôi cần phải đảm bảo rằng mọi vị khách đều được phục vụ chu đáo." Vincent đáp lại với ánh mắt biết tuốt. Sau đó, anh tiếp tục. "Tôi cũng khá ngạc nhiên khi anh nhận ra sự vắng mặt của tôi giữa những người phụ nữ khiến anh mệt mỏi. Bao gồm cả người em gái rất thân yêu của tôi. Nó mê anh lắm đấy."
"Cô ấy là một cô gái đáng yêu." Noah khen Marceline.
Vincent vô thức nghịch một chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cho đến khi ngón tay bị đâm, chảy ra một giọt máu.
"Marceline có thể rất hấp dẫn mỗi khi cần." Vincent nói. "Thực ra, nó đang đợi anh gửi hoa cho nó đấy. Tôi nghe cô gia sư của mình nói anh rất lịch thiệp trong khía cạnh này."
Khi nhắc đến Eve, Vincent nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong không khí xung quanh Noah. Công tước nhìn anh một cách nghiêm túc:
"Genevieve là một cô gái tốt. Tôi hy vọng cô ấy sẽ không phải chịu chung số phận với cô gia sư trước đây của anh. Tôi sẽ không ngồi yên nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với cô ấy."
Vincent nghiêng đầu sang một bên, trả lời: "Quả là một người đàn ông thân thiện. Có lẽ anh sẽ không phiền nếu uống một tách trà với em gái Marceline của tôi chứ? Anh đã làm nó buồn vì không ăn miếng thịt tiên cá mà nó mời đấy."
Noah chưa kịp đáp thì ma cà rồng trông giống cậu bé đã gọi: "Vincent."
Vincent và Noah nhìn nhau thêm một giây, Noah khẽ cúi đầu chào và rời khỏi phòng, trong khi Vincent vẫn dõi theo Công tước.
Không thể ăn thịt tiên cá và từ chối à, "Thật hấp dẫn làm sao." Vincent mỉm cười rồi quay lại, đi đến nơi Clayton đang đợi.
* * *
Đôi lời từ dịch giả: Mọi người có thấy tui năng suất hong nào





