Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 233 Điền Tư Thanh thành quỷ vương?

[HIDE-THANKS]
Tôi thấy con quỷ nhỏ đang bám lấy cô ta, tôi lo cho nó nên xông đến bên cạnh Điền Tư Thanh, tôi cố đẩy cô ta, thì bất ngờ cô ta như bị chạm vào điện không ngừng gào lên vì đau đớn, ả điên cuồng đẩy tôi và con quỷ nhỏ khỏi cơ thể, làm hai chúng tôi ngã ra đất, tôi bò đến bên con quỷ nhỏ, ôm lấy nó vào trong lòng. Một cảm giác yêu thương bỗng chốc tràn ngập trong lòng tôi, nước mắt tôi lưng tròng nhìn nó nói, con ơi, đừng ngốc như thế, là mẹ đã có lỗi với con, còn không nhận ra con, mà không ngờ con vì mẹ mà làm bao nhiêu điều như thế.

Nó nhìn tôi, rồi nhoẻn miệng cười, "Pa.. pa.. nói, con.. phải.. bảo.. vệ.. mẹ."

Từng từ nhát gừng nhát gừng như đang tập nói, tôi thấy thương quá nên lại ôm chặt lấy nó.

Vì một câu nói của Triệu Huyền Lang mà nó đã ở dưới âm nhãn và ngăn lũ ma trẻ con lên phá phách, thật tội cho nó quá!

Tôi ôm lấy nó mà nấc lên, chẳng thèm để ý đến cái mặt đen thui xấu xí của nó.

Điền Tư Thanh thì cũng không mất thời gian, xung quanh cô ta được bao trùm bởi một làn khí đen, cô ta lúc này đắc ý nói, "Haha, giờ các ngươi muốn làm gì cũng không kịp nữa, âm nhãn đã mở, các ngươi không thoát được, và ta sẽ có cơ hội được hồi sinh."

Tôi chẳng hiểu cô ta đang nói gì, cũng không hiểu cô ta nói được hồi sinh là thế nào, nhưng tôi phải giữ chân cô ta bằng được, để Triệu Huyền Lang có đủ thời gian, lâu thế này, tôi tin là Triệu Huyền Lang đã trấn áp được âm nhãn đó.

Thế là tôi nhìn cô ta nói, "Cô đã chết, bị tên cương thi vương cắn nát cơ thể rồi, chết thì chẳng thể nào hồi sinh, tốt nhất là biết điều, không thì địa phủ biết được, sẽ phái âm sai đi bắt.

Nhưng Điền Tư Thanh nào có quan tâm đến lời tôi nói, khí đen xung quanh cô ta ngày một dày, cô ta gương móng vuốt về phía tôi.

Tôi và con quỷ nhỏ bị hút về phía cô ta, hai bàn tay bóp lấy cổ chúng tôi," Hôm nay tao sẽ ăn hai đứa mi trước, xem Triệu Huyền Lang có thể làm gì được, ta hút hết âm khí từ âm nhãn, lại ăn thịt con quỷ nhỏ này, thì sẽ biến thành một quỷ vương, để xem các người dám làm gì ta.

Tôi không hiểu sao trước đó thì có thứ gì đó trên cơ thể tôi chống lại cô ta được. Nhưng giờ lại biến đâu mất? Giờ tôi chỉ biết lấy hết sức vùng vẫy để thoát ra.

Ả Điền Tư Thanh nhe cái miệng đỏ lòm về phía tôi, rồi đột nhiên dừng lại, nhìn tôi cười khẩy, "Ta nên ăn thịt con quỷ nhỏ trước, để ngươi phải tận mắt chứng kiến việc mất đi một đứa con nó đau khổ thế nào?"

Tôi cố gắng điềm tĩnh, nói, "Triệu Huyền Lang coi trọng nhất là tôi, nếu cô không mau ăn thịt tôi, thì Triệu Huyền Lang sẽ đến và giải thoát cho tôi, lúc đó muốn ăn thịt tôi còn khó, tôi khuyên cô thật lòng là nên ăn tôi trước."

Có thể là Điền Tư Thanh nghĩ cũng phải, nên cô ta lại chuyển qua tôi, khi miệng cô ta kề sát cổ tôi, thì khí đen trên người cô ta mờ dần, Ả hốt hoảng "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi biết Triệu Huyền Lang đã thành công, nên cười khẩy, "Chuyện gì xảy ra? Đương nhiên là âm nhãn đã đóng, chúc mừng cô đã thất bại."

Điền Tư Thanh như lên cơn điên, móng tay cô ta cắm vào cổ tôi túa máu, bên cạnh con quỷ nhỏ gọi mẹ và giãy đạp liên hồi.

Tôi bị bóp nghẹt cổ họng, mắt tôi hoa lên vì thiếu không khí, đúng lúc này, một vật gì đó có vầng sáng từ đâu bay vụt vào, đập xuống đầu Điền Tư Thanh, cô ả la tru tréo, tôi rơi bịch xuống đất, con quỷ nhỏ cũng rơi xuống và nhảy về phía tôi, tôi dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy nó và lết ra xa. Cánh cửa phòng bị ai đó đạp bung ra, người đó đứng ở bên ngoài, một dáng đứng oai phong làm tôi xúc động khi nhận ra, cuối cùng tôi và con cũng đợi được Triệu Huyền Lang.

Con quỷ nhỏ mừng quýnh, gọi mấy tiếng bố ơi nghe vô cùng đáng yêu.

Triệu Huyền Lang lo lắng, "Có sao không?"

Tôi ôm lấy cổ đang chảy máu của mình ra hiệu không sao, rồi cố gắng chui vào một góc để tránh. Triệu Huyền Lang thấy tôi không sao, ánh mắt anh ta lạnh như dao chuyển sang Điền Tư Thanh.

Giờ tôi mới nhìn rõ, vật phát sáng lúc nãy chính là gương bát quái, sau khi đánh xuống đầu Điền Tư Thanh thì bay lên không trung, ánh sáng của nó làm tỏa sáng cả căn phòng, nhưng tôi lại cảm thấy ánh sáng này làm tôi đau đớn, con quỷ nhỏ cũng sợ hãi chui vào lòng tôi.

Điền Tư Thanh lúc này đau đớn hai đầu gối quỳ xuống đất, ánh sáng chiếu vào làm da thịt cô ta rơi lả tả xuống đất. Cô ta gào lên, "Triệu Huyền Lang không ngờ là anh dám làm điều đó với tôi. Anh sẽ chết không yên thân đâu."

Triệu Huyền Lang cười khẩy, "Đúng là tôi chết chẳng yên thân chút nào, đều là do cô gây ra cả, cô cũng giỏi lắm, biết đợi thời cơ lắm, không ngờ âm nhãn lại ở dưới kí túc xá nữ. Suýt nữa bị cô lừa phỉnh."
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 234: Lời nguyền

Điền Tư Thanh bị câu nói của Triệu Huyền Lang làm cho nổi đóa, nhưng cô ta không làm gì được vì trên đầu còn bị chiếc gương bát quái chiếu xuống không thể động đậy được.

Thấy không ăn thua thì cô ta dồn hết sức lăn về phía Triệu Huyền Lang, không thèm để ý đến từng lớp da thịt của mình bị bong tróc ra, nhìn rất ghê rợn, ả túm lấy ống quần của Triệu Huyền Lang, tôi thót tim vì nghĩ cô ta sẽ hại Triệu Huyền Lang, nhưng cô ta thay đổi thái độ, mắt cô ta rơm rớm, "Triệu Huyền Lang, em biết anh không nỡ để em hồn bay phách tán, dù sao ta cũng có một thời đã từng yêu nhau, cái chết của anh em chưa từng nói ra cụ thể, năm đó tuy em cũng tham gia, nhưng em không phải là hung thủ hại chết anh, là có người ép em phải làm điều đó, em cầu xin anh đừng làm em hồn bay phách tán, em biết lỗi của em rồi, đến nước này, em biết mình sai. Nhưng chẳng phải cũng có liên quan đến anh hay sao, năm đó không phải vì mẹ anh bắt em rời xa anh, còn nguyền rủa mẹ em bị thủng ruột mà chết, thì em nào có oán trách gì nhà anh đâu, tất cả những gì em làm đều vì báo thù cho mẹ mà thôi! Nên cầu xin anh vì điều đó, đừng để em bị hồn bay phách tán."

Triệu Huyền Lang nghe thế sắc mặt có phần thay đổi, anh ta cúi thấp người xuống hỏi, "cô nói sao? Mẹ tôi? Cô nói linh tinh gì đấy, mẹ tôi đã chết từ khi mới sinh tôi ra đời! Thì làm sao có thể nguyền rủa mẹ cô?"

Tôi thì thấy Điền Tư Thanh rất biết nắm bắt tâm lý của người khác, chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ của Triệu Huyền Lang chứ? Tôi nói lớn, "Anh đừng tin ả, chuyện năm đó thì còn liên quan gì đâu, giờ anh thả cho ả đi, thì sau này người chết sẽ là chúng ta."

Điền Tư Thanh nghe tôi nói thế thì quay mặt lại nhìn tôi với một đôi mắt căm phẫn, cô ta nói, "Triệu Huyền Lang, con đàn bà này thật độc ác, cô ta muốn em chết đi, để chân tướng sự việc sẽ mất theo, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao anh có hai thân phận, vì sao anh bị hại và hồn phách bị giam hãm? Và mối quan hệ của mẹ anh với gia đình đang giúp anh?

Triệu Huyền Lang nhìn chằm chằm vào mặt ả," Cô đừng nói láo nữa, cô tưởng tôi tin cô à, năm đó vì tin cô mà tôi theo cô đến ngôi nhà đó, rồi không thể ra khỏi đó được nữa, cô tưởng lần này tôi vẫn sẽ ngây thơ thế sao? "

Nói đoạn thì hất Điền Tư Thanh ra, anh ta đưa tay về phía chiếc gương bát quái, ánh sáng càng lúc chiếu càng sáng tỏ hơn, Điền Tư Thanh vật vã vì đau đớn, tôi có chút chùn lòng, vì muốn biết chân tướng sự việc, nhưng đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ ả, nếu để ả thoát thì hậu họa khó lường.

Điền Tư Thanh như lên cơn điên, cô ta giơ móng vuốt lên, chạy bổ về phía tôi, đúng lúc này, cửa bật mở, hai bóng người xông vào, một thanh kiếm xuyên qua ngực của Điền Tư Thanh, người đâm chính là Trần Minh, anh chàng ẻo lả giờ đang mặc một chiếc áo dài của thầy phong thủy, trông khác hẳn lúc trước. Điền Tư Thanh đau đớn hất anh ta ra khỏi, rồi quay lại nói với Triệu Huyền Lang." Con người đều có cái ác trong lòng, nay anh giết tôi, cũng không thể giết hết lũ ác ôn, bao gồm cả người đàn bà hiện nay của anh. "

Điền Tư Thanh thấy Triệu Huyền Lang không giúp, nên phát điên, rồi tính dùng kế li gián chúng tôi. Sau cùng cô ta gào lên," Ta nguyền rủa các ngươi mãi mãi không đến được với nhau."

Lời vừa dứt thì khí đen trên người ả tan biến cùng lúc đó ả cũng biến mất và rơi xuống một viên ngọc, tôi sắc mặt trắng bệch không dám động đậy, Triệu Huyền Lang chạy đến bên tôi, ôm chặt tôi và con vào lòng.

Mãi lâu sau mới thở phào, May mà em và con không sao.

Trong đầu tôi vẫn văng vẳng lại lời của Điền Tư Thanh, rằng tôi và Triệu Huyền Lang sẽ không có được cái kết viên mãn, mãi mãi?
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 235: Những lời vớ vẩn đó mà em cũng tin?

Triệu Huyền Lang thấy tôi ngẩn người, thì đột nhiên hỏi, "Em sao thế? Có phải bị thương rồi phải không?"

Tôi nhìn anh ta, mãi lâu sau mới lắc đầu nói, "Em không sao?"

Nói đoạn thì ôm chặt lấy tôi và con quỷ nhỏ đang run lẩy bẩy nhìn về phía Trần Minh, Triệu Huyền Lang cũng phát hiện ra điều đó, nên quay lại hỏi Trần Minh và trợ lý của anh ta, "Mấy người rốt cuộc là ai?"

Trần Minh nhặt thanh kiếm lúc trước đâm vào người Điền Tư Thanh lên, rồi cũng bỏ đi khuôn mặt nghiêm túc khi nãy, thay vào đó một điệu bộ cợt nhả, "Tôi là ai không quan trọng, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với mấy người."

Nói đoạn lại cúi người nhặt viên ngọc đen mà Điền Tư Thanh lúc tan biến đã rơi lại, sau khi nhặt lên thì lầm bầm, "Ngọc Âm? Phải bao nhiêu oán hận mới để lại cái thứ này, mà câu cuối cùng để lại cũng ghê lắm đấy."

Tôi nghe Trần Minh nói đến lời nguyền mà Điền Tư Thanh đã để lại trước lúc tan thành bụi khói, đột nhiên thấy lo lắng, "Là có ý gì đây? Lời nguyền đó?"

Triệu Huyền Lang nắm lấy cánh tay tôi, an ủi nói, "Không cần phải lo lắng đâu, không sao đâu."

Trần Minh nghịch viên ngọc màu đen trên tay nhìn tôi cười, tôi thấy cô chẳng biết cái gì cả, thì tôi cũng bật mí cho mà biết này, viên ngọc này chỉ sinh ra nơi có âm khí nặng nề, và oán hồn có oán khí nặng, và lời của ả khi để lại trước khi hồn phách tiêu tán, thì là lời nguyện vô cùng độc, thật khó để giải được, chậc chậc, thật đáng thương cho hai người. "

Cả người tôi như bị rơi xuống đáy vực thẳm, Điền Tư Thanh ơi, ngay cả việc chết rồi cô vẫn không tha cho chúng tôi, cô hận như vậy sao? Tôi đã trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ, mới có thể ở bên Triệu Huyền Lang, vậy mà.. Nhưng tôi sẽ không để cô được toại nguyện, hạnh phúc của tôi phải được bản thân tôi giữ lấy. Những lời xàm xí của cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?

Con quỷ nhỏ thấy tôi bất an trong lòng, nó rụt rè nắm lấy bàn tay tôi, ý bảo tôi đừng tự cấu mình nữa, lúc này tôi mới giật mình nhìn xuống, hóa ra móng tay tôi đã làm da thịt tôi túa máu. Nước mắt tôi đột nhiên ào ào ra như mưa, những uất hận, những đau buồn, những thương cảm cho phận mình, cho Triệu Huyền Lang và cho con đều theo dòng nước mắt chảy xuống.

Triệu Huyền Lang quắc mắt nhìn Trần Minh rồi nói," Đều là người trong giới, tôi nghĩ anh cũng hiểu là không nên chọc ngoáy linh tinh, làm xong việc của mình rồi, thì biến cho khuất mắt chúng tôi đi. "

Trần Minh dường như sợ Triệu Huyền Lang, anh ta cũng không giữ được cái vẻ ngoài cao ngạo lúc trước, mà giờ lại nhanh chóng rời đi, trước khi đi khỏi, thì liếc mắt lên chiếc gương bát quái đang lơ lửng trên không trung, rồi ngạc nhiên nói," Đồ của nhà họ Trương? Một con quỷ như cậu mà cũng có quan hệ với họ? Thảo nào mà sẽ có kết cục không tốt. "

Lời vừa dứt thì Triệu Huyền Lang nổi khùng, phẩy tay một cái làm cho cái xác của Trần Mộng bay vèo về phía Trần Minh, anh ta cũng nhanh nhẹn đạp chân vào cửa bật ra để che chắn.

Tôi ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi," Nhà họ Trương? Sao lại là nhà họ Trương? "Triệu Huyền Lang thấy tôi thắc mắc thì vừa thu gương bát quái về, vừa an ủi," Em yên tâm, không vấn đề gì đâu, cô ta tuy nguyền rủa lời độc ác như vậy, nhưng anh sẽ có cách để hóa giải, dù sao thì cô ta cũng đâu phải phù thủy. "

Tôi gật đầu, ngại không dám hỏi tiếp, trong vòng tay vẫn ôm chặt lấy con quỷ nhỏ, tôi lo lắng hỏi Triệu Huyền Lang," Con giờ phải làm sao? Nó không còn âm nhãn bảo vệ, thì làm cách nào để không bị hồn bay phách tán? "

Triệu Huyền Lang nhíu mày nói, giờ chỉ cố tìm cho nó một cái cơ thể nào đó, đợi ngày mười lăm tháng sau, ngày mà âm khí nhiều nhất, thì nghĩ cách quy tụ hồn phách còn lại cho nó, nhưng mà phải nghĩ cách không để người ở địa phủ biết được.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang lo lắng nói," Thế phải làm sao? Em không thể để mất con thêm lần nào nữa, chúng ta đã có lỗi với nó quá nhiều rồi. "

Triệu Huyền Lang ngồi xuống xoa đầu tôi," Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em và cô nhóc tì này. "

Tôi đột nhiên nhận ra một điều kì lạ trong câu nói của Triệu Huyền Lang, tôi trợn tròn mắt nói," Nhóc tì á? Anh nói nó là con gái à? "

Triệu Huyền Lang gật đầu, tôi cúi đầu nhìn lại đứa nhóc, nó đen thui, đôi mắt to tròn ngơ ngác, tôi không ngờ nó lại là một cô nhóc.

Tôi nhổm người dậy, thì cô nhóc bám lấy bụng tôi, rồi nhanh chóng luồn vào áo rồi chui tọt vào bụng tôi, tôi sững sờ, vì không hiểu vì sao lại thế. Triệu Huyền Lang thấy tôi thắc mắc, thì cười nói," Em yên tâm, nó làm thế để bảo vệ em. Tuy nó chỉ còn chút sức lực, nhưng nó là quỷ vương, nên có thể dùng chút bản lĩnh đó để bảo vệ em. "

Tôi chợt hiểu ra, tối hôm đó nó chui vào người Trần Mộng, hóa ra là đang bảo vệ cô ta, không bị đám yêu linh hãm hại.

Tôi và Triệu Huyền Lang bước ra khỏi kí túc xá nữ, bên ngoài cảnh sát vẫn đang đứng canh, nhưng tôi thấy sắc mặt họ rất xấu và hốc hác, cứ như vừa qua một trận ốm thừa sống thiếu chết vậy.

Triệu Huyền Lang liền cười rồi thì thầm," Em tưởng chiếc gương bát quái nó hoành tá tráng lắm hả? Là anh mượn dương khí của cảnh sát đấy, chứ chiếc gương đó thì làm sao mà gớm thế được. "

Tôi méo xệch miệng, hóa ra là mình bị lòe, tôi nhíu mày nói," Họ sẽ không sao chứ? "

Triệu Huyền Lang nháy mắt nói," Không sao, anh biết điều chỉnh mà."

Tôi không nói gì nữa, chỉ nghĩ rằng Triệu Huyền Lang rất lạ, nhưng lại không dám chắc cái sự lạ đó ở đâu, trước đây anh ta không thích những nơi dương khí nhiều, giờ đây là thấy bình thường, người nhà họ Trương đang hậu thuẫn anh ta kia, có liên quan gì đến gia đình mà Trần Huyền đã từng nói đến?
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 236: Vảy rắn​


[HIDE-THANKS]
Cảnh sát Thẩm lo lắng đợi chúng tôi bên cạnh xe cảnh sát, tôi liếc nhìn xung quanh thì thấy Trần Minh và trợ lý của anh ta đã đi đâu mất, tôi không dám lại gần cảnh sát, sợ dương khí trên người họ ảnh hưởng đến đứa bé ma của tôi.

Chú Thẩm nói với tôi, "Lúc hai người vừa vào, thì Trần Minh và Tiểu Lương cũng vào theo, bảo chúng tôi ở ngoài đợi lệnh, sau đó thì mọi người ở ngoài đều mệt mỏi như bị hút mất tinh khí, thì lại càng không dám xông vào."

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang, rồi quay sang nói với cảnh sát Thẩm, "Bên trong đó ma quỷ đã bị dọn sạch sẽ rồi."

Hiệu trưởng toát mồ hôi hột nhìn chúng tôi, sau khi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Triệu Huyền Lang chẳng nể nang, anh ta nghiêm mặt nói, "Tuy đã dọn nhưng chưa phải hết, chỉ có điều là đã sử dụng pháp bảo khác để trấn giữ, tòa nhà này phải bị niêm phong, sau này không được cho sinh viên vào ở nữa, nếu còn xảy ra án mạng thì trách nhiệm thuộc về ngài thưa hiệu trưởng."

Hiệu trưởng mặt méo xệch, tuy gật gù nhưng trong lòng chắc chắn đang rỉ máu, bởi ông ta sẽ phải kiếm chỗ ở cho bao nhiêu là sinh viên lúc này, việc tìm kiếm nhà đầu tư xây một kí túc xá đủ cho đám sinh viên, thì đâu có dễ xơi.

Sau khi sắp xếp xong một hồi với hiệu trưởng và chú Thẩm, thì Triệu Huyền Lang kéo tôi ra ngoài cổng trường, ấn tôi ngồi lên ghế cạnh tay lái, thắt dây an toàn cho tôi, rồi quay về ghế lái và khởi động xe.

Tôi ngơ ngác bói, "Chúng ta đi đâu đây?"

Anh ta nhìn tôi rồi nói, Về nhà.

Về nhà? Tôi có nhà sao? Tôi cúi xuống xoa bụng, chợt nhớ ra là mình chưa đặt tên cho đứa bé, chẳng thể lúc nào cũng chỉ gọi nó con quỷ nhỏ như thế, chẳng hay chút nào, tôi hỏi Triệu Huyền Lang rằng nên đặt tên gì cho nó?

Anh ta vừa lái xe vừa suy nghĩ, sau cùng thì nhíu mày, rồi tuôn một câu, khó quá, hay em nghĩ đi!

Tôi cũng thấy nản với anh ta, không ngờ là mất bao nhiêu thời gian nhăn trán suy nghĩ mà không ra kết quả gì, làm màu quá!

Tôi xoa bụng, nghĩ đến bao nhiêu sự vất vả mà nó phải trải qua, trong lòng cảm thấy xót xa, tôi nói với Triệu Huyền Lang, "Gọi nó là Triệu Tiểu Tâm* nhé!"

(*Trong tiếng Trung Quốc thì tên này có nghĩa là "cẩn thận")

Triệu Huyền Lang nhíu mày nói, anh đang suy nghĩ, lúc em gọi nó thì gọi kiểu gì, "Cẩn thận ơi! Thế sao?"

Tôi trừng mắt nói, "Em cảm thấy cái tên này hay mà, nếu anh nghĩ ra tên khác thì có thể nói với em."

Triệu Huyền Lang liếc qua tôi, rồi không dám nói gì nữa, tôi đặt tay lên bụng mình, cảm thấy vô cùng an tâm, vì đứa trẻ của tôi đã trở về, thật khổ thân cho nó.

Tôi nghĩ một lúc thì lại lên tiếng, "Gia đình đưa anh pháp bảo kia là gia đình họ Trương phải không? Anh có hợp tác với bọn họ à? Anh có cảm thấy là mẹ anh vẫn sống trên đời này không?"

Tôi hỏi liên tiếp mấy câu, cũng bởi trong lòng nhiều câu cần hỏi quá, Điền Tư Thanh đã tan biến nên mọi điều càng khó để biết, Triệu Huyền Lang và Triệu Tĩnh Niên làm sao có thể là một người được? Người nhà họ Triệu và thôn Triệu Gia vì sao năm đó lại bị sát hại? Họ đã đắc tội với ai, hay có một lý do nào khác? Tôi chỉ lo sợ một điều Triệu Huyền Lang sẽ đi giải quyết một mình, sợ anh ta sẽ gặp nguy hiểm.

Triệu Huyền Lang cũng không trả lời tôi, mà vờ chuyên tâm lái xe, điều này làm tôi cảm thấy buồn bực, khó chịu, tôi không biết mấy tháng này anh ta đã làm gì, tại sao lại thay đổi thế? Chẳng lẽ anh ta và cái cô Tiểu Vũ kia là thật?

Tôi cắn môi hậm hực, Triệu Huyền Lang thấy tôi như vậy thì thở dài, "Em yên tâm, anh tự biết nên làm thế nào, sau này chuyện gì anh cũng sẽ nói để em yên tâm."

Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy nặng nề, chúng tôi đi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ thì đến một căn nhà cổ, theo phong cách Âu Mỹ.

Tôi bước xuống xe nhìn căn nhà đó, rồi nói, "Đây là nhà mà anh nói à?"

Triệu Huyền Lang gật đầu kéo tôi vào, anh ta đẩy cửa bước vào, một cơn gió lạnh thổi ập vào người tôi, nếu như trước đây thì tôi sẽ thấy khó chịu, nhưng không hiểu sao giờ tôi lại cảm thấy dễ chịu, thậm chí đến cả những mệt mỏi cũng tiêu tan. Tôi nói với Triệu Huyền Lang cảm giác này của mình.

Triệu Huyền Lang nói, "Em yên tâm, nơi này trước đây khi anh đang trong quá trình tích tụ hồn phách thì đã ở đây, nên em hoàn toàn có thể yên tâm ở lại. Không ai đến làm phiền chúng ta đâu.

Tôi đưa ánh mắt hoài nghi về phía Triệu Huyền Lang," Không còn ai làm phiền chúng ta? Đúng rồi, Điền Tư Thanh đã tan biến, hồn ma của bà thì cũng tiễn về âm gian. "Nhưng tôi đột nhiên nhớ đến một nhân vật cũng ghê gớm lắm.

Có phải chúng ta suýt quên mất? Tên Lý Mù đã đào tẩu mất phải không? Sau này anh có biết tung tích của ông ta hay không?

Triệu Huyền Lang im lặng một chút, rồi lắc đầu nói chưa nhìn thấy tên Lý Mù đó đâu cả, thấy tôi còn đang phân vân, Triệu Huyền Lang đóng cửa lại, rồi tiến lại phía sau lưng tôi, vòng tay lạnh mát từ phía sau đang ôm chặt lấy tôi.

Anh ta nhẹ nhàng nói," Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ cho em và con thật tốt. "

Tôi gật đầu, không dễ gì mà qua được bao nhiêu thử thách thế, Triệu Huyền Lang bắt đầu đưa đôi môi mát lạnh lên cổ tôi, tôi rùng mình một cái hỏi anh ta đang làm gì.

Triệu Huyền Lang cười nói," Anh có làm gì đâu, ngửi xem thứ đó còn trên người em không, vì trước đó có bôi một chút lên người em. "

Tôi nghi hoặc, đưa tay sờ lên vai lên cổ nói," Anh bôi gì lên người em thế? Sao em không cảm thấy gì? Chẳng trách mà lúc đó Điền Tư Thanh không dám chạm đến em. "

Anh ta thấy tôi lo lắng, thì nhướn mày cười, nhẹ nhàng đáp, mấy thứ ma quỷ đó sợ nhất là.. nước tiểu trẻ con, anh bôi lên người em, sợ em không thích nên không nói.

Tôi ghê cả người, thu tay về, hóa ra là nước tiểu trẻ con! Cái tên này điều này cũng nghĩ ra được, tôi ngúng nguẩy," Em phải đi tắm, em phải đi tắm ngay! "

Triệu Huyền Lang cười trêu chọc tôi," Tí tẹo thế mà không chịu được à? Còn đòi nuôi trẻ con. "

Tôi lườm nguýt Triệu Huyền Lang, anh ta lại cười phá lên," đùa em chút thôi mà. "

Nói đoạn thì bước đến trước mặt tôi, cúi xuống sờ tay lên bụng tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi," Anh định làm gì đấy? "

Triệu Huyền Lang vừa sờ bụng tôi, vừa đăm chiêu, rồi nói," Anh đưa bé Tiểu Tâm ra, phải tìm cho con một cơ thể, không sẽ rất dễ bị quỷ sai phát hiện. "

Anh ta vừa nói vừa lôi từ trong bụng tôi ra một bóng hình nhỏ bé yếu ớt, tôi lo lắng nói, nó bị làm sao thế? Có cần em nhỏ cho nó mấy giọt máu không?

Triệu Huyền Lang trừng mắt nhìn tôi," Em đừng làm thế, đi tắm rửa đi. "

Nói đoạn ôm đứa nhỏ đến bên cạnh ban thờ cúng, ở đó để sẵn một con búp bê giấy, nhìn nó rất xinh.

Triệu Huyền Lang đặt Tiểu Tâm trước mặt con búp bê giấy, rồi đốt lên một nén hương, lầm rầm khấn vái rồi cắm trước mặt con búp bê giấy.

Triệu Huyền Lang quay sang tôi rồi nói," Tạm thời thế đã, cũng phải tìm cho nó một cơ thể, em không cần phải lo lắng quá đâu."

Lúc này tôi mới đỡ lo hơn, tôi hỏi Triệu Huyền Lang nhà tắm ở đâu, để mau chóng đi tắm cho sạch sẽ.

Mấy ngày này nhiều chuyện xảy ra làm tinh thần tôi xuống dốc quá nhiều, tôi ngâm mình trong bồn, nước ấm làm tôi cảm thấy như được thả lỏng, nhưng tôi lại dần dần đi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người, tôi tưởng đó là Triệu Huyền Lang, nhưng tiếng đập cửa và tiếng gọi của Triệu Huyền Lang ở ngoài cửa làm tôi giật mình hồi tỉnh, bóng đen kia đã biến mất.

Tôi nói vọng ra ngoài cửa là tôi không sao, rồi bước ra ngoài quấn khăn tắm, chuẩn bị mặc quần áo.

Nhưng đúng lúc này tôi cảm thấy cổ mình đau rát, tôi đưa tay lên sờ cổ, thì thấy có thứ gì đó trên cổ mình, tôi lấy xuống xem, thì giật mình phát hiện đó chính là một mẩu da rắn.

Tôi nhớ vết thương ở cổ là do Điền Tư Thanh bóp cổ muốn giết tôi đã gây ra. Tôi nhìn mình trong gương, và kinh hoàng nhận ta mình như biến thành một con quái vật?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 237: Những năm tháng không yên bình.


[HIDE-THANKS]
Trên cổ tôi lúc này có một vệt dài, với lớp da bị bong tróc, tuy không có máu rỉ ra, nhưng lớp da đó nhìn cũng đáng sợ, trông cứ như da rắn vậy.

Triệu Huyền Lang vẫn đập cửa bên ngoài hỏi tôi có ổn không, tôi lập cập nói rằng mình ổn, tôi không biết mình bị làm sao? Đột nhiên điện thoại tôi sáng đèn, một tin nhắn của ai đó được gửi tới. Trên đó ghi, "Khi lớp da của cô được trút bỏ hết, thì cũng là lúc cô biết được bộ mặt thật của mình."

Là ai đã gửi tin nhắn này cho tôi, tôi trở nên hoang mang đứng không vững. Tôi đờ đẫn nhìn đống da bị tróc từng mảng rơi trên nền đất, mà không biết nên làm gì.

Triệu Huyền Lang gõ cửa mãi không thấy tôi trả lời, anh ta bắt đầu húc người vào cánh cửa.

Tôi bị tiếng phá cửa làm cho bừng tỉnh, tay vội vơ lấy đống da trên sàn ném vào bồn cầu rồi giật nước cho trôi đi, lúc Triệu Huyền Lang xông vào, cũng là lúc đống da đó bị nước cuốn đi mất rồi.

Tôi ngồi trên nắp bồn cầu, lấy khăn tắm cuốn lấy cổ mình, Triệu Huyền Lang bước về phía tôi lo lắng, "Em sao không? Lúc nãy anh gọi mãi không thấy em trả lời, cứ tưởng em bị sao rồi."

Tôi nhếch khóe miệng lên cố nặn ra một nụ cười, "Em không sao, là mệt quá, nên em có thiếp đi một lát, hơn nữa, trong nhà anh, thì ai có thể vào để hại em được chứ?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi lại cố né ánh mắt đó, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại giấu Triệu Huyền Lang, tôi không muốn anh ta lo lắng. Không biết Điền Tư Thanh đã làm gì tôi, nhưng chắc chắn mục đích của cô ta là làm cho chúng tôi phải sống dở chết dở.

Triệu Huyền Lang dùng hai tay kéo mặt tôi thẳng về phía anh ta, "Em đang có chuyện gì giấu anh, em xem, đến cả nhìn anh em còn không dám."

Tim tôi thót lại, không thể quá rõ như vậy được, thế là tôi quay lại nói, "Xấu hổ chết đi được, tự nhiên xông vào, quần áo người ta còn chưa mặc."

Triệu Huyền Lang lúc này đưa mắt lướt lên bầu ngực tròn căng của tôi, rồi khẽ cười một cái, sau đó thì bế bổng tôi lên, như bế một đứa trẻ lên ba, tôi luống cuống hai chân kẹp lấy hông anh ta, mặt tôi đỏ lự, vì cái tư thế ám muội này.

Triệu Huyền Lang cười một điệu cười đầy gợi tình, rồi cắn vào tai tôi và nói, "Thế em thích tư thế này phải không?"

Tôi xấu hổ giãy lên, "Thích cái gì mà thích, anh bỏ em xuống, quần áo còn chưa mặc đây này."

Anh ta vừa ôm tôi vừa đi ra ngoài, tôi chỉ biết ôm ghì lấy cổ anh ta không dám bỏ tay ra, "Mặc hay không thì quan trọng gì, đằng nào chẳng phải cởi ra."

Nghe thấy thế thì tôi bắt đầu cuống lên, vì vết thương trên cổ còn chưa biết là cái gì, có phải là một loại bệnh truyền nhiễm hay không, tôi không thể lây bệnh đó cho Triệu Huyền Lang được, tôi vội vàng nói, "Nay em mệt lắm, không muốn làm chuyện đó đâu, để mai, hoặc sau khi nghỉ ngơi.. một thời gian nữa."

Triệu Huyền Lang còn lên tiếng chọc ghẹo tôi, "Em đang nghĩ là làm gì chứ? Anh chỉ muốn ngủ ngon một giấc thôi."

Nói đoạn thì đưa tôi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường ngủ, rồi tay nắm lấy một đầu khăn tắm kéo ra, tôi vội vàng nắm chặt lấy chiếc khăn, vì giằng mạnh quá làm Triệu Huyền Lang ngã nằm đè lên người mình.

Triệu Huyền Lang cười nói, "Lúc nãy còn nói không cơ, giờ lại thấy vẻ cuốn hút của anh không thể cưỡng lại nổi, nên kéo anh lên giường đúng không."

Tôi bĩu môi, "Đó là nghĩ anh mệt, nên em kéo lên giường để anh nghỉ ngơi thôi. Anh nghĩ linh tinh gì đấy."

Tôi gạt Triệu Huyền Lang ra để tránh, nhưng anh ta lại ấn vai tôi nằm xuống rồi dán đôi môi lạnh mát lên môi tôi, anh ta trao cho tôi một cái hôn sâu sau bao ngày nhớ nhung cào xé.

Tôi bật khóc, vì chúng tôi không dễ gì được ở cạnh nhau thế này, sau bao khó khăn vất vả, giờ được ôm lấy nhau, cũng đã là mãn nguyện lắm rồi.

Triệu Huyền Lang cảm nhận được cảm giác của tôi nên dừng lại, anh ta nằm sang bên cạnh, rồi kéo chăn đắp cho tôi, rồi nói, "Em khóc gì thế? Anh làm em đau sao?"

Tôi lấy tay quẹt ngang nước mắt, "Không, là em cảm thấy chúng ta chẳng dễ dàng gì, em thì nhắm mắt đã có một ông chồng, mở mắt lại có một đứa con, trong khi em mới còn trẻ, mới là sinh viên năm nhất chứ mấy."

Triệu Huyền Lang nghe thế thì nói, "Em yên tâm, mọi điều tốt đẹp rồi sẽ đến với chúng ta, bé Tiểu Tâm anh sẽ lo cho con một cái thân xác phù hợp, như vậy thì chẳng kẻ nào dám đến quấy rầy chúng ta nữa.

Mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm lên trần nhà, nhẹ nhàng nói," Thật không? "

Nhưng chẳng phải đang có kẻ ngấm ngầm xung quanh chúng tôi, kẻ nào đó gửi một tin nhắn lạ lùng tới, sau khi tôi nhớ lại Trần Huyền biến mất, Lý Mù với Hướng Nguyên cũng đâu mất, có thể chúng chẳng hề biến mất đơn giản thế, mà đang trốn trong góc tối nào đó quan sát một cơ hội chín muồi mới nhảy xổ ra.

Tôi đưa tay lên sờ cổ mình, Triệu Huyền Lang nghĩ tôi đang mệt, nên sờ trán xem tôi có bị sốt không, anh ta thì thầm," Ngủ đi, anh nằm ôm em thôi. "

Tôi sợ anh ta nhìn thấy vết thương trên cổ, nên giữ khư khư chiếc khăn ở cổ, rồi cuộn người chui vào vòng tay Triệu Huyền Lang, vì quá mệt nên tôi nhanh chóng say giấc.

Không biết tôi ngủ trong bao lâu, cảm giác có người đứng ngay cạnh giường mấy hôm trước cũng không còn, nhưng tôi nằm mơ thấy mấy khuôn mặt không ngừng xuất hiện lại biến mất, là khuôn mặt chỉ có đầu lâu xương sọ trắng nhởn của bà tôi, có cả hình dáng đầy máu me của Điền Tư Thanh, họ đang muốn vồ lấy tôi, muốn lôi tôi xuống địa ngục cùng họ.

Tôi sợ hãi bừng tỉnh, đầu tóc đầy mồ hôi, tay tôi vội vàng đưa sang bên cạnh tìm Triệu Huyền Lang, anh ta vẫn nằm bên cạnh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vì tôi chỉ sợ tôi ngủ một giấc anh ta sẽ biến mất.

Tôi không thể chịu được những tổn thất, tôi rất lo lắng đến một ngày nào đó người thân của tôi lại rời bỏ tôi mà đi.

Triệu Huyền Lang thấy tôi tỉnh dậy, thì nắm lấy tay tôi rồi nói," Em sao thế? "

Tôi lắc đầu nói," Em không sao, em tưởng anh biến mất khi em ngủ. "

Triệu Huyền Lang lườm tôi, rồi bẹo má tôi, anh ta nói," Sao? Anh không biến mất, em thất vọng chứ gì? "

Thấy tôi ngồi thừ ra không trả lời thì anh ta lại lo lắng hỏi tiếp," Em sao thế? Nằm mơ thấy ác mộng à? "

Tôi gật đầu chẳng che giấu gì," em mơ thấy bà và Điền Tư Thanh muốn bắt em xuống địa ngục, anh bảo là vì sao chứ? "

Triệu Huyền Lang nghe thấy tôi nhắc đến bà tôi và Điền Tư Thanh thì nhíu mày ngồi dậy," Không có chuyện đó xảy ra đâu, cô ta đã hồn phách tiêu tán, thì không thể quay lại mà hại em được, chắc là do em nằm mơ thôi, hay là có kẻ nào đang làm trò sau lưng ta? "

Tôi ấn huyệt thái dương của mình," Em cũng không biết nữa, họ kêu gào muốn kéo em cùng xuống địa ngục, anh bảo đó có phải là điềm báo, chẳng lẽ lời nguyền của Điền Tư Thanh đang phát huy tác dụng, cô ta muốn chúng ta chia lìa, và chủ yếu là muốn nhắm vào em. "

Triệu Huyền Lang thấy tôi lo lắng, thì an ủi," Em đừng nghĩ quẩn, chắc là do em mệt quá đấy, một lúc nữa em dậy ăn một cái gì đó, là sẽ lại sức hơn."

Triệu Huyền Lang nói đoạn thì mặc quần áo và bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình tôi, tôi đưa tay lên sờ cổ mình, lại thấy một lớp da cứng, tôi tiện tay bóc ra thì thấy đó lại là một miếng da rắn, tôi sợ hãi ném đi, người tôi run bần bật, chắc chắn có kẻ nào đó đang nhắm vào tôi, da rắn, tin nhắn điện thoại, ác mộng, hóa ra chúng không để tôi và Triệu Huyền Lang được sống yên ổn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 238: Nguyền rủa



[HIDE-THANKS]
Tôi mặc xong quần áo, để tóc xõa ra che phần cổ, cái thứ này nó là cái gì tôi còn chưa biết rõ, thì không thể để Triệu Huyền Lang biết, không phải là tôi không tin anh ta, mà là tôi không muốn anh ta lo lắng cho mình, bây giờ những việc xảy đến, đã chẳng có gì là đơn giản nữa cả.

Tôi chưa biết vì sao Triệu Huyền Lang và Triệu Tĩnh Niên lại là một người, viên ngọc bội đỏ kia là ông của Triệu Huyền Lang đã đặt ở trường để trấn tà, thì sao lại rơi vào tay Điền Tư Thanh, cô ta đem một con rắn về giả vờ làm Triệu Tĩnh Niên, sau khi anh ta chết, để kế thừa sản nghiệp, cô ta còn biết thôn tôi ở có giấu con Cương Thi Vương kia, thậm chí còn để Triệu Tĩnh Niên theo chúng tôi về thôn để tìm con Cương thi vương đó.

Những điều này chỉ có những người thuộc thế hệ trước mới biết, năm đó cũng có ông của Triệu Huyền Lang tham gia vào, không biết là ông ta đã thoát ra bằng cách nào, nhưng việc có viên ngọc bội ở trường và việc giấu cương thi vương, thì một người ngoài như Điền Tư Thanh làm sao mà biết được. Mà cô ả trước lúc tan biến, còn nói do mẹ của Triệu Huyền Lang ép cô ta và Triệu Huyền Lang phải rời xa nhau, nhưng Triệu Huyền Lang lại nói mẹ anh ta mất khi anh ta tròn một tuổi, vậy kí ức này đã có chỗ bị nhầm lẫn.

Những năm này Điền Tư Thanh không thể nào không biết gì mà nuốt trọn sản nghiệp nhà họ Triệu, lần nào cô ta làm gì cũng như có kế hoạch từ trước, hoặc giả như là có kẻ nào đó đứng sau giật sẵn dây.

Giờ ả ta chết rồi, cứ tưởng mọi sự liên kết đều đã đứt, nhưng lại xuất hiện một nhà họ Trương, còn có cô nàng kiêu ngạo Tiểu Vũ, việc mà họ xuất hiện không phải ngẫu nhiên, nhưng việc này ai là người mới biết chính xác đây?

Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, Triệu Huyền Lang đang gọi đồ ăn bên ngoài về cho tôi, tôi bước lại gần nói, "Triệu Huyền Lang em nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Em muốn biết về việc anh làm quỷ sai ở dưới âm gian, thì việc anh nhận làm là gì vậy?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi một cái, rồi rót một cốc nước đặt trước mặt tôi rồi nói, "Anh biết em sẽ hỏi điều này, nhưng trước khi anh nói, anh muốn em đi gặp một người với anh."

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta, mãi mới nói, "Nhưng hôm nay em phải đến lớp.."

Anh ta cười rồi nắm lấy tay tôi nói rằng hôm nay là cuối tuần, rồi cứ thế kéo tôi ra ngoài, tôi quay đầu nhìn về phía ban thờ không thấy con người giấy mà Tiểu Tâm nhập vào đó đâu nữa.

Tôi hốt hoảng kéo tay Triệu Huyền Lang lại hỏi, thì anh ta nói, "Em yên tâm, anh đã đưa nó đến một nơi an toàn hơn, nơi này không phù hợp lắm."

Tôi nhíu mày hỏi, "Anh đưa con đi đâu rồi? Đây không phải nhà của chúng ta sao? Tại sao lại không phù hợp, Triệu Huyền Lang anh đợi đã, em nghĩ chúng ta phải nói chuyện với nhau."

Tôi bướng bỉnh đứng ở đó không nhúc nhích nửa bước, mắt tôi nhìn chằm chằm Triệu Huyền Lang, cứ như nhìn một con quỷ vậy, không hiểu vì sao tôi lại có suy nghĩ đó lúc này. Triệu Tiểu Tâm là quỷ vương, ai cũng đang nhòm ngó bắt được nó, vậy mà Triệu Huyền Lang không nói không rằng lại đem nó đi, bảo tôi yên tâm thế nào được.

Đầu tôi cứ loạn linh tinh cả lên, móng tay cấu chặt vào cánh tay Triệu Huyền Lang, sao chỉ có mấy tháng ngắn ngủi đã thấy anh ta biến thành con người hoàn toàn khác? Trở thành một người làm tôi không còn cảm giác an toàn, giờ tôi chỉ có suy nghĩ về việc Tiểu Tâm bị kẻ nào đó cướp mất, hay bị Triệu Huyền Lang tự tay đem đi, dù sao tôi cũng có cảm giác, ngay từ đầu anh ta đã không thích đứa bé này.

Triệu Huyền Lang cũng nhìn tôi, anh ta nắm chặt tay tôi, giọng lạc đi nói, "Tần Diêu, em đừng kích động quá thế, đó là con của hai chúng ta, em phải tin anh chứ, giờ tâm trạng em không được ổn định, em hít thở sâu, nhớ niệm tĩnh tâm nhé, giờ đọc lại một lần anh xem nào.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang nhưng lại chỉ thấy miệng anh ta mấp máy, không thể nghe được anh ta đang nói gì, trái lại trong đầu tôi có nhiều tiếng thét chói tai làm tôi không thể chịu đựng được, phải bịt tai nhắm mắt lại.

Rốt cuộc tôi bị làm sao đây? Tôi nhìn Triệu Huyền Lang những tiếng cười man rợ không ngớt luẩn quẩn quanh tôi làm tôi sợ hãi. Tôi thấy Triệu Huyền Lang nghiêm mặt, rồi anh ta hét lên một tiếng, tôi như bừng tỉnh. Cũng nghe thấy được giọng nói của Triệu Huyền Lang, anh ta túm lấy tôi, vội vàng nhắc đi nhắc lại, Kinh tĩnh tâm, kinh tĩnh tâm!

Tôi đột nhiên phản ứng lại kịp, mau chóng niệm kinh tĩnh tâm hai lần, sau khi niệm xong thì thấy mình nhẹ nhàng đi rất nhiều, cứ như có cái gì đó trong người tôi bị lôi ra vậy, Triệu Huyền Lang không ngừng vỗ lưng tôi.

Tôi ngẩng đầu lên mồ hôi trên đầu trên mặt đầm đìa, lơ mơ nhìn anh ta," Sao vừa nãy em không nghe thấy anh nói gì, em chỉ nghe tiếng cười rất nhức tai, cứ quanh quất mãi trong đầu, em bịt tai mà nó còn chui thẳng vào đầu em. "

Triệu Huyền Lang nghe vậy thì nhíu mày tỏ rõ sự lo lắng," Đáng ghét, có kẻ nào đó đang nguyền rủa em. "

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta rồi nói," Nguyền rủa gì vậy? "

Anh ta dìu tôi ra ngoài vừa nói," Thôi đừng nói gì lúc này, anh đưa em đi gặp một người là em sẽ hiểu. "

Người tôi lả đi trong vòng tay của Triệu Huyền Lang, tôi mơ màng thấy anh ta bế tôi lên xe và nhanh chóng lái xe đi.

Tôi cố nhướn mi mắt lên hỏi, anh muốn đưa em đi đâu?

Anh ta nói," Em đừng lên tiếng, cảm xúc sẽ lên rất nhanh, nghe anh đi giờ em đừng suy nghĩ bất kì điều gì, nếu em nghĩ đến những điều tiêu cực, thì kẻ đó sẽ xâm nhập vào tâm trí của em, làm em phát điên, khiến em làm những điều không thể kiểm soát được mình.

Tôi gật đầu, thảo nào cảm xúc trong tôi lại mãnh liệt đến mức kì lạ như thế, suýt nữa thì tôi làm hỏng hết mọi việc.

Triệu Huyền Lang còn lo lắng hơn tôi, anh ta lái xe như bay trên đường, tôi nghĩ xem kẻ nào đã hại tôi, nhưng không thể nghĩ ra gì, vì tôi chẳng động chạm đến ai cả.

Nghĩ một lúc thì tôi thấy có ba người là tiếp xúc gần và riêng với tôi, thứ nhất là Trần Huyền, nhưng tôi đã loại trừ anh ta, vì nếu có ý đồ muốn nguyền rủa tôi thì chẳng thể nào lại mất công khôi phục trí nhớ cho tôi.

Người tiếp theo là Tiểu Vũ, hôm đó ngồi với cô ta ở quán cà phê thì cô ta có biểu hiện vô cùng kì lạ, nhưng nếu là cô ta thì ắt hẳn Triệu Huyền Lang cũng sẽ biết được ngay.

Còn người thứ ba mà tôi nghi, chính là cậu bé tiểu Lương kia, tuy ngoài mặt là trợ lý của Trần Minh. Nhưng thực tế tôi thấy Trần Minh lại rất nghe lời Tiểu Lương, cứ như cậu ta đang đóng một vai trò gì đó.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 239: Chủ tiệm kì quặc

[HIDE-THANKS]
Tôi nghĩ về Tiểu Lương, nhớ đến lúc cậu ta chủ động lại gần, và hỏi tôi có muốn biết vì sao mắt thần lại trừng mắt nhìn tôi? Lúc đó có thể cậu ta muốn nói gì đó, mà tôi lại không nghe, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ cuộc, đã cố ý tiếp cận tôi, thì không thể dễ dàng mà bỏ qua được, lúc đó cũng đứng sát tôi, nên cơ hội bỏ bùa cho tôi cũng dễ dàng.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ một lượt về những người có thể tiếp cận tôi, thì xe của Triệu Huyền Lang cũng dừng lại, tuy tôi vẫn có ý thức, nhưng toàn thân lại mềm nhũn không thể tự di chuyển, anh ta xuống xe, cõng tôi trên lưng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy đây là một con đường buôn bán dưới lòng đất, người đông mà kì lạ, họ liếc nhìn tôi với con mắt kì quái, rồi lại cụp mắt xuống, tôi cúi mặt vào vai Triệu Huyền Lang nói, "Chỗ này là chỗ nào đây? Anh đưa em đến đây gặp ai thế?"

Anh ta nói, "Đợi chút là em biết."

Tôi không nói gì nữa, anh ta đưa tôi đến gặp người này, vậy ắt hẳn là một người rất qua trọng, giờ tôi thấy chút hiếu kì.

Anh ta xuyên qua đám người đông như kiến bò, bước dần vào bên trong, đến trước một cửa tiệm đóng chặt cửa, phong cách nửa hiện đại nửa cổ phong, nhìn rất dị biệt.

Nhìn thì cứ như người ta cố tình làm cho nó cổ kính xưa cũ, nhưng tôi lại cứ có cảm giác là nó đã có từ thời xa xưa rồi.

Trước cửa có treo một tấm biển ghi hai chữ Quỷ Trữ.

Tôi há miệng ngạc nhiên, thì thầm vào tai Triệu Huyền Lang, tên cửa tiệm này lạ quá.

Triệu Huyền Lang cười nói, có gì mà lạ, tinh thần của em tốt hơn chưa?

Tôi gật đầu, lúc này anh ta mới đặt tôi xuống, cửa tiệm không rộng lắm, vừa vào cửa đã có một chiếc bình phong chắn ngang, bước vào bên trong thì mở ra một không gian khác. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên sườn, còn Triệu Huyền Lang thì bước tới chiếc bàn trống không, gõ lên đó ba tiếng, không thấy một ai lên tiếng, Triệu Huyền Lang mới cười nói, "Có việc làm ăn đây, mà không xuất hiện à?"

Lời vừa dứt, sau lưng tôi lạnh toát, tóc gáy tôi dựng đứng, rồi bất ngờ một khuôn mặt trắng bệch dí sát bên tai tôi, làm tôi giật mình rú lên. Khi hoàn hồn tôi mới nhìn rõ, đó là một người đàn ông tóc trắng, không phải kiểu mấy cậu trẻ trâu nhuộm tóc trắng ăn chơi, mà đúng kiểu tóc bạc trắng tự nhiên, râu người này cũng dài, nhưng điều tôi ngạc nhiên hơn, chính là khuôn mặt không nếp nhăn của người già, da dẻ mịn màng như của một người đàn ông trẻ khỏe mới hai mươi tuổi. Người này không cao, khoảng mét sáu lăm, so với đàn ông bây giờ thì thuộc tuýp người nhỏ, thấp.

Tôi lắp bắp, "Anh là ai?"

Anh ta trợn mắt nhìn tôi, "Tôi là ai? Chính là con quỷ như cô đang nghĩ trong đầu đấy thôi, cũng là chủ tiệm này, cô thích thì gọi là chủ tiệm quỷ, không thì gọi tôi lão Từ.

Tôi vẫn ngẩn tò te, mãi lâu sau mới lắp bắp," Tiệm quỷ này, thật sự có quỷ à! Triệu Huyền Lang anh nói gì đi chứ. "

Tôi hốt hoảng gọi Triệu Huyền Lang, anh ta lúc này mới chạy đến bên tôi giải vây, một tay kéo tôi ra sau, nhíu mày nói," Đừng đùa nữa, tôi đến tìm là có việc đây. "

Lão Từ lườm Triệu Huyền Lang, rồi nhảy phóc đến ngồi sau cái bàn, tôi sợ hãi vì thấy cái chân của ông ta, chỉ có một cái, mà còn làm bằng đế gỗ và lò xo, nên ông ta chỉ cần nhún một cái là đã yên vị sau cái bàn cách tận mấy bước chân.

Tôi cố nén sự sợ hãi của mình, dù sao cũng có Triệu Huyền Lang ở đây, cũng không thể để anh ta phải xấu hổ vì mình.

Lão Từ hắng giọng nói," Tôi biết ngay mà, người nhà cậu, cứ có chuyện mới tìm gặp tôi, tìm tôi là ắt có chuyện, nhưng quy tắc ở đây thì cậu hiểu rồi chứ, phải có điều kiện trao đổi, tôi giúp cậu, thì cậu phải làm cho tôi một việc để đổi lại.

Triệu Huyền Lang lạnh lùng nhìn ông ta, rồi mới chậm rãi nói, "Được."

Tôi nhìn hai người họ, không muốn để Triệu Huyền Lang vì chuyện của tôi mà chịu thiệt, tôi đang định mở lời.

Đột nhiên lão Từ nhướn mắt nhìn tôi, "Nếu cậu vì lời nguyền trên người đàn bà này mà tìm đến tôi, thì quay về đi, Lão Từ ta không cứu được, nhưng nếu muốn biết về chuyện gia đình cậu móc nối gì với địa phủ, thì ta có thể bật mí một vài tin hay.

Tôi đương nhiên không để ý đến điều thứ nhất, mà hỏi luôn," Móc nối gì? "

Lão Từ cười híp mí nhìn tôi rồi nói, Cô lấy gì để đổi? Tôi sẽ nói.

Tôi cảm thấy thất vọng tràn trề, tôi chẳng có gì sất, thì lấy gì đánh đổi, tiền tài danh vọng, tài năng nào cũng chẳng có.

Triệu Huyền Lang điềm tĩnh nói," Nếu cả hai điều tôi đều muốn có thì sao? Làm sao để cứu cô ấy, người nhà tôi có mối quan hệ gì với địa phủ? "

Lão Từ nheo mắt, cúi đầu, không thèm nhìn hai chúng tôi, cố chấp nói," Tôi đã nói rồi, người đàn bà này tôi không cứu được, chỉ có thể chờ chết thôi, à mà không, không phải chờ chết, bởi cô ta đã.. "

Từ Trí!

Triệu Huyền Lang đột nhiên ngắt lời, tôi trợn mắt nhìn hai người họ, Triệu Huyền Lang đột nhiên kích động thế mà làm gì? Tại sao phải ngắt lời lão Từ đó, nhưng, tôi thật sự đến nước không thể cứu hay sao?

Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, nhưng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, kéo ống tay áo của Triệu Huyền Lang," Đừng tức giận, bình tĩnh nói chuyện nào, đừng cãi nhau. "

Thấy tôi an ủi Triệu Huyền Lang, lão Từ nhảy phóc một cái đến bên chúng tôi, ông ta cười cầu hòa nói," Đúng đúng, việc gì phải cáu giận như thế, đến mức gọi cả họ cả tên người ta ra như thế là vô lễ lắm biết không? Tôi mở tiệm làm ăn, thì đương nhiên phải chuẩn chỉnh, chẳng lẽ việc cô ta không còn hy vọng, tôi cũng phải nói dối sao? "

Tôi hít một hơi thật sâu, Triệu Huyền Lang đánh mắt sang tôi, như muốn nói, tôi thích xử lý ra sao thì ra, tôi liền nói," Đừng giận nữa, làm vậy chỉ tổ hại thân, cáu quá thì chân tay hoạt động tí cho giãn gân giãn cốt chứ giận để làm gì. "

Lão Từ thất kinh lùi một bước," Đừng dại mà đánh người nhá, bắt nạt một lão già thì có gì mà hay, tôi cũng chỉ nói là không cứu được, nhưng tôi là ai chứ, tiệm quỷ này, người chết đến đợi sống, người sống đến đợi chết cơ mà, yên tâm, tôi đùa tí mà."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 240: Da rắn trên mặt

Triệu Huyền Lang lạnh lùng liếc Lão Từ một cái như không thèm sót lại chút tình nghĩa nào, rồi nói: "Mấy cái lời như không thể cứu được hay sao đó, tôi không muốn nghe thêm lần thứ hai, nếu còn nghe thấy vậy. Thì cái cửa tiệm này không cần tiếp tục làm ăn nữa.

Lão Từ lườm nguýt Triệu Huyền Lang, ông ta chống nạnh cong cớn:" Tôi là người làm ăn nhé, có việc thì làm, trên người cô này dính đến hai cái ngải, cái nhẹ kia thì còn được, chứ cái còn lại gớm thế, tôi làm gì có cách nào, cô ta đợi chết chứ còn gì. "

Tôi bất an nắm chặt bàn tay, trên người tôi bị bỏ bùa bỏ ngải lợi hại đến thế sao? Nhưng tôi không hiểu rốt cuộc là Điền Tư Thanh hay Tiểu Lương?

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì lão Từ nghiêng đầu nói:" Nghĩ làm gì cho đau đầu, lời nguyền đó chắc chắn là của oán hồn nào đó quá căm ghét cô nên đã để lại, cái này phải xem cô và hắn có đi được đến cuối cùng hay không? "

Tôi đánh mắt sang Triệu Huyền Lang, không ngờ lão Từ này cũng có chút tài, chúng tôi đều không nói, mà ông ta có thể đoán được một chín một mười, tôi nói:" Cái đó tôi biết rồi, nhưng còn cái kia thì sao? Lúc đến đây tôi đã bộc phát một lần rồi, người đó dường như đang thao túng cảm xúc của tôi, làm cho tôi không thể làm chủ được hành vi của mình. "

Lão Từ xoa cằm vuốt râu, nghiêm túc nói, cái kia thì ta không nhìn ra là ai, nhưng người này không muốn lấy mạng cô, chỉ muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, nếu mà mạnh tay hơn, thì cô không còn sức đâu mà đứng ở đây nữa.

Trời, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn người này vì đã không mạnh tay với mình à? Tôi méo xệch miệng, Triệu Huyền Lang vỗ tay tôi an ủi, rồi quay ra mắng lão Từ," Mấy lời vớ vẩn nói ít thôi, giải thế nào đây? "

Lão Từ hứ mấy tiếng, lại xoay người nhảy phốc đi, cứ như chẳng thèm để ý đến Triệu Huyền Lang nữa, tôi thấy dáng điệu của ông ta buồn cười quá, cứ như đứa trẻ con.

Có vẻ như phát giác thấy tôi đang cười, ông ta quay lại lừ mắt," Còn cười hả? Tự mình nhìn sau cổ mình đi. "

Nụ cười trên môi tôi bỗng chốc cứng ngắc lại, bất giác đưa tay ra sau sờ cổ mình, Triệu Huyền Lang phát hiện thấy động tác của tôi, thì hỏi:" Cổ em bị làm sao? "

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Huyền Lang, sự việc đã bị lão Từ nhìn thấu, cho dù muốn giấu Triệu Huyền Lang cũng không được nữa, tôi đành phải bỏ phần cổ đang giấu ra, Triệu Huyền Lang nhíu mày nhìn, đưa tay lên sờ, phần cổ đó có một miếng da rắn lộ ra, anh ta bóc xuống, lại thấy một miếng da khác mới hơn thay thế.

Sắc mặt Triệu Huyền Lang khó chịu hỏi," Có phải em đã biết từ trước không? Tại sao không nói anh biết? Đây là cái gì? "

Tôi cúi mặt không dám nhìn, chỉ biết lí nhí," Hôm qua lúc đi tắm em đã thấy rồi, lúc đó em sợ quá, nhưng em lại không dám nói cho anh nghe, sợ anh lo lắng. "

Triệu Huyền Lang túm lấy bả vai tôi, tay anh ta bóp hơi mạnh, anh ta gắt lên," Em thật biết cách làm mấy việc ngốc nghếch, sao không nói sớm cho anh nghe? "

Tôi cảm thấy tủi thân, người bình thường thấy trên người mình rơi ra cả mảng da rắn thì chắc cũng sợ chết khiếp, mà tối qua mệt quá, tôi cũng hoang mang không biết nên nói thế nào với anh ta.

Thấy tôi bị mắng không dám ngẩng đầu, anh ta cuối cùng cũng thở dài, rồi quay sang Lão Từ hỏi:" Đây rốt cuộc là bị sao đây? "

Lão Từ và Triệu Huyền Lang lườm nhau một hồi, thì lão Từ mới chậm rãi nói:" Cô ta chắc chắn bị ai đó chạm vào da, rồi bỏ bùa ngải, mỗi lần cảm xúc dâng trào, cơ thể sẽ có phản ứng, trở thành một người có bệnh về thần kinh, sau đó thì da rắn sẽ mọc thêm, cho đến khi bao trùm hết mặt mũi và cứu không được nữa. "

Triệu Huyền Lang căng thẳng nói," tôi chỉ muốn biết cái bùa ngải này phải giải thế nào, đừng nói lôi thôi nữa, không tôi sẽ không khách khí nữa đâu. "

Thấy Triệu Huyền Lang có vẻ tức giận, lão Từ quay ra cười vui vẻ nói," Tôi có thể nói cậu biết về cách giải, nhưng cậu phải nhớ, là sẽ phải lựa chọn, chỉ được chọn một trong hai, cậu cũng biết từ trước đến nay lão Từ tôi chỉ nhận một việc cho một khách, cậu lựa chọn giúp cô ta, thì việc của gia đình cậu tôi sẽ không giúp nữa. "

Tôi đứng bên cạnh nghe hai người họ đối thoại, có vẻ như ông ta biết những chuyện liên quan đến nhà họ Triệu và thôn Triệu Gia? Tôi vội vàng nói," Em không sao đâu, việc của nhà họ Triệu mới quan trọng, so với cứu em, thì việc anh mất công chạy khắp nơi chưa chắc đã có kết quả kia quan trọng hơn nhiều. "

Triệu Huyền Lang nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nói," Việc của Triệu Gia chỉ là anh thấy không công bằng và nghi hoặc nên mới cố tìm hiểu, nhưng em mới chính là lý do anh bám trụ lại trên cõi đời này, nếu em không còn, thì chấp niệm về em cũng không còn trong anh, và anh cũng sẽ hồn bay phách tán.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang nước mắt túa ra, tôi từ trước đến nay lại cứ nghĩ rằng anh ta vì việc của mình mà không từ thủ đoạn, cho dù hi sinh tôi và con thì cũng phải đạt được ý nguyện. Nhưng thật không ngờ là tôi lại được nghe những lời này, là anh ta vì tôi mà lưu lại trốn nhân gian này.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang rồi nói, "Vì như thế, nên em càng không muốn ảnh hưởng đến anh, mỗi lần vì em thì anh đều có kết cục bi thảm, chuyện của em chắc chắn sẽ có lời giải, nhưng chuyện của nhà anh lại vô cùng khó khăn, cứ nghe em một lần."

Triệu Huyền Lang sắc mặt trắng bệch cười nói, "Anh nói rồi đấy, lựa chọn giữa sự thật và em, thì anh chỉ chọn em."

Trong lòng tôi lúc này cảm thấy bối rối. Thực ra tôi muốn Triệu Huyền Lang chọn tôi, nếu anh ta chọn sự thật về Triệu Gia tôi sẽ rất thất vọng, nhưng anh ta chọn tôi, những tưởng sẽ cảm thấy vui sướng, nhưng cảm giác duy nhất lúc này là thấy có lỗi, vì thấy mình thật ích kỷ.

Tôi nghĩ một lúc thì mới chợt nghĩ ra một điều, rồi tôi quay sang lão Từ nói, "Ông nói chỉ làm một việc cho một người, vậy thì còn tôi, tôi cũng muốn ông làm cho tôi một việc, đó là nói cho tôi biết sự thật về gia đình họ Triệu."

Nhưng lời tôi vừa dứt, Triệu Huyền Lang đã túm lấy tay tôi giật lại giấu tôi sau lưng, mặt anh ta tối sầm lại, lão Từ cũng nhìn tôi chằm chặp. Tôi đột nhiên thấy lạ, sao vậy nhỉ? Không được sao? Không phải là chỉ làm một việc một lần cho một người?

Lão Từ bật cười nói, "Đúng là tôi chỉ làm một việc cho một người, nhưng đó là người chết, nếu cô là người chết thì được, mang cái thân cô đến nơi này, tôi sẽ chào đón nồng nhiệt."

Hóa ra là thế, ai đời để Triệu Huyền Lang cứu tôi, rồi tôi lại đi chết để đến đây? Vậy Triệu Huyền Lang không cắn chết tôi mới lạ, chẳng trách mặt anh ta lại sầm sì như thế.

Tôi cảm thấy mình nực cười, nên xấu hổ ngại ngùng, Triệu Huyền Lang nhìn tôi, lại thở dài.

Rồi anh ta quay đầu sang Lão Từ nói, "Đừng mất thời gian nữa, nói cho tôi về cách giải đi, không thì trời tối mất?"
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 241: Chỉ bắt bệnh cho người chết

[HIDE-THANKS]
Lão Từ không nói gì nữa, chỉ quay lại chiếc bàn của mình, cầm bút vẽ gì đó lên không khí, sau khi nguệch ngoạc những gì đó, thì từ trong bóng tối có những lá bài bay ra, ông ta rút ra ba tấm ném về phía Triệu Huyền Lang.

Triệu Huyền Lang bắt lấy, mắt liếc nhanh qua nội dung trên tấm bài, sắc mặt khó chịu, "Hương trên mộ âm dương, da thịt của xác nữ trăm năm, máu cây hòe, Từ Chí ông giỡn chơi tôi à?"

Lão Từ lè lưỡi làm mặt quỷ, "Cậu cứ nhìn những vị thuốc này, đó là chúng cho đấy, có tin hay không tùy, cứ tìm đủ, khắc giải được, nếu cậu không tin tôi, thì có thể tìm người khác."

Triệu Huyền Lang nắm chặt lá bài gỗ trong tay, rồi đút vào túi, sau đó kéo tay tôi lôi đi, tôi ngoái lại nhìn lão Từ, thấy lão ta đang hồ hởi nói với theo, nhớ sau khi xong việc thì đem trả lại thù lao.

Sau đó tôi còn nghe rõ mồn mồn lão lầm bầm trong miệng, "Nghiệp chướng, nghiệp chướng."

Triệu Huyền Lang kéo tôi ra khỏi cửa, tôi đi sau lưng và hỏi anh ta, "Anh đưa em đi đâu? Vừa nãy lão Từ kia là ai vậy?"

Lúc bước ra khỏi cửa tiệm được một đoạn, Triệu Huyền Lang mới dừng bước, tôi quay lại nhìn thì không thấy cửa tiệm kia đâu nữa, tôi chạy quanh cũng không tìm thấy nữa, lạ quá!

Triệu Huyền Lang chán nản nhìn tôi rồi nói, Em không cần tìm nữa đâu, em không tìm thấy đâu, lão Từ này chuyên chữa bệnh cho ma quỷ và người chết.

Tôi ngạc nhiên nói, "Người chết và ma quỷ mà còn phải chữa bệnh sao?"

Anh ta nói, "Tại sao không chứ? Người sẽ bị bệnh, quỷ cũng thế, chỉ có điều ma quỷ đều là tâm bệnh, tên này chỉ xem bệnh cho một con quỷ một lần, sau đó sẽ không bao giờ tìm thấy nữa, anh cũng hỏi mãi mới biết được hành tung của lão đấy."

Tôi cũng hiểu ra rồi gật đầu, tiếp tục nói, "Tại sao lại có cửa tiệm này vậy?"

Triệu Huyền Lang lại kéo tay tôi đi tiếp, vừa đi vừa nói, "Cũng có một câu chuyện trong này đấy, em thấy chân lão ta không?"

Tôi gật đầu nói, "Có, làm từ gỗ, anh bảo ông ta là quỷ à? Tại sao không tự biến ra đôi chân? Còn nữa, em cứ thấy ông ta như còn trẻ lắm ấy, tại sao lại tự mình xưng mình là một ông già, còn có một bộ râu trắng phơ như thế?"

Triệu Huyền Lang xoa đầu tôi nhẹ nhàng nói, "Anh cũng chỉ là nghe người ta đồn lại thôi, rằng lão này tên là Từ Chí, vốn dĩ là một học trò của một tiệm thuốc nhỏ, có một thanh mai trúc mã tên Tống Nghiêm, cô này là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hai người cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi. Thời đó là vào thời chiến tranh, quân đội đi đến đâu nơi đó người chết máu nhuộm đỏ trời đến đó, đàn bà thì bị hãm hiếp, đàn ông thì bị giết hoặc xung quân. Hôm đó Từ Chí và sư phụ đi ngoại thành để chữa bệnh, lúc về toàn thành đã chỉ còn xác và máu khắp nơi.

Từ Chí nghe người ta nói, Tống Nghiêm đã bị làm nhục, xác không hơi thở ở trong một ngõ nhỏ, nhưng lúc Từ chạy đến thì cái xác đã không cánh mà bay rồi. Có thể là lũ tàn ác đã chôn xác nàng, hoặc nàng vì thấy xấu hổ đã bỏ đi rồi.

Nhưng Từ Chí thì chạy khắp nơi tìm người yêu, chân vì phải đi đến các nấm mồ tập thể xác người lật tìm, nên bị nhiễm bệnh từ xác thối, và cuối cùng phải tự cưa chân, và làm một đôi chân bằng gỗ cho mình. Nhưng ông ta vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.

Việc này đã làm Diêm đế động lòng, và mời ông ta xuống âm phủ làm thầy thuốc chữa bệnh, và cho ông ta một điều kiện đổi lại, chính là được xem sổ sinh tử để biết Tống Nghiêm còn sống hay đã chết.

Triệu Huyền Lang kể đến đó thì tôi và anh ta cũng bước ra khỏi khu chợ dưới lòng đất, tôi tò mò hỏi tiếp," Sau đó thì sao? Cô Tống Nghiêm đó là người sống hay đã chết? Nếu cô ấy còn sống thì sao? Vì Từ Chí đã lựa chọn việc mình ở lại âm gian để xem được cuốn sinh tử đó, thì cô ấy còn sống, ông ấy cũng không thể làm gì được, vì mình sẽ mãi ở tiệm ma quỷ đó. "

Triệu Huyền Lang quay đầu nói, hai tay cũng đồng thời nắm lấy vai tôi," Nếu là em, thì em sẽ lựa chọn thế nào đây? Rõ ràng là biết đổi điều kiện với Diêm Vương sẽ thế nào, thì em có làm không? Anh biết em trách anh là xóa đi ký ức của em, bỏ đi đứa bé của mình trong bụng em, và trao đổi điều kiện với Diêm Đế, có thể em vì điều đó mà cảm thấy nghi ngờ anh? "

Tôi ngạc nhiên, không ngờ anh ta đã phát hiện ra là tôi không tin tưởng anh ta như trước nữa.

Tôi nhìn anh ta mãi mới cất lời," Em biết anh có điều khó nói, nhưng đến tận bây giờ em vẫn không biết anh đã trao đổi điều kiện gì với Diêm Vương, tại sao anh và Triệu Tĩnh Niên lại là một người? Em không trách anh những điều đó, em chỉ mong trước khi anh làm gì đó, đều nói với em một tiếng, em tuy không được thông minh, nhưng những việc anh làm em đều sẽ ủng hộ.

Triệu Huyền Lang ôm lấy tôi, rồi hôn lên má tôi một cái, không thèm trả lời tôi mà tiếp tục kể, "Sau đó thì Từ Chí không đi tìm Tống Nghiêm nữa, nên anh cũng không biết câu chuyện sau đó thế nào, nhưng lão Từ này bị Diêm Vương sỏ mũi là cái chắc rồi, lão sẽ mãi mãi ở trong tiệm ma quỷ đó, lão chữa bệnh cho người chết thì miễn phí, nhưng chữa cho người sống thì phải đem mạng đến bù vào.

Tôi hốt hoảng," Ý anh là sao? Người sống mà chữa bệnh sẽ phải mang mạng đến để bù vào? "

Triệu Huyền Lang gật đầu, tôi nghĩ trong bụng, hóa ra là vậy, nếu tôi đưa ra yêu cầu thì phải đem mạng đến để bù vào, mà tôi chết đi thì chắc chắn sẽ không được như Triệu Huyền Lang là có thể lưu lại cõi âm cõi dương thoải mái như thế.

Tôi cúi đầu suy nghĩ suốt cả chặng đường, bây giờ đang giữa chiều nắng chang chang, Triệu Huyền Lang vẫn nắm tay tôi bước đi không chút do dự.

Tôi không biết sau này tôi sẽ thế nào, đám da rắn cứ thế phát triển trên mặt tôi, tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ biến thành thế nào nữa.

Chúng tôi đi đến một cửa tiệm, đúng lúc đói bụng, thì tôi kéo Triệu Huyền Lang vào gọi mỳ để ăn, vừa ăn tôi vừa hỏi," Từ Chí đưa anh ba tấm bài, trên đó có nghĩa là gì vậy? "

Triệu Huyền Lang nhìn bát mỳ trước mặt mà không động đũa, anh ta cứ nhìn chằm chặp vào bát mỳ, tôi thấy biểu cảm đó mà buồn cười, cố nén không để phun mỳ qua mũi.

Triệu Huyền Lang thấy tôi đang nén cười, thì lầu bầu:" Em còn muốn cười hả, cứ cười đi, rồi đám da rắn nó lại mọc lên đầu lên cổ cho, lúc đó thì lại không dám ra ngoài, người ta nhìn thấy em là bế luôn đến phòng nghiên cứu khoa học, xem em có phải là do rắn biến thành không. "

Tôi lườm nguýt," Lo gì chứ, em đã chết một lần rồi, có thêm lần nữa thì cũng có sao, nếu không tìm thấy ba cái thứ kia thì em cũng thấy chẳng sao cả, em mà chết đi thì anh với em làm một đôi vợ chồng ma thì cũng tuyệt với lắm chứ bộ.

Triệu Huyền Lang đưa ngón tay búng phóc một cái vào trán tôi, giận dỗi nói, "Có ngốc không thế? Chỉ cần có anh một ngày thì em đừng hòng thực hiện được ý định đó, chẳng phải là muốn sống mãi hay sao, cứ yên tâm, anh sẽ tìm đủ ba thứ đó, thực ra cũng không phải chuyện khó gì, chỉ lo là cái đám da rắn đó, có đợi được anh tìm đủ hay không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 242: Khuôn mặt bị hủy dung nhan

[HIDE-THANKS]
Tôi bất lực nhìn Triệu Huyền Lang, là do chấp niệm của anh ta quá sâu đậm, thực ra đối với tôi, là người hay ma cũng được, chỉ cần ở cạnh anh ta, chứ không thì tôi sống cũng bằng chết mà thôi.

Tôi cúi đầu ăn mỳ, nhưng bát mỳ cũng không thấm vào đâu, nên tôi lại tia sang bát mỳ của Triệu Huyền Lang với ánh mắt thòm thèm, trong lúc anh ta không chú ý, thì lén ăn một miếng.

Nhưng miếng mỳ chưa kịp cho lên miệng, thì đã bị Triệu Huyền Lang cướp lại, anh ta lừ mắt nhìn tôi, "Em ăn bát của anh làm gì vậy?"

Tôi cười hi hi, "Thì em thấy anh không ăn, cho nên không muốn lãng phí, anh không thích thì thôi vậy."

Triệu Huyền Lang nói, "không phải là anh không thích, mà bát này anh đã ăn rồi, còn miếng gì ngon đâu mà em ăn."

Anh ta ăn rồi? Ăn lúc nào chứ? Tôi còn chưa nhìn thấy anh ta động đũa, tôi nghi ngờ lấy đũa thử nếm canh thì phát hiện đúng là không có vị gì thật, tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, ra hiệu không hiểu cho lắm.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang thì anh ta cười hihi nói, "Anh đã nói là anh đã ăn rồi, giờ em ăn nó, chẳng phải là ăn những thứ anh đã ăn hay sao?"

Cứ nghĩ đến bát mỳ này đã du lịch trong bụng Triệu Huyền Lang một vòng, tôi cảm thấy lợm giọng, tôi kinh hãi đẩy bát mỳ ra xa. Lúc ra quầy tính tiền, tôi đụng phải một người đàn ông, anh ta đội một cái mũ với đeo khẩu trang sùm sụp, tôi cảm thấy người này rất lạ.

Lúc thanh toán tôi cứ thấy anh chàng này quen quen, nên quay lại nhìn, Triệu Huyền Lang đứng bên cạnh hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhìn theo bóng người đàn ông kia, cảm giác như mình nhìn thấy một thứ gì đó quen lắm, nhưng lại không nhớ ra được, được một lúc, thì tôi sực nhớ ra, và kéo tay Triệu Huyền Lang thì thầm: "Hình như đó là Hướng Nguyên."

Triệu Huyền Lang nhíu mày nói, "Em chắc là hắn ta chứ?"

Tôi gật đầu, nhưng lại thấy chưa chắc chắn lắm, tôi thấy ngờ vực, không hiểu anh ta xuất hiện ở đây làm gì, chắc chắn là phải có vấn đề gì đó, tôi nói nhanh với Triệu Huyền Lang: "Chúng ta có cần bám theo không?"

Triệu Huyền Lang gật đầu kéo tôi đi, nhưng người kia đi không nhanh không chậm, chẳng hiểu vì sao, cứ như cố tình vậy, tôi hỏi Triệu Huyền Lang xem anh ta có cảm giác đó không, có phải đây là cái bẫy gài sẵn không, thì Triệu Huyền Lang nói, "Cho dù là gì, cũng nên đi xem thế nào, tên này chẳng hề đơn giản đâu."

Tôi cũng nghĩ thế, nếu người này đúng là Hướng Nguyên, nói không chừng có thể biết gì đó từ chỗ anh ta, vì ngay từ đầu, anh ta chính là người đã dẫn dắt chúng tôi theo từng bước, hơn nữa, anh ta lại vừa giúp Lý Mù, vừa giúp Điền Tư Thanh, chẳng hiểu đang có ý đồ gì? Lần trước anh ta giải thích là báo thù cho bạn gái, có thể đó là lý do tự biên tự diễn. Giờ không biết anh ta có ở cùng Lý Mù hay không, theo anh ta, chưa biết chừng anh ta sẽ dẫn tới chỗ Lý Mù.

Anh ta đúng thật đang dẫn chúng tôi đi đâu đó, giả vờ không biết có người đi theo sau, nhưng tôi biết là anh ta đang cố tình, rất nhanh đã dẫn chúng tôi đến một cái ngõ nhỏ, Triệu Huyền Lang định bước lên, nhưng tôi kéo tay ngăn lại, tôi sợ chỗ đó nguy hiểm.

Triệu Huyền Lang nghĩ một chút, rồi móc một con người giấy ném về phía đó, trong chốc lát, con người giấy bị một đám lửa kì lạ bao quanh và đốt cháy sạch sẽ.

Triệu Huyền Lang thấy thế thì cười khẩy, "Em đoán không chệch đi đâu được."

Tôi sắc mặt trở nên nghiêm túc, anh ta kéo tay tôi bước lùi lại phía sau, được năm bước thì một bóng người từ trong ngõ nhỏ đó bay vụt ra, đó chính là người tôi thấy ở trong tiệm mỳ.

Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi nhìn thấy anh ta thì lên tiếng, "Là Hướng Nguyên phải không?"

Bóng dáng này có trốn đi cả mấy tháng trời tôi vẫn còn có thể nhận ra, Triệu Huyền Lang kéo tôi ra sau lưng, còn người này sau khi bị tôi nhận ra. Anh ta đưa tay lên gỡ bỏ khẩu trang, lúc nhìn thấy mặt anh ta tôi giật nảy mình.

Bởi ngoài đôi mắt, thì khuôn mặt anh ta gày rộc da bọc xương, phần mũi và má còn có một vết sẹo sâu hoắm, còn đâu gương mặt đẹp trai trước đây của Hướng Nguyên? Rõ ràng là đã biến thành một con người khác.

Sau khi bỏ khẩu trang, anh ta mới cười nói, "Tần Diêu, lâu lắm mới gặp lại em nhỉ."

Giọng nói này chính xác là của Hướng Nguyên rồi, nhưng tại sao anh ta lại thành ra như vậy chứ? Tôi ngạc nhiên đến mức miệng há hốc ra, biểu cảm trên khuôn mặt tôi bây giờ quá đỗi khoa trương.

Anh ta nhíu mày nói, "Sao thế? Không nhận ra anh à?"

Tôi ngạc nhiên nói, "Hội trưởng Hướng sao anh lại? Mặt của anh?"

Anh ta dường như là quen với tình trạng hiện tại, nói, "Mặt à, quan trọng gì đâu."

Triệu Huyền Lang thấy hai chúng tôi mãi chẳng nói đến trọng tâm câu chuyện thì sốt ruột, "Nói huỵch toẹt ra đi, dẫn chúng tôi đến đây là có ý đồ gì?"

Hướng Nguyên lúc này mới chuyển sự chú ý sang Triệu Huyền Lang, rồi đưa tay lên cằm xoa và nói, "Mục đích? Thì đương nhiên là dụ hai người đến đây."

Tôi thấy cách nói này còn hơn chẳng nói, anh ta đang muốn kéo dài thời gian, Triệu Huyền Lang không nhẫn nại nổi, bực mình tiến sát Hướng Nguyên túm cổ anh ta, "Cậu không sợ chết sao? Cậu làm vậy chẳng phải đang muốn kiếm chuyện sao? Tôi muốn khử cậu lâu lắm rồi!"

Hướng Nguyên chẳng thèm tránh, chỉ nhếch mép cười đểu nói, "Giờ anh dám giết tôi sao? Anh đừng quên, giờ mình là loại quỷ gì, giết người? Ha ha, anh chỉ có thể giết quỷ đói, giết thế nào được tôi."

Tôi đứng bên cạnh lo lắng, lời này của Hướng Nguyên rõ ràng đang muốn khích tướng, và anh ta biết được thân phận của Triệu Huyền Lang là một con quỷ chính thống? Tôi sốt ruột chạy đến nói, "Anh dẫn chúng tôi đến đây là có ý gì vậy? Chắc chắn là có lời muốn nói phải không?"

Hướng Nguyên ghé mắt nhìn sang tôi, "Đúng thế đấy, giết tôi chẳng sao cả, nhưng đám da rắn trên người Tần Diêu thì sẽ chẳng còn cách nào để giải trừ."

Da rắn trên người tôi? Việc này mà Hướng Nguyên cũng biết sao? Tôi bất giác sờ lên cổ mình, sao việc này ai cũng biết, chỉ có tôi và Triệu Huyền Lang đều không biết gì?

Anh ta nhìn tôi cười nói, "Không cần ngạc nhiên như thế, những việc của hai người, tôi nắm rõ trong lòng bàn tay hết cả."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back