Kinh Dị [Dịch] Minh Thần Giá Đáo - XXX

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phuong dang, 30 Tháng tám 2020.

  1. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 203 Người đàn ông lạ


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 204: Sao tôi phải tin?


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 205: Văn phòng tâm nguyện trong giấc mơ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng chín 2020
  4. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 206: Gặp người quen ở trong nhà vệ sinh


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 207: Đó là một con quỷ đầu xanh


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 208: Một cái hôn


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 209: Một vụ án mạng


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 210: Mắt cô có thể nhìn thấy ma quỷ?


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 211: Oan hồn không yên


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Quyên thò hai tay về phía tôi, tôi nghĩ cô ta đang muốn bóp cổ tôi, nên tôi nhanh chân chạy trốn sau lưng ông chú cảnh sát. Ông chú cảnh sát thấy tôi lủi ngay ra sau lưng thì căng thẳng lia súng khắp nơi mà không biết con ma ở hướng nào.

    Vương Quyên thấy ông chú cảnh sát thì cô ta hơi sợ, còn cố tránh ra xa, có vẻ như trên người cảnh sát toát ra một luồng dương khí khá lớn, nên cô ta sợ.

    Tôi vỗ vỗ vai ông chú cảnh sát nói, "Anh cảnh sát ơi, anh để tôi đứng ra đằng trước anh, có vẻ như cô ta sợ anh."

    Ông chú cảnh sát băn khoăn, "Sợ tôi? Cô nhìn thấy hồn ma của Vương Quyên rồi sao?"

    Tôi gật đầu không giải thích nhiều, chỉ bước lên phía trước đi về phía Vương Quyên, cô ta sợ hãi đứng nép một góc.

    Tôi tiếp tục hỏi, "Cậu nói tôi nghe, rốt cuộc là ai đã làm việc tàn nhẫn như vậy với cô?"

    Vương Quyên nhìn tôi, cắt môi ngập ngừng, cuối cùng mới mở miệng nói, "Con tôi, là hắn.. là Trần.."

    Cô ta chưa kịp nói hết thì dường như bị lực hút nào đó hút bay mất hồn ma đi, tôi ngẩn người vì không nhìn thấy cô ta ở trong phòng nữa, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là sắp nói ra hung thủ, sao lại biến mất dạng đâu mất rồi chứ!

    Tôi đang sầu não, đứa trẻ, thần? Thần gì cơ?

    Nghĩ đến đứa trẻ tôi bất giác sờ vào bụng mình, không biết nó có liên quan gì đến giấc mơ của tôi?

    Ông chú cảnh sát reo lên từ phía sau tôi, "Cửa mở ra được rồi."

    Cửa vừa mở ra, có hai người xông vào mặt mũi dáo dác, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

    Tôi đăm chiêu suy nghĩ, vừa nãy Vương Quyên nói còn chưa hết đã biến mất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ có người khống chế cả hồn ma của cô ta?

    Tôi không nói gì nhiều, chỉ kéo góc áo của ông chú cảnh sát, thì thầm, "Anh qua đây tôi nói nghe này."

    Ông chú cứ tưởng tôi biết được gì đó từ Vương Quyên, vội vội vàng vàng đi theo tôi, rồi hồ hởi hỏi han, "Thế nào? Đã hỏi được gì chưa?"

    Tôi thất vọng lắc đầu, "Cô ấy còn chưa nói ra kẻ thủ ác thì hồn ma đã biến mất, nhưng trước khi biến mất thì để lại ba từ, đứa trẻ, thần gì đó.

    Ông chú nói, đứa bé? Uhm, tôi biết rồi, còn gì không?

    Cũng chẳng còn gì ngoài mấy từ đó, dù sao thì cũng là bạn cùng phòng, cố giúp được chút nào hay chút ấy.

    Bụng của cô ta bị người ta mổ phanh ra, vậy có thể đứa bé trong bụng cũng bị lấy mất.

    Vậy từ còn lại nghĩa là gì, là tên của ai đó sao? Thần hay Trần gì đó tôi nghe không rõ, xung quanh có ai mang tên hay họ như vậy? Trần Huyền?

    Tôi lạnh sống lưng, không biết vì sao mình lại đột nhiên liên tưởng đến, tôi còn nhớ rất nhiều lần Vương Quyên thấy tôi ra ngoài cùng Trần Huyền, lần nào cô ta cũng hỏi tôi bâng quơ, và cứ như vô tình lại nhắc đến Trần Huyền.

    Chẳng có nhẽ hai người đó? Nhưng làm sao có thể như vậy được? Tôi tự dưng lại quay ra nghi ngờ bạn trai mình?

    Tôi thấy Trần Huyền rất lạ, anh ta nói anh ta là bạn trai tôi, nhưng Triệu Huyền Lang lại nói không phải? Vậy quan hệ của Trần Huyền với Vương Quyên là có hay không đây? Tôi có nên đem chuyện này nói cho ông chú cảnh sát hay không?

    Tôi đang băn khoăn thì ông chú cảnh sát nói rằng sẽ đưa tôi về trường, tôi gật đầu đồng ý ngay, vì có ở lại chắc cũng không có gì khác hơn. Tôi hỏi ông chú cảnh sát sao không di rời cái xác đi.

    Ông chú cảnh sát thở dài nói," Chỉ cần chúng tôi động vào cái xác, là khắp nơi nổi gió rồi cả những tiếng động ghê rợn nổi lên. Cũng vì thế nên tôi mới tìm cô đến giúp. "

    Tôi nói," Vậy trước khi di chuyển thì anh có thể đốt nén hương cho cô ấy, dù sao thì cũng là chết oan. "

    Ông chú cảnh sát gật đầu đồng ý, tôi lại nói tiếp," Anh đã điều tra chủ nhân của căn nhà này chưa? Có khi là có liên quan đấy."

    Nghe tôi nói thế thì ông chú cảnh sát chỉ nói đã điều tra, nhưng không muốn tiết lộ thêm gì cho tôi nghe.

    Trên đường về tôi nói về những điều tôi đang băn khoăn về mối quan hệ của Trần Huyền và Vương Quyên. Ông chú cảnh sát cũng nói sẽ lưu ý vấn đề đó.

    Tôi về đến trường, đã nghe chuyện về cái chết của Vương Quyên bị đồn ầm ầm trong trường, nào là Vương Quyên chết thảm, nào là mẫu thuẫn nên bị sát hại.

    Rõ ràng là cảnh sát đang giữ bí mật, chẳng hiểu ai đã tiết lộ ra ngoài?

    Tôi về đến phòng thấy mấy cô bạn túm năm tụm ba nói chuyện về vụ án mạng của Vương Quyên, thấy tôi về thì cũng hỏi tôi đi đâu, tôi không dám nói thật, chỉ nói mình ra ngoài có chút việc riêng.

    Hôm nay có một cô bạn cùng phòng dọn ra ngoài ở, lý do là sợ oan hồn của Vương Quyên về phòng, tìm giường cũ để ngủ. Tôi bị cái suy nghĩ đó của cô ta cảm thấy nực cười. E là oan hồn của Vương Quyên đã bị khống chế ở đâu đó mất rồi.

    Nói thật là tôi bây giờ có hai người là thấy đáng nghi, nếu không phải Trần Huyền thì cũng chính là Triệu Huyền Lang.

    Tôi móc số điện thoại mà Triệu Huyền Lang đưa cho mình, anh ta nói khi nào vướng mắc ở đâu thì có thể gọi, nhưng tôi nào dám gọi bây giờ.

    Kí ức của tôi đã mất, vậy ai là bạn là thù thì tôi đều không biết, nên giờ cũng không thể quá manh động.

    Trần Huyền gọi cho tôi, nói rằng có việc phải đi công tác ngoại tỉnh, tôi thì đoán là chắc anh ta đã bị cảnh sát bế đi hỏi cung.

    Chuyện cũng chưa thể kết thúc, thực ra lại là một khởi đầu cho hàng tá những rắc rối khác.

    Ngày thứ ba lại có nữ sinh ở trường bị chết!
     
  10. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 212: Vụ án mạng


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...