Kinh Dị [Dịch] Minh Thần Giá Đáo - XXX

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phuong dang, 30 Tháng tám 2020.

  1. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 213: Cuộc họp phòng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đứng bên giá sách, ngẩng mặt lên nhìn Triệu Huyền Lang, vì chỗ chúng tôi đứng hơi khuất ánh đèn, nên biểu cảm trên mặt anh ta tôi không nhìn rõ lắm.

    Anh ta nhìn tôi nói, "Sao thế? Tôi đến tìm cô thì phải ngạc nhiên thế sao?"

    Tôi nuốt nước bọt, "có chút ngạc nhiên, anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?"

    Triệu Huyền Lang nhìn tôi rồi nhếch mép cười đầy ẩn ý, "Tôi không có việc gì thì không được đến tìm cô hay sao?"

    Tôi ngại ngùng, tôi với người này làm gì đến mức thân thiết như thế chứ, tuy biết anh ta đùa, tôi liền nói, "Tôi đoán anh đến tìm tôi, có phải vì tôi sắp gặp nguy hiểm, nên anh đến để thông báo."

    Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, mãi sau mới nói, "Cô nghĩ tôi nhắc nhở cô thì có tác dụng không? Lần nào cũng là tôi đến kịp thời, chứ mấy cái mạng mới vừa với cô đây?"

    Tôi vò đầu bứt tai, tuy không hiểu sao anh ta lại thích cái phong cách châm chọc này, nhưng tôi cũng cảm nhận được anh ta đối xử tốt với mình, dù sao thì cũng đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không phải được anh ta cứu, thì đúng là không có nhiều cái mạng để thay thế, mà có khi đã game over luôn từ vòng gửi xe.

    Thế là tôi lại nói. "Lần này anh đến cũng là muốn cứu tôi? Tôi không biết trước đây tôi và anh có mối quan hệ thế nào? Không thì tại sao anh lại cứu tôi năm lần bảy lượt như thế, hôm nay anh phải nói với tôi, nếu không anh đừng hòng đi khỏi đây."

    Nói đoạn thì tôi to gan lớn mật túm lấy áo của anh ta, kéo mạnh về phía tôi, anh ta chỉ cười rồi rút bàn tay với những ngón thon dài của mình trong túi quần ra, nhẹ nhàng gỡ các ngón tay của tôi ra khỏi áo, khẽ nói, "Giờ em.. à cô còn bận việc gì không? Nơi này không tiện nói, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện.

    Hôm nay sao lại có hứng thú mà đi dạo loanh quanh thế chứ? Tôi không tin lại đơn giản thế, nhưng không hiểu sao lời của anh ta tôi lại nghe răm rắp, tôi gọi cho cậu bạn làm cùng để bàn giao lại ca trực sớm.

    Thế là hai chúng tôi đi dạo quanh sân trường, không khí có phần yên lặng, tôi cũng không biết nên nói gì lúc này, tuy là có một bồ câu hỏi đang muốn được giải đáp.

    Cho tới khi chúng tôi bước đến khu giảng đường, thì anh ta mới dừng chân, và nhìn về phía giảng đường rồi nói," Gần đây ở trường cô có người chết, cô nghĩ sao về chuyện này? "

    Tôi thấy anh ta hỏi về mấy vụ án đó thì lấy làm lạ, mà cũng đúng, anh ta cũng hơi khác người cơ mà.

    Thế là tôi nói," Tôi chẳng có ý tưởng gì đâu, chỉ biết là nạn nhân là những cô gái hai mươi tuổi, bụng đều bị rạch, và trước đó đều có thai ba tháng.

    Anh ta nghe xong thì không nói gì, tôi đang nghĩ vẩn vơ, thì anh ta lại đột nhiên nói, "Cô nghĩ hung thủ là người hay ma quỷ?"

    Là người hay ma? Tôi chẳng ngờ được là anh ta lại hỏi vậy, tôi nheo mắt nhìn ra sau lưng anh ta, rồi nói, "Là người hay ma quỷ cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi phải về đây, anh muốn tìm người đưa anh đi loanh quanh trường thì nên tìm người khác đi."

    Nhưng tôi vừa quay người đi thì anh ta nói luôn, "Vậy để tôi nói cô nghe, đó là ma, và có liên quan tới cô. Và đây cũng là mục đích tôi tới tìm cô."

    Tôi dừng chân lại, có liên quan tới tôi? Tôi rốt cuộc đã động chạm tới ai, mà lại bị kéo vào chuyện này, trên thực tế thì tôi không hề muốn mình có liên quan gì. Những kí ức bị đánh mất, đứa bé trong mơ, người đàn ông trước mặt, không hiểu có liên quan gì?

    Tôi không tham gia mấy chuyện như này cũng đủ phiền, vậy mà Triệu Huyền Lang lại chỉ rõ đặt tên như thế này thì bảo sao tôi tránh được.

    Tôi vẫn không quay người lại, "Anh muốn tôi làm gì? Tôi chẳng hiểu vì sao, anh lại phải nhúng tay vào mấy việc như thế này?

    Anh ta cười nhạt, rồi thở dài," Yên tâm, tôi sẽ không hại cô, tôi là thầy phong thủy mà trường cô mời tới, và tôi đã bấm ra người tiếp theo chết sẽ là người ở cạnh cô.

    Người chết tiếp theo sẽ ở gần tôi, hay nói người xấu số đó là tôi. Thật đau đầu, và không hiểu Triệu Huyền Lang tại sao lại cứu tôi, thật nực cười vì kí ức không còn gì về người này.

    Tôi bước thẳng tắp về phòng kí túc xá mà không thèm đếm xỉa đến anh ta, chỉ nói với tôi nạn nhân tiếp theo sẽ chết mà không biết phải ngăn chặn điều đó thế nào, vậy đến tìm tôi làm cái nồi gì? Cố ý đến dọa tôi một trận hay gì?

    Tôi bước về kí túc, nhưng không hề hay biết có những bóng đen đang nhìn theo mình, chúng vì thấy tôi đi cùng Triệu Huyền Lang nên không dám làm gì cả.

    Tôi về đến kí túc, thì không thấy Triệu Huyền Lang theo sau nữa, nhưng đột nhiên điện thoại trong túi vang lên tiếng tin nhắn của ai, tôi móc ra xem, thì thấy một tin nhắn của Triệu Huyền Lang, "Đừng loanh quanh bên cạnh những người đang có thai."

    Trái tim tôi như dựng ngược lên, không được lại gần những người có thai, vậy thì có phải những người như thế sẽ không thoát khỏi? Nhưng tôi nào biết ai đang mang bầu mà tránh?

    Giờ việc có bầu xong rồi nghỉ học lấy chồng cũng tương đối nhiều, dù sao thì mọi người đều được tự do cả, nên ai mà để ý những chuyện như thế, anh ta nói nạn nhân tiếp theo ở gần tôi, vậy có phải ai đó cùng phòng tôi?

    Không được, tôi không thể để chuyện đó xảy ra! Tuyệt đối không!

    Tôi xông vào phòng mình, lúc này trong phòng tối như mực, thật kì lạ, tôi tìm công tắc đèn, thì đột nhiên một bàn tay lạnh buốt sờ lên tay tôi!

    Tôi giật thót nói, "Ai?"

    Đột nhiên một tràng cười man rợ nổi lên, tiếp đó là ánh đèn rọi thẳng vào một khuôn mặt trắng bệch, hiện lên trước mắt tôi.

    Tôi giật thót, nhưng cố gắng bình tĩnh lại, vì nhận ra người trước mặt là Tống Lương Thần. Cô ta đang cầm chiếc đèn pin kề dưới cằm, và đưa mắt đôi mắt kinh dị nhìn tôi.

    Tôi bực mình giật lấy đèn pin, rồi mắng, "Làm gì đấy, giả vờ làm ma quỷ nhát tôi à?"

    Không ngờ, cô ta lại đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng và nói với giọng điệu căng thẳng, "Nói nhỏ thôi, không thì có khi kéo chúng đến thật đấy."

    Tôi bị cái dáng vẻ đó của cô ta dọa cho sợ muốn són ra quần, tiếp đó tôi phát hiện ai đó đốt nến trong phòng, và thấy mấy cô bạn cùng phòng đang ngồi bên cây nến, họ nhìn tôi với những ánh mắt kì quái, tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng, vì không hiểu họ đang định làm gì, thì Tống Lương Thần lên tiếng.

    "Tần Diêu, đêm nay mọi người tề tựu đông đủ, cũng là bàn bạc về một chuyện, cậu có muốn tham gia không?"

    Tôi nghi hoặc nói, chuyện gì thế? Nửa đêm nửa hôm, các cậu muốn làm gì vậy?

    Cô ta thần bí cười cười, điệu bộ vô cùng kì dị, cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà là một trong những cô gái ngồi trên giường lúc này lên tiếng,"Buổi tối thì mới dễ làm chứ, Tần Diêu, không biết cô có phát hiện ra, nạn nhân đều là các cô gái khoảng hai mươi, mà nghe nói là trước khi chết đều mang thai, nhưng bị ăn cắp mất đứa bé.
     
  2. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 214: Bút tiên


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 215: Đêm kinh hồn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng trong phòng chỉ có ánh sáng của hai cây nến, bóng của hai người đó kéo dài dưới đất, tôi im lặng ngồi trên giường, nhưng thật ra là đang căng thẳng toát mồ hôi, nói thật là tôi thấy sợ, tôi cứ có cảm giác đêm nay sẽ có một người phải chết.

    Nhưng cho dù tôi có nói thì họ cũng không tin tôi, có khi lại mắng tôi là thần kinh, nên tôi không nói. Tôi thấy sốt ruột vì tin nhắn tôi gửi cho Triệu Huyền Lang mãi không thấy hồi đáp.

    Tống Lương Thần và Trần Mộng đang ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn trước mặt, hai người họ nhắm mắt, hai bàn tay nắm lấy cây bút, miệng bắt đầu gọi bút tiên, hai cô gái còn lại thì sợ hãi ngồi trên giường trùm chăn kín người, chỉ hở mỗi cái đầu.

    Đêm yên tĩnh đến phát rợn, có cảm giác nếu có ai đó bước đi bên ngoài kia sẽ nghe được rõ mồn một, còn tiếng gọi của hai cô gái trong phòng tôi thì cứ đều đều.

    Được một lúc thì tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng xuống thấp dần, một luồng gió lạnh từ đâu đó đã luồn lách đến người tôi, làm tôi không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên một cây nến phụt tắt, tôi trợn mắt, "ma thổi đèn?" Có vẻ như họ đã gọi thành công, và đây chính là dấu hiệu.

    Các cô gái còn lại trong phòng dường như cũng cảm nhận được điều đó, sắc mặt họ trắng bệch, người co rúm một góc, và ai cũng cố gắng nín thở để tránh ảnh hưởng đến bút tiên "làm việc".

    Một cô thì thầm, bút tiên đến rồi, các cậu hỏi đi.

    Hai cô gái đang nắm cây bút, lúc này đồng loạt mở mắt, rồi tay họ khẽ động và di chuyển cây bút, cả hai đều vô cùng phấn kích, cây bút cứ thế vạch những vòng tròn trên giấy, tôi cũng tập trung cao độ vào cây bút, và không hề để ý, nhiệt độ đang ngày càng lạnh thêm.

    Tống Lương Thần bắt đầu câu hỏi, tôi thì lo lắng trong lòng vì sợ sẽ có chuyện xảy ra như lời Triệu Huyền Lang nói. Tôi cố tập trung nhìn hai người đang chơi bút tiên và chỉ sợ một trong hai sẽ xảy ra chuyện.

    Lần trước ông chú cảnh sát có nói rằng đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy thì nay tôi phải nhìn cho rõ, có phải lần này họ gọi được Vương Quyên về hay không, để hỏi cô ta cho mọi chuyện rõ ràng hơn. Nhưng tôi lại có cảm giác cái thứ mà họ gọi được lại không phải cô bạn Vương Quyên kia, vậy nó là thứ gì chứ?

    Sự lo lắng trong lòng tôi càng lúc càng dâng cao, lúc này tôi cũng không cần biết là họ đã gọi được ma quỷ hay chưa, tôi lò dò đến gần để xem cho rõ, bút tiên mà họ đang chơi có thật hay không, hay chỉ đang lòe mọi người mà thôi.

    Nhưng tôi vừa bước đến sau lưng Tống Lương Thần thì nghe một đôi bàn tay túm lấy bàn chân trần của mình, tôi giật thót nhảy lên tưng tưng, hai cô gái đang ngồi trong chăn gắt tôi không được làm ảnh hưởng đến Tống Lương Thần bọn họ.

    Tôi tò mò nhìn quanh, nhưng vì trời tối nên cũng không nhìn được rõ lắm, tôi cúi người xuống gầm bàn để xem, thì đột nhiên phát hiện một đôi mắt đỏ lòm đang thao láo nhìn tôi, tôi nhìn nó, nó lại nhìn tôi, và theo phản xạ thì tôi hét lên một tiếng, ngọn nến duy nhất còn lại trong phòng đột nhiên phụt tắt.

    Trong chốc lát một tiếng thét đau đớn của ai đó vang lên, tôi sợ hãi bắn một mạch về giường mình, tôi cuộn mình trong chăn và run lên cầm cập. Thật quái gở với phản ứng của tôi lúc này, cứ như chiếc chăn có thể bảo vệ cho tôi được vậy.

    Trong căn phòng này có ma, đó không phải Vương Quyên, mà chính là một con quỷ nhỏ mắt đỏ lòm, tôi không hiểu sao lại sợ đến thế này, một nỗi sợ khủng khiếp lan tỏa toàn thân tôi. Cơn ác mộng của tôi hằng đêm nay đã thành sự thật, con quỷ mắt đỏ đó không chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, mà nó đang xuất hiện ngay trước mắt tôi.

    Tiếng thét ầm ĩ trong phòng tôi gây sự chú ý khắp mấy phòng kí túc xá, chẳng bao lâu đã có những tiếng bước chân rầm rập tiến về phía cửa phòng chúng tôi.

    Tôi hé mở một góc chăn để nhìn ra ngoài, lúc này có một người đang ngồi ở cạnh bàn, cứ vừa cười vừa khóc, đột nhiên cô ta xoay người nhìn về phía tôi, tôi có thể cảm nhận được đó là một ánh mắt thù hằn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, theo vị trí thì đó là Trần Mộng.

    Trong bóng tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy con vật bé nhỏ với đôi mắt đỏ lòm của nó, leo từng chút từng chút một lên người Trần Mộng, cô ta vẫn ngồi đó cười hềnh hệch, miệng đang mấp máy như muốn nói gì đó mà tôi không thể nghe rõ. Đột nhiên con quỷ nhỏ đã bò lên bụng cô ta và chui tọt vào, dễ dàng hơn tưởng tượng.

    Trần Mộng vẫn ngồi đó nhìn về phía tôi, còn tôi cũng chỉ biết co rúm người trong chăn, người tôi run lên bần bật.

    Đúng lúc này một ai đó đạp cửa phòng bật ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào bằng một chiếc đèn pin, làm tôi không nhìn rõ bên ngoài, nhưng rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên khắp phòng.
     
  4. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 216: Cái xác trong trường


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 217: Khuôn mặt trên lá bùa


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 218: Con mắt âm


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 219: Oan hồn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trí nhớ của tôi sắp hồi phục thật không nhỉ? Tôi chẳng tin, tự dưng lại mất đi kí ức, có nghĩa là có người cho rằng tôi không nên biết đến kí ức này, thì làm sao dễ mà cho tôi nhớ lại được, tôi phải làm sao cho trí nhớ của mình quay lại với mình đây?

    Thế là tôi nhìn xuống phía sân trường đen thui rồi hỏi, "Mấy lá bùa anh ném ra để làm gì vậy?"

    Triệu Huyền Lang nói, mấy lá bùa đó, là anh dùng để đi thám thính, chắc chắn hồn ma quỷ quái kia đã chui ra từ con mắt âm khí kia, với cả hôm nay phòng em lại gọi hồn, thì anh nghĩ các em đã thức tỉnh cả một bầy hồn ma nằm sâu dưới lòng đất.

    Tôi căng thẳng nói, "Vậy giờ phải làm sao? Phải ngăn chúng hại người, nếu không thì người chết sẽ ngày một nhiều."

    Anh ta gật đầu, "Anh biết, nhưng anh làm một việc cần em giúp đỡ."

    Tôi nghĩ một chút rồi nói, "Anh cần tôi giúp gì? Chỉ cần có thể, tôi sẽ giúp."

    Anh ta lại nhìn tôi cười, âm khí trên người em nặng, có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể, lúc trước em nói nhìn thấy đứa bé toàn thân màu xanh với đôi mắt đỏ, anh chỉ muốn là em lần tới khi gặp nó, thì hãy theo nó, tốt nhất nói chuyện với nó một hai câu, rồi tạt cái này lên người nó. "

    Nói đoạn thì móc ra một chiếc bình thủy tinh, bên trong đựng một dung dịch gì đó, tôi nhận lấy rồi lại hỏi," Tại sao phải nói chuyện với nó, nó là quỷ đó, chưa biết chừng nó lại chui vào bụng tôi, tôi nghi là mấy vụ gần đây đều là nó làm. "

    Triệu Huyền Lang đưa tay ra bẹo má tôi, nhíu mày nói," Em yên tâm, anh sẽ không hại em đâu, nó không phải hung thủ, cứ làm như lời anh nói, sau này.. em sẽ hiểu vì sao. "

    Tôi rất muốn hỏi rằng, đứa trẻ đó có phải có mối quan hệ gì với tôi? Nếu không thì trong giấc mơ, vì sao nó lại gọi tôi là mẹ? Mà Triệu Huyền Lang lại nói người không phải do nó hại chết. Tại sao anh ta lại tin rằng là không phải nó làm?

    Tôi hỏi lại Triệu Huyền Lang," Anh cứ nói là sau này sau này, sao bây giờ không nói huỵch toẹt ra luôn? Làm tôi cứ sợ hãi như con ngốc thế này, anh có thể nói cho tôi biết được hay không? Tôi chỉ muốn biết đáp án, anh chẳng lẽ không hiểu sao? "

    Anh ta đặt tay xuống," Anh biết chứ, nhưng người nói cho em biết không phải là anh, em hiểu chứ? "

    Nói vừa dứt thì đột nhiên ôm lấy tôi, rồi bay vèo xuống dưới đất, tôi sợ cứng cả người, chỉ biết ôm ghì lấy anh ta.

    Lúc tôi hoàn hồn thì cũng là lúc tôi thấy mình đã đứng dưới chân tòa kí túc xá của trường, trời sắp sáng, mà vẫn còn nhiều cảnh sát đi qua lại làm việc.

    Triệu Huyền Lang thì thầm vào tai tôi," Đừng trách anh, anh có nỗi khổ của anh, nếu em thật sự muốn biết lý do, chi bằng là ngủ một giấc đi. "

    " Đi ngủ á? Tôi quay đầu lại nhìn, thì giật mình vì anh ta đã biến mất từ lúc nào, anh ta đã biến mất không như người bình thường, và để lại một gợi ý cho tôi, "ngủ một giấc?" nhưng bây giờ phòng tôi đã trở thành hiện trường một vụ án mạng, nên tôi không thể về phòng để ngủ, cảnh sát cũng đã căng dây bảo vệ hiện trường rồi.

    Tôi nhìn quanh thấy ba cô bạn cùng phòng đang túm tụm run rẩy, có vẻ họ đã trải qua một cú sốc lớn. Tôi tiến lại gần, hỏi họ có sao không. Thì đột nhiên Tống Lương Thần nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy ma.

    Tôi hỏi cô ta, "Sao thế? Lúc nãy cậu có nhìn thấy gì không? Cậu ở gần Trần Mộng nhất."

    Thì đột nhiên cô ta ôm đầu ngồi thụp xuống và hét lên, "Tôi không nhìn thấy gì hết."

    Nghe thấy cô ta nói thế, thì tôi dám khẳng định là cô ta có nhìn thấy thứ gì đó.

    Tôi đang định hỏi thêm, thì đột nhiên cô ta chỉ vào tôi và hét toáng lên, "Chính cô, lúc chúng tôi đang chơi bút tiên, thì chính cô đã lén đến sau lưng tôi, còn muốn đưa tay bóp cổ tôi, Trần Mộng nhìn thấy, nên cô rút dao đâm cô ấy."

    Tôi trợn mắt vì bị hàm oan, tôi ngớ người ra một lúc, rồi xua tay nói, "Không, sao lại là tôi được."

    Cùng lúc đó, hai cô bạn còn lại cũng đồng thanh chỉ vào tôi, nói rằng họ cũng nhìn thấy như vậy, những người khác đang đứng quanh đó, bắt đầu bu quanh chúng tôi. Rõ ràng là mấy người này đang nói dối.

    Tôi cố gắng bình tĩnh giải thích, rằng trời tối, chẳng ai nhìn thấy gì, mà sao Tống Lương Thần lại khẳng định đó là tôi?

    Không một ai quan tâm đến chuyện vô lý đó, cả đám người vây lấy tôi, rồi ai cũng ném một ánh nhìn khinh miệt, như thể tôi chính là hung thủ thật sự vậy.

    Tôi bị dồn vào một chỗ, trong đám đông, tôi đã phát hiện ra Tống Lương Thần đang nhếch mép cười, cô ta có ý muốn bẫy tôi? Vì sao chứ? Hay cô ta bị quỷ nhập? Rồi đột nhiên tôi thấy một khuôn mặt đàn bà khác lạ hiện lên trên khuôn mặt của Tống Lương Thần.

    Không những thế, trên khuôn mặt của những người vây lấy tôi, cũng bị những đám khí đen bao trùm trước mặt, có vẻ như họ đều bị ma nhập. Tôi thề là khi nhìn thấy cảnh tượng đấy, tôi chỉ muốn ướt đũng quần vì sợ. Tôi bị sức ép đám đông, nên chân nhũn ra ngã xuống đất, tôi cố gắng dùng hết sức để đứng dậy.

    Lúc này Tống Lương Thần đã rẽ đám đông tiến lại gần tôi, cô ta nhếch mép cười, rồi ghé tai tôi cười nham hiểm, "Tần Diêu, không nhớ ra tôi là ai à? Tôi là Điền Tư Thanh đây, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không chết, thì tôi sẽ cho cô ăn đủ, mãi mãi dạy vò cô!"

    Tống Lương Thần đã biến thành một người khác hẳn, cô ta có một khuôn mặt khác lạ, người này là ai? Sao lại nói như là quen tôi lắm vậy.

    Điền Tư Thanh? Ai là Điền Tư Thanh! Tôi ôm đầu, sao đầu tôi lại đau như búa bổ thế này chứ, tôi không thể để cô ta làm gì tôi, cố gắng đẩy cô ta ra, rồi chống người dậy, gào to gây sự chú ý của cảnh sát.

    Ma quỷ sợ dương khí trên người cảnh sát, chỉ cần họ đến gần là chắc chắn chúng sẽ sợ chết khiếp, lúc đó thì tôi mới có cơ may được cứu!
     
  8. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 220: Oan hồn vây hãm


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 221: Câu chuyện đêm muộn


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Phuong dang

    Bài viết:
    13

    Chương 222: Khôi phục trí nhớ


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhìn quanh tìm khăn giấy cho Trần Huyền mà không thấy, anh ta lại nhẹ nhàng nói, "Không sao đâu em, anh không sao, để nghe anh nói tiếp."

    Tôi ái ngại nhìn Trần Huyền, "Anh nghỉ ngơi đi đã, em cũng chẳng cần phải vội vàng gì đâu."

    Trần Huyền lắc đầu nói, "Không, nếu không nói sẽ không còn cơ hội nào nữa, em muốn biết gì, anh sẽ nói hết cho em nghe, anh không nói ra, là để tránh cho em vướng vào những rắc rối không đáng có, em có hiểu không?"

    Tôi lắc đầu có ý rằng mình đã không biết những điều đó, vậy người con gái trong chuyện mà anh ta kể, có phải là tôi hay không? Con quỷ kia là Triệu Huyền Lang? Và Trần Huyền quen thân với tôi như một người bạn, và tôi rất tin tưởng anh ta?

    Tôi quyết định sẽ hỏi cho thật rõ, "Anh nói em nghe, người con gái trong câu chuyện anh kể, là em đúng không? Thế đứa bé trong bụng em đâu? Nếu đứa bé sinh ra thì em chắc chắn sẽ chết, thì giờ nó ở đâu chứ?"

    Trần Huyền nhìn tôi nhưng không nói gì, phải đến một lúc rất lâu sau, anh ta mới do dự mở miệng ra nói, nhưng lời chưa kịp nói thì đã ộc ra rất nhiều máu.

    Trông anh ta rất đau đớn, tôi định bụng sẽ đỡ lấy anh ta, nhưng vừa đứng lên tôi đã thấy choáng váng, rồi ngã ngồi xuống ghế, rất nhanh sau đó tôi đã cảm thấy mình trong trạng thái mơ màng, như là đã trúng mê hồn hương, tôi sực nhớ là Trần Huyền đã đốt một nén hương trước đó, chẳng nhẽ..

    Tôi cố gượng nhìn Trần Huyền, "Tại sao?"

    Trần Huyền nhìn tôi, quẹt đi vết máu trên miệng, rồi nói, "Anh rất muốn kể em nghe, nhưng người đó sẽ không cho phép, cho nên.. vì sự an toàn của em, anh chỉ còn cách này, đừng trách anh."

    Nói đoạn thì lấy máu của anh ta, rồi vẽ gì đó lên mặt tôi. Đầu tôi đau như búa bổ, đau đến quá sức chịu đựng của tôi, rồi tôi ngất đi lúc nào không biết.

    Sau khi ngất đi, tôi cảm giác một đôi bàn tay lạnh toát đang áp lên má mình, rất lâu mới rời đi.

    Tôi không muốn cứ nằm im vô dụng như thế, còn có rất nhiều việc cần hỏi, tôi muốn biết tình hình của Triệu Huyền Lang, anh ta bị làm sao. Tại sao lại hồn bay phách tán, giữa họ đã có kế hoạch gì?

    Không biết là qua bao lâu, tôi bắt đầu có ý thức dần, sự đau nhức trên cơ thể rất khủng khiếp, làm tôi không thể chịu nổi. Trong mơ màng tôi nghe ai đó đang gọi tên mình, tôi mở mắt, rồi nhổm người dậy, trước mặt tôi là một làn sương dày đặc. Rồi đột nhiên làn sương dần tan, tiếp đó có những mảnh kí ức của tôi bắt đầu ráp lại, và những cảm xúc đau khổ, hay vui vẻ đều cùng lúc chui vào đầu tôi.

    Đầu tôi dường như không thể chịu nổi sức ép này, cảm giác như ai đó đang dùng một cái gậy, đập mạnh vào đầu tôi mấy cái, bắt tôi nhớ lại.

    Triệu Huyền Lang, Trần Huyền, bà tôi, Lý Mù, Điền Tư Thanh từng mảnh kí ức cứ thế ráp lại với nhau, tôi nhớ mình đã đến nhà máy Hướng Dương để cứu Triệu Huyền Lang, rồi bị Trần Huyền nhốt lại, tiếp đó bà tôi biến thành một nữ quỷ lừa tôi.

    Khi tôi tìm được Triệu Huyền Lang thì anh ta đã bị trói bằng bảy ngọn đèn âm hồn, và bị tắt mất sáu, nếu bảy ngọn đèn cùng tắt thì Triệu Huyền Lang sẽ hồn bay phách tán, mãi mãi không siêu thoát.

    Tôi cầu xin Điền Tư Thanh cứu anh ta, nhưng không ngờ Trần Huyền lại rút kiếm đâm Triệu Huyền Lang, tôi như phát điên, nhưng Lý Ly nói Triệu Huyền Lang còn cứu được..

    Tôi đưa Triệu Huyền Lang về nhà Lý Ly, nhưng sau đó tôi lại ngất đi, trước khi ngất đi tôi thấy có người đi đến trước mặt, đó chính là Triệu Huyền Lang và anh ta nói, hãy quên anh ta đi..

    Kí ức quay trở lại với tôi, chỉ đến đó thôi, và tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa, tôi đã quên đi hoàn toàn những thứ liên quan đến Triệu Huyền Lang.

    Trước mắt tôi toàn là một màu trắng, tôi không thể tìm thấy lối ra, Triệu Huyền Lang tại sao lại sống lại. Gia đình Hứa Nguyện Lý Ôn đâu? Họ rốt cuộc đã đi đâu?

    Triệu Huyền Lang và Trần Huyền rốt cuộc đã có giao dịch gì? Tại sao tôi lại mất đi kí ức, rồi sau đó làm bạn gái Trần Huyền? Đứa bé trong bụng tôi đâu?

    Tôi sờ vào cái bụng phẳng lì của mình, trong này đã không còn đứa bé của tôi, có phải họ vì để giữ cho tôi được sống, nên mới phải bỏ đứa bé đi, tại sao lại có thể làm như vậy với nó, nó chẳng có tội tình gì cả. Tôi đau đớn nghĩ về đứa con, hai chân quỳ rạp xuống vì không thể đứng vững.

    Rất lâu sau đó, tôi mới thấy khói trắng tiêu tán gần hết, tôi vẫn ở trong căn phòng của Trần Huyền, nhưng không thấy anh ta đâu, chỉ có một đống máu của anh ta vương vất ở đây.

    Nhưng anh ta đi đâu mất rồi. Tại sao tôi lại bị ngất, nén hương vẫn còn một chút, Trần Huyền đã đi đâu, vì sao anh ta vừa nói sự thật cho tôi, lại làm tôi ngất đi, còn mình thì biến mất!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...