Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 213: Cuộc họp phòng


Tôi đứng bên giá sách, ngẩng mặt lên nhìn Triệu Huyền Lang, vì chỗ chúng tôi đứng hơi khuất ánh đèn, nên biểu cảm trên mặt anh ta tôi không nhìn rõ lắm.

Anh ta nhìn tôi nói, "Sao thế? Tôi đến tìm cô thì phải ngạc nhiên thế sao?"

Tôi nuốt nước bọt, "có chút ngạc nhiên, anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi rồi nhếch mép cười đầy ẩn ý, "Tôi không có việc gì thì không được đến tìm cô hay sao?"

Tôi ngại ngùng, tôi với người này làm gì đến mức thân thiết như thế chứ, tuy biết anh ta đùa, tôi liền nói, "Tôi đoán anh đến tìm tôi, có phải vì tôi sắp gặp nguy hiểm, nên anh đến để thông báo."

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, mãi sau mới nói, "Cô nghĩ tôi nhắc nhở cô thì có tác dụng không? Lần nào cũng là tôi đến kịp thời, chứ mấy cái mạng mới vừa với cô đây?"

Tôi vò đầu bứt tai, tuy không hiểu sao anh ta lại thích cái phong cách châm chọc này, nhưng tôi cũng cảm nhận được anh ta đối xử tốt với mình, dù sao thì cũng đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không phải được anh ta cứu, thì đúng là không có nhiều cái mạng để thay thế, mà có khi đã game over luôn từ vòng gửi xe.

Thế là tôi lại nói. "Lần này anh đến cũng là muốn cứu tôi? Tôi không biết trước đây tôi và anh có mối quan hệ thế nào? Không thì tại sao anh lại cứu tôi năm lần bảy lượt như thế, hôm nay anh phải nói với tôi, nếu không anh đừng hòng đi khỏi đây."

Nói đoạn thì tôi to gan lớn mật túm lấy áo của anh ta, kéo mạnh về phía tôi, anh ta chỉ cười rồi rút bàn tay với những ngón thon dài của mình trong túi quần ra, nhẹ nhàng gỡ các ngón tay của tôi ra khỏi áo, khẽ nói, "Giờ em.. à cô còn bận việc gì không? Nơi này không tiện nói, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện.

Hôm nay sao lại có hứng thú mà đi dạo loanh quanh thế chứ? Tôi không tin lại đơn giản thế, nhưng không hiểu sao lời của anh ta tôi lại nghe răm rắp, tôi gọi cho cậu bạn làm cùng để bàn giao lại ca trực sớm.

Thế là hai chúng tôi đi dạo quanh sân trường, không khí có phần yên lặng, tôi cũng không biết nên nói gì lúc này, tuy là có một bồ câu hỏi đang muốn được giải đáp.

Cho tới khi chúng tôi bước đến khu giảng đường, thì anh ta mới dừng chân, và nhìn về phía giảng đường rồi nói," Gần đây ở trường cô có người chết, cô nghĩ sao về chuyện này? "

Tôi thấy anh ta hỏi về mấy vụ án đó thì lấy làm lạ, mà cũng đúng, anh ta cũng hơi khác người cơ mà.

Thế là tôi nói," Tôi chẳng có ý tưởng gì đâu, chỉ biết là nạn nhân là những cô gái hai mươi tuổi, bụng đều bị rạch, và trước đó đều có thai ba tháng.

Anh ta nghe xong thì không nói gì, tôi đang nghĩ vẩn vơ, thì anh ta lại đột nhiên nói, "Cô nghĩ hung thủ là người hay ma quỷ?"

Là người hay ma? Tôi chẳng ngờ được là anh ta lại hỏi vậy, tôi nheo mắt nhìn ra sau lưng anh ta, rồi nói, "Là người hay ma quỷ cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi phải về đây, anh muốn tìm người đưa anh đi loanh quanh trường thì nên tìm người khác đi."

Nhưng tôi vừa quay người đi thì anh ta nói luôn, "Vậy để tôi nói cô nghe, đó là ma, và có liên quan tới cô. Và đây cũng là mục đích tôi tới tìm cô."

Tôi dừng chân lại, có liên quan tới tôi? Tôi rốt cuộc đã động chạm tới ai, mà lại bị kéo vào chuyện này, trên thực tế thì tôi không hề muốn mình có liên quan gì. Những kí ức bị đánh mất, đứa bé trong mơ, người đàn ông trước mặt, không hiểu có liên quan gì?

Tôi không tham gia mấy chuyện như này cũng đủ phiền, vậy mà Triệu Huyền Lang lại chỉ rõ đặt tên như thế này thì bảo sao tôi tránh được.

Tôi vẫn không quay người lại, "Anh muốn tôi làm gì? Tôi chẳng hiểu vì sao, anh lại phải nhúng tay vào mấy việc như thế này?

Anh ta cười nhạt, rồi thở dài," Yên tâm, tôi sẽ không hại cô, tôi là thầy phong thủy mà trường cô mời tới, và tôi đã bấm ra người tiếp theo chết sẽ là người ở cạnh cô.

Người chết tiếp theo sẽ ở gần tôi, hay nói người xấu số đó là tôi. Thật đau đầu, và không hiểu Triệu Huyền Lang tại sao lại cứu tôi, thật nực cười vì kí ức không còn gì về người này.

Tôi bước thẳng tắp về phòng kí túc xá mà không thèm đếm xỉa đến anh ta, chỉ nói với tôi nạn nhân tiếp theo sẽ chết mà không biết phải ngăn chặn điều đó thế nào, vậy đến tìm tôi làm cái nồi gì? Cố ý đến dọa tôi một trận hay gì?

Tôi bước về kí túc, nhưng không hề hay biết có những bóng đen đang nhìn theo mình, chúng vì thấy tôi đi cùng Triệu Huyền Lang nên không dám làm gì cả.

Tôi về đến kí túc, thì không thấy Triệu Huyền Lang theo sau nữa, nhưng đột nhiên điện thoại trong túi vang lên tiếng tin nhắn của ai, tôi móc ra xem, thì thấy một tin nhắn của Triệu Huyền Lang, "Đừng loanh quanh bên cạnh những người đang có thai."

Trái tim tôi như dựng ngược lên, không được lại gần những người có thai, vậy thì có phải những người như thế sẽ không thoát khỏi? Nhưng tôi nào biết ai đang mang bầu mà tránh?

Giờ việc có bầu xong rồi nghỉ học lấy chồng cũng tương đối nhiều, dù sao thì mọi người đều được tự do cả, nên ai mà để ý những chuyện như thế, anh ta nói nạn nhân tiếp theo ở gần tôi, vậy có phải ai đó cùng phòng tôi?

Không được, tôi không thể để chuyện đó xảy ra! Tuyệt đối không!

Tôi xông vào phòng mình, lúc này trong phòng tối như mực, thật kì lạ, tôi tìm công tắc đèn, thì đột nhiên một bàn tay lạnh buốt sờ lên tay tôi!

Tôi giật thót nói, "Ai?"

Đột nhiên một tràng cười man rợ nổi lên, tiếp đó là ánh đèn rọi thẳng vào một khuôn mặt trắng bệch, hiện lên trước mắt tôi.

Tôi giật thót, nhưng cố gắng bình tĩnh lại, vì nhận ra người trước mặt là Tống Lương Thần. Cô ta đang cầm chiếc đèn pin kề dưới cằm, và đưa mắt đôi mắt kinh dị nhìn tôi.

Tôi bực mình giật lấy đèn pin, rồi mắng, "Làm gì đấy, giả vờ làm ma quỷ nhát tôi à?"

Không ngờ, cô ta lại đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng và nói với giọng điệu căng thẳng, "Nói nhỏ thôi, không thì có khi kéo chúng đến thật đấy."

Tôi bị cái dáng vẻ đó của cô ta dọa cho sợ muốn són ra quần, tiếp đó tôi phát hiện ai đó đốt nến trong phòng, và thấy mấy cô bạn cùng phòng đang ngồi bên cây nến, họ nhìn tôi với những ánh mắt kì quái, tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng, vì không hiểu họ đang định làm gì, thì Tống Lương Thần lên tiếng.

"Tần Diêu, đêm nay mọi người tề tựu đông đủ, cũng là bàn bạc về một chuyện, cậu có muốn tham gia không?"

Tôi nghi hoặc nói, chuyện gì thế? Nửa đêm nửa hôm, các cậu muốn làm gì vậy?

Cô ta thần bí cười cười, điệu bộ vô cùng kì dị, cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà là một trong những cô gái ngồi trên giường lúc này lên tiếng,"Buổi tối thì mới dễ làm chứ, Tần Diêu, không biết cô có phát hiện ra, nạn nhân đều là các cô gái khoảng hai mươi, mà nghe nói là trước khi chết đều mang thai, nhưng bị ăn cắp mất đứa bé.
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 214: Bút tiên


[HIDE-THANKS]
Tôi bình tĩnh nhìn khắp lượt mấy cô bạn cùng phòng, giả vờ như không biết, hỏi họ vì sao biết điều đó, lại còn biết quy luật như vậy.

Tống Lương Thần nghe thấy tôi hỏi như ra điều không vui, thì đột nhiên cười kiểu kì quái, thực ra lúc đó tôi cũng không để ý điều đó, nhưng khi hiểu được tiếng cười đó, thì đã quá muộn.

"Dù sao cậu cũng không cần quan tâm, mấy người chúng tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Cứ tin đi, hôm nay chắc chắn sẽ bắt được hung thủ!"

Tôi không biết cái cô Tống Lương Thần này lấy tự tin ở đâu ra. Tôi ngó thấy khuôn mặt bọn họ lạ lùng, thì cau mày thắc mắc, "Các cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Tôi cứ cảm thấy mấy cậu đã thương lượng với nhau làm chuyện gì đó nguy hiểm lắm."

Lời của tôi vừa dứt, thì cô bạn ngồi gần nhất hốt hoảng lên tiếng, "Cậu nói nhỏ thôi, đừng để ai nghe thấy, thôi được rồi, các cậu đừng lừa Tần Diêu nữa, hôm nay chúng ta sẽ dùng bút tiên gọi hồn!"

Dùng bút tiên gọi hồn! Tôi giật thót, tuy không biết bút tiên mà họ nói đến là cái gì, nhưng sao ở đây lại có trò chơi gì nghe kinh dị như thế chứ, kích thích lại thần bí, nếu như bình thường thì tôi có thể sẽ hùa theo, nhưng vừa mấy ngày trước gọi hồn về còn suýt mất mạng.

Mà đôi mắt của tôi lại có thể nhìn thấy ma quỷ, nếu không gọi được thì không sao, gọi được thì chắc chết quá. Mà cái lũ ma quỷ có thể gọi được, toàn thuộc hàng ghê gớm, nhỡ không may kiếm được con ác quỷ nào đó. Thì chẳng phải tự mình đào hố chôn mình à?

Tôi nghe họ trình bày xong thì xua tay, khuyên họ không nên làm mấy việc kiểu như vậy, kết quả là mấy con người nhìn tôi chằm chằm.

Mãi lâu sau họ mới nói, "Chẳng lẽ cậu không muốn biết kẻ hại Vương Quyên là ai? Không muốn biết kẻ hại những nữ sinh kia là ai? Cậu cũng không cần ngăn chúng tôi, vì việc này cũng không cần sự đồng thuận của cậu. Chúng tôi đã biết hết rồi, lần trước cậu đã đi cùng một cảnh sát đến vụ án của Vương Quyên, và Trần Huyền với Vương Quyên vốn dĩ có mối quan hệ mờ ám với nhau, cậu đã biết và có thể đã cấu kết với bạn trai Trần Huyền để làm hại Vương Quyên, vì thế mà cậu sợ hồn ma của cô ấy quay về tìm cậu."

Tôi bị nói cho không thể vặc lại được câu nào, vì câu nào của cô ta nói ra cũng dồn ép quá đáng. Hai cô bạn còn lại xen luôn vào, "Tần Diêu cậu đừng để bụng, cậu ấy thân với Vương Quyên nên thương thì nói vậy thôi, đêm qua khi ngủ thì cậu ấy mơ thấy Vương Quyên nói chết thảm, nên dù sao cũng là bạn cùng phòng, thì giúp đỡ nhau một chút."

Cứ mỗi người chêm vào một câu, tôi thì cứ liên tiếp bị bịt miệng, nghe thì có vẻ là muốn gọi hồn tìm hung thủ, nhưng thực chất là nghĩ tôi chính là hung thủ. Tôi đành thỏa hiệp, tôi nói, "Vậy các cậu cứ tự nhiên, tôi đi ra ngoài." Nói dứt câu tôi định bước ra ngoài, thì cửa đột nhiên đóng sầm lại, Tống Lương Thần đứng ngay đó nhìn tôi cười kì quái.

Tôi hãi hãi lùi về giường mình, lòng bàn tay toát mồ hôi, hôm nay ai cũng quái lạ, không khí trong phòng cũng lạnh lẽo đến ghê cả người.

Lời nói của Triệu Huyền Lang đột nhiên vang lên trong đầu tôi, nói rằng nạn nhân tiếp theo ở gần tôi, thì có thể là người cùng phòng, giờ thì họ muốn gọi hồn, vậy thì chơi thôi, tôi không tin vận may họ tốt thế.

Không biết là ai mở một chiếc đèn bàn, lúc này tôi chú ý thấy trên mặt của mấy người đó có một luồng khí đen bao trùm, mặt của họ tím tím đen đen, cứ như bị bóp cổ đến nghẹt thở, tôi dụi mắt, vì nghĩ có khi mình nhìn nhầm.

Lúc nhìn kĩ lại, thì lại không thấy đám khí đen đó đâu, mặt mỗi người lại trở nên bình thường, cứ như những gì tôi nhìn thấy cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi ngồi khoanh chân trên giường lòng cảm thấy vô cùng bất an, tôi lôi điện thoại ra xem thì bây giờ là tám giờ tối, họ lên kế hoạch mười một giờ sẽ bắt đầu, ai nấy chuẩn bị đồ nghề kĩ càng, còn cắt cử người trông quản túc, để tránh trường hợp bị quản túc phát hiện.

Tôi ngồi trên giường im lặng nhìn họ, họ đang làm việc riêng, người thì nghịch điện thoại, người thì chơi máy tính.

Tôi cảm thấy không yên tâm, quyết định lôi điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Triệu Huyền Lang, cuối cùng quyết định nhắn một cái tin cầu cứu.

"Phòng tôi chuẩn bị gọi hồn! Nên làm thế nào?"

Tôi gửi tin nhắn đi, nhưng không thấy anh ta hồi âm, có vẻ như chưa nhìn thấy tin nhắn của tôi, giờ tôi không thể ra ngoài, chẳng biết làm thế nào? Thời gian trôi nhanh như gió, bỗng chốc đã đến lúc thực hiện kế hoạch, đèn tắt, họ đốt hai cây nến trắng, rồi ngồi quanh bàn.

Tôi vẫn ngồi yên trên giường, dù sao thì tôi cứ nhất quyết không tham gia.

Bút tiên nghe nói là cần một chiếc bút, một tờ giấy trắng, hai người mỗi người dùng một tay nắm lấy cán bút, làm sao cho bút không bị đổ, rồi bắt đầu niệm chú, đại loại như gọi bút tiên đến, khi chiếc bút động đậy là thành công, sau đó có thể hỏi thứ mình muốn hỏi là được.

Nhưng nếu trường hợp gọi được ma bút, mà có chuyện gì xảy ra, thì người gọi sẽ gặp chuyện không hay, thậm chí còn mất mạng, tôi không hiểu vì sao họ cứ nhất nhất phải chơi cái trò mạo hiểm tính mạng này.

Triệu Huyền Lang đã nói, hung thủ là ma quỷ, vậy nó chẳng dễ mà tìm ra được, và anh ta còn nói nạn nhân tiếp theo sẽ ở gần tôi, vậy những người này ai là người đang có thai?

Ngọn nến trong phòng nhảy nhót, dành cho tôi những ánh sáng mờ ảo.

Tống Lương Thần và Trần Mộng, cô bạn thân của Vương Quyên đang nắm lấy cây bút, họ động tác nhuần nhuyễn cho tôi cảm giác có phải họ đã chơi trò này rất nhiều lần rồi không.

Nhưng cuộc chơi mới chỉ bắt đầu, và tôi không thể biết được kẻ bị săn là ai?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 215: Đêm kinh hồn


Ánh sáng trong phòng chỉ có ánh sáng của hai cây nến, bóng của hai người đó kéo dài dưới đất, tôi im lặng ngồi trên giường, nhưng thật ra là đang căng thẳng toát mồ hôi, nói thật là tôi thấy sợ, tôi cứ có cảm giác đêm nay sẽ có một người phải chết.

Nhưng cho dù tôi có nói thì họ cũng không tin tôi, có khi lại mắng tôi là thần kinh, nên tôi không nói. Tôi thấy sốt ruột vì tin nhắn tôi gửi cho Triệu Huyền Lang mãi không thấy hồi đáp.

Tống Lương Thần và Trần Mộng đang ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn trước mặt, hai người họ nhắm mắt, hai bàn tay nắm lấy cây bút, miệng bắt đầu gọi bút tiên, hai cô gái còn lại thì sợ hãi ngồi trên giường trùm chăn kín người, chỉ hở mỗi cái đầu.

Đêm yên tĩnh đến phát rợn, có cảm giác nếu có ai đó bước đi bên ngoài kia sẽ nghe được rõ mồn một, còn tiếng gọi của hai cô gái trong phòng tôi thì cứ đều đều.

Được một lúc thì tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng xuống thấp dần, một luồng gió lạnh từ đâu đó đã luồn lách đến người tôi, làm tôi không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên một cây nến phụt tắt, tôi trợn mắt, "ma thổi đèn?" Có vẻ như họ đã gọi thành công, và đây chính là dấu hiệu.

Các cô gái còn lại trong phòng dường như cũng cảm nhận được điều đó, sắc mặt họ trắng bệch, người co rúm một góc, và ai cũng cố gắng nín thở để tránh ảnh hưởng đến bút tiên "làm việc".

Một cô thì thầm, bút tiên đến rồi, các cậu hỏi đi.

Hai cô gái đang nắm cây bút, lúc này đồng loạt mở mắt, rồi tay họ khẽ động và di chuyển cây bút, cả hai đều vô cùng phấn kích, cây bút cứ thế vạch những vòng tròn trên giấy, tôi cũng tập trung cao độ vào cây bút, và không hề để ý, nhiệt độ đang ngày càng lạnh thêm.

Tống Lương Thần bắt đầu câu hỏi, tôi thì lo lắng trong lòng vì sợ sẽ có chuyện xảy ra như lời Triệu Huyền Lang nói. Tôi cố tập trung nhìn hai người đang chơi bút tiên và chỉ sợ một trong hai sẽ xảy ra chuyện.

Lần trước ông chú cảnh sát có nói rằng đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy thì nay tôi phải nhìn cho rõ, có phải lần này họ gọi được Vương Quyên về hay không, để hỏi cô ta cho mọi chuyện rõ ràng hơn. Nhưng tôi lại có cảm giác cái thứ mà họ gọi được lại không phải cô bạn Vương Quyên kia, vậy nó là thứ gì chứ?

Sự lo lắng trong lòng tôi càng lúc càng dâng cao, lúc này tôi cũng không cần biết là họ đã gọi được ma quỷ hay chưa, tôi lò dò đến gần để xem cho rõ, bút tiên mà họ đang chơi có thật hay không, hay chỉ đang lòe mọi người mà thôi.

Nhưng tôi vừa bước đến sau lưng Tống Lương Thần thì nghe một đôi bàn tay túm lấy bàn chân trần của mình, tôi giật thót nhảy lên tưng tưng, hai cô gái đang ngồi trong chăn gắt tôi không được làm ảnh hưởng đến Tống Lương Thần bọn họ.

Tôi tò mò nhìn quanh, nhưng vì trời tối nên cũng không nhìn được rõ lắm, tôi cúi người xuống gầm bàn để xem, thì đột nhiên phát hiện một đôi mắt đỏ lòm đang thao láo nhìn tôi, tôi nhìn nó, nó lại nhìn tôi, và theo phản xạ thì tôi hét lên một tiếng, ngọn nến duy nhất còn lại trong phòng đột nhiên phụt tắt.

Trong chốc lát một tiếng thét đau đớn của ai đó vang lên, tôi sợ hãi bắn một mạch về giường mình, tôi cuộn mình trong chăn và run lên cầm cập. Thật quái gở với phản ứng của tôi lúc này, cứ như chiếc chăn có thể bảo vệ cho tôi được vậy.

Trong căn phòng này có ma, đó không phải Vương Quyên, mà chính là một con quỷ nhỏ mắt đỏ lòm, tôi không hiểu sao lại sợ đến thế này, một nỗi sợ khủng khiếp lan tỏa toàn thân tôi. Cơn ác mộng của tôi hằng đêm nay đã thành sự thật, con quỷ mắt đỏ đó không chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, mà nó đang xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Tiếng thét ầm ĩ trong phòng tôi gây sự chú ý khắp mấy phòng kí túc xá, chẳng bao lâu đã có những tiếng bước chân rầm rập tiến về phía cửa phòng chúng tôi.

Tôi hé mở một góc chăn để nhìn ra ngoài, lúc này có một người đang ngồi ở cạnh bàn, cứ vừa cười vừa khóc, đột nhiên cô ta xoay người nhìn về phía tôi, tôi có thể cảm nhận được đó là một ánh mắt thù hằn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, theo vị trí thì đó là Trần Mộng.

Trong bóng tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy con vật bé nhỏ với đôi mắt đỏ lòm của nó, leo từng chút từng chút một lên người Trần Mộng, cô ta vẫn ngồi đó cười hềnh hệch, miệng đang mấp máy như muốn nói gì đó mà tôi không thể nghe rõ. Đột nhiên con quỷ nhỏ đã bò lên bụng cô ta và chui tọt vào, dễ dàng hơn tưởng tượng.

Trần Mộng vẫn ngồi đó nhìn về phía tôi, còn tôi cũng chỉ biết co rúm người trong chăn, người tôi run lên bần bật.

Đúng lúc này một ai đó đạp cửa phòng bật ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào bằng một chiếc đèn pin, làm tôi không nhìn rõ bên ngoài, nhưng rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên khắp phòng.
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 216: Cái xác trong trường​


[HIDE-THANKS]
Tôi mãi mới quen được với ánh sáng, mãi mới nhìn rõ người vừa xông vào chính là cô quản túc, tiếng hét vừa nãy cũng là của cô ấy.

Tôi nhìn theo ánh nhìn của cô ấy, thì thấy một đống máu lênh láng dưới sàn, và người nằm đó không ai khác chính là Trần Mộng, bụng cô ta cũng bị móc rỗng sạch những thứ trong bụng. Cô ta nằm đó không hiểu đã chết từ bao giờ.

Tôi bất giác đưa hai tay lên che miệng, nước mắt ứa ra, không ngờ người chết lại là Trần Mộng, Triệu Huyền Lang đã nói đúng.

Mấy cô gái trong phòng tôi cũng nhìn thấy, nên không ngừng la hét, họ hò nhau chạy khỏi phòng, còn kéo cả tôi chạy ù ra ngoài. Tôi bị lôi đi, với cái đầu rỗng tuếch, nhưng tôi dám chắc kẻ thủ ác chính là đứa bé mắt đỏ kia.

Chắc chắn là nó rồi!

Hóa ra những vụ án này đều có liên quan đến tôi? Đứa bé xuất hiện trong ác mộng của tôi, nó còn gọi tôi là mẹ, vậy là vì tôi nên mấy người này mới phải chết?

Cô quản túc hỏi chúng tôi là chuyện gì đã xảy ra, vừa hỏi vừa gọi điện báo cảnh sát, tôi im lặng không nói gì, thì cô ấy lại nghĩ tôi vì sợ quá nên bị ngớ ngẩn.

Hai cô bạn lúc trước ngồi thu lu trên giường lắp bắp thuật lại sự việc, rằng họ dùng bút tiên gọi hồn, cô quản túc nghe xong la tru tréo, rằng khi không lại nghịch dại, giờ thì gây chuyện lớn rồi. "Thế là không thoát được rồi, không thoát được thật rồi."

Tôi lấy làm lạ, bước lên trước kéo vạt áo của cô quản túc, cô ấy bực mình lườm tôi, thì tôi nói luôn điều đang suy nghĩ, "Cô ơi, cô nói là không thoát được rồi, câu này là có ý gì vậy? Cứ như là cô biết việc gì đó vậy"

Nhưng cho dù là tôi có hỏi như thế nào thì cô ấy cũng không thèm trả lời, tôi nghĩ một chút rồi lôi hai trăm tệ (Khoảng hơn sáu trăm ngàn vnđ) ra đút thẳng vào túi cô quản túc. Cô ấy nhìn quanh rồi kéo tôi vào một góc.

"Như vậy là có ý gì, sao cứ nhất thiết phải hỏi cho bằng được chuyện đó."

Tôi cũng chẳng giấu giếm, "Cô ơi, con nói thật là dạo gần đây con cứ có cảm giác phòng con nó kiểu gì ấy khó nói lắm, rồi lại bị chết hai bạn cùng một thủ đoạn, và con cũng không giấu, là lúc nãy con có nhìn thấy bóng một đứa bé xuất hiện trong phòng nữa, đáng sợ lắm cô."

Cô quản túc trố mắt nhìn tôi, sắc mặt dần biến đổi khó chịu hẳn, mãi sau mới nói, "Con thật sự là nhìn thấy một bóng trẻ con xuất hiện trong phòng hay sao?"

Tôi mau chóng gật đầu như sợ cô quản túc không tin lời mình, bởi vì tôi phải hỏi được gì đó, cô quản túc chắc chắn biết chuyện gì đó, vì chỉ cần nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy là hiểu, nên phải hỏi ra cho bằng được.

Thấy tôi khẳng định như vậy, thì cô quản túc ghé tai tôi thì thầm, "Thế để cô nói cho mà nghe, nhưng phải giữ bí mật nghe chưa."

Tôi gật đầu lia lịa để cô ấy tin tôi.

Cô quản túc lôi tôi đến một góc, chỗ này tối tối không nhìn rõ mặt, rồi bắt đầu thở dài một cái rồi nói với tôi.

Thực ra trường mình trước đây là một hố chôn người tập trung, dưới lòng đất còn có một phòng thí nghiệm thời chiến tranh, nghe nói là nước X khi xâm chiếm vùng đất này của chúng ta, thì chỉ dùng để nghiên cứu những đứa trẻ được sinh ra xem có những thay đổi như thế nào, nên thời đó, người ta sẽ bắt những cô gái khoảng hai mươi tuổi, và sử dụng những đứa bé trong bụng của họ, đương nhiên là những đứa trẻ đó chết rất nhiều. Lâu dần những cái xác chất đầy chất đống, trở thành một nơi chôn xác tập thể. (Đoạn này là tưởng tượng của tác giả, không hề có thật)

Những oan hồn không đầu thai được, nên vẫn tích tụ ở nơi này.

Sau này khi giải phóng, tứ bề đều là trường học, vì thầy phong thủy nói, mảnh đất này cần dương khí của các học sinh sinh viên, để át đi tiếng khóc của những oan hồn trẻ con.

Lúc đầu thì cũng có một vài án mạng rất kì quặc xảy ra, sau đó trường lại mời thầy phong thủy về, thì sau khi dùng các phép thì cũng trấn áp được, đôi khi cũng thấy hồn ma quỷ quái, nhưng không đến mức xảy ra chết người.

Nhưng dạo gần đây lại xảy ra nhiều vụ án mạng chết người, cô nghĩ là do tác dụng của vật trấn tà đã gần giảm tác dụng, nên lại xảy ra những việc như vậy, những oan hồn của những đứa trẻ bị mang đi làm thí nghiệm đã trở lại, nên dạo gần đây trường lại mời thầy phong thủy về để xem, mà những việc này, không được nói cho ai nghe nhớ chưa.

Tôi ngẩn tò te vì nghe thấy một chuyện vô cùng đáng sợ như vậy xảy ra, vậy những đứa bé và những người phụ nữ kia chết oan uổng quá, đột nhiên một luồng gió lạnh thổi vào sau lưng tôi, làm tôi rùng cả mình.

Đột nhiên tôi cảm thấy một ánh nhìn ở đâu đó đang nhìn về phía mình, tôi bất giác nhìn về phía đó và giật nảy mình, vì góc tường khuất tối tăm đó, có bóng đen nhỏ và đôi mắt đỏ lòm đang nhìn thẳng về phía tôi đứng, nó nhe răng ra cười, và biến mất thêm một lần nữa!

Tôi sợ hãi lùi về sau mấy bước, và cũng chẳng thấy nó đâu nữa, cảnh sát đã tới, tôi nhìn thấy chú cảnh sát họ Thẩm đang méo xệch miệng nhìn tôi, và tôi cũng hiểu biểu cảm của anh ta lúc này khi nhìn tôi.

Đó là nơi tôi ở lại có người chết?

Tôi đột nhiên cảm thấy mình cứ như là sao chổi, cứ ai ở cạnh là đều chết cả, cho dù là tôi chẳng làm gì.

Cảnh sát niêm phong hiện trường, rồi bắt đầu hỏi từng người chúng tôi, tôi kể lại những gì mình nhìn thấy, chỉ giấu đi mất một đoạn, chính là đứa trẻ kia, tôi biết ngoài cảnh sát họ Thẩm kia ra, thì không một ai tin lời tôi.

Sau khi lấy lời khai xong, tôi mở điện thoại, thấy trong đó có tin nhắn của Triệu Huyền Lang gửi cho mình.

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.

Tôi ở dưới lầu, xuống đây.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 217: Khuôn mặt trên lá bùa​


[HIDE-THANKS]
Tôi cũng không phật ý vì cách nói chuyện có phần bá đạo xấc xược của anh ta, cứ thế chạy như bay xuống, vừa xuống đến nơi thì thấy Triệu Huyền Lang đang ngồi xổm đợi ở bên vườn hoa trước kí túc, cũng không biết anh ta đang làm gì?

Tôi bước chậm rãi, ngờ vực quan sát, người đàn ông này rốt cuộc là ai, tại sao anh ta có thể biết nhiều việc đến thế, còn biết tôi khi nào gặp nguy, biết khi nào có người chết, hơn nữa, còn biết tất cả về tôi!

Anh ta là thần chết hay sao?

Tôi cảm thấy cách suy nghĩ này của mình có phần buồn cười, khi tôi đi đến sau lưng anh ta, thì anh ta quay người lại, ánh mắt dán chặt lên người tôi, trong ánh mắt đó có phần khẽ lay động, mãi sau anh ta mới đứng hẳn người dậy.

Ánh mắt đảo nhanh lên phía phòng tôi, rồi mở miệng nói, "Có người đã chết ở phòng của cô rồi phải không?"

Tôi không biết vì sao người này lại nói đến cái chết của người khác một cách nhẹ tựa lông hồng như thế, hay anh ta không coi trọng cái mạng của người khác? Tôi cứ có cảm giác anh ta đáng sợ thế nào ấy, cảm giác này ngày một lớn trong lòng tôi, nhưng cũng không hiểu sao tôi lại cứ muốn tiến gần đến bên anh ta hơn, được thân thiết với anh ta, cảm giác này thật khó chịu trong lòng.

Tôi dám khẳng định rằng tôi và anh ta có quen biết, nhưng không hiểu sao anh ta lại không muốn nói rõ với tôi.

Nhưng tôi lại thấy sợ, sợ rằng khi anh ta nói ra sự thật thì tôi lại chẳng thể đến gần anh ta được nữa.

Tôi nhìn anh ta, lùi về phía sau, ánh mắt tôi có phần dè chừng nhìn anh ta, có vẻ như là phát giác ra điều này, nên anh ta hỏi tôi, "Cô sao thế? Sợ quá hả?"

Tôi không trả lời mà hỏi lại, "Có phải anh biết phòng tôi sẽ có người chết? Hay biết trước người sẽ chết là ai? Tại sao lại không nói rõ cho tôi biết, tôi nhắn tin cho anh, sao anh không trả lời, mà phải chờ đến khi có người chết mới xuất hiện? Nếu người chết đêm nay là tôi? Vậy anh cũng phải chờ đến lúc tôi bị nguy hiểm mới ra tay tương trợ? Như vậy là anh có ý gì đây?"

Suốt mấy ngày liên tiếp sống trong sợ hãi, đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nên đã không kìm nén được bản thân như thế.

Triệu Huyền Lang dường như không ngờ là tôi lại có phản ứng mạnh như thế, nước mắt tôi cứ thế ào ào chảy ra từ khóe mắt, đôi mắt tôi đỏ lự nhìn ạnh ta, rồi tôi quẹt ngang mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta, chỉ muốn anh ta phải cho tôi một câu trả lời thích đáng.

Bàn tay anh ta nắm chặt lại, tôi lại cứ tưởng là mình chọc giận anh ta mất rồi, và anh ta sắp đánh tôi, nên sợ quá theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, không ngờ anh ta lại túm lấy đầu tôi, nâng lên và dán chặt bờ môi lạnh lẽo của anh ta lên môi tôi. Tôi bị bất ngờ nên mở to đôi mắt nhìn anh ta, đôi mắt đầy tâm trạng với hàng mi cong vút của anh ta cũng đang mở to nhìn tôi.

Hai đôi mắt nhìn nhau, tôi như ý thức được tình cảnh đó, nên đột nhiên đẩy anh ta ra, che miệng của mình và gào lên,

"Anh làm cái gì vậy?"

Anh ta hơi nhíu mày nhìn tôi, ngữ khí có chút xúc động, "Anh chỉ quan tâm đến mình em thôi, và anh cũng chỉ cảm nhận được khi em gặp nguy hiểm, an nguy của người khác chẳng quan trọng với anh, và anh cũng chẳng hơi đâu quan tâm, còn về việc mà em nói, rằng em có cần hay không, thì anh không biết, anh chỉ biết, anh sẽ dùng hết sức để bảo vệ em."

Bảo vệ tôi? Chỉ một mình tôi? Từ lúc nào anh ta đã thay đổi cách xưng hô? Triệu Huyền Lang cứ như biến thành một người khác, khác hẳn so với người đàn ông tôi gặp trước đó mấy hôm, người đàn ông kia lạnh lùng, chẳng hề quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh, và tôi chưa từng nghĩ rằng anh ta lại là người có thể có mối quan hệ yêu đương với tôi. Nhưng hôm nay thì..

Nếu nói anh ta không giống với anh ta trước đây, chi bằng hãy nói rằng, bây giờ anh ta chẳng hề che đậy cảm xúc, mà sẵn sàng bày tỏ ruột gan với tôi thế này.

Tôi bất chợt thấy hoang mang vô cùng, tôi do dự, tôi không chắc chắn rằng tôi trước đây có mối quan hệ thế nào với anh ta, nhưng bây giờ thì tôi lại chắc chắn.

Tôi nhìn anh ta rồi nói, "Anh.. Chúng ta trước đây có quen thân? Và có phải là có mối quan hệ như người yêu?"

Anh ta mở miệng nhưng không nói ra lời, chỉ ôm ngực trông dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Tôi nói, "Anh làm sao thế? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Nhưng anh ta bất ngờ ngẩng đầu lên, túm lấy cổ tay tôi, thì thầm vào tai tôi, "Giờ anh không thể nói với em, chưa phải lúc, anh chỉ muốn nói, anh không hại em, em có thể nghi ngờ bất kì ai, nhưng em nên tin ở anh, em có làm được không?"

Tôi nhìn anh ta, nhưng tôi lắc đầu, "Tôi không thể, bởi vì tôi là người đa nghi, anh nói rằng tôi phải tin anh, nhưng tôi chẳng có cái cơ sở đâu mà tin anh cả."

Triệu Huyền Lang nhìn tôi, rồi bất ngờ bật cười, "Vậy chỉ xin em một việc, không được tin vào bất kì ai, kể cả anh, được chứ?"

Lúc này thì tôi gật đầu đồng ý, rồi đỡ anh ta đến ngồi bên cạnh vườn hoa.

Anh ta nói với tôi, "Em giờ đã hiểu ra, việc em mất đi kí ức không hề đơn giản chưa, anh nói em nghe, việc này anh không thể nhúng tay vào, cũng không thể nói cho em nghe, mà hoàn toàn phải dựa vào chính em mới có thể làm được điều đó, anh có thể ở bên em, nhưng không thể dùng thân phận mà em đang nghĩ tới, những điều này chỉ có em mới tự cởi nút thắt, nếu không thì sẽ phí công sức của những người hi sinh vì chúng ta.

Nói đến đây thì anh ta thở dài. Tôi nhíu mày, Những người hi sinh vì chúng tôi? Không biết trong thời gian mà tôi mất đi kí ức, thì rốt cuộc có những chuyện gì xảy ra vậy chứ? Trong giấc mơ của tôi, Triệu Huyền Lang đang hấp hối, thì sao anh ta có thể xuất hiện nguyên vẹn ở đây thế này?

Tôi đột nhiên nghĩ đến văn phòng tâm nguyện bị san phẳng kia, chẳng lẽ.. đó là những người từng hi sinh vì chúng tôi?

Tôi muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Triệu Huyền Lang, thấy sức khỏe của anh ta không được tốt lắm, thế là lời đang muốn nói lại nuốt trở lại vào bụng.

Anh ta nghỉ ngơi một lúc mới nói tiếp," Vừa nãy, em nhìn thấy trong phòng có gì rồi phải không? "

Tôi gật đầu, kể tường tận sự tình cho anh ta nghe, và nói con quỷ nhỏ đó chính là hung thủ, nhưng Triệu Huyền Lang lại lắc đầu nói," Không thể nào đâu. "

Tôi ngờ vực nói," Sao lại là không thể nào? Anh nghĩ không phải là con quỷ nhỏ đó làm sao? Nhưng rõ ràng là tôi đã thấy nó chui vào người Trần Mộng. "

Triệu Huyền Lang không trả lời tôi, chỉ đứng thẳng người dậy, rồi lôi từ trong túi ra một lá bùa, miệng niệm niệm gì đó, rồi ném lá bùa lên không trung, và từ một lá bùa biến thành tám, và vây lấy quanh hai chúng tôi, và phát ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi lấy làm lạ nhìn cho rõ hơn, thì phát hiện trên tám lá bùa có hình mặt người, và trông rất kinh dị, tôi sợ hãi nép sau lưng Triệu Huyền Lang.

Tiếp đó Triệu Huyền Lang chỉ tay vào mấy lá bùa, chúng liền bay tám hướng, nói thật là nửa đêm nửa hôm mà nhìn thấy lá bùa kinh dị này chắc cũng vãi linh hồn.

Sau khi mấy lá bùa bay đi hết cả, tôi mới thẽ thọt hỏi," Những thứ đó dùng để làm gì vậy?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 218: Con mắt âm


[HIDE-THANKS]
Triệu Huyền Lang nhìn bầu trời đêm đen thui, quay ra nói với tôi, "Có hứng đi hóng gió không?"

Tôi còn chưa phản ứng lại, anh ta liền ôm lấy eo tôi, tôi chưa kịp vùng vẫy ra thì đã thấy hai chân không còn dưới mặt đất, anh ta.. đang đưa tôi bay lên trên không trung?

Đêm lạnh gió táp vào mặt nghe buốt thấu xương, tôi lại phải cái sợ độ cao, nên người ôm cứng lấy Triệu Huyền Lang, tên đáng ghét này, không biết anh ta định làm cái gì, nếu tôi không bám cho chắc, rơi xuống chỉ còn nước thịt xương lẫn lộn.

Tôi sợ hãi nhắm tịt hai mắt, được một lúc thì thấy hai chân đạp đất, tôi cố nén sợ mở hé mắt ra, phát hiện hai chúng tôi đang ở trên sân thượng. Triệu Huyền Lang đã bỏ tôi ra, nhưng hai chân tôi lại cứ như đang mềm nhũn ra.

Tôi sợ hãi nhìn Triệu Huyền Lang rồi lùi về sau mấy bước, sau đó mới lắp bắp, "Anh.. anh là.. ma quỷ?"

Triệu Huyền Lang chẳng nói gì, chỉ chớp chớp mắt như có ý nói rằng đúng như vậy, rồi anh ta lại thản nhiên nói tiếp, "Em biết trường em trước đây là gì không?"

Tôi cố nén nỗi sợ trong lòng, đương nhiên là tôi biết, vì vừa hỏi được thông tin từ cô quản túc, tôi cố ghìm giọng mình bình tĩnh nhất có thể, "Thì là nơi đặt phòng thí nghiệm của nước X trong thời chiến tranh, và dưới lòng đất còn chôn không biết bao nhiêu xác người."

Triệu Huyền Lang ngạc nhiên nhìn tôi, tiếp đó lại nói, "Không chỉ có thế, họ còn có một thầy phong thủy rất đáng gờm, nói là nghiên cứu vi rút trên cơ thể người, nhưng còn một lý do nữa, chính là nuôi ma quỷ, tích tụ âm khí.

Sau này khi chiến tranh kết thúc, có người phát hiện, chỉ cần là con người hay con vật, chạm vào vùng đất này, sẽ bị chết và phân hủy rất nhanh, đã có rất rất nhiều người chết vì điều này mà mãi sau người ta mới phát hiện ra.

Năm đó ông nội anh đã được mời đến làm thầy phong thủy và phát hiện ra nơi này âm khí nặng nề, và bị chôn xác chết, nên ông đã chọn ra những thanh niên dương khí mạnh mẽ nhất để đào những bộ xương cốt này lên, số lượng vô cùng nhiều, nhiều đến mức làm người ta phải rùng mình kinh sợ. Lo sợ ảnh hưởng không hay đến toàn xã hội nên thông tin đã bị bịt kín, họ vẫn tiếp tục đào, và khi đào sâu xuống, thì phát hiện ra có mùi máu tanh, cứ đào lên một chút là lại thấy máu trộn bùn rỉ ra bên ngoài. Nên họ sợ hãi và không chịu đào nữa. Vì đây là điềm gở.

Sau đó ông anh chỉ còn cách bày ra cách giải quyết chính là xây dựng trường, dùng trường học để trấn tà.

Sau khi trường được xây dựng, thì ma quỷ thường xuyên xuất hiện lang thang khắp nơi, ông nội anh chỉ còn cách dùng bảo bối của gia tộc đến để trấn tà, ông đã mất thời gian ba ngày để tìm ra con mắt âm, dùng bảo bối làm phép trấn tà ngay trên con mắt âm đấy, nhưng thời hạn thì có thể nay đã không còn, nên lũ ma quỷ đã chạy ra khỏi đó để ra ngoài tác quái.

Tôi nói," Chúng đã bị trấn áp nhiều năm như thế, sao có thể chạy ra hại người, mà bảo bối của ông của anh đâu? "

Triệu Huyền Lang méo xệch miệng nhìn tôi, dường như là muốn nói gì đó mà lại thôi, rồi anh ta chỉ lạnh lùng nói," Anh sợ rằng bảo bối đó bị ai đó ăn cắp mất rồi, nên bọn ma trẻ con mới có cơ hội quậy phá, mà chúng sẽ liêm tục giết người.

Tôi nói, "Vậy nên làm gì đây? Không thể chỉ chống mắt mà nhìn người ta chết thê thảm như vậy.

Triệu Huyền Lang nghiêm túc nói, chẳng cớ gì là mấy cô gái có bầu, mà bất cứ ai, cứ âm khí nặng thì sẽ bị ám, có thể những người kia, trước khi chết đã nhìn thấy hình dáng thật của chúng, nên mới bị ám theo và hại chết.

Tôi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Triệu Huyền Lang, dường như là phát hiện điều đó, nên anh ta dừng lại, nhìn tôi rồi hỏi," Em cứ nhìn anh làm gì? "

Tôi thật sự chưa quen được với cách xưng hô của anh ta, tôi chớp mắt nói," Anh hiểu về những con ác quỷ như thế, thì anh có phải ác quỷ không? Lần nào tôi gặp anh cũng vào buổi tối, nghe nói quỷ rất sợ ánh sáng. "

Triệu Huyền Lang đột nhiên phì cười, rồi đưa tay về phía tôi," Thế hay em cắn anh một miếng, xem anh là người hay ma. "

Tôi bĩu môi, gạt tay anh ta ra, làu bàu," Tôi biết anh là quỷ, không phải thần thánh, nhưng có lẽ là một con quỷ tốt bụng, bởi anh không hại tôi. "

Anh ta lại phì cười lần nữa, có vẻ lời của tôi làm anh ta thấy mắc cười quá hay sao?

Tôi rùng mình vì lạnh, trên người tôi chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, tôi xuýt xoa," Anh tự dưng đưa tôi đến chỗ này làm gì? Tôi biết là bây giờ không còn bảo bối để trấn tà, vậy thì anh nên làm gì tiếp theo? Tôi không muốn anh phải hi sinh bản thân mình. "

Những lời nói và cử chỉ của Triệu Huyền Lang ngầm cho tôi biết mối quan hệ trước đây của tôi và anh ta là gì, nhưng không hiểu sao anh ta lại không khẳng định điều này với tôi? Hay anh ta bị cấm nói ra điều này?

Triệu Huyền Lang lắc đầu nói," Giờ em vẫn chưa biết hết được, anh làm điều này là vì chúng ta, đợi khi nào em nhớ ra mọi việc, thì em sẽ hiểu. "

Tôi hỏi tiếp," Nhưng kí ức của tôi đã bị mất hết, khi nào tôi mới hồi phục lại trí nhớ chứ? "

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đang cười," Rất nhanh thôi em."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 219: Oan hồn


Trí nhớ của tôi sắp hồi phục thật không nhỉ? Tôi chẳng tin, tự dưng lại mất đi kí ức, có nghĩa là có người cho rằng tôi không nên biết đến kí ức này, thì làm sao dễ mà cho tôi nhớ lại được, tôi phải làm sao cho trí nhớ của mình quay lại với mình đây?

Thế là tôi nhìn xuống phía sân trường đen thui rồi hỏi, "Mấy lá bùa anh ném ra để làm gì vậy?"

Triệu Huyền Lang nói, mấy lá bùa đó, là anh dùng để đi thám thính, chắc chắn hồn ma quỷ quái kia đã chui ra từ con mắt âm khí kia, với cả hôm nay phòng em lại gọi hồn, thì anh nghĩ các em đã thức tỉnh cả một bầy hồn ma nằm sâu dưới lòng đất.

Tôi căng thẳng nói, "Vậy giờ phải làm sao? Phải ngăn chúng hại người, nếu không thì người chết sẽ ngày một nhiều."

Anh ta gật đầu, "Anh biết, nhưng anh làm một việc cần em giúp đỡ."

Tôi nghĩ một chút rồi nói, "Anh cần tôi giúp gì? Chỉ cần có thể, tôi sẽ giúp."

Anh ta lại nhìn tôi cười, âm khí trên người em nặng, có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể, lúc trước em nói nhìn thấy đứa bé toàn thân màu xanh với đôi mắt đỏ, anh chỉ muốn là em lần tới khi gặp nó, thì hãy theo nó, tốt nhất nói chuyện với nó một hai câu, rồi tạt cái này lên người nó. "

Nói đoạn thì móc ra một chiếc bình thủy tinh, bên trong đựng một dung dịch gì đó, tôi nhận lấy rồi lại hỏi," Tại sao phải nói chuyện với nó, nó là quỷ đó, chưa biết chừng nó lại chui vào bụng tôi, tôi nghi là mấy vụ gần đây đều là nó làm. "

Triệu Huyền Lang đưa tay ra bẹo má tôi, nhíu mày nói," Em yên tâm, anh sẽ không hại em đâu, nó không phải hung thủ, cứ làm như lời anh nói, sau này.. em sẽ hiểu vì sao. "

Tôi rất muốn hỏi rằng, đứa trẻ đó có phải có mối quan hệ gì với tôi? Nếu không thì trong giấc mơ, vì sao nó lại gọi tôi là mẹ? Mà Triệu Huyền Lang lại nói người không phải do nó hại chết. Tại sao anh ta lại tin rằng là không phải nó làm?

Tôi hỏi lại Triệu Huyền Lang," Anh cứ nói là sau này sau này, sao bây giờ không nói huỵch toẹt ra luôn? Làm tôi cứ sợ hãi như con ngốc thế này, anh có thể nói cho tôi biết được hay không? Tôi chỉ muốn biết đáp án, anh chẳng lẽ không hiểu sao? "

Anh ta đặt tay xuống," Anh biết chứ, nhưng người nói cho em biết không phải là anh, em hiểu chứ? "

Nói vừa dứt thì đột nhiên ôm lấy tôi, rồi bay vèo xuống dưới đất, tôi sợ cứng cả người, chỉ biết ôm ghì lấy anh ta.

Lúc tôi hoàn hồn thì cũng là lúc tôi thấy mình đã đứng dưới chân tòa kí túc xá của trường, trời sắp sáng, mà vẫn còn nhiều cảnh sát đi qua lại làm việc.

Triệu Huyền Lang thì thầm vào tai tôi," Đừng trách anh, anh có nỗi khổ của anh, nếu em thật sự muốn biết lý do, chi bằng là ngủ một giấc đi. "

" Đi ngủ á? Tôi quay đầu lại nhìn, thì giật mình vì anh ta đã biến mất từ lúc nào, anh ta đã biến mất không như người bình thường, và để lại một gợi ý cho tôi, "ngủ một giấc?" nhưng bây giờ phòng tôi đã trở thành hiện trường một vụ án mạng, nên tôi không thể về phòng để ngủ, cảnh sát cũng đã căng dây bảo vệ hiện trường rồi.

Tôi nhìn quanh thấy ba cô bạn cùng phòng đang túm tụm run rẩy, có vẻ họ đã trải qua một cú sốc lớn. Tôi tiến lại gần, hỏi họ có sao không. Thì đột nhiên Tống Lương Thần nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy ma.

Tôi hỏi cô ta, "Sao thế? Lúc nãy cậu có nhìn thấy gì không? Cậu ở gần Trần Mộng nhất."

Thì đột nhiên cô ta ôm đầu ngồi thụp xuống và hét lên, "Tôi không nhìn thấy gì hết."

Nghe thấy cô ta nói thế, thì tôi dám khẳng định là cô ta có nhìn thấy thứ gì đó.

Tôi đang định hỏi thêm, thì đột nhiên cô ta chỉ vào tôi và hét toáng lên, "Chính cô, lúc chúng tôi đang chơi bút tiên, thì chính cô đã lén đến sau lưng tôi, còn muốn đưa tay bóp cổ tôi, Trần Mộng nhìn thấy, nên cô rút dao đâm cô ấy."

Tôi trợn mắt vì bị hàm oan, tôi ngớ người ra một lúc, rồi xua tay nói, "Không, sao lại là tôi được."

Cùng lúc đó, hai cô bạn còn lại cũng đồng thanh chỉ vào tôi, nói rằng họ cũng nhìn thấy như vậy, những người khác đang đứng quanh đó, bắt đầu bu quanh chúng tôi. Rõ ràng là mấy người này đang nói dối.

Tôi cố gắng bình tĩnh giải thích, rằng trời tối, chẳng ai nhìn thấy gì, mà sao Tống Lương Thần lại khẳng định đó là tôi?

Không một ai quan tâm đến chuyện vô lý đó, cả đám người vây lấy tôi, rồi ai cũng ném một ánh nhìn khinh miệt, như thể tôi chính là hung thủ thật sự vậy.

Tôi bị dồn vào một chỗ, trong đám đông, tôi đã phát hiện ra Tống Lương Thần đang nhếch mép cười, cô ta có ý muốn bẫy tôi? Vì sao chứ? Hay cô ta bị quỷ nhập? Rồi đột nhiên tôi thấy một khuôn mặt đàn bà khác lạ hiện lên trên khuôn mặt của Tống Lương Thần.

Không những thế, trên khuôn mặt của những người vây lấy tôi, cũng bị những đám khí đen bao trùm trước mặt, có vẻ như họ đều bị ma nhập. Tôi thề là khi nhìn thấy cảnh tượng đấy, tôi chỉ muốn ướt đũng quần vì sợ. Tôi bị sức ép đám đông, nên chân nhũn ra ngã xuống đất, tôi cố gắng dùng hết sức để đứng dậy.

Lúc này Tống Lương Thần đã rẽ đám đông tiến lại gần tôi, cô ta nhếch mép cười, rồi ghé tai tôi cười nham hiểm, "Tần Diêu, không nhớ ra tôi là ai à? Tôi là Điền Tư Thanh đây, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không chết, thì tôi sẽ cho cô ăn đủ, mãi mãi dạy vò cô!"

Tống Lương Thần đã biến thành một người khác hẳn, cô ta có một khuôn mặt khác lạ, người này là ai? Sao lại nói như là quen tôi lắm vậy.

Điền Tư Thanh? Ai là Điền Tư Thanh! Tôi ôm đầu, sao đầu tôi lại đau như búa bổ thế này chứ, tôi không thể để cô ta làm gì tôi, cố gắng đẩy cô ta ra, rồi chống người dậy, gào to gây sự chú ý của cảnh sát.

Ma quỷ sợ dương khí trên người cảnh sát, chỉ cần họ đến gần là chắc chắn chúng sẽ sợ chết khiếp, lúc đó thì tôi mới có cơ may được cứu!
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 220: Oan hồn vây hãm


[HIDE-THANKS]
Tôi muốn xông ra khỏi vòng vây, nhưng đám oan hồn nhập vào thân xác những người bạn cùng kí túc xá đã áp sát tôi, tôi nghe loáng thoáng có tiếng cảnh sát bên ngoài, nhưng đã quá muộn, đám oan hồn đã vồ lấy cổ chân tôi.

Một cảm giác nhớp nháp dính dính dưới chân, tôi rùng mình một cái, rồi không biết mình đã lấy dũng khí ở đâu để đẩy chúng ra và thoát khỏi vòng vây. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ, Chạy thoát thân.

Tôi chạy như điên, xuyên qua trường, chạy thẳng ra ngoài cổng trường. Tôi không hiểu sao cô gái kia lại là Điền Tư Thanh, mà Điền Tư Thanh là ai cơ chứ, tại sao lại bị ác quỷ nhập vào người, rồi ra sức muốn túm lấy tôi.

Tôi không biết mình chạy trong bao lâu, cũng không biết mình chạy ra ngoài này làm gì, Triệu Huyền Lang không ở đây, trời mới tờ mờ sáng, người còn chẳng có mấy ai.

Tôi đứng thở vì mệt và không biết mình nên chạy hướng nào, thì đột nhiên bị ai đó vỗ đằng sau lưng.

Tôi giật thót quay đầu lại, thì lấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, đó không ai khác chính là Trần Huyền. Anh ta nhìn tôi, rồi hỏi, "Sao giờ này mà em ra đây?"

Tôi cố tình đứng tránh xa anh ta, thậm chí anh ta vừa chạm vào tôi đã tránh ra.

Trần Huyền thấy tôi như vậy, thì dùng một bàn tay đặt lên trán tôi, rồi nói, "Anh biết phòng em có người chết, sợ em gặp nguy hiểm nên anh đã tới"

Tôi túm lấy tay của Trần Huyền, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng sau đó tôi ý thức được những lời anh ta đang nói, "Làm sao anh biết ở trường xảy ra án mạng? Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, và trường cũng ngay lập tức đã giấu nhẹm thông tin, thì sao anh có thể biết được, là ai đã nói cho anh biết?"

Trần Huyền không nói được gì, nhìn tôi một lúc, rồi đưa tay ra định kéo tôi, nhưng tôi đang cố tránh đi, sắc mặt Trần Huyền lúc này rất khó coi, "Đừng đùa nữa, em không cần biết vì sao anh biết, nhưng anh đến đây vì em, em đang gặp nguy hiểm, người đàn bà đó sẽ không tha cho em, em phải đi theo anh!"

Người đàn bà đó? Chẳng lẽ nói đến người có tên Điền Tư Thanh đó?

Tôi rất muốn hỏi Trần Huyền những điều tôi muốn hỏi mà Triệu Huyền Lang không giải đáp, nên lúc anh ta đưa tay kéo tôi, tôi không phản kháng nữa, mà cứ thế để anh ta kéo đi.

Trần Huyền lôi tôi đi, giờ mới là bốn năm giờ sáng, người qua lại cũng không có nhiều, anh ta lôi tôi đi bộ rất lâu, cũng không biết bao lâu thì tới một con ngõ nhỏ, và cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cũ kĩ.

Anh ta lôi chìa khóa từ trong người ra, kéo tôi vào trong, bên trong phòng không rộng chỉ khoảng hai mươi mấy mét vuông, đủ một chiếc giường và đồ đạc nhỏ, cách không xa đầu giường có một ban thờ, bên trên treo mấy bức tranh mất góc lởm chởm.

Anh ta bật đèn, nhưng ánh sáng trong nhà vẫn mờ mịt, tuy vẫn đủ để tôi nhìn rõ, tôi ngờ vực hỏi, "Anh đưa em đến đây làm gì?" Anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, rồi nhướn mắt lên nhìn tôi, "Em nói xem, có phải em đã gặp hắn hay không?"

Tôi ngờ vực nhìn anh ta, tim khẽ đập binh binh trong lồng ngực, chẳng lẽ người anh ta nói đến là Triệu Huyền Lang? Dường như Triệu Huyền Lang luôn gặp tôi khi không có Trần Huyền bên cạnh, trước đó tôi có nghe hồn ma của bà nhắc đến tên ba chúng tôi, vậy quan hệ giữa chúng tôi là gì? Tôi vẫn một mực giữ im lặng.

Anh ta nhìn thấy dáng vẻ tôi như đang cố giấu bí mật, đột nhiên bật cười, làm tôi cảm thấy lạnh hết cả người.

Anh ta nói, "Anh biết là hắn đã đến tìm em, sao thế, muốn lừa anh thêm bao lâu nữa?"

Rốt cuộc tôi cũng không nhịn nổi, tức giận nói, "Sao lại là em lừa anh bao lâu? Nên nói là anh lừa em bao lâu mới đúng, em làm sao biết được anh đang muốn nói đến ai?"

Anh ta nhìn tôi, hồi lâu mới nói, "Triệu Huyền Lang, hắn đến tìm em phải không?"

Tôi nhìn xoáy vào anh ta, ánh mắt không hề ngại ngùng sợ sệt, "Đúng, anh ta đến tìm em, nhưng việc này thì có liên quan gì đến anh?"

Không ngờ lời tôi vừa dứt, anh ta đột nhiên túm lấy cổ tay tôi, khuôn mặt thanh tú dí sát vào mặt tôi, giọng anh ta gằn lên, "Có liên quan đến anh hay không? Em là bạn gái của anh đấy!"

Tôi cũng chẳng hề ngại ngùng, nhìn anh ta và cười khẩy, "Em thật sự là bạn gái của anh à? Không phải anh tranh thủ lúc em mất đi kí ức, rồi lừa em? Trần Huyền, anh nói đi, rốt cuộc ai lừa ai. Em sớm đã nghi ngờ, nhưng vì biết anh sẽ không hại em nên em không nói ra, nhưng vì sao anh phải làm thế?"

Tôi không hiểu sao tôi lại kích động như thế, nên đã nói hết những lời trong lòng ra, hay là bởi suốt mấy ngày liên tiếp sống trong lo sợ, đã làm tôi không thể kìm chế nổi bản thân mình.

Trần Huyền nhìn tôi, cười buồn, "Hóa ra là do em nghi ngờ anh, nên em mới nói với cảnh sát, anh là nghi phạm trong vụ án Vương Quyên?"

Tôi bướng bỉnh, "Đúng vậy, anh chính là người đáng nghi nhất, hơn nữa còn lừa cả em! Người đàn bà trong trường khi nãy rốt cuộc là ai? Anh có quen cô ta không, tại sao cô ta lại hại em?"

Anh ta nhìn tôi, "Anh lừa em? Ha ha, đúng vậy đấy, em nói đến Điền Tư Thanh sao? Cô ta muốn hại em, vì em chắn đường cô ta, làm hỏng việc của cô ta."

Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh ta, không ngờ anh ta lại nói ra hết cả, tôi tưởng anh ta sẽ tiếp tục lừa tôi, dỗ dành tôi, giải thích cho tôi, giờ thì anh ta đã lật bài? Vậy kí ức của tôi có thể tìm về được hay không đây?

Anh ta thở dài, quay mặt nhìn sang ấm trà trên bàn, giọng có phần đau khổ, "Trước khi em mất đi kí ức, em không tin anh, sau khi mất đi kí ức, em cũng vẫn không tim ở anh. Ha ha."

Tôi nhìn thấy Trần Huyền như vậy, tự dưng cảm thấy xót xa, tuy anh ta lừa tôi, nhưng suốt ba tháng nay, anh ta đối xử với tôi rất tốt, anh ta chăm sóc tôi, và không làm điều gì quá giới hạn.

Tôi thở dài, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, tôi muốn tìm lại kí ức, thì nhất thiết phải dựa vào Trần Huyền, cho nên cũng không thể làm gì quá đáng.

Tôi cố nhẹ nhàng nói, "Em mong là anh sẽ nói cho em nghe, tại sao em lại mất kí ức, Điền Tư Thanh quen em trước đây. Và Triệu Huyền Lang với em, rốt cuộc có mối quan hệ thế nào. Anh có thể nói cho em biết được không?

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt ánh lên một nỗi bi thương và đau đớn, hồi lâu mới nói," Ba tháng này, anh đã từng nghĩ, nếu hắn không xuất hiện trở lại nữa, thì anh với em có thể mãi mãi ở bên nhau. "

Tôi lắc đầu nói," Đó không phải là do Triệu Huyền Lang xuất hiện, mà do em không có cảm giác đó với anh, giấy không gói được lửa, cảm giác của người với người cũng rất thật, cho dù là anh che giấu tốt như thế nào, thì cũng không thể thay đổi được cảm xúc của em, và cảm xúc đó không thể làm giả được. "

Trần Huyền nghe xong, thì cười ha ha mấy tiếng, anh ta dựa người vào ghế, trông có vẻ bất cần.

Anh ta nói," Thời gian vừa qua, anh cứ như đi một đôi giày không vừa chân, mặc một chiếc áo không vừa người, tuy bức bí nhưng vẫn cố giữ. Giờ thì cuối cùng anh cũng được cởi bỏ nó ra rồi. "

Tôi khựng lại nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại nói ra những lời như thế, cảm giác như anh ta đang giống một người nào đó trong kí ức của tôi, làm một phần kí ức của tôi trỗi dậy, đầu tôi đau như búa bổ, nhưng vẫn không nhớ ra được gì.

Anh ta nhìn tôi," Đã đến lúc phải tỉnh dậy rồi, em nên biết tất cả, anh sẽ nói cho em nghe. Trước lúc đó, thì anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện đêm muộn."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 221: Câu chuyện đêm muộn


[HIDE-THANKS]
Tôi nhìn trời bên ngoài sắp sáng, nhếch mép nói, "Giờ đã sắp sáng rồi, anh còn kể chuyện đêm muộn làm gì?"

Anh ta tắt nụ cười trên môi, tôi ra hiệu bảo anh ta kể chuyện, anh ta chậm rãi hất cằm một nửa vòng quanh căn phòng, rồi nói, "Em còn ấn tượng với căn phòng này không?"

Tôi bất ngờ trước câu hỏi, mãi sau mới thành thật nói, "Cảm giác như mình đã từng đến, nhưng lại không có ấn tượng gì cả."

Anh ta gật đầu, "Anh đã sống trong căn phòng này năm năm rồi."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, "Anh ta sống ở đây năm năm, anh ta không phải là con nhà giàu sao? Trước đây còn đưa tôi đến căn nhà khác của anh ta, nên tôi lại cứ nghĩ như vậy.

Anh ta thấy tôi ngạc nhiên, thì đột nhiên phì cười, sau đó lôi nén hương ra thắp, nén hương đó tỏa ra một mùi đặc biệt, nhưng tôi cũng không biết nó là gì.

Trần Huyền thần bí nói," Em nghe cho kĩ nhé, câu chuyện bắt đầu đây. "

Anh ta là trẻ mồ côi, nói chính xác hơn là bị mẹ vứt bỏ, bà ấy đưa anh ta vào cô nhi viện, bảo với anh ta ở trong đó mười năm, rồi sẽ quay lại đón.

Anh ta không hề tin vào những lời này, cũng không hề cảm thấy quá đỗi buồn bã, ngược lại còn cảm thấy ở cô nhi viện rất thú vị. Có điều là anh ta khác với những người khác, là mắt có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy, nên buổi tối luôn chùm chăn kín mặt, và nửa đêm thì nhất quyết không đi vệ sinh.

Trần Huyền cố ở khoảng ba năm thì trốn khỏi cô nhi viện, anh ta tìm theo kí ức trở về nhà, vì ở nhà chỉ có mẹ, còn bố anh ta là ai, và đi đâu thì anh ta không biết rõ, chỉ biết ông ta là một thầy phong thủy, khắp nhà toàn là gương bát quái, kiếm trừ tà, và la bàn.

Nhưng khi về đến nhà, thì chỉ còn vườn không nhà trống, mẹ anh ta cũng đi đâu mất, hỏi ra thì người ta nói, ba năm trước bà ấy đã đi đâu đó và không thấy trở lại nữa.

Anh ta không tin là mẹ sẽ không trở về, nên cứ ngồi đợi ở cửa, đói quá, còn đi ăn trộm đồ ăn của hàng xóm. Đến khuya, thì một trận gió to đã làm anh ta tỉnh giấc.

Anh ta nhìn thấy mẹ, bà ấy nhìn anh ta với một đôi mắt oán hờn, chân bà ta không có dép, mà thậm chí còn đang lơ lửng trên không trung.

Anh ta sợ hãi, đoán là mẹ đã chết, hồn ma của mẹ anh ta đi trước dẫn đường, đến căn gác nhỏ, kết quả là nhìn thấy xác mẹ treo lơ lửng trên đó, và đã thành xác khô, trên thân còn dán một lá bùa màu vàng, trên đó còn bút tích của bố để lại.

Hôm đó, anh ta không khóc, cũng không gào thét, trời sáng thì rời đi, mang theo kiếm và sổ ghi chép của bố, sau đó thì làm một mồi lửa và đi khỏi.

Trần Huyền không biết vì sao mẹ chết, nhưng lá bùa dán trên người mẹ, chắc chắn là của bố, khi ông ta quay trở về và nhìn thấy.

Kể từ đó một đứa bé mười ba tuổi bắt đầu lang bạt khắp nơi, vì cơ thể gầy yếu nên luôn bị bắt nạt, thậm chí còn suýt bị đánh chết. Anh ta đã quyết định học theo quyển sổ ghi chép mà bố đã để lại. Tuy không có người dạy, nhưng anh ta lại rất sáng dạ, nên cũng học được mấy chiêu, sau đó dùng nó để đối phó lại mấy đứa đầu trâu mặt ngựa.

Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua, thì đến một ngày, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đến tìm, và nói cho anh ta nghe, bố của anh ta là ai, và nói có một cơ hội để trở về và gặp ông ta.

Anh ta trở về nhà cùng người đàn bà kia, thì thấy đó là một nơi đẹp đẽ sang trọng, khí phách uy nghiêm, vừa nhìn đã thấy đó là nhà có tiền, không ngờ mình lại là một công tử nhà giàu, chỉ có điều là người đàn bà kia nói, tất cả mọi thứ đều cho anh ta, đổi lại phải làm một việc.

Mười năm, đúng như lời mẹ anh ta đã từng nói, rằng sẽ có người đến tìm, và đưa anh ta ra khỏi sự nghèo hèn, bất cứ điều kiện nào đưa ra, anh ta cũng đồng ý, bởi anh ta không thể chịu nổi cuộc sống nghèo hèn vất vưởng như vậy mãi.

Nhưng nào được như mơ, khi anh ta tưởng rằng mình là một thiếu gia, thì người nhà họ chỉ xem anh như một con chó.

Họ muốn anh ta tiếp cận một cô gái quê, khó khăn vất vả mãi mới đậu đại học, cô ta gặp phải một tên quỷ luôn bảo vệ cô ta mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm.

Dù sao thì anh ta luôn cho rằng đây là một cuộc chơi, nên quan sát cô gái đó, cho tới khi nào có dịp sẽ tiếp cận. Cô gái này rất thú vị, lại ngây ngô, tin tưởng và coi anh ta như bạn thân.

Trên đời này, làm gì có mối quan hệ nam nữ nào thuần túy chỉ là bạn đơn giản như thế?

Lệnh của gia đình anh ta đưa ra, chính là làm sao để cô gái đó có thai với quỷ, và lấy cho bằng được đứa bé đó về. Nhưng nếu lấy đứa bé ra, thì cô ta sẽ phải chết.

Anh ta không biết từ lúc nào, không muốn cô gái đó chết, nên đã bảo cô ta không được lên giường với con quỷ kia. Không ngờ rằng cô ta vẫn để điều đó xảy ra.

Anh ta đã quyết định tìm gặp con quỷ kia và biết được thời gian của con quỷ kia được ở trên nhân gian không còn nhiều, nó bắt buộc phải trở về âm phủ, và nhậm chức quan như đã hứa với Diêm Vương. Vì thế hai người họ đã quyết định tạo nên một màn kịch.

Nói đến đây thì Trần Huyền bắt đầu ho, càng ho càng dữ dội, lúc anh ta bỏ tay đang che miệng ra, thì tôi thấy có máu trên đó, nhưng anh ta vẫn tiếp tục ho không ngừng, máu trong miệng phun ra càng lúc càng nhiều.

Tôi đang ngồi trên ghế thấy thế thì bật dậy như tôm lo lắng hỏi," Anh làm sao thế? "

Trần Huyền xua tay nói," Bọn anh đã thề độc với trời đất, nếu nói ra thì sẽ.. "Nói đến đây anh ta lại ho một tràng dài, và máu vẫn tiếp tục hộc ra ngày càng nhiều hơn.

Tôi sợ tái mặt," Thôi, anh đừng nói nữa. "

Trần Huyền chỉ cười buồn và nói," Bất kì điều gì mà chúng ta làm thì có nhân ắt có quả, anh không sao đâu."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 222: Khôi phục trí nhớ


Tôi nhìn quanh tìm khăn giấy cho Trần Huyền mà không thấy, anh ta lại nhẹ nhàng nói, "Không sao đâu em, anh không sao, để nghe anh nói tiếp."

Tôi ái ngại nhìn Trần Huyền, "Anh nghỉ ngơi đi đã, em cũng chẳng cần phải vội vàng gì đâu."

Trần Huyền lắc đầu nói, "Không, nếu không nói sẽ không còn cơ hội nào nữa, em muốn biết gì, anh sẽ nói hết cho em nghe, anh không nói ra, là để tránh cho em vướng vào những rắc rối không đáng có, em có hiểu không?"

Tôi lắc đầu có ý rằng mình đã không biết những điều đó, vậy người con gái trong chuyện mà anh ta kể, có phải là tôi hay không? Con quỷ kia là Triệu Huyền Lang? Và Trần Huyền quen thân với tôi như một người bạn, và tôi rất tin tưởng anh ta?

Tôi quyết định sẽ hỏi cho thật rõ, "Anh nói em nghe, người con gái trong câu chuyện anh kể, là em đúng không? Thế đứa bé trong bụng em đâu? Nếu đứa bé sinh ra thì em chắc chắn sẽ chết, thì giờ nó ở đâu chứ?"

Trần Huyền nhìn tôi nhưng không nói gì, phải đến một lúc rất lâu sau, anh ta mới do dự mở miệng ra nói, nhưng lời chưa kịp nói thì đã ộc ra rất nhiều máu.

Trông anh ta rất đau đớn, tôi định bụng sẽ đỡ lấy anh ta, nhưng vừa đứng lên tôi đã thấy choáng váng, rồi ngã ngồi xuống ghế, rất nhanh sau đó tôi đã cảm thấy mình trong trạng thái mơ màng, như là đã trúng mê hồn hương, tôi sực nhớ là Trần Huyền đã đốt một nén hương trước đó, chẳng nhẽ..

Tôi cố gượng nhìn Trần Huyền, "Tại sao?"

Trần Huyền nhìn tôi, quẹt đi vết máu trên miệng, rồi nói, "Anh rất muốn kể em nghe, nhưng người đó sẽ không cho phép, cho nên.. vì sự an toàn của em, anh chỉ còn cách này, đừng trách anh."

Nói đoạn thì lấy máu của anh ta, rồi vẽ gì đó lên mặt tôi. Đầu tôi đau như búa bổ, đau đến quá sức chịu đựng của tôi, rồi tôi ngất đi lúc nào không biết.

Sau khi ngất đi, tôi cảm giác một đôi bàn tay lạnh toát đang áp lên má mình, rất lâu mới rời đi.

Tôi không muốn cứ nằm im vô dụng như thế, còn có rất nhiều việc cần hỏi, tôi muốn biết tình hình của Triệu Huyền Lang, anh ta bị làm sao. Tại sao lại hồn bay phách tán, giữa họ đã có kế hoạch gì?

Không biết là qua bao lâu, tôi bắt đầu có ý thức dần, sự đau nhức trên cơ thể rất khủng khiếp, làm tôi không thể chịu nổi. Trong mơ màng tôi nghe ai đó đang gọi tên mình, tôi mở mắt, rồi nhổm người dậy, trước mặt tôi là một làn sương dày đặc. Rồi đột nhiên làn sương dần tan, tiếp đó có những mảnh kí ức của tôi bắt đầu ráp lại, và những cảm xúc đau khổ, hay vui vẻ đều cùng lúc chui vào đầu tôi.

Đầu tôi dường như không thể chịu nổi sức ép này, cảm giác như ai đó đang dùng một cái gậy, đập mạnh vào đầu tôi mấy cái, bắt tôi nhớ lại.

Triệu Huyền Lang, Trần Huyền, bà tôi, Lý Mù, Điền Tư Thanh từng mảnh kí ức cứ thế ráp lại với nhau, tôi nhớ mình đã đến nhà máy Hướng Dương để cứu Triệu Huyền Lang, rồi bị Trần Huyền nhốt lại, tiếp đó bà tôi biến thành một nữ quỷ lừa tôi.

Khi tôi tìm được Triệu Huyền Lang thì anh ta đã bị trói bằng bảy ngọn đèn âm hồn, và bị tắt mất sáu, nếu bảy ngọn đèn cùng tắt thì Triệu Huyền Lang sẽ hồn bay phách tán, mãi mãi không siêu thoát.

Tôi cầu xin Điền Tư Thanh cứu anh ta, nhưng không ngờ Trần Huyền lại rút kiếm đâm Triệu Huyền Lang, tôi như phát điên, nhưng Lý Ly nói Triệu Huyền Lang còn cứu được..

Tôi đưa Triệu Huyền Lang về nhà Lý Ly, nhưng sau đó tôi lại ngất đi, trước khi ngất đi tôi thấy có người đi đến trước mặt, đó chính là Triệu Huyền Lang và anh ta nói, hãy quên anh ta đi..

Kí ức quay trở lại với tôi, chỉ đến đó thôi, và tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa, tôi đã quên đi hoàn toàn những thứ liên quan đến Triệu Huyền Lang.

Trước mắt tôi toàn là một màu trắng, tôi không thể tìm thấy lối ra, Triệu Huyền Lang tại sao lại sống lại. Gia đình Hứa Nguyện Lý Ôn đâu? Họ rốt cuộc đã đi đâu?

Triệu Huyền Lang và Trần Huyền rốt cuộc đã có giao dịch gì? Tại sao tôi lại mất đi kí ức, rồi sau đó làm bạn gái Trần Huyền? Đứa bé trong bụng tôi đâu?

Tôi sờ vào cái bụng phẳng lì của mình, trong này đã không còn đứa bé của tôi, có phải họ vì để giữ cho tôi được sống, nên mới phải bỏ đứa bé đi, tại sao lại có thể làm như vậy với nó, nó chẳng có tội tình gì cả. Tôi đau đớn nghĩ về đứa con, hai chân quỳ rạp xuống vì không thể đứng vững.

Rất lâu sau đó, tôi mới thấy khói trắng tiêu tán gần hết, tôi vẫn ở trong căn phòng của Trần Huyền, nhưng không thấy anh ta đâu, chỉ có một đống máu của anh ta vương vất ở đây.

Nhưng anh ta đi đâu mất rồi. Tại sao tôi lại bị ngất, nén hương vẫn còn một chút, Trần Huyền đã đi đâu, vì sao anh ta vừa nói sự thật cho tôi, lại làm tôi ngất đi, còn mình thì biến mất!
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back