Xuyên Không [Dịch] Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang: Nữ Phụ Ngược Khóc Nam Chủ Rồi! - Minh Quế Biệt Chi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vân Yên, 26 Tháng sáu 2024.

  1. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang: Nữ Phụ Ngược Khóc Nam Chủ Rồi!

    [​IMG]

    Thể loại
    : Xuyên nhanh, Góc nhìn nữ chính, Không CP, Hiện đại, Cổ đại

    Tác giả: Minh Quế Biệt Chi

    Tình trạng: Đang dịch

    Dịch giả: Vân Yên

    Văn án:

    Trong mỗi một thế giới tiểu thuyết đều sẽ xuất hiện một nữ phụ thích làm trời làm đất.

    Thiên Đào ngày nào cũng nơm nớp lo sợ diễn cốt truyện thay cho những nữ phụ ác độc này.

    Nhưng rốt cuộc vì sao những nam chính ngày xưa từng cầu mà không được nữ chính bây giờ lại khóc lóc cầu xin cô tha thứ?​
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng sáu 2024
  2. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh.

    Thiếu nữ ôm một xấp giấy đứng trước cổng bệnh viện.

    Chiếc áo bông trắng dày cộp quấn quanh người, đầu ngón tay trắng nõn bị đông cứng đến đỏ ửng, cô vụng về giơ tay lên, hà hơi vào đầu ngón tay, những bông tuyết theo gió rơi xuống hàng mi dài cong vút, từ từ tan thành nước đá.

    Thiên Đào chớp mắt tỏ vẻ không quen.

    Trời lạnh thế này, trên đường ít người qua lại, cô đứng đây lâu rồi, mũi chân tê cứng, không nhịn được phải dậm chân.

    Từ xa, bảo vệ bệnh viện nói giọng Đông Bắc: "Cô gái đến ngồi một chút không?"

    Thiếu nữ lắc đầu.

    Bảo vệ vừa xoa tay thở dài, vừa nghĩ cô gái này xinh đẹp, tính tình lại tốt, nếu là người khác đứng trong tuyết hai tiếng, chắc đã phát cáu từ lâu.

    Đang nghĩ ngợi, một chiếc Rolls-Royce bạc từ xa chạy đến.

    Đợi người lên xe, bảo vệ mới thu ánh mắt lại.

    - -

    Trên chiếc Rolls-Royce.

    "Phu nhân, ông chủ đi sân bay đón người rồi, bảo tôi đến đón cô." Tài xế, trợ lý Lý, nhìn Thiên Đào ngồi ghế phụ, áy náy nói: "Xe lại hỏng, nên tôi đến trễ."

    Bắt người phải đợi hai tiếng trong trời lạnh, trong lòng anh thực sự không yên.

    Thiên Đào cười với anh: "Vất vả cho anh Lý rồi."

    Cô không có chút kiêu căng, nhẹ nhàng cười với đôi mắt cong cong, khiến trợ lý Lý càng thêm áy náy, suốt đường đi đều hỏi han ân cần.

    Thấy đôi tay mảnh khảnh của Thiên Đào bị đông cứng đến đỏ ửng, anh không nhịn được hỏi: "Phu nhân có lạnh không, cần chỉnh nhiệt độ cao hơn không?"

    Thiên Đào phồng má.

    Chỉnh cao? Chỉnh cao cái gì?

    Đây là đang phủ nhận công việc của cô!

    - -Là một nữ phụ si tình ngu ngốc và độc ác, trong mắt người ngoài, cô phải là người vì nam chính mà si mê, vì nam chính mà điên cuồng, vì nam chính mà đâm đầu vào tường.

    Dù trời lạnh, nhưng trái tim của nữ phụ đợi nam chính thì nóng bỏng, nữ phụ không hề lạnh chút nào!

    Thiên Đào lẩm bẩm nhỏ: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi không lạnh."

    Trợ lý Lý tự mình chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao.

    Anh nghĩ Thiên Đào ngoài miệng nói không lạnh, sợ người khác lo lắng.

    Giọng run rẩy, đầu mũi đỏ ửng như hoa đào, đây đâu phải không lạnh. Nhưng cô vẫn luôn nở nụ cười, như gặp chuyện vui lắm.

    Trợ lý Lý nhớ lại chuyện ông chủ đã cho Thiên Đào leo cây, lén liếc nhìn Thiên Đào.

    Không biết khi cô biết người ông chủ ra sân bay đón là ai, cô còn có thể vui như vậy không.

    Thiên Đào không biết ý nghĩ trong lòng trợ lý Lý.

    Cô đã đến thế giới ngược văn cũ rích này nửa năm rồi.

    Trong truyện ngược, nam chính là Bùi Lệ, nữ chính là Giang Thiên Họa. Hai người là thanh mai trúc mã, từng làm hàng xóm suốt năm, sáu năm, từ nhỏ Bùi Lệ đã thích Giang Thiên Họa, nhưng tiếc rằng nàng không thích chàng chút nào, ba năm trước, Giang Thiên Hoa ra nước ngoài, hoàn toàn cắt đứt với Bùi Lệ. Còn Giang Thiên Đào là em gái cùng cha khác mẹ của Giang Thiên Họa, là nữ phụ si tình ngu ngốc trong truyện.

    Hai chị em có bảy, tám phần giống nhau, Thiên Đào chỉ cần trang điểm một chút, người ngoài không thể phân biệt cô với Giang Thiên Họa.

    Mẹ của Bùi Lệ không thích Giang Thiên Họa, ngược lại thích Thiên Đào. Trùng hợp, Thiên Đào từ nhỏ đã thích Bùi Lệ, nhưng biết Bùi Lệ thích chị gái nên không dám bày tỏ tình cảm. Khi Giang Thiên Hoa ra nước ngoài, mẹ Bùi Lệ đã nảy ra ý định.

    Vào một đêm đen nửa năm trước, mẹ Bùi Lệ đã cho cả Bùi Lệ và Giang Thiên Đào uống thuốc, Bùi Lệ đã nhầm Thiên Đào là Giang Thiên Họa.

    Hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nằm chung một giường đã đủ để người khác nghĩ ngợi lung tung.

    Gia đình Bùi và gia đình Giang đều là những gia đình danh giá, xảy ra chuyện như vậy, các trưởng bối nhà Bùi đã đến nhà Giang để dạm hỏi.

    Thiên Đào chủ quan cho rằng, Bùi Lệ có những phẩm chất tốt đẹp mà các nam chính đều có--

    Si tình.

    Anh ta bị ép buộc đính hôn, nhưng trong lòng vẫn chỉ có Giang Thiên Họa.

    Anh ta đã nghĩ ra cách hôn nhân hợp đồng, giả vờ kết hôn với Thiên Đào.

    Đây là chiêu lùi một bước để tiến hai bước, nguyên chủ lại bị Bùi Lệ kiểm soát chặt chẽ.

    Thôi được, ngoài suy đoán chủ quan của cô, trong truyện, Bùi Lệ là người lạnh lùng lý trí đến mức gần như không có tình cảm, ngoại lệ duy nhất có lẽ là anh yêu nữ chính.

    Hiện tại, cốt truyện phát triển đến đoạn nữ chính về nước. Không lâu sau khi cô về, Bùi Lệ sẽ chấm dứt hợp đồng với nguyên chủ, bắt đầu con đường theo đuổi vợ dài 300 chương.

    Còn nguyên chủ vì yêu sinh hận, luôn làm khó nữ chính, luôn gây khó khăn cho nữ chính, suýt chút nữa làm nữ chính bệnh tim tái phát. Đương nhiên, kết cục cuối cùng cũng rất thảm.

    Và hôm nay, nữ chính từ nước ngoài trở về, đánh dấu sự bắt đầu của cốt truyện, vai diễn của nữ phụ hoàn thành được một phần ba.

    Là một người làm công ăn lương, Thiên Đào khao khát tan làm.

    Dĩ nhiên là khao khát.

    Tan làm có nghĩa là tự do.

    Tan làm có nghĩa là kiếm được tiền.

    Nghĩ đến số lương lớn, Thiên Đào vui đến mức cười tít mắt.

    "A Lệ đi sân bay rồi? Anh ta sắp ra nước ngoài à?" Thiên Đào xoa xoa ngón tay tê cứng.

    Trợ lý Lý không dám nói với Thiên Đào.

    Anh biết Thiên Đào tính tình tốt, cũng biết Thiên Đào yêu Bùi Lệ rất nhiều.

    Ánh mắt anh đầy sự thông cảm không giấu diếm, Thiên Đào sờ mũi: Thật không giấu gì, tôi yêu anh ấy, nhưng đó là giả vờ.
     
    Bả tửu vấn nguyệt thích bài này.
  3. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảo anh ta nói thế nào?

    Nói rằng chị gái của cô về nước, chồng của cô lập tức vội vàng đến sân bay đón?

    Vậy thì Thiên Đào sẽ buồn biết bao.

    Trợ lý Lý không tự nhiên cầm lấy vô lăng.

    EQ thấp - "Tiên sinh muốn cắm sừng cô."

    EQ cao - "Tiên sinh là một người anh vợ quá mực có trách nhiệm."

    Trợ lý đột nhiên nghĩ đến viên ngọc xanh biển sâu mà tiên sinh đã bắt được lần trước.

    Phu nhân rõ ràng rất thích viên ngọc xanh đó, tiên sinh lại không thèm nhìn phu nhân một lần.

    Sáng nay, anh ta còn thấy tiên sinh cẩn thận đặt viên ngọc xanh vào trong hộp nhung đỏ.

    Thiên Đào biết lời mà trợ lý Lý mắc nghẹn trong cổ họng là gì.

    Hôm nay Giang Thiên Họa về nước.

    Bùi Lệ đi đón người mà anh ta yêu quý nhất.

    Nhưng Bùi Lệ định sẵn là sẽ không thể đón được người, vì Giang Thiên Họa biết anh ta là em rể của mình nên dù về nước thì vẫn tìm cách tránh mặt Bùi Lệ.

    Nhưng theo định luật hấp dẫn của nam nữ chính, tránh cũng không thể tránh được.

    Cô chạy~anh ta đuổi~cả hai đều không thể trốn thoát.

    Trợ lý Lý nhìn Thiên Đào một cách kỳ lạ.

    Sao cô ấy lại càng ngày càng vui vẻ như vậy?

    Cuối cùng anh ta cũng nói: "Tiên sinh đến sân bay để đón chị gái của cô."

    Anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt của Thiên Đào.

    * * *

    Dường như không có gì?

    Không phải.

    Anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?

    So với Thiên Đào, anh ta thật đơn thuần.

    Cô gái này chắc chắn chưa nghĩ đến chuyện em rể và chị gái cắm sừng mình.

    Nếu Thiên Đào biết được tâm trạng phong phú của trợ lý Lý, có lẽ cô sẽ khóc ngay tại chỗ.

    Nữ phụ đơn thuần sao?

    Không đâu!

    * * *

    Một giờ sau mới về đến nhà riêng nơi Bùi Lệ và Thiên Đào đang sống.

    Lại đến lúc mỗi ngày một lần đặt đồ ăn ngoài.

    Trong cốt truyện, nguyên chủ mỗi ngày đều tự tay nấu ăn cho Phỉ Lệ theo khẩu vị của anh ta, kiên trì mỗi ngày không ngừng nghỉ, còn vì nam chính mà chạy đến Cư Toàn Các học nấu ăn.

    Dĩ nhiên, Bùi Lệ hoàn toàn không ăn thức ăn do nguyên chủ hoặc Thiên Đào chuẩn bị.

    Thiên Đào luôn theo nguyên tắc có thể không làm thì không làm, nhưng vì nhiệm vụ, cô đã kiên trì suốt nửa năm!

    Chỉ thấy Thiên Đào mở một ứng dụng màu xanh nhỏ, mở danh sách yêu thích rồi nhanh chóng đặt món "888 Đại Cát Đại Lợi" của Cư Toàn Các.

    Tiền trong thế giới nhiệm vụ không thể mang đi, Thiên Đào không hề tiếc chút nào.

    Trưởng bối nhà họ Bùi đã cho cô rất nhiều phong bao lì xì, tạm thời thì cô cũng được coi như một tiểu phú bà.

    App giao hàng này rất hiệu quả, nửa giờ sau đã giao đồ ăn đến.

    Người giao hàng quen mặt với Thiên Đào, cô còn cho anh ta mười đồng tiền phí bịt miệng.

    - Tránh để lộ chuyện vào một ngày nào đó.

    Thiết lập nhân vật nữ phụ si tình không thể bị phá vỡ. "Làm ơn chờ một chút, giúp tôi vứt hộp đồ ăn vào thùng rác ở một chỗ khác nhé."

    Thiên Đào và người giao hàng cùng mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý nhau.

    Chân trước anh chàng vừa đi, chân sau Bùi Lệ đã về.

    Người đàn ông mở cửa, bước vào giữa gió tuyết.

    Anh ta rất cao, khoảng một mét tám bảy, thân hình thanh mảnh, đôi chân thẳng và dài, bộ vest đen mặc trên người anh ta tạo cảm giác lạnh lùng. Đôi mắt màu trà nhạt sâu thẳm không đoán trước được, giống như một vị quân vương nhìn xuống thiên hạ, dường như mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của anh ta, tạo cảm giác cao quý và khắc kỷ.

    Tâm trạng anh ấy không tốt lắm.

    Lông mày cau lại, đôi mắt như chứa đầy sương tuyết, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

    Bùi Lệ nhìn thấy cô, sương tuyết trong mắt lập tức tan chảy.

    Nguyên văn là như vậy: "Phỉ Lệ không đón được người, chỉ bắt gặp bóng lưng mảnh mai của Giang Thiên Họa, giống như ba năm trước. Cô ấy vẫn như ba năm trước tránh anh ta như tránh thú dữ. Trở về nhà, anh ta nhìn thấy Giang Thiên Đào đã làm đầy bàn thức ăn, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, trong giấc mơ của anh ta, Thiên Họa cũng có dáng vẻ như vậy khi rửa tay làm cơm. Ba năm là quá dài, dài đến mức hình ảnh của Giang Thiên Họa trong ký ức dần phai mờ."

    Thiên Đào cười với anh ta: "Em đã đi chợ mua rất nhiều rau, làm những món anh thích ăn, A Lệ đói rồi phải không, để em lấy cơm cho anh."

    Ánh mắt của Bùi Lệ lay động, rồi trở lại vẻ lạnh lùng.

    "Không cần." Anh ta cởi áo vest, bước lên lầu, khi đến cửa cầu thang, anh ta mới chậm rãi quay đầu, đôi mắt như hạt ngọc thủy tinh đọng tuyết: "Cô Giang, cô đã vượt qua giới hạn."

    Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua, thức ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng.

    Anh ta quay người rời đi.

    Thiên Đào mím môi.

    Nữ phụ si tình sao có thể nhớ.

    * * *

    Thiên Đào là một nhiệm vụ giả của Bộ Nữ Phụ thuộc Cục Thời Không.

    Trong thế giới tiểu thuyết, sự vận hành của thế giới dựa vào người nam nữ chính.

    Trong một số thế giới tiểu thuyết, các nữ phụ ác độc gây chuyện tày đình, hoặc là trọng sinh nghịch tập, hoặc bị người xuyên sách chiếm thân xác, dẫn đến dữ liệu thế giới rối loạn, dòng chảy thời không xảy ra chấn động lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn định của ba ngàn thế giới.

    Không còn cách nào khác, Cục Thời Không quản lý ba ngàn thế giới thành lập Bộ Nữ Phụ tạm thời, Bộ Nữ Phụ làm giao dịch trước với các nữ phụ ác độc, để họ yên tâm rời khỏi thế giới, sau đó để những nhiệm vụ giả như Thiên Đào đến vị diện hoàn thành cốt truyện thuộc về nữ phụ ác độc.

    Như đã nói trước, giữa Bùi Lệ và cô có một thỏa thuận với mười tám điều khoản. Trong đó có một điều viết rằng, hai người sống không can thiệp lẫn nhau, nói đơn giản là, ai sống cuộc đời người nấy.

    Nguyên chủ quá yêu Phỉ Lệ, dĩ nhiên sẽ không thực sự ai sống cuộc đời người nấy.

    Nguyên chủ cố gắng làm vui lòng anh ta nhưng chỉ nhận được sự chán ghét của Bùi Lệ.

    Còn Thiên Đào vô tâm vô phế, là một người làm việc vô tình.
     
    Bả tửu vấn nguyệt thích bài này.
  4. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Thiên Họa là một người nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh.

    Cô ta vừa về nước, tin tức đã lan ra khắp Bắc Kinh.

    Năm ngày sau, Thiên Đào lấy cớ nhớ nhà để cùng Bùi Lệ về nhà họ Giang.

    "Bùi Lệ đến rồi hả con, sao còn mang nhiều quà thế?" Mẹ Giang cười tươi đón tiếp, dẫn họ vào biệt thự.

    So với nhà họ Bùi, nhà họ Giang vẫn kém hơn, hơn nữa ở Bắc Kinh, ai cũng muốn kết giao với nhà họ Bùi.

    Bố mẹ Giang luôn cúi đầu trước Bùi Lệ, nhưng đối với Thiên Đào thì lại khác hẳn.

    Giang Thiên Họa lúc này không có ở nhà, bố mẹ Giang gọi điện giục cô về.

    Một lúc lâu sau mới quay sang Thiên Đào.

    "Con bé này, nhớ nhà thì tự về không được à? Còn bắt Bùi Lệ đưa về, thật không hiểu chuyện." Mẹ Giang lên tiếng trách móc.

    Lần này Thiên Đào về, là để nam nữ chính gặp nhau trao đổi.

    Cô không nhớ nhà, nguyên chủ cũng không nhớ nhà.

    Nguyên chủ và bố mẹ Giang không có quan hệ tốt.

    Ban đầu, nguyên chủ không phải được sinh ra trong sự mong đợi của bố mẹ Giang. Ngược lại, khi nguyên chủ sinh ra, mọi thứ đều rối ren.

    Giang Thiên Họa là một mỹ nhân ốm yếu, từ khi sinh ra đã yếu, chức năng tim có thể suy yếu bất cứ lúc nào.

    Còn nguyên chủ, là nguồn tim dự phòng cho Giang Thiên Hoa.

    Giang Thiên Họa bệnh tật đầy mình là bảo bối của mọi người, còn cô bé Thiên Đào không khóc không kêu như bị nhặt từ thùng rác về.

    Chỉ có cô tự yêu chính mình.

    Vì vậy cô nhớ rõ từng chút ân huệ của người khác khi còn nhỏ.

    Vì vậy cô mới như con thiêu thân mà yêu Bùi Lệ.

    Nguyên chủ tự liếm vết thương suốt hai mươi năm, trong mùa đông lạnh giá này, cô không thể chịu nổi nữa.

    Dù là người vô tâm vô tình cũng sẽ vì chút tình người mà vui buồn, huống chi là một cô gái vừa tròn hai mươi như vậy.

    Thiên Đào trước đây luôn là nữ phụ độc ác đến tận xương tủy, đây là lần đầu tiên cô trở thành người như thế này.

    Mẹ Giang không kiên nhẫn nói chuyện với Thiên Đào, nói vài câu liền chuyển ánh mắt đi.

    Đến sáu giờ tối, Giang Thiên Họa mới về, bố mẹ Giang muốn sớm tiếp đãi Bùi Lệ, nhưng Bùi Lệ nói muốn đợi Giang Thiên Họa về rồi cùng ăn.

    Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu rõ. Ai không biết Bùi Lệ thích Giang Thiên Họa? Nghĩ vậy, mẹ Giang càng nhìn Thiên Đào càng không thuận mắt như thể con rể bị người ngoài cướp đi.

    Giang Thiên Họa về trễ, gần sáu giờ mới về.

    Đây là lần đầu tiên Thiên Đào gặp Giang Thiên Họa từ khi cô nhận công việc.

    Giang Thiên Họa thân thể vẫn yếu, bệnh tim có thể phát bất cứ lúc nào, trong truyện, nguyên chủ cuối cùng sẽ chết trên bàn mổ vì cô ta. Bỏ qua thành kiến, Thiên Đào thấy Giang Thiên Hoa rất xinh đẹp, dù bệnh tật nhưng vẻ mặt vẫn sống động và tươi tắn.

    Cô ta về, bữa tối chính thức bắt đầu.

    Trên bàn ăn, Thiên Đào không hơn không kém một cái phông nền.

    Cô không nói gì, cũng không ai quan tâm đến cô, cô như người vô hình trong gia đình này vậy.

    Mọi sự chú ý đều dồn vào Giang Thiên Hoa, mọi người hỏi han cô ta, hỏi hôm nay có chuyện thú vị gì.

    Thiên Đào không thể xen vào.

    Đương nhiên, cô cũng không muốn xen vào.

    Giang Thiên Họa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô. Chỉ lúc đó, cả nhà mới để ý đến Thiên Đào.

    Nói Giang Thiên Họa tốt với nguyên chủ, cũng không hẳn, nếu thật sự tốt, thật sự coi nguyên chủ là em gái, sao có thể từ nước ngoài về chỉ để gặp Bùi Lệ, sao có thể yên tâm để nguyên chủ hiến tim cho mình?

    Thiên Đào đã xem qua cốt truyện.

    Cô biết, Giang Thiên Hoa lần này về nước, thực ra là biết được tin tức cô và Bùi Lệ kết hôn. Một người bạn thân bao năm, nay cưới em gái mình, ai mà không khó chịu. Cô ta mất ba tháng để chuẩn bị tâm lý rồi mới quyết định về xem.

    Ai mà không thích được người đàn ông xuất sắc như Bùi Lệ yêu?

    Loại truyện cũ rích này không phải là loại tiểu thuyết bình thường, nam nữ chính không phải là những người tốt lành, nữ chính luôn ở rất dễ gây mất thiện cảm của độc giả.

    Giang Thiên Họa lên tiếng kéo Thiên Đào ra khỏi suy nghĩ: "Thiên Đào đã kết hôn rồi, sao không nói trước với chị một tiếng?"

    Thiên Đào mở miệng, chưa kịp đáp, Bùi Lệ đã nói trước, "Không phải chuyện lớn gì."

    Thiên Đào cắn đũa, nhìn Bùi Lệ một cái.

    Cô gái bẩm sinh đã có một đôi mắt biết cười, không cười thì như dòng suối trong vắt, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn anh với vẻ uất ức.

    Có chút tội nghiệp..

    Bùi Lệ nhíu mày.

    * * *Giả tạo.
     
    Bả tửu vấn nguyệt thích bài này.
  5. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Lệ đương nhiên không thích Thiên Đào.

    Ai lại thích một người hạ thuốc, tính kế mình chứ?

    Thiên Đào thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn cho Bùi Lệ.

    - - Hợp đồng quy định trước mặt người khác phải cư xử như vợ chồng.

    Nhưng Bùi Lệ sẽ không động đến thức ăn Thiên Đào gắp.

    Lại một nam chính có bệnh sạch sẽ!

    Thiên Đào đặt đũa xuống, bề ngoài ngoan ngoãn, trong lòng lại mắng thầm.

    Đến tám giờ, Thiên Đào mới bước lên trước mặt mọi người, khoác tay Bùi Lệ.

    Dù Bùi Lệ chê cô, cô cũng chẳng cần Bùi Lệ. Nhưng ai bảo cô là nhân viên xuất sắc, tận tâm nhất của bộ phận nữ phụ chứ?

    Công việc hiện tại của cô là tuyên bố "chủ quyền", khiến nữ chính ghen tuông, nhận ra tình cảm của mình.

    "Chồng ơi, mình về nhà đi, em buồn ngủ quá." Cô thiếu nữ ngọt ngào mềm mại, vòng tay ôm anh, khẽ ngáp một cái, Bùi Lệ muốn rút tay ra.

    Nhưng cô thiếu nữ mơ màng, bám chặt cánh tay anh, má chạm nhẹ lên áo vest của anh.

    Bộ vest vốn gọn gàng nay bị Thiên Đào làm nhăn.

    Bùi Lệ đưa tay đẩy cô.

    Cô khá tự biết thân biết phận, vừa cọ xong đã lùi lại một bước, gương mặt ngượng ngùng, "Xin lỗi."

    Gương mặt lạnh lùng của Bùi Lệ không chút biểu cảm thừa thãi.

    Bố mẹ Giang cũng lạnh lùng liếc Thiên Đào một cái, mẹ Giang lạnh giọng mắng: "Trông giống cái gì đây."

    Đối với Bùi Lệ thì lại cười tươi: "Còn có món tráng miệng, Bùi Lệ chờ chút, đừng để ý đến Thiên Đào." Khi nhắc đến Thiên Đào, giọng đột nhiên lạnh lùng.

    Sợ Bùi Lệ chờ lâu, mẹ Giang tự mình vào bếp.

    Thiên Đào mím môi, cúi đầu, đợi đến khi món tráng miệng được bưng lên mới lén nhìn về phía Giang Thiên Họa. Dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng Thiên Đào vẫn thấy được lông mày Giang Thiên Họa nhíu lại.

    Mẹ Giang mang ra bánh mousse.

    Ừm, bốn phần.

    "Nhà chỉ có bốn phần, Thiên Đào, con phải nhường cho chị con." Mẹ Giang mặt không biến sắc nói.

    Thiên Đào cụp mắt, khẽ đáp.

    Sự bài xích và ác cảm của mẹ Giang không hề che giấu, như muốn đẩy Thiên Đào ra khỏi gia đình này.

    Thực tế, bà rất thành công.

    Nguyên chủ đến chết cũng không bao giờ trải nghiệm được tình thân, tình bạn, hay tình yêu.

    Bùi Lệ không thích đồ ngọt, khi mẹ Giang bước đến, anh nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Không cần, Giang Thiên Đào, về thôi."

    Lúc này, người trở nên lạc lõng là mẹ Giang, nụ cười trên mặt bà cũng cứng lại.

    Giang Thiên Họa cũng sững sờ.

    Lúc này anh mở miệng, như muốn giúp Thiên Đào giải vây.

    Nhưng không phải vậy, vài ngày trước, Bùi Lệ còn tặng cô viên ngọc lam đắt giá năm triệu tại buổi đấu giá.

    Nghe nói Thiên Đào rất thích.

    Anh cũng không tặng cô sao?

    Thiên Đào vẫy tay chào Giang Thiên Họa: "Chị à, em với A Lệ về trước nhé, có rảnh đến nhà tụi em chơi."

    Thiên Đào theo Bùi Lệ rời đi. Hai người đi trước đi sau, Thiên Đào vài ngày trước ở trong tuyết lâu, bị cảm nhẹ, thỉnh thoảng ở sau Bùi Lệ ho khẽ.

    Âm thanh nhỏ, như đang thổn thức.

    Bùi Lệ quay lại nhìn thấy thiếu nữ với ngón tay đỏ ửng cài áo bông, má đỏ hồng, dáng vẻ vụng về, để lại dấu chân sâu nông trên tuyết.

    Anh sững lại.

    Cô chắc hẳn đang buồn.

    Anh khẽ cúi mắt, một lát sau, thu lại ánh nhìn.

    Thiên Đào lại ngơ ngác chớp chớp mắt: "A Lệ, anh nhìn em làm gì?"

    Cô sờ mặt, thắc mắc: "Trên mặt em có gì sao?"

    Cảm giác kỳ lạ tan biến, Bùi Lệ giọng lạnh lùng, bỏ qua chuyện này: "Sau này, trước mặt chị em, không cần giả vờ làm vợ chồng."

    Gió lạnh thổi, không biết cô có nghe rõ không. Bùi Lệ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng bước đi.

    Thiên Đào ngồi lên xe, nhìn Bùi Lệ cắm chìa khóa vào.

    Trong nguyên tác, Bùi Lệ lái xe đến giữa đường, Giang Thiên Họa gọi điện nói có việc. Nghe điện thoại, Bùi Lệ lập tức quay đầu.

    Nốt chu sa gọi điện, đương nhiên không phải Thiên Đào - giọt máu muỗi có thể so sánh.

    Bùi Lệ quay đầu đi tìm Giang Thiên Họa.

    Nguyên chủ bị bỏ lại giữa đường.

    Đó là vùng ngoại ô, tài xế của nhà lại nghỉ, không có taxi, nguyên chủ phải đi bộ rất lâu, chân trầy da mới về đến nhà. Sau chuyện này, nguyên chủ càng căm ghét nữ chính.

    Thiên Đào nghĩ, Bùi Lệ đừng tới lui nữa.

    Anh ở đây đợi Giang Thiên Hoa gọi điện không tốt sao?

    Cô đã gọi xe rồi, một giờ sau sẽ có người đến nhà họ Giang.

    Thiên Đào chỉ chờ tiễn Bùi Lệ, sẽ lập tức gọi xe đi khu ăn vặt.

    Không biết có phải ảo giác không, Bùi Lệ thấy trong mắt Thiên Đào có chút mong chờ.

    Thiên Đào: "Anh đợi đã, đừng vội lái xe."

    Bùi Lệ lạnh lùng liếc cô một cái.

    Thiên Đào ước tính, Giang Thiên Họa sẽ gọi cho Bùi Lệ sau nửa giờ.

    Vậy vấn đề là, làm sao để thuyết phục Bùi Lệ đợi nửa giờ trong tuyết đây?

    Thiên Đào cắn môi, nghĩ một lúc, bỗng lóe lên ý tưởng.

    Cô gửi cho Giang Thiên Họa một bức ảnh chiếc nhẫn kim cương lớn. Bức ảnh đó là nguyên chủ từng lưu, còn chiếc nhẫn kim cương? Ha, đó là chiếc nhẫn lớn truyền thống của nhà họ Bùi, từng được mẹ Bùi đưa cho Thiên Đào, giờ lại bị Bùi Lệ khóa trong tủ.

    Anh khóa lại, đợi để tặng cho Giang Thiên Hoa.

    [Cảm thấy chiếc nhẫn này thế nào chị? Ngượng ngùng jpg.]

    Tin nhắn này, vừa có thể tăng sự ghen tuông của nữ chính, lại kích thích cô ta, khiến cô ta nhanh chóng tìm Bùi Lệ.

    Thiên Đào soạn tin, nhấn gửi.

    Thiên Đào tự lén khen ngợi bản thân.

    "Nếu quên đồ thì mau tìm đi." Bùi Lệ nhìn đồng hồ, giọng lạnh lùng đến cực độ.

    Thiên Đào nhìn anh một cái rồi rề rà cởi dây an toàn.
     
  6. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 5: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Đào đợi đến mức hoa cũng sắp héo rồi.

    Dây an toàn đã tháo, xe cũng đã xuống, Giang Thiên Họa sao vẫn chưa gọi điện tới?

    Cô chỉ có thể đứng ngây ra đó, tiến không được, lùi cũng không xong.

    Qua cửa sổ xe, Thiên Đào không thể thấy được vẻ mặt của Bùi Lệ, nhưng Bùi Lệ thì nhìn rõ ràng dáng vẻ của cô.

    Nhiều năm qua, Bùi Lệ chỉ thích mỗi Giang Thiên Họa, đến giờ anh vẫn nghĩ như vậy.

    Hình bóng vụng về trong tuyết hiện lên trước mắt, đèn xe chiếu sáng lên người cô làm anh thấy ngột ngạt không rõ lý do.

    Có lẽ là do nhiệt độ trong xe cao quá, anh tự giải thích như vậy.

    Một lúc lâu, không biết cô nhìn thấy gì, bỗng dậm chân, cả người dường như mang theo sự.. phấn khích?

    Bùi Lệ mím môi, thu lại ánh nhìn.

    Thiên Đào làm sao không vui được?

    Giang Thiên Hoa cuối cùng cũng đến, cô đến là Thiên Đào có thể ngay lập tức tan ca đi về.

    Chỉ là, sao lại không giống với những gì Thiên Đào nghĩ?

    - - Giang Thiên Hoa không đến một mình, bố mẹ Giang đỡ cô đi ra ngoài.

    Trong nguyên tác, chẳng phải vì bạn thân của Giang Thiên Hoa say rượu ở quán bar nên cần Bùi Lệ giúp đỡ đón về sao?

    Thiên Đào xoa xoa tóc.

    Lại thấy Bùi Lệ bước xuống xe, bước chân anh có chút dài, làn da trắng lạnh, ngũ quan sâu sắc, không giấu nổi vẻ cao quý lạnh lùng.

    Bố mẹ Giang đầy vẻ lo lắng: "May mà con còn ở đây, Thiên Hoa đột nhiên phát bệnh ngất xỉu.."

    "Ừ." Bùi Lệ định đỡ Giang Thiên Hoa, nghĩ đến sự chán ghét của cô ta đối với anh, anh đứng cứng lại, một lúc lâu không động đậy.

    Thiên Đào thấy trên gương mặt ngàn năm không đổi của anh có vài phần nhân tình.

    Không đợi Thiên Đào nghĩ nhiều, hai ánh nhìn lạnh lẽo như dao đã rơi trên người cô.

    "Còn không mau tới giúp đỡ chị mày?" Mẹ Giang lạnh lùng nhìn Thiên Đào.

    Thiên Đào vừa bước tới, vừa chớp mắt nói với Bùi Lệ: "Chồng à, anh đưa chị đi bệnh viện đi, em tự về nhà." Đợi bọn họ đi hết, cô sẽ đi khu ăn vặt!

    Mẹ Giang trừng mắt với cô: "Cùng đi bệnh viện đi." Nỗi sợ hãi ẩn sâu trong xương trỗi dậy, Thiên Đào co rúm lại. Đó là cảm xúc của nguyên chủ.

    Bùi Lệ nhíu mày hoài nghi.

    Thiên Đào đè nén cảm xúc, đỡ người lên xe.

    Bệnh viện gần nhất cũng phải mất nửa giờ mới tới.

    Mẹ Giang đỡ Giang Thiên Hoa ngồi ở ghế sau.

    Không thể tan ca sớm, Thiên Đào có chút tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.

    Chạy đến nửa đường, Giang Thiên Hoa đang hôn mê bỗng ho khan, mẹ Giang vội vỗ lưng cho cô.

    Thiên Đào hiểu ra.

    Giang Thiên Hoa không phải là thỏ trắng ngây thơ, cô có chút mưu mẹo, nhưng chút mưu mẹo này đặt vào chỗ Bùi Lệ, gọi là thú vị.

    Cô ta giả ngất để thử phản ứng của Bùi Lệ, cũng là thử vị trí của cô ta trong lòng Bùi Lệ hiện giờ.

    Cô ta thực sự sợ Bùi Lệ sẽ thích người khác.

    Giang Thiên Hoa từ từ tỉnh lại, "Mẹ? Đã khiến mọi người lo lắng rồi."

    Mẹ Giang đầy nước mắt nắm lấy tay Giang Thiên Hoa: "Tỉnh lại là tốt rồi."

    Giang Thiên Hoa: "Đây là đang đi đâu?"

    Thiên Đào đáp: "Đi bệnh viện."

    "Không, không đi bệnh viện." Giang Thiên Hoa lắc đầu, "Thiên Thiên ở quán bar say rồi, con phải đi đón cô ấy." Nói xong, cô ta kéo cửa sổ, như thể còn đang ngất.

    Thiên Đào cũng phản ứng lại, công việc của cô là thúc đẩy cốt truyện. Giả ngất như vậy, thực sự không có lợi cho nữ chính giữ hình tượng bạch nguyệt quang.

    Cô hắng giọng, cố gắng đẩy cốt truyện: "Chồng ơi, bạn của chị say ở quán bar, chị chắc là lo lắng quá mới ngất, chúng ta đi đón bạn chị trước nhé?"

    Giang Thiên Họa thực sự không thích cách làm của Thiên Đào, nhưng lúc này chỉ có thể thuận theo lời Thiên Đào: "Cô ấy say rồi, mẹ, Thiên Đào, hai người ở đây, có lẽ không ngồi đủ."

    Thiên Đào luyến tiếc nhìn Bùi Lệ một cái, miệng thì dứt khoát: "Vậy chúng tôi xuống xe."

    Bùi Lệ dường như không nghe, hoặc không để ý đến lời cô nói.

    Xe vẫn tiếp tục chạy.

    Thiên Đào có chút ngạc nhiên.
     
  7. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 6: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn nhà cổ của gia đình Giang được xây dựng ở ngoại ô xa trung tâm thành phố, là nơi lý tưởng để tránh xa thế giới và dưỡng sinh.

    Khu vực này chỉ có vài ngọn đèn đường lác đác, đến cả bóng ma cũng không có.

    Bùi Lệ không dừng xe.

    Thiên Đào nhìn thấy hàng lông mày đã nhíu lại của Giang Thiên Họa qua gương chiếu hậu.

    Cô chớp mắt, giọng mềm mại: "Chồng à, dừng ở đây đi, em sẽ bắt xe về, anh cứ bận việc của anh."

    Khóe miệng Giang Thiên Họa hạ xuống, mím thành một đường thẳng.

    Ghen rồi, lại ghen rồi!

    Chỉ gọi một tiếng "chồng" cũng đủ khiến cô ta ghen, ghen ghê gớm thật.

    Thiên Đào cảm thấy công việc của mình đã được nữ chính khẳng định.

    Cô được khích lệ rất nhiều, ánh mắt lại một lần nữa rơi lên người Bùi Lệ.

    Ánh nhìn của cô không che giấu, trần trụi, nhìn thế nào cũng thấy ngốc nghếch, như thể thúc giục anh mau chóng dừng xe.

    Bùi Lệ nghiêng đầu tránh ánh mắt của Thiên Đào, "Đưa các em về thành phố trước."

    Dù anh không thích Giang Thiên Đào, cũng không thể bỏ cô ở ngoại ô hẻo lánh dù giúp đỡ Giang Thiên Họa là điều tất nhiên.

    Chẳng lẽ trong mắt Thiên Đào, anh là người vô tình đến mức vì Giang Thiên Họa mà có thể bỏ cô lại nơi hoang vắng?

    Thiên Đào mím môi, suy nghĩ nếu anh không nói gì nữa, cô sẽ làm một pha hổ dữ đoạt tay lái.

    Trước khi Bùi Lệ dừng xe, Giang Thiên Họa bỗng lên tiếng: "Cảm ơn anh lần trước đã tặng.."

    Chỉ là câu nói chưa dứt đã bị Bùi Lệ cắt ngang, "Không có gì."

    Thiên Đào giật giật khóe mắt.

    Đây là thái độ anh theo đuổi người sao? Chả trách theo đuổi cả một triệu chữ mới cưới được nữ chính!

    Ngoài sự ngạc nhiên, Thiên Đào còn tò mò Bùi Lệ đã tặng gì cho Giang Thiên Hoa.

    Xe dừng lại, Thiên Đào cùng mẹ Giang xuống xe, cuối cùng còn liếc Bùi Lệ một cái.

    Bùi Lệ bị cô nhìn khiến không thoải mái, không khỏi nhớ đến lời trợ lý Lý nói hôm trước - Giang Thiên Đào yêu anh đến mê mệt.

    Đến khi Giang Thiên Họa lên tiếng, anh mới gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đó.

    Là yêu đến mê mệt, yêu đến mức sẵn sàng dùng thủ đoạn hạ thuốc hèn hạ đó.

    Nhìn thấy thiếu nữ quay lưng bước đi không ngoảnh lại, anh nhíu mày, không rõ vì sao lại cảm thấy không vui.

    Trên xe, Giang Thiên Họa lên tiếng, kéo anh trở về thực tại.

    Thiên Đào không biết những suy nghĩ trong lòng anh, vui vẻ xuống xe.

    Thiên Đào biết tối nay Bùi Lệ sẽ không về nhà, cô ăn uống ở khu ăn vặt đến mười hai giờ mới bắt xe về nhà.

    Về đến nhà, cô bật đèn phòng khách, tắm rửa rồi vào phòng nghỉ ngơi.

    Cô mở cuốn sách cốt truyện khóa trong tủ.

    Cuốn sách cốt truyện này mỗi mười ngày mới mở được một lần, cô đọc rất cẩn thận.

    Sau đó mở điện thoại, dùng ghi chú để sắp xếp các điểm cốt truyện. Ví dụ -

    "Ngày mai Bùi Lệ về nhà lúc hơn bảy giờ sáng, nguyên chủ đợi anh một đêm trên ghế sofa, còn chuẩn bị bữa sáng cho anh."

    Thiên Đào đặt báo thức lúc sáu giờ năm mươi, dự định sáng mai sẽ xuống nhà đúng giờ.

    Những việc như thế này, trước đây Thiên Đào cũng đã làm không ít.

    -

    Sáng hôm sau

    Đúng sáu giờ năm mươi, báo thức reo.

    Thực ra Thiên Đào có tính xấu khi dậy sớm, nhưng nghĩ đến giải thưởng nhân viên xuất sắc của mình, mọi khó chịu đều tan biến.

    Cô dậy sớm, dùng phấn mắt để tạo quầng thâm nhẹ.

    Chăn không gấp, mang dép lê, cô lảo đảo xuống nhà.

    Bùi Lệ chưa bao giờ vào phòng cô, anh sẽ không để ý xem cô có gấp chăn hay không! Cũng không phát hiện cô giả vờ thức trắng đêm!

    Thiên Đào cho cơm chiên mua tối qua vào lò vi sóng hâm nóng, cơm chiên không nhiều, chỉ đủ một phần.

    Làm xong mọi thứ, vừa đúng bảy giờ.

    Bùi Lệ cũng về tới.

    Vẻ cao quý của anh không hề giảm đi chút nào. Bộ vest chỉnh tề trên người, khuôn mặt góc cạnh, khi không cười mang lại cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị.

    "Anh ăn sáng chưa?" Thiên Đào làm bộ mệt mỏi, ngáp một cái: "Em làm cơm chiên, anh ăn trước đi."

    Thiên Đào tự dâng mặt vào lạnh lùng, dường như không buồn bực chút nào.

    Cô tỏ ra mệt mỏi, dường như đêm qua nghỉ ngơi không tốt.

    Bùi Lệ nhướn mày, xếp áo vest lại rồi lên lầu.

    Anh không về nhà cả đêm, chính là vì Giang Thiên Hoa.

    Ánh trăng thuở thiếu thời, luôn có gì đó đặc biệt.

    Tối qua Giang Thiên Họa đột nhiên ngất xỉu, anh ở bệnh viện cả đêm.

    Đêm đó qua đi, Bùi Lệ lại thấy có chuyện không giống như anh nghĩ.

    Anh lạnh lùng hơn mình tưởng.

    Đợi bóng dáng anh biến mất trên cầu thang, Thiên Đào hết buồn bã, bưng đĩa lên ăn cơm. Cô nhớ món thận nướng tối qua, nhớ món xiên thịt dê tối qua.

    Ban đầu còn tưởng Bùi Lệ sẽ đi tắm trước, kết quả, anh lại cầm theo một tập tài liệu quay lại.

    Bất ngờ không kịp đề phòng..

    Thiên Đào dừng động tác ăn cơm, suýt bị nghẹn.

    Cô tinh mắt phát hiện, Bùi Lệ cầm theo bản hợp đồng hôn nhân với mười tám điều.

    Anh từ cầu thang bước xuống, ánh mắt lạnh như băng, không chút nhiệt độ. Thiên Đào đã quen với điều này.

    Những lời tiếp theo của anh lại khiến Thiên Đào sững sờ.

    Giọng nói của Bùi Lệ giống như con người anh, không lẫn cảm xúc, như thể Thiên Đào chỉ là một.. nhân viên của anh, "Tôi nhớ đã nói trước, vi phạm ba lần, hợp đồng sẽ bị hủy. Trong nửa năm từ khi ký hợp đồng, cô Giang đã vi phạm không dưới mười lần."
     
  8. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 7: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Đào không ngờ rằng, tình tiết vốn phải mất mười mấy chương nữa mới đến lại xảy ra sớm hơn.

    Nhưng Thiên Đào đã làm nghề này hai năm, gặp nhiều tình huống lớn rồi.

    Chỉ là cốt truyện diễn ra sớm thôi mà, sau khi nghĩ lại, Thiên Đào rất bình tĩnh.

    Chẳng phải chỉ là buộc tội nam chính và nữ chính, sau đó nhận lấy sự ghét bỏ của nam chính sao?

    Nghe đi, cô Giang.

    Đây là bắt đầu phân chia ranh giới rồi.

    Thiên Đào đặt thìa xuống, lau sạch khóe miệng rồi mới nhìn Bùi Lệ, diễn xuất như Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành, Đậu Nga cảm động trời đất, vô lý làm loạn: "Là vì chị gái về nước phải không?"

    Bùi Lệ không mở miệng.

    Có lẽ là thấy cô ta phiền phức và quá ngốc nghếch.

    "Anh chính là vì chị gái về nước, nên mới không chờ được mà muốn cắt đứt quan hệ với tôi." Thiên Đào giấu tay trong túi quần, cấu mạnh vào đùi, làm mắt đỏ hoe.

    Đôi mắt ngấn nước của cô gái phản chiếu sắc thu, đuôi mắt nhấc lên một màu hồng nhạt dịu dàng, nước mắt như muốn rơi mà không rơi.

    Anh ta nhớ lại dáng vẻ vụng về của cô gái trong đêm tuyết.

    Có vẻ không đến mức đáng ghét như vậy.

    Cũng thực sự là ngốc nghếch.

    Lần đầu tiên Bùi Lệ phát hiện, Thiên Đào và Giang Thiên Họa rất khác nhau.

    Anh ta kiềm chế nói: "Cô Giang, chúng ta chỉ nói chuyện công việc, không liên quan gì đến Thiên Họa."

    Thiên Đào dùng hết tất cả những gì đã học được trong đời, quyết tâm thể hiện nhân vật nữ phụ ngốc nghếch một cách sinh động nhất: "Sao lại không liên quan đến chị, chính là vì chị ấy về nước, tất cả đều tại chị ấy.."

    "Giang Thiên Đào." Bùi Lệ xoa trán, anh ta không còn kiên nhẫn với Thiên Đào, "Hợp đồng của chúng ta, một tháng sau kết thúc."

    Một tháng sau?

    Khớp với cốt truyện nguyên tác rồi.

    Thiên Đào vừa nằm trên bàn vừa khóc, vừa âm thầm khen ngợi đồng chí Bùi Lệ tích cực phối hợp công việc.

    Cô nghẹn ngào: "Đừng, đừng đối xử với em như vậy."

    Bộ dạng đáng thương, như một chú mèo con bị bỏ rơi.

    Thực tế, Giang Thiên Đào nhỏ hơn Giang Thiên Họa ba tuổi, từ nhỏ không có bạn chơi, luôn cô đơn, bố mẹ nhà họ Giang không quan tâm đến cô, ném cô cho bảo mẫu, mà bảo mẫu cũng không thèm để ý đến cô.

    Bùi Lệ không biết phải nói gì.

    Một người thì giả khóc, người kia thì nhíu mày, không ai nói thêm gì cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.

    Thiên Đào lau khô nước mắt trên mặt, cuối cùng, tức giận lườm Bùi Lệ một cái rồi lấy điện thoại ra xem, là mẹ Bùi gọi đến.

    Thiên Đào rất thích mẹ của Bùi Lệ.

    Thứ nhất là vì mẹ của Bùi Lệ thực lòng đối tốt với cô, thứ hai là mẹ của Bùi Lệ cùng cô thống nhất một chiến tuyến, cả hai đều đóng góp rất lớn trong việc thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, là đồng minh tốt cùng chiến đấu!

    "Đào Đào, lần trước đi kiểm tra ở bệnh viện thế nào rồi? Kết hôn nửa năm rồi, sao bụng vẫn chưa có tin gì?"

    "Bùi Lệ thằng nhóc đáng ghét đó, đã hẹn 10 giờ đi đón con, mà lại dám bỏ lỡ! Lần sau mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con!"

    "Đào Đào, mẹ có hai vé nghe nhạc hội lúc 8 giờ tối nay, con đi cùng Bùi Lệ nhé."

    Có lẽ mẹ Bùi đang chơi mạt chược, nói xong liền cúp máy.

    Sau buổi nhạc hội nguyên chủ hoàn toàn bị hắc hóa. Vốn dĩ định đi cùng Bùi Lệ, nhưng Giang Thiên Họa gọi điện, Bùi Lệ đi không để lại chút dấu vết.

    Quan trọng hơn, sau buổi nhạc hội, nữ phụ sẽ tiến gần hơn một bước đến cảnh nhận cơm hộ.

    Thiên Đào lười nói về chuyện nhạc hội với Bùi Lệ.

    Vì mẹ Bùi nhất định sẽ huy động cả gia đình thông báo cho Bùi Lệ.

    Bùi Lệ rất lý trí nói: "Đến lúc đó mẹ sẽ rõ ràng, tôi sẽ giải thích rõ ràng."

    "Đừng, đừng mà.." Thiên Đào hít hít mũi, nắm chặt tay anh ta, trong đầu chỉ còn lại buổi nhạc hội, "A Lệ, cho em thêm một cơ hội.."

    Bùi Lệ hoàn toàn không bị nước mắt cá sấu của cô làm lay động, lạnh lùng rút tay lại.

    Thực ra Bùi Lệ không muốn đi nghe cái gọi là nhạc hội đó.

    Nhưng mẹ Bùi đã lôi cả ông nội Bùi ra.

    Ông nội Bùi đã già, sức khỏe mấy năm nay không tốt. Dù sao cũng không phải chuyện lớn, đi cũng không sao.

    Tuy nhiên, chuyện này càng làm Bùi Lệ muốn giải thích rõ ràng với gia đình nhanh chóng hơn.

    Ngày diễn ra nhạc hội.

    Thiên Đào đã chuẩn bị tinh thần bị Bùi Lệ bỏ rơi.

    Cô trước đó còn đăng lên trang cá nhân, là hai vé vào cửa nhạc hội.

    Quả nhiên, không đến năm phút sau khi đăng lên, Giang Thiên Họa gọi cho Bùi Lệ.

    Có không ít người nhấn thích bài đăng của Thiên Đào. Đặc biệt là trợ lý Lý, liên tục bình luận "Woww".

    Bùi Lệ không dùng trang cá nhân nhiều, tất nhiên cũng sẽ không phát hiện ra mưu kế nhỏ của Thiên Đào nhằm kích thích Giang Thiên Họa.
     
    Bả tửu vấn nguyệt thích bài này.
  9. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 8: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bùi Lệ, anh không được đi!"

    Thiên Đào diễn vai nữ phụ si tình một cách hoàn hảo, nắm chặt lấy cổ tay của Phỉ Lệ không buông.

    Bùi Lệ mặt không biểu cảm gạt tay cô ra.

    Chỉ cần một ánh mắt, Thiên Đào đã biết anh ta muốn nói gì.

    Mười tám điều khoản.

    Anh ta nghĩ rằng có cái này thì có thể làm cho nữ phụ si tình lùi bước sao?

    Hừ, thật ngây thơ!

    Thiên Đào nhân cơ hội nắm lấy tay anh ta, cọ mạnh vào mu bàn tay lạnh của anh ta, "Vậy anh đến đón em sớm được không?"

    Bùi Lệ giật giật khóe mắt, "Tôi tưởng tôi đã nói rõ ràng rồi."

    Anh ta rút tay lại, "Cô Giang, xin tự trọng."

    Một lúc sau, Thiên Đào bị đuổi xuống xe.

    Cô thì thầm một cách bất mãn.

    Nữ phụ si tình giai đoạn cuối có thể vì thái độ của anh mà xa lánh anh sao?

    Không, nữ phụ khi tỉnh ngộ sẽ trực tiếp xé nát anh ra! Tất nhiên, điều kiện là phải tỉnh ngộ trước đã.

    Chẳng mấy chốc, buổi hòa nhạc bắt đầu.

    Buổi hòa nhạc này là của nam phụ Thẩm Niên, cũng là kẻ theo đuổi hàng đầu của Giang Thiên Họa, anh ta là một nghệ sĩ piano nổi tiếng trong và ngoài nước.

    Thiên Đào vẫn nhớ trong nguyên tác nam phụ đã đối xử tàn nhẫn với nguyên chủ thế nào.

    Nam phụ nghĩ rằng nguyên chủ bắt nạt nữ chính, thái độ với nguyên chủ rất ác liệt.

    Thiên Đào liếc nhìn Thẩm Niên trên sân khấu.

    Vì mẹ Bùi có ý muốn cô và Bùi Lệ phát triển tình cảm, nên chỗ ngồi của Thiên Đào khá xa, bên cạnh cũng không có nhiều người. Không ảnh hưởng đến người khác nghe nhạc.

    Thiên Đào khẩu vị rất rộng, từ khoai tây chiên cay quỷ, đến khoai tây chiên vị hoa anh đào, cô đều có đủ.

    Ăn hết một gói khoai tây chiên, nước mắt của Thiên Đào cay đến mức chảy ra.

    Cô nghĩ mình phải nghỉ một lúc lâu mới rời đi, dù sao Bùi Lệ cũng sẽ không đến đón cô.

    Cô đổi tài khoản WeChat, chuyển sang tài khoản phụ, nhắn tin cho chủ quán nướng.

    Cô rất hào phóng gọi món: "Một trăm xiên thịt cừu nướng, năm mươi xiên thận nướng, ba phần cá nướng.."

    Cô hoàn toàn không nhận ra chiếc máy quay giấu trong bóng tối.

    Hôm đó.

    Tin tức về việc Thiên Đào khóc một mình tại buổi hòa nhạc đã đến tai mẹ Bùi.

    "Tin sốc! Thiếu phu nhân nhà họ Bùi khóc rời khỏi buổi hòa nhạc, rốt cuộc là vì sao?" Mẹ Bùi Lệ nhìn thấy tin tức như vậy, tức giận vô cùng.

    Bà lập tức ngừng chơi mạt chược, gọi Bùi Lệ về nhà cũ của Bùi gia.

    "Bùi Lệ! Con lại bỏ mặc Đào Đào nữa sao?" Mẹ Bùi Lệ ngoài bốn mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trong tay cầm một chồng ảnh, mắt cũng đỏ theo, "Đào Đào khóc thảm thế này đây."

    Bùi Lệ mím môi, "Đưa đây con xem."

    Anh ta ngay lập tức nghĩ rằng Thiên Đào lại giở trò.

    Mẹ Bùi Lệ ôm chặt đống ảnh vào ngực: "Không cho xem."

    Bà thực sự cảm thấy Bùi Lệ không xứng đáng xem ảnh của Đào Đào bảo bối.

    Nhưng động tác né tránh này của bà như đang chứng thực suy đoán của Bùi Lệ.

    Sắc mặt Bùi Lệ càng lạnh lẽo, "Nếu mẹ vì chuyện nhỏ này mà gọi con về nhà.."

    "Được rồi, được rồi, cho con xem." Mẹ Bùi Lệ cũng sợ anh ta tức giận, nhắm mắt lại, xấu hổ đưa ảnh cho anh ta.

    Trong ảnh, cô gái ngồi cô đơn trên ghế.

    Những giọt nước mắt lấp lánh treo trên đuôi mắt, đôi mắt hạnh trong sáng trước kia giờ đỏ hoe. Chỉ nhìn thôi cũng đoán được cô đang chịu ấm ức.

    Mẹ Bùi Lệ khẽ trách móc: "Con nói xem, đã lập gia đình rồi, không phải nên đối xử tốt với Đào Đào sao?"

    Bà gọi điện cho Thiên Đào, còn hứa trong điện thoại với Thiên Đào rằng bà sẽ trách mắng Bùi Lệ trước mặt cô ấy!

    Mẹ Bùi Lệ bây giờ nhìn Bùi Lệ là tức giận.

    Nhưng đối mặt với sự lạnh lùng của Bùi Lệ, bà cảm thấy bất lực, Bùi Lệ nói: "Mẹ, đúng lúc, chuyện của con và cô ấy cũng nên nói rõ rồi."

    Nói rõ gì chứ?

    Mẹ Bùi bị anh ta nói làm cho bối rối.

    "Mẹ, con và cô Giang, dự định một tháng sau sẽ chia tay." Bùi Lệ nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.

    Cô Giang?

    Nghe xem có xa lạ không.

    Mẹ Bùi bị đứa con trời đánh làm cho tức cười, vừa định trách móc, thì nhìn thấy Thiên Đào từ bên ngoài bước vào.

    Không biết cuộc trò chuyện đã bị cô ấy nghe được bao nhiêu.

    "Mẹ." Cô gái mặt tái nhợt, cười còn khó coi hơn khóc.

    Bùi Lệ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
     
    Bả tửu vấn nguyệt thích bài này.
  10. Vân Yên

    Bài viết:
    6
    Chương 9: Nữ phụ si tình chỉ muốn đi theo cốt truyện 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Đào không ngờ, cô chỉ ăn khoai tây chiên cay đến khóc lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.

    Giờ nghĩ lại đống khoai tây chiên cay kinh khủng đó, cô vẫn còn sợ hãi.

    "Đào Đào đừng sợ, mẹ sẽ dạy dỗ nó!" Mẹ của Bùi Lệ bảo vệ Thiên Đào như bảo vệ một con gà con, "Như thế này sao? Nói chia tay là chia tay. Cả nhà chúng ta đều không đồng ý!"

    Tuy nhiên, khí thế của mẹ Bùi lại thua xa.

    Thiên Đào vỗ nhẹ mẹ Bùi, ra hiệu bà bình tĩnh.

    Bùi Lệ lúc còn trẻ tiếp quản tập đoàn Bùi thị, không chỉ nhờ vào hào quang của nam chính mà còn vì anh ta có tầm nhìn kinh doanh và thủ đoạn quyết đoán, tàn nhẫn. Đồng thời, khi cần thiết, anh ta sẽ sử dụng những thủ đoạn đó vào chuyện gia đình.

    Dù mẹ Bùi có gò ép anh ta thế nào, anh ta cũng không quan tâm, thậm chí có thể gây phản tác dụng.

    Mặc dù nam chính càng ghét cô, thành tích công việc của cô sẽ càng cao, nhưng Thiên Đào không muốn vì cô mà khiến hai mẹ con họ rạn nứt.

    Thiên Đào đang cố gắng tạo cảm xúc, cố gắng chuyển sự bất mãn của Bùi Lệ đối với mẹ anh ta sang cô.

    Cô mở miệng, chưa nói được nửa chữ, Bùi Lệ đã nắm lấy cổ tay cô.

    Ngón tay anh ta lạnh buốt, Thiên Đào hít một hơi lạnh, suýt nữa đã tát anh ta một cái.

    Hừ.. Cô nhịn!

    Bùi Lệ nhẹ nhàng nhìn: "Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã."

    Anh ta kéo Thiên Đào đi về phía phòng khách.

    "Bùi Lệ, đây là lần đầu tiên anh nắm tay tôi." Thiên Đào ánh mắt long lanh, trong lòng lại nghĩ thầm.

    Bùi Lệ có lẽ cũng cảm thấy cô làm trò, chân mày nhíu lại.

    Vào đến phòng khách, Bùi Lệ ném cô lên giường, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

    Bùi Lệ lạnh lùng nhìn Thiên Đào.

    Hình ảnh cô gái ngồi trên ghế khóc khó thể nào quên, rõ ràng chỉ là vài bức ảnh, nhưng Bùi Lệ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thiên Đào khi khóc; hình ảnh vụng về của cô trong tuyết, bao gồm cả dáng vẻ chậm chạp khi kéo dây an toàn..

    Tất cả chiếu như một bộ phim trong đầu Bùi Lệ. Dường như cô cũng không đến mức đáng ghét như vậy.

    Thiên Đào bị anh ta nhìn đến hoảng, liếm đôi môi khô khốc nói: "Bùi, Bùi Lệ, anh đừng trách mẹ, đều là lỗi của tôi."

    Cô nắm chặt chăn dưới người, đôi mắt hạnh long lanh như nước mùa xuân, dường như muốn bò dậy từ trên giường.

    Bùi Lệ nhíu mày, đè nén những hình ảnh đó: "Cô nói đi, cô sai ở đâu."

    Thiên Đào: "?"

    Cô chưa từng nghĩ đến.

    Nam chính chẳng phải nên cảnh cáo cô với vẻ ghét bỏ sao, sao lại hỏi chuyện như vậy?

    Vì quá sợ hãi, Thiên Đào mất thăng bằng, cả người ngã vào Bùi Lệ.

    * * *

    Cô gái không nặng.

    Thậm chí có thể nói là gầy yếu dù đã mặc áo bông dày.

    Bùi Lệ đón cô vào lòng, vô thức cảm nhận trọng lượng.

    Trên người cô có mùi hương hoa đào nhè nhẹ, khi ở xa không ngửi thấy, nhưng khi gần lại thì mùi hương ấy lại trở nên rõ ràng.

    Lúc đầu Thiên Đào còn mừng vì không ngã xuống đất, sau đó mới nhận ra người đỡ cô là Bùi Lệ.

    Để nam chính làm đệm thịt cho mình, đây là lần đầu tiên.

    Thiên Đào chân tay luống cuống muốn nhảy khỏi người Bùi Lệ.

    "Đừng cử động." Bùi Lệ giữ lấy chân Thiên Đào, cô không hài lòng mà rên rỉ, nhưng vẫn mềm mại cảm ơn anh ta.

    Bùi Lệ đặt cô xuống giường.

    Thiên Đào lén nhìn anh ta một cái, thấy khuôn mặt anh ta lạnh lùng trở lại.

    Nếu không phải vì cô trượt chân, thì sẽ không có sự cố này. Bùi Lệ tránh cô, ghét cô không kịp, vừa rồi bất đắc dĩ ôm cô, không chừng giờ đangmuốn ăn tươi nuốt sống cô.

    Bùi Lệ kéo ghế đến, ngồi đối diện cô: "Giang Thiên Đào, cô biết đấy, không ai trong nhà họ Bùi có thể quản được tôi."

    Nếu không phải người trước mặt là Bùi Lệ, Thiên Đào cũng biết mình đã không còn là học sinh mẫu giáo nữa, cô sợ rằng mình sẽ tự coi mình là một đứa trẻ bị giáo viên gọi lên để dạy dỗ.

    Ý của anh ta, dịch ra là-

    Tìm mẹ cũng vô ích, mối quan hệ hợp đồng của họ nhất định phải chấm dứt.
     
    Bả tửu vấn nguyệt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...