Chương 70: Em có thể tiếp tục ăn được không? (2)
Lời Hàn Cảnh vừa dứt thì bàn trước mặt anh truyền đến một âm thanh, dường như do đũa rơi xuống đất phát ra.
Hàn Cảnh theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng vì tấm phản lá cây nên không thấy gì hết.
Tâm tư đều đặt hết trên người Thời Dao nên anh không để ý lắm đến tiếng động kia, đem ánh nhìn lại đặt hết lên mặt Thời Dao.
Cô gái không biết có phải là vì lời tỏ tình lúc nãy làm kinh động rồi hay không, dừng ăn, mở mắt thật to nhìn anh.
Lúc đầu anh là vì đôi mắt to như biết nói của cô câu mất hồn, bây giờ cô như vậy nhìn anh càng làm tim anh đập nhanh, những từ ngữ mà anh chuẩn bị nói với cô đều quên sạch.
Nhưng anh đã có dũng khí tỏ tình rồi, không thể cứ như vậy bỏ ngang được..
Hàn Cảnh nỗ lực ổn định tinh thần, lại nói: "Thời Dao, anh là đang nghiêm túc, từ khi gặp em từ năm ngoái nhìn thấy em lần đầu, anh đã.."
Lời của Hàn Cảnh mới nói được một nửa thì có một loạt âm thanh ghế chà sát với nhau truyền đến chói tai.
Hàn Cảnh bị ảnh hưởng, anh đặc biệt để ý thì thấy âm thanh vẫn là bàn trước mặt anh truyền đến.
Hàn Cảnh cau mày, đợi những âm thanh đó dứt hẳn rồi tiếp tục nhìn Thời Dao nói tiếp lời lúc nãy: "Đã thích.."
Chữ "em" chưa kịp nói ra thì có một giọng hát truyền đến – "chia tay vui vẻ, mong em vui vẻ".
Vẫn là bàn phía trước mặt anh truyền đến.
" "Hàn Cảnh trầm mặc rất lâu đợi đến khi tiếng hát từ bàn trước mặt dừng thì anh mới lại mở miệng.
Lần này đến một từ anh cũng chưa kịp nói thì bàn phía trước lại đổi một bài hát –" Chia tay nên vui vẻ, ai cũng không có lỗi. "
Đệch, bệnh sao? Anh chỉ muốn tỏ tình, bàn phía trước sao lại nhiều kịch đến vậy?
Kịch nhiều thì cũng thôi đi, sao lại còn nhiều bài hát buồn như vậy?
Hàn Cảnh mắng thầm, trong lòng tự trấn an không được để việc ngoài ảnh hưởng.
Đợi anh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại chuẩn bị nói tiếp thì Thời Dao ngồi đối diện anh, thả đũa ăn trong tay xuống, rất nghiêm túc trả lời:" Học trưởng Hàn, xin lỗi, trước giờ trong lòng em, em luôn đối với anh như một người đàn anh. "
" La la la, la lá lá, la la lá.. "
Bàn phía sau lưng một giây trước vẫn còn hát mấy bài lâm li, một giây sau liền đổi giai điệu vui vẻ tột cùng.
Thời Dao theo bản năng ngoái đầu nhìn một cái, sau đó lại xoay người, cảm thấy có lỗi tiếp tục nói:" Vì vậy, học trưởng Hàn, em thật sự không có cách nào đồng ý với anh được. "
Hàn Cảnh buồn bã cúi đầu, một lúc sau, anh mới ngẩng đầu gượng gạo cười với Thời Dao:" Không sao đâu, Thời Dao "
Lời anh vừa dứt thì bàn phía trước lại đổi một bài hát.
" Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến nỗi nhớ nhung đong đầy như sông, hóa thành nhựa xuân ôm ấp lấy ta.. "[Bài" Lạnh Lẽo "]
Trong tiếng hát, Thời Dao không biết trả lời Hàn Cảnh như thế nào, dứt khoát im lặng.
Không biết qua bao lâu, Thời Dao ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh một cái.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm vẫn bình thường.
Nhưng bọn họ cũng không thể cứ như vậy ngồi mãi được? Cô từ chối lời tỏ tình của anh, vậy cô có nên..
Cô nhìn vào đống đồ ăn trên bàn, bối rối một hồi rồi nói:" Cái đó, học trưởng Hàn, em, em còn có thể tiếp tục ăn được không?"
Hàn Cảnh theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng vì tấm phản lá cây nên không thấy gì hết.
Tâm tư đều đặt hết trên người Thời Dao nên anh không để ý lắm đến tiếng động kia, đem ánh nhìn lại đặt hết lên mặt Thời Dao.
Cô gái không biết có phải là vì lời tỏ tình lúc nãy làm kinh động rồi hay không, dừng ăn, mở mắt thật to nhìn anh.
Lúc đầu anh là vì đôi mắt to như biết nói của cô câu mất hồn, bây giờ cô như vậy nhìn anh càng làm tim anh đập nhanh, những từ ngữ mà anh chuẩn bị nói với cô đều quên sạch.
Nhưng anh đã có dũng khí tỏ tình rồi, không thể cứ như vậy bỏ ngang được..
Hàn Cảnh nỗ lực ổn định tinh thần, lại nói: "Thời Dao, anh là đang nghiêm túc, từ khi gặp em từ năm ngoái nhìn thấy em lần đầu, anh đã.."
Lời của Hàn Cảnh mới nói được một nửa thì có một loạt âm thanh ghế chà sát với nhau truyền đến chói tai.
Hàn Cảnh bị ảnh hưởng, anh đặc biệt để ý thì thấy âm thanh vẫn là bàn trước mặt anh truyền đến.
Hàn Cảnh cau mày, đợi những âm thanh đó dứt hẳn rồi tiếp tục nhìn Thời Dao nói tiếp lời lúc nãy: "Đã thích.."
Chữ "em" chưa kịp nói ra thì có một giọng hát truyền đến – "chia tay vui vẻ, mong em vui vẻ".
Vẫn là bàn phía trước mặt anh truyền đến.
" "Hàn Cảnh trầm mặc rất lâu đợi đến khi tiếng hát từ bàn trước mặt dừng thì anh mới lại mở miệng.
Lần này đến một từ anh cũng chưa kịp nói thì bàn phía trước lại đổi một bài hát –" Chia tay nên vui vẻ, ai cũng không có lỗi. "
Đệch, bệnh sao? Anh chỉ muốn tỏ tình, bàn phía trước sao lại nhiều kịch đến vậy?
Kịch nhiều thì cũng thôi đi, sao lại còn nhiều bài hát buồn như vậy?
Hàn Cảnh mắng thầm, trong lòng tự trấn an không được để việc ngoài ảnh hưởng.
Đợi anh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại chuẩn bị nói tiếp thì Thời Dao ngồi đối diện anh, thả đũa ăn trong tay xuống, rất nghiêm túc trả lời:" Học trưởng Hàn, xin lỗi, trước giờ trong lòng em, em luôn đối với anh như một người đàn anh. "
" La la la, la lá lá, la la lá.. "
Bàn phía sau lưng một giây trước vẫn còn hát mấy bài lâm li, một giây sau liền đổi giai điệu vui vẻ tột cùng.
Thời Dao theo bản năng ngoái đầu nhìn một cái, sau đó lại xoay người, cảm thấy có lỗi tiếp tục nói:" Vì vậy, học trưởng Hàn, em thật sự không có cách nào đồng ý với anh được. "
Hàn Cảnh buồn bã cúi đầu, một lúc sau, anh mới ngẩng đầu gượng gạo cười với Thời Dao:" Không sao đâu, Thời Dao "
Lời anh vừa dứt thì bàn phía trước lại đổi một bài hát.
" Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến nỗi nhớ nhung đong đầy như sông, hóa thành nhựa xuân ôm ấp lấy ta.. "[Bài" Lạnh Lẽo "]
Trong tiếng hát, Thời Dao không biết trả lời Hàn Cảnh như thế nào, dứt khoát im lặng.
Không biết qua bao lâu, Thời Dao ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh một cái.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm vẫn bình thường.
Nhưng bọn họ cũng không thể cứ như vậy ngồi mãi được? Cô từ chối lời tỏ tình của anh, vậy cô có nên..
Cô nhìn vào đống đồ ăn trên bàn, bối rối một hồi rồi nói:" Cái đó, học trưởng Hàn, em, em còn có thể tiếp tục ăn được không?"
Chỉnh sửa cuối: