Bạn được Nguyen Thu Hien 1976 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 20: Nước khoáng, kẹo mút, snack (2)

Lương Mộ Mộ bị Thời Dao làm cho có chút bất lực, xoa xoa thái dương xong ngữ điệu nghiêm trọng: "Dao Dao, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng không? Tớ sẽ giận đấy!"

Thật ra thì cô đâu có không nghiêm túc, thái độ của cô rất là nghiêm túc..

Thời Dao trầm mặc một chút rồi nhìn Lương Mộ Mộ, nghiêm túc nói: "Mộ Mộ, tớ muốn hủy hôn"

"Cái gì?" Lương Mộ Mộ bị sốc, thốt ra 2 từ rồi cả người như ngây đi.

Được một lúc, cô dường như không hiểu những lời Dao Dao vừa nói ra, hỏi lại: "Dao Dao, cậu nói gì? Cái gì hủy hôn?"

"Đúng vậy, tớ muốn hủy hôn với Lâm Gia Ca" Thời Dao rất chắc chắn trả lời.

Lương Mộ Mộ ngây người nhìn Thời Dao rất lâu, hoang mang một lúc rồi mới hỏi: "Dao Dao, cậu có biết cậu vừa nói cái gì không?"

Thời Dao gật đầu: "Đương nhiên là biết"

Lương Mộ Mộ: "Là Gia Ca đề nghị sao? Ông nội Lâm có biết không? Nếu ông nội Lâm biết được, Gia Ca nhất định sẽ bị ăn đòn.."

Thời Dao lắc đầu: "Không phải anh ấy đề nghị, là mình đề nghị, mình sẽ nói chuyện với ông nội Lâm, tớ không thể gả cho anh ấy, vì vậy lần này ông nội Lâm nhất định sẽ không trách anh ấy đâu."

Lương Mộ Mộ kinh ngạc: "Là cậu đề nghị?"

Thời Dao "ukm" một tiếng, rồi nói: "Thật ra mình không muốn nhắc đến anh ấy với cậu, không phải là vì tớ với anh ấy có chuyện giấu cậu mà là thật sự bọn tớ chẳng có chuyện gì cả."

"Mộ Mộ, cậu biết không? Từ 6 năm trước, tớ biết có hôn sự này thì số lần tớ vs anh ấy gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp mặt cũng không quá 1 tiếng đồng hồ, thẳng thắn mà nói với cậu thì hôm ở SKP, anh ấy không phải giả vờ không quen biết mình, thật sự là anh ấy không biết mình."

Lương Mộ Mộ nghe Thời Dao nói xong mới hỏi: "Vì vậy, cậu là vì những điều này mới đề nghị hủy hôn?"

"Vậy thì cũng không phải."

"Vậy vì cái gì?"

Thời Dao cuối đầu, hơi đỏ mặt nói: "Bí mật"

Tất nhiên là Lương Mộ Mộ không chịu buông tha rồi, nhưng mà hỏi một buổi trời mà Thời Dao không hề có ý nói ra nên thôi.

Lúc trước đi mua sắm với Lương Mộ Mộ thì thể nào cũng phải đi đến tối mờ tối mịt mới về nhưng không hiểu sao hôm nay sau khi ăn đồ ngọt xong, Lương Mộ Mộ lại đề nghị chở Thời Dao về trường.

Thời Dao có hỏi vì sao không đi mua sắm nữa thì Lương Mộ Mộ nói có chút không khỏe, Thời Dao liền biết cô ấy nói dối nhưng không lật tẩy, nghĩ chắc là cô ấy có chuyện không muốn mình biết nên theo cô ấy về trường.

Ăn tối xong, Thời Dao lại xem điện thoại.

Lâm Gia Ca vẫn chưa trả lời.

Không có việc gì làm, Thời Giao vào wechat, gửi tin nhắn đến [Thơ văn và phóng khoáng] : "Có ai đang chơi game không?"

Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại rung, sau đấy là tin báo có tin nhắn gửi đến.

Thời Dao vội vàng vào mục tin nhắn. Là tin nhắn trả lời từ Lâm Gia Ca mà cô đợi mấy ngày nay.
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 21: Gặp ở rừng cây (1)

"Rảnh không?"

Việc gì nên đến cuối cùng cũng đến rồi sao?

Anh là tìm cô nói chuyện hủy hôn sao?

Thời Dao quên luôn việc vừa hẹn game trên [Thơ văn và phóng khoáng] , ôm điện thoại trả lời Lâm Gia Ca.

Chữ "Có" mới chỉ đánh được chữ "c" thì điện thoại lại có tin nhắn mới.

Vẫn là tin nhắn từ Lâm Gia Ca: "Nếu có thời gian thì khoảng 20p nữa gặp tại rừng cây phía sau kí túc xá nam đại học G"

Anh là muốn gặp cô nói chuyện?

Thật ra thì không cần thiết phải như vậy, chỉ cần 2 người hẹn một thời gian cụ thể, cùng đến Lâm gia, nói rõ ràng sự việc là được rồi..

Tuy rằng trong lòng nghĩ không cần thiết, nhưng vì mong sự việc mau chóng trôi qua nên đồng ý : "Được"

Lâm Gia Ca không trả lời lại tin nhắn của cô.

Thời Dao cầm điện thoại, không nghĩ ngợi gì ngồi một chút rồi lấy một bộ đồ trong tủ thay bộ đồ ngủ đang mặc ra.

Hà Điền Điền đang đọc anime hỏi: "Dao Dao, cậu đi đâu vậy?"

Nghe Hà Điền Điền hỏi, Giang Nguyệt đang ngồi trên giường thoa dầu nóng cho chân cũng hướng về phía Thời Dao: "Dao Dao, tối như vậy rồi cậu còn đi đâu?"

"Tớ.." Thời Dao định nói là Tớ có hẹn, nhưng chưa nói ra thì dừng lại.

Thường ngày, không ít người hẹn cô, nếu mà nói cho bọn họ biết, e rằng sẽ lại lén lút theo cô như lúc trước mất.

Lần này người hẹn cô, tình hình có chút đặc biệt..

Nghĩ vậy, Thời Dao nói: "đi siêu thị mua chút đồ"

Giang Nguyệt: "Vậy mua giúp tớ mua bánh bông lan sữa chua nhé, mai tớ ăn sáng"

Hà Điền Điền: "Mua giúp tớ nữa"

Giang Nguyệt: "Lãnh Noãn không có đây, nhưng sáng mai không có tiết chắc chắn là tụi mình không đi căn tin ăn sáng đâu, Dao Dao cậu cũng mua giúp cậu ấy một miếng nhé"

Thời Dao trả lời "Ok" rồi mang giày đi.

Ra khỏi kí túc xá, Thời Dao xem điện thoại, còn 5p nữa là đến giờ hẹn với Lâm Gia Ca.

Vì tiệm bánh của trường với rừng cây ở 2 hướng khách nhau, Thời Dao quyết định đi đến tiệm bánh trước, nhận xong 4 chiếc bánh của mình, cô đi đến rừng cây.

Thời Dao đến nơi, qua 20 phút rồi, Lâm Gia Ca vẫn chưa đến.

Cô đứng đợi một lúc, cũng không biết cụ thể là đợi bao lâu, nói chung cũng không xem là quá lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh mặc một chiếc áo nỉ trắng đi về hường mình.

Lúc này bước chân của anh có vẻ vội vàng, không giống như những lần trước đây, tư thái nhàn tản như mây trôi.

Anh là vì đến trễ nên mới gấp gáp như vậy sao?

Nhưng mà, hình như anh rất thích mặc đồ trắng, trong trí nhớ của mình, tuy rằng gặp mặt nhau chẳng được mấy lần nhưng mỗi lần gặp, anh đều mặc đồ trắng..

Cứ suy nghĩ, Lâm Gia Ca đã đứng trước mặt cô cách tầm nửa mét.

Thời Dao liền hoàn hồn, sau đó nghe tiếng nói của Lâm Gia Ca từ phía trên đỉnh đầu: "Rốt cuộc cô muốn làm cái trò gì?"

Giọng của anh hay thì có hay, nhưng ngữ khí có vẻ nặng, khác với giọng điệu nhẹ tênh lúc gặp ở SKP.

Anh.. đây là.. đang không vui sao?

Thời Dao nhíu đôi lông mày tinh tế, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt người thiếu niên.
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 22: Gặp ở rừng cây (2)

Vì trong rừng cây ánh sáng rất hiếm hoi, anh lại đứng ngược sáng nên Thời Dao không thể nhìn rõ thần sắc của anh.

Lúc này, anh đến gần cô hơn, Thời Dao nhờ chút ánh sáng đèn đường yếu ớt ở gần đó, phát hiện sắc mặt anh rất khó coi.

Anh hẹn cô ra, không phải muốn nói chuyện hủy hôn sao?

Anh đã cùng hoa khôi Tần hẹn hò thì nên vui vẻ mới đúng..

Thời Dao không hiểu tình hình gì đang diễn ra, lông mày cau lại nhiều thêm.

Lâm Gia Ca chẳng có chút nhẫn nại nào, chẳng đợi Thời Dao trả lời, tiếp tục nói, giọng điệu rất ác liệt: "Thật không nghĩ ra, cô trước mặt một đàng, sau lưng một nẻo, đúng là thật có tâm cơ!"

Trước mặt một đàng? Sau lưng một nẻo? Tâm cơ?

Chuyện gì với chuyện gì vậy..

Thời Dao bị nói đến hồ đồ, vì vậy choáng váng trả lời: "Anh có thể nói rõ ràng không? Tôi không hiểu anh là có ý gì.."

"Không hiểu?" Lâm Gia Ca như bị chọc tức, cười một tiếng: "Cô bớt trước mặt tôi giở trò này, tôi nghĩ là cô giả vờ không hiểu? Một mặt gửi tin nhắn muốn hủy hôn với tôi, mặc khác chạy đến chỗ ông nội tôi cáo trạng, thật chưa bao giờ gặp ai không biết xấu hổ như cô!"

Gửi tin nhắn hủy hôn, việc này đúng là cô làm, còn việc chạy đến nói với ông nội Lâm.. cô từ khi hết Tết đến nay, căn bản chưa gặp lại ông nội Lâm nói gì đến việc cáo trạng gì với ông?

"Anh có phải hiểu lầm rồi không? Tôi căn bản chưa có gặp ông nội Lâm, lấy đâu ra cáo với trạng?"

"Vẫn diễn? Ông nội đã nói với tôi cả rồi, là cô khóc như mưa nói, là tôi muốn hủy hôn với cô!"

Lâm Gia Ca nghĩ đến lúc chiều đang đánh bóng rổ bị gọi về nhà, sau đó vừa bước vào cửa, một câu cũng chưa kịp nói, đã bị ông nội ném một tách trà vào đầu, sau đó thì bị mắng vuốt mặt không kịp, sau đó nữa thì nổi giận đùng đùng.

"Cô đã không muốn hủy hôn với tôi thì đừng có gửi tin nhắn đó, làm người giả dối như vậy mà làm được sao?"

"Hay là, cô cố ý làm như vậy để thu hút sự chú ý của tôi, dùng thủ đoạn lạc mềm buộc chặt sao?"

"Tôi nói với cô, chẳng thiếu phụ nữ dùng chiêu này với tôi, nhưng dùng đến nổi tôi muốn buồn nôn thì chỉ có mình cô!"

Lâm Gia Ca càng nói càng quá đáng, làm Thời Dao nhớ đến phản ứng của anh 6 năm trước khi cô được ông nội Lâm đưa đến ngôi nhà tráng lệ, ông chỉ vào cô bé mặc áo quần giản dị mộc mạc là cô đối diện với một thân áo quần xa hoa là anh nói: "Gia Ca, đây là vị hôn thê của con, Thời Dao"

Anh lúc ấy chỉ mới 15 tuổi, mắt mày xinh đẹp tinh tế vẫn rất non nớt.

Anh lúc ấy, đẹp đến nỗi làm cô cứ tưởng mình đang nhìn một con búp bê trong tủ kính, rất thích.

Cô lúc ấy, mọi sự chú ý đều ở trên người anh.

Nhưng, khi ông nội Lâm giới thiệu xong thì phản ứng của anh làm tổn thương cô rất sâu.

Anh giống như là đã gặp phải một thứ rác rưởi làm người ta buồn nôn, nhìn vào ông nội Lâm và nói: "Con không muốn! Con không muốn con nha đầu vừa xấu xí vừa dơ bẩn vừa quê mùa này làm vị hôn thê của con đâu!"

Tất nhiên, câu này của anh nói ra xong thì không tránh khỏi một trận giáo huấn của ông nội Lâm.

Ông nội Lâm xuất thân quân đội, ra tay rất mạnh, nhưng lúc bị đánh, anh một tiếng cũng không kêu.

Lúc anh bị đánh, có nhìn qua cô một lượt, ánh mắt đó, cô vẫn còn nhớ rõ mồn một.
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 23: Đồ thần kinh với đồ thần kinh (1)

Ghét bỏ, chán ghét, căm hận.. Tuy lúc ấy cô chỉ mới 13 tuổi nhưng cô đọc được suy nghĩ từ ánh mắt của anh.

Anh ghét cô, rất ghét.

Chính là lúc đó, cô nhận thức được khoảng cách giữa cô và anh.

Theo thời gian lớn lên, cô bây giờ mới hiểu, giữa anh với cô là một trời một vực.

Anh và cô vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, anh con nhà quyền quý còn cô là con nhà bình dân, nếu không vì mối hôn sự mà ông nội hai bên định trước, anh với cô sẽ chẳng có một mối liên hệ nào cả.

Nhà cô không nghèo tới nỗi không có cơm cho cô ăn, nhưng không thể cho cô điều kiện sinh hoạt tốt, vì thế cô trông gầy một chút chứ không đến nỗi xấu xí.

Cô không thể như anh, ngày ngày đều được mặc áo quần sang trọng, áo quần của cô đều là xin lại của chị họ mặc tuy cũ một chút nhưng cũng không đến nỗi dơ bẩn..

Còn về quê mùa..

Không thể không nói, lời của anh quả thật đã làm tổn thương sâu sắc đến chút lòng tự trọng nhỏ bé của cô.

Vì vậy cho dù sau này dưới sự thúc ép của ông nội, anh đồng ý mối hôn sự này, cô cũng không vì mình là vị hôn thê của anh mà chủ động tìm anh để nói chuyện gì, cho dù học cùng một trường cô cũng không hề nói về mối quan hệ của hai người với ai, đến hồng bao đón Tết của ông nội Lâm cho, cô cũng không hề đụng đến.

Nghĩ đến những chuyện cũ này, Thời Dao mấp máy đôi môi.

Cô không biết sự hiểu lầm này đến từ đâu, nhưng cô không muốn đứng một chỗ mặc anh đổ oan, cũng không muốn cãi nhau với anh nên dứt khoát quyết định không nói gì quay lưng đi.

Việc làm của cô khiến lửa giận trong Lâm Gia Ca càng lớn.

Rõ ràng là cô làm loạn, còn muốn làm như không có việc gì đi mất sao?

Nghĩ vậy, Lâm Gia Ca mạnh mẽ đi đến nắm lấy cổ tay của Thời Dao.

Thời Dao đi nhanh, Lâm Gia Ca nắm không được cổ tay của Thời Dao mà nắm trúng bao bánh mà Thời Dao cầm.

Lực của anh rất mạnh, giựt một cái đã xé rách bao, bánh bông lan trong bao từng miếng từng miếng rơi xuống, dính đầy đất.

Thời Dao ngây người nhìn đống bánh dưới đất.

Bánh bông lan không ăn được nữa rồi..

Thời Dao có chút tức giận, tay nắm lại thành đấm.

Nhìn đống bánh dưới đất một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, giận đùng đùng nói với Lâm Gia Ca: "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không có đến chỗ ông nội Lâm cũng không có cáo trạng gì anh cả, càng không có ý lạc mềm buộc chặt với anh!"

"Còn nữa, anh đừng có tự luyến đến mức nghĩ ai cũng sẽ thích anh, tôi một chút cũng không thích anh, căn bản là không muốn gả cho anh!"

"Vì vậy, anh đừng có quá đáng, cẩn thận.."

Trước giờ Thời Dao là một cô gái ngoan ngoãn, rất ít mắng người, cô vắt óc nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một câu mà tự mình nghĩ là rất quá đáng: "Cẩn thận bị đói chết!"

"Còn nữa, anh rốt cuộc là có đọc được tin nhắn 2 ngày nay tôi gửi không, cần tôi nhắc lại một lần nữa không?"

Nói vậy, Thời Dao thật sự đem nội dung tin nhắn nhắc lại lần nữa: "Anh định bao giờ nói với gia đình chuyện chúng ta hủy hôn?"

"Vì vậy, phiền anh hôm nay xác định thời gian giúp tôi, anh đừng nghĩ tôi không biết là anh đã có bạn gái rồi!"

"Đã có bạn gái rồi, mối quan hệ vô vị giữa tôi và anh vẫn duy trì thì có thấy tốt không? Có thấy có lỗi với bạn gái anh không?"

* * *

Lời tác giả: Chương này còn có tên là: Anh có thể ức hiếp tôi nhưng không thể ức hiếp bánh bông lan của tôi!
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 24: Đồ thần kinh với đồ thần kinh (2)

Tự luyến đến nỗi nghĩ ai cũng thích mình.. tự luyến?

Đùa gì vậy, anh cần phải tự luyến sao?

Còn bạn gái.. chuyện quái gì vậy? Anh lúc nào trở nên có bạn gái rồi?

Tự nhiên bị gán cho là có bạn gái, tâm trạng của Lâm Gia Ca càng không tốt.

Chỉ là anh không tìm hiểu tâm trạng của mình vì sao càng không tốt, chỉ vì lúc cô cười nhạo anh tự luyến, liền nói: "Trùng hợp rồi, tôi cũng như vậy, không thích cô một chút nào!"

"Vì vậy, phiền cô đừng có giả vờ mỗi ngày đều gửi tin hỏi tôi lúc nào nói với gia đình chuyện hủy hôn, cô gấp, tôi càng gấp hơn cô!"

"Hôm nay tôi nói cho cô biết, cô nghe rõ cho tôi, Tôi –Lâm Gia Ca, nếu không hủy hôn với cô, tên của tôi viết ngược lại!"

Dừng một lúc, Lâm Gia Ca thấy chưa đủ, lại nói: "Hôm nay trễ rồi, ngày mai, sáng mai tôi sẽ cùng cô đến nói chuyện với ông nội!"

Nói xong, dường như một phút cũng không muốn ở lại, xoay người rời đi.

Lâm Gia Ca bước rất nhanh, chân lại dài, chẳng mấy chốc mà đã đi ra khỏi rừng cây, sau đó dừng ở con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

Bạn gái.. Cô dựa vào đâu nói anh đã có bạn gái?

Lâm Gia Ca càng nghĩ càng khó chịu, thậm chí nổi lên ý nghĩ quay lại rừng cây hỏi cô cho ra lẽ.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh liền nhận thức được mình khác thường.

Thật kì lạ, anh làm sao lại có suy nghĩ xốc nổi như vậy?

Cô muốn nói gì thì cứ nói thôi, để ý làm gì?

Lâm Gia Ca cắn môi một cái, giống như là đang chìm đắm vào một ý nghĩ nào đó không giải thích được, nét mặt thoáng hoảng hốt, sau đó hồi thần lại, bước nhanh đi khỏi.

* * *

Lâm Gia Ca rời đi xong, Thời Dao còn đứng nhìn chằm chằm vào đống bánh bông lan, buồn một lúc lâu, rồi mới nhặt hết lên, đem ra khỏi rừng, lưu luyến bỏ hết vào thùng bên đường.

Nhìn thùng rác thở dài một tiếng rồi mới xoay người đi về hướng kí túc xá.

Đi được 2 bước, cô không nhịn được quay đầu nhìn về hướng thùng rác.

Tuy rằng đã đến tiệm bánh mua lại 4 miếng bánh bông lan mới, nhưng về đến kí túc xá, lòng vẫn buồn một lúc lâu rồi cô mới lấy điện thoại ra.

Lúc này mới phát hiện wechat có đến mấy tin nhắn chưa đọc.

Vào xem, toàn là của bọn người [Thơ văn và phóng khoáng] gửi đến, nhớ lại lúc nãy mình có hỏi ai chơi game không, vội vàng vào nhóm.

[Cao thủ Hầu tử phái đến]: "Dao muội, có anh"

[Là Nước Ép đây]: "Anh nữa"

[Cao thủ Hầu tử phái đến]: "Ủa, người đâu?"

[Là Nước Ép đây]: @[Dao Dao rất thích ăn kem]

[Cao thủ Hầu tử phái đến]: @[Dao Dao rất thích ăn kem]

" "

Xem hết tin nhắn, Thời Dao vội vàng trả lời:" Em xin lỗi, nãy giờ em không để ý điện thoại "

Vẫn còn giận Lâm Gia Ca một chút, nghĩ đến 4 cái bánh bông lan, Thời Dao gửi thêm tin:" Hôm nay thật khó chịu, gặp phải một tên thần kinh! "

Không ai trả lời.

Thời Dao nghĩ chắc mọi người đang bận.

Cô đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi rửa một trái táo để ăn thì điện thoại" ding ding ", là từ [Thơ văn và phóng khoáng] .

Bấm vào xem thì thấy

[111111]:" Trùng hợp thật, anh hôm nay cũng gặp một con thần kinh! "

* * *

Lời tác giả:

P/s: Các bạn yên tâm, truyện này không có ngược nhiều đâu, cuối cùng cũng có ngày, tôi biến tên của Lâm Gia Ca thành Ca Gia Lâm!"
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 25: Điên cuồng đồ sát (1)

Thời Dao không ngờ, người trả lời cô lại là Ngài Số.

Cô cùng bọn họ quen nhau đã 2 ngày, cùng chơi game cũng gần 10 tiếng, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô.

Thời Dao xem đi xem lại màn hình điện thoại, xác nhận lại mình không xem nhầm thì mới trả lời: "Vậy đúng là thật trùng hợp rồi"

Thời Dao cứ nghĩ vấn đề này đến đây là kết thúc, không ngờ màn hình lại xuất hiện một dòng tin nhắn:

[111111]: "Ukm"

Chẳng qua chỉ là một chữ, qua màn hình Thời Dao có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh.

Nhưng nếu cô không trả lời lại thì không khí trong nhóm sẽ trở nên gượng gạo, song cô lại không biết trả lời [111111] thế nào, nghĩ người có thể làm Ngài Số mở miệng nói chuyện thì bệnh thần kinh cũng không hề nhẹ, vì vậy gõ phím trả lời: "Chắc là, con thần kinh mà anh gặp bệnh còn nặng hơn tên thần kinh mà em đã gặp, O (∩_∩) O~"

[111111] không nói gì nữa.

Thời Dao thở phào.

Không hổ là đại thần, nói chuyện với anh phải vắt kiệt chất xám, may là anh không có trả lời lại.

Nhưng mà, tuy rằng [111111] không trả lời lại cô, không khí cũng chẳng gượng gạo tí nào, vì [Cao thủ Hầu tử phái đến] đã trả lời rồi: "Dao muội, Anh với Nước Ép vừa chơi Duo xong, em chơi không?"

Vẫn còn sớm, màn hìn hiện tin [Là Nước Ép đây] mời lập đội.

Thời Dao vào game xong nghe [Cao thủ Hầu tử phái đến] nói: "Lão Đại, 4 người thiếu 1, cậu chơi không?"

[111111] không để ý đến Cao Thủ

[Là Nước Ép đây]: "Chơi vài ván đi, lão đại?"

[Cao thủ Hầu tử phái đến]: "Đúng đấy, còn sớm mà, không chơi thì làm gì?"

Không biết có phải là Thời Dao nghĩ sai không, cô cứ cảm thấy [Cao thủ Hầu tử phái đến] với [Là Nước Ép đây] ngữ điệu khác với bình thường, cô cứ cảm thấy có chút.. có chút.. gì đó mà Thời Dao nghĩ mãi cũng không tìm được từ hình dung.

[111111] dường như dao động, cầm điện thoại, Thời Dao nghe Game truyền đên tin [111111] đã gia nhập nhóm của bạn.

[Là Nước Ép đây] bấm bắt đầu game

Ngồi trên máy bay, Thời Dao không nghe ai nhắc nhảy dù, liền hỏi: "Chúng ta nhảy xuống đâu đây?"

Tầm 10s sau, [Cao thủ Hầu tử phái đến] trả lời, giọng điệu không giống anh mọi khi: "Thành P đi"

Mấy trận game trước [Cao thủ Hầu tử phái đến] với [Là Nước Ép đây] luôn nói không ngừng, nhưng hôm nay có vẻ yên lặng đi rất nhiều, đến việc mỗi khi game bắt đầu, 2 người đều dành nhau nói với Thời Dao những lời như "Dao muội, ở đây có túi thuốc, mau đến nhặt", "Dao muội, ở đây có giáp cấp 3 mau lại lấy" cũng ít đi rất nhiều.
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 26: Điên cuồng đồ sát (2)

Vì vậy, lúc nãy không phải là Thời Dao nghĩ sai, [Cao thủ Hầu tử phái đến] với [Là Nước Ép đây] hôm nay thật sự rất khác..

Cảm nhận được sự khác biệt này, Thời Dao cũng ít nói lại.

Những trận Game hôm nay so với hai hôm trước yên tĩnh hơn nhiều.

[111111] dùng AWM bắn trúng [Ước gì nằm không cũng có tiền tiêu]

[111111] dùng M416 loại [Thiếu Niên tỉnh dậy]

[111111] dùng lựu đạn loại [Tôi học kém tôi tự hào]

[111111] dùng lựu đạn loại [Ước gì nằm không cũng có tiền tiêu]

Khu vực nguy hiểm loại [111111]

Lúc chơi trận game thứ 3, Thời Dao thấy trên màn hình điện thoại hiện liên tiếp 5 dòng cô mới kinh ngạc nhận ra: Hôm nay khác với bình thường không phải là Cao thủ với Nước Ép mà là Ngài Số..

Trong game anh lúc nào cũng rất mạnh, cô biết điều đó, nhưng chưa bao giờ thấy anh như hôm nay, ở trong khu độc cho dù có bị độc chết thì cũng phải giết hết những người ở quanh đó.

Vì phát hiện điều này, trận thứ 4 bắt đầu, Thời Dao cố tình để ý [111111] .

Kết quả vì để ý [111111] mà cô vừa nhảy xuống đã bị địch bắn chết.

Sau đó, cũng nhờ vậy mà Thời Dao có thời gian xem [111111] .

Không để ý thì không biết, để ý rồi Thời Dao mới thật sự giật mình.

[111111] vậy mà đáp đất xong không đi nhặt trang bị, trực tiếp lãnh một khẩu súng, cứ thế đi giết người.

Anh lúc trước chơi game, lợi hại thì có lợi hại, nhưng vẫn phải đi nhặt trang bị trước tiên, nhưng hôm nay, đến hiệu lệnh cũng không phát, cứ thế đi tìm người để giết..

Đáng nói hơn, khi đấu súng với địch, anh cũng không trốn tránh, không dùng bất kì kỹ năng gì, cứ đứng như vậy..

Trận đấu mới bắt đầu được 3 phút, tất cả địch trong căn cứ quân sự của bọn họ cứ thế từng người bị anh diệt sạch.

Giết hết địch xong, Thời Dao nghĩ [111111] sẽ đi nhặt trang bị, không ngờ anh chỉ nhặt một ít đạn, chẳng thèm để ý đến [Cao thủ Hầu tử phái đến] với [Là Nước Ép đây] đang điên cuồng đuổi theo anh, tìm một chiếc xe máy cứ thế đi mất.

Anh trước tiên đến cảng N, tái hiện lại cảnh lúc nãy ở căn cứ quân sự, cứ vậy giết sạch người ở cảng rồi lên thuyền đến thành M.

Tuy rằng cách nhau cái màn hình điện thoại nhưng Thời Dao cảm nhận được bên anh sát khí rất lớn.

Vì vậy, hôm nay là tâm trạng anh không tốt, cùng cách đồ sát trong game để làm thuyên giảm tâm tình tồi tệ sao?

[Cao thủ Hầu tử phái đến] : "Dao muội, chuẩn bị chưa?"

Thời Dao hoàn hồn thì mới phát hiện, trận đấu đã kết thúc. Cô vội vàng chuẩn bị.

Chẳng trách hôm nay cách nói chuyện của [Cao thủ Hầu tử phái đến] với [Là Nước Ép đây] khác thường, lúc nãy cô còn chưa tìm được từ ngữ hình dung, giờ thì biết rồi, đó là dè dặt, bọn họ nói chuyện dè dặt đi rất nhiều..
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 27: Băng thanh ngọc khiết hơn cả Tiểu Long Nữ (1)

Bọn họ ở chung kí túc xá, vì [111111] hôm nay tâm tình không tốt nên 2 người họ kiềm chế lại bớt sao?

Trong lúc Thời Dao suy nghĩ thì ván đấu đã bắt đầu.

Đang ngồi trên máy bay được nửa đường thì điện thoại đến.

Là bên nhà ông nội Lâm gọi đến.

Chẳng lẽ ông nội Lâm đã biết chuyện hủy hôn, gọi đến hỏi cô sao?

Thời Dao do dự một lúc rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công bắt máy.

"Thời tiểu thư, ngại quá, trễ vậy rồi còn gọi cho cô."

Trong điện thoại không phải là tiếng của ông nội Lâm mà là quản gia của ông, dì Tôn.

Thời Dao rất thích dì Tôn, tuy cô đến nhà ông nội Lâm không nhiều, nhưng mỗi lần đến dì Tôn đều chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon.

Thời Dao ngoan ngoãn trả lời: "Không có gì đâu dì Tôn, trễ vậy rồi dì gọi con có chuyện gì không ạ?"

"Có, ông nội Lâm của con lúc tối ăn cơm xong, lúc đi tắm đột nhiên ngất rồi, vừa mới được đưa đến phòng cấp cứu bệnh viện"

"Ngất sao ạ? Có nghiêm trọng không dì? Ở bệnh viện nào, bây giờ con sang ạ.."

"Không cần đâu Thời tiểu thư, bây giờ trễ vậy rồi, bệnh viện ở xa trường cô như vậy, tài xế lại không có đây, nếu cô muốn sang thì ngày mai sang đi? Mai tôi cho tài xế sang rước cô.."

Cô sang cũng không giúp được gì, nếu như nhiệt tình muốn qua thì bên Lâm gia chắc chắn sẽ phái người qua đón, như vậy lại thêm loạn..

Thời Dao phân tích tình hình một chút rồi nói: "Vậy cũng được ạ, sáng mai không có tiết học, con sang thăm ông nội Lâm ạ"

Dì Tôn: "vậy sáng mai tôi cho người sang trường đón cô."

"Cảm ơn dì, dì Tôn"

"Không có gì" dì Tôn dừng lại một chút, dường như vẫn còn điều muốn nói, được một lúc rồi mới nói: "Thời tiểu thư, có phải cô với tiểu thiếu gia cãi nhau việc gì không?"

Thời Dao nghĩ đến những lời Lâm Gia Ca nói với mình lúc ở rừng cây.

Bây giờ dì Tôn lại hỏi vậy, là có liên quan đến việc hủy hôn sao?

Dì Tôn thấy Thời Dao chưa trả lời liền nói tiếp: "Lúc chiều, trước khi ra ngoài đi dạo tâm tình ông Lâm rất tốt, kết quả đi về, không biết làm sao nổi giận đùng đùng bắt tiểu thiếu gia về nhà ngay."

"Tiểu thiếu gia vừa bước vào cửa, chưa kịp nói lời nào đã bị Lâm lão gia ném một ly trà vào đầu"

"Con biết đó, ông nội Lâm của con trước giờ tính tình rất khó, vì vậy, tiểu thiếu gia về là nhà như loạn cả lên, cuối cùng cơm tối cũng không cho thiếu gia ăn, đuổi ra khỏi nhà rồi."

"Có vài chuyện trước giờ không nói cho con, thật ra, sức khỏe của ông nội Lâm hai năm nay yếu đi nhiều, bác sĩ dặn dò là không được tức giận, vì vậy, tối nay ông ngất là do bị tiểu thiếu gia chọc tức, con nói xem, con là cô gái tốt như vậy, tiểu thiếu gia làm sao lại không thích cơ chứ.."

Thời Dao nghe đến đây, có chút không biết trả lời làm sao, dứt khoát im lặng.

Dì Tôn luyên thuyên rất lâu nữa thì cuộc điện thoại mới kết thúc.

Chẳng trách lúc tối Lâm Gia Ca lại giận như vậy, thì ra là có việc như này..

Đến cơm cũng không cho ăn, liền bị đuổi ra khỏi nhà, xem ra ông nội Lâm tối nay thực sự rất tức giận!
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 28: Băng thanh ngọc khiết hơn cả Tiểu Long Nữ (2)

Chỉ là, cô thật sự không có đi tìm ông nội Lâm, ông nội Lâm làm sao biết được chuyện anh với cô muốn hủy hôn?

Thời Dao khó khiểu một lúc, rồi chợt nhớ mình đang chơi game, liền vào game.

Kết quả là, trận game đã kết thúc từ bao giờ.

Cô chết là điều bình thường, vì cô nghe điện thoại, bị máy bay ném xuống, rơi trên không bị địch phát hiện bắn chết.

Chỉ là 3 người kia, làm sao mà chết nhanh vậy?

Thời Dao vào đội xem, [Cao thủ Hầu tử phái đến] với [Là Nước Ép đây] không online, còn [111111] đã không còn trong đội nữa rồi.

Thời Dao vào wechat nhóm [Thơ văn và phóng khoáng] , quả nhiên có tin nhắn mới.

[Cao thủ Hầu tử phái đến] : "Dao muội, bên em bị lag sao?"

[Là Nước Ép đây] : @[Dao Dao rất thích ăn kem] .

Thời Dao trả lời: "Lúc nãy em có điện thoại nên đi nghe"

[Là Nước Ép đây] : "Lão Đại giống em, vừa mới vào trận là có điện thoại gọi đến, nghe điện thoại rồi đi luôn rồi"

[Dao Dao rất thích ăn kem] : "ồ"

Ồ, hôm nay việc trùng hợp giữa cô với Ngài Số cũng thật nhiều, cô gặp tên thần kinh anh cũng gặp một con thần kinh, cô nghe điện thoại, anh cũng có điện thoại gọi đến..

[Cao thủ Hầu tử phái đến] : "Dao muội, em chơi game tiếp không?"

Thời Dao xem giờ, cũng đã 10 rưỡi rồi, sáng mai còn đi bệnh viện nên trả lời: "Dạ không, sáng mai em còn có việc, nên giờ phải ngủ rồi."

[Cao thủ Hầu tử phái đến] : "Oh, vậy được. Ngủ ngon."

[Là Nước Ép đây] : "Ngủ ngon"

[Thủy Triều] cả ngày không lên tiếng cũng trả lời: "Ngủ ngon"

Thời Dao cũng trả lời một câu "Ngủ ngon" rồi thoát wechat đi tắm.

Nằm trên giường, Thời Dao lấu điện thoại đặt báo thức, thấy tin nhắn riêng từ wechat [Cao thủ Hầu tử phái đến] : "Dao muội, mai muốn chơi game thì nhắn tin anh trước nhé."

Thời Dao gửi một cái icon mặt cười kèm 2 chữ : "ok ạ"

Nghĩ một lúc, Thời Dao nhớ đến không khí của buổi chơi game hôm nay, không nhịn được gửi thêm một dòng tin nhắn: "Các anh hôm nay sao vậy? Cam giác lúc chơi game cứ kì kì thế nào ấy"

[Cao thủ Hầu tử phái đến] : "ah, là Lão đại, lúc chiều đang đánh bóng rổ với tụi anh thì nhận được điện thoại sau đó thì rời khỏi trường, đến tối về lại thì cả người trở nên rất đáng sợ, vì vậy anh với Nước Ép kiềm chế lại một chút, không lại rước họa vào thân, buổi ăn nhậu mỗi cuối tuần, lão đại không chịu bao nữa thì tiêu!"

Thì ra cô đoán không sai, là tâm trạng của [111111] không tốt, nên không khí buổi chơi game lúc nãy mới lạnh lẽo như vậy..

Thời Dao nghĩ đến tối qua, trước khi [111111] nói chuyện thì có nghe [Cao thủ Hầu tử phái đến] nhắc đến gì mà tin nhắn của con gái, lại hỏi tiếp: "Lão đại của các anh không phải là bị thất tình chứ?

[Cao thủ Hầu tử phái đến] :" Đùa gì vậy! Thất tình? Không tồn tại chuyện đó đâu! Lão đại của bọn anh căn bản là không có bạn gái! Còn băng thanh ngọc khiết hơn cả Tiểu Long Nữ! "

Băng thanh ngọc khiết không phải dùng như vậy đâu chàng trai..

" "Thời Dao gửi đi một dòng dấu chấm, biểu thị không còn gì để nói, sau đó gõ một hồi rất lâu trên bàn phím gửi đi:" Tiểu Long Nữ từng bị Doãn Chí Bình làm nhục. "

[Cao thủ Hầu tử phái đến] :" Là vậy sao? "

[Cao thủ Hầu tử phái đến] :" Ai ya, không quan tâm, nói chung thì lão đại của bọn anh chắc chắn là không thất tình, anh nói nhỏ với em, lão đại của bọn anh sống 21 năm rồi mà vẫn là xử nam đó.."

* * *

Tiếng lòng của Ca Gia Lâm: Xử nam thì làm sao? Tôi tự hào tôi là xử nam, tôi là vì quốc gia thủ tiết!

*cái này là bình luận của tác giả* lâu lâu ổng chem vài câu vậy đó.
 
Chỉnh sửa cuối:
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 29: Mọi thứ mang chữ "đầu" đều vẫn còn (1)

Xử nam..

Tuy rằng cách nhau cái màn hình, người bên kia không biết mình là ai nhưng bất giác Thời Dao đỏ mặt khi nhìn thấy mấy chữ này.

[Cao thủ Hầu tử phái đến] căn bản không biết tình hình phía bên này của Thời Dao, vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho cô.

"Xử nam thì cũng thôi đi, Lão đại cho đến hôm nay, một mảnh tình vắt vai cũng chưa có."

"Tức là, lão đại của bọn anh, không những lần đầu vẫn còn, mà đến tình đầu, nụ hôn đầu, cái nắm tay đầu, cái ôm đầu.."

[Cao thủ Hầu tử phái đến] nghĩ tất cả những từ nào có thể đi với chữ "đầu", sau cùng không nghĩ ra nữa, liền gửi: "tóm lại, mọi thứ có thể đi với chữ" đầu "lão đại của bọn anh đều vẫn còn!"

Cái ôm đầu, cái nắm tay đầu, nụ hôn đầu, lần đầu..

Xem những chữ càng ngày càng bạo này mặt Thời Dao càng đỏ hơn.

Không có bạn gái thì không có bạn gái thôi, Cao Thủ sao lại nói những từ tế nhị này với cô..

Thời Dao rất ít nói những vấn đề này với người lạ, không biết trả lời [Cao thủ Hầu tử phái đến] như thế nào, cuối cùng dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện: "Ah, trễ rồi, em phải ngủ rồi, byebye"

Nói vậy nhưng cô chưa thể ngủ được.

Cô lướt newfeed một chút, like vài cái ảnh bạn bè review đồ ăn đêm, cứ lướt như vậy đến 11h30, sau đó mới vào lại chỗ tin nhắn wechat.

Vừa vào đập vào mắt là nhóm wechat [Thơ văn và phóng khoáng]

Thời Dao mới nhớ lại, tối qua đang xem info của [111111], kết quả bị bọn người Điền Điền đem đồ ăn khuya về làm gián đoạn.

Vào trang của [111111] Thời Dao không khỏi ngạc nhiên.

Ảnh bìa chẳng có gì ngoài một màu đen, avatar cũng màu đen, chữ kí là: 222222

Hình ảnh cũng không có, dòng thời gian chỉ có một dòng duy nhất: 333333.

Ngài Số đúng là.. rất thích số..

Thời Dao trong lòng cảm tháng, sau đó chuẩn bị thoát wechat đi ngủ, kết quả không để ý, ngón tay vô tình ấn vào nút kết bạn.

Cô, cô cứ như vậy chủ động kết bạn wechat với đại thần..

* * *

Ngày hôm sau, 8h sáng, tài xế Lâm Gia đúng giờ đứng trước cổng trường đại học G.

Đến bệnh viện thì cũng gần 9h rồi.

Trước khi đi, dì Tôn có gọi điện thoại dặn, khi cô đến bệnh viện thì nói dì để dì xuống đón.

Lúc đó Thời Dao có hỏi dì Tôn số phòng bệnh của ông nội Lâm, vì vậy lúc đến bệnh viện cô không làm phiền dì Tôn, trực tiếp lên phòng của ông.

Lâm Gia Ca có một người chị gái, tên là Lâm Gia Ý, đang học đại học ở Mỹ.

Ba mẹ Lâm Gia Ca đón tết xong thì công ty có chút chuyện nên giờ đang ở Hồng Kông.

Nhưng Lâm Gia Ca vẫn còn 4 người cô, Lâm gia cũng có rất nhiều người giúp việc, Thời Dao cứ nghĩ trong phòng bệnh của ông nội Lâm bây giờ chắc là đầy người, nhưng không ngờ, cô vừa đẩy cửa phòng gọi một tiếng "Ông nội Lâm", cả người đều ngây ra.

Phòng bệnh sạch sẽ, ngoại trừ ông nội Lâm đang nằm trên giường thì chỉ có một mình Lâm Gia Ca.
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 30: Mọi thứ mang chữ "đầu" đều vẫn còn (2)

Cô vừa gọi "Ông nội Lâm" dường như làm kinh động đến anh, phản xạ có điều kiện nhìn về hướng cửa ra vào.

Bắt gặp ánh nhìn của anh, Thời Dao đang đi vào phòng bỗng dừng lại.

May là cùng lúc đó ông nội Lâm cũng nghe tiếng của cô: "Dao Dao, con tới rồi sao? Nhanh lại đây.."

Thời Dao nhanh chóng thu lại ánh nhìn từ Lâm Gia Ca, cười ngọt ngào mang đồ bổ lúc sáng đã đi siêu thị mua cho ông, đến bên giường bệnh.

* * *

"Dao Dao, con ăn sáng chưa? Chưa ăn thì ông bảo dì Tôn gọi điện về nhà làm ngay cho con."

"Dao Dao, con dạo này học hành thế nào? Ở trường có ai bắt nạt con không, nếu có cứ nói với ông, mỗi năm ông đều quyên góp cho trường các con, ông với hiệu trưởng rất thân.."

"Dao Dao, căn tin của trường có phải không ngon không, nhìn con ốm hơn so với lúc tết, như vậy không được, không được, ông phải mua một suất ăn ở căn tin, con nói với ông, con thích ăn gì để ông về nói đầu bếp xem ông ấy có thể đến trường nấu cho con ăn được không.."

Lâm Gia Ca ngồi trên sofa trước cửa sổ nghe ông nội luyên thuyên một hồi, đôi lông mày nhíu lại.

Hôm qua, anh nhận được điện thoại nói ông nội ngất xỉu, đến giày cũng không kịp mang, mang luôn dép lê chạy đến bệnh viện. Anh ngồi bên giường bệnh chăm ông cả đêm, đến bây giờ cũng chưa từng chợp mắt. Trước khi cô đến, anh lo lắng cho ông cả đêm thấy ông vừa tỉnh dậy vội vàng gọi bác sĩ. Đến lúc bác sĩ xác nhận ông không sao thì anh mới yên tâm.

Anh nghĩ đến bây giờ ông vẫn chưa ăn gì liền hỏi ông muốn ăn gì, kết quả ông chẳng thèm trả lời anh, cô vừa đẩy cửa bước vào, ông liền xem anh như không tồn tại, vui vẻ trò chuyện với cô.

Bác sĩ dặn anh, ông tỉnh dậy phải cho ông ăn chút gì đó. Lâm Gia Ca thấy ông không chịu trả lời bèn hỏi lại: "Ông nội, người muốn ăn gì?"

"Dao Dao à, con bình thường nếu không bận gì thì thường xuyên đến nhà ông nội Lâm, con ở trường một mình chắc chắn không chăm sóc tốt cho mình, đến chỗ ông bồi bổ cho con."

Mi tâm Lâm Gia Ca cau lại càng lợi hại.

Anh nhìn ông nội làm lơ mình nãy giờ, lại một lần nữa cất tiếng: "Ông nội, bác sĩ nói người cần ăn một chút gì đó, người muốn ăn gì, con bảo nhà mang đến.."

"Gì cũng được" Lần này, Lâm Gia Ca vẫn chưa nói hết câu, Lâm lão gia như không thích cháu trai ngắt lời của mình, ngữ khí không tốt, ném lại Lâm Gia Ca 3 chữ.

Sau đó, ông quay sang nói chuyện với Thời Dao, thái độ giọng điệu khác hẳn lúc nãy nói chuyện với Lâm Gia Ca: "Dao Dao, con muốn mua gì, cần dùng gì nhất định phải nói với ông nội Lâm, ông bảo dì Tôn mua cho con.."

Rốt cuộc ai mới là cháu ruột của ông, sao chưa bao giờ nghe ông nói anh cần mua gì, cần dùng gì nhất định phải nói với ông, ông bảo dì Tôn mua cho anh..

Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Lâm Gia Ca thì đột nhiên ông nội đang nằm trên giường bệnh như nhớ ra điều gì đó quay đầu nói với anh: "Ah, lúc cậu gọi dì Tôn nhớ nói bà ấy làm một phần chè bột lọc cốt dừa, Dao Dao rất thích ăn đó.."

Nói xong liền quay về phía Thời Dao nhẹ nhàng nói: "Dao Dao ah.."

Woa?

Dao Dao?

Anh không có tên sao? Thái độ có cần thay đổi 360 độ như vậy không?

Còn nữa, không dễ gì ông nói với anh một câu dài như vậy nhưng lại là vì cô?

Lâm Gia Ca không thể xem cảnh tượng một già một trẻ trước mặt, dứt khoát quay đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ.
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 31: Cháu trai là nhặt về, cháu dâu mới là ruột thịt (1)

"Dao Dao, con đừng buồn nữa, hôm qua ông đã giáo huấn tiểu tử thối đó rồi, sau này nó còn dám bắt nạt con thì cứ nói với ông, ông dạy dỗ nó cho con.."

Nghe câu này, Lâm Gia Ca sống lưng thẳng tắp.

Anh với cô lúc tối đã nói với nhau, sáng hôm nay sẽ nói thật với ông về việc hủy hôn, nhưng vậy giờ ông giận đến nỗi phải nhập viện, cô sẽ không nhắc đến việc đó chứ?

Lâm Gia Ca dỏng tai nín thở nghe ngóng, đến khi Thời Dao chuyển chủ đề mới lấy lại dáng vẻ ung dung tự tại.

Trong phòng bệnh, Lâm lão gia và Thời Dao vẫn nói chuyện mãi không dứt. Lâm Gia Ca nghe câu được câu mất. Ngồi cùng một tư thế lâu, anh có chút không thoải mái, cử động cơ thể một chút, đổi một tư thế khác. Kết quả tình cờ tầm nhìn lại hướng về phía cô.

Không biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng Lâm Gia Ca lại liếc sang cô một lần, bất giác anh cũng không cảm nhận được tình hình, ánh nhìn của anh đã đặt trên người cô.

Có lẽ do gen gia đình anh quá tốt nên từ nhỏ anh đã rất kén chọn.

Chị anh nổi danh là người đẹp nhất trong giới tiểu thư Bắc Kinh, nhan sắc tuyệt trần.

Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, bất kể là người xung quanh đều nói cô gái nào đẹp anh cũng thấy bình thường, cũng vậy thôi, mọi người nói quá rồi..

Nhưng cô..

Tuy không thể nói ra, lúc gặp ở thang máy SPK, anh có kinh ngạc. Nhưng đúng là cô đã để lại ấn tượng trong anh.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, đôi mắt to và sáng. Mái tóc đen dài chẳng tạo hình gì cứ vậy buông sau lưng. So với những cô gái trang điểm đậm nhạt ở trường thật khác, mặt cô rất thanh tú, mày là mày, mắt là mắt, một vẻ đẹp khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, rất tự nhiên.

Vẻ đẹp của cô và của chị hoàn toàn khác nhau. Vẻ đẹp của cô là ngọt ngào, còn của chị là kiêu kì.

Nếu nhất định phải so sánh 2 người này thì anh hình như là càng thích.. càng thích..

Cũng không biết Thời Dao và Lâm lão gia nói chuyện gì, mặt mày vui vẻ cười, hai núm đồng tiền trên má cũng lộ ra.

Lâm Gia Ca nhìn thiếu nữ tươi cười trước mặt, lúc nãy câu hỏi vẫn còn chưa rõ đáp án bây giờ đã rõ mồn một.

Nếu nhất định phải so sánh 2 người này thì anh hình như là càng thích.. càng thích cái Bánh Bao Mềm lúc nhỏ vừa xấu vừa dơ vừa quê mùa này.

Nhưng mà, cũng phải nói, một người có thể thay đổi nhiều như vậy sao?

Lúc nhỏ, cô thật sự như vậy.. Chắc không phải những năm qua, Thời gia đã lén đổi một cô con gái khác đó chứ?

* * *

Lâm lão gia bệnh một trận, tỉnh dậy tuy tinh thần tốt nhưng cũng rất nhanh mệt.

Đợi dì Tôn đến, ông ăn một chút đồ rồi liền ngủ.

Ngủ đến trưa ông lại tỉnh. Ăn cơm trưa xong dì Tôn xuống lầu lấy thuốc cho Lâm lão gia, trong phòng chỉ còn 3 người Lâm lão gia, Thời Dao và Lâm Gia Ca.

Lâm lão gia ăn hết đĩa trái cây mà dì Tôn cắt xong nhìn Thời Dao, rồi lại quay sang Lâm Gia Ca đang đứng bên cạnh dứt khoát nói: "Đi, rửa cho Dao Dao một ít trái cây"

Câu này của Lâm lão gia vừa nói ra khiến cả Lâm Gia Ca và Thời Dao đều ngây người.
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 32: Cháu trai là nhặt về, cháu dâu mới là ruột thịt (2)

Theo đó, Thời Dao phản ứng tự nhiên nhìn về hướng người thiếu niên đang đứng bên cạnh.

Áo anh có chút nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, có lẽ đã trực ở bệnh viện cả đêm không chợp mắt.

Cho dù là vậy thì người anh vẫn phát ra một ánh hào quang.

Lâm lão gia thấy Lâm Gia Ca không có động tĩnh gì, ngữ khí nặng thêm: "Đi nhanh!"

Thời Dao liền thu hồi ánh nhìn từ hường Lâm Gia Ca về: "Ông nội, để con tự làm.."

"Tay của con gái, làm sao lại đi rửa trái cây?" Thời Dao chưa nói hết câu thì Lâm lão gia đã ngắt lời, sau đó ông nhìn về hướng Lâm Gia Ca trợn một cái, giọng nói đầy tính uy hiếp: "Cậu có đi hay không?"

Trước đây, ông nội Lâm cũng bảo Lâm Gia Ca làm nhiều việc cho cô nhưng trước giờ anh chưa bao giờ làm, vì vậy, không ít lần anh bị ông nội Lâm giáo huấn..

Ông nội Lâm vẫn còn đang bệnh, tối qua dì Tôn có đặc biệt dặn cô là tình hình sức khỏe của ông bây giờ ông được tức giận.

Thời Dao lo sợ 2 ông cháu lại vì cô mà xảy ra tranh cãi như lúc trước, liền nói.

Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Lâm Gia Ca một thân thong dong ngồi trên ghế sofa, đứng dậy, lấy đĩa trái cây bênh cạnh đi vào phòng vệ sinh rửa.

Thời Dao ngây người.

Mãi cho đến khi Lâm Gia Ca đem đĩa trái cây đã rửa xong đặt trước mặt thì cô mới hoàn hồn. Cô ngơ ngẩn nói một câu "Cảm ơn", vừa chuẩn bị cắt trái cây thì Lâm lão gia liền nói: "Gọt vỏ đi, không gọt vỏ, Dao Dao làm sao mà ăn được?"

"Không, không cần.." giống lúc nãy, lời từ chối cô còn chưa nói hết thì Lâm Gia Ca liền cầm dao cắt trái cây đến chỗ thùng rác, gọt táo một cách vụng về.

Đây, đây.. có phải là Lâm Gia Ca mà cô quen biết không?

Trước đây, đừng nói là rửa trái cây, đến nhìn cô một cái anh còn nhát nhìn!

Chưa kể, anh với cô lúc tối còn cãi nhau như vậy..

Thời Dao vừa ăn mấy miếng trái cây được anh cắt loạn xị vừa suy ngẫm.

Lúc dì Tôn vừa lấy thuốc về cũng là lúc anh vừa cắt xong trái cây.

Thả dao cắt trái cây xuống, anh nói với dì Tôn: "Dì Tôn, dì bảo tài xế đến dưới lầu rước con, tí 2h con có việc phải đến viện nghiên cứu."

Thời Dao ăn xong trái cây, nghe Lâm Gia Ca nói vậy cũng nhìn đồng hồ, đã 1h10p rồi, 2h cô còn có tiết học: "Ông nội Lâm, tí con có tiết học, con cũng phải đi rồi."

Lâm lão gia chỉ trả lời Thời Dao: "Vậy con nhanh về trường đi Dao Dao, con có còn tiền tiêu không?"

Hỏi vậy, ông nhìn về hướng dì Tôn nói: "Đưa cho tiểu thư 1000 tệ"

Lúc dì Tôn lấy tiền, Lâm lão gia nhớ ra, Lâm Gia Ca cần đi viện nghiên cứu ngược hướng với trường đại học G, cả 2 đều cần đến nơi lúc 2h, không có cách nào để Lâm Gia Ca đưa Thời Dao về trường trước được..

Lâm lão gia dứt khoát nói: "Đúng rồi, dì Tôn, cô bảo tài xế đưa Dao Dao về trường đi."

Theo đó, Lâm lão gia liền nói với Lâm Gia Ca đang đứng bên cạnh: "Cậu, hoặc đi tàu điện ngầm, hoặc ngồi xe bus, hoặc đón taxi.."

Nói rồi ông nhìn về hướng dì Tôn nói: "Tiện thể đưa cho tiểu thiếu gia 100 tệ, bảo nó tự nghĩ cách đi viện nghiên cứu."

1000 tệ, 100 tệ.. khoảng cách này lớn quá rồi chăng?

Thì ra, cháu trai là nhặt về còn cháu dâu mới là ruột thịt.

Hai giây sau, nhận ra suy nghĩ gì mới vừa lướt qua trong đầu mình, Lâm Gia Ca đông cứng người.

Woa.. cháu, cháu, cháu dâu?

Não anh rốt cuộc là chứa cái gì?
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 33: Oh, vô vị? (1)

"Tiểu thiếu gia.." dì Tôn đưa tiền cho Thời Dao xong thật sự đem tờ 100 tệ đến cho Lâm Gia Ca.

Chỉ là bà còn chưa đi đến chỗ Lâm Gia Ca, nghe tiếng của bà anh đã tỏ ra biểu tình rùng mình rồi xoay người đi mất.

* * *

Thời Dao từ bệnh viện đi ra đã nhìn thấy Lâm Gia Ca đang cúi đầu xem điện thoại đứng trước khu nội trú của bệnh viện.

Bước chân cô đột ngột dừng lại.

Tài xế được dì Tôn kêu đến rước cô đã đứng đợi từ bao giờ, vừa nhìn thấy cô liền xuống xe, mở cửa xe: "Thời tiểu thư, mời lên xe."

Lâm Gia Ca đang đứng bên cạnh xe.

Anh dường như nghe được câu tài xế nói, theo bản năng quay đầu nhìn hướng cô.

Bắt gặp ánh mắt của anh, đầu ngón tay của cô bất giác run nhẹ, đến sau khi nghe xong lời của tài xế thì bước chân của cô đi đến xe cũng không còn ổn định.

Lúc nãy ở phòng bệnh là cô lo lắng cho sức khỏe của ông nội Lâm mới không nhắc đến chuyện hủy hôn là do cô đề nghị chứ không phải anh.

Lúc gần đến xe, Thời Dao băn khoăn một hồi rồi cũng quyết định nhìn về hướng của anh.

Cô vừa định mở miệng thì nghĩ đến anh tài xế đang đứng đợi nên bèn quay đầu nhìn về hướng anh tài xế.

Anh tài xế rất lanh lợi, ngay lập tức hiểu ý của Thời Dao, rời đi.

Thời Dao xác định anh tài xế đã đi xa, không nghe được mình nói gì mới nói với Lâm Gia Ca, ngữ khí dịu nhẹ: "Cái đó.. Chuyện hủy hôn của tụi mình đợi ông nội Lâm khỏe lại rồi tính tiếp nha."

Lâm Gia Ca nhìn cô một cái rồi hờ hững "ukm" một tiếng.

Thời Dao nghe được, ngữ khí của anh có gì đó, sợ anh hiểu lầm ý của mình, nghĩ rằng cô không muốn hủy hôn ước, lại nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi sợ, sợ bệnh tình của ông nội Lâm nặng thêm.."

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, khi cô giải thích xong thì biểu tình của Lâm Gia Ca hình như càng tệ hơn.

Thời Dao im lặng.

Cô thấy lần này đến cả tiếng "ukm" cũng không trả lời cô, đôi lông mày cau lại một chút rồi lại nói: "Cái đó.. Anh bảo tài xế đưa anh đi, tôi đi tàu điện ngầm về trường.."

Thời Dao chưa nói hết câu, Lâm Gia Ca ý như chê cô nói nhiều, trực tiếp rời đi.

Đến khi anh đi rất xa, thân ảnh cũng mất hút rồi cô mới thu hồi ánh nhìn của mình.

Cô đúng là ngây thơ, lúc nãy ở phòng bệnh, nhìn anh cắt trái cây, cô còn ngây người..

Cô sao có thể quên được việc quan trọng như vậy, đó là vì ông nội Lâm ngã bệnh.

Anh là vì sợ ông nội lại tức giận, nên mới miễn cưỡng làm như vậy..

* * *

Trên lầu, trong phòng bệnh.

Lúc Lâm Gia Ca và Thời Dao đã rời đi, Lâm lão gì hỏi dì Tôn: "Tình hình sức khỏe của tôi thế nào?"

Dì Tôn: "Bác sĩ nói, lần này không có gì nguy hiểm, tạm thời không có gì phải lo lắng, quan sát một ngày nếu không có chuyện gì thì có thể về nhà tịnh dưỡng ạ."

Dì Tôn chăm sóc cho Lâm lão gia đã nhiều năm, bà nói thêm vài câu: "Lão gia, ông phải thay đổi rồi, không thể cứ hở tí là nổi giận được nữa, tổn thương sức khỏe của mình."

"Tôi cũng không muốn, chẳng phải là bị tiểu tử thối đó chọc tức hay sao!" Lâm lão gia vừa than thở, vừa nói tiếp: "Ah, cái đó, trước mắt không gấp về nhà dưỡng, tôi phải ở bệnh viện thêm một thời gian nữa, cô bàn với bác sĩ, cứ nói với tiểu thiếu gia, là tình hình sức khỏe của tôi rất nghiêm trọng, thật sự nghiêm trọng, rất chi là nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức bất kì lúc nào cũng có thể chết!"
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 34: Oh, vô vị? (2)

"Pei pei pei, Lão gia, sao ông có thể nói những lời không tốt lành này chứ!"

Đối với những lời trách móc của dì Tôn, Lâm lão gia không hề tức giận, ông ôm ngực, tỏ ra bộ dạng rất đau đớn: "Cô xem, tôi như thế này, như thế này có giống người bệnh rất nặng không.."

"Dì Tôn, chuyện tối qua, may mà cô thông minh, chỉ gọi cho 2 đứa chúng nó, không nói với những người khác, bọn họ đều bận rộn, có thể không quấy rầy thì đừng quấy rầy họ, để bọn họ khỏi phải chạy đến bệnh viện, tôi cũng đỡ tốn công phải diễn bộ bệnh nặng.."

Lâm lão gia độc thoại một lúc, thấy dì Tôn đang thu dọn đồ không nói gì một mặt biểu tình hết cách với ông, liền không nói nữa.

Ông dựa vào đầu giường, nâng ly trà của dì Tôn mới rót cho ông từ từ uống một miếng, rồi dường như có khúc mắc gì đó không lý giải được, rồi lại khó hiểu nói: "Cô nói xem, nhiều năm vậy rồi, tiểu tử thối đó cũng không nhắc đến chuyện không cưới Dao Dao, sao hôm nay đột nhiên lại nói chuyện này?"

"Lại nói, Dao Dao một đứa trẻ tốt như vậy, đi đâu tìm được, nó sao lại không biết tốt xấu như vậy?"

"Thật không biết nó giống ai!"

"Không được, tôi phải nghĩ cách khác, ở bệnh viện mãi cũng không phải cách tốt, hay là tôi đi Hải Nam trốn một thời gian?"

* * *

Thật ra, lời cô nói cũng đúng nhưng mà vì sao cơn giận của anh lại không nguôi?

Còn nữa, đó rõ ràng là xe nhà anh, cô lại nhường cho anh đi, anh tội tình gì phải vội vã bỏ đi như vậy..

Lâm Gia Ca tựa đầu vào ghế trên taxi, nhớ lại những lời lúc nãy mà Thời Dao nói với anh, mi tâm không kiềm được cau lại.

Anh nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy phiền não, dứt khoát nhắm mắt ngủ bù cho một đêm không ngủ trước đó.

Giao thông không thuận tiện lắm, có lúc tắc đường. Taxi cứ đi chút rồi dừng, dừng rồi đi, Lâm Gia Ca căn bản không ngủ được.

Cũng không biết taxi đi được bao xa rồi, anh chầm chậm mở mắt, nhìn ánh dương rực rỡ phía ngoài cửa sổ xe, đột nhiên hình ảnh lúc nãy ở bệnh viện cô cười ngọt ngào với ông nội lướt qua.

Đúng là một bức tranh rất bắt mắt..

Hình ảnh đẹp đẽ này lưu lại trong đầu Lâm Gia Ca một chốc thì anh lại nhớ đến bộ dạng giận dữ của cô với anh tối qua tại rừng cây nhỏ.

"Cẩn thận bị đói chết!"

Nghe qua đủ các câu chửi người nhưng đây đúng là câu chửi thật thú vị..

"Anh đã có bạn gái rồi, còn giữ mối quan hệ vô vị này với tôi.."

Oh, vô vị?

Lâm Gia Ca bất giác bật cười, đem điện thoại ra, gửi tin wechat cho Hạ Thương Châu: "Vì sao có người nói tôi đã có bạn gái rồi?"

Anh với cô học cùng một trường, cô có thể thốt ra những lời như vậy, e rằng đã nghe đồn đại gì chăng?

Hạ Thương Châu nhanh chóng trả lời: "Lão đại, tôi không biết."

Lâm Gia Ca nghĩ trong lòng: "Cậu chắc không?" nhưng ngón tay lại nhát đánh chữ nên chỉ gửi lại một dấu "?".

Hạ Thương Châu thu hồi lại câu "Lão đại, tôi không biết", sau đó gửi một dòng tin nhắn mới: "Lão đại, cậu đợi chút, tôi sẽ điều tra ngay cho cậu."
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 35: 66666, 6 cái đếch gì! (1)

Lâm Gia Ca không trả lời lại Hạ Thương Châu, trực tiếp khóa màn hình điện thoại, nhắm mắt lại.

Một chốc sau, taxi đã đến viện nghiên cứu.

Anh trả tiền, xuống xe, đi vào viện nghiên cứu, vừa ngồi xuống, điện thoại trong túi quần lại rung lên.

Là tin nhắn của Hạ Thương Châu.

Tuy là chỉ qua cái màn hình điện thoại nhưng Lâm Gia Ca có thể cảm nhận được tiếng gào của cậu ta.

"Lão đại, cuối cùng tôi cũng tìm ra nguyên nhân rồi! Vấn đề nảy sinh từ diễn đàn của trường!"

"Liên quan đến bài post cuộc thi bình chọn hoa khôi, theo người biết chuyện tiết lộ, nói cậu với hoa khôi Tần đang hẹn hò, tình hình cụ thể thì cậu nên trực tiếp lên diễn đàn xem đi.."

Tin nhắn cuối cùng Hạ Thương Châu gửi đến là link bài viết.

Lâm Gia Ca kích vào, đập vào mắt đầu tiên là ảnh một nữ sinh.

Anh không nhận ra là ai, đến khi thấy dòng chữ dưới ảnh, anh mới nhận ra, ah, đó là Tần Y Nhiên.

Nhưng mà, bạn học Tần này chắc dùng PTS (photoshop) rồi, trên ảnh với thực tế khác nhau nhiều như vậy sao?

Nhan sắc như vậy cũng xứng với danh hiệu hoa khôi đại học G sao? Còn là 3 năm liền?

Còn không bằng cái Bánh Bao Mềm vừa xấu vừa chua vừa quê mùa đó.. Đúng là một đám con trai không có nhận thức, thật đáng thương.

Lâm Gia Ca vừa đồng tình cho nam sinh trong trường vừa kéo màn hình xuống, đến khi thấy một người có tỉ lệ bình chọn cao hơn cả Tần Y Nhiên.

Woa, không phải ai cũng mù, vẫn còn người có tỉ lệ bình chọn cao hơn Tần gì Nhiên đó.. cao.. cao cái mông á!

Ảnh của anh sao lại xuất hiện ở đây?

Anh là một thằng đực rựa, sao lại xuất hiện trong cuộc thi bình chọn hoa khôi này?

Lại còn hoa khôi đẹp nhất đại học G tôi bình chọn cho Lâm Gia Ca khoa Toán năm 3.. bình cái đầu mày!

Lại còn chủ thớt 66666, 6 cái đếch gì!

- Theo người biết chuyện cho biết, hoa khôi Tần và hotboy Lâm đã hẹn hò với nhau..

Vì vậy, người bạn gái mà cái Bánh Bao Mềm nói đến chính là Tần gì đó Nhiên đây sao?

Làm ơn, cho dù có là bạn gái tin đồn thì cũng cho anh một cô bạn gái tin đồn có tố chất hơn đi có được không?

- Tôi có thể chứng minh, tin này đáng tin, vì "Hotboy Lâm ai cũng muốn sơ hữu nhưng không ai sở hữu được" đã thu nhận quà của Tần Y Nhiên nhờ người mang đến tặng.

- Có hình ảnh có sự thật, xem, lễ Tình Nhân, hotboy Lâm và hoa khôi Tần ở căn tin ngược FA nè.

Lâm Gia Ca vốn ung dung nhàn nhã lướt diễn đàn, sau khi xem xong những tin tức này thì mặt mày đen kịt.

Anh không ngốc, người khác là đang hóng tin đồn, còn anh là người trong cuộc, biết mình bị người ta tính kế rồi.

Tần Y Nhiên tặng quà có lẽ cũng chứa vài phần là tình cảm thật nhưng cũng là giấu ý gì đó khác.

Cô biết trước ngày lễ Tình Nhân có hẹn với anh bàn việc công ở căn tin vậy nên trước một ngày đã nhờ người mang quà đến cho anh, từng bước từng bước sắp đặt, đúng là khéo léo, trực tiếp làm cho toàn trường không nghi ngờ việc anh và cô đang hẹn hò..

Bị ép có một vị hôn thê, anh cũng chấp nhận số trời rồi, nhưng nay lại bị ép có thêm một "cô bạn gái", anh thật sự không chịu được nữa!

Lâm Gia Ca thả điện thoại xuống bàn, toàn thân phát ra một luồng khí lạnh.

* * *

Buổi tối, từ phòng tự học về đến kí túc xá đã là 9h rồi.

Thời Dao đem tập vở vứt lên bàn, tìm cái điện thoại của mình, vì để tập trung học bài nên cô không mang theo điện thoại đến phòng tự học mà để ở kí túc xá.

Thời Dao trả lời tin nhắn Wechat của mẹ xong mới mở game lên, sau đó vào wechat nhóm [Thơ văn và phóng khoáng] gửi tin: "Có ai chơi game không ạ?"
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 36: 66666, 6 cái đếch gì!

Nửa phút sau mới có người trả lời cô.

[Là Nước Ép đây]: "Dao muội, hôm nay chắc không chơi được rồi, anh với cao thủ bị giáo sư kêu đến làm cu-li rồi, huhuhu."

[Cao thủ Hầu tử phái đến]: "Xin lỗi Dao muội, ngày mai tụi anh chơi với em nhé."

[Dao Dao rất thích ăn kem]: "Không sao ạ, các anh cứ làm việc đi."

[Cao thủ Hầu tử phái đến] và [Là Nước Ép đây] chắc là có việc gấp nên mỗi người trả lời cô mỗi câu rồi mất hút trong nhóm luôn.

Thời Dao vẫn chơi game, solo 2 ván, tuy không phải vừa đáp đất đã chết nhưng mà cũng không sống được lâu.

Kết thúc 2 ván, Thời Dao nghĩ trong đầu vẫn là chơi 4 người sướng hơn.

Kết quả cô vừa ra sảnh, định lập chế độ Squad thì có người vào phòng của cô - - đó là [111111] .

Ngài Số, đây là xem thấy cô share trong nhóm nên mới bấm nhầm vào phòng của cô, hay là?

Thời Dao đợi một chút, cũng không thấy [111111] thoát phòng.

Ngài Số là lỡ tay bấm nhầm, ngại thoát ra sao?

Thời Dao đang nghĩ tìm một lý do gì đó để không chơi nữa, cho Ngài Số một lý do để có thể thoát ra, thì màn hình lại hiện một tin nhắn.

[111111]: ?

?

Đây là ý gì?

Hỏi cô vì sao chưa bắt đầu game sao?

Chắc do cô lâu trả lời, [111111] lại gửi một tin: "?"

Đây là thúc giục cô bắt đầu game sao?

Thời Dao ôm tâm thái thử một lần, yếu ớt hỏi: "Bắt đầu sao?"

[111111] vẫn chẳng nói một lời chỉ đánh một dấu: "."

Anh cũng quá là cao lãnh, dùng dấu câu để biểu đạt ý của mình, may cô là một người thông minh, gặp đứa ngốc thì làm sao mà hiểu được ý của anh!

Nghĩ vậy, cô bấm bắt đầu game.

* * *

Bên kia màn hình điện thoại, Lâm Gia Ca đang ở bệnh viện chăm ông nội, vừa thờ ơ dùng ngón tay chà xát trên màn hình vừa nghĩ em gái được Hạ Thương Châu add vào nhóm này, chẳng trách chơi game tệ vậy, không đáp đất vụng về thì cũng nằm sấp trên bụi cỏ run bần bật, thì ra là IQ có vấn đề, anh vào phòng của cô tất nhiên là muốn chơi game rồi vậy mà cô còn hỏi lại bắt đầu sao?

* * *

Thời Dao nghĩ, có [111111] thì chắc sẽ được thắng gà rồi.

Kết quả, gà thì cũng có rồi nhưng chẳng có một chút trải nghiệm trò chơi nào cả.

Lúc cô chơi solo sẽ chọn những nơi ít người để nhảy dù, dù là đáp đất vụng về tí nhưng cũng sống thêm được một chút.

Nhưng [111111] thì ngược lại, chỗ nào đông người nhất liền chọn chỗ đó nhảy dù.

Lúc trước có Nước Ép với Cao Thủ, bọn họ sẽ bảo vệ cô, cô có thể tiếp tục sống, nhưng [111111] xem cô như không khí, một mình đại khai sát giới, xuất sắc cực hạng, để mình cô vào chỗ chết đáng thương.

Nhưng, chơi hết 4 ván, không biết có phải [111111] chán nhảy chỗ đông người rồi hay không, lại chuyển sang tìm nơi nào không có bóng người thì nhảy xuống chỗ đó.

Những trận sau đó, tuy rằng [111111] vẫn để cô tự sinh tự diệt nhưng mà anh chọn chỗ nhảy dù là chỗ không người, nên Thời Dao không chết, cứ vậy thuận lợi theo chân anh vào chung kết.

* * *

Kết thúc chơi game, Lâm Gia Ca tắm xong nằm trên giường cầm điện thoại xem wechat.

Có vài tin chưa đọc nhưng cũng không phải là tin quan trọng gì.

Vào phần thông báo mới, là [Dao Dao rất thích ăn kem] yêu cầu kết bạn.
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 37: Lúc cần bám chân đại thần thì phải bám thật chặt vào! (1)

Em gái mà Hạ Thương Châu thấy giọng nói hay, anh thấy IQ có vấn đề này lại chủ động add wechat của anh?

Số điện thoại của anh trong hội sinh viên cũng không phải là bí mật, không phải toàn trường đều biết số điện thoại của anh, nhưng người có lòng tìm hiểu thì đó cũng không phải là chuyện khó khăn.

Vậy nên 1 năm 365 ngày, mỗi ngày anh đều phải nhận những tin nhắn hoặc điện thoại làm phiền.

Vì vậy khi lập wechat anh cố ý dùng một số điện thoại mà không ai biết.

Cho nên, ngoài những người thân thiết với anh thì không ai biết số wechat của anh.

Mà cô gái này, anh không biết cô là ai, cô cũng không biết anh là ai, chỉ quen qua game, dù là có add wechat rồi thì cũng không phiền gì đến anh, hơn nữa, hơn nữa..

Lâm Gia Ca nhìn màn hình điện thoại một lúc rồi cuối cùng cũng bấm đồng ý.

* * *hơn nữa, giống như Hạ Thương Châu nói, thanh âm của cô gái này đúng thật là.. cũng dễ nghe..

* * *

Kết thúc chơi game với [111111], Thời Dao đặt điện thoại xuống, ôm áo quần vào nhà tắm.

Tắm xong, lau khô đầu, dưỡng da rồi cô mở tủ lấy ra một cây xúc xích và một gói khoai tây chiên, ăn hết, đánh răng rồi mới leo lên giường nằm xuống.

Thời Dao có thói quen trước khi ngủ chơi điện thoại một chút.

Vì vậy, khi cầm điện thoại lên, thấy wechat có thông báo cô không ngần ngại gì ấn vào, vừa vào liền thấy tin tức từ [111111] .

Nội dung là do hệ thống gửi đến: Bạn đã là bạn bè với 111111, bây giờ đã có thể bắt đầu trò chuyện.

Tối qua là cô ấn nhầm vào nút add wechat của anh.

Cũng qua một ngày một đêm rồi, anh cũng không đồng ý, cứ nghĩ Ngài Số vừa cao lãnh vừa độc miệng này căn bản sẽ không đồng ý, không ngờ, anh, anh vậy mà lại đồng ý add wechat với cô..

Vậy bây giờ cô có phải nên trả lời anh gì đó không..

Tuy anh không chu đáo như Nước Éo với Cao Thủ, nhưng trong những đồng đội của cô thì anh chiếm điểm và có tác dụng rất lớn trong những lần cô được ăn gà..

Anh sắp ngủ thì điện thoại bên tai nháy sáng.

Anh vẫn nhắm mắt, tìm điền thoại đưa lên trước mặt.

Mở wechat, thấy [Dao Dao rất thích ăn kem] gửi đến tin nhắn: "Đại thần, cảm ơn anh tối nay chơi game với em."

Lâm Gia Ca không có ý định trả lời tin của [Dao Dao rất thích ăn kem], thật ra anh cũng chưa vào tab chat của 2 người nữa, định cứ vậy thả điện thoại xuống ngủ.

Chỉ là điện thoại còn chưa rời khỏi tay thì lại rung lên.

[Dao Dao rất thích ăn kem] lại gửi một tin đến: "Đại thần, thật ra tối qua em chỉ là lỡ tay bấm nhầm add wechat anh, hy vọng không làm phiền đến anh."
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 38: Lúc cần bám chân đại thần thì phải bám thật chặt vào! (2)

Lỡ tay, bấm nhầm..

Đáng lẽ ra đã rất buồn ngủ nhưng Lâm Gia Ca đọc xong dòng tin nhắn thứ 2 mà [Dao Dao rất thích ăn kem] gửi đến lại không thể ngủ được.

Không phải chủ động add mà là lỡ tay bấm nhầm sao?

Vừa mới nghĩ vậy, thì [Dao Dao rất thích ăn kem] lại gửi đến một icon "đáng yêu" đến.

Đáng yêu cái đầu cô..

Lâm Gia Ca lúc đầu không muốn trả lời lại tin nhắn của [Dao Dao rất thích ăn kem], bây giờ nhịn không được mở khóa màn hình.

* * *

[Dao Dao rất thích ăn kem] gửi liền 3 tin nhắn, vốn nghĩ [111111] sẽ không để ý đến cô, định thoát wechat thì màn hình lại hiện tin nhắn đến.

[111111]: "Trùng hợp thật."

Trùng hợp?

Ngài Số là có ý gì?

Thời Dao gửi một icon "khó hiểu" trước, xong rồi mới ấn bàn phím. Cô định hỏi [111111], trùng hợp là ý gì, nhưng một chữ cô cũng chưa kịp đánh thì [111111] lại gửi tin nhắn đến: "Tôi cũng lỡ tay bấm nhầm đồng ý add cô."

Đại thần đây là đang nói thật hay đang kể chuyện cười vậy?

Thời Dao gửi một chữ "囧" sang (kiểu biểu tượng ngạc nhiên đó ạ)

Sau đó trước chữ "囧" có một dấu chấm than màu đỏ.

Phía dưới là tin của hệ thống: 111111 hủy kết bạn, bạn vẫn chưa là bạn bè với anh/cô ấy. Xin hãy gửi lời mời kết bạn trước, đối phương đồng ý rồi thì có thể nói chuyện với nhau.

Thời Dao nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại, 3s sau mới hoàn hồn lại.

Như vậy là "Ngài Số" hủy kết bạn với cô!

Lẽ nào anh thật sự lỡ tay bấm nhầm đồng ý add cô, sau khi phát hiện ra sai lầm thì đang sửa đây sao?

Thời Dao đọc lại một lượt đoạn nói chuyện của cô với [111111], sau đó nhìn chằm chằm vào mấy chữ "lỡ tay bấm nhầm" của [111111] một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được vấn đề, câu này của Ngài Số không phải là sự thật, càng không phải là chuyện cười, anh là đang chế giễu cô!

Không nhìn ra, [111111] không những độc miệng, bụng dạ hẹp hòi, có lý thì không tha cho người khác, lại còn là một người rất cao ngạo!

Cô chẳng qua là có gì nói nấy thôi mà, anh vậy mà lại chế giễu cô một trận rồi còn không do dự gì hủy kết bạn với cô..

Thời Dao chun chun môi, nói vẻ lại muốn add lại anh 1 lần nữa vậy.

Lúc cần bám chân đại thần thì cô chắc chắn sẽ ôm thật chặt, nhưng không phải chân nào cô cũng bám nhé?

Ví dụ, nếu có cơ hội, cô vẫn là muốn bám chân đại thần Legend của mình nhất..

Nghĩ vậy, Thời Dao thoát wechat, vào điễn đàn của Legend lang thang, sau đó cô liền đọc được một tin tức khiến cô rất kích động: Ngày 5 tháng sau đội AE sẽ đấu giao hữu với đội CLEG, địa điểm tại Bắc Kinh.

Bắc Kinh.. mà còn lại là cuối tuần..

Fan của nam thần nhiều năm vậy rồi nhưng cô còn chưa đi xem anh thi đấu trực tiếp lần nào, cho dù là đấu giao hữu thì mỡ đã dâng đến miệng rồi, cô không có lý do nào để không đến xem!

* * *

Có biết bao nhiêu cô gái muốn add wechat của anh còn không được, cô lại nói lỡ tay bấm nhầm?

Haha..

Lâm Gia Ca không do dự hủy kết bạn với [Dao Dao rất thích ăn kem], cười lạnh một tiếng trong lòng, kéo chăn, ngủ.

Đâu được tầm 3 phút, anh trở mình.

Sau đó tầm 2 phút anh lại trở mình.
 
2,931 ❤︎ Bài viết: 294 Tìm chủ đề
Chương 39: Mọi điều thiếu nữ thích đều là ăn (1)

Không biết Lâm Gia Ca cứ trở mình như vậy bao lâu, thì trên giường bệnh ông nội cũng trở mình theo.

Ông nội bị anh quấy rầy sao?

Lâm Gia Ca không dám động đậy nữa nhưng trong lòng thì càng khó chịu.

Anh mở mắt, nhìn điện thoại phía bên gối một hồi rồi vô thức với tay tới điện thoại.

Tay với đi nửa chừng thì dường như anh ý thức được mình đang làm gì, vội rút tay lại.

Lâm Gia Ca nhìn lên trần nhà một lúc lâu, càng nhìn càng thấy bực bội, dứt khoát kéo chăn trùm lên đầu.

Trong chăn tối om, anh nằm một hồi rất lâu cũng không thể nào ngủ được, cuối cùng tâm tình không tốt, hất chăn ngồi dậy.

Cầm điện thoại lên xem wechat.

Thông báo vẫn sạch sẽ, chẳng có một tin tức gì.

Anh hủy kết bạn, cô vậy mà vẫn không add lại anh sao?

Qua tầm nửa phút, anh vào nhóm wechat [Thơ văn và phóng khoáng] .

Anh nhìn chằm chằm [Dao Dao rất thích ăn kem] 6 chữ này rất lâu, sao đó đầu ngón tay đặt trên màn hình, ấn vào nút add.

Vì anh với [Dao Dao rất thích ăn kem] trước đó đã có kết bạn với nhau, anh lại là người hủy kết bạn, vì vậy khi anh add lại thì không cần bên kia đồng ý, 2 người lại trở thành bạn với nhau.

Đã 1 giờ sáng, anh add lại cô thì không thấy bên cô có động tĩnh gì, chắc là đã ngủ rồi.

Anh lúc đầu rất buồn ngủ lại bị làm thành không thể nào ngủ được như vậy.

Lâm Gia Ca ngập ngừng một chút rồi bấm vào avatar của [Dao Dao rất thích ăn kem] .

Sau khi phóng to ảnh lên thì Lâm Gia Ca mới nhận ra bức ảnh đầy màu sắc kia lại là một đĩa gồm đủ các loại trái cây.

""

Lâm Gia Ca không thốt nên lời, vào trang wechat của [Dao Dao rất thích ăn kem] .

Vừa vào trang, đập vào mắt lại là tấm ảnh bìa với một hàng kem đầy màu sắc.

"" Lâm Gia Ca lại không thốt nên lời, sau đó lại xem chữ kí dưới avatar của [Dao Dao rất thích ăn kem] - - Mọi điều thiếu nữ thích đều là ăn.

Vẫn liên quan đến ăn?

Lâm Gia Ca lướt xuống, xem status của [Dao Dao rất thích ăn kem] .

14/2: Chỉ có đồ ăn ngon là không được ngược đãi, kèm theo tấm ảnh một hàng bánh bông lan.

7/2: Đời người chỉ có một việc là ăn ăn ăn, kèm ảnh của Cửu Cung Cách, nơi này Lâm Gia Ca nhận ra, đây là nhà hàng buffet lớn của Bắc Kinh.

1/2 : Là một con sâu ăn thật tốt, chỉ cần ăn hoài ăn mãi mọi việc đều quên hết. 4 ảnh đính kèm lần lượt là: Đồ ăn vặt, cơm chiên trứng, lẩu cay, bún chua cay.

24/1: Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, kèm ảnh một nồi cháo hải sản.

20/1: Đáng sợ hơn cả đau lòng là tổn thương bao tử, kèm ảnh một ly sữa, một cái bánh mì và một đĩa trái cây lớn.

""

Anh cuối cùng đã vào xem trang wechat gì kì lạ như vậy?

Đều là ăn thôi?

Lâm Gia Ca vẫn tiếp tục kéo xuống, kéo đến tháng 8/2017, cuối cùng cũng tìm thấy 1 status không có đính kèm ảnh đồ ăn.

Anh nhìn kĩ, nội dung là: 3 câu nói làm em cảm động nhất: Đưa em đi ăn đồ ngon, Mời em ăn đồ ngon, Mang đồ ăn ngon đến cho em.

[Tác giả: Muốn chiếm được trái tim soái ca Lâm Gia Ca thì phải là sâu ăn trình độ như Thời Dao, nếu không hết cách! ]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back