Chương 10 Mới nhận bố - 2
Hạ Vãn An trầm tư đắn đo một lúc, rồi tỏ vẻ chuyện cũng không liên quan đến mình, cô gật đầu đáp lại một tiếng "vâng", sau đó chỉ tay vào cửa phòng ngủ, để lại một câu: "Vậy, em vào phòng trước", và cũng không đợi anh nói gì, liền chui tọt vào bên trong.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Vãn An tựa vào lề cửa, tim đập thình thịch, mất một lúc cô mới bình tâm trở lại.
Hình bóng ấy đang bên ngoài, vô cùng yên tĩnh, cô chăm chú lắng nghe cả một hồi mà cũng không nghe ra được bất cứ tiếng động nào.
Cô nghĩ, có thể anh ấy đã đi rồi, trong căn nhà rộng lớn này, chỉ còn lại một mình cô..
Cô tựa người vào cánh cửa một hồi, cất giấu đi nỗi ưu tư trầm lặng, rồi đi về phía tủ quần áo.
Lúc ở Spa, cô đã tắm qua và cũng chăm sóc da rồi nên chỉ thay đồ ngủ, sau đó trực tiếp leo lên giường nằm.
Có thể do tối nay gặp lại anh, anh về nhà vội vã, dù cho trong đầu cô không nghĩ chút gì, nhưng ở lồng ngực, con tim vẫn đang loạn nhịp, cô trở mình xoay người mấy bận, mới có thể chợp được mắt.
Cho dù có gắng ngủ cũng không được sâu giấc, cô mơ mơ màng màng, đều quanh đi quẩn lại một bức hồi ức: "Năm mười lăm tuổi, cô mặc một chiếc váy rất đẹp mà mẹ mua tặng khi ở Hồng Kong, cô đến tìm Hàn Tri Ngôn. Ngày đó, cô, Hàn Tri Ngôn còn có Tống Hữu Mạn hẹn nhau đi xem phim, vừa đến cổng Hàn gia, nhìn thấy chiếc xe ô tô mầu đen đang đỗ trong sân, cho rằng chính là chiếc xe mà thường ngày lái xe của Hàn gia vẫn đưa đón Hàn Tri Ngôn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô liền chạy lại kéo cánh cửa xe, kéo mãi mà cửa xe không mở, cô nửa đùa nửa thật quát:" Hàn Tri Ngôn, mở cửa, ông mà không mở, tôi giận thật đấy, tôi nói cho ông biết, tôi mà giận thật, dù cho ông có gào thét gọi tôi là bố thì tôi cũng không tha thứ cho ông.. "
Cô còn chưa nói xong, cửa kính trên xe từ từ hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt một người rất giống với Hàn Tri Ngôn, một khuôn mặt trẻ trung, nhưng so với hot boy học đường đang được săn lùng - Hàn Tri Ngôn thì gương mặt ấy thanh tú, hoàn mỹ hơn nhiều.
Cô ngỡ ngàng nhìn gương mặt đó một cách chăm chú, ba giây sau, cô nhớ đến những lời mình vừa nói, mặt liền đỏ ửng.
Cô là người có tính cách nhút nhát, sống hướng nội, cô và Hàn Tri Ngôn rất thân nhau, nên nói chuyện mới vô thiên vô pháp, nhưng đối với người lạ, cô hay xấu hổ..
May thay, Hàn Tri Ngôn xuất hiện rất nhanh, giúp cô giải vây," Đây là chú út của tôi, lớn hơn tôi ba tuổi." "Chú út, đây là Hạ Vãn An, bạn học của cháu."
Anh ấy trong xe, vẻ mặt không có quá nhiều thay đổi, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô một cái, chỉ gật đầu với Hàn Tri Ngôn, nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi tưởng đây là ông bố mới nhận của cậu.."
Chỉ một câu nói, Hạ Vãn An cảm thấy vô cùng xấu hổ càng không dám ngẩng mặt lên.
Hàn Tri Ngôn vội vã nói đỡ thay cho Hạ Vãn An: "Chú út, chú đừng như vậy, da mặt Hạ Vãn An vốn rất mỏng.."
"Ừ.." Anh đáp lại, sau đó nhìn về phía Hạ Vãn An.
Đó là lần đầu cô nhìn vào đôi mắt anh, thực sự quá đẹp, đẹp đến mức tim cô loạn nhịp, đẹp đến mức khiến cô sợ hãi, đẹp đến mức khiến cô quên mất bản thân cùng Hàn Tri Ngôn rời khỏi Hàn gia như thế nào..
Mãi sau, lúc cô và Hàn Tri Ngôn vào tới rạp phim, cô mới dần dần thức tỉnh, ngày ấy anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, trong đầu cô chẳng hiểu sao chỉ quanh quẩn câu hát"chàng là của ai hỡi thiếu niên áo trắng.. (bài hát Thiếu niên áo trắng của Hứa Thi Nhân).. người ấy sẽ là chàng thiếu niên áo trắng của ta chứ?
Thời gian trôi qua, cuối cùng cô đã được gả cho anh, như vậy giấc mơ năm đó giờ đây đã được coi là vuông tròn mỹ mãn?
Cơn mộng như một thước phim được tua đi tua lại, bỗng nhiên Hạ Vãn An cảm thấy quanh người có gì đó bất thường, dường như có người đang dùng sức ngấu nghiến lấy da thịt cô, cô nhăn mặt đau đớn, bị lôi ra từ trong mộng cảnh, Vãn An còn chưa kịp mở mắt, thì đã cảm thấy có một lực rất mạnh..
Cửa phòng đóng lại, Hạ Vãn An tựa vào lề cửa, tim đập thình thịch, mất một lúc cô mới bình tâm trở lại.
Hình bóng ấy đang bên ngoài, vô cùng yên tĩnh, cô chăm chú lắng nghe cả một hồi mà cũng không nghe ra được bất cứ tiếng động nào.
Cô nghĩ, có thể anh ấy đã đi rồi, trong căn nhà rộng lớn này, chỉ còn lại một mình cô..
Cô tựa người vào cánh cửa một hồi, cất giấu đi nỗi ưu tư trầm lặng, rồi đi về phía tủ quần áo.
Lúc ở Spa, cô đã tắm qua và cũng chăm sóc da rồi nên chỉ thay đồ ngủ, sau đó trực tiếp leo lên giường nằm.
Có thể do tối nay gặp lại anh, anh về nhà vội vã, dù cho trong đầu cô không nghĩ chút gì, nhưng ở lồng ngực, con tim vẫn đang loạn nhịp, cô trở mình xoay người mấy bận, mới có thể chợp được mắt.
Cho dù có gắng ngủ cũng không được sâu giấc, cô mơ mơ màng màng, đều quanh đi quẩn lại một bức hồi ức: "Năm mười lăm tuổi, cô mặc một chiếc váy rất đẹp mà mẹ mua tặng khi ở Hồng Kong, cô đến tìm Hàn Tri Ngôn. Ngày đó, cô, Hàn Tri Ngôn còn có Tống Hữu Mạn hẹn nhau đi xem phim, vừa đến cổng Hàn gia, nhìn thấy chiếc xe ô tô mầu đen đang đỗ trong sân, cho rằng chính là chiếc xe mà thường ngày lái xe của Hàn gia vẫn đưa đón Hàn Tri Ngôn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô liền chạy lại kéo cánh cửa xe, kéo mãi mà cửa xe không mở, cô nửa đùa nửa thật quát:" Hàn Tri Ngôn, mở cửa, ông mà không mở, tôi giận thật đấy, tôi nói cho ông biết, tôi mà giận thật, dù cho ông có gào thét gọi tôi là bố thì tôi cũng không tha thứ cho ông.. "
Cô còn chưa nói xong, cửa kính trên xe từ từ hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt một người rất giống với Hàn Tri Ngôn, một khuôn mặt trẻ trung, nhưng so với hot boy học đường đang được săn lùng - Hàn Tri Ngôn thì gương mặt ấy thanh tú, hoàn mỹ hơn nhiều.
Cô ngỡ ngàng nhìn gương mặt đó một cách chăm chú, ba giây sau, cô nhớ đến những lời mình vừa nói, mặt liền đỏ ửng.
Cô là người có tính cách nhút nhát, sống hướng nội, cô và Hàn Tri Ngôn rất thân nhau, nên nói chuyện mới vô thiên vô pháp, nhưng đối với người lạ, cô hay xấu hổ..
May thay, Hàn Tri Ngôn xuất hiện rất nhanh, giúp cô giải vây," Đây là chú út của tôi, lớn hơn tôi ba tuổi." "Chú út, đây là Hạ Vãn An, bạn học của cháu."
Anh ấy trong xe, vẻ mặt không có quá nhiều thay đổi, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô một cái, chỉ gật đầu với Hàn Tri Ngôn, nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi tưởng đây là ông bố mới nhận của cậu.."
Chỉ một câu nói, Hạ Vãn An cảm thấy vô cùng xấu hổ càng không dám ngẩng mặt lên.
Hàn Tri Ngôn vội vã nói đỡ thay cho Hạ Vãn An: "Chú út, chú đừng như vậy, da mặt Hạ Vãn An vốn rất mỏng.."
"Ừ.." Anh đáp lại, sau đó nhìn về phía Hạ Vãn An.
Đó là lần đầu cô nhìn vào đôi mắt anh, thực sự quá đẹp, đẹp đến mức tim cô loạn nhịp, đẹp đến mức khiến cô sợ hãi, đẹp đến mức khiến cô quên mất bản thân cùng Hàn Tri Ngôn rời khỏi Hàn gia như thế nào..
Mãi sau, lúc cô và Hàn Tri Ngôn vào tới rạp phim, cô mới dần dần thức tỉnh, ngày ấy anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, trong đầu cô chẳng hiểu sao chỉ quanh quẩn câu hát"chàng là của ai hỡi thiếu niên áo trắng.. (bài hát Thiếu niên áo trắng của Hứa Thi Nhân).. người ấy sẽ là chàng thiếu niên áo trắng của ta chứ?
Thời gian trôi qua, cuối cùng cô đã được gả cho anh, như vậy giấc mơ năm đó giờ đây đã được coi là vuông tròn mỹ mãn?
Cơn mộng như một thước phim được tua đi tua lại, bỗng nhiên Hạ Vãn An cảm thấy quanh người có gì đó bất thường, dường như có người đang dùng sức ngấu nghiến lấy da thịt cô, cô nhăn mặt đau đớn, bị lôi ra từ trong mộng cảnh, Vãn An còn chưa kịp mở mắt, thì đã cảm thấy có một lực rất mạnh..
Chỉnh sửa cuối: