Con gái tôi từ tương lai đến ở với tôi - Yuukirito trịnh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 28 Tháng ba 2020.

  1. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 60

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiền ăn trưa của cô tôi để trên bàn ăn đấy." Bố chỉnh cổ áo cẩn thận trước gương. "À còn nữa.."

    Bố móc trong ví ra thêm một ít tiền nữa và đưa tận tay tôi: "Chỗ này để đề phòng, trong tình huống cấp bách thì nhớ lấy ra mà dùng."

    "Dạ vâng ạ, bố đi học vui vẻ!" Tôi cầm chiếc cặp sách của bố theo ra tận cửa rồi đưa nó cho bố.

    "Đi lại cẩn thận đó." Cánh cửa phòng trọ đóng lại một tiếng cạch

    Tôi trở lại vào gian chính căn phòng. Sau khi bố đi rồi căn phòng thiếu đi sức sống nhiều nhỉ. Tôi nhìn lên chỗ bàn học. Một cái đèn bàn và một vài cuốn sách vở vẫn còn vứt bừa bộn ở đó.

    Bước đến cái kệ sách mà bố đã dày công sưu tập. Hầu hết tất cả những cuốn sách đều có tựa hay chủ đề liên quan đến vũ trụ và tàu không gian. Phần còn lại là những cuốn giáo trình về công nghệ thông tin của đại học.

    Một cuốn sách màu nâu nằm trên cùng khiến tôi để ý. Tôi với tay lên và lấy nó xuống. À, đây không phải cuốn sách nào cả mà là một cuốn sổ ghi chép. Nó chỉ to vừa lòng bàn tay, bìa làm bằng một loại da của một động vật nào đó. Những trang sách đã bị ố và chuyển dần sang màu vàng.

    Một sợi dây màu đỏ kẹp giữa những trang sách. Tôi mở trang đánh dấu đó ra.

    * * *

    Trống trơn. Không có gì cả. Tôi giở về những trang trước đó và đọc.

    Tôi hoảng hốt bỏ nó lại vào kệ sách khi phát hiện ả nó là nhật kí của bố tôi.

    Kì lạ thật, trong tương lai tôi không hề thấy bố tôi việt nhật kí bao giờ. Không lẽ bố tôi đã ngừng trước đấy rồi sao?
     
  2. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 61

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cháu có thuê nhà ở đây à? Sao cô chưa trông thấy cháu bao giờ nhỉ?"

    Tôi đang cầm túi rác đi vứt thì bắt gặp bà chủ nhà trọ đang quét tuyết. Câu hỏi của cô ấy khiến tôi lúng túng.

    "À.. thì.. cháu là em gái của người thuê phòng trọ 203. Mới gần đây mới lên đây ở thôi ạ." Tôi nhanh chóng lấp liếm.

    Cô ấy cho tay lên cằm vừa suy nghĩ vừa lầm bầm: "Phòng 203.."

    "À. Là cậu thanh niên ấy chứ gì. Cậu ấy cũng ở đây được gần ba năm rồi còn gì nữa." Nét mặt cô ấy tươi hơn.

    "Đúng rồi, đúng rồi ạ." Tôi cũng phải theo lao thôi.

    Cô ấy lại gần tôi, để cái chổi tựa vào tường nhà: "Nhưng mà màu tóc của trắng kì lạ ha. Tại sao lại như vậy thế?"

    Tôi đưa mắt lên nhìn mái tôi và lấy tay uốn tóc: "Cháu cũng không biết nữa, cháu sinh ra đã như vậy rồi. Chắc tại mẹ cháu tóc cũng trắng nên thành ra như vầy." Tôi cười.

    "Vậy hai đứa lên thành phố để học hả?" Cô ấy vẫn tò mò.

    "Với bố.. à không anh cháu thì dúng vậy. Nhưng cháu thì chỉ lên đây để thăm thôi ạ."

    Làm sao tôi có thể nói được là hiện tại tôi đang thất học cơ chứ. Mà bây giờ có bảo tôi đi học tôi cũng chẳng muốn đi. Lười lắm.

    Cô ấy gật gù, cầm cái chổi lên và tiếp tục quét tuyết. Tôi thấy vậy cũng cúi chào và cầm túi rác lên.

    "À còn một việc nữa.." Cô ấy gọi tôi. "Bảo cậu thanh niên ấy trả tiền nhà đi nhé. Cậu ấy vẫn còn nợ tôi ba tháng tiền nhà đấy."

    "Những ba tháng liền cơ á?"
     
  3. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 62

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu giờ chiều, tôi đi làm thêm.

    "Cháu chào mọi người ạ." Tôi mở cánh cửa hậu dành cho "nhân viên". Mọi người đã đến từ rất lâu hoặc có những người đã ở đây từ sáng. Chắc hẳn họ vừa ăn trưa ở cơ sở luôn.

    "Chào cháu!" Các cô chú ở đấy trả lời.

    Hầu hết nhân viên quét rác, dọn vệ sinh đều là người đứng tuổi. Thế nhưng họ ngay từ đầu vẫn tỏ ra gần gũi và chào đón một người rất trẻ như tôi. À nhưng trong số họ lại có một người khá trẻ, tôi đoán là chỉ hơn tôi có bốn năm tuổi gì đó thôi.

    Chị theo như tôi cảm nhận là một người rất khó gần, lúc nào cũng lầm lì một mình. Đến chỉ để nhận việc rồi cứ thế đến chiều muộn mới gặp lại được chị. Đến lúc giao ban chấm công chị cũng chị chăm chăm vào cái điện thoại của chị, chẳng giao tiếp gì với ai cả.

    Bởi vậy nên hôm nay, tôi sẽ tìm cách tiếp cận chị.

    Tôi vào trong phòng thay đồ. Và thật may mắn, tôi đã bắt gặp chị đang thay vào bộ đồng phục trong phòng. Khi thấy tôi bước vào, mặc dù chị đang ở trong tình trạng chỉ còn nội y, chị chẳng nói gì, chỉ cúi đầu nhè nhẹ như thể chào tôi và nhận biết sự hiện diện của tôi.

    "Dạ, em chào chị." Tôi cúi chào chị rồi đi đến tủ đựng đồ của tôi và để túi xách của tôi vào đó.

    Chị ấy vỗ vào vai tôi: "Em có chun buộc tóc không?"

    Oa, chị ấy bắt chuyện với tôi kìa. Cơ mà chị định ở trần chuồng như vậy đến khi nào nữa vậy?

    "Dạ em có." Tôi lấy từ trong túi xách tôi ra một cái chun cao su và đặt tay chị ấy.

    Chị ấy giơ hai tay lên dọc theo mái tóc dài đen tuyền của chị ấy và cột tóc lại. Tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi dáng người đồng hồ cát hoàn hảo của chị ấy.

    "Sao thế?" Giọng của chị ấy không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào.

    "A.. Dạ không.. Em chỉ nghĩ là.." Tôi lúng túng. "Người chị đẹp thật đấy thôi."

    Nghe tôi nói vậy, chị ấy nhìn xuống thân thể trắng nõn chị có nội y của chị ấy, rồi lấy tay nâng ngực lên.

    "À đúng rồi.." Chị ấy ngửng lên nhìn tôi, vẫn chất giọng đều đều. "Em yêu được bao lâu rồi?"

    "Dạ?" Hình như tôi nghe nhầm cái gì đó thì phải.

    "Với người yêu em ấy, hôm trước chị thấy em với anh ta trên đường."
     
  4. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 63

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ơ dạ không phải đâu chị ơi." Tôi hoảng hốt. "Em chỉ là em gái thôi. Không có hẹn hò gì đâu."

    Tôi đã bắt đầu quen với việc phải nói dối thế này rồi.

    Chị ta chỉ im lặng quay về tủ của chị ấy và mặc đồng phục vào.

    Tôi mặc xong quần áo rồi chuẩn bị rời đi làm việc. Cất hết đồ vào trong tủ rồi khóa lại.

    "Chị học chung đại học với cậu ta thôi. Vì tò mò nên mới hỏi. Xin lỗi nếu chị hơi vô duyên." Chị ta vẫn đang cài cúc áo, nói chuyện với tôi trong khi vẫn nhìn mình trong gương.

    "Dạ không sao đâu ạ." Tôi xua tay. "Thế em đi làm trước nhé."

    * * *

    Nhìn vào bảng phân công công việc, tôi biết khu phố mà tôi được giao nhiệm vụ. Và trong khoảng thời gian này công việc chính mà chúng tôi phải làm chính là dọn tuyết. Ngoài ra công việc phụ của tôi là chuyển rác từ thùng rác vào trong xe rác và đưa nó về cơ sở. Sau đó nó sẽ được cho lên xe chở rác đi đến khu tái chế, hoặc là đem đi đốt.

    Một tuần đầu tôi còn có cô hoặc chú đi theo để giám sát và chỉ dẫn. Bây giờ khi đã quen với công việc thì chỉ khi khu phố dài và rộng quá thì mới có người làm chung với tôi. Điều đó cũng có nghĩa là hôm nay tôi sẽ làm một mình.

    * * *

    Những người dân ở đây này đã dọn sẵn tuyết dọn thành từng đống một trải dài khắp phố, như những ngọn núi nhỏ trước nhà của họ. Tôi khá lo lắng trước khi đi làm việc trong một ngày tuyết rơi lần đầu tiên như thế, nhưng giờ thì tôi cảm thấy công việc này có khi còn nhẹ nhàng hơn dọn rác bình thường.
     
  5. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 64

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi trở lại trụ sở sau khi hoàn thành xong phần việc của tôi. Lúc đó đã là chiều muộn và bầu trời mùa đông cũng đã rút cạn hết những phần ánh sáng cuối cùng. Tối và lạnh lẽo. Tôi muốn nhanh chóng trở về nhà.

    "Mọi người vất vả rồi ạ!" Tôi chào các cô các chú rồi đi vào phòng thay đồ.

    Mở cửa ra, tôi thấy chị đã ngồi sẵn ở đó, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.

    "Chị xong sớm hơn em nhỉ." Tôi mỉm cười bắt chuyện.

    Chị ấy không trả lời. Có lẽ chị ấy không nghe thấy tôi nói gì. Kì lạ thật đấy. Tôi đi về phía tủ của tôi, lấy chìa và mở cánh cửa bằng kim loại ra. Trong túi xách của tôi có cái gì đó phát sáng.

    À, đó là điện thoại của tôi. Nó rung lên bần bật vì có cuộc gọi đến.

    Là bố nè. Tôi khoái chí nhìn tên bố trong danh bạ.

    "Bố ạ. Ơ.. dạ vâng. Tại hôm nay nhiều việc quá nên con về muộn." Tôi nghe thấy tiếng thở dài ở bên kia đầu dây. "Bố không cần phải lo đâu, con về bây giờ đây.

    Tôi cất máy lại vào trong túi và kéo nó ra khỏi tủ. Đột nhiên tôi có một cảm giác lạnh gáy. Từ từ quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của chị.

    Chết rồi. Nãy giờ.. tôi gọi bố mà quên mất là chị vẫn còn đang ngồi đây. Giờ giải thích sao bây giờ.. A, chết mất thôi.

    " Chị.. chị thấy đấy.. Chẳng qua là.. Trò chơi gia đình. Đúng rồi.. Anh em em thường hay chơi trờ chơi gia đình hồi nhỏ, em thấy nhớ nên gọi thôi. "Tôi cười gượng gạo trong lúc giải thích, nhìn vào mắt chị để xem chị phản ứng như thế nào.

    Chị lại cúi xuống nhìn màn hình điện thoại. Ơ, vậy là chị ấy tin tôi hả.

    " Nếu em không giải thích thì chị còn tưởng em nói chuyện với bố em cơ."Chị ấy nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy.

    * * *

    À ừ nhỉ.
     
  6. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 65

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi lại chọn hàng ghế cuối cùng của xe buýt để ngồi. Chống cằm lên thành cửa sổ và nhìn những ánh điện của con phố cứ lướt qua trước mắt. Mắt tôi vẫn còn lại những dư ảnh màu tím của ánh sáng từ một cửa tiệm hải sản.

    Một ông cụ đi lên, một người thanh niên đứng lên nhường ghế cho ông cụ, rồi đi về băng ghế sau cùng nơi tôi đang ngồi.

    Ể? Sao anh ta lại ngồi cạnh tôi. Năm ghế thì còn đến bốn chỗ trống cơ mà. Tôi đã chọn ngồi trong cùng rồi mà anh ta còn phải ngồi ép vào tôi. Ủa vậy là sao?

    Không lẽ hắn là mấy tên côn đồ mà ti vi nói, hay lợi dụng các cô gái trẻ trên xe buýt? Thế thì nguy to rồi. Trong tình huống này tôi phải làm gì bây giờ..

    "Chào em gái, còn nhớ anh là ai không?" Người thanh niên đó vui vẻ cất tiếng.

    Hể. Tôi ngạc nhiên.

    "Dạ.. không." Tôi nhìn mặt anh ta. "Em không nhớ là đã từng gặp anh ở đâu ạ."

    Anh ta thất vọng: "Ôi trời ơi! Anh Alec nè! Hôm trước đưa anh của em về nhà trong tình trạng say khướt ấy."

    Hừm. Đưa anh mình về? Bố mình ấy hả? Say khướt..

    "A, em nhớ anh rồi." Tôi cảm thấy thư giãn hơn khi biết anh không phải kẻ xấu. "Em xin lỗi vì không nhận ra anh từ đầu."

    "Trái tim anh tan nát vì em không nhớ anh. Em có biết không? Từ ngày anh gặp em, em đã luôn ở trong tâm trí anh.."

    Tự nhiên tôi lại sởn da gà.

    "Ơ dạ vâng.. em.. cảm ơn anh?" Tôi không biết phải phản ứng như thế nào nữa.

    "Thằng đó số tốt thật. Có được một đứa em gái xinh quá trời quá đất. Vậy mà ngày nào cũng ủ rũ như kiểu cả thế giới chẳng có lấy một cái gì tốt đẹp."

    Tôi nghe anh ta độc diễn một mình.

    "Dạ cho em hỏi anh là.. như thế nào với anh của em thế ạ?"

    "Sao thế? Bé thích anh rồi à?" Hắn mỉm cười dí mặt vào gần tôi.

    Sao anh ta vô duyên thế nhỉ.

    "Dạ không. Tuyệt đối không!" Tôi nói hẳn vào mặt anh ta.
     
  7. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 66

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao em có thể phũ vậy cơ chứ?" Anh ta vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt như để sốc lại tinh thần. "Nhưng không sao, miễn là em đẹp thì anh bất chấp."

    Anh ta khoanh tay vào và không trêu tôi nữa.

    "Anh là bạn của anh em. Từ khi nào thì anh không nhớ, chỉ biết là đã từ rất lâu rồi."

    Tôi lắng nghe anh ấy. Có vẻ như anh nghiêm túc rồi.

    "Anh nói anh em hay ủ rũ, vậy anh có biết anh ấy bắt đầu như vậy từ khi nào không?" Tôi hỏi bằng một chất giọng thận trọng, giữ kẽ.

    Anh ta mỉm cười: "Cái đó thì hẳn em phải là người biết rõ hơn anh chứ."

    À ừ nhỉ. Mình nói mình là em gái anh ấy mà. Có nghĩa là những gì mình biết về khoảng thời gian trước đó phải rõ như lòng bàn tay. Nhưng thực ra mình chỉ biết những gì về bố sau khi mình sinh ra cũng như nghe người khác kể thôi.

    "Thì.. anh biết đó. Anh ấy rời nhà lên thành phố cũng được khá lâu rồi.."

    Anh ta nhìn tôi: "Không sao, cái đấy thì không trách em được." Anh ta nhìn ra phía cửa kính đối diện. "Từ khi mới gặp anh của em đã như vậy rồi. Cũng vì cái tính cách kì dị đó mà anh mới không thể để hắn một mình như vậy."

    Tôi lén nhìn khuôn mặt điển trai của anh ta. Anh ấy nhìn thẳng theo chiều dọc của xe buýt, nhưng khi nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ta lại cười.

    "Nếu không thì anh đã chẳng bao giờ để ý đến hắn rồi."

    Nói xong, anh ta đứng lên vừa khớp với lúc cánh cửa của xe buýt bật mở.

    "Vậy nhé, chào cô công chúa nhỏ. Anh sẽ gặp lại em sau."

    Xe buýt chuyến bánh rời khỏi bến đỗ.
     
  8. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 67

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con đường đi bộ từ bến xe buýt về nhà không dài, nhưng đối với không khí lạnh lẽo và tối tăm của mùa đông thế này thì cảm giác nó dài lê thê. Cứ cách khoảng bảy tám bước chân mới đến cái vòng tròn ánh sáng tiếp theo do chiếc đèn đường tạo ra.

    Khoảng thời gian thế này thực sự mình chỉ muốn chùm chăn trên ghế sô pha và xem ti vi thôi. Tôi thở dài. Nhưng nếu không đi làm thì bố con tôi nguy to. Vẫn còn ba tháng tiền nhà nữa đấy, may cho bố bà chủ nhà trọ là một người tốt bụng không thì..

    Chỉ cần băng qua hai ngã tư nữa là sẽ đến nhà trọ. Gió mỗi lúc một rét hơn. Tuyết cũng bắt đầu rơi lại từ lúc nào. Ngay khi về nhất định việc đầu tiên tôi sẽ làm là ngồi lên chiếc ghế sô pha đó và xả hơi.

    Đột nhiên tôi thấy một bóng người cầm ô đang lại gần tôi. A, là bố kìa.

    "Con chào bố." Tôi tươi cười chạy về chỗ bố. "Bố lẽ ra không cần phải đón con đâu mà."

    Cuối cùng tôi cũng lại được nghe giọng nói của bố. Sau cả một ngày dài.

    "Biết làm sao được. Cô về muộn như thế tôi ngồi không cũng sốt ruột."

    Bố đưa cho tôi cái ô còn lại mà bố đang cầm ở trong tay. Tôi đưa tay ra định nhận lấy cái ô, nhưng tôi lại cầm vào cổ tay bố và kéo bố lại gần tôi.

    "Bố con mình đi chung ô đi!" Nói rồi tôi ghì chặt tay bố bằng cả hai tay, áp người tôi vào để cảm nhận hơi ấm.

    Mặc dù trời tối, nhưng tôi biết chắc chắn là bố đang xấu hổ, đỏ tím tái mặt. Nhưng, bố càng xấu hổ thì tôi lại càng muốn gần bố. Bởi những lúc như vậy trông bố rất đáng yêu.

    "Cô dịch ra một chút được không? Cứ bấu víu tay thế nhỡ tôi ngã thì sao?"

    "Lúc đó con sẽ đỡ bố."
     
  9. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 68

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đấy. Cô mau vào ngâm mình đi."

    Nó vừa về đến nhà đã quẳng cái túi xách linh ta linh tinh rồi ngồi cái bụp xuống ghế sô pha. Tôi có thể nghe thấy bao nhiêu không khí bên trong đó xì hết cả ra.

    "Nhưng con mệt lắm bố ơi. Cho con nghỉ chút đã được không?" Nó tựa cổ vào thành ghế rồi ngửa cổ lên trần nhà, như một bà cụ non.

    "Vào nhà tắm mà nghỉ. Cô mà ngấm lạnh ra đấy là ốm như chơi đấy." Tôi nhặt chiếc túi xách của nó lên và treo lên nắm đấm cửa phòng ngủ.

    Nó tỏ thái độ, vùng vằng ngồi dậy rồi cởi áo khoác, nhưng rồi như nghĩ một cái gì đấy, nó lại nằm xuống.

    "Sao cô bướng thế nhỉ?"

    Tôi mở lồng bàn ra kiểm tra xem đồ ăn đã nguội chưa. Nhưng một cử động nhỏ của nó co chân từ dưới đất lên trên ghế đã thu hút ánh mắt của tôi. Tôi bị thu hút bởi cái gì á? Câu trả lời chính là quần tất. Và mặc dù nó đã khép chân lại và váy của nó cũng dài đến đùi, chiếc quần tất của nó thực sự.. thực sự.. thu hút tôi.

    Tôi cố gắng không để ý đến nó nữa mà cố gắng chuyển sự chú ý của tôi sang đồ ăn. Không có gì nguội cả, tôi đóng lồng bàn lại..

    Tôi đang tự lừa dối bản thân mình..

    Thứ lỗi cho con, đấng toàn năng ở trên cao. Nhưng ánh mắt của con nó cứ không rời được ra khỏi chiếc đùi thon gọn và gợi cảm đó của nó. Thôi thì đã lỡ rồi, con xin tự cho phép mình được ngắm nốt.

    Tôi vẫn nhìn, và không biết từ lúc nào con bé đã nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

    "Từ lúc đến đây con cũng biết rồi. Rằng một khi bố thích một cái gì đó thì cử chỉ của bố thật thà đến đáng sợ." Nó ngồi dậy và kéo váy nó xuống để che đùi nó. "Nhưng con không ngờ bố có nhiều sở thích bệnh hoạn đến vậy đấy."

    Tôi giật mình trở lại thực tại: "Cô đừng có mà vu khống, tôi bệnh hoạn bao giờ."

    Cố gắng giấu đi sự lúng túng, tôi đưa tay lên mũi và quay mặt đi.

    "Tôi là đàn ông mà, đó là lẽ tự nhiên thôi. Hơn nữa, cô cũng có lỗi vì lúc nào cũng sinh hoạt vô lối, chẳng cảnh giác gì cả." Tôi cố gắng chuyển hướng sang nó.

    "Tại sao con lại phải cảnh giác cơ chứ, bố là bố con cơ mà?"

    "Nhưng tôi là đàn ông."

    Nó bực mình đứng lên: "Nếu bố muốn nhìn thì.." Nó lại gần tôi nắm vào vạt váy chuẩn bị nâng nó lên. "Con sẽ cho bố nhìn thoải mái luôn."

    Tôi phản xạ rất nhanh, ngay lập tức nắm lấy hai cổ tay của nó và đẩy nó vào nhà tắm.
     
  10. Yuukirito Trịnh Ghostwriter trên nền tảng LinkedIn

    Bài viết:
    55
    Chương 69

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó mặc quần áo ngủ và bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc vẫn ướt thườn thượt. Nhìn nó làm tôi liên tưởng đến mấy con ma nữ trong phim kinh dị. Thế nhưng có một điều khác biết rất lớn là những con ma đó với mái tóc màu đen rủ xuống che mặt, còn nó thì.. tóc lại trắng.

    "Thiệt tình, nhưng lúc như vậy bố phải hướng ứng chứ." Nó đi về phía tủ gương.

    "Hưởng ứng cái gì?" Tôi ngồi vắt tay lên thành ghế nhìn nó.

    "Thì đó. Con đã đồng ý cho bố ngắm dung nhan kiều diễm của đùi con rồi mà." Nó lấy khăn lau đầu.

    "Thôi tôi xin. Cô mau sấy đầu đi rồi còn ăn cơm." Tôi mở ti vi lên.

    "Ế?" Nó giật mình nhìn tôi.

    "Làm sao?"

    "Nhà mình có máy sấy ạ?" Nó hỏi với giọng như kiểu mỉa mai tôi. "Con còn tưởng bố không có cơ."

    "Và điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi không có máy sấy?"

    "Thì bố là con trai mà. Tóc ngắn thì con nghĩ tắm xong là khô luôn thôi."

    Tôi cười khểnh: "Thế thì cô nhầm. Làm gì có tóc nào là tóc không cần phải sấy."

    Tôi mở tủ quần áo của tôi ra, lôi ra chiếc máy sấy và đưa cho nó.

    "Có một thứ như vậy mà bố cứ giữ khư khư trong tủ, lẽ ra bố phải lấy nó ra sớm hơn cơ chứ. Bao lâu nay con tốn đến gần nửa tiếng để làm khô tóc đấy bó có biết không?" Nó trách móc tôi.

    Khi tôi quay trở lại ghế ngồi bàn ăn và xem ti vi, tôi vẫn còn nghe tiếng nó lầm bầm: "Thậm chí bố còn chẳng bao giờ sấy tóc nữa kìa."

    *O o o o*

    Âm thanh của tiếng máy sấy. Tôi không thể nghe được tiếng dự báo thời tiết của ti vi nữa.

    *O o o o*

    Âm thanh đó vẫn tiếp tục. Tôi vẫn không nghe được bản tin dự báo thời tiết.

    *O o o o*

    Hết bản tin thời tiết rồi.

    "Cô còn định sấy đến bao giờ nữa đây?" Tôi đùng đùng đứng lên cao giọng để át đi tiếng máy sấy.

    "Tại sao bố lại nổi giận?" Nó giật mình quay lại nhìn tôi trong lo sợ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...