Con gái tôi từ tương lai đến ở với tôi - Yuukirito trịnh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 28 Tháng ba 2020.

  1. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 90

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con có nặng không bố?" Tôi nghe tiếng nó thì thầm bên tai tôi.

    "Nếu tôi không nhầm thì đấy là lần thứ" n "cô hỏi rồi đấy, và câu trả lời vẫn là không."

    Cứ chốc nó có dấu hiệu tụt xuống, tôi lại phải xốc nó lên. Và cứ mỗi lần như thế tay tôi lại ở vị trí cao hơn ở đùi của nó.

    "Ngày xưa bố cũng hay cõng con như thế này đấy." Nó cười nhẹ một cái như thể đó là một kí ức đẹp.

    Nếu tôi có con tôi cũng muốn cõng nó, nên có lẽ điểm này của tôi trong tương lai là hoàn toàn đúng với tôi hiện giờ. Cuối cùng cũng có một thứ mà tôi có thể thông cảm được tôi trong tương lai ạ. Con gái mày còn đáng yêu thế này cơ mà.

    "Ngày xưa của cô là khi nào của tôi hả?"

    "À chết quên, bố chưa được trải nghiệm nhỉ. Hì hì."

    Nó ôm chặt cổ tôi hơn khi có một cơn gió lạnh thôi qua.

    "Thế bây giờ cô muốn đi đâu nữa?" Nó ôm có hơi khó thở một tí, tôi phải chỉnh lại cổ tôi rồi mới phát âm thành tiếng được.

    "Đi lanh quanh thôi bố, chờ cho đến lúc mọi thứ lên đèn là được." Nó mỉm cười khúc khích. "Ngày hôm nay với con thế là quá vui rồi, được đi chơi với bố ấy."

    "Vậy thì tốt." Tôi cũng cười trong họng. "Tôi còn sợ cô ở nhà nhiều quá lại sinh tự kỷ thì chết."

    Trời tối dần, những ánh đèn đường và vô số ánh sáng lung linh của khu giải trí lần lượt lên điện.

    "Bố ơi." Hơi ồn một chút, nhưng do nó nói ngay bên tai tôi nên tôi vẫn nghe được.

    "Sao?"

    "Con có nặng không?"

    "Đã bảo là không mà lị." Tôi quạu.
     
  2. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 91

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đã tối hẳn. Hình dáng của khu công viên giải trí bây giờ được tô viền bằng những chiếc đèn LED đủ các kích cỡ và màu sắc. Đặc biệt là ở những vị trí đẹp nhất của công viên đều có cây thông Noel to và dưới chân nó có vô số những món quà hình hộp chữ nhật với giấy gói sặc sỡ.

    Ánh điện từ những khu cửa hàng và tiếng người nói làm cho mọi thứ cứ nhỏe đi trong tâm trí tôi. Phải nói đây là Giáng Sinh đầu tiên mà tôi cảm thấy thư giãn như vậy, và nó có lẽ cũng là Giáng sinh đầu tiên tôi dành thời gian cho con tôi.

    Chúng tôi đang ngồi ghế gỗ có tựa, dưới gốc cây đào khẳng khiu và trơ trụi. Có lẽ sang mùa xuân nó sẽ khoác vào một bộ áo mới, chứ bây giờ trông nó chẳng khác gì một cái ăng ten chĩa linh ta linh tinh.

    "Bố ơi!"

    "Gì thế?" Tôi đưa hai tay lên thành ghế, ngẩng đầu lên trời và nhìn mây trôi.

    "Thế giới bây giờ hòa bình lắm đấy bố."

    Vậy là có ý gì? Một đứa con nít bây giờ cũng biết là hòa bình đang ngự trị.

    "Thì sao?" Mặc dù tôi biết nó có ý gì, nhưng tôi vẫn muốn hỏi để xem tôi có khai thác được thêm một ít thông tin nào không?

    "Con chỉ muốn ở đây mãi thôi." Nó nhìn vào dòng người qua lại trước mặt nó.

    "Cô phải đi hả? Ai bắt cô vậy?" Tôi nhìn nó.

    "Không ai bắt cả. Chỉ là.. con không thuộc về thế giới này, dòng thời gian của con không phải ở đây."

    "Là sao?" Tôi gặng hỏi.

    "Giả dụ như con có hoàn thành được nhiệm vụ của con, cứu được thế giới này khỏi bệnh dịch trong tương lai, thì đó cũng là thế giới này được cứu." Nó nuốt nước bọt.

    "Nhưng sau đó thì con sẽ lại phải trở lại với dòng thời gian đúng của con, về với thế giới mà vẫn còn tràn ngập đau khổ."

    "Ý cô là việc cô chỉnh sửa quá khứ sẽ đưa thế giới này sang một đường thế giới khác ư? Còn nơi mà cô đang sống không hề thay đổi."

    "Đúng rồi bố. Quả nhiên là bố có khác." Nó nhìn tôi cười.

    "Vậy thì trở trêu thật đấy." Tôi bó tay vào nhau và nhìn xuống mũi giày của tôi.

    Nó đứng lên khỏi ghế và nhìn lên trên trời: "Nhưng không sao đâu, ở thế giới đó con vẫn có bố mà."

    Tôi ngẩng mặt lên nhìn nó. Nó quay lưng về phía tôi, mái tóc của nó chốc chốc lại bay theo gió.

    Đâu đó trong tôi có cảm giác rằng.. Một việc tầm cỡ thế giới như vậy, một người bé nhỏ như tôi có thể làm gì.. Nhưng rồi còn nó..
     
  3. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 92

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con đói rồi, kiếm cái gì đó ăn đi bố." Nó vừa đi vừa ôm bụng.

    "Để xem." Tôi đưa tay lên cằm suy nghĩ.

    Chúng tôi đang trên đường đi về sau một buổi đi chơi đầu tiên của tôi sau rất nhiều lần.

    Tôi nhìn khắp các biển hiệu cửa hàng tiệm ăn, nhưng cái gì tôi cũng không có hứng. Bây giờ có lẽ tôi chỉ muốn có cái gì đó nhẹ bụng nhưng vẫn gọi là no. Có cái gì mà thỏa mãn được nó không ta?

    "A.." Nó kéo gấu áo tôi. "Hay là bố con mình đi ăn bạch tuộc viên chiên đi."

    "Bạch tuộc viên chiên ấy hả?" Tôi suy nghĩ. "Được đấy, cô thì sao?"

    "Nhất trí cả hai tay luôn." Nó mỉm cười rồi khoác tay tôi.

    "Hôm trước tôi có tìm thấy một quán ăn ngon cực, cô ăn chắc cũng thành con nghiện như tôi luôn." Tôi trêu nó.

    Nó đột nhiên đứng lại trong khi vẫn ôm tay tôi, làm tôi bị mất thăng bằng nhè nhẹ.

    "Cái gì đấy?" Tôi quát nó.

    Nó giơ tay ra trước và miêu tả những gì nó nói: "Nếu xếp theo thang điểm từ một đến mười thì nó ngon cỡ nào ạ?" Nó thích thú hỏi tôi.

    "Tôi cũng không biết nữa.." Tôi đưa mắt lên trời, nhớ lại mùi vị của nó. "Chín rưỡi chăng?"

    "Những chín rưỡi liền cơ á?" Nó cao giọng bất ngờ. "Ai mà lại có thể vượt mặt mẹ vậy?"

    "Hửm, mẹ cô làm sao?" Câu nói đó thực sự kích thích sự tò mò của tôi.

    "Dù mẹ có làm ngon đến mức nào đi chăng nữa thì bố cũng chỉ cho bảy hoặc tám thôi." Nó phồng má trợn mắt. "Trong khi người ta thì.."

    "Vậ.. vậy hả?" Tôi không biết trả lời như thế nào nữa.

    "Bố đưa con đến đấy mau. Con muốn biết chân tướng của người dám vượt qua mẹ!" Nói rồi nó giằng tay tôi, kéo tôi đi.

    "Từ từ đã! Hướng ngược lại cơ." Tôi kéo nó lại.
     
  4. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 93

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Quán này đây." Tôi vén bức màn ở trên cửa ra và đi vào.

    "Hải sản yêu bạn, nghe quen quen bố nhỉ." Nó đi theo sau tôi.

    Vừa vào bên trong, cái mùi đặc trưng của một cửa tiệm hải sản sộc lên mũi, cộng thêm hơi ấm từ quán khiến cho tôi không bao giờ quên được cảm giác lần đầu tiên đến đây.

    "Xin chào quý khách." Người đàn ông đầu trọc cơ bắp chào tôi. "A, là quý ông bạch tuộc viên chiên lần trước đây mà."

    Như lần trước, tôi ngồi xuống trước ghế đối diện với quầy bán, nó cũng ngồi chiếc ghế bên cạnh tôi.

    "Chào ông chủ quán ạ." Tôi cúi đầu.

    "Ối chà, ai đây, bạn gái hả?" Ông ấy lại gần tôi thì thầm.

    "Không phải, đây là.." Tôi nhìn nó, chưa biết trả lời thế nào.

    "Em gái ạ!" Nó trả lời với giọng hết sức thẳng thắn.

    Nó nhìn thẳng vào mắt ông chủ quán một cách rất kiên định.

    "Là ông đúng không?" Nó chỉ tay vào mặt ông ấy. "Người làm bạch tuộc viên chiên giỏi nhất thế giới ấy."

    "Kìa cô, à không em, để ý thái độ của mình chứ. Lễ phép với người lớn tuổi đi." Tôi hoảng.

    Ông chủ quán im lặng, nhìn nó một cách nghiêm nghị.

    "A ha ha, cô bé thú vị thật đấy." Nhưng rồi lại cười phá lên.

    "Ông cười cái gì, câu hỏi của tôi thì sao?" Nó vẫn chỉ tay vào mặt ông ta.

    "Đúng vậy, ta nhất thế giới đó. Làm sao hả cô bé?" Ông ta khoanh tay tự mãn.

    "Đích thân cháu sẽ giám định nó." Nó ngồi xuống ghế. "Ông cho cháu một phần đi."

    "Có ngay cô bé à." Ông ta quay sang tôi. "Còn anh bạn thì sao?"

    "Giống vậy đi ạ."
     
  5. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 94

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế bố trông đồ cho con nhé, con đi giải quyết nỗi buồn một chút?"

    "Ừm.." Tôi tay chống cằm.

    Nói rồi nó chạy vô nhà vệ sinh. S

    Tôi thở dài. Cũng may là ông chủ quán vui tính, dễ gần.. trái ngược hẳn với vẻ ngoài của ông ta.

    Không biết có quy định nào cụ thể không, nhưng những vị khách khác trong quán này đều giữ trật tự. Không gian trong quán lúc nào cũng chỉ có âm nhạc du dương, còn tiếng người nói thì chỉ có thể nghe rõ lúc họ gọi món. Vậy nên tôi cũng tự mình ý thức là phải nói nhỏ, vậy mà con bé.. cả quán còn phải quay ra nhìn nó.

    Đi ra từ bên trong nhà bếp, cô gái lần trước bê ra hai đĩa bạch tuộc viên chiên có nước sốt bên trên.

    "Hôm nay lại đến nữa à?" Cô ta hỏi tôi.

    Tôi gật đầu: "Chào cô."

    "Thích quán bố tôi rồi hả?" Cô ta vẫn chưa để hai chiếc đĩa xuống bàn.

    "Đại khái vậy."

    Tất nhiên là tôi thích rồi. Bạch tuộc viên chiên của ông chủ là số một. Ít nhất bây giờ thì là vậy.

    "Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước anh cũng gọi món này nhỉ?" Bây giờ cô ta mới để hai chiếc đĩa xuống.

    "Đúng rồi, đúng rồi." Tôi lấy dĩa và giấy ra lau.

    "Vậy thì tốt." Cô ta ngồi xuống quầy thu ngân.
     
  6. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 95

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A, bạch tuộc viên chiên ra rồi!" Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nó đã kêu lên và chạy đến bàn ăn.

    "Suỵt, nhỏ tiếng thôi chứ." Tôi nhắc nó.

    "Vậy thôi, con mời bố, con ăn trước nhé." Có vẻ như nó chẳng quan tâm lắm, và hơn nữa là nó đang rất cay cú vì có người được tôi cho là nấu ngon hơn mẹ nó.

    Nó nhận chiếc dĩa từ tôi và xiên nó vào miếng bạch tuộc đầu tiên, nước sốt và bột từ bên trong chảy ra. Đưa nó lên ngang tầm mắt, nó nhìn viên bạch tuộc từ đủ góc độ, xoay đủ các góc cạnh chưa khi đưa nó vào trong miệng, nhắm mắt nhai và cảm nhận.

    Tôi biết là món ăn nó ngon. Nhưng nhìn biểu cảm của nó sao làm tôi thèm thế. Quả nhiên nhìn người khác ăn sẽ làm cho nó ngon hơn nhiều.

    Nó ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, rồi cúi xuống lấy hai tay đập bàn nhẹ một cái.

    "Nó ngon quá." Giọng nó run run.

    "Cô.. khóc đấy hả?" Tôi hỏi nó.

    "Không!" Nó trả lời nhanh và mạnh, sau đó lại xiên thêm miếng nữa và nhai nhồm nhoàm.

    "Cô bé, thích nó đến vậy hả?" Vẫn đang ngồi ở quầy thu ngân xếp tiền nãy giờ, cô ta cũng ngạc nhiên trước hành động của con bé.

    "Dạ ngon lắm ạ." Nó vẫn đang nhai và nhìn đĩa bạch tuộc.

    "Ít nhất thì cũng phải nhai đi chứ, cắm mặt xuống mà ăn vậy." Tôi nhắc nó.
     
  7. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 96

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi nào cô ta đã ra ngồi cạnh con bé rồi. Cô ta cứ chạm tay vào chiếc mũ len trên đầu, rồi lại bỏ tay xuống nhìn con bé ăn.

    Cũng không phải là tôi thấy lạ, nhưng mà thôi sao cũng được. Có lẽ tôi cũng nên bắt đầu ăn đi là vừa.

    "Nè, cô bé, mái tóc trắng đó là.." Cô ta bắt chuyện.

    Nó nuốt rồi mới trả lời.

    "Mái tóc con ấy ạ? Từ khi mẹ con sinh ra đã như vậy rồi?" Nó chỉ dĩa lên trời như thể giảng giải vấn đề. "Chắc vì mẹ con cũng tóc trắng chăng?"

    Những biểu cảm của nó lúc ăn nhìn thú vị thật. Chỉ khác nhau một chút về độ mặn hay ngọt thôi thì nó cũng có một biểu cảm tương xứng, chả trách mà cô ta cảm thấy nó thú vị.

    Ngon thật, bạch tuộc viên chiên của ông chủ đúng là số một.

    "Cô bé có một ít nước sốt ở miệng kìa." Cô ta lấy cái khăn tay ở trên bàn ăn và lau cho con bé.

    "Con cảm ơn." Cuối cùng nó cũng phải ngừng ăn.

    Tưởng rằng nó sẽ quay lại ăn tiếp, thế nhưng nó ngừng hẳn. Nó cứ ngồi đấy, bần thần ra. Cô ta chỉ nhìn mặt con bé và cười. Nụ cười của cô ta đẹp thật.

    Nó làm rơi cái dĩa xuống đất. Khuôn mặt của nó biến dạng khi nó nhìn cô ta.

    "Cô làm sao vậy?" Tôi cúi xuống nhặt.
     
  8. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 97

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô làm sao vậy?" Giọng của bố lùng bùng trong tai tôi.

    Trong cổ tội nghẹn bứ lại, ý nghĩ của tôi rối bời hết cả lên.

    "Dalvi!" Bố gọi tên tôi.

    "Dạ.. dạ?" Tôi cuối cùng cũng có thể nghe rõ bố gọi.

    "Cô làm sao thế? Sao tự nhiên.." Nói rồi bố sờ chán tôi. "Không sao mà nhỉ?"

    "Dạ con không sao." Tôi trấn an bố, rồi lại quay sang nhìn chị ấy.

    Từ khi vào cửa tiệm, tôi đã ngửi thấy một mùi hương rất gần gũi và quen thuộc, nhưng tôi không nhớ được nó là cái gì và tại sao.

    Tất cả đều không phải là một sự trùng hợp.

    "Cô bé, không sao chứ?" Chị ấy cũng lo lắng.

    "Dạ, con không sao ạ." Tôi trả lời mà giọng tôi cứ nghẹn ngào, nước mắt tôi chỉ trực chảy ra.

    Người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi.. Không thể nào..

    "Xin lỗi.."

    Chẳng nói chẳng rằng gì, chị ấy ôm chầm tôi vào trong lòng.

    "Xin lỗi nhé, chị cũng không biết là.. đã từng gặp cô bé ở đâu nữa. Nhưng mà không hiểu sao.."

    Chị ấy ôm tôi rất chặt.

    Tôi khóc nấc lên.

    Vẫn mùi hương và hơi ấm đó. Hoài niệm lắm, đã lâu lắm rồi, tôi không được cảm nhận sự ngọt ngào này.

    Tôi biết mà, không ai có thể làm bạch tuộc viên chiên ngon hơn mẹ..

    Ngoài chính mẹ được..
     
  9. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 98

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị xin lỗi nhé, tự nhiên lại hành động kì lạ như vậy." Chị ấy ngượng ngùng phân trần.

    "Da không ạ, em mới phải xin lỗi chứ, tự nhiên lại khóc.." Tôi dụi mắt cố gắng đổi chủ để khỏi khoảnh khác xấu hổ ơi là xấu hổ vừa rồi.

    Khoảnh khắc vào trong quán mà tôi cứ ngỡ là về nhà. Tôi vô thức xưng "con" với mẹ luôn. "Hải sản yêu bạn".. Quả thật mẹ từng kể ngày trước mẹ kể rằng ông ngoại và mẹ từng mở một cừa hàng.. Nhưng vì tôi quá bé nên không thể nhớ được.

    Im lặng bao trùm.. Ngại quá làm tôi không biết nói gì với chị luôn..

    Tôi quay sang cầu cứu sự trợ giúp của bố tôi. Ờ.. Nhìn biểu cảm của bố.. trông như bố cũng không hiểu chuyện gì xảy ra luôn. Vậy thì không nhờ được rồi..

    "Ơ, làm sao thế, sao tự dưng im re vậy?" Một giọng nói hào sảng, mạnh mẽ như cái loa.

    A, người đàn ông lúc nãy. À không, ông ngoại á á á.. Chết rồi, nãy lỡ mồm.

    "Sao, thấy bạch tuộc viên chiên ngon số một thế giới của ta thế nào?" Ông ta vỗ bàn chồm người về phía trước hỏi tôi với ánh mắt bốc lửa đam mê.

    "Dạ.. À thì.." Tôi ngập ngừng.

    "Đó là của con làm cơ mà." Mẹ lườm ông.

    Ông tự nhiên co rúm người vào. Có vẻ như ông khá là sợ mẹ nhỉ.

    "À, chỉ là ta đang muốn ra gió tí ấy mà, con lâu lâu cũng phải cho ta hưởng lây một ít huy hoàng chứ." Ông làm bộ lép vế.

    Một số khách hàng mới vào.

    "Vậy chị đi nhé." Chị ta khịt mũi một cái rồi đứng dậy.

    "À dạ vâng." Tôi cúi đầu chào mẹ.
     
  10. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 99

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả?"

    "Suỵt, sao bố kêu to thế?" Nó đẻ ngón trỏ ở trước miệng.

    Chúng tôi đang trên đường về nhà.

    "Cô nói.. đấy là mẹ cô á?" Giọng tôi run lẩy bẩy.

    "Đúng rồi ạ."

    Buổi tối khá muộn rồi. Xe cộ ngoài phố đã ít hơn, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Giáng Sinh hôm nay đã đến hồi kết.

    "Có nghĩa là.. nghĩa là.. vợ tôi?" Tôi lí nhí trong miệng.

    "Đúng rồi đấy ạ."

    Tôi.. với cô ta á. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy hả tôi trong tương lai? Kể từ khi biết cô ta là mẹ con bé, tự nhiên trong lòng tôi có một thứ xúc cảm lạ thường. Nó âm ấm, một chút hạnh phúc, một chút lo lắng, một chút sôi nổi, một chút ngọt ngào. Một cô gái nết na như vậy.. lại còn tủ món bạch tuộc viên chiên nữa..

    "Con biết là bố vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.." Nó nhắc nhở tôi.

    "Này bố có nghe không đấy?" Nó quát tôi.

    "Hả? Có. Có nghe, cô đang nói gì?" Tôi giật mình.

    "Con nói là mặc dù bố chưa thể chấp nhận được ngay bây giờ, nhưng sớm muộn gì bố cũng phải về một nhà với mẹ."

    "Chấp nhận? Chấp nhận cái gì?" Tôi vẫn còn đang ở trên mây.

    "Sao bố phởn ghê vậy?" Nó đi xa ra khỏi tôi.

    Một cô gái như thế làm vợ tôi, bảo sao mà tôi không vui được cơ chứ.

    "Mặc dù con nói là sớm muộn gì, nhưng bố mới là người phải làm việc." Nó khoanh tay vào giải thích.

    "Là sao?"

    "Nghĩa là bố phải đi mà cưa mẹ đi." Nó vỗ vào lưng tôi.

    À, ừ, tôi quên mất. Không có lí gì một cô gái như vậy lại tự nhiên trở thành vợ tôi được.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...