Con gái tôi từ tương lai đến ở với tôi - Yuukirito trịnh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 28 Tháng ba 2020.

  1. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 80

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Buổi sáng*

    Tôi đi ra ban công sau nhà ngắm bầu trời. Tuyết cũng đã ngừng rơi. Mặc dù không hề nhìn thấy cái gì đó đặc biệt, nhưng tôi biết rằng ở trong thành phố người ta đã chuẩn bị những cây thông noel với những đồ trang trí đủ màu sắc.

    Hôm qua cho đến khi tôi sắp ngủ rồi vẫn thấy nó chùm chăn nghịch điện thoại. Chả trách mà bây giờ nó vẫn còn rúc mình ở trong giường. Háo hức cho lắm vào.

    Đã được một khoảng thời gian rất lâu kể từ khi con bé đến đây rồi. Tôi cố gắng tóm tắt lại tất cả những sự kiện đã xảy ra kể từ khi nó đến đây.

    * * *

    Cái lần lên núi và nhìn cỗ máy thời gian hôm đấy.. Ờ.. Sao tôi có cảm giác nó cứ kì lạ sao sao ấy.. Ý tôi là nó cứ như mơ vậy.

    Và rồi, nếu tương lai tôi tạo ra cỗ máy thời gian, thì ít nhất bây giờ tôi cũng phải có thiên hướng chế tạo ra nó rồi chứ. Mãi cho đến khi con bé đến đây tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ phát minh ra cỗ máy thời gian để làm gì cả.

    Kể cả nếu tôi muốn chế tạo nó đi chăng nữa, tôi phải làm như thế nào bây giờ? Ai sẽ dạy tôi làm hay tôi phải từ tìm cách chế tạo nó chăng? Tôi đã cố gắng lái định hướng của mình sang nó bằng cách mượn cuốn sách về John Titor từ thư viện mà tôi vẫn không hề có cảm hứng gì với dăm ba cái cỗ máy kì lạ đó cả.

    À, có một thứ trong nhật ký của John Titor làm tôi để ý..

    "Việc tác động đến dòng thời gian có thể tác động đến đường thế giới.."

    Nó có nghĩa là gì vậy..

    "Con chào bố."

    Tôi giật mình.

    "Cái.. Đừng có làm tôi giật mình chứ. Mà sao không đi đánh răng rửa mặt đi?"

    "Con vừa làm xong!" Nó vẫn buồn ngủ.

    "Thế thì đi vào làm đồ ăn sáng đi. Nói trước hôm nay cô đập trứng mà còn sót vỏ nữa thì coi chừng." Tôi cầm vai quay người nó trăm tám mươi độ rồi đẩy nó vào nhà.

    "Tại sao đến cả Giáng Sinh mà con cũng phải làm đồ ăn sáng thế?" Nó lèo nhèo.
     
  2. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 81

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hai anh em đi đâu thế?"

    Chúng tôi vừa mới ra khỏi nhà, chuẩn bị cho * đi chơi Giáng Sinh thì bắt gặp bà chủ nhà.

    "Dạ cháu đi chơi chút ạ." Tôi trả lời.

    "Không lo kiếm tiền trả tiền nhà đi, chơi chiếc cái gì." Cô ấy càu nhàu.

    "Kìa cô, hôm nay là ngày đặc biệt mà." Tôi phân trần.

    "Rồi, với anh thì hôm nào trả là ngày đặc biệt."

    Nói rồi cô ấy đi vào trong nhà.

    Nó nhìn tôi và nó: "Mỗi khi gặp bà chủ nhà bố đều cư xử khác nhỉ."

    "Khác gì?"

    Nó lắc đầu: "Chỉ là bố không bao giờ nói chuyện với con giống như vậy."

    Tôi thở dài.

    "Cô khác, bà ấy khác. Làm sao tôi đối xử hai người như nhau được?" Tôi bước đi trước. "Có phải là vì tôi ghét cô nên mới đối xử với cô khác đâu."

    "Vậy ạ?" Nó đi theo tôi.

    Mặc dù có thể thấy nó vô tư thật, nhưng trong đầu nó thực sự lo lắng rất nhiều thứ. Tôi có thể thấy được sự lo lắng của nó mỗi khi nói chuyện với tôi, nhưng vẫn cố tình giấu nó đi.

    Tôi quay lại nhìn nó: "Trước khi đi công viên giải trí, cô có muốn đi đâu không?"

    "Không ạ!" Nó tươi cười. "Thẳng tiến luôn bố ơi."

    Hoặc tôi mới là người lo lắng.
     
  3. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 82

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Wow, công viên rộng và to quá xá!" Nó hét lên trong thán phục và trầm trồ.

    Chúng tôi vừa đến cổng công viên, tôi đang cầm trên tay tờ bản đồ của công viên vừa mới được nhân viên ở đây phát cho. Nó qua phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên, đi còn nhanh hơn tôi.

    "Lạc bây giờ!" Tôi gọi với theo.

    "Bố đi nhanh lên." Nó cười tươi như hoa vậy.

    Tôi nhìn nó đang vẫy tay. Rốt cuộc nó vẫn mặc quần tất nhỉ. Với chiếc áo hoodie màu đỏ, khăn quàng cổ tím than và mái tóc trắng đó, nó thật sự nổi bật giữa đám đông nên có lẽ tôi không phải lo nó sẽ lạc đâu nhỉ.

    Tôi có thể để ý thấy những người xung quanh nhìn nó.

    "Nè bố con mình đi đâu bây giờ?" Nó khoái chí hỏi tôi.

    "Cô chọn trước đi." Tôi đưa tấm bản đồ cho nó.

    "Hưm.. để coi.. Cái này. Mình đi cái này trước đi."

    Nó chỉ tay vào thủy cung.

    "Thủy cung ấy hả? Chả biết lạnh thế này người ta có mở không nữa?"

    * * *

    Có hả trời.

    Chúng tôi đang ở trước cửa thủy cung. Còn nó thì đang cầm tiền của tôi đi mua vé. Phải nói rằng lâu lắm rồi tôi chưa đi xem thủy cung rồi.
     
  4. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 83

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng tôi bắt đầu lang thang trong thủy cung. Không gian bên trong thủy cung khá tối chỉ có những bóng đèn màu xanh dương lờ mờ. Từ tường, trần nhà và một số chỗ của sàn nhà đều được làm bằng một loại kính trong suốt có thể chịu được áp suất của nước.

    Vô số những loại cá mà trước đây tôi đã được học trong giờ sinh học, bây giờ tôi lại được tận mắt chứng kiến nó. Và khỏi cần nói, con bé còn khó có thể đứng vững khi chứng kiến khung cảnh này.

    Phải nói là một cảm giác không hề thua kém gì so với việc đi lặn, khi mà khung cảnh của từng rặng san hô và đá sỏi nhân tạo đều rất thực, cộng thêm những chú cá tưng tăng bơi lội ngay trước mặt mình. Cảm giác như không hề có tấm kính nào ngăn cách cả.

    Đột nhiên nó dừng lại.

    "Sao thế?" Tôi quay lại nhìn nó.

    "Ờ thì, bố có để ý dưới chân bố không đấy?" Nó chỉ xuống dưới chân tôi.

    À, sàn nhà chỗ này trong suốt ấy hả. Điều đó cũng có nghĩa là nó sợ chứ gì.

    "Không sao đâu, cô cứ lại đây." Tay đút túi, tôi trêu nó.

    "Ừm.. tự nhiên con cảm thấy hơi mỏi chân, hay mình quay lại ngồi nghỉ tí nhỉ." Giọng nó bỗng nhiên cao vút lên.

    "Không sao, cô có thấy đi tiếp thêm một đoạn nữa là lại có ghế không? Ra đấy rồi ngồi." Tôi đưa tay về phía nó.

    "Ư, tại sao bố cứ ép con thế?" Nó nhõng nhẽo.

    "Ép gì đâu. Nhanh không tôi bỏ cô lại bây giờ." Vẫn đưa tay về phía nó, tôi chờ nó nắm lấy tay tôi.

    Nó bắt đầu bước lại gần ranh giới giữa sàn nhà trong suốt và sàn nhà bình thường. Bước chân đầu tiên của nó nhè nhàng hết mức như có nệm thịt của con mèo ở dưới chân. Nó rón rén, lại còn nhắm mắt lại và đưa tay về phía tôi.

    Nhắm mắt thế thì biết tay tôi ở đâu cầm hả trời.

    Tôi cầm vào cổ tay nó và kéo nó về phía tôi.

    Khoảnh khắc đó đầu tôi đau nhói, tự nhiên tôi nhìn thấy một hình ảnh kì lạ. Đúng vẫn là con bé, với mái tóc trắng đó, nhưng nó bé hơn nhiều. Tôi đỡ nó lên vì nó vừa mới ngã xe đạp và phủi bụi ở mặt nó. Nó chỉ rơm rớm khóc, nhưng tôi biết nó đau hơn thế nhiều.

    Lại là thủy cung..

    Tôi đang cầm tay nó, còn nó thì đang nhìn xuống dưới chân, tự xác nhận với bản thân nó rằng sàn nhà sẽ không nứt.

    Tôi nhanh chóng bình tâm trở lại.

    "Đã nói là không phải sợ mà."
     
  5. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 84

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa rồi là gì vậy? Nó thực sự quá thật. Kí ức? Không thể nào tôi gặp nó trong quá khứ được. Rốt cuộc..

    "A bố, nhìn con kia kìa, nó gọi là gì vậy?" Nó kéo tay áo tôi.

    Mới lúc nãy còn run đến nối không bước đi dược, bây giờ đã lại tếu táo rồi.

    "Cá hề đó." Không mất nhiều thời gian để tôi nhớ ra tên của nó. "Cô chưa xem Finding Nemo bao giờ hả?"

    "Cái gì vậy ạ?" Nó đưa mắt nhìn theo động tác bơi của chú cá đó.

    "À thôi không có gì." Giải thích cho nó biết bộ phim đấy như thế nào thì mất thời gian nên tôi lảng, đi đến bên cạnh nó và nhìn lên trên cao.

    Nhìn thấy vô số bụng cá trôi nổi giữa lòng "đại dương", lòng tôi cảm thấy yên bình vô cùng. Ánh sáng đi qua mặt nước sóng sánh chiếu xuống chỗ chúng tôi đứng làm cho không gian trở nên huyền ảo như thể có một làn khói mù quanh đây.

    "Thật đáng đồng tiền." Tôi gật gù, chẳng may phát âm ra thành tiếng suy nghĩ của tôi.

    "Chứ còn gì nữa." Nó nghe được. "Mặc dù đây mới là lần đầu tiên con đến đây."

    Nhìn nó cười làm tôi cũng thấy vui lây.
     
  6. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 85

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cửa hàng đồ lưu niệm của thủy cung kìa!" Nó hơi cao giọng kiểu bất ngờ.

    Tôi cố tình không nghe thấy và bước đi tiếp.

    "Bố!" Nó gọi tôi, nhưng thấy tôi không trả lời thì nó kéo tay tôi lại.

    "Cô.." Bị giật lại làm tôi tự nhiên muốn quạu. "Cô muốn nhịn đói hả? Quầy lưu niệm đó toàn bán đồ đắt đỏ không thôi."

    "Không sao." Nó cười khoái chí. "Con sẽ chọn món nào rẻ rẻ thôi."

    Nó dùng hết sức kéo tôi, nhưng tôi gần như không dịch chuyển một chút nào. Yếu xìu.

    "Biết rồi, biết rồi." Tôi đưa cho nó ví. "Muốn mua gì thì mưa."

    "Yay, con cảm ơn bố." Nó nhận lấy cái ví từ tôi và chạy về quầy lưu niệm.

    Lúc nào tôi cũng phải chịu thua nó. Đúng là cái tật dại gái mà.

    Tôi hít một hơi thật dài rồi thở ra đằng miệng, khói lạnh tỏa ra. Bầu trời u ám đặc trưng của mùa đông, ấy vậy mà ai ở khu giải trí này cũng cười tươi roi rói. Tôi đưa chiếc điện thoại nắp gập của tôi lên và chụp bất cứ thứ gì có thể.

    "A, bắt quả tang bố seo phì một mình nhé." Nó vỗ vào lưng tôi.

    "Seo phì đâu, chụp khung cảnh mà. Ủa sao mua nhanh vậy?"

    Tôi đưa mắt đi khắp người nó mà vẫn không thấy nó mua cái gì. Cửa hàng đó thì toàn gấu bông, mũ thủy thủ, quần áo có in hình cá rồi vân vân, nhưng tôi không hề thấy bất cứ thứ gì như thế trên người nó nhỉ.

    Nó đưa từ sau lưng nó ra chiếc điện thoại của nó và giơ ra trước mặt tôi.

    "Cha chang! Bố nhìn nè. Đẹp không?"

    Móc điện thoại hình con cá heo.

    Tôi đứng hình mất vài giây. Đưa tay ra sờ vào nó.

    "Tôi nói thế nhưng cô đâu cần thiết phải mua rẻ vậy đâu." Tôi xoay chiếc móc điện thoại theo nhiều hướng khác nhau để xem hình dáng của nó.

    "Con cũng mua một cái cho bố đấy." Nó đặt tay lên còn lại của tôi một con cá heo khác, con này to hơn. "Của con là cá heo con, của bố là cá heo bố."

    Tôi treo nó vào điện thoại của tôi. Cố gắng hết mức để không mỉm cười ra mặt.
     
  7. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 86

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bây giờ cô muốn đi đâu?"

    Chúng tôi lang thang, chưa biết sẽ đi đâu.

    "Con muốn đi xem phim, nhưng con lại không muốn ngồi một chỗ." Nó đưa tay lên chỉ vào chán làm bộ suy tư.

    "Hay đi ra hồ một chút không?" Tôi chỉ tay vào một hình tròn màu xanh trên bản đồ.

    Nó nhìn theo hướng tay tôi chỉ rồi ngẩng lên xác định hướng.

    "Nếu bố muốn thì được thôi." Hơi chần chừ một chút, nhưng nó vẫn vui vẻ đồng ý. "Nhưng ở hồ có gì hay vậy."

    "Chưa đi thì làm sao biết." Tôi đút tay vào túi và rảo bước.

    Càng đi gần về hồ thì gió thổi càng lạnh. Thế nhưng quanh đây cũng đầy những cửa hàng bán đồ ăn và các loại đồ lưu niệm khác, vậy nên người quanh đây cũng khá đông.

    Tôi nhìn nó. Nó cũng đút tay vào túi trước của áo hoodie và đi theo tôi. Ánh mắt nó nhìn quanh dòng người trên đường đi. Nó đang nhìn cái gì vậy? Tôi tự hỏi.

    Tôi chợt nhận ra cung đường này chỉ toàn những cặp đôi. Họ nắm tay nhau rồi tươi cười với nhau một cách vui vẻ và hạnh phúc. Chậc, tôi cũng không hẳn là già nhưng khi nhìn những người trẻ hơn công khai tình yêu của họ ra công cộng như vậy.. thích thì về nhà rồi làm gì thì làm.

    Tôi lại nhìn nó.

    "Này.."

    "Dạ?" Nó giật mình quay lại nhìn tôi.

    "Cô có muốn.. nắm tay không?"

    Mắt nó sáng lên như sao. Khuôn mặt của nó rạng rỡ lên hẳn, chạy đến bên tôi và lấy cả hai tay nó ôm tay phải của tôi và áp cả người nó vào.

    "Cô.. tôi bảo nắm tay chứ có bảo cô ôm tôi đâu." Tôi tỏ ưvẻ khó chịu. Nhưng dường như nó không quan tâm lắm.

    "Con cảm bố. Yêu bố nhiều lắm."
     
  8. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 87

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở ngay trước hồ là một cây thông Noel to phải bằng tòa nhà hai tầng với những quả bóng vô số màu sắc và những bóng đèn LED chưa lên điện. Dám chắc về ban đêm nó sẽ là thứ sáng nhất công viên này và thu hút nhiều người đến nhất.

    Ngày xưa tôi thường đặt câu hỏi kiểu như là làm thế nào mà người ta có thể dựng được cái cây thông to như thể này đứng lên thẳng như vậy? Hoặc nó là cây thông giả hay cây thông thật?

    "Ơ bố ơi, làm sao mà người ta có dựng cây thông cao như thế này đứng lên thế hả bố?"

    Tôi nhìn nó.

    "Gì vậy, sao bố nhìn con dữ vậy? Mặt con có dính gì hả?" Nó cảnh giác.

    "Đôi khi tôi băn khoăn không biết cô có phải là con tôi thật không đấy."

    "Ế ế ế.. Vậy là sao?" Nó kéo tay tôi. "Con lại vừa nói gì sai hả?"

    Tôi quay mặt đi chỗ khác.

    "Ngày trước con đã chứng minh rồi mà." Nó cười. "Với cả kể cả không đi chăng nữa thì chúng ta đã ở với nhau lâu như vậy rồi, không là con thì cũng là.."

    "Là gì?" Tôi chặn lời nó.

    "Bạn thân!"

    Trong một khoảnh khắc nhỏ tôi đã kì vọng, nhưng tôi nhận ra mình thật dở hơi.
     
  9. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 88

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiếp theo là tàu siêu tốc nhé bố." Nó chỉ tay.

    Vừa nói xong chiếc tàu lượn đó lượn qua mắt tôi với tốc độ chóng mặt và tiếng người hét trên đó dần vọng đi xa.

    "Cô có chắc là muốn đi cái đó không?" Cũng chẳng phải là tôi ngại, chỉ là không khí chầm chậm của mùa đông, tôi không muốn phá hỏng nó bằng sự sôi nổi của tàu lượn.

    "Không sao, nó không thể dữ dội bằng cảm giác khi ở bên trong cỗ máy thời gian được bố ạ." Nó tự mãn.

    "Được thôi." Nếu đi công viên giải trí mà không đi tàu lượn thì phí.

    Thế là.. chúng tôi đi tàu lượn..

    Thứ duy nhất tôi nhớ sau đó, là tiếng hét vui sướng đan xen sợ hãi của mọi người.

    "Sao hả?" Tôi vuốt lưng nó. "Đi phát nữa không?"

    "Dạ thôi ạ." Nó đang phải ngồi xổm và bịt tay vào mồm. "Con buồn nôn lắm rồi."

    Làm bộ cứng cơ, giờ nhìn trông thảm thương quá.
     
  10. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 89

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ổn chưa đấy?" Tôi đang chụp những bức hình xung quanh đây bằng chiếc điện thoại nắp gập của tôi.

    Nó nãy giờ ngồi xuống ghế đá cho bình tĩnh lại. Nhưng bây giờ hơi thở đã bắt đầu điều hòa trở lại, sắc mặt cũng bớt tím tái đi.

    "Dạ con ổn rồi." Nó đứng lên vươn vai. "Mình nên đi tiếp thôi."

    "Có chắc không đấy?" Tôi lại gần nó. "Ta có thể đi về nếu cô mệt."

    "Không. Sắp đến tối rồi, con muốn xem nơi này buổi tối trông như thế nào."

    Nó cố tình vận động nhanh, mạnh và dứt khoát để chứng minh cho tôi thấy là nó đã hồi phục hoàn toàn.

    Tôi thở dài.

    "Cô nên dựa dẫm vào người khác nhiều hơn đi chứ, cô vẫn còn là một đứa trẻ con kìa mà."

    Nói rồi quay lưng lại rồi ngồi xổm trước mặt nó.

    "Bố làm gì vậy?" Giọng ngờ vực

    "Lên đây."

    "Đây là đâu ạ!"

    "Lên đây tôi cõng."

    Do quay lưng lại nên tôi cũng không biết phản ứng của nó như thế nào. Nó cũng im lặng chẳng nói gì cả.

    Nó đặt tay lên vai tôi, sau đó là ôm vào cổ tôi. Ngực nó áp vào lưng, kế đến là hơi ấm của cả người nó đè vào tôi. Tay tôi tự động đưa ra đằng sau để đỡ đùi nó, và tôi có cảm nhận được chất vải mượt từ chiếc quần tất của nó.

    Thú thực tôi cảm thấy vui lạ thường.

    "Tôi đứng lên đấy."

    Khoảnh khắc tôi đứng lên, tôi đã chuẩn bị tinh thần trước là sẽ phải dùng sức. Nhưng thực sự không tệ như vậy, trái lại, nó khá là nhẹ. Như có thêm một cái cặp mà thôi. Điều quan trọng là.. ngực của nó. Bộ ngực nửa trưởng thành của nó làm tôi cứng họng không biết nói gì luôn.

    Thú thực thêm một lần nữa, tôi hãnh diện một cách lạ thường.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...