Con gái tôi từ tương lai đến ở với tôi - Yuukirito trịnh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 28 Tháng ba 2020.

  1. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ôm đầu trong lo lắng. Đầu óc tôi rối tung. Tất cả là tại thằng Alec. Thôi từ nay tôi chừa, không bao giờ đi nhậu nữa.

    "Cô.. cô cứ bình tĩnh.. Đừng báo cảnh sát.. Tôi hứa tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cùng lắm thì hai ba năm nữa.." Tôi đang hết sức rối bời.

    Nó mỉm cười tinh ranh:

    "Thật á? Bố sẽ chịu trách nhiệm hả?" Nói rồi nó nhảy vào lòng tôi vào vắt hai tay qua cổ tôi. "Vậy thì, từ nay con sẽ là của bố đấy!"

    "Chờ đã cô làm cái gì đấy?" Nói rồi tôi đẩy nó ra khỏi giường. "Tôi vẫn chưa xác định được, cô đợi tí để tôi trấn an tinh thần đã.

    Nó lại bò vào giường tôi:

    " Chỉ còn cách đó thôi bố. Sau những gì bố đã làm với con đêm qua, liệu bố có thể trốn tránh được không? "Nụ cười của nó khiến tôi càng mặc cảm vì những gì tôi làm.

    " Hơn nữa nếu mẹ mà biết là mẹ sẽ giận đấy. "

    " Cô thôi đi. Làm ơn im lặng để cho tôi còn nghĩ.. "Tôi lúng túng." Giờ thì còn tiền sinh hoạt, tiền đóng phòng trọ, tiền.. tiền.. trời ơi. "

    Nó phá lên cười.

    " Cô cười cái gì. Bộ trông tôi đau khổ làm cô vui lắm hả? "

    Nó tiến lại gần vỗ vai tôi, vẫn chưa dừng được cười.

    " Thực sự hôm qua bố chưa làm gì con cả đâu. Bố đừng có lo. Cho con xin lỗi bố. "

    Nói rồi nó đi ra cửa sổ.

    " Thật tình. Tại bố trông nghiêm túc quá đó, nên còn chỉ càng muốn trêu bố thôi. "

    Ra là vậy hả. Nhẹ nhõm thật. Chậc, cái con bé này đúng là..

    " Ơ thế bố không định chuẩn bị đi à? "Nó nhìn tôi làm bộ khó hiểu.

    " Chuẩn bị.. chuẩn bị gì? "

    " Thì đi học ấy. Gần mười giờ rồi.. "Nó làm mặt tỉnh bơ.

    " Hả? Muộn quá rồi, sao cô không gọi tôi dậy sớm hơn hả? "

    Nó quay mặt đi chỗ khác im lặng một lúc rồi nhìn tôi.

    " Thì tại.. trông bố ngủ ngon con không nỡ gọi dậy."

    Lại cái nụ cười đó. Mỗi khi nhìn thấy nó là tôi biết tôi rắc rối to rồi.
     
  2. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Buổi tối*

    Tôi với nó ngồi trên chiếc ghế sô pha xem ti vi.

    Nó ngồi cầm tờ báo mà tôi nhận từ chủ nhà trọ sáng nay. Cứ xoay tới xoay lui như thể nhìn không rõ cái gì trong đó vậy.

    "Cô sao đấy?"

    "À.. con đang xem cái váy này.." Nó nói rồi giơ ra trước mặt tôi. "Cái này này bố."

    "Ơ.. chắn màn hình. Từ từ đã.." Tôi né tờ báo ra, cố gắng xem nốt kỹ thuật đập trứng của đầu bếp trên ti vi.

    Người ta đập trứng mà không để vỡ lòng đỏ. Chỉ kỹ thuật thôi thì chưa đủ, còn phải để ý đến chất lượng của trứng nữa. Vì theo như tôi để ý thì trứng để tủ lạnh lâu đập rất dễ vỡ lòng đỏ.

    "Xong chưa bố?" Nó hớn hở.

    "Cái gì?" Tôi ra hiệu cho nó giơ tờ báo ra bằng mắt của tôi.

    "Cái váy này bố.. liệu con mặc có hợp không nhỉ?" Nó đưa tay lên căm làm vẻ suy tư.

    "Váy nào.. Cái này á?" Tôi nhìn theo ngón tay nó chỉ. "Tôi cũng chẳng biết. Chắc phải nhìn thấy thì mới đánh giá được."

    "Vậy hả?" Nói rồi nó bẵng đi, im lặng một hồi lâu.

    Tôi lại tập trung vào đầu bếp trên ti vi. Nhưng tôi không tài nào để ý được những gì anh ta nói nữa. Đầu óc tôi đã bị phân tâm hoàn toàn chiếc váy đó. Ý tôi là, có lẽ nó sẽ khá hợp.

    "Bố ơi, thế còn cái này thì sao?"

    "Gì nữa?"

    "Cái này.." Nó chỉ.

    "Cái.. cái này là váy cưới mà. Cô đưa tôi xem để làm gì?" Tôi ngượng đỏ mặt khi tưởng tượng nó trong bộ váy đấy.
     
  3. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "À nhắc mới nhớ.." Đang nghĩ một cái gì đó, tôi mới để ý. "Cô có cái gì để tôi có thể liên lạc không? Như một cái điện thoại chẳng hạn?

    Nó đang gấp đống quần áo đã phơi khô.

    " Sao tự nhiên bố lại hỏi? "Giọng nó vui vẻ mỗi khi tôi bắt đầu câu chuyện trước.

    " Thì nếu khi nào tôi có việc gì đó mà cô lại không có ở nhà thì nó sẽ rất bất tiện chứ sao. "

    Tôi ra gấp quần áo cùng với nó.

    " Nếu vậy thì con có bộ đàm đấy. "Nó cười giơ tay hình chữ"... "

    " Hai cái luôn. "

    " Cô điên à? "Tôi lườm nó." Đi đâu cũng phải vác theo nó.. Nói chung là ngoài nó ra không có cái gì khác hả? "

    " Không ạ.. "Nó xuống giọng.

    Tôi thở dài. Tôi nhìn lên một khoảng không bất định trên trần nhà.

    " Chắc tôi phải mua điện thoại cho cô thôi. "Tôi lầm bầm ở trong miệng.

    " Thật ấy ạ? "Nó sáng mắt lên." Con chưa bao giờ có một cái điện thoại riêng bao giờ. "

    " Đấy là tôi mới nghĩ thế thôi. Tôi chưa quyết định mà.. "Tôi cố gắng trấn an cơn tăng động của nó, nhưng nó có vẻ như không quan tâm tôi nói gì.

    Nó đặt tay lên vai tôi:" Bố mua cho con điện thoại nào cũng được bố nhé. Cứ rẻ tiền hết mức có thể ấy. "

    Vậy hóa ra nó cũng hiểu được cái điều đang làm tôi phân vân đấy hả. Đúng là hiện giờ chỉ có thiếu tiền mới ngăn được tôi mua điện thoại cho nó thôi.

    " Giống bố được thì càng tốt."Nó chỉ vào cái điện thoại nắp gập của tôi.

    Thế thì có hơi rẻ quá..
     
  4. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bố!"

    "Cái gì?" Tôi đang ngồi học.

    "Sao bố không đi cắt tóc đi?" Nó chỉ ngồi ở giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không làm một cái gì đó cụ thể cả.

    "Chưa đến lúc." Tôi trả lời ngắn gọn.

    "Thế lúc nào ạ?" Nó kéo dài giọng ra.

    "Giờ vẫn đang lạnh mà."

    Nó xuống giường và bước lại gần tôi và lấy tay lên vuốt mái tóc hơi xoăn và đen tuyền của tôi.

    Tôi mặc kệ nó và tiếp tục ngồi học. Cứ đôi lúc lại có cảm giác đầu bị kéo về một phía. Nó vẫn cứ vuốt vuốt.

    "Vẫn chưa xong nữa hả?" Tôi quay ghế lại.

    "Có ảnh hưởng gì đến bố đâu." Nó cười.

    "Có đó. Cô đi chỗ khác chơi đi, tôi còn phải học." Nói rồi tôi lại quay lại và cầm chiếc bút nhớ lên chống cằm.

    Một lúc sau, nó lại chuẩn bị đưa tay vuốt. Nhưng tôi đã cảm nhận được nó sắp chạm vào và lại quay lại.

    "Tôi đã bảo là thôi mà." Tôi cao giọng.

    "A.. Bố giận rồi hả?" Nó giữ khoảng cách. "Con chỉ muốn biết tại sao mẹ lại thích vuốt tóc bố thể thôi mà."

    "Hả?"

    "Thì mẹ toàn làm thế suốt, mỗi khi ở gần bố." Nó nói rồi đi lên giường ôm gối ngủ.

    Gì chứ. Mái tóc này của mình thì có gì hay cơ chứ.

    Mà.. có lẽ, kể cả khi hết lạnh tôi cũng không cắt tóc mất.
     
  5. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nỗ lực thức dậy vào buổi sáng thực sự là khó khăn. Đặc biệt là vào trời lạnh khi nhiệt độ nó giữ cho tròng mắt không tài nào mở ra nổi. Nhưng tôi nằm ở ghế sô pha, dù muốn hay không thì tôi cũng không thể nằm lâu hơn được.

    Dẫu vậy, cảm giác lơ mơ âm u của mùa đông vẫn giữ cho một người ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ kể cả khi người đó đã ra khỏi giường. Và tôi cũng vậy.

    Tôi đi vào nhà tắm. Tôi thấy nó cũng đang ở trong đấy.

    "Con chào bố." Giọng nó cũng bơ phờ.

    "Ừm.." Nói rồi tôi vớ lấy cốc nước và bàn chải đánh răng.

    Kế đến tôi lấy kem đánh răng, nhưng cùng một lúc tay con bé cũng đang với về phía đó.

    "Cô trước đi."

    "Dạ vâng."

    Cả hai chúng tôi trông thật thiếu sức sống.

    "Bố nè!" Nó chờ tôi chĩa bàn chải của tôi ra để nó bóp kem.

    Tiếng bàn chải đánh răng. Xoẹt xoẹt. Tôi nhìn tôi trong gương với bộ mặt bơ phờ và tóc tai rũ rượi. Cái gương này từ lâu tôi đã không lau chùi nên nó hơi mờ.

    Xoẹt xoẹt.. Tôi nhìn nó thông qua chiếc gương. Nó vừa nhắm mắt vừa đánh răng bên cạnh tôi. Một thói quen khá phổ biến. Tôi hồi bé cũng toàn vừa đánh răng vừa nhắm mắt.

    Xoẹt xoẹt.. Phụt.. Tôi nhổ kem ra và súc miệng.

    * * *

    Xoẹt xoẹt.. Nó vẫn đang đánh răng. Nãy giờ tôi để ý nó vẫn đánh đi đánh lại cái góc đó. Kem đánh răng chảy đầy ra cằm.

    "Ờ.. này.. tỉnh chưa đấy?" Không thấy nó trả lời. "Này.. Dalvi ơi.. có đó không?"

    * * *

    Nó ngủ rồi. Bá đạo thật. Nó vẫn đang đánh răng kìa. Nhưng đồng thời nó vẫn ngủ.

    Tôi đưa tay chầm chậm, ngón tay hướng thẳng đến cái má trắng nõn của nó. Sắp đến rồi, một chút nữa thôi.. Chạm.. Mềm nhỉ.. Mềm phết.. Tôi chọc thêm mấy cái nữa. Một cảm giác thoải mái, ai mà ngờ được chạm vào má nó lại làm tôi vui đến vậy.

    "Ố àm ái gì ấy?" (Bố làm cái gì đấy) "

    " A.. không có gì. Chào buổi sáng."Tôi giụt tay lại nhanh và dấu đằng sau lưng.
     
  6. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hôm nay tôi không có tiết học nào cả. Để tôi đưa cô đi mua điện thoại. Nếu cô muốn tôi có thể đưa cô đi làm luôn."

    Tôi vừa nhận tờ báo từ chủ nhà trọ, ngồi trước bàn ăn và xem ti vi.

    Nó đem một chiếc khay với hai tách trà nóng ra và để lên bàn.

    "Hôm nay luôn ạ? Không phải sắp cuối tháng rồi sao?" Nó ngồi xuống đối diện tôi.

    "Không sao. Tôi luôn để dành một khoản riêng cho tiền nhà."

    "Vậy thì được." Nó mỉm cười tươi rói.

    Tôi nhâm nhi tách trà và lắng nghe bản tin thời sự sáng. Khác với ngày thường tôi phải ra khỏi nhà sớm để bắt chuyến tàu điện đi học, những ngày như thế này luôn đem lại cho tôi cảm giác thư thái.

    Nó nhìn tôi rồi cũng cầm tách trà lên bằng hai tay và nhấp miệng từng chút một. Tôi nhìn nó. Cũng đã được một tuần kể từ khi nó đến đây rồi. Nhưng với tôi nó vẫn là một ẩn số rất lớn.

    Từ ngày nó đến đây.. tôi có thể cảm thấy mình thay đổi. Như một người họa sĩ làm việc trực tổng đài, hàng ngày trả lời hàng trăm cuộc điện thoại mệt rã rời, nhưng người họa sĩ này không thấy khó chịu, vì anh ta biết khi tối về đến nhà là anh ta sẽ được vẽ. Tôi cũng vậy, từ ngày đó, cuộc đời tôi mỗi ngày đều đầy rẫy những sự tò mò với con bé này.

    Người ta gọi cảm giác này là gì ta?

    "Từ sáng đến giờ.. bố cư xử như một thằng biến thái vậy." Nó khoanh tay trên bàn lườm tôi. "Cứ nhìn con suốt thôi."

    Tôi trở lại thực tại sau câu nói đấy của nó.

    "Mặc dù con là con bố, nhưng điều đó không có nghĩa là bố muốn làm gì con cũng được đâu nhé."

    "Làm gì là làm gì?" Tôi đánh trống lảng. "Với cả cô ở trước mặt tôi thì tôi nhìn cô chứ sao?"

    Nó im lặng, rồi nó đứng lên kê ghế của nó sang bên cạnh tôi. Ngồi xuống. Tựa vào vai tôi.

    "Chỉ có con mới được làm trò biến thái với bố thôi." Giọng nó lí nhí vì xấu hổ.

    "Nặng đó." Mặc dù tôi nói vậy, nhưng giọng của tôi không hề khó chịu một chút nào.
     
  7. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô mặc vậy không sợ lạnh hả?"

    Không hiểu sao nó rất thích mặc váy và quần tất. Bên trên nó có thể mặc rất ấm, nhưng bên dưới lúc nào cũng vậy.

    "Con tưởng bố thích thế." Nó cười rồi ra khỏi nhà.

    Tôi khóa cửa rồi đút chìa khóa vào trong túi.

    "Vậy chúng ta đi thôi nhỉ."

    *Một lúc sau*

    Chúng tôi đang đứng chờ đèn đỏ. Cùng với chúng tôi cũng có vô số người chờ qua đường. Người thì nhìn điện thoại. Người thì đọc sách. Người thì nói chuyện cười đùa. Cũng có những người chỉ nhần bất thần vào con số hiển thị đèn bao giờ chuyển xanh.

    Tôi ngày trước cũng vậy. Khi chờ đèn đỏ tôi thường nhìn vạch kẻ đường. Mỗi lần nhìn vạch kẻ đường tôi thường liên tưởng đến những thứ khác nhau.

    Thế nhưng hôm nay thì khác..

    Tôi nhìn con bé. Nó đang hà hơi tay rồi xoa chúng vào nhau. Những làn khói từ hơi thở của nó bay rồi tan biến vào trong không gian.

    "Tôi đã nói là lạnh mà.. Mũi cô đỏ hết cả lên kìa.." Giọng tôi cũng khá nhỏ vì trời lạnh.

    Cũng sắp đến khoảng thời gian đó rồi. Tuyết sẽ rơi.

    "Cũng lạnh lắm.." Nó lấy tay che mũi tôi. "Bố.. có muốn.. nắm tay không?"

    Ban đầu tôi nghĩ lại là một trò đùa khác của nó. Nhưng khi tôi nhìn mặt nó chuẩn bị buông câu nói lạnh lùng mà tôi vẫn thường nói, tôi lại thấy nó không có vẻ gì là đùa cợt cả.

    Tôi quay đi chỗ khác. Tay tôi chìa ra phía nó. Nó nắm tay tôi. Tay nó âm ấm.

    "Đèn xanh rồi kìa bố."

    Chúng tôi qua đường cùng với dòng người tấp nập.
     
  8. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Cửa hàng điện thoại*

    "Cô cứ đi một vòng xem đi." Tôi nói rồi bắt đầu đi chọn.

    Những chiếc điện thoại này quá xa xỉ, nhưng không phải là tôi không có tiền mua nó. Chỉ là nếu mua xong thì số dư chẳng có bao nhiêu, trong khi vẫn còn bao nhiêu thứ phải lo.

    Vẫn có những chiếc điện thoại nắp gập được bầy bán trong cửa hàng, nhưng chúng gần như không hề thu hút sự chú ý của tôi. Những chiếc điện thoại cảm ứng với màu sắc và kiểu dáng khác nhau mới đáng mua.

    Mua một cái điện thoại rẻ cho nó rồi bạn bè con bé nó cười thì sao?

    * * *

    Con bé.. nó không hề có bạn bè nhỉ. Nó không đi học. Chỉ đi làm rồi lại về nhà.. Liệu nó có kiếm được bạn không nhỉ?

    "Bố, bố! Xem cái này nè." Nói rồi nó kéo tôi đến góc trong của cửa hàng.

    Nhìn theo hướng tay nó chỉ, chiếc điện thoại đó..

    "Cô thích nó hả? Cô có thể mua cái khác cũng được mà. Không cần phải rẻ thế đâu.." Một chiếc Iphone 3.

    "Không sao." Nó bám lấy gấu áo tôi. "Con thích màu sắc của nó, không phải vì rẻ dâu."

    Tôi cầm lấy chiếc điện thoại và ngắm nghía. Vỏ cường lực của nó có màu xanh ra trời, còn bản thân cái máy có một màu đen đơn giản.

    "Vậy cô chọn cái này chứ gì?" Tôi giơ cái này về phía nó.

    "Dạ vâng." Nó cười.

    "Chắc chứ?"

    "Chắc."

    Tôi đưa chiếc điện thoại cho nó. Chúng tôi đi ra thanh toán.
     
  9. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy ra đây là chỗ cô làm việc đây đó hả?"

    Tôi vừa đi cùng với nó đến "công ty môi trường" của nó.

    "Dạ vâng. Trông nó hoành tráng không ạ?"

    Nó không như tôi tưởng tượng khi tôi nghe từ "công ty môi trường" từ nó. Đây là một căn hộ nhỏ như một chi nhánh tí hon của công ty. Nằm trong góc khuất của một khu phố. Chỉ có một tầng duy nhất mặc dù cũng khá rộng.

    "Bây giờ đang mùa đông, tuyết cũng sắp rơi rồi.. Không lẽ ngoài việc dọn rác ra cô còn phải đi dọn tuyết nữa hả?"

    "Theo kế hoạch là vậy ạ." Nói rồi nó lấy chiếc túi xách của nó từ tay tôi. "Vậy thôi, con đi nhé."

    Nó đi về phía cửa hậu và vào trong đó.

    Tôi mỉm cười. Cho đến khi nó có tháng lương đầu tiên thì có lẽ chúng tôi sẽ còn phải "thắt lưng buộc bụng dài dài."

    Có lẽ trong lúc đó tôi sẽ đi mua cho nó một cái sim điện thoại.
     
  10. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vừa mua xong một chiếc sim với giá rẻ. Vừa bước ra khỏi cửa hàng, cửa tiệm bán đồ hải sản ở bên đường thu hút sự chú ý của tôi.

    Tự nhiên tôi có một cảm giác kì lạ thôi thúc tôi đi vào đó. Tôi cẩn thận băng qua đường, nhìn lên tên biển hiệu của quán: "Hải sản yêu bạn!"

    Tôi vén rèm ở cửa ra vào và bước vào bên trong. Khác hẳn với không gian lạnh lẽo bên ngoài, trong này rất ấm cúng với ánh điện màu cam. Chiếc bàn hình chữ U ngăn cách người bán hàng chế biến với những vị khách đến ăn.

    Những chiếc bàn, chiếc ghế bằng một loại gỗ màu sẫm được bày xung quanh quán: Có chỗ ngồi thì nhìn ra cửa sổ là con phố, có chỗ ngồi thì nằm gọn trong góc quán, có chỗ ngồi thì trực tiếp đối diện với người bán hàng.

    "Chào mừng quý khách." Giọng nói của ông chủ quán. "Quý khách ăn ở đây hay mua về?"

    Đó là một người đàn ông lực lưỡng đầy cơ bắp, quả đầu trọc lốc láng bóng, lấm tấm mồ hôi với râu quai nón ngắn. Giọng nói của ông ta mặc dù là tôn trọng khách hàng nhưng nó cũng khiến tôi giật mình.

    "À.. Cho tôi xin cái menu. Tôi ăn ở đây." Nói rồi tôi ngồi vào chiếc ghế cao đối diện với ông chủ quán.

    "Đây thưa quý khách!" Ông ta chìa menu ra cho tôi.

    Ông ta mặc tạp dề màu hồng kìa. Sự kết hợp gì đây?

    Tôi lướt mắt nhanh trên menu được ép plastic.

    Sushi.. tôm.. cá.. A, vậy ra họ cũng có món này.

    "Ông chủ, tôi một suất này." Tôi để menu về gần phía ông chủ rồi chỉ tay.

    "Một đĩa bạch tuộc viên chiên nhỉ? Có ngay thưa quý khách." Ông ta cất cái menu đi rồi đi vào trong nhà bếp.

    Một cửa tiệm kì lạ. Âm hưởng của nó thật kì lạ. Tôi thầm nghĩ. Đây có lẽ là một địa điểm sưởi ấm lí tưởng rong mùa đông.

    "Của quý khách đây ạ." Một giọng nữ nhẹ nhàng bên tai tôi.

    "Cho tôi cám ơn." Tôi đón lấy cái đĩa từ cô ta. "Ơ cô là.."

    Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta. Cô ta là cô gái từ hôm hẹn hò nhóm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...